Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 150



Nghe thấy Lục đại nhân triệu kiến, Hàn Diệp không dám chậm trễ, vội vàng theo vào.

“Không biết đại nhân gọi thảo dân vào có chuyện gì phân phó?”

Lục Hằng Thông khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Vừa rồi bản quan có gặp mặt Phương đại nhân, kẻ làm chứng kia thật sự nói rằng đã nhìn thấy bức họa trong tay ông ta lúc trời còn tối đen, chuyện này e là không ổn rồi.”

“Á!”

Hàn Diệp kinh hãi, hai mắt trừng lớn. “Sao có thể như vậy được?”

Lục đại nhân thở dài một tiếng: “Lão phu cũng cho rằng không thể, nên đã để hắn thử lại lần nữa, không ngờ đến cả quả trứng trong tay lão phu, hắn cũng nhận ra được rõ ràng.”

“Chuyện này…”

Hàn Diệp nóng ruột, lập tức “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống.

“Xin đại nhân cứu mạng! Thảo dân dám lấy tính mạng ra thề, nương tử của thảo dân tuyệt đối không phải yêu quái! Nếu nàng thật là yêu vật, thì thảo dân và tiểu đệ muội làm sao còn sống đến giờ?”

Lục đại nhân vội đỡ hắn dậy, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện yêu ma tinh quái, đúng là hoang đường, lát nữa lão phu sẽ đích thân đi gặp lại nhân chứng kia.”

“Đa tạ đại nhân!”

Hàn Diệp toan dập đầu tạ ơn, nhưng đã bị Lục đại nhân ngăn lại.

“Muốn bản quan ra mặt cứu lấy thê tử của ngươi, cũng chẳng phải chuyện khó, với chức quan của bản quan, đoán chừng Phương huyện lệnh cũng không dám nói gì. Chỉ là…”

Hàn Diệp trong lòng nóng như lửa đốt, vội hỏi: “Chỉ cần có thể cứu được nương tử, xin đại nhân cứ phân phó, thảo dân nguyện kiếp này kết thảo gánh ơn, lấy thân báo đáp!”

Thấy hắn đối với La Vân Khỉ tình thâm nghĩa trọng như vậy, Lục Hằng Thông trong lòng càng thêm mến mộ, vuốt râu nói:

“Được rồi, nếu đã vậy, ngươi hãy đáp ứng bản quan một chuyện.”

Hàn Diệp lập tức nói: “Xin đại nhân cứ nói, thảo dân không dám trái lời.”

Lục đại nhân nghĩ ngợi chốc lát, chậm rãi nói: “Tạm thời lão phu vẫn chưa nghĩ ra điều gì cụ thể, thế này đi — đợi ngươi thi đậu công danh rồi, chúng ta sẽ bàn tiếp.”

Hàn Diệp nghiêng mình hành lễ, trang trọng thưa: “Thảo dân nhất định sẽ dốc toàn lực, thi đỗ công danh, để báo đáp đại ân của đại nhân.”

“Hay lắm! Có một lời này của ngươi là đủ rồi. Ngươi cứ ở đây đợi một lát, lão phu sẽ đến gặp Phương huyện lệnh.”

Nói đoạn, Lục Hằng Thông liền cùng quản gia rời đi, tâm tình rõ ràng khoan khoái.

Từ cửa phụ bước vào hậu viện huyện nha, thì thấy Phương huyện lệnh cũng đang sốt ruột đi ra.

“Lục đại nhân, hạ quan đang định đi tìm ngài.”

“Ồ? Có chuyện gì vậy?”

Phương huyện lệnh đáp: “Vừa rồi hạ quan đã thử nghiệm lại với nhân chứng, đừng nói là đêm đen, dù là lúc trời chạng vạng tối, hắn cũng chẳng thể thấy được vật gì trong tay hạ quan cả.”

Lục Hằng Thông nhướng mày: “Nói vậy là hắn nói dối?”

“Đúng vậy. Hạ quan đã hỏi rõ, hắn khai tất cả đều do phụ tử La gia xúi giục.”

“Ồ? Không lẽ giữa họ và La tiểu nương tử có oán thù gì sao?”

Phương huyện lệnh liền đem chuyện lần trước kể lại cho Lục Hằng Thông nghe.

Lục Hằng Thông gật đầu: “Nếu là như vậy, thì ngày mai Phương đại nhân cứ thả người đi. Còn những người khác xử lý thế nào, cứ tùy Phương đại nhân định đoạt. Lão phu ở đây cũng mấy ngày rồi, đã đến lúc hồi triều phục mệnh.”

Nghe nói Lục Hằng Thông sắp rời đi, Phương huyện lệnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi người chuẩn bị rượu và món ngon đưa tiễn.

--------------------

Về phần Hàn Diệp, hắn không dám rời đi, cứ ở lại trong phòng Lục đại nhân chờ đợi, đợi mãi đến tận khi trời vừa hửng sáng mà vẫn chưa thấy người trở về.

Chỉ đành đi đi lại lại trong phòng, sợ rằng lỡ ngủ quên mà thất lễ.

Không ngờ, ngoài Hàn Diệp, lúc này còn một người nữa vẫn chưa ngủ — chính là Phương Lộc Chi.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 151



Vốn dĩ vụ án này chỉ cần do phụ thân hắn xử lý là xong, ai ngờ lại xuất hiện một vị tuần án đại nhân, khiến lòng hắn bồn chồn không yên.

Trong thoáng chốc, trà đã uống đến ba ấm, cuối cùng cũng từ tiểu tư nghe được tin tức — Lục Hằng Thông đã giao toàn bộ vụ án lại cho phụ thân hắn xử lý. Trái tim treo lơ lửng suốt đêm cuối cùng cũng được thả xuống.

Hành động của nhi tử, Phương phu nhân đều thu vào trong mắt, không khỏi thở dài, đuổi tiểu tư lui xuống, rồi kéo Phương Lộc Chi ra một bên.

“Lộc Chi à, mẫu thân biết La tiểu nương tử ấy là người hiểu lễ nghĩa, dung mạo đoan trang, nhưng dù nàng ta có tốt thế nào, thì cũng đã là người có phu quân rồi. Con là nhi tử của huyện lệnh, không thể hồ đồ mà làm ra chuyện gì vượt quá khuôn phép đâu đấy.”

Phương Lộc Chi bị mẫu thân nói vậy liền đỏ bừng mặt, ấp úng đáp: “Mẫu thân nói gì vậy, nhi tử chỉ là không muốn để oan uổng người tốt, làm tổn hại đến danh tiếng phá án của phụ thân thôi.”

Phương phu nhân nói: “Con là con của ta, tâm tư của con sao ta lại không hiểu? Mấy hôm trước con đòi vào Thiên Thừa thư viện, có phải cũng là vì La Vân Khỉ không?”

Phương Lộc Chi bực mình quay người lại: “Nàng ta có học ở thư viện đâu, con vì nàng ta mà vào đó làm gì? Hơn nữa thư viện cũng đã đóng cửa rồi, mẫu thân đừng nhắc nữa.”

Thấy nhi tử nổi giận, Phương phu nhân đành nuốt lời muốn nói vào lòng.

“Được được, con không có tâm tư gì khác thì ta cũng không nói thêm. Giờ cũng sắp đến mùa thi rồi, mẫu thân chỉ mong con học hành đàng hoàng, lấy được công danh trở về, đừng cả ngày rong chơi lêu lổng nữa.”

“Mẫu thân, con buồn ngủ rồi.”

Phương Lộc Chi không nhịn được kêu lên một tiếng, rồi cởi giày leo lên giường nằm xuống.

Phương phu nhân cũng hết cách, đành thở dài một tiếng, rời khỏi phòng.

------------------

Ngày hôm sau.

Công đường mở lại.

Nhân chứng do bị tra hỏi suốt đêm, vừa lên công đường liền khai ra mọi chuyện.

Phương huyện lệnh lập tức cho truyền phụ tử La gia tới, xử phạt hai phụ tử La Kim Quế ra trước cửa tiệm quỳ lạy nhận tội, thay La Vân Khỉ rửa sạch tiếng oan, trả lại thanh danh; còn hai nhân chứng thì mỗi người bị đánh roi hai mươi trượng, sau đó thả về.

Vừa ra khỏi nha môn, La Vân Khỉ không nhịn được mà hít sâu một hơi không khí trong lành.

Không khí tự do thật là dễ chịu!

Không ngờ cả nhà tuân thủ pháp luật, cuối cùng lại liên tiếp vướng vào chuyện quan phủ, đúng là khiến người ta cạn lời.

Hàn Diệp đã bước nhanh tới đón: “Nương tử!”

