Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game

Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 78: Ngày đầu tiên nhàn hạ của chuyến hộ tống


Điểm thi Lịch sử của tui là 2.5, thế nên truyện có tiếp tục được hay không thì còn tùy vào cha mẹ nhá :v
Thông báo cho mọi người để có gì không bị ngỡ ngàng (mà 90% là không ổn rồi) (T.T)
_________________________
Cỗ xe ngựa của chúng tôi là loại bình thường được làm hoàn toàn từ gỗ, hai bên đều có cửa sổ.

Dù gọi như thế nhưng thực ra thì cửa sổ cũng chỉ là một lỗ hình vuông mà thôi, không có bất cứ thứ gì che lại cả.

Đến cả cửa ra vào cũng chỉ là một cái khung thôi.

Tôi cảm thấy hơi lo một chút vì có thể ba nàng công chúa của tôi sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng may mắn là họ nhanh chóng quen với nó.

Đoàn xe này gồm có 4 xe hàng, thế nên 3 tổ đội sẽ chia ra đi ở ba vị trí là: Dẫn đầu, chính giữa và cuối đoàn.

Việc này là để đảm bảo rằng Mạo hiểm giả sẽ có thể lập tức phản ứng khi có việc xảy ra.

Nhân tiện, vị trí của chúng tôi là ở giữa.

Xe của chúng tôi lúc này đang được điều khiển bởi Yumi.

Chị ấy vốn là kị sĩ ở trong cung mà, thế nên việc biết cách sử dụng mấy thứ lại là việc đương nhiên.

Trong số chúng tôi thì có Mimiko và Hana là không biết điều khiển xe ngựa, còn tôi thì thậm chí còn không học được vì cái chỉ số khéo léo chạm đáy của mình.

Haruko cũng học được bởi khả năng cheat của anh hùng.

Maa, tôi không nghĩ là đứa có hệ thống cheat thuộc hàng tối tân nhất như tôi có thể than phiền về khả năng đó đâu.

Dù rằng bên trong xe vẫn còn khá rộng, nhưng tôi vẫn bị Hana bắt lấy và đặt lên đùi của chị ấy.

Trong những giây đầu tiên, tôi đã tìm cách để trốn xuống, nhưng giờ thì tôi còn không cố gắng để làm thế nữa.

Về phần lí do thì là vì Hana xoa đầu khiến tôi cảm thấy quá thoải mái.

Đã lâu rồi tôi chưa được thế này, và hình như tôi nghiện chuyện này mất rồi.

Thả lỏng cơ thể và nhắm mắt lại, tôi tận hưởng cảm giác lúc này.

Ngoài việc thoải mái ra thì còn cảm giác mềm mại và ấm áp đến từ cơ thể của Hana, và tôi cũng nghe được nhịp tim của chị ấy nữa.

Cứ “gato” thoải mái đi ha.

Sau một lúc, tôi mở mắt ra vì xung quanh quá yên lặng.

Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe đang lăn trên mặt đất mà thôi.

Và thứ mà tôi nhìn thấy là khuôn mặt đang ghen tỵ của Sofia.

Ánh mắt đó không hướng về phía tôi, mà là về người đang ôm tôi cơ.

Gương mặt của Sofia lúc này đáng yêu quá đi!

Hình như tim đang đập nhanh hơn thì phải.

Tôi chợt cảm thấy lạ, vì việc Hana ôm và xoa đầu tôi kiểu này vẫn thường xảy ra, và những lúc đó Sofia có làm vẻ mặt này đâu.

Kiểm tra lại tình trạng của mình lúc này, tôi nhận ra rằng mình đã co người lại từ lúc nào, và còn dụi đầu vào ngực Hana trong vô thức nữa, trông giống hệt như mèo con luôn.

Tôi lập tức ngồi thẳng dậy.

Đúng ra là tôi định nhảy ra khỏi người Hana luôn cơ, nhưng do bị ôm chặt quá nên chịu vậy.

Trong hoàn cảnh này thì nên vui hay buồn đây nhỉ?

- Em còn giống mèo hơn cả chị nữa đó Lucia. (Mimiko)

Mimiko nói thế đó.

Tôi muốn phản bác lại câu nói của chị ấy, nhưng vì hành động vừa rồi mà tôi đuối lý.

Một con người mà giống mèo hơn Miêu nhân, cảm giác khá là kì lạ.

Maa, kệ đi, dù sao thì tôi cũng thích mèo mà.

Hana lại kéo tôi vào lòng và tiếp tục xoa đầu tôi.

Haa~, thoải mái quá.

Á, suýt nữa thì lại thả lỏng ý thức nữa rồi.

Sofia vẫn nhìn Hana với ánh mắt như cũ.

- Mọi người có vẻ vui quá ha? (Yumi)

Yumi, người đang lái chiếc xe ngựa, quay lại nhìn chúng tôi và nói thế.

Giọng chị ấy nghe không có vẻ gì là giận dỗi, thế nên chắc là không sao đâu.

Có lẽ đó chỉ là một câu nói cho vui thế thôi.

Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì để chị ấy phải ngồi một mình như thế.

Làm sao bây giờ nhỉ?

Tôi kiểm tra Bản đồ để đề phòng quái vật, vì dù sao thì chúng tôi có nhiệm vụ là hộ tống, chứ không phải là đi một mình.

Bản đồ của tôi có khả năng quan sát từ xa, rất xa, cực kì thích hợp cho việc tìm kiếm kẻ địch.

Có 12 chấm đỏ đang hướng về phía này.

Chúng là một đám quái vật yếu ớt thường thấy, Goblin.

Có 12 con Goblin thường và 1 con Hobgoblin.

Một nhóm quái vật đó ha.

- Có một nhóm Goblin đang hướng về phía này.

Tổng cộng là 12 con.

Ai muốn xử lí chúng đây?

Hay là để cho 2 nhóm kia? (Lucia)

- Có lẽ nên để họ xử lí thì hơn.

Chúng ta cần phải biết khả năng của họ tới đâu. (Yumi)

Ý kiến của Yumi lập tức được tất cả chúng tôi đồng ý.

Dù sao thì việc biết được khả năng của đồng đội là rất quan trọng, trong cả việc hợp tác lẫn đối phó.

Tôi không có ý nghĩ xấu cho họ đâu, nhưng vợ tôi xinh đẹp quá mà.

Hơn nữa, việc “đề phòng chính đồng đội” có nằm trong lời khuyên của Kyle-san.

Vì chúng tôi đã kết hôn nên tôi không cần đề phòng vợ của mình, cơ mà đối với những người kia thì không như thế đâu.

Chỉ sau vài phút, đám Goblin đã tiếp cận được đoàn của chúng tôi.

Chúng bắt đầu phục kích ở hai bên đường, đằng sau những bụi cỏ hay tảng đá lớn nào đó.

Tôi lúc này đã trèo lên và ngồi ở bên trên thùng xe ngựa rồi.

Hơi nắng một chút, nhưng cũng không khó chịu gì cả.

Một tiếng thông báo đến từ xe ngựa dẫn đầu.

Ngay sau đó thì tổ đội kiêm luôn dàn harem của anh chàng kia nhảy khỏi xe.

Đám Goblin cũng ra khỏi chỗ trốn của chúng vì biết rằng đã bị phát hiện.

Mỗi bên có 6 con, vây lấy hai toa xe đầu tiên.

Anh chàng Kiếm sĩ lập tức dùng Gia tốc và Cường hoá, sau đó lao ra giao chiến với đám bên phải là đám có con Hobgoblin.

Đám bên trái được giao cho mấy cô gái còn lại.

Trận chiến sau đó thì khá là... chán.

Anh chàng Kiếm sĩ dễ dàng tiêu diệt cả 6 con quái vật bằng 3 nhát chém chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Về phía những cô gái thì có 2 con Goblin rơi đầu vì nhát chém của cô nàng Kiếm sĩ, sau đó 4 con còn lại bị một cây thương do một người trong nhóm kia ném ra tiêu diệt.

Đòn đó là một kỹ năng dùng ma lực bao quanh mũi thương, để khi xảy ra va chạm thì sẽ tạo ra một vụ nổ.

Qua trận chiến và Bảng trạng thái của những người này thì tôi cũng đã nắm được một phần thông tin kha khá rồi.

Nếu như chúng tôi buộc phải chiến đấu với nhau thì dù tất cả họ cùng tấn công cũng chẳng làm được gì chúng tôi.

Nếu như đánh riêng từng người thì có lẽ Hana sẽ rất vất vả.

Maa, hy vọng là chuyện đó sẽ không xảy ra.

Chúng tôi tiếp tục di chuyển sau khi thu thập những viên ma hạch.

Từ lúc đó cho đến khi chúng tôi dừng lại cắm trại vào buổi tối thì chúng tôi phải chiến đấu thêm vài lần nữa, nhưng cũng chỉ là nhóm nhỏ Goblin hoặc Orc thôi.

Phong cách chiến đấu của họ đã được tôi giao cho Kaori phân tích.

Kết quả tôi nhận được thì, ừm, khá là khó tả.

Ba anh chàng Thương thủ thì thích hành động một mình, còn nếu không thì đánh hội đồng.

Về phần tổ đội còn lại thì những cô gái thích chiến đấu với chàng trai, hoặc cố gắng hoàn thành mệnh lệnh của cậu ta.

Còn chàng trai thì thích bảo vệ mấy cô gái, thế nên có xu hướng lao đầu vào kẻ địch.

Tôi không biết là khi đối đầu với quái vật mạnh thì họ có thay đổi cách chiến đấu hay không nữa.

Hiện giờ thì chúng tôi đã dừng chuyến đi của mình lại để dựng trại nghỉ ngơi.

Những con ngựa được buộc vào vài cái cây lớn, sau đó họ lấy lều từ trên xe xuống và dựng lên.

Chúng tôi cũng làm giống như thế, trừ việc lều của chúng tôi lấy từ trong Hộp vật phẩm của tôi, cộng thêm việc nó có sức mạnh không gian khiến cho bên trong rộng như một căn nhà.

Chúng tôi cùng ngồi lại để dùng bữa tối.

Do có săn được Orc thế nên chúng tôi sẽ dùng thịt nó để làm thức ăn.

Mấy người thương nhân cũng xin được ăn chung do không muốn ăn đồ khô, tất nhiên là có trả thêm phí.

Những cô gái đều đi nấu ăn, trong khi tôi ngồi trong lòng Yumi và nói chuyện với những người còn lại.

Anh chàng Kiếm sĩ khá là vui vẻ và thoải mái, mấy người thương nhân thì mừng rơi nước mắt do không phải ăn đồ khô, còn 3 người Thương thủ thì nhìn anh chàng Kiếm sĩ một cách ghen tị trong khi cắn áo.

Lí do thì chắc ai cũng biết, đó là họ vẫn đang “ế”.

Sau bữa ăn thì chúng tôi chia lượt ra để canh gác.

Chúng tôi ca đầu tiên, tổ đội của 3 người Thương thủ là ca thứ hai, còn cái tổ đội harem kia là ca cuối cùng.

Đêm đó tôi được ngủ một cách thoải mái mà không bị “hành”.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 79: Quan điểm khác nhau


Buổi sáng, tôi thức dậy với một cảm giác thoải mái tột cùng.

Lâu lắm rồi mới có được một giấc ngủ ngon lành đến thế.

Ừ thì không phải là tôi ghét việc phải chiều mấy cô vợ, cơ mà buổi sáng nào cũng cảm thấy mệt mỏi thì chẳng thoải mái lắm đâu.

Bước ra khỏi lều của mình, tôi làm vài động tác để khởi động buổi sáng.

Tổ đội 4 người kia vẫn còn đang canh gác, hay đúng hơn, là cậu trai đang canh.

Mấy cô gái người thì dựa, người thì ôm lấy cậu ta mà ngủ ngon lành.

Dù sao thì mới có gần 5:30 thôi mà.

Sau khi khởi động, tôi bước đến chỗ cậu ta để nói chuyện cho vui, vì chưa có ai thức dậy cả.

Nhân tiện, tên cậu ta là Atony, cô nàng kiếm sĩ là Ina, hai cô nàng pháp sư là Vera và Fany.

Fany có gương mặt trẻ con một chút, trong khi Vera lại ra dáng phụ nữ hơn.

- Em dậy rồi sao?

Sớm thế? (Atony) – Anh ta phát hiện ra tôi và quay lại nói thế.

- Chỉ là hôm qua em được ngủ sớm thôi ạ.

Mà anh có vẻ thức tốt thật đấy nhỉ? (Lucia)

- Nhiệm vụ hộ tống nào cũng thế này thôi, thế nên quen rồi. (Atony)

Vậy là mấy cô gái kia nhiệm vụ nào cũng ngủ gật thế này à?

Thật sự có ổn không vậy?

Như nhận ra thắc mắc của tôi, anh ta nói:

- Mấy cô ấy thường sẽ thức cơ, nhưng anh không muốn thế nên đã bắt họ đi ngủ. (Atony)

Ra thế.

Anh chàng này có vẻ đúng kiểu nhân vật chính trong light novel nhỉ?

À, anh ta cũng có một kỹ năng giúp giảm lượng kinh nghiệm và thông thạo cần để tăng level hoặc kỹ năng nữa.

Có đầy đủ những nét của nhân vật chính luôn ha, loại mạnh lên dần dần ấy.

Có khi nào cậu ta là người xuyên không qua đây không ta?

- Không phải.

Cậu ta là người thế giới này. (Kaori)

Cảm ơn về thông tin nhé Kaori.

Vậy ra cậu ta là loại nhân vật chính bình thường ha.

Tôi lấy ra một ít khoai tây chiên và mời cậu ta.

Nó là khoai mà, thế nên ăn lúc sáng sớm vẫn được đúng không?

- Anh đã gặp mấy cô gái này thế nào vậy?

Không phiền nếu kể cho em chứ? (Lucia)

- Được thôi.

Chuyện cũng chẳng có gì đâu.

Anh đã vào tổ đội của họ khi họ đang tuyển người mới.

Sau vài nhiệm vụ thì cách chiến đấu của tụi anh rất hợp nhau, thế nên tổ đội được giữ như thế đến giờ. (Atony)

- Hợp nhau mà hôm qua anh cứ lao lên một mình thế à? (Lucia)

- Ahaha, đó là do bị bao vây mà.

Bình thường thì sẽ khác. (Atony)

- Tạm tin. (Lucia)

Anh ta cười gượng.

Nói thế chứ tôi không tin đâu, vì anh ta giống loại Tanker có thể gây sát thương hơn.

Cứ vì gái thì có ăn tất sát thì anh ta vẫn sẽ lao vào mà đỡ thôi.

Tôi hả?

Tôi sẽ kéo người kia tránh cùng.

Tốc độ của tôi không phải là ở mức người thường có thể so sánh đâu.

Maa, theo tôi thì chí ít cũng phải đẩy người kia ra chứ, lỡ không đỡ được thì chết chùm à?

Một lúc sau thì cô nàng Ina thức dậy.

