Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 50



Bước chân rời đi của Thẩm Nam Chi không nhanh, vì trong lòng vẫn còn chút do dự và nghi hoặc. Tại sao hắn lại xuất hiện trong bữa tiệc này? Rõ ràng Lục Hằng sẽ không mời hắn đến cùng, hắn cũng không giống người có liên quan đến bữa tiệc này. Mà tại sao lúc này hắn lại biến thành bộ dạng này, nhìn thế nào cũng giống như bị hạ dược. Vậy lúc này nàng đi gọi người, liệu có khiến hắn gặp nguy hiểm hay không?

Vừa nghĩ, bước chân vẫn cứ đi đến cửa. Vì quá mải mê suy nghĩ, thậm chí không chú ý đến tiếng động nhỏ phía sau.

Thẩm Nam Chi mím môi, đưa tay vừa chạm vào cửa, đang định kéo ra thì phía sau đột nhiên bị một cơ thể nóng bỏng gần như thiêu đốt nàng áp sát vào.

Thân hình cao lớn phía sau bao trùm toàn bộ nàng trong không gian chật hẹp. Bên cạnh bàn tay nàng, một bàn tay lớn với những khớp xương rõ ràng đặt lên đó. Bên tai vang lên tiếng th* d*c nặng nề, kèm theo giọng nói trầm thấp khàn khàn của người nam nhân: “Tẩu tẩu, giúp ta.”

Cánh cửa không thể mở ra vì sức nặng của Lục Văn. Thẩm Nam Chi đứng sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cơ thể hắn không chạm vào lưng nàng, nhưng nàng lại cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng từ n.g.ự.c và bụng hắn truyền đến.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, thậm chí cả dây thắt lưng cũng đã tuột ra từ lúc bước vào phòng. Nếu hắn nghiêng người về phía trước thêm một chút nữa, làn da tr*n tr** sẽ trực tiếp chạm vào tấm lưng mềm mại của nàng, chạm vào quần áo của nàng, thấm vào da thịt nàng.

Thẩm Nam Chi cứng đờ người, một lúc lâu sau mới khó khăn lên tiếng: “Giúp… giúp gì?”

Trả lời nàng là một tiếng th* d*c nặng nề, không kìm nén được, như sắp mất kiểm soát.

Thẩm Nam Chi bừng tỉnh, vội vàng xoay người lại, nắm lấy cánh tay hắn, hơi thở gấp gáp nói: “Tình trạng của đệ bây giờ rất tệ, ta dìu đệ về trường kỷ nằm trước đã.”

Lại một lần nữa vất vả dìu hắn về trường kỷ, Thẩm Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, đang định đứng thẳng người thì bị nắm chặt cổ tay. Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay đối phương truyền thẳng đến da thịt nàng.

Bên tai là giọng nói yếu ớt và đáng thương của hắn: “Đừng đi…”

Thẩm Nam Chi ngẩn người, dường như cảm thấy hắn như vậy là vì suy nghĩ không rõ ràng, khó chịu nên mới sinh ra sự lệ thuộc vào người khác.

Nhìn Lục Văn nhíu mày khó chịu, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài không ngừng run rẩy, lòng Thẩm Nam Chi chợt mềm nhũn, ngồi xổm bên cạnh trường kỷ, dịu dàng dỗ dành như dỗ trẻ con: “Người đệ không khỏe, phải gọi người đến xem cho đệ, trên thuyền hẳn là có đại phu túc trực, đợi đại phu xem xong, đệ sẽ khỏi thôi.”

Kỹ năng dỗ dành người khác của Thẩm Nam Chi cũng khá thành thạo. Thẩm Cẩn Nhu từ khi sinh ra đã là bảo bối trong nhà, khi còn nhỏ nếu nàng ta hơi không vui, người bị mắng luôn là Thẩm Nam Chi. Nhưng trẻ con khóc nhè là chuyện thường tình, Thẩm Nam Chi thường xuyên vì muốn tránh bị mắng, Thẩm Cẩn Nhu chỉ cần bĩu môi là nàng đã dỗ dành thành thạo. Lúc này coi hắn như đứa trẻ vài tuổi mà dỗ dành, lại không hề cảm thấy gượng gạo.

Lục Văn khó khăn cử động mí mắt. Hành động vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực của hắn. Mặc dù trước khi lên thuyền, hắn đã uống thuốc giải loại thuốc này, nhưng với liều lượng gấp đôi, vẫn cần một khoảng thời gian mới có thể dần dần hồi phục.

Nắm lấy tay Thẩm Nam Chi, chỉ là không muốn nàng thực sự cho rằng hắn bị bệnh mà đi gọi người.

Hắn yếu ớt nói: “Ta không sao, không cần gọi người đâu.”

Trong lòng, nàng không ngừng tự trách bản thân, càng cảm thấy khó xử. Nàng nghĩ, chắc chắn Lục Văn không cố ý để lộ ra trước mặt nàng bộ dạng chật vật và lúng túng như vậy, nhưng lại không thể tránh khỏi, còn phải lúng túng bất lực mở lời xin lỗi nàng.

Giọng nói khàn khàn, yếu ớt, nghe thật đáng thương, như thể hắn đã làm điều gì sai trái, giờ đây trước mặt nàng gần như không thể ngẩng đầu lên được.

Lục Văn quả thực cúi đầu, mái tóc ướt rũ xuống che khuất một phần khuôn mặt, lông mày khẽ nhíu khiến người ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này, nhưng dáng vẻ của hắn bây giờ, bất kể ai nhìn vào, cũng khó có thể không liên tưởng đến hai từ “sa cơ lỡ vận” và “đáng thương”.

Lục Văn chậm rãi đưa tay lên, bàn tay lạnh lẽo ướt át quẹt lung tung trên mặt, sau đó bàn tay ấy che lên mắt, hồi lâu vẫn chưa buông xuống.

Tình thế dường như trở nên khó xử lý đối với nàng. Người nên xấu hổ phải là hắn, người nên luống cuống tay chân phải là hắn, người nên cảm thấy vô cùng xấu hổ vì bầu không khí và sự tương tác lúc này cũng phải là hắn.

Nhưng dáng vẻ của Lục Văn, dù nhìn từ góc độ nào, cũng giống như người bị bắt nạt.

Điều này khiến nàng có chút lúng túng, hơi thẳng người, kéo khóe miệng an ủi một cách vụng về: "Không, không sao, đệ không cần xin lỗi, đệ… đệ không sao là tốt rồi..."

Nàng thậm chí còn chưa hiểu rõ câu "xin lỗi" vừa rồi của Lục Văn rốt cuộc là xin lỗi vì chuyện gì, vì hôm nay đột nhiên xông vào phòng nàng, hay vì lời nói gần gũi vượt quá giới hạn vừa rồi, hay là vì điều gì khác.

Nhưng lúc này nàng không còn chút ý trách móc Lục Văn nào, thậm chí còn bắt đầu tự kiểm điểm bản thân vừa rồi đẩy hắn ngã xuống như vậy, thật sự là quá vô tình.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 51



Lục Văn cúi đầu, mím chặt môi không nói gì, ít nhất lúc này hắn đang ngồi, nhưng nàng hơi lo lắng hắn mặc quần áo ướt lạnh sẽ bị cảm, đành phải cẩn thận mở miệng hỏi: "Bây giờ đệ thấy đỡ hơn chưa?"

"Ừm." Tiếng đáp của Lục Văn khàn khàn và trầm thấp, thực ra không tính là câu trả lời, giống như chỉ vô thức phát ra một chút âm thanh.

Cuối cùng nàng cũng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể mình, đứng dậy nhanh chóng đi đến tủ quần áo trong phòng. Sau khi vào phòng, nàng đã quan sát cấu trúc căn phòng, tuy không có ý định lục lọi khắp nơi, nhưng vì đã trải qua thời gian ở một mình quá lâu, rảnh rỗi buồn chán, nên cũng tùy ý xem xét một chút.

Trong phòng này lại có quần áo chuẩn bị sẵn, cả nam lẫn nữ, kích cỡ có thể không phù hợp với tất cả mọi người, nhưng cũng không đến mức Lục Văn không mặc vừa.

Nàng vừa định đưa tay lấy quần áo nam trong tủ, Lục Văn đột nhiên ngẩng đầu lên tiếng: "Tẩu tẩu, đừng lấy."

Nàng sững người, quay đầu lại khó hiểu nói: "Nhưng đệ mặc quần áo ướt sẽ..."

"Không sao." Lục Văn mấp máy môi, chậm rãi hít một hơi, rồi mới nhẹ giọng nói: "Động vào quần áo ở đây, ngày mai sẽ có người biết đêm nay có nam nhân vào phòng tẩu tẩu."

Lúc này nàng mới phản ứng lại, vội vàng rụt tay về, dường như bị câu nói "có nam nhân vào" làm cho giật mình.

Nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của mình, như thể Lục Văn vào phòng nàng đã xảy ra chuyện gì không thể để người khác biết, vô cùng chột dạ, chỉ đành vội vàng đóng tủ quần áo rồi quay lại chỗ cũ ngồi xuống.

Thực ra, nàng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Lục Văn, nhưng lời đến bên miệng lại không biết bắt đầu từ đâu, trực giác mách bảo tôi rằng việc Lục Văn xuất hiện ở đây với bộ dạng này đêm nay tuyệt đối không phải chuyện gì quang minh chính đại, nhưng chuyện như vậy, làm sao hắn có thể để nàng tùy tiện hỏi một câu, liền thành thật nói cho nàng biết.

Đang do dự, Lục Văn lại là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: "Tẩu tẩu, hôm nay, đa tạ."

Nghe vậy, nàng quay đầu nhìn hắn, Lục Văn như muốn nói lại thôi, ấp ủ hồi lâu những lời muốn nói ra, cuối cùng chỉ còn lại một câu cảm ơn, chân thành, có sức nặng, nhưng lại đầy ẩn nhẫn.

Khoảnh khắc này, nàng lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bầu không khí ái muội đáng sợ vừa rồi không còn nữa, hai người chỉ lặng lẽ ngồi ở hai bên trong phòng, cách nhau không xa không gần, yên tĩnh bình yên.

Nàng chậm rãi mở miệng: "Trước đây, đệ cũng đã từng giúp ta, hôm nay ta cũng không giúp được gì nhiều cho đệ."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng đang nói đến việc Lục Văn tự mình giải quyết sự khó chịu của cơ thể, còn nàng vì hoảng loạn, thậm chí còn đẩy hắn ngã xuống đất.

Lục Văn ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm cứ nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, đáy mắt hắn tĩnh lặng, nhưng lại ẩn chứa những cảm xúc khó hiểu: "Tẩu tẩu không hỏi ta vì sao xuất hiện ở đây sao?"

Nàng không chút suy nghĩ liền lắc đầu, vừa rồi nàng quả thật muốn hỏi, nhưng nàng không phải là người tò mò, biết càng nhiều thì càng liên lụy, hơn nữa nàng không ngốc.

Hoàn cảnh của Lục Văn có chút giống nàng, nhưng dường như lại khó khăn hơn nàng rất nhiều, thân ở trong vận mệnh như vậy, làm sao có thể không muốn thay đổi, làm sao có thể không muốn vùng vẫy thoát khỏi vũng bùn, những gì hắn đang làm, có lẽ là những nỗ lực và đấu tranh mà cả đời này nàng cũng không dám làm.

Nàng quay đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ, chỉ nhẹ nhàng thì thầm: "Đêm nay trăng đẹp quá, ta một mình ngắm trăng trong phòng đã lâu, chưa từng thấy ai khác."

Cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt Lục Văn lúc này tràn lên trong mắt, hóa thành sự kinh ngạc không nói nên lời.

Hắn nhìn sâu vào khuôn mặt nghiêng của nàng, nhất thời không biết là do vừa rồi mình cố tình giả vờ yếu đuối để thăm dò thái độ của nàng, hay là lúc này vì sự tin tưởng và bao che vô điều kiện của nàng mà cảm động quá mức nên mất cảnh giác.

Thể lực và suy nghĩ dần hồi phục khiến Lục Văn nhạy bén nhận ra có nhiều người đang di chuyển không xa trên thuyền, hắn đã nán lại trong phòng nàng quá lâu, có lẽ đã có người phát hiện ra t.h.i t.h.ể của Đường Đông, hắn không thể tiếp tục ở lại đây nữa.

Hít sâu một hơi, Lục Văn đứng dậy, hắn không quay đầu lại, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt nghiêng sáng bóng của hắn, những sợi tóc lòa xòa trên trán theo động tác hơi ngẩng đầu của hắn mà rủ xuống sau tai.

Ánh mắt Lục Văn khẽ động, trước khi rời đi, cuối cùng vẫn không kìm được một tia cảm xúc xa lạ khác thường trong lòng, thuận theo tâm ý của mình, thấp giọng nói một câu: "Tẩu tẩu hôm nay… rất đẹp, ngày thành hôn, ta cũng nói dối."

Đồng tử nàng co rút lại, ánh trăng trong veo trong mắt khoảnh khắc này lại sáng đến mức

nàng không thể nhìn thẳng, trong đầu ong ong.

Khi quay đầu lại nhìn, trong phòng đã không còn bóng dáng của Lục Văn.

Nàng ngây người tại chỗ hồi lâu không thể hoàn hồn, trong đầu không ngừng vang vọng giọng nói trầm thấp vừa rồi tràn ngập trong phòng.

Lục Văn vẫn còn chưa tỉnh táo sao, nếu không tại sao lại khen nàng hôm nay xinh đẹp, ngày thành hôn hắn rõ ràng nói, là nàng trông cũng chẳng ra sao cả, những lời nói nghiến răng nghiến lợi đó, lại không phải là thật sao?
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 52



Tâm trí nàng rối bời, nhưng lại khó mà không để tâm, nàng quả thực vì lời nói ngày hôm đó của Lục Văn mà cảm thấy thất vọng và lúng túng, hôm nay cũng không ngừng lo lắng bộ dạng khác với ngày thường của mình có vẻ kỳ quái không phù hợp.

Nàng không phải là một người nữ nhân tự tin, từ “tự tin” cũng chưa bao giờ là thứ nàng có thể sở hữu, dù nàng đã từ lâu không còn mong đợi sự khẳng định của người khác đối với mình, nhưng làm sao có thể phủ nhận được gợn sóng xa lạ nhưng lại khiến nàng vui mừng dâng lên trong lòng khi được khẳng định chứ.

Cho dù, nàng cũng không thể xác định được những lời đó rốt cuộc là lời khách sáo bề ngoài, hay là lời nói mê sảng khi thần trí không tỉnh táo.

Lúc này, trên hành lang bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân, âm thanh đột ngột và dồn dập, khiến nàng bỗng nhiên hoàn hồn.

Ngay sau đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: "Ai trong đó, mau mở cửa."

Nàng bị tiếng gõ cửa bất lịch sự và giọng điệu chất vấn này làm cho giật mình, theo bản năng nhìn thoáng qua đống hỗn độn phía sau Lục Văn rời đi còn chưa kịp dọn dẹp.

Trong phòng một mảnh hỗn độn, khắp nơi có thể nhìn thấy những vệt nước loang lổ, trên ghế dài trước cửa càng ướt sũng, nhìn thế nào cũng không giống như một nữ tử như nàng có thể gây ra sự lộn xộn này.

Tim nàng đập thình thịch, nhất thời không biết phải giải thích tất cả những điều này như thế nào, vô cùng hoảng loạn.

Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng lớn, giọng điệu của người đó cũng trở nên mất kiên nhẫn hơn: "Lén lút làm gì trong đó! Không trả lời, liền trực tiếp phá cửa!"

Trực giác mách bảo nàng, người đến bên ngoài có lẽ có liên quan đến việc Lục Văn xuất hiện ở đây hôm nay, nàng vừa lo lắng cho tình cảnh của mình, vừa lại phân tâm lo lắng Lục Văn có rời đi an toàn hay không.

Không có động tĩnh nữa thì đúng là giống như làm chuyện mờ ám, nàng đứng dậy đi đến trước cửa, hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại biểu cảm, rồi mới đưa tay mở cửa phòng.

Bên ngoài cửa đứng một đám nam nhân mặc đồ đen, vẻ mặt nghiêm nghị, thân hình căng thẳng, dường như đã sẵn sàng ứng phó với mọi biến cố trong phòng ngay khi cửa mở, nhưng không ai ngờ được người mở cửa lại là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp diễm lệ.

Người nam nhân dẫn đầu sững người một chút, thò đầu muốn nhìn vào trong phòng, nhưng đúng lúc một cây cột màu đỏ sẫm trước cửa chắn tầm nhìn của hắn, hắn chỉ đành thu hồi ánh nhìn lại nhìn tôi, quát lớn: "Báo tên, trong phòng còn có ai khác không?"

Nàng đương nhiên không có nhiều can đảm để đối mặt với câu hỏi nghiêm khắc như vậy của người đến, theo bản năng rụt cổ lại, nhưng vẫn ưỡn thẳng lưng ép buộc mình không được lùi bước quá nhiều, đè thấp giọng nói để mình trông không quá sợ hãi, nói nhỏ: "Ta là Thế tử phi phủ Quốc Công, trong phòng chỉ có một mình ta, các ngươi là ai?"

Lời này vừa nói ra, đám nam nhân đứng bên ngoài cửa đều sững sờ, từng ánh mắt kinh ngạc đồng loạt rơi vào người nàng, thậm chí có người còn không thể tin được mà "a" lên một tiếng.

