Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 140



Lưu Thành Vũ gãi đầu cười ngốc nghếch:

“Hắn là Lý Thất đấy, đại tỷ biết hắn à?”

La Vân Khỉ liếc mắt nhìn thiếu niên kia, tuổi chỉ chừng mười bốn mười lăm, với vóc dáng gầy gò thế kia, làm sao lại là cao thủ sòng bạc trong lời đồn được? Huống chi cái tên Lý Thất cũng không hiếm, thiên hạ tên ấy chắc chẳng ít.

Nghĩ vậy, trong lòng nàng có phần thất vọng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa:

“Không quen biết, chỉ thấy hài tử này trông gầy quá, Thành Vũ, khi làm việc nhớ giúp đỡ nó nhiều một chút.”

Lý Thất nghe vậy, trong mắt lộ vẻ cảm kích, khẽ cúi đầu.

Lưu Thành Vũ cười hề hề:

“Đại tỷ nhìn sai rồi, chớ thấy hắn gầy mà coi thường, sức còn khỏe hơn cả đệ nữa đấy.”

Vừa nói vừa giơ tay vỗ nhẹ lên sau đầu Lý Thất:

“Còn không mau chào hỏi đại tỷ và tam tỷ đi.”

Lý Thất ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng:

“Chào Đại tỷ, chào tam tỷ.”

La Vân Khỉ mỉm cười dịu dàng:

“Chớ bắt nạt người ta, mau vào nghỉ ngơi đi, ta đi lấy dưa hấu, mọi người cùng ăn giải nhiệt.”

Lưu Thành Vũ vốn không biết thứ gọi là dưa hấu, Lý Thất lại càng chưa từng thấy. Cắn một miếng vào, chỉ thấy mát lạnh ngọt lành, nước dưa thanh mát lan khắp miệng, cả hai đều không nhịn được mà ăn từng miếng lớn.

Ăn xong, Lưu Thành Vũ lại hỏi thăm tình hình gần đây của Hàn Diệp, nghe La Vân Khỉ kể mấy hôm trước bị người của Lý gia đ.â.m lén, hắn liền nổi trận lôi đình, một mực đòi đi tìm Lý gia tính sổ. Mãi đến khi biết Ngô A Hương đã bị bắt, Lý thị cũng bị luận tội, hắn mới chịu thôi.

Thấy Lưu Thành Vũ lo lắng cho mình như vậy, La Vân Khỉ trong lòng cũng thấy ấm áp.

Ở hiện đại, nàng từng rất hâm mộ những ai có huynh đệ tỷ muội đông vui, gặp chuyện thì cả nhà cùng đứng ra. Còn nàng thì chỉ có người mẹ già bệnh tật. Nay có được huynh đệ tỷ muội dù không cùng m.á.u mủ, nhưng tình thân chân thật cũng chẳng kém.

Sợ Lưu Thành Vũ nghe mấy lời đồn ở chợ mà nổi nóng làm chuyện dại, La Vân Khỉ vội thúc hai người vác củi về sớm.

Nhìn bóng lưng Lưu Thành Vũ khuất dần, Tạ Tường Vi cười khẽ:

“Không ngờ nhị ca mới đi chưa đầy tháng, mà đã rắn rỏi lên thấy rõ.”

La Vân Khỉ gật đầu:

“Đúng vậy, nếu chịu khổ luyện thêm chút nữa, chưa biết chừng còn có thể thi đỗ võ trạng nguyên.”

Tạ Tường Vi mắt sáng lên:

“Thế thì hay quá! Nếu tỷ phu thi đỗ trạng nguyên văn, nhà ta chẳng phải có đủ văn võ song toàn rồi sao?”

Tiểu Hàn Dung cũng nhảy cẫng lên:

“Ta cũng muốn làm trạng nguyên! Ta muốn làm nữ trạng nguyên!”

Nhìn tiểu cô nương hồn nhiên phấn khích, La Vân Khỉ không nhịn được bật cười khanh khách. Bỗng nghe có tiếng người vang lên:

“Hai vị cô nương gặp chuyện gì mà vui thế? Nghe Hàn huynh nói mấy hôm trước La cô nương bị ả họ Lý kia ám hại, không biết nay đã khá hơn chưa?”

La Vân Khỉ ngẩng đầu, thấy người vừa tới là Phương Lộc Chi, vài ngày không gặp, hắn vẫn mang dáng vẻ nho nhã, bên cạnh là tiểu tư quen thuộc, nụ cười trên mặt vẫn ôn nhu như xưa.

Nghĩ đến bộ dạng ghen tuông của Hàn Diệp lần trước, La Vân Khỉ lập tức cảm thấy nên giữ khoảng cách.

Nàng thu lại nụ cười, chắp tay hành lễ:

“Đa tạ công tử quan tâm, vết thương của tiểu nữ đã không còn đáng ngại. Hôm nay công tử đến mua gì không?”

Phương Lộc Chi khẽ cười:

“Không mua gì cả, chỉ là rảnh rỗi dạo quanh. Gần đây nha môn đón một vị quan lớn, cả phủ đều bận rộn, hôm nay mới có dịp thong dong.”

La Vân Khỉ đối với chuyện trong huyện không mấy bận tâm, cũng chẳng muốn nhiều lời cùng Phương công tử.

Ánh mắt lướt qua liền thấy Tạ Tường Vi khẽ cúi đầu, bất giác trong lòng sinh ý.

Phương Lộc Chi tuy không phải hạng người khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là bậc tú tài, tính tình lại ôn nhã. Tạ Tường Vi xinh đẹp đoan trang, nếu hai người thành đôi, cũng là mối lương duyên xứng ý.

Nghĩ thế, nàng mỉm cười:

“Thì ra là vậy… Ồ, ta chợt nhớ ra có chút việc phải đưa Hàn Dung về nhà, không thể tiếp chuyện công tử được.”

Dứt lời liền nắm tay Hàn Dung bước nhanh ra khỏi cửa.

Tạ Tường Vi vội đứng dậy:

“Đại tỷ?”

La Vân Khỉ không quay đầu lại, chỉ kéo tiểu cô nương rời đi như gió.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 141



Nhìn bóng lưng mảnh mai khuất dần, Phương Lộc Chi không khỏi khẽ lắc đầu cười khổ.

Hắn chắp tay thi lễ với Tạ Tường Vi:

“Đã vậy, tại hạ cũng không làm phiền nữa. Tạ cô nương, cáo từ.”

Rời khỏi tiệm, tiểu tư lập tức nói:

“Công tử thấy không? Vừa thấy người đã chạy mất, sợ đến thế sao?”

Phương Lộc Chi khẽ cười:

“Ta thấy nàng đi lại nhẹ nhàng, nghĩ chắc vết thương đã lành. Biết thế là đủ, đi thôi, chúng ta dạo chợ một vòng.”

Tiểu tư bĩu môi, lẩm bẩm:

“Đủ mà còn rướn cổ ngó theo, coi chừng rớt luôn con mắt.”

