Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game

Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 57: Cuộc thi chiến đấu - Chung kết vòng 3 và kết thúc


Sau hai trận bán kết, ban tổ chức dành cho chúng tôi một khoảng thời gian trước khi chung kết bắt đầu.

Tôi cũng không có việc gì làm, thế nên ăn vặt một chút cùng mọi người thôi.

Thường thì mọi người sẽ đi thu thập thông tin về đối thủ của mình trong quãng thời gian này, nhưng đối với tôi thì việc đó không cần thiết cho lắm.

Tôi khá là thích sự bất ngờ, và nhờ vào việc bị Tize mang đi xem trận bán kết và tứ kết mà tôi cũng đã có được một lượng thông tin kha khá rồi.

Hơn nữa, dù sao thì trường tôi cũng đã nắm chắc chức vô địch rồi, thế nên đâu có cần phải cố gắng quá làm gì.

Tôi muốn tận hưởng vòng chung kết mà không phải lo nghĩ gì nhiều.

Đâu phải lúc nào cũng có được một đối thủ có thiên chức thú vị như thế.

Mọi người hiện đang ăn kem cùng tôi.

Trừ ra những người thân với tôi, là những người đã từng ăn nó vài lần trước đây, phần lớn những người còn lại đều ăn khá nhanh lúc đầu do cảm thấy ngon, sau đó là ôm đầu lăn lộn.

Cảnh này cũng khá là thú vị.

Nhìn cái mặt hiệu trưởng đang cố gắng tỏ ra không sao mà tôi không nhịn được cười.

Trông hài hước lắm luôn đó.

Giờ nghỉ đã hết, tôi bắt đầu đi đến vòng tròn dịch chuyển.

Mấy món trang bị của tôi cũng giống như cũ.

Tôi không biết đây có phải là may mắn hay không, nhưng đối thủ của tôi cũng có phong cách chiến đấu thiên về tốc độ giống tôi lúc bình thường, dù rằng không thể chiến đấu theo nhiều cách giống tôi.

Tôi cứ có cảm giác rằng cô ấy đang giấu bài, nhưng có điều tra thì cũng chẳng được nữa, nên thôi vậy.

Mọi thứ đã sẵn sàng!

Tôi bước đến vòng tròn dịch chuyển để ra sân.

Tôi ra hơi sớm thì phải, vì đối thủ của tôi còn chưa xuất hiện.

Cơ mà những trận trước cô ấy ra cũng khá sớm mà.

Chuẩn bị cái gì đặc biệt lắm sao?

Sau khoảng 2 phút thì cô ấy cũng đã đi ra.

Trang bị thì vẫn thế, không có gì khác những trận trước cả.

Bộ đồ trên người cô ấy đúng kiểu Ninja luôn.

Đen từ trên xuống dưới, thêm cái khăn bịt mặt cũng màu đen nốt.

Một vài cái túi ở hông, và đương nhiên là cũng màu đen rồi.

Đeo một thanh katana sau lưng, nó có chuôi và bao kiếm màu đen.

Đến tóc cũng màu đen.

Hình như tôi với cô ấy trái ngược nhau hoàn toàn thì phải.

Tôi màu trắng từ đầu đến chân luôn mà.

Hôm nay tôi cũng mặc đồ màu trắng luôn.

Nếu nhìn từ xa thì có lẽ sẽ thấy chúng tôi là hai mảng màu đối nhau luôn đó, chứ không giống 2 người sắp chiến đấu với nhau đâu.

- Trận đấu...

Bắt đầu. (Người dẫn chương trình) Tôi rút thanh kiếm của mình ra, đối thủ của tôi cũng thế.

Tôi là người tấn công trước.

Vung thanh kiếm chéo xuống, cú chém đã bị thanh katana kia đỡ lấy.

Đối thủ của tôi đá tôi, tôi nhảy ngược lại để tránh.

Tôi nhìn về phía đối thủ của mình.

Cô ấy đưa tay trái vào túi đeo ở hông, sau đó ném ra một lúc 3 cái ám khí.

Tôi nhảy sang một bên để tránh.

3 cái ám khí găm xuống sân.

Đây là loại ám khí có 4 góc, trông như ngôi sao, thường thấy trên phim.

Đối thủ của tôi không hề cho tôi thời gian nghỉ ngơi.

Cô ấy tiếp tục ném ra 4 cái ám khí khác, sau đó lao đến chỗ tôi.

- {Phong cầu}. (Lucia) Tôi sử dụng Phong ma pháp.

Một quả cầu gió bắn tới những cái ám khí, nổ và đánh bay chúng.

Tôi nắm thanh kiếm bằng hai tay và đỡ lấy cú chém của đối thủ.

Tốc độ của đối thủ cao hơn tôi, nhưng tôi vẫn có thể hoàn toàn cản lại mọi cú chém.

- Chuyển bóng. (Đối thủ) Đối thủ của tôi đột nhiên trở thành bóng đen và chìm xuống.

Tôi nhanh chóng dùng thanh kiếm đâm vào bóng của mình.

Chuyển bóng là một kỹ năng cho phép dịch chuyển từ bóng của mình sang những bóng lân cận.

Tất nhiên, trong trường hợp này, chỉ có duy nhất một cái bóng của tôi mà thôi.

Cú đâm đã thành công trong việc gây sát thương.

Một vết cắt sâu xuất hiện ở tay đối thủ của tôi.

Dù rằng chẳng phải vết thương nặng cho lắm, nhưng tấn công trúng đối thủ đồng nghĩa với việc tôi có thể phá được kỹ năng Chuyển bóng.

Đối thủ của tôi lập tức nhảy ra để giữ khoảng cách, sau đó ném ám khí về phía tôi.

Tôi dùng Phong ma pháp để cản chúng.

Bỗng nhiên, trên chân tôi xuất hiện những vết cắt.

Tôi nhảy lùi lại trong khi nhìn đối thủ.

Cô ấy đang liên tục vung vẩy cả hai tay, cũng như là những ngón tay của mình.

Tôi vẫn bị tấn công bởi thứ gì đó.

Đưa tay trái để cầm lấy khẩu súng, tôi bắn ra những viên đạn ma lực về đối thủ.

Những viên đạn đang bay thì bỗng nhiên bị cắt đôi và biên mất.

Tôi vẫn tiếp tục xả đạn về đối thủ.

Tôi sẽ không bị tấn công, miễn là vẫn còn dùng súng.

Tận dụng quãng thời gian này, tôi dồn sự chú ý của mình vào phần không khí mà những viên đạn bị cắt đôi, cố gắng tìm ra thứ đã tấn công mình.

Tôi phát hiện ra có gì thỉnh thoảng loé sáng ở trong không khí.

Một thứ gì đó rất mỏng.

Sử dụng Cường hoá và Gia tốc, tôi tập trung nhìn một lần nữa.

Cái thứ đang loé sáng ở kia là một thứ gì đó trông như sợi chỉ bằng kim loại.

- {Quang cầu}. (Lucia) Tôi tạo ra một quả cầu ánh sáng và bắn về phía đó.

Quả cầu này không thể gây sát thương, chỉ có tác dụng là làm nguồn sáng.

Quả cầu bay đến vị trí mà tôi đã nhìn thấy sợi chỉ.

Ánh sáng của nó đã khiến những sợi chỉ kia hiện rõ.

Tổng cộng có 10 sợi.

Đối thủ của tôi có vẻ hơi nhăn nhó, có lẽ là do những sợi chỉ kia bị phát hiện.

Đã phát hiện ra lí do rồi, giờ thì xử lí thôi nào.

Tôi bắt đầu tập trung ma lực trong khi vẫn tiếp tục xả đạn tấn công đối thủ.

Tôi đã dùng cả 2 tay để cầm 2 khẩu súng nhằm gia tăng số lượng đạn.

Dù rằng số đạn đã tăng gấp đôi, nhưng tất cả vẫn bị cắt đứt.

Tuy nhiên, những viên đạn đã có thể tiến được xa hơn.

Thử cái này xem nào.

- Đạn siêu tốc. (Lucia) Một Xạ kỹ cho phép tăng mạnh tốc độ bay của những đòn tầm xa.

Có một điều thú vị ở kỹ năng này, đó là chúng có tác dụng lên cả ám khí, nhưng ám khí lại thường được dùng bởi những người có thiên chức là Ninja hoặc Sát thủ, những người không có kỹ năng Xạ thuật hoặc nó ở level thấp.

Vận tốc của những viên đạn đã được tăng mạnh.

Một vài viên đạn đã có thể trúng được đối thủ của tôi và gây sát thương lên cô ấy.

Tuy nhiên, chúng dều chỉ là những viên đạn sượt qua cơ thể mà thôi.

Đối thủ của tôi đang có vẻ rất chật vật.

Ma pháp đã chuẩn bị xong rồi, dùng thôi nào.

- {Lốc phong đao}. (Lucia) Một cơn lốc hiện ra và xoáy với tốc độ rất cao.

Nó hướng về phía đối thủ của tôi.

Những sợi chỉ trên đường đi của nó đều bị cắt đứt hoàn toàn.

Sau đó, nó nuốt chửng đối thủ của tôi.

Gần như cùng lúc, khi cơn lốc nuốt lấy đối thủ của tôi thì Cảm nhận hiện diện của tôi phát hiện ra một ai đó bên cạnh tôi.

Tôi lập tức nhảy ra xa, nhưng đã bị chém một nhát trúng hông.

Vết thương không sâu lắm.

Nhìn về vị trí mà tôi vừa đứng, đối thủ của tôi đang đứng ở đó.

Phải rồi, tôi quên mất là cô ấy có Chuyển bóng luôn.

Tôi đạp mạnh chân và lao đến đối thủ.

Tôi dùng hai khẩu súng để xả đạn liên tục.

Thanh katana của đối thủ cũng liên tục vung lên để cắt những viên đạn.

Có vài viên đạn không bị chém trúng, nhưng cô ấy cũng đã tránh nó.

Khi tôi vào tầm đánh, đối thủ của tôi liền dùng kiếm để chém tôi.

Dùng khẩu súng trên tay phải để cản lại, tôi đưa khẩu súng trên tay trái đến cổ đối thủ và bóp cò.

Viên đạn chỉ tạo một vết thương nhỏ trên cổ cô ấy.

Tôi gạt thanh kiếm ra, sau đó bỏ luôn khẩu súng trên tay phải mà cầm lấy thanh kiếm.

Khẩu súng rơi xuống, tôi dùng chân đá nó vào đối thủ.

Đối thủ của tôi tránh khẩu súng, sau đó tạo khoảng cách với tôi.

Cô ấy đứng đó một chút, rồi từ dưới chân cô ấy, khói trắng xuất hiện và che đi một khu vực lớn xung quanh cô ấy.

Cảm nhận hiện diện của tôi bắt được sự xuất hiện của khoảng 10 người.

Làn khói trắng tan đi, để lại đó là 11 người giống y hệt nhau và không khác đối thủ của tôi một chút nào.

Dùng thuật phân thân cơ đấy.

Ăn gian quá đi!

11 người bao vây lấy tôi, ai cũng lăm lăm vũ khí trên tay.

Tin buồn cho tôi đó là dùng phân thân thì không phạm luật.

Tin vui là chỉ số của phân thân chỉ bằng 10% bản gốc.

Tất cả 11 người liên tiếp tấn công tôi.

Người thì ném ám khí, kẻ thì cận chiến.

Tôi phải khá là chật vật để trụ lại trước đợt tấn công liên hoàn đó.

Cơ thể tôi đã xuất hiện nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.

Tuy nhiên, tôi đã trụ lại đươc rồi.

Giờ thì phản công nào!

- {Lôi trận}. (Lucia) Một ma pháp trận khổng lồ xuất hiện trên trời, sau đó liên tục dội sét xuống.

Tất cả phân thân đều bị tiêu diệt và tan biến.

Chỉ còn duy nhất một người là bản gốc còn trụ lại.

- Tuyệt kỹ ám sát.

Nhất kiếm tất phân ly. (Lucia) Dịch chuyển ra sau lưng đối thủ, tôi vung mạnh thanh kiếm của mình.

Cô ấy cũng cố gắng tránh nó, nhưng những vết thương cùng với việc bị tê liệt từ ma pháp của tôi đã không cho cô ấy làm thế.

Tôi kết liễu cô ấy, và trận đấu kết thúc.

Sau trận đấu, chương trình phát thưởng được diễn ra lập tức.

Trên tay mỗi người tham gia đều xuất hiện một chiếc hộp gỗ.

Phần quà thì gì cũng có, từ một lọ Thuốc hồi phục sơ cấp cho đến các trang bị Mithril.

Tôi mở hộp của mình ra.

Trong đó là 4 mảnh vỡ đang lấp lánh.

4 mảnh của ngọc Anra.

Tuyệt vời!

Đúng thứ tôi đang muốn có luôn.

Các anh hùng sưu tầm được 4 mảnh luôn.

Đỡ tốn thời gian đi tìm rồi.

Tất nhiên, trường tôi đạt hạng nhất.

Thầy hiệu trưởng bắt đầu có một gương mặt tự mãn, liên tục khoe khoang với hiệu trưởng trường khác.

Xem kìa, lúc đầu còn run sợ lắm cơ mà.

Do vòng 2 kết thúc sớm hơn thường lệ, mọi người có thêm vài ngày ở lại đây chơi.

Trong thời gian đó, tôi đã thuần hoá được thêm 1 bé gấu trúc.

Dễ thương lắm luôn ấy.

Tên của bé là Zeneth.

Sau thời gian chơi ở đó, chúng tôi trở về.

Nơi đầu tiên tôi đến tất nhiên là cung điện.

Đến nơi thì Hana và Yumi liền chạy ra đón tôi.

Sau đó là màn combo thường diễn ra với tôi.

Hai người họ bắt tôi phải ở lại với họ do tôi đi lâu quá.

Kết quả là trong 2 ngày tôi không thể về nhà được, mà phải ở lại để làm búp bê và gối ôm cho họ.
______________________________________
Góc tác giả: Chà, truyện phụ chưa được chữ nào cả :v
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 58: Đến Bedon


Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Giờ đã là mùa hè rồi.

Tôi cũng đã được 12 tuổi rồi đó nha.

Đừng có mà cộng thêm tuổi cũ của tôi vào đó.

Bây giờ là đến phần điểm lại những chuyện đã xảy ra này.

Sinh nhật của tôi đã có rất nhiều người tham gia.

Trừ ra người nhà thì còn có một vài người bạn thân trên lớp.

Ba người đồng đội trong cuộc thi cũng đến luôn.

Có vẻ sinh nhật của tôi ngày càng đông người tham dự ha.

Không biết là còn tăng thêm nữa không đây.

Đến phần tặng quà của Kazuo cho Lapis.

Cô ấy rất là thích mấy món quà đó, thậm chí còn rất cảm động nữa, bởi vì Kazuo đã phải đi rất xa để tìm quà tặng.

Nghĩ lại thì, cậu ta có mất gì đâu, tôi mới là người phải trả giá để cậu ta có thể đi cơ mà.

Quả trứng được Kazuo tặng cho Lapis đã nở gần đây.

Một chú thỏ trông như cục bông màu hồng và trắng.

Tính cả bộ lông thì chú thỏ lớn bằng nắm tay của một người lớn.

Thức ăn của chú thỏ giống hệt với thỏ ở Trái Đất.

À, có một điều đặc biệt, đó là chú thỏ vừa nở đã có thể ăn được rồi.

Mà chuyện này có lẽ cũng khá bình thường, ở Trái Đất thỏ đâu có đẻ trứng.

Việc tiếp theo là tôi đã học được cách dùng “Khí” rồi.

Nó cũng chẳng khác ma lực nhiều lắm.

Có thể dùng ma lực để tạo ra khí, nhờ đó mà tôi có thể thoải mái mà sử dụng.

Nhờ khí mà bây giờ tôi đã có thể tấn công hiệu quả hơn nhiều.

Tize nói tôi là thiên tài trong việc sử dụng nó, bởi vì lượng khí tôi có thể giải phóng rất lớn.

Hy vọng là cô ấy đúng.

Và, tôi đã nhận ra một điều, đó là tôi có thể dùng Hỏi – Đáp để nhận được hướng dẫn điều khiển khí.

Tôi đã chính thức cạn lời sau khi biết được điều đó.

Hoá ra vụ thoả thuận chẳng có tác dụng gì cho tôi cả.

Điều kế tiếp là một việc mà có lẽ là tin vui.

Franica-san, cô hầu gái nhà tôi, đã mang thai vài tháng trước.

Đây không phải Trái Đất, thế nên đừng có mang logic ở đó vào đây.

Hai người cùng giới tính có thể mang thai đó nhá.

Đã qua kiểm tra, là con của Minori-san.

Tôi dự định sẽ đi thăm cô ấy trong hè.

Họ đã chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ, thế nên cảm giác như là sắp có em vậy đó.

Cuối cùng là việc giải đáp thắc mắc của tôi về chức vụ của Zatas-sama, thần cấp thấp.

Tôi nhận được câu trả lời là: “Thần cấp thấp là những linh hồn con người được lên thiên đường, sau đó được Đấng tối cao ban cho sức mạnh và nhiệm vụ quản lý thế giới nào đó.”

Thế giới tôi đang sống chỉ có một tôn giáo duy nhất, họ tôn thờ Đấng tối cao.

Tôn giáo này trùng với tôn giáo lớn bậc nhất ở Trái Đất, chỉ khác là họ đề cao tình yêu.

Đó là tất cả những gì đã diễn ra.

Kế hoạch mùa hè của tôi cũng không có gì đặc biệt, vẫn chỉ là về quê chơi cho hết hè mà thôi.

Franica-san đã thuê một căn nhà gần nhà tôi, thế nên có lẽ là tôi sẽ thường xuyên đến thăm cô ấy.

À, phải rồi.

Tôi quên mất là đã hứa với Mimiko sẽ đến gặp cha chị ấy, vua nước Bedon.