Nàng lập tức cảm thấy hơi hoảng loạn, ban đầu nàng muốn dùng thân phận Thế tử phi của mình để đuổi người đến đi, nhưng nàng thực sự không thể nào tỏ ra cái dáng vẻ cao quý hơn người kia được, chỉ lặng lẽ đứng chắn trước cửa đã là dùng hết can đảm của nàng rồi, nhưng lúc này nàng lại không biết những người này có vì thân phận của nàng mà kiêng dè hay không.

Người nam nhân dẫn đầu hơi cau mày, dường như đang suy nghĩ tại sao trong phòng trên thuyền lại có Thế tử phi phủ Quốc Công ở đây.

Hôm nay những vị khách tham gia yến tiệc đa phần đều có thân phận tôn quý, nhưng những người đến tìm kiếm này lại dám cả gan và bất lịch sự gõ cửa phòng trên thuyền như vậy, cũng là bởi vì những vị khách thực sự tôn quý đã được chuyển đến những chiếc thuyền hoa riêng tư kín đáo xung quanh con thuyền lớn khi màn đêm buông xuống, còn những người được sắp xếp ở trong phòng trên thuyền, thân phận cũng không có gì đáng để kiêng dè, cho nên khi phát hiện trên thuyền xảy ra án mạng, bọn họ đương nhiên cũng không quá câu nệ, hùng hổ bắt đầu lục soát.

Nhưng nữ tử trước mắt tự xưng là Thế tử phi phủ Quốc Công, mọi người nhất thời có chút do dự, đương nhiên không dám xông vào phòng của Thế tử phi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng mím môi, trong đầu lóe lên bộ dạng chật vật của Lục Văn khi ngã xuống trước mặt nàng, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lấy ngọc bội ở bên hông ra giơ lên trước mặt: "Làm sao, chẳng lẽ đang nghi ngờ thân phận của ta?"

Người nam nhân giật mình, lúc này không còn dám nghi ngờ nữa, càng thêm hoảng sợ cúi đầu xuống: "Tiểu nhân không dám, không biết là Thế tử phi ở đây, nhiều lần đắc tội, mong Thế tử phi thứ lỗi."

Lại thật sự dọa được người đến rồi, nàng thở phào nhẹ nhõm không thể nhận ra, lại hỏi: "Các ngươi là ai, ồn ào làm gì ở bên ngoài?"

Ánh mắt người nam nhân đảo qua đảo lại một hồi, rất nhanh lại lên tiếng trả lời, nhưng lại là những lời nói vòng vo không rõ ràng: "Trên thuyền xảy ra chút sự cố, cấp trên lệnh cho chúng ta nghiêm ngặt điều tra, không ngờ lại kinh động đến Thế tử phi."

"Sự cố gì?" Câu hỏi của nàng rất hợp tình hợp lý, bị gõ cửa phòng đột ngột như vậy, tư thế của những người bên ngoài cửa, đương nhiên khiến người ta khó mà yên tâm.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 53



Nhưng người nam nhân đương nhiên không có ý định nói ra sự thật, cười gượng gạo một hồi, chắp tay về phía nàng: "Thế tử phi không cần lo lắng, chỉ là một tên trộm lẻn lên thuyền muốn ăn trộm thôi, chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, vậy xin không làm phiền Thế tử phi nghỉ ngơi nữa, cáo từ."

Nàng không tiện mở miệng hỏi thêm nữa, dù sao cũng không để những người này vào phòng, khẽ gật đầu, lùi lại đóng cửa phòng.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt người nam nhân biến mất, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, giơ tay ra hiệu cho người phía sau, trầm giọng ra lệnh: "Tiếp tục kiểm tra."

Nghe tiếng bước chân bên ngoài xa dần, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh lại hoảng loạn trong lòng.

Tên trộm ăn trộm mà bọn họ nói là chỉ Lục Văn sao?

Lục Văn đêm nay lên thuyền lại là để trộm đồ, hắn trộm cái gì, lại tại sao phải trộm đồ?

Mạo hiểm như vậy, nếu bị người ta phát hiện, chẳng phải ngay cả mạng nhỏ cũng mất sao.

Một loạt câu hỏi ập đến trong đầu nàng, nàng ngây người nhìn đống hỗn độn trong phòng, rất nhanh liền bừng tỉnh, theo bản năng không muốn để người ta phát hiện ra tung tích của Lục Văn, vội vàng bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn trong phòng.

Nàng từng chút một lau sạch vết nước trong phòng, đổ hết thùng nước lạnh bị Lục Văn làm đục.

Bận rộn xong tất cả những việc này, trên trán nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, n.g.ự.c hơi phập phồng, tim đập loạn xạ ngồi trong phòng, tâm trạng rối bời khiến nàng không thể suy nghĩ kỹ bất cứ điều gì.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lại qua một lúc, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, nàng bình tĩnh lại tâm trạng đi mở cửa, thì thấy hai nha hoàn lúc trước dẫn nàng đến phòng đang đứng trước cửa, một trong số họ cung kính nói: "Xin lỗi Thế tử phi, trên thuyền xảy ra chút sự cố, yến tiệc hôm nay phải kết thúc sớm, nô tỳ đã sắp xếp thuyền đưa Thế tử phi về bờ, xin Thế tử phi đi theo nô tỳ rời khỏi đây."

Nàng sững người, lại vì Lục Văn có thể đã bị bắt mà hoảng loạn một chút, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, chỉ đành giả vờ bình tĩnh đi theo hai nha hoàn ra khỏi phòng.

Trước khi rời đi, nàng còn cố ý quay đầu lại nhìn, trong phòng không khác gì lúc nàng vừa bước vào, chắc là sẽ không để người ta phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.

Vậy Lục Văn, lúc này hắn đang ở đâu.

Nàng bị đưa đến bờ, con thuyền lớn sang trọng vẫn đậu giữa hồ, trên mặt hồ sáng lấp lánh ánh đèn, hiển nhiên lúc này không chỉ có một mình nàng được đưa đi, mà xung quanh con thuyền lớn, trên những chiếc thuyền hoa cũng liên tục có người lên thăm hỏi, đánh thức những vị khách trên thuyền hoa, lần lư

ợt thông báo cho mọi người tin tức phải kết thúc yến tiệc sớm.

Làm như vậy, hẳn là đám người vừa rồi không điều tra được manh mối gì trên thuyền, dù sao có quá nhiều khách phân tán ở các phòng, việc lục soát không hề dễ dàng, bây giờ giải tán tất cả mọi người, nếu Lục Văn vẫn còn trốn trên thuyền, nhất định sẽ bị tìm thấy.

Nàng không khỏi thầm toát mồ hôi lạnh thay Lục Văn, lại lo lắng hành vi bao che Lục Văn của mình có phải hơi không đúng đắn hay không, gây ra động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng thứ bị mất không phải là vật nhỏ gì, nhưng nàng vẫn khó mà liên hệ Lục Văn với tên trộm vặt, thậm chí trong tiềm thức liền cảm thấy, Lục Văn làm như vậy nhất định là có lý do của hắn.

Quá nhiều suy nghĩ khiến nàng có chút thở không nổi, nàng đứng bên bờ, chỉ đành gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Lục Hằng trong bóng tối, nàng phải đợi Lục Hằng cập bến rồi cùng nhau về phủ.

Sau khi Lục Hằng sai người đưa nàng về phòng, nàng hoàn toàn không biết hắn ta làm gì suốt nửa ngày còn lại. Cho đến tận khi yến tiệc kết thúc, nàng vẫn chẳng hiểu nổi mục đích của buổi tiệc này là gì.

Nhìn về phía xa, xem ra khách khứa trên du thuyền lớn đã được đưa đi hết, còn những chiếc thuyền hoa xung quanh cũng lần lượt có những vị khách quý bước ra.

Ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc thuyền hoa gần nhất, chợt khựng lại. Nàng thấy một người nữ nhân dáng vẻ yêu kiều bước ra, y phục xộc xệch, tóc tai rối bời, chỉ khoác hờ một lớp sa mỏng trên vai, trông vô cùng phóng túng, không chút đoan trang.

Ngay sau đó, một người nam nhân trung niên bụng phệ bước ra theo sau người nữ nhân. Rõ ràng ông ta không phải là bạn đời của nàng ta, vậy mà vừa kéo quần vừa lầm bầm chửi rủa. Vì ở gần nên nàng nghe loáng thoáng được vài câu: "Mẹ kiếp, đang hứng thú… chuyện c.h.ế.t tiệt gì thế này… vẫn chưa đã."

Nàng giật mình, mặt đỏ bừng vì những lời lẽ th* t*c đó. Trong thoáng chốc, nàng chưa kịp nhận ra điều gì, chỉ vội vàng dời mắt khỏi chiếc thuyền hoa ấy.

