Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 20



Cũng giống như khi hắn bị mẫu thân bỏ rơi ở vùng hoang vu, hắn đi chân đất ba ngày ba đêm mới về đến nhà xuất hiện trước mặt bà, bà lại hoảng sợ hỏi hắn: "Sao con lại ở đây?"

Cũng giống như năm hắn mười ba tuổi một mình đến kinh thành, Lục Quốc Công nhìn thấy hắn, cũng hoảng hốt kinh ngạc hỏi hắn: "Sao con lại ở đây?"

Như thể hắn là một sự tồn tại chướng mắt đến mức nào, rõ ràng là nàng suýt chút nữa làm lộ vị trí của hắn, phá hỏng chuyện của hắn.

Tuy nhiên ngay sau đó, Thẩm Nam Chi trước mặt như thể bị dọa choáng váng lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên vỗ ngực, lại là vẻ mặt may mắn như trước, nhỏ giọng nói: "May mà có đệ ở đây, nếu không ta nhất định sẽ bị phát hiện."

Lục Văn sững người, hương thơm thoang thoảng lúc nãy như lại xộc vào khoang mũi.

Trước khi bị nàng đẩy ra, hắn đã ngửi thấy nguồn gốc của mùi hương này ở sau tai nàng, là hương thơm tỏa ra từ trên người nàng.

Ngọt ngào, thanh tao.

Lục Văn vốn thích đồ ngọt, dưới vẻ ngoài tàn nhẫn g.i.ế.c chóc của hắn, dường như chỉ có một chút ngọt ngào mới khiến hắn cảm thấy mình giống một người sống, chứ không phải một cái xác không có nhiệt độ, không có cảm xúc.

Thứ hắn thích, từ trước đến nay đều là thứ hắn có thể chạm vào, có thể nếm được, giống như đĩa "Tảo sinh quý tử" trên bàn trong đêm tân hôn của Thẩm Nam Chi, nhưng lúc này hắn lại lần đầu tiên bị một mùi hương ngọt ngào không thể chạm vào, không thể nếm được xua tan đi suy nghĩ lạnh lùng trong mắt.

Suy nghĩ trống rỗng khiến Lục Văn có chút thời gian để nghĩ đến những chuyện khác, ánh mắt hắn từ từ di chuyển xuống, dừng lại trên bộ quần áo rộng thùng thình ở eo Thẩm Nam Chi.

Hắn vốn tưởng rằng khuôn mặt nàng tròn trịa, ngay cả bộ n.g.ự.c mà hắn đã từng thoáng nhìn thấy cũng đầy đặn, chắc chắn không liên quan gì đến từ "mảnh mai", nhưng không ngờ dưới lòng bàn tay vừa rồi lại là vòng eo thon thả nhỏ nhắn.

Người nữ nhân này, đã không biết bao nhiêu lần khiến hắn nảy sinh những cảm xúc bất ngờ.

Lục Văn khẽ mấp máy môi, màn đêm bao phủ nửa khuôn mặt hắn, che giấu đi vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy hắn trầm giọng nói: "Tẩu tẩu còn thích nghe lén?"

Thẩm Nam Chi sững người, vội vàng xua tay giải thích: "Không phải, ta... ta chỉ là tình cờ đi ngang qua, ta không nghe lén, ta chỉ ra ngoài hóng gió..."

Giọng Lục Văn vẫn bình tĩnh, như đang hỏi nàng đã ăn cơm chưa vậy: "Vậy tẩu tẩu đã nghe thấy gì?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Như cảm thấy xua tay vẫn chưa đủ, Thẩm Nam Chi lại vội vàng lắc đầu, nói nhanh: "Ta không nghe thấy gì cả!"

Cử động của Thẩm Nam Chi khiến mùi hương quanh người nàng càng thêm lan tỏa, cuối cùng, mùi hương vô hình vô sắc này lại chui vào khoang mũi của Lục Văn.

Hắn quả thật rất thích mùi hương này, nhưng trước đây hắn chưa từng ngửi thấy mùi hương này trên người Thẩm Nam Chi.

Lục Văn mấp máy môi, đầu lưỡi không nhịn được thò ra một chút, l.i.ế.m nhẹ môi mỏng, như muốn nuốt mùi hương thoang thoảng xung quanh vào bụng, dùng đôi môi nếm thử vị ngọt này, không biết có ngọt ngào như mùi hương mà khoang mũi ngửi thấy hay không.

Nhưng môi Lục Văn lạnh lẽo, đầu lưỡi l.i.ế.m qua, chỉ để lại vết nước sáng bóng trên môi dưới màu đỏ anh đào, không hề có chút vị ngọt nào, mà theo động tác của Thẩm Nam Chi dừng lại, ngay cả mùi hương xung quanh cũng dần dần nhạt đi, cuối cùng tan biến khỏi chóp mũi, hòa lẫn vào không khí xung quanh.

Thẩm Nam Chi không chú ý đến vẻ mặt của Lục Văn, chỉ cúi đầu im lặng một lúc, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại rơi vào khóe môi hắn vừa l.i.ế.m qua, dưới ánh trăng giống như một quả anh đào vừa được vớt lên khỏi nước, ướt át ngon miệng.

Thẩm Nam Chi sững người, nhận ra mình đang suy nghĩ vẩn vơ, vội vàng gạt bỏ suy nghĩ không đứng đắn đó, nghiêm mặt nói: "Lục Văn, hôm nay đệ cứ coi như chưa nghe thấy, chưa nhìn thấy gì, ta sẽ không nói lung tung với người khác, đa tạ đệ, lại giúp ta một lần nữa, ta sẽ báo đáp đệ thật tốt."

Trong mắt Thẩm Nam Chi, tình cảnh của Lục Văn ở Quốc Công phủ có lẽ cũng không khác gì nàng ở Thẩm gia trước kia, Lục Văn không phải do Từ thị và thiếp thất sinh ra, vậy chỉ có thể là con riêng của Lục Quốc Công ở bên ngoài, thân phận như vậy, có lẽ còn gian nan hơn nàng ở Thẩm gia.

Hôm nay Lục Quốc Công không biết đang nói chuyện quan trọng gì với Lục Hằng, nhưng nhất định là chuyện không thể để người khác biết, Lục Văn cũng giống như nàng vô tình gặp phải cuộc trò chuyện của họ trước cửa thư phòng, nếu để người ta biết được, e rằng tình cảnh của Lục Văn sẽ càng thêm khó khăn.

Có lẽ là cùng cảnh ngộ khiến Thẩm Nam Chi có chút đồng cảm với Lục Văn, hơn nữa hôm nay Lục Văn còn cứu nàng khỏi tên say rượu, vừa rồi cũng nhờ Lục Văn xuất hiện kịp thời nên nàng mới không bị phát hiện, trong lòng Thẩm Nam Chi, chút thành kiến và bài xích với Lục Văn trước kia đã sớm tan biến.

Hắn chỉ là một thiếu niên tốt bụng, lại cô độc mà thôi.

Lục Văn hơi nhướng mày, dường như nhìn thấy chút xót xa trong mắt Thẩm Nam Chi, không phải thương hại, không phải đồng cảm, mà là xót xa?

Không biết tại sao, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười không chạm đến đáy mắt, nhưng đáy mắt Lục Văn lại dâng lên chút ấm áp, nhìn chằm chằm Thẩm Nam Chi, đột nhiên hỏi: "Tẩu tẩu dùng gì để tắm thế?"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 21



Thẩm Nam Chi sững người, dường như có hơi nóng dần lan ra tai, câu hỏi bất chợt của Lục Văn khiến nàng có chút khó hiểu, hơn nữa câu hỏi này có chút riêng tư, nhất thời nàng không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Ngay sau đó, Lục Văn cụp mắt xuống, lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Mùi m.á.u tanh trên người tẩu tẩu đã hết rồi."

Thẩm Nam Chi lúc này mới phản ứng lại, nhưng lại càng thêm xấu hổ.

Lục Văn vẫn chỉ là một thiếu niên, hắn cứu nàng khỏi tên say rượu, đã chứng minh được nhân phẩm của hắn, mà nàng lại là tẩu tẩu của hắn, hắn sao có thể mạo phạm nàng.

Hắn vừa g.i.ế.c tên say rượu đó, tuy phần lớn m.á.u b.ắ.n lên người nàng, nhưng chắc hắn cũng dính chút máu.

Thẩm Nam Chi cụp mắt che giấu vẻ mất tự nhiên trong mắt, nhưng nghĩ đến đối mặt là Lục Văn, không biết tại sao, lại thêm chút tự tin, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Là bồ kết tự làm, tuy không phải thứ gì quý giá, nhưng quả thật có tác dụng tẩy sạch vết bẩn, khử mùi lưu hương, nếu đệ cần, ta sẽ vào phòng lấy cho đệ."

Chuyện làm bồ kết là do Thẩm Nam Chi hồi nhỏ học được khi cùng Thôi Anh Tú làm việc ở phòng giặt đồ.

