Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 210



Bên cạnh, Hàn Dung cũng học theo dáng nàng, kéo lấy một chiếc ghế con, ngồi ở cửa, đôi tay múp míp đỡ lấy gò má phúng phính.

“Tẩu tẩu đang nhớ đại ca phải không?”

Trông tiểu nha đầu tròn trịa, đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn mình chằm chằm, tựa như một con búp bê Tây Dương đặt trong tủ kính, La Vân Khỉ không nhịn được đưa tay ra, khẽ véo lấy má nàng một cái.

“Sao muội biết ta đang nghĩ gì?”

Hàn Dung nghiêm túc đáp:

“Bởi từ khi đại ca rời đi, tẩu tẩu chẳng còn cười nữa.”

“À? Rõ ràng đến vậy sao?”

La Vân Khỉ đưa tay xoa xoa mặt mình, quả thật hơi cứng ngắc.

Hàn Dung gật đầu chắc nịch.

“Tất nhiên rồi, tẩu tẩu cười lên rất đẹp đó.”

La Vân Khỉ bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái đầu bé con:

“Dung Dung cười còn đẹp hơn nhiều.”

“Thật không? Vậy Dung Dung ngày nào cũng cười cho tẩu tẩu xem nhé?”

Nàng ngẩng đầu, mắt sáng long lanh, hỏi một cách ngây thơ.

“Đương nhiên là tốt rồi.”

La Vân Khỉ vừa đáp vừa dỗ dành nàng. Mãi đến khi trời tối, cuối cùng cũng thu xếp xong cửa hàng.

Gần đây, tuy việc buôn bán không còn sầm uất như lúc đầu, nhưng nhờ giá rau quả tăng nhẹ, thu nhập vẫn tạm đủ. Đón Hàn Mặc xong, La Vân Khỉ đem bạc cất vào hộp sắt, giấu kín. Tuy có vài lượng, nhưng vẫn chưa nhiều đến mức phải đem gửi ngân đ**m.

Dùng xong bữa tối, nàng lại ra hậu viện xem dưa hấu. Mới hai ngày, đã có thêm mấy quả chín đỏ, nhà lại không ăn xuể, bèn tính mai đem ra chợ bán. Chỉ là không có xe, chở dưa đi quả thực không dễ dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng thử mở siêu thị ra xem có thể cất dưa vào trong hay không, không ngờ thật sự làm được.

La Vân Khỉ vui mừng khôn xiết, liền thử tiếp với bàn ghế, rốt cuộc rút ra kết luận — chỉ có vật phẩm xuất từ siêu thị mới có thể cất vào siêu thị, còn đồ vật bình thường bên ngoài thì không được.

Dẫu vậy cũng đã đủ khiến nàng mừng rỡ suốt cả buổi tối. Tối đó, nàng bổ một quả dưa cho hai hài tử ăn, phần còn lại đều cất hết vào siêu thị.

Sáng hôm sau, nàng bày dưa ra trước cửa, quả nhiên lập tức thu hút ánh nhìn tò mò của người qua đường.

Trước kia nàng cũng từng bán vài ngày, nhưng sau đó lại thôi, nên phần lớn người vẫn không nhận ra loại quả này.

La Vân Khỉ lại dùng cách bổ theo kiểu hiện đại, khắc hoa văn trên vỏ để dễ cầm, còn chu đáo dặn dò mọi người giữ lấy hạt dưa, sang năm có thể đem gieo trồng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Không ít cửa hàng gần đó nghe tin đều kéo tới mua, chủ yếu là để lấy hạt giống. La Vân Khỉ cũng không keo kiệt, ai hỏi, nàng đều tận tình chỉ dạy cách trồng, thời điểm gieo giống.

Ngay cả phu thê nhà Tần Tỏa Trụ cũng mặt dày xin một miếng mang về lấy hạt.

Nhìn thấy mọi người có hứng thú với việc trồng trọt, La Vân Khỉ bỗng sinh ra một ý niệm — bất kỳ trái cây hay rau củ nào có thể lấy hạt gieo trồng, nàng đều lưu lại một ít, truyền dạy cách canh tác, coi như chút công đức nhỏ bé nàng gửi lại cho thời đại xa lạ này.

Bởi lòng tốt ấy, người dân dần dần không còn xa lánh nàng như trước. Chợ phiên cũng trở nên đầm ấm yên vui, có người thiếu rau, còn đến tìm nàng mua lẻ, nàng cũng bán giá thấp nhất.

Cũng vì thế, nàng lại nảy sinh một ý tưởng mới.

Nếu rau trong siêu thị đủ nhiều, nàng có thể làm nhà buôn sỉ, ở nhà ngồi phát hàng cũng nhẹ nhàng hơn mỗi ngày mở quán. Chỉ tiếc, lượng hàng hiện tại vẫn chưa đủ để mở rộng quy mô. Không biết sau khi siêu thị thăng cấp, sẽ có gì thay đổi.

Mở bảng siêu thị ra xem, nàng nhận ra thanh tiến độ lại rút ngắn thêm một chút.

E là do độ hảo cảm của Hàn Diệp suy giảm. Nghĩ đến chuyện tất cả là do Phương Lộc Chi mà ra, nàng càng thêm kiên quyết — đợi Hàn Diệp trở về, thế nào cũng phải làm rõ trắng đen, tránh để hắn hiểu lầm thêm lần nữa. Dù sao, muốn tăng hảo cảm cũng đã quá khó khăn rồi.

Nhìn đoạn tiến độ dài dằng dặc phía sau, La Vân Khỉ bỗng thấy nản lòng.

Nàng thật sự không biết phải làm gì mới khiến Hàn Diệp động tâm. Trước kia chỉ cần làm chút việc, độ hảo cảm đã tăng lên vùn vụt. Nay, dù đã đích thân may cho hắn hai bộ y phục, vẫn chẳng thấy hắn biểu lộ điều gì.

Thở dài một hơi —

Thật là một nam tử tâm như sắt đá!
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 211



La Vân Khỉ cảm thán đôi câu, đoạn thu xếp hàng hóa, đóng cửa tiệm rồi trở về nhà.

Rảnh rỗi không có việc, nàng liền cùng Hàn Mặc chuyện trò đôi chút về chuyện thư viện và những điều học được mấy ngày nay. Hàn Mặc hỏi đâu đáp đó, lại có thể suy luận thêm từ kiến thức đã học, còn thêm vào chút hiểu biết của bản thân, khiến La Vân Khỉ không ngớt gật đầu — số bạc bỏ ra kia quả thật không uổng.

Chỉ e không mấy năm nữa, trong nhà lại có thêm một vị trạng nguyên lang cũng nên.

Nghĩ đến trên tivi, trạng nguyên cưỡi ngựa cao to, mình khoác cẩm bào đỏ rực, La Vân Khỉ bất giác mím môi cười nhẹ. Bất luận là Hàn Diệp hay Hàn Mặc, nếu mặc vào bộ trang phục ấy, nhất định đều là phong tư tuấn dật, khiến người khác chăng thể rời mắt.

