Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  ∙Tam Sao Thất Bản∙

∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 30 - Yến tiệc


Bữa yến tiệc được tổ chức ở điện Chính Nghi, bên cạnh chính điện Càn Nguyên.

Khi ba người nhà Diệp Lệ Vũ đến thì khách khứa đã đến gần hết.

Bọn họ cúi chào vị vương gia vừa từ chiến trường trở về cùng hai cô con gái của ông.

- Vương gia!

Nhị vị quận chúa!

Các vị đến rồi!Diệp Lệ Vũ và Diệp Lệ Thanh chắp tay thi lễ, đồng thanh nói:- Thái sư an!Thái sư - Võ Thanh Liêm nhẹ giọng nói:- Hai vị quận chúa không cần khách sáo.Diệp Thanh Phong nói:- Không biết mấy tháng ta ở chiến trường trong thành có chuyện gì thú vị không?Võ Thanh Liêm cười cười nói:- Không biết vương gia có muốn nghe không?Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng tiệc.

Những người còn lại cũng quay trở lại cuộc trò chuyện của mình.- Thái tử điện hạ!

Tam hoàng tử!Diệp Lệ Thanh đột nhiên lên tiếng làm Diệp Lệ Vũ phải dứt cuộc trò chuyện với các phu nhân khác.

Cô kéo muội muội ra phía sau, nói:
- Thái tử điện hạ!

Tam hoàng tử!Vị thái tử kia nhìn thấy Diệp Lệ Thanh liền nhếch miệng nói:- Biểu muội, lâu rồi không gặp.Diệp Lệ Vũ gằng giọng nói:
- Diệp Hoàng Huy, thu lại ánh mắt đó đi.

Ta không muốn rút kiếm đâu.Diệp Hoàng Huy nói:- Biểu muội, muội xem Lệ Thanh xinh đẹp thế này.

Có phải nên sớm gả đi không?Diệp Lệ Vũ đáp:
- Có gả cũng không gả cho ngươi.- Ngươi...Những người đang có mặt đều hướng sự chú ý về trận đấu khẩu của thái tử đương triều và trưởng quận chúa của Diệp Thanh vương.

- Được rồi!

Hai người đừng cãi nhau nữa.Lúc này vị tam hoàng tử mới lên tiếng ngăn cản.- Diệp Hoàng Quân, đừng lo chuyện bao đồng.

- Diệp Lệ Vũ nói.Diệp Hoàng Quân hạ giọng nói:- Biểu tỷ, ta thấy tỷ nên lo cho bản thân thì hơn.Diệp Lệ Vũ lên giọng nói:
- Ta thấy biểu đệ cũng nên lo cho bản thân.Tiếng xì xào huyên náo bắt đầu vang lên.

Chưa bao giờ người ta thấy quyền lực của một vị quận chúa lại lớn đến vậy.

Uy lực lớn như thể cha cô là Nhiếp chính vương vậy.

Diệp Hoàng Huy không rõ biết nghĩ gì hay do ánh nhìn đầy thách thức của Diệp Lệ Vũ mà rút kiếm kề vào cổ cô.- Sao đây?

- Diệp Lệ Vũ nói - Muốn giết ta sao?

Giết ta rồi ngươi tự đi bình định biên ải nhé.Thái tử nói lớn:- Ngươi dám thách thức ta?Diệp Lệ Vũ trả lời:
- Vậy người thử cứa một đường lên cổ ta xem.

- Người...Được...vậy chúng so chiêu đi.Diệp Hoàng Huy thu kiếm về thủ thế sẵn sàng.

Diệp Lệ Vũ cũng đưa tay lên chuẩn bị họa bùa triệu kiếm thì có một lưỡi kiếm khác chặn giữa hai người.

Người đó nói:- Thái tử điện hạ, quận chúa thứ lỗi.

Hôm nay là ngày vui, không nên đổ máu.Diệp Hoàng Huy đành phải thu kiếm.

Gã hỏi:- Ngươi là ai?Người kia nói:- Tại hạ Lục Ảnh, gia chủ Lục gia.Diệp Hoàng Huy nhận ra cái tên.

Hôm nay hắn là khách quý của triều đình, phía sau còn có người chống lưng nên tốt nhất không nên đắc tội.

Diệp Hoàng Huy hừ lạnh rồi rời đi.

Diệp Lệ Vũ thấy phía sau Lục Ảnh còn bốn người nữa.

Cô hỏi:- Các vị là gia chủ năm gia tộc phía nam?Lục Ảnh đáp:- Phải!

Chính là bọn ta.- Hình như ta từng gặp cậu rồi?- Đúng vậy, lúc đó ta vẫn là thiếu chủ Lục gia.Diệp Lệ Vũ niềm nở nói:
- Được rồi, mời ngồi.

Ngươi trông muội muội ta một lát được không?Lục Ảnh hướng ánh nhìn ra cô gái đứng phía sau cô.

Hắn thoáng sững sờ vì nhan sắc xinh đẹp của nàng.

Hắn gật đầu với lời đề nghị của Diệp Lệ Vũ.Đám người sau đó nhanh chóng tản ra.

Diệp Lệ Thanh cũng được giao cho Lục Ảnh trông coi để Diệp Lệ Vũ đi chào hỏi một số người.

Hai người ngồi cùng nhau sau một lúc thì Diệp Lệ Thanh lên tiếng để đỡ ngượng ngùng:- Ngươi từng gặp tỷ tỷ ta trong quân doanh à?- Đúng vậy!

Lúc đó trông cô ấy đáng sợ lắm.- Sao lại đáng sợ?

- Diệp Lệ Thanh thắc mắc -Bình thường ở nhà tỷ ấy hiền lắm mà nhỉ.- Vậy là tiểu quận chúa chưa thấy cảnh đại quận chúa trên chiến trường chém giết địch như thế nào rồi.Diệp Lệ Thanh nhoài người về phía Lục Ảnh, nheo mắt hỏi:- Trông như thế nào?Lục Ảnh đáp:- Nói sao nhỉ?

Lúc đó khi ta nhìn thấy tỷ tỷ cô trên chiến trường, áo giáp bạc của cô ấy đã bị nhuộm đỏ.

Lưỡi kiếm Trầm Bích tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo vô cùng.

Gương mặt của cũng vương lại máu tanh còn ánh mắt thì đằng đằng sát khí.- Hai người đang nói gì vậy?Diệp Lệ Thanh và Lục Ảnh giật nảy người.

Diệp Lệ Vũ nói tiếp:
- Đang nói xấu ta à?Lục Ảnh lắp bắp nói:- Không...không có...Diệp Lệ Vũ quay sang muội muội, hỏi:
- Không có sao?Diệp Lệ Thanh gật đầu lia lịa.

Diệp Lệ Vũ tiếp lời:
- Không có thì tốt.

- Cô quay sang Lục Ảnh - Đừng để ta nghe thấy thứ gì đó.

Ta không muốn mắng cậu thêm một buổi chiều đâu.- Ta hiểu.

- Lục Ảnh nói.Diệp Lệ Thanh nghi hoặc nhìn Lục Ảnh.

Hóa ra tên này từng bị tỷ tỷ của nàng mắng.

Nhưng còn chưa kịp hỏi hắn đã làm gì để bị mắng cả một buổi chiều thì ở bên ngoài, tiếng của Lâm Hồng công công từ xa vọng lại:
- Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đến!

27/7/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 31 - Yến tiệc


- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!

Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!Toàn bộ người trong điện đồng loạt quỳ xuống hành lễ.- Miễn lễ!Hoàng đế nhanh chóng cho mọi người đứng lên.

Đi bên cạnh là Diệp Thanh Phong và vị hoàng hậu họ Khương - con gái của tể tướng đương thời.Diệp Lệ Vũ tiến lên hai bước, khẽ nói:- Bệ hạ!

Hoàng hậu nương nương!Khương hoàng hậu lạnh giọng nói:- Quận chúa đa lễ!Diệp Lệ Vũ nhoẻn miệng cười nhưng không đáp lại.

Diệp đế lên tiếng nói:
- Được rồi, mọi người về vị trí đi.

Chúng ta còn nhiều việc đấy.Khi bá quan đã yên vị, Lâm công công đứng ra trước đại điện nói:- Lục Ảnh, Tống Đình Nguyên, Chu Vũ, Trần Bá Long, Lưu Khải nghe chỉ.Gia chủ năm nhà lập tức bước ra ngoài quỳ xuống.

Lâm công công tuyên chỉ:- Thời gian vừa qua, Nam Phong phải đối mặt với chiến sự căng thẳng.

Nhưng may mắn có năm gia tộc tận lực trợ giúp cho triều đình.

Nay binh biến đã qua, xét thấy có công lao lớn với đất nước, trẫm ban cho mỗi gia tộc quản lý năm trấn phía nam.

Khâm thử!- Tạ ơn bệ hạ!Năm người sau đó đứng lên sau đó lui về chỗ ngồi đối diện phụ tử Diệp Thanh Phong.

Lâm công công tiếp tục nói:- Diệp Thanh vương phủ nghe chỉ!Diệp Lệ Vũ cùng phụ thân và muội muội bước ra.

Lâm công công tuyên chỉ:
- Xét thấy trong trận đánh vừa qua Diệp Thanh Vương là người có công lao lớn nhất.

Nay thăng làm Nhiếp Chính vương.

Quận chúa Diệp Lệ Vũ ban tước hiệu Hoa Nhung, giao quyền quản lý cấm quân trong thành.

Khâm thử!- Tạ ơn bệ hạ!Dứt lời tuyên chỉ, sắc mặt của Lâm công công và hoàng hậu thoáng tái xanh.

Khán phòng cũng chìm vào im lặng.

Trái lại hoàng đế không có phản ứng gì, ra hiệu cho cha con Diệp Thanh vương lui xuống.

Diệp đế ngồi trên cao lớn giọng nói:- Hoàng huynh, thời gian tới phải nhờ vào huynh rồi.Diệp Thanh Phong cười nói:- Tạ ơn bệ hạ đã đề cao.- Người một nhà, không cần khách sáo.Hoàng hậu ngồi bên cạnh khẽ nói:- Bệ hạ, nên khai yến rồi.- Được!

Theo ý nàng!

Khai yến!Không gian yên tĩnh lập tức trở nên huyên náo.

Thức ăn và rượu liên tục được cung nữ mang lên.

Các vũ công hoàng gia cũng xuất hiện.

Các nàng mặt hoa da phấn, thân hình mảnh mai ẩn hiện sau lớp áo lụa phô diễn những đường múa điêu luyện theo điệu nhạc.

Bỗng nhiên, trong số bá đột nhiên có kẻ đứng lên nói:- Bệ hạ, vi thần có một ý này.

Không biết bệ hạ có muốn nghe không?Diệp đế ra hiệu cho các vũ công và nhạc công dừng lại.

Ông ta nói:- Khanh có ý tưởng gì?

Khương tể tướng?Khương tể tướng chỉ chờ có thế, liền nói:- Bệ hạ, tiểu quận chúa của Diệp Thanh vương là hậu nhân của đệ nhất tài nữ kinh thành năm xưa, từ nhỏ múa hát hay cầm kỳ đều tinh thông.

Thần thấy hay là để tiểu quận múa điệu góp vui cho tiệc mừng công hôm nay.

Không biết ý của bệ hạ thế nào?Diệp Lệ Thanh giật mình khi bị chỉ đích danh.

Diệp Lệ Vũ ngồi bên cạnh lên tiếng trấn an:
- Muội bình tĩnh, để ta giải quyết.Lúc này ánh mắt của Diệp đế đã hướng về phía tỷ muội Diệp Lệ Vũ, nói:- Lệ Thanh, ý con thế nào?Không để cho nàng lên tiếng, Diệp Lệ Vũ đứng dậy, nói:- Bệ hạ, muội muội của thần hôm nay không được khỏe.

E là không thể góp vui được.Khương tể tướng lại nói:- Không khỏe?

Ta thấy tiểu quận chúa sắc mặt hồng hào.

