Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNJxlTIIO4ofkDS1mhh7pjI8e-_0Ra865Gw5hgmJD6Igfxxts3p_8yhqopBSWgvzaEy_3gaOfcGBGEs1Jlwh_UtVDoR7LRqzmwnMCMecQ4Kcbzq4IKT3vd3MnfuBQIKEtz9WjTgzZbpiKx13uLX-37L=w215-h322-s-no-gm

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Tác giả: Cẩu Trụ
Thể loại: Ngôn Tình, Gia Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Truyện: Trưởng Tẩu Hãy Ở Bên Ta Đi (Tên gốc: Trưởng Tẩu) Tác giả: Cẩu Trụ Editor: Huyện Lệnh 94 Mô tả: Trưởng tẩu, hôm nay đã nhớ ta chưa? ◉ Thể loại: Cung đình hầu tước, duyên trời tác hợp, cường thủ hào đoạt◉ Nhân vật chính: Thẩm Nam Chi, Lục Văn◉ Góc nhìn: Nữ chính————————•————————Được Hoàng đế ban hôn, Thẩm Nam Chi buộc phải gả cho Lục Hằng, trưởng tử ăn chơi trác táng của Lục gia.Đêm tân hôn, nàng bị bỏ mặc trong phòng tân hôn, không ai ngó ngàng.Tân lang của nàng say mèm trong hôn lễ, ve vãn cùng k.ỹ / n.ữ, hoang đường đến cực điểm.Trong màn đêm tĩnh lặng, có người xông vào phòng tân hôn.Cây ngọc như ý được vén lên khỏi khăn hỷ của nàng, trước mắt nàng là một khuôn mặt tuấn tú, tà mị mà lạnh lùng. Đuôi mắt lạnh băng của người nọ lộ ra một nụ cười khó hiểu.Hắn ném cây ngọc như ý xuống, thả khăn hỷ che khuất tầm nhìn của nàng, ghé sát tai Thẩm Nam Chi, khàn giọng nói nhỏ:"Đây là quà Hoàng đế tặng cho huynh trưởng ta sao?”“Trông... cũng chẳng ra sao cả."Sau này, Thẩm Nam Chi mới biết, đó là tiểu thúc của nàng, Lục Văn. Là tiểu thúc lại dám xông vào phòng tân hôn, vén khăn hỷ của tẩu tẩu trong đêm tân hôn của huynh trưởng.Thật là một tên đ.i.e.n.…Lúc đầu, khi gặp Thẩm Nam Chi, Lục Văn chỉ xa cách gọi nàng một tiếng "tẩu tẩu".Về sau, cách gọi vốn nên cung kính đúng mực này lại dần trở nên trầm thấp, mê hoặc. Hắn hết lần này đến lần khác ghé sát tai nàng, ép nàng vào tường.Cuối cùng Thẩm Nam Chi không thể chịu đựng được nữa, khóc lóc cầu xin hắn: "Đệ buông tha ta đi, đừng dây dưa với ta nữa được không?"Đáy mắt Lục Văn cuồn cuộn sự điên cuồng và chấp niệm nóng bỏng, hắn lau nước mắt cho nàng, áp sát người vào nàng, thì thầm bên tai nàng: "Không được, cả đời này, nàng cũng đừng hòng trốn thoát khỏi ta."…Hắn vốn là một con quái vật lãnh đạm, vô tình, người đời sợ hắn đ.i.e.n cuồng, t.à.n / n.h.ẫ.n, sợ quyền thế bức người của hắn.Chỉ có nàng, là bảo bối trong lòng bàn tay, là vầng trăng trong tim hắn.Là chấp niệm cả đời của hắn.Dù là trái với luân thường đạo lý, vậy thì cứ phản lại trời, để vầng trăng sáng kia cuối cùng chìm đắm cùng hắn.…[Huynh trưởng trong truyện không phải người tốt, sẽ chít]…​
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 1



Được Hoàng đế ban hôn, Thẩm Nam Chi buộc phải gả cho Lục Hằng, trưởng tử ăn chơi trác táng của Lục gia.

Đêm tân hôn, nàng bị bỏ mặc trong phòng tân hôn, không ai ngó ngàng.

Tân lang của nàng say mèm trong hôn lễ, v* v*n cùng kỹ nữ, hoang đường đến cực điểm.

Trong màn đêm tĩnh lặng, có người xông vào phòng tân hôn.

Cây ngọc như ý được vén lên khỏi khăn hỷ của nàng, trước mắt nàng là một khuôn mặt tuấn tú, tà mị mà lạnh lùng. Đuôi mắt lạnh băng của người nọ lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Hắn ném cây ngọc như ý xuống, thả khăn hỷ che khuất tầm nhìn của nàng, ghé sát tai Thẩm Nam Chi, khàn giọng nói nhỏ:

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Đây là quà Hoàng đế tặng cho huynh trưởng ta sao?”

“Trông... cũng chẳng ra sao cả."

Sau này, Thẩm Nam Chi mới biết, đó là tiểu thúc của nàng, Lục Văn. Là tiểu thúc lại dám xông vào phòng tân hôn, vén khăn hỷ của tẩu tẩu trong đêm tân hôn của huynh trưởng.

Thật là một tên điên.



Lúc đầu, khi gặp Thẩm Nam Chi, Lục Văn chỉ xa cách gọi nàng một tiếng "tẩu tẩu".

Về sau, cách gọi vốn nên cung kính đúng mực này lại dần trở nên trầm thấp, mê hoặc. Hắn hết lần này đến lần khác ghé sát tai nàng, ép nàng vào tường.

Cuối cùng Thẩm Nam Chi không thể chịu đựng được nữa, khóc lóc cầu xin hắn: "Ngươi buông tha ta đi, đừng dây dưa với ta nữa được không?"

Đáy mắt Lục Văn cuồn cuộn sự điên cuồng và chấp niệm nóng bỏng, hắn lau nước mắt cho nàng, áp sát người vào nàng, thì thầm bên tai nàng: "Không được, cả đời này, nàng cũng đừng hòng trốn thoát khỏi ta."



Hắn vốn là một con quái vật lãnh đạm, vô tình, người đời sợ hắn điên cuồng, tàn nhẫn, sợ quyền thế bức người của hắn.

Chỉ có nàng, là bảo bối trong lòng bàn tay, là vầng trăng trong tim hắn.

Là chấp niệm cả đời của hắn.

Dù là trái với luân thường đạo lý, vậy thì cứ phản lại trời, để vầng trăng sáng kia cuối cùng chìm đắm cùng hắn.

Ánh đèn lay động hắt lên bức màn đỏ bên cạnh giường gỗ tạo thành những bóng sáng tối mờ ảo. Bên cạnh giường, tân nương tử trong bộ hỷ phục đỏ rực, đầu phủ khăn hỷ thêu hình long phụng, vai khẽ run rẩy, khiến cho những món đồ trang sức rườm rà trên người va vào nhau kêu leng keng. Tiếng thở dồn dập cố kìm nén của nàng trong căn phòng tân hôn tĩnh mịch này càng trở nên rõ ràng.

Hôm nay là ngày đại hôn của hai nhà Lục - Thẩm, được Hoàng đế ban hôn, nên vô cùng long trọng. Đội ngũ đón dâu rầm rộ như vua ngự giá, tiếng trống chiêng vang dội khắp kinh thành Trường An. Gần như nửa dân chúng Trường An đều vây xem chứng kiến hôn lễ trọng đại này.

Nhưng giờ đã quá nửa đêm, trong phòng tân hôn lại chỉ có một mình Thẩm Nam Chi.

Dưới lớp khăn hỷ đỏ, tầm mắt nàng chỉ thấy một màu đỏ rực rỡ của lễ cưới, nhưng trong lòng lại chẳng có chút vui mừng nào, thậm chí còn không kìm được nước mắt. Nàng chỉ có thể cắn chặt môi dưới, để lại một dấu răng trắng bệch, để kìm nén tiếng nức nở của mình.

Bà mối và các nha hoàn đã túc trực trong phòng tân hôn cùng nàng hồi nãy đến giờ cũng đã lui ra, nhưng những lời thì thầm to nhỏ của họ vẫn văng vẳng bên tai Thẩm Nam Chi.