Khi thấy tôi đang nói chuyện với anh chàng Atony kia thì có vẻ là cô ta hiểu nhầm gì đó.

Rồi thì cô ta bắt đầu màn ảo tưởng của mình.

- Hai người thân quá nhỉ.

Hay là cô bé thích Atony rồi. (Ina)

Hờ, đùa nhau à?

Nãy giờ cô có thấy tí tình cảm nào không vậy?

Tôi đáp lại với giọng lạnh lẽo:

- Không có đâu.

Đừng hiểu lầm kiểu đó. (Lucia)

- Không sao đâu.

Tôi hiểu mà.

Anh ấy rất quyến rũ đúng chứ? (Ina)

- Tôi nói rồi, không phải. (Lucia)

- Có thì cứ nhận đi, không cần phải ngại ngùng đâu. (Ina)

- Đã nói là không phải! (Lucia)

Tôi bực tức ném thẳng câu đó vào mặt cô ta.

Vô tình tôi lại vung tay mình xuống đất, hậu quả là viên đá bị tôi đập trúng vỡ tan nát, còn vị trí đó có một cái hố nhỏ được tạo ra.

Hai người kia xanh cả mặt.

Nhận ra mình đang toả sát khí, tôi nhanh chóng thu lại.

Tuy nhiên, những người còn lại, trừ mấy người thương nhân, đều bị lượng sát khí vừa rồi đánh thức.

- Có chuyện gì vậy?

Sát khí vừa rồi từ đâu ra? (???)

Anh chàng trẻ nhất trong tổ đội 3 người chạy ra, cơ thể còn đang trong trạng thái gia tốc.

Hou, có tiềm năng đó nha.

Mà giờ không phải lúc đánh giá nhỉ?

Tôi đứng lên xin lỗi mọi người vì vấn đề vừa xảy ra, và họ cũng bỏ qua cho tôi.

Tất nhiên là tôi không nói ra nội dung cuộc trò chuyện.

Được tha một cách nhanh chóng, tôi cảm thấy vui vì cái cơ thể loli của mình.

Lườm cho cô gái Ina, kẻ đang run rẩy dưới kia, tôi nói:

- Đừng bao giờ áp đặt lối suy nghĩ của mình lên người khác, đặc biệt đó là vấn đề tình cảm.

Nếu cô cứ làm thế thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu. (Lucia)

Cô nàng Pháp sư Fany nghe thấy câu nói vừa rồi của tôi, bực tức bước lên mà nói:

- Này, tôi không biết cô đã nói chuyện gì, nhưng như thế là quá đáng rồi đó. (Fany)

- Nếu không biết chuyện gì đã xảy ra, vậy cô còn dám nói tôi quá đáng sao? (Lucia)

Cô ta lập tức cứng họng.

Buổi sáng thoải mái của tôi đã bị phá hủy bởi đám này.

Đúng là khó chịu thật mà.

Khi tôi trở về với mấy cô vợ của mình thì tôi được Sofia xoa dịu bằng cách ôm và xoa đầu.

Haa~, tâm trạng tốt trở lại rồi.

Sau bữa sáng bằng phần thịt chưa chế biến tối qua, chúng tôi lại lên xe ngựa để tiếp tục chuyến đi.

Từ giờ thì cảnh hoang vắng đã kết thúc, nhường chỗ cho những cánh rừng.

Nói cho đúng thì đây là một con đường xuyên rừng được tạo ra bằng cách dọn sạch cây.

Chúng tôi cũng bắt gặp một vài lượt xe ngựa đang đi theo chiều ngược lại.

Tất cả đều có Mạo hiểm giả đi theo hộ tống, và chúng tôi cũng chào họ khi hai bên dừng lại để mấy người thương nhân trao đổi thông tin.

Chúng tôi gặp khá nhiều loại người thú vị.

Chuyến hộ tống này khá vui đấy ha.

Không biết là do Mạo hiểm giả trên những chiếc xe chúng tôi đã gặp dọn hộ hay vì lí do gì mà chúng tôi cả ngày không gặp quái vật.

Không có một con Goblin hay Slime luôn.

Nghe thì có vẻ là chuyện tốt, cơ mà số thịt Orc đã hết vào bữa trưa rồi.

Không gặp con quái nào đồng nghĩa với việc chúng tôi phải ăn đồ khô.

Đúng là tôi có thể lấy nguyên liệu trong Hộp vật phẩm ra, cơ mà vấn đề là chúng cao cấp quá.

Lỡ như có ai hỏi thì tôi biết phải trả lời làm sao.

Sau cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp thì màn đêm bắt đầu buông xuống.

Dừng chuyến hành trình của mình lại, chúng tôi xuống khỏi xe ngựa để dựng trại.

Lúc này thì chúng tôi vẫn đang ở trong khu rừng.

Tại sao trong rừng mà tôi lại có thể ngắm hoàng hôn á?

Thì dùng Phong ma pháp di chuyển lên cao hơn những ngọn cây thôi.

Sau khi dựng lều xong thì chúng tôi cũng chuẩn bị dùng bữa tối.

Mấy người thương nhân thì mặt mày tối sầm lại.

Chắc họ đã phải ăn thứ này nhiều lần lắm rồi.

Tuy nhiên, chưa kịp đưa nó vào miệng thì mặt đất bắt đầu rung lên.

Tiếng bước chân ầm ĩ vang lên từ bên trong cánh rừng.

Tất cả đều bỏ việc đang làm mà chuẩn bị vũ khí, còn mấy người thương nhân thì trốn đi.

Tiếng động ngày càng lớn, sau đó một bóng hình to lớn xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Một con bò cao hơn 3m, bộ lông dài màu xanh và nâu để hoà mình vào cây cối, trên đầu có 2 cái sừng to dài, sắc bén, nhuộm một màu đỏ như máu.

Và đó cũng là nguồn gốc cho tên gọi của nó: Bò sừng máu.

- Nó là ma thú hạng A.

Chạy nhanh! (Ina)

Cô nàng Kiếm sĩ hét lên thất thanh.

Những người kia nghe thấy thì cố gắng bỏ chạy càng nhanh càng tốt.

Chỉ có chúng tôi là vẫn đứng yên tại chỗ.

Gì chứ, lần đánh với đội quân undead đã giúp chúng tôi lên rất nhiều level, đến mức mà Hana cũng có thể hạ con quái này, dù là sẽ gặp khó khăn.

- Haruko, chị biết làm thịt bò không? (Lucia)

- Chuyện nhỏ ấy mà. (Haruko)

- Vậy là xong.

Bữa tối sẽ là con bò này nha.

Để em lên cho. (Lucia)

Họ gật đầu.

Tôi nhìn về phía mấy người kia.

Họ đang trốn ở khá xa và nhìn về phía này.

Anh chàng Atony thì bị giữ lại để tránh feed mạng.

Họ ổn rồi ha.

Tôi rút Mizu và Shiro ra, ánh sáng của hai thanh kiếm chiếu sáng cả một vùng.

Con bò cào cào chân xuống đất vài cái rồi chạy tới húc tôi.

- Tuyệt kỹ ám sát. (Lucia)

Tôi biến mất ngay sau khi đọc tên kỹ năng.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi đang ở khoảng không cách lưng con bò một chút.

Nói cho dễ hiểu, tôi xuất hiện sau cổ con bò.

- Bán nguyệt trảm. (Lucia)

Ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ thanh kiếm, rồi trở thành hình trăng khuyết sau nhát chém của tôi.

Lưỡi kiếm đi cắt qua bộ da dày và cứng của con bò như cắt không khí.

Khi tôi trở lại chỗ cũ sau đòn đánh, cổ con bò phun máu xối xả.

Con bò ngã xuống khiến mặt đất rung lên, rồi nó dừng lại sau khi lết thêm một quãng do quán tính.

Sau khi tiêu diệt con bò, tôi gọi những người đang trốn để họ trợ giúp việc phân giải.

Sau khi lấy một lượng thịt đủ ăn, Haruko và mấy cô gái đi nấu ăn, còn nam giới thì cứ thoải mái mà phân giải.

Sau màn hạ gục con bò thì cái tổ đội harem càng sợ tôi hơn nữa, còn ba người Thương thủ thì lại nể tôi.

Thú vị thật đó.

Bữa tối đó rất ngon do nguyên liệu khá cao cấp, và tay nghề của Haruko thì khỏi nói.

Sau đó thì ba người Thương thủ kia được Yumi huấn luyện cho đến giờ ngủ.

Chị ấy là kị sĩ mà, thế nên biết dùng nhiều loại vũ khí là đương nhiên thôi.

Tối đó tôi vẫn không phải thức khuya.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 80: Hoàn thành nhiệm vụ hộ tống


Mất thêm 4 ngày nữa kể từ khi tôi hạ con Bò sừng máu, đoàn người chúng tôi đã đến mục tiêu.

Hiện giờ là sáng ngày thứ 7 kể từ khi khởi hành, và mục tiêu của chúng tôi đã hiện ra ở xa xa rồi.

Vẫn là bức tường to lớn quen thuộc như để chống lại Titan, một đoàn gồm cả xe và ngựa đang xếp hàng để vào thành.

Lúc này đang là 8 giờ sáng, thế nên hàng cũng không dài lắm.

Chúng tôi cũng tiến đến xếp vào cuối hàng.

Sau khoảng nửa tiếng thì đã đến lượt chúng tôi.

Vẫn là 2 người lính giáp trụ đầy đủ, tay cầm một cây thương dài và treo một thanh kiếm bên hông.

Tôi đoán là có người sẽ nghĩ rằng “Tại sao chỉ có 2 người canh cổng?”.

Chuyện này bắt nguồn từ rất xa xưa, sau khi anh hùng thời đó đánh bại Quỷ vương thì người đó đã giam mình trong phòng cả 3 ngày liền.

Sau thời gian đó, anh hùng kia đi ra với một quả cầu thủy tinh trên tay.

Đó chính là phiên bản đầu tiên của mấy quả cầu kiểm tra tội phạm lúc này.

Người anh hùng đó đã phổ biến quả cầu, sau đó thay đổi luật lệ, bắt buộc chỉ có 2 người canh cổng thành cùng quả cầu mà thôi.

Hình như hơi lạc đề mất rồi.

Hai người lính nhìn qua chúng tôi một lượt, sau đó kiểm tra thẻ của chúng tôi.

Chúng tôi được cho đi qua sau khi kiểm tra truy nã hoàn tất.

Đoàn xe của chúng tôi tiến vào bên trong thành.

Quang cảnh bên trong thành khá là nhộn nhịp dù vẫn còn rất sớm.

Tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi, tiếng nói của những người đang ăn sáng bên trong quán vọng ra bên ngoài.

Đường phố người qua kẻ lại tấp nập.

Đây là một thành phố lớn ở khá gần biên giới, thế nên có nhiều chủng tộc khác nhau tại đây.

Theo như những gì tôi thấy thì họ sống rất hoà thuận với nhau.

Thực sự thì, việc phân biệt chủng tộc vẫn diễn ra một cách thường xuyên.

Nhà vua đã ra luật cấm phân biệt như thế, nhưng “phép vua thua lệ làng”, chẳng thể nào cấm hết được.

Lí do phân biệt thì cũng nhiều, ví dụ như khác nhau về cấu tạo cơ thể, khác nhau về khả năng, hoặc đơn giản là một lũ ngu nghĩ rằng chủng loài của mình là thượng đẳng.

Đoàn xe chúng tôi từ từ tiến đến cửa hàng của những người thương nhân này.

Mất hết 15 phút để đến nơi do đường khá là đông đúc.

Khi xe dừng lại, chúng tôi cũng xuống xe.

Trước mắt chúng tôi bây giờ là một cửa hàng lớn với người ra kẻ vào liên tục.

Ngay khi xe dừng lại, một người chạy ra kiểm tra.

Thương nhân đã ra nhiệm vụ lần này nói vài câu với người kia, sau đó người kia liền dẫn xe vào một lối đi bên cạnh cửa hàng.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi thì ông ta kí lên giấy xác nhận hoàn thành nhiệm vụ, rồi đưa thêm cho tất cả Mạo hiểm giả hộ tống một khoản tiền nữa để trả cho những bữa ăn.

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi thì ông ta gọi lại, nói:

- Lần sau hy vọng các cô lại nhận nhiệm vụ hộ tống chúng tôi nữa.

Tôi không muốn ăn đồ khô mãi đâu. (Thương nhân)

- Nếu như tiện thì chúng tôi sẽ nhận!

Tạm biệt! (Lucia)

Tôi đáp lại với một nụ cười rồi quay lưng rời đi.

Câu nói vừa rồi khiến tôi có chút vui vẻ.

Thương nhân gì đâu mà thật thà quá đi.

Mấy cô vợ của tôi cũng bật cười vì câu nói đó.

Chúng tôi tiến đến Hội Mạo hiểm giả tại đây để nhận thưởng.

Trên đường đi, tôi tranh thủ thăm thú nơi này một chút, đồng thời thả lỏng tinh thần sau một nhiệm vụ kéo dài, dù rằng tôi cũng chẳng phải lo nghĩ gì nhiều trong chuyến đi.

Chúng tôi cùng nhau thưởng thức một vài món ăn, mua một số món đồ lạ mắt.

Thành phố này khá là gần biên giới, thế nên văn hóa có phần trộn lẫn, tạo ra một nét riêng và độc đáo.

Cứ đi một đoạn thì chúng tôi lại thấy vài người lính đi tuần tra, thế nên có lẽ an ninh ở đây khá tốt.

Đi bộ hết hơn 10 phút thì chúng tôi đã đến trước cửa của Hội Mạo hiểm giả.

Đây là một toà nhà được làm bằng đá và có ma pháp gia cố.

Tôi tiến đến đẩy cánh cửa bằng gỗ ra, sau đó tất cả chúng tôi bước vào bên trong.

Nội thất trông không khác cái ở Rosetta cho lắm, chỉ là lớn hơn thôi.

Hai tổ đội kia đã đến trước chúng tôi và giờ đang ăn uống một chút, đặc biệt là không có ai trong số đó uống rượu cả.

Ngoài họ ra thì còn có vài người bên trong, tổ đội có, đơn lẻ có.

Phần lớn là họ đang ăn uống, chỉ có một người đang ngồi kiểm tra vũ khí, cứ một lúc là lại nhìn lên tấm bảng nhiệm vụ.

Có lẽ là đang tuyển người để tạo thành tổ đội, vì bảng nhiệm vụ cũng là nơi đăng tin tuyển thành viên.

Chúng tôi tiến đến bàn tiếp tân có số người xếp hàng ngắn nhất.

Chỉ sau gần 5 phút đã đến lượt chúng tôi.

Tiếp tân của bàn này là một người phụ nữ cao niên, khuôn mặt có khá nhiều nếp nhăn nhưng luôn nở một nụ cười hiền hậu.

Đây là điển hình của cái người ta gọi là “đẹp lão” đó ha.

Nếu ông bà tôi mà không uống thuốc thì có lẽ họ cũng giống thế này.

Như một thói quen, tôi thẩm định bà ấy, và kết quả nhận được khiến tôi choáng váng.