Vừa suy nghĩ vẩn vơ, nàng vừa thu dọn trong ngoài cho gọn gàng. Đến khi xong việc, trời cũng sắp tối mịt. La Vân Khỉ ra sân đóng cổng, đang cúi người tìm then cửa, chợt một bóng người lảo đảo xông vào trong sân.

La Vân Khỉ giật mình hoảng hốt, suýt chút nữa thét lên. Nhưng còn chưa kịp cất tiếng, người kia đã ngã “phịch” một tiếng xuống đất, bụi đất tung lên mù mịt.

“Này...”

La Vân Khỉ dè dặt gọi một tiếng, song đối phương không hề đáp lại, dường như đã bất tỉnh.

Nàng lập tức ngồi xổm xuống xem xét, mới phát hiện dưới sườn người nọ toàn là máu.

Hàn Mặc và Hàn Dung nghe thấy động liền chạy ra, vừa trông thấy liền cả kinh.

“Tẩu tẩu! Người này là ai vậy?”

La Vân Khỉ lắc đầu:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Ta cũng không biết, hình như bị thương, Hàn Mặc, lại đây giúp tẩu một tay, cùng khiêng người vào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vâng, tẩu tẩu.”

Chớ xem thường Hàn Mặc tuổi nhỏ, song lại có sức vóc không tệ. Chỉ là người đàn ông kia thân hình rắn chắc, hai người hợp lực mới vất vả khiêng được hắn vào căn phòng trước kia Lý Hương từng ở.

Thắp đèn dầu lên, La Vân Khỉ mới trông rõ bên hông phải của hắn có một vết thương dài chừng một gang tay, m.á.u thịt lật ra ngoài, m.á.u vẫn không ngừng rỉ ra, trông thập phần đáng sợ. Hàn Dung vốn gan nhỏ, vừa nhìn thấy liền òa khóc.

“Dung Dung đừng khóc. Hàn Mặc, đệ bế muội ra ngoài trước, rồi lấy cho tẩu một miếng vải sạch.”

Hàn Mặc nghe lời, bế muội muội ra ngoài, không lâu sau liền quay lại với một miếng vải.

La Vân Khỉ đè nén sợ hãi trong lòng, giúp người nọ băng bó vết thương, lại lấy từ không gian hai viên thuốc tiêu viêm, đút cho hắn uống. Đến khi xong việc, trời đã tối om, nàng cầm đèn dầu soi lại lần nữa, chỉ thấy gương mặt người kia dính đầy m.á.u bùn, nhìn không rõ dung mạo, bất giác trong lòng lại thấy bất an.

Gan nàng cũng thật lớn, chẳng rõ lai lịch người ta, lại dám đem về cứu chữa. Nhỡ đâu là hạng tội phạm g.i.ế.c người thì sao?

Càng nghĩ càng hoảng, La Vân Khỉ vội tìm một cây gậy, từ bên ngoài chống cửa lại, đề phòng đối phương tỉnh lại liền nghe được động tĩnh.

Về lại phòng chính, nàng cũng chốt cửa thật chặt. Hai hài tử bị ảnh hưởng bởi tâm trạng căng thẳng của nàng, đều ngoan ngoãn không dám lên tiếng, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Còn La Vân Khỉ thì không dám nhắm mắt, sợ rằng người kia tỉnh dậy rồi xông vào hại người. Mãi đến khi gần sáng, nàng mới chợp mắt một chút. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, liền bật dậy ngay tức khắc.

Trông thấy là Hàn Mặc, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vội đi xem người trong phòng kia, thấy y vẫn nằm yên không nhúc nhích, lúc này mới an tâm phần nào. Sau khi nấu cơm cho hai hài tử, tiễn Hàn Mặc đi học xong, La Vân Khỉ bỗng sực nhớ: người nọ bất động như thế, chẳng lẽ đã c.h.ế.t rồi?

Nghĩ vậy, trong lòng nàng run rẩy, vội dỡ cây gậy chắn cửa, rón rén bước vào phòng, nhẹ nhàng đưa tay thử hơi thở dưới mũi hắn.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 212



May thay — vẫn còn thở!

La Vân Khỉ lập tức đưa tay lên trán hắn, muốn xem có phát sốt hay không, bởi ở thời đại này, nhiễm trùng là chuyện không nhỏ.

Vừa mới chạm ngón tay vào hàng mày, người kia đột ngột mở choàng mắt, chụp lấy cổ tay nàng.

Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Ngươi là ai?”

La Vân Khỉ giật nảy mình, miệng hé ra vì kinh hãi, rồi lập tức rút tay về.

“Ta là người cứu ngươi. Giờ ngươi đã tỉnh, vậy xin hãy sớm rời đi cho tiện.”

Người kia khẽ nhíu mày, dù mặt mũi lấm lem m.á.u bụi, vẫn không giấu được phong tư bất phàm.

Hắn trông vào khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, diện mạo cương nghị, không giống vẻ tuấn mỹ của Hàn Diệp, cũng không mang nét tiêu sái như Phương Lộc Chi, mà sở hữu cặp mày sắc nhọn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng rõ nét — cả người mang theo sát khí quả cảm, phong thái giống hệt những người lính tinh nhuệ trong thế giới hiện đại mà La Vân Khỉ từng thấy.

“Thì ra là ân nhân, tại hạ đa tạ ân cứu mạng.”

Nam tử khẽ nghiêng người, dường như muốn gượng dậy, nhưng vết thương nơi sườn lại bị kéo động, lông mày chau lại, mồ hôi lạnh lập tức túa đầy trán.

La Vân Khỉ cũng theo đó mà "hít" nhẹ một tiếng, thương thay vết thương kia quá sâu, đau đớn cũng là điều dễ hiểu. Lại thấy đối phương nói năng nhã nhặn, lễ độ khiêm nhường, lòng nàng cũng vơi đi đôi phần cảnh giác.

“Nếu đã không gượng dậy nổi, thì tạm nghỉ thêm hai ngày đi. Ta đã nấu chút cháo, lát nữa sẽ mang vào cho ngươi.”

Nam tử khẽ mở miệng, tựa hồ muốn từ chối, nhưng đau đớn nơi vết thương lại khiến lời chưa kịp ra đã nuốt trở vào.

Chẳng bao lâu sau, La Vân Khỉ đã mang tới một bát cháo ấm vừa phải. Nam tử gắng chống người muốn ngồi dậy, rốt cuộc vẫn không làm được.

La Vân Khỉ bất đắc dĩ thở dài:

“Ngươi đã thương thế trầm trọng, chớ cố gượng dậy nữa. Để ta đút cho ngươi.”

