Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 15: Chương 15



Cô không dám nghĩ đến việc mẹ Tần đã hận cô đến mức nào trong suốt bao năm qua, và lần này bà ta sẽ bán cô đến nơi khủng khiếp ra sao.

Sau một hồi tuyệt vọng, Tần Sương đột nhiên hung hăng cấu mạnh vào đùi mình, rồi lại một lần nữa đứng dậy.

Khó khăn lắm mới có được cơ hội làm lại từ đầu, cô tuyệt đối không thể bỏ cuộc!

Cô cố gắng thuyết phục bản thân, ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ ràng môi trường xung quanh.

Nghĩ vậy, cô lập tức áp sát vào bức tường phía sau, lần theo bức tường kiên cố mà di chuyển.

Dựa vào chút ánh sáng lờ mờ từ phía cao, rất nhanh cô đã mò mẫm khắp bốn phía căn phòng.

Thậm chí, cô còn chạm được vào ổ khóa trên cánh cửa.

Căn phòng này không lớn, chỉ cần đi một vòng là đã đến điểm cuối.

Cô cũng mò được một cái bàn có góc cạnh sắc bén, nhưng trên bàn không có bất cứ thứ gì.

Cô thử đẩy chiếc bàn lại gần giường, nhưng vì bị trói nên hoàn toàn không thể làm được.

Lúc này, cô chỉ có thể chìm vào im lặng trong bóng tối.

Còn có cách nào khác không?

Cô tuyệt vọng suy nghĩ, không biết khi nào sẽ có người đẩy cửa bước vào.

Tần Sương không ngốc, dù nhiều năm trôi qua, cô vẫn từng nghe nói đến chuyện phụ nữ bị bán vào những vùng quê xa xôi.

Cô không dám tưởng tượng nếu bản thân thật sự không thoát ra được thì sẽ ra sao.

Vừa nghĩ đến đây, một nguồn sức mạnh lại bùng lên trong cơ thể đã mệt mỏi rã rời, khiến cô kiễng chân mò đến bên cửa sổ.

Thân hình cô không quá lớn, nếu cửa sổ rộng hơn một chút, có lẽ cô còn có cơ hội trèo ra ngoài...

Nhưng không lâu sau, Tần Sương liền thất vọng.

Cửa sổ chỉ nhỏ bằng vài nắm tay, dù thế nào cũng không thể để một người trưởng thành bò ra ngoài.

Cô còn muốn thử làm gì đó, nhưng đột nhiên nghe được âm thanh sột soạt từ bên ngoài.

Nỗi kinh hoàng tột độ khiến cả tay chân cô lạnh ngắt, không biết phải làm sao.

Cuối cùng, cô nghiến răng, ngồi trở lại chỗ cũ, nhắm mắt giả vờ hôn mê.

Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa.

Cánh cửa "két" một tiếng mở ra, trong chốc lát đã khiến tim Tần Sương nhảy dựng.

Không nhìn thấy xung quanh, lại thêm tinh thần căng thẳng, thính giác của cô trở nên vô cùng nhạy bén.

Cô lập tức nghe thấy vài tiếng bước chân không nhẹ không nặng giẫm trên mặt đất, càng ngày càng đến gần mình.

Ngay sau đó, một luồng hơi thở hôi nồng mùi rượu phả vào mặt cô.

Cảm nhận được người kia đang tới sát, Tần Sương biết mình không còn thời gian để do dự.

Cô lấy hết dũng khí, dồn toàn bộ sức lực lao mạnh vào đối phương.

"Á!"

Cảm giác va chạm vào v*t c*ng ngay lập tức khiến cô hoa mắt chóng mặt.

Tần Sương cố gắng mở mắt ra, ánh sáng từ cửa hắt vào phòng, cuối cùng cũng giúp cô nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Một gã đàn ông trung niên mặc áo khoác cũ kỹ đang ngã sõng soài dưới chân cô, đau đớn r*n r*.

Thấy cảnh tượng này, cô không còn chút do dự nào nữa, lập tức vật lộn bò dậy, lao ra khỏi căn phòng.

Nhìn thấy ổ khóa còn đang móc trên cửa, cô gấp rút xoay người khóa cửa lại từ bên ngoài!

