Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  ∙Tam Sao Thất Bản∙

∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 20 - Hồ tộc Đông Hạ


_An Phủ_Một cô gái ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời.

Đứng bên cạnh nàng ta là một ông lão chừng sáu mươi tuổi.

Có điều ngược lại với cô gái có gương mặt hồng hào, xinh đẹp thì gương mặt của lão ta xám ngoét, trên người còn có một số chỗ da bị bong tróc, lộ cả phần thịt thối rữa đang bị sâu bọ gặm nhấm.

Lão cất giọng, một chất giọng trầm thấp, âm u tựa như vọng lên từ địa ngục:- Chủ nhân có gì sai bảoCô gái kia ánh mắt đanh lại, cô ta nói:- Đi xử lý lũ chuột đó cho ta.- Rõ!________________________________- Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?

- Lục Vân hỏi.Trần Minh Thư đáp:- Phá trận.Lục Vân đứng chắn trước mặt nàng, nói:
- Tỷ nói cho rõ ràng.

Trận gì?Trần Minh Thư cười nói, đồng thời lách người tiếp tục bước đi:- Người Nam Phong chúng ta vốn rất ít người biết đến trận pháp này.

Hộ Vệ Trận của Hồ tộc Đông Hạ.Lục Vân bước theo nàng, hỏi:
- Hồ tộc Đông Hạ?

Không phải đã bị Lý Ngọc Đế diệt tộc rồi sao?- Tuy là diệt tộc nhưng yêu thuật của họ không bị thất truyền.

Chỉ là Nam Phong không mấy ai sử dụng.

Chưa kể, ta nghe nói năm xưa Hồ tộc bị diệt nhưng trưởng tộc khi đó vẫn có thể mở đường cho con gái bà ta chạy thoát.- Vậy ý tỷ người ngự trong tòa thành kia là hậu duệ của Hồ tộc à?Trần Minh Thư lắc đầu, nói:- Không hẳn!

Có khi là đạo sư Đông Hạ nào đó thì sao?- Cũng đúng...Nhưng tỷ nói phá trận là sao?- Mắt trận của trận pháp này vốn không đặt ở trung tâm, nhưng cũng không thể đặt quá xa.

Khi ta đứng trên mỏm đá quan sát ước chừng mắt trận chỉ nằm ở cánh rừng bao quanh tòa thành thôi.Đang đi, Lục Vân bất chợt đứng lại nghe ngóng, cô nói:- Có kẻ đang đến.Cả hai đồng thời rút kiếm ra cảnh giác.

Tiếng sột soạt càng lúc càng rõ ràng hơn.

Một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi hai người.

Lục Vân nói:- Mùi tử thi.- Xem ra kẻ thao túng không phải người tầm thường.Lục Vân đột nhiên hét lớn:
- Tỷ tỷ cẩn thận!Một thứ gì đó từ tán cây trên đầu hai người rơi xuống.

May mà Lục Vân vẫn kịp kéo Trần Minh Thư về phía mình.

Thứ vừa rơi xuống kia nhìn vừa giống người, vừa không giống người.- Quỷ thỉ?!

- Lục Vân nói.Thứ vừa rơi xuống kia đang cố đứng dậy.

Tiếng rắc rắc từ các đốt xương kèm thêm những mãn da thịt thối rữa cùng dòi bọ rơi xuống đất tạo nên cảnh tượng vô cùng kinh hãi.

Lục Vân nói:- E là không chỉ có một con.- Muội biết thứ này sao?

- Trần Minh Thư hỏi.- Đánh xong trận này ta sẽ nói cho tỷ biết.

Một!

Hai!

Ba!

Bốn!...Chỉ chưa đầy năm tiếng đếm, một bầy quỷ thi từ những bụi rậm quanh đó xuất hiện.

Lục Vân nói:- Đám này chỉ e không dưới ba mươi con.Hai người áp sát vào nhau.

Trần Minh Thư nói:- Loài quỷ thi này ta chưa thấy bao giờ.Lục Vân lại nói:
- Tỷ Tỷ!

Tạo lửa!

Nhanh lên!

Lũ này sợ lửa!- Muội chắc không?- Tỷ cứ làm theo lời ta nói!Đám quỷ thi càng lúc càng đến gần.

Lục Vân không nghĩ nhiều lập tức lao lên ngăn cản.

Trần Minh Thư cầm chặt Lăng Sương dơ lên trước mặt, miệng lầm rầm đọc chú.

Lục Vân cầm chặt Huyết Vũ liên tục ra chiêu chém vào lũ quỷ thi.

Mỗi con chỉ cần một nhát liền lập tức gục xuống.

Tuy nhiên số lượng bị Lục Vân ''giết'' chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Những con khác chỉ chực lao đến xé xác hai người mà cô thì chỉ có một mình.

Cô không thể ngăn hết mọi phía.

Bỗng từ trong đám quỷ thi có một con lao nhanh về phía Lục Vân.

Cô đã tránh những thứ đó đã kịp để lại trên vai cô một vết thương.- Quỷ nhập tràng?!

- Lục Vân nói lớn.Con quỷ đó mang hình dáng của một ông lão trạc sáu mươi tuổi.Nhìn bề ngoài trông lão dễ nhìn hơn đám quỷ thi kia một chút.

Nhưng cũng chẳng khác mấy so với mấy cái xác bị chôn mấy năm.

Một giọng nói trầm thấp khẽ vang lên:- Giết...Giết chúng...Đám quỷ thi nghe vậy lại tiếp tục nhe nanh chực tiếng đến.

Nhưng một luồng sáng đã ngăn cản chúng.

Kể cả tên quỷ nhập tràng kia cũng phải dè chừng.

Một lực đạo không hề nhẹ kéo Lục Vân về sau.- Cẩn thận một chút.

- Trần Minh Thư nói.Thứ ánh sáng kia chính là ngọn lửa đang rực cháy trên lưỡi kiếm Lăng Sương.

Lục Vân nói:- Chúng ta bị bao vây rồi.Phải!

Hai người họ bị đám quỷ thi kia bao vây rồi.

Thứ khiến chúng không dám tiến thêm chính là ánh sáng từ ngọn lửa.

Trần Minh Thư nói:- Giờ làm gì tiếp theo đây?

Chả nhẽ thiêu bọn chúng ở đây luôn?Lục Vân không trả lời.

Cô đặt Huyết Vũ lên đất rồi bước lên trên đất đó.

Sau đó cô ra hiệu cho Trần Minh Thư bước lên.

Nàng ta mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn làm theo.

Đám quỷ thi kia dường như hiểu rằng con mồi của chúng đang muốn chạy thoát nên bắt đầu kích động muốn nhào đến nhưng ánh lửa đã khiến chúng dè chừng.

Trần Minh Thư lại truyền thêm linh lực vào Lăng Sương làm ngọn lửa càng sáng.

Lục Vân nói:
- Ngự!Huyết Vũ lập tức bay lên.

Đám quỷ thi lao vào khoảng trống ở giữa.

Nhưng đương nhiên là vồ hụt...- Bây giờ đi đâu?

- Trần Minh Thư hỏi.Lục Vân mím môi không trả lời.

Cô thầm niệm chú điều khiển hướng đi theo một đốm sáng nhỏ cách khoảng hai sải tay.

Trần Minh Thư cũng đã nhìn thấy đốm sáng đó.

Nàng ta nhíu mày tự nhủ: "Thanh điệp truyền tin?''Huyết Vũ bắt đầu lao nhanh về phía trước.

Đám quỷ thi cũng đuổi theo.

Đuổi tới một khoảng đất trống ở giữa khu rừng thì dừng lại.- Muội định làm gì vậy?

- Trần Minh Thư hỏi.Lục Vân trả lời:
- Đợi một chút đã.Cô đang chờ điều gì?

Chính xác là đợi đám quỷ thi kia dồn hết vào khoảng đất trống bên dưới.

Khi đã ước chừng đủ số lượng, Lục Vân nói:- Tỷ đưa Lăng Sương ra trước.Trần Minh Thư tuy không hiểu cô muốn làm gì nhưng vẫn làm theo, lưỡi kiếm Lăng Sương đang cháy rực lửa ra trước.

Lục Vân chắp tay, nhắm mắt niệm chú.

Một cơn gió mạnh thổi đến.

Làn gió mang theo tia lửa thổi xuống bên dưới đốt cháy những rặng cây xung quanh.

Lửa lan dần ra tạo thành một vòng tròn giữ chân lũ quỷ.

Ngọn lửa tiếp tục đốt cháy mấy bụi cỏ thấp hơn dẫn tới đám quỷ kia cũng bị bắt lửa.

Tiếng la hét, gào rú đinh tai nhức óc của bọn chúng khiến cho Lục Vân phải bịt tai lại.

Cô lại bắt đầu niệm chú.

Lần này là điều khiển Huyết Vũ lên cao hơn rồi bay đi.____________________________________Khi đã di chuyển được một đoạn khá xa, Trần Minh Thư nói:- Hạ kiếm được rồi.Lục Vân lập tức hạ kiếm xuống mặt đất.

Lưỡi kiếm Lăng Sương vốn đã tắt lửa.

Lục Vân ngồi phịch xuống đất, nói:
- Có chuyện gì tỷ cứ hỏi đi.Trần Minh Thư ngồi xuống đối diện cô, nói:- Rốt cuộc đám quỷ thi kia là chuyện gì?

Sao muội lại biết cách đối phó với chúng?Lục Vân thở hắt ra một hơi rồi trả lời:
- Cách đây khoảng bốn năm, lần đó là Trung Thu.

Ta có rủ đám trẻ con dưới trấn tụ tập ở bìa rừng làm lồng đèn.

Đến tầm gần đêm thì có một đám quỷ thi như lũ kia xuất hiện muốn bắt bọn ta.

Nhưng mà lúc đó trong số bọn ta có người sợ quá nên đã ném cây nến trên tay về phía bọn chúng.

Ai ngờ bọn chúng dừng lại thật.

Lúc đó ta bảo bọn họ về Nam Liên Môn báo cho cha ta.

Một khắc sau, cha ta cùng một số người nữa xuất hiện.

Sau khi xử lí đám quỷ thi kia xong, cha ta có nói...- Nói gì?

- Trần Minh Thư cắt ngang.Lục Vân tiếp:
- Nói đám quỷ thi kia là tà thuật của Đông Hạ.

Còn bảo ta sau này gặp lại cứa dùng lửa thiêu chúng là được.

Ai ngờ gặp lại thật.- Vậy là ta đã đúng...- Mà sao ban nãy tỷ kêu ta hạ kiếm vậy?

- Lục Vân hỏi..Trần Minh Thư đứng dậy nói:- Ta cảm nhận được một nguồn năng lượng kỳ lạ ở quanh đây.

E là...mắt trận đang ở quanh đây.

12/5/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 21 - Ảo cảnh trong mắt trận


Đã nửa canh giờ trôi qua kể từ lúc Trần Minh Thư và Lục Vân chia nhau ra tìm kiếm.

Tuy nhiên họ lại chẳng thu được kết quả gì khả quan.

Trần Minh Thư dường như đã muốn bỏ cuộc.

Nàng ta ngồi phịch xuống đất, trong đầu bất giác ngẫm lại những chuyện đã xảy ra.

Bỗng từ xa, Lục Vân chạy vội tới nắm lấy tay nàng ta, nói gấp:- Thấy rồi, ta tìm thấy rồi!Trần Minh Thư nghi hoặc hỏi lại:- Muội tìm được mắt trận rồi?!Lục Vân gật đầu:
- Phải!

