_Sáng hôm sau_Người trong vương phủ hôm nay dậy sớm hơn thường lệ.
Bọn họ phải chuẩn bị điểm tâm sáng cho vương gia để kịp thời gian lên triều.Trong lúc Diệp Thanh Phong cùng Diệp Lệ Thanh đang dùng bữa thì bên ngoài có một nam một nữ bước vào.
Người nam khuỵu gối, nói:- Tham kiếm vương gia!Diệp Thanh Phong ngẩng đầu lên nhìn, đáp:- Về rồi thì ngồi ăn cùng luôn đi.Hồ Tử Cao và Đàm Y Y nhanh chóng đi đến ngồi vào bàn.
Đàm Y Y bất giác hỏi:- Lệ Vũ đâu?Nàng ta thầm nghĩ không lẽ Diệp Lệ Vũ đêm qua bị mình dọa sợ nên không xuất hiện.
Nhưng câu trả lời của Diệp Lệ Thanh lập tức đánh tan suy nghĩ đó:- Tỷ ấy đi đâu từ sớm rồi.
Sáng nay gõ cửa không thấy đáp lại, đẩy cửa vào thì cửa không khóa.
Trên bàn còn có tờ giấy viết không cần chừa bữa sáng cho tỷ ẩy.Diệp Thanh Phong thở dài nói:- Kệ nói đi!
Đàm Y Y một lát ăn xong đến quân doanh kiểm kể lại lực lượng đi.- Vâng!
- Đàm Y Y đáp.____________________________Về phần Diệp Lệ Vũ, khi mặt trời còn chưa ló dạng cô đã ra khỏi phủ.
Trên đường đi ghé ngang quán rượu quen.
Cô bước vào mái hiên của quán tùy tiện nói:- Như cũ.Chủ quán nghe cô nói như vậy liền hớn hở nói:- Có ngay!
Có ngay!Ngay sau đó ông ta nhanh chóng mang ra một bình rượu màu trắng ngà, nói:- Của cô đây!
Tiểu thư, cô trả tiền bây giờ hay viết giấy?Diệp Lệ Vũ nhận lấy bình rượu, đáp:
- Ghi giấy mang tới vương phủ lấy tiền đi.- Vâng!
Vâng!
Vâng!
Tiểu thư đi thong thả.__________________________________Hiện tại Diệp Lệ Vũ đang nằm trên cây đào cổ thụ trên ngọn đồi ngoại thành phía đông nam.
Một chân gác lên cành cây, một chân buông thõng.- Yên tỷ tỷ!
Bây giờ ta phải làm sao đây?
- Vừa nói cô vừa đưa bình rượu lên tuôn ừng ực - Phải chi bây giờ tỷ đang ở bên cạnh ta thì tốt biết mấy.Diệp Lệ Vũ cứ nói huyên thuyên mặc dù biết rằng người cô đang nói cùng chỉ còn là hài cốt chôn sâu dưới đất.
Diệp Lệ Vũ đưa tay lên vắt ngang trán, tiếp tục than thở:
- Tỷ nhớ người tiệp dư ở Ngọc Khuynh cung không?
Hình như tỷ chỉ gặp nàng một lần cách đây mấy năm.
Bây giờ người ta trở thành Thu quý phi rồi.
Còn một chuyện nữa, nàng mang thai rôi.
Bệ hạ bảo ta nghĩ cách âm thầm đưa nàng ra khỏi cung.Nói tới đây cô lại đưa bình rượu lên uống một ngụm rồi nói tiếp:- Trong thành có tai mắt của Khương gia lúc nào cũng chú ý.
Tỷ không biết đâu, ban nãy trên đường tời đây tới đây ta còn tiện tay khử luôn bốn tên đấy.
Trạm dịch trong thành của chúng ta bị hủy gần phân nửa rồi, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Ta còn đang nghi ngờ có nội gián trong vương phủ.Diệp Lệ Vũ dừng một lúc mới tiếp lời:
- Tình hình hiện tại tuy rằng chúng ta đã dành chiến thắng nhưng cũng không loại trừ khả năng tương lai Khương gia liên thủ với Đông Hạ phát động chính biến cướp ngôi.