Level của bà ấy là...

596.

Người có level cao nhất trong số toàn bộ những người tôi đã gặp luôn.

Quả đúng là “Gừng càng già càng cay” ha.

- Xin chào.

Ta có thể giúp gì cho các cháu đây? (Bà lão)

- Tụi cháu muốn trả nhiệm vụ.

Đây là giấy xác nhận ạ. (Lucia)

Bà ấy mang khí chất khiến tôi lễ phép một cách tự nhiên.

Maa, cái ánh mắt nhìn tất cả mọi người như cháu mình của bà ấy là lí do đó.

Tôi đặt giấy xác nhận lên bàn, bà ấy kiểm tra một chút rồi mang nó vào trong, sau vài chục giây thì mang tiền công ra cho chúng tôi.

Mọi chuyện xong xuôi thì bà ấy lại lên tiếng:

- Ta đoán các cháu chưa có chỗ nghỉ trọ đúng không? (Bà lão)

- Vâng. (Lucia)

- Vậy thì các cháu nên ở lại đây.

Tầng trên là phòng trọ dành cho các Mạo hiểm giả ở lại.

Nếu muốn thuê thì các cháu hãy đến người đang ngồi ở khu ăn uống kia. (Bà lão)

- Cảm ơn rất nhiều ạ. (Lucia)

Sau đó thì bà ấy tự giới thiệu một chút.

Tên bà ấy là Mina, ngày xưa từng làm Mạo hiểm giả nhưng nghỉ hưu sớm và trở thành tiếp tân.

Chúng tôi cũng giới thiệu bản thân với bà ấy.

Hmm~, tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nghỉ hưu sớm kiểu gì mà lại có được cái level cỡ đó nữa.

Rời đi khỏi bàn tiếp tân, chúng tôi đến khu ăn uống.

Tại một cái bàn gỗ ngăn cách giữa quán ăn và nhà bếp, một người đàn ông với cái đầu bóng loáng đang ngồi ở sau nó.

Ông ta có lẽ là chủ của khu vực ăn uống này ha.

Ông ta đã nhận thấy chúng tôi tiến đến và nhìn về phía này.

Hana tiến tới và bắt đầu đặt phòng.

Tôi lúc này đang rảnh, thế nên tôi gọi một ly nước trái cây để uống, đồng thời thẩm định ông ta một chút.
.
.
.

Kết quả thẩm định làm tôi đông cứng vài giây.

Ông ta có kỹ năng Rèn lv9 và Rèn ma thuật lv9.

So với thợ rèn trên thế giới thì ông ta chỉ thua Dũng Giả tộc Người lùn mà thôi.

Một người như ông ta có thể dễ dàng kiếm được một số tiền cực lớn bằng cách bán vũ khí mình làm, và thậm chí được chào đón như khách quý ở Vương quốc Người lùn.

Một người có kỹ năng rèn gần đạt tới đỉnh cao lúc này đang quản lý một khu ăn uống.

Cái Hội Mạo hiểm giả này là thứ gì mà kì lạ quá vậy!?

Trong khi tôi vẫn đang choáng vì độ kì lạ của nơi này thì Hana đã hoàn việc đặt phòng.

Chúng tôi cùng nhau đi xem căn phòng của mình.

Lên tầng 2 của toà nhà, sau đó đi hết con đường bên phải, chúng tôi đã đến phòng của mình.

Đẩy cánh cửa bằng gỗ ra, chúng tôi đi vào bên trong.

Căn phòng này có kích thước khá lớn, với một chiếc nệm chiếm nửa căn phòng, thứ đủ để chúng tôi nằm một cách thoải mái.

Ngoài ra còn có một cái bàn uống trà nho nhỏ đặt gần cửa sổ và những tấm đệm đặt quanh nó, một chiếc tủ khá lớn bằng gỗ với kiểu dáng đơn giản để đựng đồ.

Có vẻ như những thứ này là cơ bản của một quán trọ ha.

Tôi nằm lên tấm nệm và cảm thấy khá thoải mái.

Giá tiền thuê phòng cũng rẻ, nên tính ra thì nơi này rất tuyệt.

Sau đó khoảng 2 phút thì tôi đã nằm gọn trong vòng tay của mấy cô vợ.

Do thoải mái quá nên tôi ngủ quên mất tiêu luôn.

Đến trưa thì tôi mới thức dậy, sau đó chúng tôi cùng nhau ăn trưa.

Kể từ lúc ăn xong đến tối thì chúng tôi đi dạo quanh thành phố, và có lẽ tôi đã đạt kỉ lục mới về việc doạ người khi mà thả sát khí cả chục lần nhằm ngăn đám háo sắc.

Tôi thậm chí còn nhận được thêm kỹ năng Đe doạ lv1 nữa.

Trở về quán trọ vào buổi tối, chúng tôi ăn tối và lên phòng mình.

Và, ừm, sau 1 tuần nhẫn nhịn thì mấy cô vợ tôi đã bộc phát toàn bộ vào đêm đó.

Tôi đi ngủ vào lúc 3h sáng.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 81: Kịch bản quen thuộc


Tôi cố gắng cử động cơ thể mình sau khi thức dậy, nhưng chỉ riêng việc mở mắt thôi cũng khó khăn lắm rồi.

Cả người tôi nặng như chì và gần như không còn chút sức lực nào.

Ừ thì tôi cũng đã quen với tình trạng này rồi, nhưng lần này thì tệ hơn bình thường rất nhiều.

Từ nay về sau chắc tôi không dám nhận mấy nhiệm vụ dài hạn nữa đâu.

- Em dậy rồi sao? – Yumi nói thế ngay khi vào phòng.

- Vâng ạ. (Lucia)

Trả lời một cách mệt mỏi, tôi cố gắng ngồi dậy.

Lúc này chẳng còn ai trong phòng cả, không biết họ đã đi đâu rồi nữa.

Yumi đỡ tôi ngồi dậy rồi chạy đi gọi mọi người.

Tôi có cảm giác như mình là người bị ốm nặng cần chăm sóc vậy.

Bỗng nhiên cảm thấy đau lòng ghê.

Yumi trở lại sau khoảng 2 phút, cùng với đầy đủ mọi người.

Họ vừa giúp tôi mặc đồ vừa nói vài câu hối lỗi, thế nên tôi phải nhanh chóng an ủi họ.

Xong xuôi, tôi được Haruko cõng trên lưng vì đi không nổi.

Thường thì họ sẽ bế cơ, nhưng ở chỗ đông người thì xấu hổ lắm, thế nên mới thành ra là tôi được cõng.

Ít nhất thì nó vẫn đỡ xấu hổ hơn.

- Em vẫn nhất quyết làm nhiệm vụ sao?

Chị nghĩ em nên nghỉ ngày hôm nay thì tốt hơn đó. (Sofia)

- Không sao đâu ạ.

Dù gì thì tình trạng này cũng không ảnh hưởng đến việc chiến đấu mà. (Lucia)

Sofia thở dài chịu thua.

Chúng tôi rời khỏi phòng và đi xuống nhà dưới, tất nhiên là không quên tẩy sạch tất cả “dấu vết” bằng ma pháp.

Sự xuất hiện của chúng tôi thu hút sự chú ý của những người bên dưới.

Nhìn qua một lượt, tôi thấy có vài người đang cười khá là... gian.

Tôi dám chắc mấy người này đã biết lí do cho cái tình trạng của tôi lúc này.

Lúc này đã hơn 12 giờ trưa rồi.

Chúng tôi cùng nhau ngồi xuống bàn và gọi món, sau đó cùng nhau thưởng thức bữa trưa.

Suốt bữa ăn họ thay nhau đút cho tôi vì đến cái muỗng tôi cũng không cầm nổi.

Cơ mà trông mặt mấy cô vợ của tôi đều đầy sự vui vẻ.

Chiều chuộng tôi là sở thích của họ à?

Kết thúc bữa trưa, chúng tôi tiến đến bảng nhiệm vụ và nhận cái mà chúng tôi đã chú ý từ hôm qua.

Đó là một nhiệm hạng C với nội dung là bảo vệ một ngôi làng cách thành phố này gần một ngày đường nếu đi bộ.

Theo như những thông tin được đưa ra thì ngôi làng đó đang bị Orc tấn công.

Tạm thời thì chưa có thương vong gì nhưng lũ Orc thì ngày càng hung hăng hơn.

Mang tờ giấy nhiệm vụ đến chỗ bà tiếp tân ngày hôm qua, chúng tôi đợi một chút để hoàn tất thủ tục nhận nhiệm vụ.

Sau ít phút thì thủ tục đã xong, chúng tôi chào bà ấy và đi ra khỏi Hội.

Tuy nhiên, chỉ vừa rời khỏi bàn tiếp tân thì chúng tôi đã bị một tên nào đó chặn lại.

- Các cô em quyết định nhận nhiệm vụ này à?

Hay là hủy nó rồi đi chơi với bọn anh, đảm bảo các em sẽ được sướng mà còn có thêm số tiền nhiều hơn thế này nữa.

Tụi anh đều là Mạo hiểm giả hạng A cả đấy. (???)

Một nụ cười đê tiện hiện lên trên mặt tên đó.

Ngoài ra còn có thêm bốn tên đang ngồi ở khu ăn uống cũng vừa nhìn mấy cô vợ của tôi vừa liếm môi.

Tên đang chặn đường chúng tôi đi vòng ra phía sau Yumi, sau đó vươn tay ra định giở trò với chị ấy.

Nhưng trước khi tay của hắn chạm được vào người Yumi thì...

*Bộp*

...bàn tay của hắn rơi xuống sàn nhà.

- AAAAAA! (Tên chặn đường)

Tiếng la hét thất thanh phát ra từ miệng của tên đó.

Đoạn từ phần cổ tay của hắn trở đi đã nằm trên sàn.

Máu từ đó phun ra như một cái vòi nước.

Tuy nhiên, một bức tường làm từ gió đã chuyển hướng toàn bộ số máu đó, khiến cho không một giọt nào chạm tới Yumi được.

Gần bàn tay của hắn là một con dao găm cực kì sắc bén đang phát sáng nhè nhẹ.

Tất nhiên, toàn bộ những việc vừa rồi là do tôi làm, còn con dao găm kia là một thanh Đa hình kiếm của tôi.

Một trong số những tên đang ngồi ở bàn nhanh chóng cầm lấy cây trượng phép gần đó và bắt đầu dùng Ma pháp Hồi phục.

Tên bị tôi cắt tay kia đang dần dần được cầm máu trở lại.

Vậy tên kia là Trị liệu sư nhỉ.

Cơ mà, với tốc độ kia thì level chắc chẳng cao gì cho lắm.

Chẳng có bất cứ ai can thiệp vào việc của chúng tôi, đơn giản là vì họ không có trách nhiệm phải làm thế.

Mấy cô vợ của tôi thì nhìn về phía tôi, đặc là Yumi, với ánh mắt hạnh phúc.

- Tụi mày đâu, cho chúng nó một bài học! (Tên chặn đường)

Dù là đang được chữa trị, nhưng thói trẻ trâu thì vẫn không hết được ha.

Nghe thấy lệnh của hắn, trừ ra tên Trị liệu sư thì 3 tên còn lại đều cầm vũ khí lên và nhìn về phía chúng tôi.

Tên Pháp sư bên đó bắt đầu chuẩn bị ma pháp, một tên kích hoạt ẩn thân và di chuyển đến gần tôi, Sát thủ ha.

Tên cuối cùng là Kiếm sĩ thì cầm kiếm lao tới.

Tôi lấy ra toàn bộ 9 thanh Đa hình kiếm còn lại trong Hộp vật phẩm, sau đó điều khiển để chúng dùng toàn bộ tốc độ.

Giây tiếp theo, Hội lại được lấp đầy bởi tiếng la hét của tên Kiếm sĩ và tên Sát thủ.

Mỗi tên trong số chúng lúc này đều bị 4 nhát cắt ở tay và chân, ngoài ra chúng còn bị Đa hình kiếm ghim xuống sàn bằng cách đâm xuyên qua quần áo của chúng.

Tên Pháp sư thì đang bị một thanh kề sát cổ, máu đang chảy ra thông qua vết thương được tạo chỉ từ việc bị lưỡi dao chạm vào.

- Nhúc nhích và những lưỡi dao kia sẽ đi ngang qua cổ các ngươi. (Lucia)

Kết thúc câu nói của tôi, những lưỡi dao được Đa hình kiếm biến thành, tất cả đều quay về phía cổ của đám gây sự.

Còn lại tên thủ lĩnh và Trị liệu sư, mỗi tên đều nằm trong một khu vực giới hạn được tạo ra bởi 8 ma pháp trận màu tím huyền ảo.

Ma pháp Hồi phục cũng bị ngắt ngay khi cầm máu hoàn tất.

Tiếng bước chân từ tầng trên vọng xuống, sau đó là bóng của một cô gái.

Mái tóc dài màu vàng óng, đôi tai dài và nhọn, cùng hai trái núi đồ sộ.

Một Elf xinh đẹp đi xuống và cạn lời lập tức sau khi thấy cảnh tượng dưới đây.

- Ai nói cho tôi chuyện gì đã xảy ra được không? (Elf)

Cô ấy lên tiếng yêu cầu, và bà tiếp tân kể lại mọi chuyện.

Dựa vào cách xưng hô thì tôi biết được cô Elf kia là Trưởng Hội tại đây.

Kết thúc phần kể chuyện, cô nàng Elf kia nhìn về phía mấy tên gây sự, những kẻ mà nãy giờ chưa dám cử động, nói:

- Lũ các ngươi không xứng làm Mạo hiểm giả.

Ta tuyên bố đuổi các ngươi khỏi Hội và cấm đang ký lại vĩnh viễn. (Elf)

Giọng cô ấy tràn đầy sự tức giận.

Cô ấy cũng là nữ giới, thế nên cô ấy hiểu được sự xúc phạm của đám đó nặng nề tới mức nào.

Sau đó, cô Elf kia nhìn về phía chúng tôi mà nói:

- Xin lỗi vì rắc rối này.

Chúng đã bị trừng phạt, thế nên mọi người có thể thả chúng ra không? (Elf)

Tôi ngắt ma pháp và thu lại 10 thanh Đa hình kiếm.

Sau đó, dây leo từ sàn mọc lên và lấy lại thẻ Mạo hiểm giả từ 5 tên kia, rồi cuốn quanh chúng và quẳng chúng ra khỏi cửa.

Cả 5 tên bay ra đường và chồng lên nhau thành đống.

- Một lần nữa, tôi xin lỗi vì những hành động của chúng.

Tôi là Elanor, Trưởng Hội tại đây.

Nếu có bất cứ rắc rối gì như thế này, xin hãy thông báo cho tôi biết. (Elanor)

- Vâng!

Cảm ơn nhiều ạ! (Lucia)

Chúng tôi lại tiếp tục đi đến ngôi làng để làm nhiệm vụ.

Ra khỏi cổng của thành phố, tôi gọi Mena ra khỏi Không gian thú nuôi.

