Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game

Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 88: Làm quen


Tất cả Mạo hiểm giả đã tập hợp đầy đủ.

Người thủy thủ dẫn chúng tôi đến đây đã xin lui đi để tiếp tục làm việc.

Bây giờ là lúc để làm quen với nhau ha.

Tôi nhìn sang nhóm 3 người kia.

Hai anh chàng trong nhóm đó nhìn những người xung quanh với ánh mắt thăm dò, và họ luôn để tay gần vũ khí của mình, đẩy sự cảnh giác lên cao độ.

Dựa vào cách đứng và hành động của họ, tôi đoán là họ đang thể hiện sự bảo vệ của mình với cô gái còn lại.

Nói cách khác, hai người này rất thân thiết với cô gái, và khả năng cao là harem của cô gái kia, hoặc ít nhất là đang yêu đơn phương.

Mấy cô nàng phía sau lưng tôi cũng làm thế suốt, nên việc nhận ra cũng không khó lắm.

Cô gái có vẻ đã nhận ra ánh nhìn của tôi, thế nên cô ấy quay lại và... cho hai người kia một cái cốc đầu.

- Chỉ là làm quen với nhau thôi mà, đâu cần phải cảnh giác như thế chứ. (Cô gái)

Sau đó, cô ấy mặc kệ hai người kia đang ôm đầu và quay lại phía chúng tôi.

Rồi cô ấy bắt đầu giới thiệu:

- Hân hạnh được làm quen với mọi người.

Xin tự giới thiệu, tôi tên là Midori.

Còn hai người này tên là Zuto và Palos.

Tổ đội của chúng tôi có tên là Băng Vực với hạng là S. (Midori)

Một màn giới thiệu cực kỳ bình thường mà có thể gặp ở bất cứ đâu, và cũng vì thế mà tôi cũng không có ấn tượng gì đặc biệt.

Tuy nhiên, tôi đoán cô ấy không phải người xấu.

Và Băng ma pháp của cô ấy có level 9.

Tiếp theo màn giới thiệu của Midori-san là đến lượt giới thiệu của chúng tôi.

Cũng giống như Midori-san, tôi chỉ giới thiệu những thông tin cơ bản như tên và hạng của chúng tôi.

Hạng của chúng tôi mới lên A một tháng trước, nhưng trên con tàu này thì hạng chúng tôi là thấp nhất, vì cô gái Mạo hiểm giả solo kia giới thiệu:

- Chiyuki.

Hạng S. (Chiyuki)

Gây ấn tượng ngay từ câu nói đầu tiên rằng bản thân là người ít nói, cô gái Chiyuki đó giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn.

Hmm?

Tôi vừa chú ý rằng cô ấy có một đôi tai nhọn và dài.

Thẩm định cô ấy, tôi thấy mục chủng tộc ghi là Dark Elf.

Dựa theo chỉ số và kỹ năng thì cô ấy mạnh hơn hạng của mình nhiều.

Và bây giờ là đến màn giới thiệu của tổ đội tôi phải dè chừng nhất.

Người lên tiếng là Cung thủ trong tổ đội đó

- Tổ đội của chúng ta có tên là Long Sát, hạng S.

Tuy nhiên, chúng ta được đánh giá là mạnh bằng tổ đội hạng SS, thế nên chúng ta là những người mạnh nhất tại đây đấy.

Ta tên là Azi, còn người đang cầm thanh đại kiếm kia là Fuga, người đang cầm trượng phép kia là Enad, và người cuối cùng là Jaris. (Azi)

Sau màn giới thiệu đầy tính tự cao đó, gân xanh xuất hiện trên trán hai chàng trai trong tổ đội của Midori-san.

Khuôn mặt của Chiyuki-san trở nên lạnh lẽo khi nhìn chúng, còn Midori-san thì giống chúng tôi, không quan tâm mấy thứ hắn nói.

Đúng ra thì, cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt mà tôi thường xuyên bắt gặp ở những người xung quanh, ánh mắt của những người sắp lao đến âu yếm tôi ấy.

Tôi cảm thấy những ánh nhìn khiến tôi khó chịu.

Nhìn về phía bắt nguồn của những ánh nhìn đó, tôi bắt gặp khuôn mặt của đám ở tổ đội Long Sát.

3 trong số 4 tên đó đang nhìn vào những cô vợ của tôi với ánh mắt thèm muốn, và tên Cung thủ thì găm ánh mắt dâm dục của hắn vào cơ thể tôi.

Tôi cũng đáp trả bằng cách lườm chúng một cái đầy sát khí, chỉ tay vào mấy cô vợ và nói:

- Mấy chị ấy là vợ của tôi, thế nên đừng có nhìn họ bằng ánh mắt đó! (Lucia)

Mấy tên đó nghe thấy thì giật mình và nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, duy chỉ có tên kiếm sĩ với thanh rapier ở hông, tên là Jaris thì phải, là trừng mắt lên và quát lại tôi:

- Con nhóc hạng A như mày mà đòi doạ chúng tao à!?

Hả!? (Jaris)

Và ngay khi câu nói đó kết thúc, thêm năm luồng sát khí nữa xuất hiện từ những người đứng phía sau tôi, và tất cả đều hướng về phía hắn.

Tên đó nhanh chóng trở nên run rẩy khi hứng chịu chỗ sát khí đó.

Những người còn lại cũng không can thiệp vào, vì đó là những gì hắn đáng phải chịu.

- Ngậm cái miệng của mi lại ngay! (Haruko)

Haruko lớn tiếng nói.

Tên kia cũng chẳng còn dám nói năng nữa mà lùi lại phía sau.

Lúc đó thì mấy cô nàng sau lưng tôi mới dừng việc đe doạ lại.

- Chúng ta còn phải hợp tác với nhau để làm nhiệm vụ này, thế nên tôi không muốn làm lớn chuyện.

Tuy nhiên, tôi cảnh cáo các người, đừng có ý định làm hại gì chúng tôi, nếu không thì các ngươi sẽ tự đặt mình vào nguy hiểm đấy. (Lucia)

Tôi đã cảnh cáo chúng rồi, nhưng ánh mắt của lũ đó chẳng có gì thay đổi, thậm chí là còn nhìn chúng tôi một cách thù hằn.

Tôi nghĩ điều này cũng bình thường, khi mà chúng chỉ là lũ trẻ trâu có sức mạnh mà thôi.

Tôi hy vọng là chúng sẽ không gây chuyện, vì dính vào rắc rối chẳng vui vẻ gì đâu.

Sau đó, chẳng còn ai quan tâm đến lũ đó nữa.

Những người còn lại và chúng tôi làm quen với nhau thêm một chút.

Cô nàng Chiyuki thì vẫn nói rất ít, nhưng tất cả những người khác đều có thể hiểu được ý của cô ấy.

Và tình huống quen thuộc lại diễn ra với tôi khi Midori-san trở thành người thứ n muốn tôi trở thành em gái cô ấy.

Hai anh chàng còn lại trong tổ đội của cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ghen tỵ, như kiểu muốn đổi chỗ với tôi ấy.

Sau một lúc lâu, người thủy thủ dẫn chúng tôi đến đây đã quay lại.

Chúng tôi tạm biệt những người còn lại để ông ta dẫn đi gặp thuyền trưởng và thuyền phó của con tàu này, cũng như là đưa chúng tôi đến phòng của mình.

Đầu tiên là gặp thuyền trưởng và thuyền phó.

Do những nhóm còn lại đều đã được gặp rồi nên chỉ có chúng tôi được đưa đi.

Vào bên trong tàu, tôi thấy một khu vực lớn với những món đồ cao cấp.

Dù sao thì đây cũng là tàu của một thương đoàn lớn, thế nên cũng không có gì khó hiểu cả.

Xung quanh chúng tôi có rất nhiều cửa, mỗi cánh cửa lại có một tấm bảng ghi tên của căn phòng bên trong.

Ngoài ra, có hai tờ giấy khổng lồ được đóng khung trên tường.

Một tờ là bản đồ thế giới với hơn trăm địa danh, đặc biệt phần biển được làm khá chi tiết với những kí hiệu nguy hiểm tại những nơi có quái vật mạnh hoặc thường gặp cướp biển.

Tờ giấy thứ hai là sơ đồ chi tiết của con tàu.

Người thủy thủ dẫn chúng tôi đến một cái cầu thang, sau đó bước lên và nói chúng tôi đi theo.

Đi hết cầu thang và lên được tầng trên, trước mắt chúng tôi là một cánh cửa kim loại.

Người thủy thủ bước tới, mở cánh cửa ra và bước vào.

Chúng tôi cũng vào theo.

Phía sau cánh cửa là một căn phòng rộng lớn với những tấm bản đồ trên tường.

Những tấm bản đồ này viết chi tiết đặc điểm của từng vùng biển, kể cả hướng gió theo từng lúc.

Ở phía bên phải chúng tôi có một tủ sách và một cái bàn nhỏ bằng thủy tinh cùng hai bộ sofa đặt đối diện nhau.

Một chàng trai trẻ, trông hơi gầy đang đọc sách tại đó.

Đối diện với cánh cửa, ở sát tấm kính là một cái bàn điều khiển với nhiều nút bấm và một cái bánh lái.

Tại đó, một người đàn ông to cao đang đứng.

Khí chất ông ta toả ra là của một chỉ huy.

Có vẻ đây chính là thuyền trưởng của con tàu này.

- Thưa thuyền trưởng, đây là nhóm cuối cùng tham gia việc hộ tống! (Thủy thủ)

Người đàn ông, thuyền trưởng, quay lại.

Ánh mắt ông ta quét qua chúng tôi, sau đó nói với người thủy thủ kia:

- Được rồi, cậu đi làm việc tiếp đi. (Thuyền trưởng)

- Vâng! (Thủy thủ)

Người thủy thủ đi ra khỏi phòng.

Thuyền trưởng tiến đến chỗ chúng tôi, đưa tay ra và nói:

- Xin chào mọi người.

Tôi tên là Dante, thuyền trưởng của con tàu này, rất hân hạnh được làm quen. (Thuyền trưởng)

Tôi đưa tay ra và nắm lấy cánh tay của ông ta.

Chúng tôi bắt tay nhau, nhưng lực tay của ông ta dần tăng lên.

Tôi cũng siết thêm để đáp trả, đồng thời kích hoạt kỹ năng của trang bị.

Dựa vào chỉ số đơn thuần thì tôi không đủ để so sánh với ông ta, trừ ra chỉ số tốc độ.

Cơ mà thế này thì hơi rắc rối.

- Hình như ngài nắm tay hơi chặt thì phải đó. (Lucia)

Ông ta nở một nụ cười khoái trá rồi thả tay tôi ra.

Sau đó ông ta lên tiếng:

- Cô rất mạnh.

Vậy các cô có thể giới thiệu bản thân hay không? (Dante)

Tôi giới thiệu mọi người với ông ta.

Ông ta gọi chàng trai đang đọc sách đến và giới thiệu:

- Đây là Vincent, thuyền phó.

Trông cậu ta thế này thôi nhưng cậu ta khá mạnh đó. (Dante)

- Xin chào mọi người, tôi tên là Vincent.

Rất hân hạnh được làm quen. (Vincent)

Anh ta nói và gãi gãi đầu.

Trông anh ta hơi rụt rè, nhưng nếu như so với mấy tổ đội hạng S kia thì anh ta không thua kém là bao nhiêu đâu.

Chúng tôi cũng giới thiệu bản thân với anh ta.

Anh ta không xem thường tôi như đám ảo tưởng kia, thế nên bớt được rắc rối rồi.

Sau màn giới thiệu, chúng tôi được anh chàng Vincent đó dẫn đến phòng của mình.

Đi xuống dưới cầu thang, mở cánh cửa ở bên cạnh nó, sau đó chúng tôi vào căn phòng thứ ba ở bên phải.

Anh ta trở lại chỗ thuyền trưởng sau khi dẫn chúng tôi đến phòng.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 89: Ra khơi


Chúng tôi bước qua cánh cửa để vào phòng của mình.

Đây là một căn phòng nhỏ với hai chiếc giường 3 tầng ở hai bên, để ra một chỗ trống ở giữa.

Cuối căn phòng, một cái bàn nhỏ được đặt sát cái cửa sổ hình tròn, nơi lấy ánh sáng cho cả căn phòng này.

Một Ma cụ chiếu sáng được treo trên trần chính giữa căn phòng.

Nhìn chung, căn phòng khá là đơn giản với thiết kế tiết kiệm không gian.

Maa, dù sao thì chúng tôi cũng đang ở trên một con tàu, mà ở trên tàu thì hoạt động ở bên ngoài phòng là chủ yếu.

Chúng tôi lựa chọn vị trí của mình.

Tôi lựa chọn tầng dưới cùng do không thích ngủ ở trên cao.

Chiếc giường khá là nhỏ, nhưng vì cơ thể tôi cũng chẳng lớn nên chỗ của tôi vẫn rất rộng rãi, đủ để 1 người nữa nằm cùng.

Và cũng không ngoài dự đoán của tôi khi mà mấy cô nàng kia đang rút thăm.

Như đã nói nhiều lần, tôi không quen ngủ một mình, và mấy người vợ của tôi biết rõ điều đó, cùng với việc họ thích ở gần tôi nên cái màn rút thăm kia là chuyện thường xảy ra mỗi khi không đủ chỗ cho tất cả.

Sofia là người đã giành chiến thắng trong lần bốc thăm này.

Trên mặt những người còn lại hiện rõ vẻ nuối tiếc, thế nên tôi đến an ủi họ một chút.

Cách an ủi của tôi khá trẻ con, nhưng vì nó hợp với cái cơ thể này nên đành chịu, ngoài ra nó còn rất phù hợp với những lúc thế này nữa.

Sau khi thắng phần rút thăm thì Sofia đến giường của tôi, à, chúng tôi và bắt đầu thực hiện việc chuẩn bị như trải chăn, chỉnh gối,...

Tính cách hầu gái đã ăn sâu vào máu chị ấy luôn rồi.

Tôi trở lại sau chỗ của mình sau khi đã làm mấy cô nàng kia cảm thấy khá hơn.

Vừa ngồi xuống cái giường, tôi được đón chào bằng một cái ôm đến từ Sofia, bonus thêm phần cọ má.

Mềm mại và mịn màng.

- Vậy là từ giờ đến khi chuyến tàu kết thúc, chúng ta sẽ ở riêng với nhau.

Chúng ta sẽ có nhiều việc để làm riêng với nhau lắm đây. (Sofia)

Sofia nhấn mạnh phần “riêng với nhau”.

Tôi thừa hiểu chị ấy đang nói về vấn đề gì.

Bình thường thì chúng tôi ở chung với nhau, nhưng giờ cái giường chỉ đủ cho hai người nằm, thế nên người nằm chung với tôi sẽ được phép “ăn lẻ” đó.

Tất nhiên là tôi sẽ không cho làm “chuyện đó” vì đang thực hiện nhiệm vụ, hơn nữa có thể khiến những người còn lại mất kiểm soát, nhưng mấy hành động ở mức dưới thì lại thoải mái.

Nói tóm lại, Sofia được phép làm mọi thứ với tôi trừ ra “chuyện đó”, kể cả là “đụng chạm”.