Tỷ đi theo ta!_______________________________Lục Vân kéo theo Trần Minh Thư đi vào một con đường mòn bị cây cói che phủ.

Nàng ta không tìm ra nó bởi cây cối rậm rạp, trời thì tối.

Cả hai cứ đi cho đến cuối con đường.

- Đây!

Có thể chỉ ở quanh đây thôi.Cuối con đường là một cái cây cổ thụ lớn.

Ước chừng cao khoảng hai trượng, thân cây chắc phải năm sau người ôm mới hết một vòng.

Tán cây chìa ra bao trọn một khoảng trời.

Trần Minh Thư nhắm mắt lại, cố cảm nhận xem quanh đây có nguồn năng lượng lạ nào không.- Lục Vân, ta không cảm nhận được gì cả.

Chắc muội nhầm rồi.

- Trần Minh Thư nói.Lục Vân nhíu mày nói:
- Không phải chứ!

Ta cảm nhận rất rõ mà.Cô bước đến và chạm vào thân cây cổ thụ.

Nguồn năng lượng tỏa ra từ cái cây này rất rõ ràng.

Chắc chắn không thể có chuyện Lục Vân cảm nhận được mà Trần Minh Thư lại không.

Cô bắt đầu đi xung quanh, tay vẫn đặt lên thân cây.

Trần Minh Thư cũng chậm rãi theo sát.

Nàng ta nói:- Muội lại làm gì vậy?Lục Vân không trả lời.

Trần Minh Thư tiếp:
- Vết thương của muội vẫn chưa được xử lí ổn thỏa.Vẫn không có tiếng đáp lại.

Lục Vân cứ đi như vậy hết nửa vòng.

Bỗng dưng tay cô chạm phải một điểm gồ lên.

Cô lập tức nói:- Tỷ tỷ...Hai chữ "đây rồi" còn chưa ra khỏi miệng thì ngay tại vị trí ấy, một khoảng không mở ra từ thân cây.

Lực hút từ đó lập tức kéo Lục Vân vào bên trong.Trần Minh Thư không đủ nhanh để chụp cô lại.Trên nền cỏ xanh mướt giờ chỉ còn lại một thanh kiếm nằm trơ trọi.

Còn chủ nhân của nó đã mất dạng.______________________________________- Ui da!

Chuyện gì vậy?Lục Vân đưa tay ôm lấy vết thương đang rỉ máu.

Chuyện xảy ra quá đột ngột nên đến khi bị đưa đến một nơi khác, cô mới định thần lại được.

Cú ngã này làm vết thương ở vai nứt ra, máu cứ chảy dọc theo cánh tay.

Lục Vân đưa mắt nhìn xung quanh.

Trước mặt cô chỉ có một con duy nhất.

Dường như cô đã bị đưa đến một hang động nào đó dưới lòng đất.

Tối tăm và ẩm ướt chính xác là những từ có thể dùng để miêu ta nơi này.Vì chỉ có một lối đi duy nhất nên dù muốn hay không thì Lục Vân cũng phải đi.Tính từ thời điểm bị rơi xuống cái nơi quỷ quái này thì Lục Vân và Trần Minh Thư đã đi hơn một canh giờ.

Sáu người kia không biết có ổn hay không.

Có điều tình cảnh của cô bây giờ cũng thật đáng thương.

Bọn họ ít ra còn có Tống Tử Thư bảo vệ, còn cô thì tới bội kiếm cũng rơi mất.Cô cứ đi, cứ đi, cho đến khi hai chân mỏi nhừ.

Vết thương trên vai vẫn chảy máu không ngừng, nhưng cô chẳng còn chút cảm nhận nào về nó cả.

Lục Vân cứ đi đến lúc trước mắt cô xuất hiện một tia sáng le lói.

Những bước chân bắt đầu dồn dập hơn.

Ánh sáng nơi cuối đường hầm ấy phát ra từ một mảnh ngọc bội màu tím ngạt đang lơ lửng giữa không trung.Lục Vân đứng lại, ở đây là cuối đường hầm.

Cô nhắm mắt lại để cảm nhận.

Đây rồi!

Nguồn năng lượng mà cô cảm nhận được chính là từ mảnh ngọc này.

Nó được điêu khắc hình một con hồ ly chín đuôi vô cùng tinh xảo.

Ma lực nó tỏa ra đã nhanh chóng khơi lên ý niệm muốn sở hữu nó.

Bàn tay cô đưa lên trước với ý định chạm vào mảnh ngọc bội của Lục Vân bất giác dừng lại.

Cô đưa hai bàn tay lên trước mặt.

Cả hai đều đã nhuốm đầy máu của chính mình.

Cô sợ làm bẩn mảnh ngọc tuyệt đẹp kia.

Nhưng biết đâu đó lại là chìa khóa cứu mạng cô.

Lục Vân nắm chặt hai bàn tay, hạ quyết tâm phải lấy.

Khi bàn tay nhuốm máu của cô vừa chạm vào thì tâm trí lại bị kéo đến một nơi khác.
_______________________________Khung cảnh xung quanh vô cùng hỗn độn, dường như vừa mới có một trận đánh ác liệt diễn ra ở đây.

Lục Vân nghĩ thế.

Nhìn kỹ lại thì đây giống như một hang động khá lớn.

Những thứ bày trí bên trong dù đã hư hại không ít nhưng ít nhiều cũng đoán được đây là một gian phòng ngủ.

Nhưng ai đời lại đi ngủ trong hang cơ chứ.

Lúc này, từ gầm một chiếc giường nhỏ ngay cạnh đó, một âm thanh khẽ vang lên:- Mẫu thân...Mẫu thân...Người đâu rồi?Một cô bé tầm sáu tuổi từ dưới gầm giường chui ra.

Gương mặt và quần áo đều lấm lem bụi bẩn.

Có điều cô bé không nhận ra sự tồn tại của Lục Vân.

Nói cách khác, Lục Vân đã lạc vào ảo cảnh.

Cô bé kia đứng dậy, chạy về phía tấm màng đỏ đối diện chỗ Lục Vân đang đứng.

Tuy nhiên khi chỉ còn cách chỗ đó khoảng ba bước chân thì bị kết giới dọi ngược lại.

Lục Vân rất muốn chạy đến đỡ nhưng không thể, chân của cô như bị gắn chặt vào mặt đất, chỉ có thể đứng yên nhìn cô bé ngã xuống đất.- Công chúa!

Công chúa!Một giọng nói thất thanh vang lên.

Ngay sau đó là một nữ tử mặc y phục màu tím nhạt đã nhàu nát.

Thậm chí có chỗ còn nhuốm máu.

Cô bé vội ôm lấy người ấy, vừa khóc vừa nói:- Di nương!

Di nương!

Mẫu thân con đâu?Nữ tử kia ngồi xuống lau nước mắt cho tiểu công chúa, nói:- A Nghi ngoan!

Theo di nương rời khỏi đây được không?A Nghi lại khóc to hơn:- Mẫu thân đâu?

Mẫu thân của con đâu?Một đợt sóng năng lượng từ bên ngoài quét vào trong.

Nữ tử kia lập tức ôm cô bé nằm xuống đất.

Đợt sóng kia mang thêm một người phụ nữ khác vào trong gian phòng.

Tình trạng của người đó còn thảm hơn hai người bên trong.

Người này lồm cồm bò dậy, nói lớn:- A Nghi!

Diêu Nhu!A Nghi vội chạy đến, gọi:- Mẫu thân!Diêu Nhu nói:- Nữ vương!

Ả ta phát cuồng rồi!

Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!- Không!

- Người nữ vương kia nói - Cô ta đang bị điều khiển.

Diêu Nhu, nếu ta đi cùng hai người chắc chắn cô ta sẽ truy sát tới cùng.

Hai người đi trước đi, ta sẽ ở đây ngăn chặn, Hồ tộc không thể diệt vong.Lục Vân thầm nghĩ:" Hồ tộc...Không lẽ...Thật sự là Hồ tộc Đông Hạ..."

Lúc này Diêu Nhu lên tiếng:
- Nữ vương!

Không có người chúng ta phải làm sao?!- Diêu Minh ta là nữ vương Hồ tộc.

Có chết cũng phải chết ở đây.Diêu Minh đưa tay vào tay áo, lấy ra một miếng ngọc bội khắc hình hồ ly đưa cho con gái, nói:- A Nghi!

Con nghe ta nói!

Theo di nương của con rời khỏi đây.

Tìm một người khác để nương nhờ.A Nghi nhận lấy mảnh ngọc, run rẩy nói:- Nhưng..,người đó là ai...Diêu Minh cười nói:- Cứ đi về phía nam.

Chỉ cần viên ngọc này hấp thụ được máu của người đó thì có thể nương nhờ.Diêu Nhu lập tức phản bác:- Nữ vương!

Người còn muốn chúng ta nương nhờ người Nam Phong...Vậy còn...- Diêu Nhu!

- Diêu Minh nói - Ta đảm bảo với ngươi kẻ đó chắc chắn không mang họ Lý.

Bây giờ thì đi nhanh!Bên ngoài, âm thanh của vật sắt nhọn ma sát với mặt đá đang hướng về phía này.

Diêu Minh chạy đến bên chiếc giường lớn trong phòng, gạt một mảnh gỗ nhỏ dưới chân giường.

Một lối đi ngay lập tức được mở ra.

Diêu Nhu bế A Nghi lên chạy vào trong đó mặc cho cô bé đang khóc lớn.

- Sống trên đất của Nam Phong, dùng tiếng nói của Nam Phong mà lại giết người của Nam Phong.

E là chỉ có Hồ tộc các ngươi.Một thiếu nữ vận bạch y nhuốm máu, mái tóc đen xõa dài.

Tay cô ta cầm kiếm, mũi kiếm chà sát xuống nền đá lạnh tạo nên thứ âm thanh đinh tai nhức óc.

Nhưng một điều khiến Lục Vân kinh ngạc chính là khuôn mặt của cô ta giống cô đến tám chín phần.

Lúc này Diêu Minh nói:- Ngươi là ai?

Ta biết Lý Chiêu Nghi sẽ không vì một mảnh ngọc bội mà tàn sát cả một bộ tộc đâu.Thiếu nữ kia ngửa cổ lên cười một tràng dài rồi nói:- Ha Ha Ha!

Đúng rồi!

Ta đâu phải Lý Chiêu Nghi.

Ta chỉ mượn xác tỷ tỷ ta một chút mà thôi.Diêu Minh lắp bắp:- Ngươi...ngươi...là...- Phải!

Đứa trẻ năm đó bị ngươi giết chết chính là ta - Lý Chiêu Ngân.Diêu Minh cả kinh.

Lý Chiêu Ngân tiếp tục nói:- Nếu không phải sáng nay ta bám theo tỷ tỷ tới đây thì còn lâu mới tìm được ngươi.

Diêu Minh nói:- Nhưng...Lý Chiêu Nghi linh lực tu vi mạnh mẽ, đâu thể nói bị nhập lại bị nhập được.Lý Chiêu Ngân nói:- Ngươi nghĩ đã có bao nhiêu người chết dưới vuốt sắt của các ngươi?

Bọn họ đều đồng ý hợp nhất cùng ta.

Oán khí tụ lại nhiều như vậy đã đủ chưa?

Hơn nữa tỷ ấy quá hiền lành.

Một món đồ như mảnh ngọc bội của ngươi vậy mà cũng phải nghĩ cách trao đổi.

Ta cũng chỉ giúp lấy nhanh hơn thôi.Diêu Minh ngồi thụp xuống đất.