Nàng vốn là người thời hiện đại, không câu nệ chuyện nam nữ thọ thọ bất thân, liền tìm một cái gối kê dưới cổ nam tử, rồi múc từng thìa cháo đút cho hắn.

Nam tử uống cháo, ánh mắt không khỏi dừng lại nơi La Vân Khỉ.

Chỉ thấy nàng dung mạo thanh tú, càng nhìn càng ưa nhìn.

Giữa đôi mày mang theo vài phần anh khí, trong nét mỹ lệ lại hàm chứa khí khái kiên cường, loại diện mạo như vậy quả thực hiếm thấy.

Hắn không nhịn được mà hỏi:

“Cô nương chẳng hay có biết võ công không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

La Vân Khỉ ngẩn ra, kế đó bật cười khẽ khàng.

Ý cười dần lan khắp đôi mắt, càng khiến vẻ anh khí kia thêm phần quyến rũ lạ thường.

“Ta làm sao biết được cái đó, chỉ là người mở tiệm buôn bán mà thôi. Ngươi nói vậy là quá xem trọng ta rồi.”

Nam tử khẽ "ồ" một tiếng rồi hỏi:

“Không biết trong nhà cô nương còn có ai? Ta ở lại đây, có e sẽ quấy rầy.”

La Vân Khỉ liếc mắt nhìn y, thong thả nói:

“Cũng chẳng có gì. Tướng công ta đêm mới về đến nhà, nhà cửa cũng rộng rãi, nếu ngươi thật sự không thể đi, thì ở lại dưỡng thương vài hôm cũng được.”

Vì đề phòng lòng người khó đoán, La Vân Khỉ cố ý bịa chuyện Hàn Diệp sắp trở về.

Nam tử gật đầu:

“Vậy xin đa tạ ân tình.”

La Vân Khỉ lại tò mò hỏi:

“Chẳng hay vị tráng sĩ đây là đụng phải đạo tặc sao?”

“Ừm… Tại hạ vốn là thương nhân lữ hành, chẳng ngờ trên đường gặp phải bọn cường đạo...”

Nam tử nói đến đây thì khựng lại, không tiếp tục nữa.

La Vân Khỉ cũng không hỏi thêm, bởi nàng đã nhìn ra lời hắn nói có phần không thật.

Song ngắm tướng mạo người này, chính khí lẫm liệt, không giống kẻ tà ác.

Đợi hắn dùng xong cháo, nàng dặn:

“Ta còn phải mở tiệm bán hàng, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi. Lát nữa ta về sẽ nấu thêm cho ngươi chút gì đó.”

Nam tử khẽ cúi người đáp lễ, xem như cảm tạ, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.

La Vân Khỉ dọn dẹp bát đũa rồi ra khỏi phòng, chỉ thấy Hàn Dung đang đứng nép nơi cửa, dáng vẻ rụt rè, có lẽ còn sợ hãi dáng vẻ hôm qua của nam tử kia, giờ trông như chú chim sẻ nhỏ nép mình co ro.

La Vân Khỉ liền cúi người bế lấy Hàn Dung, dịu dàng nói:

“Không sao rồi, đừng sợ. Tẩu dẫn muội đi tiệm nhé.”

Nam tử trong phòng quay đầu lại, vô tình trông thấy nụ cười rạng rỡ như nắng sớm của La Vân Khỉ — ánh mắt nhất thời thất thần.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 213



La Vân Khỉ đã đến cửa tiệm, tính theo ngày thì hôm nay đã là ngày thứ ba.

Hàn Diệp hẳn là đã thi xong. Về kết quả của hắn, nàng cũng không lấy làm lo lắng, dù sao tương lai hắn chính là vị tể tướng trẻ tuổi nhất của Thiên Long quốc, dưới một người trên vạn người.

Điều nàng lo là ăn ở của hắn, đồ ăn bên ngoài dù sao cũng không bằng tự tay nàng nấu.

Nghĩ đến dáng vẻ Hàn Diệp ăn cơm thong thả, từ tốn, khóe môi nàng khẽ cong lên, nở một nụ cười kín đáo.

Ngay sau đó lại nhớ đến nam nhân kia đột ngột xuất hiện trong nhà.

Xem chừng thương thế của hắn, e rằng một hai ngày cũng chưa thể rời đi.

Chẳng lẽ hắn thật sự gặp phải sơn tặc? Nhưng lại không giống. Bàn tay hắn nắm tay nàng khi ấy vừa mạnh mẽ vừa hữu lực, tuyệt chẳng giống một thương nhân tay trói gà không chặt.

Thở dài một tiếng, nàng tự mình quyết định cứu một người lai lịch không rõ, không biết Hàn Diệp về có giận hay không.

Lại nghĩ, Hàn Diệp chẳng phải hạng người bụng dạ hẹp hòi, nếu không phải Phương Lộc Chi cứ nhất mực lượn lờ trước mặt nàng, Hàn Diệp vốn chẳng để tâm. Tể tướng tương lai, bụng dạ tất phải chứa được thuyền lớn.

Chỉ là người nàng cứu, trong nguyên tác hoàn toàn không hề có nhắc tới, sao lại bỗng dưng xuất hiện?

Hay là vì nàng đi trước kịch bản, gây nên hiệu ứng cánh bướm?

Nhưng dù sao đi nữa, nếu trong sách không có ghi chép, thì chắc chắn không phải nhân vật chính, rất có thể chỉ là một người qua đường.

Nếu vậy thì cũng chẳng cần bận tâm thêm, đợi y khỏe hơn một chút, liền đuổi y đi là được.

Tự trấn an một phen, La Vân Khỉ cũng không nghĩ thêm.

Đến gần trưa, nàng dẫn Hàn Dung trở về nấu cơm cho người kia.

--------------------

Cùng lúc đó, tại Vĩnh Định thành

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Hàn Diệp quả thật đã thi xong. Vì ba ngày sau mới công bố bảng vàng, hắn cùng Lưu Thành Vũ liền nhân dịp này tìm tung tích của Tạ Tường Vi.

Trước đó những bức họa dán truy tìm đều bị nha sai tháo xuống, hai người đành phải đi khắp nơi dò hỏi, gặp ai cũng hỏi, lần mò từng chút một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kết quả lại chẳng như mong đợi, xem ra Tạ Tường Vi chưa từng đến Vĩnh Định thành.

Một ngày đi khắp phố phường, Lưu Thành Vũ mệt đến rã rời, hai người liền quay về khách đ**m.

Vừa vào cửa đã trông thấy Hoàng Oanh Oanh cùng Phương Lộc Chi.

Trước kia Hàn Diệp còn có chút thiện cảm với Phương Lộc Chi, dù sao vị công tử huyện lệnh này cũng từng giúp không ít, nhưng từ sau hôm hắn buông lời đầy ẩn ý, Hàn Diệp liền không còn chút hảo cảm nào.

Hắn giả vờ không thấy, định thẳng lên lầu.