Cha mẹ tôi cũng sẽ đi theo để bàn bạc với ông ấy về vấn đề cưới hỏi.

Đáng lẽ ra thì cha mẹ của Mimiko phải đến nhà tôi cơ, vì chị ấy là người muốn cưới tôi cơ mà.

Nhưng cha của chị ấy lại là vua của một đất nước, thế nên đành chịu thôi.
_________________________
Hôm nay là ngày mà chúng tôi sẽ đi đến gặp vua của Bedon.

Chuyến đi lần này có tôi, cha mẹ, Sofia, Haruko, Mimiko, và vua của đất nước này, Kojiro de Jires.

- Sao ngài lại đi cùng chúng tôi vậy? (Lucia)

- Thôi nào, đừng có dùng từ trịnh trọng đến thế chứ, ta sắp thành cha vợ của con rồi mà.

Còn lí do thì Hana chưa nói à? (Kojiro)

- Mới sắp thôi, thế nên dùng cách nói như thế là bình thường ạ.

Còn Hana thì chưa nói gì cả. (Lucia)

- Cứng nhắc thật.

Còn lí do ta đi là để thắt chặt tình thân với vua bên đó.

Dù gì thì chúng ta cũng từng là bạn rất thân. (Kojiro)

- Thì ra là thế.

Maa, đến giờ rồi, xuất phát thôi nào! (Lucia)

Chúng tôi bắt đầu di chuyển đến chỗ ngồi của mình.

Nơi chúng tôi đang đứng đó là sân tập trong cung điện.

Tôi chưa nói hả?

Chúng tôi đâu có đi bằng xe ngựa đâu.

Chúng tôi sẽ dùng dịch vụ của hãng Mena-airline.

Nói thẳng ra là cưỡi trên lưng Mena ấy.

Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, tôi bảo Mena cất cánh.

Cô ấy đã xem bản đồ rồi, thế nên là không bị lạc đâu.

- Đừng bay nhanh quá nha Mena. (Lucia)

- Tuân lệnh tiểu thư. (Mena)

Tôi phải nhắc Mena chứ, nếu không cô ấy dùng toàn bộ khả năng của mình thì chắc chắn là không ổn rồi.

Đất nước Bedon nằm trên lục địa của thú nhân.

Tại lục địa đó thú nhân chiếm phần lớn dân số.

Có 2 đất nước ở lục địa đó.

Một là Bedon, đứng đầu là cha của Mimiko, vua Kyo Bedon, một Hắc Hổ.

Thú nhân khi đạt đủ một vài điều kiện sẽ tiến hoá, thế nên chủng tộc của Mimiko khác với cha chị ấy.

Đất nước còn lại là Virotes.

Người đứng đầu của đất nước đó là nữ hoàng Bianca Virotes.

Bà ấy là một thú nhân tộc Hoàng Sư.

Đất nước Virotes và Bedon có mối quan hệ tốt với nhau.

Tuy nhiên, về sức mạnh quân sự thì Virotes hơn Bedon, còn Bedon thì khá phát triển về kinh tế và ngoại giao.

- Phải rồi, trước khi đến thì ta phải nhắc cho mọi người.

Khi gặp ông già Kyo đó thì đừng tỏ ra là mình thua kém quá mức.

Tên đó có thói quen “được nước làm tới” đấy. (Kojiro)

- Đúng thế không Mimiko? (Lucia)

- Đúng vậy.

Ông ấy lúc nào cũng làm quá.

Không nhờ mẹ chị cản lại thì chắc ông ấy đã phá vài cái thoả thuận quốc gia rồi. (Mimiko)

Như thế mà cũng làm vua được nữa hả?

Nghe chuyện của ổng làm tôi cảm thấy việc điều hành đất nước khá đơn giản.

Có vẻ như việc mang theo Kiona là một hành động sáng suốt.

Sau vài tiếng trên lưng Mena, tôi đã đến được thủ đô của Bedon.

Chúng tôi vẫn đang ở bên ngoài chứ chưa vào trong.

Tôi quay sang nói với Mimiko.

- Giờ chúng ta sẽ dừng bên ngoài và đi bộ vào trong hay là sẽ bay đến cung điện luôn? (Lucia)

- Đến cung điện luôn đi.

Vài ngày trước chị đã gửi thư báo cho họ rồi. (Mimiko)

- Vậy thì đi thôi.

Mena, đến thẳng cung điện luôn nhé. (Lucia)

Mena lại tiếp tục chở chúng tôi đến cung điện.

Tiếp tục ngồi trên lưng của Mena thêm vài phút, chúng tôi đã ở bầu trời phía trên cung điện.

Sau đó, tôi ra lệnh cho Mena hạ cánh.

Độ cao của chúng tôi giảm dần.

Tôi chú ý rằng các binh lính đang chạy một cách cực kì vội vã.

Nghĩ lại thì chúng tôi đã che giấu bản thân bằng Quang ma pháp của Mena, và chúng tôi vừa dừng nó.

Bỗng nhiên có một con rồng to đùng xuất hiện trên trời thì hoảng loạn cũng bình thường thôi ha.

Chúng tôi đáp xuống phần sân trong cung điện.

Rất nhiều binh lính lăm lăm vũ khí trên tay vây quanh chúng tôi.

Có vẻ như việc cưỡi rồng là một hành động không khôn ngoan cho lắm ha.

Mimiko từ trên lưng Mena nhảy xuống đất.

Những người lính trông thấy chị ấy thì đã hạ thấp vũ khí xuống, nhưng sự cảnh giác thì vẫn còn đó.

Mimiko lên tiếng nói:

- Ta là Mimiko Bedon, đệ tứ công chúa.

Mau hạ vũ khí xuống. (Mimiko)

Sau đó chị ấy lấy ra một con dao với dấu hoàng gia khắc trên đó.

Sau khi nhìn thấy con dao, những binh lính từ từ hạ vũ khí xuống.

Sau khi phần lớn người đã hạ vũ khí, có tiếng bước chân phát ra từ bên trong cung, rồi một chàng trai Hắc Hổ xuất hiện.

Đó là một thanh niên dáng chuẩn với cơ tay trông rất săn chắc, và nhất là trông có phần giống Mimiko.

Những người lính tránh đường cho cậu ta.

Khi cậu ta đã đứng trước mặt chúng tôi, ánh mắt cậu ta dán luôn vào Mimiko, sau đó...

- Mimiko-chan, em về rồi.

Anh nhớ em quá! (Cậu trai)

Sau khi hét lên những lời đó, cậu ta nhảy tới ôm lấy Mimiko và bế chị ấy lên luôn.

Mặt cậu ta trông rất vui.

Cơ mà tôi cứ có cảm giác đó là khuôn mặt của đám siscon ấy.

Mấy người lính xung quanh thì đang làm vẻ mặt kiểu “lại nữa rồi”.

Có vẻ đây không phải là lần đầu tiên.

- Onii-chan, thả em xuống đi. (Mimiko)

- Không.

Em lâu ngày mới về mà, thế nên là anh sẽ không bỏ xuống đâu. (Cậu trai)

Và Mimiko trở nên bất lực.

Dù sao thì cậu ta cũng đã tiến hoá, thế nên việc Mimiko có thể tự mình thoát ra là không thể.

À mà cậu ta cũng có danh hiệu “Siscon” trong bảng trạng thái nữa.

Trong khi vẫn đang ôm Mimiko, cậu ta vô tình nhìn về phía này.

Và phản ứng của cậu ta là: Lập tức nhảy ngược lại thủ thế, à mà vẫn còn ôm Mimiko.

Sau đó cậu ta hét lên:

- Tại sao lại có một con rồng ở đây?

Quân đâu, mau lập đội hình! (Cậu trai)

- Cái thằng bé này, giờ cậu mới nhìn thấy à?

Đúng là đồ siscon nặng. (Kojiro)

Vua của nước chúng tôi lên tiếng, sau đó nhảy xuống đất.

Chúng tô cũng xuống đất, sau đó tôi nói Mena thu nhỏ lại.

Cô ấy trở về kích thước thường ngày và đậu lên vai tôi.

- Bác Kojiro, lâu lắm mới gặp lại bác!

Sao bác lại đến đây?

Còn những người kia là ai thế? (Cậu trai)

- Ta đến để chơi không được à?

Còn cô bé kia là người mà Mimiko muốn lấy làm vợ.

Hai cô gái ở gần đó là hôn thê của cô bé.

Hai người còn lại là cha mẹ cô bé. (Kojiro)

- Thì ra là thế.

Xin tự giới thiệu, tôi là Hayato Bedon, đệ nhị hoàng tử vương quốc Bedon.

Chào mừng mọi người đã đến đây. (Hayato)

Sau đó cậu ta nhìn một lượt qua chúng tôi.

Cậu ta nhìn cha mẹ tôi, rồi nhìn lại Kojiro-sama, nhìn qua nhìn lại tầm chục lần.

Sau đó cậu ta nói với vẻ thắc mắc.

- Cha mẹ cô bé trẻ quá đó.

Còn bác có vẻ trẻ lại thì phải. (Hayato)

- Nguyên nhân là đây này. (Kojiro)

Ông ấy nói thế rồi chỉ vào tôi.

Mà đúng là tôi làm thật, không phản đối gì được rồi.

- Thôi nào onii-chan, anh định để họ đứng mãi thế sao? (Mimiko)

- Phải rồi nhỉ.

Chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho mọi người rồi, xin đi theo tôi. (Hayato)

Chúng tôi đi theo cậu ta.

Trong lúc đi, chúng tôi giới thiệu nhau.

Sau khi đưa chúng tôi đến phòng của mình, cậu ta và Mimiko đến gặp nhà vua của Bedon.

Và trong suốt quãng thời gian từ lúc gặp đến khi đi, cậu ta vẫn ôm lấy Mimiko.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 59: Gặp vua của Bedon


Chúng tôi được cung cấp cho 4 phòng.

Cha mẹ tôi ở cùng 1 phòng.

Haruko, Sofia, nhà vua thì mỗi người có 1 phòng riêng.

Ủa, phòng của tôi đâu rồi nhỉ?

Mà cũng không có ai để hỏi nữa chứ.

Làm sao bây giờ!?

- Lucia không có phòng kìa. (Cecilia)

- Phải rồi nhỉ.

Không thấy họ nhắc đến phòng của con bé.

Chẳng lẽ là quên?

Mà cũng không đúng, Mimiko viết thư để nhờ chuẩn bị phòng cơ mà.

Lạ thật! (Lucas)

Mẹ tôi đã nhận thấy việc này, và cha tôi thì nêu ý kiến.

Đúng thật là Mimiko nhờ chuẩn bị phòng, vậy chẳng lẽ chị ấy quên tôi?

Ch...

Chắc không phải đâu ha.

- Vậy thì em qua phòng chị ngủ đi. (Haruko)

Haruko nắm tay tôi kéo đến chỗ cô ấy và nói thế.

Mà, có lẽ phải chịu vậy thôi.

Trong lúc tôi đang nghĩ thế thì Sofia nắm lấy tay còn lại của tôi, kéo tôi và nói:

- Hay là em qua phòng của chị đi ha. (Sofia)

- Không, em phải qua phòng của chị. (Haruko)

- Không!

Phải là phòng của chị! (Sofia)

Họ cứ thế kéo tôi qua lại.

Hai chị ơi, đau tay em.

Sau đó, giọng của nhà vua Jires vang lên:

- Hay là qua... (Kojiro)

Vừa nói được vài từ, ông ấy liền bị hai người đang giành giật tôi lườm cho một cái đầy sát khí.

Thế là, với mồ hôi chảy ròng ròng, ông ấy nuốt luôn mấy từ còn lại, không dám nói nữa.

Dựa theo khẩu hình, thì tôi thấy có hai từ "cha mẹ".

Cảm ơn đã có ý tốt. [Tác: Chuyện riêng của nhà chụy, không liên quan thì im cái miệng vào.

Nhà vua là gì, quan trọng lắm chắc? :v ]

Sau khi tôi bị kéo thêm vài lần nữa, một cô hầu gái đến chỗ chúng tôi.

Sau đó cô ấy nhìn tôi và nói:

- Ngài có phải là Lucia-sama không ạ? (Hầu gái)

- Vâng ạ. (Lucia)

- Xin ngài đi theo tôi.

Tôi sẽ dẫn ngài đến phòng đã được chuẩn bị. (Hầu gái)

Thì ra phòng tôi ở chỗ khác.

Sao Mimiko không xếp phòng cho tôi ở đây luôn cho tiện mà phải đi chỗ khác nhỉ?

Thôi kệ đi, ít ra thì tôi cũng đã thoát được khỏi sự giành giật của hai người kia rồi.

Ôi cánh tay của tôi, đau quá đi mất à.

Cô hầu gái dẫn đường cho tôi.

Trên đường có rất nhiều người đi ngang qua chúng tôi, và phần lớn họ đều quay lại nhìn lần nữa.

Cô hầu gái thì cứ đi được một đoạn là lại quay xuống nhìn tôi, sau đó mới đi tiếp.

Tôi đưa tay để kiểm tra khuôn mặt của mình.

Đâu có gì dính ở trên đó đâu, sau ai cũng nhìn thế nhỉ?

Khó hiểu thật đó.

Sau khi đi bộ một lúc, thanh thể lực của tôi giảm mất một nửa, thì cô hầu gái đã dừng lại trước cửa một căn phòng.

Cánh cửa trông rất sang trọng, và lớn hơn cái ở phòng của những người kia.

Cô hầu gái lên tiếng nói với tôi:

- Ngài sẽ ở trong căn phòng này.

Xin mời vào. (Hầu gái)

- Vâng.

Cảm ơn đã dẫn em đến đây ạ. (Lucia)

- Không có gì đâu ạ.

Đây là nhiệm vụ của tôi thôi. (Hầu gái)

Sau đó cô ấy bỏ đi.

Trông dáng cô ấy đi khá vội vàng, chắc là có gì đang vội ha.

Tôi quay lại nhìn cánh cửa lần nữa, sau đó mở nó và bước vào trong phòng.
_________________________
Về phần cô hầu gái, sau khi chia tay Lucia thì đã đứng lại ở một góc và liên tục nói "Dễ thương quá" hết một lúc.

Việc gặp Lucia đã khiến cô ấy muốn lập gia đình và có con.

Một thời gian sau, cô ấy đã kết hôn với một hiệp sĩ và có một gia đình hạnh phúc.
_________________________
Sau khi bước vào trong phòng, tôi đã cảm thấy choáng ngợp bởi nó.

Đây là một căn phòng cực kì rộng với những món đồ trang trí sang trọng.

Cả căn phòng có màu trắng.

Những vật dụng đều có đầy đủ, hơn nữa đều có vẻ rất đắt tiền.

Căn phòng có một chiếc giường khá lớn, có lẽ hai đến ba người nằm vẫn vừa, và tất nhiên là rất đẹp rồi.

Tôi vẫn không tin là họ chuẩn bị một căn phòng như thế này dành cho tôi.

Tôi bước đến chỗ chiếc giường.

Việc này là đương nhiên, vì đây là phòng ngủ mà.

Khăn trải giường, chăn và cả gối đều là những món sang trọng bậc nhất.

Tôi chỉ thấy mấy món thế này trong phòng của hoàng tộc nước tôi, hoặc là của đám quan tham mà thôi.

Cánh cửa bỗng nhiên mở ra.

Mimiko là người mở nó.

Chị ấy nhìn tôi, sau đó bước vào bên trong và đóng cửa lại.

Chị ấy thoát ra khỏi tay của anh trai mình rồi kìa!

Mà khoan đã, sao chị ấy lại vào đây thế nhỉ?

Trong khi hàng loạt suy nghĩ đang quay vòng trong đầu tôi, thì Mimiko đã bước đến gần rồi.

Chị ấy bắt đầu lên tiếng:

- Em thấy căn phòng này thế nào? (Mimiko)

- Căn phòng rất tuyệt ạ.

Umm, sao chị lại vào đây thế? (Lucia)

- Thì đây là phòng chị mà. (Mimiko)

- Phòng của chị!? (Lucia)

- Đúng thế.

Và em sẽ ở đây cùng với chị. (Mimiko)

Mimiko ôm lấy tôi và thì thầm vào tai tôi.

Ai đây!?

Mimiko đâu rồi?

Bình thường chị ấy có thế này đâu.

Mimiko ở nhà là như thế này đó hả?

Và chị ấy thêm một câu chốt hạ.

- Chị đã nói với tất cả rồi, không ai xếp chỗ em một phòng khác nữa đâu.

Em chỉ có thể ở lại đây thôi. (Mimiko)

Vậy là không đi đâu được nữa rồi.

Thôi thì đành ở lại thôi.

Chúng tôi cũng đã từng chung phòng với nhau rồi, nên cũng không phải là tôi ngại ngùng hay gì, chỉ là tính cách của Mimiko bỗng nhiên thay đổi khiến tôi cảm thấy hơi hoang mang thôi.

Vào lúc đó, có tiếng gõ cửa và giọng của một ai đó vọng vào bên trong:

- Xin công chúa hãy chuẩn bị đi ạ.

Sắp đến giờ diện kiến đức vua rồi ạ. (???)

Có vẻ như là chị ấy sắp phải đi gặp cha mình rồi.

Không biết khi nào mới đến lượt của tôi nhỉ?

- Em có gì cần thì hãy chuẩn bị đi.

Mọi người sẽ đi đến gặp cha của chị luôn. (Mimiko)

Ra là chúng tôi sẽ đi cùng luôn.

Maa, tôi cũng chẳng có gì phải chuẩn bị cả, lát nữa ra gọi Kiona cùng vào đó là được rồi.

Sau khi kiểm tra lại trang phục và mái tóc của mình, Kiona cùng nắm tay tôi dắt đi, đích đến là phòng thiết triều.

Cách trang trí bên trong cung điện ở đây không khác Jires cho lắm, chỉ là thường xuyên nhìn thấy mấy bức tranh có hình Bạch Hổ mà thôi.

Trên cánh cửa hay các vật trang trí cũng đều có mặt chú hổ màu trắng.