Lúc này, La Vân Khỉ đã ra khỏi khu chợ.

Hàn Dung tò mò hỏi:

“Tẩu tử, chúng ta về nhà làm gì vậy?”

La Vân Khỉ nhìn nàng mỉm cười:

“Không có việc gì, chỉ là... tránh điều tiếng một chút.”

Hàn Dung ngây ngô hỏi tiếp:

“Tại sao phải tránh điều tiếng?”

La Vân Khỉ cúi đầu đáp khẽ:

“Vì nếu để ca ca muội biết, huynh ấy lại giận mất.”

“Ồ~~”

Hàn Dung kéo dài giọng, ra chiều trầm ngâm rồi hỏi tiếp:

“Nhưng vì sao đại ca lại không tránh điều tiếng? Sao huynh ấy lúc nào cũng có nhiều cô nương tìm tới thế? Tẩu tử không giận sao?”

La Vân Khỉ khẽ cười, nhẹ giọng nói:

“Tất nhiên là giận. Nếu một người có tình ý với ai đó, thấy người kia bị kẻ khác v* v*n, sao mà không giận cho được…”

Lời còn chưa dứt, La Vân Khỉ chợt đứng sững lại, thần sắc bần thần.

Nàng nhớ rõ mình từng lập chí lớn, một lòng muốn tự gây dựng sự nghiệp, không vướng bận tình trường. Thế nào hôm nay tâm tư lại một lần nữa nghiêng về Hàn Diệp?

Không nên... Nàng không nên đ*ng t*nh với Hàn Diệp, dù chỉ là một tia ý niệm cũng không được phép nảy sinh.

Bằng không, nay đã không thể chịu nổi vài ba giai nhân quanh hắn, mai sau nếu thực sự gặp đến công chúa, chẳng phải sẽ đau đớn đến nát cả tâm can sao?

Chỉ vừa nghĩ đến đó thôi, La Vân Khỉ đã cảm thấy khó thở như bị ai bóp chặt ngực, vô cùng ngột ngạt.

Thấy La Vân Khỉ đột nhiên dừng bước, Hàn Dung liền kéo tay nàng, giọng non nớt hỏi:

“Tẩu tử, tẩu sao vậy?”

La Vân Khỉ hít sâu một hơi, lắc đầu thật mạnh như muốn xua đi suy nghĩ trong đầu:

“Không sao cả, chúng ta về nhà thôi.”

Vừa hay lúc đó đã trưa, Hàn Diệp đang ngồi đọc sách trong viện, một tay cầm quyển sách, tay kia cầm bánh nướng vừa ăn vừa đọc.

Gương mặt nghiêng nghiêng, đường nét cương nghị như tạc, mày mắt sắc bén, phong tư anh tuấn tựa như tranh vẽ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Diệp ngẩng đầu lên, thấy nàng, thần sắc thoáng kinh ngạc:

“Nương tử sao lại trở về rồi?”

La Vân Khỉ khẽ cong môi, mỉm cười dịu dàng:

“Bất chợt nhớ tới chàng, liền muốn về nhìn một chút.”

Sắc mặt Hàn Diệp hơi đổi, giọng trầm thấp:

“Chẳng lẽ nương tử vẫn chưa tin ta?”

La Vân Khỉ giơ nắm tay nhỏ nhắn, nện nhẹ một cái vào n.g.ự.c chàng, giọng mang chút hờn dỗi:

“Nói bậy! Thiếp chưa từng không tin chàng, chỉ là... chỉ là thiếp ghét những đóa đào hoa lượn lờ quanh chàng mà thôi!”

Nhìn khuôn mặt nàng, ánh mắt vừa oán vừa cười, vẻ mặt e thẹn lại đáng yêu, tim Hàn Diệp chợt rung động, bất giác đưa tay nắm lấy tay nàng.

Lúc này, Hàn Dung cũng chen tới, nghiêng đầu nhìn đại ca mình, chu môi nói:

“Đúng đấy, huynh không được thân cận nữ nhân khác nữa đâu, bằng không, tẩu tử sẽ đi tìm Phương công tử đó!”

Nghe vậy, mắt Hàn Diệp thoáng tối lại, giọng trầm xuống:

“Lời này... là có ý gì?”

La Vân Khỉ liền rút tay ra, xoay người bước vào nhà, dáng vẻ nhẹ nhàng thong dong:

“Chẳng có gì cả, ý là đừng tưởng chỉ mình chàng có người theo đuổi.”

“Nương tử!”

Hàn Diệp sải bước đuổi theo, nhưng bị Hàn Dung kéo lại.

Tiểu cô nương ngẩng đầu, giọng mềm như bánh mật:

“Tẩu tử không giống huynh đâu. Hôm đó công tử kia vừa đến, tẩu tử liền tránh đi ngay, còn nói phải ‘tránh điều tiếng’ cơ mà.”

Một câu nói hồn nhiên mà chí lý, khiến mặt Hàn Diệp như bị thiêu đốt, hắn đứng ngay cửa, khom mình thi lễ thật sâu:

“Vi phu... đã lĩnh hội.”

Ngẩng đầu lên, chợt thấy nơi ngoài viện có bóng người loáng qua, thoắt cái đã biến mất vào hư không.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 142



“Chàng nhìn gì thế?” La Vân Khỉ khẽ liếc mắt, ngữ khí mang đôi phần oán trách.

“Không có gì.”

Hàn Diệp lại đưa mắt nhìn một lượt, quả thật chẳng thấy gì khác lạ, có lẽ là nghĩ nhiều mà thôi.

La Vân Khỉ xoay người bước vào phòng bếp, vừa nhanh tay nhặt rau vừa nói:

“Hôm nay ta gặp Thành Vũ, người hắn đã rắn rỏi lên không ít.”

“Ồ? Hắn đến cửa hàng của nàng sao?”

Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ vốn lớn lên cùng nhau, tình nghĩa sâu đậm, nghe vậy liền bước nhanh vào bếp.

La Vân Khỉ khẽ mỉm cười:

“Phải đó, nếu không phải hắn gọi, ta còn chẳng nhận ra. Đợi khi chàng tiến kinh dự thi, hắn hẳn cũng luyện được mấy phần bản lĩnh, có hắn đi theo, ta cũng an tâm hơn phần nào.”

Hàn Diệp hơi nhướng mày:

“Chẳng lẽ nàng cho hắn đi theo võ nghiệp, chính là vì ta…”

Nghĩ đến việc nương tử vì mình mà khổ tâm lo toan, Hàn Diệp bỗng cảm thấy gánh vác trên vai càng thêm nặng. Nếu mai sau không đạt được công danh, chàng nào còn mặt mũi nào đối diện với nàng?

Nhớ lại bờ vai gầy guộc ấy đã âm thầm chống đỡ cả gia đình, trong lòng Hàn Diệp bỗng dâng lên một luồng nhiệt khí.