Thấy mi mắt hắn sưng đỏ, hiển nhiên một đêm không ngủ, La Vân Khỉ không khỏi xót xa.

“Thiếp đã nói không sao rồi, chàng cớ gì phải khổ đợi nơi đây?”

Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, giọng đầy tình cảm: “Ngày ta mang oan, nương tử đã vì ta mà bôn ba khắp nơi. Nay đổi lại là nàng, vi phu há có thể để nàng cô đơn chịu khổ nơi lao ngục?”

Nghe hắn nói, lòng La Vân Khỉ dâng lên một cơn ấm áp, hai người tay nắm tay trở về tiệm.

Không bao lâu, phụ tử La Kim Quế đã đến trước cửa, dáng vẻ ủ rũ cúi đầu. La Vân Khỉ hừ lạnh một tiếng, vốn không muốn nhìn đến họ, lần này La gia thật sự đã chọc giận nàng rồi. Dù Lý Thất có phải là người đó hay không, nàng cũng nhất định phải đi thử một lần.

Đang suy nghĩ, La Kim Quế đã cất giọng the thé la lớn:

“Thưa bà con cô bác, là lỗi của chúng ta! La Vân Khỉ không phải yêu quái, tất cả chỉ là chúng ta ăn nói bừa bãi!”

La Thiên Phúc cũng nói theo: “Chúng ta sai rồi, xin dập đầu tạ lỗi với La Vân Khỉ, nàng thực sự không phải yêu tinh gì cả.”

Hai phụ tử, người nói trước, người nói sau, chẳng bao lâu đã khản cả giọng. La Vân Khỉ trong lòng khoái chí, dù sao cũng cả một buổi sáng, để xem họ có thể cầm cự được bao lâu.

Nàng để Hàn Diệp về nghỉ ngơi, rồi cùng Tạ Tường Vi dựng lên một chiếc nồi nhỏ, nấu một chậu lẩu cay tê, vừa ăn vừa nhìn hai người ngoài cửa múa may như khỉ diễn trò.

Không ngờ hương thơm của món lẩu lại lan tỏa quá mạnh, chẳng mấy chốc đã thu hút một đám người vây lại.

La Vân Khỉ sợ lại sinh chuyện đàm tiếu, bèn cùng Tạ Tường Vi nhanh tay mang hết đồ vào hậu viện. Đến khi quay ra, phụ tử La gia đã sớm chuồn mất dạng.

Nhìn bóng dáng hai người dần xa, La Vân Khỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

“Tam muội, muội trông tiệm một lát, ta đi tìm Thành Vũ một chuyến.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 152



Rời khỏi cửa tiệm, La Vân Khỉ liền thẳng đường đến võ quán.

Lưu Thành Vũ đang c** tr*n luyện quyền giữa sân, thoáng trông thấy La Vân Khỉ liền vội vàng bước ra nghênh đón.

“Đại tỷ, sao tỷ lại tới đây?”

La Vân Khỉ liếc mắt vào trong sân:

“Lý Thất có mặt không? Ta muốn hỏi hắn vài câu.”

“Có, có, để ta gọi ngay cho tỷ.”

Lưu Thành Vũ không nói hai lời, lập tức gọi Lý Thất ra.

“Đại tỷ, tỷ tìm ta có chuyện gì sao?”

Lý Thất tính tình rụt rè, gãi đầu có chút thẹn thùng.

La Vân Khỉ đưa mắt đánh giá một lượt. Chỉ thấy Lý Thất vóc người gầy gò, mặt mũi thanh tú, trông thế nào cũng không giống kẻ sa vào cờ bạc. Huống chi, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Nàng khẽ lắc đầu, mỉm cười nói với cả hai:

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi dạo này các ngươi thế nào thôi.”

Lưu Thành Vũ hơi khó hiểu: “Đại tỷ, tỷ có chuyện gì cứ nói thẳng, Lý Thất là huynh đệ tốt của ta, ta tuyệt chẳng giấu giếm.”

“Thật sự không có việc gì, ta chỉ là đi ngang qua, tiện ghé xem một chút. Thấy các ngươi bình an là ta yên tâm rồi.”

La Vân Khỉ phất tay với cả hai, đoạn quay người rời đi.

Lưu Thành Vũ cùng Lý Thất đứng ở cửa, vẻ mặt còn ngơ ngác.

Ra khỏi hẻm nhỏ, La Vân Khỉ thầm nghĩ: “Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, chỉ là trùng tên thôi.”

Theo như cốt truyện trong sách, La gia cũng chỉ vênh váo được thêm chừng hai tháng nữa. Dù sao kết cục của bọn họ cũng là lưu lạc ăn xin, cần chi phải vội?

Nghĩ tới những dòng miêu tả thảm thương về La gia trong truyện, lòng nàng lại dần thấy thỏa mãn.

Giờ đây nàng đã được tuyên trắng án chuyện yêu quái, La gia dù có muốn gây chuyện thì cũng khó có thể làm nên trò trống gì.

Có vậy mới thấy, từ nay nàng bán hàng cũng chẳng cần lén lút giấu diếm nữa.

Trở lại tiệm, La Vân Khỉ lại bày ra đống hoa quả trước kia từng bị ép cất giấu. Tạ Tường Vi thì bận bịu thêu nhãn hiệu lên đôi giày của nàng, chẳng thèm hỏi một câu đồ từ đâu mà đến.

Một ngày trôi qua, nàng lại kiếm thêm gần trăm đồng tiền, lòng đầy phấn chấn với tương lai. Tối đến, nàng cầm áo lót mùa hè mà Tạ Tường Vi may cho hai đứa nhỏ, trở về nhà.

Hàn Mặc đã về trước, trông thần sắc có phần u ám.

La Vân Khỉ lấy làm lạ, kéo tay hắn hỏi:

“Sao thế? Ai chọc giận đệ rồi à?”

“Không sao mà, đệ vẫn ổn.”

Hàn Mặc gượng gạo cười một cái, trông chẳng tự nhiên chút nào.

La Vân Khỉ gặng hỏi cũng không ra, bèn đi tìm Hàn Diệp, nhưng hắn lại chẳng phát hiện tiểu đệ có gì khác thường, còn trách nàng nghĩ nhiều.

La Vân Khỉ đành chịu, dù gì cũng là tiểu thúc, nàng làm tẩu tử cũng không tiện dò xét sâu thêm.

Một đêm trong ngục, mệt mỏi khôn cùng. Ăn cơm xong, nàng định đi nghỉ, chợt nhớ ra áo mùa hè cho Hàn Diệp còn chưa cắt, bèn định đo người trước rồi để Tạ Tường Vi giúp cắt mẫu.

Vừa bước vào phòng Hàn Diệp, liền trông thấy trên bàn có một miếng ngọc bội sáng nước, thoáng nhìn đã biết giá trị không nhỏ, sắc mặt nàng bất giác trầm xuống.

Hàn Diệp lập tức đoán ra tâm tư nàng, vội đứng dậy nói:

“Nương tử, nàng chớ nghĩ nhiều. Khối ngọc này là do Lục đại nhân tặng. Nàng còn nhớ lần trước khi ta chưa đến trấn, có lần ta về nhà mà chẳng mang theo một đồng không?”

La Vân Khỉ chợt nhớ đến ngày nàng xuyên không tới đây — hôm ấy, Hàn Diệp trở về tay trắng. Theo trong sách, hắn đã gặp một kẻ ăn xin, đem hết tiền cho người ta, mà người đó thực ra lại là một vị đại quan. Lẽ nào chính là vị Lục đại nhân kia?

Chẳng mấy chốc, lời của Hàn Diệp đã chứng thực suy đoán trong lòng nàng. La Vân Khỉ liền hỏi đại nhân ấy họ gì, Hàn Diệp đáp: “Họ Lục.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 153



La Vân Khỉ lập tức hiểu ra.

Thì ra là Lục Hằng Thông!

Theo diễn biến cốt truyện, lão đúng là phải xuất hiện vào lúc này. Khác chăng là lần này lão tặng ngọc bội.

Nghĩ tới nhi nữ của lão về sau cũng là một mối đào hoa của Hàn Diệp, La Vân Khỉ bất giác thở dài.

“Nương tử, nàng sao vậy?”

La Vân Khỉ cố nở một nụ cười: “Không sao cả.”

Hàn Diệp liền kéo nàng ngồi xuống mép giường, nhíu mày hỏi:

“Chắc chắn nàng lại nghĩ ngợi lung tung rồi. Nếu nàng không thích ta giữ khối ngọc này, ngày mai ta sẽ trả lại cho Lục đại nhân.”