Có vẻ như ở đây, Bạch Hổ là một thứ gì đó khá là được tôn trọng.

Kiểu như anh hùng dân tộc vậy.

Sau khi đi một quãng khá xa, chúng tôi cuối cùng cũng đến được cửa của phòng thiết triều.

Mọi người đều đã có mặt đầy đủ rồi.

Trước cửa căn phòng là cả 10 người lính đang đứng canh gác.

Level của họ không thấp hơn 140.

- Em chơi xấu nha Mimiko, dám sắp xếp cho Lucia như thế. (Haruko)

- Phải đó.

Bí mật làm thế là xấu lắm đó. (Sofia)

- Hehe, nói ra lỡ 2 người phản đối thì sao.

Hơn nữa 2 người lúc nào cũng ở cùng em ấy rồi mà. (Mimiko)

- Haizz, thôi được rồi.

Nhưng mà lần sau nhớ phải nói cho tụi chị biết đó. (Haruko)

- Vâng.

Giờ chúng ta vào thôi nào. (Mimiko)

Mimiko nói thế, sau đó dẫn đầu đoàn người bước đến chỗ cánh cửa.

Hai người lính đứng gần đó đẩy cánh cửa nó mở ra.

Chúng tôi theo chân Mimiko bước vào bên trong.

Phòng thiết triều của Bedon là một căn phòng rộng lớn, màu trắng.

Từ cửa vào dẫn đến ngai vàng có trải thảm đỏ.

Ở bức tường sau lưng của nhà vua là hình vẽ mặt của một chú hổ.

Có hai bức tượng hổ trắng được đặt ở hai bên, cách ngai vàng một khoảng.

Chúng tôi tiến lên cho đến khi chỉ còn cách ngai vàng một quãng ngắn.

Có ngai vàng lớn dành cho vua, và một cái nhỏ hơn dành cho hoàng hậu.

Dọc hai bên đường có nhiều người ăn mặc sang trọng đang đứng.

Trong số đó có Hayato-san.

Mimiko kéo nhẹ mép váy, cúi đầu và chào.

- Thưa phụ vương và mẫu hậu, con đã về rồi ạ. (Mimiko)

Sau câu chào đó, nhà vua trông như muốn phóng luôn ra khỏi ngai vàng.

Nếu không nhờ hoàng hậu thì có lẽ ông ta bay ra khỏi ngai vàng thật.

Sau khi lấy lại phong thái, ông ấy lên tiếng chào lại:

- Mừng con đã về, Mimiko.

Vậy ai là người con đã nói tới trong những người ở đây? (Kyo)

Mimiko đưa tay về phía tôi, sau đó giới thiệu tôi:

- Đây là người đó.

Em ấy tên là Lucia Haraiza, con gái một bá tước ở vương quốc Jires. (Mimiko)

- Kính chào ngài, thưa đức vua. (Lucia)

Sau lời chào của tôi thì Mimiko tiếp tục giới thiệu mọi người.

Hai nhà vua thì chào nhau theo kiểu bạn bè.

Đám người hai bên bắt đầu ồn ào một chút.

- Tại sao ngài lại phải đến đây?

Ngài có thể đợi trong phòng dành cho khách quý mà. (Kyo)

- Chuyện này có liên quan đến gia đình tôi, thế nên tôi cần phải ở đây.

Cảm ơn ý tốt của ngài. (Kojiro)

Kyo-sama gật gù.

Rồi ông ấy quay sang nhìn tôi với ánh mắt thăm dò.

Sau khi dò xét, ông ta lên tiếng:

- Mimiko nói với ta rằng cô đã cho đất nước Fiji biến mất khỏi bản đồ.

Có phải sự thật không? (Kyo)

- Tôi nghĩ nói thế không đúng lắm.

Tôi chỉ giúp cho quân khởi nghĩa lật đổ chính quyền đó mà thôi. (Lucia)

Đám quý tộc xung quanh liên tục bàn tán.

Tất nhiên, bởi vì tôi đang nói chuyện với nhà vua, nhưng cách nói của tôi chỉ hơi trang trọng một chút.

Trán nhà vua của Bedon cũng hơi nhăn lại.

- Vậy là cô muốn cưới Mimiko, con gái ta làm vợ?

Cô đã có người vợ hay chồng nào chưa? (Kyo)

- Chưa có vợ hay chồng.

Tuy nhiên, tôi đã có 4 cô hôn thê chính thức. (Lucia)

Đám xung quanh ngày càng ồn ào.

Nhà vua thì có vẻ như đang khó chịu.

Mimiko thì như đang sợ rằng cha mình sẽ không chấp nhận.

- Đã có 4 hôn thê rồi, vậy mà còn đòi cưới con gái ta sao? (Kyo)

- Xin nói lại cho chính xác.

Mimiko là người muốn cưới tôi trước. (Lucia)

- Cô...!!! (Kyo)

Trước khi nhà vua kịp nổi điên lên, hoàng hậu đã cản ông ta lại.

Từ lúc vào đến giờ thì bà ấy đã nhìn tôi với cặp mắt sắc bén kia rồi.

Đây chắc chắn là người quản lí những vấn đề chính trị của Bedon.

- Vậy cô có nghĩ mình xứng đáng với con gái ta không? (Hoàng hậu)

Tôi biết là kiểu nào cũng có câu hỏi kiểu này mà.

Tôi quay sang nhìn Mimiko, thì chị ấy có vẻ đang rất lo lắng.

Người thân của tôi thì thở dài, còn vua nước tôi thì lấy tay che mặt và cúi xuống, lẩm bẩm: "Sao lại hỏi câu này cơ chứ".

Biểu cảm của họ thú vị thật đó.

- Kiona, đến đây nào. (Lucia)

Tôi lên tiếng gọi Kiona.

Sau đó, cánh cửa sau lưng chúng tôi bật mở, và một chú mèo trắng bước vào.

Bên ngoài là những binh lính đang há miệng không tin nổi.

Kiona bước đến bên cạnh tôi.

- Ngài hỏi rằng tôi có xứng đáng với Mimiko không, phải chứ?

Vậy ngài có thể tự mình trả lời.

Kiona, dạng Bạch Hổ. (Lucia)
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 60: Đàm phán. Hay là thể hiện nhỉ?


Sau khi ra lệnh cho Kiona xong thì tôi cảm thấy những hành động của mình hình như không ổn cho lắm.

Tôi cứ cảm thấy nó kiêu ngạo thế nào ấy.

Có ổn không đây!?

Lỡ họ bực mình mà không cho phép thì sao đây!?

Maa, lỡ đâm lao rồi thì theo lao luôn vậy.

Có gì thì từ từ nghĩ sau.

Kiona toả sáng theo đúng nghĩa đen luôn.

Luồng sáng cứ thế lớn dần lên, cho đến khi lớn bằng gấp đôi chiều cao của tôi thì dừng lại.

Sau đó, luồng sáng dần dịu đi và biến mất.

Bên trong đó là một cô hổ với bộ lông trắng cùng với một vài sọc đen đang đứng một cách oai phong.

Khi Kiona đang biến hình thì tất cả những người lính trong căn phòng đều chuẩn bị chiến đấu.

Sau đó, khi Kiona đã hoàn thành việc biến đổi của mình thì những người lính đều nhìn cô ấy một cách chăm chú, rồi đồng loạt trở nên sợ hãi và run rẩy.

Không chỉ họ mà toàn bộ mọi người trong căn phòng này cũng đều như thế, trừ ra những ai không phải Thú nhân mà thôi.

- Không... thể... nào.

Đây...

Chẳng phải là... (Kyo)

Vua thú nhân thì mồ hôi chảy ròng ròng, lắp bắp nói ra những từ đó.

Tôi không nghĩ là họ sẽ phản ứng tới mức này luôn đó.

Tôi tưởng là họ sẽ hành động giống với dũng giả Hatsu thôi chứ.

Mà nghĩ lại thì, dù rằng đất nước của họ đã được Bạch Hổ cứu giúp thì cũng đâu có nghĩa là họ mang ơn tất cả cá thể của tộc đó đâu, chưa kể họ chỉ xem Bạch Hổ là anh hùng mà thôi.

- Giờ mọi người nghĩ thế nào ?

Liệu tôi có đủ xứng đáng không? (Lucia)

Tôi đưa tay lên và Kiona cúi xuống để tôi xoa đầu.

Cảm giác tuyệt thật đó.

Tất cả mọi thú nhân trong căn phòng đều trố mắt nhìn, không ngậm miệng vào được.

À, phải rồi, Mimiko chưa biết về Kiona do chị ấy đã trở về đất nước vào lúc đó mà nhỉ.

- Được rồi, cô đã thể hiện được sức mạnh của mình.

Tuy nhiên, vấn đề tài chính của cô thì sao?

Tôi không muốn đứa con gái của mình dính vào một kẻ “đào mỏ” đâu! (Hoàng hậu)

Bà ấy đang sợ nhưng vẫn nói được như thế.

Không biết cái này là thương con hay dũng cảm nhỉ?

Mà, đã hỏi thì cũng phải trả lời thôi.

Tôi lấy ra khoảng 100 xu cầu vồng và để lên sàn.

Sau hành động của tôi, tất cả lại rơi vào trạng thái choáng.

Lần này là tất cả mọi người, chỉ trừ tôi ra thôi.

Chỗ tiền này, nếu tôi không nhầm, thì gần bằng 10% lượng đang có trong ngân khố quốc gia Jires.

Tôi định lấy thêm ra cơ, nhưng nghĩ lại nên thôi.

Lấy nhiều quá là có chuyện đấy.

- Vấn đề tài chính thì như thế này đủ chưa ạ? (Lucia)

Sau câu hỏi của tôi thì hoàng hậu lắp bắp miệng.

Nhưng rồi, giống như vừa nghĩ ra gì đó, bà ấy nhanh chóng lên tiếng với khuôn mặt khá là... tươi sáng.

- Vậy thì đây sẽ là thứ cuối cùng.

Cô nghĩ hiểu biết của mình tới đâu? (Hoàng hậu)

Hiểu biết hả?

Hình như bà ấy thật sự không muốn gả Mimiko đi thì phải?

Tôi cứ nghĩ đây là vấn đề của mấy ông bố cơ.

Mà nói về hiểu biết thì tôi cũng không biết quá nhiều.

Thôi thì, dùng cách này vậy.

Tôi mở bảng trạng thái của mình ra, chọn kỹ năng Hệ thống, mở phần chú thích của Hỏi – Đáp và điều chỉnh cho nó hiện ra trước mặt hoàng hậu.

Sau vài chục giây đọc cái bảng, hoàng hậu đứng hình luôn.

Thế này là được rồi đúng không nhỉ?

Dù rằng nếu có bao nhiêu rắc rối thì tôi vẫn sẽ cố gắng giải quyết để có thể được phép kết hôn với Mimiko thôi, nhưng nếu không có bất cứ rắc rối nào thì vẫn tốt hơn nhiều mà.

Sau khoảng một phút, hoàng hậu đã trở lại bình thường.

Bà ấy tắt cái tấm bảng đó đi.

Sau đó, bà ấy nhìn thẳng vào mắt tôi với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

Nhìn vào đôi mắt của bà ấy, tôi bỗng cảm thấy tình yêu của người mẹ dành cho con.

- Vậy, đây là câu hỏi cuối cùng của tôi.

Cô có yêu Mimiko, con gái của tôi không? (Hoàng hậu)

- Tất nhiên là có ạ! (Lucia)

- Thế là được rồi.

Vậy thì, ta sẽ cho phép cả hai kết hôn với nhau.

Hãy hứa với ta là luôn yêu thương và làm nó hạnh phúc nhé. (Hoàng hậu)

- Vâng ạ! (Lucia)

Tuyệt quá đi!

Tôi đã được cho phép để kết hôn với Mimiko rồi.

Tôi quay sang nhìn chị ấy.

Mimiko thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang nhìn tôi và nở một vụ cười rất tươi.

Có hai giọt nước mắt đang chầm chậm chảy xuống.

Đây là nước mắt hạnh phúc nhỉ?

Tất cả đều chúc mừng cho tôi.

Và, như một điều hiển nhiên, tôi đã nằm trong vòng tay của cả 3 cô hôn thê.

- Phải rồi.

Kojiro-sama đây có nói là việc này có liên quan đến ngài.

Ngài có thể giải thích cho tôi được không? (Hoàng hậu)

- Không giấu gì mọi người.

Tôi đã quyết định sẽ cho phép hai cô con gái lớn của mình kết hôn với Lucia rồi. (Kojiro)

- Đây là tin vui rồi.

Đất nước của chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn qua việc này. (Kyo)

Nãy giờ Kyo-sama mới được lên tiếng.

Tội nghiệp, làm vua mà bị lép vế quá.

Hoàng hậu nhìn về phía cha mẹ tôi và nhà vua, sau đó lên tiếng:

- Vậy thì xin mời ba người đến phòng đặc biệt dùng để tiếp khách quý.

Chúng ta sẽ bàn bạc chuyện kết hôn giữa Lucia và Mimiko. (Hoàng hậu)

Mời cả Kojiro-sama theo luôn à?

Có lẽ họ sẽ bàn về ngày tổ chức lễ kết hôn hay gì đó.

Maa, từ giờ là việc của họ rồi, nên có lẽ không cần quan tâm đâu ha.

- Mọi người còn việc gì cần nói nữa không? (Kyo)

- Tất cả mọi việc chỉ có thế thôi. (Kojiro)

- Vậy thì người hầu sẽ dẫn ba người đến phòng để chúng ta nói chuyện.

Buổi thiết triều kết thúc tại đây! (Kyo)

Mọi việc đã xong.

Chúng tôi lui ra khỏi căn phòng đó.

Sau khi ra khỏi phòng thì Mimiko dính lấy tôi luôn.

Có người đến dẫn ba người lớn.

Vẫn còn khá sớm, bây giờ làm gì đây?

- Kiona, trở lại như bình thường nào. (Lucia)

Kiona nghe thấy tôi nói liền trở lại thành một chú mèo trắng.

Tôi cúi xuống bế Kiona lên và ôm nó.

Dù có là hổ hay mèo thì bộ lông này vẫn thật tuyệt.

Mà giờ mới để ý, hình như toàn bộ thú nuôi của tôi đều khá thoải mái khi ôm thì phải.

- Xin chào mọi người. (Hoàng hậu)

Tôi dừng suy nghĩ về mức độ thoải mái của thú nuôi và quay lại nhìn hướng phát ra giọng nói vừa rồi.

Mẹ của Mimiko đang đứng đó.

Trông bà ấy có gì đó hơi khác.

Đôi mắt của bà ấy không còn vẻ sắc bén như vừa rồi nữa.

Giờ trông giống như một người mẹ hiền từ hơn.

- Lúc nãy chưa giới thiệu.

Ta tên là Tira Bedon, mẹ của Mimiko. (Tira)

Thì ra tên của bà ấy là Tira.

Tên nghe đẹp thật đó ha.

Bà ấy lại tiếp tục nói:

- À, mọi người gọi ta là mẹ luôn từ bây giờ cũng được.

Ta không phiền đâu. (Tira)

Bà ấy vừa nói vừa cười.

Trông bà ấy lúc này, chẳng có ai nghĩ đó là người đã gây khó dễ cho tôi vào lúc nãy đâu.

Mimiko trông có vẻ khá là vui vì đề nghị của bà ấy.

- Xin lỗi ngài, nhưng có lẽ nên để sau khi kết hôn thì sẽ tốt hơn đó ạ. (Lucia)

- Vậy cũng được, nhưng đừng nói chuyện trang trọng như thế nữa. (Tira)

- Cái này thì được ạ. (Lucia)

Và thế là chúng tôi cùng nhau đi dạo xung quanh cung điện và trò chuyện, sau đó là dùng bữa tối cùng nhau.

Ngày kết hôn là vào khoảng cuối tháng 1.

Tất cả sẽ được tổ chức cùng lúc.

Vị trí tổ chức là ở nhà tôi, căn nhà ở Bá thổ Haraiza ấy.

Sau khi dùng bữa tối thì chúng tôi đi tắm.

Ba cô hôn thê kéo tôi vào tắm chung, nhưng mà tôi đã trốn mất.

Dù sao thì lúc trước tôi cũng là con trai, thế nên xấu hổ lắm đó.

Không cẩn thận thì có khi tôi lại ngất luôn trong nhà tắm mất.

Và giờ thì tôi đang có một cuộc nói chuyện với Tira-san.

- Lucia à, em vào tắm đi.

Tụi chị tắm xong rồi. (Haruko)

Đến lúc tôi tắm rồi.

Tạm biệt Tira-san, tôi đi về phía phòng tắm.

- À, quên chưa nói.

Nhớ cẩn thận Mimiko đó, con bé lúc ở nhà và bên ngoài khác nhau lắm. (Tira)

- Vâng ạ! (Lucia)

Chuyện đó thì tôi biết từ lúc nhận phòng rồi.

Cơ mà đừng vừa nói vừa cười khúc khích như thế chứ.

Sau khi tắm xong thì cũng đã đến giờ đi ngủ.

Tôi thích ngâm mình trước khi đi ngủ.

Nó làm tôi cảm thấy thoải mái.

Mấy người nhà tôi cũng rất thích như thế mà.

Tôi thay sang bộ đồ ngủ quen thuộc và bước vào phòng.

Mimiko đã ở sẵn trong phòng.

Chị ấy đang ngồi trên giường, hai chân vung vẩy.

Trông đáng yêu lắm đó nha.

Chị ấy có vẻ khá là bình thường, chắc là không có vấn đề gì đâu.

Tôi tiến đến gần, Mimiko nhìn thấy tôi thì mỉm cười và nói:

- Em tắm xong rồi sao?

Cảm thấy thế nào? (Mimiko)

- Tuyệt lắm ạ.

Cảm giác khá mới lạ. (Lucia)

- Fufufu, thế sao?