Đâu có giống với người bị bệnh.Diệp Lệ Thanh đưa mắt nhìn Diệp Lệ Vũ.

Đây chẳng khác nào làm khó tỷ muội nàng.

Nhưng tỷ tỷ nàng lại nói diều mà không ai ngờ tới.

- Vậy...để ta thay thế được không?Mọi người nhìn cô với vẻ mặt hoang mang.

Diệp đế nhíu mày, hỏi ngược lại:- Con chắc chứ?Diệp Lệ Vũ nói một cách chắc chắn:
- Tiểu muội của thần đang không không khỏe, thần thay thế có gì không thỏa đáng chứ?- Được!

Trẫm chuẩn!Diệp Lệ Vũ mỉm cười nói:
- Được, các vị, ta đi chuẩn bị một lát.Dứt lời cô liền theo các vũ công lui xuống.

Tiếng ồn ào lại vang lên- Đúng là lạ nhỉ?

Ta chỉ biết đại quận chúa phần lớn thời gian đều gắn liền với chiến trường và quân doanh.

Chưa từng nghe nói cô ấy có học múa.- Tỷ muội bọn họ là hậu nhân của đệ nhất tài nữ kinh thành cơ mà.

Ít nhiều cũng phải biết chút gì đó chứ.- Đúng rồi!

Lúc trước từ trong Diệp Thanh vương phủ truyền ra một tin tức.- Tin gì?- Nghe nói trong ngày sinh thần của Bạch tướng quân ba năm trước, hai người họ một người thổi sáo, một người múa dưới ánh trăng.

Khung cảnh tràn ngập tiên khí.Thanh âm truyền đến tai của Diệp Thanh Phong nhưng ông vẫn nhàn nhã ngồi uống rượu.

Diệp Lệ Thanh sốt ruột nói:- Phụ thân!

Người không lo thật sao?Diệp Thanh Phong đáp:- Có gì phải lo?

Tỷ tỷ của con tự biết phải xử lý thế nào.Diệp Lệ Thanh không nói thêm gì nữa.

Nàng ngước nhìn phía đối diện, Lục Ảnh cũng nháy mắt với nàng.

Dựa vào khẩu hình miệng của hắn, nàng cũng có thể biết được hắn đang nói:"Đừng lo".Diệp Lệ Thanh điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng bình tĩnh.

Gần nửa canh giờ sau, cửa điện bật mở, tiếng nhạc lại vang lên.

Các vũ công mặc áo lụa màu hồng nhạt, đeo mạng che mặt cũng lần lượt xuất hiện.

Nhưng vì đeo mạng che mặt nên cho dù có căng đôi mắt ra nhìn cũng chẳng tìm được.Các vũ công vẫn tiếp tục phô diễn những đường múa uyển chuyển, điêu luyện.

Bọn họ tụ lại ở giữa điện, tạo thành hình dáng của một đóa hoa sen.

Những người đứng vòng ngoài lần lượt khuỵu xuống.

Khi chỉ còn lại một người đứng quay lưng về phía đám người đang xem thì tiếng nhạc đột ngột dừng lại.

Người đứng ở giữa đóa hoa bắt đầu gãy đàn.

Âm thanh dịu nhẹ như tiếng suối trong rót vào tai làm say đắm lòng người.Đàn được một lúc, cô gái ấy quay người lại, hai cô nương đứng hai bên giúp cô tháo mạng che mặt.

Trong điện lập tức có người ồ lên:- Là đại quận chúa!

10/8/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 32 - Điệu Múa Hồng Y


Mọi ánh mắt đều dán chặt lên người Diệp Lệ Vũ.Tiếng nhạc du dương lại vang lên cùng tiếng đàn của đại quận chúa.

Dáng người nhỏ nhắn thanh mảnh của cô trong tầng y phục màu hồng phấn nhẹ nhàng chuyển động theo từng giai điệu.

Khuôn mặt bình thường không mấy chăm chút nay lại được điểm trang lộng lẫy, mắt hồng môi đỏ, tóc búi gọn gàng.

Đôi mắt khẽ đảo quanh một vòng, đôi môi cong lên thành một nụ cười duyên dáng, đôi bàn tay thoăn thoắt lướt qua dây đàn.

Từ khi Diệp Lệ Vũ lộ mặt, Diệp Lệ Thanh vẫn chưa hết há hốc.

Tỷ tỷ nàng từ khi nào có dáng vẻ điệu đà đến thế này?- Sao?

Ta đã nói tỷ tỷ con có thể tự giải quyết cờ mà.Diệp Thanh Phong nói nhỏ với nàng.

Diệp Lệ Thanh gật gù đáp:- Con chưa từng nghĩ tỷ ấy có thể múa đẹp như vậy.- Con coi thường tỷ tỷ con quá rồi.Diệp Lệ Vũ ngừng đánh đàn, cô đưa tay lên giữa không trung họa hai chữ "Trầm Bích", miệng lẩm nhẩm đọc khẩu chú:"Cổ nguyệt chi tâm,thiên địa tương thông, Trầm Bích xuất thế, tuẫn nguyệt mà đến!"

Từ hai chữ giữa không trung, một luồng sáng hiện ra hình dáng một thanh kiếm có vỏ màu trắng bạc.

Diệp Lệ Vũ cầm vào cán rút kiếm ra.

Nhanh như cắt, thanh kiếm được phóng đi.

Cắm phập trước bàn của lão tể tướng.

Gần như ngay lập tức điện Chính Nghi loạn thành một mớ bòng bong.

Khương tể tướng hoảng sợ đứng bật dậy, lão từ hoang mang nhìn Diệp Lệ Vũ.

Nhưng ngay sau đó lão ta thét lớn:- Láo xược!

Ngươi muốn ám toán trọng thần của triều đình?!Diệp Lệ Vũ khoanh tay mỉm cười nói:
- Tể tướng thứ lỗi cho.

Ta chỉ muốn biểu diễn một bài múa kiếm nhưng trượt tay mất rồi.- Ngươi...

- Khương tể tướng cứng họng.Lão ta tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, hai mày nhíu chặt.

Ngay lập tức lão ra lệnh cho hai hộ vệ phía sau lao lên tấn công Diệp Lệ Vũ.

Diệp Thanh Phong đương nhiên cũng không để yên.

Ông cũng rút đứng lên rút gươm sẵn sàng chiến đấu.- Dừng lại!

Hoàng thượng còn ngồi ở đây mà các người muốn đánh nhau!Lâm công công lên tiếng ngăn cản đám người.

Hoàng đế sau một lúc ngồi xem mới nói:- Lệ Vũ, con lui xuống trước đi.Diệp Lệ Vũ đá mắt sang chỗ phụ thân, ông gật nhẹ đầu.

Cô thu kiếm, khuỵu gối hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.

Để lại hậu quả cho hoàng đế và phụ thân giải quyết.
________________________________Khi Diệp Lệ Vũ ra đến cửa cung thì tuyết lại bắt đầu rơi.

Nhưng nhìn sắc trời có thể đoán hiện tại đang là buổi trưa.

Thị vệ gác cổng thấy cô cứ đứng mãi không chịu đi liền liên tiếng hỏi:- Quận chúa, người chờ vương gia sao?Cô lắc đầu ý bảo không phải.

Sau đó cô mới rời đi, có điều hướng đó không phải đường về vương phủ mà là đi đến thái y viện._______________________________Thái y viện_Hiện tại ở thái y viện hiện tại chỉ có bốn năm người, trong đó có một vị ngự y họ Bạch tầm tuổi ngũ tuần đứng đầu viện.

Vị này cũng là phụ thân thân sinh của Bạch Lạc Yên.

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, Bạch ngự y vẫn đọc sách như mọi khi ở thư phòng.

Từ bên ngoài, một thư đồng tầm sáu tuổi chạy vào thưa:- Bạch trưởng lão, có khách tới.Bạch ngự y hỏi lại:- Là người khách nào?Thư đồng liền đáp:- Là Hoa Nhung quận chúa phủ Diệp Thanh vương.Bạch ngự y gắp sách lại, thở dài một hơi lại nói:- Để cô ấy vào.Thư đồng nhanh chóng lui đi.

Lúc sau Diệp Lệ Vũ bước vào, trên người vẫn còn chút tuyết trắng bám lại.

Bạch ngự y rót trà rồi ra hiệu cho cô ngồi đối diện ông.- Quận chúa gây náo loạn ở Chính Nghi điện xong liền chạy đến chỗ của lão già ta uống trà sao?

- Bạch ngự y nói.Diệp Lệ Vũ nhướng mày nói:
- Nhanh như vậy đã truyền khắp cung rồi ư?Bạch ngự y cười cười, hớp một ngụm trà nóng rồi mới nói:- Từ đó đến đây cũng khoảng một canh giờ.

Với năng lực của quận chúa thì chắc chỉ tốn nửa canh.

Nhưng tốc độ của tin tức trong cung còn nhanh hơn như vậy.Ông dừng một lúc rồi tiếp lời:- Hôm nay quận chúa đến đây có chuyện gì cần ta giúp?Diệp Lệ Vũ uống một miếng trà rồi mới đáp:
- Dạo này trong hậu cung có chuyện gì xảy ra không?Bạch ngự y nói:- Ý của quận chúa là chỗ của hoàng hậu hay là chỗ của Thu quý phi?- Cả hai.- Hoàng hậu thì không có động tĩnh gì đáng chú ý nhưng chỗ quý phi thì có đấy.Diệp Lệ Vũ thắc mắc hỏi:
- Chuyện gì?Bạch ngự y ngoắc tay bảo cô nhích lại gần, sau đó thì thầm vào tai cô:- Thu quý phi có hỉ được hai tháng rồi.Diệp Lệ Vũ rụt người lại, nói:
- Bệ hạ đã biết chưa?Bạch ngự y gật đầu.

Diệp Lệ Vũ tiếp tục nói:- Tin này là tuyệt mật, hy vọng người đừng để lộ ra bên ngoài.Bạch ngự y lại gật đầu đồng ý với cô.

Đại quận chúa đứng dậy, khẽ cúi đầu chào rồi rời đi.___________________________________Xế chiều hôm đó_"Cốc - cốc - cốc"- Tỷ tỷ!

Tỷ tỷ!Tiếng gọi dồn dập kèm theo tiếng gõ cửa liên hồi kéo Diệp Lệ Vũ ra khỏi giấc ngủ.

Cô khó chịu nói lớn:- Muội vào đi!Nói xong cô liền trở mình quay vào tường.

Diệp Lệ Thanh đẩy cửa bước vào trong, trên tay nàng bưng một bát cháo nóng hổi.

Nàng nhỏ giọng nói:- Tỷ tỷ!

Dậy ăn chút cháo đi.

Buổi sáng ở bữa tiệc tỷ không ăn được bao nhiêu.

Tiểu Đào nói từ lúc về tỷ cũng chưa ăn gì hết.Diệp Lệ Vũ kéo chăn qua khỏi đỉnh đầu, nói:
- Muội để trên bàn đi, ta muốn ngủ.Diệp Lệ Thanh đặt bát cháo lên bàn rồi nói:
- Tỷ nhớ ăn đấy...Mà còn một chuyện nữa.- Nói nhanh đi!

- Diệp Lệ Vũ nói.- Bệ hạ gửi mật thư nói tỷ tối nay bí mật vào cung.Diệp Lệ Vũ khẽ mở mắt, cô thầm nghĩ chuyện gì cũng gọi, cũng tới tay mình.

Cô nói:
- Được rồi!

Muội nói tới đây được rồi.

Tối nay ta sẽ đi.

24/8/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 33 - Thu quý phi mang long thai


Nửa đêm canh ba, Diệp Lệ Vũ xuất phát từ vương phủ.

Giờ này cửa cung đã đóng nên chỉ còn cách lẻn vào.Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy những con đường được phủ tuyết trắng trông giống một dòng sông băng chảy chằng chịt.

Nhìn khung cảnh này cô lại nhớ tới mẫu thân, nhớ tới mùa đông năm đó.Nhớ nhiều năm trước, bầu trời hôm ấy cũng giống như hôm nay, khi đó Diệp Lệ Vũ mới bốn tuổi.