Mỗi người họ đều thử một lần rồi, và họ có vẻ rất thích việc này.

Sofia đưa khuôn mặt của chị ấy đến sát của tôi.

Theo phản xạ, tôi nhanh chóng quay mặt đi, và đôi môi của Sofia đặt lên má phải của tôi.

Kịp lúc rồi, may quá đi.

- Muu~, sao em lại tránh vậy Lucia? (Sofia)

- Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu nữa mà, thế nên em chưa muốn mất ý thức lúc này đâu. (Lucia)

- Được rồi, nhưng em sẽ phải đền bù đó nha~. (Sofia)

- Vâng. (Lucia)

Sau một hồi âu yếm nữa thì chúng tôi đã trở nên nghiêm túc trở lại.

Còn một lúc nữa mới đến giờ nhổ neo, thế nên chúng tôi vẫn còn thời gian để chuẩn bị cho việc đề phòng đống rắc rối mà tổ đội trẻ trâu kia có thể gây ra.

Tôi lấy ra vài loại ma cụ khác nhau và cài đặt chúng quanh phòng.

Ma cụ tạo kết giới, bắt trộm, cảnh báo đã được lắp đặt.

Tôi muốn cài đặt vài thứ cho cánh cửa luôn cơ, nhưng do sợ những người trên tàu tìm chúng tôi có việc, thế nên tôi đã bỏ ý định đó.

Sau vài phút, một tiếng động lớn nghe như tiếng tù và phát ra.

Đó là dấu hiệu của việc neo đã được nhổ lên, và cũng là âm thanh mở đầu cho nhiệm vụ của chúng tôi.

- Được rồi, chúng ta đi làm nhiệm vụ thôi nào. (Lucia)

Chúng tôi kiểm tra lại trang bị của bản thân lần cuối, sau đó bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Sau đó, chúng tôi hướng ra ngoài boong tàu.

Tôi có thể cảm nhận được sự chuyển động của con tàu, tốc độ của nó đang dần tăng lên.

Chúng tôi cũng bước đi nhanh hơn và đến được boong tàu sau khoảng hai phút.

Chúng tôi là những người cuối cùng đến đây do phải đi nhận phòng.

Trên boong tàu, bỏ qua lũ 4 tên trẻ trâu đang soi gái thì phần còn lại rất tuyệt vời.

Cơn gió mát mẻ của biển thổi vào chúng tôi, cộng với ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt biển sáng lấp lánh tạo ra một cảm giác dễ chịu.

Ở gần mũi tàu, Chiyuki-san đang đứng đó với ánh mắt hướng về phía biển.

Những cơn gió làm cho mái tóc trắng của cô ấy bay phấp phới.

Những nét đó cộng với cái body chuẩn của cô ấy tạo ra một vẻ lạnh lùng và hoang dã.

Dời mắt về phía bên trái của Chiyuki-san một đoạn, tôi thấy hai người Midori-san và Zuto-san đang diễn một cảnh trong bộ phim nổi tiếng ở Trái Đất.

Midori-san thì đứng trong tư thế dang rộng hai tay, còn Zuto-san thì đứng sau lưng cô ấy và dùng tay mình đặt dưới hai cánh tay của Midori-san.

Trên gương mặt của cả hai đang nở một nụ cười.

- Hình như hai người kia đang định cắm flag chìm thuyền kìa. (Lucia)

- Con đường mà tàu này đi không có băng trôi, thế nên chắc là sẽ không chìm đâu. (Haruko)

- Nhưng quái vật sống dưới nước có khả năng tạo băng không ít đâu đó. (Lucia)

- Ừm, cũng phải.

Tốt nhất là nên đề phòng nhỉ. (Haruko)

Khi Haruko nói xong, Mimiko nhìn về chúng tôi với vẻ thắc mắc.

Tư thế lúc này của chị ấy là cúi thấp người, ngẩng mặt nhìn lên, hai cánh tay đưa xuống phía sau và chiếc đuôi nhỏ nhắn đang vẫy.

Trông đáng yêu quá đi mất!

- Hai người đang nói về vấn đề gì thế? (Mimiko)

- Chị không hiểu được đâu. (Lucia)

Một người ở thế giới này không thể hiểu được cái flag chìm tàu này đâu, đặc biệt là khi nội dung của bộ phim đã được chỉnh sửa khi sang thế giới này.

Bỏ qua cặp đôi đang dựng death flag kia, tôi nhìn lại đằng sau mình.

Tôi có thể nhìn thấy cảng đang nhỏ dần, chầm chậm khuất khỏi tầm mắt của tôi.

Ngoài ra, có hai con tàu đang đi cách chúng tôi một đoạn.

Chúng có dấu hiệu khác nhau, thế nên chắc chắn không phải của thương đoàn này.

Một con tàu nhanh chóng rẽ sang hướng khác sau vài phút đi chung hướng với chúng tôi.

Quay lại boong tàu, tôi thấy đã có thêm hành khách xuất hiện.

Như đã nói, đây là tàu của một thương đoàn, thế nên hành khách của nó tất nhiên là thương nhân.

Lúc này đang có vài người nói chuyện với nhau, và cũng có người làm quen với những Mạo hiểm giả nữa.

Tổ đội Băng Vực lúc này đang tiếp chuyện với hai người đàn ông, trong khi Chiyuki-san đang có ba chàng trai bắt chuyện, nhưng biểu cảm của cô ấy nhiều kiểu đang gặp phiền phức.

Tổ đội Long Sát thì chạy đi bắt chuyện với những nữ thương nhân ít ỏi trên tàu, và vẻ mặt của chúng như đang khoe mẽ.

Chúng tôi cũng được vài người thanh niên chú ý, nhưng chẳng ai dám đến gần vì tất cả chúng đều có vẻ thèm muốn trên mặt, và tôi thì tặng cho mỗi người trong số chúng một luồng sát khí dày đặc.

- Không làm gì cũng chán.

Các chị muốn thử câu thủy quái không? (Lucia)

- Nghe vui đó.

Cho chị tham gia với. (Mimiko)

Tôi lấy ra cần câu, mồi câu và một vài cái ghế.

Mở đầu là tôi và Mimiko, chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu câu cá.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 90: Câu cá


Tôi và Mimiko ngồi trên ghế và bắt đầu câu cá.

Mà thực ra thì nói là câu cá cũng không đúng lắm, vì trên Bản đồ của tôi đa phần đều là quái vật chứ mấy loại động vật bình thường chẳng có là bao.

Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng liên quan cho lắm khi mà chúng tôi cũng không định câu mấy con bình thường, đúng hơn là chẳng có ai muốn câu cá bình thường trên biển thế này cả.

Nếu đã muốn câu cá ở biển, thì yếu tố thiết yếu là phải đủ mạnh để hạ gục quái vật, vì quái vật thì đông gấp nhiều lần động vật.

Và tất nhiên, quái vật sẽ cho thu nhập cao hơn rồi.

Mấy người xung quanh đang nhìn chúng tôi với ánh mắt kì lạ.

Câu cá thôi mà, có gì đặc biệt đâu mà nhìn kiểu đó chứ.

Maa, trong số đó có một vài ánh mắt mong đợi.

Dựa vào ánh mắt của họ, tôi có thể đánh giá xem ai là thương nhân chuyên nghiệp.

Những người chuyên nghiệp sẽ luôn nhận ra cơ hội kinh doanh.

Vào lúc này, cơ hội kinh doanh rất rõ ràng.

Quái vật ở biển rất đa dạng, và ở trên đất liền thì cũng không có nhiều, thế nên nếu chúng tôi câu được một loài hiếm thấy, thì ai mua được chúng sẽ có được thu nhập kha khá đó.

Ah, tôi quên mất một thứ.

Tôi lấy từ trong Hộp vật phẩm hai thứ trông như một cái hộp nhựa, phía trên có một lỗ hổng.

Nhìn vào bên trong, cái hộp có chứa một lượng nước cao đến 2/3 nó.

Đây là một vật phẩm đặc biệt dành cho việc câu cá.

Bên trong cái hộp là một không gian rất rộng lớn và đầy nước.

Trông cái hộp rất nhỏ, nhưng nếu đưa sinh vật biển bất kỳ nào đó đến miệng hộp thì nó sẽ bị hút vào bên trong.

Nói cho dễ hiểu, thứ này sẽ giúp nuôi sinh vật sống dưới nước, tiết kiệm không gian, tiện lợi cho việc chuyên chở.

Tuy nhiên, nó rất khó kiếm và không gian của nó không phù hợp để đựng một lượng cá quá nhiều, thế nên không được dùng bởi những tàu đánh cá lớn.

Chúng tôi ngồi câu cá một cách thoải mái, và những người kia cũng nhanh chóng bỏ qua chúng tôi.

Trừ ra một vài người thỉnh thoảng liếc qua kiểm tra, không còn ai chú ý đến việc chúng tôi đang làm.

Hiện giờ thì ở quanh tôi có đầy đủ những Mạo hiểm giả tham gia hộ tống, trừ lũ trẻ trâu kia.

Có vẻ như là xem chúng tôi câu cá thoải mái hơn tiếp chuyện với những người kia thì phải.

Chiyuki-san đến chỗ tôi và mượn một cái cần câu để tham gia, và tôi cũng đưa cho cô ấy.

Do tính ít nói của mình mà Chiyuki-san chỉ đưa ra vài từ ngắn gọn, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được cô ấy.

Số người câu cá lúc này đang là 3, và vẫn chưa ai câu được gì.

Tuy nhiên, tôi đã phát hiện ra một điều thú vị, đó là kỹ năng dùng roi cũng hoạt động với cần câu.

Chiyuki-san rất điệu nghệ trong việc quăng mồi, dù rằng cô ấy nói đó là lần đầu tiên của mình.

Tôi cũng đưa cho cô ấy một hộp đựng cá nữa.

Trong khung cảnh yên bình với biển xanh bao trọn tầm mắt, những cơn gió mát mẻ mang theo hơi muối đem đến sự thoải mái thì có một giọng nói vang lên phá vỡ tất cả.

Nếu như chỉ là một câu nói thôi thì chẳng sao cả, nhưng vấn đề là nội dung của nó và người nói ra kia.

- Đám các ngươi đang làm gì thế hả!?

Những người các ngươi là Mạo hiểm giả bảo vệ con tàu chứ không phải hành khách đâu mà câu cá như thế!? (Jaris)

Tên lúc nãy đã gây chuyện với tôi, tên gì chẳng nhớ nữa, lên tiếng ý kiến về hành động lúc này của chúng tôi.

Nghe giọng điệu của hắn thì chắc chắn là kiếm cớ gây sự chứ chẳng phải là quan tâm tới con tàu hay gì đâu.

Tôi nhìn xung quanh mình và lập tức biết được lí do cho hành động của hắn.

Tất cả những cô gái Mạo hiểm giả trong nhiệm vụ lần này đều ở gần tôi.

Thương nhân là nữ giới thì trên tàu vẫn có, nhưng nếu so về sắc đẹp thì những cô gái này ăn đứt họ.

Tôi quay lại nói một cách chán chường:

- Nhiệm vụ là xử lý những mối đe doạ đến con tàu và hành khách, không phải là canh chừng toàn bộ quái vật xung quanh con tàu.

Đi đọc kỹ lại nội dung nhiệm vụ đi. (Lucia)

Sau đó tôi lại tiếp tục nhìn về chỗ tiếp xúc giữa cái phao và mặt nước.

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân tức tối đang dần đi xa.

Tên kia chắc là bỏ cuộc rồi.

Vốn dĩ thì có một thủy thủ sẽ canh chừng xung quanh con tàu, và người đó sẽ thông báo cho chúng tôi nếu nhìn thấy thứ gì đó được đánh giá là mối đe doạ.

Phần còn lại, việc nhận diện và xử lý, sẽ thuộc về những Mạo hiểm giả chúng tôi.

Tất nhiên, khi nhận nhiệm vụ thì tiếp tân đã giải thích cho chúng tôi, thế nên ai cũng biết cả.

Cáo buộc của tên kia với chúng tôi là hoàn toàn vô lý.

Tôi lại tiếp tục tận hưởng việc câu cá.

Đã được một lúc rồi nhưng chưa có ai câu được gì cả.

Maa, dựa theo Bản đồ thì đã có khá nhiều “cá” tập trung rồi, thế nên có lẽ chúng tôi sẽ sớm câu được con nào đó thôi.

- Cắn câu rồi nè! (Mimiko)

Đó, suy nghĩ trở thành sự thật lập tức luôn.

Tôi nhìn sang bên Mimiko, và thấy cần cầu của chị ấy đã vẽ thành một vòng cung rồi.

Do chất liệu nên cái cần câu đó không gãy nổi đâu, trừ khi gặp phải Thủy Long hay Leviathan thôi.

Một cuộc giằng co đang diễn ra giữa Mimiko và “con cá” nào đó.

Tôi đoán là nó không nhỏ gì đâu.

Yumi hỗ trợ Mimiko kéo con “cá” đó lên.

Cái cần câu thì ngày càng cong, mặt nước thì xuất hiện những làn sóng lớn từ vị trí tiếp xúc với sợi dây câu.

Thứ bị bắt dần dần hiện rõ.

Trước tiên là cái đầu trông như đang đội một cái vương miện màu vàng, với hai sợi râu dài ở mép.

Bộ vảy của nó có những sọc đen và vàng.

Trông nó giống hệt con cá chép ở Trái Đất, trừ ra cái vương miện, màu của bộ vảy và cái kích thước còn lớn hơn cả tôi kia.

Tên của nó là Cá Chép Hoàng Kim.

- Mọi người cứ kéo thoải mái đi, cần câu không gãy đâu. (Lucia)

Tôi nói thể để họ có thể dùng toàn bộ khả năng của mình.

Thực ra thì để câu được con này thì người ta sẽ phải dùng đủ thứ kỹ thuật để làm nó đuối sức, sau đó mới có thể kéo nó lên mà không sợ làm hỏng cần câu, nhưng chúng tôi thì chỉ cần kéo hết sức cho nhanh thôi.

Với chỉ số của hai người họ thì việc kéo con cá chép kia lên chẳng phải việc khó khăn gì cho lắm.

Vốn dĩ thì nó chỉ được cái to xác thôi, nhưng cũng khá hiếm thấy đó.

Hai người với level cao ngất ngưởng cùng nhau dùng hết sức để kéo con cá chép lên.

Chưa đầy một phút sau thì nó đã bị kéo lên tàu, và bằng cách nào đó mà họ có thể điều khiển cho nó rơi thẳng vào cái hộp đựng cá luôn.

- Yeah, được một con rồi! (Mimiko)

Chị ấy có vẻ rất vui.

Tôi là người mở đầu nhưng vẫn chưa được con nào nữa.

Dù rằng “cá” thì có cả đống dưới nước.

Cắn câu dùm cái đi.

Đừng có ở đó mà hằm hè nhau chứ.

Cứ có con nào đó định cắn câu thì cả lũ xung quanh quanh lại ngăn cản.

Con tàu cứ thế di chuyển, và thời gian cũng cứ trôi qua.

Mặt trời sắp lên tới đỉnh chứng tỏ sắp trưa rồi.

Bữa trưa trên tàu cũng đã được chuẩn bị sắp xong.

