- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 437,846
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 20 - Hồ tộc Đông Hạ
Chương 20 - Hồ tộc Đông Hạ
_An Phủ_Một cô gái ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời.
Đứng bên cạnh nàng ta là một ông lão chừng sáu mươi tuổi.
Có điều ngược lại với cô gái có gương mặt hồng hào, xinh đẹp thì gương mặt của lão ta xám ngoét, trên người còn có một số chỗ da bị bong tróc, lộ cả phần thịt thối rữa đang bị sâu bọ gặm nhấm.
Lão cất giọng, một chất giọng trầm thấp, âm u tựa như vọng lên từ địa ngục:- Chủ nhân có gì sai bảoCô gái kia ánh mắt đanh lại, cô ta nói:- Đi xử lý lũ chuột đó cho ta.- Rõ!________________________________- Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?
- Lục Vân hỏi.Trần Minh Thư đáp:- Phá trận.Lục Vân đứng chắn trước mặt nàng, nói:
- Tỷ nói cho rõ ràng.
Trận gì?Trần Minh Thư cười nói, đồng thời lách người tiếp tục bước đi:- Người Nam Phong chúng ta vốn rất ít người biết đến trận pháp này.
Hộ Vệ Trận của Hồ tộc Đông Hạ.Lục Vân bước theo nàng, hỏi:
- Hồ tộc Đông Hạ?
Không phải đã bị Lý Ngọc Đế diệt tộc rồi sao?- Tuy là diệt tộc nhưng yêu thuật của họ không bị thất truyền.
Chỉ là Nam Phong không mấy ai sử dụng.
Chưa kể, ta nghe nói năm xưa Hồ tộc bị diệt nhưng trưởng tộc khi đó vẫn có thể mở đường cho con gái bà ta chạy thoát.- Vậy ý tỷ người ngự trong tòa thành kia là hậu duệ của Hồ tộc à?Trần Minh Thư lắc đầu, nói:- Không hẳn!
Có khi là đạo sư Đông Hạ nào đó thì sao?- Cũng đúng...Nhưng tỷ nói phá trận là sao?- Mắt trận của trận pháp này vốn không đặt ở trung tâm, nhưng cũng không thể đặt quá xa.
Khi ta đứng trên mỏm đá quan sát ước chừng mắt trận chỉ nằm ở cánh rừng bao quanh tòa thành thôi.Đang đi, Lục Vân bất chợt đứng lại nghe ngóng, cô nói:- Có kẻ đang đến.Cả hai đồng thời rút kiếm ra cảnh giác.
Tiếng sột soạt càng lúc càng rõ ràng hơn.
Một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi hai người.
Lục Vân nói:- Mùi tử thi.- Xem ra kẻ thao túng không phải người tầm thường.Lục Vân đột nhiên hét lớn:
- Tỷ tỷ cẩn thận!Một thứ gì đó từ tán cây trên đầu hai người rơi xuống.
May mà Lục Vân vẫn kịp kéo Trần Minh Thư về phía mình.
Thứ vừa rơi xuống kia nhìn vừa giống người, vừa không giống người.- Quỷ thỉ?!
- Lục Vân nói.Thứ vừa rơi xuống kia đang cố đứng dậy.
Tiếng rắc rắc từ các đốt xương kèm thêm những mãn da thịt thối rữa cùng dòi bọ rơi xuống đất tạo nên cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
Lục Vân nói:- E là không chỉ có một con.- Muội biết thứ này sao?
- Trần Minh Thư hỏi.- Đánh xong trận này ta sẽ nói cho tỷ biết.
Một!
Hai!
Ba!
Bốn!...Chỉ chưa đầy năm tiếng đếm, một bầy quỷ thi từ những bụi rậm quanh đó xuất hiện.
Lục Vân nói:- Đám này chỉ e không dưới ba mươi con.Hai người áp sát vào nhau.
Trần Minh Thư nói:- Loài quỷ thi này ta chưa thấy bao giờ.Lục Vân lại nói:
- Tỷ Tỷ!
Tạo lửa!
Nhanh lên!
Lũ này sợ lửa!- Muội chắc không?- Tỷ cứ làm theo lời ta nói!Đám quỷ thi càng lúc càng đến gần.
Lục Vân không nghĩ nhiều lập tức lao lên ngăn cản.
Trần Minh Thư cầm chặt Lăng Sương dơ lên trước mặt, miệng lầm rầm đọc chú.
Lục Vân cầm chặt Huyết Vũ liên tục ra chiêu chém vào lũ quỷ thi.
Mỗi con chỉ cần một nhát liền lập tức gục xuống.
Tuy nhiên số lượng bị Lục Vân ''giết'' chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Những con khác chỉ chực lao đến xé xác hai người mà cô thì chỉ có một mình.
Cô không thể ngăn hết mọi phía.
Bỗng từ trong đám quỷ thi có một con lao nhanh về phía Lục Vân.
Cô đã tránh những thứ đó đã kịp để lại trên vai cô một vết thương.- Quỷ nhập tràng?!
- Lục Vân nói lớn.Con quỷ đó mang hình dáng của một ông lão trạc sáu mươi tuổi.Nhìn bề ngoài trông lão dễ nhìn hơn đám quỷ thi kia một chút.
Nhưng cũng chẳng khác mấy so với mấy cái xác bị chôn mấy năm.
Một giọng nói trầm thấp khẽ vang lên:- Giết...Giết chúng...Đám quỷ thi nghe vậy lại tiếp tục nhe nanh chực tiếng đến.
