Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game

Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 68: Hoa đã có chủ


Tên Kouki này bị dở người à?

Hay đang ảo tưởng bản thân là nhân vật chính trong bộ light novel nào đó?

Bao nhiêu lần bị đánh rồi mà vẫn chưa chừa à?

Giờ lại còn đi phá rối người khác nữa.

Tất cả những người đang ở trong đây đều hướng ánh mắt về phía kẻ phá đám.

Trong số này có không ít người đã toả ra sát khí hướng thẳng về phía tên Kouki, và toàn bộ bọn họ đều là nam.

Tôi cũng đã nghe nhiều về việc ở Trái Đất rồi, có vẻ như đây là những nạn nhân đã bị tên đó cướp mất người yêu.

Tôi cũng không phán xét gì về vấn đề này, vì tình yêu là tự do của mỗi người, những kẻ dễ dàng bỏ bạn để theo người có điều kiện tốt hơn thì không có tình cảm dành cho bạn, như thế thì chẳng có lí do nào để tiếc nuối cả.

Tên Kouki vẫn cứ thế bước đến chỗ chúng tôi, còn thanh Thiên kiếm thì vẫn ở trên tay hắn.

Không chịu được việc nhìn hắn tiến lên như thế, đích thân nhà vua bước ra khỏi chỗ ngồi của mình, cản đường tên Kouki kia mà hỏi:

- Tại sao cậu lại phản đối lễ cưới này?

Hãy cho chúng tôi lí do. (Kojiro)

- Lí do sao?

Nếu tôi nói rằng 5 người kia bị tẩy não, bắt buộc phải yêu con nhỏ đó thì sao!? (Kouki)

Hắn hét lớn những câu nói đó, rồi đưa tay chỉ về phía nhóm 5 người Haruko, Sofia, Mimiko, Hana và Yumi, sau đó lại chỉ tay về phía tôi khi nói đến vế sau.

Này này, tẩy não là ý gì hả?

Tôi thậm chí còn không nghĩ rằng tôi sẽ có vợ luôn đấy.

- Vu khống là một tội rất nặng đấy!

Nếu không có bằng chứng thì đừng buộc tội người khác, dù có là anh hùng thì cũng không được tha đâu! (Kojiro)

- Vu khống sao?

Tôi có thể chứng minh lời nói của mình là chính xác. (Kouki)

- Vậy thì cậu hãy lấy bằng chứng ra đi. (Kojiro)

- Bằng chứng chính là 5 người họ.

Chỉ cần giải phép tẩy não bằng thứ này là được. (Kouki)

Nói thế rồi hắn lấy ra một lọ nhỏ, bên trong có chứa dung dịch màu trắng pha lục.

Tôi lập tức dùng thẩm định ngay khi nhìn thấy nó.

Thứ dung dịch bên trong có tên là Ái dược, một loại thuốc khiến người uống sẽ yêu say đắm kẻ truyền ma lực vào lọ thuốc.

Tuy nhiên, có một lớp ngụy trang được tạo ra bằng ma pháp, khiến những kỹ năng thẩm định thông thường sẽ cho ra kết quả là Dung dịch thanh tẩy, thứ sẽ loại bỏ mọi hiệu ứng trên người uống.

- Đây là Dung dịch thanh tẩy.

Hãy cho 5 người kia uống nó thì sẽ biết được họ có bị tẩy não hay không ngay. (Kouki)

Tất nhiên là chẳng có ai trong đây cứ thế tin vào lời của hắn rồi, và tất cả những người có kỹ năng Thẩm định đều dùng nó lên lọ thuốc.

Không ai phát hiện ra chân tướng của lọ thuốc kia, trừ ra tôi mà thôi.

- Lọ thuốc đó không dùng được đâu. (Lucia)

Tất cả mọi người quay về nhìn tôi sau câu nói đó.

Trán của tên Kouki kia nhăn lại trong chốc lát.

Họ nhanh chóng quay lại nhìn lọ thuốc trên tay Kouki.

Theo như ánh nhìn của họ thì có nhiều người dùng Thẩm định lên nó lần nữa.

Chẳng có tác dụng gì đâu.

- Lọ thuốc đó đã được yểm ma pháp để làm giả thông tin.

Thứ đang chứa bên trong không phải Dung dịch sửa chữa mà là Ái dược. (Lucia)

Họ nhìn qua nhìn lại giữa tôi và lọ thuốc.

Có vẻ họ không biết nên tin lời tôi hay kết quả thẩm định.

- Đừng nghe những lời dối trá đó.

Con nhỏ đó đang cố gắng che dấu việc nó tẩy não 5 người kia đấy.

Hãy cho họ uống lọ Dung dịch thanh tẩy này đi. (Kouki)

Tôi cũng chẳng bất ngờ cho lắm.

Dựa theo phản ứng của Kouki thì việc này là do hắn cố ý làm chứ không phải là bị lừa hay gì, thế nên hắn chắc chắn sẽ phải đổ hết tội lỗi lên đầu tôi rồi.

Nhìn về phía 5 người kia thì họ có vẻ sắp đánh tên Kouki một trận rồi, còn ở dưới thì Kazuo và Dohito cũng đã triệu hồi vũ khí của họ ra.

Tôi không muốn họ đánh nhau ở đây, thế nên xử lí việc này thôi nào.

Lấy ra một lọ Dung dịch thanh tẩy với thể tích đủ cho cả trăm người, tôi nói với mọi người:

- Tôi có dung dịch thanh tẩy đây.

Sao không sử dụng nó nhỉ. (Lucia)

Với khuôn mặt khó coi, tên Kouki hét ầm lên, như kiểu kế hoạch đổ bể tới nơi rồi ấy.

- Không được!

Lỡ như đó là thứ mà ngươi dùng để tẩy não thì sao!? (Kouki)

- Đơn giản mà, chỉ cần cho người nào đó uống thứ này, sau đó xem trạng thái của họ là xong thôi. (Lucia)

Tôi cầm lọ thuốc lắc lắc, miệng nở một nụ cười.

Maa, tất nhiên là chẳng ai thấy được vì mặt tôi đã bị che đi mất rồi.

Tên Kouki đang có một luôn mặt đỏ như quả cà chua vì bực tức.

Kế hoạch của hắn thế là đi tong rồi, thế nên hẳn là phải tức thôi.

Khuôn mặt của hắn lúc này thật thú vị.

Việc cười trên nỗi đau của đối thủ như thế này không tốt, phải bỏ thôi.

Trong lúc tên Kouki kia vẫn đang ức chế thì bỗng có một quả cầu lửa từ đâu bay tới.

Do không chú ý nên tôi đã để nó bay trúng lọ thuốc trên tay mình.

Quả cầu phát nổ khiến cho lọ thuốc vỡ tan tành.

Ngay sau đó, mọi người nhìn về phía quả cầu lửa xuất phát, người đã dùng ma pháp đó là một trong 2 cô gái lúc nào cũng kè kè bên cạnh tên Kouki.

Tên Kouki tất nhiên là kẻ ổn định tinh thần sớm nhất.

Hắn nhanh chóng nở một nụ cười đắc ý, rồi lên tiếng:

- Lọ thuốc bị vỡ mất rồi, thế này thì phải dùng của tôi rồi nhỉ. (Kouki)

Trông hắn ta đúng kiểu đám nhân vật phản diện trong phim luôn.

Nếu như bình thường mọi chuyện sẽ rơi vào bế tắc, nhưng mà tôi đâu có bình thường.

Tôi lại lấy thêm một lọ giống hệt cái cũ từ Hộp vật phẩm.

Nụ cười của tên Kouki nhanh chóng bị hành động vừa rồi của tôi dập tắt.

Đáng đời nhá.

Lại tiếp tục có một đòn đánh từ dưới đó.

Tôi nhanh chóng dùng ma pháp để cản đòn đánh lại.

Lần này là cô gái còn lại trong cặp đôi hay ở bên cạnh tên Kouki.

Cả 2 đều bị những người xung quanh giữ lại.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Một người dùng lọ thuốc của tôi để kiểm tra, và nó không có bất kì vấn đề gì.

5 người kia cũng uống nó, và họ cũng không có gì khác với bình thường.

Mặt của tên Kouki ngày càng đỏ vì tức giận sau khi âm mưu bị vạch trần.

Trên trán của hắn xuất hiện vài sợi gân xanh.

- Lucia đã được chứng tỏ là vô tội.

Vậy bây giờ cậu hãy rời khỏi đây ngay, chúng tôi tha cho cậu tội vu khống. (Kojiro)

Tên Kouki nghe những lời đó thì vẫn không bỏ cuộc.

Hắn hét lớn cái lí lẽ cùn của mình để cản trở lễ cưới:

- Lễ cưới này không được diễn ra!

Tất cả những người kia đều là nữ cả! (Kouki)

Ờ, chúng tôi có chung giới tính đó, rồi sao?

Mọi hoạt động của chúng tôi cũng chẳng khác gì bình thường, kể cả việc có con mà.

Chẳng phải thay vì cưới một tên chẳng ra gì thì như thế này tốt hơn vạn lần à?

- Chúng tôi biết rằng cậu là người đến từ thế giới khác, thế nên không quen với việc này, nhưng không vì thế mà chúng tôi sẽ nghe lời cậu.

Tại đây, việc như thế này là bình thường, và chẳng có vấn đề gì cả.

Ngoài ra, những gia đình như thế này gần như luôn hạnh phúc.

Chẳng có lí do gì mà phải bỏ lễ cưới này cả. (Kojiro)

Tên Kouki mặt mày nhăn nhó, trông như không thể chịu đựng nữa.

Mà đúng là hắn không chịu được thật.

Bàn tay đang cầm kiếm của hắn siết chặt lại.

Sau đó, hắn hét ầm lên:

- Ta là người đã tiêu diệt quỷ vương!

Các người phải giao nộp đám con gái kia để trả ơn cho ta! (Kouki)

- Câm mồm mày vào, thằng khốn nạn!

Mày phá rối đủ rồi đấy!

Giờ thì cút ngay! (Kazuo)

Kazuo nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình, nói lớn như thế rồi đánh văng tên Kouki ra bên ngoài.

Sau đó cậu ta quay lại nói với chúng tôi:

- Mọi người cứ tiếp tục buổi lễ đi.

Tôi sẽ đi xử lý hắn một chút. (Kazuo)

- Ừ, cầm lấy thứ này đi. (Lucia)

Tôi ném cho cậu ta cặp găng tay mạnh nhất trong Monster Age, cũng là món vũ khí cậu ta thường dùng khi chơi game.

Cậu ta cầm lấy nó, cười nhẹ và đi ra khỏi Thánh đường.

Buổi lễ được tiếp tục.

Kazuo quay vào sau 10 phút.

Mọi thứ vẫn cứ thế diễn ra mà không có bất cứ ai cản trở nữa.

Lúc này, cả 5 người sắp trở thành vợ của tôi đang mở miếng vải che mặt ra.

Biểu cảm trên mặt họ sau khi tấm vải được bỏ ra trông rất tuyệt.

Họ nhìn một cách đắm đuối, khuôn mặt thì chẳng còn chỗ nào là không đỏ.

Có lẽ tôi nên trang điểm thường xuyên hơn.

Sau khi kết thúc buổi lễ thì chúng tôi di chuyển dinh thự nhà Haraiza.

Trên đường về, cách Thánh đường một quãng có một vũng máu khá lớn.

Kazuo đã nhận là cậu ta gây ra nó.

Với hiệu ứng của cặp găng thì tên Kouki đó sẽ phải liệt giường ít nhất một tuần đó.

Vừa về tới nhà, cả 5 người vợ của tôi, giờ thì tôi có thể gọi họ là vợ rồi, liền mang tôi đi tẩy trang.

Có vẻ họ muốn biến khuôn mặt của tôi lúc này thành của riêng, không muốn người ngoài nhìn thấy.

Tôi cũng thấy vui vui, kì lạ không nhỉ?

Mọi chuyện vẫn cứ thế diễn ra tốt đẹp.

Đêm đến, tôi bị họ cưỡng chế bế vào phòng ngủ theo kiểu bế công chúa.

Và, ngay khi tôi được đặt lên giường thì Mimiko đè lên tôi.

Tay chân tôi bị giữ chặt.

Mimiko lên tiếng:

- Chị đã đợi ngày này lâu lắm rồi.

Giờ thì bù lại cho chị lần ở Bedon đi. (Mimiko)

Và, kèm theo những lời nói đó là một nụ cười quyến rũ.

Môi của tôi bị Mimiko cướp lấy trước khi kịp nói bất cứ điều gì.

Lần này không phải chỉ đơn thuần là môi chạm môi, mà Mimiko đưa luôn lưỡi của chị ấy vào trong miệng tôi.

Chiếc lưỡi đó quấn lấy lưỡi tôi liên tục như một con rắn.

Cảm giác như tôi đang bị chơi đùa vậy.

Ý thức của tôi dần trở nên mơ màng sau từng cử động, chất dịch ngọt ngọt kia kích thích tôi.

Một giọng nói vô cảm vang lên trong đầu tôi.

Ý thức của tôi được giữ lại trong trạng thái mơ màng nhờ vào kỹ năng.

Nụ hôn sâu của Mimiko kéo dài gần 3 phút.

Sau khi đôi môi của chúng tôi tách ra, chị ấy nhìn tôi một cách đắm đuối, nói:

- Vậy, bây giờ đến phần chính thôi nhỉ. (Mimiko)

- Khoan đã, đừng bỏ quên tụi chị chứ. (Haruko)

- Vậy mọi người cứ từ từ thưởng thức đi.

Cảm giác cực kỳ tuyệt vời đó.

Còn em sẽ làm việc khác. (Mimiko)

Và tôi lại tiếp tục bị đùa giỡn bởi 4 người còn lại.

Quần áo trên người tôi cũng dần bị cởi ra.

Sau khi hàng loạt những nụ hôn đã kết thúc, thì Mimiko bắt đầu phần chính của đêm đó.

_______________________
Thống kê:
- Số lần "sử dụng tài nguyên":
+ Haruko: 2
+ Hana: 5
+ Yumi: 4
+ Mimiko: 5
+ Sofia: 3
+ Lucia: 20

- Trạng thái:
+ Haruko: Thoả mãn
+ Hana: Thoả mãn
+ Yumi: Thoả mãn
+ Mimiko: Thoả mãn
+ Sofia: Thỏa mãn
+ Lucia: Kiệt sức

_______________________
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 69: Xuất phát


Tôi chầm chậm mở đôi mắt của mình ra.

Não bộ cũng dần hoạt động trở lại.

Thứ đầu tiên tôi chú ý đến chính là tình trạng cơ thể của bản thân.

Cả người tôi gần như không còn chút sức lực nào, phần dưới thì đau.

Mệt mỏi rã rời luôn.

Tôi nhìn xuống phía dưới chân mình.

Hiện giờ tôi đang nằm trong chăn, và theo cảm nhận của tôi thì ngoài tấm chăn đang phủ lên không có bất cứ một mảnh đồ nào cả.

Bộ đồ tôi mặc ngày hôm qua đang ở dưới sàn.

Trong căn phòng lúc này chỉ còn một mình tôi.

Không khí ở đây tràn ngập thứ mùi kích thích.

Tôi cũng chẳng nhớ rõ ban đêm mình đã làm gì nữa.

Cảm giác thì vẫn khá rõ ràng, nhưng những hình ảnh thì lại không như thế.

Dù sao thì tôi cũng trong trạng thái mơ màng suốt lúc đó mà.

Tôi bỏ tấm chăn ra, ngồi lên để ra khỏi giường.

Ngay khi tấm chăn được bỏ ra, đập vào mắt tôi là một thứ khá là... khó nói.

Một vùng lớn của chiếc giường trở nên ướt sũng, máu loang lổ khắp nơi trên tấm khăn trải giường.

Rốt cuộc thì đêm qua chúng tôi đã làm đến mức nào mà để lại cái hiện trường kinh khủng tới mức này cơ chứ.

Tôi nhích từng chút một đến cạnh giường.