Về phần Mimiko đã Chiyuki-san đều đã câu được một lượng kha khá đủ loại sinh vật biển, còn cái hộp đựng cá của tôi thì vẫn trống không.

Tôi đâu có làm gì xấu đâu mà sao mọi chuyện lại như thế này chứ.

Thêm khoảng 10 phút nữa, cuối cùng thì cái cần câu của tôi cũng đã rung lên.

Tôi lập tức dùng hết sức để kéo nó, chẳng quan tâm đến kỹ thuật hay gì cả.

Tuy nhiên, sức mạnh của tôi vẫn chưa đủ để lập tức kéo nó lên.

Tôi kích hoạt cả khả năng của những trang bị trên người để tăng sức mạnh.

Cần câu của tôi cong đến mức trông như sợi dây.

Và tôi đã thành công trong việc kéo cái thứ dưới kia lên.

Từ dưới mặt nước, một con bạch tuộc khổng lồ bay lên.

Một sợi dây vướng ở miệng nó.

Trông nó khá giống bạch tuộc bình thường, chỉ khác về kích thước và đôi mắt của nó thôi.

Bán kính con mắt của nó có lẽ phải bằng nửa người tôi.

Và chúng trông giống hệt viên đá màu đỏ, chứ không phải là mắt bình thường.

Ngay khi nó bay lên không trung, tôi lấy chân đá cái hộp đựng cá về phía nó.

Khi cái hộp gần chạm tới con bạch tuộc, tôi bỏ tay khỏi cần câu và kích hoạt Tuyệt kỹ ám sát.

Tôi xuất hiện phía sau con bạch tuộc, và bắt lại được cái hộp đựng cá, thứ đã hút con bạch tuộc vào bên trong.

Sau đó, tôi trở về chỗ cũ khi hiệu ứng kỹ năng kết thúc.

- Cuối cùng cũng bắt được! (Lucia)

Cũng đã đến giờ ăn, nên tôi cùng mọi người đi vào bên trong tàu.

Sau đó thì mấy người thương nhân bu đến hỏi mua con bạch tuộc kia.

Lúc đó tôi mới biết nó tên là Bạch Tuộc Ruby, một loài chỉ xuất hiện vài lần.

Mắt của nó là Ruby, và thịt nó cực ngon.

Tôi đã đồng ý bán cho họ với điều kiện là được giữ lại hai cái tua để ăn.

Đến chiều là phần đi câu của những người còn lại.

Tôi rút ra khỏi đó để đề phòng tình trạng ngồi cả buổi mà chẳng được gì.

Đến tối, những người đi câu đều có những con từ phổ biến đến hơi hiếm, không có con bạch tuộc nào cả.

Maa, ai cũng vui nên ổn cả thôi.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 91: Mối nguy đến từ đại dương


Hôm nay là ngày thứ ba tôi ở trên con tàu này.

Hai ngày nữa là chúng tôi sẽ tới được Vương Quốc Ranoza, chỉ cần không có chuyện gì xảy ra là được.

Đã hai ngày trôi qua mà chưa có vấn đề gì xảy tới.

Tạm thời thì cái flag chìm tàu vẫn chưa kích hoạt, cơ mà nguy cơ thì vẫn còn đó.

Việc câu cá đã bị dừng lại vào chiều ngày hôm qua.

Sau khi có được thu hoạch khổng lồ vào ngày đầu tiên, buổi sáng ngày thứ hai số lượng đã bị giảm xuống, và đến chiều hôm đó thì chẳng có con nào dám lởn vởn ở quanh tàu nữa, trừ ra đám cá heo thôi.

Hình như chúng tôi bắt hơi quá tay thì phải.

Suốt hai ngày, con tàu của chúng tôi không hề bị bất cứ con quái vật nào tấn công.

Do cảm thấy kì lạ nên tôi đã hỏi Thuyền trưởng, và ông ta nói rằng con tàu không bị tấn công là do chúng tôi đã câu hết lũ quái vật rồi.

Ông ta còn muốn thuê chúng tôi làm vệ sĩ riêng cho con tàu nữa chứ.

Nghe lời ông Thuyền trưởng đó nói làm tôi cảm thấy bản thân giống như đang phá hoại thiên nhiên vậy.

Maa~, chúng đều là quái vật mà, hơn nữa số lượng chúng tôi bắt đâu có nhiều đâu, thế nên sẽ ổn thôi.

Lí do chủ yếu có lẽ là do đám ở dưới kia sợ khi thấy đồng loại biến mất quá nhanh thôi.

Lúc này tôi đang đứng ở boong tàu và ngắm biển.

Nước biển trong xanh lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, những chú cá heo liên tục nhảy lên khỏi mặt nước tạo thành một cảnh tượng vui mắt.

Thỉnh thoảng, một vài tia điện xuất hiện trên cơ thể của những chú cá heo đó, và nó chính là nguồn gốc của cái tên “Cá heo tích điện”.

Chúng phóng điện đó để làm tê liệt con mồi hoặc kẻ thù.

Những chú cá heo này cũng thường xuyên cứu người như ở Trái Đất vậy.

Ở thế giới này, chúng được xem là biểu tượng của một chuyến đi biển an bình.

Những cảnh tượng này cũng được xem là kỳ quan ở biển đó.

Nhìn lên trên trời, tôi thấy những chú chim với đôi cánh trắng đang lượn lờ, có một số đang đậu ở trên tàu nữa.

Cánh và mỏ của những chú chim này có màu của kim loại và toả ra ánh kim.

“Hải âu vũ trang” là tên của chúng.

Với đôi cánh sắc bén và cái mỏ trông như mũi khoan, chúng có thể săn được những loài to lớn hơn chúng nhiều nhờ vào khả năng bay và tốc độ của mình.

Chúng thường đi theo đàn và sẽ không bao giờ tấn công loài người khi không bị tấn công trước.

Nhìn mấy chú cá heo dưới nước mà tôi muốn bắt một bé về quá, nhưng để chúng tự do vẫn tốt hơn.

Tôi không phải là loại sẽ tấn công để ép buộc chúng làm thú nuôi chỉ vì ý thích.

Tôi cũng đã dùng Thuần hoá rồi đó chứ, nhưng tất cả đều từ chối.

Maa, làm gì có ai đang sống tự do lại muốn bị ràng buộc đâu.

- Em vẫn muốn bắt chúng à? (Yumi)

- Không, em chỉ muốn chúng trở thành thú nuôi của mình thôi.

Em không muốn bắt ép đâu. (Lucia)

Thực ra thì tôi có tiêu chuẩn của riêng mình.

Nếu như mấy chú cá heo đó là quái vật làm hại con người thì tôi không ngại thuần hoá bằng vũ lực đâu.

Tôi lại tiếp tục ngắm biển cùng mọi người.

Mấy ngày nay thời tiết đều rất dễ chịu và thuận lợi cho chuyến đi.

Mimiko và Haruko thì thích nằm tắm nắng vào buổi sáng.

Haruko thì không nói, nhưng Mimiko thì lại nằm co người trên ghế như là mèo ấy.

Trông chị ấy lúc đó cực kì dễ thương luôn đó.

Maa~, chị ấy là Miêu nhân mà, thế nên hành động giống mèo cũng dễ hiểu thôi ha.

Rắc rối thường xảy đến vào những khoảnh khắc dễ chịu, và lần này cũng thế.

Tiếng chuông báo động của con tàu vang lên ầm ĩ.

Hành khách chạy vào bên trong tàu một cách vội vã.

Tiếng hét của người thủy thủ vang lên:

- Xin tất cả hành khách chạy vào trong tàu.

Các Mạo hiểm giả, quái vật đến từ phía sau. (Thủy thủ)

Tất cả Mạo hiểm giả nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ để chạy tới phía sau tàu.

Mimiko, người đang lim dim ngủ cũng lập tức bật dậy.

Tôi cùng mọi người đi tới phía sau tàu để đối phó với mối đe doạ đang tới.

Chúng tôi đến phần sau tàu chỉ trong ít giây.

Từ xa xa, những bóng đen đang di chuyển về phía này.

Không thể nhìn thấy rõ ràng do khoảng cách quá xa, nhưng dựa theo những cái bóng của chúng thì vẫn có thể phần nào đó đoán được số lượng, và tôi không nghĩ đó là một con số nhỏ đâu.

Con tàu tăng tốc để chạy khỏi chúng, nhưng lũ quái vật vẫn nhanh hơn.

Tôi đoán rằng có người sẽ thắc mắc về lí do con tàu bỏ chạy khi đã có Mạo hiểm giả hộ tống.

Việc đứng lại mà không bỏ chạy mới là hành động dở hơi, vì chẳng có gì đảm bảo rằng lũ quái đó sẽ bị đánh bại cả.

Ngoài ra, việc tăng tốc sẽ giúp tăng thêm thời gian cho các Mạo hiểm giả xử lý mối đe doạ.

Đây không phải là tàu chiến, còn trên biển thì đầy nguy hiểm, thế nên nếu dừng tàu để chiến đấu thì chứng tỏ rằng thuyền trưởng không đủ khả năng, và thật ra thì nói thế là còn nhẹ đó.

Một vài thủy thủ hướng dẫn hành khách di chuyển, còn những người khác đều tập trung tại đây, và họ đều cầm vũ khí.

Dù nói rằng đây không phải là tàu chiến, nhưng biển ở thế giới này vốn đầy rẫy nguy hiểm, thế nên những thủy thủ bắt buộc phải có khả năng chiến đấu đến một mức độ nhất định.

Ở trên con thuyền này thì những thủy thủ đều có sức chiến đấu ở mức Mạo hiểm giả hạng C trở lên.

Tôi không dùng kiếm hay ma pháp, thay vào đó là lấy ra khẩu súng bắn tỉa.

Việc này cũng chỉ là để đề phòng bị lộ sức mạnh thôi.

Ở trận chiến với quân đoàn undead, tôi cũng chỉ sử dụng khẩu súng này, thế nên cái tổ đội nào đó sẽ không biết được khả năng chiến đấu thực sự của tôi.

Nếu chiến đấu trực tiếp thì tôi không nghĩ mình sẽ thua, nhưng có một con bài tẩy thì vẫn tốt hơn nhiều mà.

- Thứ cô bé đang cầm là gì vậy? (Thuyền trưởng)

- Đây là một khẩu súng thôi. (Lucia)

- Ta chưa nhìn thấy khẩu súng nào có hình dáng như thế cả.

Mà cô là Mạo hiểm giả hạng A nhưng lại sử dụng súng sao? (Thuyền trưởng)

- Ahaha.

Ngài yên tâm đi, cháu đảm bảo ngài sẽ không thất vọng đâu. (Lucia)

Tôi cười khổ.

Thông thường thì súng chỉ có tác dụng tốt từ quái vật hạng D trở xuống, ở hạng C thì sát thương sẽ giảm đi rất nhiều, và hạng B trở lên thì như gãi ngứa.

Đó là còn chưa kể đến việc tốc độ xả đạn không nhanh và chỉ có thể tấn công đơn mục tiêu nữa.

Vì cả đống lí do phía trên mà ở những nhiệm vụ hạng cao không có bất cứ một ai sử dụng thứ vũ khí này cả.

À thì, trừ tôi ra.

Thuyền trưởng lấy ra vũ khí của mình.

Đó là một cặp găng với những cái gai nhọn chĩa ra ở phần khớp nối giữa bàn tay và ngón tay.

Nó mang một màu trắng kim loại và sáng loáng.

Ngoài ra, có ba viên đá màu đỏ được đính trên mỗi bên, viên nào cũng đầy ma lực.

Đây là loại đá giống với ma hạch nhưng nó có sẵn nguyên tố nhất định.

Thứ đá đó được gọi là Ma cương.

Nếu khắc ma pháp trận cùng nguyên tố lên nó thì có thể sử dụng ma pháp mà không cần đến kỹ năng, ngoài ra còn có thể nạp lại ma lực cho nó.

Mấy viên này khá hiếm và được những người có thiên chức thuộc loại chiến binh săn đón ráo riết.

Cơ mà...

- Chúng ta đang ở biển mà, tại sao ngài lại dùng màu đỏ? (Lucia)

Thuộc tính của Ma cương được thể hiện qua màu của nó.

Màu đỏ là hệ hoả.

- Vì chúng ta đang trên biển nên ta mới dùng hệ hoả đấy chứ.

Lũ quái vật này luôn ở dưới nước nên dùng đòn tấn công có nhiệt độ cao sẽ hiệu quả hơn chứ.

Phải không? (Thuyền trưởng)

- ... (Lucia)

- ... (Thuyền trưởng)

Một cách giải thích rất hợp lí, nhưng nhìn cái khuôn mặt của ông ta thì chắc chắn đó là chém gió.

Đôi mắt của ông ta đang đảo qua lại liên tục, còn trán đang chảy mồ hôi kìa.

- Những gì ngài vừa nói là chém gió phải không?

Khuôn mặt ngài thể hiện cả rồi kìa. (Lucia)

- Đ...

Đâu có.

Ta nói thật đấy. (Thuyền trưởng)

- ... (Lucia)

- Thôi được, đúng là chém gió đấy.

Thực ra thì ta đã mua cặp găng này từ một Mạo hiểm giả sắp nghỉ hưu. (Thuyền trưởng)

Nói thật luôn từ đầu có phải nhanh không.

Mấy viên thế này thuộc hàng hiếm, thế nên chắc ông ta không tìm ra viên nào hợp hơn đây mà.

- Hai người có thể dừng nói chuyện được không?

Chúng sắp vào tầm chiến đấu rồi. (Thủy thủ)

Một anh chàng thủy thủ quay sang chúng tôi và nói.

Tôi quay sang nhìn lũ quái, những kẻ lúc này đã lộ rõ mặt.

Một số lượng đông đảo với nhiều chủng loại khác nhau.

Nói theo kiểu đám nhân vật chính trong Light Novel là “Một bữa tiệc Exp và hải sản”.

Tôi bóp cò.

Tiếng súng nổ vang vọng khắp tàu, mở đầu cho cuộc chiến.
_________________________
Góc tác giả: Chương này được đăng đêm theo yêu cầu từ lâu của “ai đó” :v
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 92: Cuộc chiến trên biển


Một vụ nổ lớn diễn ra trên mặt biển, cuốn một lượng lớn quái vật vào trong.

Tất nhiên, thứ gây ra vụ nổ đó không gì khác ngoài viên đạn mà tôi đã bắn.

Nhiệt độ của vụ nổ khiến cho mặt nước bốc hơi, tạo ra một làn sương dày đặc che phủ một khu vực rộng lớn.

Trừ ra những ai đã thấy cảnh này trước đây, số còn lại đều đơ người mà nhìn vào cái cảnh trước mắt.

Tôi nghĩ lí do họ bị thế là vì vũ khí tôi dùng là một khẩu súng.

Nếu súng bình thường mà có uy lực cỡ này thì sẽ chẳng có chuyện ma pháp bay vèo vèo trên chiến trường đâu, mà chắc chắn sẽ trở thành chiến tranh hiện đại rồi.

Dùng những kiến thức này để chống lại quỷ tộc thì tốt đấy, nhưng chắc chắn là chẳng có chuyện nhân loại sẽ chỉ dùng để chống lại quỷ tộc thôi đâu.