La Vân Khỉ hơi cong môi, giọng thản nhiên:

“Cư nhiên rồi. Chàng là thư sinh yếu đuối, một mình đi đường xa, sao ta có thể yên lòng?”

Nàng vừa nói vừa liếc nhìn n.g.ự.c chàng, lại nghĩ đến cơ bụng rắn chắc kia, liền bật cười khúc khích:

“Chớ đến lúc đó lại là chàng bảo hộ hắn.”

La Vân Khỉ vốn dung mạo đoan trang, đôi mắt trong như nước thu, giờ lại cười duyên e lệ, khiến Hàn Diệp nhìn đến xuất thần, tâm thần lay động, chỉ muốn đem người ôm vào lòng, yêu thương một hồi.

Yết hầu khẽ chuyển động, hắn vội vàng dời ánh mắt.

“Võ nghệ của ta, sao sánh được với Thành Vũ.”

La Vân Khỉ ngẩng đầu, ánh mắt cong cong như trăng non:

“Thế nào, chàng cũng muốn học võ sao?”

Hàn Diệp khẽ lắc đầu, lại hỏi ngược:

“Nàng chẳng phải muốn ta làm tể tướng sao?”

“Đúng vậy, để chàng làm nên nghiệp lớn là tâm nguyện lớn nhất của thiếp.”

La Vân Khỉ đặt rau đã nhặt vào thau, đứng dậy.

Hàn Diệp đưa tay đỡ lấy nàng, nghiêm túc nói:

“Nương tử đã thích, vi phu tự nhiên sẽ lấy ý nàng làm đầu.”

La Vân Khỉ liếc nhìn chàng:

“Dạo này đọc sách gì mà lời lẽ ngày càng dễ nghe vậy? Thôi, quân tử tránh xa nhà bếp, mau ra ngoài đọc sách đi.”

Nói đoạn, nàng đưa tay đẩy Hàn Diệp ra ngoài.

Hàn Diệp thoáng nhìn sắc trời, vội kêu lên:

“Hỏng rồi, mải trò chuyện với nàng, quên cả giờ đón Hàn Mặc!”

La Vân Khỉ cũng cuống cả lên:

“Còn không mau đi!”

Trông theo bóng Hàn Diệp sải bước rời viện, nàng không khỏi bật cười lắc đầu.

Chẳng mấy chốc, Hàn Mặc đã đeo túi nhỏ trở về.

Từ ngày vào học đường, Hàn Mặc càng thêm hoạt bát, mỗi ngày đều kể lại chuyện trong thư viện, có khi còn cùng Hàn Diệp tranh luận một phen. Nhìn Hàn Mặc nói năng mạch lạc, La Vân Khỉ càng thêm tin tưởng hài tử này sau này sẽ có thành tựu.

Chỉ là, quay sang nhìn Hàn Dung, nàng lại thầm thở dài.

Thật lòng mà nói, nàng không muốn Hàn Dung đi theo con đường thêu thùa nữ công.

Cả đời quanh quẩn bên kim chỉ, có gì thú vị? Nàng muốn Hàn Dung trở thành một nữ tử thời đại mới, có thể tự mình làm chủ cuộc sống, tốt nhất là học theo Tạ Tường Vi, cùng buôn bán kinh doanh.

Bởi lẽ, bất luận thời đại nào, tiền bạc vẫn là chỗ dựa vững chắc. Đặc biệt là nữ tử, nếu không có tiền, tất sẽ bị kẻ khác chèn ép. Nên La Vân Khỉ muốn Hàn Dung ít nhất phải độc lập về tài chính, mai sau dẫu phu thê không thuận, cũng có chỗ đứng cho riêng mình.

Mang theo tâm niệm ấy, rảnh rỗi là nàng lại “tẩy não” Hàn Dung, nói về nữ tử gánh một nửa giang sơn, dạy nàng phép tính đơn giản, đặt nền tảng cho tương lai buôn bán.

Hàn Diệp dù không mấy quan tâm, song cũng không phản đối. Nào ngờ hôm sau, La Vân Khỉ đã bắt đầu đào hố trong hậu viện.

Hàn Diệp chẳng hiểu nàng định làm gì, song cũng không hỏi nhiều, chỉ sợ nàng nhọc sức, liền giành lấy việc nặng.

Chỉ hai ngày, chàng đã đào ra một cái hố lớn, rộng chừng ba trượng vuông.

La Vân Khỉ nhìn thành quả, khẽ cong khóe môi, cười bí ẩn:

“Đây gọi là ‘lo xa nghĩ trước’. Trước tiên, tìm ít ván gỗ che lại đã.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 143



Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, dù không còn bán hoa quả, song cửa hàng của La Vân Khỉ vẫn không thiếu khách, bởi giá rẻ, hàng chất lượng.

Nhìn đống đồng tiền ngày một tăng lên, La Vân Khỉ vui mừng khôn xiết.

Bên phía Tạ Tường Vi cũng tiến triển tốt đẹp. Qua mấy ngày quảng bá, thương hiệu của nàng đã có tiếng. Ngoài việc hợp tác với Tào tẩu tử, nàng còn tìm được người phụ giúp giao hàng, mỗi ngày đem giày đến tiệm, sau đó thêu thêm hoa tường vi. Dân trấn nhỏ đã bắt đầu nhận diện “giày có hoa tường vi” là hàng tốt, danh hiệu cũng ngày càng vững chắc.

La Vân Khỉ lại chẳng cho rằng đó đã là mục đích cuối cùng. Nàng kỳ vọng rằng, một ngày nào đó, Tạ Tường Vi có thể mở một cửa hàng riêng, nếu có cơ hội, nàng còn muốn đưa Tường Vi theo mình lên kinh thành buôn bán phát tài.

Tất nhiên, giày dép cũng chẳng thể mãi là vài mảnh vải đơn giản, theo tiết trời xoay vần, chất liệu cũng cần thay đổi. Tỷ như mùa đông giá rét, tất nên dùng len dê đan thành, lại lót thêm vải dày bên trong, vừa ấm áp vừa mỹ miều, hẳn sẽ được nữ tử gần xa ưa chuộng.

Tạ Tường Vi nghe xong những ý tưởng lạ lùng mà kỳ diệu của La Vân Khỉ, chỉ há hốc miệng, trong lòng đã phục tỷ tỷ này sát đất.

Còn về phần La Vân Khỉ, nhất thời nàng cũng chưa nghĩ ra được phương hướng phát triển gì tốt hơn. Nàng từng định mở quán ăn, hoặc một cửa tiệm bán lẩu cay, tiện cho bản thân ăn uống. Nhưng nguyên liệu trong “kho dự trữ” kia mỗi ngày chỉ thay đổi một vị, chẳng đủ cho món ngon phong phú. Mà rau xanh cũng chỉ lèo tèo vài loại, chưa thể làm với quy mô lớn.

Không biết đến bao giờ cái "siêu thị" kia mới chịu thăng cấp, mà thăng cấp rồi, chẳng rõ sẽ biến hóa ra sao.