Tình trạng cơ thể lúc này thì tôi chỉ có thể làm được đến thế mà thôi.

Mà mọi người đâu hết rồi nhỉ.

Do tôi dậy muộn quá nên họ đã đi hết rồi à?

Tôi kiểm tra thời gian.

Lúc này đang là...

10H SÁNG!

Trễ quá rồi!

Tôi cố gắng đi chuyển nhanh hơn, để rồi phải nhận lấy hậu quả là té đập mặt xuống sàn nhà.

Đauuu!

Đúng lúc đó thì cánh cửa mở ra, và lập tức có một giọng nói lo lắng phát ra: - Lucia, em có sao không!? (Yumi) Sau câu nói đó là tiếng bước chân tiến đến chỗ tôi.

Tôi được đỡ dậy bởi Yumi.

Khuôn mặt của chị ấy đầy vẻ lo lắng.

- Có bị thương không vậy, Lucia? (Yumi) - Không sao đâu ạ. (Lucia) Yumi thở dài nhẹ nhõm sau khi kiểm tra cơ thể tôi.

Bây giờ tôi mới nhớ ra một điều là tôi đang không mặc một thứ gì cả.

Mặt tôi bỗng nóng lên khi nhớ ra.

Tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên từ phía cánh cửa, rồi thêm 4 bóng người xuất hiện.

Cả 5 người vợ của tôi đã đủ mặt cả rồi.

- Sao em lại đỡ Lucia thế? (Hana) - Em ấy vừa bị té.

Mà may mắn là không bị sao cả. (Yumi) - Ra thế.

Nhưng giờ phải bỏ em ấy ra để còn mặc đồ vào chứ. (Sofia) - A, phải rồi nhỉ!

Quên mất việc đó luôn. (Yumi) Sau khi được thả ra thì tôi lấy một bộ đồ khác ra và mặc vào.

Việc mặc đồ của tôi rất chậm vì chẳng còn mấy sức lực nữa.

Cái danh hiệu Cô gái yếu đuối kia khiến tôi rơi vào trạng thái suy yếu trầm trọng như thế này đây.

Có vẻ họ cũng đã nhận ra được tình trạng của tôi, nên Sofia đã lên tiếng hỏi: - Em bị sao vậy?

Trông em có vẻ không được khoẻ. (Sofia) - Không sao đâu ạ.

Chỉ là em cảm thấy hơi mệt thôi. (Lucia) Tôi không muốn họ lo lắng, thế nên đã không nói về trạng thái suy yếu kia.

Cơ mà, có vẻ như tôi chẳng thể giấu được vì Haruko đã nói ra tình trạng của tôi rồi.

- Tại sao em lại bị suy yếu vậy hả Lucia? (Haruko) Giọng chị ấy đầy lo lắng.

Lí do mà tôi không nói cho họ biết là đây.

Maa, bây giờ thì tôi cũng chẳng giấu được nữa, mà làm thế thì họ lại càng lo hơn, thế nên tôi trả lời: - Do hiệu ứng đến từ danh hiệu của em thôi.

Trạng thái này sẽ mất đi sau 12 giờ nữa, thế nên không phải lo đâu ạ. (Lucia) Trong lúc đang nói với họ thì tôi cũng đã mặc xong bộ váy rồi.

Tôi tiến đến phía cánh cửa để ra khỏi phòng một cách chậm chạp, nhưng lại bị vấp chân.

Không kịp phản ứng vì đang bị suy yếu, tôi té về phía trước.

Tuy nhiên, lần này không bị đập mặt xuống đất như trước nữa, vì Haruko đã đỡ lấy tôi.

- Đi còn không được mà dám kêu là không sao.

Tụi chị sẽ chăm sóc em từ giờ, nên đừng có cố quá, nghe chưa!? (Haruko) - Vâng. (Lucia) Và tôi bị bế lên theo kiểu bế công chúa.

Tôi đâu có muốn như thế này, đáng lẽ ra tôi mới là người chăm sóc cho họ chứ.

Trong khi vẫn còn đang chìm trong đống suy nghĩ đó thì tôi đã được đưa ra khỏi phòng.

- Bỗng nhiên chị muốn em nhìn thấy phản ứng của mình(Lucia) vào đêm hôm qua ghê. (Yumi) Bỗng dưng Yumi lại nói câu đó.

Kí ức của tôi không rõ ràng cho lắm vì lúc đó vẫn đang mơ màng, nên câu nói của chị ấy khiến tôi thấy tò mò.

Cơ mà, tôi không muốn biết đâu.

Xấu hổ lắm!

- Phải ha.

Khuôn mặt đỏ hết lên, biểu cảm trên mặt thì giống như xấu hổ và hạnh phúc trộn lẫn với nhau.

Hai tay thì cứ cố gắng che lấy cơ thể,... (Mimiko) Tôi ngượng chín cả mặt.

Tôi lấy hai tay để bịt tai lại, sau đó quay mặt vào ngực Haruko.

Tuy nhiên, những lời tường thuật đầy tính 18+ kia cứ thế đi vào trong tai tôi.

Và, Haruko còn làm thêm một cú chốt hạ nữa: - Sao em cứ quay mặt vào ngực chị thế?

Chẳng lẽ em muốn... ngay bây giờ luôn sao?

Hư quá nha. (Haruko) Tôi xấu hổ muốn chết.

Tôi đánh Haruko, người đã tung cú chốt hạ cuối cùng, nhưng khoảng cách chỉ số cộng thêm việc tôi đang bị suy yếu khiến tôi như đang đánh yêu vậy, dù rằng tôi cũng không có ý đánh thật.

Chúng tôi đi xuống dưới nhà trong tiếng cười khúc khích của cả 5 cô vợ.

Cha mẹ tôi đang ngồi uống trà cùng nhau.

Khi tôi tưởng là đã thoát khỏi cảnh bị hành bởi lời nói rồi thì cha tôi đã đập tan vọng tưởng đó.

- Trông con như thế này, có vẻ đêm qua khá là khó khăn nhỉ? (Lucas) Lại một lần nữa tôi phải bịt tai lại để khỏi nghe gì cả.

Tất nhiên là tôi vẫn đang được bế bởi Haruko, vì tôi làm gì đủ sức mà di chuyển nữa.

Và hoàn cảnh đó còn kéo dài thêm một lúc nữa, trong khi cha tôi thì vẫn ngơ ngác tỏ vẻ chả hiểu gì, đúng kiểu "Con nai vàng ngơ ngác - Đạp nát cả rừng cây".

- Vậy, giờ con tính như thế nào đây Lucia.

Mọi việc đều đã xong rồi, còn kiến thức thì có vẻ con còn biết nhiều hơn cả giáo sư nữa.

Con định sẽ tiếp tục đi học hay thực hiện ước mơ phiêu lưu của mình đây? (Cecilia) Về phần kiến thức thì đúng là tôi biết rất nhiều.

Từ khi Hệ thống được nâng cấp thì Người quản lý tri thức đã truyền một lượng kiến thức dạng phổ thông vào đầu tôi rồi.

Việc đi học đối với tôi chẳng còn quan trọng gì nữa.

Tuy nhiên, vấn đề là ở các cô vợ của tôi cơ.

Tốt nghiệp sớm thì vẫn được, nhưng tôi không muốn Mimiko và Sofia phải cố gắng quá mức.

- Con không biết nữa.

Dù sao thì Sofia và Mimiko vẫn cần học mà. (Lucia) - Biết ngay là con sẽ nhắc đến họ mà.

Họ đều đã hoàn thành bài thi tốt nghiệp rồi.

Chỉ đợi đến hết năm học thôi. (Cecilia) Mẹ tôi nói ra một điều cực kì bất ngờ.

Sofia và Mimiko gật đầu xác nhận.

Tôi không ngờ là họ lại đoán trước được luôn đó.

- Em đi đâu hay làm gì thì chị cũng sẽ theo em. (Hana) - Đi phiêu lưu rất vui mà, làm công chúa ở trong cung mãi chán lắm. (Yumi) - Cha chị đã cho phép rồi. (Mimiko) - Đi vòng quanh thế giới là ước mơ của chị, thế nên em không cần phải lo đâu. (Haruko) - Công việc của chị là chăm sóc cho em, và đó cũng là mục đích sống chính của chị mà. (Sofia) Tôi không biết phải làm sao trước tình huống này.

Thật sự thì tôi không nghĩ là mình dễ đoán đến thế.

Thôi bỏ đi, họ đã nói thế rồi thì chẳng có lí do gì để chần chừ nữa nhỉ.

- Vậy thì, chúng ta sẽ xuất phát sau khi hết năm học nhé. (Lucia) - Được thôi! (5 cô vợ) Sau đó, chúng tôi đi đến trường để tôi làm bài kiểm tra tốt nghiệp.

Tất nhiên, việc hoàn thành nó chẳng có gì khó khăn, nếu không muốn nói là quá dễ dàng. _______________________
Thêm vài tháng nữa trôi qua, năm học đã kết thúc.

Thêm vài ngày để chuẩn bị, và giờ đã đến ngày khởi hành.

Chúng tôi được tất cả người quen đến nhà để tiễn.

Có cả Franica-san luôn.

Nói về Franica-san, chị ấy đã sinh rồi.

Đó là một bé trai rất kháu khỉnh và đáng yêu.

Cơ mà, đứa trẻ đó không hề bình thường.

Thằng bé rất ít khi khóc, mà theo lời Franica-san là giống tôi.

Do nghi ngờ, tôi đã dùng tiếng Anh để nói chuyện với nó, và thằng bé hiểu tôi nói gì.

Sau đó, Zatas-sama gọi tôi đến căn phòng trắng để thông báo rằng thằng bé là Người chuyển sinh.

Trước đó, nó là một người lính trẻ nhưng cực giỏi ở Trái Đất, hoạt động trong một đội đặc nhiệm.

Thằng bé đã hi sinh thân mình để đặt bom phá hủy trụ sở chính của bọn khủng bố Dark Justice.

Thằng bé được trao cho kỹ năng cho phép nó triệu hồi vũ khí ở Trái Đất đến đây.

Nó cũng có thể dùng nguyên liệu ở thế giới này cường hoá vũ khí được triệu hồi, khi đó sức mạnh sẽ gia tăng.

Đặc biệt là đạn được tạo ra bởi ma lực, thế nên không cần kim loại để tạo ra đạn.

Khi trở về thì tôi đã tặng cho thằng bé một cái Vòng tay trữ đồ, bên trong có đủ thứ vật liệu từ thông thường đến siêu hiếm.

Tất nhiên là thằng bé không biết, vì tôi muốn tạo bất ngờ.

Điều cuối cùng, chẳng biết vì lí do gì mà Franica-san và Minori-san đã đặt tên thằng bé là...

Hajime.

Quay lại lúc này, sau một lúc rất lâu thì chúng tôi cũng đã xong màn tiễn đưa.

Không buồn lắm vì thỉnh thoảng tôi có thể về nhà qua cổng dịch chuyển tôi đã đặt.

Tuy nhiên, tôi chỉ gặp gia đình mình khi về thôi, và cũng không thường xuyên vì như thế mới có không khí phiêu lưu chứ.

- Tạm biệt mọi người! (Cả 6 người) Đến lúc xuất phát rồi!
____________________________________
P/s: Dừng đây được rồi, đoạn sau nhạt lắm, đọc là thất vọng đấy ~~
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 70: Đăng ký Mạo hiểm giả


Sau khi tạm biệt mọi người, tôi lấy con dao được khảm ngọc Anra từ Hộp vật phẩm và kích hoạt nó.

Những ma pháp trận phức tạp hiện ra cách viên ngọc một chút và chồng chéo lên nhau.

Tôi đã lưu vị trí của rất nhiều thành phố có chi nhánh của Hội mạo hiểm giả, và giờ tôi sẽ dịch chuyển đến một nơi ngẫu nhiên trong số đó.

6 ma pháp trận xuất hiện bao quanh chúng tôi, sau đó hoá thành một màu đen dày đặc trong thoáng chốc rồi biến mất.

Khi màu đen biến mất cũng là lúc chúng tôi không còn ở vị trí cũ nữa, mà là ở một thành phố khác.

Chúng tôi xuất hiện ở một con hẻm nhỏ và khá tối.

Tôi kiểm tra Bản đồ.

Vị trí của chúng tôi lúc này là một thị trấn cỡ vừa cách khá xa thủ đô.

Ở bên ngoài thị trấn có khá nhiều chủng loại quái vật.

Có lẽ đây là một khởi đầu thuận lợi cho chuyến phiêu lưu nhỉ.

- Chúng ta đang ở đâu đây? (Haruko)

- Đây là thị trấn Rosetta, cách khá xa thủ đô.

Người cai trị vùng này là Nam tước Kova. (Lucia)

- Em đã nghiên cứu về những nơi chúng ta sẽ đến rồi à? (Sofia)

- Đó là điều tất nhiên mà. (Lucia)

- Bỏ qua đi, dù là ở đâu thì cũng không quan trọng cho lắm mà.

Giờ chúng ta nên đi khỏi đây đã, kẻo lại gặp rắc rối thì mệt. (Yumi)

- Yumi nói đúng đó.

Chúng ta đi thôi nào.

Em sẽ dẫn mọi người đến Hội mạo hiểm giả để đăng ký. (Lucia)

Việc đăng ký làm Mạo hiểm giả đã được chúng tôi thống nhất với nhau rồi.

Nếu muốn phiêu lưu ở thế giới khác thì tất nhiên phải làm Mạo hiểm giả, đó là thường thức rồi mà.

Vẫn có những ngoại lệ như anh chàng thương nhân level 312 nào đó, nhưng đa phần vẫn làm Mạo hiểm giả thôi.

Lạc đi đâu mất rồi, trở lại với hoàn cảnh lúc này thôi nào.

Chúng tôi cùng nhau ra khỏi con hẻm và hướng về phía Hội mạo hiểm giả.

Nó cách chỗ chúng tôi 10 phút đi bộ.

Lần sau có lẽ nên đi qua cổng thành, vì tôi muốn gặp 2 anh lính cùng quả cầu huyền thoại, thứ mà xuất hiện trong phần lớn những bộ light novel thể loại Isekai.

Thị trấn này có khá đông người, mặc dù vẫn còn thua xa thủ đô.

Cư dân ở đây phần lớn đều mặc những bộ quần áo thông thường, được làm bằng loại vải khá bền và rẻ.

Ở thủ đô thì họ mặc những loại quần áo may từ loại vải cao cấp hơn một bậc, nhưng đây chỉ là một thị trấn nhỏ nên so với thủ đô thì khập khiễng quá mức.

Mà nhân tiện, trang phục của chúng tôi đã được chuyển thành loại dễ di chuyển, thoáng mát, nhưng không hề hở hang như trong light novel hay miêu tả.

Sức phòng thủ của chúng đủ để khiến mấy bộ trọng giáp làm từ Mithril trở nên như không khí.

Đây là những bộ trang phục được gia cố bằng sợi Adamantite và Titanium, phù phép mức độ siêu cấp và có gần chục kỹ năng phòng thủ.

Sau 10 phút đi bộ thì chúng tôi cũng đã đến được Hội mạo hiểm giả.

Bằng việc quan sát dân cư trên đường, chúng tôi đã xác nhận được rằng lãnh chúa vùng này rất tốt.

Trên đường chúng tôi có đi qua một trại trẻ mồ côi, và nó khá khang trang.

Trẻ em bên trong thì có vẻ mặt rất vui và hạnh phúc.

Có lẽ nên ghé qua để xem thử vào một ngày nào đó, nhưng tất nhiên là tôi không mặc đồ gấu đâu.

Về phần dân cư thì cuộc sống của họ cũng không tệ.

Trong số họ không có ai phải chịu cảnh đói kém, khổ sở gì cả.

Hana và Yumi rất quan tâm đến vấn đề cư dân, vì dù sao họ cũng là Đệ nhất và Đệ nhị công chúa của đất nước này mà.

Ngày hôm nay tôi lạc hơi nhiều nhỉ.

Quay lại lúc này, chúng tôi mở cánh cửa bằng gỗ của Hội mạo hiểm giả và đi vào.