Nhưng chẳng mấy chốc, nàng phát hiện ra những cảnh tượng diễn ra trên những chiếc thuyền hoa khác cũng na ná như vậy. Có thuyền hai nam một nữ, có thuyền một nam nhiều nữ, tóm lại trông không giống như đang tụ tập để trò chuyện, mà toát ra một bầu không khí dâm loạn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nàng không dám tin vào mắt mình, tất cả những điều này vượt quá nhận thức của nàng. Nhưng cảnh tượng trước mắt cứ liên tục nhắc nhở nàng rằng, hôm nay dường như không phải là một buổi tiệc đứng đắn gì cả.
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 54



Vậy còn Lục Hằng?

Lúc này nàng càng không hiểu tại sao mình lại bị Lục Hằng đưa đến một buổi tiệc như thế này, và hắn ta tham gia buổi tiệc này để làm gì.

Đang suy nghĩ, nàng thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên một chiếc thuyền hoa. Lục Hằng chỉ mặc một chiếc áo trong rộng thùng thình, bước ra với dáng vẻ loạng choạng. Hắn ta suýt ngã, liền có hai cô nương trẻ ăn mặc không giống nha hoàn đỡ lấy.

Lục Hằng đưa tay ôm chặt một cô nương vào lòng. Nàng thấy rõ mồn một bàn tay hắn ta đặt mạnh lên chỗ nhạy cảm của cô nương. Sau đó, cô nương cười khúc khích dựa vào vai hắn.

Nàng đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu, những ngón tay buông thõng bên hông vô thức co quắp lại, nắm chặt lấy vạt váy.

Đôi mắt ngập tràn sự khó tin, cuối cùng cũng không kìm được mà đỏ hoe.

Trên xe ngựa trở về phủ, Lục Hằng say mèm bất tỉnh nhân sự, tiếng ngáy to như sấm, vừa khéo che lấp tiếng khóc thút thít yếu ớt bên trong xe.

Không gian chật hẹp kín mít tràn ngập mùi rượu nồng nặc, xen lẫn trong mùi hương gay mũi đó là một mùi hương nữ nhi thoang thoảng, nhưng không phải là mùi hương của nàng, mà là từ người Lục Hằng tỏa ra.

Cảnh tượng ở bờ sông lúc nãy đã nói lên tất cả những gì xảy ra ở Kim Hồ đêm nay. Nàng ăn mặc tỉ mỉ đến dự tiệc, hóa ra chỉ là để che đậy cho hành vi ph*ng đ*ng của Lục Hằng trước mặt Từ thị.

Buổi tiệc đêm nay do thiếu đông gia cửa hàng vải Hoa Ninh - Đường Đông tổ chức, bề ngoài hào nhoáng, nhưng thực chất bên trong lại là một cuộc tụ tập dâm loạn, nam nữ túm tụm lại làm những chuyện hoang đường, thậm chí còn có cả kỹ nữ được đưa từ Tây Vực đến để phục vụ khách, hưởng thụ thú vui khác lạ.

Vài canh giờ ngồi một mình trong căn phòng trống trải giờ đây đối với nàng thật nực cười. Nàng thậm chí còn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nói với đám hạ nhân đến dò xét về thân phận Thế tử phi của mình, trong khi phu quân của nàng lại đang mây mưa với người khác trên thuyền hoa, thật sự là một trò hề.

Nếu đêm nay không có sự cố xảy ra trên thuyền, thì Lục Hằng sẽ nhớ đến nàng đang ở một mình trong phòng khi nào, và nàng sẽ phải ngồi chờ hắn ta đến bao giờ.

Tay chân nàng lạnh ngắt, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng nàng lại vô cùng căm ghét những giọt nước mắt bất lực của mình lúc này.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng thật sự phải sống như thế này sao? Ngày mai Lục Hằng tỉnh lại, nàng còn có thể nói gì về chuyện hôm nay, nói với hắn ta thì hắn ta sẽ đáp lại nàng được mấy phần?

Nàng phải làm sao mới có thể thoát khỏi số phận này?

Hòa ly sao?

Nàng nhắm mắt lại, nước mắt trào ra.

Có lẽ, nàng thật sự nên đấu tranh cho bản thân một lần.



Đêm khuya, trong một căn nhà nhỏ bí mật ở ngoại ô thành.

Lục Văn lặng lẽ đứng dậy đổ nước dính m.á.u trong chậu đồng đi. Vết thương ở cánh tay được băng bó bằng vải trắng đang rỉ máu, nhưng hắn dường như không hề hay biết, trên mặt không chút biểu cảm.

Mãi đến khi đổ hết nước máu, hắn mới từ từ ngẩng lên: "Đã xử lý xong hết rồi chứ?"

Câu hỏi này dành cho một người khác trong phòng.

Tống Thời Cẩn vẻ mặt nặng nề, sự bất mãn hiện rõ trong mắt. Bị Lục Văn hỏi một câu nhẹ nhàng như vậy, càng cảm thấy tức giận, nhíu mày trầm giọng nói: "Ngươi quá liều lĩnh rồi, chuyện quan trọng như vậy, sao ngươi có thể nói cho tẩu tẩu của ngươi biết được chứ? Nếu nàng tố cáo ngươi, mọi nỗ lực của chúng ta trước đây sẽ đổ sông đổ bể hết!"

Sau khi biết được hành động của Lục Văn trên thuyền hôm nay, sắc mặt Tống Thời Cẩn chưa từng giãn ra.

Hắn biết rõ Thẩm Nam Chi là người như thế nào, cũng rất quen thuộc với nàng, nhưng chuyện này dù sao cũng quá hệ trọng, chuyện liên quan đến mạng người sao có thể hoàn toàn chắc chắn rằng Thẩm Nam Chi sẽ không tiết lộ, hơn nữa Thẩm Nam Chi cũng không biết đầu đuôi câu chuyện, càng không biết Lục Văn chính là người bạn qua thư từ với nàng, nàng có lý do gì mà vô điều kiện đứng về phía Lục Văn?

Mặc dù đã xử lý xong mọi hậu quả, Tống Thời Cẩn vẫn không thể yên tâm. Họ đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ lâu, cuối cùng lại giao tính mạng vào tay một người nữ nhân không liên quan gì đến chuyện này và cũng không thể nắm chắc được.

Lúc này, Lục Văn không biết trong đầu đang hiện lên cảnh tượng gì, đáy mắt lóe lên một tia u ám, dường như đang hồi tưởng điều gì đó. Một lát sau, hắn ta mới thong thả ngồi xuống, tư thế thoải mái, giọng nói bình thản: "Nàng tố cáo sao?"

Tống Thời Cẩn nghẹn lời, suýt nữa thì tức đến ngất xỉu.

Thẩm Nam Chi quả thực đã không nói gì khi có người đến điều tra, thậm chí còn rất cẩn thận xóa sạch dấu vết Lục Văn xuất hiện trong căn phòng đó. Nhưng điều này cũng không thể nói lên điều gì, cho dù sau này nàng có biết được vụ án mạng xảy ra hôm nay hay không, nếu có người điều tra ra Quốc công phủ, chưa chắc nàng sẽ không khai hết mọi chuyện dưới sự thẩm vấn, dù sao Thẩm Nam Chi nhìn cũng không phải là người kiên định, cũng chẳng có bao nhiêu can đảm và chủ kiến.

Tống Thời Cẩn hít một hơi thật sâu, rồi mới nói tiếp: "Nàng có thể giúp ngươi nhất thời, chứ đâu thể giúp ngươi cả đời? Nàng chỉ là một nữ nhân khuê các, xuất phát từ lòng tốt và sự giúp đỡ của ngươi trước đây, hôm nay mới giúp ngươi che giấu hành tung, hơn nữa nàng căn bản không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nếu nàng biết ngươi đi g.i.ế.c người, là ngươi đã g.i.ế.c c.h.ế.t Đường Đông, càng biết rõ những người c.h.ế.t gần một năm nay đều do ngươi giết, nàng còn cho rằng ngươi chỉ là một thiếu niên đáng thương ngây thơ, còn giúp ngươi che giấu sự thật sao? Hơn nữa nàng và Quốc công phủ…"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 55



Tống Thời Cẩn dừng lại, không nói tiếp.

Những việc Lục Văn muốn làm còn nhiều hơn thế, mà trên con đường này, hắn chưa từng để lộ sơ hở nào, nhưng sự xuất hiện của Thẩm Nam Chi giống như một cây kim nhọn giấu trong bóng tối, con đường phía trước còn dài, ai biết được ngày nào đó hắn sẽ bị cây kim này đ.â.m vào chứ.