Trong phòng giặt đồ có một người tự mình nghiên cứu chế tạo ra một loại bồ kết, quần áo giặt sạch sẽ lại thơm tho, lúc đó người ấy được quản sự khen ngợi rất nhiều, ngay cả chủ tử ở trên, mỗi lần nhìn thấy quần áo người ấy giặt, cũng sẽ vì vui vẻ mà thưởng thêm tiền công cho người ấy.

Đối với điều này, Thôi Anh Tú cực kỳ bất mãn, bà cho rằng người ấy đang giở trò, mọi người đều giặt số lượng quần áo như nhau, vậy mà người ấy lại được thêm tiền công, vì vậy đã liên kết với những người làm khác trong phòng giặt đồ để cô lập và bắt nạt người ấy.

Thẩm Nam Chi khi còn nhỏ không hiểu được sự cạnh tranh giữa người lớn, nàng chỉ cảm thấy tò mò, cũng rất thích mùi hương đó, vì vậy thường xuyên nhân lúc mẫu thân không có mặt để thử gần gũi với người ấy, muốn học cách làm bồ kết.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhớ lại lúc đó, dường như người ấy là người đầu tiên nói câu này với Thẩm Nam Chi từ nhỏ đến lớn. Người ấy dùng bàn tay chai sạn xoa đầu Thẩm Nam Chi, giọng nói rất dịu dàng: "Đứa bé này, thật đáng yêu."

Vì câu nói mà từ nhỏ nàng chưa từng được nghe thấy này, khi người ấy bị vu oan giấu quần áo của chủ tử, Thẩm Nam Chi đã mạnh dạn đứng ra vạch mặt kẻ vu oan người ấy, người ấy mới giữ được công việc này.

Nhưng Thẩm Nam Chi không ngờ, người bày mưu tính kế lại là mẫu thân mình, kết quả của việc nàng làm như vậy là khiến Thôi Anh Tú cùng nàng và những người làm khác tham gia vào chuyện này đều bị đuổi khỏi phòng giặt đồ.

Thôi Anh Tú mất việc làm khó khăn lắm mới kiếm được, nàng tất nhiên cũng bị mắng chửi một trận.

Nhưng sau đó, người ấy vì để cảm ơn nàng, đã dạy nàng cách làm xà bông bằng quả bồ kết. Nàng học rất nhanh, còn tự mình nghiên cứu thêm một số loại xà bông có mùi hương và công dụng khác nhau, thậm chí còn nghĩ rằng, biết đâu tay nghề này có thể giúp gia đình kiếm thêm chút tiền.

Thế nhưng, khi nàng hào hứng kể cho Thôi Anh Tú nghe ý tưởng này, bà lại ném hết chỗ xà bông nàng vất vả làm ra xuống đất, những lời mắng nhiếc và chê bai dồn dập ập đến.

"Cái thứ nữ nhân đê tiện kia dạy ngươi thì làm ra được cái gì tốt đẹp? Nếu kiếm ra tiền được thì sao nàng ta còn phải giặt đồ ở phòng giặt? Cái thứ đồ bỏ đi này mà đem ra bán, đừng để người ta cười cho rụng răng. Nếu có thằng ngu nào mua về dùng mà xảy ra vấn đề, chẳng phải là muốn cả Thẩm gia chúng ta thân bại danh liệt hay sao?"

Ai mà tin được một đứa trẻ tám tuổi làm ra thứ gì có thể bán được tiền? Sau khi bị đánh, nàng không bao giờ nhắc lại chuyện này với Thôi Anh Tú nữa, nhưng cách làm xà bông thì ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Bây giờ ta có thể vỗ n.g.ự.c cam đoan bằng cả tính mạng, xà bông nàng làm ra sẽ không gây ra bất kỳ vấn đề gì cho bất kỳ ai.

Nhưng, dù sao cũng không phải là thứ gì quý giá.

Nghĩ đến đây, ý định vừa nảy ra muốn tặng xà bông cho Lục Văn bỗng chốc khiến nàng có chút chùn bước. Dù sao Lục Văn cũng là con trai thứ hai của Quốc công phủ, thứ xà bông tầm thường này của nàng, chẳng phải là làm mất mặt hắn sao?

Nàng mở miệng, định nói gì đó, thì thấy nụ cười trên môi Lục Văn đã lan đến tận khóe mắt. Hắn lên tiếng trước khi nàng kịp nói: "Vậy thì đa tạ tẩu tẩu trước, nhưng hôm nay đã muộn rồi, để ngày mai vậy."

Nàng nghẹn lời, không ngờ Lục Văn lại dễ dàng đồng ý như vậy. Hắn vậy mà không hề chê bai.

Nàng im lặng một lúc, hàng mi hơi cụp xuống khẽ run, một lúc lâu sau mới gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: "Được, vậy ngày mai ta sẽ mang đến cho đệ. Trời đã không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi."

Cuối cùng, nàng nghĩ lại, vẫn nói thêm một câu: "Cảm ơn đệ, Lục Văn. Hôm nay, thực sự rất cảm ơn đệ."

Nói xong, nàng xoay người bỏ đi.

Động tác xoay người của nàng khiến mái tóc bay bay, dường như lại đưa hương thơm ngọt ngào kia vào mũi Lục Văn.

Đầu ngón tay Lục Văn khẽ động, như chạm vào vật gì đó trong tay áo. Khi hắn kịp phản ứng, thì đã gọi nàng lại: "Tẩu tẩu."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 22



Nàng quay đầu lại, ánh trăng rơi trên khuôn mặt thanh tú, đuôi mắt hơi nhếch lên vẫn còn mang theo vẻ vui mừng chưa kịp giấu đi, đôi mắt trong sáng, đôi môi hé mở, giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, khơi dậy một gợn sóng vô danh: "Chuyện gì vậy?"

Lục Văn khẽ co ngón tay, dừng lại một chút, rồi mới chậm rãi lấy ra từ trong tay áo một phong thư dính máu: "Tẩu tẩu, đồ của tẩu tẩu rơi, trả lại cho tẩu."

Nàng giật mình, vội lấy phong thư từ tay Lục Văn, ngơ ngác nhìn vết m.á.u trên phong thư, nhất thời không biết nên vui mừng vì tìm lại được thư, hay nên lo lắng Lục Văn đã xem nội dung khiến nàng hơi xấu hổ bên trong.

Đến khi nàng hoàn hồn ngẩng đầu lên muốn cảm ơn Lục Văn lần nữa thì trước mặt đã không còn bóng dáng hắn, chỉ còn bóng dáng cao lớn dần khuất xa trong bóng tối, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Sáng hôm sau.

Sau khi thức dậy, nàng đến chính đường chào hỏi Từ thị. Đúng như dự đoán, nàng bị Từ thị lạnh nhạt, chưa được nửa khắc đã bị bà đuổi ra khỏi chính đường.

Như vậy cũng đỡ mất thời gian lấy lòng bà, nàng tự an ủi mình thở phào nhẹ nhõm sau khi rời khỏi chính đường.

Nàng vẫn nhớ lời hứa với Lục Văn hôm qua, việc chào hỏi Từ thị không tốn nhiều thời gian, cũng có thể sớm mang xà bông đến cho hắn.

Nàng rời khỏi chính đường, đi về phía sân của mình. Vì trong lòng đang nghĩ đến chuyện khác, bước chân ta vô thức có chút vội vàng.

Khi rẽ qua góc tường, nàng không nghe thấy tiếng bước chân của người khác, hoặc có lẽ ta hoàn toàn không chú ý, một bóng người đột nhiên lao ra từ phía đối diện khiến nàng giật mình tỉnh giấc. Nhưng bước chân đã không kịp dừng lại, theo bản năng kêu lên một tiếng kinh ngạc, rồi va vào người nọ.

"Á!" Một tiếng kêu đau nhói vang lên bên tai nàng.

Nàng loạng choạng một chút, được Xuân Hạ và Thu Đông phía sau đỡ lấy mới đứng vững lại được. Khi ta ngẩng đầu lên nhìn, mới ngạc nhiên phát hiện người va chạm với mình lại là Lục Oánh, tứ tiểu thư của Quốc công phủ.

Cô nương vốn ăn mặc xinh đẹp, kiêu sa, lúc này lại ngã sóng soài trên mặt đất, m.ô.n.g bị ngã đau khiến nàng ta không thể giữ được vẻ kiêu ngạo ban đầu, chỉ có thể nhăn nhở méo mó mặt mày.

Nàng hít một hơi thật sâu, tuy nàng không cố ý, thậm chí còn mơ hồ nhớ hình như là Lục Oánh tự đ.â.m vào mình, nhưng trong lòng lại có dự cảm không lành rằng ngay sau đó Lục Oánh sẽ nhảy dựng lên chỉ thẳng vào mũi mình mà mắng xối xả.

Lục Oánh cũng không làm nàng thất vọng, quả nhiên sau tiếng kêu đau liền nhanh chóng phản ứng lại, nhận ra mình vừa mới mất mặt trước nhiều người như vậy, nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt, cố nén đau đớn bò dậy, ngón tay trắng nõn mềm mại chỉ thẳng vào nàng mà quát mắng: "Ngươi đi đường không nhìn à! Ai cho ngươi lá gan dám đẩy ta ngã xuống đất!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trước khi ta gả cho Lục Hằng, ta đã gặp Lục Oánh vài lần.