Ma pháp trận hiện ra trên mặt đất và tạo ra một cột sáng.

Khi cột sáng biến mất, Mena xuất hiện một cách rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời.

- Kính chào chủ nhân và các phu nhân. (Mena)

Từ hồi tôi kết hôn xong thì cách xưng hô của đám thú nuôi cũng thay đổi luôn.

Do cũng không ảnh hưởng gì thế nên tôi cũng không sửa lại.

Chúng tôi trèo lên lưng Mena và chỉ hướng ngôi làng, ra lệnh cho cô ấy bay đi.

- Mena này, xử lí cái thứ đang bám theo luôn nhé. (Lucia)

Một quả cầu lửa nho nhỏ xuất hiện trong miệng Mena, sau đó được bắn về phía cái thứ bám theo kia.

Đó là một con mắt trong suốt được làm từ ma lực.

Quả cầu lửa triệt tiêu con mắt đó và nung chảy phần đất bên dưới thành dung nham.

Mena đã rất cố gắng để kìm hãm sức mạnh rồi đó ha.

Cái con mắt kia là của Trưởng Hội cho nó bám theo chúng tôi.

Dù rằng không ảnh hưởng gì, nhưng bị theo dõi thì khá là khó chịu.

Chắc cô ấy không phiền đâu ha.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 82: Gặp lại Kazuo


Sau một vài phút trên lưng rồng, chúng tôi đã đến ngôi làng.

Để hạn chế sự hỗn loạn, chúng tôi đáp xuống một khu vắng người cách ngôi làng khoảng 1km.

Tôi đưa Mena trở lại Không gian thú nuôi, sau đó chúng tôi cùng nhau đi bộ đến ngôi làng.

Maa, thực ra thì tôi vẫn đang ở trên lưng Haruko, thế nên không hẳn là tất cả đều đi bộ.

Bỗng nhiên cảm thấy tội lỗi quá.

- Xin lỗi vì bắt chị phải cõng em thế này. (Lucia)

- Không sao đâu mà.

Dù sao thì lỗi cũng là ở tụi chị, hơn nữa việc này giúp em luôn ở gần chị.

Ngoài ra, ngắm khuôn mặt ghen tỵ của họ cũng khá là thú vị đó chứ. (Haruko)

Tôi quay sang nhìn mấy người còn lại.

Hmm~, đúng là thú vị thật.

Khuôn mặt của họ khiến tôi không kìm được mà bật cười, và điều đó khiến họ vui vẻ hơn.

Tôi chợt nhận ra rằng mình đã trở thành con gái được gần 14 năm rồi, thậm chí là còn có tới 5 người vợ rồi, thế mà vẫn coa nhiều lúc tôi chẳng thể hiểu nổi con gái nghĩ gì.

Bí mật ngang tầm vũ trụ đó ha.

Sau một vài phút thảnh thơi bước đi thì chúng tôi đã đến ngôi làng.

Một bức tường cao bằng gỗ được dựng lên, trên bức tường có vài tháp canh cách xa nhau.

Chúng tôi tiến đến lối vào duy nhất của ngôi làng, đó là một cánh cổng bằng gỗ nơi chân tường.

Một người đàn ông với bộ giáp da trên người, có lẽ là vệ binh của ngôi làng này, đang đứng canh ở cánh cổng.

Trên tay ông ta là một cây thương dài với tay cầm bằng gỗ và phần đầu bằng sắt.

Khi chúng tôi đến gần, ông ta nhìn về hướng này.

Lấy ra thẻ Mạo hiểm giả của mình, Hana hỏi ông ta:

- Chúng tôi là Mạo hiểm giả nhận nhiệm vụ bảo vệ ngôi làng này.

Chúng tôi cần phải đến đâu để bàn về chi tiết nhiệm vụ ạ? (Hana)

Nhìn tấm thẻ và nhìn chúng tôi một lượt, ông ta lắc lắc đầu của mình, rồi nói:

- Các cô chắc chứ?

Tổ đội các cô còn có cả trẻ em kìa. (Người đàn ông)

Một người tốt bụng đó ha.

Giọng nói của ông ta mang vẻ lo lắng chứ không có một chút khinh thường nào bên trong cả.

Hana chỉ cười gượng rồi trả lời:

- Xin cứ yên tâm, chúng tôi không phải là những kẻ không biết lượng sức đâu. (Hana)

- Vậy thì được.

Các cô hãy đi theo tôi, tôi sẽ dẫn các cô đến nhà trưởng làng. (Người đàn ông)

Sau khi thông báo cho một người gần đó, người đàn ông bắt đầu đi trước dẫn đường cho chúng tôi.

Đây là một ngôi làng nhỏ với những căn nhà phần lớn được làm bằng gỗ.

Nhà trưởng làng lớn hơn những ngôi nhà xung quanh khá nhiều, được xây bằng gỗ và đá.

Người đàn ông dẫn chúng tôi đến trước cửa thì dừng lại, sau đó ông ta nói chúng tôi đứng đợi để ông ta vào trong thông báo cho trưởng làng.

Sau khoảng hai phút chờ đợi thì người đàn ông đó trở ra cùng với một ông lão.

Dù rằng không phải chống gậy nhưng dáng đi và số nếp nhăn trên mặt đã chứng tỏ rằng ông lão này tuổi đã khá cao rồi.

Người đàn ông lên tiếng giới thiệu:

- Đây là tổ đội Mạo hiểm giả đã nhận nhiệm vụ của chúng ta.

Còn đây là trưởng làng. (Người đàn ông)

- Được rồi.

Cảm ơn anh đã dẫn họ đến đây.

Giờ anh hãy quay lại canh gác đi. (Trưởng làng)

- Vâng! (Người đàn ông)

Người đàn ông rời đi.

Trưởng làng mời chúng tôi vào nhà và bắt đầu kể lại sự việc.

Năm ngày trước, một nhóm Orc nhỏ đã tấn công ngôi làng, nhưng vệ binh của ngôi làng đã tiêu diệt chúng.

Tuy nhiên, mỗi ngày sau đó lũ Orc lại càng đến đông hơn.

Do thấy tình hình không ổn nên họ đã quyết định gửi nhiệm vụ đến Hội Mạo hiểm giả.

Cho đến ngày hôm qua thì đã có người bị thương, còn bức tường bảo vệ thì đã bị lũ Orc phá hoại nhiều chỗ.

- Thật may mắn là đã có người nhận nhiệm vụ này.

Ngoài mọi người ra, chúng tôi có nhờ một nhóm người ở trọ giúp đỡ nữa.

Mọi người có muốn gặp họ không?

Tôi sẽ đi gọi họ ngay. (Trưởng làng)

Chúng tôi đồng ý với lời đề nghị của trưởng làng.

Nghe nói mấy người này đã giúp họ đánh đuổi lũ Orc một cách nhanh chóng vào tối hôm qua, khi mà ngôi làng sắp thất thủ.

Tôi bắt đầu cảm thấy tò mò về mấy người đó rồi.

Sau vài phút, tôi nghe thấy tiếng bước chân ở phía cửa vọng vào.

Cánh cửa của căn phòng mở ra.

Tôi uống hết tách trà của mình để, sau đó đặt nó xuống.

Chưa kịp ngẩng mặt lên nhìn mấy người vừa bước vào, một giọng nói quen thuộc đã vang lên:

- Lucy-chan~. (Kazuo)

Lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói, tôi nhìn thấy một gương mặt cực kì quen thuộc.

Thằng bạn thân lolicon của tôi đang lao về phía này với tốc độ cực cao.

Giây tiếp theo, thằng lolicon đó bị đánh cho bay ngược ra bởi cú đá của tôi.

Một parabol tuyệt đẹp được vẽ ra, và tên lolicon kia đáp xuống sàn bằng mặt.

- Tránh xa ra, đồ lolicon! (Lucia)

Ngay sau khi đáp xuống thì Kazuo nhanh chóng bật dậy.

Giờ mới để ý, tên này có dẫn theo 3 người.

Tất cả đều là loli, và một trong số đó là Lapis.

Mới có hơn một tháng mà tên này đã nhận thêm 2 người nữa rồi cơ à.

Hai cô bé lạ mặt kia nhanh chóng rút vũ khí ra và nhìn tôi như thể kẻ thù giết chồng vậy.

- Lâu lắm rồi mới gặp lại nhau, thế mà em nỡ làm thế với anh sao Lucy-chan.

Còn các em hạ vũ khí xuống đi, không phải kẻ địch đâu. (Kazuo)

- Mới có một tháng thôi!

Và muốn bị đá kiểu đó hay ăn một đòn từ Ultimate Armor đây? (Lucia)

- Ấy ấy, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào! (Kazuo)

Nói thế nhưng mặt tên đó vẫn cứ cười, nhưng ít ra thì tôi đã được để yên.

Ngồi lại xuống ghế, tôi bắt đầu nhìn kỹ mấy người đi theo Kazuo.

Một có bé nhỏ nhắn với đôi tai dài, mái tóc vàng óng cùng bộ ngực cỡ C, nhìn qua là biết Elf rồi.

Người còn lại thì vẫn là loli, sở hữu mái tóc ngắn màu cam và xách theo một cây búa dài gấp rưỡi chiều cao của cô ấy, trông rất giống Người lùn.

Và, tôi lùn hơn cả 2 người họ.

Haizz~

- Những người đó là ai thế, Kazuo? (Elf)

- Cô bé tóc trắng và cô gái tóc đen kia là người quen của anh.

Cô bé Miêu nhân tộc kia là công chúa của vương quốc Bedon.

Còn hai cô gái có nét giống Lapis kia là chị em ấy, cũng là đệ nhất và đệ nhị công chúa của vương quốc này.

Người còn lại thì là bạn cùng lớp của anh hồi trước.

Và tất cả đều là vợ của bé tóc trắng. (Kazuo)

- Trắng với bạch kim khác nhau đấy nhé. (Lucia)

- Bỏ qua đi mà, đàn ông ai lại để ý tiểu tiết. (Kazuo)

- Ai là đàn ông cơ? (Lucia)

- Errr...

Thôi bỏ đi.

Coi như anh chưa nói gì vậy. (Kazuo)

Cái thằng...

Muốn đánh nó ghê, cơ mà mệt quá nên thôi vậy.

Mấy người kia ngạc nhiên đến mức trố mắt ra.

Ừ thì ai nhìn chúng tôi mà nghĩ mấy cô gái là vợ của tôi thì người đó chắc chắn là không bình thường rồi.

Sau màn giới thiệu qua loa của thằng lolicon kia, chúng tôi giới thiệu bản thân mình với nhau.

Cô bé Elf tên là Minami, còn cô bé người lùn tên là Fiora.

Cả 2 đều là loli hợp pháp cả đấy.

- Mà Lapis này, sao em lại được đi chung với Kazuo-nii thế?

Chẳng phải nhà vua không cho em đi trước khi hai người cưới nhau à? (Lucia)

- Chúng em kết hôn từ vài tuần trước rồi mà. (Lapis)

- Ra là thế.

Kazuo-nii, giải thích xem tại sao em lại không nhận được tấm thiệp mời nào hết vậy? (Lucia)

- À thì, chỉ là anh muốn gây bất ngờ một chút thôi mà.

Hơn nữa em có ở đó đâu. (Kazuo)

- Lí do chính đáng quá nhỉ? (Lucia)

- Đúng thế, phải không?

Mà nếu chính đáng thì em hạ mớ kiếm đó xuống đi! (Kazuo)

Sau lưng tôi lúc này là 10 thanh Đa hình kiếm đang bay lơ lửng.

Tôi kết hợp 10 thanh thành 1, sau đó cầm lấy nó.

- Đứng yên đó một lát để em trả lại sự bất ngờ nhé. (Lucia)

- Bình tĩnh, đừng manh động mà.

Waa! (Kazuo)

Cầm lấy thanh kiếm, tôi vào trạng thái chiến đấu, sau đó lao đến chỗ Kazuo.

Tên lolicon đó nhanh chóng bỏ chạy theo đường cửa sổ, tôi đuổi theo.
_________________________
Ngày hôm đó, bên ngoài ngôi làng đã bị tàn phá một cách kinh khủng.

Những hố lớn xuất hiện đầy trên mặt đất, nhiều đám cỏ bị cháy đen, một vài chỗ có dung nham xuất hiện, những vụ nổ liên tục xảy ra.

Dân làng bên trong run rẩy không dám ra ngoài, chỉ nhìn từ trong nhà.

Những tia sét liên tục giáng xuống, những quả cầu lửa được bắn như mưa, thỉnh thoảng lại có vài cột băng cao hơn cả bức tường xuất hiện.

Và tất cả đều xuất hiện chỉ từ cuộc rượt đuổi kéo dài 1 giờ giữa một anh hùng và một cô bé.
_________________________
Kazuo đi vào nhà trưởng làng với khuôn mặt đen thui, còn tóc trên đầu thì dựng đứng.

Mấy người đi theo cậu ta thì cực kỳ ngạc nhiên.

- Từ giờ còn dám làm thế nữa không, hmm~? (Lucia)

- Dạ không.

Xin lỗi rất nhiều. (Kazuo)

- Tốt! (Lucia)

Mấy người kia có hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng tất nhiên là chúng tôi không kể cho họ.

Họ mà biết có lẽ sẽ bị ám ảnh mất.

- Được rồi, bây giờ vào vấn đề chính đi. (Lucia)
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 83: Trước trận chiến


Tất cả mọi người trong phòng đều trở nên nghiêm túc sau câu nói của tôi.

Không khí trong căn phòng bắt đầu trở nên yên lặng và nặng nề.

Tuy rằng đối thủ lần này chỉ là Orc, nhưng không thể vì thế mà khinh thường.

Tôi bắt đầu nói:

- Kazuo, lần trước khi chiến đấu với chúng, anh có cảm thấy gì khác lạ với đám Orc hoang dã thông thường hay không? (Lucia)

- Đám này tấn công rất có chiến thuật, cảm giác như chúng đang làm theo lệnh.

Chúng không tập trung tấn công người dân mà lại đập phá bức tường. (Kazuo)

- Còn những lần trước thì thế nào vậy thưa trưởng làng? (Lucia)

- Lúc đầu thì chúng tấn công mọi thứ trong tầm mắt, nhưng gần đây thì lại đập phá.

Phải rồi, chúng còn biết rút lui nữa. (Trưởng làng)

Theo như những gì họ kể thì gần như chắc chắn là chúng có kẻ cầm đầu, nhưng trên Bản đồ của tôi thì lại không có phản ứng gì.

Tôi không nghĩ là chúng di chuyển cả 100km mỗi đêm chỉ để tấn công đâu.

Chuyện này thực sự kì lạ.

- Có lẽ tối nay chúng ta hãy chia nhau ra quanh làng.

Nếu chúng tấn công, hãy để lại một vài con sống sót.

Khả năng chúng trở về hang ổ là rất cao.