Lục Hằng, trưởng tử ăn chơi trác táng của Lục gia, trong ngày đại hỷ của chính mình lại say mèm. Sau khi say, hắn chẳng đoái hoài gì đến tân nương đang chờ trong phòng tân hôn, mà ngang nhiên gọi mấy kỹ nữ từng dan díu với hắn đến tiệc cưới, ôm ấp trước mặt mọi người, hoàn toàn không quan tâm đến việc người khác sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh tượng này, cũng chẳng nghĩ xem người ta sẽ nói gì về tân nương đang lẻ loi trong phòng tân hôn.

Hành động như vậy khiến Thẩm Nam Chi, người vốn đã kháng cự cuộc hôn nhân này, càng cảm thấy bất lực và tủi nhục. Đây không phải là nỗi khổ mà nàng nên gánh chịu.

Người vốn nên thành thân với Lục Hằng phải là Thẩm Cẩn Nhu, muội muội vừa tròn mười lăm của nàng.

Nước mắt như những hạt châu đứt dây, lăn dài trên má.

Thẩm Nam Chi không phải đau lòng vì người nàng lấy là một công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng Trường An, cũng không phải đau lòng vì đêm tân hôn bị phu quân bỏ mặc trong phòng tân hôn khiến người ta cười nhạo.

Nàng chỉ hận tại sao số phận lại bất công như vậy, mà nàng lại không thể phản kháng chút nào.



Khi Thẩm Nam Chi sinh ra, phụ thân nàng - Thẩm Vĩnh Quang chỉ là một tú tài nghèo ở quê. Mẫu thân nàng, Thôi Anh Tú, làm đủ mọi việc để nuôi Thẩm Vĩnh Quang ăn học. Nàng từ nhỏ đã theo mẫu thân làm lụng vất vả kiếm tiền.

Năm nàng tám tuổi, Thôi Anh Tú sinh hạ Thẩm Cẩn Nhu.

Từ nhỏ đã bị ghẻ lạnh vì là con gái, ban đầu Thẩm Nam Chi còn lo lắng muội muội vừa chào đời có lẽ cũng sẽ chịu chung số phận với mình.

Nhưng không ngờ, ngày Thẩm Cẩn Nhu ra đời lại chính là ngày Thẩm Vĩnh Quang thi đỗ Trạng nguyên.

Sao tốt lành giáng trần, vinh hiển tổ tiên.

Nỗi lo lắng của Thẩm Nam Chi đã không thành hiện thực, Thẩm Cẩn Nhu được cả nhà yêu thương chiều chuộng, có một tuổi thơ hoàn toàn trái ngược với nàng, được hưởng sự cưng chiều mà nàng nằm mơ cũng không dám mơ tới.

Còn nàng, theo năm tháng trôi qua, lại càng trở nên bình thường, cuộc sống của nàng dường như cũng không có gì thay đổi lớn lao vì phụ thân được thăng quan.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 2



Nàng vẫn là đứa con gái không được phụ mẫu coi trọng trong nhà, không được học hành tử tế, cũng chẳng có tài cán gì. Tính cách trầm lặng càng khiến nàng trở nên mờ nhạt bên cạnh muội muội xinh đẹp rạng rỡ. Dung mạo cũng hết sức tầm thường, nếu ném vào đám đông sẽ nhanh chóng bị chìm nghỉm.

Thật là không thể khoe khoang, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy, nếu gả nàng đi mà không được nhà phu quân yêu thích, chẳng phải là làm mất mặt Thẩm gia sao?

Vì vậy, đến tận hai mươi ba tuổi, Thẩm Nam Chi mới có được một cuộc hôn nhân vốn không thuộc về mình.

Nếu đây là một cuộc hôn nhân tốt đẹp, thì sẽ không đến lượt Thẩm Nam Chi, thậm chí nếu không phải bất đắc dĩ, nếu không phải vì uy h.i.ế.p đến lợi ích của Thẩm Cẩn Nhu, thì Thẩm gia cũng nhất định sẽ không gả nàng đi.

Nhưng tại sao nàng chỉ có thể nhặt những thứ Thẩm Cẩn Nhu không cần, tại sao chỉ có những điều không may mới đến lượt nàng?

Nghĩ đến những điều bức bối khiến người ta nghẹt thở này, Thẩm Nam Chi gần như không thể kìm nén tiếng khóc sắp vỡ òa.



Đột nhiên, từ phía cửa phòng không xa truyền đến tiếng mở cửa đột ngột, khiến Thẩm Nam Chi nín thở, toàn thân cứng đờ, nhịp tim cũng bất chợt loạn nhịp, đập thình thịch trong lồng ngực.

Dưới lớp khăn hỷ đỏ, nàng không nhìn thấy bóng dáng người đến, nhưng vào giờ này, người dám tự tiện vào phòng tân hôn, ngoài Lục Hằng ra, còn có thể là ai?

Hắn ta vừa mới dan díu với kỹ nữ xong, giờ còn muốn đến đây động phòng với nàng sao?

Lông tơ trên người Thẩm Nam Chi dựng đứng cả lên, đôi mắt đẫm lệ vô thức rơi xuống một giọt, nhỏ lên mu bàn tay đang đặt chồng lên nhau trên chân nàng, khiến mu bàn tay vốn đã lạnh ngắt bỗng chốc ấm lên.

Thẩm Nam Chi bừng tỉnh, sợ Lục Hằng nhìn thấy, vội vàng đan hai tay vào nhau che đi giọt nước mắt đã lan ra, ngồi ngay ngắn lại, không biết phải làm sao cho phải.

Bước chân của người đến không hề lảo đảo như người say rượu, từng bước chân đều đặn, chậm rãi nhưng không thể xem nhẹ, không những không khiến người ta yên tâm, ngược lại càng làm tăng thêm bầu không khí căng thẳng đến đáng sợ.

Thẩm Nam Chi chỉ cảm thấy mình sắp nghẹt thở, ngay lúc sắp không nhịn nổi nữa thì một cây ngọc như ý lặng lẽ luồn vào dưới khăn hỷ của nàng, mang theo một làn gió mát, khẽ lay động vài sợi tóc trên trán nàng, cứ như vậy, không hề báo trước, khăn hỷ đã bị vén lên.

Trước mắt nàng là một khuôn mặt tuấn tú, tà mị mà lạnh lùng. Đôi mắt sắc bén, làn da trắng lạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng dưới sống mũi lại điểm một màu đỏ anh đào hiếm thấy ở nam nhân. Đường quai hàm sắc nét toát lên vẻ lạnh lùng, khó gần.

Thẩm Nam Chi chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy.

Hắn cao lớn, thẳng tắp, đuôi mắt lạnh băng dưới ánh nến bỗng lóe lên một nụ cười khó hiểu, như thể vừa phát hiện ra điều gì bất ngờ, nhưng lại giống như sương giá trong thung lũng lạnh lẽo muốn nuốt chửng người ta. Đôi mắt đen láy lạnh lẽo phản chiếu bóng dáng của nàng, mang theo một chút tà khí, nụ cười kia liền biến mất trong chớp mắt.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đây là Lục Hằng sao?

Ngay sau đó, tầm nhìn của Thẩm Nam Chi lại bị một màu đỏ bao phủ, cây ngọc như ý được rút ra, khăn hỷ lại được thả xuống, theo đó là một giọng nói khàn khàn lạnh lẽo bên tai: "Đây là quà Hoàng đế tặng cho huynh trưởng của ta sao? Trông... cũng chẳng ra sao cả."

Giọng điệu này dường như mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, khiến người ta khó hiểu.

Thẩm Nam Chi giật mình, người nam nhân đột nhiên áp sát khiến nàng theo bản năng co rúm lại phía góc giường, giật mạnh khăn hỷ xuống, cố gắng lấy lại tầm nhìn để có thêm chút cảm giác an toàn.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng lạnh này một lần nữa, sự hoảng loạn và bối rối ập đến, thậm chí nàng không thể phân biệt được người đến là muốn xem nàng làm trò cười, hay là muốn làm gì khác.

Dù là gì đi nữa, hắn ta cũng không phải là người nam nhân nên xuất hiện trong phòng nàng đêm tân hôn.

Nước mắt tuôn rơi như suối, Thẩm Nam Chi biết mình bất lực, Thôi Anh Tú cũng thường mắng nàng hễ gặp chuyện là chỉ biết khóc, nhưng nàng không kìm được nước mắt, chỉ có thể cắn chặt môi, không để mình khóc thành tiếng, trông quá thảm hại.



Người nữ nhân trước mặt co rúm lại đầy cảnh giác, rõ ràng đã sợ hãi đến tột độ, nhưng ngay cả việc cầu xin tha thứ hay bỏ chạy cũng không biết.