Lục Oánh cùng tuổi với Thẩm Cẩn Nhu, hai người từng là bạn học cùng học ở nữ viện một thời gian ngắn, ta thỉnh thoảng đến nữ viện đón Thẩm Cẩn Nhu về nhà nên mới gặp Lục Oánh.

Ta chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Lục Oánh, nhưng từ miệng Thẩm Cẩn Nhu thì nghe được không ít lời bàn tán về nàng ta.

Mỗi khi nhắc đến bạn học ở nữ viện, Thẩm Cẩn Nhu sẽ nói đến Lục Oánh, đối thủ khiến nàng ta nghiến răng nghiến lợi, luôn tranh giành vị trí đứng đầu trong các kỳ thi, còn luôn ỷ vào thân phận tiểu thư Quốc công phủ mà tác oai tác quái trong nữ viện.

Ấn tượng của nàng về Lục Oánh là một nàng tiểu thư kiêu căng, ngỗ nghịch, thậm chí vì những chuyện động trời mà Thẩm Cẩn Nhu kể, nàng còn có chút sợ Lục Oánh.

Sợ một cô nương vừa qua tuổi cập kê, nàng cũng thấy mình thật vô dụng, nhưng rõ ràng hiện tại nàng đang phải đối mặt với việc bị Lục Oánh mắng nhiếc vô lý.

Nàng mấp máy môi, theo bản năng muốn cúi đầu xin lỗi như lúc ở Thẩm gia, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy mình thật nhu nhược. Nàng là tẩu tẩu của Lục Oánh, cũng là Thế tử phi được Lục Hằng minh cưới hỏi, dù ta không được Lục Hằng yêu thích, nhưng xét về thân phận địa vị, tại sao ta phải khúm núm trước nàng tiểu cô này?

Trong lúc nàng còn đang do dự, Lục Oánh sau khi nhìn rõ người trước mặt liền sững người một chút, rồi thu lại thái độ kiêu ngạo ban đầu, nhíu mày khó vui nói: "Sao lại là tẩu, ta còn tưởng là tên hạ nhân nào vô ý đụng phải."

"Xin lỗi, vừa rồi ta không chú ý có người ở góc tường, muội có bị thương ở đâu không?" Trong lòng suy nghĩ miên man, nhưng nàng vẫn có chút nhút nhát, hơn nữa cũng không muốn gây xung đột với Lục Oánh ở đây.

Lục Oánh bĩu môi, liếc nàng một cái, xoa xoa eo, lẩm bẩm: "Đau c.h.ế.t đi được."

Nàng nghẹn lời, sự nhún nhường của nàng dường như không được Lục Oánh chấp nhận, nàng ta dường như vẫn chưa chịu bỏ qua chuyện này.

Ai ngờ, ngay sau đó, Lục Oánh lại phức tạp xua tay, rồi nói: "Thôi thôi, vừa rồi cũng là ta bước chân vội vàng tự đ.â.m vào, ta còn có việc gấp, không so đo với tẩu nữa."

Nói xong, Lục Oánh dường như thực sự đang vội, không nhìn nàng thêm lần nào nữa, vịn eo bước nhanh rời đi.

Nàng đứng ngây người tại chỗ một lúc, quay đầu lại nhìn bóng lưng Lục Oánh, nhưng đã không còn thấy bóng dáng nàng ấy nữa, không biết đang vội vàng đi đâu.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 23



Thu hồi tầm mắt, nàng cụp mắt nhớ lại những gì Thẩm Cẩn Nhu từng kể về Lục Oánh, không hiểu sao lại cảm thấy có chút khác biệt.



Trở về phòng, nàng chọn ra vài bánh xà bông ưng ý nhất trong số những bánh nàng đã làm mang đến Lục phủ, định mang sang cho Lục Văn.

Nghĩ đến việc Lục Văn đã giúp đỡ mình, nàng cũng không hề qua loa, phẩy tay cho Xuân Hạ và Thu Đông lui ra, tự mình đến sân của Lục Văn.

Lục Văn sống ở phía tây của Quốc công phủ, cách rất xa Nam viện của nàng, đây cũng là lần đầu tiên nàng đến khu vực này của Quốc công phủ.

Phía tây so với những nơi khác của Quốc công phủ có vẻ khá vắng lặng, sau khi đi qua hành lang yên tĩnh, dưới bức tường xanh, một sân nhỏ đơn sơ, hoang vắng hiện ra trước mắt.

Nàng sững người, cứ như mình đã đi nhầm chỗ, đến nhầm khu nhà của hạ nhân, nhưng sao lại có hạ nhân nào sống một mình trong một căn nhà nhỏ như vậy, khu nhà của hạ nhân mà nàng từng thấy đều là những dãy nhà dài với giường tầng.

Nhưng nếu đây là nơi ở của Lục Văn, với tư cách là con trai thứ hai của Quốc công phủ, thì quả thực quá đạm bạc, ngay cả nàng, người không được phụ mẫu cưng chiều cho lắm ở Thẩm gia, cũng sống trong một sân nhỏ gọn gàng, sạch sẽ.

Nàng bước ra khỏi hành lang, chậm rãi đi về phía sân nhỏ, xung quanh yên tĩnh, ngay cả tiếng ve kêu chim hót dường như cũng không muốn nán lại nơi này, chứ đừng nói đến những hạ nhân đáng lẽ phải túc trực ở cửa mỗi sân lúc này.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trước cửa sân, nàng ngó vào bên trong, sân nhỏ trống trải chỉ có một chiếc bàn đá tròn đặt ở một bên, bên trong không có một bóng người, cửa phòng chính đóng kín, không biết Lục Văn là chưa dậy hay đã ra ngoài.

Ban đầu nàng chỉ định tự mình mang xà bông đến để bày tỏ lòng biết ơn, theo lễ nghi, nàng cũng không tiện tự ý ra vào sân của tiểu thúc, nếu có hạ nhân ở đây, nàng có thể đưa xà bông cho họ rồi rời đi, nhưng nàng không ngờ sân của Lục Văn lại không có ai.

Nàng lại nhìn vào sân thêm vài lần, do dự một chút, rồi quyết định đứng đợi ở cửa sân một lát.

Gió nhẹ đầu hè vẫn còn mang theo chút hơi mát, nhưng ánh nắng chói chang thì không dịu dàng như gió, lúc này mới vừa qua giờ Thìn, ánh sáng đã chói chang đến mức khiến người ta khó mở mắt.

Đứng thêm một lúc, nàng cảm thấy má bắt đầu nóng lên, không chịu nổi ánh nắng chiếu thẳng vào người.

Trong sân vẫn không có động tĩnh gì, bên ngoài càng thêm yên tĩnh, nàng có chút nản lòng, nghĩ xem có nên quay về Nam viện, gọi hạ nhân mang xà bông đến sau.

Nhưng khi nàng vừa xoay người định bước đi, ánh mắt lại rơi vào sân nhỏ hoang vắng, lạnh lẽo này, nếu nàng không thực sự hỏi thăm sân của Lục Văn ở đây, e rằng người ta sẽ chỉ nghĩ đây là một nhà kho bỏ hoang trong Quốc công phủ mà thôi.

Lục Văn sống ở đây, chắc hẳn rất cô đơn.

Nàng dường như đã tưởng tượng ra cảnh khi ta sai hạ nhân miễn cưỡng mang xà bông đến cho Lục Văn, hắn sẽ thoáng qua nét buồn bã và cô đơn trong đáy mắt.

Bước chân định rời đi lại dừng lại, nàng lắc đầu, từ bỏ ý định rời đi, hít sâu một hơi, xoay người bước vào sân.

Gió nổi lên, lá rơi xuống.

Nàng chỉ bước một bước nhỏ vào sân của Lục Văn, nhưng dường như có một bước lớn nào đó, trong không gian vô hình, đã được bước ra.

Trước tiểu viện, Thẩm Nam Chi đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ, đợi hồi lâu nhưng chẳng ai hồi đáp.

Ngưng một chút, nàng bèn tăng thêm chút lực đạo, gõ mấy tiếng nữa, miệng khẽ cất lời dò hỏi:

“Lục Văn, đệ có bên trong không?”

“Lục Văn?”

Bên trong vẫn không chút động tĩnh, trong tiểu viện tĩnh lặng, chỉ có tiếng gọi khẽ khàng của Thẩm Nam Chi vọng lại.

Chẳng lẽ, Lục Văn thật sự không ở trong nhà?

Thẩm Nam Chi đảo mắt nhìn quanh, tự tiện vào nhà tất là bất kính. Nghĩ rằng hắn quả thực chẳng có trong đây, nàng thoáng thất vọng, cúi mắt thở dài một hơi. Đang lúc định xoay người rời đi, cánh cửa vốn im lìm lại bất ngờ mở ra từ bên trong.

Thẩm Nam Chi giật mình bởi động tĩnh đột ngột ấy, ngẩng đầu liền trông thấy một gương mặt tái nhợt, lãnh đạm hiện ra. Lục Văn đứng nơi cửa, ánh mắt lạnh nhạt, đôi mày hơi nhíu lại, bờ môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, nhưng trên người lại toát ra luồng khí lạnh lẽo rợn người, khiến Thẩm Nam Chi không khỏi sinh ra ảo giác rằng hắn tựa như muốn lấy mạng nàng trong khoảnh khắc.