Mà trông em mặc bộ đồ đó dễ thương lắm. (Mimiko)

- Cảm ơn chị. (Lucia)

Chẳng khác gì lúc thường cả.

Vậy thì có thể yên tâm rồi.

Nhưng, khác với suy nghĩ của tôi, Mimiko nằm lấy tay tôi kéo mạnh khiến tôi ngã xuống giường, và rồi chị ấy đè lên tôi.

- Chuyện...

Chuyện gì thế ạ? (Lucia)

- Không có gì, chỉ là em dễ thương quá thôi.

Em khiến chị không kìm được bản thân nữa rồi. (Mimiko)

Sau câu nói đó là một nụ hôn.

Chị ấy chầm chậm đưa tay xuống cơ thể tôi.

- Hya~.

Dừ...

Dừng lại đi mà. (Lucia)

Mimiko vẫn không chịu dừng lại.

Không được rồi, phải nhanh chóng tìm cách thoát ra mới được.

Nhưng nhờ cái danh hiệu Cô gái yếu đuối kia mà tôi thậm chí còn không thể động đậy.

- Chị làm ơn dừng lại đi mà.

Để sau khi kết hôn có được không? (Lucia)

Với khuôn mặt sắp khóc, tôi nói như thế.

Có vẻ như là việc này đã hiệu quả.

Mimiko đã dừng lại.

Chút nữa thôi là tôi bật khóc đó.

Mimiko thở dài, sau đó xuống khỏi người tôi.

Khi mọi thứ đã kết thúc thì chị ấy hôn lên môi tôi.

Sau đó thì tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 61: Một ngày tại thủ đô của Bedon


Nn, ngủ ngon ghê!

Tôi mở mắt ra, và thứ đầu tiên tôi nhận ra là tôi đang ở trong một căn phòng lạ hoắc.

Não tôi dần hoạt động để nhớ lại lí do tôi ở đây.

Phải rồi, tôi đã đến Bedon để nói chuyện với cha mẹ Mimiko mà nhỉ.

Tôi chợt nhớ ra việc tối hôm qua, và lập tức lật tấm chăn lên và nhìn vào bên trong.

Umm, quần áo vẫn còn nguyên trên người, mọi thứ vẫn còn sạch sẽ.

Có vẻ như tôi đã an toàn vào tối qua.

Giờ tôi mới nhận ra hoàn cảnh của mình.

Tôi đang ở trên giường trong phòng của Mimiko, và chị ấy thì đang ôm chặt tôi từ phía sau.

Hai thứ to lớn và mềm mại đang ấn vào lưng tôi.

Của chị ấy ở D cup đó.

Cảm giác rất tuyệt đó nha.

Thân nhiệt của chị ấy khá cao, nên tôi cảm thấy ấm áp.

Maa, nằm như thế này một lúc nữa thì chắc tôi lại ngủ quên mất.

Phải dậy thôi!

- Mimiko, dậy đi nào.

Trời sáng rồi kìa. (Lucia) - Nn, 5 phút nữa nha... (Mimiko) Khuôn mặt Mimiko lúc này đáng yêu quá đi mất.

Thôi chết, cứ thế này thì tôi không nỡ đánh thức chị ấy mất thôi.

Tôi chú ý tới đôi tai đang cụp xuống của chị ấy.

Tôi muốn chạm vào chúng, nhưng chưa xin phép...

Mà thôi, chị ấy đang ngủ mà, chắc không sao đâu ha.

Tôi đưa tay lên đôi tai đó.

Đặt bàn tay ở bên ngoài, sau đó đưa ngón cái vào bên trong và xoa nhẹ.

Mimiko lập tức tỉnh dậy, và phản ứng của chị ấy là...

- Nyah~! (Mimiko) Chị ấy kêu một tiếng khá lớn và nhảy ra xa, đến sát mép giường luôn.

Hai tay Mimiko đưa lên che đi đôi tai, còn đuôi thì dựng đứng.

Chị ấy tỉnh ngủ luôn rồi kìa.

Mà khuôn mặt kia trông thú vị thật đó.

- Em...

Em vừa chạm vào à? (Mimiko) - Đúng là thế...

Mà phản ứng của chị trông thú vị ghê đó. (Lucia) - Tất nhiên rồi!

Tộc của chị thì tai và đuôi là thứ cực kì nhạy cảm luôn đó! (Mimiko) - Hể~.

Giờ em mới biết đó.

Thú vị thật nha.

Mà thôi, giờ chị cũng dậy đi, trễ mất bây giờ đó. (Lucia) - Dậy liền đây~. (Mimiko) Tôi cùng chị ấy thay đồ.

Tất nhiên là tôi đã tìm một góc khuất, dùng ma pháp để ẩn thân và bắt Mimiko quay lưng lại.

Tôi không muốn việc tối ngày hôm qua lặp lại đâu!

Sau khi thay đồ, tôi và Mimiko đi ăn sáng.

Chúng tôi đến vừa đúng giờ luôn.

Bữa sáng khá là sáng trọng, đúng là hoàng tộc có khác.

- Tối qua thế nào hả Lucy-chan. (Tira) Mẹ của Mimiko hỏi và cười khúc khích.

Ánh mắt của Haruko và Sofia dán luôn vào chúng tôi.

- Suýt nữa thì có chuyện đó, nhưng may mà Mimiko đã chịu dừng lại. (Lucia) Mặt tôi nóng lên khi nói những lời đấy.

Xấu hổ lắm luôn đó!

Sau bữa sáng thì Sofia và Haruko dắt theo Mimiko đến chỗ nào đó, và khi trở lại thì mặt Mimiko trông khá là thảm với hai bên má đỏ chót, trông như là bị ai đó nhéo rất mạnh ấy.

Lúc tôi hỏi thì chẳng có ai trả lời cho tôi cả.

Hai người đã làm gì Haruko thế?

- Em có muốn đi tham quan thủ đô không? (Mimiko) Hmm, đi tham quan thủ đô hả?

Nghe có vẻ khá hay.

Dù sao thì đi tham quan nơi mới tới lần đầu thì cũng là điều đương nhiên thôi nhỉ?

- Đợi em đi nói với cha mẹ đã nha. (Lucia) Rồi họ cùng với tôi đi luôn.

Tôi dùng phép {Hồi phục} lên Mimiko để chữa hai bên má của chị ấy.

Sau khi xin thì tôi đã được cho phép, và thế là tôi cùng với Haruko, Sofia và Mimiko đi tham quan thủ đô.

Mimiko dùng một ma cụ dạng kẹp tóc để chuyển màu tóc và lông thành màu hơi vàng, sau đó đeo thêm một chiếc kính màu hồng.

Trông chị ấy khác hẳn với lúc bình thường luôn.

Do là công chúa thế nên Mimiko buộc phải cải trang để ra ngoài.

Nếu như để mọi người biết rằng công chúa ra khỏi cung thì sẽ có chuyện xảy ra đó.

Sau khi cải trang xong thì Mimiko nắm tay tôi kéo đi một cách vui vẻ.

Chúng tôi rời khỏi cung điện.

Ngay khi đi được một đoạn thì Bản đồ của tôi phát hiện ra một nhóm 10 người đang đi theo chúng tôi.

Đó là những người được Kyo-sama cử đi để âm thầm bảo vệ Mimiko.

Mỗi người họ đều rất mạnh với level trên 250.

Đúng là thương con ghê ha.

Sau khi đi vài phút thì chúng tôi đã đến phố.

Quả không hổ danh là thủ đô, người và xe qua lại tấp nập.

Những tiếng rao của người bán hàng trên chiếc xe đẩy hoặc ngồi dưới đất vang lên khắp nơi.

Quang cảnh thật là náo nhiệt.

Chúng tôi bước đi trên đường, hai bên là những cửa hàng đang buôn bán.

Có đủ loại mặt hàng được bày bán trong những tiệm đó.

Trông như là có thể tìm được mọi thứ ở đây luôn ấy.

Tôi chú ý đến những tấm bảng hiệu.

Phần lớn chúng đều có khuôn mặt của một con hổ.

Con thì trông dữ tợn, con thì lại dễ thương.

Điểm nhấn của cái vương quốc này chắc là việc có thể nhìn thấy hổ hoặc mèo ở khắp mọi nơi ha.

Tôi ghé vào một cửa hàng bán đồ trang sức.

Theo lời Mimiko thì đây là một cửa hàng nổi tiếng, dù rằng vẫn chẳng thể nào bằng với ông bà ngoại của tôi.

Maa, chủ yếu là tôi đi xem thử thôi, nhưng biết đâu lại có những món đồ hay ho thì sao.

Ngoài ra, tôi có một cảm giác rằng mình phải đi vào.

Chúng tôi cùng nhau đi vào bên trong.

Có khá nhiều người đang lựa chọn.

Nhìn sơ qua thì cửa hàng này có rất nhiều loại trang sức khác nhau, từ chất liệu cho đến kiểu dáng.

Ánh sáng chiếu vào những món trang sức làm cho một góc cửa hàng sáng lên.

Ở góc cửa hàng là vài người đàn ông lực lưỡng, có vẻ là bảo vệ thì phải.

Một cô nhân viên nhìn thấy tôi và đến gần.

Cô ấy chào chúng tôi bằng một câu khá quen thuộc.

- Chào mừng quý khách đã đến với cửa hàng của chúng tôi.

Chúng tôi có rất nhiều loại trang sức khác nhau.

Vậy quý khách muốn tìm gì ạ? (Nhân viên) Sau lời chào là một nụ cười đậm chất thương nhân.

Có lẽ nụ cười này nằm trong những thứ cơ bản khi buôn bán thì phải.

- Chúng em muốn xem thử những mặt hàng trước ạ. (Lucia) Và thế là cô ấy giới thiệu cho chúng tôi về những loại hàng được bày bán và vị trí của chúng.

Sau khi nghe giới thiệu thì chúng tôi cùng nhau đi xem qua chúng.

Ba người kia có vẻ rất hào hứng thử đồ cho tôi.

Họ liên tục đưa đủ thứ trang sức như vòng tay, dây chuyền, hoa tai... lên người tôi.

Maa, dù sao đây cũng là vương quốc thú nhân, nên lượng trang sức có hình mèo và hổ khá nhiều.

Sau khi lựa chọn được một lúc thì chúng tôi đã mua được hai cái vòng tay, một đôi hoa tai cho tôi.

Tất cả đều có hình mèo rất dễ thương.

Tôi cũng mua cho họ vài món, và họ rất thích chúng.

Maa, họ thích là tôi vui rồi.

Chúng tôi đi đến vị trí đặt trang sức cuối cùng.

Một chiếc vòng tay đã thu hút sự chú ý của tôi.

Nó là một chiếc vòng bằng vàng đính một viên ngọc nho nhỏ.

Và cái viên ngọc kia là mảnh của ngọc Anra.

Ghé vào đây quả là đúng đắn mà!

Sau khi lấy chiếc vòng tay, chúng tôi đi tính tiền và ra khỏi cửa hàng.

Tôi mượn những món đồ trang sức của Haruko, Sofia và Mimiko sau đó sử dụng Hệ thống để phù một đống phép và kỹ năng phòng vệ, rồi trả lại cho họ.

Tôi cũng làm thế với những cái của tôi và đeo chúng lên.

- Trưa mất rồi.

Chúng ta đi ăn nha. (Mimiko) - Phải đó. (Haruko) - Đúng là đã khá trễ rồi. (Sofia) - Vâng, thế thì đi thôi! (Lucia) Thế là chúng tôi cùng nhau đi vào một quán ăn khá sang trọng.

Mấy người được sai đi bảo vệ cũng vào luôn, nhưng họ ngồi ở một chỗ khá xa chúng tôi.

Mặc kệ họ, tôi cùng mọi người gọi món.

Một lúc sau, thức ăn được mang ra.

- Lucia, nói "A" đi nào. (Mimiko) Với một thìa thức ăn trên tay, Mimiko nói với tôi như thế.

Tôi nên làm theo ha.

- A~...

Nn. (Lucia) - Thấy sao?

Thức ăn hợp khẩu vị của em chứ? (Mimiko) - Vâng ạ. (Lucia) - Giờ đến chị. (Haruko) - Cả chị nữa. (Sofia) Và thế là họ thay phiên nhau cho tôi ăn.

Tôi đâu có phải là con nít đâu chứ!

Maa, trông họ khá vui, thế nên không sao.

Tôi cũng có thích một chút.

Chỉ một chút thôi!

- Trên mặt em còn dính một chút này. (Mimiko) Chị ấy nói thế rồi đưa một ngón tay lau phần nước sốt còn dính trên mặt tôi, sau đó mút ngón tay đó.

Mặt tôi bất chợt nóng lên.

Xấu hổ quá đi.

- Mimiko, em chơi xấu. (Haruko) - Ai trước thì người đó được.

Không nhường đâu. (Mimiko) Hai người đừng nói chuyện kiểu đó nữa mà!

Tôi muốn hét lên như thế.

Nhờ cuộc nói chuyện của họ mà mặt tôi ngày càng nóng lên đây.

Một bàn tay chạm vào má tôi, sau đó nhẹ nhàng đưa mặt tôi sang phía chủ nhân của bàn tay đó.

Khi tôi quay sang thì đó là Sofia.

Chị ấy lấy một chiếc khăn tay và lau miệng cho tôi.

- Đến cả Sofia nữa hả!? (Haruko) Sau khi nhìn thấy cảnh đó thì Haruko than thở và phồng má lên.

Tôi bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt đó, và hai người kia cũng thế.

Chúng tôi trả tiền và rời khỏi quán ăn.

Những vệ sĩ cũng rời khỏi ngay sau chúng tôi.

Chúng tôi cùng nhau đi chơi khắp nơi cho đến chiều.

Cùng nhau ngồi nghe một bài ca do người hát rong nào đó trình bày, đến quảng trường và cho những chú chim ăn...

Sau khi đã khá trễ, chúng tôi cùng nhau trở về.

Trên đường về, có một người đàn ông to béo mặc một bộ đồ sang trọng, theo sau ông ta là một vài người mặc giáp sắt, và dựa theo dáng đi thì có lẽ họ đều đã say khướt rồi.

Ông ta đi ngang qua chỗ chúng tôi, và chúng tôi cũng tránh đường.

Tuy nhiên, sau khi đi ngang qua tôi thì ông ta ngã xuống đất.

Tiếp đó, trong khi vẫn đang nằm trên đường, ông ta hét lên với tôi: - Con nhái kia, sao mày dám đẩy ta!

Có biết ta là quý tộc không!? (Lão béo) Lại chuyện gì nữa đây.

Uống cho say vào xong kiếm chuyện à?

- Đó là ông tự ngã, tôi còn chẳng đụng vào ông. (Lucia) - Hỗn xược!

Mày dám đẩy ngã ta, một quý tộc, mà còn dám chối tội sao!?

Khôn hồn thì nộp cho ta 1 đồng bạch kim, rồi ta sẽ rộng lượng mà tha cho! (Lão béo) Tôi hơi bực rồi đấy.

Cái thể loại ăn vạ này là thứ mà tôi ghét cay ghét đắng.

Lão ta nhìn về phía Haruko, Mimiko và Sofia rồi liếm môi.

Trông lão không khác gì con lợn.

- Ba người các ngươi là người thân của con nhãi này phải không?

Về nhà ta và phục vụ cho ta đêm nay, ta sẽ rộng lượng mà tha thứ cho con nhãi kia! (Lão béo) Dám đụng tới họ luôn sao.

Lão này tới số rồi!!!

Tôi lấy ra một thanh kiếm màu xanh lục pha đen.

- Định tấn công ta sao!

Người đâu, bắt lấy con bé đó! (Lão béo) Những tên lính kia nghe lão nói thế liền cầm vũ khí và vây quanh chúng tôi.

- Tất cả lũ các ngươi, nếu muốn còn nguyên vẹn thì bỏ vũ khí xuống!

Đây là lần cảnh cáo duy nhất! (Lucia) Lũ lính nghe tôi nói thế thì cười nhạo.

Được thôi, nếu các ngươi đã muốn thế.

Tôi dùng hết tốc độ của mình, tiếp cận bọn chúng, sau đó tung 4 nhát kiếm vào mỗi tên lính, rồi trở về chỗ cũ.

Tất cả những tên lính đều bị chém đứt tứ chi.

Tuy nhiên, không có một giọt máu nào chảy ra.

Dù thế, chúng vẫn la hét inh ỏi.

Đó là hiệu ứng của thanh kiếm.

Khi bị tấn công bởi nó, trừ khi là đòn chí mạng, còn bình thường thì sẽ mất 1 lượng Hp tương ứng với phần bị tấn công, sau đó vết thương sẽ lập tức được cầm máu và người bị tấn công sẽ phải chịu cơn đau gấp 10 lần trong 2 giờ đồng hồ.

Ngoài ra, trong suốt quãng thời đó, người bị tấn công sẽ không thể ngất đi, và hiệu ứng hồi phục cùng giải độc sẽ luôn hoạt động để ngăn cản việc tự sát.

Giờ thì xong rồi, toàn bộ những tên lính đã bị hạ.

Tôi cầm thanh kiếm từ từ tiến đến chỗ lão béo kia.

Khuôn mặt lão hiện ra sự hoảng loạn một cách rõ ràng.

- Đừng...

Đừng tới đây.

Ngươi biết ta là quý tộc không? (Lão béo) Cùng lúc đó, những vệ sĩ của Mimiko cũng đến.

Một người trong số họ lấy ra một chiếc huy hiệu, nói: - Tôi là đội trưởng của đội kị sĩ hoàng gia... (Kị sĩ) Anh ta chưa nói xong thì lão béo kia đã gào ầm lên.

- Đến đúng lúc lắm.

Mau bắt lũ kia đi, chúng dám tấn công ta. (Lão béo) Người kị sĩ nhìn hắn ta một cách kinh tởm.

Người đó định rút kiếm ra, tôi liền đến đó và chém luôn tứ chi của lão béo kia.

Hắn ta la hét ầm ĩ.

