Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 10



Nhưng nàng thật sự không biết phải làm sao để được yêu thích. Rõ ràng nàng chẳng làm gì, chẳng nói gì, nhưng dường như chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt người khác, nàng đã mang trên mình vô số lỗi lầm.

Im lặng một lát, Thẩm Nam Chi lắc đầu, không biết phải trả lời Lục Hằng thế nào, chỉ có thể thuận theo chuyện cần phải nói rõ, tùy tiện hỏi: "Ngày mai về nhà mẹ đẻ, chàng có rảnh rỗi đi cùng ta không?"

Câu hỏi chuyển chủ đề của Thẩm Nam Chi lọt vào tai Lục Hằng lại mang một ý nghĩa khác.

Tay Lục Hằng khựng lại một chút, lông mày hơi nhíu dần dần giãn ra, đại khái là đã hiểu Thẩm Nam Chi đang bất mãn điều gì.

Người nữ nhân này chẳng lẽ muốn có danh phận Thế tử phi rồi, còn muốn hắn phải nảy sinh tình cảm phu thê với nàng ta sao?

Lục Hằng cảm thấy Thẩm Nam Chi thật sự không biết tự lượng sức mình, lại còn tham lam vô độ. Nàng ta chẳng lẽ không biết mình nặng nhẹ ra sao?

Dung mạo thế này, đặt vào bất cứ lúc nào hắn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.

Vừa rồi Lục Hằng còn có chút kiên nhẫn và thoải mái, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất. Hắn buông đũa một cách hờ hững, mặt lạnh tanh đứng dậy, qua loa nói: "Ngày mai ta có công việc, nàng tự về đi. Ta ăn xong rồi, đi làm việc đây."

Nói xong, cũng chẳng quan tâm lời mình nói có bao nhiêu không thích hợp, không đợi Thẩm Nam Chi trả lời, xoay người rời khỏi phòng ngoài.



Những nha hoàn, hạ nhân bên ngoài có lẽ sẽ bàn tán về việc vì sao Thế tử chỉ dùng bữa ở đây nửa canh giờ đã rời đi, giống như việc bàn tán về chuyện nàng chăn đơn gối chiếc đêm qua, nhưng Thẩm Nam Chi không có tâm trạng suy nghĩ đến những sự thật mà nàng không thể thay đổi.

Ăn qua loa xong bữa cơm, đợi hạ nhân dọn dẹp phòng ngoài xong, Thẩm Nam Chi lại ngồi vào bàn viết.

Bức thư đã viết được một hàng chữ trước đó không dùng được nữa. Trải tờ giấy mới ra, Thẩm Nam Chi lại bắt đầu lặp lại việc mình làm trước khi Lục Hằng đến.

Bức thư này gửi cho một người bạn mà nàng quen biết đã lâu.

Đúng vậy, là bạn bè.

Đó có thể coi là người bạn duy nhất của Thẩm Nam Chi, một người bạn chưa từng gặp mặt, chỉ qua lại bằng thư từ.

Thẩm Nam Chi chưa từng kể chuyện này với bất kỳ ai, một nữ tử thô kệch, ít chữ nghĩa như nàng, lại kết bạn bằng thư từ, thật là một chuyện nực cười.

Thậm chí, người đó có lẽ chưa từng coi nàng là bạn, nhưng người đó lại là sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc sống tuyệt vọng của Thẩm Nam Chi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi ngồi bên bàn viết từ buổi trưa đến tận hoàng hôn, viết đi viết lại nhiều lần, cuối cùng cũng viết được một bức thư khiến mình tương đối hài lòng.

Nàng cẩn thận cho tờ giấy vào phong bì, sau đó lại cảm thấy không yên tâm, lại lấy thư ra, trải ra kiểm tra lại hai lần, rồi mới cho thư lại vào phong bì.

Làm xong những việc này, Thẩm Nam Chi lấy ra một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật từ dưới tủ cạnh bàn viết, đó là của hồi môn mới mang vào hôm qua.

Trong chiếc hộp vuông vức lớn không có gì đáng giá, nhưng Thẩm Nam Chi lại vô cùng trân trọng lấy ra một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật từ trong cùng.

Mở hộp gỗ ra, bên trong là mấy phong thư đã được mở, là thư hồi âm mà người đó đã gửi cho nàng.

Số thư không nhiều, nếu so với tần suất Thẩm Nam Chi gửi thư cho người đó, thì thư hồi âm của người đó có thể coi là cực kỳ qua loa và lạnh nhạt, nhưng Thẩm Nam Chi vẫn trân trọng cất giữ từng bức thư hồi âm, thỉnh thoảng lại lấy ra xem đi xem lại.

Ngày mai Lục Hằng không cùng nàng về nhà mẹ đẻ, nàng cũng có cơ hội tự mình đi gửi thư.

Còn về những khó khăn mà nàng phải đối mặt khi tự mình về nhà, so với bức thư sắp gửi đi này, dường như cũng không còn khiến nàng quá đau buồn nữa.

Ngồi trên xe ngựa đến Thẩm phủ, Thẩm Nam Chi không mang theo bất kỳ hạ nhân nào.

Sau khi nói rõ mình không cần ai đi cùng, những hạ nhân vốn định đi cùng đều thở phào nhẹ nhõm, dường như đi cùng với vị Thế tử phi về nhà mẹ đẻ một mình, những lời bàn tán và chế giễu cũng sẽ đổ lên đầu họ, thật mất mặt.

Cuộc hôn nhân này dường như từ đầu đến cuối đều do một mình nàng gánh vác, một mình động phòng, một mình thỉnh an, bây giờ lại một mình về nhà mẹ đẻ, nàng dường như đã quen rồi.

Chỉ là cuộc sống như bị giam cầm trong lồng này vẫn khiến nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, dù không có song sắt, nàng cũng như chim gãy cánh, không thể thoát ra.

Nàng có chút chán ghét bản thân luôn ôm ấp những ảo tưởng viển vông, mong chờ cuộc sống tự do xa vời, nhưng lại bất lực không thể thay đổi, yếu đuối sống qua ngày tháng nhìn thấy trước được kết cục.

Suy nghĩ hỗn loạn theo nàng suốt dọc đường, cho đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa Thẩm phủ, Thẩm Nam Chi vén rèm xe lên, liền thấy hạ nhân đang đứng đợi trước cửa phủ tiến lên.

"Đại tiểu thư... không, tiểu nhân bái kiến Thế tử phi, phu nhân và

lão gia đã đợi người từ sáng sớm ở đại sảnh rồi, tiểu nhân sẽ đi thông báo."

Thẩm Nam Chi sững người, không ngờ phụ mẫu lại để tâm đến ngày nàng về nhà.

Nhưng ngay sau đó, hạ nhân đứng bên cạnh xe ngựa thấy Thẩm Nam Chi xuống xe một mình, ánh mắt vẫn nhìn vào trong xe, cho đến khi thấy bên trong không còn ai, mới có chút ngạc nhiên nói: "Thế tử phi... chỉ có mình người về thôi sao?"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 11



Thẩm Nam Chi chợt nhận ra, lẽ ra nàng phải cùng Lục Hằng về nhà, Thẩm Vĩnh Quang và Thôi Anh Tú làm chuyện có lỗi với nàng, làm sao có thể không coi trọng chuyện này, chỉ sợ đêm qua còn lo lắng không biết hôm nay phải đối mặt với Lục Hằng như thế nào.

Nhưng Lục Hằng đã không đến.

Thẩm Nam Chi cụp mắt che đi vẻ cô đơn thoáng qua trong đáy mắt, nhẹ giọng nói: "Thế tử hôm nay có việc bận không thể đi cùng, ta thay chàng ấy vấn an phụ mẫu là được rồi, vào phủ trước đi."

Vừa nói ra, mấy hạ nhân trước cửa đều hít một hơi lạnh, nhìn nhau, nhất thời không ngờ lại là tình huống này.

Ngày về nhà mẹ đẻ, vậy mà chỉ có một mình nàng, Thẩm Nam Chi đương nhiên biết mọi người đang nghĩ gì, nhưng nàng cũng không biết làm thế nào, nếu có thể, nàng thậm chí còn không muốn về nhà hơn cả Lục Hằng.

Không muốn đối mặt với sự soi mói của phụ mẫu, không muốn đối mặt với vẻ mặt khác nhau của người khác khi thấy nàng rơi vào cuộc hôn nhân này.

Nhưng nàng không thể làm như Lục Hằng, không màng đến lễ nghi tập tục, cũng không thể cãi lời sự độc đoán của phụ mẫu.

Thở dài một tiếng, Thẩm Nam Chi bước vào đại sảnh.