Lúc này Thẩm Nam Chi nghĩ đến sự giúp đỡ của Lục Văn trước đây, cũng nghĩ đến mối quan hệ thúc tẩu giữa nàng và hắn, trong lúc không biết sự thật đã giúp Lục Văn che giấu hành tung. Nhưng họ lại biết rất rõ Quốc công phủ căn bản không có ý định giữ lại một người thế tử phi như Thẩm Nam Chi, đợi đến khi Lục Hằng hưu bỏ Thẩm Nam Chi, nàng không những không còn chút quan hệ nào với Lục Văn, mà còn có thể vì oán hận Quốc công phủ mà dùng chuyện này để trả thù Lục Văn.

Nghe vậy, lông mày Lục Văn khẽ động, đầu ngón tay buông thõng trên đùi hơi co lại, đầu ngón tay xoa xoa, khó có được khi phản ứng lại những lời khuyên nhủ của Tống Thời Cẩn, nhưng điều hắn đang nghĩ trong đầu lại không phải là điều Tống Thời Cẩn đang nghĩ.

Thẩm Nam Chi không còn bất kỳ quan hệ nào với hắn nữa.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Không biết vì sao, ý nghĩ này khiến đáy lòng Lục Văn dâng lên một tia khó chịu, thậm chí toàn thân m.á.u huyết như đang bài xích khả năng này trở thành sự thật.

Trong đầu hắn không khỏi hiện lên khuôn mặt kiều diễm dưới ánh trăng sáng, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh trăng dịu dàng, nàng như đang mong đợi điều gì đó, khao khát điều gì đó.

Cảm giác này đối với Lục Văn rất xa lạ, hắn chưa từng tin tưởng ai như vậy, hoặc là hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Thẩm Nam Chi, hắn luôn giữ lại đường lui cho mình, nhưng Thẩm Nam Chi lại phá vỡ sự đề phòng của hắn mà không hề báo trước.

"Đêm nay ánh trăng thật đẹp, ta một mình ngắm trăng trong phòng rất lâu, không gặp ai khác."

Khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy ánh trăng trong mắt nàng, nhưng lại âm thầm mong đợi, thay thế bóng hình sáng ngời đó bằng hình bóng của mình.

Nếm trải một lần ngọt ngào, lại khiến hắn cảm thấy chưa thỏa mãn, nếu để hắn bước vào mắt nàng, chiếm giữ ánh nhìn của nàng, liệu nàng có như hôm nay, dù nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, cũng vẫn mãi mãi vô điều kiện đứng về phía hắn không?

Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc người nhát gan như nàng vì muốn che giấu hành tung cho hắn mà phải ép bản thân bình tĩnh đối mặt với sự thẩm vấn, khi có người hỏi nàng, nàng nghĩ đến hình bóng của hắn, run rẩy nói với người khác: "Ta không gặp ai cả."

Cảm giác này, thật sự mê người.

Đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m môi, như đang bắt lấy vị ngọt ngào còn sót lại trên môi, đó là hương thơm trên cổ nàng, Lục Văn không nhịn được cong môi, yết hầu chuyển động khiến giọng nói khàn đi, lẩm bẩm: "Ai nói không còn Lục gia, ta và nàng sẽ không còn quan hệ gì chứ?"



Ngày hôm sau.

Nàng gần như mất ngủ cả đêm, mãi đến gần sáng mới chợp mắt được một lúc, rồi lại tỉnh giấc khi tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, mắt tôi tỉnh táo nhưng lại không giấu được vẻ mệt mỏi.

Nàng chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, mặc dù đêm qua đã nghĩ đi nghĩ lại ý định hòa ly trong lòng rất nhiều lần, nhưng trời vừa sáng, nàng vẫn như con rối bị giật dây, lờ đờ đi thỉnh an Từ thị.

Nhưng vừa ra khỏi sân chưa được bao lâu, nàng đã cảm thấy hôm nay phủ có gì đó khác lạ. Những hạ nhân thường xuyên qua lại trên đường nhỏ không thấy đâu, mãi đến khi đi gần đến sân của Từ thị, mới thấy xung quanh có rất nhiều hạ nhân vội vã đi lại, dường như đang lo lắng bận rộn vì chuyện gì đó.

Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng có chút bất an.

Chậm rãi bước lên định hỏi người nào đó, thì từ trong sân vang lên tiếng quát tháo gần như mất kiểm soát của Từ thị: "Ai cho các ngươi lá gan giấu giếm chuyện này!"

Vừa dứt lời, nàng vừa bước nửa bước vào sân đã chạm phải ánh mắt đầy sát khí của Từ thị. Nàng giật mình, sợ đến mức chân tay mềm nhũn, còn chưa kịp phản ứng, Từ thị đã không chút khách khí quát: "Đến đúng lúc lắm, ngươi lại đây!"

Mặc dù Từ thị chưa từng che giấu sự bất mãn và chán ghét đối với nàng, nhưng cũng chưa từng mắng nàng một cách không nể nang trước mặt hạ nhân như vậy, ngay cả việc giữ thể diện cũng không thèm làm, rõ ràng là đã tức giận đến cực điểm.

Nàng căng da đầu bước vào sân, đại khái đoán được tình hình hôm nay có lẽ liên quan đến chuyện hôm qua, nhưng cũng không hiểu nổi Lục Hằng ăn chơi trác táng bên ngoài không phải là lần một lần hai, ngay cả đêm tân hôn làm ra chuyện hoang đường như vậy Từ thị cũng chưa từng nổi giận như thế này, lần này sao lại tức giận đến mức độ này.

Nàng đi đến trước mặt Từ thị, hơi khom người: "Mẫu thân."

"Hôm qua ngươi có đi cùng Hằng nhi đến yến tiệc thuyền hoa ở Kim Hồ không?" Giọng nói lạnh lùng của Từ thị mang theo sự uy nghiêm đáng sợ, giống như thái độ thẩm vấn tội phạm trong nhà lao.

Nàng cảm thấy rất ấm ức, chuyện này liên quan gì đến nàng, tại sao nàng phải chịu đựng cơn thịnh nộ của Từ thị ở đây, nhưng dù sao cũng không có gan làm lớn chuyện, chỉ đành thành thật đáp: "Vâng, mẫu thân."

Rõ ràng cảm thấy Từ thị nghiến chặt răng, khuôn mặt luôn điềm tĩnh, quý phái khó có được lúc này lại xuất hiện những vết nứt gần như mất kiểm soát, đầu ngón tay cầm chén trà trắng bệch, dường như muốn nổi giận với nàng, nhưng lại hiểu rõ việc mắng một người con dâu nhu nhược, vô dụng cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Hít sâu một hơi, Từ thị đặt mạnh chén trà xuống, nước trà b.ắ.n tung tóe trên mặt bàn, phản chiếu khuôn mặt sắc nhọn của bà ta, miệng lẩm bẩm: "Thật đúng là đồ vô dụng."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 56



Câu này không biết là nói nàng hay là nói Lục Hằng.

Lúc này, một tên hạ nhân chạy từ ngoài sân vào, thở hổn hển nói: "Phu nhân, thế tử gia đã cho gọi rồi."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhân vật chính đáng bị mắng đã đến, nhưng nàng cũng không cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Mặc dù chưa gả vào Lục gia bao lâu, nhưng nàng cũng cảm nhận rõ ràng được sự nuông chiều của Từ thị đối với Lục Hằng, lần này chắc chắn lại nhẹ nhàng nói với Lục Hằng vài câu, rồi trút hết cơn giận lên người nàng.

Đang suy nghĩ, phía sau vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân đó hơi dừng lại một chút, rồi nhanh chóng bước đến, đi thẳng đến bên cạnh nàng, cũng là trước mặt Từ thị.

"Mẫu thân." Lục Hằng cất giọng khàn khàn gọi một tiếng, dường như vẫn còn chút men say, nhưng ánh mắt lại như có như không liếc nhìn nàng.

Nàng không biết Lục Hằng lúc này đang nhìn nàng bằng ánh mắt gì, bởi vì nàng vẫn luôn cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi những lời mắng mỏ buồn tẻ sắp ập đến.

Quả nhiên, người phát hiện ra ánh mắt lơ đãng của Lục Hằng không chỉ mình nàng, Từ thị hừ lạnh một tiếng, nghiêm khắc nói: "Nhìn nó làm gì, chẳng lẽ trên mặt nó có chữ để con biện minh à?"

Lục Hằng ngẩn ra, vội vàng thu hồi ánh mắt, dường như có chút không hiểu sự mạnh mẽ của Từ thị hôm nay, nhưng cũng như mọi khi nhanh chóng mở miệng nhận lỗi: "Mẫu thân, con hồ đồ, hôm qua trước khi đi dự tiệc, con không biết đó là buổi tiệc như vậy, nếu không con cũng sẽ không đưa Nam Chi đi cùng, hơn nữa con cũng không làm gì quá phận, chỉ uống chút rượu, tối liền cùng Nam Chi về phủ, Nam Chi, nàng nói đúng không?"

Nói xong, Lục Hằng còn dùng khuỷu tay huých nàng, ra hiệu cho nàng phụ họa theo hắn ta.