Người kị sĩ sau khi nhìn thấy thế thì bỏ tay khỏi thanh kiếm của mình, sau đó nói lớn với tên quý tộc.

- Ngươi bị bắt vì tội lạm quyền, đe doạ người dân, có ý định làm hại hoàng tộc.

Mọi người, mang hắn về cho nhà vua phán tội. (Kị sĩ) Sau đó những người vệ sĩ còn lại đi đến mang lão béo và những tên lính kia đi.

Xong việc, họ lập tức rút lui.

Tôi cũng cất thanh kiếm đi, sau đó quay lại nhìn ba cô hôn thê của mình.

- Em xin lỗi đã để các chị nhìn thấy những cảnh tượng vừa rồi.

Có lẽ ba người thất vọng về em lắm nhỉ? (Lucia) Họ không nói không rằng, đều đi đến ôm lấy tôi.

Trong khi tôi vẫn còn đang ngạc nhiên cực độ thì Haruko lên tiếng: - Em đã làm thế vì tụi chị mà.

Làm sao có thể thất vọng được đây?

Cảm ơn em nhiều lắm. (Haruko) - Chị cũng nghĩ giống Haruko.

Xin lỗi vì đã để em phải chịu những cảm xúc đó.

Cảm ơn vì đã bảo vệ tụi chị. (Mimiko) - Phải!

Tuy nhiên, lần sau hãy để tụi chị, lũ đó không xứng để em phải xử lí.

Và cảm ơn rất nhiều. (Sofia) Những lời nói đó làm tôi cảm thấy thật xúc động.

Và, tôi đã không thể ngăn được nước mắt của mình.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau trở về.

Tối đó thì tôi vẫn ở cùng phòng với Mimiko, và cô ấy cũng không làm gì cả.

Mà, nói thế chứ tôi cũng chẳng biết được gì sau nụ hôn kéo dài gần một phút kia.
______________________________________
Góc tác giả: Đây là một chương đủ loại cảm xúc nhỉ 😶😶😶À, từ lúc nào mà truyện đã đạt 30k view, gần 4k vote rồi.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình.

Và đặc biệt cảm ơn đến liptonchanhmuoi là người đã giới thiệu truyện của mình.

Nếu không được giới thiệu thì có lẽ truyện đã bị drop từ đời nào vì chẳng có ai đọc rồi. ( Không dám tag vì sợ người ta thấy phiền :v )Truyện đầu tay, tưởng là mỗi chương chỉ được khoảng vài chục lượt đọc thôi, cơ mà bây giờ thì chương mới đã có khoảng 140 lượt đọc trong 2 ngày.

Chương mở đầu còn được hơn 1k lượt đọc nữa chứ.Lúc chưa viết, mình cứ nghĩ là truyện chỉ được khoảng 40 chương thôi là hết rồi.

Còn giờ thì đã hơn 60 chương, còn Lucia vẫn chưa bắt đầu thực hiện mong muốn đi vòng quanh thế giới nữa.Tới đây là hết phần tự kỉ rồi.

Một chương trung bình chỉ được có 1k8 từ thôi, còn cái này thì sắp 3k từ luôn rồi.

Kỷ niệm 30k lượt đọc mà cứ như end truyện vậy ấy 😁😁.Một lần nữa, cảm ơn mọi người rất nhiều.

Hy vọng mọi người vẫn sẽ thích và theo dõi truyện này.Dòng này là để cho đủ 3k từ :v
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 62: Rời vương quốc Bedon


Từ khi chúng tôi tới Bedon đến giờ đã là một tuần rồi.

Hôm nay chúng tôi sẽ trở về Jires.

May mắn làm sao, tôi vẫn có thể trở về một cách nguyên vẹn.

Mimiko cũng không bắt ép gì tôi cả.

Về vấn đề mấy tên bị tôi xử lí vào ngày thứ 2 ở đây.

Những tên lính thì do chỉ làm theo lệnh, thế nên chúng không bị xử lí quá nặng.

Chúng bị đuổi khỏi quân đội và bị cấm vào lại.

Tuy nhiên, do đã chĩa vũ khí vào người vô tội, hợp tác với lão béo kia để kiếm tiền, thế nên chúng đã bị thêm ba nhát chém đến từ thanh kiếm mà tôi dùng hôm đó.

À, tất nhiên không phải là tôi làm, cái đó là do Kyo-sama mượn của tôi.

Về phần lão béo.

Lão đã bị tịch thu tài sản, tước bỏ chức vị.

Sau đó lão bị tống vào một nhà giam đặc biệt gì đó.

Tất cả mọi người đều từ chối cho biết thêm chi tiết, nhưng họ ai cũng hoảng sợ.

Có lẽ tốt nhất là không nên tìm hiểu nữa.

Trở lại nào.

Hiện giờ chúng tôi và những người đi cùng đang ở cái sân mà chúng tôi đã hạ cánh lần trước.

Những người trở về đều giống với lúc đi, trừ ra Mimiko.

Chị ấy nói rằng sẽ ở lại đây với gia đình cho đến hết mùa hè.

Nhà vua cảm động suýt khóc.

Ông ấy bị cuồng con gái à?

Maa, chắc chưa tới mức nặng lắm, vì ông ấy chưa có danh hiệu mà.

Tôi nói Mena biến lớn trở lại, sau đó ôm lấy Kiona trong tay và trèo lên lưng của cô nàng Thanh long.

Sau tôi là những người sẽ cùng tôi trở về.

Hmm~, Mimiko sẽ ở lại đây, có lẽ nên để Kiona ở lại bảo vệ chị ấy nhỉ.

- Kiona, em ở lại bảo vệ Mimiko nha. (Lucia)

- Nyah. (Kiona)

Kiona kêu một tiếng, giơ chân trước bên phải lên.

Trông dễ thương quá đi!

Tôi thả Kiona ra để em ấy nhảy xuống.

Nhiều lúc phân vân không biết phải gọi ra sao, vì theo bảng trạng thái thì Kiona rất lớn tuổi rồi, nhưng em ấy lại là thú nuôi của tôi.

Hmm... thôi kệ, gọi thế nào cũng được mà ha.

- Kiona sẽ ở lại và bảo vệ chị.

Nhờ chị chăm sóc em ấy nha, Mimiko. (Lucia)

- Tất nhiên rồi.

Tạm biệt mọi người.

Hẹn gặp sau mùa hè. (Mimiko)

- Tạm biệt! (Những người trở về)

- À, ta thắc mắc lâu rồi, nhưng đây là loại rồng gì thế?

Ta chưa nhìn thấy con nào có bộ vảy như thế này cả. (Kyo)

- Mena là một Thanh long đó. (Lucia)

Sau khi tôi trả lời thì đa phần những người xung quanh đều có khuôn mặt biến sắc.

Mena rất thân thiện mà, đừng làm vẻ mặt như thế chứ.

- Đến giờ rồi.

Tạm biệt mọi người nha!

Đi nào Mena. (Lucia)

Theo lệnh tôi, Mena bắt đầu cất cánh.

Quang cảnh phía dưới dần nhỏ lại rồi nhanh chóng ở lại đằng sau.

Chúng tôi ngồi trên lưng Mena và nói chuyện với nhau.

- Giờ chúng ta đến thủ đô hay là về bá thổ nhà Haraiza đây? (Lucia)

- Có lẽ chúng ta nên đến thủ đô trước.

Sau khi đưa nhà vua về lại cung điện thì chúng ta trở về lãnh địa cũng được. (Lucas)

- Đưa ta đến bá thổ Haraiza cũng được.

Dù sao thì việc thiết lập vòng tròn dịch chuyển cũng đã xong rồi.

Để ta đi dạo ở đó rồi ta sẽ về cung điện sau. (Kojiro)

- Có vòng tròn dịch chuyển rồi à?

Papa với Mama có biết chuyện này không? (Lucia)

- Papa không biết. (Lucas)

- Mama cũng thế. (Cecilia)

- Hahaha, làm sao mà biết được.

Đây là việc bí mật mà. (Kojiro)

- Mà sao bỗng nhiên lại thiết lập vòng tròn dịch chuyển ở đó? (Lucia)

- Bởi vì quỷ vương đã xuất hiện rồi, mà nơi đó lại là biên giới.

Về phần các anh hùng thì nơi ở và luyện tập của họ là cung điện rồi. (Kojiro)

- Cũng đúng.

Vậy chúng ta về bá thổ Haraiza nha.

Vậy là có thể đi thăm Franica-san trong hôm nay rồi. (Lucia)

- Đó là tên cô giúp việc phải không?

Có chuyện gì xảy ra à? (Haruko)

- Vâng.

Franica-san đã mang thai vài tháng nay rồi.

Em muốn đến thăm cô ấy.

Dù sao thì đó cũng là người đã chăm sóc em từ lúc nhỏ mà. (Lucia)

- Hể!?

Cô ấy đã chăm sóc em lúc nhỏ hả?

Sao giờ chị mới biết vậy? (Sofia)

- Thì chị có hỏi đâu.

Làm sao bỗng dưng lại nói chuyện đó ra được. (Lucia)

- Cũng phải. (Sofia)

- Mà khoan đã.

Nếu không nhầm thì chị ấy có vợ là Minori-san mà.

Làm sao mang thai được? (Haruko)

- Ở thế giới này thì các cặp đồng giới vẫn có thai bình thường mà.

Khoa học không có nhiều ý nghĩa ở đây đâu. (Lucia)

- Ra là thế. (Haruko)

Sau đó thì chị ấy nhìn tôi với ánh mắt kì lạ.

Chị ấy lại còn cười nữa chứ.

Tôi nói chuyện gì kì lạ à?

- Phải rồi, vòng tròn dịch chuyển được thiết lập ở đâu thế? (Lucia)

- Một phía là ở trong cung điện, phía còn lại là ở trong một nơi mới được xây dựng gần đây.

Cũng không xa dinh thự nhà Haraiza cho lắm. (Kojiro)

Sau một vài giờ đồng hồ thì chúng tôi đã đến dinh thự nhà Haraiza.

Mena đáp xuống sân tập của những binh lính, và tất cả bọn họ được một phen hoảng loạn.

Dù là ở đâu đi nữa thì việc có một con rồng bỗng nhiên hạ cánh xuống đều gây hỗn loạn cả ha.

Cơ mà ở Bedon thú vị hơn, vì những chiếc đuôi của họ liên tục vẫy một cách loạn xạ khi bỏ chạy.

Họ cũng lập đội hình một cách khá nhanh chóng.

Dù sao thì họ cũng là những người thường xuyên chiến đấu với quỷ tộc mà.

Khi Mena hạ cánh xong thì chúng tôi lần lượt bước xuống.

Những người lính thở ra một hơi dài tỏ vẻ nhẹ nhõm.

Sau khi tất cả đã xuống hết thì Mena hoá nhỏ và ngồi trên vai tôi.

Tôi xoa đầu em ấy để cảm ơn.

- Chào mừng ngài đã trở về, thưa bá tước. (Binh lính)

Những người lính đến chào cha tôi, sau đó là đến lượt chúng tôi.

Khi đến Kojiro-sama thì họ khá là lúng túng, vì họ không biết đó là ai.

Dù sao thì họ cũng chỉ là lính thôi, đâu có cơ hội mà gặp mặt nhà vua cơ chứ.

Hơn nữa, do muốn đi dạo trong thành phố này mà nhà vua cũng đã cải trang rồi, thế nên họ không nhận ra nổi đâu.

- Đây là đức vua của các ngươi đấy.

Mau hành lễ đi! (Lucas)

Cha tôi nói lớn để cho họ nghe thấy.

Nhà vua cũng bỏ mấy món đồ cải trang ra.

Những người lính nhanh chóng nhận ra ngài ấy, và họ vội vã hành lễ.

Trên mặt họ thì mồ hôi chảy thành dòng.

Maa, trong hoàn cảnh của họ thì có lẽ ai cũng sợ thôi.

Nhà vua mà nổi giận thì họ khó mà thoát tội.

- Được rồi, tất cả đứng lên đi. (Kojiro)

Sau khi nhà vua nói thế thì những người lính mới bắt đầu đứng dậy.

Sau đó là một vài lời phát biểu của nhà vua dành cho họ.

Rồi chúng tôi đi vào nhà.

Tôi hỏi cha tôi về vị trí nơi Franica-san đang sống, sau đó cùng với Sofia và Haruko đi tới đó.

Nơi Franica-san đang ở là một căn nhà nhỏ bằng gỗ.

Đặc biệt là ở trước cửa có hai người lính đang đứng canh gác.

À thì, việc có người canh gác là do tôi đã nhờ cha sai họ đi.

Tiện đó thì tôi cũng gửi một số ma cụ cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày cho họ, kèm một lá thư bắt họ phải nhận.

Ừm, còn có một vài ma cụ giúp đảm bảo sự riêng tư nữa. [Tác: Đoán xem nó có tác dụng gì nào)

Tôi bước đến cửa của căn nhà.

Hai người lính cũng để cho tôi đi qua vì họ đã biết mặt tôi rồi.

Tôi đến và gõ cánh cửa bằng gỗ, sau đó giọng của Franica-san vang lên từ trong nhà.

- Ai vậy ạ? (Franica)

- Dạ, là em, Lucia đây. (Lucia)

Sau câu trả lời của tôi là tiếng bước chân vang lên liên tục.

Vài giây sau, cánh cửa bật mở.

Phía bên kia là Franica-san đang có một khuôn mặt vui vẻ.

- Lâu quá không gặp, Lucy-chan. (Franica)

Cô ấy nói thế rồi ôm tôi.

Ôm chặt lắm luôn.

Nhớ tôi đến thế luôn hả?

Maa, tôi cũng nhớ cô ấy mà, thế nên chắc cũng không có gì là lạ cả.

- Xin chào, Sofia, Haruko. (Franica)

- Chào chị, Franica. (Haruko + Sofia)

- Mời mọi người vào nhà. (Franica)

Sau lời mời thì chúng tôi đi vào trong nhà cô ấy.

Đây là một căn nhà nhỏ, được trang trí bởi những món đồ thông thường, có phần dễ thương.

Nói sao nhỉ?

Có lẽ là những đứa trẻ sẽ rất thích.

Có vẻ họ chuẩn bị khá sớm cho đứa bé ha.

Chúng tôi được đưa đến phòng khách.

Cô ấy vẫn chưa bỏ tôi ra mà bế tôi lên luôn rồi.

Phòng khách khá là đơn giản với một chiếc bàn ở giữa phòng, hai chiếc ghế dài đặt đối diện nhau qua cái bàn.

- Mọi người ngồi đợi chút nha. (Franica)

Cô ấy nói thế rồi đi vào một lối khác ở căn phòng.

Vài phút sau, cô ấy trở lại với tách trà.

Sau khi rót trà thì tôi lại bị ôm.

- Chị đang mang thai mà chúng em lại làm phiền chị thế này.

Thật ngại quá. (Haruko)

- Không sao đâu, chị vẫn còn khoẻ lắm. (Franica)

- Chị nên giữ gìn sức khỏe đi, như thế thì đứa bé mới khoẻ mạnh được chứ. (Sofia)

- Chị sẽ ghi nhớ mà.

Lâu lắm rồi Lucia mới về, thế nên đón tiếp một chút cũng có sao đâu. (Franica)

- Nhưng mà em không muốn chị gặp phải chuyện gì đâu. (Lucia)

- Yên tâm đi nha, chị nhất định sẽ cẩn thận mà.

Phải rồi, các em thấy căn nhà thế nào? (Franica)

- Cách trang trí khá là dễ thương. (Haruko)

- Đúng thế.

Tụi chị đã dành cả tuần để trang trí căn nhà đó. (Franica)

- Có lẽ khi ra đời đứa bé sẽ thích lắm đó.

Mà, đó là khi đứa bé không giống em thôi. (Lucia)

- Giống em thì càng tốt chứ sao nữa.

Em rất tuyệt mà. (Franica)

- Em không tới mức đó đâu. (Lucia)

- Phải rồi, cảm ơn em về mấy món đồ nha.

- Không có gì đâu mà. (Lucia)

- Hmm, nếu đứa bé này là con gái thì có lẽ chị sẽ để nó làm vợ của em ha. (Franica)

Và sau câu nói đó thì ánh mắt của Haruko và Sofia dán chặt vào tôi.

Phải lập tức thoát ra khỏi chuyện này mới được.

- Cái đó thì nên để đứa bé tự do thì hơn. (Lucia)

- Fufu, đúng là thế nhỉ. (Franica)

Franica-san cười vui vẻ.

Đùa kiểu đó không ổn lắm đâu, nhất là khi đứa trẻ còn chưa ra đời, mà hai trong năm cô hôn thê còn ở đây nữa.

Sau đó thì chúng tôi ở lại đó với chị ấy cả ngày.

Maa, chị ấy giữ chúng tôi lại mà.

Buổi trưa thì Minori-san cũng về để thăm vợ.

Đúng là một cặp đôi hạnh phúc ha.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 63: Cuộc tổng tấn công của quỷ tộc - Chuẩn bị


Hiện giờ đang là cuối năm.

Thời tiết lúc này đã lạnh lắm rồi.

Tại sao ở thế giới này lại không có ma pháp điều hoà nhiệt độ cơ chứ?

Cứ mỗi khi lạnh như thế này thì lại phải dùng tới Hoả ma pháp, mà việc duy trì nó thì cũng tốn rất nhiều ma lực.

Tốt nhất là cứ ở trong nhà thì hơn.

Maa, nói đúng ra thì vẫn có kết giới điều hoà nhiệt độ, nhưng đó là loại kết giới kháng mọi thứ, và thế nên là việc tạo ra nó cũng khó, chứ đừng nói tới việc duy trì.

Cái kết giới đó cũng ngốn ma lực như nước lã luôn.

Hôm nay vẫn là một ngày bình thường như bao ngày khác.

Tôi đến cung điện để luyện tập cùng mọi người vì hôm nay là cuối tuần.

- Cấp báo!

Quân đội quỷ tộc đang tiến đến gần biên giới.

Số lượng cực kì đông, có cả quỷ vương.