Thẩm gia đã lợi dụng sơ hở, đánh tráo Thẩm Cẩn Nhu - nhị tiểu thư mà Lục Hằng muốn cưới, thành đại tiểu thư Thẩm Nam Chi.

Nói đến đây, người nữ nhân trước mặt này coi như là “người có công” đã mang đến một màn kịch hay cho đêm nhàm chán này.

Vì tò mò, Lục Văn hiếm khi giữ thái độ bình thản, muốn đến xem thử vị “người có công” này.

Trước đây đã từng nghe nói Thẩm gia có hai cô con gái, nhị tiểu thư kiều diễm động lòng người, sắc nước hương trời, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tinh thông. Vừa tròn mười lăm, người đến cầu hôn đã sắp đạp đổ cửa Thẩm gia. Khắp kinh thành Trường An đều râm ran về nhị tiểu thư này. So với đó, nếu không phải vì nàng là con thứ hai trong nhà, trên còn có một người tỷ tỷ, thì hầu như chẳng ai quan tâm đến cô con gái còn lại của Thẩm gia.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 3



Một vị tiểu thư dung mạo tầm thường, chẳng có tài cán gì.

Lục Văn hơi nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào khuôn mặt đang khóc như mưa của người nữ nhân này.

Đôi mắt long lanh như đá hắc diệu thạch ẩn hiện trong đôi mắt đỏ hoe, đuôi mắt hơi xếch lên, mang theo vẻ quyến rũ ngay cả khi không cười. Hàng mi dày lấp lánh những giọt nước mắt, những giọt nước mắt lăn dài trên má, như thể quyến luyến làn da trắng nõn của nàng, mãi không chịu rơi xuống hoàn toàn, giống như ánh sáng tỏa ra từ khuôn mặt mềm mại. Phụng quan hà bí dường như bị lu mờ bởi khuôn mặt xinh đẹp đang khóc nức nở này. Chiếc mũi nhỏ nhắn, cằm tròn trịa, cùng đôi môi mềm mại bị nàng cắn chặt.

Dù nhìn thế nào cũng không thấy liên quan gì đến bốn chữ “dung mạo tầm thường”.

Vẻ mặt thờ ơ của Lục Văn dần trở nên bồn chồn.

Lần đầu tiên có người rơi lệ trước mặt hắn, hắn lại không thể cười nổi.

Hắn thích nghe người ta khóc lóc van xin, thích xem người ta đau khổ đến phát điên, càng thích xem người ta giãy giụa trong tuyệt vọng khi bị đau khổ dày vò.

Nhưng người nữ nhân này khóc quá yên lặng.

Rõ ràng nàng rất khó chịu, rất đau khổ, thậm chí sợ hãi đến mức cả người run rẩy, nàng nên biểu hiện thú vị hơn chứ, không phải là khóc lặng lẽ như vậy.

Làm thế nào để nàng khóc to hơn?

Một ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên nảy ra trong lòng Lục Văn, nhưng điều này lại khiến tâm trạng hắn càng trở nên u ám hơn.



Thẩm Nam Chi bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Văn nhìn đến mức tê dại cả người, nàng thả lỏng hàm răng, định mở miệng hỏi thân phận của hắn, nhưng vừa thả lỏng một chút, lại cảm thấy giọng mình như sắp khóc, lại theo bản năng cắn chặt môi.

Sự im lặng c.h.ế.t chóc bao trùm căn phòng tân hôn được trang hoàng lộng lẫy, như thể xé toạc một bầu không khí kỳ lạ.

Không biết trôi qua bao lâu, người nam nhân trước mặt mới thu hồi ánh mắt như hổ đói, khi quay đầu, đuôi mắt vẫn lạnh lùng như phủ sương, nhưng lại nhìn về phía đĩa táo tàu nhỏ trên bàn tròn trong phòng.

Thẩm Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, nàng thậm chí còn cảm thấy hai má mình nóng bừng như lửa đốt.

Trong lúc th* d*c, người nọ đã chậm rãi bước đến bàn, những ngón tay trắng nõn như ngọc cầm lấy mép đĩa, bưng đĩa táo tàu lên, khóe môi căng thẳng cuối cùng cũng nhếch lên một nụ cười mờ nhạt: "Vì huynh ấy đêm nay không đến, vậy ‘táo’ sinh quý tử này, ta sẽ thay huynh ấy hưởng dụng. Tân hôn vui vẻ, tẩu tẩu."

Thẩm Nam Chi mở to mắt, theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng người nọ đã quay người lại trước, sau khi nói xong câu này, bưng đĩa táo tàu sải bước rời khỏi phòng tân hôn.

Mãi đến khi xung quanh không còn chút động tĩnh nào nữa, Thẩm Nam Chi mới chợt nhận ra, người vừa rồi gọi Lục Hằng là “huynh ấy”, lại gọi nàng là “tẩu tẩu”, vậy hắn chính là đứa con bị bỏ rơi mà Lục gia tìm lại được lúc mười ba tuổi, đệ đệ của Lục Hằng, tiểu thúc của nàng.

Một tiểu thúc lại dám xông vào phòng tân hôn, vén khăn hỷ của tẩu tẩu trong đêm tân hôn của huynh trưởng.

Lục Văn, sao hắn lại dám!

Không biết ngồi ngây người trong căn phòng tĩnh mịch bao lâu, Thẩm Nam Chi mới dần hồi phục sau cơn kinh hãi vừa rồi.

Nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến trước bàn trang điểm.

Trong gương đồng là một khuôn mặt mà ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy có chút xa lạ, tinh tế, xinh đẹp, dù đuôi mắt đỏ hoe, môi dưới hơi sưng, trên gò má trắng nõn vẫn còn vương những giọt nước mắt chưa khô, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy đây là lần nàng được trang điểm đẹp nhất từ trước đến nay.

Nhưng câu nói vừa rồi của Lục Văn đã đánh tan giấc mơ của nàng: "Trông... cũng chẳng ra sao cả."

Thẩm Nam Chi chậm rãi tháo bỏ phượng quan, cơn đau nhức ở cổ dần tan biến, nhưng nỗi chua xót trong lòng lại không ngừng lan rộng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng biết mình tầm thường, câu nói này của Lục Văn từ nhỏ nàng đã nghe vô số lần, khi Thẩm Cẩn Nhu dần trở nên xinh đẹp, những lời nói kiểu này càng nhan nhản khắp nơi.

"Nhị tiểu thư xinh đẹp như hoa như ngọc, đại tiểu thư trông... sao lại kém xa đến vậy."

Thẩm Nam Chi bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng vui sướng len lén tự đắc khi nhìn thấy bộ dạng trang điểm của mình trước khi xuất giá hôm nay thật nực cười. Người phu quân mà nàng gả cho đã không đến vén khăn hỷ để nhìn thấy bộ dạng được nàng tỉ mỉ chuẩn bị, mà người tiểu thúc nửa đêm xông vào phòng tân hôn, thay huynh trưởng mình nói cho nàng biết sự thật, thậm chí còn buông lời trêu chọc nàng.

Răng hàm nghiến chặt đến ê buốt, gương mặt trong gương đồng rõ ràng nhuốm đầy tức giận.

Nhưng rất nhanh, cơ thể căng cứng của Thẩm Nam Chi lại xẹp xuống, vẻ mặt tê dại bắt đầu tháo bỏ những món trang sức rườm rà trên người, lau sạch lớp phấn son trên mặt, như thể hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đêm khuya, trên chiếc giường cưới rộng lớn, một thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn cô độc, hình ảnh đôi uyên ương thêu chỉ vàng trên chăn đệm như đang chế giễu nỗi bi ai của nàng. Đôi mắt nhắm chặt dường như sắp trào ra những giọt nước mắt âm thầm, cuối cùng cũng tan biến trong màn đêm tĩnh mịch, không ai hay biết.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 4



Ngày hôm sau, mặc dù ngủ rất muộn, Thẩm Nam Chi vẫn dậy từ rất sớm.

Hai nha hoàn mà nàng đã gặp hôm qua, Xuân Hạ và Thu Đông, sau khi nghe thấy động tĩnh trong phòng liền nhanh nhẹn vào giúp nàng sửa soạn.

Thu Đông vòng ra sau lưng chải tóc cho Thẩm Nam Chi, khi lòng bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại mượt mà, rõ ràng nàng ấy đã sững người một lát. Là nữ nhân, nàng ấy tự nhiên biết đây là điều đáng quý và đáng tự hào đến nhường nào.