Ngước mắt lên liền chạm phải ánh mắt của Thẩm Vĩnh Quang và Thôi Anh Tú, Thẩm Cận Nhu không có mặt ở đây, nghĩ đến chắc là vì nghĩ Lục Hằng sẽ đến, nên cố tình cho nàng ta tránh mặt.

Thẩm Nam Chi đi vào trong, khẽ hành lễ: "Phụ thân, mẫu thân."

Thẩm Vĩnh Quang nhíu mày, vẫn nhìn ra ngoài dò xét, quả nhiên không còn ai khác, lúc này mới xác định Lục Hằng thật sự không đến, thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng điệu vẫn có chút khó chịu: "Sao con lại về một mình? Lục gia có biết chuyện con về nhà một mình không? Vừa rồi trên đường có ai nhận ra đó là xe ngựa của tân nương phủ Quốc công về nhà mẹ đẻ không?"

Thẩm Nam Chi mấp máy môi, bị bộ dạng chất vấn của Thẩm Vĩnh Quang hỏi đến cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Con đã dặn dò dùng xe ngựa kín đáo một chút, chắc là không ai nhận ra, còn Lục gia..."

Giọng Thẩm Nam Chi càng ngày càng nhỏ, nàng không cảm thấy mình sai, nhưng lại không biết tại sao Lục Hằng không đi cùng nàng, mà người bị trách mắng lại là nàng.

Chưa đợi nàng nói xong, Thôi Anh Tú đã không còn kiên nhẫn nghe nữa, không còn kiên nhẫn, cũng không cần phải giữ vẻ đoan trang nữa, liền ngắt lời nàng: "Thôi thôi, ông hỏi con bé làm gì, chẳng lẽ ông còn tưởng Lục gia phát hiện ra người cưới về là Nam Chi, sẽ vui mừng đến Thẩm phủ cảm tạ ông sao? Không đến gây sự với chúng ta là may rồi, không đến cũng tốt, đỡ phải lo lắng."

Thẩm Nam Chi nghe vậy, trong lòng chùng xuống, như có tảng đá lớn đè xuống, khiến nàng gần như không thở nổi.

Thẩm Vĩnh Quang sắc mặt hơi dịu đi, nhưng vẫn có chút bất mãn nói: "Nhưng hôn sự này cả thành Trường An đều biết, bà xem cái tên Lục Hằng đó đêm tân hôn làm cái trò gì, hôm nay lại để Nam Chi về nhà một mình, chỉ sợ cả thành Trường An đang đem chuyện này ra làm trò cười cho Thẩm gia chúng ta, bà bảo ta làm sao ngẩng mặt lên được!"

Thôi Anh Tú quát: "Hạnh phúc cả đời của con gái ông quan trọng hay thể diện quan trọng! Cứ lải nhải mãi mấy câu đó, nếu không phải ông đắc tội với thế lực của Tam hoàng tử trên triều, thì Hoàng thượng sao lại dễ dàng đồng ý lời cầu hôn của phủ Quốc công như vậy, ông suýt nữa đã hại Cận Nhu cả đời ông có biết không!"

Thẩm Vĩnh Quang bị Thôi Anh Tú mắng đến không nói được nửa lời, im lặng cũng coi như là đồng ý với lời nói của Thôi Anh Tú.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi vẫn thường nghĩ, muội muội được nuông chiều từ nhỏ, cả đời này sẽ như thế nào, sẽ sống rực rỡ ra sao, sẽ hạnh phúc viên mãn biết bao, chỉ là nàng chưa từng chứng kiến cuộc sống như vậy, đương nhiên trong lòng cũng không thể nào tưởng tượng ra được.

Vậy còn cả đời của nàng thì sao?

Bộ dạng này của Thẩm Vĩnh Quang và Thôi Anh Tú không khác gì trước khi nàng xuất giá, vẫn thiên vị, vẫn coi nàng như không khí, thật ra nàng nên quen rồi mới đúng, nhưng hôm nay vẫn không nhịn được cảm thấy tủi thân và đau lòng, thậm chí trong lòng còn nảy sinh chút phản kháng hiếm thấy.

Rõ ràng là nàng đã hy sinh bản thân để bảo vệ Thẩm gia, để Thẩm gia không cần kháng chỉ, cũng không cần gả Thẩm Cận Nhu cho Lục Hằng, nhưng tại sao bọn họ có thể đương nhiên như vậy, không hề có chút áy náy nào với nàng, thậm chí một chút thương xót cũng không có.

Trong lúc im lặng, Thôi Anh Tú quay mặt đi như chú ý đến dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của Thẩm Nam Chi, mấp máy môi, có chút không tự nhiên nói: "Nam Chi, con cũng đừng buồn, con tự biết, có được cuộc hôn nhân này, đối với con mà nói đã là may mắn lắm rồi, con cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, bây giờ vất vả lắm mới gả được, thì hãy an phận làm tốt bổn phận Thế tử phi của con, cái tên Lục Hằng đó sau này có thể là không có tiền đồ gì, nhưng may mà còn có phủ Quốc công chống lưng, chỉ cần hắn ta không gây ra chuyện gì lớn, thì cả đời này của con cũng không lo cơm ăn áo mặc."

Khi Thôi Anh Tú nói những lời này, Thẩm Vĩnh Quang ở bên cạnh khịt mũi khinh thường.

Tình hình hiện tại của phủ Quốc công như thế nào, Thẩm Nam Chi có thể không rõ lắm, nhưng Thẩm Vĩnh Quang làm quan trên triều nhiều năm sao có thể không nghe thấy gì.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 12



Lục Quốc công nhất tâm muốn cho Lục Hằng vào triều làm quan, nhưng Lục Hằng lại là đồ vô dụng, hết lần này đến lần khác gây ra đủ loại chuyện hoang đường, khiến phủ Quốc công mất mặt, thậm chí còn vài lần chọc giận Thánh thượng.

Cứ tiếp tục như vậy, phủ Quốc công e là khó mà lật thân, thậm chí còn xuống dốc không phanh, nếu sau này phủ Quốc công thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không biết con gái gả đi có liên lụy đến Thẩm gia hay không.

Thẩm Nam Chi không biết nỗi lo lắng trong lòng Thẩm Vĩnh Quang, lại đem lời nói của Thôi Anh Tú nghiền ngẫm trong lòng.

Nếu Thẩm Cận Nhu gả cho Lục Hằng thì coi như là hủy hoại cả đời hạnh phúc, còn nàng gả cho Lục Hằng lại như nhặt được món hời vậy.

Nàng không nói được lời nào phản bác Thôi Anh Tú, nhưng lại cảm thấy lời bà nói câu nào cũng sai.

Thẩm Nam Chi cảm thấy buồn bực, nhưng sự phản kháng lớn nhất nàng có thể làm là: "Phụ thân, mẫu thân, vậy con xin phép về phủ Quốc công trước, đợi khi Thế tử rảnh rỗi, con sẽ cùng chàng ấy về thăm phụ mẫu."

Những lời khách sáo này, Thẩm Nam Chi cũng không biết học được ở đâu, nàng chỉ biết lúc này nàng không muốn ở lại Thẩm phủ thêm một chút nào nữa, dù nàng vừa mới về đến mà chưa được uống ngụm trà nóng nào.

Nghe vậy, Thẩm Vĩnh Quang vội vàng xua tay, cũng không muốn tiếp lời khách sáo nữa, nghiêm túc nói: "Thôi khỏi, cái tên Lục Hằng đó đến đây, ta và mẫu thân ngươi còn phải nghĩ cách ứng phó với hắn, sau này nếu không có việc gì thì con cũng ít về nhà, con gái đã gả đi mà cứ về nhà mãi thì người ta thấy cũng không hay."

Không biết lại là vì thể diện của ông ta, hay là có nguyên nhân nào khác, Thẩm Vĩnh Quang nói xong câu này, đáy mắt lóe lên vẻ chột dạ và xa cách, như đang cố gắng phủi sạch quan hệ với Thẩm Nam Chi.

Thôi Anh Tú nghe vậy cũng thấy kỳ lạ, định nói gì đó, lại bị Thẩm Vĩnh Quang kéo tay ngăn lại.

Thẩm Nam Chi không để tâm đến chuyện này, im lặng một lát liền đáp: "Vâng, phụ thân, con biết rồi."

Cho đến khi Thẩm Nam Chi xoay người rời khỏi đại sảnh, Thôi Anh Tú mới hất tay Thẩm Vĩnh Quang ra, khó hiểu hỏi: "Ông kéo ta làm gì, con bé này từ nhỏ đã không được lòng người, bây giờ lại gả vào phủ Quốc công, ta không dặn dò thêm vài câu, đến lúc mất mặt, ông lại trách ta làm ông mất mặt."