Đây là một toà nhà rất lớn bằng gỗ, được phù phép để tăng độ vững chắc và chống mối mọt.

Đó là những thông tin mà Thẩm định tuyệt đối đã đưa ra.

Ngoài những thông tin đó, Karen còn cho biết thêm là tất cả các toà nhà của Hội mạo hiểm giả đều có phù phép bảo vệ kiểu như thế.

Nhân tiện, Karen là tên mà tôi đặt cho Người quản lý tri thức, để gọi cho ngắn gọn.

Cô ấy không tiến hoá sau khi đặt tên đâu, đừng mơ mộng.

Tại đây có một tấm biển với biểu tượng một thanh kiếm bắt chéo với 1 cây trượng phép, ở phần giao nhau có 1 cây cung chồng lên, và tất cả nằm trên nền hình 1 tấm khiên.

Tôi đẩy cánh cửa và bước vào bên trong.

Mùi rượu và thức ăn đồng loạt xộc vào mũi làm tôi choáng váng, và suýt chút nữa là bị say luôn.

Cơ thể của tôi không thể chịu được mấy chất kích thích như rượu bia.

- {Phong hộ}. (Lucia)

Tôi dùng ma pháp tạo ra một lớp gió bao quanh chúng tôi nhằm thổi bay mùi rượu đi, sau đó bước qua cánh cửa.

Khi chúng tôi bước vào thì hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi.

Tôi không ngạc nhiên cho lắm vì chúng tôi thường rất nổi bật nơi công cộng.

Nhan sắc của vợ tôi phải nói là “nghiêng nước nghiêng thành”.

Đó mới chỉ là 1 người, mà bây giờ có tới 5 người đi cùng nhau.

Việc bị chú ý tất nhiên là không tránh được rồi.

Bỏ qua những ánh mắt đó, chúng tôi tiến đến chỗ một tiếp tân.

Đây là chỗ trống duy nhất ở đây.

Lí do có lẽ là vì tiếp tân ở đây là một anh chàng cao, to, đen và bị hói.

Anh ta không có hôi đâu nha.

Khuôn mặt anh ta khá là nghiêm túc.

Những tiếp viên còn lại đều là những cô gái xinh đẹp, thế nên có rất nhiều người đứng xếp hàng ở chỗ họ.

Tất nhiên, những người ở đó toàn là những Mạo hiểm giả nam mà thôi.

- Xin chào.

Tôi mới thấy mọi người lần đầu tiên.

Mọi người muốn giao nhiệm vụ hay đăng ký làm Mạo hiểm giả? (Tiếp tân)

Anh ta chào chúng tôi với giọng khá là... thoải mái.

Ấn tượng đầu tiên của tôi anh ta khá tốt đó.

Trái ngược với vẻ ngoài, anh ta rất tự nhiên và thoải mái với chúng tôi, cũng không có vẻ gì là xem thường.

Trong khi tôi đang đánh giá như thế thì Haruko đã trả lời giùm tôi.

- Chúng tôi muốn đăng ký làm Mạo hiểm giả. (Haruko)

- Đăng ký làm Mạo hiểm giả sao?

Vậy mọi người hãy viết những thông tin của mình vào đây. (Tiếp tân)

Anh ta đưa cho chúng tôi 6 tờ giấy.

Chúng tôi chỉ cần điền tên, chủng tộc và Thiên chức mà thôi.

Sau khi điền xong, chúng tôi đưa lại cho anh ta.

Chúng tôi chỉ muốn làm một Mạo hiểm giả bình thường, nên chúng tôi không điền họ của mình vào mà chỉ có tên thôi.

Sau khi nhận lại những tờ giấy đó, anh ta nói chúng tôi đợi vài phút rồi đi vào bên trong.

Sau vài phút, anh ta cầm trên tay 6 tấm thẻ bằng kim loại và trao cho chúng tôi.

Trên tấm thẻ có những thông tin chúng tôi đã viết, ngoài ra còn có một chữ F to đùng ở bên phải.

- Vậy, chúc mừng các em đã trở thành Mạo hiểm giả.

Anh tên là Kyle, cứ gọi thế cho thân thiết đi.

Giờ anh sẽ giải thích cho mọi người những điều cơ bản về Mạo hiểm giả. (Tiếp tân)

Sau đó anh ta bắt đầu nói cho chúng tôi.

Nội dung tóm lại là thế này: Mạo hiểm giả có xếp hạng từ F đến SSS. chỉ được nhận nhiệm vụ trên một hạng là cao nhất.

Hội Mạo hiểm giả không chịu trách nhiệm về mọi việc xảy ra bên ngoài...

Cuối cùng là những lời dặn dò cho chúng tôi.

Anh ta có vẻ rất tốt bụng đó.

Chẳng liên quan gì tới vẻ ngoài cả.

- Đó là toàn bộ.

Các em có câu hỏi nào không? (Kyle)

- Vậy, anh cho em hỏi ở gần đây có nhà trọ nào tốt không ạ? (Hana)

- Gần đây có quán trọ Trăng bạc rất tốt.

Chủ quán từng là Mạo hiểm giả, nên giá cả và chất lượng rất phù hợp.

Ngoài ra, an ninh ở đó cực kì tốt vì ở đó toàn là Mạo hiểm giả. (Kyle)

Sau đó anh ta chỉ cho chúng tôi cách đến nhà trọ đó.

Chúng tôi tạm biệt anh ta và ra khỏi toà nhà của Họi Mạo hiểm giả.

Thiếu mất màn làm phiền của đám trẻ trâu rồi nhỉ.

Mà thôi, tôi cũng không muốn gặp rắc rối đâu.

Vừa bước ra cửa, có một ai đó đụng vào người tôi rồi ngã xuống đất.

Hắn bắt đầu ôm lấy chân của mình mà khóc lóc và lăn lộn.

Đó là một tên mặt mày chẳng lấy gì là lương thiện.

Hai tên gầy gò đi theo hắn thì chạy tới, ngó ngó vài cái rồi quay sang chúng tôi, nói:

- Các ngươi làm đại ca của ta gãy chân rồi.

Mau bồi thường tiền chữa trị đi. (Đàn em 1)

- {Hồi phục}. (Lucia)

Dù biết rằng tên đang lăn lộn dưới kia chỉ đang giả vờ, nhưng tôi vẫn dùng Ma pháp Hồi phục lên hắn.

Chủ yếu là để tránh rắc rối thôi.

Cơ mà hắn vẫn cứ lăn lộn, hơn nữa lại còn la hét lớn hơn nữa.

Tên đàn em lại lên tiếng:

- Mày vừa làm gì đấy hả!?

Sao tình trạng của đại ca ta càng tệ hơn thế này? (Đàn em 1)

- Chúng mày lo mà đền bù đi.

Tiền chữa trị không có ít đâu. (Đàn em 2)

- Mà, nếu không có tiền thì các em gái kia phục vụ cho tụi anh 1 đêm, rồi tụi anh bỏ qua cho. (Đàn em 1)

Tôi đã không muốn phải làm gì chúng rồi, vậy mà vẫn còn ăn vạ, lại dám đòi động tay lên vợ của tôi nữa sao.

Được, vậy thì cho bị thương thật luôn.

Tôi bước đến trước mặt tên đang ôm chân rên rỉ.

Tất nhiên, đám kia đâu có để yên.

Chúng la hét, đổ tội các kiểu lên tôi.

Tôi mặc kệ chúng, rồi nói với tên đang lăn lộn:

- Muốn bồi thường?

Vậy thì phải bị thương chứ nhỉ. (Lucia)

Tôi đặt chân lên đầu gối của hắn và đạp hết sức.

Cảm giác xương gãy truyền đến chân tôi.

Tất nhiên, chân hắn bị tôi đạp nát.

Tôi nhấc chân lên, dùng Ma pháp Hồi phục cho tên kia rồi lại đạp xuống.

Tiếng là hét của hắn vang vọng khắp nơi.

Hai tên kia thấy vậy thì lao vào ngăn cản, và đều bị đo đất bởi 1 cú đá của tôi.

Màn hành hạ của tôi kéo dài 20 phút, khiến cho tên kia khóc không ra tiếng nổi nữa thì thôi.

Binh lính từ đâu chạy đến, trông thấy cảnh đó thì bắt tôi dừng lại.

Hai tên kia cứ thế khai gian, nói rằng tôi gây chuyện và vô cớ đánh chúng, còn chúng chỉ là người qua đường bình thường.

Anh lính nghe vậy thì đến gần đòi đưa tôi đi.

Tôi không nói gì, chỉ lấy ra con dao có khắc dấu hoàng gia cùng với hai tấm thẻ chứng minh thân phận công chúa của Hana và Yumi, đưa cho anh lính nhìn thấy và nói:

- Đám đó là kẻ gây sự.

Chúng đòi động tay lên những người đằng kia.

Trong số đó có 2 người là công chúa của đất nước này.

Nếu anh bắt tôi lúc này thì hậu quả...

Chắc tôi không cần phải nói đâu nhỉ.

Và đừng có mà nói ra thân phận của họ. (Lucia)

Và, anh ta lập tức bàn bạc với những người đi cùng.

Rất nhanh sau đó, cả 3 tên kia đều bị lôi đi.

Còn chúng tôi cùng nhau đi đến quán trọ.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 71: Đến quán trọ


Sau khi giải quyết vụ lộn xộn kia theo cách nhanh chóng, tôi tụ họp với những cô vợ của mình và hướng về phía nhà trọ.

Trong khi đang đi thì Haruko lên tiếng:

- Chị đã thấy cách xử lí rắc rối của em.

Dù không có vấn đề gì nhưng chị cảm thấy có chút gì đó... giống như là lạm quyền vậy. (Haruko)

Vậy đó là cách mà chị ấy nhìn nhận việc làm của tôi.

Tôi cũng không trách chị ấy, vì dù sao thì chị ấy cũng đến từ Trái Đất, nơi mà thời sự và báo đài đưa những tin tức về sự lạm quyền của những kẻ “tai to mặt lớn” như cơm bữa.

Việc này làm cho những người sống đến từ Trái Đất sẽ trở nên nhạy cảm hơn với cách mà người khác sử dụng quyền lực.

Tôi cảm thấy vui vì chị ấy đã nói ra suy nghĩ của mình, vì như thế sẽ giúp chúng tôi hiểu nhau hơn.

Nếu không nói ra thì có lẽ tình cảm của chúng tôi sẽ xuất hiện vết rạn mất.

Maa, về vấn đề chị ấy nói thì tôi lại có suy nghĩ khác:

- Em không nghĩ đó là lạm quyền.

Theo em, đó là một cách nhanh chóng hơn mà thôi.

Dù sao thì, chính bọn chúng là kẻ đã gây chuyện với chúng ta trước.

Nếu như đi theo binh lính thì chúng ta sẽ tốn khá nhiều thời gian cho những thủ tục.

Hơn nữa, khi khai báo thì có khả năng rất cao là bọn gây sự sẽ đổ oan cho chúng ta.

Đến lúc đó thì vẫn phải sử chỉnh đến quyền lực mà thôi. (Lucia)

- Nhưng chẳng phải là binh lính sẽ lấy lời khai của những người dân gần đó sao? (Haruko)

- Đúng là như thế.

Tuy nhiên, chị thấy đó, khi chúng ta gặp rắc rối thì những người dân chẳng can thiệp.

Điều đó có nghĩa là họ muốn tránh rắc rối.

Em cũng không nghĩ rằng đây là lần đầu tiên của lũ kia.

Nếu binh lính đến lấy lời khai của người dân thì khả năng rất cao là họ sẽ trả lời rằng họ không biết.

Lí do thì là họ không muốn gặp rắc rối.

Hơn nữa, không có gì đảm bảo rằng lũ kia chỉ có 3 người.

Có thể chúng có cả 1 nhóm lớn.

Và chẳng người dân nào muốn chống đối cả một băng đảng tội phạm đâu. (Lucia)

- Em nói đúng là rất có lí.

Mà em có vẻ đã suy nghĩ rất kỹ về cách xử lý rắc rối như thế rồi nhỉ. (Haruko)

- Có thể xem là như thế ạ. (Lucia)

Những lí do tôi đã nêu thì đúng là suy nghĩ của tôi.

Nhưng mà lí do chủ yếu để tôi hành động như thế là vì tôi không muốn họ đến đồn cảnh vệ mà thôi.

Đến đó thì có khả năng sẽ có những tin đồn không tốt về chúng tôi, mà làm gì có ai lại muốn người mình yêu bị người khác nghĩ xấu đâu.

- Thì ra đó là lí do chính của việc em đã làm sao?

Tụi chị hạnh phúc lắm đó! (Mimiko)

- Hể!?

Ý chị là gì cơ? (Lucia)

- Thì chẳng phải em vừa nói đó sao?

Lí do cho việc làm của em là do không muốn tụi chị bị người khác nghĩ xấu. (Hana)

- Em chỉ suy nghĩ thôi mà.

Các chị có thể đọc suy nghĩ của em à? (Lucia)

- Suy nghĩ?

Em vừa đi vừa nói nhỏ những lời đó với bản thân mình mà. (Yumi)

- Cái...!?

Vậy là em đã nói ra và các chị đã nghe được? (Lucia)

- Nghe rõ luôn ấy chứ. (Sofia)

Tôi nhìn 4 người còn lại, và tất cả đều gật đầu đồng ý với Sofia.

Vậy là tôi đã vô tình nói ra suy nghĩ của mình rồi sao!?

Xấu hổ quá đi!!!

Dù tôi đã trở thành vợ của họ rồi nhưng việc nói ra tình cảm của mình vẫn làm tôi thấy ngượng.

Và tôi vừa mới vô tình nói ra.

Urg...

Tôi cứ thế đi tiếp mà chẳng nói gì nữa.

Đến cả nhìn mặt họ mà tôi còn chẳng dám nữa là.

Sau vài phút đi bộ, chúng tôi đã đến quán trọ Trăng bạc.

Quán trọ này là một toà nhà lớn với ba tầng.

Cả quán được làm bằng gỗ của Treant.

Quả đúng là quán trọ được mở ra bởi Mạo hiểm giả có khác.

Căn nhà có một tấm bảng bằng gỗ với hình mặt trăng được khắc trên đó, cùng với dòng chữ “Quán trọ Trăng bạc”.

Chúng tôi cùng nhau bước vào bên trong quán.

Hiện giờ đang là khoảng gần 10 giờ sáng, thế nên quán trọ rất vắng vẻ.

Tầng đầu tiên có vẻ là để phục vụ ăn uống, vì có rất nhiều bàn ghế ở đây.

Phía cuối gian nhà là một chiếc cầu thang dẫn lên tầng trên.

Phía bên trái là một cái bàn dài với một người phụ nữ khoảng 40 tuổi.

Có vẻ đó là bàn tiếp khách.

Người phụ nữ đã nhìn thấy chúng tôi.

Chúng tôi cũng tiến tới đó để thuê phòng.

Khi chúng tôi đến gần, người phụ nữ đó nở một nụ cười niềm nở và chào chúng tôi.

- Xin chào.

Tôi có thể giúp gì cho các cô? (Người phụ nữ)

- Vâng.

Chúng tôi muốn thuê phòng trọ. (Sofia)

Sau câu nói của Sofia thì bà ấy nhìn chúng tôi một chút rồi lên tiếng:

- Vậy mọi người muốn thuê phòng riêng hay một phòng lớn?

Phòng lớn sẽ có giá cao hơn nhưng đủ rộng để cả 6 người sống trong đó một cách thoải mái. (Người phụ nữ)

- Chúng tôi thuê 1 phòng lớn. (Mimiko)

- Giá của nó là 3 xu bạc 1 ngày.

Mọi người muốn thuê trong bao lâu? (Người phụ nữ)

Chúng tôi không có ý định ở đây lâu dài, nhưng cũng không muốn rời đi quá sớm.

Tôi quay sang bàn bạc với 5 người kia.

Sau một lúc, chúng tôi đã quyết định được thời gian chúng tôi ở lại đây.