La Vân Khỉ đối với điều ấy tràn đầy kỳ vọng, chỉ là, độ thiện cảm của Hàn Diệp lại chẳng tăng bao nhiêu. Chớp mắt đã qua mấy ngày, nàng hao tâm tổn trí làm món ngon, pha nước ngọt, vậy mà chỉ đổi lại sự dậm chân tại chỗ. Còn những quả táo bị gỡ xuống khỏi kệ thì vẫn biệt tăm vô tích.

Nghĩ đến những miếng sườn non và con cá tươi ngon đã mất đi, lòng La Vân Khỉ như bị chẹn lại, không khỏi thở dài một tiếng.

Tạ Tường Vi thấy vậy, vội dừng tay, hỏi:

“Tỷ tỷ, trong lòng có điều gì phiền muộn sao?”

La Vân Khỉ dõi mắt nhìn ra ngoài, đáp nhàn nhạt:

“Không có gì đâu.”

“Nhưng trông tỷ tỷ chẳng vui vẻ gì.”

Tạ Tường Vi vừa nói dứt lời, chợt nghe bên ngoài vang lên một giọng nữ lạnh lẽo cười khẩy:

“Không vui là đúng rồi. Các vị quan sai, chính là ả nữ nhân độc miệng họ La này. Mau bắt ả lại cho ta!”

La Vân Khỉ ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là La Kim Quế, liền lập tức đứng dậy, trầm giọng hỏi:

“Ngươi lại muốn làm gì?”

Đám sai nha trước mặt đều là người của huyện nha, đối với La Vân Khỉ cũng không xa lạ gì. Một tên trong số đó mỉm cười nói:

“La cô nương, đại nhân muốn mời cô đến hỏi vài câu.”

“Hỏi chuyện gì?”

Sắc mặt La Vân Khỉ trầm xuống, chỉ cần thấy La Kim Quế là nàng đã biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

“Cô nương đi một chuyến liền rõ. Mời theo chúng ta.”

“Tỷ tỷ, muội đi cùng tỷ!”

Tạ Tường Vi vội vã chạy đến bên nàng.

Hàn Dung cũng chạy tới, ôm chặt lấy chân nàng mà kêu lên:

“Tẩu tẩu, muội cũng đi với!”

La Vân Khỉ xoa đầu Hàn Dung, nhẹ giọng nói:

“Dung Dung ngoan, cùng Tường Vi tỷ tỷ trông coi cửa hàng. Tẩu không phạm pháp, chỉ là bị gọi hỏi vài lời thôi, sẽ sớm trở về.”

Trước cửa hàng, La Kim Quế khoanh tay, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt đầy giễu cợt. Nàng đã tìm kiếm mấy ngày, cuối cùng cũng mua chuộc được vài kẻ không sợ chết. Lần này, dù có thế nào, nàng cũng phải khiến La Vân Khỉ mất mặt ê chề.

La Vân Khỉ ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước ra khỏi cửa, lúc sánh vai đi ngang La Kim Quế, chỉ nghe ả hạ giọng cười lạnh:

“Con tiện nhân, lần này xem ngươi còn trốn đi đâu cho thoát.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 144



Huyện nha.

La Vân Khỉ bị áp gối nơi chính sảnh.

Hai bên nha sai tay cầm trượng gỗ, uy phong lẫm liệt, không khí nghiêm nghị.

Trên đại đường, ngoài Phương Huyện lệnh đại nhân, lại còn có một vị trung niên nam tử, chính là người mấy ngày trước thường đến mua trái cây trong cửa tiệm nàng.

Người ấy chẳng phải ai khác, mà là Tuần án đại nhân Lục Hằng Thông.

Một tháng trước, Lục đại nhân phụng mệnh đi tuần tra tại Hoài An, qua chốn này thấy phong tục thuần hậu, lòng sinh thử thách, bèn giả làm một kẻ hành khất nằm bên đường xin ăn. Không ngờ thực sự có người bố thí cho ba đồng tiền, chính là một thư sinh gánh củi.

Nay quay lại nơi cũ, ông muốn tìm người thiện tâm năm ấy, nên lưu lại mấy hôm.

Hôm nọ, quản gia vì mua trái cây mà bước vào tiệm của La Vân Khỉ, thấy hàng hóa kỳ lạ chưa từng thấy nơi kinh thành, trong lòng sinh nghi. Không ngờ sau đó lại nghe có người cáo tố La Vân Khỉ là yêu nữ, thế là đích thân đến huyện nha dự thẩm.

La Vân Khỉ thấy người, trong lòng thoáng chấn động, cảm giác bất an dâng lên trong dạ.

Chỉ nghe Phương Huyện lệnh đại nhân lên tiếng ôn hòa hỏi:

“La Vân Khỉ, có người tố cáo ngươi bày bán vật phẩm lai lịch bất minh, ngươi giải thích thế nào?”

Quả nhiên là vì chuyện ấy.

La Vân Khỉ chớp mắt, rồi ngẩng đầu bình tĩnh mà đáp:

“Khẩn cáo đại nhân. La Kim Quế xưa nay cùng dân nữ có thâm cừu, lâu nay tâm sinh hiểm độc, mưu hại dân nữ đủ đường. Những lời nàng ta nói, đều là suy diễn, là vu khống.”

La Kim Quế lập tức từ tay áo rút ra một trái táo khô quắt, giơ cao quá đầu:

“Đại nhân minh xét! Cả huyện chúng ta chưa từng thấy vật này bao giờ, rõ ràng là yêu phụ dùng tà thuật biến hóa ra. Còn những vật khác trong tiệm, sao người khác không có, chỉ mình ả có?”

Lòng La Vân Khỉ trầm xuống. Nàng lo sợ nhất chính là việc đám trái cây bị mang ra làm chứng cớ dị đoan, chẳng ngờ họ lại thật sự lấy chuyện đó mà dấy sóng. Quả nhiên là điều xấu luôn đến sớm.

“Thưa đại nhân”, nàng chậm rãi đáp, “vật này dân nữ có được từ một phụ nhân bán hàng rong phương Nam. Nhưng do dân gian đồn thổi, người ấy đã sợ hãi không dám đến nữa. Những thứ dân nữ bán, đều là trái quả thật, tuyệt không phải vật yêu tà. Đại nhân không thể vì huyện ta chưa từng có mà nghi là vật xuất xứ bất chính.”

La Kim Quế cười nhạt, cao giọng quát:

“Yêu phụ còn muốn chối cãi! Trước kia Lý Nhị Nương đã nhận rõ chân tướng ả, nên bị ả bày mưu đuổi khỏi thôn. Hơn thế nữa, chính mắt Lý Nhị Nương từng thấy ả thắt cổ tự tử, vậy mà sau đó lại sống lại trở về La gia báo thù. Nếu chẳng phải yêu ma, thì là gì?”