Lý Chiêu Ngân trong thân xác Lý Chiêu Nghi đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.- Không có sao?

- Chiêu Ngân nói.Cô ta đảo mắt một vòng rồi quay lại nhìn Diêu Minh với ánh mắt sắt lạnh, đồng thời bước tới gần.

Diêu Minh la lên:- Ngươi muốn làm gì?Lý Chiêu Ngân đưa tay lên giữa không trung.

Thân thể Diêu Minh theo đó cũng bị nhấc lên.

Chiêu Ngân nói:- Không có thì dùng thứ khác thay thế đi.Diêu Minh bắt đầu vùng vẫy:- Không...Không...Ngươi thả ta ra...Lý Chiêu Ngân không quan tâm, tay dần co lại.

Diêu Minh kịch liệt giãy giụa nhưng tiếng la hét dần nhỏ lại rồi tắt hẳn.

Từ lòng ngực của nàng, một viên ngọc màu xanh nhạt dần xuất hiện.

Thân xác của Diêu Minh rơi xuống đất.

Viên ngọc kia từ từ bay đến tay của Lý Chiêu Ngân.

Ngay sau đó cô ta cũng ngã xuống.Cũng ngay lúc đó, Lục Vân bị một lực đạo kéo mạnh về phía sau.

23/5/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 22 - Quay lại cứu người


- A!!!Một vòng tay ôm chặt lấy Lục Vân.

Cô mở mắt nhìn.Là Trần Minh Thư.Cô đã thoát khỏi ảo cảnh kia rồi ư?- Này!

Muội ổn không vậy?

- Trần Minh Thư hỏi.- Thả ta xuống!

Nhanh quay lại chỗ cắm trại đi.

- Lục Vân nói gấp gáp.- Nhưng sao?

Ban nãy muội bị kéo đi đâu vậy?Vết thương của Lục Vân đã bị nứt ra.

Nếu không băng lại e là sẽ để lại sẹo.

Cô nói:- Thả ta xuống!Trần Minh Thư nói:- Không thả!

Muội đang bị thương mà!Lục Vân tặc lưỡi, nói:
- Ta bị thương ở vai chứ có phải ở chân đâu.

Tỷ thả ta xuống!Trần Minh Thư đành phải thả cô xuống.

Lục Vân nói:- Chuyện gì đã xảy ra ta sẽ nói sau.

Bây giờ ta có thể khẳng định người đang ngự trong tòa thành kia là ai.

Hiện tại chúng ta cần phải đi nhanh.

Mấy người kia đang gặp nguy hiểm.Dứt lời, Lục Vân chộp lấy Huyết Vũ rồi lao nhanh về phía con đường mòn khi nãy.___________________________________Cả hai phải mất khá nhiều thời gian để quay lại nơi họ cắm trại.

Trời hiện tại vẫn còn chưa sáng, nhưng trong cả bốn chiếc lều được dựng ở đó đã không một bóng người.

Trần Minh Thư bất giác nói:- Đừng nói là bị bắt rồi...- Đúng là vậy rồi!

- Lục Vân nói.Trần Minh Thư giật mình với câu nói của cô.

Nàng ta nói:- Mà muội bị kéo đi đâu vậy?Lục Vân chìa mảnh ngọc hồ ly ra, nói:
- Đi tìm thứ này.Dứt lời thì một choáng váng ập tới.

Thân thể Lục Vân xiêu vẹo như muốn ngã.

Trần Minh Thư vội đỡ lấy cô, nói:- Muội để ta cầm máu trước đã.Nàng nhanh chóng lấy băng trắng và thuốc cầm máu.

Lục Vân đột ngột buông tay thả mảnh ngọc bội xuống đất.

Nhưng điều sau đó khiến cả hai phải ngỡ ngàng...mảnh ngọc đã hút hết vết máu dính trên đó.- Gì...gì vậy?

- Lục Vân lắp bắp.Trần Minh Thư nói:- Từ lúc muội quay trở lại, ta để ý mặc dù máu liên tục chảy nhưng lại không có giọt nào rơi xuống đất cả.Lục Vân nghĩ ngợi đôi chút rồi nói:
- Hiểu rồi...Tỷ băng nhanh cho ta...Sau đó...đi cứu người...____________________________-Đông Anh Thành-Tống Tử Thư tỉnh lại từ trong cơn mê man.

Nàng giật mình khi nhận ra bản thân đã không còn nằm trong lều.

Hơn nữa, tay chân đều bị trói.

Ngoài nàng ra, những người khác cũng bị bắt.

Tống Tử Thư khẽ gọi người ở gần nhất:- Anh Quân!

Anh Quân!

Đệ nghe ta nói không?Nhưng Anh Quân không có phản ứng.

Hết cách, nàng đành phải dùng hết lực đạp thật mạnh vào bụng cậu ta.- A!

- Anh Quân la lên một tiếng.Tiếng la ấy kéo theo những người khác tỉnh dậy.- Tống tỷ tỷ...Chúng ta...đang ở đâu vậy?

- Lan Hương lắp bắp.Tử Thư trấn an:- Bình tĩnh!

Có ta ở đây rồi.Nàng bắt đầu vặn người."keng''Từ tay áo rơi ra một con dao sáng bóng.

Vì đang bị trói nên mọi hoạt động đều khá khó khăn.

Nhưng ít nhất thân thủ của nàng không phải tầm thường.

Do vậy nên rất nhanh đã cắt được dây trói ở tay.

Tử Thư đá chuyển con dao qua cho Anh Quân.

Còn về phần mình, nàng nhanh chóng cởi dây trói ở chân.

Sau đó cởi trói cho những người còn lại.- Tống tỷ tỷ!

Bây giờ chúng ta chỉ có một con dao nhỏ.

Kiếm cũng biến mất.

Phải làm sao đây?

- Hạ Linh nói.Tử Thư không trả lời ngay. nàng bước đến bên cánh cửa gỗ duy nhất ở đó.

Ánh sáng bên trong căn phòng này cũng là từ ngoài hắt vào qua cánh cửa ấy.

Ngọc Hân bất giác nói:- Quái lạ!

Lục Vân với Trần tiểu thư kia kia không bị bắt cùng chúng ta.

Vậy bọn họ ở đang ở đâu chứ?

Chưa kể...đây là nơi nào?Tống Tử Thư nghe xong câu này liền quay lại nhìn lướt qua một lượt.

Lục Vân và Trần Minh Thư không ở đây.

Vậy họ vẫn còn cơ hội được cứu.

Còn về phần đây là nơi nào thì...- Phía Nam...Năm mươi dặm...Đông Anh Thành...

- Tử Thư lẩm bẩm - Tòa thành lúc tối chúng ta nhìn thấy chính là Đông Anh Thành.

Nếu vậy...e là một thế lực nào đó trong này bắt chúng ta.Lan Hương nói:- Nếu Lục Vân không ở đây vậy chúng ta vẫn còn cơ hội được cứu...Minh Hùng cắt ngang:- Thế sao không thử nghĩ hai người họ đang bị nhốt ở nơi khác chứ.Bầu không khí im lặng lại bao trùm.

Tống Tử Thư ngồi xuống đất, hai tay kết ấn, miệng nhẩm chú.__________________________- Cùng lúc đó-_ An Phủ_Cô gái kia đang xem qua từng thanh kiếm của đám người vừa bị mình bắt.- Chậc!

Đúng là đồ tốt!

- Cô ta nói - Nhưng xem ra để xổng mất hai con chuột rồi.Cô ta đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Bỗng nhiên một cơn đau nhức ở lồng ngực truyền đến khiến cho cô ta phải khuỵu xuống.

Một tay ôm ngực, một tay siết thành nấm đấm.

Cô ta rít lên:- Khốn khiếp!

Kết giới bị hủy rồi!

Là kẻ nào!___________________________Đúng như lời cô gái kia nói, Lục Vân và Trần Minh Thư giờ đã vượt qua bãi đất găm đầy mũi tên và hiện đang đứng trước cổng thành.

Lục Vân nói:- Tỷ biết thứ gì đang chờ chúng ta mà.

Phải không?Trần Minh Thư không trả lời, tay nàng ta vơ lấy năm sáu mũi tên rồi gom thành một bó.

Sau khi niệm chú, lửa bắt đầu cháy.

- Đi thôi!

- Trần Minh Thư nói.Lục Vân dơ mảnh ngọc kia lên trước.

Cổng thành từ từ mở ra.

Tiếng gầm gừ, tiếng rít gào từ sau làn sương khiến cả hai khẽ rùng mình.

Lục Vân nép sát vào người Trần Minh Thư.

Nàng ta khẽ nói:
- Bình tĩnh!Tay cô siết chặt lấy mảnh ngọc.

Cả hai từ từ tiến vào trong.

Ánh sáng từ mảnh ngọc dường như có thể tạm thời ngăn cản đám quỷ thì nhưng không thể xua đuổi hay tiêu diệt.

Chung đứng thành một vòng vây lấy hai người.

Nhưng cũng giống như lũ ban nãy, đám này cũng không thể làm gì.Lục Vân nhìn lại ra phía sau, cổng thành không biết đã đóng từ bao giờ.

Cô nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh.

Trần Minh Thư ngay lập tức ném cây đuốc trên tay về phía đám quỷ thi.

Một vài con bắt lửa và chạy loạn lên.

Lục Vân nhắm mắt niệm chú.

Một cơn gió mạnh thổi mạnh làm cho cho đám cháy lan nhanh hơn.

- Đi!

- Trần Minh Thư nói.Dứt lời liền bật người đồng thời kéo theo Lục Vân nhảy lên mái nhà cạnh đó.Sương mù không hiểu sao không tan rầm ngày càng dày đặc hơn.

Điều này làm cản trở tầm nhìn của hai người khá nhiều.

Ánh sáng từ mảnh ngọc cũng chỉ chiếu sáng được đến mái nhà bên cạnh.

- Bây giờ chúng ta nên đi đâu?

- Trần Minh Thư hỏi.Lục Vân trả lời:- Ta không biết!

Sương mù dày đặc thế này sao mà xác định được hướng đi.- Hay là mảnh ngọc kia đi!

Ý ta là muội dùng nó thử quét xung quanh xem.Lục Vân thử làm theo, đưa mảnh ngọc ra xung quanh.

Một lúc sau, Trần Minh Thư đột nhiên nói:- Dừng!Hành động của Lục Vân lập tức dừng lại.

Trần Minh Thư cầm lấy tay cô kéo lại hướng khi nãy nhưng chậm hơn.

Dừng lại ở hướng mà mảnh ngọc tỏa ra ánh sáng mạnh hơn.

Hai người đưa mắt nhìn nhau khẽ gật đầu rồi lao nhanh vào làn sương mù.

28/5/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 23 - A Nghi


"Đùng"Cánh cửa gỗ lập tức bị phá hủy.

Bụi từ vụ nổ khiến cho không ít người bên trong căn phòng ho sặc sụa.- Tống tỷ tỷ!

Sương mù dày quá, hay là tìm tạm nơi nào trốn trước đi.

- Hạ Linh nói.Tống Tử Thư nói:- Không thể!

Không ai có thể đảm bảo được hai người kia hiện đang an toàn cả.- Nhưng bây giờ phải làm gì đây.

Kiếm của chúng ta bị lấy đi cả rồi.

- Anh Quân nói.Cả đám bắt đầu cãi nhau.

Không biết qua bao lâu trận đấu khấu này buộc phải dừng lại khi một luồng yêu khí đang hướng đến bọn họ.