Lòng thoáng run rẩy, Thẩm Nam Chi vô thức cúi đầu, vội vàng nâng vật trong tay lên, cất giọng dè dặt:

“Lục Văn, ta đến đưa xà phòng cho đệ đây.”

Ánh mắt cụp xuống của Thẩm Nam Chi chẳng thể nhìn rõ sát ý trong đôi con ngươi đen thẳm ấy, nhưng lúc nàng đưa tay nâng xà phòng lên, thần sắc của Lục Văn thoáng khựng lại. Một làn hương thoảng nhẹ tựa hương quả chen lẫn hoa cỏ tràn vào mũi, khiến biểu tình căng thẳng trên mặt hắn dần dãn ra đôi chút.

Dường như vừa thoát khỏi cơn mê man bởi giấc ngủ, Lục Văn lười nhác liếc nhìn Thẩm Nam Chi với nét mặt có chút căng thẳng. Hắn nghiến răng khẽ, cất giọng trầm thấp pha lẫn khàn đặc:

“Làm phiền tẩu tẩu phải đích thân đến một chuyến, đa tạ.”

Xà phòng trong tay Thẩm Nam Chi được hắn đón lấy, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy lời nói của Lục Văn dường như có chút nghiến răng nghiến lợi, không khỏi băn khoăn ngẩng đầu nhìn.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 24



Lại thấy Lục Văn nét mặt thản nhiên, chẳng có gì bất thường. Ngay cả sự u ám lúc mở cửa nàng thoáng trông thấy, giờ đây cũng tan biến không dấu vết, tựa hồ chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.

Ngẫm nghĩ lại, Thẩm Nam Chi cảm thấy hẳn là mình nhìn nhầm, mím nhẹ đôi môi, không nghĩ thêm nữa mà dịu dàng nói:

“Là ta nên cảm tạ đệ mới phải. Nếu về sau có gì cần, cứ trực tiếp nói với ta. Nay vật đã giao đến tay, vậy ta xin phép cáo từ trước.”

Bóng dáng Thẩm Nam Chi rời đi có chút vội vàng, chẳng rõ vì ánh nắng càng lúc càng gay gắt khiến nàng muốn mau chóng trở về nghỉ ngơi, hay là vì cảm thấy việc một mình xuất hiện trong viện của tiểu thúc có phần không thỏa đáng.

Đến khi Lục Văn chậm rãi hoàn hồn, trong viện đã chẳng còn bóng dáng Thẩm Nam Chi, chỉ còn vài miếng xà phòng trong tay, tựa hồ vẫn lưu lại chút hơi ấm từ tay nàng.

Lục Văn lặng lẽ thu hồi tầm mắt, đóng cửa lại. Lúc này mới vừa qua giờ Thìn, giấc ngủ bị quấy rầy, vẻ mặt cáu kỉnh muốn g.i.ế.c người chỉ thoáng qua trong lòng hắn, giờ đã tan biến không còn dấu vết.

Lại là lần đầu tiên hắn đón ánh mặt trời buổi sáng một cách bình yên như vậy.

Lục Văn ngồi xuống trước bàn tròn trong phòng, mở tấm vải bọc xà phòng ra, mấy bánh xà phòng hình vuông với màu sắc khác nhau rơi vào mắt, theo đó là mùi hương thoang thoảng vừa rồi, lúc này xà phòng không còn bị vải che khuất, không cần phải lại gần cũng có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương của chúng.

Nhưng, không đúng.

Lục Văn nhìn chằm chằm vào mấy bánh xà phòng một lúc, cầm một bánh lên ngửi thử. Hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi, nhưng lông mày hắn lại càng nhíu chặt hơn.

Không phải cảm giác này.

Có lẽ là Thẩm Nam Chi đã dùng loại xà phòng khác, Lục Văn lại đổi sang một bánh khác, cứ thế hết bánh này đến bánh khác, cho đến khi hắn cầm lên bánh xà phòng màu trắng cuối cùng. Chưa kịp đưa lên mũi, hắn đã nhận ra đây chính là mùi hương mà hôm qua hắn ngửi thấy trên người Thẩm Nam Chi.

Lông mày giãn ra đôi chút, đầu ngón tay trắng nõn khẽ miết trên các cạnh của bánh xà phòng. Xà phòng chưa thấm nước khô ráo mịn màng, tuy không có vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng cũng có thể thấy được sự tỉ mỉ và tâm huyết của người làm.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Văn đưa bánh xà phòng lên mũi, khẽ ngửi, rồi lại nhíu mày ngay lập tức.

Vẫn không đúng.

Rõ ràng đây chính là mùi hương tỏa ra từ cổ Thẩm Nam Chi tối qua, tại sao lại có cảm giác không đúng?

Đầu ngón tay đang kẹp hai bên bánh xà phòng bỗng siết chặt, đầu ngón tay hồng hào dần chuyển sang trắng bệch. Lục Văn thò đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ bánh xà phòng. Đầu lưỡi chạm vào một mảnh lạnh lẽo, vị đắng trái ngược hoàn toàn với mùi hương lan tỏa trên đầu lưỡi.

Ánh mắt Lục Văn hơi thay đổi, nhịp tim vốn dĩ bình ổn bỗng nhiên lệch một nhịp.

Xà phòng thì cứng, Thẩm Nam Chi thì mềm mại. Xà phòng thì lạnh lẽo, Thẩm Nam Chi thì ấm áp.

Cảm giác khô miệng đột ngột này khiến Lục Văn có chút bất ngờ, thậm chí còn vô thức l.i.ế.m môi, nhưng vẫn không thể làm dịu cơn khô khốc nơi cổ họng. Hắn chỉ có thể theo bản năng nuốt nước bọt, một lúc lâu sau mới nhận ra mình vừa làm gì.

Người tẩu tẩu vốn dĩ khiến hắn cảm thấy vô cùng nhàm chán kia...

Ngửi thì thơm, vậy nếm thì có mùi vị gì nhỉ?



Thẩm Nam Chi trở về sân, lại thấy Lục Hằng, người mà tối qua không biết ngủ ở đâu, đang ở trong phòng.

Nàng hơi sững người, không biết là vì vừa mới đến sân của Lục Văn hay vì vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Lục Hằng và Lục Quốc Công ngày hôm qua, nàng luôn cảm thấy có chút chột dạ.

Khi nàng còn đang đứng ngây người, Lục Hằng đã nghe thấy tiếng động trong sân, quay đầu lại nhìn thấy nàng.

Lục Hằng hơi nhíu mày, không biết là vừa đến hay đã đợi từ lâu, liền lên tiếng trước: "Sáng sớm, nàng đi đâu vậy?"

Thẩm Nam Chi hoàn hồn, bước nhanh vào phòng, đến trước mặt Lục Hằng mới nhỏ giọng nói: "Buổi sáng phải đi thỉnh an mẫu thân."

Lục Hằng im lặng một lát, dường như trong ký ức của hắn, hiếm khi có chuyện dậy sớm đi thỉnh an Từ thị. Nhưng hắn cũng biết đó là vì mẫu thân cưng chiều hắn, cho phép hắn ngủ nướng thêm một chút vào ngày thường, nên dần dần không còn giữ quy củ này nữa.

Những lời Lục Quốc Công nói với hắn trong thư phòng hôm qua lại hiện lên trong đầu. Sau một hồi suy nghĩ, Lục Hằng không tự nhiên hắng giọng, trầm giọng nói: "Ngày mai ta cùng nàng đi."

Thẩm Nam Chi giật mình, không cần hỏi cũng hiểu, hôm nay Lục Hằng sẽ ngủ lại đây.

Họ đã thành hôn được vài ngày, trên danh nghĩa Lục Hằng đã là phu quân của nàng, nhưng nói cho cùng, Thẩm Nam Chi vẫn hoàn toàn xa lạ với Lục Hằng. Qua rồi bầu không khí đêm tân hôn, giờ nghĩ lại, cứ như đột nhiên phải ngủ chung giường với một người xa lạ. Lại thêm những lời dặn dò đầy xấu hổ của bà mối trước khi xuất giá, khiến nàng khó tránh khỏi lo lắng.

Từ khi gả vào phủ Quốc Công mấy ngày nay, tiếp xúc của nàng với Lục Hằng, thậm chí còn ít hơn cả tiếp xúc với Lục Văn.

Nhưng nàng lấy lý do gì để từ chối đây? Nuốt xuống vài phần kháng cự trong lòng, nàng chỉ đành hơi cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Vâng, ngày mai thiếp sẽ gọi chàng."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 25



Chủ đề này không tiếp tục nữa, Lục Hằng gọi hạ nhân dọn bữa sáng.

Vì chuyện này mà Thẩm Nam Chi có chút mất khẩu vị, nhìn bàn ăn với những món ăn khác xa với thói quen ăn uống của mình, trong miệng dâng lên một vị đắng không rõ từ đâu.