La Vân Khỉ bật cười lạnh:

“Lý Nhị Nương rời làng là do nàng ta gieo gió gặt bão. Ta từng tìm đến cái c.h.ế.t là vì phụ tử La gia các ngươi bức bách cùng đường. Chẳng ngờ trời cao có mắt, cho ta một đường sống. Sao đến miệng ngươi lại hóa thành yêu tà?”

Trên công đường, Lục đại nhân khẽ hắng giọng.

Phương huyện lệnh lập tức quát lớn:

“Im miệng! Công đường nào phải chốn để các ngươi cãi vã! La Vân Khỉ, bản quan hỏi ngươi: ngươi có thể mời phụ nhân cung cấp hàng hóa ấy ra đối chứng hay không?”

La Vân Khỉ sắc mặt điềm nhiên, khẽ đáp:

“Người ấy là khách hành tẩu, chuyên bán hàng dạo, dân nữ cũng chẳng rõ nhà cửa ở đâu, nên chẳng thể mời nàng ấy ra làm chứng.”

Lục Hằng Thông hừ một tiếng lạnh lùng:

“Bổn quan đã ngấm ngầm quan sát ngươi mấy ngày, nhưng chẳng thấy ngươi giao tiếp cùng ai. Những rau quả tươi mới kia, rốt cuộc từ đâu mà có?”

“Hồi bẩm đại nhân, dân phụ mỗi lần đều nhập đủ rau trái dùng trong một tháng, tự nhiên không cần ngày ngày đi liên hệ. Lại thêm vị thẩm thẩm kia vốn không có ngày tháng cố định, nên dân phụ mới cất trữ thêm một ít.”

Lục Hằng Thông hơi nhướng mày, giọng lạnh lùng hỏi:

“Ồ? Vậy ngươi cất những thứ ấy ở đâu?”

La Vân Khỉ mỉm cười, chắp tay thưa:

“Liền đặt ở hầm rau trong vườn sau nhà dân nữ. Nếu đại nhân không tin, xin cho người tới tra xét.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 145



Lục Hằng Thông “ồ” một tiếng, phân phó:

“Người đâu, lập tức tới kiểm tra, xem lời nàng nói là thật hay giả.”

Lại hỏi tiếp:

“Có người tố ngươi g.i.ế.c người đoạt của, ăn thịt uống m.á.u người. Ngươi định biện giải ra sao?”

La Vân Khỉ thản nhiên đáp:

“Dân nữ thân phận thấp hèn, da thịt phàm trần, há có bản lĩnh làm việc ma quỷ ấy? Nếu thật có thần thông như vậy, sao lại bị Ngô A Hương ám sát? Việc này hoàn toàn là bịa đặt vu vạ!”

Lục Hằng Thông lại nói:

“Lời nói không bằng chứng, ngươi dám đối chất với nhân chứng không?”

La Vân Khỉ không chút e ngại, lưng thẳng như tùng:

“Dân nữ dám.”

Một tiếng “dẫn nhân chứng lên”, chốc lát sau, liền có hai kẻ áo quần rách rưới tiến vào.

Thấy Phương huyện lệnh liền quỳ sụp xuống. Phương huyện lệnh khoát tay:

“Miễn lễ. Hai ngươi nói từng thấy tận mắt La thị ăn thịt uống m.á.u người, có thật không?”

Một người liếc La Vân Khỉ một cái, lập tức kêu “ôi mẹ ơi” một tiếng, rồi bò về phía bên cạnh.

“Quả thật! Thảo dân từng thấy nàng ta nhằn thịt người, miệng đầy m.á.u tươi, đích thực là yêu quái!”

La Vân Khỉ không khỏi cười lạnh:

“Nếu ta thật là yêu quái, ngươi thấy ta ăn thịt người rồi còn có mạng ra đây vu vạ sao?”

Kẻ kia vội đáp:

“Là do ta chạy nhanh!”

Người còn lại cũng phụ họa:

“Tiểu nhân cũng thấy! Trăm phần trăm là thật! Khi ấy đêm khuya, nàng ta ăn m.á.u thịt be bét cả mặt, dọa người đến cực điểm…”

La Vân Khỉ nhịn không được cười thành tiếng:

“Thời này lại không có đèn lồng ngoài đường, ban đêm đen như mực, ngươi là mọc ‘dạ minh nhãn’ hay sao mà thấy được rõ ràng như thế? Nực cười.”

Phương huyện lệnh hơi gật đầu, liếc nhìn Lục Hằng Thông, thấy hắn cũng chau mày.

Nghĩ kỹ thì lời La thị cũng không sai, trời tối đen thế, sao có thể thấy rõ như vậy?

Lục Hằng Thông vuốt râu, trầm ngâm nói:

“Nếu ngươi nói ban đêm có thể thấy rõ, vậy liền ở lại nha môn, đêm nay bản quan muốn xem thử, ngươi có thể thấy được những gì.”

Hai người nọ lập tức hốt hoảng. Vốn tưởng nói bừa vài câu là xong, không ngờ đại nhân lại định lưu họ lại. Một tên liếc mắt nhìn về phía La Kim Quế.

La Kim Quế lập tức quay mặt đi chỗ khác, nói:

“Đại nhân bảo ngươi ở lại thì ở lại. Nhìn ta làm gì?”

La Vân Khỉ mỉa mai cười:

“Hay cho hai kẻ bị ngươi mua chuộc.”

“Yêu phụ! Ngươi dám ăn nói hàm hồ trước mặt hai vị đại nhân sao?”

Vừa dứt lời, mấy sai dịch từ ngoài bước vào, quỳ xuống bẩm:

“Khởi bẩm nhị vị đại nhân, tiểu nhân đã tới Hàn gia kiểm nghiệm, quả có một hầm rau lớn sau vườn, bên trong đầy ắp rau tươi.”

Khóe môi La Vân Khỉ khẽ nhếch. Những ngày gần đây lời đồn đầy rẫy chợ phiên, nàng đã đoán sớm muộn cũng có ngày này, không ngờ hôm nay thực sự dùng tới rồi.

Lục Hằng Thông gật đầu, lại nói:

“Tuy nói ngươi có nơi cất trữ, nhưng không thể mời người cung ứng ra làm chứng, vẫn khó tránh khỏi bị nghi ngờ.”

La Vân Khỉ nhíu mày, ngẩng khuôn mặt thanh lệ, hỏi ngược lại:

“Không biết đại nhân thấy ‘nghi ngờ’ là ở chỗ nào? Hay là trong mắt đại nhân, dân phụ cũng như lời của đám dân ngu kia, thực sự là yêu quái sao?”

Lục Hằng Thông liếc nhìn nàng, thầm nghĩ: nữ tử này mồm miệng sắc sảo, nếu thừa nhận thì chẳng khác gì lũ dân đen vô tri, còn nếu không nhận thì chẳng phải dễ để nàng thoát thân?