- Chúng tôi sẽ thuê trong 3 tuần. (Sofia)

- Được rồi.

Mọi người có muốn những bữa ăn không?

Mỗi bữa là 10 xu đồng cho 1 người. (Người phụ nữ)

- Chúng tôi sẽ đăng ký những bữa ăn trong suốt thời gian ở đây. (Sofia)

- Được rồi.

Tổng cộng là 90 xu bạc.

Do mọi người thuê phòng lâu dài nên giá đã được giảm bớt. (Người phụ nữ)

- Cảm ơn rất nhiều ạ. (Lucia)

Tôi lấy tiền ra và trả cho họ.

Tất nhiên là trả bằng 1 xu vàng rồi, làm gì có thời gian để đợi họ kiểm tra 95 xu bạc chứ.

Sau khi trả lại tiền thừa, bà ấy trao cho chúng tôi một chiếc chìa khóa có tấm thẻ gỗ khắc số 12.

- Mọi người lên cầu thang, sau đó đi về phía bên phải.

Căn phòng số 12 ở cuối đường là của mọi người. (Người phụ nữ)

- Cảm ơn ạ. (Lucia)

- Phải rồi.

Cô tên là Neph, vợ của chủ quán trọ này.

Cứ gọi cô bằng tên là được. (Neph)

- Vâng.

Cháu tên là Lucia, còn những người này là Haruko, Sofia, Mimiko, Hana và Yumi.

Rất vui được biết cô. (Lucia)

Giới thiệu nhau xong thì chúng tôi đi lên nhận phòng.

Bước vào căn phòng có số 12 trên cửa, chúng tôi đã vào một căn phòng rất rộng.

Có 1 chiếc nệm lớn ở góc phòng.

Cách chiếc nệm một chút về phía bên trái là một cái tủ lớn với vài ngăn kéo.

Ngoài ra, bên trong phòng còn có 1 chiếc đèn ma thuật được treo giữa phòng và 1 cái bàn dùng để đọc sách hay gì đó giống vậy.

Căn phòng này có lẽ đủ chỗ cho cả 10 người ở cùng.

Đối với chúng tôi thì có hơi lớn đó.

- Căn phòng hơi lớn quá rồi, nhỉ? (Sofia)

- Chị cũng thấy vậy. (Haruko)

- Đối với quý tộc và người hoàng gia thì có lẽ thế này là vừa đủ đó chứ.

Đến cái giường trong phòng em còn to đùng cơ mà. (Lucia)

- Ừ, kể ra cũng đúng thật. (Haruko)

Và họ chấp nhận điều này một cách dễ dàng.

Cơ mà, kích thước của cái nệm vẫn gây ra rắc rối, vì Mimiko đã nói thế này:

- Kích thước lớn thế này cũng không tệ, nhưng nếu nó nhỏ bớt thì chúng ta sẽ ở gần Lucia hơn nhỉ. (Mimiko)

Gần như lập tức, 4 người còn lại nhìn chằm chằm vào cái nệm như muốn xé nó ra thành vài mảnh.

May mắn là họ đã không phá nó ra, nếu không thì sẽ phiền phức đó.

À mà Yumi vừa mới trả lại thanh kiếm của chị ấy vào bao.

Chị ấy định làm thật luôn kìa!

Thường thì những người thuê phòng sẽ sắp xếp đồ đạc của họ khi nhận phòng, cơ mà chúng tôi đều có kỹ năng hoặc vật phẩm lưu trữ cả, thế nên không cần làm công đoạn đó.

Cũng vì thế mà giờ chúng tôi đang rất dư thời gian.

- Vẫn còn khá sớm, hay chúng ta đi làm một nhiệm vụ nào đó? (Lucia)

- Được thôi.

Dù sao thì ngồi không cũng chán. (Hana)

- Đi thôi nào. (Mimiko)

- Nhiệm vụ đầu tiên sao?

Không biết có rắc rối gì không nhỉ?

Trong light novel toàn thế. (Haruko)

- Đi làm nhiệm vụ để giết thời gian cũng tốt. (Yumi)

- Chúng ta nên lấy phần ăn trưa để mang theo. (Sofia)

Chúng tôi đã quyết tâm rằng sẽ đi làm nhiệm vụ.

Mà Haruko à, chúng ta đâu phải là nhân vật chính trong bộ light novel nào đó đâu.

Chúng tôi đi xuống dưới nhà, nói Neph-san bọc thức ăn lại, sau đó bỏ vào Hộp vật phẩm để giữ độ nóng.

Xong xuôi, chúng tôi lên đường tiến đến Hội Mạo hiểm giả.
_____________________________________
Góc tác giả: Hình như tui nghỉ lễ hơi lâu. :vMà đang viết truyện này thì lại có ý tưởng cho truyện khác.

Nỗi đau nào ai thấu. 😭
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 72: Cuộc đua trên phố


Sau khi rời khỏi quán trọ, chúng tôi hướng đến Hội Mạo hiểm giả.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi chán một chút.

Làm gì đó cho vui vậy.

- Mọi người muốn thử đua đến Hội Mạo hiểm giả không? (Lucia)

- Đua à?

Tại sao em lại muốn thế? (Hana)

- Không có gì, chỉ đơn giản là em muốn làm gì đó vui một chút thôi. (Lucia)

- Nghe cũng hay đó.

Làm thế đi. (Mimiko)

- Được thôi. (Yumi)

- Không phản đối. (Sofia)

- Quyết định thế đi.

Nhưng mà không dùng vật phẩm hoặc trang bị tăng tốc đâu đấy. (Haruko)

- Tất nhiên rồi.

Chỉ dùng kỹ năng thôi. (Lucia)

Vậy là cuộc đua đã được mở ra.

Tôi kẻ một đường thẳng dưới mặt đất làm vạch xuất phát.

Chúng tôi đứng ngay sau vạch đó thành hàng ngang.

Tôi tạo ra một quả cầu bằng Quang ma pháp.

Khi nó chạm đất và biến mất, cuộc đua của chúng tôi bắt đầu.

Ngay lúc quả cầu biến mất, tôi lập tức dùng Cường hoá lên chân mình, kết hợp với Gia tốc.

Tôi đạp mạnh chân xuống đất để lấy lực nhằm bật đến nơi ít vật cản nhất: Mái nhà.

Tuy nhiên, trước khi làm điều đó thì tôi có cảm giác nặng nề và chậm chạp.

Mắt tôi bắt được hình ảnh Hana đang dùng Ma pháp lên chúng tôi.

Có vẻ là loại làm giảm tốc độ và sức mạnh.

Do việc dính debuff, tôi chỉ có thể nhảy lên được nửa đường đến mái nhà.

Tôi lập tức giải phóng Khí và Ma lực từ chân mình nhằm tạo lực đẩy.

Phản lực từ việc đó đã giúp tôi thành công trong việc lên tới mái nhà, nhưng mọi chuyện không hề tốt đẹp như mong muốn của tôi.

Những người còn lại đã tạo khoảng cách rồi.

Do Hana đã gây debuff lên toàn bộ mọi người trừ chị ấy, ngoài ra chị ấy còn tự buff cho bản thân mình, thế nên tốc độ của chị ấy hiện giờ đang là cao nhất.

Theo ngay sát phía sau chị ấy là Haruko với tốc độ phi lí của anh hùng.

Cuối cùng phía sau là Yumi, người có kỹ năng Kháng trạng thái bất lợi, chạy song song với Mimiko đang liên tục sử dụng Chuyển bóng.

Hay thật.

Tôi, người khởi đầu cuộc thi này, giờ lại đang tụt lại sau cùng.

Còn lâu tôi mới chịu thua.

- Nâng cao thể chất. (Lucia)

Đây là võ kỹ đã được Tize, đối thủ của tôi ở vòng tứ kết Cuộc thi chiến đấu, sử dụng.

Mọi chỉ số liên quan đến vật lí tăng gấp đôi, bù lại ma lực và thể lực liên tục suy giảm.

Tôi lập tức phóng đi với toàn bộ tốc độ của mình về phía Hội Mạo hiểm giả.

Chỉ sau khoảng 10 giây, tôi đã đến được vị trí của 5 người kia.

Sofia dùng một cách khá là... gian lận, khi hoá thành một con dơi và bám vào vai của Yumi, người đang ở sau cùng.

Tôi dễ dàng vượt qua họ với chỉ số vượt trội hơn một chút.

Sử dụng Phong ma pháp, tôi tạo ra một vụ nổ gió để đẩy bản thân đi.

Ngay khi ở phía trên họ thì tôi xả một loạt phép {Tê liệt} xuống họ.

Đây là phép tạo ra một dòng điện yếu để gây tê liệt mục tiêu.

Như mong đợi, Yumi và Sofia là người đầu tiên hết tê liệt và vượt qua những người còn lại.

Một kiếm kỹ bay đến chỗ tôi.

Đích nhắm của nó là phía trước tôi cản bước.

Đây là loại tạo xung kích bằng ma lực, sẽ phát nổ lập tức khi đến vị trí chỉ định hoặc va chạm với vật cản.

Xung kích khiến tôi chậm lại, hơn nữa còn mất đà vì nó ở gần chân của tôi.

Tôi lại bị bỏ lại phía sau.

Ngay khi lấy lại được thăng bằng, tôi lại tiếp tục cuộc đua.

Cơ mà, chỉ sau vài bước chân thì tôi đã trượt chân vì một phần mái nhà bị đóng băng.

Haruko vượt qua tôi ngay lúc đó.

Tất nhiên, người tạo ra chỗ băng đó là chị ấy.

Rất thông minh và chả ai ngờ được.

Trong cuộc đua ai rảnh mà nhìn xuống chân đâu.

Tuy nhiên, tôi không phải là đứa dễ bỏ cuộc đâu.

Trước khi bị nằm hẳn lên mái nhà thì tôi đã kịp thời dùng {Bay}.

Thế nên bây giờ tôi vẫn có thể di chuyển khi đã bị ngã.

Ôi, may ghê vậy đó!

Sau khi lấy lại được thăng bằng, tôi ngắt {Bay} và chuyển sang kích hoạt {Không bộ}.

Tôi liên tục đạp mạnh vào không khí để phóng đi.

Tất nhiên, còn lâu tôi mới để yên cho mấy người kia chạy.

Dùng Thổ ma pháp, tôi làm cho mặt đất cao lên một chút để cản họ.

Tuy nhiên, tôi không ngờ là họ có thể đá vỡ phần đất dâng lên luôn.

Đáng lẽ nên đổ nhiều ma lực hơn.

Sau khi pha cản trở thất bại, họ đã phát hiện ra vị trí của tôi.

Vài tia sét bay lên, tôi lập tức tránh né chúng.

Tuy nhiên, tôi lại bị Hana cho một loạt debuff nữa.

Kế đó, một quả cầu gió bay tới và phát nổ.

Lực gió khiến tôi bay thẳng xuống đất.

Họ nhanh chóng vượt qua tôi.

Tất nhiên là những ma pháp và kỹ năng vẫn bay ra đều đều từ nhóm của họ.

Và, người dân vẫn phải tránh né chúng.

Tuy rằng mấy thứ đó không nguy hiểm, cơ mà hình như cuộc đua của chúng tôi đang gây rắc rối thì phải.

Mà kệ đi.

Tôi kích hoạt {Lôi tốc} và tiếp tục chạy.

Bước chân của tôi để lại trên nền đất những tia điện màu tím.

Tôi nhanh chóng bắt kịp họ trong vài giây.

Lần này tôi sẽ dùng hết khả năng của mình.

Tôi lập tức bị họ dùng ma pháp và kỹ năng cản trở.

Tôi kích hoạt ma pháp để tránh chúng:

- {Lôi hoá}. (Lucia)

Như tên gọi của nó, cả cơ thể tôi chuyển thành những tia sét màu tím.

Trong thời gian ma pháp này còn kích hoạt, tôi sẽ có những tính chất của một dòng điện.

Những ma pháp và kỹ năng đều biến mất khi chạm vào tôi.

Thanh Mp của tôi tụt xuống với tốc độ không tưởng.

Khi trong dạng này, Mp sẽ được sử dụng để vô hiệu hóa những đòn tấn công một cách tự động.

Tôi lướt qua họ trong khi vẫn duy trì ma pháp.

Tất cả họ đều dính hiệu ứng tê liệt khi bị tôi chạm vào.

Đặc điểm khác của trạng thái này đó là nó sẽ gây sát thương và hiệu ứng của Lôi ma pháp lên người bị chạm vào.

Tất nhiên là có thể điều khiển được.

Ngay khi vượt qua họ, tôi hủy {Lôi hoá}.

Thanh Mp sắp chạm đáy mất rồi.

Tôi biến một đoạn đường thành băng để cản họ rồi lại tiếp tục chạy đi.

- {Lôi tốc}, {Phong hộ}. (Lucia)

Chân tôi được bọc trong những tia chớp, còn cơ thể thì có gió cuốn quanh.

Dùng toàn bộ khả năng của mình, tôi lao đến phía Hội Mạo hiểm giả.

Khi tôi đi được một quãng ngắn, một lớp sương mù dày đặc hiện ra phía trước tôi.

Tôi chạy thẳng vào nó do quán tính, và rồi tôi bị cái gì đó đánh bật lại.

Cảm giác mát mẻ trên da, đây là một bức tường gió.

Và đương nhiên, tôi lại bị vượt qua.

Gần Hội Mạo hiểm giả lắm rồi.

Tôi không muốn thua đâu.

Đã đến nước này rồi thì, tôi sẽ dùng toàn bộ chỗ Mp còn lại của mình luôn.

Tôi kích hoạt toàn bộ những thứ có ích trong hoàn cảnh này.

- Cường hoá, Gia tốc, {Phong hộ}, {Không bộ}. (Lucia)

Đạp hết sức xuống đất, tôi nhảy lên cao khoảng hơn chục mét.

Trong khi đang ở trên không, tôi nhìn quanh để tìm Hội Mạo hiểm giả.

Đây rồi!

Nó ở phía bên phải tôi, và 5 cô vợ của tôi còn cách đó một quãng.

Đạp vào không khí, tôi phóng đến Hội Mạo hiểm giả theo đường chim bay.

Dùng nốt số Mp còn lại, tôi kích hoạt {Lôi hoá}, dồn toàn bộ vào việc tăng tốc độ.

Cảnh vật xung quanh chạy về phía sau với tốc độ kinh khủng.

Bằng cách nào đó mà tôi vẫn có thể kịp thấy được cửa của Hội Mạo hiểm giả cách tôi một quãng rất ngắn.

Tôi lập tức điều chỉnh cơ thể ở trên không trung, và tôi đáp xuống đất thành công mà không bị ngã. {Lôi hoá} kết thúc ngay khi tôi vượt qua cánh cửa của Hội Mạo hiểm giả.

Chỉ sau chưa đến 3 giây, cả 5 cô vợ của tôi gần như lao vào Hội Mạo hiểm giả cùng lúc.

Cánh cửa bật ra và đập vào tường, tạo ra một tiếng động rất lớn.

Tất cả mọi người có mặt tại đây đều nhìn chúng tôi một cách kinh ngạc.

- Em thắng rồi.

Tiếc quá đi, thiếu chút thôi mà! (Mimiko)

Tôi lấy ra một lọ Thuốc hồi ma lực và uống nó.

Sau đó, tôi trả lời Mimiko:

- Em cũng chỉ vừa tới vài giây trước thôi.

Thanh Mp của em chạm đáy là cái giá của chiến thắng đó. (Lucia)

Tất cả đều cười một cách vui vẻ.

Cuộc đua vừa rồi đúng là rất kịch tính mà.

- Được rồi.

Giờ chúng ta nhận nhiệm vụ rồi đi thôi. (Lucia)

Họ gật đầu đồng ý.

Tôi cùng họ đi nhận một nhiệm vụ.

Tất nhiên, đó là nhiệm vụ diệt Goblin rồi.

Đây là nhiệm vụ cơ bản trong light novel mà, đúng chứ.

- Kẻ nào vừa làm loạn ở đây!!!!? (???)

Một người đàn ông hét lớn.

Ông ta vừa từ trên lầu đi xuống.