Tất cả anh hùng nhanh chóng tập hợp để dịch chuyển đến biên giới và chiến đấu. (???)

À, hôm nay có lẽ không phải là một ngày bình thường như bao ngày khác rồi.

Một người mặc đầy đủ giáp trụ bằng kim loại trên cơ thể lao tới sân tập một cách vội vã rồi nói như thế.

Sau khi nói xong thì ông ấy thở hồng hộc.

Tất cả anh hùng nghe thấy thế thì hoang mang trong vài chục giây, rồi nhanh chóng đi đến nơi đặt vòng dịch chuyển bên trong cung điện.

Có vẻ họ đã được huấn luyện rất tốt trong gần 3 năm qua.

Dù sao đi nữa thì họ cũng đã là người lớn rồi mà, tuy rằng vẫn có trẻ trâu.

Nói là người lớn nhưng họ cũng mới 18 tuổi thôi.

Tôi cũng đi cùng với họ.

Tất nhiên tôi sẽ tham chiến rồi.

Có ai bị treo ở mép vực, chưa muốn chết mà lại từ chối sự giúp đỡ của người khác chưa?

Tôi định nhờ Mena chở đi cơ, nhưng mà trời lạnh lắm, nên thôi.

Sau khoảng vài phút thì việc tập hợp đã hoàn tất, và chúng tôi đã ở trên vòng dịch chuyển.

Ông bà nội và cha mẹ tôi cũng đi theo.

Dù sao thì họ cũng là những người có sức chiến đấu bậc nhất ở đây, trừ ra đám anh hùng.

Sau khi dịch chuyển thì chúng tôi xuất hiện ở bá thổ Haraiza.

Đám anh hùng nhanh chóng dùng cái tốc độ phi nhân loại của mình mà phóng tới chiến trường.

Level thấp nhất trong số họ cũng đã 300 rồi.

3 người có Vũ khí anh hùng thì level cũng đạt tới 400.

Đúng là một đám cheat mà, lên level như hack vậy.

Không liên quan gì tới hoàn cảnh lúc này lắm, nhưng Mimiko đã trở lại đây, thế nên Kiona cũng đã về rồi, nhưng tôi vẫn để em ấy bảo vệ Mimiko.

Hiện giờ thì tôi không có Kiona hay Fuko ở bên.

Maa, dù sao thì an toàn của họ rất quan trọng, và tôi thì còn khoảng 500 thú nuôi nữa mà.

Với cái tốc độ hiện giờ của anh hùng thì họ sẽ đến khu vực biên giới trong chưa đến một phút.

Mấy cái chỉ số được tính theo quy tắc nào đó mà tôi chẳng hiểu.

Việc có chỉ số gấp đôi chưa chắc là đã mạnh gấp đôi.

Luyên thuyên đủ rồi, giờ thì đi nào.

Tôi phóng hết sức đến nơi sẽ là chiến trường.

À, lí do chúng tôi biết được quỷ tộc tấn công là nhờ một ma cụ loại truyền tin được anh hùng sáng tạo.

Bộ mấy đời anh hùng trước đây cái gì họ cũng tạo ra được à!?

Khi tôi đến nơi thì ở đó đã có rất đông quân lính, anh hùng cũng đã đủ mặt.

Các Kết giới sư đang bận thiết lập kết giới để bảo vệ các Pháp sư và Xạ thủ.

Họ sẽ từ trong kết giới tấn công ra ngoài.

Những người thuộc dạng tiên phong đang thiết lập đội hình.

Quân quỷ tộc vẫn còn cách một đoạn nữa, thế nên họ vẫn còn chút thời gian để chuẩn bị.

Những người lính cũng sẽ tham chiến.

Quân tiếp viện sẽ được gửi đi từ thủ đô thông qua vòng tròn dịch chuyển vừa rồi.

Sức chứa của nó có lẽ khoảng 1000 người mỗi lần, thế nên để gửi được số lượng lớn thì sẽ tốn rất nhiều thời gian đây.

Có lẽ nên giúp họ một chút.

- Ra đây đi nào, Delfina. (Lucia)

Một ma pháp trận hiện ra trên mặt đất, sau đó phát sáng rồi dần biến thành, để lại ở đó là một con rồng với kích thước rất lớn.

Nó có bộ vảy màu đen, pha vào đó là vài chấm trắng.

Phần màu đen trông như bóng đêm buổi khuya, còn màu trắng phát sáng như những ngôi sao trên bầu trời đêm.

Đây là Delfina, thú nuôi của tôi, một con rồng với sức mạnh thao túng không gian.

- Xin chào tiểu thư.

Ngài có việc gì sai bảo ạ? (Delfina)

- Hãy mở một cổng không gian kết nối từ đây đến vị trí này. (Lucia)

Tôi mở Bản đồ, phóng to vị trí của cung điện cho đến khi hiện ra sơ đồ của nó, và chỉ vào vị trí đặt vòng tròn dịch chuyển.

- Tuân lệnh tiểu thư! (Delfina)

Delfina gầm lên, và một lỗ hổng không gian hiện ra trước mắt tôi.

Nó đủ để vài người trưởng thành cùng bước qua.

Bên kia là hình ảnh của hàng loạt quân lính đang trố mắt nhìn sang đây, cùng với đó là cả nhà vua và tể tướng, và biểu cảm của họ cũng chẳng khác gì những binh lính.

Tôi bước qua lỗ hổng không gian đó và đối diện với nhà vua.

Ông cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, dù rằng gương mặt vẫn đầy vẻ ngạc nhiên, sau đó hỏi tôi:

- Đây là thứ gì vậy!? (Kojiro)

- Chỉ là một cánh cổng không gian do thú nuôi của thần đây tạo ra thôi.

Xin hãy nhanh chóng cho quân đi qua nó để đến biên giới. (Lucia)

- Haizz, có lẽ ta không nên bất ngờ nữa. (Kojiro)

Sau đó, nhà vua quay sang những người lính và nói lớn:

- Tất cả hãy nhanh chóng bước qua lỗ hổng kia để đến tiếp viện cho biên giới! (Kojiro)

- Tuân lệnh! (Binh lính)

Tất cả họ nhanh chóng nghe lệnh mà đi qua đó.

Sau khi đoàn người qua hết, tôi cũng theo họ mà trở về.

Đột nhiên nhà vua hỏi tôi:

- Cô có định tham chiến trận này không? (Kojiro)

- Còn tùy nữa ạ.

Nhưng có lẽ là sẽ không làm gì nhiều đâu. (Lucia)

- Thế sao?

Nhưng nếu có chuyện gì thì hãy giúp họ, được chứ? (Kojiro)

- Thần sẽ cố gắng. (Lucia)

Sau khi đáp lại thì tôi đi bước qua lỗ hổng không gian kia.

Trở về lại bá thổ Haraiza, tôi ra lệnh cho Delfina đóng lỗ hổng đó lại.

Nhìn về phía quân đội, họ đã cùng với những người ở đây lập đội hình một cách nhanh chóng.

Quả là quân đội hoàng gia có khác ha.

Một vài phút sau khi việc chuẩn bị đã hoàn thành, tôi nhìn thấy khói bụi từ phía xa.

Quân đội quỷ tộc dần dần tiến đến gần.

Dẫn đầu bọn chúng là một tên quỷ tộc với thân hình kiểu mẫu của đàn ông.

Cả cơ thể hắn là một bộ giáp có màu đen và đỏ khiến người nhìn cảm thấy sự tàn ác bao trùm lên bộ giáp đó.

Đằng sau hắn là một đội quân đủ loại, từ bộ binh đến kị binh.

Và đương nhiên, đám thú cưỡi kia đều bị biến đổi.

Nhìn đội quân kia mà tôi cảm thấy có chút gì đó gọi là may mắn.

Những chủng tộc thuộc kiểu nhân loại khi trở thành quỷ tộc đều bị biến đổi ngoại hình, chứ nếu không thì việc xuống tay có lẽ sẽ khó khăn hơn.

Nhìn vào Bản đồ, tôi thấy rằng trong số những tên quỷ tộc này, chỉ có 4 tên mạnh hơn hẳn đám còn lại, và tên đi đầu là tên vượt trội nhất.

Dựa theo kỹ năng thì tên đi đầu là quỷ vương, 3 tên còn lại là quỷ tướng.

Có gì đó sai sai ở đây thì phải.

Rõ ràng còn lại 7 tên quỷ tướng cơ mà, sao ở đây lại chỉ có 3.

Một người lính hớt hải chạy đến chỗ ông tôi, người được chỉ định là chỉ huy của trận này.

Gương mặt ông tôi trở nên nhăn nhó sau khi nói chuyện với người lính kia.

Lập tức, một nhóm được ông tôi ra lệnh.

Họ chạy lên tiền tuyến, đến chỗ các anh hùng và nói gì đó với họ.

Sau một chút thì mỗi người dẫn vài anh hùng đến gặp ông của tôi.

Chuyện gì vậy nhỉ?

Thử đến nghe ngóng chút xem sao.

- Tại bốn thành phố Fones, Vaza, Gesoren và Mirath đang bị một đội quân quỷ tộc tấn công.

Chúng được dẫn đầu bởi 4 quỷ tướng.

Xin các anh hùng hãy cố hết sức để đến đó giúp họ. (Ông)

Lại chơi trò dịch chuyển ngẫu nhiên à?

Đã thế còn dùng đúng lúc tổng tấn công nữa chứ.

Mà...

4 thành phố đó cũng ở khá gần đây, thế nên họ có thể đến một cách nhanh chóng.

Cơ mà, sợ rằng khi họ đến nơi thì cả thành phố đã bị hủy diệt rồi.

- Tất cả chia nhóm ra đi.

Tôi sẽ dịch chuyển mọi người đến đó. (Lucia)

Họ quay sang nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng lập nhóm.

May sao mấy người này không có trẻ trâu lạc vào.

Tôi mở Bản đồ cho Delfina và nhờ cô ấy dịch chuyển họ đến 4 thành phố kia.

Thường thì chỉ dịch chuyển đến nơi đã từng đi qua mà thôi, nhưng nhờ Bản đồ mà tôi có thể dùng toạ độ để dịch chuyển, dù rằng có thể bị lệch một chút.

- Cảm ơn cháu, Lucia. (Ông)

- Không có gì đâu ạ.

Cháu đi đây. (Lucia)

Sau khi nói thế thì tôi rời khỏi đó.

Tôi không được can thiệp trực tiếp quá nhiều vào trận này, nhưng gián tiếp thì sao đây?

- Ra đây nào, Mona, Konoe. (Lucia)

Hai ma pháp trận hiện ra trên mặt đất.

Sau khi chúng phát sáng rồi biến mất, hai bóng hình khổng lồ nữa hiện ra.

May sao mà việc gọi ra chỉ tốn ma lực vào lần đầu.

Hôm nay tôi đã dùng 3 viên ma hạch của quái SSS rồi đó.

Hai thú nuôi mà tôi vừa gọi ra có một con rồng với bộ vảy màu trắng tinh khiết, phản chiếu ánh sáng mặt trời, Sinh Long.

Cùng với con rồng, một con rùa khổng lồ với một con rắn màu đen quấn quanh cũng được gọi ra, được gọi là Huyền Vũ.

Chúng đồng loạt cất tiếng chào tôi.

- Xin chào tiểu thư.

Ngài có gì sai bảo ạ? (Sinh Long + Huyền Vũ)

- Mona, tạo kết giới ẩn thân, kháng sát thương quanh cô và bay lên.

Konoe, Trừ ra quỷ tộc, dùng Gia tốc hồi phục lên tất cả mọi người.

Sau mỗi 10 phút, hồi sinh toàn bộ những ai đã chết trong trận chiến sắp tới. (Lucia)

- Tuân lệnh. (Mona + Konoe)

Tôi nhảy lên lưng của Mona và ra lệnh cho cô ấy bay đến khu vực sắp xảy ra trận chiến.

Tôi cũng ra lệnh cho Konoe và Delfina thu nhỏ lại và đi vào kết giới ẩn thân.

Để xem trận chiến này sẽ ra sao đây.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 64: Làm khán giả thôi nào!


Quân đội quỷ tộc đã đến rất gần quân của nhân loại.

Giao tranh sắp nổ ra rồi.

Các pháp sư bên nhân loại đã bắt đầu chuẩn bị ma pháp tấn công sau khi sử dụng hàng loạt buff lên đồng minh.

Các Đỡ đòn cũng đã sẵn sàng và dùng những kỹ năng gia tăng phòng thủ.

Những anh hùng được chia thành 7 nhóm.

Nhóm 1 sẽ chiến đấu với Quỷ vương, gồm có 30 người, trong số đó có 3 Người được chọn.

Phần lớn người của nhóm 1 là kiếm sĩ hoặc võ sĩ, chỉ có số ít là pháp sư và xạ thủ.

Trị liệu sư có 2 người.

Tôi chưa cho họ biết rằng Konoe dùng ma pháp lên họ đâu.

Nhóm 2, 3 và 4 sẽ chiến đấu với quỷ tướng.

Mỗi nhóm gồm 10 người, với đội hình giống nhau gồm 1 Đỡ đòn, 2 pháp sư, 2 xạ thủ, 3 kiếm sĩ hoặc võ sĩ, 1 trị liệu sư và 1 sát thủ.

Đội hình này là đủ sức để tiêu diệt quỷ tướng mà không quá khó khăn.

Level trung bình của anh hùng là khoảng 300, với 3 Người được chọn là tầm 400.

Bên phía quỷ tộc, tính thêm phần gia tăng do kỹ năng đặc biệt của chúng thì quỷ tướng có chỉ số từ 4 triệu đến 5 triệu.

Dù rằng chỉ số cao hơn bên anh hùng khá nhiều, nhưng chúng lại chẳng có gì ngoài vài món trang bị tầm trung, thua xa bên anh hùng.

Quỷ vương có chỉ số khoảng 11 triệu.

Đúng là bên quỷ tộc có chỉ số rất tốt, nhưng bù lại bên anh hùng ai cũng có thể dùng Quang ma pháp để tấn công, hoặc sử dụng đòn tấn công có thuộc tính ánh sáng, điểm yếu của quỷ tộc.

Nhóm 5 là nhóm tiên phong với toàn bộ là Đỡ đòn, kiếm sĩ, võ sĩ và thương sĩ.

Công việc của họ là cản bước đám lính quỷ tộc, cản lại mấy đòn của Quỷ vương hoặc quỷ tướng nếu chúng nhắm vào binh lính Nhóm 6 bao gồm pháp sư và cung thủ.

Họ ở trên tường thành với công việc làm gỏi lính quỷ tộc, thỉnh thoảng quấy rối đám quỷ tướng hoặc Quỷ vương và buff cho đồng minh.

Nhóm cuối cùng, nhóm 7, bao gồm hoàn toàn là trị liệu sư.

Họ sẽ phải chạy sml trên chiến trường để hồi phục cho những người bị thương.

Mà, ít nhất thì đó là kế hoạch.

Những anh hùng có các thiên chức khác thì được chia ra để hoạt động cùng với các binh lính trong những công việc đúng với chuyên môn của họ.

Tôi nghe thấy tiếng vỗ cánh.

Quay lại nhìn sau lưng mình có 3 con rồng đang bay tới.

Trên lưng chúng có 3 người đang cưỡi.

Trong cả vương quốc Jires này có 3 kị sĩ rồng, và họ đều ở đây cả rồi.

Thẩm định mấy con rồng, chỉ số của chúng là 4 triệu, 5 triệu và 15 triệu.

Sao lại có Mộng thú ở đây thế này!?

Nhìn kĩ người đang cưỡi trên lưng con rồng Mộng thú, tôi thấy một gương mặt quen thuộc.

Đó là Higo mà.

Thẩm định lại con rồng, tôi để ý tên nó là Kiryu.

Cặp này làm gì mà mạnh lên còn nhanh hơn cả đám anh hùng nữa vậy?

Lát phải hỏi mới được.

Ông tôi có vẻ yên tâm hơn một chút khi 3 người kia tới.

Sức mạnh của Kiryu thì có thể bán hành cho đám quỷ tướng thoải mái, còn 2 người kia sẽ rất hữu dụng trong việc dọn lính đấy.

Có vẻ bên nhân loại khá có lợi ha.

Có nhiều người thắc mắc là “Tại sao cổ long vương lại không đến chiến đấu với quỷ tộc”.

Lí do khá đơn giản, cổ long vương đó là quái vật, thế nên chẳng có lí do gì để ông ta chiến đấu với quỷ tộc cả.

Hơn nữa, cho dù ông ta chiến đấu với quỷ tộc vì quốc gia quái vật đó đang có mối quan hệ với con người, thì ông ta sẽ rất dễ bị nhiễm chướng khí, và rồi lại theo phe quỷ tộc.

Thế nên, các vương quốc của nhân loại đã thống nhất rằng, cổ long vương kia sẽ không tham chiến trừ khi quá nguy cấp.

Mải huyên thuyên mà không để ý, trận chiến đã bắt đầu rồi.

Tiếng hét xung trận vang lên khắp chiến trường.

Những tiếng kim loại va chạm liên tục vang lên nơi tuyến trước.

Lính quỷ tộc không có cửa so sánh với anh hùng, toàn bộ chúng bị những kỹ năng của Đỡ đòn bên anh hùng cản lại, sau đó những kiếm kỹ được tung ra.

Mỗi kiếm kĩ dễ dàng chia đôi chục tên lính quỷ.

Sau đó, võ kỹ sẽ được sử dụng để nghiền nát đám đang ở gần đỡ đòn, tạo ra khoảng trống cho họ nghỉ ngơi.

Kế đến, thương kỹ sẽ tặng cho một vài tên quỷ tộc một cái lỗ thủng lớn ở thân của chúng, tạo ra không gian để họ trở lại vị trí cũ.

Từ tuyến sau, đủ loại ma pháp với biết bao màu sắc bay vào giữa đội hình quỷ tộc.