Không ai bảo ai nhưng tất cả cùng lùi lại phía sau.Từ sau làn sương mù, một nữ tử vận hồng y, mái tóc đen dài xõa ra.

Trên miệng còn vương chút máu.

Vừa nhìn thấy đám người bị mình bắt đã thoát ra được, nàng ta hừ lạnh:- Hừ!

Lũ các ngươi vậy mà thoát ra được.Tống Tử Thư siết chặt con dao trong tay, nói:- Là do ngươi soát không kỹ thôi.Nữ tử kia đáp:- Đúng là vậy!

Ta từ đầu đã không chú ý đến các ngươi mà chỉ chuyên tâm đi bắt hai con chuột nhắt kia."

Vậy là họ vẫn chưa bị bắt" - Tử Thư nghĩ.Nữ tử kia tiếp tục nói:- Bọn chúng e là đã lấy mất đồ của ta.

Nhưng cũng chẳng sao!

Dù gì thứ đó ta cũng không cần nữa.Nàng ta vừa dứt lời thì từ sau lớp sương mù.

Hàng chục con quỷ thi gớm ghiếc xuất hiện.

Đám người Tử Thư dần lùi về sau.

Nữ tử kia nói:- Để hôm nay bổn cô nương hút cạn hồn phách của các ngươi.

Sau đó để đám quỷ thi của ta xé xác các ngươi.

Lên hết cho ta!Dứt lời, đám quỷ thi kia lập tức lao lên.Từ trên không trung, hàng loạt đốm lửa xuất hiện phóng xuống chỗ đám quỷ thi trước sự ngỡ ngàng của sáu người kia.

Thấy tình hình không ổn, nữ tử hồng y kia lập tứ hóa thành một con cáo với chín cái đuôi và đôi mắt đỏ rực sẵn sàng nghênh chiến.Một giọng nói quen thuộc vang lên:- Tống tỷ tỷ!

Ném con dao qua đây!Tống Tử Thư nhận ra giọng nói này.

Rất nhanh nàng đã tìm được vị trí phát ra giọng nói đó.

Lưỡi dao nhanh chóng rời khỏi cán, kéo theo sợi chỉ ngũ sắc phát ra luồng ánh sáng đỏ được ẩn bên trong con dao.

Một đợt tên từ trên không trung được bắn xuống yểm trợ cho Tống Tử Thư lao ra khỏi vòng vây của đám quỷ thi trước sự ngỡ ngàng của những người khác.Từ phía con hồ ly phát ra một tiếng rít:- Các ngươi dám!Không để cho nó nói thêm, một bóng người mặc áo xanh nhạt cầm kiếm lao về con hồ ly.

Trần Minh Thư liên tục ra đòn khiến cho hồ ly hoàn toàn tập trung trên người nàng ta mà bỏ qua hành động của hai người còn lại.Trần Minh Thư đánh nhau với hồ ly không tới mười chiêu thì đột ngột rút lui vào trong sương mù khiến cho cửu vĩ hồ bị hụt mất một nhịp.

Nó gào lên:- Chạy đi đâu!Có điều còn chưa kịp đuổi theo Trần Minh Thư thì tứ chi của nó đã bị giữ chặt bằng chỉ ngũ sắc.

Lục Vân từ sau làn sương mù bước ra cùng Trần Minh Thư.

Một tay cô cầm ngọc bội màu tím, một tay cầm lưỡi dao có gắn chỉ ngũ sắc.

Hồ ly nói lớn:- Thả ta ra!

Muốn đấu thì đấu tay đôi!Lục Vân lúc này mới nói:- A Nghi công chúa!

Dừng lại ở đây thôi!

Chơi đủ rồi!Hồ ly sững người:- Người vừa gọi ta là gì?Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cả người nó đã bị hút vào mảnh ngọc trên tay Lục Vân._______________________Sương mù trong thành đã tan hết, ánh nắng cũng đã sớm lộ rõ.

Cả bọn hiện đang có mặt tại tòa phủ có vẻ là lớn nhất ở đây.

Cổng ngoài treo một cái bảng cũ đề "An Phủ''.- Đây!

Đồ của ai lấy về hết đi!

- Lục Vân nói.Cô chỉ tay vào chiếc rương gỗ nằm dưới đất.

Bên trong là kiếm cùng một số thứ đồ linh tinh khác.Bỗng nhiên, mảnh ngọc bội ở thắt lưng khẽ rung.

Trần Minh Thư nói:- Sao vậy?Lục Vân đưa tay lên thắt lưng lấy mảnh ngọc ra, đáp:
- E là cân một cuộc nói chuyện.

Lùi ra xa một chút.Tất cả nhanh chóng lùi lại, chừa ra một khoảng khá rộng.

Lục Vân búng hai cái vào vật đang cầm trên tay.

Một luồng khí màu tím nhạt thoát ra ngoài, tụ lại thành hình người.- A Nghi công chúa có chuyện gì muốn hỏi tiểu nữ sao?

- Lục Vân nói.- Ngươi...!

- A Nghi nói.Lục Vân điềm nhiên ngồi lên ghế, nói:
- Có chuyện gì cứ hỏi?A Nghi lúc này mới nhìn kỹ dung mạo của người trước mắt.

Nàng ta bất giác hỏi:- Ngươi họ Lý?Lục Vân lắc đầu:
- Không!

Lý gia bây giờ chỉ còn sót lại một đứa bé gái chưa đến một tuổi.

Ta họ Lục, tên Vân.- Vậy sao...Lục Vân tiếp:
- Ta đã nhập vào ảo cảnh của mảnh ngọc này, cũng đã thấy hết những gì đã xảy ra với Hồ tộc của ngươi.

Nhưng tại sao ngươi lại giết những người sống ở tòa thành này?A Nghi im lặng, hai bàn tay siết chặt.

Một lúc sau nàng ta mới nói:- Nếu ngươi đã nhập vào ảo cảnh thì chắc đã nhìn thấy di nương của ta.Lục Vân gật đầu biểu thị đã thấy.

A Nghi lại nói:
- Hai trăm năm trước, ta và di nương lưu lạc đến nơi này.

Trước đó chúng ta vừa đánh nhau với một đám đạo sĩ.

Tuy rằng đánh thắng nhưng cũng bị trọng thương, chỉ có thể tồn tại ở dạng yêu.

Lúc đó chỉ có hồn phách của người sống mới có thể giúp hai người bọn ta phục hồi.- Thế là các ngươi đã bắt người ở trong tòa thành này?

- Lục Vân nói.- Không, chúng ta chỉ bắt những kẻ lang thang không nơi ở.

Nhưng xui rủi thay hôm đó bọn ta lại bị phát hiện.

- Giọng nàng ta bất chợt nghẹn lại - ...Di nương của ta nên đã bị đám người trong thành bắt lại.Lục Vân nói:
- Bình tĩnh!

A Nghi hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục câu chuyện:- Sau đó di nương của ta bị bọn chúng...lột da.

Chưa hết, bọn chúng mời pháp sư đến đánh tan hồn phách của bà ấy, còn mang kim đan của bà ấy đi bán.Lục Vân nhíu mày.

Hai điều sau cô còn có thể hiểu được nhưng tại sao phải lột da?

Làm chiến lợi phẩm à?

Lục Vân hỏi:
- Bọn họ lột da để làm gì?A Nghi nói:- Chắc lúc đến đấy các ngươi đã nhìn thấy những món đồ trang trí cũ nát bên ngoài rồi?Lục Vân gật đầu, A Nghi tiếp:
- Bọn chúng lấy bộ da làm áo cưới cho tân nương.Tất cả những người có mặt trong căn phòng này đều rơi vào trầm mặc.

A Nghi tiếp tục câu chuyện:- Lễ cưới của con trai tên thành chủ họ An và con gái của một thương nhân lớn trong thành.

Tòa phủ này là của bọn chúng.

Đêm đó cả thành cùng ăn tiệc, ta nhân lúc không có ai để ý đã lẻn vào trong và rồi giết chết tất cả...Sau đó biến tất cả thành con rối của ta.Lục Vân đứng dậy, bước đến trước mặt nàng ta, hỏi:- Ngươi giết nhiều người như vậy di nương của ngươi có sống lại được không?

Chưa kể, ngươi hạ sát cả thành nhưng có mấy người thật biết chuyện của di nương ngươi?A Nghi tiếp tục giữ im lặng.

Lục Vân nói:- Được rồi!

Bây giờ ngươi có thể đi.A Nghi cùng những người khác mở to mắt nhìn cô.

Lục Vân mỉm cười, cô ném mảnh ngọc bội về phía nàng ta, nói tiếp:- Ngươi không nguyện ý đi theo ta.

Hơn nữa gương mặt của ta lại hao hao kẻ thù cả ngươi.

Bởi vậy ta không thể đảm bảo nửa đường ngươi có quay ra giết bọn ta hay không.

Cho nên bây giờ ngươi có thể đi, đi đâu thì tùy ngươi.

Nhưng ta không chắc những đạo sĩ hay tán tu ngươi gặp dọc đường là người tốt hay xấu.Dứt lời cô toan bước ra ngoài thì A Nghi mới nói:- Khoang đã...Lục Vân hỏi:
- Sao vậy?- Ta đi theo ngươi...Trừ Lục Vân thì những người còn lại đều khá sửng sốt.

Không ai ngờ rằng chỉ vài câu nói đã thuyết phục được cửu vĩ hồ quy hàng.

Lục Vân nói:- Ồ!

Ngươi chắc chứ?A Nghi gật đầu nói:- Mẫu thân ta ít nhiều cũng có thể đoán trước tương lai.

Nếu người đã chọn ngươi thì ta có thể tin tưởng.

Chưa kể...ta chưa muốn chết...Lục Vân nói:
- Ừm...Nếu vậy thì...trước tiên ta muốn làm một việc.

Không biết...- Muốn làm gì thì làm đi.

- A Nghi cắt ngang.Lục Vân mỉm cười nói:
- Ngươi đã chấp nhận đi theo ta vậy đương nhiên là người của ta.

Vậy thì họ cũ của ngươi không thể giữ lại nữa.

Ngươi tên Nghi, là cữu vĩ hồ...Vậy sau này gọi ngươi là Cữu Nghi đi.Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Lục Vân nói:- Nhìn ta làm gì?Trần Minh Thư hỏi:- Chỉ vậy thôi?Lục Vân gật đầu, nói:
- Cũng dễ nghe mà...Giờ thì đi thôi.- Đi đâu?

- Cả bọn đồng thanh.Lục Vân dơ một mẩu giấy nhỏ lên, nói:
- Tây Bắc, ba mươi dặm.

3/6/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 24 - Trấn nhỏ vô danh


_Ba ngày sau_Nhóm của Lục Vân dừng chân ở một trấn nhỏ không tên nằm ở phía Tây của Hỏa Châu.

- Bây giờ làm gì tiếp theo đây?

- Hạ Linh huých vai Lục Vân, nói.Lục Vân trả lời:
- Đi tìm chỗ nghỉ chân trước đã rồi tính tiếp.Tòa trấn này không quá lớn, người cũng không quá đông.

Do vậy nên họ nhanh chóng tìm được một khách điếm ưng ý.

Lục Vân ban đầu định ở cùng với các tỷ muội nhưng phòng không có đủ giường nên phải ở chung với Trầm Minh Thư.

Trong lức sắp xếp lại đồ đạc, cô bất giác hỏi:- Sao ta chưa từng được nghe về trấn này nhỉ?