Đây là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, cơ bắp cuồn cuộn.

Tôi thẩm định ông ta thì biết được đó là trưởng của chi nhánh này.

Ông ta cũng là một Mạo hiểm giả hạng SS.

Ngoài ra còn vài danh hiệu thể hiện việc ông ta đã tiêu diệt được không biết bao nhiêu quái vật.

- Là chúng tôi. (Lucia)

- Là các cô?

Tôi chưa từng thấy các cô lần nào.

Có phải các cô là người mới không? (Trưởng Hội)

- Đúng thế.

Chúng tôi mới đăng ký lúc sáng thôi. (Lucia)

- Một đứa trẻ mà nói chuyện tự tin nhỉ.

Biết ta là ai không? (Trưởng hội)

- Trưởng của chi nhánh này.

Đúng không ạ? (Lucia)

- Biết thế mà vẫn nói chuyện bình thường được, tốt lắm.

Bỏ qua việc đó.

Tại sao các cô lại gây rắc rối thế này? (Trưởng hội)

- Chúng tôi chỉ có một cuộc đua thôi mà.

Tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối. (Lucia)

- Hừm, ta sẽ bỏ qua vì các cô không gây hư hại gì.

Đây là lần duy nhất, nhớ chưa!? (Trưởng hội)

- Được.

Cảm ơn ngài đã bỏ qua. (Lucia)

Chúng tôi đem tờ nhiệm vụ đến bàn của anh chàng nhân viên Kyle.

Sau đó, chúng tôi đăng ký làm 1 tổ đội và nhận nhiệm vụ đó.

Sau đó, chúng tôi đi ra ngoài thành, và tất nhiên là đi bộ.

Bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên nào.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 73: Nhiệm vụ đầu tiên


Sau khi rời khỏi thị trấn, chúng tôi nhìn thấy một con đường mòn trải dài tới cuối chân trời.

Con đường khá lớn, đủ để vài hàng xe đi trên đó.

Hai bên đường là những vùng đất trống lởm chởm đá và cỏ.

Tạm thời thì tôi vẫn chưa thấy con quái vật nào cả.

Dù sao thì chúng tôi cũng vẫn đang ở gần thị trấn mà.

Nhiệm vụ dọn dẹp quái vật quanh đây vẫn có nhiều người làm, thế nên số lượng ở gần bức tường bao quanh thị trấn ít là chuyện bình thường.

Chúng tôi tiếp tục đi xa hơn khỏi thị trấn.

Đúng là nếu như tôi sử dụng Bản đồ thì việc xác định vị trí của quái vật sẽ rất dễ dàng, nhưng tôi không muốn làm thế.

Lí do á?

Tất nhiên là vì nó chán rồi.

Chẳng phải chúng tôi nhận nhiệm vụ này là vì quá rảnh sao?

Chúng tôi vẫn cứ trò chuyện cùng nhau và bước đi trên vùng đất trống, ngày càng xa con đường.

Tôi có thể nhìn thấy những cánh đồng của nông dân từ đây.

Đó là những cánh đồng lúa, và chúng luôn ở gần tường thành để các vệ binh dễ dàng bảo vệ.

Quái vật tấn công vào đó khá thường xuyên, nhưng nhờ có vệ binh mà những cánh đồng đều không bị hư hại gì.

Nhân tiện, lúa được trồng lúc này được lấy từ một loại quái vật.

Sau nhiều lần gieo trồng và chăm sóc, hạt giống của loài quái vật dần thoái hóa và trở nên lúa bình thường.

Năng suất rất cao do chúng có thể hấp thụ ma lực từ không khí như quái vật, hơn nữa lại còn có thể trồng quanh năm, và phát triển cũng nhanh nữa.

Một anh hùng được triệu hồi từ xưa đã phải công nhận rằng nền khoa học hiện đại cũng chưa tạo ra được loại lúa tốt thế này.

Theo tôi thì đây chính là sự cân bằng mà thôi.

Trái Đất là nơi yên bình khi không có quái vật, vì thế nên phát triển tốt hơn nơi đây nhiều.

Còn tại đây, mọi người đều bị quái vật đe doạ đến an nguy, thế nên họ sẽ nhận lại được những thứ thuận tiện hơn để đảm bảo cân bằng.

Những thứ đó chính là ma lực, ma pháp và nguyên vật liệu đến từ quái vật.

Chúng tôi vẫn đang trên đường đi tìm quái vật.

Vẫn chưa có gì cả, thôi thì nói một chút về “anh hùng đến từ thế giới khác” nhé.

Đừng quan tâm đến cuộc trò chuyện của chúng tôi, vì tôi đã bị bỏ qua rồi.

Các cô vợ đang dùng tôi làm chủ đề của cuộc trò chuyện, thế thì sao mà chen vào được.

Chưa kể đến việc tôi đang muốn cháy cả mặt vì xấu hổ đây.

Anh hùng đến từ thế giới khác, gọi tắt là “Anh hùng” nhằm phân biệt với “Dũng giả”, anh hùng từ thế giới này.

Từ tên gọi thì vẫn có thể hiểu được rồi ha.

Đó là những người ở Trái Đất, được người thế giới bên này dùng ma pháp để triệu hồi sang.

À, dùng từ “bị triệu hồi” cũng đúng, vì họ không được lựa chọn từ chối mà.

Anh hùng được lựa chọn triệu hồi theo cách ngẫu nhiên, tình trạng của họ cũng thế.

Có những người mới chỉ học cấp 2 đã bị triệu hồi và phải ở luôn bên này.

Cũng có những người đang làm một chức vụ quan trọng trên Trái Đất, nhưng rồi cũng qua đây sống luôn.

Kể cả đám côn đồ, xã hội đen cũng qua đây.

Nói tóm lại, mỗi khi thế giới này dùng phép triệu hồi, tất cả người trên Trái Đất đều có 1 xác suất nhất định là sẽ “dính phép”.

Tỉ lệ bị triệu hồi có thể thay đổi tùy tình hình, nhưng cũng không nhiều cho lắm.

Lấy ví dụ, những tên côn đồ sẽ có tỉ lệ cực thấp, còn những người kiểu như nhà khoa học hay có đạo đức tốt thì tỉ lệ sẽ cao hơn một xíu so với người thường.

Kế đến, cách hoạt động của ma pháp triệu hồi.

Khi kích hoạt vòng tròn triệu hồi, nó sẽ lựa chọn một người trên Trái Đất, sau đó mở ma pháp trận tại đó, làm sao cho người kia nằm trong vùng bao phủ.

Ma pháp trận sẽ phong ấn không gian, khiến cho “nội bất xuất, ngoại bất nhập”.

Tất cả những người trong ma pháp trận lúc đó đều được đem đến thế giới này, tất nhiên là sau khi nhận sức mạnh từ Zatas-sama.

Ma pháp triệu hồi vẫn có thể bị chặn bởi Người quản lý thế giới.

Trường hợp đó được gọi là “Triệu hồi thất bại”.

Lí do là vì triệu hồi để gây chiến tranh.

Danh sách những người bị triệu hồi đến đây cũng khá dài.

Tuy nhiên, hơn 1 nửa là những nhà văn hoá hoặc khoa học.

Họ đem nền văn hóa từ Trái Đất đến truyền bá ở thế giới này, nghiên cứu để tái hiện những thứ trên Trái Đất.

Nói không ngoa, nền văn minh hiện giờ là nhờ họ đóng góp rất nhiều.

Rất lâu trước đây, mỗi khi có 1 con quỷ xuất hiện là sẽ cần rất nhiều người hi sinh để tiêu diệt nó.

Còn giờ thì 1 người lính cũng đủ sức giết chết 1 con mà chẳng cần tới trang bị chuyên dụng.

Đó là toàn bộ những nét về Anh hùng đến từ thế giới khác.

Tất nhiên là mỗi anh hùng đều có những việc làm và thành tựu khác nhau, nhưng chung quy lại đều là làm thế giới này phát triển hơn.

Giá mà Kouki làm được như họ ha.

Lan man nãy giờ rồi, trở lại thôi.

Sau một lúc đi tìm thì chúng tôi đã bắt gặp một nhóm 4 con Goblin.

Tôi dùng thẩm định lên chúng ngay khi nhìn thấy.

Chỉ số của chúng thấp hơn đám bên trong Dungeon.

Dù sao thì sức mạnh của quái vật phụ thuộc vào mật độ ma lực nơi chúng sống mà.

Tuy nhiên, quái vật bên ngoài sẽ có những cá thể đột biến mạnh hơn rất nhiều, thứ mà bên trong Dungeon rất hiếm khi xảy ra.

Đám Goblin này đều cầm gậy.

Chúng chỉ là một đám binh lính nhãi nhép mà thôi.

Có lẽ không nên đánh nghiêm túc mà dùng chúng làm mục tiêu thử nghiệm thì tốt hơn.

- Hana, chị thử dùng ma pháp để giảm chỉ số của con Goblin xem.

Giảm theo kiểu đơn vị ấy. (Lucia)

- Tại sao phải làm thế?

Chúng rất yếu mà. (Hana)

- Em chỉ muốn thử nghiệm một chút thôi. (Lucia)

- Được rồi. {Suy yếu}. (Hana)

Chị ấy dùng ma pháp.

Tiện đây thì họ đều dùng đồ tôi tặng sau khi kết hôn cả.

Cây trượng phép của chị ấy có những chức năng giống chiếc vòng tay của tôi, cộng với vài kỹ năng phòng thủ và tăng khả năng vật lí.

Con Goblin bị dùng ma pháp lên thì phát sáng nhẹ, sau đó đổ gục xuống.

Thẩm định lại nó, tôi thấy Hp tối đa của nó là số 0 tròn trĩnh.

Con Goblin chẳng động đậy gì nữa.

Hình như nó chết luôn rồi.

- Giết quái vật mà không gây sát thương.

Cái này mới à nha. (Haruko)

Haruko có vẻ hứng thú.

Tôi nghĩ rằng việc này chỉ dễ dàng với chúng tôi thôi.

Trên thực tế thì, việc này rất khó khăn do có một giới hạn nào đó khiến Hp tối đa không thể xuống 0.

Sau thử nghiệm này thì tôi biết được rằng nếu khoảng cách sức mạnh đủ lớn thì việc hạ Hp tối đa xuống 0 là có thể.

Tại sao tôi phải thử nghiệm việc này á?

Đơn giản là tôi muốn thử cách này khi muốn giữ nguyên liệu từ quái vật còn nguyên vẹn thôi.

- Em nghĩ người thường không làm được thế này đâu. (Lucia)

- Tại sao? (Sofia)

- À thì, khoảng cách trang bị giữa chúng ta và họ là cực kì lớn đó. (Lucia)

Trang bị mà chúng tôi đang dùng thậm chí còn tốt hơn cả báu vật quốc gia.

Nếu như muốn tìm những món trang bị ngang tầm thì có lẽ phải tìm một Dungeon cổ đại nào đó, rồi sau đó chiến thắng tầng cuối cùng.

Với hoàn cảnh lúc này thì Dungeon cổ đại còn chưa tìm ra, lấy đâu mà vượt nó.

Trở lại với hoàn cảnh hiện tại nào.

Chúng tôi đã bị phát hiện, và 3 con Goblin còn lại chạy tới tấn công chúng tôi.

Yumi cầm lấy thanh kiếm, chém một nhát cực mạnh.

Lưỡi kiếm cách chúng gần 1m, nhưng cả 3 con Goblin đều bị chia đôi.

- Đúng là loại quái vật yếu đuối mà. (Yumi)

Chị ấy nói thế rồi tra kiếm vào vỏ.

Tôi cảm thấy có chút gì đó khó chịu trong giọng của chị ấy.

Nghĩ lại thì, Goblin là kẻ thù của phụ nữ mà nhỉ.

Đám Goblin ở thế giới này cũng giống trong light novel, thích bắt cóc con gái nhân loại.

Chúng tôi đi săn thêm vài con nữa cho đủ nhiệm vụ.

Khi xong việc thì trời đã bắt đầu tối.

Chúng tôi trở về thị trấn, đến Hội Mạo hiểm giả để trả nhiệm vụ.

Sau đó chúng tôi quay về quán trọ Trăng Bạc để ăn tối.

Thức ăn rất ngon đó.

Sau khi ăn tối, chúng tôi lên phòng của mình.

Mấy cô vợ của tôi tụ vào một góc, sau đó dựng kết giới cách âm.

Tất nhiên, tôi không được tham gia.

Tôi lại ngồi nghịch Hệ thống, gọi Fuko ra và chơi với em ấy.

Trời ngày càng tối hơn.

Tôi ngắm sao qua cửa sổ.

Bầu trời tại đây đầy sao, sáng lấp lánh chứ không như ở Trái Đất.

Bầu trời này rất tuyệt vời.

Sau khi ngắm sao một lúc, tôi bị ai đó kéo từ sau lưng, rồi bị đè xuống giường.

Tiếp theo thì có lẽ là tôi không cần phải kể đâu ha.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 74: Thảm họa xuất hiện


Thời gian trôi qua, chúng tôi đã ở thị trấn này hơn 2 tuần rồi.

Trong suốt thời gian đó thì chúng tôi đã hoàn thành được khá nhiều nhiệm vụ, thế nên tổ đội của chúng tôi đã lên được hạng D.

Theo như anh chàng tiếp tân Kyle đó thì tốc độ tăng hạng của chúng tôi rất nhanh.

Maa, quái vật trong hạng D thì cũng chỉ tầm lũ Orc trở xuống thôi.

Chúng khá mạnh với người thường, nhưng đối với chúng tôi thì cũng không cần đến 3 đòn.

Level của tôi lúc này đã qua mốc 100 rồi.

Tốc độ lên level cũng chậm lại.

Tôi cũng không quan tâm lắm về vấn đề này, vì tôi có thể dễ dàng lên level bằng cách dùng Ultimate Armor đi săn rồng.

Tôi không làm thế đơn giản là vì nó không vui mà thôi.

Cách đơn giản hơn chút là trở về Bá thổ Haraiza để săn quỷ.

May mắn thế nào đó mà chúng tôi không gặp rắc rối với lũ trẻ trâu.

Có lẽ Mạo hiểm giả thực sự nghiêm túc hơn nhiều so với trong light novel.

Hy vọng là như thế.

Nhiệm vụ của chúng tôi giờ đã đa dạng hơn nhiều.

Chủ yếu thì chúng tôi nhận nhiệm vụ săn quái cho nhanh, thưởng cũng cao nữa.

Và, tôi đã khám phá ra một điều khiến tôi có cảm xúc khó tả.

Theo như light novel thì Orc là một lũ mặt heo, có hình người với cái bụng béo phì.

Nơi đây cũng thế, nhưng vấn đề là ở chỗ chúng đều là con đực.

Vì thế nên chúng cần phải bắt cóc nhân loại để sinh sản.

Có lẽ mọi người sẽ nghĩ là chúng giống với Goblin thôi.

Lầm to rồi!

Đúng là chúng bắt cóc nhân loại, cơ mà đối tượng của chúng lại là...

đàn ông.

Những người từng trải nghiệm qua việc bị chúng bắt cóc đều bị chấn thương tâm lý nặng nề.

Orc, ở thế giới này, là kẻ thù của đàn ông.

Chúng tôi cũng sắp rời thị trấn này rồi.

Cơ mà, chúng tôi vẫn chưa quyết định được mục tiêu tiếp theo nữa.

Maa, tôi định sẽ nhận một nhiệm vụ hộ tống nào đó, như thế thì sẽ không cần phải quyết định điểm đến nữa.

Một công đôi việc luôn.

Tôi cùng 5 người vợ của mình rời nhà trọ sau khi đọc xong bức thư của gia đình tôi gửi lên.

Mỗi tuần tôi đều nhận được một bức thư giống như thế.

Họ gửi nó thông qua cánh cổng dịch chuyển ở nhà.

Do tôi đã điều chỉnh mức năng lượng của nó nên họ chỉ gửi thư thôi.

Dựa theo lời lẽ trong bức thư thì họ sẽ qua đây gặp tôi mỗi ngày nếu cánh cổng đủ năng lượng mất.