Lục Hằng khẩu vị nặng, ngày thường cũng dậy muộn, luôn coi bữa sáng là bữa trưa, nên đương nhiên các món ăn được gọi cũng theo sở thích hàng ngày của hắn.

Lục Hằng không để ý lắm đến sự khác thường của Thẩm Nam Chi, ăn vài miếng rồi nói đến mục đích tìm Thẩm Nam Chi hôm nay: "Tết Trung Nguyên sắp đến, mọi năm đều là mẫu thân chuẩn bị và lo liệu việc này. Giờ mẫu thân cũng lớn tuổi rồi, nàng với tư cách là Thế tử phi, nên chia sẻ gánh nặng cho mẫu thân. Vì vậy ta nghĩ, năm nay việc đi tế tổ vào Tết Trung Nguyên, do nàng tiếp quản chuẩn bị, nàng thấy sao?"

Thẩm Nam Chi sững người, hoàn hồn lại, vô thức siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, muốn từ chối: "Thiếp sao? Việc quan trọng như vậy, thiếp nghĩ mẫu thân cũng không yên tâm giao cho thiếp làm, hơn nữa thiếp cũng mới..."

Mới vừa qua cửa.

Lời của Thẩm Nam Chi còn chưa nói hết, Lục Hằng đã cắt ngang: "Ta đã nói với mẫu thân về chuyện này rồi, mẫu thân cũng đã đồng ý. Nàng đã biết đây là việc cực kỳ quan trọng, thì càng phải nghiêm túc mà làm, không được xảy ra sai sót."

Thẩm Nam Chi mở to mắt, sáng nay nàng mới đi thỉnh an Từ thị, Từ thị căn bản không hề nhắc đến chuyện tế tổ vào Tết Trung Nguyên. Hơn nữa, nàng cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự không thích và thiếu kiên nhẫn của Từ thị đối với mình, sao lại bằng lòng giao toàn quyền trọng trách như vậy vào tay nàng.

Trong khoảnh khắc im lặng, Lục Hằng không biết Thẩm Nam Chi đang nghĩ gì, nhưng hắn lại vô thức sờ mũi, dường như có chút chột dạ, vội vàng nói tiếp: "Nàng cũng đừng quá căng thẳng, việc này cũng không phải là chuyện gì khó, hiện tại cũng còn nhiều thời gian để chuẩn bị, ta tin nàng làm được. Ta và nàng là trưởng nam trưởng nữ trong nhà, tự nhiên phải làm gương cho các đệ muội, chia sẻ gánh nặng cho mẫu thân, vốn là điều chúng ta nên làm, không phải sao?"

Giọng Lục Hằng nhỏ nhẹ, không giống giọng trầm ấm của Lục Văn, nói chuyện nghe nhẹ nhàng như không có trọng lượng.

Hắn lải nhải nói những lời này nghe có vẻ hợp lý, nhưng thực ra câu nào cũng có mâu thuẫn. Thẩm Nam Chi chỉ nghe thấy câu "Ta tin tưởng nàng".

Nàng thoáng chút do dự, ánh mắt khẽ liếc về phía Lục Hằng, trong lòng thực khó hiểu. Người phu quân này, rõ ràng chẳng chút để tâm đến nàng, lại càng không hề tình nguyện rước nàng vào cửa, cớ sao lại tin tưởng nàng? Tin rằng một kẻ vô dụng như nàng có thể gánh vác trọng trách to lớn đến vậy?

Sự trầm mặc của Thẩm Nam Chi dần khiến Lục Hằng cảm thấy bực bội.

Việc này vốn chẳng như lời hắn nói nghe qua êm tai đến vậy, chỉ là một kế sách mà Từ thị bày ra, nhằm giúp hắn sớm thoát khỏi mối hôn nhân đáng chán ngán này.

Lễ tế tổ Trung Nguyên vốn là sự kiện trọng đại trong năm. Hơn nữa, tổ tịch của Lục gia không đặt tại Trường An, hàng năm tế tổ đều phải đến Nhạn Sơn cách Trường An hơn ba trăm dặm.

Sau khi tổ phần Lục gia được trùng tu lại, cứ mỗi tiết Trung Nguyên, cả gia tộc sẽ lưu lại tổ trạch trên Nhạn Sơn ba ngày. Trong ba ngày ấy, từ việc nhỏ như y thực hằng ngày, đến việc lớn như nghi lễ tế tổ ngày chính lễ, tất thảy đều cần có người chủ trì lo liệu.

Trong mắt Từ thị, với kiến thức và năng lực của Thẩm Nam Chi, trọng trách này tất nàng không kham nổi.

Nếu không kham nổi, tất sẽ xảy ra sai sót. Một khi Thẩm Nam Chi làm hỏng việc, họ liền có thể danh chính ngôn thuận đổ hết tội lỗi lên đầu nàng. Khi ấy, muốn giáng nàng xuống làm thiếp, hoặc thẳng tay bỏ nàng, đuổi ra khỏi phủ, cũng đều dễ như trở bàn tay.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Nam Chi cúi đầu, dường như không hề hay biết toan tính phía sau hành động của Lục Hằng. Nàng chỉ tự biết mình không có năng lực ấy, nghĩ ngợi một hồi liền mở lời khước từ:

“Hay là năm nay để ta phụ trợ mẫu thân, học cách lo liệu việc này được chăng? Ta chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện ấy, nhưng nhất định sẽ học hỏi cẩn thận. Đợi khi ta học xong, về sau ắt có thể san sẻ gánh nặng cùng mẫu thân. Nếu hiện tại đã bắt ta một mình đảm đương, chỉ sợ ta làm không tốt, không chỉ khiến chàng mất mặt, mà còn có thể làm hỏng đại sự tế tổ.”

Nghe lời ấy, chân mày Lục Hằng khẽ động, trong lòng lại âm thầm khinh miệt, nhếch môi cười lạnh.

Hắn đâu thể đợi được “về sau.” Một nữ tử tầm thường, vô vị như vậy, nàng nghĩ rằng hắn sẽ thật sự chung sống cả đời cùng nàng ư? Hắn chỉ mong sao có thể lập tức bỏ nàng, để không phải mang danh phận “phu quân” mà cản trở lạc thú giữa hắn và những mỹ nhân khác.

Dẫu vậy, việc này quả thật có phần mạo hiểm và cá

i giá không nhỏ. Lục Quốc Công xưa nay luôn xem trọng lễ tế tổ. Trong mắt ông, địa vị và quyền thế hiện tại của Lục gia đều là nhờ tổ tiên đời đời truyền lại. Vì vậy, mỗi năm ông đều thành kính tế bái, khắc ghi công đức của liệt tổ liệt tông trong lòng.

Nếu Thẩm Nam Chi làm hỏng việc này, Lục Quốc Công chắc chắn sẽ phẫn nộ. Sự phẫn nộ ấy, không chỉ đổ lên Thẩm Nam Chi, mà còn kéo cả Lục Hằng vào. Thậm chí, thiên hạ sẽ cười nhạo hắn khoe khoang nhận trọng trách lớn lao, nhưng lại bất lực làm hỏng đại sự.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 26



Nhưng với hắn, những cái giá ấy chẳng đáng là gì, so với việc phải giữ mãi một nữ tử không xứng làm chính thê ở bên mình.

Nhìn kỹ gương mặt nhợt nhạt, nhạt nhòa của Thẩm Nam Chi, Lục Hằng hít sâu một hơi, rồi làm ra vẻ ôn hòa, bao dung. Hắn khẽ giọng an ủi:

“Nàng yên tâm, về phía phụ thân và mẫu thân, ta sẽ vì nàng mà nói tốt đôi lời. Nàng cũng đừng tự tạo áp lực quá lớn. Nàng đã là thê tử của ta, sớm muộn gì cũng phải đảm đương việc lớn nhỏ trong phủ Quốc Công. Là chủ mẫu tương lai, tự nhiên không thể vì chút việc này mà sợ hãi lùi bước.”

Lời nói của Lục Hằng chẳng khác gì một lưỡi dao, l*t tr*n tự ti sâu trong lòng Thẩm Nam Chi. Nàng biết mình không thể gánh vác trọng trách ấy, lại càng không dám nghĩ đến ngày mình có thể trở thành một chủ mẫu uy nghi như Từ thị.

Như thể có một bàn tay vô hình đẩy nàng lên một đài cao không thể với tới. Thẩm Nam Chi cảm thấy bản thân lúc này hẳn trông thật lố bịch. Dẫu dùng cả tay chân mà trèo, đài cao vẫn xa xôi không thể chạm tới. Cuối cùng, nàng nhất định sẽ ngã nhào, phơi bày bộ dạng nhếch nhác trước mắt mọi người, để họ tha hồ chế nhạo sự không biết tự lượng sức của nàng.

“Nếu quả thực có chỗ nào chưa rõ, nàng có thể thỉnh giáo mẫu thân, học mà làm, chẳng sao cả, ta tin tưởng nàng.”

Tâm can của Thẩm Nam Chi đột nhiên giật thót, nàng không tự tin mà nhìn về phía Lục Hằng, bên tai chỉ còn vang vọng câu “Ta tin tưởng nàng” của hắn, lặp đi lặp lại.