Không ngờ ở đây cũng có một trấn nhỏ nhộn nhịp.Trần Minh Thư nói:- Trấn này vốn dưới quyền quản lý của Lý gia.

Phụ thân ta nói qua mùa xuân sẽ sáp nhập vào Hỏa Châu.Lục Vân lười biếng nằm ra giường.

Trần Minh Thư ngồi ở ghế đối diện, hỏi:
- Sao chỉ bằng vài câu nói mà muội đã thu phục được con hồ ly kia vậy?Lục Vân nói:
- Thế tỷ có biết một viên đan của hồ ly bây giờ bán được bao nhiêu không?Trần Minh Thư ngớ người, Lục Vân tiếp lời:- Cửu Nghi nói nàng ta lưu lạc đến Đông Anh thành hai trăm năm trước.

Thời điểm đó giá một viên đan của một con yêu hồ ba đuôi đã là ba ngàn lượng, yêu hồ chín đuôi thì một vạn.

Bây giờ thì thì tăng gấp hai gấp ba lần.

Chưa kể thời điểm hiện tại, đám thợ săn, tán tu đang lùng sục ráo riết những con hồ ly còn lại.

Cửu Nghi không theo chúng ta thì chỉ làm mồi cho bọn chúng.Trần Minh Thư hỏi:- Muội nói như hiểu rõ lắm nhỉ?

Từng mua à?- Không!

- Lục Vân lắc đầu - Người mua là tam ca của ta.

Ta đi theo cho biết thôi.- Vậy làm sao muội biết chúng ta phải đến đây?- Cái hộp...- Hộp gì?Lục Vân thở dài:
- Có nói tỷ cũng không hiểu đâu.

À mà ta còn một chuyện muốn hỏi Cửu Nghi.Dứt lời cô liền đưa tay lấy miếng ngọc bội trên bàn, búng vào đó hai cái.

Ngay lập tức, một làn khói bay ra tụ lại thành hình người.

Cửu Nghi uể oải nói:- Gì nữa đây?

Ta đang ngủ mà!Lục Vân chống cằm nói:
- Lúc ở An phủ ta đã tìm thấy một cái hộp gỗ màu đen có vết lõm.

Có thể cho ta biết ngươi lấy cái hộp đó ở đâu không?Cửu Nghi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trần Minh Thư.

Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi nói:- Có người đưa cho ta.Lục Vân và Trần Minh Thư đồng thanh:
- Ai?Cửu Nghi đáp:- Một người mặc đồ trắng, che mặt.

Nhìn thì có vẻ là nam nhân.

Tầm hơn ba tháng trước, hắn đến trước cống thành bỏ lại cái hộp kèm một mảnh giấy.- Trên mảnh giấy đó ghi gì?

- Trần Minh Thư hỏi.- Đại ý là ba tháng sau sẽ có người đến lấy nhưng không nói rõ đó là ai.- Chỉ vậy thôi?

- Lục Vân thắc mắc.Cửu Nghi gật đầu.

Trần Minh Thư hỏi:- Bây giờ làm gì tiếp theo?Lục Vân trả lời:
- Trời chưa tối hẳn, hay là ra ngoài đi.

Sẵn tiện thăm dò xem có gì bất thường không.

Cửu Nghi, ngươi ở lại đây chờ bọn ta.___________________________Sắc trời bên ngoài vẫn còn vương chút ánh nắng chiều, dòng người vẫn nô nức trên đường.

Lục Vân và Trần Minh Thư vừa bước ra khỏi cửa khách điếm thì bắt gặp Tống Tử Thư đứng ở một gian hàng gần đó.

Lục Vân nhìn thấy nàng liền chạy đến bên cạnh.

Cô nói:- Tống tỷ tỷ xem gì đấy?

Cho ta xem với.Tống Tử Thư kéo tay cô, nói:- Muội xem thử đi, thích cái nào thì lấy, tiền ta trả.Thì ra là một sạp bán trang sức.

Người bán là một người phụ nữ tầm tuổi tứ tuần.

Bà ấy nói:- Tiểu thư, cô xem, đây đều là những món đồ thủ công được chế tác từ ngọc.

Chắc chắn sẽ khiến hai người hài lòng.Lục Vân đưa mắt lướt qua số trăng sức trước mặt.

Cô bĩu môi nói:
- Tỷ mà cũng có tiền sao?Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt cô va phải một cây trâm ngọc màu tím nhạt nằm ở vị trí cao nhất.

Cô chỉ tay vào nó, nói:- Ta xem cây trâm này một chút.Bà chủ liền lấy cây trâm đó xuống, nói:- Tiểu thư đúng là mắt nhìn.

Đây là món đẹp nhất ở đây rồi.Lục Vân nhận lấy, nói:
- Đúng là ngọc thật.

Đồ tốt!

Bà chủ ra giá đi.Bà chủ liền nói:- Ba trăm lượng.Tống Tử Thư há hốc:- Ba trăm lượng!Bà chủ gật đầu như để khẳng định lại lời mình vừa nói.

Lục Vân nhìn người bên cạnh, nói:- Ta đâu có bắt tỷ trả tiền đâu.Nhưng Lục Vân còn chưa kịp lấy tiền ra thì đã có người đặt lên sạp hàng một tờ chi phiếu.

Người đó nói:- Ta trả.Là Trần Minh Thư.

Lúc này vẻ mặt nàng ta vô cùng đắc ý.Nhưng nàng ta không giữ được gương mặt đó quá lâu.

Lục Vân sau khi ném cho nàng ta một ánh mắt khinh bỉ liền gạt tấm chi phiếu kia qua một bên.

Cô nhẹ nhàng đặt lên trước mặt bà chủ một miếng vàng sáng bóng, nói:- Gói cho ta cây trâm này và đôi bông ta màu đỏ kia.

Số tiền thừa không cần trả lại.Bà chủ nhìn một màn này của ba người họ cũng không khỏi bần thần.

Sau khi Lục Vân gọi đến lần thứ ba bà mới lấy lại thần trí.

Bà nhanh chóng gói cây trâm và đôi bông tai lại cho cô.Suốt cả quá trình, Trần Minh Thư và Tống Tử Thư nhìn không chớp mắt.

Đến khi Lục Vân đi được một đoạn thì Tống Tử Thư mới cảm khái nói:- Lục gia đúng giàu thật.Nhưng khi nàng định đuổi theo Lục Vân thì tán của một cây dù đã chặng nàng lại.

Tống Tử Thư khó chịu nói:- Ý gì đây?Trần Minh Thư hạ dù, nói:- Ngươi ở lại khách điếm trông chừng mấy người kia đi.Dứt lời nàng ta liền đuổi theo Lục Vân.

9/6/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 25 - Ngọc cấm phủ_Nhập mộng


Lục Vân và Trần Minh Thư dừng chân ở một quán chè ven đường khi trời đã sập tối.

Chủ quán là một bà lão tóc đã bạc nửa đầu.

Trong khi chờ món ăn được mang lên, Trần Minh Thư hỏi:
- Sao muội có nhiều tiền vậy?Lục Vân cười nói:
- Trước khi đi nhị ca đã đưa cho ta ít tiền.

Có gì lạ sao?- Chỉ là thấy muội tiêu có vẻ hơi nhiều.Ngay lúc ấy, bà lão chủ quán liền mang ra hai chén chè trôi nước đặt trước mặt họ, nói: - Hai người cứ tự nhiên.

Chà chà!

Chắc hai vị tiểu thư đây là từ nơi khác đến nhỉ?Lục Vân khẽ gật đầu, nói:
- Chúng cháu đến đây có chút chuyện cần giải quyết.Bà lão cầm lấy cây quạt tre có phần sờn cũ.

Bà ngồi xuống cạnh đó, hỏi:- Chà!

Ở cái trấn nhỏ vô danh này có chuyện gì cần giải quyết nhỉ?

Có thể cho bà lão này biết chút ít được không?Lần này người trả lời là Trần Minh Thư:- Cũng không có gì quá quan trọng đâu.Lục Vân nói thêm:
- Đúng vậy!

Chuyện cũng không quan trọng lắm.

Nhưng bà có thể cho cháu hỏi ở trấn này có chuyện gì kỳ lạ không?Bà lão lắc đầu nói:- Kỳ lạ?

Không có.Lục Vân tiếp tục hỏi:
- Vây...có nơi nào kỳ lạ không?Bàn tay đang phe phẩy quạt của bà lão khẽ dừng lại.

Bà nói:- Nơi nào kỳ lạ sao?

Vậy thì có đấy.Lục Vân và Trần Minh Thư nhìn nhau rồi lại nhìn bà lão chờ đợi câu trả lời.

Bà lão tiếp:
- Là Ngọc Cấm Phủ!

Tòa phủ này nằm trên ngọn núi phía tây của trấn.

Muốn vào trong thì phải băng qua một cái hang lớn.

Mấy người đi rừng thường dừng chân ở miệng hang.- Vậy đã có ai đi sâu vào trong tòa phủ đó chưa?

- Lục Vân hỏi.- Có nhưng rất ít.

- Bà lão đáp - Người ta nói đi sâu vào trong sẽ nhìn thấy một bức phù điêu khắc cảnh ngày đại hôn của Hoa Nhung công chúa, người sở hữu tòa phủ và Đàm Kinh Vương.

Còn khi vào được bên trong tòa phủ sẽ thấy giữa khoảng sân là phần mộ của hai người họ.- Sao lại chôn ở đó chứ?

- Trần Minh Thư thắc mắc - Họ ít nhiều gì cũng là người trong hoàng tộc.

Sao không an táng trong lăng mộ nhỉ?- Ta cũng không rõ, lúc nhỏ nghe các cụ cao niên nói đó là nguyện vọng của họ trước khi tự sát.Lục Vân đưa mắt nhìn Trần Minh Thư ra hiệu, sau đó cô hỏi bà lão:
- Vậy tòa phủ đó tồn tại được bao lâu rồi?

Còn nữa, từ đây đến đó có xa không?Bà lão đáp:- Tồn tại chắc được hơn ba trăm năm rồi.

Còn đường lên đó...nếu đi bộ thì khoảng hai canh giờ.

Cái này ta cũng không chắc, chỉ là nghe mấy người đi rừng nói.Lục Vân gật đầu nói:
- Vậy cũng được được rồi, chúng cháu cảm ơn.__________________________Sáng hôm sau_Lục Vân cùng nhóm của mình đã khởi hành từ sớm.

Ban đầu còn ngự kiếm nhưng khi gần đến nơi thì buộc phải đi bộ vì cây cối quá rậm rạp.

Hạ Linh nói:
- Thật sự trên này có một tòa phủ sao?Không có câu trả lời vì ai cũng đang rất mơ hồ.

Bông Anh Quân nói:- Lục Vân!

Có phải cái hang kia không?Lục Vân vội đi lên trước.

Đúng là phía trước có một cái cửa động lớn, bên ngoài có hai tảng đá lớn.

Cô đứng dưới cửa hang nhìn vào trong.

Bên trong sâu tựa không thấy điểm kết.

Cô nói:
- Đốt đuốc!Tám cây đuốc được thắp sáng.

Bọn họ cùng tiến vào trong.Không biết qua bao lâu nhưng ánh sáng từ bên ngoài cũng đã biến mất.

Lan Hương áp sát vào người Hạ Linh và Ngọc Hân nói:- Sao ta cứ có cảm giác bồn chồn lo lắng thế nhỉ?

Hay là quay ra đi.Ngọc Hân trấn an:- Đã đi tới đây thì quay ra mất thời gian lắm.