Thẩm Vĩnh Quang liếc Thôi Anh Tú một cái: "Mất đầu với mất mặt cái nào quan trọng hơn? Dạo này triều đình không yên ổn, cái lão Lục Quốc công đó sau lưng không biết đang giở trò gì, ta luôn cảm thấy không ổn, lại thêm cái tên Lục Hằng gây họa khắp nơi đó, Nam Chi gả qua đó cũng là không còn cách nào khác, đã vậy rồi, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, tránh xa Nam Chi một chút, đến lúc xảy ra chuyện gì, cũng không đến mức liên lụy đến Thẩm gia."

Thôi Anh Tú nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt: "Ý ông là..."

Thẩm Vĩnh Quang vội vàng kéo bà lại: "Suỵt, chuyện này vẫn chưa rõ ràng, đừng nói lung tung, lỡ để người khác nghe thấy, tóm lại không liên quan đến chúng ta, Nam Chi gặp phải, cũng chỉ có thể nói là số mệnh của nó, nó đã gả đi rồi, chính là người của nhà bên đấy, con đường sau này, phải xem vận may của nó thôi."

Phủ Quốc công bây giờ giống như lò lửa đang cháy hừng hực, bước vào trong, đã có thể thấy trước nước sôi lửa bỏng, Thẩm Nam Chi dù sao cũng là con ruột của mình, Thôi Anh Tú nghĩ đến những kết cục bi thảm đó, vẫn không nhịn được nhíu mày.

Bà định nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến đứa con gái vừa không nên thân lại luôn xa cách với mình này, hậu quả đó không phải bà có thể gánh vác thay cho nó, bà càng không nỡ vì đứa con gái này mà liên lụy đến Thẩm gia.

Cuối cùng, Thôi Anh Tú vẫn mím môi, nặng nề gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Có lẽ là bức thư dường như có hơi ấm trong lòng khiến Thẩm Nam Chi có chút vướng bận, sau khi ra khỏi Thẩm phủ, nàng cắn răng, vậy mà lại hiếm khi kìm nén được nước mắt sắp trào ra.

Chỉ là sau khi lên xe ngựa, Thẩm Nam Chi vẫn không thể hoàn toàn gạt bỏ tâm trạng buồn bực vừa rồi.

Nỗi ấm ức và đau buồn bị đè nén trong lòng sẽ không vì nàng hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn mà biến mất, mà chỉ càng ngày càng chất chồng, dường như đã nặng nề đến mức nàng gần như không chịu đựng nổi nữa.

Nàng khao khát có ai đó có thể lắng nghe nỗi khổ của nàng, nàng cũng thường nghĩ, nếu có thể trút bỏ một chút tâm sự này, liệu nàng có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút không.

Nàng khẽ đưa tay vào trong ngực, chậm rãi lấy ra chiếc phong thư được cất giữ vô cùng cẩn thận.

Trong thư, nàng dùng những từ ngữ đơn giản, vụng về kể cho người bạn kia nghe về việc mình đã xuất giá, giống như đang thông báo cho người bạn phương xa về những thay đổi gần đây của mình, nhưng không đề cập gì thêm.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Một phần là vì những đau khổ của nàng không biết phải bắt đầu từ đâu, phần khác là vì ngay cả một bức thư đơn giản như vậy, nàng cũng phải nhờ người kể chuyện ở ngoại ô thành viết hộ những chữ mình không biết, mà nếu muốn kể hết những gì mình gặp phải trong thư, chẳng phải là phải kể hết những chuyện buồn phiền này cho người kể chuyện nghe trước sao?
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 13



Nàng lặng lẽ lắc đầu, cuối cùng từ bỏ ý định này.



Người bạn quen biết qua thư từ này là nàng tình cờ quen biết ở quán trà của người kể chuyện.

Năm ta hai mươi tuổi, lần đầu tiên đến quán trà của người kể chuyện, y là một người nam nhân trẻ tuổi nho nhã, trông có vẻ ôn hòa, nội liễm, nhưng không ngờ khi kể chuyện lại hào hùng, truyền cảm.

Lần đầu tiên nghe kể chuyện, nàng liền ngồi xuống trong quán trà.

Sau đó, quán trà nhỏ này tổ chức một hoạt động kết bạn bằng thơ, những người đến nghe kể chuyện sẽ viết một bài thơ ẩn danh, nếu hai người cùng rút được bài thơ của nhau thì có thể hẹn gặp mặt làm quen, kết bạn.

Sau này, nàng vẫn luôn cảm thấy đó là việc táo bạo nhất mình từng làm kể từ khi sinh ra, vì hai chữ “bạn bè”, nàng như bị ma xui quỷ khiến mà tham gia hoạt động này, thậm chí còn mơ mộng, biết đâu mình cũng có thể kết bạn được với một người.

Nhưng sau khi rút ra một tờ giấy không có tên, nàng bỗng nhiên tỉnh mộng.

Trên tờ giấy rút được, dù phần lớn chữ nàng không nhận ra, nhưng nàng vẫn có thể phân biệt được, đó là nét chữ cực kỳ đẹp, mạnh mẽ, phóng khoáng, nếu nói thấy chữ như thấy người, thì nàng như thể xuyên qua tờ giấy mỏng manh này, nhìn thấy một chàng công tử tuấn tú vô song, hoặc là một tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Vừa nghĩ đến tờ giấy do mình viết, cảm giác tự ti quanh quẩn quanh nàng lập tức ùa đến, càng cảm thấy buồn cười và xấu hổ vì chút hy vọng hèn nhát vừa nảy sinh.

Nàng cuống cuồng bỏ chạy, giữ chặt tờ giấy không hiểu gì, chạy một mạch về nhà, sau đó rất lâu cũng không dám nghĩ nhiều về chuyện này nữa.

Cho đến vài tháng sau, nàng lại tình cờ đến quán trà đó, người kể chuyện lại nhận ra nàng ngay lập tức, không chỉ cười hỏi tại sao hôm đó nàng đột nhiên biến mất, mà còn lấy ra tờ giấy nàng viết hôm đó.

Đến lúc này nàng mới biết, hôm đó nàng và người kia lại là cặp duy nhất cùng rút được bài thơ của nhau, nhưng nàng đã bỏ chạy, cũng khiến hoạt động không thể tiếp tục, nên y mới nhớ mãi, vẫn chưa quên chuyện này.

Nàng lại nhìn thấy những chữ mình viết lúc mê muội, trên tờ giấy viết bài thơ duy nhất ta biết, đơn giản đến mức bây giờ trẻ con ba tuổi cũng có thể đọc thuộc lòng, vậy mà nàng vẫn viết sai.

Nét chữ vốn đã nguệch ngoạc khiến tờ giấy nhìn qua rất lộn xộn, lúc này lại có rất nhiều dấu chấm tròn, bên cạnh những chữ bị khoanh tròn được chú thích bằng nét chữ ngay ngắn hoàn toàn khác với chữ của nàng.

Nàng nhận ra ngay đó là nét chữ trên tờ giấy nàng rút được, vậy những chữ này là do người kia để lại trên tờ giấy của nàng.

Nàng vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, nhất thời không biết mình nên bỏ chạy hay tiếp tục đứng ngây ra đó.

Người kia chỉ chú thích những chữ sai và câu thơ sai mà nàng viết trên tờ giấy, ngoài ra không có lời nào khác, không chế nhạo sự ngu dốt của nàng, càng không mỉa mai sự tự phụ của nàng.

Nàng không biết tâm trạng mình lúc đó như thế nào, sau khi mang tờ giấy được chú thích về, nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, rồi dựa theo những chữ và câu mà người kia đã chú thích cho nàng, viết lại bài thơ một cách hoàn chỉnh.

Nàng lấy hết can đảm tìm lại người kể chuyện, hy vọng y có thể giúp nàng gửi bài thơ đã viết lại cho người kia, miệng nói không phải là muốn tiếp tục hoạt động lần trước, nhưng lại quanh quẩn ở quán trà nhỏ đó mấy tháng liền, thỉnh thoảng hỏi y xem người kia có hồi âm hay không.

Bức thư hồi âm đầu tiên của người kia, nàng đã đợi gần nửa năm, nàng vẫn không thể tiếp tục hoạt động lần đó với người kia, nhưng lại thiết lập một mối liên hệ bí mật với người đó, ở nơi không ai biết, nàng dùng thư từ làm cách thức, kết bạn với một người.