Không khỏi quát lớn:

“To gan! Chuyện không có lửa sao có khói? Nếu không thực sự khả nghi, sao lại sinh ra lắm lời đồn vậy?”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài có người lớn tiếng:

“Phương đại nhân! Hàn Diệp xin cầu kiến!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 146



Hàn Diệp đứng trước cổng huyện nha, thân hình cao ráo như ngọc, dáng dấp thẳng tắp, tựa trúc xanh ngạo tuyết.

Gương mặt tuấn tú như họa, thần sắc bình thản không gợn sóng.

So với lần trước bị huynh đệ Lý Nhị Nương vu oan, giờ phút này Hàn Diệp giữa từng cử chỉ đều toát lên vẻ ung dung, phong thái bất phàm.

Nhưng nếu quan sát kỹ, vẫn có thể thấy được nỗi lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt kia.

Trong công đường, La Vân Khỉ nghe báo, không khỏi cau mày: “Tên thư sinh này sao lại tới?”

Nàng vốn không muốn để Hàn Diệp biết việc này, chỉ là quan sai tới khám xét, e là dù không muốn biết, cũng chẳng giấu nổi.

Phương huyện lệnh liếc nhìn Lục Hằng Thông, thấp giọng nói:

“Hàn Diệp là tướng công của vị tiểu cô nương này, đại nhân có thể tuyên hắn vào công đường, biết đâu có thể tra ra điều gì khác thường.”

Lục Hằng Thông tinh tường sâu xa, sớm đã sinh nghi với La Kim Quế, nghe vậy khẽ gật đầu:

“Tuyên hắn nhập đường.”

Hàn Diệp nghe xong, nhấc áo bước vào, thoáng thấy hai vị đại nhân ngồi trên công đường, liền lập tức quỳ xuống hành lễ:

“Thảo dân Hàn Diệp, bái kiến nhị vị đại nhân.”

Phương huyện lệnh gật đầu, nói:

“Miễn lễ, có gì cứ đứng lên mà nói.”

Hàn Diệp lại lần nữa quỳ xuống, lớn tiếng rằng:

“Nghe mấy vị quan sai nói, có người vu cáo nương tử của thảo dân, thỉnh cầu nhị vị đại nhân xét rõ thị phi, trả lại công đạo cho một nhà thảo dân.”

Phương huyện lệnh vốn đã có cảm tình với La Vân Khỉ, không nói nàng từng chữa khỏi bệnh cho nhi tử ông, chỉ riêng chuyện rau trái cung ứng cũng đã giúp ích không ít.

Bèn cười nói:

“Ngươi cứ yên tâm. Đây là tuần án đại nhân, chức tam phẩm đương triều. Nếu La Vân Khỉ không có sai phạm, tất nhiên đại nhân sẽ trả lại thanh bạch cho nàng. Ngươi không phải nhân chứng chính, không cần quỳ, đứng dậy nói chuyện đi.”

“Đa tạ đại nhân.”

Hàn Diệp đứng dậy, nghe nói có đại quan đến, thần sắc vẫn bình thản như nước, không chút d.a.o động.

Song đôi mắt lại lặng lẽ nhìn về phía La Vân Khỉ. Thấy nàng chưa bị tra khảo, lòng mới tạm yên.

Lục Hằng Thông liếc nhìn hắn, trong lòng thoáng kinh hãi, bỗng dưng đứng bật dậy.

Người này, chính là thiếu niên đốn củi mà bản quan truy tìm bấy lâu!

Phương huyện lệnh lấy làm kỳ quái, liền hỏi:

“Đại nhân?”

Lục Hằng Thông cũng biết mình thất thố, vội trấn định ngồi xuống.

“Phương đại nhân cứ tiếp tục thẩm tra.”

Phương huyện lệnh thầm nghĩ: Vốn đây chẳng phải do ngài phụ trách sao, sao giờ lại đẩy cho ta?

Hắn thoáng liếc nhìn Lục Hằng Thông, thấy ông đang chăm chú nhìn Hàn Diệp, vẻ mặt trầm ngâm, lòng đầy nghi hoặc. Định lên tiếng hỏi, chợt thấy nhi tử mình – Phương Lộc Chi từ ngoài bước vào.

Không khỏi chau mày, thời điểm này khác xưa, có tuần án tại đường, hắn đâu được phép tùy tiện xen vào?

Liền nghiêm mặt quát:

“Ngươi đến làm gì? Còn không lui xuống!”

Phương Lộc Chi khom người nói:

“Thảo dân Phương Lộc Chi tới làm chứng cho Hàn – La thị. Thảo dân quen biết phu thê Hàn gia đã lâu, có thể đảm bảo họ an phận thủ thường, tuyệt chẳng phải yêu ma quỷ quái gì.”

Hàn Diệp cảm kích nhìn Phương Lộc Chi, song ánh mắt của Phương Lộc Chi lại đổ dồn về phía La Vân Khỉ. Hàn Diệp thoáng không vui, song cũng hiểu lúc này không phải lúc tính toán.

Liền khom người nói:

“Thảo dân cũng nguyện lấy đầu mình ra bảo đảm, nương tử của thảo dân tuyệt không phải yêu nhân. Ngày ấy nàng bị bức bách bởi người La gia, nhất thời nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết, sau được đệ muội thảo dân cứu sống, mới hạ quyết tâm tiếp tục sống, cùng thảo dân gây dựng gia đình. Nếu nàng là yêu quái, sao thảo dân còn sống đến nay? Trong huyện từ trước tới nay yên ổn, chưa từng nghe ai c.h.ế.t bất thường. Vậy đám người rêu rao nương tử thảo dân ăn thịt người, lại lấy lời ấy từ đâu ra?”

Người làm chứng ban đầu lập tức nói chen vào:

“Biết đâu nàng ta g.i.ế.c người ở nơi khác!”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 147



Ánh mắt Hàn Diệp bỗng trầm xuống, nhìn thẳng vào kẻ đó, giọng lạnh như băng:

“Chốn công đường, lời lẽ phải dựa chứng cứ, chẳng phải nơi cho ngươi đoán bừa hão huyền.”

Người còn lại muốn nói, vừa bắt gặp ánh mắt của Hàn Diệp như đao kiếm lướt qua, lập tức nuốt lời vào bụng.

Hàn Diệp lại chắp tay thi lễ:

“Nương tử của thảo dân, chưa từng vắng nhà qua đêm. Ban ngày bán hàng nơi tiệm, đêm về ở nhà chăm sóc đệ muội. Nói nàng g.i.ế.c người từ nơi khác mang đến, thảo dân quyết không tin.”

Phương Lộc Chi cũng vội vàng phụ họa:

“Sự thật đúng là như vậy. Thỉnh Phương đại nhân và tuần án đại nhân minh giám.”