Nàng ấy lại nhìn thêm vài lần vào mái tóc đen nhánh, thẳng mượt của Thẩm Nam Chi, đang định mở miệng hỏi thì nghe thấy Thẩm Nam Chi nói nhỏ: "Cứ búi đơn giản lên là được rồi."

Động tác trên tay Thu Đông khựng lại, nàng ấy là nha hoàn giỏi nhất phủ trong việc búi tóc, một mái tóc đen bóng đẹp đẽ như vậy, nếu chỉ búi đơn giản lên thì có vẻ hơi phí, nhưng mệnh lệnh của chủ tử nàng không dám không nghe theo, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, lấy cây trâm cài tóc đơn giản mà Thẩm Nam Chi đã chọn, sau đó búi tóc nàng lên một cách đơn giản.

Trước khi xuất giá, Thẩm Nam Chi chỉ búi tóc nửa đầu đơn giản, bây giờ đã xuất giá, cũng chỉ là từ nửa búi thành búi cả đầu mà thôi, dường như cũng chẳng có gì thay đổi.

Liếc mắt thấy Xuân Hạ đang định mở hộp phấn son trên bàn trang điểm, Thẩm Nam Chi đưa tay ngăn lại: "Không cần đâu, như vậy là được rồi."

Hôm qua cũng là lần đầu tiên Thẩm Nam Chi sử dụng phấn son, nhưng dường như cũng chẳng thể thay đổi được gì, nàng nên nhận thức rõ bản thân mình, hà cớ gì phải vùng vẫy vô ích nữa.

Hai nha hoàn nhìn gương mặt mộc và kiểu tóc đơn giản của Thẩm Nam Chi đều có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, khom người hành lễ, cùng Thẩm Nam Chi ra khỏi sân đi thỉnh an trưởng bối.

Tối qua, Lục Hằng ngủ lại ở viện phụ, là cùng người kỹ nữ xinh đẹp kia qua đêm hay là một mình thì Thẩm Nam Chi không hỏi nhiều, chỉ biết giờ hắn vẫn còn say chưa tỉnh, việc dâng trà cũng chỉ có thể tự mình nàng đi.



Thẩm Nam Chi đến không tính là muộn, nhưng khi nàng đến trước sảnh đường, bên trong đã tụ tập rất đông người, không biết là đang đợi tân nương đến thỉnh an, hay là đang đợi xem trò cười của nàng.

Lục Hằng là con trai trưởng của Lục gia, cũng là Lục thế tử phủ Quốc công, do chính thất Từ thị sinh ra. Từ thị còn có một cô con gái tên là Lục Anh, đứng thứ tư trong nhà, vừa mới qua tuổi cập kê. Thứ thất Lý thị sinh một con trai, tên là Lục Hưng, đứng thứ ba trong nhà.

Còn Lục Văn là con trai thứ hai, nhưng dường như không phải do hai vị phu nhân này sinh ra, lúc này cũng không có mặt trong sảnh đường.

Ma ma đi vào bẩm báo Thế tử phi đã đến, Thẩm Nam Chi nhìn lướt qua khung cửa vào bên trong, nghĩ đến đêm qua bi thương, trong lòng càng thêm bất an.

Mọi người trong sảnh nghe thấy liền ngó đầu ra ngoài nhìn, tiếng trò chuyện ban nãy cũng đột ngột im bặt, nhất thời bầu không khí trở nên yên tĩnh và ngưng trệ.

Nhưng khi Thẩm Nam Chi bước qua ngưỡng cửa, không biết từ đâu vang lên một tiếng thở dài không lớn không nhỏ, như thể vừa thất vọng vừa có chút khinh bỉ, sau đó liền có những tiếng bàn tán nhỏ râm ran trong sảnh đường.

Hình như đây chính là cuộc gặp gỡ mà mọi người đã dự đoán, thậm chí vì tận mắt nhìn thấy sự giản dị của Thẩm Nam Chi, mà khiến họ có thêm nhiều chuyện để bàn tán sau lưng nàng.

Thẩm Nam Chi không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng đại khái cũng chỉ là mấy câu đó, nàng cụp mắt xuống, ngay cả vai và cổ cũng vô thức hơi co lại.

Cái nhìn thoáng qua vừa rồi cũng khiến nàng thấy rõ ràng mỗi người trong Lục gia đều có khí chất hơn người, phong thái xuất chúng, sự xuất hiện của nàng lại càng lạc lõng, giống như bước vào một nơi không thuộc về mình.

Xuân Hạ và Thu Đông nhận lấy khay trà từ ma ma, Thẩm Nam Chi bưng một chén trà quỳ xuống trước mặt Từ thị.

"Mẫu thân... mời uống trà." Giọng nói gọi mẫu thân rất xa lạ, Thẩm Nam Chi nâng chén trà lên gần như vùi đầu vào trong vạt áo.

Người nữ nhân xinh đẹp trước mặt này cao quý sang trọng, tính tuổi tác chắc cũng không chênh lệch nhiều so với mẫu thân nàng, nhưng dường như thời gian luôn ưu ái người đẹp, không để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt Từ thị, mà khí chất cao quý toát ra từ cốt cách của bà khiến Thẩm Nam Chi cảm thấy càng thêm áp lực và không thoải mái.

Có lẽ cả đời này nàng cũng không thể nào có được khí chất mạnh mẽ như vậy.

Từ thị thờ ơ nhìn Thẩm Nam Chi đang co rúm dưới chân, chỉ trong khoảnh khắc từ lúc bước vào cửa đến khi đến trước mặt bà, bà đã đánh giá nàng từ đầu đến chân, lại nhìn thấy sự tự ti và yếu đuối toát ra từ cử chỉ của nàng, hoàn toàn không giống với hình mẫu con dâu mà bà mong đợi.

Từ thị nhận lấy chén trà đặt lên môi, dường như còn chưa kịp làm ướt khóe môi, liền đưa cho nha hoàn bên cạnh đặt xuống, trong lòng không vui, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, theo quy củ đưa cho Thẩm Nam Chi một phong bao.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Chuyện hôm qua thật sự là ngoài ý muốn, khách khứa đến dự rất đông, Hằng nhi sắp bước vào chốn quan trường, không thể không tạo mối quan hệ tốt với những người này, say rượu cũng là bất đắc dĩ, con đã gả vào Lục gia, là thê tử của Hằng nhi , thì cũng phải biết nghĩ đến đại cục, chớ có nhỏ nhen, cũng đừng làm lớn chuyện này, sau này phải sống tốt với Hằng nhi, con hiểu chưa?"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 5



Giọng nói của Từ thị nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói ra, giống như một người mẫu thân hiền từ đang dịu dàng dặn dò con dâu mới.

Nhưng các khớp ngón tay dưới tay áo của Thẩm Nam Chi lại không ngừng co quắp lại dưới lời nói của Từ thị, cuối cùng nắm chặt thành quyền, lồng n.g.ự.c như bị một tảng đá lớn đập vào, ngay cả hốc mắt cũng không kìm được mà bắt đầu cay cay.

Lời nói như vậy, dù là Thẩm Nam Chi vốn luôn nhẫn nhịn cũng cảm thấy thật quá nực cười, phu quân trong ngày cưới không động phòng với thê tử, lại công khai tình tứ với kỹ nữ, đây là chuyện hoang đường đến mức nào, vậy mà đến miệng Từ thị, lại chỉ là một câu bất đắc dĩ nhẹ tênh.

Rốt cuộc là Lục Hằng bất đắc dĩ, hay là chính bà ta bất đắc dĩ.

Xung quanh dường như có người vươn cổ ra, muốn xem thử tân nương này sẽ phản bác lại như thế nào dưới những lời nói như vậy của bà, nhưng lại nghe thấy Thẩm Nam Chi thở ra một hơi, giọng khàn khàn nói: "Vâng, con dâu đã hiểu ạ."

Từ thị hơi nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười khó thấy, một tia kinh ngạc trong đáy mắt nhanh chóng tan biến, lên tiếng nói: "Đứng dậy đi, con làm quen với những người khác một chút, rồi về trước đi, hôm nay ta hơi mệt, sẽ không giữ con lại dùng bữa."

Buổi sáng, tân nương phải cùng mẫu thân của phu quân dùng bữa sáng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, nén lại sự tủi thân trong lòng đứng dậy, dưới sự giới thiệu của ma ma, lần lượt chào hỏi thỉnh an những người còn lại trong sảnh đường.