Nàng cúi đầu không đáp, đáy mắt không ai nhìn thấy lại hiện lên vẻ bi thương.

Quả nhiên đúng như nàng đoán hôm qua, Lục Hằng đưa nàng đi cùng, chính là để sau này lấy nàng làm lá chắn trước mặt Từ thị, mà lời biện minh của Lục Hằng này, cũng thuần thục như đã chuẩn bị sẵn từ lâu, rõ ràng hắn ta còn chưa biết chuyện hôm qua đã xảy ra, cũng không biết hôm qua nàng đã nhìn thấy cảnh hắn ta ôm ấp, quấn quýt với mỹ nữ Tây Vực ở bờ sông.

Sự im lặng của Thẩm Nam Chi khiến trong mắt Lục Hằng thoáng hiện vẻ hoảng loạn, nhưng ngay sau đó, cơn thịnh nộ của Từ thị càng khiến hắn như đối mặt với đại địch: "Ta đã từng nói với con không được qua lại với Đường Đông chưa? Con coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai sao?!"

Lục Hằng run lên, hắn hiếm khi thấy Từ thị nổi giận đến thế. Hắn biết Từ thị cấm hắn qua lại với Đường Đông, nhưng chỉ nghĩ rằng Từ thị cho Đường Đông là công tử bột, cả ngày rong chơi lêu lổng, lại chỉ là con nhà buôn bán, nên mới hạ lệnh như vậy.

Thực ra, Lục Hằng cũng chẳng để tâm mấy đến chuyện này. Xét cho cùng, từ nhỏ đến lớn, những chuyện phong lưu kiểu này hắn đã gây ra không ít, mỗi lần Từ thị đều tức giận vô cùng, nhưng cũng chỉ mắng vài câu rồi thôi.

Tiệc tối hôm qua đúng là có chút hoang đường, sáng nay khi bị đánh thức khỏi cơn say, hắn cũng ngạc nhiên vì chuyện này lại đến tai Từ thị nhanh như vậy.

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, cùng lắm là bị mắng một trận, hắn còn có Thẩm Nam Chi làm lá chắn.

Thế nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy những lời bào chữa đã chuẩn bị kỹ càng đều vô dụng, lá chắn Thẩm Nam Chi cũng không còn tác dụng, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao Từ thị lại đột nhiên khó dỗ dành như vậy.

Lục Hằng mấp máy môi, một lúc lâu sau mới cứng đầu nói: "Con biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ không làm loạn như thế nữa."

"Lần sau! Con còn muốn có lần sau?!" Từ thị gần như ngay lập tức gầm lên, rồi lời nói của bà nghẹn lại trong cổ họng, dường như còn có điều gì chưa nói ra được. Bà nhanh chóng liếc nhìn những người hầu đang đứng xung quanh, cuối cùng vẫn không nói tiếp.

Nhưng cơn thịnh nộ này cũng đủ khiến mọi người kinh hãi, Lục Hằng cũng run lên, rõ ràng không biết mình đã phạm phải tội tày trời gì mà khiến Từ thị tức giận đến như vậy.

Mọi người không ai dám thở mạnh, ngay cả Lục Hằng cũng hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cơn thịnh nộ của Từ thị.

Trong sân im lặng hồi lâu, Từ thị không biết trút giận vào đâu, cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Thẩm Nam Chi, rồi quay sang mắng nàng: "Nó coi ngươi làm lá chắn thì ngươi cứ ngốc nghếch làm lá chắn cho nó thật, đầu óc ngươi để đâu rồi! Ngươi làm thê người ta như thế đấy à?"

Từ thị đúng là tức giận đến mức đầu óc rối loạn, lúc nóng giận, nhìn thấy Thẩm Nam Chi yếu đuối liền muốn trút giận lên nàng, mặc dù chuyện này vốn không liên quan đến nàng.

Sắc mặt Lục Hằng hơi thay đổi khi nghe thấy vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, theo bản năng liền nói: "Mẫu thân, chuyện này không liên quan đến Nam Chi, mẫu thân nói nàng ấy làm gì?"

Từ thị nhìn Lục Hằng với vẻ không thể tin được, không ngờ hắn lại lên tiếng bênh vực Thẩm Nam Chi. Bà trợn tròn mắt, giọng nói càng lạnh lùng quát mắng: "Không liên quan đến nó? Sao nào, con biết rõ ta không cho con qua lại với Đường Đông, vẫn cứ cố chấp, bây giờ lại vì nó mà cãi lại ta sao?!"

Lục Hằng bị Từ thị mắng đến mặt mày tái mét, một lúc lâu sau mới há miệng ra yếu ớt biện bạch: "Con không dám, con chỉ nói sự thật thôi. Trước đây cũng có thấy mẫu thân vô lý như vậy đâu, con đã biết sai rồi, mẫu thân đừng giận nữa được không?"
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 57



Từ thị bị thái độ vẫn không biết hối cải của Lục Hằng làm cho hoa mắt chóng mặt, hắn nào phải đã biết sai, hắn căn bản là không hề cảm thấy mình làm sai.

Đường Đông đã chết, bữa tiệc hôm qua quá hoang đường, lại liên quan đến nhiều nhân vật có m.á.u mặt ở kinh thành, quan phủ đã ép xuống, không công bố tin Đường Đông c.h.ế.t ra ngoài, chỉ có thể âm thầm điều tra.

Vụ án mạng lần này có liên quan đến các vụ án mạng trong gần một năm qua hay không thì tạm thời chưa biết, nhưng trong lòng Từ thị rất khó không liên hệ chuyện này với những lời của Lục Văn hôm đó.

Những lời Lục Văn nói hôm đó hoàn toàn giống như cố ý chọc giận bà, nhưng cái c.h.ế.t của Đường Đông đã ứng nghiệm lời hắn, bà không thể lấy mạng Lục Hằng ra làm trò đùa, càng không thể để phủ Quốc Công vì thế mà rơi vào tình trạng hoang mang bị điều khiển bởi một thế lực nào đó.

Nhưng hiện tại bà nhất định không thể rối loạn, nhiệm vụ hàng đầu là phải thay đổi người con dâu vô dụng này. Nghĩ đến đây, Từ thị ngẩng đầu nhìn Lục Hằng, rồi trầm giọng ra lệnh: "Người đâu, đưa Thế tử xuống, trước Tết Trung Nguyên không có lệnh của ta, không được để Thế tử rời khỏi phủ nửa bước!"

Lục Hằng nghe vậy thì trợn tròn mắt không thể tin nổi, rõ ràng không ngờ lần này hình phạt lại nặng như vậy, hắn bất mãn kêu lên: "Mẫu thân, người định cấm túc con sao?!"

Từ thị không đáp lại sự phản kháng của Lục Hằng, và mệnh lệnh của bà hoàn toàn không giống như trước đây chỉ làm cho có lệ, rất nhanh đã có thị vệ từ ngoài viện bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị đi đến bên cạnh Lục Hằng, cung kính nhưng không cho phép từ chối nói: "Thế tử, xin mời theo chúng ta trở về."

Lục Hằng phập phồng ngực, hơi hé môi, dường như vẫn muốn biện bạch cho mình, nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc của Từ thị, liền nuốt xuống tất cả những lời chỉ khiến người ta thêm bực mình. Do dự một hồi, cuối cùng hắn vẫn mím chặt môi, im lặng quay người theo thị vệ rời khỏi sân.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đợi đến khi bóng dáng Lục Hằng biến mất ở cửa viện, Từ thị mới lại nhìn về phía Thẩm Nam Chi, nhìn một lúc lâu, mới chậm rãi hỏi: "Chuẩn bị cho lễ tế thế nào rồi?"

Thẩm Nam Chi sững sờ, dường như không ngờ Từ thị vừa rồi còn đang nổi trận lôi đình vì chuyện hôm qua, lúc này lại như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi han chuyện lễ tế như chuyện thường ngày.

Thẩm Nam Chi không hiểu ý đồ của Từ thị, nhưng cũng nhanh chóng mở miệng, thành thật trả lời: "Mẫu thân yên tâm, con dâu gần đây đúng là có chuẩn bị kỹ càng cho lễ tế, lộ trình và người đi theo trong ngày đi đã được sắp xếp ổn thỏa, ba ngày ăn chay ở nhà thờ tổ cũng theo thói quen của phụ thân đã đặt gạo mới của Yến Sơn từ trước. Ngày mai quản gia sẽ dẫn người đến Yến Sơn trước, dọn dẹp sạch sẽ nhà thờ tổ từ trong ra ngoài. Tiếp theo là đồ cúng tế trong ngày lễ tế, vì còn chút thời gian nên tạm thời chưa mua về phủ, sợ đến lúc đó sẽ không còn tươi mới nữa. Tuy nhiên, con dâu đã lập danh sách, cũng kiểm tra lại nhiều lần, xác nhận không sót thứ gì, chỉ cần đến gần Tết Trung Nguyên là sẽ mua sắm đầy đủ."