Năm ấy, nhà ngoại cô - Dương thị bị hai nhà Khương - Đàm liên thủ vu cho tội phản quốc, trong một đêm bị giết sạch không sót một ai.

Mẫu thân cô - đệ nhất tài nữ kinh thành Dương Hiểu Yên khi đó đang mang thai thứ nữ thì nhận được tin dữ dẫn tới sinh sớm.

Sau khi sinh vì mất sức và đau thương quá độ mà bỏ lại tỷ muội cô chi sau ba ngày.Hai năm sau đó, phụ thân Diệp Lệ Vũ tìm được bằng chứng Dương thị bị vu oan.

Khương gia dùng quyền lực áp đảo gây sức ép lên hoàng đế nên thoát nạn.

Do vậy mà toàn bộ tội danh đều bị đẩy lên đầu Đàm gia.

Nam nhân bị chém đầu, nữ nhân bán đi làm nô dịch.Diệp Lệ Vũ nhớ khi đó theo phụ thân đi giám sát.

Chiều tối hôm đó tuyết rơi dày đặc, trong đoàn người đang di chuyển bỗng có một cô bé quần áo dơ bẩn, thân hình ốm yếu ngã ra nền tuyết.

Diệp Thanh Phong bảo cô và Bạch Lạc Yên đến kiểm tra.

Bạch Lạc Yên bắt mạch xong liền nói:
- Hơi thở yếu ớt, không dò ra mạch tượng.

E là...- Vậy thì thôi, phản đồ không cần cứu.Diệp Lệ Vũ nói xong quay sang nhìn phụ thân lắc đầu.

Diệp Thanh Phong gật đầu với cô rồi gọi con gái lại gần.

Cô chưa kịp bước đi liền cảm thấy vạt áo bị níu lại.

Xoay gót nhìn lại xem thì thấy cô bé kia đang nắm chặt vạt áo, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Diệp Lệ Vũ nhìn thấy ánh mắt đó liền hoảng sợ muốn dằn ra nhưng cô bé kia nắm càng chặt.

- Tìm chết!

- Diệp Lệ Vũ lẩm bẩmKhi cô rút kiếm chuẩn bị cho người kia một nhát thì bị một nguồn nội lực cản lại.

Diệp Thanh Phong bước đến gần chỗ ba người.

Ông cúi người, nói:- Đã yếu ớt như vậy hà cớ gì cứ bám trụ lại nhân gian.

Thôi vậy, trẻ con không có tội.

Ngươi tên gì?Cô bé kia vạt áo Diệp Lệ Vũ, chống tay xuống nền đất, loạng choạng đứng dậy rồi mới trả lời:- Đàm Y Y.Dứt khỏi dòng suy nghĩ, Diệp Lệ Vũ dừng lại, từ từ hạ người xuống giữa sân Lạc Thiên cung.

Hà công công nhìn thấy cô liền khuỵu gối hành lễ nói:- Quận chúa, bệ hạ đang đợi người.Diệp Lệ Vũ đáp:
- Hà công công cẩn thận.Nói xong cô đẩy cửa bước vào trong.Bên trong đại điện, hoàng đế đã ngồi chờ sẵn, ở hàng ghế bên dưới là Thu quý phi đang ngồi run rẩy.

Diệp Lệ Vũ hành lễ:- Tham kiến bệ hạ!

Tham kiến quý phi nương nương!Hoàng đế nghe thấy giọng của cô lập tức ngẩng mặt lên, nói:- Con ngồi đi.Diệp Lệ Vũ bước đến ngồi đối diện Thu quý phi.

Sau khi yên vị, cô liền hỏi:
- Bệ hạ nửa đêm triệu thần vào cung phải chăng là vì long thai của quý phi nương nương?Hoàng đế thở dài nói:- Lão Bạch nói cho con rồi à?- Vâng.Thu quý phi lúc này mới run rẩy nói:- Bệ hạ, đại quận chúa, thần thiếp phải làm sao bây giờ?Diệp Lệ Vũ nhìn nữ tử trước mặt đang run lên từng hồi rồi lại nhìn hoàng đế đang ưu phiền.

Thế lực của Khương thật sự quá đáng sợ.

Hoàng hậu ở hậu cung triệt hạ phi tần, hoàng tự không thương tiếc.

Do vậy nên trong cung chỉ còn Thái tử và tam hoàng tử là con của bà ta.

Thu quý phi sống đến bây giờ cũng đã là kỳ tích chứ đừng nói tới việc mang long thai.

Diệp Lệ Vũ nói:
- Năm xưa thái hậu trước khi tạ thế từng móc nối với ngoại bang nên muốn hạ bệ Khương gia không phải chuyện đơn giản.- Do vậy nên cần cho bọn họ một cái cớ hoàn hảo.

- Hoàng đế cắt ngang.Diệp Lệ Vũ vội nói:
- Bệ hạ, long thể quan trọng.Thu quý phi nghe đến đây nhanh chóng nhận ra bản thân không nên nghe thêm liền đứng dậy hành lễ rồi lui vào tẩm điện.

Khi bóng dáng nàng khuất hẳn, hoàng đế mới nói tiếp:- Hiện tại quyền hành đã trao về đúng người.

Trẫm chỉ trăn trở mỗi nhi tử của Thu quý phi.

Hoàng Huy và Hoàng Quân đều là con của hoàng hậu, tử nhỏ luôn đối nghịch với trẫm.

Không thể trông đợi gì ở bọn chúng.

Con cũng có nói Khương gia liên thủ với các thế lực Đông Hạ nên ta muốn con có thể xây dựng thế lực lớn mạnh hơn cùng hoàng huynh chặt đứt mối liên kết này, phò tá đế vương tương lai.Diệp Lệ Vũ lập tức quỳ xuống, nói:
- Thần nhất định dốc hết sức.Hoàng đế nhìn cô, giọng nói có chút buồn:- Từ khi nào trẫm không nghe con gọi trẫm là hoàng thúc nữa.- Bệ hạ...

- Diệp Lệ Vũ nói.Hoàng đế lập tức xua tay nói:- Hoàng tộc Diệp thị chúng ta có một kẻ vô năng là quá đủ rồi, không cần thêm kẻ thứ hai, thứ ba.

Chuyện của Thu quý phi con về suy nghĩ thêm giúp trẫm.- Vâng, thần xin lui trước.

Bệ hạ bảo trọng long thể.Nói xong Diệp Lệ Vũ liền rời đi.___________________________Khi Diệp Lệ Vũ đáp xuống khoảng sân phía trước phòng riêng của mình thì nhìn thấy có người đứng trước cửa.

Cô ngạc nhiên nói:- Đàm tướng quân nửa đêm không nghỉ ngơi lại chạy đến chỗ của ta làm gì?Đàm Y Y vận hắc y đứng khoanh tay chắn trước cửa nói:- Cô vừa đi đâu về?Diệp Lệ Vũ tặc lưỡi nói:
- Chậc!

Ta đi đâu cũng không đến lượt ngươi quản.

Mời Đàm tướng quân về cho, ta cần ngủ.Cô định đẩy nàng ta sang một bên, nhưng Đàm Y Y đã nhanh hơn một bước, dùng sức ép cô dựa lưng vào tường.

Với sự chênh lệch chiều cao đáng kể, nếu có ai vô tình chứng kiến cảnh tượng này, hẳn sẽ ngỡ rằng vị Đàm tướng quân đang đe dọa đại quận chúa.Diệp Lệ Vũ muốn đẩy nàng ta ra nhưng người đối diện lại dùng sức mạnh hơn giữ lại.

Cô lớn giọng gọi:
- Người đâu?!

Người đâu cả rồi?!Đàm Y Y cúi thấp người xuống, thì thầm vào tai cô:- Bọn họ ngủ cả rồi.

Ngươi có kêu đến tắt giọng cũng không có ai tới đâu.- Ngươi muốn gì?!Đàm Y Y cười cười, lực đạo đang nắm lấy tay Diệp Lệ Vũ cũng nhẹ dần rồi nàng ta cũng buông cô ra.

Nhưng tay của nàng ta lại dời sang chống hai bên người Diệp Lệ Vũ.

Đàm Y Y cười nói;- Ha!

Ta muốn gì đại quận chúa còn không biết sao?Vừa dứt lời một lưỡi dao sắc lẹm kề vào cổ.

Diệp Lệ Vũ nhìn người đối diện với ánh mắt lạnh lùng, miệng chỉ nói ra một chữ:- Cút!Đàm Y Y thu tay lại, nói:- Quận chúa nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.Nói xong nàng ta liền rời đi.

Khi không còn nhìn thấy người nữa, Diệp Lệ Vũ mới cất dao, bước vào phòng đóng sầm cửa lại.

2/9/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 34 - Lục Ảnh


_Sáng hôm sau_Người trong vương phủ hôm nay dậy sớm hơn thường lệ.

Bọn họ phải chuẩn bị điểm tâm sáng cho vương gia để kịp thời gian lên triều.Trong lúc Diệp Thanh Phong cùng Diệp Lệ Thanh đang dùng bữa thì bên ngoài có một nam một nữ bước vào.

Người nam khuỵu gối, nói:- Tham kiếm vương gia!Diệp Thanh Phong ngẩng đầu lên nhìn, đáp:- Về rồi thì ngồi ăn cùng luôn đi.Hồ Tử Cao và Đàm Y Y nhanh chóng đi đến ngồi vào bàn.

Đàm Y Y bất giác hỏi:- Lệ Vũ đâu?Nàng ta thầm nghĩ không lẽ Diệp Lệ Vũ đêm qua bị mình dọa sợ nên không xuất hiện.

Nhưng câu trả lời của Diệp Lệ Thanh lập tức đánh tan suy nghĩ đó:- Tỷ ấy đi đâu từ sớm rồi.

Sáng nay gõ cửa không thấy đáp lại, đẩy cửa vào thì cửa không khóa.

Trên bàn còn có tờ giấy viết không cần chừa bữa sáng cho tỷ ẩy.Diệp Thanh Phong thở dài nói:- Kệ nói đi!

Đàm Y Y một lát ăn xong đến quân doanh kiểm kể lại lực lượng đi.- Vâng!

- Đàm Y Y đáp.____________________________Về phần Diệp Lệ Vũ, khi mặt trời còn chưa ló dạng cô đã ra khỏi phủ.

Trên đường đi ghé ngang quán rượu quen.

Cô bước vào mái hiên của quán tùy tiện nói:- Như cũ.Chủ quán nghe cô nói như vậy liền hớn hở nói:- Có ngay!

Có ngay!Ngay sau đó ông ta nhanh chóng mang ra một bình rượu màu trắng ngà, nói:- Của cô đây!

Tiểu thư, cô trả tiền bây giờ hay viết giấy?Diệp Lệ Vũ nhận lấy bình rượu, đáp:
- Ghi giấy mang tới vương phủ lấy tiền đi.- Vâng!

Vâng!

Vâng!

Tiểu thư đi thong thả.__________________________________Hiện tại Diệp Lệ Vũ đang nằm trên cây đào cổ thụ trên ngọn đồi ngoại thành phía đông nam.

Một chân gác lên cành cây, một chân buông thõng.- Yên tỷ tỷ!

Bây giờ ta phải làm sao đây?

- Vừa nói cô vừa đưa bình rượu lên tuôn ừng ực - Phải chi bây giờ tỷ đang ở bên cạnh ta thì tốt biết mấy.Diệp Lệ Vũ cứ nói huyên thuyên mặc dù biết rằng người cô đang nói cùng chỉ còn là hài cốt chôn sâu dưới đất.

Diệp Lệ Vũ đưa tay lên vắt ngang trán, tiếp tục than thở:
- Tỷ nhớ người tiệp dư ở Ngọc Khuynh cung không?

Hình như tỷ chỉ gặp nàng một lần cách đây mấy năm.

Bây giờ người ta trở thành Thu quý phi rồi.

Còn một chuyện nữa, nàng mang thai rôi.