Từ đầu đến cuối nàng đều hơi cúi đầu, đôi vai khép nép khiến cả người nàng trông rất ủ rũ, dáng vẻ vốn đã giản dị, dưới tư thế như vậy lại càng khiêm nhường hơn, không có chút nào phong thái của một thế tử phi, ngược lại giống như một thiếp thất thân phận thấp hèn.

Quả nhiên là người không lên được mặt bàn, Từ thị có chút bực bội đưa tay xoa xoa mi tâm, chưa đợi Thẩm Nam Chi cáo lui, bà đã được nha hoàn dìu đi từ cửa bên kia sảnh đường.



Khi Lục Văn đi đường nhỏ vòng qua cửa sân của sảnh đường, liền thấy một bóng người vội vã chạy ra ngoài.

Một lúc sau hắn vẫn chưa nhận ra đó là ai trong phủ lại xuất hiện ở sảnh đường vào lúc này, nhưng rất nhanh hắn nheo mắt lại, phát hiện người đến lại chính là tẩu tẩu mới vào cửa hôm qua của mình.

Bước chân của Lục Văn dừng lại tại chỗ, giữa hai lông mày vốn đang giãn ra không hiểu sao lại nhíu lại.

Người nữ nhân này, hôm nay sao lại ăn mặc như vậy?

Khác xa so với dáng vẻ đã từng khiến Lục Văn kinh diễm trong thoáng chốc hôm qua.

Thẩm Nam Chi lúc này, dường như đúng với lời đồn là nhan sắc tầm thường, gương mặt mộc không có điểm nhấn, quần áo rộng thùng thình, ngay cả hai nha hoà

n đi theo sau nàng dường như cũng trông tươi tắn hơn nàng một chút.

Nhưng Lục Văn đã từng thấy dáng vẻ môi đỏ răng trắng, mắt long lanh của nàng, rõ ràng trong mắt chứa đựng nước mắt long lanh, nhưng lại giống như chứa đầy mê hồn trận quyến rũ lòng người, mê hoặc tâm hồn, đẹp đến mức không thể tả.

Thẩm Nam Chi cúi đầu đi nhanh ra khỏi sảnh đường, mãi đến khi suýt va vào bóng người chắn trước, nàng mới giật mình nhận ra có người đứng trước cửa sân.

Nàng kêu lên một tiếng, lập tức dừng bước, ngẩng đầu lên trong hoảng loạn, liền chạm phải đôi mắt lạnh lẽo khiến nàng khiếp sợ đêm qua.

Đuôi mắt ửng đỏ của Thẩm Nam Chi lọt vào mắt Lục Văn, mà khuôn mặt rõ ràng hôm qua còn quyến rũ đến tận xương tủy này, lúc này cuối cùng cũng để hắn nhìn rõ ràng.

Gương mặt mộc không trang điểm, đôi mắt không tinh tế sắc sảo dưới khuôn mặt mộc như vậy đã che giấu đi ánh sáng vốn có của chúng, lại vì vẻ nhút nhát, chậm chạp của nàng, khiến khuôn mặt vốn đã mất đi điểm nhấn này càng trở nên nhạt nhòa hơn vài phần.

Chỉ có một chút đỏ ở đuôi mắt, giống như một nét màu rực rỡ điểm xuyết trên bức tranh trắng đen.

Liếc nhìn sảnh đường, đại khái là biết nàng vừa trải qua những gì, cái gia đình đó tự nhiên sẽ không cho nàng sắc mặt tốt đẹp gì.

Nghĩ đến đây, cảm xúc kỳ lạ trong lòng hắn lại dâng lên, chút uất ức này mà nàng đã chịu không nổi, nếu hắn nói thêm vài câu nữa, nàng có khóc không?

Khóe môi Lục Văn như muốn nở nụ cười, thậm chí cả m.á.u trong người cũng có chút hưng phấn.

Hắn mấp máy môi, đối mặt với sự hoảng loạn và kinh ngạc của Thẩm Nam Chi, hắn nhẹ nhàng gọi trước: "Tẩu tẩu buổi sáng an lành, tẩu còn nhớ ta không?"

Một tiếng "tẩu tẩu" khiến Thẩm Nam Chi chợt nhớ đến những gì đã xảy ra trong phòng tân hôn hôm qua.

Làm sao nàng có thể quên được, người tiểu thúc xông vào phòng tân hôn của huynh trưởng trêu chọc tẩu tẩu này!

Cảm xúc bị dồn nén lúc nãy như muốn trào dâng lên, rõ ràng nàng đã luôn kìm nén rất tốt, dù mắt đã đỏ hoe, cũng cố gắng kìm nước mắt không để mình lại rơi lệ vì yếu đuối.

Nhưng lúc này, nàng lại gần như không kìm nén nổi sự tủi thân dâng trào.

Khoảnh khắc nước mắt tuôn rơi, Thẩm Nam Chi đột nhiên cúi đầu xuống, cũng không quan tâm đến lời chào hỏi của Lục Văn nữa, lướt qua thân hình cao lớn của hắn, hoảng loạn bỏ chạy khỏi nơi này.

Một điểm sáng lấp lánh lướt qua trước mắt Lục Văn, khi hắn hoàn hồn lại, Thẩm Nam Chi đã chạy mất dạng.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 6



Quay người nhìn con đường nhỏ vắng tanh, chút hứng thú vừa dấy lên dần tan biến, chìm xuống đáy vực vỡ thành vụn băng.

Khóe môi nghiền ngẫm hai chữ "tẩu tẩu" một lát, rồi mới chậm rãi thu hồi ánh mắt xoay người rời đi.

Haizzz, thật sự đã khóc rồi.

Nhưng hắn, còn chưa nói gì cả.

Thật là vô vị.

Mãi đến quá trưa, Lục Hằng mới từ từ mở mắt tỉnh dậy sau cơn say, đôi lông mày nhíu chặt thể hiện sự khó chịu trên toàn thân hắn.

Nhưng chưa kịp để hắn hoàn hồn lại, hạ nhân đứng hầu bên cạnh đã vội vàng nói với vẻ mặt đau khổ: "Thế tử, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi, phu nhân đã đợi ngài ở Thanh Phong Hiên từ lâu rồi."

Lục Hằng khó chịu lắc lắc đầu, rõ ràng không nghe lọt tai lời của hạ nhân.

Hắn cúi đầu nhìn thấy một chiếc áo choàng màu đỏ tươi bị vứt lung tung bên mép giường, suy nghĩ dần dần trở lại, nhớ lại hôm qua là ngày đại hôn của mình: "Sao ta lại ngủ ở phòng khách?"

Hạ nhân nghẹn lời, nhớ lại cảnh tượng hoang đường hôm qua liền cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra trên trán, run rẩy nói: "Thế… thế tử, hôm qua ngài, cùng Liễu Tơ và Phương Mai, ngủ, ngủ ở đây."

Lục Hằng sững người, thuận tay nhận lấy khăn tay nha hoàn đưa tới, sau khi rửa mặt xong cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.

Sau một hồi ngẩn ngơ ngắn ngủi, Lục Hằng nghiêm mặt bắt đầu thay quần áo vội vàng, không lâu sau hắn liền bước nhanh ra khỏi phòng khách đi thẳng đến Thanh Phong Hiên.

Vừa vào Thanh Phong Hiên, từ xa đã thấy bóng lưng Từ thị đang tựa lưng lười biếng trên ghế dài trong đình.

Trong lòng Lục Hằng bất an, biết rõ tính tình của mẫu thân mình, hắn vội vàng chạy đến, quỳ xuống sau lưng bà, cúi đầu nói: "Mẫu thân, con đến nhận lỗi với người."

Từ thị đặt chén trà xuống, chậm rãi quay người lại, tính tình nhận lỗi liền quỳ xuống, lần sau vẫn tái phạm này của Lục Hằng, rốt cuộc là do bà nuông chiều mà ra, nhưng chuyện hôm qua thật sự quá hoang đường, bà hơi nhíu mày, lần đầu tiên không gọi hắn đứng dậy ngay lập tức.

"Con thật sự càng ngày càng vô pháp vô thiên, lúc trước là con nằng nặc đòi Hoàng thượng ban hôn, bây giờ lại là con phá hỏng hôn sự này, hôm nay phụ thân con vào cung diện thánh còn chưa biết tình hình thế nào, nhưng những tin tức đầy rẫy kia chắc chắn đã truyền đến tai Hoàng thượng, nếu vì vậy mà ảnh hưởng đến con đường làm quan của con, thì bao nhiêu năm phụ thân con khổ công bồi dưỡng con coi như uổng phí!"