Vùng nông thôn vẫn chưa phổ biến đèn điện, ngay cả đèn dầu cũng ít dùng, cả ngôi làng chìm trong bóng tối.

Tần Sương biết mình không thể dừng lại, dựa vào ánh trăng để nhận diện xung quanh, cô chọn một hướng rồi cắm đầu chạy, không dám ngừng lại dù chỉ một giây.

Dù có bị lạc trong rừng, cũng còn hơn là ở lại đây!

Có lẽ là ông trời thương xót, trên đường đi không ai phát hiện ra cô, cũng không có ai đuổi theo.

Cô cứ thế chạy vào một khu rừng đen kịt.

Bên trong rừng tối đen như mực, không thể nhìn thấy đường đi, Tần Sương không dám chạy quá nhanh nữa.

Cô biết trong rừng có thể có dã thú, nhưng cũng không dám dừng lại, sợ rằng người trong làng sẽ tìm thấy mình.

Dẫu vậy, cô vẫn bị vấp ngã nhiều lần, quần áo cũng bị cành cây sắc nhọn cào rách.

Trong lòng Tần Sương vô cùng sợ hãi, chỉ có thể liên tục nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không được dừng lại!

Kiếp trước chịu bao nhiêu khổ cực cô cũng chưa từng từ bỏ hy vọng sống, kiếp này lại càng không thể!

Giữa khu rừng tối tăm, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch và hơi thở gấp gáp.

Không biết đã chạy bao lâu, đột nhiên một cơn đau nhói truyền đến từ mắt cá chân, làm cô ngã mạnh xuống đất.

Cơn đau và sự mệt mỏi nặng nề ập đến, khiến Tần Sương không cam lòng mà nhắm mắt lại...

Nghe thấy tiếng ồn ào, Tần Sương mới bị đánh thức, phát hiện trời đã sáng rõ.

Vừa tỉnh lại, cô liền cảm thấy chân đau dữ dội, đầu óc cũng vô cùng choáng váng.

Nhưng cô lập tức nhận ra tình cảnh của mình, trong lòng chấn động, ngay tức khắc tỉnh táo hơn một nửa.

Chẳng lẽ là những kẻ bắt cóc đã đuổi kịp?

Không quan tâm đến gì khác, cô cố gắng vùng dậy, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực.

Chỉ mới cử động một chút, mà cơn chóng mặt đã ập đến dữ dội.

Tiếng động ngày càng gần, cô không khỏi tuyệt vọng nhắm chặt mắt.
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 16: Chương 16



Khó khăn lắm mới trốn đến đây, chẳng lẽ lại bị bắt lại như vậy sao?

Không ngờ lại có một đôi tay vững chãi, mạnh mẽ đỡ lấy cô từ dưới đất, kèm theo đó là một giọng nam trầm thấp, chứa đựng sự vui mừng và nhẹ nhõm.

"Tần Sương...cuối cùng cũng tìm thấy em rồi."

Tần Sương sững sờ, lập tức ngẩng phắt đầu nhìn lên.

Bóng dáng đập vào mắt cô là Ninh Thần Sanh, đang khoác lên mình bộ quân phục, trông có phần lấm lem và mệt mỏi!

Sau lưng anh ta còn có mấy người lính cũng mặc quân trang, trên gương mặt ai nấy đều toát lên vẻ kiệt sức.

"Ninh Thần Sanh...sao anh lại..."

Tần Sương kinh ngạc mở miệng, trong lòng đã hoàn toàn bị niềm vui sướng sau khi thoát nạn bao trùm.

Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông này như bây giờ.

Nhưng Ninh Thần Sanh không trả lời ngay mà chỉ mím môi, đưa tay sờ lên trán cô, sau đó nhíu mày: "Đưa em về trước đã, những chuyện khác để sau hãy nói."

Nói xong, anh ta liền đứng dậy, dùng sức ôm chặt lấy cô rồi sải bước đi xuống con đường trên núi.

Một cảm giác an toàn ập đến, khiến tinh thần căng thẳng bấy lâu của Tần Sương ngay tức thì thả lỏng, rồi cô lại một lần nữa rơi vào hôn mê...