Nếu thế thì hay rồi, mất đi tỷ Nam Phong không khác gì một con hổ bị mất một chi cả.Hai mắt cô không biết đã nhòe đi từ khi nào, hai dòng lệ từ khóe mắt men theo đôi gò má chảy xuống.
Cô thút thít nói:- Mẫu thân...Yên tỷ tỷ...ta nhớ hai người...Rượu bắt đầu ngấm vào người, những cơn gió lạnh cứ lướt qua làm mi mắt cô nặng dần.
Diệp Lệ Vũ dời cánh tay từ trán xuống che đi đôi mắt.
Cứ thế, cô thuận thế thả lỏng thân thể, từ từ tiến vào giấc ngủ._______________________________Diệp Thanh Phong trở về vương phủ sau khi thượng triều thì thời gian đã về trưa.
Ông bước vào trong đại sảnh lớn giọng gọi:- Lệ Thanh!Diệp Lệ Thanh tiến đến lại gần nói:
- Phụ thân, người về rồi.
Cơm đã dọn lên cả rồi, chúng ta cùng ăn.Diệp Thanh Phong nhìn xung quanh, hỏi:- Tỷ tỷ con đâu?Diệp Lệ Thanh lắc đầu ý bảo Diệp Lệ Vũ đến giờ vẫn chưa trở về.
Diệp Thanh Phong thở dài nói:
- Cái con nhóc này, tiết trời thế này nó còn đi đâu được cơ chứ.
Tới điểm tâm sáng cũng không ăn.
Lưu ma ma với tiểu Đào đâu, bảo họ đi tìm Lệ Vũ về đây.Diệp Lệ Thanh nói:
- Hai người họ cũng ra ngoài từ một canh trước rồi.
Sắc mặt của Diệp Thanh Phong lập tức trở nên khó coi.
Đúng lúc này Hồ Tử Cao từ hậu viện bước ra, ông lập tức chỉ vào cậu ta, nói:- Tử Cao, Lệ Thanh, hai đứa ra ngoài tìm Lệ Vũ về đây ngay cho ta.Diệp Lệ Thanh lập tức vâng dạ rồi kéo Hồ Tử Cao còn đang ngơ ngác ra khỏi vương phủ.
_______________________________Sắc trời bên ngoài đã sáng sủa hơn đôi chút nhưng vẫn khá lạnh.
Hồ Tử Cao đi bên cạnh Diệp Lệ Thanh chán nản hỏi:- Sư phụ lại tức giận nữa rồi.
Thượng triều xảy ra tranh chấp sao?Diệp Lệ Thanh lắc đầu đáp:- Ta không rõ nhưng khá chắc có liên quan đến tỷ tỷ ta.
- nàng dừng một lát rồi nói tiếp - Mà ban nãy ngươi định đi đâu à?Hồ Tử Cao gãi gãi đầu đáp:
- Ta định đi...Cẩn thận!Cậu ta lập tức kéo Diệp Lệ Thanh ra phía sau đồng thời rút kiếm lên chắn kẻ vừa mới đột ngột xuất hiện.Tên đó mặc áo đỏ, thân hình cao ráo, trên gương mặt tuấn tú được điểm xuyết một dấu chu sa hình hoa sen ở giữa trán.
Hồ Tử Cao lớn giọng hỏi:- Ngươi là ai?Tên đó bĩu môi nói:- Tiểu quận chúa, người bạn này của người hung dữ quá.Diệp Lệ Thanh ló đầu ra nhìn, ngạc nhiên nói:- Lục Ảnh?
Là ngươi à?
Tử Cao, là người quen, hạ kiếm đi.Thấy tiểu quận chúa nhận ra, Lục Ảnh đáp lại bằng một nụ cười.
Hồ Tử Cao cũng hạ kiếm theo lời nàng.
Diệp Lệ Thanh chạy lên phía trước chộp lấy tay Lục Ảnh, nói:- Ngươi đi đâu vậy?- Tìm cha cô?
- Hắn đáp.- Tìm ông ấy làm gì?Lục Ảnh thở dài nói:- Chuyện hôn sự của ta.Hồ Tử Cao và Diệp Lệ Thanh đồng loạt trợn tròn mắt nhìn hắn.
Lục Ảnh vội giải thích:- Thật ra chuyện này cũng không phải ý của ta.
Là lão Chu đề nghị muốn ta cưới tỷ tỷ cô cho ta.