Bệ hạ bảo ta nghĩ cách âm thầm đưa nàng ra khỏi cung.Nói tới đây cô lại đưa bình rượu lên uống một ngụm rồi nói tiếp:- Trong thành có tai mắt của Khương gia lúc nào cũng chú ý.

Tỷ không biết đâu, ban nãy trên đường tời đây tới đây ta còn tiện tay khử luôn bốn tên đấy.

Trạm dịch trong thành của chúng ta bị hủy gần phân nửa rồi, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Ta còn đang nghi ngờ có nội gián trong vương phủ.Diệp Lệ Vũ dừng một lúc mới tiếp lời:
- Tình hình hiện tại tuy rằng chúng ta đã dành chiến thắng nhưng cũng không loại trừ khả năng tương lai Khương gia liên thủ với Đông Hạ phát động chính biến cướp ngôi.

Nếu thế thì hay rồi, mất đi tỷ Nam Phong không khác gì một con hổ bị mất một chi cả.Hai mắt cô không biết đã nhòe đi từ khi nào, hai dòng lệ từ khóe mắt men theo đôi gò má chảy xuống.

Cô thút thít nói:- Mẫu thân...Yên tỷ tỷ...ta nhớ hai người...Rượu bắt đầu ngấm vào người, những cơn gió lạnh cứ lướt qua làm mi mắt cô nặng dần.

Diệp Lệ Vũ dời cánh tay từ trán xuống che đi đôi mắt.

Cứ thế, cô thuận thế thả lỏng thân thể, từ từ tiến vào giấc ngủ._______________________________Diệp Thanh Phong trở về vương phủ sau khi thượng triều thì thời gian đã về trưa.

Ông bước vào trong đại sảnh lớn giọng gọi:- Lệ Thanh!Diệp Lệ Thanh tiến đến lại gần nói:
- Phụ thân, người về rồi.

Cơm đã dọn lên cả rồi, chúng ta cùng ăn.Diệp Thanh Phong nhìn xung quanh, hỏi:- Tỷ tỷ con đâu?Diệp Lệ Thanh lắc đầu ý bảo Diệp Lệ Vũ đến giờ vẫn chưa trở về.

Diệp Thanh Phong thở dài nói:
- Cái con nhóc này, tiết trời thế này nó còn đi đâu được cơ chứ.

Tới điểm tâm sáng cũng không ăn.

Lưu ma ma với tiểu Đào đâu, bảo họ đi tìm Lệ Vũ về đây.Diệp Lệ Thanh nói:
- Hai người họ cũng ra ngoài từ một canh trước rồi.

Sắc mặt của Diệp Thanh Phong lập tức trở nên khó coi.

Đúng lúc này Hồ Tử Cao từ hậu viện bước ra, ông lập tức chỉ vào cậu ta, nói:- Tử Cao, Lệ Thanh, hai đứa ra ngoài tìm Lệ Vũ về đây ngay cho ta.Diệp Lệ Thanh lập tức vâng dạ rồi kéo Hồ Tử Cao còn đang ngơ ngác ra khỏi vương phủ.
_______________________________Sắc trời bên ngoài đã sáng sủa hơn đôi chút nhưng vẫn khá lạnh.

Hồ Tử Cao đi bên cạnh Diệp Lệ Thanh chán nản hỏi:- Sư phụ lại tức giận nữa rồi.

Thượng triều xảy ra tranh chấp sao?Diệp Lệ Thanh lắc đầu đáp:- Ta không rõ nhưng khá chắc có liên quan đến tỷ tỷ ta.

- nàng dừng một lát rồi nói tiếp - Mà ban nãy ngươi định đi đâu à?Hồ Tử Cao gãi gãi đầu đáp:
- Ta định đi...Cẩn thận!Cậu ta lập tức kéo Diệp Lệ Thanh ra phía sau đồng thời rút kiếm lên chắn kẻ vừa mới đột ngột xuất hiện.Tên đó mặc áo đỏ, thân hình cao ráo, trên gương mặt tuấn tú được điểm xuyết một dấu chu sa hình hoa sen ở giữa trán.

Hồ Tử Cao lớn giọng hỏi:- Ngươi là ai?Tên đó bĩu môi nói:- Tiểu quận chúa, người bạn này của người hung dữ quá.Diệp Lệ Thanh ló đầu ra nhìn, ngạc nhiên nói:- Lục Ảnh?

Là ngươi à?

Tử Cao, là người quen, hạ kiếm đi.Thấy tiểu quận chúa nhận ra, Lục Ảnh đáp lại bằng một nụ cười.

Hồ Tử Cao cũng hạ kiếm theo lời nàng.

Diệp Lệ Thanh chạy lên phía trước chộp lấy tay Lục Ảnh, nói:- Ngươi đi đâu vậy?- Tìm cha cô?

- Hắn đáp.- Tìm ông ấy làm gì?Lục Ảnh thở dài nói:- Chuyện hôn sự của ta.Hồ Tử Cao và Diệp Lệ Thanh đồng loạt trợn tròn mắt nhìn hắn.

Lục Ảnh vội giải thích:- Thật ra chuyện này cũng không phải ý của ta.

Là lão Chu đề nghị muốn ta cưới tỷ tỷ cô cho ta.

- Cái gi?!

- Diệp Lệ Thanh - Lão ta điên à?

Tỷ ấy thích nữ nhân, sao có thể gả cho ngươi được.

Hơn nữa tỷ ấy còn đang chịu đả kích từ cái chết của Bạch tướng quân...Chuyện này đúng là hoang đường.Hồ Tử Cao chép miệng nói:- Ra là vì chuyện này nên sư phụ mới tức giận như vậy.Lục Ảnh thở dài nói:- Đúng thế, đến hoàng thượng cũng không chấp nhận chuyện này.

Bởi thế nên ta mới đi tìm vương gia nói cho rõ.

Hôn sự của ta tốt nhất nên để cho ta tự quyết định.

Mà khoan đã...- Hắn nhận ra mình vừa quên mất còn chưa hỏi tên người thanh niên đi cùng liền vội nói - Cho hỏi vị này là...- Hồ Tử Cao.

- Hồ Tử Cao cắt ngang.- Ra là Hồ phó tướng.

- Lục Ảnh nói.Hồ Tử Cao gật đầu xác nhận.

Diệp Lệ Thanh nói:- Hay là ngươi đi cùng bọn ta đi, bọn ta cũng đang đi tìm tỷ tỷ ta.- Được, vậy chúng ta cùng đi.Cả ba người đi thêm một lúc thì dừng lại ở một tửu lâu, phía trên treo tấm biển đề "Thiên Nguyệt lâu".

Bên dưới là mấy kỹ nữ ăn mặc phong phanh đang mồi chài khách.

Hồ Tử Cao kéo hai người kia vào mái hiên của tửu lâu, cậu ta nói:- Chúng ta vào trong hỏi thử xem.Diệp Lệ Thanh không có ý kiến gì nhưng Lục Ảnh lại nói:
- Tìm người sao lại vào tửu lâu?!Hồ Tử Cao quắc mắt nhìn hắn.

Lục Ảnh lập tức im bặt lẽo đẽo theo sau.Một kỹ nữ mặc áo hồng, tóc búi nửa đầu chú ý tới ba người họ liền tiến tới bắt chuyện:- Các vị đại gia, các vị có cần tiểu nữ giúp gì không?Hồ Tử Cao rút ra một tấm lệnh bài đưa cho nàng.

Người kỹ nữ đó vừa nhìn thấy tấm lệnh bài hai mắt lập tức trở nên sáng rỡ, vội nói:- Ba vị, mời vào trong.Nàng dẫn ba người bước tửu lâu sau đó sắp xếp một phòng riêng trên lầu cho họ.

Nàng khẽ gật đầu với Hồ Tử Cao rồi rời đi ngay sau đó.- Này, chúng ta không phai đang đi tìm người sao?

Sao lại vào đây ngồi?Lục Ảnh bắt đầu mất kiên nhân.

Diệp Lệ Thanh lên tiếng trấn an:- Bình tĩnh đi, mới có một lúc thôi mà ngươi đã kiên nhẫn rồi.- Tiểu quận chúa thật sự không biết tỷ tỷ cô đi đâu sao?Diệp Lệ Thanh lắc đầu, nói:
- Hành tung của tỷ ấy đến phụ thân cũng không kiểm soát được thì làm sao ta biết tỷ ấy đi đâu chứ.Hồ tử Cao đứng dựa lưng vào khung cửa sổ, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa chính chờ đợi.

Hơi lạnh từ bên ngoài lan vào càng làm cho không khí trở nên căng thẳng.

Qua một lúc lâu sau, cánh cửa bật mở, một nữ nhân mặc áo đó trễ vai, để lộ ra đôi vai trắng nõn.

Diệp Lệ Than nhìn thấy nàng ta liền đứng phắc dậy, nói:- Thiên Vũ cô nương!Thiên Vũ nhanh chóng đóng cửa lại rồi quay sang gật đầu với nàng:- Ngọc Hoa cô nương!

Hồ Cao thiếu gia!Thiên Vũ nhìn Lục Ảnh, nói:- Người này là...- Có thể tin tưởng.

- Diệp Lệ Thanh nói.Hồ Tử Cao không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề chính:- Thiên Vũ cô nương, Phù Dung cô nương tỷ tỷ của Ngọc Hoa ra ngoài từ sớm đến giờ vẫn chưa trở về.

Không biết cô ấy có ghé qua đây không?Thiên Vũ bĩu môi tiến tới gần nắm lấy tay Hồ Tử Cao nói:- Hồ Cao thiếu gia không phải tới tìm ta để tâm sự sao?Hồ Tử Cao đưa tay lên xoa đầu nàng, cười nói:- Tìm người quan trọng hơn.

Cô nương cho bọn ta biết Phù Dung có tới đây không?Thiên Vũ cười cười, nói:- Vậy hôm nay chàng ở lại với ta, ta nói cho.Hồ Tử Cao chỉ đành nhìn Diệp Lệ Thanh cầu cứu.

Diệp Lệ Thanh trả lời thay cậu ta:- Thiên Vũ cô nương cứ nói.

Ta và vị này sẽ tự đi tìm.Thiên Vũ nói:- Được!

Được!

Hai người ra ngọn đồi ở ngoại thành tìm đi.

Không thấy thì đến cánh rừng tre gần hoàng cung tìm.

Còn không thấy nữa thì cứ về nhà chờ đi, tới tối cô ấy sẽ tự về.- Đa tạ.Diệp Lệ Thanh nhanh chóng cảm ơn rồi kéo Lục Ảnh ra khỏi tửu lâu.
_________________________________- Ủa, tiểu quận chúa biết nơi đó sao chúng ta không tới thẳng đó chứ?

- Lục Ảnh hỏi.Diệp Lệ Thanh đáp:
- Tỷ ấy là một người tùy hứng.

Nên tốt nhất cứ đến tửu lâu đó hỏi cho chắc.- Còn một chuyện nữa, sao các người không dùng tên thật?Diệp Lệ Thanh mím môi không muốn trả lời.

Lục Ảnh cũng không ép nàng trả lời.

Cả hai cứ đi như vậy cho đến khi phía trước xuất hiện một ngọn đồi phủ tuyết trắng xóa.

Diệp Lệ Thanh nheo mắt nhìn cho kỹ.

Nàng nhìn thấy trên đỉnh đồi có một cái cây to, trên đó thấp thoáng có bóng người đang nằm.

Lục Ảnh cũng nhìn thấy người đó, hắn liền nói:- Tỷ tỷ cô đúng không?Diệp Lệ Thanh gật đầu với hắn.

Hai người cứ thế tiến lại gần mà không biết rằng tay của người nằm trên cây kia đang họa hai chữ "Trầm Bích".
__________________________Khi Lục Ảnh và Diệp Lệ Thanh lên được nửa ngọn đồi thì gió lạnh đột nhiên thổi mạnh đến.

Lục Ảnh nói:- Quái nhỉ?