__

Lần tiếp theo tỉnh lại, cô phát hiện Ninh Thần Sanh đang ngồi trầm mặc ngồi bên giường bệnh, trên vai khoác chiếc áo quân phục của mình.

Tần Sương khó nhọc đảo mắt nhìn quanh, mới nhận ra mình đã ở trong bệnh viện.

Trạng thái của người đàn ông trước mặt không được tốt lắm, trên trán quấn mấy vòng băng gạc, trên mặt cũng có vài vết xước nhỏ.

Cô vốn đã hơi nghi ngờ, nhưng ngay sau đó lại phát hiện tình trạng của bản thân còn thê thảm hơn.

Cổ chân bị bó bột, trên tay và chân đều dán cao dán, mu bàn tay còn cắm ống truyền dịch.

"Tôi...bị sao vậy?"

Tần Sương khẽ hỏi, phát hiện giọng nói mình khàn đặc đến mức đáng sợ.

"Em tỉnh rồi?"

Ninh Thần Sanh bị giọng cô thu hút sự chú ý, lập tức đặt thứ trong tay xuống rồi đưa cho cô một cốc nước ấm.

Khoảnh khắc nước ấm chảy vào miệng, Tần Sương như người lữ khách lạc giữa sa mạc bỗng tìm thấy ốc đảo, tham lam uống từng ngụm lớn.

Nhìn cô như vậy, người đàn ông vừa bất đắc dĩ lại vừa xót xa, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô.

"Uống chậm thôi, em đã lâu không uống nước, không thể uống quá nhiều trong một lúc."

Đợi cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, anh ta mới lên tiếng giải thích.

"Lúc tìm thấy em, mắt cá chân của em đã bị gãy, trên người cũng có rất nhiều vết thương do ngã, còn sốt cao."

"Nếu chúng anh tìm thấy em muộn vài tiếng nữa thôi, có lẽ em đã..."

Nói đến đây, anh ta im lặng, trong mắt xẹt qua một tia đau xót.

Tần Sương nghe vậy cũng cảm thấy rùng mình, nhưng thứ cô quan tâm nhất lúc này không phải tình trạng vết thương của bản thân.

"Sao anh tìm được tôi?"

Đến chính cô cũng không ngờ được người nhà họ Tần lại làm ra chuyện như vậy, sao anh ta có thể biết được hành tung của cô?

Nghe câu hỏi này, sắc mặt Ninh Thần Sanh lập tức trầm xuống, u ám đến mức có thể nhỏ ra nước.

"Có người dân trông thấy người nhà em có biểu hiện kỳ lạ, lén lút mang theo một cái bao tải lớn lên xe kéo."

"Ban đầu ông ấy cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi vô tình thấy một cánh tay lộ ra từ trong bao, lập tức báo ngay cho đội cảnh sát."

"Bên đó không có cách nào xử lý, nên đã thông báo cho chúng anh, chúng anh bám theo hướng đi của xe kéo rồi lần ra chỗ đó."

Điều người đàn ông không nói ra chính là, trước khi tìm thấy Tần Sương, bọn họ đã đuổi đến nhà của kẻ đã mua cô.

Sau đó mới biết, cô đã một mình chạy vào rừng sâu!

Phải biết rằng, khu rừng đó ngay cả dân địa phương cũng không dám tùy tiện đi vào ban đêm, sợ bị sói tha mất mạng!

Cũng may là Tần Sương đủ may mắn, hôn mê suốt cả một đêm mà không bị dã thú phát hiện.

Còn bọn họ thì không ngủ không nghỉ, mang theo s.ú.n.g lục lội trong rừng tìm kiếm suốt cả đêm, cuối cùng mới thấy được cô.

Đường núi khó đi, ngay cả những người lính có thể lực tốt nhất cũng bị thương.

Ninh Thần Sanh không dám nghĩ, nếu vận may của Tần Sương kém đi một chút thì sẽ thế nào...

Nghĩ đến đây, tim anh ta bỗng nhói lên một cơn đau âm ỉ.

Tần Sương im lặng một lúc lâu, giọng nói khàn khàn cất lên:

"Chuyện này…là do mẹ tôi bày ra phải không?"

"Thậm chí cả bức thư mà Tần Uyển viết nói cha tôi bị bệnh, cũng chỉ là cái cớ để lừa tôi về nhà?"