La Vân Khỉ lắc đầu yếu ớt:

“Không cần đâu.”

Mạch chính của truyện không thể cưỡng lại, có trả cũng chẳng ích gì. Chỉ cần hắn lên kinh, tất sẽ gặp Lục Vân Thải. Nghĩ đến tương lai không biết sẽ còn bao nhiêu nữ nhân vây quanh, La Vân Khỉ bỗng không còn tâm trạng may áo cho Hàn Diệp nữa.

“Nương tử, nàng rốt cuộc làm sao vậy?”

Thấy nàng không vui, Hàn Diệp chẳng còn tâm trí đọc sách.

“Thiếp không sao, chỉ muốn về phòng thôi.”

La Vân Khỉ quay người định đi về phía phòng hai đứa nhỏ, chợt thấy eo bị siết chặt — đã bị Hàn Diệp ôm lấy.

Hắn tựa đầu lên vai nàng, như một đứa nhỏ làm nũng.

Giọng mềm như tơ:

“Nương tử, đêm nay, nàng đừng đi được không?”

Hơi thở ấm nóng lướt nhẹ qua cổ, khiến La Vân Khỉ khẽ run lên, cố sức gỡ tay hắn ra, miệng thì oán trách đầy ngượng ngùng:

“Đáng ghét, đừng làm loạn.”

Hàn Diệp hai tay đan chéo, đã đem thân hình nhỏ nhắn yếu mềm của La Vân Khỉ ôm gọn vào lòng.

Giọng trầm thấp cất lên, mang theo một tia kiên định:

“Nếu vi phu không nhớ nhung nương tử, mới thực là có tật. Chẳng lẽ nương tử mong ta thành một thư sinh ngốc nghếch thật sao?”

La Vân Khỉ ngoái đầu liếc hắn một cái, ánh mắt chứa đầy trêu chọc:

“Chàng chẳng phải vốn là thư sinh ngốc nghếch đó sao?”

Tuy biết sớm muộn gì Hàn Diệp cũng sẽ có đoạn nhân duyên với Lục Vân Thái, nhưng trong lòng nàng vẫn không khỏi trách hắn vì đã nhận lấy ngọc bội kia.

Thực ra Hàn Diệp cũng không phải người hồ đồ, chỉ là đối phương nhiệt tình quá mức, hắn bất đắc dĩ mới nhận lấy.

Chỉ là nghĩ đến điều kiện mà Lục đại nhân chưa nói rõ, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy mình đã quá vội vàng mà đồng ý.

Sợ La Vân Khỉ lo lắng, hắn cũng không đem chuyện này nói ra.

Vốn là lúc xuân ý dạt dào, bỗng dưng nghĩ đến những chuyện kia, khiến không khí cũng dần trở nên lạnh nhạt.

Hắn chậm rãi buông nàng ra, ôn tồn nói:

“Hôm qua nàng ở nha môn một đêm, chắc chưa được ngủ yên. Nay hãy nghỉ sớm một chút.”

Nhìn ánh mắt hắn dần trở nên ảm đạm, lòng La Vân Khỉ không khỏi dâng lên một tia bối rối, nhưng vẫn mỉm cười đáp:

“Được, để thiếp đo cho chàng ít số đo, dạo này thời tiết oi bức, cũng nên đổi y phục mới. Ngày mai ta mang đến cửa tiệm nhờ Tạ Tường Vi cắt vải.”

Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ dịu dàng:

“Ta quanh quẩn trong nhà, chẳng thấy nóng mấy. Nàng đã vất vả nhiều rồi, chớ cứ mãi lo cho ta.”

Được hắn thấu hiểu, La Vân Khỉ chợt cảm thấy mọi vất vả đều đáng giá.

Nàng cúi đầu cười khẽ:

“Biết rồi, còn không mau quay người lại.”

Hàn Diệp vội vàng buông tay, đứng thẳng người, nhìn nàng bận rộn trước mặt, trong lòng lửa dục lại bùng lên, phải cố gắng lắm mới áp chế được.

Chỉ mong bản thân sớm ngày thành tựu, có thể cùng La Vân Khỉ song túc song phi, làm đôi lứa khiến cả thần tiên cũng phải ghen tị.

La Vân Khỉ thấy ánh mắt hắn không đúng, liền nhanh chân bỏ chạy.

Vừa bước vào phòng, liền nghe thấy âm báo tăng hảo cảm vang lên lần nữa.

Ngay sau đó, một âm thanh êm tai vang lên — hệ thống… lại thăng cấp rồi!
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 154



Lạy trời lạy đất! Vậy mà lại thăng cấp rồi!

La Vân Khỉ mừng rỡ xen lẫn kinh ngạc, vội vàng mở ngay ‘siêu thị’.

Chỉ thấy siêu thị lúc này lại có biến hóa mới, các giá hàng rộng hơn trước rất nhiều, mặt hàng cũng phong phú hơn hẳn. Không chỉ có thêm dưa chuột, mà còn xuất hiện cả cà chua, khoai lang, cải dầu và những loại rau củ khác.

Cá thịt cũng được bày lên đầy đủ, thậm chí còn có thêm cua và tôm lớn. Gia vị thì phong phú đến bất ngờ — không chỉ có nước chấm lẩu mà còn có cả bột thì là, mè xay... La Vân Khỉ bất giác nghĩ đến xiên thịt nướng, nước miếng suýt nữa thì trào ra như sông cuồn cuộn đổ xuống ba ngàn trượng.

Điều khiến nàng vui mừng nhất, chính là quầy thuốc nhỏ kia. Ngoài thuốc cảm và thuốc kháng viêm, còn có thêm các loại dược hoàn trị tỳ vị, thuốc trị tiêu chảy như Floxacine, và cả viên giảm đau Codeine.

Tuy trước mắt chưa cần dùng đến những thứ này, nhưng đây quả thực là một món bảo v*t t* l*n. Dù gì thì tây dược có hiệu quả nhanh chóng, có được những thứ này, bệnh nhẹ bệnh nhỏ trong nhà đều có thể tự mình xử lý.

Nàng còn phát hiện, rau củ và gia vị giờ đây không còn đơn lẻ từng gói như trước, mà mỗi loại đều có mười phần, sắp xếp gọn gàng theo từng nhóm. Rau quả thì được chất thành từng đống nhỏ, nhìn mà trong lòng khoan khoái không thôi.

La Vân Khỉ vì quá kích động mà cả đêm không chợp mắt. Cao hứng quá, nàng liền may xong luôn áo cho Hàn Diệp. Đợi khi nàng tỉnh lại, Hàn Mặc đã sớm được đưa đến học đường.

Nghe nói ba người chỉ qua loa lót dạ, La Vân Khỉ cảm thấy trong lòng áy náy, bất giác lại ngủ nướng thêm một hồi. Nàng vội vàng đem áo màu nguyệt bạch đưa cho Hàn Diệp thử.

Thấy đôi mắt đỏ hoe của La Vân Khỉ, Hàn Diệp đau lòng không thôi, trách yêu:

“Ta đâu có gấp mặc, sao nàng lại thức trắng đêm may áo chứ?”

La Vân Khỉ mỉm cười dịu dàng:

“Trời đã oi rồi, chàng chẳng thể cứ mặc áo dày mãi được. Mau lại đây, thử xem nào.”

Nói rồi liền định tháo áo ngoài của Hàn Diệp, thấy Hàn Dung đang ngồi trong viện nhìn cả hai, mặt Hàn Diệp thoáng ửng hồng, vội vàng nhận lấy y phục:

“Để ta tự làm.”

Chốc lát sau, hắn từ trong phòng bước ra.

“Vừa vặn lắm, vất vả cho nàng rồi.”

La Vân Khỉ ngẩng đầu lên, trước mắt không khỏi sáng bừng.

Chỉ thấy Hàn Diệp một thân bạch y như tuyết, phong thần tuấn dật, thân hình cân xứng tôn lên vòng eo thon gọn và đôi chân dài, tựa tùng xanh trúc ngọc, dáng vẻ phiêu dật. Lại phối với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn tú vô song, chẳng khác gì một vị tiểu lang quân ngọc diện khiến người người si mê.

Hàn Dung há hốc miệng ngạc nhiên, giọng trẻ thơ vang lên:

“Oa! Đại ca thật là đẹp trai quá!”

Hàn Diệp khẽ cong khóe môi, bước tới xoa nhẹ đầu muội muội.

“Đều là công lao của tẩu tẩu muội cả đấy.”

La Vân Khỉ liền ôm lấy Hàn Dung, cười nói:

“Thiếp có công gì chứ, chẳng qua là chàng vốn đã đẹp sẵn rồi. Y phục của Dung Nhi cũng rất xinh đẹp đấy nhé.”