Lưu Thành Vũ thì trái lại đầy vẻ hưng phấn, chào to:

“Hoàng cô nương!”

Hoàng Oanh Oanh mỉm cười gật đầu với hắn, Lưu Thành Vũ lập tức vui như mở cờ, đứng ngay bên bàn.

Phương Lộc Chi liếc mắt nhìn hắn một cái, lại quay sang Hàn Diệp.

“Giờ thi cử đã xong, Hàn công tử sao lại vội vã như vậy? Chi bằng ngồi lại uống chung vài chén rượu?”

Hàn Diệp đã lên đến nửa cầu thang, nhàn nhạt đáp:

“Đa tạ ý tốt, tiểu sinh không biết uống rượu, xin miễn làm mất hứng của hai vị.”

Hoàng Oanh Oanh bật cười khanh khách:

“Không biết uống rượu thì ăn chút món cũng được mà. Ngài với biểu ca ta đều là đồng hương, cớ sao cứ giữ khoảng cách như vậy?”

Phương Lộc Chi xòe quạt ra, mỉm cười:

“Đúng vậy, biểu muội ta đã nói thế, Hàn công tử chẳng lẽ không nể mặt?”

Lưu Thành Vũ lập tức chạy lên kéo Hàn Diệp xuống:

“Hàn đại ca, hiếm khi công tử Phương mời khách, chúng ta chẳng lẽ lại khiến người ta mất mặt?”

Lông mày Hàn Diệp khẽ nhíu, nhưng rồi lại từ từ giãn ra.

Dù sao hắn và La Vân Khỉ cũng từng chịu ân tình của Phương gia, nếu gây quá căng, sau này gặp lại cũng khó xử, nên liền theo Lưu Thành Vũ ngồi xuống.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 214



Hoàng Oanh Oanh nhường chỗ, gọi thêm mấy món, rồi quay sang Hàn Diệp mỉm cười:

“Ta thấy Hàn công tử hình như có chút oán hận biểu ca ta, chi bằng ta kính ngài một chén, mọi khúc mắc đều xóa bỏ, được không?”

Hàn Diệp liếc nhìn Phương Lộc Chi, nâng chén đáp:

“Đa tạ Hoàng cô nương, tại hạ và Phương công tử giữa chúng ta không có hiềm khích, e là cô nương đã nghĩ nhiều rồi.”

Phương Lộc Chi cười khẩy, miệng khẽ nhếch:

“Phải đó, có thể có gì chứ.”

Nói xong liền cạn chén.

Hàn Diệp cũng chỉ đành theo lễ mà uống, khí thế bàn tiệc cũng vì thế dần náo nhiệt.

Chỉ là phần lớn đều là họ nói, Hàn Diệp chỉ lặng lẽ nghe. Hắn vốn không phải người nói nhiều, lại thấy Lưu Thành Vũ không ngừng tỏ ra ân cần với Hoàng Oanh Oanh, khẽ lắc đầu.

Tên ngốc này sợ là đã trúng tiếng sét ái tình, tiếc thay nhà họ Hoàng coi trọng môn đăng hộ đối, hắn chỉ có thể ôm mộng trong lòng thôi. Cũng như chính mình năm xưa cưới được La Vân Khỉ, chẳng phải cũng bị người ta chê bai đủ điều.

Nghĩ đến chuyện cũ, môi hắn khẽ cong, nở một nụ cười khổ.

Hoàng Oanh Oanh thấy Hàn Diệp cúi đầu trầm mặc, bèn thắc mắc hỏi:

“Chẳng hay Hàn công tử thi không tốt sao? Cớ gì lại trông như mang tâm sự nặng nề?”

Hàn Diệp ngẩng đầu, khẽ cười:

“Không phải, chỉ là đang nhớ đến thê tử của ta.”

Hoàng Oanh Oanh thoáng ngạc nhiên, thất thần thốt lên:

“A… Ngài… đã thành thân rồi?”

Hàn Diệp khẽ gật đầu:

“Cũng đã hơn nửa năm rồi.”

Trong mắt Hoàng Oanh Oanh thoáng hiện một tia thất vọng, vô thức liếc nhìn về phía Phương Lộc Chi.

Phương Lộc Chi chẳng rõ nghĩ tới điều gì, khóe môi cong lên, ánh mắt dường như mang theo vài phần ý vị thâm sâu, mỉm cười nói:

“Nam lớn thì cưới, nữ lớn thì gả, có gì đáng làm kinh hãi đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàng Oanh Oanh hừ lạnh một tiếng, nâng chén lên:

“Phải, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Uống rượu đi.”

Mọi người lại uống thêm vài chén. Lưu Thành Vũ đã ngà ngà say, bắt đầu nói năng lộn xộn. Hàn Diệp bèn cáo từ, đưa hắn trở về phòng.

Hai người vừa rời đi, Hoàng Oanh Oanh liền tức giận nói:

“Biểu ca, rốt cuộc huynh đang mưu tính điều gì? Nếu không muốn cưới ta, cứ nói thẳng, sao lại để ta đến bắt chuyện với kẻ đã có thê tử? Chẳng lẽ huynh muốn ta đi làm tiểu thiếp người ta hay sao? Hừ!”

Phương Lộc Chi lại không cho là chuyện gì to tát, nhàn nhã đáp:

“Thì ta thấy muội có ý với Hàn Diệp thôi. Huống chi, thành thân rồi cũng chẳng phải chuyện vĩnh viễn, chẳng phải vẫn có thể hòa ly sao?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Hoàng Oanh Oanh đã có chút men say, chống cằm lẩm bẩm:

“Ta đường đường là thiên kim khuê các, sao có thể gả cho kẻ từng hòa ly? Phương Lộc Chi, huynh đừng giở trò nữa. Dù sao lần này huynh trở về, ta cũng sẽ đi theo.”

Phương Lộc Chi thấy nàng đã say, liền chán nản mất hứng.

Hắn liền sai A Phúc:

“Đi, đưa biểu tiểu thư về.”

“Không! Ta muốn ở bên huynh!”

Hoàng Oanh Oanh vùng vằng đứng dậy, ôm chặt lấy tay Phương Lộc Chi, song bị hắn mạnh mẽ gỡ ra.

“Chớ có làm loạn. A Phúc, mau đưa đi.”

A Phúc đáp lời, liền cùng thị nữ dìu Hoàng Oanh Oanh ra ngoài.

Phương Lộc Chi đứng nhìn về phía cầu thang dẫn lên lầu, trong mắt dần hiện tia sắc bén.

Từ trước, hắn chỉ cảm thấy hễ được nhìn thấy La Vân Khỉ là đã đủ vui vẻ, đủ thỏa mãn.

Nhưng kể từ khi đến Vĩnh Định thành, hắn mới thực sự hiểu rõ, tương tư là vị đắng thế nào.