Cô không hề ngốc, nghĩ đến thái độ khác thường của những người đó sau khi cô về nhà, đã đủ để đoán ra chân tướng.

Ninh Thần Sanh nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia thương xót, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu.

"Sau khi tìm thấy em…chúng anh đã đưa cha mẹ em đến đồn cảnh sát, lúc này bọn họ mới khai nhận."

"Hóa ra, để có thể đưa em đi, từ một tháng trước bọn họ đã lén mua thuốc mê và dây thừng."

Nói cách khác, ít nhất từ một tháng trước, cha mẹ Tần đã có kế hoạch bán cô đến vùng quê đó.
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 17: Chương 17



Tần Sương há miệng, nhưng nhất thời không thể nói ra bất kỳ điều gì.

Dù sớm đã thất vọng về gia đình này, cô vẫn không thể hiểu nổi vì sao bản thân lại bị đối xử như vậy.

"…Tại sao?"

Cô mơ hồ hỏi: "Từ nhỏ bọn họ chỉ nuông chiều Tần Uyển, tôi từng nghĩ là do tôi không đủ đáng yêu, hậu đậu vụng về…"

"Bán tôi vào nhà máy đen, ít nhất tôi còn có thể sống. Nhưng bọn họ không biết sao…"

Không biết rằng những người phụ nữ bị bán vào nông thôn sẽ có kết cục thế nào sao?

Nghe cô hỏi bằng giọng điệu đau đớn đến xé lòng, bàn tay siết chặt dưới gầm bàn của Ninh Thần Sanh khẽ run lên.

Trước đây anh ta chưa từng để ý đến chuyện này, nhưng bây giờ đã nhìn thấu tất cả.

So với tình yêu thương mà vợ chồng nhà họ Tần dành cho Tần Uyển, Tần Sương dường như không giống con gái ruột của họ!

Ngay cả khi bị đưa đến đồn cảnh sát thẩm vấn, mẹ Tần vẫn ngang nhiên lớn tiếng nói:

"Con gái do tôi nuôi lớn, chẳng lẽ tôi không thể giúp nó chọn một nhà chồng tốt?"

"Chỉ là cách làm không đúng, có đáng để các người bắt tôi không?!"

Tất cả những người có mặt nghe thấy lời biện hộ của bà ta, không ai là không cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Nghĩ mà thấy buồn cười, anh ta đã từng tin vào lời của vợ chồng nhà họ Tần, cứ ngỡ Tần Sương mới là đứa con được nuông chiều trong gia đình. Tất cả những chuyện đã xảy ra, chẳng qua là do cô không chấp nhận việc cha mẹ bù đắp quá mức cho Tần Uyển, nên mới tỏ thái độ tranh giành tình cảm.

Đang trầm tư suy nghĩ, anh ta lại nghe thấy cô cất giọng yếu ớt: "Ninh Thần Sanh, anh có thể giúp tôi một việc không?"

Trong lòng anh ta lóe lên vài suy đoán, liền đáp: "Em nói đi, chỉ cần anh có thể giúp được."

Tần Sương khẽ mỉm cười, yếu ớt nhưng kiên định: "Cũng chẳng có gì to tát…tôi chỉ hy vọng..."

"Anh có thể giúp tôi tách hộ khẩu ra khỏi nhà họ Tần không?"

Ninh Thần Sanh sững sờ, do dự gật đầu.

Thời nay, chuyện tách hộ đã không còn là điều cấm kỵ, nhưng vẫn có thể khiến người đời dị nghị.

Nhưng sau những chuyện đã xảy ra… bắt cô tiếp tục sống cùng họ, quả thật không thể nào chấp nhận được.

Nghĩ đến đây, anh ta trầm giọng nói: "Em yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện này anh sẽ lo liệu."

Nói xong, anh ta không muốn chậm trễ dù chỉ một giây, lập tức xoay người rời khỏi phòng để thực hiện lời hứa.

Vừa đi đến cửa, bỗng nghe thấy cô gọi lại:

"Ninh Thần Sanh!"

"Chuyện lần này… thật sự cảm ơn anh. Từ nay về sau, chúng ta xem như không ai nợ ai nữa."