Những lỗ thủng trong đội hình quỷ tộc được tạo ra, nhưng rồi nhanh chóng được lấp đầy trở lại.

Mưa tên rơi xuống đầu quỷ tộc, tiêu diệt không biết bao nhiêu tên, nhưng tác dụng cũng chẳng có bao nhiêu cả.

Số bị giết còn chưa được 1 phần nhỏ của tổng quân nữa.

Sao cứ có cảm giác là mình quên cái gì đó vậy nhỉ?

Hmm~, nghĩ xem nào.

Nhớ rồi!

Tôi lấy đồ ăn vặt ra và thưởng thức chúng trong khi vẫn quan sát trận chiến.

Đám pháp sư bên quỷ tộc đã chuẩn bị xong ma pháp của chúng.

Những ma pháp trận cực kì phức tạp xuất hiện trên bầu trời.

Từ những ma pháp trận đó, hàng loạt đòn tấn công với sức mạnh kinh khủng với đủ loại nguyên tố đang liên tục giáng xuống giữa đội hình của nhân loại.

Lớp kết gioiw được chuẩn bị từ trước bị phá tan, nhưng nó đã cản lại được những ma pháp cấp cao vừa rồi.

Trong khi quân đội nhân loại đang hoang mang vì đống ma pháp vừa rồi thì, từ trên bầu trời, những ma pháp tấn công hệ bóng tối với đủ hình dạng và kích thước lao đến.

Kiryu dùng hơi thở của mình để phá hủy chúng.

Ngọn lửa đỏ pha xanh đến từ hơi thở đã cản được một phần của cơn mưa ma pháp kia, nhưng không phải tất cả.

Những ma pháp không bị phá hủy thì lao vào giữa đội hình quân nhân loại, khiến rất nhiều người chết hoặc bị thương nặng.

Việc đó còn phá hủy luôn đội hình của quân nhân loại.

Nhân lúc đội hình bị phá hủy, quân quỷ tộc tràn lên tấn công.

Cả tuyến trước đã trở thành một trận hỗn chiến.

Máu bắn tung tóe như mưa, cả mặt đất nhuộm một màu đỏ.

Dưới chân những người đang chiến đấu nơi tuyến trước là một bể máu màu đỏ tươi.

Cảnh tượng này lại càng làm lũ quỷ tộc man rợ kia phấn khích hơn.

Chúng chiến đấu một cách điên cuồng, mặc kệ những tổn thương trên cơ thể.

Ánh mắt của chúng chỉ ánh lên cơn ham muốn giết chóc vô tận.

Đám còn sống dẫm đạp lên xác của những tên đã chết, liên tục ập đến như một làn sóng, làn sóng của sự giết chóc.

Quân đội của nhân loại khi chiến đấu đã biết được sự hồi phục bất thường của mình.

Họ nhanh chóng thích nghi và tìm cách tận dụng tốt đa khả năng đó.

Họ còn lập nên từng nhóm nhỏ, sau đó từng người sẽ lên để cản lại toàn bộ những đòn tấn công của kẻ thù cho những người còn lại tấn công, đến khi cơ thể đầy những vết thương nặng thì lại đổi chỗ và đợi hồi phục.

Sau đó những người đã chết được hồi sinh lại làm hỗn loạn mọi thứ.

Khá hay đó ha.

Kị sĩ rồng cũng đã xuất chiến.

Hai người mà tôi không biết mặt sẽ cùng nhau dọn lính, hoặc dùng hơi thở để giảm bớt ma pháp của quỷ tộc.

Higo thì được giao nhiệm vụ hỗ trợ anh hùng chiến đấu với Quỷ vương.

Bên những nhóm quỷ tướng thì khá là cân sức, còn nhóm đang đánh với Quỷ vương thì ăn hành ngập mặt.

Tên đó quá áp đảo.

Người bị thương ít nhất là Haruko, vì chị ấy ở tuyến sau, hơn nữa Trượng thiên vệ đang làm nhiệm vụ của nó rất tốt.

Lại một đống ma pháp trận to đùng hiện ra trên bầu trời, lần này là ở bên phía quỷ tộc.

Những thảm họa thiên nhiên đổ xuống lính quỷ tộc liên tục.

Những cơn lốc xoáy mạnh mẽ, một vùng lớn bị đóng băng bởi ma pháp, dung nham nóng chảy đổ xuống vùng băng kia tạo ra một vụ nổ khổng lồ.

Thiên thạch tạo từ ma pháp liên tục giáng xuống.

Trên Bản đồ, những chấm đỏ biến mất với tần suất đáng sợ.

Đám pháp sư bên quỷ tộc chết gần hết, còn pháp sư bên nhân loại cũng gục vì cạn ma lực.

Nhìn Bản đồ mà tôi bỗng cảm thấy buồn cười.

Sau vài tiếng chiến đấu thì quân quỷ tộc đã chết gần hết, còn nhân loại thì tất cả vẫn còn sống.

Toàn bộ quỷ tướng đã lên bảng đếm số.

Những người được sai đến các thành phố cũng đã trở lại.

Quỷ vương cũng bị bán hành không thương tiếc sau khi Higo đến nơi.

Việc hợp thể với Kiryu đã cho cậu ta sức mạnh đủ để cho tên Quỷ vương ăn hành.

Sau khi tên Quỷ vương đã bị tiêu diệt, những người ở đó vẫn cứ đơ ra.

Tôi thật sự không hiểu lí do.

Thẩm định họ, tôi nhận ra rằng họ không hề lên cấp.

Xác của tên quỷ vương đột ngột toả ra một làn sương đen bao quanh nó.

Sau đó làn sương lan ra khắp chiến trường.

Nhân loại không hề bị gì khi chạm vào nó.

Mọi người thử phá hủy nó, nhưng mọi cách đều thất bại.

Sau vài phút, làn sương đã lan khắp chiến trường.

Rồi nó bỗng dưng trở về nơi xuất phát.

Toàn bộ xác của đám quỷ tộc đã không còn.

Sau khi làn sương đã rút hết về, chúng tan biến và để lại đó là tên Quỷ vương đứng đó và sống nhăn.

Một tấm bảng hiện ra trước mắt tôi.

“Cô được quyền giết hắn.

Zatas” Tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng rồi, khi nhìn về phía tên Quỷ vương thì thắc mắc của tôi đã được giải đáp.

Hắn mạnh hơn trước rất nhiều, thậm chí Higo chỉ có thể làm hắn xây xước.

Trong vòng 3 phút, toàn bộ những người chiến đấu với hắn đã bị hạ gục.

Áp lực từ hắn khiến binh lính nhân loại không thể cử động.

Hắn búng tay, sau đó một làn sương đen dày đặc hiện ra sau lưng hắn.

Khi nó tan đi, làn sương để lại một đội quân quỷ tộc cực kì đông đảo.

Quân đội nhân loại mất hết ý chí chiến đấu.

Các dũng giả lao đến cùng lúc để tấn công tên Quỷ vương, nhưng chỉ sau vài chục giây, họ bị đánh bay với thanh Hp gần chạm đáy.

Toàn bộ mọi người đều không thể động đậy được nữa.

Sức mạnh của tên Quỷ vương lúc này là do một kỹ năng có tên là Báo thù.

Như những gì đã xảy ra, nó sẽ ăn lấy toàn bộ xác quỷ tộc và tăng sức mạnh cho Quỷ vương.

Thường thì, việc này sẽ không xảy ra do xác quỷ tộc sẽ bị xoá bỏ bởi ma pháp, nhưng quy mô đợt tấn công này lớn hơn hẳn những lần trong quá khứ.

Quỷ tộc án binh bất động trong hơn 1 năm để gia tăng chất lượng và số lượng của chúng, thứ chưa từng xảy ra.

Mà thôi, giờ cần phải ra đó giết tên Quỷ vương kia đã.

Tôi bảo Mona hủy kết giới, sau đó lệnh cho Konoe gầm lên.

Tất cả sự chú ý đều hướng đến tôi.

Lấy từ Hộp vật phẩm ra một viên đá đang phát sáng với đầy lỗ trên bề mặt, tôi ném nó về phía quân đội quỷ tộc vừa xuất hiện.

Sau đó, tôi nhảy xuống khỏi Mona, cầm lấy viên kim cương nhỏ màu tím được gắn trên sợi dây chuyền mà tôi đang đeo, sau đó đọc câu lệnh dùng để mở khóa sức mạnh của nó.

- Kích hoạt Ultimate Armor! (Lucia) ______________________________________

Đây là một truyện mà mình được nhờ để quảng cáo.

Theo ý kiến của mình thì truyện cũng hay lắm.

À mà, đừng để ý đến cái tên và mô tả, mình cũng chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì đâu.Truyện kể về một tương lai, khi mà quái vật tràn lan do chiến tranh sinh học.

Và trong truyện thì Việt Nam bá lắm đó.
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 65: Áp đảo tuyệt đối


Viên ngọc ở sợi dây chuyền phát sáng và tan biến.

Năng lượng từ nó tạo thành một luồng sáng bao bọc cơ thể tôi.

Ánh sáng của nó có màu tím như viên đá.

Luồng sáng ngày sáng mạnh mẽ, nhưng lại không hề chói mắt.

Những món trang bị trên cơ thể tôi cũng phát sáng và biến đổi.

Sau khi tất cả các phần của Ultimate Armor được hoàn thành thì ánh sáng biến mất, cùng lúc đó tôi cũng chạm đất.

Cảm giác cứ như là siêu nhân biến hình vậy.

Khi tôi chạm đất, một tiếng động khá lớn phát ra và khói bụi bay lên.

Tôi muốn đáp xuống kiểu này cho ngầu một chút, nhưng khói bụi thế này thì có vẻ hơi quá rồi.

Hiện giờ trên người tôi là một bộ váy màu trắng tinh khiết.

Từ đầu gối xuống hết chân được bao bọc trong thứ trông giống đôi giày bằng kim loại, chỉ khác là nó cao đến gần đầu gối thôi.

Hai tay cũng được bảo vệ bởi kim loại, kéo dài từ chỏ tay đến hết bàn tay.

Những món trang bị ở tay và chân có một vài đường năng lượng màu tím chạy dọc theo chúng.

Ở hai bên tai của tôi có thứ gì đó trông như tai nghe, nhưng lại đậm chất khoa học viễn tưởng.

Nó trông như được làm từ kim loại, nằm áp sát tai tôi mà không cần bất cứ thứ gì giữ lại.

Kích cỡ của nó vừa bằng tai của tôi, ngoài ra ở phần trên có một đoạn ngắn dư ra, trông rất nhọn.

Những đường năng lượng màu tím chạy khắp bề mặt của nó.

Nói tóm lại, trừ ra cái váy thì những phần kia của Ultimate Armor trông đậm chất khoa học viễn tưởng.

Đạp mạnh chân xuống đất, tôi phóng tới đứng chắn giữa quỷ tộc và nhân loại.

Mấy người đánh với tên Quỷ vương đã hồi phục lại.

Gần như tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Tên Quỷ vương thì có ánh mắt coi thường.

Tôi nghĩ đó cũng là điều đương nhiên thôi.

Hắn là Quỷ vương mà.

- Đừng...

Lucia, em không thắng nổi đâu. (Haruko)

- Cô ấy nói đúng đấy.

Chỉ số của hắn áp đảo hoàn toàn, còn trang bị của em lại không hề có một tí ma lực nào cả. (Kazuo)

Hành động của họ thì tôi hiểu.

Trang bị của thế giới này, tùy vào nguyên liệu và các phù phép của chúng, sẽ có dấu vết của ma lực.

Điều này đồng nghĩa với việc có thể dựa vào dấu vết ma lực mà đánh giá sức mạnh của trang bị.

Và thứ tôi đang mặc không hề có một chút dấu vết nào cả, thế nên họ mới lo lắng đến thế.

- Các ngươi nghĩ có thể thoát được sao!?

Nực cười!

Ta sẽ biến các ngươi thành tro bụi! (Quỷ vương)

Tên Quỷ vương hét lớn, kèm theo đó là uy áp của hắn để đe doạ mọi người.

Do sự chênh lệch về chỉ số mà nó có hiệu quả rất tốt lên những người lính.

Thậm chí đến cả anh hùng cũng run sợ.

Do họ mới bị đánh bại một cách nhanh chóng, thế nên sự đe doạ kia càng hiệu quả hơn.

- Các ngươi để một con nhóc ra cản đường ta sao!?

Các ngươi nghĩ nó đủ sức cản toàn bộ đoàn quân của ta sao!? (Quỷ vương)

- Ta không có ý định sẽ tốn sức với đám lính của ngươi đâu. (Lucia)

Viên đá mà tôi đã ném ra lúc nhảy xuống hiện đang lơ lửng trên không.

Tôi búng ngón tay của mình, và viên đá đó phát nổ.

Đó là một vụ nổ khá lớn.

Bầu trời tối dần và trở nên xám xịt.

Tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời.

Từ trên bầu trời màu xám đó, những vùng sáng màu đỏ hiện ra.

Thứ tạo ra ánh sáng đó dần ra mặt.

Đó là những viên đá khổng lồ đang bốc lửa, thiên thạch.

Viên đá được tôi ném chứa trong nó một sức mạnh đặc biệt cho phép gọi ra một cơn mưa thiên thạch.

Nó không giống như thứ ma pháp kết hợp được các pháp sư sử dụng.

Thứ này mạnh hơn rất nhiều.

Những viên thiên thạch rơi xuống dày đặc như cái tên của nó.

Cơn mưa kéo dài vài phút, và toàn bộ đám được gọi lên bởi tên Quỷ vương kia bị tiêu diệt hoàn toàn.

Tất nhiên, chúng không hề gây bất cứ tổn hại nào lên đồng minh.

Khi toàn bộ đám quỷ bị tiêu diệt, tên Quỷ vương tỏ ra tức tối, nhưng hắn vẫn không có vẻ gì là mất bình tĩnh cả.

- Ngươi có thể tiêu diệt chúng sao.

Khá khen cho ngươi.

Tuy nhiên, đó chỉ là đám lính mà ta có thể gọi ra bất cứ lúc nào mà thôi.

Nếu ngươi theo phe ta, ngươi sẽ được tha mạng.

Thấy thế nào? (Quỷ vương)

- Tại sao ta phải theo phe ngươi, kẻ mà sắp bị ta tiêu diệt? (Lucia)

- Đồ hỗn xược!

Nếu ngươi đã muốn chết, thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện!

Ta sẽ hành hạ đám người này trước mắt ngươi, đến khi ngươi chìm trong đau khổ, rồi mới giết ngươi! (Quỷ vương)

La hét xong, hắn lao đến đánh tôi với một cú cực mạnh.

Thực ra thì tôi không chắc lắm, bởi vì khi hắn tấn công trúng thì tôi chẳng cảm thấy gì cả.

- Tại sao ngươi lại không bị gì!? (Quỷ vương)

- Ta cần phải nói à? (Lucia)

Hắn điên cuồng đấm, đá, cào tôi.

Tuy nhiên, những đòn đó không hề gây lên tôi một chút sát thương nào cả.

Lí do là, Ultimate Armor có khả năng triệt tiêu một lượng sát thương nhất định trên mỗi đòn, và lượng sát thương hắn gây ra không thể vượt qua giới hạn triệt tiêu.

- Giờ đến lượt ta. (Lucia)

Tôi nói thế với hắn rồi kích hoạt khả năng gia tăng sức mạnh của bộ đồ.

Những đường năng lượng ở mấy trang bị phát sáng mạnh hơn, sau đó tôi cử động của tên quỷ vương chậm lại rất nhiều, đến mức mà trông hắn như đang đứng yên vậy.

Tôi đá hắn một cú thật mạnh khiến cơ thể hắn thành hình < và bay đi.

Tôi tăng tốc và đuổi theo hắn, sau đó chặn trước đường bay của tên Quỷ vương và cho hắn thêm một cú đá từ dưới lên.

Hắn bay thẳng lên trời, còn tôi cũng nhảy lên với tốc độ nhanh hơn cả hắn, rồi tiếp tục cho hắn một cú đá nữa, khiến hắn đang bay lên thì lại đột ngột rơi thẳng xuống.

Tôi đáp xuống đất thậm chí còn trước cả khi hắn chạm đất.

Nơi tên Quỷ vương rơi xuống tạo thành một cái hộ rất rộng và sâu, trông chẳng khác một viên thiên thạch rơi xuống.

Xung kích và gió tác động lên toàn bộ những người xung quanh, khiến họ chật vật trụ lại trên mặt đất.

Toàn bộ những việc vừa rồi, nghe thì thấy lâu, nhưng thực ra còn chưa đến một giây.

Chỉ là do tốc độ của tôi được bộ giáp tăng lên quá cao mà thôi.

Những người đang quan sát có lẽ chỉ thấy bỗng nhiên có vài tiếng nổ, rồi tên Quỷ vương nằm bẹp dưới đất mà thôi.

Tên Quỷ vương vẫn còn có thể cố gắng đứng dậy.

Thanh Hp của hắn đã gần chạm đáy.

Hắn gầm lên, sau đó có một làn sương đen bao trùm hắn.

Thanh Hp của hắn nhanh chóng đầy trở lại.

Sau đó làn sương kia tụ trên tay hắn rồi tan đi, để lại đó một thanh kiếm màu đen và đỏ sặc mùi tàn ác.

- Ngươi khá lắm mới có thể ép ta dùng đến thứ này.

Nhưng giờ ngươi sẽ phải chết.

- Muốn chơi vũ khí à?

Được thôi!

Triệu hồi Tinh tú kiếm. (Lucia)

Một ma pháp trận pha giữa màu tím và trắng hiện ra trước mắt tôi.

Từ đó, một thanh katana từ từ xuất hiện.

Sau khi thanh katana đã ra khỏi thì ma pháp trận biến mất, còn thanh kiếm lơ lửng trước mắt tôi.

- Hahaha, thanh kiếm đó còn chẳng có tí ma lực nào, định dọa ta sao? (Quỷ vương)

Hắn ta cười ầm lên, vẻ mặt trở nên đắc ý.