Lục Hằng tự biết mình hôm qua đã gây ra đại họa, nhưng nhắc đến hôn sự này, trong lòng hắn không khỏi bực bội, kìm nén một lát, vẫn không nhịn được lên tiếng phản bác: "Nhưng lúc đầu con muốn cưới, không phải đại tiểu thư Thẩm gia, mà là nhị tiểu thư mới đúng, là Thẩm gia dùng mưu kế lừa chúng ta, Thẩm gia đó căn bản không coi phủ Quốc công chúng ta ra gì!"

Từ thị trầm mặt xuống: "Chuyện này có thể trách ai được, lúc đầu con cũng không hỏi rõ ràng danh hiệu của cô nương đó, chỉ nói một câu muốn cưới thiên kim tiểu thư Thẩm gia, trưởng nữ Thẩm gia vẫn chưa xuất giá, Hoàng thượng tự nhiên sẽ nghĩ đến ban hôn cho trưởng nữ trước, bây giờ người cũng đã cưới về rồi, còn cơ hội nào để hối hận nữa!"

Chuyện này nói là hiểu lầm, cũng không hẳn là hiểu lầm.

Lục Hằng gặp Thẩm Cẩn Nhu lần đầu tiên vào lễ hội đèn lồng mùa xuân năm nay, lúc đó Thẩm Nam Chi cũng đi theo bên cạnh Thẩm Cẩn Nhu, nhưng lúc đó hắn căn bản không chú ý đến Thẩm Nam Chi có nhan sắc tầm thường, chỉ coi nàng là nha hoàn của Thẩm Cẩn Nhu.

Sau đó hắn liền nhất kiến chung tình với Thẩm Cẩn Nhu, đòi cưới nàng ta về nhà, thậm chí còn chưa tìm hiểu Thẩm gia có bao nhiêu người, mấy người con, chỉ nói muốn cưới thiên kim tiểu thư Thẩm gia.

Nhưng dù là vậy, ai cũng biết, Lục Hằng muốn cưới nhất định là Thẩm Cẩn Nhu chứ không phải Thẩm Nam Chi, dù sao những năm nay đến Thẩm gia cầu hôn, chưa từng có ai nhắc đến đại tiểu thư Thẩm gia không được chú ý kia.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm gia tất nhiên cũng hiểu rõ điều này, nhưng biết rõ tiếng tăm của Lục Hằng trong thành, cho dù là thế tử Quốc công phủ cao quý, họ cũng không muốn gả con gái thứ hai mà mình nâng niu như ngọc cho một tên công tử bột phong lưu. Nhưng thân phận Quốc công phủ rốt cuộc đè nặng lên họ, sau khi cân nhắc, liền bày mưu trộm long tráo phụng.

Thánh chỉ ban xuống, Lục gia và Thẩm gia kết thông gia, người thành hôn lại biến thành Lục Hằng và Thẩm Nam Chi.

Người cầu hôn là Lục Hằng, bọn họ theo thánh chỉ gả con gái mình đi, tuy là ngấm ngầm đắc tội Lục gia, nhưng ngoài mặt lại không thể bắt bẻ được gì.

Lục Hằng nghiến răng, có chút tức giận nói: "Mẫu thân hôm nay chẳng phải cũng đã gặp trưởng nữ Thẩm gia rồi sao, chẳng lẽ mẫu thân nhẫn tâm nhìn con cùng người nữ nhân như thế sống hết quãng đời còn lại hay sao? Nàng ta sao có thể xứng với con!"

Ánh mắt sắc bén, sáng suốt của Từ thị sau khi nghe những lời này của Lục Hằng, rõ ràng lộ ra vài phần thất vọng, hận rèn sắt không thành thép. Không kể đến Lục Hưng do thiếp thất sinh ra, phần lớn thời gian con trai mình còn không bằng đứa con hoang Lục Văn kia.

Cũng như lúc này, không hề che giấu nói những lời này trước mặt hạ nhân, để người ta nghe được, chỉ sẽ cảm thấy hắn không có chút khí độ nào, huống chi hắn vừa mới làm chuyện hoang đường trong ngày đại hôn của mình.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 7



Trong mắt Từ thị, Thẩm Nam Chi quả thực không xứng với Lục Hằng, càng không dính dáng gì đến hình mẫu con dâu lý tưởng trong lòng bà. Dung mạo bình thường, thân hình sồ sề, ngay cả tuổi tác cũng lớn hơn Lục Hằng ba tuổi, đến tuổi này mà còn chưa xuất giá, có thể là loại tốt đẹp gì chứ.

Từ thị nhíu mày, im lặng một lúc lâu, mới phiền muộn nói: "Dù thế nào, con cũng không nên làm chuyện hoang đường như ngày hôm qua. Chuyện đã rồi, nên nghĩ cách giảm thiểu tổn thất."

Lục Hằng do dự một chút, rõ ràng trong lòng không có nửa điểm ý tưởng nào, chỉ đành hỏi: "Mẫu thân có cách nào khác sao?"

Từ thị phẩy tay bảo hạ nhân xung quanh lui xuống, đợi đến khi trong đình chỉ còn lại hai mẫu tử, bà mới đỡ Lục Hằng đang quỳ trên mặt đất dậy, chậm rãi mở miệng nói: "Hằng nhi, hiện giờ con đã trưởng thành, sau này làm việc chớ nên l* m*ng như vậy. Nếu muốn có một chỗ đứng trong triều, con cần phải trầm ổn hơn."

Những lời này, Từ thị từ nhỏ đã nói với Lục Hằng không ít, nhưng bà cũng biết mình luôn quá nuông chiều Lục Hằng, mẫu thân hiền thường sinh con hư, Lục Hằng ngày hôm nay ra nông nỗi này, bà cũng có trách nhiệm rất lớn.

Vì vậy, Từ thị rất nhanh lại mở miệng, ngữ trọng tâm trường nói: "Bây giờ con và Thẩm Nam Chi vừa mới thành hôn, dù sao cũng là do Hoàng thượng ban hôn, nên làm vẫn phải làm cho ra vẻ."

Lục Hằng cũng hơi hối hận, mấp máy môi nói: "Chuyện ngày hôm qua, quả thực là con hồ đồ làm không đúng, bên Thẩm gia có nói gì không? Nếu Thẩm Vĩnh Quang mượn chuyện này thêm mắm dặm muối nói với Hoàng thượng về con, chẳng phải để bọn họ làm chuyện trái với lương tâm mà còn vênh vang sao!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Từ thị cười lạnh một tiếng, tức giận mắng Lục Hằng: "Con đã biết lợi hại trong đó, còn dám làm như vậy!"

Lục Hằng hối hận cúi đầu, hắn bị lửa giận làm cho mờ mắt, hôm qua chỉ muốn cho Thẩm Nam Chi một trận, nhưng bây giờ nghĩ lại, nói cho cùng chuyện này cũng là do người Thẩm gia giở trò, hắn chỉ làm Thẩm Nam Chi mất mặt, căn bản không giải quyết được vấn đề.

Thấy Lục Hằng như vậy, Từ thị cũng có chút không đành lòng, không trách mắng hắn nữa, tiếp tục nói: "Chuyện này con cũng đừng lo lắng, tình cảnh của Thẩm Nam Chi ở Thẩm gia thế nào, trước đây ta cũng đã tìm hiểu sơ qua, Thẩm gia hẳn là sẽ không ngu ngốc đến mức vì một đứa con gái không được sủng ái, sau khi đắc tội với Quốc công phủ chúng ta, còn muốn gây sóng gió. Thẩm gia hèn hạ bày trò với chúng ta như vậy, Lục gia tự nhiên cũng sẽ không nhẫn nhịn chịu thiệt, ta sẽ nghĩ cách xử lý, đợi khi nào mọi chuyện lắng xuống, muốn bỏ người nữ nhân này hay là chọn thiếp thất khác, đều tùy con."

Nghe vậy, khóe môi Lục Hằng không kìm được nhếch lên, liên tục gật đầu, cung kính dâng trà nóng cho Từ thị, cung kính nói: "Con nghe mẫu thân hết, nhất định sẽ tự kiềm chế bản thân, không gây thêm chuyện nữa."

Sắc mặt Từ thị cuối cùng cũng dịu đi, sau khi nhấp một ngụm trà, mới nói sang chuyện khác: "Chuyện lần trước ta bảo con đi điều tra thế nào rồi?"