Ninh Thần Sanh không quay đầu lại, chỉ trịnh trọng gật đầu, coi như đã hiểu.

Nhưng chỉ có Tần Sương mới biết, câu nói kia của cô mang ý nghĩa gì.

Kiếp trước, vì sự lựa chọn của anh ta mà khiến cô gián tiếp rơi vào bi kịch.

Kiếp này, cũng chính vì sự kiên trì của anh ta mà cô được cứu sống.

Trong lòng cô, họ thực sự đã không còn nợ nhau điều gì nữa, cô cũng sẽ không oán hận những gì anh ta đã từng làm trong quá khứ.

Nhìn những đám mây xa dần ngoài cửa sổ, lòng cô trống rỗng, chẳng rõ là buồn hay nhẹ nhõm.

__

Ngày hôm sau, khi Ninh Thần Sanh trở lại bệnh viện, anh ta mang theo một tin tức hoàn toàn bất ngờ.

Khuôn mặt anh ta có vẻ nghiêm trọng, sau một hồi do dự mới lên tiếng nói với Tần Sương đang truyền dịch trên giường bệnh:

"Tần Sương, khi làm thủ tục tách hộ khẩu cho em, bên cơ quan hộ tịch đã phát hiện ra một chuyện."

"Giấy chứng sinh mà nhà họ Tần lưu giữ…có khả năng là giả."

Tần Sương lập tức cảm thấy bất an, vội hỏi: "Ý anh là gì?"

Khuôn mặt anh ta lộ rõ sự khó xử, thấp giọng nói:

"Qua xác minh, vợ chồng nhà họ Tần…có thể không phải là cha mẹ ruột của em!"

Lời vừa dứt, tim cô như chìm thẳng xuống đáy vực, đầu óc quay cuồng, choáng váng đến mức suýt ngã xuống giường.

Cô cố gắng chế ngự cơn hoảng loạn trong lòng, khó nhọc hỏi lại: "Anh nói là…tôi vốn không phải con ruột của nhà họ Tần?"

Người đàn ông gật đầu, bổ sung thêm:

"Về chuyện này, cảnh sát đang thẩm vấn cha mẹ em…Không, phải gọi là đôi vợ chồng đó, để tìm manh mối."

"Chỉ có một điều duy nhất chắc chắn, là họ luôn biết chuyện này."

Tần Sương đưa tay ôm trán, cúi đầu, không tài nào tin nổi.

Họ luôn biết rằng cô không phải con ruột của họ…

Câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai, khiến những ký ức về quá khứ không ngừng trỗi dậy.

Những trận đòn roi, những bữa ăn bị cắt xén, những ngày tháng bị bắt làm việc nặng nhọc, giấc mơ học hành bị vùi dập…

Bảo sao thái độ của mẹ Tần đối với cô và Tần Uyển lại khác nhau một trời một vực!

Bởi vì Tần Uyển mới là con gái ruột của họ, đương nhiên phải được đối xử tốt hơn cô gấp bội.

Nghĩ thông suốt điều này, lòng cô lạnh lẽo như tuyết rơi mùa đông, lạnh đến tê tái.

Ninh Thần Sanh sợ cô suy nghĩ tiêu cực, lo lắng đặt tay lên vai cô, vụng về an ủi:

"Tần Sương… em ổn chứ? Đừng nghĩ quẩn."

"Hai người đó không phải cha mẹ ruột của em, đối với em mà nói, đây là chuyện tốt!"
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 18: Chương 18



Ngừng lại một chút, anh ta mới tiếp tục nói:

"Có thể… có thể cha mẹ ruột của em không phải cố tình bỏ rơi em."

"Có lẽ, họ vẫn đang mòn mỏi tìm kiếm em đâu đó trên thế giới này!"

Lời an ủi của anh ta không làm dịu đi nỗi lòng của Tần Sương, nhưng ít ra cũng khiến cô bình tĩnh lại.

Chuyện đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng chẳng thể thay đổi quá khứ.

Biết đâu, lời của Ninh Thần Sanh là sự thật, biết đâu cha mẹ ruột của cô vẫn đang tìm cô thì sao?

Nhưng nếu đúng vậy… tại sao vợ chồng nhà họ Tần lại nuôi dưỡng một đứa trẻ không liên quan như cô?