Hàn Dung lập tức vui vẻ, vỗ tay reo lên:

“Dung Nhi cũng xinh, Dung Nhi cũng xinh!”

“Đều xinh cả, giờ thì chúng ta nên tới cửa tiệm thôi.”

La Vân Khỉ bế Hàn Dung định rời đi, Hàn Diệp vội ngăn lại.

“Nương tử, chẳng lẽ không ăn chút gì sao? Ta đã hâm nóng bánh hôm qua rồi.”

La Vân Khỉ đang trong cơn hưng phấn, vốn chẳng muốn ăn gì, liền lắc đầu:

“Thiếp không đói. Chàng cứ yên tâm đọc sách đi. Giờ trời ban ngày đã dài, thiếp về có thể muộn một chút. Đừng quên đến đón Hàn Mặc nhé, thiếp đi trước đây.”

Thấy La Vân Khỉ luôn nghĩ đến đệ đệ và muội muội mình như vậy, lòng Hàn Diệp dâng trào một cảm giác biết ơn không nói nên lời.

Lại nhìn cây trâm gỗ cài trên tóc nàng, bất giác thấy xót xa.

Từ đầu đến cuối, chỉ có La Vân Khỉ vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, còn hắn thì chẳng khác nào phế nhân, chỉ biết ôm sách đọc c.h.ế.t đi sống lại, chỉ mong mùa thu sớm đến, để có thể tranh lấy công danh.

Lúc này, La Vân Khỉ đã đến cửa tiệm. Tạ Tường Vi vì đôi giày bán rất chạy, dạo này càng thêm siêng năng, mỗi ngày đều đến rất sớm.

Thấy La Vân Khỉ liền chạy ra đón:

“Đại tỷ, tỷ đến rồi à?”

“Ừ.”

La Vân Khỉ vừa liếc mắt nhìn vào trong tiệm, liền phát hiện Tạ Tường Vi hôm nay chẳng ngờ lại mang tới hơn mười đôi giày.

Nàng không nhịn được bật cười:

“Lẽ nào ngoài Tào tẩu tử, muội lại tìm thêm tiểu công khác rồi sao?”

Tạ Tường Vi mím môi cười duyên:

“Chuyện gì cũng chẳng giấu nổi đại tỷ. Trong thôn dẫu bận mùa vụ, nhưng người nhàn rỗi vẫn không ít. Muội thấy giày bán chạy, liền tìm thêm hai tẩu tử nữa giúp một tay.”

Nói rồi chỉ tay về phía giỏ vải vụn bên cạnh:

“Muội cũng đã lên chợ lấy hàng về, còn để lại bạc cho chưởng quỹ. Chẳng thể cứ để đại tỷ mãi thay muội gánh lấy cái nhân tình này được.”

Thấy Tạ Tường Vi làm ăn khấm khá, La Vân Khỉ tự nhiên cũng mừng rỡ khôn xiết, vỗ nhẹ lên vai nàng một cái, cười mắng:

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, giờ còn học cách tính toán với tỷ tỷ rồi sao?”

Liếc qua mấy kiểu giày của Tạ Tường Vi, nàng hơi cau mày:

“Chỉ là dạo này tiết trời nóng dần, nếu còn làm giày dày như thế này, e rằng không dễ bán. Hôm nay tỷ sẽ dạy muội làm một kiểu khác.”

“Thật sao? Đại tỷ còn biết móc kiểu giày khác ư?”

“Đương nhiên rồi, tỷ còn biết móc cả dép nữa kìa.”

La Vân Khỉ đặt Hàn Dung xuống đất, sắp xếp qua chút hàng hóa rồi bắt đầu dạy Tạ Tường Vi móc dép. Quả thật nàng khéo léo lanh lợi, chưa bao lâu đã móc xong một đôi.

Nàng không nén được hưng phấn thốt lên:

“Đôi dép này thật tuyệt, so với kiểu trước mát mẻ hơn nhiều!”

La Vân Khỉ mỉm cười nói:

“Muội còn có thể thêm thắt hoa văn trên mặt dép nữa, ví như dùng vải vụn xoắn thành một đóa tường vi, khâu lên mặt hoặc mũi dép, sắc màu sẽ nổi bật hơn hẳn.”

Phải biết rằng, ở cổ đại, giày dép nếu không phải nhà phú hộ mới có thêu hoa thì đa phần đều đơn sơ, không có trang trí. Ý tưởng này của La Vân Khỉ khiến Tạ Tường Vi sáng bừng hai mắt.

Nàng nhanh nhẹn khéo tay, La Vân Khỉ vừa làm mẫu đôi chút, nàng đã hiểu ngay, lập tức chọn hai miếng vải vụn màu tươi, vo lại thành hai bông hoa nhỏ, khâu lên mặt dép, quả nhiên sắc giày rực rỡ hơn hẳn.

“Đại tỷ thật quá lợi hại!”

Tạ Tường Vi cầm đôi dép xem tới lui, chẳng bao lâu liền có người tới hỏi giá.

La Vân Khỉ lập tức mở giá mười đồng, người kia ngẫm nghĩ chốc lát liền móc tiền mua luôn.

Thấy thứ này dễ bán như thế, Tạ Tường Vi vội vàng ra ngoài mua thêm vài đôi đế giày đã được khâu sẵn, trở về chăm chú móc dép. La Vân Khỉ thấy nàng tập trung, liền ngồi sang một bên, vừa bán hàng vừa dạy Hàn Dung tính toán viết chữ.

Bỗng nghe từ xa vang lên tiếng bước chân dồn dập, không ngờ lại là Lưu Thành Vũ mồ hôi đầm đìa chạy tới.

“Nhị đệ, sao đệ lại đến đây?”

Lưu Thành Vũ lau mồ hôi, mặt đỏ bừng nói:

“Đại tỷ, chỗ tỷ có đồng tiền lẻ nào không? Có thể cho đệ mượn mười đồng được không?”

La Vân Khỉ hơi lấy làm lạ:

“Đệ cần tiền làm gì?”

Lưu Thành Vũ ấp a ấp úng đáp:

“Mẹ của Lý Thất bệnh rồi, muốn có ít tiền mua thuốc.”

La Vân Khỉ vẫn luôn có cảm tình với đứa nhỏ đó, lập tức lấy ra hai mươi đồng đưa cho:

“Mẹ hắn khó ở chỗ nào? Tỷ đây còn có mấy thứ thuốc.”

“Đệ cũng chẳng rõ, để đệ về hỏi kỹ lại đã.”

Lưu Thành Vũ tuy học võ, nhưng tính tình vội vàng hấp tấp chẳng đổi, cầm lấy tiền liền chạy vội đi.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 155



La Vân Khỉ khẽ gọi một tiếng, nhưng hắn lại chẳng hề ngoảnh đầu, nàng đành thôi không gọi nữa.

Tạ Tường Vi đứng bên cạnh, thì thầm than phiền:

“Chuyện gì vậy chứ? Vào võ quán kết giao được mấy người, thế mà thân thiết còn hơn với tỷ muội trong nhà.”

La Vân Khỉ mỉm cười, chậm rãi nói:

“Thành Vũ đang độ tuổi kết bạn lập chí, quen biết thêm mấy người cũng tốt. Xưa có câu: ‘Thêm bạn, thêm đường đi’.”

Tạ Tường Vi tuy gật đầu, song vẫn không khỏi lo lắng:

“Nói thì là vậy, nhưng nhị ca vốn tính tình ngay thẳng đơn thuần, chỉ sợ kết giao phải hạng người không tốt.”

La Vân Khỉ cười dịu dàng:

“Ta thấy tiểu tử Lý Thất kia cũng không tệ. Thôi bỏ đi, có hai mươi đồng tiền thôi mà, đừng nghĩ ngợi nhiều.”

Nói xong liền kéo Hàn Dung đi học chữ.

Đến giờ ngọ, ba người nhóm bếp nấu nồi lẩu cay ở hậu đường.

Thêm vào vừng xay, hương vị rõ ràng thơm ngon hơn hẳn mấy hôm trước. Ngay cả Tạ Tường Vi – người vốn ít hứng thú với ăn uống – cũng không kìm được mà khen ngon liên hồi.

Chỉ là, La Vân Khỉ vẫn thấy chưa trọn vẹn.

Nếu có thêm vài lát thịt dê hoặc thịt bò thì thật là hoàn hảo, có thể làm xiên nướng hoặc nổi lẩu. Mỗi khi nghĩ đến, nước miếng nàng đều không kìm được mà chảy ra.