Mỗi tháng nàng gửi cho người kia khoảng hai ba bức thư, nội dung đôi khi là những câu thơ nàng chép lại nguệch ngoạc đến mức khó hiểu, đôi khi là những lời lẽ không được trôi chảy mà nàng viết bằng kiến thức nông cạn của mình.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Người kia phải mất vài tháng mới hồi âm một lần, hầu hết là vẽ những dấu tròn cho những chữ sai trong thư nàng gửi, thỉnh thoảng như tâm trạng rất tốt, lại sáng tác một bài thơ gửi lại cho nàng.

Dù người kể chuyện có giải thích đơn giản bài thơ người kia viết cho nàng nghe, nàng vẫn không hiểu lắm, không hiểu tâm trạng mà người kia muốn truyền tải trong thơ.

Nhưng nàng vẫn say mê chép đi chép lại những câu thơ của người đó, nhưng lại ngại để người đó thấy chữ mình viết không đẹp dưới bài thơ của người ta, nên vẫn như trước, chép những bài thơ khác không hiểu gì, kể ngắn gọn những thay đổi gần đây của mình.



Hôm nay quán trà không đông khách, người kể chuyện cũng vừa kể xong một hồi, đang ngồi uống trà nhàn nhã ở chiếc bàn nhỏ trong góc.

Vừa ngẩng đầu lên thấy có người đến, hắn mỉm cười, đón ra trước: "Hôm nay ta còn đang nghĩ nếu nàng đến thì không biết sẽ vui đến mức nào, không ngờ vừa kể xong nàng đã đến rồi."

Vì trước đây nàng không thể tùy tiện ra khỏi phủ, thời gian đến quán trà mỗi tháng có hạn, nhưng rất cố định, lâu dần y cũng nắm được chút quy luật.

Hôm nay cũng là ngày nàng thường đến trước đây, chỉ là sau này có lẽ sẽ không được như trước nữa.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 14



Nàng khẽ gật đầu, hơi mất tự nhiên đi về phía y, đến gần mới nhỏ giọng nói: "Hôm nay lại phải làm phiền ngài rồi."

Y cười lớn, xua tay, đứng dậy nói: "Đi theo ta, người đó hôm nay vừa đến, đã hồi âm cho nàng rồi."

Nghe vậy, mắt nàng sáng lên: "Thật sao?"

Đã gần nửa năm kể từ bức thư hồi âm lần trước của người kia, nghe tin này, nàng đương nhiên vô cùng mừng rỡ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Đương nhiên là thật, nếu nàng đến sớm hơn nửa khắc, có lẽ còn có thể gặp được người đó đấy." Y nói đùa.

Mặt nàng sững lại, rất nhanh cảm thấy nóng bừng, vội vàng cúi đầu bước nhanh theo y, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Tiên sinh... ngài đừng trêu ta nữa."

Người này chắc là lớn hơn nàng vài tuổi, so với người bạn kia, nàng tiếp xúc với y nhiều hơn, nhưng trong mấy năm qua, nàng vẫn khá xa lạ và khách sáo, y cũng không để tâm đến điều này.

Trước đây, người này cũng đã nhiều lần đề cập đến việc giúp nàng hẹn gặp người bạn kia, nhưng nàng đều từ chối thẳng thừng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp người đó, không phải không muốn, mà là không dám.

Nếu nói việc quen biết người bạn này lúc ban đầu là hành động táo bạo nhất nàng dám làm, thì việc gặp mặt, đương nhiên là không dám nghĩ tới.

Nàng bình thường như vậy, cả trong lẫn ngoài, thậm chí không có điểm mạnh nào đáng nói, nếu gặp người đó, chúng ta có thể nói chuyện gì, liệu người đó có vì sự tầm thường và không nổi bật của nàng mà cắt đứt liên lạc với nàng hay không.

Càng quen biết người đó lâu, thư từ qua lại giữa chúng ta càng nhiều, nàng càng trân trọng duyên phận khó có được này, cũng không dám vượt quá giới hạn, sợ sẽ đánh mất tình bạn khó có được này.

Có lẽ đây là lần ban ơn hào phóng nhất của ông trời đối với nàng, như vậy nàng đã thấy đủ rồi.



Vì phải nán lại quán trà một lúc, nàng không để xe ngựa đợi trước quán, bảo người đánh xe tự nghỉ ngơi một lát trong thành, hẹn giờ gặp nhau ở cổng thành.

Nhưng vì bức thư của người kia, nàng đã ở lại quán trà lâu hơn một chút, khi ra khỏi quán trà thì trời đã sẩm tối.

Trời dần tối, con đường nhỏ ngoại ô thành đã vắng tanh, từ đây đến cổng thành còn một đoạn đường khá xa, nàng không khỏi bước nhanh hơn, chỉ cảm thấy con đường nhỏ ngoại ô thành vào ban đêm âm u đến đáng sợ.

Không biết đã đi được bao lâu, xung quanh vang lên tiếng xào xạc, giống như tiếng gió thổi qua cành cây, lại giống như tiếng bước chân lảo đảo của ai đó đang lẩn khuất trong bóng tối.

Xung quanh đã hoàn toàn tối đen, mây đen dày đặc che khuất ánh trăng yếu ớt, nàng thậm chí còn nhìn không rõ đường dưới chân, vô tình vấp phải một viên đá nhỏ, suýt ngã liền vội vàng giữ thăng bằng, nhưng vẫn không dám chậm bước.

Đi thêm một đoạn nữa là đến cổng thành, nhưng những hàng cây rậm rạp xung quanh che khuất bức tường thành cao sừng sững đáng lẽ đã có thể nhìn thấy, khiến nàng vẫn hơi lo lắng.

Đang định chạy bước nhỏ, thì đột nhiên có một tiếng động bất ngờ, từ trong bóng tối bên cạnh bất ngờ lao ra một bóng đen cao lớn, lao thẳng về phía nàng, mang theo mùi rượu nồng nặc, khiến nàng còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã suýt bị mùi rượu hun cho choáng váng.

"Tiểu mỹ nhân, đêm đã khuya rồi sao còn đi một mình trên đường nhỏ, chẳng lẽ đang đợi gặp ta sao? Ực..." Giọng nam nhân khàn khàn, trầm thấp vang lên gần sát tai ta, hơi thở phả vào cổ ta, tiếp theo là một tiếng ợ rượu nồng nặc.

"Không! Ngươi nhận nhầm người rồi! Ngươi... ngươi... ngươi buông ra! Ngươi đừng lại gần ta!" Nàng ngay lập tức sợ đến mức suýt ngất xỉu, nhưng lại bị tình huống trước mắt làm cho tỉnh táo, hét lên giãy giụa, không kịp nghĩ gì thêm, chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Tên say rượu dường như không nghe thấy nàng đang nói gì, chỉ nghe thấy một giọng nữ mềm mại, quyến rũ vang lên bên tai, khiến hắn ngứa ngáy khắp người, nóng ran khó chịu, d*c v*ng điều khiển suy nghĩ của hắn, hắn siết c.h.ặ.t t.a.y nàng hơn, kéo tay nàng ôm vào lòng.

"A! Ngươi làm gì vậy! Ta thật sự không quen biết ngươi... buông ra... buông ta ra!" nàng biết mình đã dùng hết sức lực toàn thân, nhưng lại không thể thoát ra được chút nào.

Sự hiện diện mạnh mẽ của tên say rượu khiến nàng sợ hãi đến run rẩy toàn thân, nước mắt tuôn rơi, tiếng kêu cứu đã mang theo tiếng khóc, nhưng tên say rượu vẫn không buông nàng ra.

Xoẹt!

Một tiếng động giòn tan, vai nàng lạnh toát, nàng lập tức trợn tròn mắt.

Vạt áo của nàng bị tên say rượu xé toạc, làn da lộ ra ngoài ngay lập tức nổi da gà.

Trong lúc hoảng loạn, thân hình nặng nề của tên say rượu đè chặt lên nàng, ấn nàng ngã xuống đất, như muốn c**ng b*c ta ngay tại chỗ.

Nàng khóc to hơn, nàng hiếm khi buông thả tiếng khóc của mình như vậy, nhưng lúc này nàng không thể kiểm soát được chút nào, cũng không muốn kiểm soát.

Ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng, ai có thể đến cứu nàng!

nàng không biết tại sao sau khi bị ông trời bỏ rơi nhiều lần như vậy, nàng vẫn còn cầu xin vô ích trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, nhưng nàng đau đớn nằm trên mặt đất giãy giụa, dùng hết sức lực toàn thân vẫn đang đẩy tên say rượu đã mất hết lý trí, trong lòng vẫn không ngừng kêu gào.