Dù sao thì ở Trái Đất, thuốc nổ vốn dĩ được làm ra để phá đá mà, còn giờ chúng được dùng làm gì thì ai cũng biết rồi đó.

Quay trở lại trận chiến nào.

Cùng với lúc viên đạn phát nổ, một ánh sáng mờ ảo bao phủ lên những người có mặt tại đây.

Tôi cảm thấy sức mạnh của mình gia tăng, và trong Bảng trạng thái đã xuất hiện vài cái buff.

Hana chính là người vừa dùng phép để tạo ra đống buff đó.

Và những người kiểm tra lại bảng trạng thái lại đơ cả người.

Vốn dĩ thì phép buff của Hana đã rất hiệu quả do level của chị ấy, nhưng nhờ vào đống trang bị chị ấy đang mặc khiến hiệu quả tăng lên một đẳng cấp khác.

Có lẽ, Hana chính là Pháp sư Hỗ trợ tốt nhất thế giới này đó.

Ánh sáng mờ đi, và người tiếp theo hành động chính là Yumi.

Hmm~, nãy giờ chỉ có mỗi nhà tôi hành động thôi à, mấy người kia thì chỉ đứng đó trố mắt nhìn thôi.

Tất nhiên là tôi biết lí do chứ, nhưng những người ở đây đều kinh nghiệm đầy mình cả mà, nên ít nhất cũng phải nhanh chóng bình tĩnh lại chứ!

Thanh kiếm của Yumi được phủ trong ánh sáng màu vàng kim và ngày càng trở nên rực rỡ.

Chị ấy vào thế chuẩn bị, cánh tay cầm kiềm chầm chậm đưa về bên trái.

Sau khi cánh tay đã đến đúng vị trí, Yumi đọc tên kỹ năng đồng thời vung kiếm với toàn bộ sức mạnh.

- Long Nha. (Yumi)

Cùng với cú vung đó, ánh sáng phủ trên thanh kiếm được giải phóng, trở thành một lưỡi đao và bay vào màn hơi nước với tốc độ cực cao.

Khoảng 1 giây sau, máu bắt đầu phun ra khỏi màn sương và nhuộm mặt nước thành màu đỏ.

Dù rằng chẳng thể thấy những gì đang diễn ra bên trong đó, nhưng tôi dám bảo đảm rằng đòn vừa rồi phải hạ được kha khá đấy.

Làn sương dần tan đi do tác động đến từ việc xác của đám quái vật đổ xuống mặt nước.

Đám đó có khá nhiều quái vật lớn mà.

Khi làn sương đã tan hết, những gì còn lại là một lũ khá đông quái vật còn sống, ngoài ra chỉ còn một phần nước đã bị nhuộm đỏ.

À, còn vài con quái vật giống con cá chép khổng lồ đang ngửa bụng trên mặt nước nữa.

Cũng may là những đòn tấn công của chúng tôi đều thuộc dạng gọn gàng, hơn nữa là đang ở biển, thế nên khung cảnh không quá kinh dị như hồi săn Orc.

Những tiếng rít, tiếng gầm giận dữ của nhiều loài quái vật kết hợp lại thành một thứ âm thanh kì lạ.

Tôi có thể cảm nhận được sự thù địch của chúng từ tận nơi đây.

Mà, giờ vào sự thù địch đó nên những người còn lại đã thoát khỏi trạng thái cứng đơ ra vì ngạc nhiên rồi.

Lũ quái vật đồng loạt tăng tốc hướng về chỗ con tàu này.

Trong miệng hoặc bất cứ nơi nào có thể dùng phép trên cơ thể lũ quái vật, những vòng tròn ma pháp màu lam xuất hiện.

Có cái thì đơn giản, có cái thì phức tạp hơn.

Tôi có thể cảm nhận được một lượng ma lực rất lớn đang tập trung tại đó.

Sắp có một màn dội phép rồi đây.

Giật mình khi nhìn thấy những gì đang diễn ra, thuyền trưởng nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh.

- Mau dựng kết giới của tàu lên.

Những ai là Pháp sư hoặc có kỹ năng tạo ra lớp bảo vệ thì hãy dùng cả đi! (Thuyền trưởng)

Giờ tôi mới thấy cái gọi là dày dặn kinh nghiệm đây.

Lệnh đầu tiên của ông ta có hiệu quả của Phong ma pháp, thế nên có lẽ là nói với người đang ở buồng lái.

Thường thì những con tàu đều có ma cụ tạo kết giới bảo vệ, và đồ càng tốt thì lại càng đắt.

Cơ mà, tôi không nghĩ ma cụ có thể chống được đợt tấn công kia sẽ nằm trên con tàu này đâu.

Mấy thứ đó kiểu gì cũng vào tay hoàng gia của đất nước nào đó thôi.

Một lớp lá chắn mờ ảo bao bọc lấy con tàu.

Kế đó, một vài người bao gồm cả mạo hiểm giả lấy thủy thủ đoàn sử dụng kỹ năng và ma pháp.

Những lá chắn bán trong suốt với nhiều màu sắc xuất hiện xếp thành những lớp chồng lên nhau để bảo vệ con tàu.

Sofia cũng góp phần vào việc dựng những lá chắn đó.

Việc chuẩn bị hoàn tất cũng là lúc cơn sóng ma pháp ập đến.

Cơn mưa ma pháp va chạm với những lớp lá chắn.

Ánh sáng đến từ những vụ nổ liên tục xuất hiện rồi biến mất như cái đèn nhấp nháy, kèm theo đó là âm thanh nổ liên tục vang lên.

Khung cảnh trông cứ như là một màn bắn pháo hoa tầm gần vậy.

Cứ vài giây thì lại có tiếng thủy tinh vỡ vang lên và một tấm chắn biến mất.

Dù rằng những tấm chắn mới sẽ lại được dựng lên ở phía sau, nhưng vẫn tốn thời gian để làm thế, kết quả là chẳng thể kịp được.

Đến khi phần lớn những tấm chắn đã bị phá, lớp bảo vệ của Sofia đã bị đẩy lên phía trước.

Tuy nhiên, khác với những người còn lại, ma pháp của lũ quái vật chẳng thể khiến tấm chắn của Sofia vỡ được.

Cơn mưa ma pháp cũng thưa dần và rồi hết hẳn.

Tuy nhiên, đó cũng là lúc mà lũ quái vật đã đến gần với con tàu.

- Cái tấm chắn đó là của ai thế, ăn bằng đó ma pháp mà chẳng sao luôn!

- Vi diệu vãi l**!

Tiếng gầm thét của lũ quái vật ngày càng gần hơn, những hàm răng sắc nhọn, sáng loáng của chúng tạo ra cảm giác nguy hiểm.

Tuy nhiên, thứ kinh dị nhất trong số chúng không phải là đám quái đáng sợ đó, mà là cái con bạch tuộc đang có ánh mắt biến thái ở phía sau kìa.

Cái cách mà nó nhìn chúng tôi cùng với đống xúc tu đang ngoe nguẩy kia khiến tôi nghĩ tới mấy bộ truyện người lớn ở Trái Đất.

Đừng có hiểu nhầm, tôi không cố ý tìm hiểu chúng đâu, do tên bạn thân kia quăng link với ảnh qua ấy.

Mà, nhắc tới thì, nếu tên đó ở đây thì chắc chắn là–

- Để xem.

Tentacle, Loli, R*pe, BB, Monster.

Có thể là sẽ thêm cả Mindbreak nữa. (Kazuo)

- Cái...!? (Lucia)

Một giọng nói đột nhiên phát ra từ sau lưng khiến tôi giật mình quay lại.

Kẻ vừa nói câu vừa rồi, không ai khác, chính là Kazuo.

Và tất nhiên là bị hù thì chẳng có gì vui vẻ hết, thế nên tôi quay lại và đập nó luôn.

Một cú đá hết sức cùng với sức mạnh đã được gia tăng nhờ kỹ năng của trang bị đập thẳng vào bụng Kazuo, nhưng tên này chỉ hơi nhăn mặt một chút.

Dù sao thì nó cũng là anh hùng mà.

- Vừa gặp đã bị đánh rồi.

Em xấu quá nha Lucia. (Kazuo)

- Tại ai hả!

Mà chui từ góc nào ra thế!? (Lucia)

- À thì, chuyện là thế này... (Kazuo)

Mặc kệ mọi người đang chiến đấu, tôi bình thản nghe chuyện của Kazuo.

Câu chuyện ngắn gọn là thế này: Kazuo sắp hốt cô nàng Elf và Người lùn lần trước tôi đã gặp về làm vợ.

Do không muốn bị ăn đập như lần trước nên nó đã đến để mời tôi.

Cách tên này đến đây là dùng cặp găng tôi đưa để mở rộng cánh cổng không gian, thứ được dùng để gửi thư được đặt ở nhà tôi.

Chấm hết.

- Lần này biết điều rồi đấy.

Tưởng anh định làm một cái bất ngờ nữa thì xác định băng bó toàn thân luôn nhá. (Lucia)

- Biết rồi mà. (Kazuo)

Mấy người kia trố mắt ra nhìn.

Tất nhiên họ phải bất ngờ khi bỗng nhiên một anh hùng lại xuất hiện thôi.

Kazuo ra đó để giúp họ.

Vào lúc đó, những tiếng động như bong bóng nổ phát ra dưới nước.

Tôi nhìn xuống và thấy những bong bóng nước đang nổ lộp bộp.

Sau đó, một cái đầu đang đội một cái mũ lưỡi trai từ dưới nước chầm chậm trồi lên.

Nếu không nhờ mớ bóng nước kia thì chắc tôi đã xả cả đống ma pháp vào đó rồi.

Trên thế giới này có chủng tộc sống dưới nước được gọi là người cá.

Họ là một chủng tộc thân thiện, thường cứu những người bị nạn trên biển.

Theo những thông tin ít ỏi thì họ có giọng hát hay, đặc biệt nếu nghe họ hát thì sẽ có được những hiệu ứng gia tăng sức mạnh.

Tuy nhiên, rất ít người nhìn thấy họ.

Số người được cứu thì nhiều đó, nhưng chẳng ai đủ tỉnh táo để mà nhìn đâu.

Tiếng nhạc vang lên từ một nơi nào đó.

Có cố gắng mấy thì tôi cũng không tìm được nguồn phát ra ở đâu.

Cái đầu... nhầm, anh chàng người cá kia bắt đầu hát.

- Xung quanh anh toàn là nước êy
Cả người anh đang bị ướt êy
... (Người cá)

Cạn lời.

Người cá mà lại đọc rap là sao chứ!?

- Phần lớn nhân loại, đặc biệt là những người đến từ thế giới khác, nghĩ rằng người cá luôn hát nhạc cổ điển.

Trên thực tế, họ cũng có nhiều kiểu nhạc khác nhau, kể cả nhạc sàn hoặc rap. (Kaori)

Ahaha, cười không nổi.

Thực sự thì tôi không nghĩ rằng sẽ có ngày thường thức của mình bị bẻ 180° thế này.

Vậy ra, đây là cảm giác khi người khác thấy mấy bé thú nuôi của mình ha.

Cảm ơn về thông tin bổ ích này.

Bỏ qua kiểu nhạc, tất cả chúng tôi đều nhận được một cái buff giúp gia tăng 30% toàn bộ chỉ số.

Trên biển lúc này đang có 5 cơn lốc cực mạnh đang xắt miếng từng con quái vật, và sau khi được buff thì nó càng mạnh hơn nữa.

Do đang ở giữa biển nên nước bị cuốn vào cơn lốc, biến nó thành một cơn lốc nước màu xanh, đan xen vào đó là chút đỏ của máu.

Một con quái vật bị cuốn vào, vài mảnh xác của nó bị ném ra xa.

Người tạo ra cảnh đó là Haruko.

Ma pháp của anh hùng thì mà, khủng đến thế cũng dễ hiểu thôi.

Kazuo bước lên, co cả hai cánh tay lại và bắt đầu đấm liên tục vào không trung.

Cậu ta tung ra hơn chục cú đấm mỗi giây.

Ma lực dồn vào cặp găng và biến thành những quả cầu lửa tấn công đám quái vật đang tiến đến gần.

Trông khá là đỉnh, cơ mà nếu tên đó không luôn miệng la hét thế này cơ...

- OraOraOraOraOra...!!! (Kazuo)

Đấy!

Qua đây vài năm rồi nhưng nó càng nhiễm anime nặng hơn.

Tôi chịu thua rồi.

Trên biển lúc này là một cảnh tượng khốc liệt.

Những quả cầu lửa bay tới như mưa, Thủy ma pháp của lũ quái vật cũng không kém cạnh.

Những vụ nổ ma thuật nổ ra khắp nơi.

Những cơn sóng dữ dội được tạo ra do áp lực sinh ra từ ma pháp.

Năm cơn lốc nước khổng lồ điên cuồng càn quét mặt biển, không có bất cứ con quái vật nào còn sống sót khi bị cuốn vào đó.

Những kỹ năng chiến đấu tầm xa bay đi với mật độ dày đặc, kết hợp với cơn mưa tên và ma thuật tạo ra một cảnh tượng hoành tráng.

Chắc chắn là cảnh này vượt xa những bộ phim hành động ở Trái Đất luôn.

Thuyền trưởng, người nãy giờ đứng chỉ huy, đã vào trận.

Ông ta chuyển sang đứng tấn, hạ thấp trọng tâm xuống, chụm hai tay lại và đưa xuống ngang hông.

Ma lực từ những viên đá gắn trên cặp găng đổ dồn xuống lòng bàn tay ông ta.

Sau đó, một khối năng lượng màu đỏ cam xuất hiện và lớn dần lên.

Trông cứ giống anh chàng mặc bộ võ phục màu cam nào đó nhỉ?

Ah, coi chừng bản quyền đó!

- Pháo nhiệt.

Ha!!! (Thuyền trưởng)

Thuyền trưởng giải phóng khối năng lượng thành dạng tia nhiệt về phía trước.

Luồng sáng mang nhiệt độ cực cao đó khiến tất cả những con quái vật chạm vào biến mất không dấu vết, đến tro cũng chẳng còn.

Sau khi bay hết tầm thì nó phát nổ, từ đó “nhiệt phân” luôn một đống quái vật nữa.

Con bạch tuộc kia bị xử lí luôn rồi.

Tuyệt!

Trận chiến kết thúc vào 15 phút sau.

Thực sự thì phải nói rằng lũ quái vật đã chiến đấu rất tốt khi đối mặt với cái nhóm này.

Người duy nhất không chiến đấu trong số những người ở đây là Mimiko.

Dù sao thì chị ấy là Sát thủ mà, sao đánh tầm xa được chứ.
______________________________________
Góc tác giả: Đăng cái cho mọi người khỏi quên :vCó vẻ như dạo này truyện đang đi xuống, thế nên tui sẽ end trước khi nó nát :((
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 93: Những kẻ xâm nhập trong đêm


Sau khi trận chiến kết thúc, một phần mặt nước hoá thành màu đỏ với những phần còn lại của lũ quái vật nổi lềnh bềnh.

Nếu không phải tôi đang giấu sức mạnh thì giờ đã có một lượng hải sản lớn để ăn rồi.