Sắc mặt Lục Hằng hơi khựng lại, im lặng một lúc lâu mới có chút không tự nhiên mở miệng: "Con đã điều tra rồi, những t.h.i t.h.ể kỳ lạ xuất hiện trong thành đều là người từ nơi khác đến, hoặc là thương nhân giàu có hoặc là quyền quý, nhưng cũng có người chỉ là dân thường. Những người này ngoài việc đều là nam giới không phải người Trường An ra, dường như không có điểm chung nào khác."

Gần một năm nay, trong thành Trường An xuất hiện một vụ án mạng liên hoàn kỳ lạ, nói là án mạng liên hoàn cũng chỉ là vì Trường An xưa nay thái bình an lạc, cả năm trời đừng nói là g.i.ế.c người, ngay cả chuyện trộm cắp cũng hiếm khi xảy ra, liên tiếp c.h.ế.t nhiều người như vậy, thật khó tưởng tượng sẽ đột nhiên xuất hiện nhiều kẻ g.i.ế.c người như thế.

Nhưng sau khi kiểm tra những t.h.i t.h.ể này, lại phát hiện ng

uyên nhân cái chết, trạng thái c.h.ế.t và thủ đoạn g.i.ế.c người của bọn họ đều không giống nhau, bản thân những nạn nhân này cũng không có điểm chung nào có thể liên hệ với nhau, khiến người ta khó xác định rốt cuộc là do cùng một người làm hay là c.h.ế.t riêng biệt dưới tay những người khác nhau.

Hoàng thượng rất coi trọng chuyện này, những tin tức kinh hoàng không ngừng lan truyền cũng khiến lòng dân trong thành hoang mang.

Nếu vụ án này có thể được phá dưới tay Quốc công phủ, tự nhiên là một công lao lớn, vì vậy Lục Quốc Công và Từ thị mặc dù biết Lục Hằng không phải là người có tài phá án, nhưng cũng luôn thúc giục hắn theo dõi vụ án này.

Sắc mặt Từ thị vừa dịu xuống, sau khi Lục Hằng nói xong liền lại trầm xuống.

Lục Hằng thấy tình hình không ổn, vội vàng tỏ ra yếu thế nói: "Nhi tử bất tài, xin mẫu thân trách phạt."

Từ thị tức đến mức hơi thở cũng có chút rối loạn, vụ án này quan trọng như thế nào, bà đã nói đi nói lại với Lục Hằng vô số lần, nhưng đúng là bùn nhão không trát được tường, hiển nhiên là hắn chưa từng đặt tâm tư vào việc phá án, lúc này nói ra chút tin tức này, ngay cả kẻ ăn mày ngoài đường cũng biết rõ hơn hắn.

Sau một hồi im lặng rất lâu.

Từ thị thở dài một hơi, trong lòng đã có quyết định khác, lần nữa ngẩng mắt lên, trong mắt đã không còn nhìn ra nửa điểm cảm xúc, chỉ trầm giọng ra lệnh: "Thôi, chuyện này ta tạm thời không hỏi nữa, con trước hết cứ xử lý ổn thỏa chuyện ngày hôm qua đi."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 8



Thấy Từ thị không trách phạt quá nhiều, Lục Hằng khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp: "Vâng, mẫu thân, con sẽ đi tìm Thẩm Nam Chi cùng dùng bữa trưa, con nhất định sẽ xử lý tốt."

Mãi đến khi bóng lưng vội vã rời đi của Lục Hằng biến mất khỏi tầm mắt, Từ thị mới chậm rãi cử động, giơ tay gọi nha hoàn vừa lui ra xa tới.

"Đi, gọi Lục Văn đến đây." Cuối cùng, khi nha hoàn khom người, lại thấp giọng bổ sung một câu, "Đừng để người khác nhìn thấy, đợi khi nào không có ai, hãy dẫn nó đến đây."

"Vâng, phu nhân."



Trong phòng chính yên tĩnh vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt vẻ hân hoan của hôn lễ ngày hôm qua.

Trước án thư, Thẩm Nam Chi tay cầm bút lông, chân mày hơi cau lại, định đặt bút xuống, lại như bị điều gì khó khăn làm khó, do dự một lúc lâu, mới vụng về viết xuống một chữ, sau đó lại dừng lại.

Trên giấy Tuyên Thành, những nét chữ không đẹp mắt xếp thành hàng, nếu không biết, có lẽ sẽ cho rằng đây là chữ của một đứa trẻ mới tập viết, nhưng thực chất lại là do Thẩm Nam Chi hết sức tập trung, dụng tâm viết ra.

Trước đây khi Thẩm Vĩnh Quang còn là tú tài, tự nhiên sẽ không có tiền nhàn rỗi cho Thẩm Nam Chi đi học, nàng càng không có thời gian để tự học luyện tập, mỗi ngày đều làm những công việc không phải là một đứa trẻ ở tuổi nàng nên làm.

Sau đó, đến tuổi Thẩm Cẩn Nhu đi học, Thẩm Nam Chi cũng là lần đầu tiên mạnh dạn đề cập với phụ mẫu yêu cầu mình cũng muốn học cùng, nhưng lúc đó Thẩm Nam Chi đã mười một, mười hai tuổi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, còn phải học từ những kiến thức nông cạn nhất cùng với muội muội ba tuổi, chuyện này nếu truyền ra ngoài để người ta biết được, nói bọn họ thiên vị thì thôi, còn sẽ trở thành trò cười cho Thẩm gia.

Thẩm Vĩnh Quang vừa mới bước chân vào chốn quan trường tự nhiên không cho phép chuyện như vậy xảy ra, liền bác bỏ yêu cầu của Thẩm Nam Chi.

Sau đó, khi địa vị Thẩm gia dần dần ổn định, cũng đã qua nhiều năm, đứa con gái nhỏ được yêu thương đã dần dần trưởng thành, xinh đẹp, mọi mặt đều xuất sắc khiến họ rạng rỡ, cũng không còn sức lực để quan tâm đến đứa con gái lớn luôn bị họ bỏ bê.

Những năm này, Thẩm Nam Chi lén lút học được vài chữ ở bên ngoài học đường của Thẩm Cẩn Nhu, nhưng văn hóa Trung Hoa rộng lớn và sâu sắc, nàng không có đầu óc thông minh tuyệt đỉnh, cũng chưa từng được giáo dục đúng nghĩa, chút kiến thức học lỏm được đó, đến bây giờ, muốn viết một bức thư cũng chẳng viết nên hồn.

Đang băn khoăn, cửa phòng sau bình phong bỗng nhiên vang lên tiếng động, Thẩm Nam Chi lập tức hoảng hốt, cây bút trong tay liền đập mạnh lên giấy Tuyên Thành, làm lem những chữ nàng vừa vất vả viết xong.

Nhưng không kịp quan tâm đến bức thư đã bị hỏng, nàng vội vàng giấu nó xuống dưới án thư.

Vừa quay đầu lại, ngẩng mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt có vài phần giống Lục Văn.

Thẩm Nam Chi sững người một lát, rất nhanh liền hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, khẽ mở môi, nhất thời lại không biết nói gì cho phải.

Nàng tự nhiên nhận ra người đến là Lục Hằng, là người phu quân mà nàng vừa mới cưới.

Nhưng ngoại trừ lúc bái đường hôm qua hai người ở chung một lát với tấm khăn hỷ đỏ che mặt, thì lúc này mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt trực diện, nàng không biết nên gọi hắn như thế nào, càng không biết nên nói chuyện với hắn ra sao.

Lục Hằng đưa mắt đánh giá Thẩm Nam Chi từ trên xuống dưới.

Không biết có phải là do trước đây hắn tự ám thị tâm lý quá mạnh hay không, lúc này thật sự gặp Thẩm Nam Chi, lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy so với hình ảnh người vợ tào kang mà mình tưởng tượng ban đầu, thì tốt hơn rất nhiều.

Nhớ đến mục đích của mình, Lục Hằng mấp máy môi, chủ động phá vỡ sự im lặng: "Đang làm gì vậy, ta làm nàng giật mình sao?"

Thẩm Nam Chi lắc đầu, theo bản năng liếc mắt nhìn xuống dưới án thư, tờ giấy Tuyên Thành đã được giấu kín, Lục Hằng hẳn là không nhìn thấy, lúc này mới yên tâm một chút, nhỏ giọng đáp: "Không có, chỉ là đang đọc sách thôi."

Trên án thư không có một quyển sách nào, Lục Hằng tuy nhìn thấy, nhưng cũng không vạch trần lời nói dối này.