Lục Hằng Thông thấy Hàn Diệp, trong lòng đã nảy sinh ý muốn thoái lui khỏi vụ này. Suy cho cùng, đám người kia cũng chẳng thể đưa ra bằng chứng xác thực. Song chuyện này cũng không thể kết thúc hời hợt như vậy, trầm ngâm một lúc, bèn nói:

“Trước tiên, tạm giam Hàn – La thị lại. Còn kẻ tự xưng ban đêm thấy rõ sự việc, cũng lưu lại huyện nha. Tối nay, bản quan sẽ đưa vật thử nghiệm, nếu hắn đoán trúng thì cho đi, nếu đoán sai, tức là vu cáo. Không chỉ hắn, ngay cả La Kim Quế cũng sẽ bị xử phạt. Lui xuống cả đi.”

Người nọ hoảng hốt kêu lên:

“Đại nhân! Tiểu dân chỉ tới làm chứng, sao lại bị giam giữ?”

Phương huyện lệnh vỗ mạnh mộc bài:

“Tuần án đang xử án, há có chỗ cho ngươi chất vấn? Người đâu, dẫn xuống!”

Kẻ còn lại mồ hôi vã như tắm, vừa lăn vừa bò chạy trốn.

La Vân Khỉ mỉm cười nhìn Hàn Diệp, y hệt như ngày ấy hắn từng vỗ về nàng.

“Không có việc gì, chàng cứ yên tâm về trước. Có tuần án đại nhân và Phương đại nhân ở đây, tự nhiên sẽ trả lại công đạo cho thiếp.”

Hàn Diệp gật đầu, vội vã bước ra khỏi công đường, song lại đứng lại ngay trước cổng, không bước đi.

Dù biết mình chẳng thể giúp gì cho La Vân Khỉ, nhưng trong lòng vẫn mong nàng có thể yên tâm.

Chẳng bao lâu sau, Tạ Tường Vi dẫn theo Hàn Dung bước tới.

“Tỷ phu, chuyện của đại tỷ rốt cuộc thế nào rồi?”

Hàn Diệp ánh mắt bỗng chốc lóe lên sự căm hận, lạnh lùng nói:

“Lại là La Kim Quế gây chuyện, nếu lần này đại tỷ muội bị làm sao, ta nhất định sẽ tìm La gia tính sổ.”

Nói xong, đúng lúc La Kim Quế từ trong bước ra, thấy Hàn Diệp đang nhìn mình với ánh mắt sắc lạnh, nàng không khỏi giật mình, vội vàng vén váy bỏ chạy, chẳng dám ngoảnh đầu lại.

Ngay sau đó, Phương Lộc Chi cũng từ công đường đi ra, hắn hướng về Hàn Diệp chắp tay, khẽ mỉm cười nói:

“Hàn huynh yên tâm, có tại hạ ở đây, tuyệt đối sẽ không để La cô nương chịu bất kỳ tổn thương nào.”

Hàn Diệp sắc mặt hơi lạnh, nhưng vẫn cúi chào hắn.

“Đa tạ Phương huynh.”

Phương Lộc Chi ngẩng cao cằm, cười nhẹ một tiếng, không khách khí đáp:

“Nói vậy là quá khách sáo.”

Thấy Phương Lộc Chi đi vào hậu viện, Tạ Tường Vi lập tức hỏi:

“Tỷ phu, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Hàn Diệp mím chặt môi, chậm rãi đáp:

“Tường Vi muội muội, tối nay lại phải phiền muội ở lại với đệ muội. Đại tỷ muội ở đây một mình, ta không yên tâm, hôm nay ta sẽ đợi ở đây.”

“Nhưng mà... ban đêm gió lạnh lắm...”

Tạ Tường Vi nói đến nửa câu thì ngừng lại.

Trong mấy ngày gần đây, nàng đã nhìn rõ mối quan hệ giữa đại tỷ và Hàn Diệp. Dù là ai phải chịu khổ sở hay oan ức, người còn lại đều lặng lẽ đứng bên cạnh, không một lời oán trách.

“Vậy được rồi, trời cũng sắp tối, trẻ con chắc là đã đói rồi, vậy muội về trước đây.”

Tạ Tường Vi ôm lấy Hàn Dung, hướng về nhà La Vân Khỉ đi.

Lục Hằng Thông có chút kích động. Mấy ngày nay ông tìm kiếm Hàn Diệp khắp nơi, nhưng chẳng có kết quả gì, không ngờ hôm nay lại gặp được hắn ở đây. Nhìn hắn hôm nay ăn mặc gọn gàng, khí chất phi phàm, lời nói cũng rõ ràng, lễ phép, trong lòng không khỏi cảm thấy quý mến hơn.

Trước đó, người hầu đã điều tra rõ nhà của La Vân Khỉ, ông định đến thăm.

Bảo với Phương huyện lệnh rằng muốn ra ngoài đi dạo, rồi từ cửa sau của công đường mà đi ra.

Không ngờ vừa ra ngoài lại gặp ngay Hàn Diệp đang đứng đợi, liền bước nhanh tới.
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 148



Hàn Diệp tự nhiên nhận ra Lục Hằng Thông, dẫu sao cũng vừa mới gặp qua.

Hắn liền khom người thi lễ:

“Thảo dân tham kiến đại nhân.”

Lục Hằng Thông tâm trạng rất tốt, bật cười nói:

“Nơi đây không phải huyện nha, lễ tiết miễn đi cũng được. Tiểu huynh đệ họ Hàn phải không?”

“Vâng, thảo dân họ Hàn, đơn danh một chữ Diệp.”

Hàn Diệp vừa dứt lời, liền hỏi ngay:

“Không biết thê tử của tại hạ hiện giờ ra sao…”

Lục Hằng Thông vuốt râu, điềm đạm nói:

“Thanh giả tự thanh. Nếu lệnh thê không phải yêu quái, Phương huyện lệnh tự nhiên sẽ trả lại công đạo. Ngươi không cần sốt ruột.”

Lời còn chưa dứt, ông lại chuyển chủ đề, mỉm cười hỏi:

“Không biết tiểu huynh đệ có bằng lòng cùng bản quan dạo một vòng không?”

Hàn Diệp không đoán được trong hồ lô của Lục Hằng Thông chứa thứ thuốc gì, bèn gật đầu đáp ứng.

Lục Hằng Thông liền phất tay ra hiệu cho đám tùy tùng phía sau, chỉ mang theo một quản gia rồi cùng Hàn Diệp đi vào chợ.

Lúc này đã là chiều muộn, người đi chợ sớm đã rời đi, phố xá trở nên vắng vẻ.

Chẳng bao lâu, Hàn Diệp đã thấy cửa hàng của nhà mình.

Nghĩ chắc Tạ Tường Vi đã dẫn hai đứa trẻ về rồi, cửa hàng cũng đã đóng.

Hàn Diệp còn dừng lại nhìn thêm mấy lần, tựa như La Vân Khỉ có thể bước ra từ bên trong bất cứ lúc nào.

Khóe mắt lại phát hiện Lục Hằng Thông đang quan sát mình, hắn liền thu lại nét mặt, nghiêng đầu hỏi:

“Không biết đại nhân định đi đâu?”