Ninh Thần Sanh hiểu rõ cô đang sốt ruột, nên không nói thêm gì, mà lập tức đến sở cảnh sát để nắm bắt tình hình.

Lần chờ đợi này kéo dài suốt bốn, năm ngày.

Cuối cùng, anh ta cũng mang về tin tức về thân thế thực sự của cô.

"Cha mẹ ruột của em, có lẽ là một cặp vợ chồng thương nhân buôn bán ở miền Nam."

"Thời điểm đó… loạn lạc quá, họ gặp phải biến cố, nên mới gửi gắm em cho vợ chồng nhà họ Tần."

"Hai người đó để lại một khoản tiền lớn, hứa hẹn khi mọi chuyện lắng xuống sẽ quay lại đón em."

Nghe đến đây, Tần Sương nắm chặt tấm chăn mỏng, giọng run run: "Vậy sau đó thì sao? Tại sao họ không quay lại đón tôi?"

Ninh Thần Sanh cau mày, chậm rãi nói:

"Chưa chắc là họ không quay lại đón em."

"Vợ chồng nhà họ Tần chờ đợi mấy năm không thấy ai xuất hiện, liền cho rằng mình đã bị lừa, nên mới dắt em rời khỏi quê hương."

"Mẹ nuôi của em nói, ban đầu họ định bỏ em giữa đường, nhưng lại không dám làm vậy, đành phải miễn cưỡng nuôi nấng em."

"Nhưng mỗi khi nhìn thấy em, họ lại nghĩ đến chuyện năm xưa bị lừa, cho nên…"

Cho nên, từ lúc cô biết nhận thức, cô đã phải nghe đủ những lời mắng nhiếc như sao chổi, đồ xui xẻo, kẻ đem lại tai họa.

Nghe được những lời này, trong lòng Tần Sương cuối cùng cũng dấy lên một tia hy vọng.

Một gia đình có thể để lại một khoản tiền lớn nhờ người khác chăm sóc con mình, sao có thể dễ dàng bỏ rơi đứa trẻ được? Nếu cha mẹ ruột của cô vẫn còn sống, có lẽ họ vẫn đang tìm kiếm cô cũng không chừng!

Biết được những điều này, mong muốn tìm lại cha mẹ ruột của Tần Sương càng trở nên mãnh liệt hơn.

Kiếp trước, cô thậm chí còn không hề hay biết chuyện này mà đã vội vàng c.h.ế.t trong một cuộc đời đầy khốn đốn.

Nếu cha mẹ cô thực sự còn sống, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải tận mắt gặp họ một lần!

Cho dù sự thật có là họ cố tình bỏ rơi cô ở nhà họ Tần, thì ít nhất cũng tốt hơn là sống một đời mà không hay biết gì.

Dựa vào lời khai của vợ chồng nhà họ Tần, cảnh sát đã tiến hành khoanh vùng danh tính của cặp vợ chồng thương nhân giàu có.

Nhưng vào thời điểm Tần Sương được sinh ra, nhiều tư liệu đã không còn được bảo quản tốt, phương thức liên lạc cũng vô cùng lạc hậu.

Hồi đó, muốn liên lạc với ai đó, ít nhất cũng phải mất vài tháng mới nhận được hồi âm, nhưng khi nhận được thì có lẽ đã quá muộn.

May mắn là đang trong kỳ nghỉ, đợi đến khi vết thương trên người đã hồi phục phần lớn, Tần Sương liền tự mình đến quê của cha mẹ nuôi.

Ninh Thần Sanh lo lắng khi cô đi một mình, ngay lập tức báo cáo lên đơn vị và xin nghỉ phép nửa tháng để đi cùng cô.

Dù sao trên danh nghĩa hai người vẫn là vợ chồng, nên cũng không ai có ý kiến gì về việc này.

Vợ chồng nhà họ Tần trước đây sống trong một căn tứ hợp viện cũ kỹ, đến giờ vẫn chưa bị phá dỡ.

Chỉ có điều, nhìn tình trạng của căn nhà ấy, có vẻ như sau khi họ rời đi, không còn ai sống ở đó nữa, một góc sân cũng trở nên hoang tàn.