Vừa trở lại tiền đường, liền thấy trước cửa lại tụ đông không ít người, ai nấy đều bàn tán không thôi, hỏi trong phòng đang nấu món gì mà thơm đến thế.

La Vân Khỉ không khỏi đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: từ nay về sau tuyệt đối không thể ăn trong tiệm nữa, bằng không chẳng biết sẽ lại truyền ra lời đồn gì, nàng cũng không muốn lại bị gọi vào nha môn.

Một ngày trôi qua yên ổn, về đến nhà, La Vân Khỉ hầm một nồi sườn, nói là mua ở chợ để tránh Hàn Diệp nghi ngờ.

Hàn Mặc vốn rất thích ăn sườn, vậy mà hôm nay lại chẳng mấy hứng thú, ngược lại còn trầm mặc hơn cả mấy hôm trước.

Hàn Diệp cũng nhận ra điều bất thường, gặng hỏi nửa ngày cũng không moi được gì, không khỏi cau mày, đôi mày kiếm nhíu chặt:

“Đứa nhỏ này rốt cuộc làm sao vậy?”

La Vân Khỉ cũng trăm mối không thông, suy nghĩ rồi nói:

“Hay là tiên sinh ở học đường đã trách mắng gì đó? Mai chàng tiện đưa đệ ấy đi học thì hỏi thử xem.”

Hàn Diệp gật đầu:

“Được, mai ta sẽ hỏi thử xem ở trường có chuyện gì.”

Lúc hai người đang nói chuyện, Hàn Mặc trong phòng đã đốt nến, ngồi đọc sách bên ánh đèn.

Từ khi đến học đường, mỗi ngày Hàn Mặc đều chuyên tâm viết chữ đọc sách, không còn chạy nhảy như trước, vẻ nghiêm túc khiến ngay cả Hàn Diệp cũng cảm thấy hổ thẹn.

Chỉ là khổ cho La Vân Khỉ, bận trước bận sau, phải lo chu toàn cho hai kẻ đọc sách trong nhà.

Thấy nàng ngày càng gầy đi, Hàn Diệp không khỏi xót xa, đưa tay kéo nàng vào lòng.

Hai người cứ thế lặng lẽ đứng trong sân, tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi.

La Vân Khỉ nhẹ khép mắt, như thể sắp ngủ, nhưng trong lòng vẫn nghĩ vẩn vơ: lần nâng cấp siêu thị tiếp theo không biết sẽ có thứ gì bất ngờ? Liệu có thể ăn lẩu hay thịt nướng không?

Bỗng thấy dưới chân nhẹ bẫng, nàng giật mình kêu khẽ.

Chưa kịp phản ứng, người đã bị Hàn Diệp bế ngang lên, theo bản năng nàng liền vòng tay ôm lấy cổ hắn.

“Chàng… chàng làm gì vậy?”

Hàn Diệp khẽ cười, giọng trầm thấp thì thầm bên tai:

“Ta muốn cùng nàng đàm đạo dưới ánh nến.”

“Không… không cần đâu, ta phải quay về rồi…”

“Về đâu chứ?”

Hắn bật cười, chẳng đợi nàng phản kháng, đã ôm nàng đi thẳng vào phòng mình.

Khuôn mặt La Vân Khỉ lập tức đỏ bừng.

Tiểu oan gia này, rốt cuộc là nhịn không nổi nữa sao?

Phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến vị Cửu công chúa trong tương lai – người mà nàng không thể chống lại – La Vân Khỉ không dám dấn thân quá sâu, vội vã ôm lấy bụng, viện cớ:

“Chàng… chớ làm càn, vết thương của thiếp vẫn chưa lành hẳn đâu.”

Hàn Diệp gật đầu, giọng càng thêm dịu dàng:

“Ta biết, ta chỉ muốn cùng nàng tâm sự bên ánh nến.”

Hắn thổi tắt đèn, nằm xuống bên nàng.

La Vân Khỉ căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.

Lời của nam nhân sao có thể tin được? Ai mà tin, đúng là có quỷ.

May thay, Hàn Diệp không có hành động nào vượt quá giới hạn, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, để nàng gối đầu lên cánh tay mình.

“Dạo này nàng vất vả quá rồi, đêm nay đừng nghĩ gì cả, cứ ngủ cho ngon.”

Nói xong liền dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng nàng như dỗ dành hài tử.

Tiếng vỗ theo tiết tấu đều đặn khiến La Vân Khỉ dần thấy buồn ngủ, không kìm được mà rúc vào lòng hắn, thiếp đi trong mơ màng.

“Đừng…”

Nàng vội nắm lấy bàn tay đang không yên phận, khẽ khàng nói:

“Đừng mà… vết thương của ta vẫn còn đau…”

Hàn Diệp lập tức tỉnh táo, nụ hôn nóng bỏng chuyển thành dịu dàng trìu mến.

Chốc lát sau, hắn buông nàng ra, khẽ thì thầm bên tai:

“Xin lỗi nàng… ngủ ngon đi.”

Bàn tay ấm áp lại tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

La Vân Khỉ vừa cảm động, lại vừa thấy hổ thẹn.

Một nam tử đang độ tuổi tráng niên, lại cứ phải nhìn mà chẳng được chạm, chẳng phải là quá thiệt thòi cho hắn sao?

Nghĩ đến đó, nàng liền cắn môi, mặt đỏ như ráng chiều.

Nàng lại đang suy nghĩ vẩn vơ gì thế này...

Tương lai của hắn, há lại thiếu nương tử đâu, cớ gì mình phải bận lòng đến vậy...

Đang nghĩ ngợi m.ô.n.g lung, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng ngáy khe khẽ của Hàn Diệp, La Vân Khỉ không khỏi trợn trắng mắt.

Xem đi, người ta còn ngủ ngon hơn cả mình nữa kìa.

Nàng khẽ ngáp một cái, cũng theo đó mà đi gặp Chu Công.

Có lẽ bởi đêm nay ngủ ngon, nên sáng sớm hôm sau, La Vân Khỉ đã tỉnh giấc rất sớm.

Nàng phát hiện mình vẫn còn đang gối đầu lên cánh tay của Hàn Diệp, liền vội vàng ngẩng đầu lên.

Tên ngốc này, đến một chút cũng chẳng biết xoay trở, cánh tay giờ sợ là tê rần đến chẳng còn cảm giác rồi.

Ánh mắt nàng khẽ dời xuống gương mặt càng lúc càng tuấn tú của hắn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó gọi thành tên.

Hàn Diệp khi ngủ, hay có thói quen khẽ nhíu mày, giữa trán nổi lên một nếp nhăn hình chữ Xuyên. La Vân Khỉ không nhịn được, liền đưa tay muốn vuốt phẳng nếp nhăn ấy.

Không ngờ dù nàng động tác rất khẽ, vẫn khiến Hàn Diệp thức giấc.

Hắn mỉm cười nắm lấy tay nhỏ của nàng, dịu giọng nói:

“Trời hãy còn sớm, nàng cứ ngủ thêm một lát nữa đi.”

Nhớ đến nụ hôn đêm qua, khuôn mặt La Vân Khỉ lập tức đỏ bừng, nàng vội rút tay về, tim đập thình thịch, vội vàng bò dậy.

“Thiếp ngủ đủ rồi, dậy chuẩn bị cơm thôi.”

Hàn Diệp còn muốn ôm nàng thêm chút nữa, La Vân Khỉ đã nhẹ chân chạy mất.

Nhìn bóng dáng nàng thoắt cái đã biến mất như thỏ con, Hàn Diệp không khỏi bật cười bất lực.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 156



Dùng cơm xong, Hàn Diệp như thường lệ đưa Hàn Mặc đến học đường. La Vân Khỉ lo lắng cho tiểu thúc, vừa lề mề thu dọn phòng, vừa ngóng trông Hàn Diệp quay về, định hỏi rõ mấy ngày nay rốt cuộc là chuyện gì.

Vừa thấy Hàn Diệp bước vào cửa, nàng lập tức bước nhanh ra đón.

“Phu tử nói thế nào?”

Hàn Diệp đáp: “Không gặp được phu tử, Hàn Mặc cũng không cho ta đưa vào. Đứa nhỏ này mấy ngày nay lạ lắm.”

Trong lòng La Vân Khỉ đột nhiên lóe lên một từ — sớm yêu?

Nhưng chắc không phải. Thời nay tư thục khác hẳn hiện đại, trong trường học làm gì có nữ nhi, huống hồ Hàn Mặc còn nhỏ, nếu thực sự nghĩ mấy chuyện đó thì tâm trí trưởng thành quá rồi.