Cứu nàng với, ai cũng được, cứu nàng với!
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 15



Cho đến khi sức lực trong cơ thể gần như cạn kiệt, tên say rượu cũng đã bị nàng giãy giụa làm cho tức giận, hắn cau mày, đứng dậy, xé toạc vạt áo của nàng vốn đã bị xé rách một chút, cười d*m đ*ng: "Kêu đến khản cổ cũng sẽ không có ai đến cứu nàng đâu, tiểu mỹ nhân, hãy vui vẻ với ta trước đã, lát nữa nàng sẽ biết đây là chuyện sung sướng đến mức nào."

Dứt lời, một bóng đen lớn bao phủ xuống, tên say rượu không kịp chờ đợi cúi xuống.

Người nàng cứng đờ, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó, nàng nghe thấy một tiếng kêu đau đớn bất ngờ từ trên đỉnh đầu: "Ta đánh c.h.ế.t ngươi!"

Nàng đột nhiên mở mắt ra, nước mắt làm mờ tầm nhìn, lại thấy sau lưng tên say rượu đứng một bóng người đen sì ngược sáng, tên say rượu bị người đó túm tóc, ngẩng đầu lên đau đớn nhăn nhó.

Những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn dài trên má nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người đó ghì chặt tên say rượu với vẻ mặt ngây dại.

Nàng há miệng, định nói gì đó, thì thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, tiếng da thịt rách toạc vang lên gần trong gang tấc, má nóng ran, m.á.u từ cổ tên say rượu phun ra b.ắ.n tung tóe lên người ta.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, nhưng nàng còn chưa kịp chớp mắt, tên say rượu vừa rồi còn khiến nàng sợ hãi, run rẩy, thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, đã ngã gục xuống đất dưới nhát kiếm dứt khoát của người đó.

Mây đen không biết từ lúc nào đã lặng lẽ di chuyển, để lộ ra nửa vầng trăng khuyết, ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt nghiêng của người đứng im lặng trước mặt.

Nàng thấy người đó khẽ mở đôi môi mỏng, cất giọng lạnh lùng trái ngược hẳn với sự tàn nhẫn khi vừa vung kiếm, chậm rãi nói: "Tẩu tẩu, đêm đã khuya rồi, sao còn chưa về phủ?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Văn nheo mắt, đứng im tại chỗ nhìn xuống người nữ nhân đang khóc thầm trước mặt.

Câu nói thản nhiên của hắn dường như không khiến nàng hoàn hồn khỏi cơn kinh hãi, nàng như vẫn còn đắm chìm trong sự bàng hoàng khi thoát chết, lại như bị dọa cho ngây dại, không nói nên lời.

Nhưng nước mắt của nàng vẫn không ngừng tuôn rơi, từng giọt long lanh, ánh lên sắc màu dịu dàng của ánh trăng, thi nhau trào ra từ khóe mắt đỏ hoe, lăn dài trên gò má mềm mại, hòa lẫn với m.á.u tươi b.ắ.n lên mặt, nhuộm thành một màu đỏ tươi, trông vừa kỳ dị vừa yêu diễm.

Vừa rồi, rõ ràng nàng đã khóc đến tê tâm liệt phế, đau đớn giãy giụa, bi thương kêu gào.

Sao đến trước mặt hắn, lại trở nên đáng thương như vậy.

Lục Văn hơi nhíu mày, thực ra hắn đã nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng từ xa, khi chưa phân biệt được người bị hại là ai, hắn định bỏ đi mặc kệ.

Chuyện như vậy, vốn không phải là chuyện hắn nên nhúng tay vào, trước đây hắn cũng không phải chưa từng gặp chuyện tương tự, kết cục của việc xen vào chuyện của người khác, hắn hẳn là rõ hơn ai hết.

Nhưng hắn vẫn nhận ra nàng.

Người nữ nhân đã khóc đến mức khiến hắn khó chịu trong đêm tân hôn, lúc này đang bị tên say rượu đè dưới thân, lộ ra vẻ mặt mà hắn từng muốn thấy trên gương mặt đó.

Hắn muốn nhìn rõ hơn, nhìn rõ hơn vẻ mặt mà hắn đã luôn muốn thấy trên gương mặt đó.

Nhưng tại sao lại ra tay.

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Văn chậm rãi rơi xuống lưỡi kiếm đang nhỏ máu, màu đỏ tươi nhuộm đỏ thanh kiếm bạc, hơi nóng của m.á.u không thể sưởi ấm hoàn toàn thanh kiếm lạnh lẽo, chỉ theo thời gian trôi qua, nguội lạnh, đông cứng, cuối cùng khô lại thành vết m.á.u bẩn thỉu kinh tởm.

Sai lầm đã phạm một lần, sao có thể phạm lại lần thứ hai, Lục Văn hối hận vì hành động của mình, hất m.á.u trên lưỡi kiếm, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta.

Vậy thì g.i.ế.c nàng đi.

Khiến cho cái cổ họng khản đặc vì la hét kia không thể thốt ra những lời khiến hắn ghê tởm, như vậy cũng coi như không phạm sai lầm.

Cánh tay cầm kiếm của Lục Văn từ từ nâng lên, lưỡi kiếm vẫn còn nhỏ m.á.u theo động tác của hắn, cuối cùng chĩa thẳng vào cổ họng của Thẩm Nam Chi. Chỉ cần một khoảnh khắc, hắn có thể cắt đứt cổ họng nàng, để m.á.u tươi phun ra, để sai lầm này kết thúc tại đây.



Thẩm Nam Chi vẫn luôn cúi đầu khóc bỗng nhiên bừng tỉnh khỏi cơn hoảng loạn, dù cố nén tiếng khóc trong cổ họng, nhưng giọng nàng vẫn khàn khàn nức nở: "Lục Văn, cám ơn đệ đã cứu ta, ta..."

Tiếng khóc quá nặng khiến những lời cảm kích trong lòng Thẩm Nam Chi không thể nói ra hết, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt sững đờ của Lục Văn.

Lục Văn hơi nâng cánh tay, không biết là vừa mới nâng lên một chút, hay là động tác ban nãy chưa kịp hạ xuống hoàn toàn.

Nhưng sau khi Thẩm Nam Chi ngơ ngác nhìn hắn một lúc, cánh tay cầm kiếm kia đã hoàn toàn hạ xuống, buông thõng bên người, ngay cả bàn tay nắm chuôi kiếm cũng lỏng ra đôi chút.

Thẩm Nam Chi không để ý đến chi tiết này, trong lòng chỉ tràn đầy sự may mắn và an tâm khi thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Nàng thực sự đã bị dọa sợ, mặc dù ngày thường nàng có chút bi quan, thường xuyên tuyệt vọng đến mức nghĩ rằng cứ c.h.ế.t đi như vậy cũng được, nhưng cho đến khi nguy hiểm thực sự rơi xuống trước mặt, nàng mới hiểu mình sợ hãi đến nhường nào.

Nàng không muốn chết, càng không muốn bị tên say rượu kia làm nhục, nàng vẫn ôm giữ một tia hy vọng mong manh trong lòng, mong rằng một ngày nào đó mình có thể thoát khỏi cuộc sống hiện tại.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 16



Nhưng tiền đề để thoát khỏi cuộc sống hiện tại là sống, là sống thật tốt.

Lục Văn đã cứu nàng.

Mặc dù trước đây nàng có chút ác cảm và thành kiến với hắn, mặc dù hai lần gặp mặt trước đó đều khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này nàng chưa bao giờ thấy may mắn như vậy, may mắn vì đã gặp hắn ở đây.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Nam Chi lại nén tiếng khóc, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Văn, chân thành nói: "Thật đấy, cám ơn đệ Lục Văn, may mà... may mà hôm nay có đệ ở đây, may mà ta đã gặp đệ."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚



Lục Văn quả thực đã sững người.

Ý định g.i.ế.c người vừa dâng lên trong lòng, trong khoảnh khắc đã bị tâm trạng sững sờ của hắn ngăn cản, dừng lại một chút, thanh kiếm đã giơ lên liền hạ xuống.

Câu nói này, quá xa lạ.

Trong ký ức, Lục Văn đã nghe rất nhiều lời nói ngược lại với câu này.

"Sao ngươi không c.h.ế.t quách đi cho rồi."

"Giá như ta không sinh ra ngươi thì tốt rồi."

"Nếu không có Lục Văn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn."

Nhưng, hình như hắn chưa từng nghe ai nói: "May mà có ngươi ở đây."

Năm mười tuổi, người mẫu thân vốn là kỹ nữ nổi tiếng của hắn có cơ hội bám víu vào vị huyện lệnh địa phương. Nhân lúc phu nhân huyện lệnh đi vắng, mẫu thân hắn đã dẫn hắn đến nhà, dụ dỗ huyện lệnh cho bà một danh phận chính thức.