- Cái gi?!
- Diệp Lệ Thanh - Lão ta điên à?
Tỷ ấy thích nữ nhân, sao có thể gả cho ngươi được.
Hơn nữa tỷ ấy còn đang chịu đả kích từ cái chết của Bạch tướng quân...Chuyện này đúng là hoang đường.Hồ Tử Cao chép miệng nói:- Ra là vì chuyện này nên sư phụ mới tức giận như vậy.Lục Ảnh thở dài nói:- Đúng thế, đến hoàng thượng cũng không chấp nhận chuyện này.
Bởi thế nên ta mới đi tìm vương gia nói cho rõ.
Hôn sự của ta tốt nhất nên để cho ta tự quyết định.
Mà khoan đã...- Hắn nhận ra mình vừa quên mất còn chưa hỏi tên người thanh niên đi cùng liền vội nói - Cho hỏi vị này là...- Hồ Tử Cao.
- Hồ Tử Cao cắt ngang.- Ra là Hồ phó tướng.
- Lục Ảnh nói.Hồ Tử Cao gật đầu xác nhận.
Diệp Lệ Thanh nói:- Hay là ngươi đi cùng bọn ta đi, bọn ta cũng đang đi tìm tỷ tỷ ta.- Được, vậy chúng ta cùng đi.Cả ba người đi thêm một lúc thì dừng lại ở một tửu lâu, phía trên treo tấm biển đề "Thiên Nguyệt lâu".
Bên dưới là mấy kỹ nữ ăn mặc phong phanh đang mồi chài khách.
Hồ Tử Cao kéo hai người kia vào mái hiên của tửu lâu, cậu ta nói:- Chúng ta vào trong hỏi thử xem.Diệp Lệ Thanh không có ý kiến gì nhưng Lục Ảnh lại nói:
- Tìm người sao lại vào tửu lâu?!Hồ Tử Cao quắc mắt nhìn hắn.
Lục Ảnh lập tức im bặt lẽo đẽo theo sau.Một kỹ nữ mặc áo hồng, tóc búi nửa đầu chú ý tới ba người họ liền tiến tới bắt chuyện:- Các vị đại gia, các vị có cần tiểu nữ giúp gì không?Hồ Tử Cao rút ra một tấm lệnh bài đưa cho nàng.
Người kỹ nữ đó vừa nhìn thấy tấm lệnh bài hai mắt lập tức trở nên sáng rỡ, vội nói:- Ba vị, mời vào trong.Nàng dẫn ba người bước tửu lâu sau đó sắp xếp một phòng riêng trên lầu cho họ.
Nàng khẽ gật đầu với Hồ Tử Cao rồi rời đi ngay sau đó.- Này, chúng ta không phai đang đi tìm người sao?
Sao lại vào đây ngồi?Lục Ảnh bắt đầu mất kiên nhân.
Diệp Lệ Thanh lên tiếng trấn an:- Bình tĩnh đi, mới có một lúc thôi mà ngươi đã kiên nhẫn rồi.- Tiểu quận chúa thật sự không biết tỷ tỷ cô đi đâu sao?Diệp Lệ Thanh lắc đầu, nói:
- Hành tung của tỷ ấy đến phụ thân cũng không kiểm soát được thì làm sao ta biết tỷ ấy đi đâu chứ.Hồ tử Cao đứng dựa lưng vào khung cửa sổ, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa chính chờ đợi.
Hơi lạnh từ bên ngoài lan vào càng làm cho không khí trở nên căng thẳng.
Qua một lúc lâu sau, cánh cửa bật mở, một nữ nhân mặc áo đó trễ vai, để lộ ra đôi vai trắng nõn.
Diệp Lệ Than nhìn thấy nàng ta liền đứng phắc dậy, nói:- Thiên Vũ cô nương!Thiên Vũ nhanh chóng đóng cửa lại rồi quay sang gật đầu với nàng:- Ngọc Hoa cô nương!
Hồ Cao thiếu gia!Thiên Vũ nhìn Lục Ảnh, nói:- Người này là...- Có thể tin tưởng.
- Diệp Lệ Thanh nói.Hồ Tử Cao không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề chính:- Thiên Vũ cô nương, Phù Dung cô nương tỷ tỷ của Ngọc Hoa ra ngoài từ sớm đến giờ vẫn chưa trở về.