Khi ra khỏi quán trọ, tôi cảm thấy một bầu không khí kì lạ.

Khuôn mặt của người dân đầy vẻ lo lắng và sợ hãi, nhiều người còn đang vội vàng chất đồ lên xe nữa.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

- Tại sao người dân lại trở nên như thế này? (Hana)

Hana hỏi đúng câu mà tôi muốn nói.

Chúng tôi chưa thấy việc này xảy ra bao giờ cả.

Mới ngày hôm qua mọi người vẫn còn vui vẻ cơ mà.

- Chuyện lớn rồi! (Neph)

Tôi nghe thấy tiếng hét của Neph-san.

Nhìn vào bên trong quán, bà ấy đang chạy lên lầu một cách vội vã.

Trên mặt bà ấy hiện lên vẻ hoảng loạn.

Hôm nay thị trấn bị sao thế này?

- Chúng ta đến Hội Mạo hiểm giả đi.

Có lẽ chúng ta sẽ biết được lí do của những việc đang diễn ra đó. (Sofia)

Sofia nói như thế với giọng bình tĩnh.

Phải rồi, Hội Mạo hiểm giả là chắc chắn sẽ có thông tin về vấn đề này.

Dù sao thì việc toàn bộ người dân hoảng loạn chắc chắn có ảnh hưởng đến công việc của Mạo hiểm giả.

Chúng tôi lập tức chạy đến Hội Mạo hiểm giả.

Lần này chúng tôi đi còn nhanh hơn nhiều so với cuộc đua lần trước.

Chỉ trong một thời gian cực ngắn, chúng tôi đã đến trước cửa toà nhà của Hội Mạo hiểm giả.

Lần này chúng tôi dừng lại đúng lúc chứ không lao vào kiểu phá hoại như trước.

Mở cánh cửa của toà nhà, tôi lập tức cảm thấy sự nghiêm trọng của vấn đề đang diễn ra.

Bên trong toà nhà chật ních Mạo hiểm giả, ai cũng đều sẵn sàng vũ khí trên tay.

Khí thế chiến đấu tràn ngập không gian.

Cố gắng lách qua đám đông, chúng tôi đến được bàn tiếp tân của anh chàng Kyle đó.

Cơ mà anh ấy có vẻ ngoài rất khác lạ.

Một bộ giáp sáng bóng đang ở trên cơ thể, cùng với một tấm khiên lớn sáng loáng trên tay phải.

Anh ấy cũng lên đồ luôn rồi.

Sắp có đại chiến diễn ra à?

- Có chuyện gì xảy ra thế ạ? (Lucia)

Tôi lên tiếng hỏi Kyle.

Anh ta nhìn chúng tôi, làm vẻ mặt lo lắng rồi trả lời:

- Các em chưa biết gì sao?

Có một con Lich vừa được phát hiện ở bên ngoài thành. (Kyle)

- Lich!!!? (5 người vợ)

Lich, một quái vật thuộc loại undead.

Nó là quái vật cực kì quái đản khi thuộc loại undead nhưng lại kháng được Quang ma pháp.

Sức mạnh của chúng thường nằm ở mức B đến SS, tùy vào khả năng tạo undead của nó.

Nó gần như luôn dẫn theo một binh đoàn toàn quái vật loại undead.

Sự đáng sợ của nó là có thể gia tăng số lượng quái vật dưới trướng tùy vào số lượng giết được.

Ngoài ra, nó còn có thể làm cho đám undead đã bị hạ gục đứng lên chiến đấu một lần nữa.

Một loại quái vật cực kì rắc rối.

- Phải.

Nó bỗng nhiên xuất hiện, và tạo ra một quân đoàn quái vật đông đảo chỉ sau 1 đêm.

Sức mạnh của nó vào lúc này là rất lớn.

Đội quân của nó ngày càng đông hơn.

Thật không thể hiểu được, ma lực của nó sao lại nhiều đến như thế cơ chứ? (Kyle)

Việc quái vật xuất hiện thì có 2 kiểu.

Đầu tiên là kiểu sinh sản tự nhiên, còn kiểu thứ 2 là là do ma lực trong tự nhiên đạt tới mật độ nhất định, cộng thêm các yếu tố ngoại cảnh mà xuất hiện quái vật phù hợp.

Con Lich này xuất hiện theo cách thứ 2.

Lí do có lẽ là vì quái vật chết rất nhiều ở bên ngoài thị trấn, thế nên quái vật xuất hiện là undead.

- Nhưng bên ngoài đâu thể nào có nhiều người chết như thế được.

Làm sao mà nó có thể tạo ra một đội quân mà đánh động cả Hội Mạo hiểm giả như thế này. (Mimiko)

- Con Lich này...

Nó tạo undead bằng ma lực. (Kyle)

Câu trả lời của Kyle khiến cho tất cả chúng tôi giật mình.

Lich thường chỉ có thể gọi thi thể của người và quái vật có sẵn để tạo thành đội quân.

Việc nó sử dụng ma lực để tạo ra undead dưới trướng chỉ mới từng xảy ra một lần duy nhất.

Lần đó cách đây vài trăm năm, và đã có đến 3 quốc gia lớn bị hủy diệt.

Mối đe doạ khiến cho người dân thế giới này buộc phải triệu hồi Anh hùng.

Con Lich đó được nhắc tới là “Thảm hoạ vượt qua cả Quỷ vương”.

- Kh...

Không thể nào. (Hana)

Hana nói với giọng run rẩy, hai tay che miệng.

Ừ thì một con quái vật cấp thảm họa vừa xuất hiện tại đất nước của mình, ai lại không hoảng sợ cơ chứ, và Hana còn là công chúa nữa.

Anh hùng thì đúng là đã triệu hồi, nhưng giờ thì họ cũng có việc cả rồi.

Thêm nữa, đến khi tập hợp đủ thì cũng đã có vài thành phố bị hủy diệt rồi.

- Đừng lo lắng quá.

Lúc này thì con Lich đó vẫn chưa tập hợp được quá nhiều undead đâu.

Nếu chúng ta tấn công lúc này thì vẫn còn kịp.

Lãnh chúa cũng đã ra nhiệm vụ, thậm chí còn đưa cả con trai mình ra để chiến đấu rồi.

Thị trấn này đúng là may mắn khi có lãnh chúa tốt đến thế. (Kyle)

Ông ta đưa cả con mình ra chiến trường à?

Đúng là lãnh chúa tốt.

Maa, dù sao thì nhân dân ở đây cũng có đời sống rất ổn mà.

Tôi chú ý đến phía cầu thang.

Trưởng Hội đang đứng đó, gần ông ta là một chàng thanh niên khá bình thường với mái tóc màu tím.

Đó là con trai lãnh chúa vùng này.

Gần đó còn 4 người nữa mà tôi không biết mặt, thế nên tôi quay sang hỏi Kyle, vì đứng gần Trưởng Hội thì chắc chẳng phải tầm thường.

- Mấy người kia là ai thế ạ? (Lucia)

- Hửm?

À, đó là tổ đội hạng S mới đến đây ngày hôm qua.

Đám đó xuất hiện đúng lúc này, không biết là may hay xui nữa. (Kyle)

Anh ta vừa nói vừa làm vẻ mặt khó chịu.

Có tổ đội hạng S lúc này thì phải là may mắn chứ nhỉ?

- Tại sao lại xui xẻo?

Chẳng phải lúc này chúng ta rất cần chiến lực hay sao? (Lucia)

- Đó là em chưa biết thôi.

Sức chiến đấu của lũ đó đúng là rất tốt, nhưng nhân cách thì lại tệ hại.

Chúng rất thường xuyên doạ nạt người mới, lại còn ép buộc những cô gái trẻ đẹp phải làm theo lời chúng.

Chúng tôi đã xử lý vài lần trước khi chúng kịp làm gì, nhưng số vụ trong bí mật thì chẳng biết được.

Các em phải cẩn thận đấy. (Kyle)

- Miễn chúng không đụng vào những cô vợ của em thì em sẽ không làm gì đâu. (Lucia)

Tôi hoàn toàn nghiêm túc.

Nếu chúng dám làm gì những cô vợ của tôi, thì nỗi đau khổ chúng phải chịu sẽ tỉ lệ thuận với tình yêu của tôi dành cho 5 người vợ của mình.

- Lỡ chúng đụng đến em thì sao đây? (Kyle)

Giọng của anh ta chẳng nghiêm túc khi nói như thế, chứng tỏ anh ta chỉ đùa thôi.

Cơ mà, ngay sau khi câu nói kết thúc cũng là lúc 5 luồng sát khí kinh khủng toát ra từ vợ của tôi.

Chúng nhanh chóng biến mất, nhưng chúng tôi đã bị chú ý, còn Kyle thì xanh cả mặt.

- Anh hy vọng chúng không đụng vào tụi em. (Kyle)

Anh ta nói thế trong khi mồ hôi chảy ròng ròng.

Nên hy vọng là thế đi, vì chúng còn không bằng 1 góc của Quỷ vương đâu.

Sau đó, Trưởng Hội và con trai lãnh chúa phát biểu để động viên tinh thần.

Nội dung, tóm lại là vì nhân dân, lập chiến công, bảo vệ mạng sống.

Tôi cũng chẳng rõ lắm vì có nghe kỹ đâu.

Sau bài phát biểu, tất cả mọi người ở trong toà nhà của Hội Mạo hiểm giả đều rời khỏi đó, tiến về phía cổng thành.

Tại đó đã có một đoàn lính khá đông cùng với lãnh chúa.

Ông ấy cũng tham chiến thì phải.

Chờ một vài phút, quân đoàn undead đã đến gần.

Mọi người chuẩn bị và vào thế chiến đấu.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 75: Trận chiến với đội quân undead


Vị trí của chúng tôi là ở cuối đội hình, cùng với những người dân quyết định ở lại bảo vệ nơi này.

Chúng tôi được giao cho nhiệm vụ tiêu diệt những con quái vật nào lọt qua.

Ý định của họ rất rõ ràng: Những người yếu cần được bảo vệ ở phía sau.

Kyle-san đã cố gắng nói chuyện với họ để đưa chúng tôi lên tiền tuyến, vì anh ta biết được sức mạnh của chúng tôi qua lượng sát khí được giải phóng lúc còn ở thị trấn.

Tuy nhiên, anh ta đã không thành công.

Thế nên chúng tôi đã quyết định sẽ tiếp ứng cho họ nếu trận chiến rơi vào bất lợi.

Quân đội undead ngày càng đến gần.

Trưởng Hội động viên tinh thần của mọi người một lần nữa:

- Tất cả hãy cố gắng hết sức.

Nếu thành công trong việc tiêu diệt con quái vật, tên của mọi người sẽ được biết đến như những anh hùng!

Hãy nhớ, nếu chết rồi thì không hưởng thụ sự nổi tiếng được đâu! (Trưởng Hội)

Những câu phát biểu cực kì lạc quan.

Dù sao thì việc giữ tinh thần mọi người ở trạng thái tốt là việc cần thiết trong lúc này.

Những câu nói ấy đã thành công trong việc nâng cao tinh thần mọi người.

Tất cả hét lên một tiếng dài và lớn, đến mức tôi muốn ù tai luôn.

Khí thế chiến đấu cao ngút trời mây.

Nhân tiện, nếu đợt này thành công thì những người ở đây sẽ có được một số tiền rất lớn từ việc bán ma hạch của quái vật đấy.

Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Đám undead đã đến rất gần.

Những người có mặt ở đây nhăn mặt vì phải chịu đựng mùi xác chết.

Chúng tôi thì đã có chuẩn bị sẵn.

Tất cả đều bôi một chất dịch không màu xung quanh mũi mình.

Đây là một chất có khả năng thanh lọc không khí xung quanh.

Trong tất cả những người ở đây thì chỉ có chúng tôi là thoải mái mà thôi.

Đội quân undead va chạm với hàng tuyến đầu.

Những tiếng va chạm vang lên, lấp đầy bầu không khí.

Những kẻ đầu tiên chiến đấu với tuyến trên là Zombie và Skeleton.

Chúng chẳng phải loài quái mạnh mẽ gì, nhưng số lượng là cả 1 vấn đề.

Ngay khi trận chiến bắt đầu, một cơn mưa tên từ tuyến sau bay lên.

Những mũi tên đa phần đều trượt, nhưng cũng có khá nhiều quái vật bị hạ gục.

Con nào trông cũng chẳng khác gì con nhím với bộ lông làm từ những mũi tên.

Đối với đám Skeleton thì chúng chỉ chết khi có mũi tên nào đó thành công trong việc xuyên qua hộp sọ của nó.

Mà thực ra thì có mỗi chỗ đó là bị tấn công bởi những mũi tên được thôi.

Ngay khi cơn mưa tên chấm dứt, những ma pháp đủ màu sắc bay tới thế chỗ.

Công nhận là sáng ghê.

Một bầu trời rực rỡ được vẽ ra từ những ma pháp chết chóc.

Đống ma pháp đó bay tới, va chạm với đám undead và rồi nổ tung.

Nếu như phải mô tả thì tôi sẽ nói đây là “Pháo hoa trên mặt đất”.

Đúng là ma pháp, rực rỡ đến giây cuối cùng.

Một vòng lặp được tạo ra giữa những mũi tên và ma pháp.

Cứ 2 đợt bắn tên thì lại đến 1 đợt ma pháp.

Chúng tôi còn chẳng có cơ hội động tay chân.

Không biết đã bao nhiêu quái vật bị giết chết, chỉ biết là rất nhiều.

Tuyến trước, nơi mà các chiến binh đang hiện diện, khá là thoải mái.

Những người Đỡ đòn cản quái vật, còn lại sẽ giết bớt chúng để giảm áp lực.

Các kỹ năng tung ra không ngớt, nhưng không được rực rỡ vì chúng không có nhiều màu sắc.

Maa, điều đó chẳng quan trọng, vì số lượng quái vật nằm xuống vẫn rất nhiều.

Tuy đã giết nhiều đến thế, nhưng quân đội undead vẫn chẳng có dấu hiệu bớt đi, mà ngược lại còn đông hơn nữa.

Trong trường hợp bình thường, các sát thủ sẽ được phái đi nhằm tiêu diệt con Lich, kẻ gây ra những chuyện này.

Tuy nhiên, việc đó không áp dụng trong hoàn cảnh này, nơi mà mọi thứ đều trống trơn.

Các sát thủ rất giỏi trong việc ẩn thân, nhưng chẳng có cái cây hay hòn đá lớn nào xung quanh thì trốn đi đâu cho được.

Tôi còn nghe thấy tiếng than thở:

- Ước gì có Ninja nào đó ở đây. (???)

Đúng vậy.

Việc chiến đấu có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu có một Ninja, chuyên gia trong việc ngụy trang, ở đây.

Các Sát thủ là người chiến đấu bằng cách trốn trong bóng tối, còn Ninja là ngụy trang với môi trường xung quanh.

Quay lại với chiến trường thôi nào.

Một ma pháp trận khổng lồ màu đỏ xuất hiện trên bầu trời.

Một tia sáng màu đỏ cam phóng từ ma pháp trận xuống đất, tạo ra một vụ nổ cực lớn.

Những con quái vật bị cuốn vào vụ nổ cháy rụi, còn bên ngoài thì bị đánh bay vì sóng xung kích, va chạm vào nhau mà trở nên nát bét.

Hình ảnh này mà lên TV ở Trái Đất thì chắc chắn là sẽ bị che đến mức chẳng còn thấy gì nữa cho mà xem.

Chủ nhân của ma pháp vừa rồi là Pháp sư trong tổ đội hạng S mà Kyle-san đánh giá là rắc rối.

Đúng là sức chiến đấu của họ tốt thật.

Tất cả thành viên trong tổ đội của họ đều đang càn quét quái vật một cách cực kì nhanh chóng, trừ ra anh chàng Cung thủ nãy giờ chỉ bắn tên theo cách thông thường.