Dù có hơi tiếc, nhưng thôi cũng không sao.

Dù gì thì chúng tôi câu được khá nhiều mà.

Đám quái vật đông đúc lúc trước giờ đã trở thành điểm Exp cho những người tham gia chiến đấu.

Không ít người lên level, thậm chí là nhiều level một lần luôn.

Trong số chúng tôi thì chỉ có Yumi và Hana là lên được level thôi.

Tôi thì giết không nhiều, hơn nữa level của tôi vốn đã cao sẵn rồi.

Mimiko thì không tham chiến nên không nhận được Exp, còn Sofia thì chỉ đỡ đòn tấn công của lũ quái vật 1 lần duy nhất, thế nên lượng Exp nhận vào cũng không nhiều.

Maa, kệ đi ha, vì dù sao thì chúng tôi vẫn là những người mạnh nhất ở đây nếu tính về mọi khía cạnh.

- Xong việc rồi.

Anh về chuẩn bị đây nha bé. (Kazuo)

Tên anh hùng đã hack cổng dịch chuyển của tôi nói thế sau khi giúp xử lý lũ quái vật.

Cậu ta là anh hùng thế nên rất nổi tiếng.

Thuỷ thủ đoàn cứ bu lấy cậu ta như là đám fan nhìn thấy nghệ sĩ nổi tiếng ấy.

Chẳng thiếu người xin chữ kí cậu ta, và thuyền trưởng thì cảm ơn liên tục vì đã giúp bảo vệ con tàu.

- Ừm, tạm biệt. (Lucia)

Tôi dùng con dao để tạo ra cổng dịch chuyển kết nối về nhà tôi.

Cậu ta sẽ chính thức làm chồng của hai cô nàng kia sau một tuần nữa, và lễ cưới sẽ được tổ chức ở thủ đô.

Tuy nhiên, cậu ta vẫn chưa chịu bước qua cánh cổng dịch chuyển.

- Còn đợi gì nữa vậy? (Lucia)

- Chưa nghe bé gọi đúng cách nên chưa đi được. (Kazuo)

- À...

Về đi, Kazuo-nii.

Thế được chưa? (Lucia)

- Được rồi.

Tạm biệt nha! (Kazuo)

Cuối cùng tên lolicon đó cũng đã chịu đi qua cánh cổng.

Vì mục đích che giấu sức mạnh nên tôi đã nhờ cậu ta diễn như là cánh cổng kia do cậu ta mở ra.

Do cái tổ đội đầy tiếng xấu kia mà tôi phải khổ thế này đây.

Bực thật!

- Này, cô bé quen cậu ta à? (Thuyền trưởng)

- Vâng.

Nhưng chỉ ở mức có quen biết một chút thôi. (Lucia)

- Ra thế.

Làm ta tưởng mấy người bên tổ đội của nhóc là quý tộc hay anh hùng gì đó chứ. (Thuyền trưởng)

Nói thế rồi ông ta cười lớn.

Ông ta chỉ đoán thôi mà cũng đúng hết kìa.

May mà tôi vẫn có thể lừa được ông ta.

Lộ ra thì rắc rối lắm luôn ấy.

Anh chàng người cá đã quay trở lại lòng đại dương sau khi trận chiến kết thúc.

Anh ta còn đưa ngón cái về phía chúng tôi rồi từ từ chìm xuống mặt nước cho đến khi cánh tay nằm hoàn toàn dưới biển.

Trông quen thật đó.

Hình như cảnh này có xuất hiện trong một bộ phim ở Trái Đất thì phải.

Do việc mấy cô vợ của tôi phô diễn sức mạnh nên chúng tôi được những người khác hỏi thăm khá nhiều.

Tuy nhiên, do mỗi người đều chỉ tung một đòn nên chúng tôi vẫn có thể lừa họ rằng những đòn đó đã dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân.

Trên thực tế thì việc dồn toàn bộ khả năng vào một đòn duy nhất là một việc dễ dàng, nhưng chẳng có mấy người sử dụng vì nó rất nguy hiểm.

Kỹ thuật này sẽ tạo một áp lực rất lớn lên vũ khí và cơ thể, thường thì sau khi tung đòn tấn công đó thì sẽ kiệt sức luôn.

Một đòn tấn công theo kiểu hên xui, liều mạng như thế sẽ chỉ được dùng vào những tình huống khẩn cấp mà thôi.

Mọi thứ được xử lí ổn thoả, và khả năng của chúng tôi thì vẫn chưa bị phát hiện.

Maa, có vẻ là đánh giá về chúng tôi có đi xuống chút ít do lời giải thích cho màn trình diễn vừa rồi.

Thôi kệ, cũng chẳng có vấn đề gì lớn cả.

Thời gian trôi qua, mặt trăng đã thế chỗ cho mặt trời.

Chúng tôi trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.

Thực sự thì việc hộ tống con tàu này khá là nhàn nhã so với những nhiệm vụ khác do không cần phải canh gác ban đêm.

Cơ mà, cái đó chỉ đúng với người khác thôi, còn tôi thì...

- Dừng lại đi mà, Sofia... (Lucia)

- Không đâu~.

Chúng ta sắp cập bến rồi, thế nên chị phải tận dụng toàn bộ thời gian chứ~. (Sofia) [

Tác giả: Cấm nghĩ bậy...

À, cấm nghĩ quá bậy :v]
________________
Tôi bị đánh thức khỏi giấc ngủ của mình bởi tiếng kêu inh ỏi.

Âm thanh này đến từ cái chuông được gắn trong phòng, một trong số những biện pháp đề phòng kẻ xấu mà tôi đã cài đặt ở căn phòng này.

Tiếng chuông này là loại mà chỉ có những người đã cài đặt trước mới có thể nghe, thế nên kẻ đang xâm nhập không thể nghe thấy được.

Bằng cách cảm nhận ma lực, tôi biết được số người đang đi vào là 4.

Tới đây là cũng đoán được danh tính của những kẻ đang tiến vào rồi.

Ma pháp được chúng dùng lên cánh cửa và chân để loại bỏ âm thanh nhằm tránh bị phát hiện.

Maa, nếu những tin đồn là đúng thì đây chẳng phải lần đầu tiên chúng làm việc này, thế nên có kinh nghiệm cũng phải thôi.

Tôi vẫn giả vờ nằm ngủ để chờ những hành động tiếp theo của chúng.

Trình đám này chẳng thể nào làm hại được bất cứ ai trong số chúng tôi cả, thế nên tôi có thể yên tâm mà chờ đợi.

Cái tôi cần là bằng chứng để buộc tội chúng thôi.

Những dấu vết ma lực di chuyển về phía của giường của Yumi và Mimiko.

Ma pháp vẫn được duy trì nên những bước đi của chúng không gây ra bất cứ tiếng động nào.

Âm thầm như 1 nhẫn giả, mặc dù trong đây chỉ có mỗi Mimiko là có thiên chức sát thủ thôi.

Chúng đang âm thầm đi đến chỗ 1 sát thủ, không biết vì sao nhưng tôi cảm thấy khá hài hước.

Và chỉ vài giây sau...

- Ah! (Mimiko)

Mimiko kêu lên một tiếng lớn.

Tôi lập tức ngồi dậy và nhìn về phía đó.

Mimiko đang bị một tên trong số chúng giữ lấy.

Tất cả những người còn lại trong phòng cũng thức dậy và cầm lấy vũ khí của mình.

Những kẻ kia đã chạy tới gần cửa và đứng ở đó ngay khi chúng tôi thức dậy, và tất nhiên là vẫn mang theo Mimiko.

Tôi không hiểu vì sao chúng lại lựa chọn bắt chị ấy nữa.

Do chị ấy là sát thủ chăng?

Tên đang giữ Mimiko kề thanh kiếm của hắn lên cổ chị ấy và lớn tiếng.

- Ngồi yên!

Nếu dám động đậy thì con ả này sẽ chết! (Jaris)

Tên hắn là gì nhỉ...

Thôi kệ đi.

Câu thoại nghe quen thật ha.

Trong khi hắn đang dùng Mimiko làm con tin thì gã pháp sư kia dùng ma pháp lên chị ấy.

Không ai trong số chúng tôi cử động, và ma pháp kia nhanh chóng hoàn thành.

Sau đó, một nụ cười tởm lợm xuất hiện trên gương mặt của chúng.

- Ta đã yểm phép lên người con bé này rồi.

Giờ thì ngoan ngoãn mà nghe lời chúng ta đi, nếu không thì nó sẽ chết đấy. (Enad)

Sau đó là cuộc nói chuyện riêng của chúng.

Nội dung thì là về việc chúng sẽ chọn ai trong số chúng tôi để thoả mãn bản thân chúng.

Phải nghe những lời đó ở khoảng cách gần, tội nghiệp Mimiko ghê.

Thôi, xử lí nhanh lũ này để còn đi ngủ nào.

- Mấy người mau bỏ Mimiko ra, nếu không thì đừng trách. (Lucia)

Và... chúng cười ầm lên.

Tôi cũng không nghĩ rằng chúng sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời đâu, vì đám này là phản diện thường thấy mà.

Nhìn qua thì chúng tôi đang gặp bất lợi, và tên pháp sư bên kia đã đặt kết giới cách âm rồi nên chẳng thể kêu cứu được.

Nói chung là, chẳng có lí do gì mà chúng phải sợ cả, trừ ra cái tông giọng của tôi.

- Ta nói lần cuối.

Thả ra! (Lucia)

Và trước khi chúng kịp cười thì đã phải ngậm miệng vì có 2 lưỡi kiếm đang kề cổ từng tên.

Những thanh kiếm lơ lửng trong không khí dễ dàng khiến chúng bị thương, dù rằng level và trang bị của chúng rất tốt.

Sau đó là tiếng kêu gào trong hoảng sợ.

- Mày mà động đậy là tao giết nó đấy!

Nếu không muốn nó chết thì cất đám kiếm này đi ngay! (Jaris)

Vẫn là những lời thoại quen thuộc của lũ ác nhân phổ thông khi có con tin.

A~, đám này khiến tôi nhớ Trái Đất quá đi.

Theo kịch bản thì đám này sẽ mất con tin rồi sau đó là ăn hành ha.

Vào lúc đó, bộ áo Mimiko đang mặc phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.

Sau đó, chị ấy nhìn lên kẻ đang giữ mình và đọc tên kỹ năng.

- Tuyệt kỹ ám sát. (Mimiko)

Ngay sau đó, Mimiko xuất hiện sau lưng tên kiếm sĩ kia.

Trước khi kịp ngạc nhiên, hắn đã bị Mimiko đạp vào lưng.

Cơ thể hắn đập mạnh xuống sàn.

Hai thanh kiếm đang kề cổ hắn cũng góp vui bằng hai vết cắt ở cổ.

Máu bắt đầu chảy ra.

Do không cắt trúng động mạch nên kệ hắn nằm đó đi, dù sao thì vết thương đó cũng tự hồi phục thôi.

- Cái...

Mày vừa làm gì hả!? (Fuga)

Tên cầm đại kiếm kia gầm lên.

Tên hắn là gì nhỉ, Futa à...

ấy, bậy bậy, tác hại của việc bị tên kia đầu độc bắt đầu xuất hiện rồi.

Hắn dùng Gia tốc và Cường hoá để thoát khỏi hai thanh Đa Hình Kiếm, sau đó đưa tay ra sau lưng định rút kiếm ra.

Ngay khi hắn chạm tay vào thanh kiếm thì...

- Ta không muốn căn phòng loạn hết lên đâu, thế nên dừng lại được chứ? (Yumi)

Thanh kiếm của Yumi kề vào cổ hắn trong khi chị ấy nói thế.

Mắt tên đó mở to trong ngạc nhiên, và tay hắn dừng ngay lại.

Tôi chuyển những thanh kiếm dùng để đe doạ hai tên kiếm sĩ sang ngăn cản tên cung thủ hành động.

Kẻ cuối cùng còn lại là tên pháp sư.

Ánh mắt hắn đầy sự giận dữ.

- Lũ chúng mày dám...!?

Vậy thì con bé kia sẽ phải chết! {Dấu ấn chết chóc}. (Enad)

Và...

Chẳng có gì xảy ra cả.

Cái ma pháp đó bị vô hiệu hoá từ khi áo của Mimiko phát sáng rồi cơ.

Gì thì gì, an toàn vẫn là trên hết mà.

Tôi không bao giờ mạo hiểm mạng sống của người khác đâu, và người thân thì lại càng không.

- Mất con bài cuối cùng rồi hả?

Giờ đầu hàng được chưa? (Lucia)

- V-Vô lí!

Không đời nào ma pháp của ta bị phá được!!! {Dấu ấn chết chóc}! (Enad)

- Câm đi, đồ khốn! (Lucia)

Tôi dịch chuyển ra sau lưng tên pháp sư và cho hắn một cú đá vào lưng.

Cơ thể hắn bay đi như một mũi tên có yểm phép và đập mạnh vào tường.

Ồn ào thật

Sau đó chúng tôi trói chúng bằng dây phong ấn ma lực.

Sợi dây này rất bền nên không cần phải lo chúng bị đứt chỉ vì sức mạnh vật lí thông thường.

Xong xuôi mọi chuyện, tôi mang chúng đến chỗ Thuyền trưởng.

Nhân tiện, tôi đã ghi hình toàn bộ cảnh chúng xâm nhập và đe doạ vào viên Ngọc Ghi Hình gắn trong phòng rồi.

Lần này có cả chứng cứ nên chắc chắn rằng chúng sẽ bị xử thôi, còn nếu xử không thoả đáng thì tôi có thể vẫn dẫn hắn đi gặp cha vợ của mình.

Xong việc, tôi trở về phòng và tiếp tục giấc ngủ của mình.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 94: Ranoza - Thành phố của Trái Đất ở thế giới fantasy


I'm still alive
______________________________________
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến được Vương quốc quái vật, Ranoza.

Tôi thật sự rất vui khi tới được đây luôn á.

Chuyến đi rất yên bình và thoải mái, nhưng vấn đề lại nằm ở ngày hôm qua.

Cái flag chìm tàu đã hoạt động một cách mạnh mẽ vào ngày cuối cùng trên biển.

Đủ loại quái vật liên tục xông đến tấn công con tàu với tần suất dày đặc đến mức không nghỉ ngơi nổi.

Thời tiết lúc đó còn khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn nữa.

Những cơn cuồng phong liên tục nổi lên, những ngọn sóng cao vài mét liên tục đánh vào khiến con tàu chao đảo.

Thậm chí là còn gặp cả sóng thần nữa chứ!

May mắn là thế giới này không phải Trái Đất nên có thể dùng ma pháp và kiếm kỹ để phá cơn sóng đó, chứ nếu không thì tiêu chắc rồi.

Hết ngày hôm đó, tất cả chúng tôi đều cạn kiệt sức lực, thậm chí là Sofia còn chẳng 'chọc phá' tôi nữa mà.

Maa, dù sao thì mọi chuyện cũng xong rồi.

Tôi lúc này đang đứng trên boong tàu cùng mấy cô vợ của mình.

Ở phía xa xa, bóng của bến cảng đã hiện ra rồi.