Hai người đi loanh quanh trong sân một lúc nhưng hoàn toàn không có manh mối gì.

Đang lúc vô cùng mờ mịt, một bà lão tóc bạc hai bên thái dương từ phía bên kia bước ra, nheo mắt nhìn họ.

"Hai vị đồng chí, các cháu là người nhà của căn nhà này sao?"

Tần Sương khẽ sững sờ, hơi do dự rồi đáp: "Vâng…bà có chuyện gì ạ?"

Bà lão lắc đầu, chậm rãi nói: "Chỉ là thấy nơi này bỗng dưng có người tới nên thấy lạ thôi, không có chuyện gì đâu."

Nói xong, bà lại chống gậy, run rẩy đi vào nhà.

Hai người bị cắt ngang như vậy, tinh thần lại được vực dậy, tiếp tục tìm kiếm thêm một lượt nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Mười mấy năm đã trôi qua, trong nhà ngoài một lớp bụi dày, chỉ còn lại mấy cái chum nước lớn chưa bị mang đi.

Tần Sương có hơi thất vọng, từ bỏ ý định tìm kiếm trong nhà, rồi cùng bàn bạc với Ninh Thần Sanh một phen.

"Chúng ta đi tìm ở những nơi khác xem sao."

Người đàn ông hiểu rõ tâm trạng của cô, chỉ nhẹ nhàng an ủi.

Đúng lúc họ định rời khỏi tứ hợp viện, bà lão khi nãy bỗng nhiên gọi hai người lại.

"Đồng chí, đợi đã!"

Bà chống gậy bước ra, tay cầm một bức thư đã ố vàng.

"Ôi, trí nhớ của ta kém quá…chuyện này cũng đã rất nhiều năm rồi."

"Bức thư này hình như gửi cho nhà các cháu, chỉ là vì các cháu quá lâu không quay lại nên nó mới rơi vào tay ta."
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 19: Chương 19



Ban đầu, Tần Sương không muốn bận tâm đến chuyện của nhà họ Tần nữa, nhưng cũng không tiện từ chối bà cụ đang cầm bức thư này, nên đành nhận lấy và nói lời cảm ơn.

Bức thư này trông có vẻ đã cũ, ngay cả con tem trên đó cũng đã ngả màu dầu mỡ, phần keo dán ở đáy cũng đã mất hết độ bám dính.

Chữ viết trên phong bì có hơi mờ, nhưng có thể nhìn thấy mơ hồ rằng tên người gửi có họ "Liễu".

Cô tò mò mở lá thư ra, nhưng ngay sau đó, mắt cô lập tức mở to.

Bức thư này thực sự được gửi cho vợ chồng nhà họ Tần, nhưng lại đề cập đến việc muốn đón đứa bé về!

Lúc vợ chồng nhà họ Tần rời quê, vẫn chưa có Tần Uyển, bên cạnh họ chỉ có mình cô, vậy thì đứa bé này…

Tần Sương vô cùng kích động, lập tức bảo Ninh Thần Sanh cùng xem bức thư, và anh ta cũng xác nhận nội dung bên trong.

"Lá thư này… có thể nào là…"

Cô phấn khích hỏi Ninh Thần Sanh, đối phương cũng gật đầu, trong mắt ánh lên tia sáng.

Hai người quay lại tứ hợp viện để hỏi bà cụ về thời gian bà nhận được bức thư, và câu trả lời là khoảng mười năm trước.

Mười năm trước, vợ chồng nhà họ Tần đã rời đi được bốn, năm năm, tất nhiên sẽ không thể nhận được bức thư này.

Cha mẹ ruột của cô thực sự không hề bỏ rơi cô!

Có được manh mối, Tần Sương lập tức cùng Ninh Thần Sanh vội vã bắt chuyến tàu trở về.

Thời gian quá lâu, phong bì thư đã bị phai màu, họ cần tìm người có chuyên môn để xác định rõ địa chỉ mờ nhạt trên đó.

Hai người vốn đã chuẩn bị tinh thần phải tìm kiếm trong thời gian dài, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế.

Nếu không có bà lão kia giữ lại bức thư này, Tần Sương không biết đến bao giờ mới tìm được cha mẹ mình.