Đang bình thường sao tự dưng gió lại thổi mạnh thế này?Diệp Lệ Thanh cũng bị cái lạnh thấu xương làm cho nhăn mặt.

Giờ thì nàng đã hiểu tại sao Diệp Lệ Vũ không cho nàng đặt chân tới đây.

Bỗng, một tiếng rít kỳ dị không rõ của loài chim nào từ trên trời dội xuống.

Lục Ảnh nhanh chóng rút kiếm thủ thế, đồng thời kéo Diệp Lệ Thanh ra phía sau.Từ trên không, một thanh kiếm mang ánh bạc lao thẳng xuống chỗ hai người .

Lục Ảnh lập tức đưa kiếm lên đỡ.

Chỉ nghe một tiếng "keng", thanh kiếm kia như có linh tính mà lách sang một bên tiếp tục tung ra những chiêu hiểm.

Lục Ảnh bị nó đánh cho buộc phải lùi ra xa khỏi Diệp Lệ Thanh.Diệp Lệ Thanh cũng nhận định được tình hình nên nàng đã lấy từ tay áo ra năm chiếc phi tiêu nhỏ bằng ngón tay cái chuẩn bị ứng cứu Lục Ảnh.

Tuy nhiên tiếng rít kia lại vang lên, ngay sau đó một con chim trắng ước chừng to bằng hai người trường thành.

Hai chân và mỏ của nó có màu vàng đồng, đôi cánh và quanh mắt của nó còn có mấy đường viền màu bạc.

Nó nhìn thấy Diệp Lệ Thanh liền mở rộng cánh, giương bộ móng vuốt sắc nhọn tấn công nàng.

Diệp Lệ Thanh vừa tránh né vừa phóng phi tiêu phản đòn nhưng con chim ấy cũng nhanh chóng tránh né được.Lục Ảnh thấy nàng bị tấn công nhưng lực bất tòng tâm vì thanh kiếm kia vẫn đang quần thảo trên đầu hắn không chịu buông tha.

Diệp Lệ Thanh phóng mãi cũng hết số phi tiêu mang theo, nàng hết cách chỉ đành la lớn lên:
- Tỷ tỷ, cứu ta!Dứt lời thì con chim trắng liền biến mất giữa hư không, còn thanh kiếm màu bạc kia cũng bay ra xa, nằm gọn trong tay nữ nhân thanh y vừa xuất hiện trước mắt họ.

Diệp Lệ Vũ nói:- Sao hai người biết ta đang ở đây?

Lệ Thanh, ta nhớ ta đâu có cho muội đến đây?Diệp Lệ Thanh lắp bắp nói:
- T-Thiên Vũ chỉ bọn muội tới đây.Lục Ảnh vẫn chưa hoàn hồn sau trận đấu chóng vánh vừa rồi.

Hắn chỉ tay về phía Diệp Lệ Vũ, hỏi:- Lúc nãy cô chỉ nằm một chỗ mà đánh được cả hai người bọn ta?!Diệp Lệ Vũ gật đầu.

Lục Ảnh há hốc miệng, một lúc sau mới nói tiếp:
- Vậy con chim trắng ban nãy từ đâu ra?

Chẳng nhẽ nó là thần thú của cô?

Mà khoan đã...- Không phải ngươi muốn một lần được diện kiến Bạch Điểu Ngân Phong trong truyền thuyết sao?

Nó đó!

Còn nữa, nếu nó là thần thú của ta bây giờ chắc là nó đang đậu kế bên ta rồi.

- Diệp Lệ Vũ cắt ngang lời của hắn.Lục Ảnh kinh ngạc đến mức phải lùi lại phía sau hai ba bước.

Đúng là hắn từng nói với Diệp Lệ Vũ về việc bản thẩn hắn muốn một lần được diện kiến Bạch Điểu Ngân Phong - thần điểu xếp hạng thứ mười trong bảng xếp hạng Huyền thú tối thượng.

Nhưng theo giai thoại hắn nghe được thì nó đã chết rồi, còn chết ở kinh thành.

Thật không ngờ...- Không phải thần thú của cô...Không lẽ...C-Cô là bán yêu?Vừa nói dứt câu, lưỡi kiếm Trầm Bích đã kề vào cổ.

Diệp Lệ Vũ nói:- Chuyện này mà lọt ra ngoài cẩn thận ta cho Lục gia các ngươi tuyệt hậu.Lục Ảnh nghe thấy thế liền nói lớn:- Quận chúa tha mạng!

Lão phụ thân của ta ở nhà còn muốn bế cháu lắm.

Ta thề với cô, chuyện này ta đảm bảo sống bỏ bụng chết mang theo, sẽ không tiết lộ thêm với bất cứ ai.Diệp Lệ Vũ thu kiếm, quay sang Diệp Lệ Thanh, hỏi:
- Muội tìm ta có chuyện gì?Diệp Lệ Thanh đáp:
- Phụ thân tìm tỷ, chuyện...-Nàng chỉ tay về phía người bên cạnh - Chuyện có liên quan đến tên này...Diệp Lệ Vũ lại đá mắt sang Lục Ảnh, hỏi:
- Lại chuyện gì?

Không lẽ Lục tông chủ gây thù với ai trong kinh thành cần ta ra mặt giải quyết à?Lục Ảnh trả lời lấp lửng:- Cái này hơi khó nói...Nói là chuyện hệ trọng, phải giải quyết bây giờ.

Mấy ngày nữa ta phải rời thành rồi..- Mấy ngày nữa à?Diệp Lệ Vũ lẩm bẩm mấy chữ hắn vừa trả lời.

Cô nghĩ ngợi một chút rồi bước lại gần chỗ Lục Ảnh, vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Lệ Thanh, muội xuống chân đồi đợi hai người bọn ta.

Ta có chuyện cần bàn bạc riêng với tên này.

15/9/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 35 - Doanh trại cấm quân


Diệp Thanh Vương PhủDiệp Thanh Phong ngồi trong thư phòng vừa chờ đợi vừa xử lý công vụ.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng huyên náo làm ông bị xao nhãng.

Người hầu bên ngoài vội vào bẩm báo:- Bẩm vương gia, hai quận chúa đã về.

Còn có Lục tông chủ đi cùng.Diệp Thanh Phong nhíu mày hỏi:- Hồ Tử Cao đâu?Người hầu lắc đầu đáp:- Không thấy Hồ phó tướng về cùng.Diệp Thanh Phong thầm nghĩ tên này lại đi la ca ở đâu rồi.- Tiểu Đào, lấy lệnh bài cho ta mau.Giọng nói của Diệp Lệ Vũ truyền đến tai Diệp Thanh Phong.

Ông liền bước ra ngoài xem con nhóc này đang định làm gì.

Vừa ra khỏi cửa thì thấy cô lại chuẩn bị ra ngoài.

Trong sảnh chính còn có Diệp Lệ Thanh và Lục Ảnh.

Diệp Thanh Phong ho lên mấy tiếng, hỏi:- E hèm!

Vừa về lại định đâu vậy?Diệp Lệ Vũ quay lại cười nói:
- Hì hì!

Phụ thân, con vào cung một lát.

Chốc nữa con về.Diệp Thanh Phong nhướng mày nói:- Giờ này con vào cung làm gì?

- Ông dừng một chút rồi nói tiếp - Có chuyện quan trọng lắm à?

Nếu quan trọng thi đi mau đi.

Đi sớm về sớm.Chỉ chờ có thế, Diệp Lệ Vũ liền cúi người chào rồi đi ngay.- Mà ăn cơm trước đã rồi hẳn đi.Vừa dứt câu thì con gái ông đã leo lên lưng ngựa phóng đi mất dạng.-Ba ngày sau-Sáng hôm sau là lúc đoàn người của Lục Ảnh phải rời khỏi kinh thành.

Chuyện của hắn và Diệp Lệ Vũ cũng đã được giải quyết ổn thỏa.

Tất nhiên là sẽ không có cái hỷ sự nào ở đây cả.

Trước đó, Diệp Lệ Vũ đã bí mật thêm một người vào đoàn tùy tùng.

Người đó chính là Thu quý phi đã dùng thuốc dịch dung.Chuyện này đã được sự đồng ý của Hoàng đế và Thu quý phi, đương nhiên cũng có sự chấp thuận của Lục gia.

Nàng tạm thời sẽ dưỡng thai ở tư phủ Lục gia.

Còn về phần đối phó với Khương hoàng hậu, Diệp Lệ Vũ tìm một nữ hầu trong vương phủ có vóc dáng và giọng nói tựa như Thu quý phi, sau đó cho uống thuốc dịch dung để nữ hầu đó tạm thời thay thế người thật.Nhờ có sự đảm bảo của Lục Ảnh, Diệp Lệ Vũ cũng an tâm hơn phần nào.

Khi đoàn người khuất hẳn trong nền tuyết trắng, Diệp Lệ Vũ mới đánh ngựa quay về.- Quận chúa, bây giờ chúng ta về vương phủ luôn sao?

- Tiểu Đào hỏi.Diệp Lệ Vũ thoáng nghĩ ngợi rồi nói:
- Tới doanh trại cấm quân đi.

Từ lúc nhận quân ta chưa tới đó lần nào.- Vâng!Tiểu Đào đáp xong liền ra hiệu cho đoàn tùy tùng phía sau về vương phủ trước.___________________________Tiếng loảng xoảng của binh khí cùng âm thanh hô hào của binh lính vang lên trên thao trường vô cùng ồn ào.

Diệp Lệ Vũ cùng tiểu Đào bước vào trong.

Cô khẽ ho nhẹ để thu hút sự chú ý.

Đám người đang ồn ào đồng loạt nhìn về phía hai nữ nhân lạ mặt vừa xuất hiện.

Hai người một mặc giáp, một mặc áo vải xanh đi đến gần.

Người mặc giáp hỏi:- Hai người là ai?

Đến đây có việc gì?Diệp Lệ Vũ đưa hai tấm lệnh bài.

Một tấm khắc chữ "Vũ", cái còn lại là lệnh bài của thống lĩnh cấm quân.

Hai người kia lập tức cúi người hô lớn:
- Bái kiến đại quận chúa!Đám người phía sau cũng đồng loạt cúi người hô lớn:- Bái kiến đại quận chúa!Diệp Lệ Vũ cười nói:
- Các người luyện tập tiếp đi.- Đại quận chúa, chúng ta chờ người đã lâu.

- Người mặc áo xanh nói.Diệp Lệ Vũ quay sang nhìn hai người họ, nói:
- Hai vị hẳn là phó thống lĩnh và chưởng sự của cấm quân?Người chưởng sự liền đáp:- Tại hạ họ Mạc, còn tên này họ Tạ.

Người cứ gọi hắn Tạ phó là được.

Bây giờ để ta dẫn người đến thư phòng.Diệp Lệ Vũ và tiểu Đào đồng thời nhìn nhau.

Hình như cách gọi của phó thống lĩnh có vẻ hơi khó nghe.

Mạc chưởng sự nói xong liền kéo cô và tiểu Đào rời đi trong khi phó thống lĩnh đang liếc hắn muốn rớt con mắt ra ngoài.
__________________________________- Quận chúa thấy căn phòng này thế nào?Cô nhìn ngắm căn phòng một lúc rồi gật đầu hài lòng với cách bài trí của nó.

Cô nói nhỏ với tiểu Đào:- Tiểu Đào, muội đi lấy ít điểm tâm cho ta đi.Tiểu Đào khẽ gật đầu rồi đi ngay.

Mạc chưởng sự bước đến một cái tủ cạnh đó, lấy ra một chồng sổ sách, nói:- Quận chúa, đây là sổ sách của tháng này.

Diệp Lệ Vũ chỉ tay về chiếc bàn ở góc phòng cạnh cửa sổ, nói:
- Để lên đó đi, Mạc chưởng sự cứ đi làm việc của mình đi.- Vâng!_______________________________Đến trưa, sau khi Diệp Lệ Vũ ăn xong chiếc bánh cuối cùng, cô khẽ gọi:- Tiểu Đào ơi!Tiểu Đào đang ngồi gật gù thiu thiu ngủ bên cạnh nghe tiếng cô gọi liền giật mình thức giấc.