Chưa kể chúng ta nhiều người, cứ đi tiếp đi.Đột nhiên lửa trên tám cây đuốc vụt tắt.

Chuyền này khiến cho một số người bắt đầu hoảng sợ.

Lục Vân cũng dần mất bình tĩnh.

Nhưng ngay lúc ấy, một bàn đưa lên ôm lấy eo cô.

Giọng của Trần Minh Thư khẽ vang lên:- Bình tĩnh!

Có ta ở đây!Mảnh ngọc hồ ly ở thắt lưng phát ra ánh sáng nhấp nháy.

Lục Vân vội lấy ra và búng lên đó hai cái.

Một luồng khói bay ra tụ thành hình người.

Cửu Nghi vừa xuất hiện liền vận pháp biến ra ba đóm lửa ma trơi.

Ánh sáng từ chúng cũng đủ để soi sáng.

Lục Vân nói:- Ít nhất ngươi cũng có ích.Cửu Nghi cười khinh bỉ, nói:- Hừ!

Ngươi coi thường ta quá rồi đó!

Giờ đi tiếp à?Lục Vân không trả lời.

Cô bước tới gần vách động.

Cửu Nghi hiểu ý liền điều khiển một đốm lửa đến gần để soi sáng cho cô.

Lục Vân đưa tay lên sờ vào thứ gì đó.

Đốm lửa theo động tác của cô cũng di chuyển.

Khi ánh sáng soi rõ thứ cô đang chạm vào thì một cảm giác bỏng rát khiến Lục Vân phải thu tay về.

Trần Minh Thư đến bên cạnh, hỏi:- Sao vậy?Lục Vân đáp:
- Hình như...Đây là một phần của tấm phù điêu được bà lão kia nhắc đến.

Ban nãy chỗ ta chạm vào có khắc chữ.- Chữ gì?- Hoa...Hoa Nhung công chúa...Những người còn lại quay sang nhìn nhau.

Vậy chuyện hai người kia kể là thật.

Trần Minh Thư đưa tay chạm vào vách động chỗ Lục Vân chạm vào vừa rồi.

Một lúc sau, nàng ta thu tay lại, nói:- Thuật gán mộng!Lục Vân hỏi lại:
- Gán mộng?

Vậy tấm phù điêu này phong ấn ký ức của ai đó sao?- Cũng không hẳn là phong ấn.

Nó giống như lưu lại ký ức, gán vào một thứ gì đó tạo thành mộng cảnh.

Muốn xem thì có thể dùng thuật cộng tình.

Có muốn thử không?Lục Vân không suy nghĩ nhiều mà nói ngay:
- Đương nhiên là thử.Dứt lời liền quay ra nhìn những người khác nhưng chỉ thấy họ đã lùi lại một đoạn.

Lục Vân thở dài nói:- Không tham gia thì giữ đồ cho bọn ta.Sau đó cô liền đưa kiếm và mành ngọc bội cho Cửu Nghi.

Khi quay lại thì Trần Minh Thư đang rắc một thứ bột màu trắng tạo thành một vòng tròn.

Khi việc chuẩn bị hoàn tất, nàng ta nói:- Một lát nữa muội nhớ thả lỏng cơ thể, giữ cho bản thân được thoải mái nhất.

Còn mấy người các ngươi đừng đánh thức bọn ta.

Khi mộng cảnh kết thúc bọn ta sẽ tự tỉnh lại.

Cũng đừng lại gần vòng tròn này.Lục Vân bước vào trong vòng tròn.

Khoanh chân ngồi đối diện Trần Minh Thư.

Cô nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, hai tay đặt lên đùi.

Một lúc sau, Lục Vân cảm thấy cơ thể như đang lơ lửng giữa không trung.

Gần như ngay lập tức, có một bàn tay hay thứ gì đó tựa như thế kéo cô xuống.

15/6/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 26 - 'Bạch Lạc Yên chết rồi'


Chiến trận khốc liệt vẫn không biết khi nào mới kết thúc.

Tiếng binh khí va chạm kêu loảng xoảng.

Tiếng người kêu than ai oán nghe mà rợn người.

Diệp Lệ Vũ chống kiếm xuống đất, miệng thở hổn hển.

Một tay cô đưa lên rút con dao ở bụng ra.

Máu theo đó ào ào chảy ra.

Đứng vay quanh Diệp Lệ Vũ có hơn mười tên địch.

Lần này e là khó thoát.

Nhưng lúc cô định đưa con dao trong tay lên chuẩn bị tự sát thì một tiếng thét vang lên kèm theo tiếng vó ngựa:- Cút hết ra cho ta!Những kẻ vây quanh Diệp Lệ Vũ lập tức bị thu hút.

Chúng đồng loạt quay về phía đó.

Một người thân mặt giáp sắt, tay cầm thương dài cưỡi trên lưng một con hắc mã đang băng băng lao đến.

Người đó nhanh như cắt vung thương hạ sát liên tục bốn người.

Sau khi phá được vòng vây, người đó nhanh chóng kéo Diệp Lệ Vũ lên ngựa.

Trước khi ngất đi, cô chỉ thấy đó một tay ôm chặt mình, một tay tiếp tục vung thương giết thêm vài tên địch nữa.______________________________________Khi Diệp Lệ Vũ tỉnh lại thì nhìn thấy bản thân đang nằm trong phòng lớn ở Ngọc Cấm Phủ.

Bên ngoài có người đang bước vào.

Khi thấy cô đang cố đứng dậy thì liền vội đặt chậu nước trên tay xuống rồi chạy đến đỡ.

Người đó nói:- Quận chúa!

Người tỉnh lại sao không gọi tiểu Đào?Diệp Lệ Vũ gượng cười nói:
- Ta không sao, Lưu ma ma đâu?Tiểu Đào nói:- Mấu thân đi nấu thuốc rồi.Diệp Lệ Vũ gật đầu, cô nhìn quanh phòng rồi nói:
- Yên tỷ tỷ đâu?- Bạch tướng quân...

- Tiểu Đào ngập ngừng.Diệp Lệ Vũ thấy biểu hiện này trong lòng liền dấy lên dự cảm không lành.

Cô nhíu mày hỏi:
- Yên tỷ tỷ đâu?

Tỷ ấy ở chỗ phụ thân ta đúng không?Tiểu Đào không trả lời.

Diệp Lệ Vũ rút tay mình ra khỏi tay tiểu Đào, nói:- Ta đi tìm tỷ ấy.Nhưng chưa kịp bước ra khỏi ngưỡng cửa thì đụng phải một người khác đang bưng bát thuốc nóng đi vào.

Bát thuốc lập tức rơi xuống đất vỡ tan nát.

Tiểu Đào ấp úng nói:- Đàm...Đàm tướng quân...Diệp Lệ Vũ nhìn người trước mắt, nói:
- Đàm Y Y?

Ngươi đến đây làm gì?Đàm Y Y nhìn cô thở dài, giọng điệu nàng ta có chút mỉa mai, nói:- Quận chúa đang bị thương, tốt nhất nên quay lại giường nghỉ ngơi đi.

Vương gia nói mấy ngày nữa sẽ đưa qua chúa trở lại kinh thành.Diệp Lệ Vũ hừ lạnh, nói:
- Ta làm gì thì quan gì đến ngươi?

Đúng rồi!

Chắc ngươi mới từ chỗ cha ta đến đây đúng không?

Yên tỷ tỷ đang ở chổ cha ta đúng không?Đàm Y Y giật giật khóe môi định nói gì đó.

Nhưng tiểu Đào ở phía sau Diệp Lệ Vũ đã ra hiệu cho nàng ta đừng nói gì cả.

Đàm Y Y tặc lưỡi nói:- Chậc!

Cô vừa mới tỉnh lại sao không cho bản thân nghỉ ngơi mà lại lo cho người khác.Diệp Lệ Vũ nói lớn:
- Không phải chuyện của ngươi!Nói đoạn cô toang chạy ra ngoài thì bị Đàm Y Y giữ lại.

Diệp Lệ Vũ liên tục nói:- Ngươi buông ta ra!

Buông ra!- Bạch Lạch Yên chết rồi!

- Đàm Y Y nói.Mọi hành động của Diệp Lệ Vũ đột ngột dừng lại sau câu nói đó của nàng ta.

Tiểu Đào trợn to mắt định lên tiếng thanh minh thì Đàm Y Y cướp lời, nói:- Bạch Lạc Yên...Yên tỷ tỷ của cô chết rồi!Diệp Lệ Vũ nhìn nàng ta hoang mang.

Đàm Y Y nói:
- Cô có cần ta lặp lại lời vừa nói không?Gương mặt nàng ta bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của người đối diện.

Lời nói ra không không giống như đang nói đùa.

Kèm theo biểu cảm của tiểu Đào làm tâm can Diệp Lệ Vũ triệt để sụp đổ.

Hai mắt cô ngấn lệ, hỏi:- Chết khi nào?Tại sao lại chết?Đàm Y Y trả lời:- Có thể là đêm qua.

Xác đã được đưa về kinh.

Còn tại sao lại chết...Ngươi tự hồi kinh tự kiểm tra đi.Diệp Lệ Vũ quỳ thụp xuống đất, nước mắt rơi không kiểm soát.

Cô khóc lớn như một đứa trẻ.

Đàm Y Y cả kinh, không ngờ thông tin này lại có sức sát thương đến vậy.

Nàng ta cùng tiểu Đào vội đỡ lấy cô.

- Ta...Ta...Ta không nghĩ chuyện này lại...

- Đàm Y Y ấp úng.Diệp Lệ Vũ vung tay cho nàng ta một cú tát.

Đàm Y Y không tránh nên ăn trọn cú tát đó.

Diệp Lệ Vũ nói:
- Ngươi thì hiểu cái gì?

Cút đi cho ta!Diệp Lệ Vũ đẩy tiểu Đào ra, loạng choạng đứng dậy.

Nhưng chưa đi được ba cô lại ngất xỉu.
____________________________-Đêm hôm đó-Diệp Lệ Vũ tỉnh lại một lần nữa.

Trong căn phòng chỉ còn hai ánh đèn leo lắt.

Bên cạnh giường là Lưu ma ma và tiểu Đào.

Lưu ma ma nói:
- Quận chúa...người tỉnh rồi.Diệp Lệ Vũ ngồi dậy với sự giúp đỡ của tiểu Đào.

Cô hỏi:
- Yên tỷ tỷ chết rồi?Lưu ma ma và tiểu Đào nhìn nhau.

Lưu ma ma khẽ gật đầu.

Diệp Lệ Vũ lại hỏi:- Xác đã được mang về kinh rồi?Lưu ma ma lại gật đầu.

Diệp Lệ Vũ nói:- Lưu ma ma, bà đi thu dọn đồ đạc.

Tiểu Đào, em cho người đi nói với cha ta...sáng mai chúng ta hồi kinh.

21/6/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 27 - Hồi kinh


Ngọc Cấm phủ cách không quá xa Đông An Thành, nhưng do Diệp Lệ Vũ đang bị thương nên Diệp Thanh Phong - phụ thân của Diệp Lệ Vũ kiêm đại tướng quân của Nam phong - không cho phép cô ngự kiếm mà bắt cô đi xe ngựa.

Do vậy phải mất hơn một ngày mới về đến kinh thành.Tiểu Đào ở bên trong xe vén tấm màn che lên.

Tiểu Đào nói:- Quận chúa, cổng thành ở ngay phía trước rồi.Diệp Lệ Vũ không trả lời.