Thực ra, từ nhỏ đến lớn, nàng tựa như việc gì cũng không làm tốt. Thôi Anh Tú không ngừng chê bai công sức của nàng, Thẩm Vĩnh Quang lại thờ ơ trước sự nỗ lực miệt mài của nàng. Còn Thẩm Cẩm Nhu, chẳng cần hao phí chút sức lực nào, cũng dễ dàng đập tan chút tự tin nhỏ bé mà nàng vất vả gây dựng.

Nỗi tự ti của nàng vốn không phải bẩm sinh, nhưng lại giống như vết khắc sâu, in hằn tận cốt tủy.

Lúc này, sự tín nhiệm của Lục Hằng dường như chẳng còn là điều nàng nghĩ đến nữa. Nàng thực lòng mong mỏi có một ngày nào đó, bản thân cũng được người ta thừa nhận, được người ta trông thấy những cố gắng của mình.

Chỉ là... nàng thực sự có thể làm tốt hay chăng?

Thẩm Nam Chi chìm đắm trong dòng suy nghĩ giằng xé, hoàn toàn không hay biết nét mặt Lục Hằng ngày một lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Không biết đã qua bao lâu, ngay khi Lục Hằng không thể kìm nén sự bực dọc trong lòng mà muốn xé toang chiếc mặt nạ giả tạo, Thẩm Nam Chi bất chợt ngẩng đầu, cắn chặt răng, giọng tuy nhỏ nhưng lại ẩn chứa vài phần kiên định, nghiêm túc thưa: “Được, ta sẽ cố gắng chuẩn bị tốt việc này. Giao cho ta đi.”

Lục Hằng thoáng ngẩn người, vẻ giận dữ phút chốc đông cứng, hắn ngạc nhiên nhìn đôi mắt nàng, nơi ánh lên tia sáng tựa hồ khiến dung nhan nhợt nhạt của nàng bỗng chốc có phần cuốn hút kỳ lạ.

Nhưng cảm giác ngỡ ngàng ấy cũng nhanh chóng tan biến, Lục Hằng hồi thần, khóe môi cong lên một nụ cười mãn nguyện, gật đầu, che giấu đi vẻ nham hiểm trong ánh mắt: “Được, vậy nàng hãy làm cho tốt, chớ để xảy ra sai sót gì.”

Lục Hằng đến dường như chỉ để nói về chuyện này. Thấy Thẩm Nam Chi đã đáp ứng, hắn vội vàng ăn qua loa vài miếng rồi không hề có ý định nán lại, chỉ hời hợt nói mấy câu rồi rời đi.

Một bàn ăn sáng vốn đã không hợp khẩu vị, thêm vào trọng trách bất ngờ đổ xuống người, khiến Thẩm Nam Chi chẳng thể nào ăn nổi vài miếng.

Ngồi trong phòng một lát, cảm giác đói bụng mới dần dâng lên, nhưng vị đắng ngắt trong miệng mãi vẫn chưa tan.

Thẩm Nam Chi gọi đến Xuân Hạ: “Hôm nay trong bếp có làm bánh ngọt không?”

Xuân Hạ ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu đáp: “Thưa, không có.”

“Thế còn bánh khác thì sao?”

Xuân Hạ quay sang nhìn Thu Đông một cái, rồi lại quay lại đáp: “Cũng không có.”

Thẩm Nam Chi thoáng nhíu đôi mày thanh tú, đành miễn cưỡng hỏi: “Vậy còn canh ngọt?”

Nghe vậy, Thu Đông bước lên nửa bước, cúi đầu đáp: “Bẩm thế tử phi, trong phủ các chủ nhân phần lớn chuộng khẩu vị đậm đà, thích cay chứ không thích ngọt. Nếu không có lệnh trước, nhà bếp thường sẽ không chuẩn bị đồ ngọt.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Xuân Hạ cũng gật đầu phụ họa: “Thế tử phi muốn dùng chút đồ ngọt sao? Nô tỳ sẽ đi truyền lệnh nhà bếp làm ngay, khi nào xong sẽ mang tới.”

Thẩm Nam Chi trầm ngâm một thoáng, rồi khẽ giơ tay ngăn lại, đứng dậy nói: “Không cần làm phiền, ta sẽ tự mình xuống bếp xem thử, các ngươi cứ lo việc khác đi.”

Tuy thân phận thế tử phi hiện tại không thích hợp để tự mình vào bếp – nơi đầy mùi khói dầu, nhưng Thẩm Nam Chi vốn đã quen thuộc với bếp núc từ trước.

Khi Thẩm Vĩnh Quang chưa đỗ đạt công danh, Thôi Anh Tú vì không khéo tay, nên Thẩm Nam Chi đã sớm học nấu nướng. Sau này, khi cả gia đình dọn về Trường An, Thôi Anh Tú thường sai nàng xuống bếp lo liệu các yến tiệc quan trọng. Thôi Anh Tú giải thích rằng vì nàng không tài không đức, xuất hiện ở yến tiệc chẳng xứng tầm, ở sau bếp lo việc còn hơn để nàng nhàn rỗi vô dụng nơi hậu viện.

Dẫu rằng xưa nay chưa từng được nghe ai khen ngợi hay tỏ lòng vui mừng trước tài nghệ bếp núc của mình, nhưng Thẩm Nam Chi vẫn tự nhận thấy tay nghề nấu nướng của mình cũng coi như không tệ. Nếu mai sau nàng thật sự có thể sống cuộc đời mà bản thân hằng mong ước, có lẽ nàng sẽ trở thành một nữ đầu bếp cũng chưa biết chừng.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 27



Đây tuy chẳng phải là tài nghệ gì cao quý để khoe mẽ, việc làm đầu bếp cũng chẳng phải thành tựu lớn lao. Nhưng đối với Thẩm Nam Chi, một người khắp nơi đều bị coi là kém cỏi, thì có một việc bản thân am tường cũng đã là điều khiến nàng vừa lòng và trân trọng nhất.

Trong những món nàng thành thạo nhất, không gì hơn được các loại điểm tâm ngọt. Những món đã từng ăn, chưa từng nếm qua, hay thậm chí chỉ nghe đến tên, nàng cũng có thể tự hình dung cách làm trong đầu rồi tự tay tái hiện ra chúng.

Phủ Quốc công phần đông người đều chẳng ưa ngọt, trong bếp lại càng ít khi chuẩn bị những món này. Vì thế, Thẩm Nam Chi cho rằng, thay vì gọi đầu bếp không quen tay làm, chi bằng tự mình xuống bếp, cũng lâu lắm rồi nàng chưa nấu nướng, lòng cũng thấy ngứa ngáy.

Lúc này, bếp vừa dọn xong sau buổi sớm, hạ nhân trong bếp đang tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ngơi, lần lượt rời khỏi. Đúng lúc ấy, bọn họ gặp ngay Thẩm Nam Chi đang chậm rãi tiến vào.

“Thế tử phi.”

Thẩm Nam Chi khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua gian bếp giờ đây không còn lửa đỏ, cất tiếng hỏi:

“Trong bếp vẫn còn củi khô chăng?”

Quản sự đứng đầu bếp có chút ngẩn người, vội đáp lời:

“Thế tử phi chẳng lẽ còn chưa dùng bữa? Trong bếp vẫn còn dư, nếu người muốn ăn món gì, tiểu nhân sẽ lập tức chuẩn bị.”

Thời gian nghỉ ngơi, ai nấy đều chẳng muốn vào bếp làm thêm việc, nhưng lệnh chủ tử không thể trái. Tuy thế, vài kẻ trẻ tuổi phía sau chẳng giấu được vẻ bực dọc, nhíu mày lộ rõ nét không vui.

Thẩm Nam Chi trông thấy, lòng không khỏi áy náy, liền vội xua tay, nhỏ nhẹ giải thích:

“Không cần đâu, ta chỉ muốn làm vài món điểm tâm ăn chơi thôi, tự mình làm là được, các ngươi cứ lui cả đi.”

Nghe vậy, đám hạ nhân liền ngớ ra, có kẻ ngẩng đầu nhìn nhau nghi hoặc, có kẻ lén lút quan sát Thế tử phi thêm vài lần, nhất thời chẳng ai biết nên nói gì.

Quản sự bấy giờ mới định thần, vội lườm mấy kẻ thất lễ bên cạnh, sau đó cúi đầu kính cẩn thưa:

“Thế tử phi, có chuyện gì cứ giao cho tiểu nhân là được, sao người lại phải tự mình vất vả hạ cố đến nơi đầy dầu mỡ này?”

Thẩm Nam Chi ngước mắt nhìn quanh gian bếp trong phủ Quốc công, quả nhiên rộng rãi và thoáng đãng hơn so với căn phòng nàng từng ở tại Thẩm gia. Hẳn là nơi đây cũng đã được bọn hạ nhân quét dọn sạch sẽ, sáng bóng không tỳ vết.

“Không sao, ta chỉ muốn thử tay nghề mà thôi,” Thẩm Nam Chi vẫn kiên quyết tự mình xuống bếp.

Nghe nàng nói vậy, mọi người nhìn nhau khó xử nhưng chẳng dám nhiều lời, đành cáo lui. Đợi khi tất cả rời khỏi, Thẩm Nam Chi mới bước vào trong.