Khi đó, chúng ta hãy hủy diệt cả hang ổ quái vật. (Lucia)

- Ý kiến không tệ, nhưng nếu như bọn chúng tổng tấn công thì sao? (Kazuo)

- Như thế thì tiện cho chúng ta rồi, không cần phải tìm kiếm chúng.

Tuy nhiên, nếu chuyện đó xảy ra thì đành nhờ trưởng làng tập hợp người dân lại, như thế sẽ dễ dàng để chúng cháu bảo vệ hơn. (Lucia)

- Được thôi!

Tôi sẽ tập hợp dân làng lại khi tình huống đó xảy ra, chỉ xin mọi người cố gắng bảo vệ chúng tôi thôi. (Trưởng làng)

- Xin cứ yên tâm giao cho chúng tôi. (Kazuo)

Dù là nói thế, nhưng tôi vẫn mong đợi rằng chúng sẽ không tổng tấn công.

Tôi muốn biết chúng thoát khỏi Bản đồ của tôi bằng cách nào.

Còn nếu thực sự chúng di chuyển 100km để tấn công thì tôi có thể sẽ tìm được vài thứ hay ho, ví dụ như là trang bị có khả năng dịch chuyển hay gì đó giống thế.

Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi rời khỏi căn phòng đó.

Nhờ vào cuộc rượt đuổi với Kazuo mà tình trạng của tôi còn nặng hơn lúc sáng nữa.

Tôi bây giờ đến sức lực để giữ cơ thể trên lưng Haruko còn chẳng có, thế nên phương án duy nhất là được bế theo kiểu công chúa.

Vợ tôi có tới 3 cô công chúa nhưng chỉ mình tôi được bế theo kiểu này.

Cảm giác cứ ngược ngược thế nào ấy.

Trưởng làng dẫn chúng tôi đến phòng được chuẩn bị.

Căn phòng khá lớn, đầy đủ các vật dụng cần thiết và có một chiếc giường êm ái.

Mỗi lần như thế này, nhìn vào tủ đồ làm tôi có một cảm giác khó tả.

Tủ dùng để đựng đồ, nhưng khi chúng tôi ở lại thì cái tủ lúc nào cũng trống không.

Có nên lấy ra vài thứ để cho vào không nhỉ?

Mà thôi, rắc rối lắm.

Từ lúc đó cho đến tối, tôi thậm chí không chạm đôi chân xuống đất một lần nào.

Tôi phục hồi hoàn toàn vào 7 giờ tối.

Sau bữa ăn, tôi cùng mấy người vợ của mình đi dạo chơi quanh ngôi làng cho đến tối muộn.

Kết thúc buổi đi dạo, chúng tôi tập hợp lại tại một lỗ hổng cực lớn trên bức tường bảo vệ ngôi làng.

Nó đã tạm thời được sửa lại bằng cách đóng những tấm ván lên, nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi.

Chẳng biết cái này trụ được bao lâu nữa.

Đây là nơi mà những lần trước đám Orc tiến tới, thế nên chúng tôi, kể cả nhóm của Kazuo, đều đợi sẵn ở đây.

Tôi kích hoạt Bản đồ, để nó hiện ra trước mắt mình.

Sau đó, tôi cùng mọi người bắt đầu chờ đợi.

Trái với tất cả những gì chúng tôi đã nghĩ, đêm đó không hề có bất cứ một con quái vật nào tấn công, chứ đừng nói đến là một đội quân Orc.

Mặt trời đã bắt đầu nhô lên ở phía xa xa kia rồi.

Lúc này đã là hơn 5 giờ sáng, và việc thức trắng đêm của chúng tôi đã trở nên vô dụng.

- Quái lạ.

Tại sao hôm nay lại không có chuyện gì xảy ra? (Người đàn ông)

Người dẫn chúng tôi vào gặp trưởng làng nói thế khi trời bắt đầu sáng.

Bản đồ của tôi cũng không phát hiện ra bất cứ thứ gì khác thường.

Chúng quyết định không tấn công sao?

- Hay là chúng đã biết việc chúng ta ở đây, thế nên chúng không tấn công? (Kazuo)

- Có lẽ là không phải.

Cả ngôi làng đều bình thường, và tớ cũng không phát hiện ra ma pháp theo dõi gì cả. (Haruko)

Haruko đã nói rằng không có ma pháp theo dõi thì chắc chắn là thế.

Không có ma pháp nào có thể qua mặt một Pháp sư Anh hùng như Haruko đâu, ngoài ra khả năng của chị ấy còn được cường hoá bởi trang bị nữa.

Vậy vì lí do gì mà lũ Orc lại không tấn công cơ chứ?

Chúng tôi vẫn tiếp tục đợi.

Trời đã sáng hẳn rồi, còn dân làng thì bắt đầu đi làm việc.

Cả một thêm thức trắng của chúng tôi đã trở nên vô ích.

Tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, và dựa trên biểu hiện của những người ở đây thì có lẽ họ cũng giống tôi.

Thậm chí còn có người đang gà gật nãy giờ nữa kia.

Dù rằng thể lực tối đa của chúng tôi rất cao nhờ vào việc lên level, nhưng việc đi ngủ thì nó giống một thói quen hơn.

Nếu cố gắng thì chúng tôi vẫn có thể thức cả tuần mà chẳng cần phải ngủ, nhưng đó là khi có việc để làm cơ.

Thêm một giờ nữa trôi qua.

Mặt trời thì ngày càng lên cao, những người dân làng đi canh gác thì đã đổi ca rồi.

Họ cũng khuyên chúng tôi đi nghỉ ngơi để giữ sức chiến đấu, và chúng tôi cũng không có lí do từ chối.

Tất cả cùng nhau trở về phòng của mình.

Tuy nhiên, khi tôi vừa đặt lưng xuống giường được một chút thì báo động của Bản đồ réo lên inh ỏi.

Bật Bản đồ lên, tôi nhìn vào những gì đang xảy ra.

Từ một Dungeon gần đây, những chấm đỏ liên tục xuất hiện.

Thì ra đây là lí do mà Bản đồ của tôi không tìm thấy chúng.

Một đội quân quái vật đông đảo trú ngụ bên trong một Dungeon, việc này tôi chưa gặp bao giờ luôn.

Cơ mà, đây không phải lúc để ngạc nhiên ha.

- Mọi người, chuẩn bị chiến đấu thôi nào.

Lũ quái vật đã bắt đầu xuất hiện rồi. (Lucia)

Họ nhanh chóng chuẩn bị vũ khí.

Có vẻ như lũ Orc này quyết định để chúng tôi chờ đợi nhằm làm giảm sự tỉnh táo do phải thức đêm.

Chiến thuật không tồi đâu, nhưng đó là khi những người nhận nhiệm vụ không phải là đám có level cao như chúng tôi mà thôi.

Chúng tôi sẵn sàng chỉ sau 3 phút.

Tôi cũng chạy qua thông báo cho Kazuo.

Khác với chúng tôi, bên đó chỉ còn cậu ta và cô gái Elf là còn thức mà thôi.

Họ quyết định không gọi hai người kia dậy.

Tôi không có gì để phàn nàn về việc này, vì thực chất Kazuo đã chiếm phần lớn chiến lực của nhóm cậu ta rồi.

Tôi chỉ âm thầm sử dụng một vài món đồ để tạo ra kết giới bảo vệ hai người đang ngủ mà thôi.

Chuẩn bị xong, chúng tôi lập tức tiến đến hướng của lũ Orc một cách nhanh chóng.

Đó cũng là nơi mà lũ quái vật đã cố gắng phá hoại từ đầu, nơi có lỗ hổng khổng lồ trên bức tường quanh làng.

Do lũ quái còn ở khá xa, thế nên những người ở đây vẫn chưa biết gì cả.

Kazuo lên tiếng nói với họ khi chúng tôi vừa đến nơi:

- Mọi người nhanh chóng chuẩn bị đi!

Lũ Orc đang tới! (Kazuo)

Họ làm vẻ mặt khó hiểu, nhưng rồi cũng nhanh nhẹn mà làm theo.

Chỉ khoảng 5 phút sau, chúng tôi đã thấy bụi bay mù mịt ở phía xa xa.

Dần dần, đám bụi ngày càng gần hơn, tiếng bước chân ồn ào của lũ quái vật có thể nghe thấy từ chỗ chúng tôi.

Xen vào tiếng bước chân của chúng, tiếng gầm của những con Orc cũng liên tục vang lên.

Như là một điều tất nhiên, những người dân bị doạ cho chết khiếp.

Tay chân những người gác cổng đang đứng chỗ chúng tôi run lẩy bẩy.

Thực sự thì, nhiệm vụ này đã vượt qua hạng C rồi.

Ở mức độ quân số của chúng thì có lẽ là phải cần tới một tổ đội hạng A thuộc top trên.

- Ch...

Chúng đông quá.

Làm sao bây giờ! (Dân làng)

Một người canh gác hét lên như thế.

Chẳng ai trả lời anh ta, vì họ cũng đều sợ run lên cả rồi.

Chúng tôi, những người duy nhất nhìn cảnh tượng này một cách thờ ơ, thì lại không có ý định trả lời cho anh ta.

- May mắn làm sao, chúng ta không phải người bình thường.

Phải không? (Kazuo)

- Đúng vậy.

À mà cô ấy vẫn được tính là “người bình thường” đấy nhé. (Lucia)

Tôi chỉ về phía cô nàng Elf.

Kazuo gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Về phần mấy cô vợ của tôi thì họ cũng chẳng phải là người thường đâu.

Chỗ trang bị trên người họ đủ để chống lại đòn tấn công đến từ Kiryu đó.

Đòn đánh của một con Orc thì thậm chí còn chẳng đủ để vượt qua lớp kết giới được trang bị tạo ra nữa.

- Em quay về bảo vệ dân làng đi, Minami.

Chỗ này để tụi anh lo được rồi. (Kazuo)

- Vâng ạ! (Minami)

Cô nàng Elf rời đi.

Kazuo lại nói với tôi:

- Vậy còn mấy cô vợ của bé thì tính sao đây? (Kazuo)

- Kích hoạt thẩm định đi rồi biết. (Lucia)

Kazuo nhìn họ một lát.

Sau đó, cậu ta lắc đầu ngao ngán, rồi lên tiếng:

- Mấy người đi theo em đều trở nên bất thường cả. (Kazuo)

- Chắc thế. (Lucia)

Sau đó cậu ta nói dân làng rút lui.

Sau một vài câu nói qua lại thì cuối cùng họ cũng đã nghe lời.

Hiện giờ chỉ còn chúng tôi đang đứng để chờ đám Orc.

- Lát nữa làm cho mấy cô gái của anh vài món trang bị nhá, Lucia. (Kazuo)

- Ừm, cũng được.

Nhưng không phải là loại quá cao cấp đâu đấy. (Lucia)

- Thế là được rồi.

Anh biết tiêu chuẩn của em mà.

Cảm ơn trước nha. (Kazuo)

Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện tại đây.

Thường thì tôi sẽ dùng một vài ma pháp diện rộng, hoặc nhờ Mena cho đám quái một đòn hơi thở, nhưng lần này tôi muốn mọi người cày level nên thôi.

Sau vài phút, chỗ vá trên bức tường bị phá hủy, và tôi đã có thể nhìn tận mắt đoàn quân Orc.

Trận chiến (tàn sát) bắt đầu.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 84: Tàn sát


Chúng tôi tản ra để vây quanh lỗ hổng.

Đám Orc cũng bắt đầu tràn vào tấn công.

Lấy Shiro và Mizu ra, tôi tung ra một nhát chém vào con Orc gần nhất, khiến nó đổ ầm xuống đất.

Nhảy lên trên cơ thế nó, tôi dùng thanh còn lại chém nó rơi đầu, sau đó nhanh chóng bật nhảy đến chỗ con tiếp theo.

Vung kiếm lên, đầu con Orc rơi xuống.

Tôi sử dụng tốc độ phi nhân loại của mình mà liên tục bật nhảy qua từng con quái vật, mỗi con đều một nhát chém chết.

Tôi liên tục vừa parkour vừa xoay cơ thể để tạo đà chém.

Nhờ khả năng tự làm sạch của bộ đồ mà lúc này tôi vẫn sạch sẽ.

Đám Orc lúc này liều mạng chạy đến tấn công tôi cùng lúc.

Hàng chục con quái vật vây quanh tôi, cây chùy gỗ với kích thước gần bằng tôi liên tục vung xuống.

Tuy nhiên, với chỉ số tốc độ của mình, mọi đòn đánh của chúng đều chậm rì.

Đạp lên một con Orc để tạo đà, tôi nhảy lên cây chùy của nó, sau đó vung Shiro ra sau lưng để giết nó, còn chân tôi thì nhảy đến chỗ con tiếp theo.

Ngay khi chạm vào con quái vật, tôi lại nhún chân nhảy đi, không quên để lại một nhát chém vào cổ con nó.

- Nếu em có thể làm thế này thì đâu cần tới những người khác đâu, phải chứ Lucia? (Kazuo)

- Nếu chỉ có mình em thì tốn thời gian lắm. (Lucia)

Tôi, trong khi vẫn tiếp tục cuộc tàn sát của mình, đáp lại Kazuo.

Xoay cơ thể của mình, tôi chém rơi đầu hai con quái vật gần đó, sau đó đạp lên vai chúng mà bật ngược về chỗ mấy người đang đứng đợi.

- {Lôi ưng}. (Haruko)

Một Lôi ma pháp được Haruko tung ra ngay khi tôi trở về.

Một ma pháp trận màu tím hiện ra.

Từ trong đó, một con chim ưng rất lớn xuất hiện.

Cơ thể của nó được tạo nên bởi những tia sét màu tím, liên tục phóng ra những tia điện quanh người.

Nó nhanh chóng phóng đi với tốc độ kinh khủng, những con Orc trên đường bay của nó đều bị thiêu thành tro, chỉ còn lại ma hạch.

Bay đến khoảng giữa đoàn quân quái vật, con chim ưng đó phát nổ, tạo ra một vùng điện tích chết chóc.

Toàn bộ những con Orc bên trong vùng đó đều hoá tro, còn đám ngu ngốc chạm vào đều bị nướng đến cháy đen.

Vùng điện đó biến mất sau một phút.

- Giờ đến lượt mọi người đó, sử dụng toàn bộ khả năng đi nhé. (Lucia)

Tôi nói với những người chưa tham chiến.

Họ gật đầu rồi lấy ra vũ khí của mình, sau đó lao vào đoàn Orc.

Do số lượng quái vật quá lớn, thành ra cảnh tượng lúc này thực sự thảm khốc chẳng kém khi chiến đấu với quỷ tộc là bao, chỉ khác ở chỗ chúng tôi đang tàn sát đối thủ mà thôi.

Cứ mỗi một đòn đánh được tung ra, vài con Orc cứ thế vô lực ngã xuống.

Tuy nhiên, ngay sau đó lại có thêm vài con khác nhảy vào thế chỗ.

Tiếng chùy gỗ đập xuống đất vang lên khắp nơi, thỉnh thoảng lại có một tiếng kêu chói tai do kết giới trên người mấy người vợ của tôi bị tấn công.