Khuôn mặt cô đờ đẫn như người mất hồn, ánh mắt vẫn dán vào chiếc vòng màu ngọc bích trên tay, thần trí rơi vào một khoảng ký ức cũ.
_________________________________- Tiểu Vũ, muội xem chiếc vòng này đẹp không?Bạch Lạc Yên kéo Diệp Lệ Vũ đến bên chiếc bàn trong phòng.

Diệp Lệ Vũ cầm chiếc vòng ngọc bích trên bàn lên, nói:- Đẹp...Nhưng không hợp với ta...Bạch Lạc Yên xụ mặt xuống.

Nàng kéo Diệp Lệ Vũ ngồi xuống giường, nói:- Muội xem mặt bên trong đi.Diệp Lệ Vũ nheo mắt nhìn vào trong của chiếc vòng.

Cô lẩm bẩm:
- Yên...Vũ...Mặt bên trong của chiếc vòng khắc hai chữ "Yên Vũ".

Một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy Diệp Lệ Vũ.

Bạch Lạc Yên vùi đầu vào cổ cô, nói:- Cái này ta đặt làm riêng cho muội.Diệp Lệ Vũ mỉm cười, nói:
- Vậy à?

Thế thì ta nhận vậy.

Cảm ơn tỷ.Bạch Lạn Yên nói tiếp:- Chiếc vòng này xem như vậy đính ước.

Đợi mọi chuyện hoàn thành ta sẽ xin sư phụ cưới muội.Diệp Lệ Vũ nắm lấy bàn tay đang đặt ở bụng mình, nhẹ giọng nói:
- Được!

Ta chờ!Bạch Lạc Yên ôm chặt lấy cô hơn, nói:- Ừm!

Tới lúc đó ta sẽ mang kiệu lớn đến trước cửa cung rước muội. ______________________________- Quận chúa?Tiếng của tiểu Đào làm cho Diệp Lệ Vũ giật mình, cô nói:- Có chuyện gì?- Quận chúa, trời mưa rồi.Diệp Lệ Vũ vén màn.

Bên ngoài trời mưa rả rít, nhìn khung cảnh hai bên thì có lẽ đã vào bên trong thành.- Quận chúa, ban nãy người nghĩ gì mà tập trung vậy?

- Tiểu Đào hỏi.Diệp Lệ Vũ cười, một nụ cười chua chát.

Cô nói:
- Yên tỷ tỷ nói sau khi mọi chuyện hoàn thành sẽ mang kiệu lớn đến trước cửa cung rước ta.

Vậy mà...chuyện chưa tới đâu...tỷ ấy đã bỏ ta lại rồi...Cô lại khóc, nhưng không khóc lớn như hôm trước nữa.

Tiểu Đào nói:- Quận chúa, người đừng khóc nữa, không tốt đâu...Chưa kể...Bạch tướng quân cũng không muốn người như thế này.- Con bé này.

- Diệp Lệ Vũ lau nước mắt, nói - Ai dạy muội nói mấy lời này vậy?Tiểu Đào bĩu môi:- Còn không phải thể sao?

Bạch tướng quân từng nói rằng rất thích nhìn thấy người cười.Chiếc xe ngựa dừng lại, tiểu Đào cùng Lưu ma ma xuống trước mở dù chờ Diệp Lệ Vũ.

Cô chậm rãi bước xuống.

Dưới màn mưa, cô có thể nhìn thấy tấm bảng lớn bên trên của tòa phủ đệ trước mắt đề bốn chữ "Diệp Thanh Vương Phủ".

Đây là nơi cô sinh ra, là nơi Diệp Lệ Vũ cùng Bạch Lạc Yên lớn lên, cũng là nơi hai người đã hẹn ước.

Cô từ từ tiến vào.

Những người lính làm nhiệm vụ canh gán chỉ cúi người chào chứ không ai dám lên tiếng.Bước qua cổng lớn là một khoảng sân rộng.

Băng qua đó là đến đại sảnh đường.

Ở đó đang có hai người đứng chờ sẵn.

Diệp Lệ Vũ bước nhanh hơn, cô lên tiếng gọi:- Tiểu Thanh!Diệp Lệ Thanh bước ra sát mái hiên.

Diệp Lệ Vũ nói với hai người bên cạnh:- Lưu ma ma, tiểu Đào, hai người đi sắp xếp đồ đạc đi.

Chuyện kia ta tự đi xem thử.Lưu ma ma và tiểu Đào nhanh chóng lui xuống.

Diệp Lệ Thanh cũng ra hiệu cho người hầu của mình lui xuống.

Nàng nói:- Tỷ tỷ đi đường mệt không?

Mau về phòng nghỉ ngơi đi.Diệp Lệ Vũ lắc đầu nói:
- Ta không sao.

Thi thể để ở Tây viện đúng không?Chỉ cần nghe thấy hai tiếng "thi thể'', Diệp Lệ Thanh liền hiểu tỷ tỷ đang nói về điều gì, nàng đáp:- Đúng...mà tiểu Bạch vẫn đang ở trong phòng của tỷ.Diệp Lệ Vũ gật đầu ý báo đã biết.

Tiểu Bạch là con mèo mà cô cùng Bạch Lạc Yên nuôi dưỡng.

Không chần chừ thêm nữa, cô nhanh chóng dời bước đến Tây viện.
___________________________________Trời mưa càng lúc càng nặng hạt, khung cảnh ở Tây viện cũng trở nên âm u khác thường.

Phía trước phòng của Bạch Lạc Yên có hai người lính làm nhiệm vụ canh gác.

Một trong hai người họ nhìn thấy có người đang đi tới lập tức nói lớn:- Là ai?

Tới đây làm gì?Diệp Lệ Vũ bước đến gần để họ nhìn rõ rõ mặt kèm theo dơ lên tấm lệnh bài của cô.

Hai người lính đồng thanh hô lớn:- Bái kiến quận chúa!Diệp Lệ Vũ lạnh giọng nói:
- Ta đến kiểm tra thi thể.Một người lính nhanh chóng lấy ra hai tấm khăn và đưa một cái cho Diệp Lệ Vũ, sau đó dùng chiếc còn lại buộc ngang mặt.

Cô cũng làm động tác đó.

Người còn lại dùng chìa khóa mở cửa để hai người bước vào trong.Bên trong căn phòng chỉ còn lại một chiếc giường nhỏ nằm ở giữa phòng.

Trên đó là xác của Bạch Lạc Yên đã được đắp vải trắng.

Những đồ đạc khác đều đã bị mang đi.

Diệp Lệ Vũ nói:- Những đồ đạc khác đâu cả rồi?Người lính đáp:- Đàm tướng quân cho người mang đi cả rồi.Cậu ta nhìn thấy cô vươn tay muốn kéo tấm vải xuống thì vội ngăn lại:- Quận chúa, để ta làm.Diệp Lệ Vũ thu tay, nói:
- Được!Người lính kéo tấm vải, để lộ ra gương mặt trắng bệch của xác chết.

Nhịp tim của Diệp Lệ Vũ chợt hẫng đi một nhịp.

Vẫn là gương mặt đó.- Tỷ tỷ, ta biết tỷ chết oan.

Ta sẽ thay tỷ điêu tra rõ chân tướng chuyện này.

- Diệp Lệ Vũ nói.Dứt lời cô liền rút cây trâm bạc trên tóc xuống, sau đó châm vào ấn đường của Bạch Lạc Yên.

Giữ ở đó một lúc mới lấy ra.Trâm bạc đã chuyển đen.- Trúng độc?!

- Người lính thảng thốt.Diệp Lệ Vũ nhíu mày.

Bạch Lạc Yên xuất thân từ y quán, y thuật thuộc hàng đứng đầu Nam Phong.

Sao lại chết vì độc?

Cô hỏi:
- Lần kiểm tra trước có phát hiện ra điều gì bất thường không?Người lính lắc đầu, đáp:- Thưa quận chúa, không có điều gì khả nghi.Diệp Lệ Vũ ra hiệu cho người lính lật cả tấm vải che lên, sau đó cô cầm lấy cổ tay phải của tử thi.

Ấn giữ ở cổ tay một lúc rồi kéo một đường xuống khuỷu tay.

Ngay lập tức những đường gân máu đen xì hiện lên.

- Quận chúa, có bất thường!

- Người lính nói.- Chuyện gì?Người lính liền chỉ vào cổ tay, nói:- Hình như có vết xước.Diệp Lệ Vũ đưa cổ tay của Bạch Lạc Yên lên cao hơn để quan sát.

Đúng là có vết xước rất mảnh.

Không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy.Cô tiếp tục kiểm tra những phần còn lại.

Ngoài những vết sẹo đã cũ và vết xước ở cổ tay thì không còn vết thương nào khác.

Cô thở dài một hơi rồi ra hiệu cho người lính phủ tấm vải trắng lên.Diệp Lệ Vũ thầm nghĩ:"Là kẻ nào chứ?

Là mật thám Đông Hạ hay...là Đàm Y Y."

25/6/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 28 - Vương gia thắng trận trở về


- Ba tháng sau -Hiện tại đang là giữa đông, tuyết rơi trắng xóa cả vùng trời Đông An Thành.

Tin thắng trận của Diệp Thanh vương - Diệp Thanh Phong cùng các môn phái liên minh đã sớm được báo về.

Diệp Lệ Vũ cùng tùy tùng đã đứng ở cổng thành từ sớm để chào đón đoàn quân trở về.

Tiểu Đào đứng bên cạnh Diệp Lệ Vũ, hỏi:- Quận chúa, chúng ta đợi gần hai canh giờ rồi.

Khi nào vương gia mới về vậy?Diệp Lệ Vũ cười nói:- Chắc là sắp tới rồi.

Muội lạnh à?Tiểu Đào lắc đầu, nói:- Không ạ!

Tiểu Đào lo cho người.

Tiểu quận chúa đêm qua dính phong hàn.

Trời lạnh thế này...- Ta không sao.

Muội biết ta không sợ lạnh mà.- Nhưng mà...A!

Quận chúa!

Người nhìn kìa!Tiểu Đào tính nói thêm nhưng lại bị tiếng vó ngựa từ xa cắt ngang.

Diệp Lệ Vũ đương nhiên cũng nghe thấy âm thanh đó.

Cô ra hiệu cho đoàn tùy tùng phía sau chuẩn bị hành lễ.Khi đoàn quân dần hiện rõ, có thể nhìn thấy người dẫn đầu.

Người này ngồi trên lưng ngựa, thân mặt giáp bạc, đầu đội mũ sắt, tay cầm thương dài, gương mặt tỏa ra một loại sát khí trấn áp mãnh liệt.

Khi tiếng vó ngựa dừng lại, Diệp Lệ Vũ liền hành lễ, nói:- Chúc mừng phụ thân chiến thắng trở về!Đoàn người phía sau cô cũng đồng thanh nói lớn:- Chúc mừng vương gia chiến thắng trở về!Gương mặt Diệp Thanh Phong hiện rõ vẻ hài lòng.

Ông nói:- Được rồi, đứng lên hết đi.Mọi người nhanh chóng đứng dậy.

Diệp Thanh Phong nhanh chóng xuống ngựa, đi đến bên cạnh Diệp Lệ Vũ, ân cần hỏi:- Nội thương của con đã ổn hơn chưa?

Sao nhìn con xanh xao thế này?

Mà tiểu Thanh đâu?Diệp Lệ Vũ đáp:- Tiểu Thanh dính phong hàn nên ở nhà nghỉ ngơi rồi.

Nội thương của con cũng đỡ hơn rồi.Cô đưa mắt nhìn ra phía sau.