Nhưng mẫu thân hắn đã đánh giá quá cao bản thân, cũng đánh giá quá cao vị huyện lệnh bất tài kia. Khi phu nhân huyện lệnh trở về, hắn và mẫu thân bị đuổi ra khỏi phủ, lưu lạc đầu đường xó chợ, thậm chí còn bị khắp nơi chèn ép.

Cái đêm mưa gió sấm sét ấy, hắn đã g.i.ế.c người lần đầu tiên.

Hắn đã g.i.ế.c ba tên nam nhân do phu nhân huyện lệnh sai đến làm nhục mẫu thân hắn, cứu mẫu thân hắn khỏi sự tra tấn đau đớn.

Đến nay, Lục Văn đã không còn nhớ rõ mình đã dùng cách nào để g.i.ế.c c.h.ế.t ba người nam nhân trưởng thành cao to hung dữ hơn hắn.

Hắn chỉ nhớ, khi hắn tỉnh táo lại, toàn thân đầy m.á.u chạy đến bên mẫu thân với bộ quần áo xộc xệch, ánh mắt mẫu thân hắn tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, như thể nhìn thấy ác quỷ đòi mạng từ địa ngục. Khi hắn sắp chạm vào bà, bà run rẩy lùi về phía góc tường, miệng lẩm bẩm cầu xin tha thứ, thậm chí còn khóc thảm thiết hơn cả lúc bị làm nhục.

Hắn rõ ràng đã cứu mẫu thân mình, nhưng mẫu thân hắn lại coi hắn như ác quỷ, sợ hãi đến mức không dám đến gần hắn, nói gì đến một lời cảm ơn nhỏ nhoi.

Tất cả sai lầm đều bắt đầu từ đêm đó, bắt đầu từ việc hắn liều mạng cứu mẫu thân, còn về sau những hậu quả cay đắng do sai lầm này gây ra, Lục Văn không muốn nhớ lại nữa.

Hắn thu hồi suy nghĩ, cúi đầu lạnh lùng nhìn Thẩm Nam Chi, trên mặt nàng đầy máu, giống như mẫu thân hắn năm đó bị b.ắ.n tung tóe máu.

Lẽ ra, ngay sau đó người nữ nhân yếu đuối vô dụng này cũng sẽ bị dọa đến hồn bay phách lạc như mẫu thân hắn, sau đó bắt đầu run rẩy, bắt đầu khóc lóc cầu xin tha thứ.

Nhưng dưới ánh mắt của hắn, Thẩm Nam Chi dần dần ngừng khóc, khuôn mặt dính m.á.u không hề đáng sợ hay kinh khủng vì đôi mắt long lanh ngập nước của nàng. Nàng cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy, ngược lại giống như một chú mèo con lạc đường tìm thấy chủ nhân đến đón mình về nhà.

Ánh mắt từ từ hạ xuống, làn da trắng nõn nà rơi vào mắt hắn. Ngực nàng đầy đặn, dù chưa chạm vào cũng như cảm nhận được sự mềm mại mịn màng ấy, chiếc yếm màu hồng phấn gần như không thể che hết, dáng vẻ đầy đặn và căng tròn như vậy khác hẳn với vẻ nhút nhát thường ngày của nàng, nhưng lúc này, dưới khuôn mặt ướt át quyến rũ của nàng, lại càng thêm quyến rũ, khiến người ta nảy sinh tà niệm.

Không trách tên say rượu kia lại mất lý trí như vậy, quả thực là cảnh tượng khiến nam nhân nhìn vào sẽ sinh ra h*m m**n thấp hèn, nhưng trong lòng Lục Văn lại nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái.

Nếu lúc này xé quần áo của nàng, liệu nàng có lại phát ra những tiếng kêu la hoảng sợ không?

Đang nghĩ ngợi, Thẩm Nam Chi theo ánh mắt không hề che giấu của Lục Văn nhìn thấy cảnh tượng trước n.g.ự.c mình, nàng lập tức kêu lên kinh hãi, vội vàng quỳ xuống xoay người lại, luống cuống tay chân muốn kéo lại quần áo rách nát của mình: "Xin lỗi... không... ta không phải... ta..."

Tên say rượu kia đã xé rách quần áo của nàng, trong lúc hoảng loạn, nàng quên mất mình đang trong tình trạng thê thảm như thế nào, lại để cho tiểu thúc nhìn thấy hết.

Thẩm Nam Chi quay lưng về phía Lục Văn không dám ngẩng đầu lên, quần áo rách nát thế nào cũng không thể trở lại nguyên trạng, tai nàng nóng bừng, dù màn đêm che khuất vẻ đỏ hổ thẹn, nhưng vẫn không thể ngăn được sự căng thẳng và xấu hổ lan ra khắp người.

Nàng thực sự không biết tình cảnh của một người có thể khốn cùng đến mức này, suýt bị kẻ xấu làm nhục, lại để cho đệ đệ của phu quân nhìn thấy bộ dạng xộc xệch của mình.

Nước mắt của Thẩm Nam Chi vừa mới ngừng lại dường như lại sắp trào ra.

Đang cố gắng kìm nén, bỗng nhiên trên vai nặng thêm, hơi ấm mang theo hơi thở trong sạch bao bọc lấy bờ vai tr*n tr** của nàng, Thẩm Nam Chi ngẩn người quay đầu lại, mới thấy mình đang khoác một chiếc áo choàng rộng màu đen tuyền.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 17



Lục Văn không biết từ lúc nào đã cất kiếm vào vỏ, chỉ mặc một chiếc áo lót trắng tinh, vẻ mặt lạnh nhạt đứng sau lưng nàng.

Chàng trai tuấn tú cởi bỏ màu đen u ám, lúc này hắn đứng dưới ánh trăng, khuôn mặt góc cạnh tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như vị thần giáng trần, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Thẩm Nam Chi sững sờ một chút, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.

Vội vàng đứng dậy từ dưới đất, mặc dù hai chân vẫn còn hơi mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng đứng vững, đứng trước mặt Lục Văn kéo chặt vạt áo, có chút ngượng ngùng nói: "Lục Văn, hôm nay nhờ có đệ, nếu không có đệ, ta... ta cũng không biết sẽ bị đối xử thế nào, ta sẽ báo đáp đệ thật tốt! Còn nữa... còn áo khoác của đệ, ta sẽ giặt sạch trả lại cho đệ, chỉ là... chuyện hôm nay có thể xin đệ đừng nói với ai khác được không, ta xin đệ đấy."

Thẩm Nam Chi hiếm khi nói nhiều lời với người khác như vậy, không biết có phải vì sự cứu giúp của Lục Văn và chiếc áo khoác mang theo hơi thở nam tính không thể bỏ qua này hay không, mặc dù lần đầu gặp mặt Lục Văn không được hòa thuận cho lắm, bây giờ cũng không phải là quan hệ thân thiết, nhưng nàng vẫn mạnh dạn nói ra những điều trong lòng với hắn.

Nàng thực sự rất biết ơn hắn, có lẽ hắn chỉ là người ít nói, nhưng bản chất lại rất tốt.

Lục Văn im lặng liếc nhìn t.h.i t.h.ể nằm bên cạnh, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của người nữ nhân liên tục cảm ơn hắn, nhưng hắn chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm bực bội.

Việc g.i.ế.c người hôm nay không hề khiến hắn cảm thấy hả hê, thậm chí còn gợi lại một số quá khứ khó chịu, khiến hắn còn muốn c.h.é.m thêm thứ gì đó. Lòng bàn tay buông thõng bên người dần nắm chặt, đầu ngón tay hơi cọ xát một chút, rồi mới chuyển ánh mắt về phía Thẩm Nam Chi.

Báo đáp?

Một người nữ nhân không thể tự bảo vệ mình, có thể báo đáp hắn cái gì?

Lục Văn sầm mặt xuống, thờ ơ nói: "Không nói với người khác, tẩu tẩu định tự mình nuốt xuống chuyện bị sỉ nhục này sao?"

Nếu không thì thế nào đây?

Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Nam Chi.

Nàng vốn không nên đến vùng ngoại ô này vào giờ này, vì bức thư hồi âm của người kia mà nàng đã chậm trễ giờ về phủ, chuyện này không trách được ai.

Dù gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, nàng có thể tìm ai để đòi lại công bằng, nếu không nuốt xuống, chẳng lẽ nàng còn có thể tìm ai làm chủ hay sao.

Sẽ không có ai làm chủ cho nàng.

Nhưng rất nhanh, Thẩm Nam Chi lại chợt bừng tỉnh, hôm nay nàng suýt nữa gặp nạn, dù sao cũng là tai qua nạn khỏi, nhưng Lục Văn lại thực sự đã g.i.ế.c người.