Nó khiến hắn ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, chỉ cần tâm trí lơi lỏng, liền hiện lên khuôn dung thanh lệ thoát tục của nàng.

Mà Hàn Diệp, căn bản không xứng với La Vân Khỉ!

Dù phải dùng cách gì, hắn cũng phải đoạt nàng về cho bằng được.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 215



Chớp mắt đã hai ngày trôi qua. Vì muốn vết thương của nam tử kia sớm lành, mỗi ngày La Vân Khỉ đều cho hắn uống thuốc tiêu viêm hai lần. Sự thực chứng minh, loại thuốc này hiệu quả không tệ, vết thương của cả hắn không những không nhiễm trùng mà còn hồi phục rất nhanh, đến nay đã có thể xuống giường bước đi.

La Vân Khỉ biết được họ của nam nhân là Lục, tên một chữ Phóng, vốn là kẻ bán hàng nay đây mai đó.

Song, đối với những lời bịa đặt của hắn, La Vân Khỉ chẳng hề tin tưởng.

Nàng vốn mở siêu thị ở hiện đại, người tuy nhiều việc không nhiều, nhưng ngày nào cũng gặp đủ loại khách nhân.

Chỉ cần liếc mắt một cái, cũng đoán được tám, chín phần đối phương làm nghề gì.

Cái gọi là Lục Phóng trước mặt, lời nói rõ ràng là giả. Nhưng thật giả ra sao, La Vân Khỉ cũng chẳng mấy để tâm. Nay Hàn Diệp sắp trở về, để tránh những hiểu lầm không cần thiết, nàng chỉ mong Lục Phóng rời đi sớm một chút.

Sáng ngày thứ ba, La Vân Khỉ mang theo bánh bao và cháo đến, nhìn Lục Phóng nói:

“Nhà ta tuy đủ chỗ dung người, nhưng vô cớ thu nhận một nam nhân lai lịch bất minh, dù nói ra nghe lọt tai, người khác nghe vào cũng khó tránh bàn tán. Huống hồ, tướng công ta cũng đã truyền tin về, nói sẽ sớm hồi hương trong nay mai. Nếu công tử đã có thể hành tẩu, chi bằng tìm nơi khác dung thân vậy.”

Lục Phóng gật đầu, nói:

“Đó là lẽ đương nhiên. Tại hạ đã quấy rầy mấy ngày, trong lòng vô cùng cảm kích, không dám làm phiền thêm nữa. Dù cô nương không nói, tại hạ cũng sẽ sớm rời đi.”

Dứt lời, hắn nâng bát cháo lên, uống cạn trong một hơi, đoạn tháo xuống một miếng ngọc bội đeo nơi cổ.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Hàng hóa đều đã bị cướp sạch, trên người thật không còn vật gì đáng giá, nếu cô nương không chê, xin nhận lấy vật nhỏ này, coi như chút tâm ý của tại hạ.”

La Vân Khỉ vội xua tay từ chối:

“Việc ta khuyên người rời đi vốn đã thấy áy náy, sao lại còn dám nhận lễ vật.”

Nàng thật lòng thấy ngại. Cứ như thể vì người không tặng gì nên nàng mới đuổi đi vậy.

Nam nhân khẽ mỉm cười:

“Đồ ta đã tặng, vốn không có ý thu hồi. Nếu cô nương cảm thấy không ổn, chi bằng ban cho ta ít thuốc tiêu viêm, thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

La Vân Khỉ cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, bất giác thấy có chút vừa mắt. Ngọc ấy tạo hình vân mây, lớn cỡ quả sơn tra, toàn thân trắng mịn, trong lõi như có mây cuộn tơ bay, nhìn qua cực kỳ đẹp đẽ. Mà tên nàng lại có một chữ “Vân”, bất giác sinh lòng ưa thích.

Lại xem kỹ, ngọc này nước ngọc cực tốt, phần không có vân mây thì trong suốt như nước, khiến nàng khẽ chau mày.

“Vật này... tất là trân phẩm, ta thật không dám nhận. Nếu công tử cần dược, ta sẽ cấp cho chút ít.”

Nam nhân cười nhẹ:

“Nghe tiểu hài tử nói tên cô nương cũng có một chữ ‘Vân’, ngọc này mang hình vân mây, há chẳng xứng đôi? Chi bằng, đừng từ chối nữa.”

La Vân Khỉ trầm ngâm chốc lát, rồi nói:

“Thôi được. Nhưng nếu đây là vật duy nhất công tử còn giữ, vậy ta xin tặng thêm ít bạc.”

“Không cần.” Lục Phóng khoát tay, “Tại hạ có một thân thích ở gần đây, chỉ cần tìm đến là được. Mong cô nương ban cho dược là đủ.”

Thấy hắn đã quyết, La Vân Khỉ cũng không khách sáo nữa, đem toàn bộ thuốc tiêu viêm tích góp hơn tháng qua giao hết cho hắn.

Nam nhân nhìn thuốc viên trắng như tuyết, nhíu mày hỏi:

“Chẳng hay dược này mua từ đâu?”

La Vân Khỉ thuận miệng bịa đại:

“Là gia gia ta khi còn sống tự chế, nay đã thất truyền, chẳng nơi nào có bán.”

Nam nhân “ồ” một tiếng, cẩn thận thu lấy, rồi cáo từ rời đi.

La Vân Khỉ nhìn bóng hắn một tay ôm vết thương, chậm rãi rời khỏi viện, trong lòng bất giác thấy áy náy.

Nam nhân thân hình cường tráng như thế, thật đúng là loại hình nàng ưa thích... chỉ tiếc, Hàn Diệp vẫn chưa tống khứ được!

Nàng khẽ thở dài, đem dây ngọc đeo lên cổ, lấy nước rửa sạch bụi, chẳng mấy chốc đã khô ráo. Vừa đeo vào liền thấy nơi n.g.ự.c mát rượi, oi bức trong lòng cũng tiêu tan không ít.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 216



Mà ở phía Vĩnh Định thành, Hàn Diệp lúc này đang nóng lòng trở về.

Sáng sớm hôm ấy, bảng vàng đã niêm yết.

Hắn đỗ đầu hương cống, được phong danh “Giải nguyên”, cố nén niềm vui trong lòng, vội vã quay về khách đ**m thu dọn hành lý.

Lưu Thành Vũ vốn muốn đến từ biệt Hoàng Oanh Oanh, nhưng cũng hiểu tâm trạng Hàn Diệp, hai người phi ngựa suốt đường, tới giữa trưa đã về đến trấn.

Cùng lúc đó, La Vân Khỉ đã tiễn Lục Phóng rời đi, trở lại cửa hàng mở quán, đang băn khoăn không biết ăn gì buổi trưa, thì hệ thống bỗng vang lên—

【Độ hảo cảm nam chủ +10, nguyên liệu lẩu lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, sốt chấm Tứ Xuyên lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, gia vị lẩu cay lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, bột thì là lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, mè trắng lên kệ. 】

【Độ hảo cảm nam chủ +10, bột ớt lên kệ. 】

Ngay sau đó, nàng lại nghe thấy một tiếng “đinh đông” vang lên, siêu thị của nàng... vậy mà lại thăng cấp thêm một lần nữa.