Thấy nàng nhíu mày suy nghĩ, Hàn Diệp lập tức bước tới trấn an.

“Đừng suy nghĩ lung tung, có lẽ là do việc học hành. Đợi khi nào nó chịu nói, tự nhiên sẽ kể cho chúng ta biết.”

La Vân Khỉ thở dài một tiếng. “Chỉ còn cách đó thôi.”

Sau đó trò chuyện thêm vài câu, nàng liền dẫn theo Hàn Dung đến cửa tiệm.

Nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện của Hàn Mặc, đang lo nghĩ không biết rốt cuộc đứa nhỏ có chuyện gì, thì bất ngờ có người chạy xộc vào tiệm.

Xem chừng là một kẻ tầm bảy, tám tuổi, ăn mặc giống quản sự, vừa vào đã hỏi: “Ngươi là tẩu tử của Hàn Mặc phải không? Hàn Mặc xảy ra chuyện rồi.”

La Vân Khỉ giật mình, vội vàng nắm lấy tay hắn hỏi: “Hàn Mặc làm sao?”

Người nọ thở hổn hển nói: “Nó đẩy một đứa trẻ ngã, làm trầy mặt người ta. Bên kia đang náo loạn đòi bồi thường. Hàn Mặc bảo ngươi ở đây, phu tử sai ta tới gọi.”

Lông mày La Vân Khỉ lập tức nhíu chặt — Hàn Mặc vốn không phải đứa bốc đồng, nếu ra tay chắc chắn có nguyên do.

“Được, ta theo ngươi đến xem.”

Nàng dặn dò Tạ Tường Vi mấy câu rồi lập tức theo người kia đi.

Vừa vào Thư Hải thư viện, liền thấy Hàn Mặc đang đứng ở góc tường.

La Vân Khỉ vội vã bước tới, ôm Hàn Mặc vào lòng.

“Đừng sợ, tẩu tử đến rồi. Nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì?”

Hàn Mặc mặt lạnh như băng, nói: “Tẩu tử, đệ không sai, là hắn mắng đệ trước.”

Bên cạnh còn có một phụ nhân ăn mặc sang trọng, đang ôm một đứa bé mập mạp, má phải quả thật bị trầy xước, chảy m.á.u một mảng.

Nghe La Vân Khỉ hỏi như vậy, phụ nhân kia lập tức đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt nàng mắng: “Một con nhà quê, chạy đến đây làm càn cái gì? Người ta mắng ngươi thì có quyền đánh người à?”

Phụ nhân tầm hơn ba mươi, thân hình mập mạp, mặt mũi đầy thịt, vừa nhìn đã biết không phải hạng nói lý.

Đối phó với loại người này, La Vân Khỉ cũng chẳng cần khách sáo.

Sắc mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi mở miệng chửi người thì là có lễ à? Đứa nghiệt chủng có mẹ sinh không mẹ dạy!”

Phụ nhân kia lập tức nổi giận, chỉ tay mắng: “Ngươi chửi ai hả?”

La Vân Khỉ lạnh lùng đáp: “Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?”

Nàng lập tức quay sang Hàn Mặc, nắm lấy tay Hàn Mặc mà hỏi: “Nó có đánh đệ không? Mấy vết thương mấy ngày trước trên người đệ, có phải cũng là do tên nghiệt chủng này làm ra?”

Thấy tẩu tử quan tâm mình như vậy, khoé môi Hàn Mặc run lên, “oa” một tiếng bật khóc.

“Tẩu tử, là bọn họ mắng ta trước, mắng ta là do hồ ly tinh nuôi! Ta còn định giảng lý với họ, nhưng bọn họ lập tức ra tay đánh ta.”

La Vân Khỉ đau lòng ôm chặt lấy Hàn Mặc, vỗ vỗ vai nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng khóc, nói cho tẩu tử biết, ai đã mắng đệ? Ai ra tay?”

Không phải chỉ vì bán chút đồ khác người khác thôi sao? Mấy kẻ này thật quá đáng. La Vân Khỉ giờ vô cùng nhạy cảm với ba chữ hồ ly tinh, vừa nghe đã thấy lửa giận bốc lên.

Hàn Mặc lau nước mắt, nghẹn ngào chỉ vào đứa bé mập kia: “Là hắn, còn có hai đứa nữa.”

“Gọi hết bọn chúng ra đây, cả phu tử của đệ nữa. Ta muốn xem thử là miệng ai dơ bẩn như vậy!”

Phụ nhân kia không phải kẻ dễ lùi, thấy La Vân Khỉ mở miệng là mắng mỏ, lập tức bước đến trước.

“Ngươi muốn phát rồ thế nào là chuyện của ngươi, trước tiên phải chữa thương cho con ta đã!”

Khoé môi La Vân Khỉ nhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Được thôi, để con ngươi cúi đầu xin lỗi đệ ta, có khi ta còn suy nghĩ lại.”

Thịt mỡ trên mặt phụ nhân run lên, phun nước miếng mắng lớn: “Ngươi nằm mơ đi!”

La Vân Khỉ mặt đầy khinh thường: “Không muốn xin lỗi thì đừng hòng ta bỏ ra một xu!”

“Ngươi dám!”

Nhà phụ nhân là lò mổ heo trong trấn, hầu hết thịt heo trong trấn đều do nhà nàng ta cung cấp, vốn là hạng bá đạo, vừa nghe vậy liền nhào tới túm tóc La Vân Khỉ.

La Vân Khỉ sống ở cổ đại bấy lâu, sớm đã có kinh nghiệm, vốn đã đề phòng, vừa thấy đối phương giơ tay, lập tức né sang bên rồi xoay người tung một cước.

Phụ nhân lập tức bị đá ngã lăn ra đất, thân hình vốn đã cồng kềnh, phải vất vả lắm mới lồm cồm bò dậy. Nhưng chưa đứng vững, lại bị La Vân Khỉ đá thêm một cước nữa.

Ăn đòn liên tiếp, phụ nhân kia lập tức ngồi phịch xuống đất gào khóc ăn vạ.

“Ôi chao, eo ta, có ai không! Có người đánh người đây này!”

Trong lúc nàng ta gào thét, thì phu tử và hai học sinh khác cũng đã được Hàn Mặc gọi đến.

Người đưa Hàn Mặc đến học đường hôm ấy chính là La Vân Khỉ, phu tử nhận ra nàng, vội vàng bước tới hoà giải:

“Hàn tiểu nương tử, Tần nương tử, xin mọi người bớt giận, ta đã răn dạy bọn nhỏ rồi, việc này… coi như bỏ qua được không?”

Phụ nhân kia vẫn ngồi bệt dưới đất, lắc lư m.ô.n.g mắng ầm lên:

“Bỏ qua cái gì mà bỏ qua, phu tử, ông phải phân xử cho ta! Nàng ta đánh ta đến không nhúc nhích nổi nữa rồi!”

La Vân Khỉ cười khẩy một tiếng, giọng lạnh lùng:

“Muốn giở trò ăn vạ? Ta không sợ đâu. Chẳng phải còn quan huyện đó sao? Ta không tin nơi này không có công lý!”

“Tần Tẩu tử à, mau đứng dậy đi thôi, đều là người trong trấn cả, việc này chi bằng cứ lấy nhỏ hoá không, hoá không thì cho qua vậy.”

Phu nhân phu tử từ hậu viện chạy ra, vội kéo phụ nhân kia dậy, rồi ghé tai nói mấy câu, sắc mặt người kia lập tức đổi khác.

Song miệng vẫn không chịu thôi, cứng giọng nói:

“Không được! Con ta bị tên tiểu tử Hàn Mặc đánh đến hỏng cả mặt. Nàng ta không chịu trả tiền chữa trị cũng được, nhưng con ta không thể mặc kệ!”

La Vân Khỉ khoanh tay trước ngực, thản nhiên đáp:

“Ta đã nói rồi, muốn trị thương thì được, nhưng phải để con ngươi cúi đầu nhận lỗi với đệ đệ ta trước. Bằng không, miễn bàn tiếp!”

Dứt lời, nàng lại xoay người nhìn về phía hai đứa trẻ bị Hàn Mặc dẫn đến.

“Các ngươi vì sao mắng Hàn Mặc? Mấy vết thương trên người nó rốt cuộc là do ai gây nên?”

Hai đứa trẻ vừa thấy La Vân Khỉ khí thế hừng hực, lập tức sợ tái mặt.

Phụ nhân thấy hai đứa có ý nhún, liền gằn giọng chen vào:

“Ngươi thôi cái trò đánh lạc hướng đi! Muốn bọn chúng xin lỗi thì trước tiên móc tiền ra trị thương cho con ta đã!”