Đàm Y Y vẫn đi bên tay trái của phụ thân cô.

Phía sau nữa là năm người khác mặc quần áo khá lạ mắt.

Diệp Lệ Vũ hỏi:- Phụ thân, năm người kia là ai vậy?

Còn cái tên hồ đồ kia đâu mất rồi?

Diệp Thanh Phong nhíu mày hỏi lại:- Tên hồ đồ?

Hồ Tử Cao à?

Nó ở lại thu dọn chiến trường rồi.- Vậy còn năm người kia thì sao?- Là thủ lĩnh của năm môn phái lớn ở phía nam.

Lúc con còn ở quân doanh cũng chưa gặp họ là đúng.

Đến gần cuối trận chiến họ mới trực tiếp tham gia.

Nhưng dù sao chiến thắng này cũng có sự hỗ trợ lớn từ họ.Diệp Lệ Vũ gật gù.

Diệp Thanh Phong ra lệnh cho đoàn người chuẩn bị vào thành.

Một người tùy tùng dắt đến một con ngựa trắng cho Diệp Lệ Vũ.

Phụ tử hai người sóng vai bước vào thành.Người dân trong thành tụ tập rất đông ở hai bên đường lớn từ cổng thành đến vương phủ.

Tiếng hô mừng chiến thắng vang lên khắp nơi.

Khi gần đến vương phủ, Diệp Thanh Phong phân phó cho người bên dưới sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho ngăm vị thủ lĩnh và đưa đội quân trở về doanh trại.

Sau đó ông cùng con gái, Đàm Y Y và một đội quân nhỏ trở về vương phủ.Gió lạnh thổi qua khiến cho Diệp Lệ Vũ rùng mình.

Diệp Thanh Phong hỏi:- Con lạnh sao?Diệp Lệ Vũ đáp:- Đúng là có hơi lạnh.- Vậy nhanh chóng về nhà dùng bữa thôi.

Mà hậu sự của Lạc Yên, con xử lý thế nào?- Thi thể đã được mang đi hỏa thiêu.

Tro cốt con chôn dưới gốc đào ở ngoại thành.Diệp Thanh Phong gật đầu.

Nhìn thấy gương mặt đượm buồn của con gái cũng không hỏi thêm gì nữa.Bên ngoài Diệp Thanh vương phủ có một đoàn người áo xanh áo đỏ đứng chờ sẵn.

Nhìn thấy người mặc áo xanh đứng hàng đầu tiên.

Diệp Thanh Phong cười khẩy nói:- Lâm công công?

Không biết hôm nay ông đến đây có việc gì phân phó không?Lâm công công - Lâm Hồng nghe ông hỏi vậy liền trả lời:- Chỉ là ngày mai tổ chức tiệc mừng công.

Bệ hạ đặc biệt dặn dò muốn hai quận chúa đến tham dự.- Ồ!

Vậy ngày mai ta sẽ đưa cả hai đứa nó theo.

Công công nếu không phiền có thể vào phủ dùng bữa cùng chúng ta hay không?Lâm Hồng phẩy phẩy cây phất trần trên tay, nói:- Nô tài chỉ đến để thông báo thôi.

Trong cung còn nhiều việc, nô tài xin phép đi trước.

Chúc vương gia dùng bữa ngon miệng.Hai chữ "ngon miệng" được hắn kéo dài kèm theo cái nháy hướng về phía Đàm Y Y.

Diệp Lệ Vũ bắt được ánh mắt đó.

Cô hạ giọng nói nhỏ với Diệp Thanh Phong:- Phụ thân!

Con có chuyện muốn nói với người.

2/7/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 29 - Vương phủ có nội gián?


- Con nói gì?Diệp Thanh Phong ngạc nhiên nhìn con gái.

Diệp Lệ Vũ lặp lại lời cô vừa nói:- Thưa phụ thân, con nghi ngờ Đàm Y Y chính là nội gián được cài vào phủ chúng ta.Diệp Thanh Phong rơi vào trầm mặc.

Diệp Lệ Vũ tiếp tục nói:- Đầu tiên là cái chết của Yên tỷ tỷ.

Người của con cũng đã tìm được ngôi nhà nhỏ dựng tạm ở vách núi.

Không phải người nói vì thấy con hôn mê mãi không tỉnh nên mới nói tỷ ấy đi điều chế thuốc sao?

Sau đó sai Đàm Y Y đi lấy.

Qua ngày hôm sau thì tỷ ấy mất mạng.

Khi kiểm tra thi thể chỉ phát hiện một vết xước nhỏ còn mới ở cổ tay, xác định là độc từ đó lan ra.

Chỉ có người của ta biết nơi tỷ ấy ở đó đương nhiên không thể là mật thám Đông Hạ.

Tỷ ấy là xuất thân từ ý quán, sao lại chết là trúng độc được?Diệp Thanh Phong đưa tay lên ý bảo cô dừng lại.

Ông nói:- Sao con không nghi ngờ những người khác?

Còn đệ tử Lạc Yên đâu?

Lúc trước nó theo con về thành trước sao bây giờ lại không thấy đâu?Diệp Lệ Vũ trả lời:
- Người cuối cùng tiếp xúc với Yên tỷ tỷ là Đàm Y Y.

Có mâu thuẫn lớn nhất với tỷ ấy cũng là cô ta.

Những người khác con đã điều tra kỹ, họ không có lý do gì để làm vậy.

Còn đệ tử cỏn Yên tỷ tỷ mấy ngày trước cũng bị người ta sát hại, xác bị vứt ở cổng thành.

Thi thể vẫn còn để ở phòng nghiệm thi.- Tại sao lại chết?- Do chú thuật.

Nhưng là loại chú thuật độc môn của Đàm gia.

Chưa kể nhân chứng kể lại kẻ vứt xác nhìn giống Lâm công công.

- Còn gì nữa không?- Bản kế hoạch điều quân ba tháng trước.Diệp Thanh Phong sững người.

Ba tháng trước khi chiến trường đang trong thời điểm căng thẳng nhất, ông có âm thầm điều một đội quân khoảng hai ngàn người từ kinh thành đến tiền tuyến.

Ban đầu người được chỉ định dẫn quân là Bạch Lạc Yên nhưng khi trước lên đường hai ngày lại bị thay đổi thành Diệp Lệ Vũ.

Có điều đi được nửa đường thì bị tập kích.

Diệp Lệ Vũ tiếp lời:- Bản kế hoạch chỉ có năm người biết.

Đến những người bị điều đi cũng không chắc bản thân đang đi đâu.

Đương nhiên không không thể bị lộ từ chỗ của ba người nhà chúng ta.

Yên tỷ tỷ đã chết.

Vậy còn ai tiết lộ được?Diệp Thanh Phong ngã người dựa vào ghế.

Chuyện đó hiển nhiên không thể bị lộ từ chỗ cha con ông.

Nếu bị lộ từ chỗ Bạch Lạc Yên thì trận chiến này có khi đã thất bại rồi.

Vậy thì chỉ còn Đàm Y Y.

Diệp Thanh Phong nói:- Con đi ăn cơm trước đi.

Chuyện này ta sẽ cho người điều tra.Diệp Lệ Vũ nghe ông nói vậy chỉ đành hành lễ rời rời đi.
_______________________- Tỷ tỷ, phụ thân không dùng bữa sao?

- Diệp Lệ Thanh hỏi.Diệp Lệ Vũ thở dài nói:
- Ông ấy đi đường dài nên cần nghỉ ngơi.Diệp Lệ Thanh nhíu mày hỏi:- Vậy ban nãy hai người nói gì mà có vẻ thần bí vậy?Diệp Lệ Vũ gắp một miếng thịt cho vào chén của nàng, cô nói:
- Đừng tò mò, ăn nhanh rồi đi nghỉ đi.

Trẻ con không cần quan tâm mấy chuyện này.Diệp Lệ Thanh bĩu môi nói:- Trẻ con gì chứ?

Ta cao hơn tỷ rồi!Gương mặt của Diệp Lệ Vũ trở nên cứng đờ sau câu nói của muội muội.

Ngay lúc này tiểu Đào từ ngoài đi vào, cô ấy nói:- Quận chúa, người của trạm dịch số ba muốn gặp người ở chỗ cũ.Diệp Lệ Vũ lập tức buông đũa, nói:
- Không gặp!

Cho cô ta một ly rượu độc là được rồi.Cô đứng dậy, nói tiếp:- Ta đột nhiên cảm thấy nuốt không trôi.

Còn nữa, cho tất cả mật thám tạm thời án binh bất động chờ lệnh của ta.Dứt lời cô liền rời đi, gương mặt hiện rõ vẻ tức giận.

Diệp Lệ Thanh gọi với theo:- Tỷ tỷ!

Tỷ chưa ăn xong mà!Nàng quay sang tiểu Đào, hỏi:- Có chuyện gì vậy?Tiểu Đào ấp úng:- Chuyện này...- Ngươi cứ nói đi, ta thay tỷ ấy làm._______________________________Cách Diệp Thanh vương phủ một đoạn không quá xa có một khu rừng tre.

Lúc này đã có một cô gái mặc quần áo của cung nữ đứng chờ sẵn.- Như An.Một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên gọi.Như An quay người lại.

Đối diện cô ta là hai cô gái khác.

Như An lập tức quỳ xuống nói lớn:- Quận chúa tha mạng!

Quận chúa tha mạng!Hai người kia một người đeo mặt nạ, tóc búi cao, người còn lại là tiểu Đào đang cầm trên tay một bình rượu.

Tiểu Đào nheo mày nói:- Tha mạng?

Là ngươi cố ý để lộ tin tức làm hai mươi mật thám khác mất mạng vô ích.

Làm toàn bộ trạm dịch trong thành tê liệt.

Ngươi nói xem ngươi đáng tội gì?Như An cúi thấp đầu xuống, nói:- Quận chúa tha mạng!

Là bọn họ lấy người nhà của thuộc hạ ra uy hiếp nên mới...Tiểu Đào gắt:- Uy hiếp?

Người nhà?

Ngươi là trẻ mồ côi lấy đâu ra người nhà?Người đeo mặt nạ lúc này mới lên tiếng:- Nhiều lời với cô ta làm gì?Tiểu Đào lập tức hành động.

Tay cô nhanh chóng khống chế Như An rồi cưỡng chế đổ toàn bộ rượu đọc vào miệng cô ta.

Như An nằm gục trên nền đất, lên cơn co giật một lúc rồi tắt thở.

Cô gái đeo mặt nạ nói:- Chúng ta về thôi.Hai vừa đi được một đoạn thì thấy một cô gái mặc áo màu xanh nhạt, mái tóc ngắn ngang vai đang bay phấp phới trong gió.

Tiếng lạo xạo của lá cây làm tiểu Đào và cô gái mang mặt nạ dấy lên một nỗi sợ.- Tháo mặt nạ ra đi!

- Diệp Lệ Vũ nói.Cô gái tháo mặt nạ từ từ tháo thứ trên mặt xuống.

Là Diệp Lệ Thanh.

Diệp Lệ Vũ nói:- Quỳ xuống!Diệp Lệ Thanh và tiểu Đào quỳ xuống theo lời cô.

Diệp Lệ Vũ tiếp tục nói:- Đã biết lỗi chưa?Diệp Lê Thanh và tiểu Đào im lặng không trả lời.

Diệp Lệ Vũ thở dài nói:- Đứng lên đi!

Trở về xem ta xử lý hai người thế nào.

11/7/2024
 
Back
Top Bottom