Xác c.h.ế.t nằm bên cạnh khiến Thẩm Nam Chi lần đầu tiên nhìn thấy người c.h.ế.t liền lạnh sống lưng, nàng theo bản năng lùi lại nửa bước, căng thẳng lắp bắp nói: "Đệ... đệ yên tâm Lục Văn, chuyện hôm nay ta cũng tuyệt đối sẽ không nói với ai, người này... người này c.h.ế.t là đáng đời, ta sẽ không để đệ bị liên lụy, ta sẽ xử lý cái xác này trước, sau này nếu có ai điều tra... đệ cứ coi như không biết gì, đệ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."

Lục Văn lúc này mới thực sự nhíu mày, không thể giữ được vẻ mặt thờ ơ nữa.

Hắn chỉ bóp c.h.ế.t một con kiến hôi, nàng lại như trời sắp sập xuống, rõ ràng vừa nãy còn sợ hãi lùi lại nửa bước, lúc này sau khi nói xong những lời này, lại run rẩy thận trọng tiến về phía t.h.i t.h.ể tên say rượu.

Khi ngón tay Thẩm Nam Chi chạm vào t.h.i t.h.ể đã lạnh cứng, chỉ trong nháy mắt, nàng lại nhanh chóng rụt tay lại, rõ ràng là sợ hãi vô cùng.

Nhưng trong mắt Thẩm Nam Chi, Lục Văn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành, nàng lớn hơn Lục Văn, là tẩu tẩu của Lục Văn, hắn vì cứu nàng mà lỡ tay g.i.ế.c người, nàng tuyệt đối không thể vì vậy mà liên lụy đến hắn.

Người đối xử tệ bạc với nàng, nàng không có sức phản kháng, nhưng đối với người tốt với nàng, nàng không có gì để báo đáp, chỉ có thể cố gắng hết sức mình.

Thẩm Nam Chi lại lấy hết can đảm đưa tay kéo vạt áo tên say rượu, dùng hết sức kéo cái xác nặng nề vào khu rừng tối đen.

Ánh mắt Lục Văn mờ mịt khó hiểu, nhìn bóng dáng mệt mỏi của Thẩm Nam Chi dần biến mất trong bóng tối, khuôn mặt lạnh lùng không hề lộ ra chút cảm xúc nào.

Cho đến khi bóng dáng loạng choạng kia ngày càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa, Lục Văn mới từ từ thu hồi ánh mắt, xoay người định rời đi.

Vừa bước được hai bước, Lục Văn lại đột nhiên dừng chân, dưới chân như giẫm phải thứ gì đó, hắn nhấc chân lên, dưới ánh trăng mờ ảo, một tờ giấy được gấp vuông vắn lúc này bị cong hai góc, đang nằm yên dưới chân hắn.

Khuôn mặt cứng đờ của Lục Văn lúc này bỗng nhiên có chút biến chuyển, lông mày hơi nhướng lên, cúi người nhặt tờ giấy lên.

Bức thư này, sao nhìn quen quen vậy?

Khi Thẩm Nam Chi kéo xác vào sâu trong rừng rồi quay trở lại, nàng không tìm thấy bóng dáng Lục Văn nữa.

Hắn không biết đã rời đi từ lúc nào, trong lòng Thẩm Nam Chi tuy có chút bất an, nhưng cũng chỉ vội vàng lau sạch vết m.á.u trên mặt, vội vã chạy về phía cổng thành.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trở về Lục phủ đã quá giờ Hợi, trời tối mịt, người đánh xe không để ý đến chiếc áo choàng không vừa và vết m.á.u chưa kịp lau sạch trên cổ áo nàng.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 18



Thẩm Nam Chi vội vã đi về phía phòng mình, sợ trên đường bị người khác phát hiện ra việc nàng về muộn và bộ dạng lem luốc, nhưng không ngờ lại không có ai quan tâm nàng về lúc nào, trong sân cũng không có một hạ nhân nào canh giữ.

Sự thờ ơ của Lục Hằng đối với nàng đương nhiên cũng ảnh hưởng đến thái độ của hạ nhân trong phủ đối với nàng, bình an vô sự trở về phòng, Thẩm Nam Chi nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.

Thắp nến lên, Thẩm Nam Chi đương nhiên cũng sẽ không gọi Xuân Hạ và Thu Đông đã nghỉ ngơi trong phòng hạ nhân dậy, may là nàng đã quen làm những việc này, nhanh nhẹn múc nước nóng vào thùng gỗ trong phòng tắm, rồi mới c** q**n áo chuẩn bị tắm rửa.

Dưới lớp áo khoác của Lục Văn, nàng lại nhìn thấy vạt áo bị xé rách của mình, trước n.g.ự.c rộng mở, nếu không còn chiếc yếm gần như không che nổi ngực, e rằng chút xấu hổ cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn phơi bày ra.

Đồng tử Thẩm Nam Chi đột nhiên co rút lại, dưới ánh nến, dáng vẻ này của nàng tự nhiên nhìn rõ hơn so với lúc ở con đường nhỏ vùng ngoại ô, nàng thậm chí không thể nhớ lại Lục Văn lúc đó đã nhìn thấy bao nhiêu.

Ánh sáng mờ ảo như vậy, chắc hắn không nhìn rõ đâu nhỉ.

Suy nghĩ có chút hỗn loạn, Thẩm Nam Chi hoảng sợ chìm cả người xuống nước, như muốn c.h.ế.t đuối trong đó, không muốn đối mặt với việc bị đệ đệ của phu quân nhìn thấy cơ thể, cũng không dám nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng vừa xảy ra.

Cho đến khi sắp không thở nổi, nàng mới đột ngột ngoi đầu lên khỏi mặt nước, thở hổn hển, bộ n.g.ự.c đầy đặn cũng theo động tác th* d*c của nàng mà phập phồng lên xuống, tạo nên những gợn sóng lấp lánh.

Nhìn ngọn nến lay động, những u uất chất chứa bấy lâu trong lòng Thẩm Nam Chi lại ùa về.

Khi nàng lần đầu tiên có kinh nguyệt, bộ n.g.ự.c bắt đầu phát triển, Thôi Anh Tú đã cảnh báo nàng, nhất định phải kiềm chế lại, nếu lớn lên thành hồ ly tinh quyến rũ, bà ấy nhất định sẽ không tha cho nàng.

Nhưng thứ này lại như không thể kiềm chế được, theo năm tháng, không hề có ý định thu nhỏ lại chút nào, ngược lại càng thêm nảy nở, chiếc yếm cỡ bình thường của nữ nhân đã không thể che hết được nữa.

Thẩm Nam Chi không biết dáng vẻ nào mới được coi là hồ ly tinh, lúc đầu Thôi Anh Tú cũng không trách móc nhiều vì sự phát triển của nàng, cho đến khi Thẩm Cẩn Nhu đến tuổi dậy thì, mỗi lần Thôi Anh Tú nhìn thấy nàng mặc những bộ quần áo có dây thắt ở eo làm nổi bật vóc dáng, bà lại lộ vẻ oán hận, như thể có điều gì đó không hài lòng, nhưng lại không biết bắt lỗi nàng ở điểm nào.

Sau đó, nàng bị Thôi Anh Tú yêu cầu, quần áo không được mặc bó sát, nàng vốn không mảnh mai yêu kiều như Thẩm Cẩn Nhu, nên phải mặc quần áo rộng thùng thình để che đi thân hình mũm mĩm, tránh ra ngoài bị người ta nhìn thấy, làm mất mặt mũi Thẩm gia.

Thẩm Nam Chi ngâm mình trong nước, có chút chán nản v**t v* bụng phẳng lì của mình, nàng đã cố gắng kiểm soát chế độ ăn uống của mình, không để cho bụng, đùi hay bất kỳ chỗ nào khác mọc ra một chút mỡ thừa nào, nhưng chỉ riêng thứ này trên ngực, dù nàng có nhịn đói đến mức chóng mặt hoa mắt, nó cũng không hề nhỏ đi chút nào.

Rửa sạch bụi bẩn trên người, Thẩm Nam Chi thay một bộ đồ lót sạch sẽ thoải mái, mang theo hơi ấm quay trở lại phòng.

Nỗi buồn bực trong lòng không hề tan biến sau khi tắm rửa, Thẩm Nam Chi trằn trọc trên giường hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ việc ép mình đi ngủ, đứng dậy muốn ra sân hóng mát.

Nàng xỏ giày vào, đang định khoác áo ngoài lên vai thì bỗng nhớ ra điều gì đó, nét mặt hơi khựng lại, vội vàng đi đến chỗ đống vải vụn đã được gói ghém định vứt đi, bắt đầu lục lọi tìm kiếm.