Giọng nói nhẹ nhàng êm dịu của Thẩm Nam Chi từ tốn vang lên, nàng hiếm khi nói nhiều như vậy, càng không bao giờ nói chuyện trước mặt Từ thị mà không hề ấp úng, những người hầu xung quanh nghe thấy đều tò mò ngẩng đầu nhìn nàng, khi thấy vẻ mặt nghiêm túc dưới khuôn mặt thanh tú của nàng thì đều sững sờ, rồi chớp chớp mắt, như cảm thấy Thế tử phi trước mắt đột nhiên thay đổi thành người khác.

Sắc mặt Từ thị cũng trở nên cứng đờ trong giây lát, bà đã chuẩn bị sẵn một số lời lẽ để nhân cơ hội này trách móc Thẩm Nam Chi, ý định ban đầu của bà là không muốn để Thẩm Nam Chi làm tốt việc này, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng có thể làm tốt việc này.

Nhưng rõ ràng, những gì Thẩm Nam Chi nói lúc này tuyệt đối không phải là lời nói dối để lừa gạt bà, nếu nàng không thực sự làm như vậy, nàng tuyệt đối không thể sắp xếp những khâu này một cách chu đáo, lại còn nói ra rõ ràng từng điều một.

Từ thị không khỏi nhíu mày, những việc này tuy không quá khó, nhưng với kiến thức và đầu óc của Thẩm Nam Chi thì khó mà làm được.

Nhưng Thẩm Nam Chi lại nghĩ đến cả việc Lão Quốc Công thường ăn gạo mới của Yến Sơn vào Tết Trung Nguyên, thậm chí còn khiến Từ thị mơ hồ cảm thấy, danh sách đồ cúng tế mà bà chưa xem qua có lẽ cũng đã được Thẩm Nam Chi sắp xếp ổn thỏa, không thể bắt bẻ được chút nào.

Sao lại như vậy?

Xương ngón tay dưới tay áo của Từ thị vô thức cuộn lại, sắc mặt kỳ quái thay đổi liên tục, khiến Thẩm Nam Chi vốn còn hơi tự tin về chuyện này trong phút chốc lại có chút sợ hãi.

Chẳng lẽ nàng còn bỏ sót điều gì sao?

Trong lòng Thẩm Nam Chi căng thẳng, sự tự tin thoáng qua trên khuôn mặt vừa rồi lại biến mất trong nháy mắt, nàng cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt phức tạp của Từ thị, trong lòng đã theo bản năng nhớ lại xem mình còn chỗ nào chưa làm tốt.

Từ thị cũng không có tâm trạng để ý đến sự thay đổi của Thẩm Nam Chi, suy nghĩ một lúc, rồi mới trở lại vẻ mặt bình thường, nói với giọng điệu khó hiểu: "Còn nhiều việc phải chuẩn bị, nếu không muốn làm hỏng việc thì đừng lơ là, lát nữa con sai người mang danh sách con lập cho ta xem, còn lại tự con suy nghĩ thêm."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 58



Lời nói của Từ thị không nghe ra vui buồn, càng khiến người ta không hiểu bà đang nhắc nhở Thẩm Nam Chi, hay là có ý gì khác.

Thẩm Nam Chi không dám nói nhiều, cẩn thận đáp lại một tiếng, rồi bị Từ thị phẩy tay đuổi ra khỏi sân.

Ra khỏi sân của Từ thị, trong lòng Thẩm Nam Chi vẫn đang suy nghĩ xem những gì mình đã chuẩn bị gần đây còn chỗ nào chưa hoàn thiện, lát nữa nàng cũng phải dành chút thời gian kiểm tra lại danh sách, nếu thực sự có gì thiếu sót, cũng không biết Từ thị có bằng lòng chỉ bảo nàng hay không.

Nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ đến việc vừa rồi Từ thị còn đang nổi trận lôi đình vì chuyện hôm qua, bản thân lúc này lại chủ động đi làm phiền bà, chẳng phải là tự chuốc lấy khổ sao.

Thẩm Nam Chi vừa nghĩ vừa đi về phía sân của mình, khi vòng qua góc sân sau, đang định ngẩng đầu nhìn đường, lại không ngờ chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm, khiến nàng khựng lại, đứng chôn chân tại chỗ.

Dưới bóng liễu không xa, thiếu niên đứng nghiêng người, dáng người cao thẳng, bộ y phục trắng tinh khiết tao nhã và ôn nhu, làm dịu đi những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, dưới ánh nắng ban mai xuyên qua tán cây, đẹp như một bức tranh tuyệt mỹ bước ra từ trong tranh.

Nhưng nơi Lục Văn đứng không phải nơi nào khác, chính là trước cửa sân của Thẩm Nam Chi, cho dù hắn muốn đi đâu, cũng sẽ không tiện đường đi qua đây, vậy nên hắn đang đợi nàng ở đây.

Nhận ra điều này, những ký ức vốn đã dần mờ nhạt đêm qua đột nhiên hiện lên rõ ràng trong đầu, những giọt nước từ mái tóc đen nhánh nhỏ xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ nàng, và bóng đen với những đường nét rõ ràng in trên bình phong, hơi ngẩng đầu, đặt bàn tay tội lỗi đó lên…

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đừng nghĩ nữa!

Thẩm Nam Chi giật mình tỉnh giấc, nàng cũng không biết tại sao mình vừa nhìn thấy Lục Văn liền nhớ đến những hình ảnh này, rõ ràng những chuyện khác xảy ra đêm qua còn đáng kinh ngạc và đáng quan tâm hơn, nhưng đầu óc nàng như không thể kiểm soát được, căn bản không nghe thấy tiếng kêu gào của mình.

Lục Văn lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào Thẩm Nam Chi đang ngây người ở góc rẽ.

Giữa hai người là một vườn hoa, tuy có thể nhìn thấy đối phương, nhưng khoảng cách này không tiện gọi to, nhưng khoảng cách này lại đủ để Lục Văn nhìn rõ những biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt Thẩm Nam Chi.

Thẩm Nam Chi vốn luôn có vẻ mặt đờ đẫn, lúc này biểu cảm trên mặt lại sống động đến mức khiến người ta khó có thể rời mắt, Lục Văn không khỏi nảy sinh chút nghi vấn vì nàng, rốt cuộc là điều gì, có thể chiếm giữ tâm trí nàng, khiến nàng lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy.

Nhưng nghi vấn này chỉ dừng lại trong đầu Lục Văn một chút, rồi liền biến thành một nụ cười khó nhận ra trên môi hắn.

Xem ra, là đang nghĩ đến hắn rồi.

Thẩm Nam Chi mất khá nhiều công sức mới xua đuổi được những hình ảnh đáng xấu hổ trong đầu, tự lừa mình dối người giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể vừa rồi nàng không hề nghĩ gì, chậm rãi đi vòng qua vườn hoa đến trước mặt Lục Văn, dịu dàng nói: "Lục Văn, sao đệ lại đứng đây?"

Lục Văn nhìn Thẩm Nam Chi đang tự cho rằng mình đã ngụy trang rất tốt trước mặt, đáy mắt lóe lên ý cười, nhưng rất nhanh lại biến mất: "Tẩu tẩu, buổi sáng tốt lành, ta đặc biệt đến đây đợi tẩu."

"Đợi, đợi ta làm gì?" Giọng Thẩm Nam Chi càng lúc càng nhỏ, nhất thời lại có chút muốn quay người bỏ chạy.

Thực ra, nàng vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Lục Văn, trong tình huống cấp bách đêm qua, Lục Văn thần trí không tỉnh táo, nàng cũng như bị mê hoặc, nên mới không suy nghĩ nhiều mà thuận thế giúp hắn che giấu tung tích, không hề nhắc đến sự xuất hiện của hắn với bất kỳ ai.

Nhưng nàng vẫn rất khó không để ý đến lý do Lục Văn xuất hiện trên thuyền đêm qua, thứ bị mất là gì nàng không biết, nhưng dù sao cũng khiến nàng bị liên lụy vào chuyện này, nếu thực sự là thứ vô cùng quý giá, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nếu sau này có người điều tra đến nàng, nàng nào có gan dám bao che giấu giếm chuyện lớn như vậy.

Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, nếu nàng thực sự nói ra tung tích của Lục Văn, Lục Văn sẽ bị nha môn bắt đi vì tội ăn trộm đồ quan trọng, phủ Quốc Công có thể sẽ bị liên lụy đôi chút, nhưng với tình cảnh của Lục Văn, e rằng phủ Quốc Công nhất định sẽ vứt bỏ hắn để tự bảo vệ mình.

Vì vậy, Lục Văn hôm nay đến tìm nàng chắc chắn là muốn nói chuyện hôm qua với nàng.