Nàng dụi mắt nói:- Dạ?

Quận chúa có gì sai bảo?Diệp Lệ Vũ thở dài nói:
- Muội đi hâm lại cơm trưa cho ta đi.Tiểu Đào chớp chớp mắt hỏi:- Ủa?

Thiên Vũ lâu mang đồ ăn đến rồi à?Diệp Lệ Vũ cốc một cái vào đầu tiểu Đào, nói:
- Bọn họ mang tới từ một canh giờ trước rồi.

Là Mạc chưởng sự nhận giúp.

Lúc nãy thấy muội ngủ ngon quá nên ta không dám gọi.

Giờ thì đi hâm cơm được chưa?Tiểu Đào vâng dạ rồi đi ngay.______________________Một khắc sau đó, tiếng cửa gỗ cót két vang lên, Diệp Lệ Vũ mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trên tay, miệng mở ra nói:- Muội để lên bàn đi.Không có tiếng đáp lại, Diệp Lệ Vũ nhíu mày hỏi:- Muội làm sao vậy?Người kia không trả lời câu hỏi này mà hỏi ngược lại:- Nhìn thử xem ta là ai?Diệp Lệ Vũ ngước mắt lên nhìn, ngạc nhiên nói:
- Đàm Y Y?

19/10/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 36 - Long Ỷ


- Đàm Y Y?

Ngươi tới đây làm gì?Diệp Lệ Vũ nhìn Đàm Y Y với một ánh mắt không mấy thiện cảm.

Đàm Y Y chỉ nói:- Mang đô ăn cho cô.Lúc này cô mới chú ý tới cái hộp mà nàng ta xách theo.

Mặt cô lập tức đanh lại, khó chịu nói:- Ngươi sống ở vương phủ bao lâu rồi mà cả chuyện này cũng không biết?

Là người trong phủ không nói cho ngươi sao?Người khó chịu tiếp theo chính là Đàm Y Y.

Nàng ta bực dọc nói:- Ý cô là sao?

Ta bỏ công mang từ vương phủ đến đây cho cô.

Cô không cảm ơn thì thôi còn lớn tiếng với ta.- Ai cần ngươi mang tới?Bên ngoài, tiểu Đào mở cửa bước vào trong.

Nàng vội buông mâm thức ăn trên tay xuống bàn rồi lên tiếng can ngăn:- Hai vị quý nhân đừng cãi nhau nữa.

Ở đây là doanh trại cấm quân chứ không phải ở vương phủ đâu.Diệp Lệ Vũ hừ lạnh, nói:- Tiểu Đào, tiễn khách!- Dạ vâng.Dứt lời tiểu Đào lập tức kéo Đàm Y Y ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi ngưỡng cửa, tiểu Đào nhỏ giọng nói:- Đàm tướng quân thông cảm cho, hôm nay ngày rằm, đại quận chúa lại không ăn chay.

Đầu bếp mới về lại không biết ý nên hai người họ cãi nhau một trận to.

Nếu vương gia không về kịp thì e là đã xảy ra án mạng rồi.

Mà tên đó cũng chẳng chịu nấu phần riêng, do vậy nên hai ba năm này ngày này hàng tháng cô ấy thường ra ngoài ăn.

Chưa kể mỗi lần nhắc đến tên đó quận chúa lại nổi cáu.

Đàm tướng quân cũng biết tính cô ấy hay thù dai mà.

Đàm Y Y lại nói:- Nhưng cái này...- Được rồi Đàm tướng quân, mời người đi cho...Tiểu Đào vừa nói xong liền đóng cửa lại.Bên trong thư phòng, Diệp Lệ Vũ cũng hạ hỏa được đôi chút.

Tiểu Đào tiến lại gần, nói:- Quận chúa, người đã đi rồi.

Người cũng nên ăn chút gì đi.Diệp Lệ Vũ mỉm cười bước đến bàn lớn giữa phòng.

Cô gấp được mấy đũa thì nói:- Muội ngồi xuống ăn cùng với ta đi.Tiểu Đào vội nói:- Không được đâu quận chúa!

Tiểu Đào phận tôi tớ sao dám ăn chung bàn với chủ nhân.- Tôi tớ gì chứ?

Muội theo hầu ta từ nhỏ.

Ta cũng sớm xem muội như Lệ Thanh rồi.Thấy tiểu Đào vẫn còn lưỡng lự, Diệp Lệ Vũ dứt khoát kéo nàng ngồi xuống bên cạnh rồi múc thêm một chén cơm cho nàng.

Tiểu Đào cũng không ngai nữa mà ăn cùng với cô.

Sau một lúc ăn uống chuyện trò vui vẻ, cánh cửa lần nữa bật mở.

Diệp Lệ Vũ cứ nghĩ là Đàm Y Y quay trở lại, cô nói:- Ngươi quay lại đây làm gì?Vừa dứt lời thì tiểu Đào đột ngột quỳ sụp xuống,Diệp Lệ Vũ vì hành động này mà cũng hoảng hồn quay người lại nhìn.

Là phụ thân cô!

Diệp Lệ Vũ chưa kịp nói gì thì Diệp Thanh Phong đã lên tiếng:- Tiểu Đào đứng lên đi.Tiểu Đào nhanh chóng được Diệp Lệ Vũ đỡ dậy.

Diệp Thanh Phong lại nói:- Đang ăn cơm sao?Diệp Lệ Vũ gật gật đầu.

Diệp Thanh Phong tiếp lời:- Vậy hai đứa cứ ăn cho xong đi, ta ra ngoài đợi con.

- Dạ!_____________________________- Phụ thân, đây không phải hướng vào cung sao?Diệp Lệ Vũ ló đầu ra hỏi Diệp Thanh Phong đang đánh xe ngựa.

Ông nhẹ giọng nói:- Con bớt thắc mắc một chút đi được không.

Từ lúc ra khỏi doanh trại cấm quân cứ hỏi suốt.

Diệp Lệ Vũ bĩu môi nói:- Con hỏi thôi mà, người bớt ra vẻ thần bí đi.Diệp Thanh Phong thở hắt ra một hơi, nói:
- Con vào trong đi, một lát nữa sẽ có chuyện cho con làm.Diệp Lệ Vũ nghe vậy cũng chỉ biết nghe lời rụt đầu vào trong.______________________________________Qua một lúc lâu, bên ngoài đã sẩm tối, xe ngựa mới dừng lại, tiểu Đào vội nhanh chóng rèm cho Diệp Lệ Vũ bước ra ngoài.

Khi cô ngước mắt lên nhìn, phía trước chính là chính điện Càn Nguyên.

Cô nghi hoặc hỏi phụ thân:
- Phụ thân, không phải giờ này bãi triều lâu rồi sao.

Người còn đưa con đến đây làm gì?Diệp Thanh Phong không trả lời, chỉ ra hiệu bảo cô đi theo vào trong.Diệp Lệ Vũ thầm nghĩ với ý tứ này của phụ thân thì chắc là có chuyện quan trọng.

Cô cũng ra hiệu cho tiểu Đào ở ngoài chờ.

Sau đó liền theo chân Diệp Thanh Phong bước vào trong đại diện.Bên trong đại điện chỉ có hai người, một là Hà công công, người còn lại là lão hoàng đế đang ngồi trên long ỷ.

Diệp Lệ Vũ khuỵu gối hành lễ, nói:- Tham kiến bệ hạ!Hoàng đế ra hiệu cho cô đứng dậy rồi gọi cô lại gần.

Diệp Lệ Vũ nhìn sang Diệp Thanh Phong hỏi ý.

Thấy ông khẽ gật đầu, cô mới dám bước từng bước lên những bậc cầu thang dẫn đến chỗ của lão hoàng đế.

Cô đứng đối diện một lúc lâu, khi định lên tiếng hỏi thì hoàng đế đứng dậy bước sang bên cạnh, nói:- Con ngồi vào đi.Diệp Lệ Vũ ngạc nhiên hỏi lại:- Bệ hạ muốn thần ngồi vào đâu?Hoàng đế nheo mắt nhìn cô, nói:- Ở đây còn chỗ nào khác để ngồi nữa ư?

- Bệ hạ, chuyện này không hợp quy tắc.Cả hai người hoàng đế và nhiếp chính vương cùng lúc hướng ánh mắt về phía cô.

Diệp Thanh Phong hắng giọng nói:- Bảo con ngồi thì cứ ngồi đi.Diệp Lệ Vũ lúc này mới dám bước đến, khẽ nhấc tà váy cùng vạt áo choàng ngồi vào long ỷ.

Cảm giác đầu tiên của cô chính là lạnh, rất lạnh.

So với cái lạnh từ gió rét bên ngoài thì cái lạnh này vừa như tỏa ra từ long ỷ, vừa như phát ra từ sâu trong tâm can của cô.

Diệp Lệ Vũ nhớ lại lúc nhỏ có nghe Bạch ngự y kể long ỷ truyền đời của hoàng tộc Diệp thị đã có từ thời quốc chủ Lý thị trước đó mấy trăm năm.

Nó được đúc từ nghìn cân vàng ròng cướp từ những tộc nhân thua trận trong các cuộc chiến mở rộng lãnh thổ.Diệp Lệ Vũ ngước mắt nhìn bao quát xuống bên dưới.

Cô thầm nghĩ đúng là vị trí cao quý nhất thiên hạ.

Bỗng, hình ảnh trước mắt đột ngột thay đổi làm cô rùng mình đứng bật dậy, mồ hôi vã ra như tắm, tay chân bủn rủn, ánh mắt hiện lên tia sợ hãi.

Diệp Thanh Phong hoảng hốt lao lên đỡ lấy cô, hỏi dồn dập:- Con làm sao vậy?

Vừa nhìn thấy cái gì sao?Đáp lại ông chỉ là những cái lắc đầu liên hồi của con gái.

Hoàng đế thấy tình hình không ổn liền nói:- Hoàng huynh đưa con bé về trước đi.- Được!Diệp Thanh Phong khẽ gật đầu rồi đưa Diệp Lệ Vũ rời đi.

20/10/1024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 37 - Rời thành trong đêm


Tiểu Đào không rõ tại sao quận chúa nhà nàng từ khi bước ra khỏi Càn Nguyên điện đôi mắt cứ luôn thơ thẩn nhìn vô định.

Tiểu Đào nhích lại gần Diệp Lệ Vũ, nói nhỏ:- Quận chúa.- Hả?!

- Diệp Lệ Vũ giật mình.- Người làm sao vậy?Diệp Lệ Vũ lắc đầu nói:- Không sao.Tiểu Đào nhìn cô, nghiêm túc nói:- Quận chúa, tiểu Đào theo người từ nhỏ đến lớn sao lại không biết người có sao hay không.Nàng nắm lấy tay Diệp Lệ Vũ, nói:- Người không tin tưởng tiểu Đào sao?Diệp Lệ Vũ thở dài nói:- Không phải ta không phải không tin muội.

Chỉ là ta cũng không tin những gì ta vừa nhìn thấy.Tiểu Đào thắc mắc:- Quận chúa thấy gì vậy?Diệp Lệ Vũ đáp:- Là một cô gái - Cô dừng một lúc rồi tiếp tục nói - Cổ cô ta có một đường cắt sâu, máu tươi từ đó chảy ra, ướt đẫm cả một bên áo.

Sắc mặt thì tái nhợt, hai dòng huyết lệ từ khóe mắt ứa ra như thác.

Cô ta còn dùng kiếm đâm xuyên qua cổ ta, miệng lẩm bẩm nói cái gì mà cút đi, chỗ đó không phải của ngươi.

Đặc biệt là...- Đặc biệt là gì ạ?

- Tiểu Đào hỏi khi Diệp Lệ Vũ đột nhiên im lặng.- Gương mặt của cô ta...giống hệt ta...Nói xong cô liền đưa tay lên xoa xoa cổ.Cuộc trò chuyện của hai người rơi vào tai của Diệp Thanh Phong đang đánh xe phía trước.