Hồi âm của người đó hôm nay được nàng cất trong túi áo khoác. Sự hoảng loạn ban ngày khiến nàng suýt quên mất chuyện này. Lúc này, nàng lật đi lật lại chiếc áo khoác dính máu, tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bức thư đâu.

Sao lại như vậy?!

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi vô cùng hoảng hốt, trong đầu không ngừng nhớ lại xem mình đã làm mất bức thư đó khi nào.

Lần này, hồi âm của người nọ không phải là thơ từ y tặng nàng, mà chỉ là khoanh tròn một vài lỗi chính tả trong một bức thư bình thường mà nàng đã gửi đi trước đó. Cho dù có ai nhìn thấy cũng sẽ không thấy có gì kỳ lạ, nhưng đó lại là hồi âm mà nàng đã đợi gần nửa năm, sao có thể biến mất không thấy tăm hơi.

Thẩm Nam Chi lại lục tìm chiếc áo khoác vài lần nữa, bức thư quả thật không còn ở đó. Trong lòng rối bời, nàng thậm chí còn nảy ra ý định quay lại con đường nhỏ ven thành để tìm bức thư bị mất.

Nhưng cuối cùng vẫn giữ được bình tĩnh.

Nàng tự an ủi mình trong lòng, có lẽ là lúc xuống xe ngựa vội vàng về phòng nên đã đánh rơi ở trong phủ, bây giờ đi tìm chắc sẽ tìm lại được.

Tuy cảm thấy khả năng này rất mong manh, nhưng Thẩm Nam Chi không còn cách nào khác, tùy tiện khoác một chiếc áo ngoài rồi vội vã đi ra khỏi sân.

Thẩm Nam Chi không dám thắp đèn, nàng không biết ban đêm Quốc Công phủ có người tuần tra hay không, chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ ảo để tìm kiếm những nơi có thể đánh rơi bức thư.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 19



Đi vòng qua khu vườn bên cạnh lúc đến, Thẩm Nam Chi dường như nhìn thấy một vật hình tờ giấy dưới chân núi giả ở góc tường, mắt sáng lên, lập tức bước nhanh tới.

Đến gần mới nhìn rõ, đó không phải là bức thư nàng làm mất, mà chỉ là một cánh hoa màu trắng rơi xuống góc tường.

Niềm vui vừa dấy lên lại lập tức tan biến, Thẩm Nam Chi đứng dậy, đang định quay người rời đi thì bỗng nghe thấy hai tiếng bước chân khác nhau, kèm theo tiếng nói chuyện không rõ ràng lắm.

Thẩm Nam Chi giật mình, trong lúc hoảng loạn không biết mình nên đi về hướng nào, mãi đến khi xác định được hướng của người tới, định đi theo hướng ngược lại thì người ta đã đi đến gần, nàng chỉ cần cử động một chút sẽ bị phát hiện.

Thẩm Nam Chi nín thở, đương nhiên không muốn để lính canh tuần tra phát hiện ra nàng đang lang thang ngoài sân vào lúc nửa đêm, chỉ đành đứng im tại chỗ, đợi họ rời đi rồi mới hành động.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên gần đó: "Phụ thân, con chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, lời phụ thân nói con đều ghi nhớ trong lòng, nhất định sẽ không làm hỏng việc nữa."

Giọng nói này...

Lại là Lục Hằng!

Người được hắn gọi là phụ thân, đương nhiên chỉ có thể là Lục Quốc Công.

Thẩm Nam Chi lúc này mới phát hiện ra nơi này đi thêm một đoạn nữa chính là thư phòng, Lục Quốc Công và Lục Hằng không biết đang bàn bạc chuyện gì trong thư phòng lúc đêm khuya, mãi đến khi đêm khuya thanh vắng mới cùng nhau rời khỏi thư phòng.

Nhịp tim vốn đã hỗn loạn lúc này đột nhiên đập nhanh hơn, nàng mơ hồ cảm thấy hai người dường như đang nói chuyện gì đó cực kỳ bí mật và quan trọng, mà họ không biết còn có một người đang trốn bên cạnh núi giả, thậm chí còn chưa dứt lời.

Thẩm Nam Chi biết nữ nhi không được can thiệp vào chính sự, huống chi nàng vốn là Thế tử phi hữu danh vô thực không được yêu thích, nàng không muốn nghe thấy những điều không nên nghe, trong lòng không ngừng cầu nguyện hai người mau chóng im lặng rời đi.

Nhưng Lục Quốc Công hiển nhiên không nghe thấy tiếng lòng của nàng, ông dừng bước, nhìn Lục Hằng một cách sâu xa, hạ giọng nói: "Chuyện này vô cùng quan trọng, không được lơ là, nếu xảy ra sai sót, hậu quả khó lường, hôm nay ta nói chuyện này với con, chính là muốn con cẩn thận đề phòng, không được như trước kia nữa."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi giật thót mình.

Nàng thật sự không cố ý nghe lén chuyện quan trọng như vậy, mặc dù hai người không nói rõ, nhưng nàng cũng cảm thấy nếu lúc này để họ phát hiện ra nàng ở đây nghe được cuộc trò chuyện của họ, nàng nhất định sẽ không bị bỏ qua dễ dàng.

Da đầu Thẩm Nam Chi bắt đầu tê dại, cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cơn ớn lạnh lan từ xương sống lên khiến nàng không kìm được rùng mình một cái.

Cơ thể hơi cử động, vạt áo ngoài rộng thùng thình quét qua bụi cây bên cạnh núi giả.

Soạt!

"Ai! Ai ở đó!"

Lục Quốc Công quát lớn một tiếng, Thẩm Nam Chi lập tức tái mặt.

Chưa kịp phản ứng, phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người, khi Lục Hằng bước nhanh tới xem xét, một lồng n.g.ự.c rắn chắc áp sát vào lưng Thẩm Nam Chi, tiếng kêu kinh hãi bị chặn lại bởi bàn tay dày rộng chai sạn của người nọ, cả người nàng chao đảo, người nọ nhanh chóng đưa nàng lách vào đống núi giả bên cạnh.

Thẩm Nam Chi mở to mắt, cả người bị người phía sau ấn vào tảng đá, nghiêng người, hai tay chống lên vách đá lạnh lẽo, tư thế có chút chật vật và kỳ quặc, nhưng không dám giãy giụa chút nào.

Nàng nhận ra rõ ràng phía sau là thân thể của một người nam nhân, lồng n.g.ự.c rắn chắc áp sát vào lưng nàng, qua lớp áo mỏng manh, nàng thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm cơ thể của người nọ, và cả nhịp tim mạnh mẽ.

Tiếng bước chân của Lục Hằng ngay phía sau núi giả, đống núi giả trước sân nhỏ chằng chịt phức tạp, nhưng bên trong không gian quá chật hẹp, hiển nhiên không phải là nơi có thể giấu người.

Hắn nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện ra điều gì khác thường, lúc này mới quay lại nói với Lục Quốc Công: "Phụ thân, chắc là tiếng lá cây bị gió thổi."

Lục Quốc Công khẽ gật đầu, sau khi ra khỏi thư phòng, hai người cũng không nói gì thêm, cũng không để ý đến tiếng động vừa rồi nữa, nhưng cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện: "Thôi, mau về nghỉ ngơi đi."

"Vâng, thưa phụ thân."

Thẩm Nam Chi nghe thấy động tĩnh phía sau núi giả lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao nàng cũng không nghe thấy điều gì quan trọng, sau khi hai người này rời đi, nàng cũng có thể thoát thân.

Nàng căng thẳng chịu đựng sự che giấu cuối cùng, cố gắng phớt lờ người nam nhân vẫn luôn áp sát phía sau, thậm chí không có tâm trí để đoán xem rốt cuộc là ai lại cả gan ẩn nấp ở đây, lại dám gần gũi với nàng như vậy.

Mãi đến khi tiếng bước chân của hai người dần dần biến mất bên tai, Thẩm Nam Chi mới yên tâm, đang định xoay người thì người phía sau đột nhiên cúi xuống, chóp mũi áp sát vào cổ nàng, lại hít hà sau tai.

Thẩm Nam Chi suýt nữa nhảy dựng lên, toàn thân nổi da gà, vội vàng xoay người đẩy người nọ ra, ngẩng đầu lên, lại kinh ngạc phát hiện: "Lục Văn, sao đệ lại ở đây?"

Lục Văn lặng lẽ nhìn Thẩm Nam Chi, ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng.

Nếu không phải Thẩm Nam Chi đột nhiên xuất hiện, có lẽ hắn đã nghe được nhiều thông tin hơn, vậy mà nàng lại quay sang chất vấn hắn tại sao lại ở đây.
 
Back
Top Bottom