Yumi xông lên chiến đấu đúng theo kiểu hiệp sĩ.

Với thanh kiếm trên tay phải, chị ấy liên tục tung ra những nhát chém và đâm chính xác vào điểm yếu của lũ quái, kết hợp với sức mạnh của vũ khí làm thành đòn tấn công tất sát.

Những đòn tấn công của lũ quái không thể trúng được chị ấy.

Bằng những chuyển động đơn giản, chị ấy né những đòn tấn công ở khoảng cách cực nhỏ, sau đó lập tức phản công tiêu diệt vài con Orc cùng lúc.

Kiếm kỹ được tung ra liên tục, và mỗi lần như thế đều có vài con quái vật chết không toàn thây.

Ở một nơi xa hơn chút, Kazuo đang thể hiện sức mạnh áp đảo của một anh hùng tiêu diệt Quỷ vương.

Mỗi giây đều có vài cú đấm được tung ra, mỗi đòn đều lập tức đánh lũ quái tan xác.

Võ kỹ kết hợp với chỉ số phi nhân loại tạo cho cậu ta sức mạnh hủy diệt.

Trong bán kính ba mét xung quanh cậu ta không có bất cứ con Orc nào tiến vào mà có thể sống sót được quá hai giây.

Khác với kết quả gọn gàng của những người còn lại, ở khu vực của cậu ta luôn có máu và thịt của lũ quái vật văng tứ tung.

Tổng kết, cảnh chiến đấu của cậu ta không dành cho trẻ em và những ai có tinh thần yếu đuối.

Khu vực sạch sẽ nhất trên chiến trường chắc chắn thuộc về chỗ của Sofia.

Chị ấy chỉ đơn giản là đứng đó và cầm tấm khiên trên tay mình cản lại mọi đòn tấn công, phần còn lại sẽ được hiệu ứng của cái khiên lo liệu.

Tấm khiên đó, khi nhận một đòn tấn công thì nó sẽ phản lại một lượng sát thương dưới dạng xung kích bằng 30% chênh lệch giữa sát thương phải nhận và chỉ số phòng thủ.

Cái kết của việc đó, mỗi khi có một con Orc tấn công vào tấm khiên, nó lập tức bay ngược ra một quãng và sau đó thì không còn động đậy được nữa.

Ở xa xa, đội hình của lũ Orc đang trở nên hỗn loạn.

Trong khi đang hành quân với tốc độ đều nhau, bỗng dưng đám phía sau lại đi nhanh hơn, còn đám phía trước ngừng di chuyển.

Hậu quả là chúng dẫm đạp lên nhau, số lượng chết rất nhiều.

Cứ sau vài giây, một bóng đen xuất hiện sau lưng con Orc nào đó, và rồi chúng đổ xuống.

Người gây ra những hiện tượng đó không ai khác chính là Mimiko và Hana.

Mimiko lo việc ám sát quái vật, trong khi đó Hana gây buff và debuff lên chúng, từ đó khiến đội hình rối loạn, làm cho lũ quái vật tự hại nhau.

Nhìn toàn cảnh chiến trường, bây giờ nó chẳng khác phim kinh dị cho lắm.

Máu phun lên rồi rơi xuống đất như cơn mưa màu đỏ, những cái đầu lớn vẫn còn đang chảy máu liên tục bay lên không trung, đan xen vào đó là thịt và nội tạng của lũ quái vật.

Trên mặt đất, máu chảy thành suối, đọng lại nhiều chỗ tạo thành những cái hố đầy máu.

Bên dưới dòng suối màu đỏ đó, những tiếng kêu thảm thiết đến từ việc lũ Orc bị đồng loại dẫm đạp vang lên khắp nơi.

Thường thì thấy cảnh này sẽ khiến cho người ta bị chấn thương tâm lý, hoặc chỉ cần nghe tiếng kêu là của lũ quái vật thôi cũng đủ khiến cho người ta không muốn chiến đấu.

Maa, tôi đã đưa cho mấy cô vợ kính nhiệt và tai nghe cách âm rồi, thế nên họ sẽ ổn cả thôi.

Tên Kazuo thì không cần vì cậu ta đang tắm máu một cách vui vẻ, còn tôi thì thấy cảnh tượng thảm hơn thế này rồi nên cũng chẳng có vấn đề gì.

Sau khoảng 10 phút nữa thì số lượng Orc đã giảm rất mạnh.

Lũ Orc thuộc dạng cao cấp cũng lên bảng từ đời nào rồi, chỉ còn lại mỗi con Vua Orc mà thôi.

Con Vua Orc không khác gì đám quái bình thường cho lắm, chỉ là nó lớn hơn hẳn, thịt ngon hơn và có trang bị mà thôi.

Con trước mắt chúng tôi đây có mặc giáp kim loại và vác theo cây đại đao to khủng bố.

Trông nó đầy vẻ uy hiếp, nhưng với đám cưỡi cả Thanh Long như chúng tôi thì chẳng có tác dụng.

- Tại sao các ngươi dám giết người của ta!? (Vua Orc)

- Ai kêu ngươi tấn công ngôi làng này làm gì? (Lucia)

- Ngươi dám...! (Vua Orc)

Thế là nó cầm cây đao chém tôi.

Kazuo đưa tay lên bắt lấy đòn đánh, nói:

- Đứng yên đấy.

Không thấy bọn ta đang bốc thăm à!? (Kazuo)

Đúng như lời cậu ta nói, chúng tôi đang bốc thăm xem ai sẽ đáng với con Vua Orc.

Do thiếu khả năng tấn công nên Hana không tham gia vào việc này.

Mặc kệ con Orc đang cố gắng rút cây đao ra, chúng tôi vẫn tiếp tục bốc thăm.

- Trúng rồi! (Kazuo)

Kazuo là người bốc trúng.

Chúng tôi tránh xa ra để chỗ cho cậu ta chiến đấu.

Nới lỏng tay mình, cậu ta để con Orc rút thanh đao của nó ra.

- Lại đấy nào. (Kazuo)

Cậu ta làm động tác khiêu khích.

Con Orc không nhịn được lao thẳng tới, dùng toàn bộ kỹ năng để tung một nhát chém cực mạnh.

Kazuo bước sang một bên để tránh nó, sau đó dùng tay gõ lên thanh đao.

Thanh đao cứ thế vỡ tan.

Cậu ta dùng tay còn lại tung một cú đấm vào bụng con Vua Orc, khiến nó bay đi một đoạn.

Thanh Hp của nó lập tức tụt về 0.

Cuộc chiến kết thúc.

- Dễ quá! (Kazuo)

Đám Orc đang đứng nhìn, thấy vua của chúng bị giết thì lập tức bỏ chạy.

Chúng tôi cũng truy sát bọn chúng.

15 phút sau, toàn bộ đều bị tiêu diệt.

Sau cuộc chiến, chúng tôi đến báo tin cho mọi người.

Dân làng tối đó đã mở tiệc ăn mừng vì thoát nạn.

Tôi cũng làm một cây cung cho cô nàng Elf Minami, một cây búa cho cô bé người lùn Fiora, và một khẩu súng cho Lapis.

Họ rất vui vẻ sau khi nhận được những món đồ kia, và đó cũng là lúc mà tôi nhận ra rằng...

- Thôi chết, tiêu chuẩn của mình và thế giới này khác nhau. (Lucia)

Tôi lỡ đưa cho họ đống trang bị bằng với bảo vật quốc gia rồi.

Nhưng đã lỡ tặng rồi, thế nên không lấy lại được.

Kazuo vốn đã đoán trước được, thế nên cậu ta là người thoả mãn nhất.

Đêm đó, bên ngoài ngôi làng lại có thêm một trận ồn ào nữa.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 85: Trước lễ cưới của Milia


Khoảng 6 tháng sau khi chúng tôi dọn dẹp đám Orc.

Lúc này tôi đang ngồi trong nhà trọ và đọc bức thư mà gia đình tôi vẫn gửi một cách đều đặn.

Bức thư lần này đặc biệt ngắn so với mọi lần.

Đúng hơn là, bức thư chỉ có vài dòng:

“Một tuần nữa chị Milia của con sẽ tổ chức lễ cưới.

Nhớ về nhé”.

Tôi đưa bức thư cho mấy cô vợ của mình.

Họ đọc xong và trả lại cho tôi.

Mặt của họ hiện rõ nét vui mừng.

Hana hỏi tôi:

- Em định khi nào sẽ về? (Hana)

- Em sẽ về ngay ạ.

Các chị sẽ đi cùng với em chứ? (Lucia)

- Tất nhiên! (5 vợ)

Tôi cảm thấy giật mình vì các chị ấy nói cùng lúc như thế.

Có vẻ như họ cũng không ngờ tới việc này, và sau khi nhìn nhau ngạc nhiên thì họ bật cười.

Đồng lòng với nhau thật đó ha.

Tuyệt thật đó!

- Vậy thì đi thôi nào! (Lucia)

Cất lá thư vào Hộp vật phẩm, tôi lấy con dao găm Anra và dùng nó chém vào không khí.

Một lỗ hổng không gian màu đen với những tia chớp cùng màu ở xung quanh xuất hiện.

Chúng tôi cùng nhau bước vào bên trong lỗ hổng đó.

Đi qua đường hầm không gian tối đen, chúng tôi xuất hiện ở bên trong căn phòng của tôi ở Bá thổ Haraiza.

Điều tôi không ngờ đến đó là ở trong phòng của tôi lúc này có mặt đầy đủ tất cả mọi người trong nhà.

Cha mẹ, 3 anh chị của tôi, ngoài ra còn có thêm anh chàng Loren, chồng chưa cưới của Milia-oneechan nữa.

- Thấy chưa, em đã nói là Lucia ấy sẽ về ngay mà. (Milia)

- Thua mất rồi. (Loren)

Hình như họ đã đoán xem khi nào tôi sẽ về thì phải.

Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi lỗ hổng không gian, một cơn mưa những lời chào mừng ập đến.

Sau đó, không có gì khó đoán, tôi lại trở thành thú bông cho mọi người cưng nựng.

Gần hai tháng không về thôi mà họ có vẻ nhớ tôi nhiều quá ha.

Một lúc lâu sau khi tôi về nhà.

Bây giờ đã đến lượt của Milia-oneechan.

Những người trong phòng chỉ còn lại những cô vợ của tôi, Milia-oneechan, mẹ tôi và tôi.

Tóm lại, trong căn phòng lúc này chỉ toàn là nữ giới.

Những người còn lại sau khi chào đón tôi đã trở về làm việc của mình rồi.

Bây giờ là lúc chúc mừng ha.

- Vậy là Milia-oneechan sắp kết hôn rồi.

Chúc mừng chị nha! (Lucia)

- Cảm ơn em, Lucia.

Chuyến du lịch của em như thế nào rồi. (Milia)

- Để xem nào~.

Chúng em đã đi hết những đất nước của con người rồi.

Mục tiêu tiếp theo có lẽ là Vương quốc Quái vật. (Lucia)

- Nhanh quá ha.

Mà mấy em định khi nào sẽ có con đây hmm~? (Milia)

- Đến lúc rồi sẽ có thôi mà. (Lucia)

- Mấy con cứ từ từ đi.

Cha mẹ con đây còn sống lâu lắm. (Cecilia)

Dù sao thì cha mẹ tôi cũng không phải là loại hối thúc, đúng hơn là do họ còn trẻ nên không quan trọng vấn đề đó lắm, thế nên chúng tôi cũng chẳng cần cố gắng làm gì.

Maa, trừ khi làm mấy nhiệm vụ dài hạn ra thì có tuần nào mà tôi không bị “hành” đâu.

Tôi ở lại đó thêm một lúc nữa, sau đó đi đến nhà của Franica-san để thăm cô ấy.

Căn nhà đó bây giờ đã không còn người canh gác nữa, bù lại tôi đã để Zure, cô thỏ mà tôi đã thuần hoá ở đảo bay khi đang tham gia cuộc thi chiến đấu, ở lại đó làm thú cưng cho họ.

Tất nhiên là tôi đã cho Zure tiến bậc tới Huyễn thú rồi.

Em ấy sẽ làm vệ sĩ cho gia đình nhỏ của Franica-san.

Cậu nhóc Hajime, con của Franica-san và Minori-san, vẫn thể hiện sự trưởng thành của mình.

Như là kết quả hiển nhiên, cậu bé được xem là thiên tài.

Có lẽ là do tính chất của công việc hồi ở Trái Đất hay sao đó mà cậu nhóc này rất tập trung thu thập thông tin.

Phương pháp của cậu ta là nghe người khác đọc sách cho mình, và do tiêu chuẩn chọn sách nên cái mác thiên tài càng được nhiều người gán cho cậu nhóc.

Tôi vừa nhận ra rằng mình xuất phát tại vạch đích nhờ Hệ thống.

Đều tới từ Trái Đất, nhưng một người thì chỉ có được kỹ năng chế tạo vũ khí hiện đại; còn một người lại có Hệ thống cực kỳ đa năng.

Một người có gia cảnh bình thường, phải đi tìm vật liệu để sử dụng kỹ năng; còn người kia lại có nhiều đến mức dùng không hết, thêm cả con ông cháu cha nữa.

Một người phải lên cấp để mạnh hơn; người còn lại chỉ cần nói vài câu là một đất nước đổi chủ, hoặc cho Quỷ vương chết thảm chỉ bằng cách sử dụng trang bị mạnh nhất.

Tôi ở lại nhà Franica-san để chơi với cô ấy, nói chuyện đơn phương với cậu nhóc Hajime bằng Tiếng Việt, nhắc nhở cậu ta không được dùng sức mạnh vào việc sai trái, ngoài ra cho cậu ta biết thêm một vài thông tin cơ bản về thế giới này.

Cậu nhóc chưa nói được, nhưng dựa vào biểu cảm thì trông có vẻ như là cậu ta đang cảm ơn tôi.

Mà hình như ánh mắt của cậu bé có chút gì đó kì lạ.

Chắc là cậu bé thắc mắc tại sao tôi không lớn lên.

Đến gần trưa, mấy cô vợ của tôi đến nhà Franica-san.

Chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà cô ấy và ở lại đó cho tới chiều.

Mấy cô vợ của tôi rất thích chơi đùa với Hajime đó.

Maa, cậu nhóc dễ thương mà.

Chúng tôi ở lại chơi cho tới chiều mới về, không quên mời Franica-san đến đám cưới của Milia-oneechan.

Tôi đoán là cậu nhóc Hajime sẽ rất vui đó, vì công cuộc thu thập thông tin của cậu ta sẽ có thêm một bước tiến nữa.

Chúng tôi dùng bữa tối tại nhà tôi, sau đó tôi đưa Mimiko về nhà chị ấy.

Dùng dao găm Anra, tôi vẽ một dấu lên Mimiko để chị ấy có thể trở về nhà tôi bất cứ lúc nào.

Chị ấy được gia đình chào đón chẳng thua kém tôi đâu.

Buổi tối, những cô vợ của tôi đang có một cuộc trò chuyện bí mật với Milia-oneechan.