Gian bếp quả thật rộng lớn như nàng tưởng, lớn hơn cả căn phòng trước đây nàng từng ở. Những kệ tủ chất đầy các loại nguyên liệu có thể bảo quản lâu ngày, phần rác thừa từ bữa sáng cũng đã được thu dọn gọn gàng xếp ở góc, còn mặt bàn thì bày biện ngăn nắp các loại hũ đựng gia vị.

Thẩm Nam Chi đứng giữa bếp, quan sát một lượt rồi lựa chọn nguyên liệu cần thiết. Sau đó, nàng xắn tay áo, bắt đầu chế biến.

Chẳng mấy chốc, từ ống khói bếp tỏa ra làn khói trắng nhẹ nhàng, mang theo mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng, len lỏi ra ngoài qua từng khe cửa.

Bên ngoài bếp, một bóng người lén lút đang dần tiến lại gần, người nọ lom khom rón rén, men theo mùi hương đã đến trước cửa bếp.

Nàng ước chừng thời gian cũng gần được rồi, đưa tay nắm lấy nắp xửng hấp mở ra, hơi nóng phả vào mặt làm mờ mắt nàng, cùng với đó là mùi hương ngọt ngào ập vào.

Dù chưa nhìn thấy món ngọt được lấy ra, nhưng ngửi thấy mùi hương thôi nàng cũng đã mỉm cười hài lòng. Đang dùng khăn ướt lấy món ngọt trong xửng ra thì cửa bếp bỗng bị người ta đẩy mạnh từ bên ngoài: “Được lắm, Lục Văn! Lần này bị ta bắt tại trận rồi nhé! Xem ngươi còn chối cãi thế nào!”

Tiếng hét bất ngờ từ phía sau làm nàng giật mình, suýt nữa làm rơi cái đĩa sứ trên tay. Quay đầu lại, trong làn hơi nước mờ ảo, ta thấy một bóng người đang chạy nhanh vào bếp.

Ngay sau đó, khuôn mặt của người nọ hiện ra từ làn hơi nước, nàng ngạc nhiên trợn to mắt, thì Lục Oánh đã kêu lên trước: “Sao tẩu lại ở đây?!”

Nàng hơi ngại ngùng, khóe miệng giật giật, cách đây không lâu mới va phải Lục Oánh, bây giờ lại gặp nàng ấy ở trong bếp.

Nàng quay người lại cho Lục Oánh xem cái đĩa sứ trên tay, mở miệng giải thích: “Ta chỉ đang làm chút đồ ăn thôi.”

Lục Oánh há hốc mồm, nhìn thấy trên đĩa sứ của nàng, lại nằm sấp một con thỏ nhỏ trắng muốt, mềm mại: “Đây là tẩu làm sao?!”

Lục Oánh nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ trên đĩa không rời mắt, chắc là nàng ấy chưa từng thấy món ăn nào như thế này, không biết làm như thế nào, càng không biết mùi vị ra sao, nhưng chỉ cần nhìn tạo hình đáng yêu của món ăn này thôi, cũng khiến người ta muốn nếm thử.

Hay là, vỗ vỗ con thỏ nhỏ mềm mại này, liệu có đàn hồi như nhìn thấy không nhỉ?

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đang nghĩ, nàng cầm một cái thìa, dùng mặt sau nhẹ nhàng vỗ vào m.ô.n.g con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ bị đánh liền run rẩy, trông sống động và đáng yêu, khiến người ta yêu thích không buông tay.

Nàng như đang kiểm tra xem món ngọt này đã làm xong chưa, thấy con thỏ nhỏ run rẩy, mới thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Oánh, hơi ngượng ngùng khẽ “ừm” một tiếng.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 28



Đợi đến khi con thỏ nhỏ run rẩy dần dần ngừng lại, Lục Oánh dường như cũng không nhận ra mình đã vô thức nuốt nước bọt mấy lần, ngẩng mắt lên hỏi nàng: “Đây là cái gì vậy, sao ta chưa từng thấy?”

“Đây là bạch ngọc sữa cao, ta chỉ thay đổi hình dạng của nó thôi, không phải món ăn gì lạ.”

Lục Oánh nghe vậy chớp chớp mắt, nhìn thêm vài lần con thỏ nhỏ trên đĩa, mới nhận ra dường như đúng là bạch ngọc sữa cao mà nàng ấy đã từng thấy, chỉ là bạch ngọc sữa cao bình thường chỉ là một khối tròn trắng mềm mại.

Thấy Lục Oánh cứ nhìn chằm chằm món ngọt trên đĩa, nàng cầm đĩa không biết nên đặt hay nên ăn, không biết Lục Oánh xuất hiện ở đây là có ý gì, cũng không biết mình làm đồ ăn trong bếp như vậy có phải là phá vỡ quy củ của Quốc công phủ không, im lặng một lúc, mới hơi do dự nói: “Muội có muốn nếm thử không?”

Lục Oánh lập tức thu hồi ánh mắt, mím môi.

Nàng ấy không thích đồ ngọt, bạch ngọc sữa cao cũng là món ngọt thường thấy trong yến tiệc, nhưng mỗi lần nhìn thấy, nàng ấy đều không đụng đến, chỉ cần nhìn hình dạng tròn trịa của nó thôi cũng đã thấy ngọt đến mức dạ dày cuộn lên.

Nhưng lúc này, con thỏ nhỏ đáng yêu trước mặt lại khiến nàng ấy nhất thời không nói nên lời từ chối, muốn nếm thử.

Lục Oánh không trả lời, nhưng nàng dường như đã nhìn ra suy nghĩ của nàng ấy từ ánh mắt, lo lắng mình thật sự đã phá vỡ quy củ, vội vàng cầm thìa lên, “nhanh như chớp”, cắt phăng đầu con thỏ, đưa đến trước mặt Lục Oánh: “Hay là, thử xem?”

Lục Oánh giật mình, thậm chí còn sợ rằng con thỏ này sẽ phun m.á.u lên mặt nàng ấy ngay sau đó, mãi đến khi phản ứng lại đây chỉ là món ăn, mới có chút khó tin nhìn người nữ nhân này, rõ ràng ánh mắt rụt rè, nhưng sao lại cảm thấy có chút tàn nhẫn, mấp máy môi, ma xui quỷ khiến nhận lấy cái thìa: “Ta chỉ nếm một miếng thôi.”

Cảm giác mềm mại tan vào đầu lưỡi, ngay sau đó là vị ngọt thanh mát lan tỏa, không ngọt đến mức phát ngán như tưởng tượng, nhưng lại như chưa kịp nắm bắt được vị ngọt đã trôi tuột xuống thực quản, miếng bạch ngọc sữa cao nhỏ trong miệng đã nuốt xuống hết, chỉ còn đầu lưỡi vẫn còn vương vấn vị ngọt thanh mát.

Nàng hơi căng thẳng, mặc dù cảm thấy mình làm cũng không ngon lắm, trước đây cũng chưa từng được người nhà khen ngợi hay công nhận, nhưng vẫn theo bản năng mong đợi phản hồi của người khác.

Chưa đợi nàng lên tiếng, Lục Oánh đã mở to mắt, ánh mắt sáng lên vẻ vui mừng, nhìn nàng đầy kinh ngạc, nói: “Ngon! Tẩu tẩu, tẩu làm thế nào vậy, ngọt mà không ngán, thật sự rất ngon!”

Nàng ngẩn người, đây là lần đầu tiên Lục Oánh gọi nàng là “tẩu tẩu”, còn lời khen không chút keo kiệt của nàng ấy khiến nàng thật sự kinh ngạc, thậm chí còn không cảm thấy nàng ấy đang nói lời khách sáo, mà là thật sự thấy ngon.

Nhưng nàng vẫn hơi không chắc chắn: “Thật sao?”

Lục Oánh không chú ý đến vẻ mặt thận trọng của nàng, liên tục gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía bạch ngọc sữa cao còn lại trên đĩa.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, niềm vui và sự xúc động dâng lên trong lòng, thấy ánh mắt của Lục Oánh, không nhịn được đưa nửa miếng bạch ngọc sữa cao còn lại: “Còn muốn nếm thử không?”

Lục Oánh cũng không khách sáo, thấy nàng nói vậy, vội vàng nhận lấy cái đĩa trên tay nàng, miệng ngọt ngào nói: “Cảm ơn tẩu tẩu!”

Nàng hơi lúng túng trước vẻ mặt vui mừng không giấu giếm của Lục Oánh, ngây người nhìn thiếu nữ đang ăn từng miếng bạch ngọc sữa cao trước mặt, thật sự khó mà liên hệ nàng ấy với hình ảnh mà nàng từng biết.

Trong miệng Thẩm Cẩn Nhu, Lục Oánh kiêu ngạo, ngang ngược vô lý, tính cách ngang bướng bá đạo đến mức đáng ghét, dựa vào danh hiệu tứ tiểu thư Quốc công phủ, thường lấy việc bắt nạt người khác làm niềm vui, dường như không có từ ngữ tốt đẹp nào để hình dung nàng ấy, khiến người ta chỉ nghe thôi cũng đã có ấn tượng xấu về nàng ấy.