Quả nhiên, ngay sau đó, Lục Văn liền thẳng thắn nói: "Ta muốn vì chuyện hôm qua, cảm ơn tẩu tẩu."

Thẩm Nam Chi ngẩng đầu nhìn Lục Văn, sắc mặt hắn trầm ổn, đáy mắt bình lặng như nước, như thể không hề lo lắng nàng sẽ tố cáo tội hành của hắn, thản nhiên như không phải vừa làm chuyện xấu, ngược lại còn đường hoàng đến đây chỉ để cảm ơn nàng vì đã giúp hắn đêm qua.

Hắn không hề sợ hãi sao?

Thẩm Nam Chi mấp máy môi, im lặng một lúc mới nhẹ giọng nói: "Vào trong sân nói chuyện đi."

Xuân Hạ và Thu Đông đang ở trong sân nhỏ chờ chủ nhân trở về nghe thấy tiếng động ở cửa viện liền nhanh chóng chạy ra, vừa thấy Thẩm Nam Chi cùng Lục Văn vào sân, đều sững sờ, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, hành lễ với hai người: "Thế tử phi, nhị thiếu gia."
 
Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 59



"Pha ấm trà, chuẩn bị chút điểm tâm." Thẩm Nam Chi ôn tồn dặn dò, nói xong, dường như lại nghĩ đến điều gì, không để lại dấu vết nhìn Lục Văn một cái, rồi nhanh chóng nói tiếp, "Loại ngọt."

Ánh mắt Lục Văn khẽ động, rồi cúi đầu xuống, ngón tay xoa xoa tay áo, có chút tò mò không biết Thẩm Nam Chi biết khẩu vị của hắn từ đâu.

Xuân Hạ và Thu Đông đáp lại một tiếng, Thẩm Nam Chi cũng ngồi xuống bên bàn đá trong sân: "Đệ ngồi đi."

Lục Văn hoàn hồn, nhìn quanh sân nhỏ nơi Thẩm Nam Chi ở.

Nơi này trước khi nàng gả vào phủ Quốc Công không có ai ở, là sau này khi sửa sang lại phòng cưới cho nàng và Lục Hằng mới được dọn dẹp, sân rộng rãi sáng sủa, cây xanh xung quanh tường vây tươi tốt, con đường đá xanh uốn lượn đến nhà chính, đúng là một cái sân không tệ, chỉ là hơi xa hắn.

Lục Văn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thẩm Nam Chi: "Hôm qua đã để tẩu tẩu chê cười rồi, cũng may nhờ có sự giúp đỡ của tẩu tẩu, nên hôm nay ta mới đặc biệt đến đây, muốn cảm ơn tẩu tẩu đàng hoàng."

Giọng nói trầm thấp của Lục Văn sau khi thay đổi có chút từ tính, nhẹ nhàng nói ra, cùng với khuôn mặt tuấn tú của hắn, luôn khiến người ta bất giác không thể liên hệ hắn với tên trộm lén lút hôm qua.

Hắn liên tục gọi nàng là tẩu tẩu, giống như đệ đệ ngoan ngoãn mới lớn nhà bên, cung kính đúng mực, không hề vượt quá giới hạn, ngược lại khiến nàng - người vừa mới nảy ra những hình ảnh kia trong đầu - suýt nữa thì mất mặt, chỉ đành vội vàng mở lời: "Hôm qua đã nói rồi, đệ cũng từng giúp ta, cần gì phải cảm ơn ta như vậy. Ngược lại là ta, trước đây nói muốn báo đáp đệ, vậy mà vẫn chưa tìm được cơ hội, nếu việc này mà giúp được đệ, ta cũng yên tâm phần nào."

Tuy giọng điệu của Lục Văn vô cùng đúng mực, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng. Nghe nàng nói vậy, thần sắc trong mắt hắn hơi tối lại, trầm giọng nói: "Trước đây tẩu tẩu gặp nạn, ta ra tay tương trợ là lẽ đương nhiên, nhưng hôm qua tẩu tẩu giúp ta..."

Nói đến đây, Lục Văn lại ngừng lời, úp úp mở mở, dường như đang thăm dò xem nàng rốt cuộc đã biết được bao nhiêu.

Nàng cũng bừng tỉnh khỏi vẻ ngoài ngoan ngoãn, hiền lành của Lục Văn, thầm mắng mình lúc nãy vậy mà có một khoảnh khắc hoàn toàn không nhận ra Lục Văn đã làm sai chuyện gì, thậm chí còn vì cảm thấy mình đã giúp được hắn mà vui mừng.

Giảm bớt vẻ mặt lãnh đạm, nàng hiếm khi nghiêm túc như vậy, nhìn Lục Văn thêm vài lần, rất nhanh liền cảm thấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó thật sự dễ dàng ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, thế là lại không tự nhiên mà dời mắt đi, nghiêm mặt hỏi: "Hôm qua, tại sao đệ lại làm chuyện như vậy?"

Lục Văn không trả lời, lặng lẽ nhìn nàng, dường như đang do dự không biết nên giải thích với nàng về nguyên nhân sự việc hôm qua như thế nào.

Thực ra, Lục Văn chỉ đang ung dung chờ nàng tự mình nói ra toàn bộ. Hắn im lặng không trả lời, giống như đang gặp khó khăn, mà nàng quả thật không phải là đối thủ của Lục Văn trong việc đấu trí, rất nhanh đã thua trận dưới sự im lặng của hắn, tự mình lại lo lắng hỏi tiếp: "Bảo vật bị mất trên thuyền hôm qua thật sự là do đệ trộm sao? Đệ... sao đệ lại làm chuyện như vậy?"

Lục Văn trước mắt nàng trông ngoan ngoãn, yên lặng, thậm chí khiến nàng cảm thấy hắn chỉ là một thiếu niên chưa hiểu rõ đúng sai, còn nàng với tư cách là tẩu tẩu, là người tỷ tỷ hơn hắn năm tuổi, phát hiện hắn suýt nữa lầm đường lạc lối, tất nhiên phải khuyên nhủ tận tình.

"Trộm cắp... sao?" Khóe môi Lục Văn khẽ động, chậm rãi nghiền ngẫm hai chữ "trộm cắp" bên môi một lát, rồi thản nhiên nói: "Ta chỉ đang lấy lại thứ thuộc về mình thôi."

Lời này của Lục Văn mơ hồ, không phủ nhận chuyện trộm cắp, nhưng cũng thật sự nói ra ý đồ của mình.

Nàng nghe ra, Lục Văn đây là thừa nhận tội lỗi của mình, vội vàng nói: "Thứ gì đáng để đệ mạo hiểm như vậy, bây giờ vẫn chưa có ai điều tra ra đệ đã đến Kim Hồ hôm qua, nhưng nếu sau này bị người ta tra ra, đệ sẽ bị đưa vào đại lao đấy."

Nghe vậy, Lục Văn chớp chớp mắt có chút vô tội, đôi đồng tử trong veo phản chiếu dáng vẻ lo lắng cho hắn của nàng. Hắn nhìn có chút nhập thần, im lặng một lát rồi mới thản nhiên hỏi ngược lại: "Hôm qua chỉ có một mình tẩu tẩu biết ta đã đến Kim Hồ, nếu có người đến điều tra, tẩu tẩu sẽ khai ra ta sao?"

Nàng lập tức nghẹn lời, có chút tức giận nói: "Đệ làm như vậy là không đúng, nếu ta không khai ra đệ, ta chính là đang bao che cho đệ phạm tội!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Nhưng nếu tẩu tẩu khai ra ta, ta sẽ phải ngồi đại lao."

Đầu óc nàng ong ong, luôn cảm thấy Lục Văn như đang cố tình kéo nàng xuống nước, nhưng lại cảm thấy Lục Văn không giống loại người bụng dạ xấu xa như vậy. Nàng mím môi, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, vốn dĩ nàng cũng không phải là người giỏi tranh luận với người khác.

Trong lúc im lặng, Lục Văn lại đột nhiên bật cười, nụ cười nhạt nhòa hiện lên trên khóe môi, tiếng cười trầm thấp như một dòng suối băng chảy vào tai.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn khó hiểu, liền nghe hắn phá vỡ sự im lặng, ôn tồn nói: "Chỉ là nói đùa với tẩu tẩu thôi, bị tẩu tẩu bắt gặp thật sự là nằm ngoài kế hoạch, ta cũng không hề muốn để tẩu tẩu bao che cho hành vi của mình, nhưng ta không cảm thấy việc ta làm như vậy gọi là phạm tội, ta chỉ đang làm việc ta nên làm, nếu vì vậy mà liên lụy đến tẩu tẩu, tẩu tẩu cứ khai ra ta là được, ngồi tù cũng chỉ là hậu quả ta phải gánh chịu vì việc này thất bại thôi."
 
Back
Top Bottom