“Ôi trời!”

La Vân Khỉ kinh ngạc đến há hốc miệng.

“Chẳng lẽ... phát điên rồi sao?”

Chẳng lẽ Hàn Diệp đã trở về?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng vội vàng chạy ra ngoài cửa tiệm, lại phát hiện bên ngoài vắng tanh không một bóng người.

Nếu Hàn Diệp chưa về, cớ sao độ hảo cảm lại tăng lên nhiều đến thế?

Chẳng lẽ bảng vàng đã niêm yết, hắn đã trúng tuyển?

Vậy chẳng phải là đã trở thành cử nhân rồi sao?

Ở thời đại của Thiên Long quốc, vốn không có chuyện đồng sinh hay tú tài như đời sau. Chỉ cần tự thấy mình học hành đủ đầy là đã có thể ghi danh dự thi hương thí, mà cuộc thi này chẳng phải chỉ thi ở quê nhà, mà là một kỳ thi do tỉnh chủ trì — nói cách khác, tương tự như kỳ thi cấp tỉnh, cho nên Hàn Diệp mới phải đến Vĩnh Định thành.

Chỉ cần có tên trong bảng vàng hương thí, ắt được gọi là cử nhân, và khi đã là cử nhân thì đã có tư cách làm quan dự bị. Khác với đời sau, nơi có thể vừa đi làm vừa thi công chức, thì ở đây, một khi chọn làm quan dự bị rồi, sẽ mất đi tư cách dự thi hội thí và điện thí.

La Vân Khỉ vốn chẳng trông cậy vào mấy đồng tiền công chức của Hàn Diệp, nay đã vào thu, sang xuân năm tới là có thể vào kinh ứng thí. Trong mấy tháng này, tất nhiên vẫn để hắn chuyên tâm đèn sách.

Nghĩ đến tương lai, lòng nàng bỗng dâng trào hân hoan, lập tức mở ngay siêu thị ra, muốn xem sau khi lên hai sao thì có chi biến đổi.

Không ngờ vừa mở ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Không gian trong siêu thị vậy mà rộng hơn gấp đôi, kệ hàng cũng thêm không ít. Ngoài các loại rau quả, thịt cá trứng gạo, cùng vài loại thuốc trước đó, lại có thêm nội y và một quầy hóa mỹ phẩm!

La Vân Khỉ đưa tay lấy một thỏi son môi ra, lại là nhãn hiệu Aima nào đó, còn có nước hoa, kem dưỡng, phấn mắt ánh ngọc trai, v.v...

Những vật phẩm khác cũng tăng lên gấp đôi, rau củ chất đống như núi, gia vị cũng có hơn hai mươi loại. Nếu giờ mở bán sỉ rau củ, thì cung ứng cho hai nhà cũng chẳng thành vấn đề.

Nhưng vẫn còn quá ít, nếu nhiều người đến lấy hàng sỉ, không thể chia đều cho ai, cũng khó xử.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Suy đi tính lại, La Vân Khỉ đành dập tắt ý định ấy.

Sau đó, nàng lập tức rút ra một chiếc áo ngực, chạy vào phòng trong thay ngay. Mấy ngày nay toàn mặc yếm lụng thụng, vừa bất tiện lại không thoải mái. Nay cuối cùng cũng có nội y hiện đại, quả là dễ chịu vô cùng.

Đang lúc chỉnh y phục, bỗng nghe tiếng hô to của Lưu Thành Vũ vọng từ ngoài cửa vào:

“Đại tỷ ơi, Hàn đại ca đậu giải nguyên rồi đó!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 217



Giải nguyên?

Chẳng phải chính là người đỗ đầu kỳ thi Hương đó sao?

La Vân Khỉ lập tức chạy ra ngoài đón, quả nhiên thấy Hàn Diệp vận trường sam xanh thẫm, sải bước đi tới cửa tiệm.

“Hàn Diệp, chàng… chàng thật sự đỗ rồi sao?” La Vân Khỉ kích động nắm lấy tay hắn.

Hàn Diệp ánh mắt hàm chứa ý cười, dùng sức gật đầu.

“Phải.”

La Vân Khỉ mừng rỡ ôm chầm lấy Hàn Diệp. “Hàn Diệp, chàng thật sự quá lợi hại rồi!”

Vốn Hàn Diệp là người da mặt mỏng, nay tâm trạng vui vẻ tột độ, cũng chẳng màng xung quanh có người hay không, ôm lấy La Vân Khỉ xoay một vòng.

Tiểu Dung cũng từ trong nhà chạy ra, dang đôi tay nhỏ ôm lấy đùi huynh trưởng.

Mới mấy ngày không gặp, tiểu nha đầu cũng đã nhớ ca ca rồi.

“Ca ca, Dung Dung cũng muốn ôm cơ!”

La Vân Khỉ vội nhảy xuống, bế tiểu Hàn Dung đưa cho Hàn Diệp.

“Nào, mau ôm lấy Dung Dung đi.”

Hàn Diệp bế muội muội lên, dịu dàng hỏi: “Vài ngày nay Dung Dung có ngoan không?”

Hàn Dung vòng tay nhỏ ôm lấy cổ Hàn Diệp, vui vẻ nói: “Dung Dung tất nhiên là ngoan rồi! Ca ca, huynh có nhớ tẩu tẩu không đó!”

Lời trẻ con lại khiến mặt Hàn Diệp đỏ bừng, quay đầu thấy La Vân Khỉ đang tròn xoe đôi mắt đào nhìn mình, như mong như đợi, không khỏi thấp giọng đáp: “Tất nhiên là có nhớ.”

La Vân Khỉ đứng bên cạnh không nhịn được khẽ bật cười.

Để hắn có thể thốt ra lời ấy giữa chốn đông người, quả là không dễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng biết hắn thẹn thùng, nên không trêu ghẹo nữa, bế lấy Hàn Dung cười nói: “Hôm nay chúng ta đóng cửa sớm, phải nấu một bữa ngon để thưởng cho ca ca của muội. Thành Vũ, mấy hôm nay đệ cũng vất vả rồi, tối nay ở lại dùng bữa rồi hãy về.”

Lưu Thành Vũ là người thành thật, vui vẻ nói: “Vâng, ta cũng đang đói bụng đây.”

“Vậy thì mau về nhà nấu cơm thôi.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

La Vân Khỉ nhanh nhẹn khóa cửa tiệm, nhặt ít rau cần dùng cho bữa tối rồi thu vào không gian, ôm Hàn Dung cùng mọi người quay về nhà.