Sự đóng góp của họ cho trận chiến là rất lớn, dù rằng bao nhiêu quái vật bị giết đều trở lại chiến trường sau một thời gian nhờ ma pháp của con Lich.

Tôi cảm thấy một luồng ma lực lớn đang tụ hợp.

Quay về phía đó, tôi thấy mũi tên trên tay Cung thủ của tổ đội hạng S kia đang phát sáng.

Một luồng ma lực đậm đặc đang bao quanh mũi tên.

Anh ta hướng lên trời, kéo căng dây cung và thả ra.

Mũi tên bay đi với tốc độ cực cao, để lại phía sau một đường sáng màu lam.

Mũi tên bay lên rất cao, sau đó tạo ra một ma pháp trận cực lớn trên phía trên đội quân undead.

Từ ma pháp trận đó, một cơn mưa tên dội xuống, mỗi mũi tên đều là ma lực nguyên chất cấu tạo thành.

Cả bầu trời rực sáng bởi cơn mưa tên đó.

Bên dưới mặt đất, quân đội undead suy giảm quân số một cách nhanh chóng.

Cứ mỗi khi một mũi tên trúng đích là một con quái vật phải nằm xuống.

Undead nằm xuống lần lượt như một đợt sóng.

Một quang cảnh khá là tuyệt vời.

Nhưng nếu chúng không đứng lên thì tuyệt hơn nhiều đó.

Trận tàn sát cứ thế kéo dài.

Đây là trận cầm cự thử xem chúng tôi sẽ gục trước hay con Lich sẽ cạn Mp trước.

Và có vẻ như là phần thắng đã thuộc về con Lich rồi.

Tuyến trước của chúng tôi bắt đầu tỏ ra mệt mỏi sau một thời gian dài liên tục chém giết.

Các Pháp sư thì cạn sạch Mp, còn Cung thủ đã không còn mũi tên nào nữa.

Trận chiến trở thành tuyến trước gánh toàn bộ gánh nặng chiến đấu.

Và rồi, đội hình bắt đầu tan rã.

Các Đỡ đòn bắt đầu kiệt sức, còn đám undead mới trở lại chiến trường thì trở nên mạnh mẽ hơn do ma pháp của con Lich.

Hàng phòng thủ bị phá vỡ, và cuộc chiến trở nên hỗn loạn.

Chúng tôi, những người ở phía sau cũng phải tham chiến.

Số lượng người bị thương bắt đầu tăng lên.

Đến lúc phải giúp họ rồi, trước khi có người phải chết.

Tôi tăng tốc lên và dọn sạch đám quái vật tràn được qua hàng phòng ngự.

Sau đó, tôi sử dụng Ma pháp Hồi phục lên toàn bộ những người ở tuyến trước.

Thanh Mp của tôi giảm xuống một cách cực kỳ nhanh chóng.

Hàng phòng ngự nhanh chóng được lập lại.

Tôi cất đi hai thanh kiếm Mizu và Shiro, sau đó lấy ra một khẩu súng ngắm.

Kích hoạt {Không bộ}, tôi đạp lên không khí và phóng lên cao.

Đám Skeleton Pháp sư đã phát hiện ra và bắt đầu nhắm ma pháp về phía tôi.

Tuy nhiên, những thứ chậm chạp đó làm sao trúng được.

Bằng những động tác nhanh chóng, tôi tránh đám ma pháp đó và cùng lúc đứng vững trên không.

Đưa ống ngắm lên mắt, tôi điều chỉnh để tâm của nó hướng về phía đám pháp sư, sau đó bóp cò.

Một tiếng nổ phát ra và viên đạn lao đi với tốc độ cao hơn âm thanh.

Khoảng vài giây sau khi bóp cò, một vụ nổ cực lớn xảy ra nơi tuyến sau của kẻ địch.

Lớn hơn {Bộc phá} rất nhiều.

Trông không khác gì một vụ nổ bom trên TV ở Trái Đất.

Lí do của vụ nổ là viên đạn tôi vừa bắn ra.

Viên đạn đó là thành phẩm của việc thử nghiệm kết hợp khoa học và ma pháp.

Sử dụng Thủy ma pháp tạo ra một lượng nước cực lớn, sau đó dùng Lôi ma pháp đủ mạnh để điện phân lượng nước đó.

Kế đến, nén lượng khí vừa hình thành bằng Phong ma pháp đến cực hạn, sau đó đưa vào viên đạn làm từ Thổ ma pháp.

Cuối cùng, điều chỉnh viên đạn một chút để khiến nó phát nổ sau khi va chạm.

Sức công phá của nó vượt xa tưởng tượng của tôi.

Vụ nổ khiến cho một số lượng lớn quái vật bị hủy diệt lập tức.

Không để chúng hồi phục trở lại, tôi bắn thêm một loạt đạn nữa vào nhiều vị trí trên chiến trường.

Toàn bộ đội quân undead nhanh chóng bị tiêu diệt chỉ sau một thời gian ngắn.

Khi khói tan đi, tôi đã nhìn thấy con Lich.

Nó đã dùng ma pháp để bảo vệ bản thân, thế nên vẫn còn sống.

Nó là một bộ xương với cái áo màu đen trùm từ đầu đến chân, tay cầm trượng phép và đeo vài cái nhẫn trên đó.

Một ma pháp trận màu đen đặc mở ra, lấy con Lich làm trung tâm.

Những mảnh xương từ khắp nơi trên chiến trường bay đến trên đầu con Lich.

Chúng bắt đầu lắp ghép lại với nhau.

Những cái xương ghép tới đâu, một làn sương đen đặc tràn ra bao phủ tới đó.

Đến khi toàn bộ xương đã được thu gom, làn sương hoá thành một quả cầu đen đặc rồi tan đi.

Thứ bên trong quả cầu màu đen đó hiện ra.

Tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của ai đó.

- Cốt...

Cốt Long!!! (???)
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 76: Trưởng Hội vs Cốt Long


Cốt Long, một quái vật được xếp vào loại undead dù rằng tên nó có chữ “Rồng”.

Nó là một loại quái vật rất mạnh với sức mạnh kết hợp giữa rồng và undead.

Những khả năng thông thường của loài rồng, với Cốt Long thì được biến đổi để mang yếu tố của undead.

Ví dụ: Thay vì hơi thở mang sức mạnh nguyên tố của những con rồng bình thường, Cốt Long có hơi thở là một làn khói đen mang hiệu ứng nguyền rủa.

Ừm, nó vẫn dùng được đòn hơi thở dù rằng không có phổi, thật kì lạ.

Cốt Long có ngoại hình là một bộ xương hoàn hảo của loài rồng, với không một chút da thịt nào dính trên đó.

Tùy theo cách tạo thành mà quyết định sức mạnh của nó, cũng như vật liệu mà con quái vật này để lại.

Đối với con Cốt Long được biến đổi trước mắt chúng tôi đây, sức mạnh của nó không bằng con quái vật được tạo thành từ xương của rồng nguyên bản, và khi nó chết thì chỉ để lại đống xương trước biến đổi mà thôi.

Nói thẳng ra, con Cốt Long này đã rắc rối mà còn vô dụng.

Sức chiến đấu của nó ở mức gần hạng S.

Trên lí thuyết, Trưởng Hội có thể tiêu diệt được nó.

Con Cốt Long gầm lên một tiếng nhức óc ngay khi vừa xuất hiện.

Tiếng gầm của nó rất dài, nhưng khi chưa xong thì con quái vật đã bị dính một đòn từ trên đầu và đập mặt xuống đất.

Tại chỗ mà cái đầu con Cốt Long vừa ở, Trưởng Hội đang rơi xuống từ đó.

Với một tấm khiên tròn ở tay trái và một cây rìu chiến hai lưỡi ở tay phải, ông ấy vừa làm cho con quái vật phải ngậm miệng bằng một cú đánh.

Này thì gầm.

Gáy sớm ăn gì.

Con Cốt Long nâng cái đầu xương xẩu của nó lên sau khi bị ăn đập.

Trưởng Hội nhẹ nhàng đáp lên đầu nó và cho nó thêm một cú nữa.

Con quái vật lại một lần nữa đập đầu xuống đất.

Cái hố, thứ tạo thành do con quái vật tạo ra sau khi dính 2 đòn đánh, giờ khá lớn rồi đấy.

Có vẻ chúng tôi sẽ có một trận chiến dễ dàng đấy ha.

Trưởng Hội lại một lần nữa đáp lên đầu con quái vật.

Tuy nhiên, khi ông vừa giơ cây rìu lên thì bị một bàn tay chỉ có mỗi xương đánh từ sau lưng, khiến ông ấy văng xa cả chục mét, đồng thời tạo ra một đống bụi và một cái hố nho nhỏ.

Cái bàn tay vừa rồi tất nhiên là của con Cốt Long rồi.

Sức mạnh cũng kinh khủng quá chứ.

Trưởng Hội Mạo hiểm giả đứng lên và ra khỏi làn khói bụi, đứng đối diện với con quái vật.

Trên cơ thể ông ta xuất hiện vài vết xước, nhưng cũng chỉ có thế thôi.

Đúng là Mạo hiểm giả bậc SS có khác, trâu kinh khủng luôn.

Dựa theo tình hình lúc này thì ông ấy nắm chắc phần thắng rồi.

Những người đang ở đây thì chiêm ngưỡng cuộc chiến của họ.

Đám undead đều trở thành nguyên liệu của con rồng rồi, thế nên chúng tôi cũng chẳng cần phải chiến đấu nữa.

Lúc này đây, tất cả mọi người đều đang nghỉ mệt.

Tôi kiểm tra lại Bảng trạng thái một lát.

Lương Exp kiếm được từ việc quét sạch cả đội quân undead đã giúp tôi lên rất nhiều level.

Maa, dù sao thì level của tôi cũng thấp tịt mà.

Một tiếng động lớn phát ra từ chỗ trận chiến của Trưởng Hội.

Tôi dời mắt khỏi Bảng trạng thái và nhìn về phía trận chiến.

Một làn khói đen mỏng đang bốc lên từ bộ xương của con Cốt Long, thứ mà chỉ có mỗi xương.

Con Lich đang đưa tay về phía đó, nên có lẽ là nó vừa buff cho cái bộ xương rồng hàng giả kia.

Mà đợi chút đã, sao mọi người không tấn công con Lich vậy?

- Đáng lẽ lúc này mọi người phải hạ con Lich chứ, sao lại đứng đây cả vậy? (Lucia)

Tôi nói như thế với Kyle-san, người mà đã đến chỗ chúng tôi từ lúc nào.

Anh ta cười một cách khổ sở và gãi đầu, sau đó trả lời tôi:

- Không được đâu.

Con Lich mà chết thì con rồng cũng đi theo luôn đấy. (Kyle)

- Như thế thì tốt mà, sao không làm ạ? (Lucia)

- Em chưa biết tính Trưởng Hội nên em mới nói thế thôi.

Nếu ông ấy nếu đang chiến đấu với 1 kẻ địch mạnh mà có người can thiệp, thì người ấy sẽ bị Trưởng Hội hành cho đấy. (Kyle)

- Nói thẳng ra, đó là 1 lão cuồng chiến, thế nên không thể cản thiệp được? (Lucia)

- Phải đấy. (Kyle)

Đám cuồng chiến lúc nào cũng rắc rối nhỉ.

Đặc biệt khi đó lại còn là 1 tên cuồng chiến mạnh mẽ nữa.

Haizz, đành chịu thôi chứ biết sao giờ.

Tôi ngồi xuống đất, sau đó lấy đồ ăn vặt ra và tiếp tục xem trận chiến.

Cảm giác cứ như đang ở rạp phim VR vậy.

Những tiếng động phát ra liên tục từ trận chiến.

Gió và xung kích lan ra tận nơi tôi đang ngồi.

Nhờ được cường hoá bởi con Lich, cái thứ toàn xương kia đã có thể đánh ngang cơ với Trưởng Hội, dù rằng gã cuồng chiến đằng kia có sức mạnh lớn hơn.

Trưởng Hội nhảy lên tránh cú đập bằng tay của con Cốt Long.

Bàn tay toàn xương của nó khiến mặt đất lún xuống.

Trưởng Hội xoay vòng trên không khí, sau đó bổ một cú cực mạnh vào khớp nối ở tay con Cốt Long.

Cánh tay của con quái gặp lực mạnh nên gập xuống, và kết quả của việc đó là một pha cắm mặt xuống đất rất đẹp mắt.

Sao tôi cứ có cảm giác như trận chiến này là phim hài vậy?

Con Cốt Long đứng dậy, khí đen tụ ở miệng nó.

Mà nói thế có đúng không nhỉ, nó chỉ có xương hàm thôi mà.

Hmm~... thôi kệ đi.

Nó quay sang phía này một cách rất nhanh và dứt khoát.

Coi chừng gãy xương cổ bây giờ, không có cơ để nối lại đâu đó.

Làn khí đen từ miệng nó trở thành một đòn hơi thở, hướng về đám khán giả chúng tôi.

Lộn mục tiêu rồi đấy nhá.

Thật chứ, đúng là đồ không não mà.

Không biết Rồng Zombie có thông minh hơn không ta?

- {Tường gió}. (Lucia)

Tôi dựng lên nhiều lớp tường bằng gió để cản lại hơi thở nguyền rủa kia.

Đòn đánh bị phân tán và thổi lên trên khi đi qua mỗi lớp tường.

Sau khi đến lớp thứ 4 thì nó hết hẳn.

Và giờ chúng tôi đã có một làn khói đen che mất trận chiến.

Thật đúng là một hơi thở rắc rối mà.

- {Nén khí}, {Phong đạn}. (Lucia)

Tôi tiếp tục dùng Phong ma pháp để nén khối khí đen lại, sau đó dùng {Phong đạn} để đánh bay nó về phía con Lich.

Khối khí nén đó va chạm với màn chắn được con Lich dựng lên, phát nổ và giải phóng làn khói đen, khiến cho ma pháp con Lich phải dừng chuẩn bị ma pháp, tiện thể che mắt nó luôn.

Gậy ông đập lưng ông nhá.

Quay lại trận chiến giữa Trưởng Hội và con Cốt Long nào.

Con quái vật quyết định bay lên không trung.

Đôi cánh chỉ có mỗi khung xương của nó đập liên tục, và bộ xương rồng hàng giả đó bay lên không trung... bằng Phong ma pháp.

Rồng bình thường còn chẳng bay bằng cánh được mà, nghĩ gì mà hy vọng con rồng cấu tạo từ xương có thể bay theo cách đó được chứ.

Con Cốt Long bay lên khoảng vài chục mét, rồi bắt đầu tụ khí đen ở miệng.

Tuy nhiên, trước khi nó kịp sử dụng hơi thở thì cây rìu chiến đã đập thẳng vào hàm dưới của nó, khiến hơi thở phát nổ ngay trong miệng con quái vật.

Tất nhiên, cây rìu đó là do Trưởng Hội ném lên.

Con quái vật bắt đầu rơi xuống, nhưng được nửa đường thì nó lại đập cánh để tăng tốc, rồi lao thẳng vào Trưởng Hội.

Ông ấy nhanh chóng nhảy lên và đưa khiên ra để đỡ lấy cú húc đó.

Nhờ hành động đó, Trưởng Hội đã tránh được việc bị nghiền nát bởi lực đến từ cú húc, nhưng do và chạm mà ông ấy bị húc văng đi, thậm chí còn phá tan một tảng đá trên đường bay trước khi dừng lại.

Sau vài giây, con Cốt Long đã đứng dậy được sau cú húc.

Cái đầu của nó bị nứt hết một vùng, nhưng khói đen nhanh chóng bốc lên từ đó và hồi phục cho con quái.

Trưởng Hội cũng bước ra từ làn khói bụi.

Cả hai lại lao thẳng vào nhau và tấn công liên tục.

Xung kích và tiếng động liên tục vang lên trong không khí.

Tôi vừa xem trận chiến vừa thưởng thức mấy món ăn vặt cùng những người vợ của mình.

Trong khi cả hai vẫn chiến đấu với tốc độ kinh khủng, tôi lấy khẩu súng ngắm dùng đạn ma lực ra, nhắm con Lich mà bắn 3 phát liền.