Ông nghe xong cũng chỉ thở dài một hơi.Xem ra con gái ông vô duyên với ngai vàng rồi.__________________________________Chiếc xe ngựa lọc cọc dừng lại trước cửa vương phủ, Tiểu Đào nhanh chóng vén rèm cho Diệp Lệ Vũ.

Đập vào mắt hai mắt hai người là một tấm hoành phi màu vàng sáng chói đề bốn chữ lớn "Diệp Thanh Vương Phủ" nằm chễm chệ ở vị trí trên cùng của cổng phủ.

Diệp Thanh Phong khoanh tay nói:- Con thấy sao?Diệp Lệ Vũ nheo mắt nói:- Phụ thân, người hết chuyện để làm à?Diệp Thanh Phong liếc cô một cái.Từ trong nhà, Lưu ma ma vội vàng chạy ra.- Bái kiến vương gia, quận chúa.

Quận chúa, có tin tức rồi.Bà đưa cho Diệp Lệ Vũ một mảnh giấy nhỏ.

Diệp Lệ Vũ nhanh chóng mở nó ra đọc.

Trên đó viết:"Lượng vải cô cần cho mùa đông tiếp theo đã chuẩn bị đủ, đang trong quá trình quá trình quận chuyển.

Đến chỗ cũ gặp mặt, đừng mang theo quá nhiều trang sức tránh gây rắc rối."**Lượng vũ khí cô cần cho trận đánh tiếp theo đã chuẩn bị đủ, đang trong quá trình vận chuyển.

Đến chỗ cũ gặp mặt, đừng mang theo quá nhiều vũ khí tránh bị lộ.Diệp Lệ Vũ đọc xong liền vận nội lực đốt cháy tờ giấy.

Diệp Thanh Phong nói:- Nhanh như vậy đã có kết quả rồi ư?Diệp Lệ Vũ đáp:- Quan hệ của Thiên Vũ trong giang hồ rất rộng lớn.

Bởi vậy nên chẳng có gì bất ngờ.Tiểu Đào đột nhiên hỏi:- Vậy quận chúa có ăn cơm tối không?Diệp Lệ Vũ cốc đấu nàng, nói:- Sao lại không ăn?

Phải ăn mới có sức, biết đâu tối nay lại có trận đánh lớn.

- Cô dừng một lúc rồi nói tiếp - Biết đâu sau đêm nay ta lại ghi danh vào sử sách nhỉ?____________________________Tối hôm đó, Diệp Lệ Vũ khoác lên một lớp áo choàng dày rồi mới rời khỏi phủ.Đàm Y Y đang luyện thương ở hậu viện thì nhìn thấy bóng bạch y lướt qua mái nhà.

Nàng ta nheo mắt nhìn kỹ thì nhận ra chiếc áo choàng trắng đó là của Diệp Lệ Vũ.

Nghĩ tới đây nàng ta cảm thấy kỳ lạ.

Diệp Lệ Vũ đi đâu giờ này?

Không lẽ lại vào cung.

Nhưng hướng đó đâu phải hướng đi đến hoàng cung.Trong lòng lại dấy sự tò mò, Đàm Y Y lập tức bật người đuổi theo Diệp Lệ Vũ.____________________________Đàm Y Y đuổi theo bóng bạch y ra khỏi Đông An thành, tới một cánh rừng cách đại lộ dẫn vào thành hai dặm thì mất dấu Diệp Lệ Vũ.

Nàng ta đáp xuống một khoảng đất trống.

Đàm Y Y nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.Bỗng gió lốc từ đâu nổi lên, Đàm Y Y lập tức đưa cây thương lên xoay một vòng trên không trung rồi cắm mạnh xuống đất.

Lấy mũi thương làm tâm, từ đó bật ra một lớp kết giới bạo vệ.

Gió càng lúc càng mạnh như muốn cuốn hết mọi thứ cản đường nó.

Đàm Y Y liên tục niệm chú, truyền linh lực gia cố lớp kết giới.Một luống áp lực mạnh khủng khiếp bắt đầu đè ép kết giới.

Đàm Y Y duy trì được thêm một lúc thì cũng chống đỡ nổi nữa.

Kết giới vỡ, nàng ta bị một đạo bùa đánh văng ra ngoài, lưng đập mạnh vào thân cây gần đó, miệng hộc ra máu tươi.Trên mấy tán cây xung quanh, một toán người mặc áo choàng đen từ từ đáp xuống.

Đàm Y Y cầm lấy cây thương định mở đường máu chạy thoát thân nhưng rất nhanh lại bị đánh bật lại chỗ cũ, cây thương văng ra một góc.- Hình như không phải người chúng ta cần tìm.Một tên lên tiếng nói với những tên còn lại.

Đàm Y Y thầm đếm, đám người đó có khoảng mười người.

Một tên khác đáp lời:- Nhưng cô ta đi theo Diệp Lệ Vũ.

Tốt nhất là diệt khẩu.Hai chữ "diệt khẩu" vừa được thốt ra bọn họ lập tức quay sanh nhìn Đàm Y Y với những ánh mắt sắc lạnh.

Nàng ta thầm nghĩ năm mới sẽ không có ai cúng tê Đàm gia nữa rồi.Ba trong số đám người kia rút kiếm ra chuẩn bị giết người diệt khẩu thì một luồng kiếm khí lập tức đẩy lùi bọn chúng.- Là kẻ nào?!

- Một tên trong đó la lên.Một nữ nhân thân hình nhỏ nhắn, khoác áo choàng đen bên ngoài, bên trong mặc áo trắng, đeo mặt nạ trắng, tóc cài một đóa hoa phù dung.

Từ khi nữ nhân này xuất hiện thì năm cỗ thi thể từ trên tán cây rơi bịch xuống đất.

Đám người áo đen lùi lại thêm hai bước chân.

Nữ nhân đưa kiếm lên chĩa về phía bọn chúng, giọng nói đanh thép làm chúng có phần hoang mang:- Muốn giết người trên địa bàn của ta?

Các ngươi dám?

4/11/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 38 - Phù Dung tiên tử


- Muốn giết người trên địa bàn của ta?

Các ngươi dám?Đầu óc Đàm Y Y cứ quay cuồng như thể sắp ngất đi nên tầm nhìn vô cùng mờ mịt.

Do vậy nàng ta cũng không rõ người vừa xuất hiện là ai.

Có điều giọng nói của cô ta có phần trầm thấp, lạnh lẽo.

Bình thường Diệp Lệ Vũ thích dùng chất giọng giống như thế để nói chuyện với nàng ta nhưng tuyệt nhiên lại không tỏa ra nhiều sát khí như nữ nhân kia.

Đám người đứng bên có một tên gan dạ đứng ra hỏi:- Ngươi là ai?

Tới đây có việc gì?Nữ nhân kia liền đáp một cách chậm rãi:- Ta là Phù Dung tiên tử.

Chỗ các ngươi đang đứng là địa bàn của ta.- Phù Dung tiên tử?

- Bọn chúng quay sang nhìn nhau - Nghe lạ quá?

Hình như cái tên này chưa từng xuất hiện hay được nhắc đến trên trên giang hồ.Từ sau lớp mặt nạ trắng kia phát ra một tiếng cười nhẹ.

Cô ta dùng nội lực hút lấy cây thương bạc của Đàm Y Y.

Sau khi nắm chắc trên tay, cô ta liền nói:- Tiên tử trên trời thì làm sao đám người dưới nhân gian các ngươi biết được.Dứt lời lập tức cầm vũ khí lao lên tấn công.

Đám người kia cũng rút kiếm sẵn sàng.

Phù Dung tiên tử xoay người, cầm thương chống xuống đất, dùng nó làm điểm tiêu đề để bật lên cao.

Cơ thể của cô ta nhẹ nhàng như một chiếc lá trôi qua không trung, tà áo phản phơ trong gió.

Sau đó xoay ngang cây thương đỡ lấy ba thanh trường kiếm vừa sấn tới.

Tức khắc, cô ta đổi thương thành kiếm.

Kiếm vừa vung lên, chém một đường ngọt lịm.

Chỉ trong chớp mắt lại có thêm ba cái xác ngã xuống.Bảy tên còn lại nhanh chóng lùi lại mấy bước.Nữ nhân này thân thủ không hề tầm thường.

Cô ta có thể giết ba người chỉ trong một nhát kiếm.

Lúc nãy còn âm thầm giết năm thủ vệ của bọn chúng mà không ai phát giác.

Nhưng từ xa nhìn thì họ chết cùng một kiểu.

Có khi tất cả đều bị giết bằng cùng một chiêu thức.Phù Dung tiên tử đột nhiên thu lại tư thế tấn công,chắp hai tay cầm vũ khí ra phía sau lưng.

Thấy cô ta không có hành động gì, chỉ đứng yên bất động, đám người từ từ tản ra bao vây lấy Phù Dung tiên tử.

- Lại đây!

Giết ta đi!

- Phù Dung tiên tử giở giọng khiêu khích.Đám người quay qua nhìn nhau trao đổi.

Không lẽ bảy tên nam nhân không làm gì được một cô gái nhỏ sao?

Ánh mắt bọn họ hiện lên tia ác ý, đồng thời dơ kiếm lao về phía Phù Dung tiên tử.Phù Dung tiên tử dường như hiểu được ý của chúng liền dồn lực xuống chân rồi bật người bay thẳng lên cao.

"Keng"Bảy thanh kiếm va thẳng vào nhau rồi kẹt cứng không cách nào rút ra.

Cùng lúc đó Phù Dung tiên tử từ từ hạ người xuống, mũi hài chạm vào một mũi kiếm nhô ra.

Giọng nói lạnh lẽo lại lần nữa phát ra:- Chiêu thứ ba!Dứt lời mũi thương liền được đưa lên lia một vòng.

Lần lượt từng tên bị chém lìa đầu.

Trong số đó có một tên đã nhanh tay làm Phù Dung tiên tử bị thương.

Phù Dung tiên tử có vẻ không hài lòng với hành động này nên ngay lập tức dùng kiếm đâm xuyên qua cổ gã.Bảy thi thể ngã sõng soài ra đất như con rối đứt dây, máu tươi từ cổ chảy ra như thác.

Về phần Phù Dung tiên tử, cô ta hạ người đáp xuống đất, tay vẫn nắm chắc cây thương và thương kiếm nhuốm máu.- Đa tạ...Hình như cô bị thương rồi...Giọng nói yếu ớt của Đàm Y Y thu hút sự chú ý của Phù Dung tiên tử.

Cô ta khẽ xoay người về phía nàng ta rồi mới nhìn vết thương đang rỉ máu ở bắp tay.

Cô ta vứt hết hai món vũ khí về phía Đàm Y Y đang nằm sau đó tức khắc bay thẳng vào khu rừng tối đen.Đàm Y Y cứ nằm đó, thân thể đau nhức không thể cử động, tầm mắt mờ dần rồi tắt hẳn.__________________________- Đàm Y Y!

Đàm Y Y!

Ngươi nghe ta nói không?!

Đàm Y Y!Một giọng nói quá quen thuộc lởn vởn bên tai kèm theo đó là những cái lay người mạnh kéo Đàm Y Y tỉnh giấc.

Nàng ta ngay lập tức ngồi bật dậy.Ngồi bên cạnh không ai khác chính là Diệp Lệ Vũ mặc thanh y, tóc buộc đơn giản.

Vẻ mặt của cô đang cực kỳ khẩn trương.- Lệ Vũ?

Cô...Diệp Lệ Vũ kéo Đàm Y Y đứng dậy, nói một cách gấp gáp:- Chạy thôi, ta không có thời gian để giải thích với ngươi đâu.Vừa nói xong thì một loạt phi tiêu được phóng tới chỗ hai người.

Đàm Y Y ấn đầu Diệp Lệ Vũ xuống, tránh được pha tấn công vừa rồi.- Bọn chúng ở đằng kia!