Vừa mới rời đi, xe ngựa của Phương Lộc Chi đã dừng lại trước cửa tiệm.

Trong xe, Phương Lộc Chi vén rèm, thấy cửa tiệm đóng chặt, không khỏi thất vọng.

Hoàng Oanh Oanh tò mò nhìn một cái, hỏi: “Biểu ca, huynh nhìn gì thế?”

Giọng Phương Lộc Chi mang theo vài phần buồn bã: “Không có gì.”

Hoàng Oanh Oanh chu môi: “Muội thấy huynh có vẻ không vui? Nhưng huynh là Á nguyên – đỗ hạng nhì mà, chẳng phải rất đáng mừng sao?”

Phương Lộc Chi ậm ừ “vui” một tiếng, rồi khép mắt lại.

Trước kia điều hắn mong mỏi là vị trí Giải nguyên, giờ lại để Hàn Diệp đoạt mất, hạng nhì này nhìn sao cũng thấy chua chát.

Trái lại, Hàn Diệp thì trong lòng rộn ràng hân hoan, vừa bước chân vào nhà liền chạy ngay tới phòng bếp nhóm lửa, Lưu Thành Vũ cũng vì phấn khích mà thao thao kể đủ thứ chuyện trên đường đi, càng nói càng hăng, lại nhắc đến Phương Lộc Chi cùng biểu muội của hắn – Hoàng Oanh Oanh.

Hàn Diệp không muốn nghe đến cái tên ấy, liền khẽ ho một tiếng. Lưu Thành Vũ lại không hiểu ý, vẫn hăng say kể với La Vân Khỉ.

La Vân Khỉ thì không mấy để tâm, dù sao Phương Lộc Chi là công tử huyện lệnh, lại là đồng khoa dự thi với Hàn Diệp, ở cùng một khách đ**m cũng là chuyện thường.

Vừa nhặt rau, nàng vừa nói: “Không ngờ các chàng lại ở cùng một chỗ. Khi hắn rời đi, ta cũng ra tiễn, còn đưa cho họ một quả dưa hấu to. Không biết lần này hắn có được lên bảng vàng không?”

Thấy La Vân Khỉ nói nhẹ bẫng như thế, Hàn Diệp ngược lại cảm thấy mình nhỏ nhen.

Hắn liền hắng giọng nói: “Phương công tử đỗ hạng nhì – Á nguyên, cũng xem như không tệ.”

Khóe môi La Vân Khỉ cong lên, nụ cười có phần đắc ý: “Nhưng sao sánh được với Giải nguyên nhà chúng ta. Thiếp biết lần này chàng chắc chắn đỗ cao. Đợi sang xuân năm sau dự Hội thí, rồi vào Điện thí, đến lúc ấy, chàng ắt sẽ được thăng tiến như diều gặp gió.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 218



Nhìn nụ cười rạng rỡ nơi gương mặt La Vân Khỉ, bao nhiêu mỏi mệt và căng thẳng mấy ngày nay của Hàn Diệp như tan biến sạch.

Không nhịn được hắn cũng cười theo, cố ý hỏi: “Nếu ta thi Hội không đỗ thì sao?”

“Sao lại không đỗ? Dù người khác trượt, chàng cũng sẽ đỗ.”

La Vân Khỉ lấy một lá rau khẽ gõ lên trán hắn, rồi thầm bổ sung trong lòng: Dù gì đây cũng là kịch bản nam tần của chàng.

Biết đâu khi ấy siêu thị sẽ thăng liền vài cấp, đến lúc ấy cho dù có phải chia tay Hàn Diệp, cũng không sợ hắn giảm thiện cảm với mình. Biết đâu hắn lại còn vui mừng, mong được hòa ly với nàng thì sao.

Nghĩ tới cảnh hắn cùng công chúa song túc song phi, trong lòng La Vân Khỉ chợt dâng lên chút chua xót. Nhưng vừa nghĩ tới mình sẽ sở hữu siêu thị cấp 7, cấp 8 siêu mạnh, sáng dậy thấy mỹ nam, tối đếm tiền mỏi tay, nàng liền cảm thấy cân bằng trở lại.

Hàn Diệp ngẩng đầu, vừa hay thấy nét mặt La Vân Khỉ thay đổi liên tục, khi thì mừng rỡ, khi thì sầu lo, không khỏi thắc mắc.

“Nương tử, nàng sao thế? Không khỏe ở đâu à?”

La Vân Khỉ lập tức hoàn hồn, bật cười nói: “Không sao. Để thưởng cho chàng đỗ Giải nguyên, tối nay thiếp sẽ nấu cho chàng một món mà chàng chưa từng được ăn.”

“Ồ? Là món gì vậy?”

“Giờ chưa thể nói cho chàng biết được, thời gian cũng không còn sớm, chàng mau đi đón tiểu Hàn Mặc đi.”

Thấy tiểu thê tử thần thần bí bí, Hàn Diệp không khỏi cong môi cười nhẹ.

“Được, vậy ta xem nàng có thể nấu ra món ngon gì khiến người ta kinh ngạc.”

La Vân Khỉ khẽ ngẩng cằm, mỉm cười đáp: “Cam đoan khiến chàng há hốc miệng cho xem.”

Thấy La Vân Khỉ tâm tình tốt, Hàn Diệp cũng vui vẻ theo, bèn gọi Lưu Thành Vũ cùng đi đón Hàn Mặc.

Bên này, La Vân Khỉ cũng tất bật bắt tay vào chuẩn bị. Quê nàng vốn có một món ăn dân dã mà ngon tuyệt – gọi là "nồi gang om", có thể om sườn heo, cũng có thể om ngỗng lớn, nhưng nàng lại đặc biệt thích món sườn om cá chép. Xung quanh nồi lại dán thêm mấy miếng bánh ngô to bản, hương vị quả thực khiến người ta không thể chối từ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa khéo lần này siêu thị thăng cấp, gia vị cũng đầy đủ cả, khiến nàng nổi hứng muốn thử xem sao.

Nàng chặt sườn thành từng khúc, ngâm trong nước lạnh để lọc sạch máu, cá chép thì moi sạch nội tạng, rửa đi rửa lại mấy lần, sau đó bắt đầu xào gia vị trong nồi. Đợi hương thơm dậy lên, nàng bỏ sườn vào xào cho săn, thêm nước dùng, rồi mới cho cá chép và miến to bản vào.

Nêm nếm nước súp xong xuôi, La Vân Khỉ vội nhào bột ngô, để bánh được dai hơn nàng còn trộn thêm ít bột mì trắng, vo thành từng miếng bánh.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Bên này, hương thơm từ trong nồi đã bắt đầu lan tỏa khắp nơi, Hàn Dung không khỏi hít hít mũi nhỏ.

“Tẩu tẩu ơi, thơm quá chừng!”

“Lát nữa ăn còn thơm hơn nhiều.”