Con tàu càng đến gần, cái bóng lại càng lớn và bến cảng cũng rõ dần.

Cảm giác thích thú khi đến một vùng đất mới lại lấp đầy trái tim tôi.

Khi chúng tôi đã đạt đến khoảng cách có thể nhìn bến cảng một cách rõ ràng thì tôi đã sốc.

Không chỉ tôi, mà cả Haruko cũng thế.

Lí do khiến chúng tôi như thế là...

- Do chị nhìn nhầm, hay do cảng kia thực sự trông giống trên Trái Đất vậy? (Haruko)

- Vậy không phải chỉ có mình em thấy thế nhỉ? (Lucia)

Trước mắt tôi là một nơi đầy tàu thuyền lớn nhỏ khác nhau.

Trên bờ, những công nhân với đủ chủng tộc đang đi qua lại tấp nập, mỗi người đều tập trung cao độ vào công việc của mình.

Đúng với cái tên Vương quốc Quái vật, những người ở trên bờ phần lớn là những chủng tộc quái vật như Orc, Orge, Goblin, Minotaur,...

Trên trời, những con Wyvern, Cá voi bong bóng,... và thậm chí là cả Rồng đang chở trên lưng những thùng hàng lớn.

Một khung cảnh rất phù hợp với bến cảng nằm trong top thế giới.

Nghe thì có vẻ rất tuyệt và đậm chất fantasy, nhưng lí do tôi và Haruko nói nó giống với Trái Đất là có lí do cả.

Những thùng hàng trên lưng các “nhân viên vận chuyển” trên không kia được làm bằng kim loại và có nhiều màu sắc, cái mà ở Trái Đất người ta gọi là thùng Container ấy.

Những người vận chuyển ở dưới đất đang chất hàng vào trong những thùng như thế, sau đó chúng được đưa lên lưng của những con Cá voi bong bóng bằng thứ trông như là cần cẩu nam châm ở trên Trái Đất.

Mà tôi cảm nhận được Lôi ma pháp ở mấy cái cần cẩu đó nên chắc nó là nam châm thật.

Lại mấy người anh hùng thời trước tạo ra tạo ra cảnh này à?

- Những quái vật có linh hồn phần lớn là do được chuyển sinh, vì thế nên vốn dĩ họ đã có kiến thức như thế rồi.

Về phần còn lại, con của hai quái vật có linh hồn thì cũng sẽ sở hữu linh hồn trong cơ thể. (Kaori)

Vậy đây là lí do nhỉ.

Cả 1 đất nước toàn người chuyển sinh thì tất nhiên là không thiếu những người trưởng thành, cùng với đó là những nghề nghiệp ở thế giới kia rồi.

Khác với các anh hùng được triệu hồi là những học sinh còn chưa xong Đại Học, những người chuyển sinh này vốn dĩ có chuyên môn của bản thân.

Vì thế, họ có thể đem nền văn minh của Trái Đất và tái lập ở đây.

Cơ mà, việc này kể cũng khá lạ, vì nếu có một đất nước thế này thì tại sao nền khoa học kỹ thuật của thế giới này lại lạc hậu đến thế nhỉ?

Tôi tạm gác lại thắc mắc của mình do tàu đã cập bến.

Những người trên tàu bắt đầu đi xuống cảng.

Trong số những hành khách có khá nhiều người làm một khuôn mặt ngạc nhiên và hứng thú.

Nhìn vẻ mặt của họ thì tôi đoán là họ mới tới nơi đây lần đầu thôi.

Mà, chẳng nói đâu xa, Sofia cũng đang ngơ ngác nhìn xung quanh như nhà quê mới lên tỉnh đây này.

Xứng đáng với danh hiệu “Cảng lớn bậc nhất thế giới” và “Vương quốc quái vật”, nơi này thực sự rất đông và tấp nập và tất nhiên là số lượng chủng loài rất lớn.

Chỉ trong tầm mắt của tôi thôi cũng đã có ít nhất hơn 10 loài khác nhau nếu chỉ tính quái vật.

Orge, Minotaur, Titan,... xuất hiện rất đông và đang làm những công việc phù hợp với đặc điểm của chủng loài.

Cảnh quan quanh đây, đối với tôi, là vừa quen vừa lạ.

Một nơi mà con người và quái vật chung sống vốn đã không dễ thấy, và việc tất cả họ đều đang mặc đồng phục càng khó thấy hơn.

Cứ tưởng tượng ra cảnh một Goblin đang chỉ đạo một nhóm Orc để làm việc đi, hoặc một Minotaur ngồi điều khiển mấy cái máy có gắn nam châm là hiểu liền thôi.

- Thật không ngờ rằng một nơi như thế này có tồn tại đó. (Haruko)

Tôi đồng ý với chị ấy.

Một đất nước nơi khoa học và ma thuật cùng tồn tại cũng chẳng hề dễ thấy, kể cả có là trong light novel đi nữa.

- Trông kìa, quái vật nơi này khác hẳn với đám hoang dã luôn đó. (Sofia)

- Tất nhiên, họ là những công dân của một vương quốc lớn mà.

Trừ ra những đặc điểm về chủng loài thì họ hoàn toàn giống với nhân loại đó.

Mà, đúng hơn thì họ còn có vẻ phát triển hơn chúng ta nữa cơ. (Hana)

Đúng như Hana nói, những người này đã sinh sống và lớn lên trong một thế giới hiện đại mà.

Còn về phép so sánh của Sofia thì giống như là đang so một con người với con khỉ vậy.

Những quái vật ở đây rất ư là lịch sự và cũng được giáo dục rất tốt luôn đó.

- Dù sao thì đất nước này cũng có trường học ở khắp nơi mà. (Lucia)

- Sao em biết?

Em đã tới đây rồi à? (Sofia)

- Em chưa đến bao giờ, nhưng nó được viết bên trong đây nè. (Lucia)

Tôi đưa cho Sofia một tập giấy dày vài trang với dòng chữ “Giới thiệu và hướng dẫn du lịch ở Ranoza” ở trang đầu.

- Hở?

Em lấy nó ở đâu thế? (Sofia)

- Nó được phát cho tất cả mọi người trên tàu mà.

Chị không lấy à? (Lucia)

- Có sao? (Sofia)

Những người còn lại gật đầu và lấy ra quyển hướng dẫn.

Vậy là trong số chúng tôi chỉ có mỗi Sofia không có thôi.

Hình như lúc đó chị ấy đang ngủ thì phải.

Lấy lại quyển hướng dẫn, tôi đọc những nội dung bên trong nó.

Trong đây còn đính kèm bản đồ của khu cảng này nữa.

Chuẩn bị kỹ càng ghê.

Sofia cũng đưa đầu đến để đọc quyển hướng dẫn chung với tôi.

Cơ mà...

- Sofia này, có cần phải tới mức này không thế? (Lucia)

- Tất nhiên! (Sofia)

Mặt của Sofia áp sát vào mặt tôi, còn tay chị ấy thì đặt ở eo của tôi.

Cái này thì cần thiết chỗ nào cơ chứ!?

Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng lên vì ngượng, vì thế nên tôi quyết định tập trung vào quyển hướng dẫn nhỏ trên tay tôi.

Sau khi đọc hết quyển hướng dẫn kia thì tôi cũng đã nắm được một số thông tin về đất nước này rồi.

Tóm tắt lại thì nơi này rất giống Trái Đất, là hỗn hợp giữa văn hoá Tây phương và Đông phương.

Cái mà tôi chú ý nhất là một bãi biển ở đất nước này, nơi được mệnh danh là “bãi biển đẹp nhất thế giới”.

Chuẩn bị đi tắm biển thôi nào~.

Tôi đột nhiên tưởng tượng đến cảnh mấy cô vợ của mình mặc áo tắm.

Yup, bãi biển thẳng tiến thôi!

- Mấy chị muốn đi tắm biển không? (Lucia)

- Được thôi! (Sofia)

- Miễn em thích thì đi đâu cũng được. (Hana)

- Nghe hay đó. (Haruko)

- Biển à... (Mimiko)

Đã có ba người đồng ý rồi.

Còn Mimiko và Yumi thì kéo nhau ra một góc và bàn bạc gì đó.

Sau đó thì hai người họ quay lại với một nụ cười tươi rói... có chút kì lạ nữa.

- Đi thôi! (Yumi)

- Chị cũng đồng ý, nhưng trước đó thì chị cần mua sắm vài thứ. (Mimiko)

Chắc họ cần mua đồ tắm.

Cứ từ từ thoải mái thôi, dù sao thì chúng tôi vẫn còn rất nhiều thời gian mà.

Việc đầu tiên cần làm lúc này là áp giải lũ tội phạm này đến Hội đã, nhân tiện nhận thưởng luôn.

Chúng tôi dẫn theo đám tội phạm kia đến Hội Mạo hiểm giả.

Những Mạo hiểm giả còn lại cũng đi với chúng tôi do tiện đường, vì dù sao thì Hội cũng nằm bên trong thành phố.

Theo quyển hướng dẫn du lịch, chúng tôi tìm đến một bến xe cách bến tàu không xa.

Nơi đây có thiết kế giống bến xe buýt ở Trái Đất, với những hàng ghế nhựa được sắp xếp ngay ngắn.

Ở đây có khá đông người, và tất nhiên rồi, đa chủng loài.

Sau một vài phút, một chiếc xe đã tới.

Một chiếc xe cao khoảng 3m, dài, nhiều cửa sổ, được sơn màu xanh lá xuất hiện.

Nói cho dễ hiểu, à thì, xe buýt đó.

Xe buýt này chỉ khác ở Trái Đất là nó không sử dụng bánh xe mà được một đàn Kiến lực sĩ chở trên lưng thôi.

Như tên gọi thì loài quái vật này rất khoẻ, và lũ này cũng chỉ là quái vật thuần hoá thôi nên không cần phải lo đâu.

Chúng tôi cùng những người ở bến di chuyển lên xe.

Trên xe thậm chí còn có cả tài xế và người thu vé, hơn nữa còn có cả bánh lái nữa chứ!

Chúng tôi mua vé và ngồi vào chỗ của mình.

Khi tất cả hành khách đã vào chỗ, xe bắt đầu lăn bánh...

à, bước đi.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 95: Tới bãi biển thôi~


Sau một lúc đi xe thì chúng tôi đã tới nơi.

Chúng tôi bước xuống trạm dừng.

Cách nơi đây khoảng vài chục mét là Hội Mạo hiểm giả.

May thật, đỡ tốn thời gian lôi lũ tội phạm này đi khắp nơi.

Ngồi trên xe mà hành khách cứ nhìn chằm chằm chúng tôi hoài, ngại lắm chứ bộ.

Với việc nơi đây là đất nước có nền văn minh hoàn toàn khác biệt, toà nhà của Hội Mạo hiểm giả trông cũng đặc biệt hơn những đất nước khác rất nhiều.

Thay vì tấm bảng hiệu bằng gỗ như ở những nơi khác, ở đây được làm bằng hộp nhựa có màu với ma cụ phát sáng bên trong.

Nói cho đơn giản thì nó là biển hiệu quảng cáo ở Trái Đất ấy.

Kiến trúc của toà nhà cũng hoàn toàn khác biệt.

Không phải được xây dựng từ gỗ hay đá theo kiểu cổ xưa, toà nhà này được xây dựng theo phong cách phương Tây ở Trái Đất.

Hội Mạo hiểm giả trước mắt tôi có kích thước rất lớn theo hình chữ nhật, cao tới 5 tầng, được xây dựng từ chất liệu như bê tông hoặc đúng là nó thật.

Tòa nhà có tông màu chủ đạo là màu trắng phối với nhiều màu khác nhau một cách hài hòa.

Thú thực, nếu không phải do tấm biển hiệu thì chẳng đời nào tôi nghĩ đây là toà nhà của Hội Mạo hiểm giả đâu.

Nó giống một căn biệt thự hơn nhiều.

- Vậy...

đây là Hội Mạo hiểm giả à? (Haruko)

- Theo bản đồ và tấm biển hiệu thì đúng là nó đó. (Lucia)

- Nơi này có khác gì dinh thự của mấy quý tộc bậc cao đâu, có khi còn hơn nữa ấy. (Hana)

Và hai người còn lại thì chỉ có thể gật đầu.

Một toà nhà thế này để dành cho những kẻ làm nghề chiến đấu với quái vật, không nhìn thấy thì ai tin nổi chứ.

Những kẻ đến từ thế giới khác lúc nào cũng biết cách gây sốc cả.

Dừng lại việc cảm thán và ngạc nhiên, chúng tôi quyết định tiến vào.

Con đường dẫn từ đường tới cửa được lát đá hoa cương và cực kỳ sạch sẽ, hai bên đường là bãi cỏ xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng cùng vài bông hoa mọc trên đó.

Những cánh bướm đầy sắc màu nhẹ nhàng vờn những bông hoa.

Một quang cảnh tuyệt vời đang diễn ra tại bãi cỏ bên đường.

Để làm được thế này... người làm vườn thực sự rất đáng nể đó.

Khu vườn tí hon kia đã hút mất sự chú ý của mấy cô nàng đi cùng tôi, thế nên chúng tôi mất thêm chút thời gian trước khi đến được cửa ra vào của toà nhà.

Mà, được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của họ nên quãng thời gian đó thực sự đáng giá.

Cửa ra vào của toà nhà là một cánh cửa kính.

Từ bên ngoài, tôi có thể nhìn thấy được những gì đang diễn ra bên trong.

Khác với cảnh thường thấy ở những chi nhánh Hội Mạo hiểm giả tôi đã thấy, bên trong toà nhà này chỉ có ít người mang vũ khí đang chọn nhiệm vụ trên một tấm bảng.

Không hề có những người đang ăn uống, nhậu nhẹt bên trong.

Tôi đẩy cánh cửa và bước vào.

Ngay khoảnh khắc đó, không khí mát lạnh từ bên trong ùa ra bên ngoài.

Dù rằng trên xe buýt cũng có điều hoà, nhưng tôi vẫn bị luồng khí lạnh này làm ngạc nhiên.

Cảm giác như vừa bước vào ngân hàng hay siêu thị ở Trái Đất vậy đó.

Chúng tôi nhanh chóng bước vào bên trong và đóng cửa lại.

Trong khi cảm nhận sự mát mẻ ở đây, tôi nhìn quanh căn phòng này.

Ở góc phòng có hai cầu thang lớn nằm tại góc phòng, một cái ở bên dãy bàn tiếp tân, cái còn lại thì ở cuối dãy ghế ngồi.

Giữa hai cầu thang đó là sơ đồ của toà nhà được dán trên tường.

Sàn nhà thì được lát gạch, còn bàn tiếp tân thì mang hơi hướm hiện đại.

Tiếp tân ở đây cũng đến từ đủ chủng tộc và đều là những cô gái trẻ.

Mà, thực ra thì tôi không nghĩ là họ trẻ như vẻ ngoài đâu.

- Bầu không khí hoài cổ thật. (Lucia)

- Đúng thế nhỉ.

Một nơi rất hiện đại nhưng lại gợi nhớ về quá khứ. (Haruko)

Ba người kia thì làm gương mặt không hiểu gì, thế nên tôi phải giải thích cho họ.