Con quái vật lại phải hủy ma pháp của nó để đỡ những viên đạn.

Ai cho can thiệp vào, trận chiến đang hay mà!

Do không thể dùng ma pháp tấn công, nó đành phải chịu đựng mà tập trung phòng thủ.

Cứ mỗi lần nó định dùng ma pháp là tôi lại phá rối nó.

Sau khoảng vài tiếng đồng hồ, trận chiến giữa Trưởng Hội Mạo hiểm giả và con Cốt Long đã đi tới hồi kết.

Bộ xương của con quái vật đã nứt vỡ khắp nơi, thiếu mất vài cái xương do bị đập, và không thể hồi phục do con Lich bị tôi phá rối.

Còn về phía Trưởng Hội thì chảy máu khắp người, dính thêm một loạt debuff.

Cây rìu chiến trên tay phải của Trưởng Hội sáng lên rực rỡ.

Sau đó, một ngọn lửa màu xanh bao trùm cả lưỡi rìu.

Hội Trưởng đạp một cú cực mạnh xuống đất và bật lên không trung, rồi vung cái rìu chéo từ dưới lên.

Một đòn đánh thẳng vào hàm dưới con quái vật khiến nó muốn gãy cổ, rồi ngọn lửa màu xanh thiêu rụi cái đầu nó.

Ôi thật chứ, sao không nghiêm túc từ ban đầu luôn đi, chơi đùa suốt mấy giờ rồi đó.

- Được rồi, giờ thì về quán trọ nào mọi người. (Lucia)

- Ý em là sao?

Chẳng phải con Lich vẫn còn đó sao? (Kyle)

- À, thì đây. (Lucia)

Tôi đạp mạnh xuống đất và tiếp cận con Lich trong thời gian cực ngắn, sau đó dùng ma pháp:

- {Hồi sinh}. (Lucia)

Đối với undead thì thứ này là đòn tấn công tất tử đó.

Ánh sáng của ma pháp bao trùm lấy con quái vật, sau đó nó hoá thành một đống tro tàn với viên ma hạch rực rỡ nằm trên đỉnh.

Tôi trở về chỗ cũ của mình, sau đó tay trong tay trở về quán trọ.

May sao mà gia đình người chủ vẫn chưa rời đi.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 77: Rời thị trấn


Tại sao ra chương chậm?

Đơn giản là vì nghỉ lễ + thi HK2 + cày event game :vÀ mà đọc thấy hơi thiếu đường, nên chương này rắc một ít.
______________________________________
Tôi được đánh thức bởi tiếng chim hót từ ngoài cửa sổ.

Cả cơ thể tôi rã rời, gần như không còn chút sức lực nào.

Đêm qua tôi bị “hành” còn nhiều hơn mọi ngày nữa.

Giờ thì cử động còn khó khăn hơn cả việc hạ cả đoàn quái vật ngày hôm qua nữa.

Ai bảo có harem là sướng đâu, lại đây nói chuyện với tôi thử xem nào!

À mà nghĩ lại thì câu đó cũng đúng, chỉ là nó không nhắc tới kết quả là cái tình trạng của tôi lúc này, mà thôi.

Tôi có thể cảm nhận được tấm chăn đang chạm vào cơ thể mình.

Ý nghĩa của việc đó thì tự hiểu đi ha.

Ngoài ra thì còn vài thứ mềm mại và ấm áp ở khắp người tôi nữa.

Và tấm nệm thì cực kỳ ướt át.

Tới đây thôi, nói thêm nữa chắc là thành thứ gì đó người lớn mất.

Một cái gì đó động đậy bên dưới tấm chăn, và rồi một con mèo bắt đầu chui ra.

À nhầm, đó là Mimiko.

Trên người chị ấy không một mảnh vải, và hai thứ lớn khủng khiếp kia nảy liên tục khi chị ấy dụi mắt.

Mimiko có cao hơn tôi bao nhiêu đâu mà sao hai đứa lại có cái body cách xa nhau thế này?

Mimiko quay sang nhìn tôi rồi nói:

- Chào buổi sáng, Lucia. (Mimiko)

- Chào buổi sáng. (Lucia)

Hai đứa chào nhau.

Mimiko mỉm cười cộng thêm chút ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ làm chị ấy trở nên thật dễ thương.

À mà...

- Waa...! (Lucia)

Tôi kéo tấm chăn lên qua đầu mình và trốn ở đó sau khi nhớ ra rằng cả hai đều đang “trần trụi với thiên nhiên”.

Tôi có cảm giác rằng nếu đổ nước lên mặt tôi lúc này thì nó sôi luôn ấy.

Kéo tấm chăn thôi mà tôi cũng muốn hết sức tới nơi luôn rồi.

Sau khi trốn dưới tấm chăn thì lại có một cảnh tượng tốn máu khác đập vào mắt tôi.

Đồi núi chập chùng, cộng thêm một cái đồng bằng.

Cảnh tượng này phải nói là rất tuyệt vời và kích thích, đó là nếu như bỏ đi cái hiệu ứng khiến tôi ngượng đến mức muốn ngất.

Tấm chăn tôi đang cầm bị kéo xuống, và khuôn mặt của Mimiko xuất hiện.

Đôi môi của chị ấy đang vẽ nên một nụ cười quyến rũ.

Sự thật thú vị, Mimiko thường mang vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng lúc không có ai khác ngoài chúng tôi (vợ) thì chị ấy sẽ trở nên rất giống người phụ nữ quyến rũ về phần tính cách và cử chỉ.

Ngoài ra còn khá là damdang nữa.

- Sao thế vợ yêu?

Sao lại trốn chị thế? (Mimiko)

Hai tay của Mimiko đặt lên vai tôi và chị ấy đè tôi xuống giường.

Hai quả núi trên cơ thể chị ấy đè xuống ngực tôi.

Chẳng thể nào nhìn thẳng vào chị ấy do ngượng, thế nên tôi quay mặt sang một bên và trả lời:

- X...

Xấu hổ lắm. (Lucia)

- Chúng ta cưới nhau đã lâu rồi mà, em vẫn còn xấu hổ sao? (Mimiko)

Ừ thì đúng là cũng xấp xỉ nửa năm rồi.

Tuy nhiên, không hiểu sao mà tôi chẳng thể nào làm quen được.

Do kỹ năng, do cơ thể, hay do tính cách?

Tôi chẳng thể biết được.

Tôi gật nhẹ đầu để trả lời câu hỏi của Mimiko.

Mà, chị ấy thơm thật đó.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên má của tôi, sau đó kéo mặt tôi hướng lên.

Tầm nhìn của tôi quay trở lại khuôn mặt của Mimiko, người đang nở một nụ cười mang vẻ thoả mãn.

- Em đúng là chẳng thay đổi gì cả.

Nhưng mà, em biết không, chị yêu em rất nhiều, và việc em không hề thay đổi chỉ khiến cho chị càng say đắm em hơn thôi.

Vậy em có yêu chị lúc này không? (Mimiko)

Lời nói đó khiến tim tôi loạn nhịp.

Rõ ràng là Mimiko biết tôi không thể kháng cự lại những lời nói đó của chị ấy mà.

Tôi đã ở trong tình trạng này rồi mà chị ấy còn tấn công nữa chứ.

Đúng là chơi xấu mà!

- Em yêu chị, cả lúc bình thường và lúc này. (Lucia)

Tôi nói những lời đó mà không suy nghĩ gì.

Dù đó là những lời nói thật lòng của tôi, nhưng tự nhiên lại nói ra như thế.

Ngượng chết mất thôi!

- Cảm ơn em, Lucia.

Cảm ơn rất nhiều.

Chị rất hạnh phúc vì những lời nói của em đó. (Mimiko)

Một cảm giác mềm mại đến từ môi của tôi.

Khoảng cách giữa khuôn mặt của tôi và khuôn mặt của Mimiko là bằng không.

Đôi môi mềm mại của chị ấy đang áp lên của tôi.

Ý thức của tôi dần trở nên mờ đi, nhưng trước khi nó mất hẳn thì tôi vẫn kịp nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc của Mimiko.

Thật tình, tôi đúng là không thể kháng cự lại những hành động tình cảm này được mà.
.

Khi tôi tỉnh dậy thì dù vẫn đang ở trên giường, nhưng tôi đã được mặc đồ rồi.

Trên giường thì cũng không còn ai khác cả.

Nhìn quanh phòng, tôi thấy những cô vợ của mình đang trò chuyện với nhau ở một góc.

Tôi không nghe thấy gì cả, thế nên có lẽ khu vực đó đã được cách âm rồi.

Kể ra thì từ lúc chúng tôi khởi hành đến giờ thì ma pháp được dùng nhiều nhất là {Cách âm} đó.

Dùng vào việc gì thì... tự biết đi ha.

Những người vợ của tôi tiến đến cạnh tôi khi biết được tôi đã tỉnh lại.

Sau đó thì lại là màn chào buổi sáng như thường lệ.

Tôi được họ nắm tay để tránh bị vấp té, và bắt đầu đi xuống dưới.

Nhìn Mimiko khiến mặt tôi nóng bừng do nhớ lại những gì đã nói.

Đáp lại thì là những tiếng cười khúc khích vui vẻ của mọi người.

Sau khi dùng xong bữa sáng, chúng tôi tạm biệt chủ quán trọ và ra khỏi quán.

Hôm nay chúng tôi sẽ rời khỏi đây.

Chúng tôi đã nhận một nhiệm vụ hộ tống vào vài ngày trước, và ngày khởi hành sẽ là hôm nay.

Giờ thì chúng tôi sẽ đến Hội Mạo hiểm giả để nhận phần thưởng của việc chiến đấu với quân đội undead hôm qua.

Bước vào bên trong toà nhà, tôi thấy có rất nhiều người ở bên trong.

Chúng tôi lập tức trở thành mục tiêu cho ánh mắt của họ ngay khi bước vào bên trong.

Hôm nay có nhiều người ăn uống hơn bình thường, có lẽ là do mới nhận được tiền thưởng.

Chúng tôi bước tới bàn của anh chàng tiếp tân quen thuộc, Kyle-san.

- Hôm nay mọi người đến muộn nhỉ?

Trưởng Hội có việc muốn nói đấy, mọi người lên đó lập tức đi. (Kyle)

- Tại sao Trưởng Hội lại muốn gặp chúng em? (Lucia)

- Anh chẳng biết nữa, vì ai dám hỏi ổng đâu.

Mà mọi người cứ lên đi, chắc không có rắc rối gì đâu.

Để anh dẫn tụi em lên. (Kyle)

- Vâng.

Cảm ơn anh, Kyle-san. (Lucia)

Kyle-san dẫn chúng tôi lên trên cầu thang bằng gỗ vừa đủ 3 người đứng trên đó.

Đi khoảng vài chục bậc thì chúng tôi đã đứng trước cửa một căn phòng.

Kyle-san gõ lên đó và nói:

- Thưa Trưởng Hội, tổ đội Vô Danh đã đến rồi ạ. (Kyle)

- Cho họ vào. (Trưởng Hội)

Giọng của Trưởng Hội phát ra từ bên trong.

Kyle-san mở cửa để chúng tôi bước vào, sau đó đóng cửa lại mà không đi cùng chúng tôi.

Trưởng Hội, người đang thảnh thơi nhấm nháp chén trà, đưa tay về phía chiếc ghế dài đối diện và nói chúng tôi ngồi xuống.

Chúng tôi cũng làm theo lời ông ấy.

Nhân tiện, tên tổ đội của chúng tôi là Vô Danh vì tôi muốn troll đám trẻ trâu, thế thôi.

Trưởng Hội rót trà cho chúng tôi, uống một ngụm rồi nói:

- Để ta vào vấn đề chính luôn.

Ta gọi các cô lên đây là để nâng tổ đội của các cô lên hạng B. (Trưởng Hội)

- Tại sao?

Chúng tôi chỉ tham gia lúc cuối thôi mà. (Yumi)

- Vậy các cô nghĩ ta có thể để người đủ sức một mình hạ gục con Lich đó ở hạng D? (Trưởng Hội)

Đúng là như thế thì không ổn lắm.

Tôi cũng có thể hiểu được việc làm này.

Mà trong light novel cũng có vài cảnh giống thế này nhỉ.

- Các cô lát nữa hãy xuống đưa thẻ Mạo hiểm giả cho tiếp tân, họ sẽ cập nhật hạng cho các cô.

Còn đây là số ma hạch được chia cho các cô, 20% tổng ma hạch thu được từ đám lính, cộng với ma hạch đến từ con Lich. (Trưởng Hội)

Tôi không nghĩ là chúng tôi được chia nhiều như thế đó.

Maa, việc xử lí số này đã được chúng tôi quyết định trước rồi.

Tôi nói với Trưởng Hội:

- Ngài hãy bán số ma hạch này, số tiền nhận được xin hãy đóng góp chúng cho cô nhi viện tại đây. (Lucia)

- Các cô thật sự muốn thế sao? (Trưởng Hội)

- Đúng vậy. (Lucia)

- Được rồi, ta sẽ làm thế. (Trưởng Hội)

- Cảm ơn ngài.

Ngoài ra thì hãy hạn chế việc đưa một số tiền quá lớn cho họ nhé, vì tôi không chắc rằng việc nhận một số tiền quá lớn cùng lúc là việc tốt đâu. (Lucia)

- Ta đã nghĩ tới rồi.

Các cô còn yêu cầu gì nữa không? (Trưởng Hội)

- Hết rồi ạ. (Lucia)

- Được rồi, Vậy chỉ còn việc cuối cùng nữa thôi. (Trưởng Hội)

Vừa dứt lời, ông ta lấy đâu ra cây rìu chiến và chém thẳng vào tôi.

Tôi lách người để tránh nó và kề thanh kiếm vừa lấy ra từ Hộp vật phẩm vào cổ ông ta.

- Đúng như ta nghĩ, cô mạnh hơn cả ta.

Xin lỗi vì việc đột ngột tấn công. (Trưởng Hội)

- Không sao.

Tôi cũng không cảm thấy sát ý.

Nếu không còn việc gì nữa thì tạm biệt. (Lucia)

- Tạm biệt. (Trưởng Hội)

Chúng tôi xuống dưới để cập nhật thẻ của mình, rồi sau đó đi đến nơi tập trung của nhiệm vụ hộ tống.

Đây là một căn nhà khá lớn, với một đoàn xe ngựa khá dài đang ở trước cửa.

Có ba nhóm người đang ở sẵn đó.

Chúng tôi đến gần, tìm người mà chúng tôi đã gặp khi nhận nhiệm vụ.

Đó là một người đàn ông to con với bộ ria mép dày.

Trông khá kì lạ.

Ông ta nhanh chóng nhận ra chúng tôi và dẫn chúng tôi đến cỗ xe ngựa được ông ta chuẩn bị.

Còn một lúc nữa trước khi khởi hành, thế nên chúng tôi đi làm quen với các tổ đội khác.

Tổ đội đầu tiên gồm 4 người, với 2 Pháp sư và 2 Kiếm sĩ.

Chỉ có duy nhất một người nam trong tổ đội đó là chàng Kiếm sĩ.

Theo như những gì tôi thấy thì 3 người còn lại là dàn harem của chàng trai kia.

Anh ta khá đẹp trai với mái tóc màu vàng, và ít ra thì không hám gái.

Tổ đội hạng C.

Tổ đội còn lại có 3 người thanh niên cao lớn.

Cả 3 đều dùng vũ khí là giáo.

Đội hình khá là mất cân bằng, nhưng tổ đội của họ là hạng C.

Tôi hơi thắc mắc về khả năng chiến đấu của họ đó.

Nếu như chúng tôi không đến Hội Mạo hiểm giả trước thì chúng tôi sẽ là tổ đội có hạng thấp nhất trong đám, nhưng giờ thì chúng tôi lại có hạng cao nhất.

Sau một lúc, đã đến giờ khởi hành.

Chúng tôi lên cỗ xe ngựa được chuẩn bị cho mình, sau đó xuất phát.
 
Back
Top Bottom