Giết chúng!Diệp Lệ Vũ lập tức kéo Đàm Y Y chạy sâu vào rừng.Phía sau bọn họ là một toán người tay cầm nào là kiếm, nào là cung liên tục đuổi theo hô đánh hô giết.Trên đường tẩu thoát, Đàm Y Y có chú ý tới bộ y phục mà Diệp Lệ Vũ đang mặc.

Trời đang rất lạnh nhưng bộ y phục đó lại vô cùng mỏng manh.

Cơ hồ nhìn thấy cả da thịt bên dưới.

Nhìn kỹ dưới chân váy còn dính ít đất bùn, hình như còn có màu đo đỏ của máu.

Đàm Y Y cô nhớ lại, khi nãy nằm mê mang dưới đất, nàng ta nhớ mang máng hình như bộ y phục của Phù Dung tiên tử có một lớp áo màu tương tự như bộ y phục mà hiện tại Diệp Lệ Vũ đang mặc.Nhưng nghĩ thì cũng chỉ nghĩ tới đó bởi vì phía trước là đường cùng.

Trước mắt hai người ngoài rừng cây ra thì chỉ có một con sông lớn.

Đám người phía sau đã đuổi gần tới, phía bờ bên kia cũng lập lòe hơn chục cây đuốc.

Lựa chọn duy nhất chính là nhảy xuống sông.Trong lúc Đàm Y Y còn đang chần chừ thì Diệp Lệ Vũ dứt khoát kéo nàng ta nhảy xuống sông.Dòng nước lạnh lẽo bao bọc lấy hai người.

Đàm Y Y một tay bụm miệng tránh cho không khí thoát ra ngoài, tay kia bám vào người Diệp Lệ Vũ.

Dòng suy nghĩ về bộ y phục của Diệp Lệ Vũ một lần nữa dấy lên trong lòng Đàm Y Y.

Nàng ta cũng nhớ tới vết thương ban nãy mà tên áo đen gây ra cho Phù Dung tiên tử.

Bàn tay đang bụm miệng từ từ thả ra, dơ ra muốn chạm vào vùng bắp tay của người đối diện.Bỗng nhiên Diệp Lệ Vũ kéo Đàm Y Y vào lòng sau đó xoay người.

Một tia sáng lóe lên xược qua bắp tay Diệp Lệ Vũ.

Cô vừa đỡ cho Đàm Y Y một nhát kiếm.

Trùng hợp lại trúng vào vị trí mà khi nãy Đàm Y Y muốn chạm vào.Gương mặt của Diệp Lệ Vũ đanh lại vì đau.

Đàm Y Y nhanh chóng bịt vết thương ngăn cho máu tiếp tục chảy ra.

Bên trên, tiếng chân giẫm lên cỏ liên tục đi qua đi lại.- Chúng đâu rồi?

Chẳng nhẽ bơi đi cả rồi?- Không đúng, khu vực này bị thuyền của chúng bao vây rồi.

Sao chúng thoát được.- Ta cũng không rõ.

Tiếp tục tìm kiếm đi.Một khắc, hai khắc, ba khắc trôi qua, Diệp Lệ Vũ dần lịm đi.

Đàm Y Y truyền một nguồn nội lực cố gắng giữ ấm cho cô, đồng thời tạo ra một lớp kết giới để che mắt đám người kia.

Qua thêm một khoảng thời gian nữa, bên trên truyền xuống một giọng nói:- Rút quân!Tiếng cước bộ lại lần nữa vang lên.

Sau khi tiếng động dứt hẳn, Đàm Y Y mới ôm Diệp Lệ Vũ trồi lên khỏi mặt nước.

Nàng ta nhìn quanh để chắc chắn rằng xung quanh không còn kẻ thù nào mới bơi vào bờ, trên vai đỡ Diệp Lệ Vũ.- Lệ Vũ!

Lệ Vũ!

Tỉnh lại!Khi thành công vào bờ, Đàm Y Y lay gọi người Diệp Lệ Vũ còn cô thì ngất đi từ bao giờ.

Đàm Y Y đưa tay lên kiểm tra thì phát hiện linh lực của cô đã cạn đi gần phân nửa.

Máu ở vết thương chảy ra thấm ướt cả cánh tay áo.

Đàm Y Y xé một mảnh vải băng lại vết thương rồi xốc Diệp Lệ Vũ lên vai rồi vội vã rời đi, hướng về phía Đông An thành.

12/11/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 39 - Thăm dò lẫn nhau


-Hơn một tháng sau-Thời điểm cuối tháng chạp, tuyết ở Đông An thành đã tan gần hết, nhường chỗ cho những cơn mưa bất chợt của những ngày cuối năm.

Sáng sớm hôm nay cũng không ngoại lệ, tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài phá vỡ giấc ngủ ngon lành của Diệp Lệ Vũ.

Tiểu Bạch trở mình kêu meo meo mấy tiếng đánh thức chủ nhân.

Diệp Lệ Vũ vươn tay ôm nó vào lòng, nói:- Tiểu Bạch, để ta ngủ thêm chút nữa đi.Tiểu Bạch giơ móng vuốt cào nhẹ lên cánh tay cô tỏ vẻ phản đối.- Quận chúa, người dậy chưa?

Nô tì vào nhé?Giọng nói của Lưu ma ma vang lên kèm theo tiếng mở cửa.

Diệp Lệ Vũ kéo chăn bông qua khỏi đầu, mè nheo nói:- Lưu ma ma, ta muốn ngủ thêm một lúc.

Dù sao hôm nay cũng không cần đến doanh trại.- Được rồi, người cứ ngủ thêm một lát đi.

Thuốc nô tì để trên bàn.- Vâng!

- Diệp Lệ Vũ đáp.Mãi một lúc sau khi Lưu ma ma rời đi, tiếng mưa dần nhỏ lại rồi tắt đi, Diệp Lệ Vũ mới chịu mò dậy do Tiểu Bạch liên tục cào vào người.

Đại quận chúa ngồi nhổm dậy, tấm chăn rơi tuột xuống, nửa nằm trên giường, nửa nằm dưới đất.

Tiểu Bạch nằm lăn lộn trong lòng cô kêu lên mấy tiếng vô cùng thoải mái.

Diệp Lệ Vũ xoa xoa cái bụng hơi ngấn mỡ của nó, nói:- Dậy thôi, mèo mập.Tiểu Bạch đứng dậy, nhảy phóc xuống giường, chạy đến bên bàn.

Diệp Lệ Vũ cũng rời giường theo nó.Rửa mặt bằng khăn mỏng và thay băng vết thương ở bắp tay xong, Diệp Lệ Vũ mới thay y phục.

Tuy tuyết đã tan nhưng dư âm của nó vẫn còn nên y phục của cô cũng khá dày dặn.

Diệp Lệ Vũ bế Tiểu Bạch đang chạy loạn xung quanh lên, nói:- Ở nhà ngoan, tí nữa về chơi với ngươi nhé.

Tiểu Bạch dụi dụi cái đầu trăng trắng vào cổ cô.

Diệp Lệ Vũ hôn nhẹ lên đầu nó rồi mới thả xuống.Vừa bước ra khỏi phòng liền có người gọi:- Tỷ tỷ đi đâu à?Diệp Lệ Vũ khép cửa lại, đáp:- Ta đi Thiên Vũ lâu.

Lát nữa mua hạt dẻ cho muội.Diệp Lệ Thanh ôm chầm lấy cô, đáp:- Hứa đấy.Diệp Lệ Vũ vỗ vỗ cánh tay nàng, nói:- Ừ.Nói xong liền rời đi, cũng không nghi ngờ tại sao giờ này Diệp Lệ Thanh lại xuất hiện ở phòng của mình.___________________________- Cái gì?

Cô nói lại lần nữa ta nghe xem?!

- Thiên Vũ đập bàn thét lớn.- Diệp Lệ Vũ nhấp một ngụm rượu, nói:- Cô bình tĩnh lại một chút đi.

Thiên Vũ bực bội ngồi xuống ghế, nói:- Đám người đó làm ăn kiểu gì vậy.

Ta đã dặn bọn họ không được để cô lại một mình mà.- Là bảo bọn họ đi trước.

- Diệp Lệ Vũ nói.Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn cô.

Diệp Lệ Vũ tiếp lời:- Ta vốn đã phát hiện bọn chúng nên bảo bọn họ rời đi trước để không bị liên lụy.

Chỉ là không ngờ quân địch lại đông như vậy.- Phù Dung, cô liều thật đấy.Diệp Lệ Vũ nhúng vai, cô rót rượu ra hai chiếc ly ngọc trên bàn.

Cô cầm lấy một ly, ly còn lại đưa cho Thiên Vũ, nói:- Dù sao giao dịch cũng đã thành công.Thiên Vũ cầm lấy ly rượu.

Hai người cạn ly rồi một hơi uống cạn.- Phù Dung, ta có một vấn đề muốn hỏi cô.

- Thiên Vũ lên tiếng.Diệp Lệ Vũ gật đầu đồng ý.

Thiên Vũ liền hỏi:- Ở Đông An Thành cũng như trên cả mảnh đất Nam Phong này hết thảy có ba vị vương gia.

Chiêu Thành Vương trấn phía Đông, Cảnh Vương lập phủ cách đây chỉ bốn dặm, còn có Nhiếp Chính Vương là chủ vị thứ hai của Đông An Thành.

Ngoại trừ hai vị quận chúa của Chiêu Thành Vương đã đi hòa thân với hoàng tộc Tây tuyết và Bắc Liên thì còn lại năm người.

Ba người là con của Cảnh Vương, hai vị kia là tâm can bảo bối của Nhiếp Chính Vương, bọn họ mỗi người đều có chút gì đó hơn người thường, ít nhiều cũng có đóng góp cho trận chiến với Đông Hạ vừa rồi.

Vậy xin hỏi Phù Dung cô nương đây là quý nhân nhà nào?Diệp Lệ Vũ liếc xéo nàng một cái, hóa ra là đăng thăm dò thân phận của cô.

Diệp Lệ Vũ cười cười, nói:- Lâu chủ là người có quan hệ rộng.

Trong kinh thành không thiếu, ngoài giang hồ càng không ít.

Chuyện này muốn tra đâu phải là chuyện khó khăn gì?Thiên Vũ nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt hiện rõ nét nghi hoặc.

Diệp Lệ Vũ chống tay lên bàn, nói:- Sẵn tiện ta cũng có một chuyện muốn hỏi.

Thiên Vũ cô nương đây có thể giúp ta giải đáp được không?- Mời.

- Thiên Vũ đáp.Diệp Lệ Vũ uống thêm một ly rượu nữa rồi mới nói:- Giám sát viện chuyên nhận và phá các vụ án khó nhằn từ dân giang đến giang hồ.

Viện chủ Giám sát viện trong bốn năm gần đây là một nữ nhân xuất thân từ giang hồ, không những có đầu óc thông minh mà võ công cũng rất thâm hậu.

Chỉ là một hai năm gần đây không thấy cô ấy ra tay phá án, người trong giám sát viện cũng không ai trong Giám sát viện gặp được trực tiếp viện chủ.

Mà cũng trong khoảng thời gian này, Thiên Vũ lâu nổi lên như một một chốn ăn chơi mới của kinh thành.

Hơn thế nữa, những mối làm ăn cô đưa đến cho ta đều là những thế lực giang hồ vô cùng kín tiếng, không quen không thân thì không gặp được.

Chưa kể thì phần lớn bọn họ đều có mối quan hệ vô cùng mật thiết với viện chủ Giám sát viện.

Không biết lâu chủ có quen biết gì với vị viện chủ đó?Thiên Vũ ngả người về phía cô, nói:- Cô đoán xem.Diệp Lệ Vũ cũng ngã người, áp sát gương mặt vào người đối diện, nói:- Vậy cô cũng thử đoán xem ta là quý nhân nhà nào.Hai người cứ thế nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ dò xét đối phương.Nếu như không phải có một cô kỹ nữ gõ cửa tìm lâu chủ thì e là hai người đã rút vũ khí ra đánh nhau một trận sinh tử.

18/11/2024
 
Back
Top Bottom