Tôi đoán là sẽ còn phải giải thích nhiều việc đây, nếu nơi nào ở Ranoza cũng giống thế này.

Sau khi xong việc hồi tưởng và giải thích các thắc mắc, chúng tôi bắt đầu tiến đến bàn tiếp tân để hoàn thành mục đích của mình.

Bàn chúng tôi hướng đến là của một cô gái giống hệt người thường, trừ ra cái sừng ở giữa trán.

Loài tiến hoá đặc biệt của Orge, Orge nữ đế.

Cô ấy cũng rất xinh đẹp nữa, dù rằng quái vật chủng đặc biệt thường thì ai cũng đẹp.

- Xin chào.

Mọi người muốn giao hay nhận nhiệm vụ thế ạ? (Tiếp tân)

Một giọng nói phù hợp với ngoại hình.

Tôi cảm thấy vui vì không bị cô ấy làm bất ngờ.

Do có nhiều bất ngờ từ sáng đến bây giờ rồi, thế nên tôi cũng hơi sợ.

Lỡ cô ấy mà nói giọng của một ông già thì chắc tôi khóc mất thôi.

- Chúng em muốn trả nhiệm vụ ạ. (Lucia)

Sau đó là những thủ tục trả nhiệm vụ bình thường.

Trong lúc đó thì cũng có vài người đi xuống từ cầu thang bên dãy ghế ngồi.

Trên người họ có mùi của thức ăn, thế nên có lẽ là ở tầng trên có nhà hàng hay gì đó đại loại vậy.

Dù sao thì chi nhánh này có nhiều tầng, thế nên việc có nơi ăn uống cũng chẳng có gì là lạ.

- Thủ tục đã xong rồi ạ.

Đây là thẻ của mọi người.

Mọi người còn cần gì nữa không? (Tiếp tân)

Đã xong việc đầu tiên, giờ thì tới việc giảm nhẹ gánh nặng thôi nào.

- Chúng em muốn giao nộp lại chúng cho Hội ạ. (Lucia)

Tôi nói rồi chỉ vào lũ tội phạm đang bị chúng tôi lôi theo.

Sau đó, tôi đặt thẻ của chúng lên trên bàn cùng viên Ngọc ghi hình và nói tiếp.

- Đây là thẻ của chúng và viên ngọc ghi lại bằng chứng phạm tội của chúng.

Bên trong viên ngọc có đầy đủ những gì đã diễn ra.

Xin hãy kiểm tra thông tin và xử lí chúng một cách chính đáng ạ. (Lucia)

Thường thì chúng tôi sẽ phải kể lại toàn bộ câu chuyện.

Tuy nhiên, do tôi đã có viên ngọc này thế nên việc đó là không cần thiết.

Ngoài ra thì việc kể lại những gì đã diễn ra sẽ khiến tâm trạng của tôi trở nên bất ổn mất.

- Chị hiểu rồi.

Vậy thì chị sẽ gửi viên ngọc lên cho Trưởng Hội.

Tuy nhiên, xin mọi người hãy thường xuyên đến các chi nhánh của hội nhé, vì có thể sẽ có vài việc cần đến sự hiện diện của mọi người đó. (Tiếp tân)

- Được thôi ạ. (Lucia)

Chúng tôi giao nộp mấy tên tội phạm kia cho cô gái tiếp tân.

Ảnh của chúng tôi cũng được chụp lại để tiện cho việc kêu gọi.

Vậy là đã xong một việc nữa.

Giờ thì đến việc cuối cùng, đi tắm biển.

Chúng tôi cần mua những đồ cần thiết, và lần này, Mimiko là người hỏi thông tin.

Sao trông chị ấy có vẻ hưng phấn thế nhỉ?

- Xin cho em hỏi một chút được không ạ? (Mimiko)

- Tất nhiên rồi.

Có chuyện gì ạ? (Tiếp tân)

- Trong thành phố này có nơi nào bán đồ đi biển không ạ? (Mimiko)

- Đồ đi biển sao?

Những cửa hàng quần áo ở đây cũng có bán đồ bơi, nhưng nói thật thì không có nhiều sự lựa chọn cho lắm do chúng ưu tiên về an toàn khi chiến đấu với quái vật dưới đại dương hơn.

Nếu mọi người định đi tắm biển thì tôi khuyến khích mua ở Craber.

Nơi đó sẽ có nhiều mẫu mã hơn và cũng tiện đường nữa. (Tiếp tân)

- Cảm ơn rất nhiều ạ. (Mimiko)

Chúng tôi chào cô ấy và đi ra bên ngoài.

Trong lúc đó thì Mimiko nói gì đó với những người còn lại.

Do kỹ thuật của chức nghiệp sát thủ nên tôi chẳng nghe được gì cả.

- Vậy mọi người muốn mua đồ ở đây hay đến bãi biển luôn? (Lucia)

- Tất nhiên là bãi biển rồi! (Cả 5)

Cùng lúc luôn kìa!

Đôi khi, tôi cảm thấy họ hợp nhau quá trời.

Mà, ý họ đã thế rồi thì làm theo thôi nào.

- Được thôi.

Vậy mọi người muốn đi đường bộ hay đường hàng không đây? (Lucia)

Sau khi bàn bạc thì chúng tôi quyết định đi xe.

Tận hưởng cảm giác mát mẻ khi ở trên xe cũng không tệ.

Và thế là, chúng tôi tiến đến bãi biển của thành phố Craber ở Ranoza, nơi nằm trong top 5 bãi biển đẹp nhất thế giới.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Thông báo dừng


Ya, như cái tên đã nói, tui sẽ dừng bộ này.

Lí do thì có 2 cái chính:- 1: Lí do chủ yếu: Chắc ai đọc tới đây thì cũng thấy rồi, truyện càng ngày càng xuống dốc.

Tui cũng thấy thế, sợ viết tiếp thì lại nát luôn, mà tệ đến thế thì động lực cũng chẳng còn (=.=); - 2: Hmm, cái này thì cũng chỉ là phụ thôi, cơ mà ức quá thì phải nói.

Phần mô tả có viết là "góp ý", và có vẻ như là nó gây ra khá nhiều hiểu lầm.

Điển hình là chẳng thiếu những thành phần "dân chuyên OLN đến từ hako" đầy vẻ tkuoq daq đến "góp ý" với những lời "thân thương" như: "Đăng trên hako thì bay màu trong vài phút", "lượt xem thì nhiều nhưng lại chẳng ra gì",...

Tui ko có ý xúc phạm, ngoài ra thì còn biết ơn những ai góp ý, cơ mà mấy câu như ở trên thì lại đầy ra, thỉnh thoảng kiểm tra thông báo mà phát bực.

Có nhiều người nói tui mặc kệ lũ đó đi, cơ mà tui cũng chỉ có giới hạn thôi chứ.

Vậy đó.

Tóm lại thì tui sẽ dừng truyện ở đây.

Cảm ơn những ai đã đọc và theo dõi tui đến giờ rất nhiều.

Giờ thì tui sẽ viết tiếp bộ kia.

Mà, nếu mọi người muốn thì sẽ có bản remake bộ này trong tương lai không quá xa, và tất nhiên là hay hơn rồi ^_^Một lần nữa, cảm ơn rất nhiều.

Bye~
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Remake - Mở đầu


Chương này chỉ mang tính chất thông báo rằng bộ này chưa dead (và cho đủ 100 chương nữa)
______________________________________
Tiếng chuông báo thức vang vọng trong căn phòng nhỏ bé, cố gắng kéo tôi dậy khỏi giấc ngủ.

Như rất nhiều người khác, tôi đưa tay về chỗ cái điện thoại để tắt cái báo thức đó đi mà trở về lại với cõi mộng mơ.

Tuy nhiên, khi tay tôi còn chưa kịp vào thì một tiếng hét phát ra:

- Dậy nhanh lên!

Hôm nay là ngày đi du lịch đấy!!!

Cái giọng kia chẳng xa lạ gì đối với tôi nữa, ngày nào tôi cũng nghe nó gần như mọi lúc.

Ừ, giọng của tôi đấy chứ ai.

Do biết rằng kiểu quái nào mình cũng quên mất việc đi chơi mà tắt điện thoại ngủ tiếp, thế nên tôi đã làm riêng một cái ghi âm và đặt nó làm chuông báo thức cho hôm nay.

Tôi cũng làm cách này vài lần rồi, và lúc nào cũng hiệu quả.

Tôi bật dậy khỏi giường, dụi mắt cho tỉnh ngủ rồi đi vệ sinh cá nhân.

Tôi cũng xin tự giới thiệu luôn, tôi tên là Vũ Hoàng Minh, 17 tuổi, một đứa học sinh bình thường với sở thích chơi game ít nhất 4-5 tiếng một ngày, và có lẽ là wibu nữa.

Hmmm, wibu mà lại bình thường á?

Thời đại nào rồi cơ chứ?

Game thực tế ảo thì đầy ra, nên kiểu gì cũng thành wibu thôi.

Người ta nói, thời này thì 1 là wibu, 2 là quý bửu.

Thế đấy.

Vệ sinh cá nhân xong, tôi đi thay đồ, lấy cái điện thoại bỏ vào túi rồi đeo cái balo chứa những thứ mình đã chuẩn bị cho chuyến đi lên lưng rồi rời khỏi phòng.

Tôi đi xuống dưới nhà.

Bữa sáng của tôi đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.

Bây giờ là 6h30, cha mẹ tôi đều đã đi làm nên nhà chẳng còn ai cả.

Tôi ngồi xuống ghế, ăn nhanh bữa sáng của mình rồi rời khỏi nhà, tất nhiên là không quên khoá cửa.

Sau đó, tôi bắt đầu tiến về phía trường của mình.

Mất 15 phút cho chuyến đi từ nhà đến trường của tôi.

Tôi luôn đi bộ đến trường mỗi sáng, xem như là một bài thể dục ngắn.

Có lẽ việc này cũng giúp tôi ngăn mỡ thừa xuất hiện nữa, ai biết được.

Trở lại với hiện tại, tôi đến nơi lúc 6h55, cách thời gian khởi hành trên lí thuyết là 5 phút.

Lí do tôi nói rằng “trên lí thuyết” thì chắc ai cũng hiểu.

Mấy chuyến đi chơi có bao giờ xuất phát đúng lúc đâu, kể cả đi chơi với bạn hoặc đi với tập thể nào đó.

Tôi vừa đi vừa nhìn quanh để tìm lớp của mình.

Cũng không quá khó để tìm thấy, vì kiểu gì thì mỗi lớp cũng tự tụ tập với nhau rồi.

Tôi đi về phía lớp của mình.

Từ xa, một người nhìn thấy tôi và hét lớn:

- Minh, ở đây này!

Đó là một cậu trai bằng tuổi tôi, và tôi cũng biết cậu ta rất rõ.

Đó là thằng bạn thân của tôi.

Chúng tôi đã quen nhau từ khi còn nhỏ và học chung lớp với nhau suốt từ lớp 1 tới giờ.

Nó tên là Nguyễn Đức Duy, một đứa rất nổi tiếng trong trường tôi với nhiều điểm nổi bật như đẹp trai, học giỏi,...

Và tất nhiên, nó nhiều người theo đuổi cực kì.

Tuy nhiên, nó vẫn chưa có bạn gái vì nó là một thằng lolicon.

Tôi thấy tội nghiệp cho mấy cô gái bị nó từ chối đấy.

Nhân tiện thì, tôi với nó là 2 thằng đồng chí khi mà toàn bày trò cùng nhau.

Chơi game thì rủ nhau, bày trò để nghịch cùng nhau, thỉnh thoảng thì vào sổ đầu bài cùng nhau, và thậm chí là đến đánh lộn cũng rủ nhau.

Ừ thì giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi, nhưng vào sổ đầu bài cùng nhau thì vẫn còn.

Và, tôi không có phải lolicon như nó nhá!

- Đến muộn thế?

Tao còn tưởng mày nghỉ rồi chứ.

- Muộn gì, thế này còn sớm chán.

Làm như là xuất phát đúng 7h thật ấy.

- Cũng đúng.

Sắp đến giờ rồi mà tao còn thấy lớp nào cũng kêu thiếu.

- Đấy, có gì đâu mà lo.

Nói xong câu đó thì tôi cũng đã đến chỗ lớp của mình.

Số người đi có vẻ đông hơn tôi tưởng tượng.

Ai mà ngờ được một chuyến đi chơi dài ngày với trường lại kéo được hơn 2/3 lớp thế này chứ.

Ngoài ra thì có vẻ vẫn còn chưa tới đủ nữa.

- Chào cậu, Minh.

Một cô gái lên tiếng chào tôi.

Một mỹ nhân với mái tóc đen dài sau lưng, gương mặt xinh xắn dễ thương, body như người mẫu và làn da trắng không tì vết.

Cô nàng tên là Trần Thị Mỹ Anh, và cũng là bạn thân của tôi luôn.

Nói cho đúng thì ba đứa chúng tôi và bạn từ nhỏ và lớn lên cùng nhau đấy.

Cô ấy còn có nhiều điểm tốt hơn cả cái thằng bên cạnh tôi, có thể nói là gần như hoàn hảo luôn.

Tất nhiên, một người như thế thì chẳng thiếu kẻ theo đuổi.

Nếu xem mỗi người theo đuổi cô ấy là một tờ giấy rồi đem đi đóng thành sách, thì chắc chắn là nó sẽ còn dày hơn cả 1 quyển Sherlock Holmes, còn hơn bao nhiêu thì chưa biết.

- Chào Anh.

- Thôi đi mà.

Cậu nói kiểu đó dễ gây hiểu lầm lắm đấy.

- Nhưng đó đúng là tên cậu mà.

- Nhưng...

Tôi bật cười.

Thực sự thì trò này lúc nào cũng hiệu quả cả.

Cơ mà để làm được thì cần phải mặt dày cơ, thế nên cũng chẳng dễ đâu nhá.

Và tôi vừa bị thằng Duy cho 1 đập vào đầu.

- Cứ hở tí là cà khịa.

Thế nên tới giờ mày vẫn chẳng có ai để ý đấy.

- Cho tao xin đi.

Tao tự biết thân biết phận rồi.

Mà mày làm như là không cười ấy.

Tôi cũng trả lại cho nó 1 tát và nói thế.

Sau đó thì hai thằng cà khịa nhau thêm vài câu và cô nàng kia bật cười.

Chúng tôi tiếp tục nói chuyện với nhau và đợi xuất phát.

Đúng như dự đoán, 7h30 chuyến đi mới bắt đầu.

Chẳng có gì bất ngờ, tôi quen quá rồi.

Khi đã lên xe, mọi người bắt đầu làm những việc mình thích.

Giáo viên thì cố gắng tạo ra vài trò chơi nhỏ để tất cả tham gia nhưng chẳng được mấy người chú ý.

Vì thế, sau 5 phút thì cô chủ nhiệm của chúng tôi bỏ cuộc luôn và chuyển sang xem phim trên cái màn hình lớn gắn trên xe.

Và, hài hước làm sao, số người xem phim cùng cô còn nhiều hơn số tham gia trò chơi.

Sự thật phũ phàng, mấy trò kia còn không bằng một bộ phim.

Thay vì tham gia với cô giáo thì ba người chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau.