Để bày tỏ lòng biết ơn, mặc kệ bà cụ phản đối, cô đã lén để lại toàn bộ số tiền mang theo trong chiếc chum đựng rau của bà.

Sau khi nộp bức thư cho chuyên gia giám định với tâm trạng đầy kích động, Tần Sương hồi hộp chờ đợi kết quả.

Ninh Thần Sanh ở bên cạnh cô, thấy vậy thì lại có chút lo lắng.

"Tần Sương… bức thư này được gửi từ mười năm trước, em hãy chuẩn bị tâm lý trước."

Biết rằng lời mình nói chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh, vẻ mặt người đàn ông có chút bối rối.

Nhưng anh ta cũng hiểu rất rõ, hy vọng càng lớn, nếu thất vọng thì nỗi đau càng sâu.

Không được cha mẹ ruột bảo vệ mà lớn lên đã là một điều tàn nhẫn, anh ta không muốn cô lại một lần nữa ôm hy vọng rồi phải gánh chịu đả kích.

Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Tần Sương lập tức tối đi vài phần, nhưng cũng không hoàn toàn biến mất.

"Tôi biết… cảm ơn anh."

Ngay sau đó, cô lại lấy lại tinh thần, cố gắng cười nói:

"Cho dù họ thực sự không còn nữa, ít nhất tôi cũng đã có một niềm tin."

"Vẫn có thể đến thăm họ hàng năm, để họ biết rằng tôi vẫn đang sống tốt."

Ninh Thần Sanh gật đầu, yết hầu khẽ động, nuốt lại những lời muốn nói.

Do thời gian không cách quá xa, tốc độ phục hồi chữ viết diễn ra rất nhanh, chưa đầy nửa tháng đã có kết quả.

Từ những nét chữ được phục hồi, địa chỉ người gửi là một tòa nhà nhỏ gần một dinh thự ở thành phố H. Khoảng cách từ quê cũ của vợ chồng nhà họ Tần đến đây cách hai tỉnh, không thể nói là gần.

Nhưng mười năm đã trôi qua, phương tiện giao thông phát triển nhanh chóng, khoảng cách giữa các tỉnh cũng không còn xa vời như trước nữa.

Tần Sương nhìn những dòng địa chỉ ngắn ngủi, ghi nhớ chúng thật kỹ trong lòng.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cô lại mang theo hành lý, ngồi lên chuyến tàu đến thành phố H.

Nhờ vào thân phận đặc biệt của Ninh Thần Sanh, giấy giới thiệu được cấp rất thuận lợi, không ai làm khó dễ cô.

Sau khi đến nơi, Tần Sương liền hỏi thăm người dân địa phương về dinh thự kia.

Dựa theo chỉ dẫn, cô tìm đến địa điểm được nhắc đến, nhưng nơi đó giờ đã trở thành một bãi đất trống dành cho các tiểu thương bày bán hàng hóa.

Hỏi thăm thêm những người xung quanh, cô mới biết được dinh thự đã được dời đi từ sáu, bảy năm trước, các tòa nhà xung quanh cũng đã bị di dời.

Tần Sương tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không thấy căn nhà nhỏ có địa chỉ ghi trên thư.

Sau bao nhiêu vất vả, cuối cùng cô cũng xác định được vị trí chính xác.

Cô kiên nhẫn hỏi thăm những người dân xung quanh, liệu có ai mang họ Liễu sinh sống ở đây hay không, nhưng tất cả câu trả lời nhận được đều là không.

Suốt nửa ngày trời tìm kiếm, trong lòng Tần Sương đã tràn đầy sự thất vọng, nhưng cô vẫn chưa hề có ý định từ bỏ.

Gần chập tối, cuối cùng cô cũng nghe được tin tức từ một cặp vợ chồng lớn tuổi, rằng trước đây thật sự có một gia đình họ Liễu từng sống ở đây.

Chỉ là, vài năm trước họ đã dọn đi rồi.

May mắn thay, cặp vợ chồng này có nghe nói về nơi ở mới của gia đình họ Liễu, liền cho Tần Sương một địa chỉ mơ hồ.

Trời đã tối, cô không muốn làm phiền hai bác thêm nữa, chỉ đành mang theo giấy giới thiệu đến khách sạn nghỉ ngơi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back