Lúc này, tôi đang đi dạo bên ngoài bãi cỏ sau nhà mình.

Tôi thấy có một bóng người trên chiếc ghế tại đó.

Tiến đến gần, tôi đã có thể thấy rõ khuôn mặt người đang ở trên ghế.

Người đó không ai khác chính là chú rể của lễ cưới sắp tới, Loren.

Tôi đến gần và hỏi:

- Sao anh lại ngồi đây vậy? (Lucia)

Cậu ta giật mình vì tôi đã đến gần cậu ta trong khi kích hoạt Vô âm bộ.

Sau khi nhìn thấy tôi, thay vì bình tĩnh trở lại thì cậu ta còn run gấp mấy lần lúc trước nữa.

Lần đe doạ kia có hiệu quả lâu dài hơn tôi tưởng nhiều.

- E...

Em đó hả Lucia.

S...

Sao em l... lại ra đây vậy. (Loren)

Run đến nỗi nói lắp bắp luôn.

Rút kinh nghiệm để lần sau có đe doạ Đệ nhất hoàng tử thì biết giảm bớt đi.

Lí do tôi đe doạ anh ta á?

Sau một thời gian tán tỉnh thì lúc này Kajin-sama đang trong quan hệ nam nữ với Mineva-oneechan.

Maa, dù sao người ta cũng là anh vợ của tôi, thế nên chắc là đưa anh ta lên lưng Mena rồi nhờ cô ấy bay với tốc độ tối đa là đủ rồi.

Mà giờ phải trấn tĩnh anh chàng Loren này đã.

- Yên tâm đi.

Em không có bắt anh vào trong không gian kia nữa đâu. (Lucia)

Anh ta đã đỡ run hơn sau câu nói của tôi.

Tôi trèo lên ghế ngồi cùng anh ta, sau đó hỏi:

- Anh ra đây ngồi làm gì thế? (Lucia)

- Không có gì.

Chỉ là anh đang lo lắng thôi. (Loren)

- Lo lắng?

Về vấn đề gì? (Lucia)

- Chà, sắp tới lễ cưới rồi.

Anh sợ rằng mình không xứng với chị em thôi. (Loren)

Giờ sắp cưới rồi mới lo lắng điều này.

Tôi cũng xin chịu thua anh chàng này luôn.

- Thế anh có yêu Milia-oneechan không? (Lucia)

- Tất nhiên là có.

Anh yêu cô ấy hơn cả bản thân mình nữa. (Loren)

- Thế anh có chắc rằng anh sẽ cố hết sức để khiến chị ấy được hạnh phúc hay không? (Lucia)

- Tất nhiên là có rồi! (Loren)

- Thế là đủ rồi.

Đối với con gái thì họ chỉ cần có người yêu họ chân thành là đủ.

À, đó là khi không phải loại con gái hư hỏng thôi nha. (Lucia)

Ừ thì chẳng phải là chỉ có con gái mới cần tình yêu chân thành, đặc biệt là khi ở thế giới mà nam giới làm được điều gì thì nữ giới cũng làm được này.

- Và anh cứ yên tâm đi.

Nếu anh làm cho Milia-oneechan không hạnh phúc thì anh cũng chẳng khác gì đâu. (Lucia)

- Anh hứa sẽ dành cả cuộc đời để làm cho chị em hạnh phúc! (Loren)

- Tốt! (Lucia)

Sau đó chúng tôi nói chuyện về Milia-oneechan một lúc nữa.

Tôi trở về phòng mình và ngủ sau khi mấy cô vợ của tôi kết thúc cuộc trò chuyện với Milia-oneechan.
_________________________
(Góc nhìn thứ 3)

Trong khi Lucia đang khủng bố tinh thần của Loren, thì tại trong phòng của Milia, cuộc trò chuyện của những cô gái đang rất sôi nổi.

Chủ đề là về cô bé tóc bạch kim đang ở bên ngoài.

- Chuyến du lịch của các em đúng là tuyệt vời.

Chị cũng muốn được như thế nữa. (Milia)

- Vậy chị có muốn đi với chúng em sau khi kết hôn không? (Sofia)

- Không được đâu.

Chị vẫn còn việc của mình nữa.

Nhưng chị sẽ đi nếu như có được một kì nghỉ dài. (Milia)

- Nếu chị cần giúp đỡ thì hãy nói với em nha.

Mà tại sao Lucia có thể giỏi đến thế được nhỉ?

Không những mạnh về phần chiến đấu và còn biết pha chế thuốc và chế tạo trang bị nữa. (Hana)

- Về phần trang bị và sức mạnh thì em ấy nói là nhờ kỹ năng, nhưng còn việc pha chế thuốc thì em ấy đã cố gắng rất nhiều đó. (Milia)

Milia đứng lên, sau đó lấy ra một cái hộp gỗ được khoá kỹ từ trong tủ.

Mở cái hộp đó ra, Milia lấy từ đó một lọ nước nhỏ màu hồng nhạt.

- Đây là một lọ thuốc được Lucia tạo ra do gặp lỗi trong khi tập pha chế thuốc.

Nghe nói đây là một sản phẩm lỗi đến mức thê thảm luôn.

Chị đã lén để lại làm kỷ niệm đó.

Chị cũng không biết nó có tác dụng gì nữa. (Milia)

Haruko thẩm định lọ thuốc.

Và kết quả khiến cô không tin được vào mắt mình.

___________
Thuốc kích dục siêu cấp

Được tạo ra do việc pha chế Elixir gặp lỗi.

Hiệu quả cực cao do được tạo ra từ những nguyên liệu tốt nhất.
___________

“Đây chẳng phải là thứ có thể giúp mình khám phá ra những khía cạnh mới của Lucia sao?”

Haruko nghĩ thế.

Lập tức cô liền tìm cách để có được lọ thuốc.

Và phương án tốt nhất chính là...

- Chị cho em lọ thuốc đó được không ạ? (Haruko)

...hỏi xin.

Một thoáng ngạc nhiên hiện ra trên mặt của Milia.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và trả lời:

- Không được.

Đây là vật kỷ niệm của chị. (Milia)

Sau câu trả lời của Milia, Haruko dùng toàn bộ khả năng của mình để tìm cách thuyết phục Milia.

Và cô nghĩ, cách dễ nhất là trao đổi với một món đồ đặc biệt có liên quan đến Lucia.

Và cô nhớ ra một thứ.

Haruko lấy ra một bức ảnh của một cậu thiếu niên.

Cô nói:

- Vậy chị có thể đổi nó với thứ này không? (Haruko)

- Đây là gì? (Milia)

- Đây là bức ảnh chụp Lucia khi còn ở Trái Đất. (Haruko)

Tất cả mọi người đều tập trung vào bức ảnh.

- Thật sao Haruko? (Yumi)

- Thật đó! (Haruko)

- Tuyệt quá! (Hana)

- Cho tớ đi Haruko! (Sofia)

Sofia nhảy tới để với lấy tấm ảnh nhưng bị Haruko cản lại.

Sau một lúc ồn ào, Haruko quay về phía Milia và hỏi:

- Vậy chị có muốn đổi không ạ? (Haruko)

- Đồng ý! (Milia)

Milia trả lời lập tức.

Haruko ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi nhanh chóng thực hiện trao đổi.

Tấm ảnh được Milia bỏ vào hộp, còn lọ thuốc được Haruko cất vào trong Kho không gian của cô ấy.

“Mọi chuyện sẽ vui lắm đây” – Haruko thầm nghĩ.

Trên mặt cô ấy xuất hiện một nụ cười gian xảo.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 86: Lễ cưới của Milia


Một chương nhạt, rất nhạt.

À mà chương nào chẳng nhạt :v
______________________________________
Một ngày trước lễ cưới của Milia-oneechan.

Lúc này việc chuẩn bị đều đã hoàn thành cả rồi.

Do gia cảnh của Milia-oneechan và anh chàng Loren cách nhau khá xa khiến cho danh sách khách mời và việc chuẩn bị có hơi rối một chút, nhưng mọi chuyện cũng ổn cả rồi.

Vấn đề duy nhất còn lại chính là áp lực đến từ việc có thành viên hoàng gia của Jires và Bedon cùng tham gia mà thôi.

Tôi cũng có can thiệp khá nhiều vào việc chuẩn bị, vì suy cho cùng thì tôi chính là nguồn gốc của đống rắc rối này.

Nếu không phải tại tôi thì cái lễ cưới này sẽ không phải tiếp đón hoàng gia đâu.

Nói là can thiệp khá nhiều, nhưng thực ra thì tôi chỉ lo việc nguyên liệu của thức ăn và giữ an ninh cho lễ cưới mà thôi.

Về phần nguyên liệu của thức ăn, dự kiến lúc đầu là sử dụng những nguyên liệu cao cấp ở nhiều nơi khác nhau được ông bà ngoại của tôi cung cấp.

Tuy nhiên, do sự tham gia của hoàng gia nên kế hoạch đã thay đổi thành việc dùng nguyên liệu do tôi cung cấp.

Những đầu bếp đã khá là hoảng khi tôi lấy ra đủ loại thực phẩm thuộc hàng đặc sản cực hiếm.

Biểu cảm của họ còn được nâng lên một tầng cao mới khi tôi lấy ra một con Xích Long còn nguyên và chục con Bò Mây.

Thịt rồng vốn dĩ cực kì khó kiếm, vì những con rồng đúng nghĩa thì rất mạnh và thường trú ẩn tại những nơi vắng vẻ.

Về phần Bò Mây thì nó là một con bò với cơ thể trông giống như là một đám mây lớn.

Nó có khả năng đổi màu để ngụy trang cùng với lơ lửng, và vì lí do đó nên muốn nhận ra nó cũng khó do không phân biệt được với mây thường.

Tôi cũng đã đến nhà của anh chàng Loren rồi.

Đó là một căn nhà nhỏ ở thủ đô, cách lâu đài một quãng khá xa.

Bên trong căn nhà rất sạch sẽ dù anh ta nói rằng rất ít khi ở nhà.

Căn nhà gồm có: Một phòng khách nhỏ với một chiếc bàn uống trà và vài chiếc ghế xung quanh, một gian bếp với những món đồ cơ bản, một phòng ngủ nhỏ với một chiếc giường đơn.

Ngoài ra, sau căn nhà còn có một khoảng trống nhỏ trồng vài cây ăn quả.

Căn nhà này mới được anh ta mua một năm trước thôi.

Dựa vào tình trạng căn nhà thì anh chàng Loren này khá gọn gàng đó.

Có lẽ tôi nên tặng họ một cái giường đôi ha.
____________
Một đêm nữa trôi qua với cuộc trò chuyện giữa những cô gái, trừ ra tôi.

Milia-oneechan đã mượn mấy cô vợ của tôi để nói chuyện cho bớt lo lắng về lễ kết hôn, thế nên tôi đã có một đêm yên bình, dù rằng hơi khó ngủ một chút.

Khi bình minh bắt đầu ló dạng, tôi được mẹ mình đánh thức để đi chuẩn bị cho lễ cưới.

Bước ra khỏi phòng của mình, tôi thấy mọi người đều đang di chuyển một cách nhanh chóng.

Những người làm trong nhà đang làm việc hết công suất để chuẩn bị cho bữa tiệc cưới.

Tôi được mẹ dẫn đến phòng để thay đồ.

Bên trong căn phòng, Milia-oneechan đang được 3 cô hầu gái giúp thay đồ và trang điểm.

Việc mặc chiếc váy cưới khá lâu, nhưng trang điểm thì còn lâu hơn vài lần.

Việc thay đồ của tôi diễn ra một cách cực kì nhanh chóng, khi mà việc cần làm chỉ là mặc một bộ váy trắng tinh, đeo thêm đôi găng màu trắng dài gần tới chỏ tay bằng vải, sau đó là đi thêm một đôi giày màu trắng, hết.

Trang phục của tôi rất sang trọng dù rằng chỉ có những hoạ tiết đơn giản, và bằng cách nào đó nó khá hợp với tôi dù rằng cả tôi lẫn bộ đồ đều có màu trắng.

Sau khi thay đồ, tôi bước ra khỏi căn phòng đó.

Tôi không cần phải trang điểm vì nếu làm thế thì tôi sẽ nổi bật hơn cả nhân vật chính là Milia-oneechan nữa.

Lí do đó đã được chấp nhận bởi tất cả mọi người trong phòng, bao gồm người hâu, vợ tôi, mẹ tôi.

Milia-oneechan thì có lí do hơi khác một chút, đó là “Chị không muốn người ngoài được phép chiêm ngưỡng nhan sắc lúc đó của em”.

Ừ thì chuyện này cũng không phải là lần đầu diễn ra, thế nên tôi cũng chẳng bận tâm cho lắm.

Tôi đi ra khu đất trống sau nhà, nơi bữa tiệc sẽ được tổ chức.

Những mái che lớn, trong suốt đã được lắp đặt để che nắng và mưa.

Nó được làm từ một loại vải đặc biệt có khả năng đổi màu và chống nước.

Khi gặp nắng mạnh, tấm vải đó sẽ đổi màu để cản nó lại, nhờ đó ánh nắng sẽ luôn ở mức dễ chịu.

Ngoài ra, những ma cụ điều hoà nhiệt độ không khí cũng được gắn lên tấm vải che nhằm tạo ra sự thoải mái.

Quanh đây không có binh lính canh gác, vì chẳng có ai vui vẻ ăn uống nổi khi xung quanh có cả một đoàn người mặc giáp trụ, tay lăm lăm vũ khí cả.

Trong những tiệc cưới thông thường, quân lính sẽ được triển khai bao quanh khu vực tổ chức với khoảng cách đủ để tạo sự thoải mái cho người tham dự.

Cơ mà lần này thì tôi sẽ là người quản lý việc canh gác.

Tôi bắt đầu thực hiện những chuẩn bị mà tôi đã lên kế hoạch từ trước.

Sau một lúc, tôi đã bố trí việc bảo vệ hoàn tất.

Tôi quay trở vào bên trong nhà và bắt đầu ngồi đợi đến giờ thực hiện lễ cưới.

Trong khi tôi ngồi uống trà một cách thoải mái thì những người giúp việc vẫn đi qua đi lại liên tục.

Gia đình tôi đã thuê thêm kha khá người để giúp cho ngày hôm nay rồi, cơ mà công việc vẫn còn chất đống.

Nghĩ lại thì, hình như lễ cưới của tôi yên ả hơn thế này nhiều. [Có hoàng gia hai nước nhúng tay vào thì chẳng yên].

Ngồi đợi một lúc thì mẹ tôi là người đầu tiên ra khỏi căn phòng đó, theo sau là mấy cô vợ của tôi.

Nhìn họ tôi lại chợt cảm thấy hài hước.

Dù là mẹ con với nhau, thế nhưng trông họ chẳng khác gì những người bạn cùng lứa.

Tôi thật sự không nghĩ tới chuyện này khi khiến cho gia đình tôi trẻ lại.

Về phía ông bà tôi thì họ thích giữ ngoại hình ở tầm trung niên hơn, chứ nếu không thì cảnh họp gia đình sẽ khiến tôi cười ra nước mắt mất thôi.