Chủ đề thì đủ loại, từ cuộc sống thường ngày đến phim, truyện, game,...

Và còn ngồi lập kế hoạch đi tham quan khi đến nơi nữa.

Tôi thì không biết nhiều lắm vì ít khi đi đâu xa, nhưng hai người kia thì đúng kiểu dân chuyên nghiệp.

Nhà có điều kiện mà.

Và thế là, chỉ sau một lúc thì chúng tôi đã có cả một danh sách những địa điểm cần đến.

Nghe hai người bọn họ nói thôi mà tôi cũng cảm thấy hứng thú, dù rằng tôi còn chưa tới bao giờ.

Thật đáng để mong chờ đấy.

- Ê Minh, tao đoán là hôm qua mày thức đêm đúng không?

Ít nhất là tới nửa đêm.

- Hử?

Sao mày biết hay thế?

- Vì mày đang ở trên top 1 sự kiện đây này!

Điểm tăng tới cỡ này thì chỉ có thức đêm mới cày nổi thôi!

Nó đưa cái màn hình điện thoại thẳng vào mặt tôi.

Tôi nhìn thấy cái bảng xếp hạng với tôi ở trên cùng và nó ở hạng 2.

Hai thằng cách nhau chỉ vài đơn vị điểm.

- Bạn bè với nhau mà mày làm thế với tao hả thằng kia...

- Ê, cái này không có liên quan gì hết nhá.

Thi đấu và bạn bè là hai vấn đề khác nhau hoàn toàn.

- Nhưng mày biết tao muốn nó tới cỡ nào mà.

- Kệ mày.

Tất cả là lỗi của mày đã thoát game sớm hơn tao 5 phút.

Tôi cười khiêu khích nó, khiến nó cầm lấy vai tôi và lắc trong sự cay cú.

Sau đó thì Mỹ Anh ngăn chúng tôi lại và nói:

- Hai người lúc nào cũng thế cả.

Chỉ là một cái hộp quà thôi mà.

Đúng như lời của cô ấy, đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi như thế này.

Phải nói là quen lắm luôn ấy chứ.

Nếu không nhầm thì đây cũng là lần thứ 5 rồi.

Tôi đã thắng tên kia 3 trong số 5 lần.

Lần nào cũng khá là sát nhau.

- Mỹ Anh nói đúng đấy, thế nên bình tĩnh lại đi.

Tao đang giúp mày cai nghiện mấy trò nhân phẩm đấy nhá.

Thằng lolicon kia nó cực thích mấy trò đỏ đen hoặc ngẫu nhiên trong game.

Thực ra thì cũng chẳng có hại gì vì nó chỉ sử dụng những thứ cày được trong game để thực hiện sở thích chứ không quăng cả tấn tiền vào đó, nhưng cái tính thích cà khịa nó nằm trong máu tôi rồi.

Thế nên tôi lúc nào cũng cố gắng tranh đua với nó.

Dù sao thì việc này cũng rất vui mà.

Vì câu nói của tôi mà nó còn cay cú thêm một lúc nữa.

Nhìn cái vẻ mặt của nó khiến tôi và Mỹ Anh không nhịn được cười.

Rất là giải trí đấy.

Sau một chuyến đi kéo dài vài tiếng, gần như chẳng rời khỏi xe trừ lúc giải quyết những nhu cầu thiết yếu, cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến được cảng.

Tại sao lại phải đến cảng á?

Tôi quên chưa nói à, chuyến đi lần này của chúng tôi là đến đảo Phú Quốc.

Tôi còn chưa được đi tàu lần nào nên đang rất háo hức.

Tôi còn chuẩn bị cả một đống đồ từ thức ăn vặt, thuốc, đồ sơ cứu,...

đây.

Có lẽ thế này là đủ để tận hưởng chuyến đi mà không lo trở ngại rồi.

Chúng tôi rời xe và được giáo viên hướng dẫn tập trung lại để chờ cho tất cả mọi người đến nơi.

Tôi có thể nhìn ra biển từ đây.

Một màu xanh ngọc bích trải dài đến tận chân trời, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho mặt nước trở nên lung linh huyền ảo.

Những cơn gió mát mẻ mang theo chút mùi vị của muối biển vào bờ.

Tiếng sóng biển vỡ tan khi đổ vào cảng tạo ra một thanh âm dịu dàng.

Sự kết hợp của những điều này quả thực tuyệt vời.

Tâm trí của tôi được thả lỏng chỉ từ việc có mặt ở đây.

Một lúc sau thì tất cả đã đến đông đủ.

Chúng tôi được đưa đến con tàu mà nhà trường đã thuê.

Đó là một con tàu chở khách rất lớn, ngoài ra thì trông nó còn rất mới nữa.

Tên của con tàu này được viết rất lớn và nổi bật ở trên thân tàu, Yết Kiêu 17.

Một điều khá thú vị đó là, tên của nhân vật nổi tiếng trong các trận thủy chiến ngày xưa giờ được đặt cho chuỗi tàu chở khách.

Lí do được đưa ra đó là muốn thể hiện sự yêu hoà bình của đất nước Việt Nam này.

Rất hợp lí nhỉ.

Tất cả mọi người lên tàu và lập tức xuất phát.

Tôi đứng trên boong tàu, tận hưởng những cơn gió mát mẻ và khung cảnh bến cảng dần nhỏ lại.

Không mất quá nhiều thời gian để con tàu đi đủ xa đến mức không nhìn thấy bờ.

Bây giờ, những gì trong tầm mắt tôi chỉ còn mặt nước lung linh huyền ảo, những đám mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm cùng một đàn chim đang bay lượn trên đó.

Nếu tôi là một hoạ sĩ với tâm hồn đầy nghệ thuật, tôi sẽ vẽ ngay một bức tranh về cảnh này.

Nhưng vì tôi chỉ biết vẽ người que và qua môn mỹ thuật bằng nhân phẩm, thế nên tôi sẽ dùng điện thoại để chụp.

Xong!

Công nghệ thật tuyệt vời.

Do cảm thấy tò mò, thế nên tôi quyết định đi dạo một vòng để tham quan con tàu.

Tôi rủ thêm cả Mỹ Anh và Duy, rồi thì họ trở thành hướng dẫn viên của tôi luôn.

Họ giới thiệu một cách rất chi tiết, như thể họ là thuyền viên trên con tàu này vậy.

Tôi biết rằng họ đi du lịch trên tàu rất nhiều lần, nhưng không ngờ được rằng họ có thể thông thạo đến mức này.

Nhà có điều kiện nó khác hẳn luôn ha.

Chúng tôi đi tham quan một vòng quanh con tàu.

Bằng cách vi diệu nào đó mà số người đi cùng chúng tôi ngày càng tăng dần lên.

Đến khi chúng tôi kết thúc chuyến tham quan thì có tới tận hơn chục người theo sau.

Hai người bên cạnh tôi có sức hút đáng sợ thật.

Nhân tiện thì, có một điều thú vị đó là nếu chỉ có ba đứa chúng tôi đi chung với nhau, tôi sẽ là người được chú ý nhiều nhất trong cả ba.

Lí do thì là hai người họ quá nổi tiếng, thế nên đứa bình thường như tôi sẽ trở thành điểm lạ.

Còn trong hoàn cảnh mà chúng tôi ở nơi đông người, hai người cạnh tôi đây sẽ trở thành tâm điểm.

Tôi nhìn vào cái đồng hồ được treo trên tường.

Bây giờ là 15h46.

Dù sao cũng chẳng còn gì làm nên tôi quyết định đi về phòng để chơi game.

Để rủ thêm hai người kia nữa đã.

- Tui đi chơi game đây.

Hai người chơi không?

- Lại định khịa tao hay gì?

- Tao hỏi thật, cứ nghĩ xấu cho tao thế.

- Vậy thì đi.

Còn Mỹ Anh thì sao?

- Ok!

Đi thôi nào!

Cô nàng có vẻ hào hứng.

Có lẽ là do cô ấy đã quá quen với mấy chuyến đi thế này nên cảm thấy không có gì đặc biệt.

Mà, dù sao đi nữa thì tôi cũng đã tìm được người chơi cùng, thế là được rồi nên quan tâm chi nữa.

Giờ thì đi chơi thôi nào.

Hôm nay tôi sẽ cố hoàn thành mục tiêu của mình, đó là bắt toàn bộ quái vật trong game về làm thú cưng.

Chỉ còn một con cuối cùng nữa thôi!

Cố lên nào!

Và hy vọng nhân phẩm tôi đủ cao để không bị KS mất nữa.

Sau vài phút, tôi đã ở trong game cùng 2 người bạn thân của mình.

Và, có một điều bất ngờ đó là tôi thấy nhân vật của cô giáo chủ nhiệm ở đằng xa.

Duy lên tiếng:

- Hình như kia là cô Trúc phải không?

- Ờ, đúng rồi.

Sao cô lại ở đây nhỉ?

- Muốn biết thì chúng ta cứ hỏi thôi.

Hai cậu đi theo tớ nào!

Và thế là Mỹ Anh chạy trước, và chúng tôi phải theo sao.

Nhiều lúc tôi cứ phải tự hỏi không biết cô ấy có phải là tiểu thư con nhà danh giá thật hay không nữa.

Khi ở với những người khác thì đúng là cô nàng rất ra dáng tiểu thư đài các, cơ mà khi chỉ có 3 đứa thế này thì Mỹ Anh lại chẳng khác một đứa con nít ham vui là mấy.

Mà, thoải mái thì cũng chẳng có hại nên cứ kệ đi.

Ba người chúng tôi chạy đến chỗ cô giáo chủ nhiệm.

Nhân tiện thì giới thiệu một chút, cô chủ nhiệm của chúng tôi tên là Phạm Thị Thanh Trúc, một giáo viên mới ra trường.

Năm nay là năm đầu tiên của cô ấy và được làm chủ nhiệm luôn.

Cô ấy là một người hiền lành, dịu dàng, luôn lo lắng cho học sinh nhưng vận may thì không được tốt lắm.

Nếu vận may cô tốt thì đã chẳng bị dính vào lớp của tôi.

Ngoài ra thì cô còn rất hiểu học sinh và khả năng hóng trend trên mạng của cô còn nhanh gấp đôi đám xếp top trong lớp của tôi nữa.

- Em chào cô.

- Huh?

A, Mỹ Anh đấy à.

Chào em.

Còn đây là...

Đang dở câu thì cô dừng lại đột ngột.

Tôi có thể thấy mắt cô ấy mở lớn khi nhìn thấy chúng tôi.

Trong khi tôi còn đang tự thắc mắc về cảnh này thì, một cách cực kỳ nhanh chóng, cô Trúc lướt tay trong không khí, hay đúng hơn là bảng chức năng ảo và lấy ra một xấp giấy cùng một cây bút.

Sau đó, cô ấy cầm lấy chúng bằng hai tay, đưa về phía tôi và Duy rồi nói một cách đầy sự hào hứng và vui mừng:

- Hai anh là Axl và Kazuo đúng không ạ!?

Em hâm mộ hai anh lâu lắm rồi!

Cho em xin chữ kí với ạ!

Mỹ Anh này, sao em quen được hai người họ thế!?

Sau khi đứng hình mất vài giây, tôi và hai người còn lại bật cười.

Giờ tôi mới nhớ ra đây là lần đầu tiên tôi dùng tài khoản chính của mình để gặp cô.

Chúng tôi cũng chơi game với cô vài lần rồi, nhưng tôi và thằng Duy đều sử dụng một tài khoản phụ với nhân vật là gương mặt và tên ngoài đời của chúng tôi để cô ấy dễ nhận diện, chỉ có Mỹ Anh là dùng thông tin và ngoại hình không qua chỉnh sửa mà thôi.

Vì thế mà cô Trúc mới không nhận ra hai đứa chúng tôi.

Thú thật thì tôi và thằng Duy cũng biết rằng mình có người hâm mộ, vì chúng tôi khá là nổi tiếng trong game này.

Nắm giữ top 1 và top 2 của game, và từng lên TV vài lần trong lốt nhân vật của mình.

Cơ mà, thực sự thì tôi không nghĩ rằng trong số đó có cả giáo viên chủ nhiệm.

Về phần xưng hô của cô giáo thì do cô ấy còn trẻ và sở hữu chiều cao hơi “khiêm tốn” chút so với chúng tôi.

- Cô...

Cô ơi.

Họ... là Hoàng Minh và Đức Duy đấy.

Mỹ Anh cố gắng nhịn cười và giải thích cho cô Trúc.

Sau đó thì đến lượt cô giáo đứng hình.

Rồi cô quay sang hỏi lại:

- Em nói thật à?

- Vâng ạ.

Không tin cô hỏi họ đi.

Ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm đưa sang hai chúng tôi.

Tôi gật đầu xác nhận.

Sau đó thì mặt của cô giáo đỏ lên.

Cô kêu lên một tiếng rồi chạy mất.

Tôi đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra rồi.

Thử hỏi có mấy người trong hoàn cảnh của cô ấy mà còn bình tĩnh được.

Cả ba người chúng tôi đuổi theo cô.

Việc đó không có gì khó khăn.

Tuy nhiên chúng tôi mất đến hơn 30 phút để khiến cô bình tĩnh lại.

Dù sao thì, được nhìn vẻ mặt chưa từng thấy của cô Trúc trong suốt quãng thời gian đó đã làm nó trở nên xứng đáng với công sức bỏ ra.

Việc dỗ dành...

À, khiến cô giáo bình tĩnh lại đã xong.

Giờ là chuyên mục hỏi đáp cùng giáo viên:

- Tại sao trước đây hai em lại không dùng tài khoản này để gặp cô mà lại dùng tài khoản phụ?

- Để giúp cô dễ nhận dạng ạ.

- Vậy tại sao hai em không cho cô biết là 2 em vẫn còn tài khoản này?

- Vì...

Em không nghĩ tới ạ.

Và chúng tôi bị cằn nhằn một trận nữa.

Cơ mà, dù sao thì mọi chuyện cũng kết thúc.

Mỹ Anh lên tiếng hỏi:

- Mà sao cô lại vào đây thế ạ?

Em tưởng cô phải ở ngoài kia để trông học sinh chứ?

- Cô nói thì các em cũng có chịu chú ý đâu chứ!

Đằng nào thì các em cũng sẽ tự chơi theo ý mình thôi!

Cô chán lắm rồi!!!

Cô giáo đã dỗi học sinh.

Một hoàn cảnh rất thú vị nhưng hình như hơi vô trách nhiệm.

Thôi kệ, ngoài đó còn đầy giáo viên và sẽ chẳng có thằng ngu nào nhảy xuống khỏi tàu đâu.

Mà kể cả có thì cơ chế an toàn cũng tự động vớt nó lên nên kệ đi.

- Vậy cô đi chơi với tụi em không?

- Được thôi.

Dù sao thì cô cũng muốn thử xem đi với người nổi tiếng cảm giác thế nào.

Và thế là chúng tôi đã rủ rê thành công cô giáo chủ nhiệm.

Giờ thì tận hưởng trò chơi nào.

Tuy nhiên, không ai trong số chúng tôi đã chú ý đến một điều bất thường, thứ sẽ trở nên quan trọng trong tương lai.
 
Back
Top Bottom