Không biết cô ấy có ghé qua đây không?Thiên Vũ bĩu môi tiến tới gần nắm lấy tay Hồ Tử Cao nói:- Hồ Cao thiếu gia không phải tới tìm ta để tâm sự sao?Hồ Tử Cao đưa tay lên xoa đầu nàng, cười nói:- Tìm người quan trọng hơn.
Cô nương cho bọn ta biết Phù Dung có tới đây không?Thiên Vũ cười cười, nói:- Vậy hôm nay chàng ở lại với ta, ta nói cho.Hồ Tử Cao chỉ đành nhìn Diệp Lệ Thanh cầu cứu.
Diệp Lệ Thanh trả lời thay cậu ta:- Thiên Vũ cô nương cứ nói.
Ta và vị này sẽ tự đi tìm.Thiên Vũ nói:- Được!
Được!
Hai người ra ngọn đồi ở ngoại thành tìm đi.
Không thấy thì đến cánh rừng tre gần hoàng cung tìm.
Còn không thấy nữa thì cứ về nhà chờ đi, tới tối cô ấy sẽ tự về.- Đa tạ.Diệp Lệ Thanh nhanh chóng cảm ơn rồi kéo Lục Ảnh ra khỏi tửu lâu.
_________________________________- Ủa, tiểu quận chúa biết nơi đó sao chúng ta không tới thẳng đó chứ?
- Lục Ảnh hỏi.Diệp Lệ Thanh đáp:
- Tỷ ấy là một người tùy hứng.
Nên tốt nhất cứ đến tửu lâu đó hỏi cho chắc.- Còn một chuyện nữa, sao các người không dùng tên thật?Diệp Lệ Thanh mím môi không muốn trả lời.
Lục Ảnh cũng không ép nàng trả lời.
Cả hai cứ đi như vậy cho đến khi phía trước xuất hiện một ngọn đồi phủ tuyết trắng xóa.
Diệp Lệ Thanh nheo mắt nhìn cho kỹ.
Nàng nhìn thấy trên đỉnh đồi có một cái cây to, trên đó thấp thoáng có bóng người đang nằm.
Lục Ảnh cũng nhìn thấy người đó, hắn liền nói:- Tỷ tỷ cô đúng không?Diệp Lệ Thanh gật đầu với hắn.
Hai người cứ thế tiến lại gần mà không biết rằng tay của người nằm trên cây kia đang họa hai chữ "Trầm Bích".
__________________________Khi Lục Ảnh và Diệp Lệ Thanh lên được nửa ngọn đồi thì gió lạnh đột nhiên thổi mạnh đến.
Lục Ảnh nói:- Quái nhỉ?
Đang bình thường sao tự dưng gió lại thổi mạnh thế này?Diệp Lệ Thanh cũng bị cái lạnh thấu xương làm cho nhăn mặt.
Giờ thì nàng đã hiểu tại sao Diệp Lệ Vũ không cho nàng đặt chân tới đây.
Bỗng, một tiếng rít kỳ dị không rõ của loài chim nào từ trên trời dội xuống.
Lục Ảnh nhanh chóng rút kiếm thủ thế, đồng thời kéo Diệp Lệ Thanh ra phía sau.Từ trên không, một thanh kiếm mang ánh bạc lao thẳng xuống chỗ hai người .
Lục Ảnh lập tức đưa kiếm lên đỡ.
Chỉ nghe một tiếng "keng", thanh kiếm kia như có linh tính mà lách sang một bên tiếp tục tung ra những chiêu hiểm.
Lục Ảnh bị nó đánh cho buộc phải lùi ra xa khỏi Diệp Lệ Thanh.Diệp Lệ Thanh cũng nhận định được tình hình nên nàng đã lấy từ tay áo ra năm chiếc phi tiêu nhỏ bằng ngón tay cái chuẩn bị ứng cứu Lục Ảnh.
Tuy nhiên tiếng rít kia lại vang lên, ngay sau đó một con chim trắng ước chừng to bằng hai người trường thành.
Hai chân và mỏ của nó có màu vàng đồng, đôi cánh và quanh mắt của nó còn có mấy đường viền màu bạc.
Nó nhìn thấy Diệp Lệ Thanh liền mở rộng cánh, giương bộ móng vuốt sắc nhọn tấn công nàng.