Nhưng không biết có phải vì lúc này nàng ấy đang ăn món ngọt do nàng làm mà nở nụ cười ngọt ngào ngây thơ hay không, nàng mấp máy môi, không nhịn được hỏi: “Vừa rồi hình như ta nghe muội nhắc đến Lục Văn, hắn… có gây ra chuyện gì sao?”

Vừa dứt lời, Lục Oánh lập tức sa sầm mặt, nuốt miếng bạch ngọc sữa cao cuối cùng trong miệng xuống, hạ giọng nói với vẻ khó hiểu: “Hắn à…”

Nàng thót tim, không biết là mình đã lắm miệng hỏi chuyện không nên hỏi, hay là Lục Văn thật sự đã gây ra chuyện gì, vội vàng muốn mở miệng rút lại câu hỏi của mình.

Ngay sau đó, Lục Oánh lại nhíu mày khẽ hừ một tiếng, trong mắt tuy không có quá nhiều khinh thường và coi rẻ, nhưng cũng đầy vẻ không ưa Lục Văn, rồi nói tiếp: “Trong phủ hầu như không ai thích ăn đồ ngọt, chỉ có Lục Văn cứ như cô nương không biết sao lại nghiện đồ ngọt như vậy, cách đây không lâu ở sân sau rơi xuống nửa miếng bánh ngọt chưa ăn hết, dẫn đến chuột và kiến đến làm mẫu thân sợ hết hồn, từ đó liền ra lệnh không cho phép nhà bếp làm đồ ngọt cho Lục Văn nữa, vừa rồi ta cứ tưởng là Lục Văn lén lút làm đồ ngọt trong bếp nên muốn bắt quả tang hắn, ai ngờ lại là tẩu ở đây.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng sững người, chợt nhớ đến đêm tân hôn ở phòng cưới bị Lục Văn cuỗm mất một đĩa táo tàu, nghĩ đến lời nói đầy ẩn ý của Lục Văn lúc đó, không khỏi đỏ mặt, nhưng lại cảm thấy hắn có lẽ chỉ là muốn ăn táo tàu thôi.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 29



“Mẫu thân sao biết được nửa miếng bánh ngọt đó là Lục Văn làm rơi ở sân sau?”

Lục Oánh bĩu môi, thờ ơ nói: “Ngoài hắn ra còn ai vào đây nữa, trong phủ cũng không có ai khác ăn đồ ngọt, hơn nữa Lục Văn vốn dĩ bụng dạ xấu xa, chắc chắn là hắn muốn trêu chọc mẫu thân nên mới cố ý làm rơi bánh ngọt ở sân sau.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng theo bản năng cau mày, không hiểu sao nghe Lục Oánh nói xấu Lục Văn như vậy lại thấy trong lòng khó chịu.

Có lẽ là vì trước đây nàng cũng thường xuyên bị phụ mẫu trách oan những chuyện nàng chưa từng làm, cảm giác trăm miệng một lời nàng hiểu rõ hơn ai hết, mặc dù lời giải thích vô nghĩa của nàng không có tác dụng gì, nhưng nàng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nếu Lục Văn thích ăn đồ ngọt, thì sao lại làm rơi nửa miếng bánh ngọt chưa ăn hết, chỉ có người không thích đồ ngọt mới ăn một miếng rồi bỏ phần còn lại ở sân sau, phải không?”

Lục Oánh nghe vậy trợn to mắt có chút ngạc nhiên, dường như cảm thấy lời nàng nói có lý, ngờ vực nói: “Ý tẩu là, mẫu thân đã trách oan Lục Văn?!”

Nàng phản ứng lại mình lại đang chất vấn quyết định của Từ thị trước mặt Lục Oánh, vội vàng xua tay nói: “Ta chỉ đoán vậy thôi, không có ý gì khác…”

Lục Oánh im lặng một lúc, dường như có điều muốn nói, mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói với vẻ khó hiểu: “Thôi, tẩu mới gả vào Lục gia chưa biết gì cả, nể tình hôm nay được tẩu cho miếng sữa cao ngon nên ta mới tốt bụng nhắc nhở tẩu, tránh xa Lục Văn ra, hắn không phải người tốt lành gì.”

Ban đầu, dù không có lời nhắc nhở của Lục Oánh, nàng cũng sẽ tự giác tránh xa Lục Văn, một người có thể xông vào phòng cưới của huynh trưởng và tẩu tẩu trong đêm tân hôn, thì làm sao có thể là người tốt được.

Nhưng bây giờ, nàng lại không thể đồng ý với lời nói của Lục Oánh ngay lập tức.

Lúc gặp phải tên say rượu là Lục Văn đã cứu nàng khỏi tình cảnh tuyệt vọng, vô tình nhìn thấy Lục quốc công và Lục Hằng nói chuyện quan trọng là Lục Văn đã giúp nàng che giấu, còn có cả bức thư quan trọng bị mất của nàng, và cả hoàn cảnh đáng thương gần giống nhau của chúng ta.

Nàng mấp máy môi, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Tại sao lại nói vậy?”

Lục Oánh nghi ngờ nhìn nàng, dường như không ngờ người tẩu tẩu có vẻ ngoài yếu đuối ngoan ngoãn này lại mấy lần ba lượt muốn nói đỡ cho Lục Văn, nhưng nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nàng mới vào Lục gia nên chưa hiểu rõ sự tình.

Lục Oánh suy nghĩ một lát, bỗng hít sâu một hơi, ghé sát vào nàng hạ giọng nói: “Mẫu thân ruột của Lục Văn là một kỹ nữ.”



Ánh nắng chiều ấm áp chiếu xuống sân vườn lát đá xanh được cây xanh bao quanh, tiếng ve kêu chim hót văng vẳng bên tai, dường như là một khung cảnh yên bình thoải mái, chỉ có người nữ nhân ngồi một mình trong sân, một tay chống cằm tròn nhỏ nhắn, ngón tay kia thỉnh thoảng gõ nhẹ lên mặt bàn đá, giữa lông mày dường như có một đám mây mù dày đặc không thể xua tan.

Cuộc trò chuyện với Lục Oánh trong bếp vẫn cứ quanh quẩn trong đầu nàng, nàng biết Lục Văn không phải do Từ thị và thiếp sinh ra, nhưng cũng chưa từng nghĩ mẫu thân ruột của Lục Văn lại là kỹ nữ.

Tin tức này quá mức chấn động, đến mức nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì Lục Oánh đã xua tay rời khỏi bếp.

Trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Văn, thật khó mà liên hệ dáng vẻ ung dung như gió mát trăng thanh của hắn với chốn phong trần như lầu xanh, mà Lục Oánh lại thẳng thắn nói cho nàng biết thân thế của Lục Văn, chắc hẳn sau khi Lục Văn đến Quốc công phủ, chuyện này đã không còn là bí mật nữa.

Nghĩ vậy, tình cảnh của Lục Văn dường như còn tệ hơn nàng tưởng tượng.

Xuất thân của một người là không thể lựa chọn, nhưng rõ ràng cả Quốc công phủ đều lấy xuất thân hèn kém của Lục Văn làm điều sỉ nhục, sắp xếp hắn ở một tiểu viện hoang vắng phía tây không ai hỏi han, khi nhắc đến hắn đều tỏ vẻ chán ghét và xa lánh, còn Từ thị đương nhiên sẽ không coi trọng một đứa trẻ xuất thân từ kỹ nữ, thậm chí còn vì sự bất mãn trong lòng mà tùy ý chèn ép hắn.

Nàng hơi buồn bã cúi đầu xuống, trong đầu không khỏi nghĩ đến những tủi nhục và uất ức mà Lục Văn phải chịu đựng một mình trong Quốc công phủ suốt những năm qua.

Đợi đến khi hoàn hồn lại, nàng mới giật mình nhận ra mình đã ngồi ngẩn người ở đây suy nghĩ về Lục Văn khá lâu rồi.

Nàng vội vàng đứng dậy, có chút chột dạ nhìn xung quanh, mãi đến khi phát hiện ra mình đã cho hạ nhân lui xuống từ trước, không có ai nhìn thấy ta ngồi ngẩn người ở đây, mới phản ứng lại, nàng chỉ là bị thân thế của Lục Văn làm xáo trộn tâm trí, cũng không phải chuyện gì không thể để người khác biết, có gì mà phải chột dạ chứ.

Chỉ là ngay cả phu quân mình nàng còn chưa quen thân, thì lấy tư cách gì mà quản chuyện của tiểu thúc chứ.

Nàng bình tĩnh lại, nghĩ đến nhiệm vụ quan trọng mà Lục Hằng giao phó cho nàng sáng nay, liền đứng dậy vào phòng, bắt đầu chuẩn bị cho việc tế tổ ngày tết Trung Nguyên.

Nếu là bữa tiệc gia đình bình thường, nàng cũng không có áp lực lớn như vậy, tự cho rằng mình cũng có thể ứng phó được, dù sao trước đây ở Thẩm phủ, Thôi Anh Tú cũng thường xuyên vì muốn tiết kiệm công sức mà giao những việc lặt vặt cho nàng làm.
 
Back
Top Bottom