“Nằm mơ giữa ban ngày!”

La Vân Khỉ kéo tay Hàn Mặc:

“Đi, chúng ta về nhà.”

Thấy La Vân Khỉ định rời đi, phụ nhân lập tức chắn ngang cửa, giang tay quát:

“Không được đi!”

Phu nhân phu tử hoảng hốt, vội kéo phụ nhân lại, nhỏ giọng khuyên can:

“Thôi đi, đều là chuyện trẻ con mà, cần gì phải làm lớn chuyện như thế?”

Rồi lại ghé sát tai nàng ta, thì thầm thêm:

“Nữ nhân này không dễ chọc đâu, nghe nói hôm qua mới từ nha môn huyện trở về, hơn nữa phu quân nàng từng g.i.ế.c người đấy.”

Phụ nhân nghiến răng ken két, nhân lúc đám người đông đúc, bất ngờ túm lấy cổ áo La Vân Khỉ, thét lớn:

“Tất cả tránh ra! Hôm nay lão nương nhất định phải phân xử rõ ràng với ả!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 157



La Vân Khỉ thần sắc lạnh nhạt, khí thế không hề suy giảm.

“Cho dù lão Thiên Vương có đến, ta cũng chỉ nói một câu: Muốn bạc, trước hết phải xin lỗi Hàn Mặc.”

Vừa thấy phụ nhân kia túm lấy tỷ tỷ mình, Hàn Mặc liền nhào tới, cúi đầu cắn mạnh một cái vào tay nàng ta.

“Không cho ngươi động vào tỷ tỷ ta!”

Phụ nhân kia đau quá liền buông tay.

Người trong thư viện vội chạy đến, nhanh chóng kéo hai bên ra.

Phụ nhân vốn quen thói ngang ngược, giờ liên tiếp bị ép phải nhún, mặt mũi lập tức đỏ như gan heo.

“Đồ họ La kia, ngươi cứ chờ đấy cho ta!”

La Vân Khỉ phủi lại vạt áo, hờ hững nhìn nàng, lạnh lùng nói:

“Không cần chờ, hôm nay phải xử cho xong việc này. Mau xin lỗi đệ ta đi.”

Thấy La Vân Khỉ lợi hại như thế, hai đứa trẻ khác sợ hãi đến run người, vội vàng cúi đầu nói lời xin lỗi:

“Chúng ta sai rồi, sau này sẽ không bắt nạt Hàn Mặc nữa.”

Nhìn y phục của hai đứa trẻ là biết bọn chúng không phải con nhà giàu có, La Vân Khỉ cũng chẳng có ý làm khó. Một khi đã nhận sai thì nàng cũng cho qua.

Dù sao trẻ con chơi cùng nhau, cũng khó tránh khỏi lúc va chạm.

La Vân Khỉ dịu giọng, đưa tay xoa đầu bọn trẻ, dịu dàng bảo:

“Biết sai là tốt. Chỉ cần các ngươi không bắt nạt Hàn Mặc nữa, đệ ta cũng sẽ không chấp nhặt đâu.”

Hai đứa nhỏ thấy nàng không hung dữ, lại càng có cảm tình, vội cúi đầu nói:

“Cảm ơn tỷ tỷ, chúng ta cam đoan sau này không bắt nạt Hàn Mặc nữa.”

“Vậy thì tốt, mau quay lại học hành đi.”

Nhi tử của phụ nhân kia định len theo sau lưng chúng mà đi, lại bị La Vân Khỉ đưa tay chặn lại.

Hôm nay mà để hắn chạy thoát, ngày mai Hàn Mặc lại bị ức h**p.

Ở thời cổ đại này, nàng chỉ có mấy người thân này thôi. Hơn nữa, Hàn Diệp là nam tử, lẽ nào lại đến thư viện vì vài chuyện lặt vặt này, chỉ có nàng – tỷ tỷ – mới ra mặt được.

“Không được đi.”

La Vân Khỉ tròn mắt, đôi mắt phượng bừng khí sắc lạnh, khiến đứa nhỏ sợ đến đứng như trời trồng.

Phụ nhân tức đến độ lại lao về phía nàng, bị người xung quanh giữ chặt không cho động thủ.

“Cũng chỉ là chuyện trẻ con thôi, Tần tẩu tử, thôi bỏ đi vậy.”

Phụ nhân biết mình không thể đánh được La Vân Khỉ, mặt mày càng thêm tức giận, như gan heo sắp nổ tung.

Miệng đầy nước bọt mắng lớn:

“Muốn con ta xin lỗi cũng được, nhưng ngươi phải đưa một trăm đồng chữa thương, một đồng cũng không thiếu!”

La Vân Khỉ cười khẩy – rõ ràng là muốn giở trò vòi tiền.

“Được thôi, chẳng phải một trăm đồng sao.”

Một trăm đồng chẳng đáng là bao với nàng, nhưng thể diện của đứa nhỏ thì không thể để mất.

Nàng thò tay vào trong áo, lôi ra đúng một trăm đồng tiền.

“Cho con ngươi quỳ xuống mà nói.”

“Dựa vào đâu mà bắt con ta quỳ?!”

La Vân Khỉ cười lạnh:

“Muốn lấy nhiều tiền như vậy, lễ tiết tất nhiên cũng phải khác biệt.”

Một trăm đồng, cũng đủ để phụ nhân kia bán không ít thịt lợn rồi.

Phụ nhân liếc nhìn đống tiền trong tay nàng, cắn răng một cái, đá mạnh vào nhi tử.

“Tần Trọng! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi!”

“Mẫu thân…” Tần Trọng rõ ràng không cam lòng, nhưng lại sợ bị mẹ đánh, đành quỳ xuống trước mặt Hàn Mặc.

“Xin lỗi Hàn Mặc, ta không nên mắng ngươi.”

Hàn Mặc mặt mày vẫn lạnh tanh, chẳng nói lời nào, chỉ thấy xót thay tỷ tỷ vì mất một trăm đồng tiền.

La Vân Khỉ khẽ vỗ vai đệ đệ, dịu dàng hỏi:

“Hàn Mặc, đệ có chấp nhận lời xin lỗi của hắn không?”

Hàn Mặc trầm mặc chốc lát, rồi gật đầu nhẹ.

“Tốt, vậy đệ quay lại học đi.”

Nói xong, La Vân Khỉ bước đến trước mặt phụ nhân kia, giơ tay đổ toàn bộ một trăm đồng tiền thẳng xuống đầu nàng ta.

“Được, tiền ta đã trả, từ nay hai bên coi như thanh toán xong.”

Phụ nhân bị ném đến ngẩn người, song vẫn cúi xuống nhặt tiền, đợi nàng ta nhặt xong, La Vân Khỉ đã rời đi từ lúc nào.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 158



Ra khỏi học đường, La Vân Khỉ hít sâu một hơi.

Tuy mất một trăm đồng có chút tiếc, nhưng ít ra hôm nay nàng đã giúp Hàn Mặc lấy lại mặt mũi. Dù ở thời đại nào cũng vậy, kẻ mềm sợ kẻ cứng, kẻ cứng lại sợ kẻ liều.

Nàng không chủ động gây sự, nhưng cũng không thể để người khác cưỡi lên đầu mà ức h**p.

Nhất là những người nàng coi là thân nhân và bằng hữu, bất kể ai bị bắt nạt, nàng cũng sẽ đứng ra vì họ.

Cùng lúc đó, phụ nhân béo kia cũng đã quay về sạp thịt.

Nàng kể lại chuyện cho trượng phu – Tần Tỏa Trụ – nghe, hắn liền nổi đóa:

“Một con đàn bà nông thôn mà dám vênh váo như thế? Ta phải đi tìm ả tính sổ!”

Phụ nhân vội kéo tay hắn lại:

“Khoan đã! Muốn đối phó với ả, chúng ta phải nghĩ cách. Nhà họ không dễ chọc đâu. Chàng từng nghe qua Thiên Thừa thư viện chưa?”

Tần Sở Trụ sững lại:

“Chẳng phải cái thư viện từng có vụ g.i.ế.c người sao? Nghe đâu giờ tan rã rồi.”

Phụ nhân nhìn quanh bốn phía, hạ giọng:

“Nghe nói người g.i.ế.c người chính là trượng phu của con đàn bà kia. Muốn báo thù, ta và chàng phải nghĩ cách khác.”

Tần Sở Trụ tay run lên, lập tức đặt con d.a.o mổ heo xuống.

Giết người thì hắn không dám đụng tới thật.

“Vậy nàng có cách gì hay không?”