Vừa nói, La Vân Khỉ vừa mở nắp nồi, dán từng miếng bánh lên thành nồi. Đúng lúc ba người Hàn Diệp trở về, món ăn cũng gần hoàn tất, hương thơm ngào ngạt lan tận đầu ngõ.

Vừa bước vào cửa, Hàn Mặc đã reo to: “Thơm quá đi mất!”

La Vân Khỉ nhìn cậu, cười tươi nói: “Mũi của đệ đúng là thính thật đấy.”

Hàn Mặc lập tức đáp: “Không phải mũi đệ thính đâu, là tại món của tẩu nấu cái nào cũng thơm cả.”

La Vân Khỉ trêu đùa: “Chẳng lẽ cái tài dẻo mồm này là do phu tử dạy cho đệ sao?”

Hàn Mặc mặt đỏ lựng, vỗ n.g.ự.c nói: “Đệ nói toàn là thật lòng, tẩu tẩu không tin đệ sao?”

“Tẩu tẩu tin chứ, mau đi rửa tay đi.”

Thấy Hàn Mặc có chút ngượng, La Vân Khỉ cũng không đùa thêm nữa.

Hai huynh đệ Hàn gia chỗ nào cũng tốt, chỉ là da mặt mỏng quá. Nàng không khỏi liếc nhìn Hàn Diệp một cái.

Chỉ thấy người kia đứng thẳng tắp trước cửa, đôi mắt như cười như không, chăm chú dõi theo phía này…
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 219



Một bữa cơm khiến cho Lưu Thành Vũ cùng hai đứa nhỏ không ngớt lời khen ngợi.

Gia vị nơi cổ đại vốn dĩ đơn sơ, nay lại lần đầu tiên được nếm thử món ngon lạ miệng đến thế, thậm chí còn ngon hơn cả món cay tê thời hiện đại gấp bội phần.

Hàn Diệp cũng gật đầu lia lịa, chỉ là bản tính hắn điềm đạm, không biểu hiện quá rõ ràng.

Sau khi dùng cơm xong, Lưu Thành Vũ muốn trở về. Dẫu sao cũng rời võ quán mấy ngày rồi, trong lòng nhớ nhung, muốn quay về xem xét một phen. La Vân Khỉ khuyên hắn ở lại một đêm, nhưng hắn không thuận, đành để tùy ý vậy.

Thu dọn bát đũa xong, trời cũng đã tối đen. Mặc cho cái nắng hè còn hừng hực, nhưng đêm thu lại dịu mát vô cùng. Hàn Diệp ngồi một bên hỏi han chuyện học hành của Hàn Mặc, còn Hàn Dung thì ngồi xổm chơi đùa với đàn kiến dưới đất.

Phía sau làn khói bếp lượn lờ, ánh sáng lấp lánh chiếu rọi cảnh tượng như họa, khiến lòng người cũng ấm áp.

Một màn sum vầy như thế, lại khiến La Vân Khỉ nhớ đến mẹ nơi hiện đại xa xăm.

Tính ra cũng đã hơn nửa năm trôi qua, chẳng rõ thân thể mẹ hiện giờ ra sao, có phải rất nhớ nàng, có phải từng lén khóc một mình trong những đêm không người?

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng mới lên nơi chân trời, La Vân Khỉ khẽ thở dài một tiếng.

Hàn Diệp đi tới, xốc áo rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Nương tử, nàng đang nghĩ gì thế?”

La Vân Khỉ tựa đầu lên vai hắn, chậm rãi nói: “Thiếp đang nhớ đến mẫu thân.”

Hàn Diệp tưởng nàng nói đến La phu nhân, liền vòng tay ôm lấy vai nàng an ủi.

“Hiện giờ chúng ta sống hạnh phúc như thế, mẫu thân nơi cửu tuyền ắt hẳn cũng thấy yên lòng. Nàng đừng quá muộn phiền.”

La Vân Khỉ khẽ ừ một tiếng, không nói thêm nữa.

Hai người ngồi yên lặng ngoài sân, cho đến khi Hàn Mặc và Hàn Dung về phòng nghỉ, La Vân Khỉ mới sực nhớ đã khuya rồi, nên phải đi nghỉ ngơi.

Nàng vội chỉnh lại y phục, đứng dậy nói: “Hôm nay chàng đừng đọc sách nữa, mấy ngày qua cũng đã mệt rồi, đi nghỉ sớm một chút đi.”

Hàn Diệp bỗng nắm lấy tay nàng, ánh mắt thâm tình: “Ta muốn nương tử ở bên ta đêm nay.”

La Vân Khỉ lập tức nhớ đến lời hắn đã nói vào đêm trước lúc lên đường — nếu hắn được Giải Nguyên, thì nàng sẽ là phần thưởng của hắn…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“A… chuyện đó… Hôm nay chàng mệt rồi, để mai thiếp sang hầu chàng được không?”

Nói rồi toan quay đi, nhưng eo đã bị Hàn Diệp ôm chặt lại.

Hắn ghé sát tai nàng, giọng nói dịu dàng như làm nũng: “Không chịu, ta muốn đêm nay cơ…”

Thân thể La Vân Khỉ nhỏ nhắn, sao có thể chống đỡ nổi sức lực của Hàn Diệp, lập tức bị hắn bế bổng lên.

“A! Mau thả thiếp xuống!”

La Vân Khỉ kinh hô, cúi đầu níu lấy tay Hàn Diệp, thì đúng lúc ấy, cổng sân bất chợt mở ra.

Có người hỏi: “Đây có phải là nhà của Hàn Diệp không?”

La Vân Khỉ giật mình, vội vàng đẩy Hàn Diệp ra.

Nàng vuốt lại tóc tai rồi bước ra trước hỏi: “Ngươi là… Tào tẩu tử?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Trăng đã lên cao, dù ánh sáng lờ mờ vẫn đủ để nhìn rõ khuôn mặt người. Vừa ra tới cổng, La Vân Khỉ liền nhận ra người đến.

Hai phu thê họ Tào đều đến, phía sau còn có một phụ nhân ngoài ba mươi, cùng một bé gái chừng bảy tám tuổi.

“Chư vị đây là…?”

Tào tẩu tử vừa trông thấy La Vân Khỉ, sắc mặt liền rạng rỡ.

“Xem ra không tìm nhầm rồi, may quá. Vị này là nhị di nương của Hàn Diệp, tìm các ngươi khắp thôn. Ta từng nghe Tường Vi nhắc sơ qua chỗ ở của các ngươi, nên dẫn đường thử xem, không ngờ thật sự tìm được.”

Người phụ nữ kia bước lên mấy bước, lập tức ôm chầm lấy Hàn Diệp, khóc nức nở.

“Hàn Diệp… con lớn thế này rồi… còn nhận ra nhị di nương không?”

Hàn Diệp khẽ sững người, phải một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
 
Back
Top Bottom