Nhưng một luồng sáng đã ngăn cản chúng.
Kể cả tên quỷ nhập tràng kia cũng phải dè chừng.
Một lực đạo không hề nhẹ kéo Lục Vân về sau.- Cẩn thận một chút.
- Trần Minh Thư nói.Thứ ánh sáng kia chính là ngọn lửa đang rực cháy trên lưỡi kiếm Lăng Sương.
Lục Vân nói:- Chúng ta bị bao vây rồi.Phải!
Hai người họ bị đám quỷ thi kia bao vây rồi.
Thứ khiến chúng không dám tiến thêm chính là ánh sáng từ ngọn lửa.
Trần Minh Thư nói:- Giờ làm gì tiếp theo đây?
Chả nhẽ thiêu bọn chúng ở đây luôn?Lục Vân không trả lời.
Cô đặt Huyết Vũ lên đất rồi bước lên trên đất đó.
Sau đó cô ra hiệu cho Trần Minh Thư bước lên.
Nàng ta mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn làm theo.
Đám quỷ thi kia dường như hiểu rằng con mồi của chúng đang muốn chạy thoát nên bắt đầu kích động muốn nhào đến nhưng ánh lửa đã khiến chúng dè chừng.
Trần Minh Thư lại truyền thêm linh lực vào Lăng Sương làm ngọn lửa càng sáng.
Lục Vân nói:
- Ngự!Huyết Vũ lập tức bay lên.
Đám quỷ thi lao vào khoảng trống ở giữa.
Nhưng đương nhiên là vồ hụt...- Bây giờ đi đâu?
- Trần Minh Thư hỏi.Lục Vân mím môi không trả lời.
Cô thầm niệm chú điều khiển hướng đi theo một đốm sáng nhỏ cách khoảng hai sải tay.
Trần Minh Thư cũng đã nhìn thấy đốm sáng đó.
Nàng ta nhíu mày tự nhủ: "Thanh điệp truyền tin?''Huyết Vũ bắt đầu lao nhanh về phía trước.
Đám quỷ thi cũng đuổi theo.
Đuổi tới một khoảng đất trống ở giữa khu rừng thì dừng lại.- Muội định làm gì vậy?
- Trần Minh Thư hỏi.Lục Vân trả lời:
- Đợi một chút đã.Cô đang chờ điều gì?
Chính xác là đợi đám quỷ thi kia dồn hết vào khoảng đất trống bên dưới.
Khi đã ước chừng đủ số lượng, Lục Vân nói:- Tỷ đưa Lăng Sương ra trước.Trần Minh Thư tuy không hiểu cô muốn làm gì nhưng vẫn làm theo, lưỡi kiếm Lăng Sương đang cháy rực lửa ra trước.
Lục Vân chắp tay, nhắm mắt niệm chú.
Một cơn gió mạnh thổi đến.
Làn gió mang theo tia lửa thổi xuống bên dưới đốt cháy những rặng cây xung quanh.
Lửa lan dần ra tạo thành một vòng tròn giữ chân lũ quỷ.
Ngọn lửa tiếp tục đốt cháy mấy bụi cỏ thấp hơn dẫn tới đám quỷ kia cũng bị bắt lửa.
Tiếng la hét, gào rú đinh tai nhức óc của bọn chúng khiến cho Lục Vân phải bịt tai lại.
Cô lại bắt đầu niệm chú.
Lần này là điều khiển Huyết Vũ lên cao hơn rồi bay đi.____________________________________Khi đã di chuyển được một đoạn khá xa, Trần Minh Thư nói:- Hạ kiếm được rồi.Lục Vân lập tức hạ kiếm xuống mặt đất.
Lưỡi kiếm Lăng Sương vốn đã tắt lửa.
Lục Vân ngồi phịch xuống đất, nói:
- Có chuyện gì tỷ cứ hỏi đi.Trần Minh Thư ngồi xuống đối diện cô, nói:- Rốt cuộc đám quỷ thi kia là chuyện gì?
Sao muội lại biết cách đối phó với chúng?Lục Vân thở hắt ra một hơi rồi trả lời:
- Cách đây khoảng bốn năm, lần đó là Trung Thu.
Ta có rủ đám trẻ con dưới trấn tụ tập ở bìa rừng làm lồng đèn.
Đến tầm gần đêm thì có một đám quỷ thi như lũ kia xuất hiện muốn bắt bọn ta.
Nhưng mà lúc đó trong số bọn ta có người sợ quá nên đã ném cây nến trên tay về phía bọn chúng.
Ai ngờ bọn chúng dừng lại thật.
Lúc đó ta bảo bọn họ về Nam Liên Môn báo cho cha ta.
Một khắc sau, cha ta cùng một số người nữa xuất hiện.
Sau khi xử lí đám quỷ thi kia xong, cha ta có nói...- Nói gì?
- Trần Minh Thư cắt ngang.Lục Vân tiếp:
- Nói đám quỷ thi kia là tà thuật của Đông Hạ.
Còn bảo ta sau này gặp lại cứa dùng lửa thiêu chúng là được.
Ai ngờ gặp lại thật.- Vậy là ta đã đúng...- Mà sao ban nãy tỷ kêu ta hạ kiếm vậy?
- Lục Vân hỏi..Trần Minh Thư đứng dậy nói:- Ta cảm nhận được một nguồn năng lượng kỳ lạ ở quanh đây.
E là...mắt trận đang ở quanh đây.
12/5/2024