Phụ nhân ngẫm nghĩ rồi nói:

“Nghe đâu ả ta mở một sạp rau ở chốn này, chúng ta có thể dùng chuyện làm ăn để chèn ép.”

“Nhưng nhà ta là bán thịt heo cơ mà.”

Phụ nhân hừ lạnh một tiếng:

“Chuyện ấy không sao. Ta nghe nói sạp của ả bán rẻ, khiến không ít tiểu thương trong chợ căm ghét. Chỉ cần chúng ta liên kết, mấy ngày bán phá giá, há lại sợ không trừng trị được ả?”

Tần Sở Trụ lại hỏi:

“Nhưng người ta cớ gì phải nghe theo lời chúng ta?”

“Vậy thì tối nay, ta sẽ làm một bữa cơm, mời hết đám tiểu thương tới một phen…”

Lúc hai người đang bàn mưu tính kế, thì La Vân Khỉ đã quay trở lại sạp rau.

Tạ Tường Vi đang trông Hàn Dung vui đùa, thấy nàng trở về liền vội vàng bước tới nghênh đón.

“Đại tỷ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Không có gì lớn, chỉ là hai đứa nhỏ cãi nhau thôi.”

La Vân Khỉ chỉ kể qua loa chuyện ở thư viện, cố tình lược bỏ đoạn xô xát và chuyện phải bồi thường, khiến Tạ Tường Vi nghe xong mới an lòng.

Chớp mắt trời đã sẩm tối.

La Vân Khỉ ôm Hàn Dung đi đón Hàn Mặc, trên đường về, Hàn Mặc mặt đầy áy náy.

“Tẩu tử, ta thật có lỗi với tẩu.”

La Vân Khỉ nắm tay hắn, mỉm cười dịu giọng:

“Có gì mà phải xin lỗi. Đánh kẻ ác thì phải bồi thường, là chuyện thường tình. Nhà mình đâu thiếu chút bạc đó. Nhưng sau này có chuyện gì thì nhớ nói sớm cho tẩu biết, nghe chưa?”

Hàn Mặc gật đầu, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.

“Nhưng đó là một trăm đồng lận… Tẩu tử phải làm lụng rất lâu mới kiếm được.”

“Không sao cả. Tẩu tẩu mỗi ngày cũng kiếm được hơn một trăm đồng mà.”

Vừa nói, nàng vừa lấy bạc trong n.g.ự.c ra cho hắn xem. Hàn Mặc nhìn mà nước mắt vẫn rơi không ngừng.

“Dù sao ta vẫn thấy có lỗi với tẩu.”

Thấy hắn cứ dùng tay áo chùi nước mắt loạn cả lên, La Vân Khỉ nhịn không được bật cười:

“Được rồi, đệ sắp lớn đầu đến nơi rồi, khóc nhè coi bộ ra sao? Mau nín đi. Nhưng chuyện hôm nay, ngàn vạn lần không được nói với ca ca đệ, nghe chưa?”

Hàn Mặc sợ Hàn Diệp biết sẽ mắng, vội gật đầu thật mạnh.

“Đa tạ tẩu tử, ta hiểu rồi.”

Hàn Dung cũng bắt chước gật đầu theo.

“Tẩu tử yên tâm, Dung Dung cũng không nói.”

“Ừm, ngoan lắm.”

La Vân Khỉ dịu giọng ứng một tiếng, dắt theo hai tiểu hài tử quay về nhà. Nào ngờ, về đến nơi thì Hàn Diệp vẫn chưa thấy bóng dáng đâu...
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 159



“Đại ca đâu rồi?”

Hàn Dung trợn tròn đôi mắt tròn xoe bước vào phòng, nhưng không thấy bóng dáng Hàn Diệp đâu cả.

La Vân Khỉ cũng lấy làm lạ. Hàn Diệp ở trấn này cũng chẳng có mấy người quen, chẳng lẽ đã về thôn?

Nàng vào trong tìm một vòng, cũng chẳng thấy tờ giấy nhắn nào, chỉ đành ngồi đợi.

“Không sao, lát nữa ăn cơm chắc đại ca ngươi sẽ về. Mau vào rửa tay đi.”

Hai đứa nhỏ vâng một tiếng, rồi chạy vào buồng rửa tay. La Vân Khỉ lấy chút thịt và một cây cải thảo lớn, xử lý xong thì bắt đầu nhồi bột làm bánh bao.

Mắt thấy trời sắp tối, La Vân Khỉ bắt đầu sốt ruột, nấu xong bánh thì vội ra trước cửa trông ngóng.

Mãi đến lúc trời hoàn toàn tối sầm, Hàn Diệp mới từ xa đi về.

Tuyết bạch sam y, thân hình cao ráo, giữa màn đêm vẫn nổi bật dị thường.

La Vân Khỉ vội chạy ra đón, giọng có chút giận dỗi:

“Chàng đi đâu vậy? Sao không để lại lời nào?”

“Chiều nay Quan Tuyết Yến đến tìm ta, nói mẫu thân nàng bệnh nặng, muốn đưa đi xem đại phu mà không tự cõng nổi…”

Hàn Diệp nói xong, ánh mắt quang minh chính đại, lại hơi lo lắng mà hỏi một câu:

“Nương tử, nàng... có phải giận rồi không?”

Sắc mặt La Vân Khỉ đã có chút không vui, nhưng nghĩ đến việc nhà họ Quan giờ đã tan tác, tôi tớ bỏ trốn cả, ngoài Hàn Diệp ra đúng là không còn ai giúp, giận cũng tan đi quá nửa.

Điều quan trọng là, Hàn Diệp không giấu nàng — nếu hắn không nói, nàng sao biết hắn đã đi đâu?

“Đã khám rồi sao? Ta đưa thuốc, chẳng lẽ cũng không đỡ à?”

Hàn Diệp gật đầu đáp:

“Ho thì đỡ nhiều, nhưng dạo gần đây lại phát thêm bệnh khác, chóng mặt mệt mỏi. Đại phu kê hai thang thuốc uống.”

“Ồ, vậy vào nhà đi, bánh bao chín từ nãy rồi.”

La Vân Khỉ "ồ" nhẹ một tiếng, xoay người trở vào trong viện.

Hàn Diệp nhìn theo bóng nàng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì.

Cơm nước xong xuôi, Hàn Diệp liền xắn tay rửa bát. La Vân Khỉ cũng chẳng ngăn cản, dù sao nàng nghĩ đến việc hắn ở cạnh mẫu tử Quan Tuyết Yến cả buổi chiều, trong lòng vẫn thấy khó chịu.

Hàn Diệp cũng biết mình làm chưa phải lẽ, dọn dẹp xong liền vào thư phòng đọc sách.

La Vân Khỉ mấy lần muốn qua nhắc hắn, giúp người cũng phải biết phân phải trái, nhưng lại thôi. Hàn Diệp cũng chẳng phải trẻ con, hắn tự khắc biết chừng mực. Chỉ sợ... là Quan Tuyết Yến tự mình đa tình.

Tưởng rằng Quan phu tử c.h.ế.t rồi, nàng ta sẽ thôi vọng tưởng. Nào ngờ... vẫn có thể tìm tới cửa.

Một đêm không lời. Hôm sau, La Vân Khỉ dậy sớm làm cơm xong xuôi.

Cơm nước vừa xong, Hàn Diệp muốn đưa đệ đệ đến học đường, La Vân Khỉ không thèm để ý tới hắn, chỉ dẫn Hàn Mặc và Hàn Dung đi thẳng.

Nhìn theo bóng lưng gầy gò của nàng, Hàn Diệp thở dài.

Chuyện hôm qua, thực sự là bất đắc dĩ. Quan Tuyết Yến vừa khóc vừa cầu xin, hắn sao có thể làm ngơ?

Dù hắn hận Quan phu tử, nhưng cũng biết đạo lý không nên lấy oán báo oán. Huống chi, giờ mẫu tử Quan gia đơn chiếc, cũng thực sự chẳng còn ai nương tựa.

Hắn cũng hiểu nỗi lòng của La Vân Khỉ: vì để hắn an tâm đọc sách, nàng chưa từng để hắn phải quản chuyện sạp hàng. Vậy mà hắn lại đi giúp người ngoài. Nếu nàng mà đối xử như thế với Phương Lộc Chi, e rằng hắn cũng chẳng dễ chịu nổi.

Hàn Diệp không khỏi âm thầm thề một câu:

Chuyện này chỉ lần này thôi, tuyệt không có lần sau!

Nào ngờ vừa quay lại phòng, Quan Tuyết Yến đã đến.

Hàn Diệp cau mày:

“Quan muội muội, có chuyện gì sao?”
 
Back
Top Bottom