Tôi chẳng nói chẳng rằng, đơn giản là vì không muốn tốn công trò chuyện với thứ có hại còn hơn cả quái vật.

Tôi đưa tay phải ra và nắm lấy thanh katana, sau đó đưa thanh kiếm xuống gần hông và vào thế.

Tên Quỷ vương nắm lấy thanh kiếm của hắn và bắt đầu đổ vào đó một lượng ma lực cực lớn.

Phần lớn lượng ma lực còn lại của hắn đều được dồn vào thanh kiếm.

Sau khi hoàn tất việc dồn ma lực thì hắn hạ thấp trọng tâm, đưa thanh kiếm ra đằng sau chuẩn bị cho một cú chém ngang.

- Mở khoá Tinh tú kiếm: Mức 1. (Lucia)

Sau câu lệnh, thanh kiếm trên tay tôi bắt đầu biến đổi.

Phần tay cầm xuất hiện những đường màu tím, phát sáng nhẹ.

Dọc theo tay cầm có 3 hình chữ nhật xuất hiện, trong đó cái gần cán kiếm đang phát sáng toàn bộ trong khi hai cái còn lại chỉ là một cái khung.

Những đường màu tím chạy lên khắp thân của thanh kiếm, trông khá giống ở mấy món linh kiện điện tử.

Phần lưỡi kiếm phát ra ánh sáng màu tím nhè nhẹ.

Tên Quỷ vương nhếch mép cười.

Dù sao thì thanh kiếm của tôi vẫn không hề phát ra ma lực mà.

Hắn đạp mạnh xuống đất, tạo ra một vụ nổ đằng sau và phóng tới chém tôi.

Một cú chém ngang như dự đoán.

Tôi kích hoạt kiếm kỹ dành cho thanh Tinh tú kiếm này.

- Chia đôi bầu trời. (Lucia)

Vung thanh kiếm chéo lên, một luồng năng lượng đặc biệt phát ra từ thanh kiếm.

Hai thanh kiếm va chạm với nhau, và thanh kiếm trên tay tên Quỷ vương bị cắt ngọt hơn cả cầm dao nóng cắt bơ.

Sau khi kết thúc cú chém, một ánh sáng màu tím phát ra mạnh mẽ trong thoáng chốc.

Sau đó, tôi trông thấy tên Quỷ vương có một vết cắt sâu quá nửa cơ thể hắn.

Thanh Hp của hắn chỉ còn chưa đến 10%.

Nhìn lên bầu trời, tôi thấy những đám mây dọc đường chém của tôi đều bị chia đôi bởi một đường thẳng.

- Quang pháo trảm! (Kouki)

Một luồng sáng mạnh mẽ nuốt chửng tên Quỷ vương, kẻ mà chỉ còn chưa đến 1% Hp, và cho hắn “bay màu”.

Tất nhiên, người duy nhất có thể tung đòn đó là Kouki.

Do không phải người tung đòn cuối cùng, tôi chẳng được chút Exp nào cả.

Còn đám anh hùng thì level tăng như tên lửa do liên kết đặc biệt.

Tôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện Exp.

Tiến đến trước mặt Haruko, tôi kiểm tra tình trạng của chị ấy.

Mọi thứ đã ổn, không có gì bất thường.

Tắt đi Ultimate Armor, những trang bị của tôi trở lại bình thường.

Cơn mệt mỏi ập đến tôi ngay khi viên ngọc trên sợi dây chuyền trở lại.

Do level của tôi còn thấp, thế nên thời gian có thể sử dụng Ultimate Armor rất ngắn, ngoài ra tôi còn dùng đến Tinh tú kiếm nữa.

Có lẽ tôi đã vượt quá giới hạn mất rồi.

Tôi mất hết sức lực.

Cơ thể của tôi đổ về phía Haruko.

Tôi cảm thấy chị ấy đã đỡ mình.

Thế là được rồi, nghỉ ngơi một chút thôi.
______________________________________
Góc tác giả: Định để chương R18 kia lại cơ, nhưng hết ngày rồi nên đành xoá vậy 😁😁
 
Tái Sinh Ở Thế Giới Khác Với Hệ Thống Của Game
Chương 66: Sau trận chiến


Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng hoàn toàn màu trắng, không có bất cứ một món đồ nào.

Tôi cũng quen với cảnh này rồi, vì dù gì thì đây không phải lần đầu tiên mà.

Khác với mọi lần, Zatas-chan đã đứng trước mặt tôi rồi.

Lần này không cần phải nhìn quanh hay đặt biệt danh gì cả ha.

- Ờ, đừng có mà đặt biệt danh nữa đấy. (Zatas)

Nói thì nói thế nhưng mà tôi đâu có ý định đặt biệt danh đâu.

Chỉ tại đó là cách nhanh nhất để tìm ngài thôi mà.

- Mở miệng ra nói đi.

Tuy là ta biết đọc suy nghĩ, nhưng cô đừng có lợi dụng nó theo cách đó chứ. (Zatas)

- Tôi chỉ muốn thử một chút thôi mà.

Vậy, hôm nay có việc gì thế? (Lucia)

- Ta gọi cô lên đây để chúc mừng việc cô đã đánh bại tên quỷ vương.

Sau đó là nâng cấp Hệ thống của cô như đã hứa. (Zatas)

Zatas-sama vẫy tay một cái, cơ thể tôi toả sáng nhẹ rồi tắt đi.

Sau đó, một giọng nói vô cảm vang lên.

- Cảm ơn ngài rất nhiều ạ. (Lucia)

- Ta chỉ thực hiện lời hứa của mình thôi.

Giờ thì cô quay trở lại đó đi, cô đã bất tỉnh khá lâu rồi đó. (Zatas)

- Vâng ạ. (Lucia)

Cách rời khỏi thì vẫn như mọi lần.

Mắt tôi trở nên nặng trĩu, còn ý thức của tôi nhanh chóng rơi vào bóng tối.

_______________________
Lần này, tôi đã tỉnh lại trong căn phòng quen thuộc của mình.

Đây là căn phòng ở bá thổ Haraiza.

Có vẻ tôi đã được đưa về nhà trong khi đang bất tỉnh.

Khi đã tỉnh táo hơn thì tôi mới cảm nhận được cơn mệt mỏi của cơ thể.

Cả người tôi gần như không còn chút sức nào.

Tôi vẫn có thể di chuyển những bộ phận trên cơ thể, nhưng khá là khó khăn.

Lúc này tôi mới để ý rằng bàn tay phải của tôi khá ấm.

Nhìn về phía đó, tôi thấy Hana đang nằm gục lên giường, hai tay chị ấy đang nắm lấy bàn tay của tôi.

Chị ấy đã ở đây trông chừng cho tôi thì phải.

Không muốn đánh thức chị ấy dậy nên tôi cố gắng rút tay mình ra một cách thật nhẹ nhàng, mà thật ra thì muốn mạnh cũng không nổi.

Khi tôi chỉ vừa kéo bàn tay của mình ra một chút thì Hana đã bị đánh thức.

Chị ấy nhìn tôi với đôi mắt còn chút mơ màng, và lập tức tỉnh táo hẳn dậy khi thấy tôi đã dậy.

Chị ấy lập tức bỏ tay tôi ra và lao đến ôm lấy tôi, nói:

- Em tỉnh rồi, Lucia.

May quá đi. (Hana)

Nghe giọng Hana có vẻ rất vui mừng.

Có lẽ chị ấy đã rất lo lắng cho tôi ha.

Mặt tôi hơi đau bởi vì chị ấy ôm khá chặt.

Ngoài ra còn bởi vì hai thứ mềm mại đáng lẽ phải ở đây thì gần như là không có.

Tất nhiên là tôi sẽ không nói ra đâu, vì như thế thì có lẽ chị ấy sẽ buồn mất.

Tôi nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra, sau đó là giọng của Sofia cất lên.

- Đến lúc đổi ca r...

Lucia tỉnh lại rồi!

Mọi người ơi, Lucia tỉnh lại rồi này! (Sofia)

Sau những từ đó thì tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, tiếng cánh cửa bật tung ra.

Có chuyện gì vậy?

Tôi cố gắng tìm cách để nhìn xem có chuyện gì xảy ra.

Sau khi cảm thấy tôi đang cố gắng nhìn thì Hana cũng thả tôi ra.

Tôi nhìn về phía cánh cửa sau khi được thả.

Cả nhà tôi đều đứng ở đó, không thiếu một ai cả.

Cha tôi lập tức phóng đến ôm lấy tôi.

Tôi chỏ vừa được thả ra thôi mà.

- Cuối cùng thì con cũng đã tỉnh lại rồi.

Papa lo lắm đó. (Lucas)

Chuyện mọi người lo lắng thì tôi cũng đoán được rồi.

Khuôn mặt của họ có một vẻ nhẹ nhõm trên khuôn mặt mà.

Sau một lúc lâu tình cảm các kiểu thì tôi cuối cùng cũng thoát được mấy màn ôm ấp kia.

Không phải là tôi ghét nó, đúng hơn là còn khá thích ấy chứ, nhưng mà tôi vẫn còn mệt.

Hơn nữa việc phải cố gắng giữ tỉnh táo không phải là việc dễ dàng hay thoải mái gì đâu.

- Thế, con đã bất tỉnh được bao lâu rồi? (Lucia)

- Con đã bất tỉnh được 7 ngày rồi. (Cecilia)

7 ngày luôn rồi sao?

Tôi biết rằng tôi đã vượt giới hạn khá lâu, nhưng 7 ngày thì...

Thôi, rút kinh nghiệm lần sau không dùng bộ giáp đó quá lâu nữa.

Sau một lúc để họ kể lại cho tôi những việc đã xảy ra sau trận chiến, chúng tôi cùng nhau đi ăn sáng.

Thương vong trong trận chiến vừa rồi là con số 0 tròn trĩnh.

Đám anh hùng đều gần đạt level 500 sau khi hưởng đống kinh nghiệm do việc tiêu diệt quỷ tộc đem lại.

Haruko đã nhặt lại mấy mảnh vỡ của ngọc Anra.

Chúng xuất hiện sau khi Quỷ vương bị đánh bại.

Tôi không hiểu lí do vì sao mà tên Quỷ vương không dùng đến nó, nhưng mà thế cũng tốt.

Giờ thì tôi đã có đủ số lượng để ghép lấy viên ngọc hoàn chỉnh rồi.

- Mà nghĩ lại thì em đã bất tỉnh cả tuần, thế thì đáng lẽ em đã phải chết khát rồi chứ. (Lucia)

- Em vẫn được ăn uống đúng bữa mà, chỉ là cách ăn uống khác một chút mà thôi. (Yumi)

- Cách ăn uống hơi khác? (Lucia)

Tôi cảm thấy hơi thắc mắc về vấn đề Yumi đã nói, thế nên tôi hỏi lại.

Chị ấy đỏ mặt lên rồi lắp bắp trả lời.

- Thì...

Là tr... truyền miệng đó. (Yumi)

Nghe chị ấy nói xong thì tôi cũng hiểu ra.

Mặt tôi lập tức nóng đến mức mà tưởng chừng có thể bốc khói luôn ấy.

Tôi cứ thế bước đi mà chẳng nói gì nữa.

Sau khi ăn sáng thì tôi có đến gặp nhà vua để khen thưởng.

Việc tôi đã làm không được công bố rộng rãi mà là dưới dạng tin đồn.

Lí do cho việc này là để giữ thể diện cho anh hùng, ngoài ra tôi cũng không hề kết liễu tên Quỷ vương.

Vì thế, tôi chỉ được khen thưởng trước một vài nhân vật chủ chốt của đất nước mà thôi.

Dạo này Kouki nhìn tôi với vẻ mặt khá là tự đắc.

Cái vẻ sợ hãi của cậu ta có vẻ đã đi theo tên Quỷ vương luôn rồi.

Tôi thường xuyên nhìn thấy cậu ta túm tụm với một đám người để bàn bạc.

Tôi cũng không quan tâm mà mặc kệ luôn, vì dù sao thì đám đó cũng không hướng sát ý về phía tôi, dù rằng lâu lâu có ra vẻ trước mặt tôi.

Đánh bọn họ thì rất phiền phức, vì dù sao thì đám đó cũng toàn là anh hùng với con trai quý tộc hết cả.

Mặc kệ chúng cho đỡ rắc rối ha.

Tôi đã kiểm tra lại bản nâng cấp kỹ năng Hệ thống rồi.

Cũng không thay đổi nhiều.

Thay vì chỉ xem được thời gian thì giờ tôi có thể hẹn giờ, xem nhiệt độ, dự báo thời tiết,...

Hỏi – Đáp đã trở thành Người quản lý tri thức, giống hệt kỹ năng của con slime màu xanh nào đó, trừ ra việc cái gì trên thế giới này kỹ năng cũng biết.

Bản đồ trở thành Bản đồ vệ tinh, cho phép phóng to bản đồ đến mức nhìn rõ người luôn.

Có thể dùng để theo dõi mà không ai biết, tầm hoạt động là toàn thế giới, chống chỉ định cho đám có ý đồ xấu xa.

Tôi cũng đã ghép ngọc Anra rồi.

Nó cho phép tôi tự do điều khiển không gian mà không tốn ma lực, nhưng không được tác động đến những thế giới khác.

Tôi đã khảm viên ngọc vào con dao găm cho giống nhân vật game ở Trái Đất.

Một thời gian sau khi tôi bình phục hoàn toàn thì Milia-oneesama dẫn bạn trai về ra mắt gia đình.

Tất nhiên rồi, là anh chàng mà chị ấy đã quen hồi đó.

Ruri đã theo dõi và thông báo toàn bộ mọi chuyện, và ít nhất thì tôi có thể đảm bảo rằng người này không có ý định xấu với Milia-oneechan.

Tất nhiên là họ chưa làm gì nhau cả.

Và, Ruri cũng nhận lệnh là “nếu họ định làm gì đó không tốt thì cản lại” từ tôi nên nếu muốn cũng chẳng được.

Bạn trai của Milia-oneechan là một người thanh niên bình thường, tóc nâu mắt nâu, cao hơn 1m7, cơ thể săn chắc đúng kiểu lính.

Sau khi anh chàng đó làm quen với gia đình tôi và vuaef trò chuyện xong, tôi mới thực hiện kế hoạch kiểm tra của mình.

Có lẽ Milia-oneechan sẽ giận tôi nếu biết chuyện, nhưng đây là vì chị ấy mà thôi.

Tôi nói với cậu thanh niên tên Loren kia:

- Onii-chan đi với em một lát được không ạ? (Lucia)

- Được thôi. (Loren)

Cậu ta liền đi với tôi.

Tôi dẫn anh ta đến một nơi khuất người, sau đó lấy con dao Anra ra.

Cậu ta cũng thủ thế để tiếp chiến.

Phản ứng tốt đó.

Tôi dùng con dao để rạch một đường trên không khí, tạo ra một lỗ hổng không gian rồi kéo anh ta vào cùng mình.

Bên kia lỗ hổng là một đồng cỏ xanh mướt trải dài bất tận, ở rất xa là những ngọn núi cao hơn cả Everest.

Anh chàng Loren kia há mồm ngạc nhiên, sau đó quay sang hỏi tôi:

- Đây là đâu? (Loren)

- Một nơi được tạo ra bởi sức mạnh không gian mà thôi.

Giờ anh hãy quan sát những thứ sắp diễn ra đi. (Lucia)

Tôi nói thế rồi hướng ánh nhìn sang phía đồng cỏ, anh ta cũng nhìn theo.

Điều đầu tiên xảy ra đó là Mena xuất hiện.

Em ấy gầm lên, sau đó dùng đòn hơi thở để phóng ra một chùm tia năng lượng.

Tia năng lượng đó chạm vào những ngọn núi, phát nổ cực mạnh.

Trên đồng cỏ, nơi hơi thở đi qua hoá thành dung nham, còn những ngọn núi trở thành một cái hố khổng lồ.

Sau khi ngọn núi bị phá hủy thì Mona xuất hiện và lập tức phục hồi nó và cả đồng cỏ, rồi sau đó là lại đến Fuko, Kiona,...

Nói tóm lại, toàn bộ 8 Huyễn thú mạnh nhất của tôi đều thể hiện sức mạnh của mình, và những ngọn núi kia liên tục bị phá nát rồi phục hồi.

Màn cuối cùng, một con rồng với bộ vảy đen như màn đêm, Tử long, gọi ra một đội quân toàn là kị sĩ với bộ giáp đen, cưỡi trên những con ngựa cùng màu.

Số lượng của chúng đông đến mức lấp đầy cả đồng cỏ.

Sau đó, Konoe xuất hiện, tạo ra một cột sáng từ trên xuống, dần mở rộng ra.

Những kị sĩ kia khi chạm phải ánh sáng đều tan biến.

Cột sáng mở rộng cho đến khi toàn bộ kị sĩ bị tiêu diệt.

Tôi nhìn về phía anh chàng Loren kia.

Anh ta có vẻ mặt cực kì sợ hãi.

Tôi nói với anh ta:

- Anh thấy rồi đấy.

Giờ, nếu anh dám phản bội Milia-oneechan thì anh sẽ phải đối mặt với chúng đấy.

Nếu anh không thể giữ bản thân khỏi việc làm Milia-oneechan buồn, thì đừng bao giờ gặp mặt chị ấy lần nữa. (Lucia)

Anh ta nghe tôi nói thì nhanh chóng bình tĩnh lại, trả lời:

- Tôi yêu Milia, thế nên chắc chắn sẽ làm cô ấy hạnh phúc. (Loren)

- Anh hãy nhớ lấy câu nói của anh và việc vừa xảy ra đó. (Lucia)

Tôi dẫn anh ta ra khỏi không gian vừa rồi, trở về nhà tôi.

Sau đó tôi đi đến cung điện chơi với Hana và Yumi luôn.

Phần còn lại là chuyện của anh ta.
______________________________________
Góc tác giả: Chương sau cưới
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back