Tuy nhiên, nếu nhìn ngoại hình của gia đình chúng tôi thì chắc chắn rằng người ngoài sẽ nhầm lẫn cho xem.

Xung quanh tôi lại có thêm vài người nữa cùng uống trà chờ đợi.

Tâm trạng và không khí lúc này khiến tôi cảm thấy tách trà ngon hơn hẳn.

Một lúc lâu sau đó, Milia-oneechan đã rời căn phòng.

Trên người chị ấy là một bộ váy cưới màu trắng với những hoạ tiết trang trí cực kỳ đẹp mắt.

Những nét trang điểm vừa đủ khiến nhan sắc của chị ấy được nhấn mạnh.

Kiểu trang điểm ở thế giới này là cố gắng giản lược hết mức, chỉ tập trung vào việc bộc lộ toàn bộ nét đẹp vốn có.

Nói cho dễ hiểu, nó sẽ khiến người đẹp trở thành mỹ nhân, và biến người bình thường trở nên có chút điểm nhấn, tuyệt đối không có kiểu vịt hoá thiên nga.

- Mọi người thấy con thế nào? (Milia)

Câu hỏi đầu tiên của Milia là sự mở đầu cho con mưa lời khen của mọi người.

Chị ấy đẹp gần bằng mẹ tôi luôn đó chứ.

À, không phải là tôi chê đâu, chỉ là những người xung quanh tôi sở hữu nhan sắc hơi quá mà thôi.

Sau khi nói chuyện một lúc, chúng tôi lên xe để đến nơi tổ chức lễ cưới, Thánh đường.

Tôi vừa nhận ra rằng ngày hôm nay tính cách của Milia-oneechan có hơi khác.

Chị ấy rụt rè hơn nhiều, và đặc biệt là thường xuyên lo lắng.

Maa, cũng dễ hiểu thôi, kết hôn là một việc quan trọng mà.

Lễ cưới diễn ra cực kỳ thuận lợi và không có kẻ phá đám.

À, thực ra thì đó cũng là kết quả đương nhiên thôi vì tôi đã bảo Mena bay ở phía trên Thánh đường suốt buổi lễ mà.

Trong buổi lễ thì đã có người rơi nước mắt vì hạnh phúc, và đó là anh chàng Loren.

Tôi cạn lời.

Những người được mời đã đến dự lễ cưới và đến nhà tôi dự tiệc sau đó.

Do không nằm trong khu dân cư của thành phố, thế nên việc bố trí canh gác dễ dàng hơn nhiều.

Cách nơi tổ chức tiệc một quãng, bốn Huyễn thú ngồi ở bốn góc tạo thành hình vuông.

Trên trời là hàng chục con rồng bay lượn, thêm vào đó là một con Phượng Hoàng đang bùng cháy và một bé Chu Tước đỏ rực.

Những thú nuôi có khả năng ẩn thân thì được giao nhiệm vụ tuần tra.

Nhờ cách sắp xếp này mà đã không có vấn đề nào phát sinh cả.

À, thực ra cũng có chút vấn đề khi tối đó tôi phải ngủ trên một chiếc giường đầy phiên bản mini của những thú nuôi đã làm nhiệm ngày hôm nay.

Mà việc sắp xếp bảo vệ của tôi là để khủng bố tinh thần của anh chàng Loren lần cuối cùng đó.

Họ trở về nhà của anh ta sau bữa tiệc qua cổng không gian vĩnh cửu mà tôi tạo ra.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 87: Hướng đến Vương quốc Quái vật


Sau lễ cưới của Milia-oneechan, tôi ở lại nhà thêm một ngày nữa.

Tình cảm nồng nàn của cặp đôi mới cưới còn nóng hơn cả hơi thở của Hoả Long nữa.

Nghe nói là anh chàng Loren đã có một trận đánh nhau với lũ bạn thân thì phải.

Tôi hiểu cảm giác của mấy người bạn kia.

Một nhóm đang chơi với nhau, bỗng một người trong nhóm có vợ.

Cảm giác không thể diễn tả bằng lời đâu.

Về kết quả trận chiến thì bằng cách vi diệu nào đó mà Loren-nii đã thắng cho dù phải 1 đánh 5.

Còn cách xưng hô thì tôi buộc phải thay đổi thôi, người một nhà rồi mà.

Hôm nay, tôi và những người vợ của mình sẽ lên đường để tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Tôi giao bé slime Riru cho Milia-oneechan để làm vệ sĩ, rồi chào mọi người và bước qua cánh cổng không gian, quay trở lại nơi tôi đã đọc thư một tuần trước.

Nơi đó là một nhà trọ nằm bên trong thành phố gần biển.

Chúng tôi biến mất một tuần rồi, nhưng khi trở lại thì cũng không có rắc rối vì chủ nhà trọ đã biết tôi có thể dùng Ma pháp Không gian rồi.

Chúng tôi trả phòng rồi rời khỏi nhà trọ.

Như những gì đã nói với Milia-oneechan, chúng tôi sẽ hướng đến Vương quốc Quái vật.

Nghe tên thì có thể biết được rằng nó được xây dựng bởi quái vật rồi ha.

Chi tiết hơn thì, nó là một đất nước được có đến hơn 85% dân cư là quái vật.

Đó là một đất nước thân thiện với mọi chủng loài, thế nên nhân loại ở đó khá đông.

Vị trí của đất nước đó là ở một hòn đảo cực lớn, hay có thể gọi đó là một lục địa nhỏ cũng được.

Vương quốc đó có vua là Cổ long vương, Mộng thú mạnh nhất thế giới này.

Ngoài ra, vị trí nữ hoàng thì lại dành cho một con Slime.

Nghe quen thật đó ha.

Về vấn đề quái vật có thể lập vương quốc thì tại đó, quái vật đều từ Linh thú trở lên.

Quái vật ở thế giới này chia thành 2 loại: Có linh hồn và không linh hồn.

Quái vật có linh hồn bắt buộc phải là từ Linh thú trở lên, vì từ mức độ này thì mới có thể suy nghĩ như nhân loại.

Quái vật có linh hồn, miễn là không tấn công nhân loại và có chuẩn mực đạo đức giống nhân loại thì được xem là một loài á nhân.

Vì lí do đó, Vương quốc Quái vật được công nhận là một đất nước chính thức.

Đi bộ một lúc lâu, chúng tôi đã đến cảng của thành phố này.

Để đến được Vương quốc Quái vật, bắt buộc phải dùng đường hàng không hoặc đường biển.

Cưỡi rồng bay đi mãi cũng chán, nên tôi muốn thử cảm giác đi tàu xem sao.

Lần duy nhất tôi được đi tàu là lúc mà tôi được đưa đến thế giới này.

Nghĩ tới mà đau lòng, cơ mà tôi không hối hận.

Quyết định ngày hôm đó chính là việc đúng đắn nhất tôi từng làm.

Trước mắt tôi lúc này chính là cảng biển lớn nhất của lục địa loài người.

Đây là nơi gần với những lục địa khác nhất, ngoài ra vùng biển tại nơi đây cũng là nơi có lượng tài nguyên nhiều và dễ khai thác.

Những điều kiện thuận lợi đó đã khiến cho số lượt tàu thuyền ra vào tại cảng này chiếm hơn 30% tổng số của lục địa loài người.

Không như tưởng tượng của tôi về cảng khi mà nền văn minh của thế giới này giống với thời trung cổ, nơi này lượng tàu gỗ rất ít mà đa số đều là tàu kim loại.

Ở phía xa xa, thậm chí còn có cả những con tàu khổng lồ làm nhiệm vụ khai thác khoáng sản.

Nơi này tồn tại ma pháp, nên lẽ dĩ nhiên là họ không cần những giàn máy móc giữa biển để có thể khai thác khoáng sản, mà thay vào đó là những con thuyền khổng lồ được lắp đặt nhiều loại ma cụ.

Nguồn năng lượng mà những con tàu đó tiêu thụ rất lớn, nên đây cũng là một trong những nguồn tiêu thụ ma hạch chủ yếu.

- Cảm giác cứ như vừa qua thế giới khác lần nữa vậy. (Lucia) Một thế giới với nền văn minh trung cổ, nhưng về vấn đề liên quan đến biển thì nó còn vượt qua cả thế giới khoa học như Trái Đất.

Chúng tôi đi tìm một con tàu đến Vương quốc Quái vật.

Quên nói, tên của vương quốc đó là Ranoza.

Nơi đó được xem là điểm giao thương lớn nhất thế giới, thế nên số lượng tàu thuyền đến nơi đó một ngày tất nhiên không ít.

Việc tìm kiếm có lẽ sẽ không khó khăn lắm đâu.

Mà giờ tôi mới nghĩ tới, không biết phải làm cách nào để phân biệt đám tàu này nữa.

Số lượng tàu chắc cũng không dưới trăm chiếc, trải dài đến hết tầm mắt.

Đi xem hết chỗ này thôi cũng đủ mệt rồi.

Còn về việc hỏi những người ở đây thì cũng không khả thi lắm khi mà ai cũng đang bận rộn với công việc của mình, hơn nữa chúng tôi còn đang ở trong một biển người nữa.

Nói chuyện thôi cũng hết hơi rồi.

Dùng phương án nhanh nhất vậy.

“Karen, có cách nào để tìm một con tàu đúng với mục đích của mình không?”

Cách đó tất nhiên là hỏi Karen rồi.

Một kho kiến thức của thế giới thì tội gì không dùng nào.

“Tại khu vực này, tiến về phía trước 200m nữa sẽ có một chi nhánh đặc biệt của Hội Mạo hiểm giả.

Nơi này sẽ cung cấp thông tin về những chuyến tàu sẽ rời cảng, cũng như là cho phép Mạo hiểm giả nhận nhiệm vụ hộ tống những tàu đó” Vẫn nhanh chóng như thường.

Đúng là Karen có khác.

“Cảm ơn” Gửi lời cảm ơn đến Karen, tôi dẫn đầu nhóm của mình để tiến đến chi nhánh đặc biệt mà Karen đã nói.

Khoảng hai phút sau, chúng tôi đã đứng trước một toà nhà bằng gạch, bên trên cánh cửa có một tấm bảng hiệu hình một tấm khiên đang nổi trên mặt nước.

- Hội Mạo hiểm giả còn có cả một chi nhánh riêng cho cảng luôn nè. (Lucia) - Thật không ngờ luôn đó. (Sofia) - Cứ liên quan tới vấn đề an toàn là có mặt Hội Mạo hiểm giả luôn. (Mimiko) - Vừa có tàu để đi vừa làm thêm nhiệm vụ.

Tiện lợi thật nhỉ. (Hana) - Chúng ta vào thôi nào. (Yumi) Yumi đẩy cánh cửa bằng gỗ và chúng tôi cùng nhau bước vào.

Bên trong thì vẫn như những chi nhánh chúng tôi đã từng vào, mùi rượu kết hợp với mùi thức ăn lấp đầy không khí.

Bên trong có khá nhiều người, đa số là nam giới vai u thịt bắp, đúng kiểu thuỷ thủ luôn.

Như mọi nơi khác, chúng tôi bị tất cả những người ở đây dán ánh nhìn vào mình.

Cách bố trí tại nơi này không khác những nơi khác lắm, chỉ là có thêm một bàn để mọi người tìm thông tin về những chuyến tàu mà thôi.

Nơi đó lúc này khá đông người và còn liên tục có người đi vào nữa.

Chúng tôi hướng đến tấm bảng nhiệm vụ.

Những tờ giấy dán trên đó có ghi đích đến, hạng yêu cầu, mục tiêu nhiệm vụ, thời gian dự kiến và tiền thưởng.

Đa số những nhiệm vụ được dán trên đó là dạng hộ tống.

Tôi nhìn qua một lượt những tờ giấy chi chít trên đó.

Trên đó có đủ điểm đến, từ những hòn đảo nhỏ gần đây đến lục địa ở rất xa.

Tôi tìm thấy có hai nhiệm vụ hộ tống đến Vương quốc Ranoza vào hôm nay.

Một nhiệm vụ cần 3 nhóm, nhiệm vụ còn lại cần 4 nhóm.

Cả 2 đều còn một chỗ trống.

- Mọi người muốn nhận cái nào? (Lucia) - Chị thấy nhiệm vụ cần 4 đội kia tốt hơn, vì công việc sẽ nhẹ nhàng hơn chút. (Haruko) - Chị cũng đồng ý với Haruko.

Đông người thì việc bảo vệ sẽ thuận tiện hơn. (Hana) - Không phản đối. (Sofia + Mimiko + Yumi) Nhờ sự đồng lòng của những người vợ của tôi, việc lựa chọn nhiệm vụ diễn ra nhanh chóng.

Lấy tờ nhiệm vụ khỏi tấm bảng, chúng tôi đi thực hiện thủ tục để nhận nó.

Nhận nhiệm vụ xong, chúng tôi lập tức đi đến nơi tập trung.

Khoảng một giờ nữa là đến giờ xuất phát rồi.

Giờ cần phải đến điểm hẹn để còn làm quen với những tổ đội khác nữa.

Chúng tôi hướng đến điểm hẹn của nhiệm vụ.

Nơi đó cách toà nhà của Hội Mạo hiểm giả một quãng khá xa.

Điểm hẹn là một con tàu lớn với dấu hiệu nhận biết là thân tàu có hình vẽ đại diện cho thương đoàn đã giao nhiệm vụ.

Đi bộ vài phút, chúng tôi đã thấy con tàu đó.

Bước đến gần, cảnh những người làm công đang chất hàng lên tàu.

Một người đàn ông lực lưỡng khoảng hơn 40 tuổi, mặc đồ thủy thủ đang đứng trông ở đó.

Chúng tôi tiến đến gần, và việc nói chuyện với ông ta được giao cho Hana.

Sau vài câu nói qua lại, việc nhiệm vụ được giải thích xong xuôi.

Ông ta dẫn chúng tôi lên tàu, sau đó gọi những tổ đội còn lại đến để chúng tôi làm quen nhau trước khi khởi hành.

Vài phút trôi qua, ba tổ đội còn lại đã đến.

Đầu tiên là một nhóm 3 người với hai nam và một nữ, bao gồm hai Kiếm sĩ là hai chàng trai, một Pháp sư là cô gái.

Nhóm thứ hai là cô gái xinh đẹp với cây roi dắt ở hông, đây là kiểu được gọi là nhóm một người.

Nhóm cuối cùng là đội Mạo hiểm giả hạng S mà chúng tôi đã thấy khi xử lý con Lich.

Tôi nghĩ những nhiệm vụ thế này chỉ có tổ đội mới tham gia thôi, thì ra còn có cả Mạo hiểm giả solo nữa.

Và, khi thấy nhóm hạng S quen thuộc kia thì tôi cảm thấy hơi bất an, có lẽ là do những thông tin mà tiếp tân Kyle-san cung cấp ngày trước.

Hy vọng rằng đó không phải flag.
 
Back
Top Bottom