Trước khi đến đây, hắn đã nghĩ đến vô số cảnh tượng gặp mặt trực diện với Thẩm Nam Chi, có lẽ người nữ nhân bị hành động hoang đường của hắn làm cho tức giận này sẽ cho hắn một cái tát ngay khi gặp mặt, hoặc là vì hôm qua hắn lạnh nhạt với nàng, hôm nay nàng sẽ lấy oán trả oán, liếc nhìn hắn rồi không thèm để ý đến hắn nữa.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để giữ thể diện mà hạ thấp mình, nhưng lại chẳng có gì xảy ra.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi yên tĩnh, ngoan ngoãn đến mức đáng kinh ngạc.

Tự nhiên sẽ không có người nữ nhân nào có thể dung thứ cho hành vi ngoại tình trắng trợn của phu quân, huống chi là trong ngày tân hôn của bọn họ, Thẩm Nam Chi không hề ồn ào, không hề làm loạn, không có khả năng nào khác, chỉ có thể là nàng căn bản không quan tâm đến hắn, cũng càng không quan tâm đến cuộc hôn nhân này.

Nghĩ đến ý nghĩ này, trong lòng Lục Hằng dâng lên một cỗ chiếm hữu vô cùng khó chịu.

Tuy rằng hắn coi thường người nữ nhân bình thường như Thẩm Nam Chi, nhưng đối với Thẩm Nam Chi mà nói, gả cho hắn đã là leo cao, nếu không phải vì Lục gia giở trò, người nữ nhân như nàng, dù có cố gắng thế nào cũng không thể bước vào Quốc công phủ, thậm chí còn không tìm được một người phu quân bằng một phần vạn của hắn.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 9



Vậy thì nàng còn gì không hài lòng, chẳng lẽ cảm thấy gả cho hắn còn bị thiệt thòi sao.

Thẩm Nam Chi không hề chú ý đến sự thay đổi vi diệu trên mặt Lục Hằng, nàng chỉ là sau khi ngẩng mắt nhìn Lục Hằng một cái, liền cúi đầu xuống, nàng khi ở chung với người khác, dường như luôn là tư thế này.

Chỉ là nàng không nhìn thấy sắc mặt của Lục Hằng, nhưng lại có thể cảm nhận được bầu không khí ngượng ngùng lan tỏa trong không khí.

Nàng biết mình không thể thay đổi được gì, cho dù Lục Hằng không muốn cưới nàng, nàng cũng không muốn gả, nhưng bây giờ nàng ngoài việc chấp nhận số phận này, còn có con đường nào khác đâu.

Không còn nữa.

Nuốt xuống nỗi tuyệt vọng trong lòng, Thẩm Nam Chi cam chịu mở miệng nói nhỏ: "Thế tử đã dùng bữa trưa chưa?"

Vẻ mặt khó chịu trên mặt Lục Hằng khựng lại một chút, lại nhớ đến mục đích của mình, liền thuận theo lời nàng đáp: "Chưa, ta đến đây để cùng nàng dùng bữa."

Nghe vậy, Thẩm Nam Chi nhanh chóng gật đầu, khom người rồi đi gọi Xuân Hạ Thu Đông dọn cơm, bóng dáng hơi vội vàng đó, không biết là đang vui mừng vì phu quân đến cùng nàng dùng bữa, hay là đang vội vàng trốn tránh không gian riêng tư của hai người.

Lục Hằng nhìn bóng lưng rời đi đó, đột nhiên lại cảm thấy hẳn là vế trước.

Nếu nói chuyện phá án hắn không giỏi, nhưng về mặt nữ nhân, hắn không quen biết ngàn người, cũng quen biết trăm người, tâm tư của nữ nhân đại khái cũng chỉ có vậy.

Liên tưởng đến những gì mẫu thân nói về tình cảnh của Thẩm Nam Chi ở nhà, hắn liền bác bỏ suy đoán vừa rồi của mình rằng Thẩm Nam Chi không quan tâm đến hắn, chỉ cảm thấy Thẩm Nam Chi dịu dàng ngoan ngoãn đến cực điểm, chỉ có thể nuốt xuống nỗi uất ức trong lòng, đối với chuyện hắn làm ngày hôm qua dám tức giận mà không dám nói.

Điều này lại khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ, cũng có chút vui mừng.

Cưới thê tử đối với hắn mà nói chẳng qua là trong phòng thêm một người nữ nhân, mà người nữ nhân này không những không tệ như hắn tưởng tượng ban đầu, còn không hề ồn ào, chỉ biết nịnh nọt hắn, có nam nhân nào mà không thích nữ nhân ngoan ngoãn chứ, giữ người nữ nhân như vậy ở nhà, hắn không những có thể bớt đi không ít phiền phức, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thú vui chơi bời của hắn.

Đúng là chuyện tốt.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trong lúc suy nghĩ, Xuân Hạ Thu Đông đã bưng thức ăn ra bày đầy bàn ở gian ngoài.

Lại nhìn Thẩm Nam Chi, Lục Hằng đã thấy thuận mắt hơn rất nhiều, ngay cả sắc mặt cũng dịu đi, hắn ngồi vào bàn trước, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ôn tồn nói: "Qua đây ngồi đi."

Thẩm Nam Chi gật đầu, sau khi ngồi xuống bên cạnh Lục Hằng liền lại nghe hắn nói: "Ta biết trước đây nàng ở Thẩm gia có lẽ sống không được thoải mái, nhưng nàng yên tâm, nàng đã gả cho ta, sau này chính là thế tử phi của Quốc công phủ rồi, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi nàng."

Lục Hằng rất hài lòng với những lời nói của mình, thậm chí không cần quay đầu lại nhìn phản ứng của Thẩm Nam Chi, mặt mày hớn hở liền động đũa.

Cho nên hắn không hề nhìn thấy Thẩm Nam Chi trong khoảnh khắc hắn nói ra những lời này, lông mày hơi cau lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra.

Thẩm Nam Chi đáp lại một tiếng gần như không nghe thấy, trong lòng lại không nói nên lời là tư vị gì.

Vậy nên Lục Hằng đây là muốn nàng làm một thế tử phi hữu danh vô thực trong Quốc công phủ này, còn bản thân hắn tiếp tục ăn chơi đàng đ**m bên ngoài sao.

Thực ra, điều này đối với Thẩm Nam Chi mà nói đã tốt hơn nhiều so với những ngày ở Thẩm gia, biết đâu nàng có thể mượn danh nghĩa thế tử phi để lén thuê tiên sinh dạy nàng đọc sách viết chữ, ở Quốc công phủ đại khái cũng không cần nàng phải làm việc nặng nhọc.

Nhưng sau đó thì sao.

Trơ mắt nhìn phu quân mình ân ái với nữ nhân khác, còn bản thân mình lại như một vật trang trí, như một con rối, mãi mãi mang danh hiệu thế tử phi hữu danh vô thực này, cứ thế mà sống hết cuộc đời sao.

Nàng đối với Lục Hằng không có tình cảm nam nữ, cũng không hy vọng có thể sống hạnh phúc mỹ mãn với hắn.

Điều nàng mong muốn, không phải là điều này, nhưng dường như dù thế nào, nàng cũng không thể có được cuộc sống mà nàng hằng mong ước,

Lục Hằng ăn vài miếng thức ăn lại dần dần nhận ra có gì đó không đúng.

Phản ứng của Thẩm Nam Chi không đạt được hiệu quả như hắn mong đợi, nàng không hề vui mừng vạn phần, cũng không hề mang ơn sâu nặng, chẳng lẽ hắn đã hiểu lầm sao?

Lục Hằng nghi hoặc quay đầu nhìn Thẩm Nam Chi một cái, vừa nghĩ đến việc Thẩm Nam Chi hoàn toàn không có phản ứng gì trước sự hào phóng của mình, liền cảm thấy khuôn mặt nhạt nhẽo của nàng ta có chút khó ưa.

Hắn hắng giọng, khó chịu nói: "Nếu nàng cảm thấy có gì không ổn, cứ nói ra, đừng có giấu giếm rồi sau lưng lại nói ta bạc đãi nàng."

Thẩm Nam Chi nghe ra giọng điệu chán ghét của Lục Hằng dành cho mình. Có lẽ đây chính là điều mà phụ mẫu đã từng nói, nàng là một cô nương không được ai yêu thích, không được trưởng bối yêu quý, không được người qua đường yêu mến, ngay cả vị phu quân mới gặp nàng chưa được nửa canh giờ cũng đã sinh ra phiền chán.
 
Back
Top Bottom