Diệp Lệ Thanh vừa tránh né vừa phóng phi tiêu phản đòn nhưng con chim ấy cũng nhanh chóng tránh né được.Lục Ảnh thấy nàng bị tấn công nhưng lực bất tòng tâm vì thanh kiếm kia vẫn đang quần thảo trên đầu hắn không chịu buông tha.
Diệp Lệ Thanh phóng mãi cũng hết số phi tiêu mang theo, nàng hết cách chỉ đành la lớn lên:
- Tỷ tỷ, cứu ta!Dứt lời thì con chim trắng liền biến mất giữa hư không, còn thanh kiếm màu bạc kia cũng bay ra xa, nằm gọn trong tay nữ nhân thanh y vừa xuất hiện trước mắt họ.
Diệp Lệ Vũ nói:- Sao hai người biết ta đang ở đây?
Lệ Thanh, ta nhớ ta đâu có cho muội đến đây?Diệp Lệ Thanh lắp bắp nói:
- T-Thiên Vũ chỉ bọn muội tới đây.Lục Ảnh vẫn chưa hoàn hồn sau trận đấu chóng vánh vừa rồi.
Hắn chỉ tay về phía Diệp Lệ Vũ, hỏi:- Lúc nãy cô chỉ nằm một chỗ mà đánh được cả hai người bọn ta?!Diệp Lệ Vũ gật đầu.
Lục Ảnh há hốc miệng, một lúc sau mới nói tiếp:
- Vậy con chim trắng ban nãy từ đâu ra?
Chẳng nhẽ nó là thần thú của cô?
Mà khoan đã...- Không phải ngươi muốn một lần được diện kiến Bạch Điểu Ngân Phong trong truyền thuyết sao?
Nó đó!
Còn nữa, nếu nó là thần thú của ta bây giờ chắc là nó đang đậu kế bên ta rồi.
- Diệp Lệ Vũ cắt ngang lời của hắn.Lục Ảnh kinh ngạc đến mức phải lùi lại phía sau hai ba bước.
Đúng là hắn từng nói với Diệp Lệ Vũ về việc bản thẩn hắn muốn một lần được diện kiến Bạch Điểu Ngân Phong - thần điểu xếp hạng thứ mười trong bảng xếp hạng Huyền thú tối thượng.
Nhưng theo giai thoại hắn nghe được thì nó đã chết rồi, còn chết ở kinh thành.
Thật không ngờ...- Không phải thần thú của cô...Không lẽ...C-Cô là bán yêu?Vừa nói dứt câu, lưỡi kiếm Trầm Bích đã kề vào cổ.
Diệp Lệ Vũ nói:- Chuyện này mà lọt ra ngoài cẩn thận ta cho Lục gia các ngươi tuyệt hậu.Lục Ảnh nghe thấy thế liền nói lớn:- Quận chúa tha mạng!
Lão phụ thân của ta ở nhà còn muốn bế cháu lắm.
Ta thề với cô, chuyện này ta đảm bảo sống bỏ bụng chết mang theo, sẽ không tiết lộ thêm với bất cứ ai.Diệp Lệ Vũ thu kiếm, quay sang Diệp Lệ Thanh, hỏi:
- Muội tìm ta có chuyện gì?Diệp Lệ Thanh đáp:
- Phụ thân tìm tỷ, chuyện...-Nàng chỉ tay về phía người bên cạnh - Chuyện có liên quan đến tên này...Diệp Lệ Vũ lại đá mắt sang Lục Ảnh, hỏi:
- Lại chuyện gì?
Không lẽ Lục tông chủ gây thù với ai trong kinh thành cần ta ra mặt giải quyết à?Lục Ảnh trả lời lấp lửng:- Cái này hơi khó nói...Nói là chuyện hệ trọng, phải giải quyết bây giờ.
Mấy ngày nữa ta phải rời thành rồi..- Mấy ngày nữa à?Diệp Lệ Vũ lẩm bẩm mấy chữ hắn vừa trả lời.
Cô nghĩ ngợi một chút rồi bước lại gần chỗ Lục Ảnh, vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Lệ Thanh, muội xuống chân đồi đợi hai người bọn ta.
Ta có chuyện cần bàn bạc riêng với tên này.
15/9/2024