Lục Hằng Thông cười khẽ:

“Chỉ là tản bộ một chút thôi, tiểu huynh đệ không cần câu nệ, coi như cùng lão phu chuyện trò đôi câu bình thường. Không biết tiểu huynh đệ có từng đọc sách không?”

Hàn Diệp gật đầu:

“Thảo dân có học qua sách vở, nếu không có gì trở ngại, năm nay sẽ tham gia thi cử.”

Nghe hắn là người đọc sách, Lục Hằng Thông lại càng vui mừng.

Chắp tay sau lưng, lão nói:

“Tốt lắm, không biết tiểu huynh đệ chí hướng ở nơi nào?”

Hàn Diệp bất giác nhớ tới lời của La Vân Khỉ, mỉm cười đáp:

“Thảo dân chí tại miếu đường, nếu may mắn đỗ đạt, nguyện vào kinh thành, thi triển chí hướng một đời.”

Lục Hằng Thông càng thêm tán thưởng, vỗ vai hắn nói:

“Tốt, có chí khí!”

Dứt lời, lão rút ra từ trong n.g.ự.c một miếng ngọc bội, trao cho Hàn Diệp.

“Ngày sau nếu ngươi thật sự vào kinh, có thể mang theo ngọc bội này đến phủ tìm ta. Bản quan nguyện làm người tiến cử cho ngươi.”

Hàn Diệp không khỏi sững sờ. Bản thân chẳng quen biết gì với đại nhân, cớ sao lại được giúp đỡ như thế?

Thấy hắn ngơ ngác, Lục đại nhân bật cười sang sảng.

“Ngươi còn nhớ tên ăn mày mà ngươi từng cứu một tháng trước không?”

Hàn Diệp chợt nhớ lại ngày ấy không bán được đồng nào, may nhờ La Vân Khỉ kiếm được mấy quả trứng gà và củ khoai luộc, nếu không e rằng đến cơm cũng chẳng có mà ăn.

Ngay sau đó, hắn hoảng hốt:

“Chẳng lẽ đại nhân chính là người hôm đó…”

Lục Hằng Thông mỉm cười gật đầu:

“Không sai, chính là lão phu. Ngày ấy lão phu đi ngang qua, chợt nổi lòng thử lòng người, không ngờ lại gặp được kẻ có lòng nhân như ngươi. Lần này đến đây, một là để xử lý công vụ, hai là để tìm ngươi.”

Nghe xong, Hàn Diệp lập tức quỳ xuống.

“Xin đại nhân cứu lấy thê tử của thảo dân. Ân đức của đại nhân, Hàn Diệp nguyện ghi nhớ cả đời.”

Lục Hằng Thông đưa tay đỡ hắn dậy.

“Chuyện lệnh thê, ngươi không cần lo. Đêm nay sẽ rõ trắng đen. Nếu kẻ kia dối trá, ban đêm tự nhiên chẳng nhìn thấy gì. Khi đó lời nói dối sẽ tự sụp đổ, không chỉ có thể rửa sạch thanh danh cho lệnh thê, mà còn bịt miệng thế gian.”
 
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Chương 149



Hàn Diệp không ngờ Lục Hằng Thông đã suy xét chu toàn đến vậy, không khỏi sinh lòng kính phục.

“Là thảo dân hồ đồ.”

Lục Hằng Thông cười ha ha:

“Người xưa có câu: tâm gấp thì loạn. Vì lo cho thê tử mà thất thố cũng là thường tình. Mau đứng dậy nói chuyện.”

Hàn Diệp lại cảm tạ một tiếng, rồi mới đứng lên.

Lục Hằng Thông tìm một trà quán, kéo Hàn Diệp ngồi xuống.

Hai người vừa nhấp trà, Lục Hằng Thông lại hỏi:

“Không biết tiểu huynh đệ có kiến giải gì về đạo trị quốc không?”

Hàn Diệp biết lão là muốn khảo nghiệm mình, bèn mỉm cười đáp:

“Dân dĩ thực vi thiên, tại hạ coi bá tánh làm gốc. Dân no ấm thì quốc thái dân an. Thảo dân cho rằng, muốn trị quốc, phải bắt đầu từ dân sinh. Giảm bớt thuế khóa phiền hà, chấn hưng nông canh, dân ổn thì nước ổn, dân an thì nước an.”

Lục Hằng Thông không khỏi giơ ngón tay cái lên tán thưởng:

“Nói rất hay, quả thật có tầm nhìn xa!”

Lại càng nhìn Hàn Diệp, càng thấy vừa ý trong lòng.

Chỉ tiếc rằng hắn đã thành thân, bằng không, lão thật sự muốn chiêu nạp Hàn Diệp làm chàng rể.

Nhớ đến ái nữ dung mạo khuynh thành của mình, lão không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng tiếc nuối vô hạn.

Lục đại nhân xưa nay vốn trọng kẻ sĩ, chọn rể chưa từng câu nệ môn đăng hộ đối, chỉ tiếc thay, lại bỏ lỡ một nhân tài như vậy.

Hai người lại đàm đạo thêm một hồi, càng nói càng hợp ý, quả thực là hận gặp nhau quá muộn.

Chỉ là Hàn Diệp trong lòng như có lửa đốt, lo lắng cho La Vân Khỉ không thôi, mà vị Lục đại nhân này lại cứ kéo hắn nói mãi không dứt. Mãi đến khi trời đã tối mịt, Lục Hằng Thông mới đứng dậy nói:

“Thời gian không còn sớm, Hàn tiểu huynh đệ, mời về nghỉ đi. Việc của lệnh thê ngươi, tin rằng sáng mai ắt sẽ rõ ràng.”

“Vạn sự xin nhờ đại nhân. Thảo dân lo lắng cho thê tử, chỉ sợ về cũng khó an giấc, chi bằng đến nha môn ngồi đợi một đêm.”

Thấy hắn chân tâm như vậy với La Vân Khỉ, Lục Hằng Thông không khỏi lắc đầu thở dài.

Về đến công đường, quản gia liền nói:

“Đại nhân hình như rất xem trọng vị Hàn tiểu huynh đệ này?”

Lục Hằng Thông không giấu diếm, gật đầu đáp:

“Kẻ này phẩm hạnh cao quý, kiến thức hơn người, chỉ tiếc đã có gia thất, chẳng thể vì ta mà dùng.”

Quản gia chợt hiểu ra trong lòng, liền dè dặt hỏi:

“Chẳng hay đại nhân từng có ý định cho tiểu thư và hắn…”

Lục Hằng Thông thở dài than:

“Chỉ tiếc thời thế chẳng thuận. Nếu Vân Thái nhà ta mà gặp được hắn, tất sẽ vừa mắt vô cùng.”

Nhớ tới tiểu thư Lục phủ vốn tính tình cao ngạo, quản gia cũng không khỏi lộ vẻ bất lực.

Lục tiểu thư là bảo châu trên tay lão gia, chỉ tiếc tính tình cứng cỏi, những công tử quyền quý tầm thường đều không lọt nổi mắt xanh. Nay đã đến tuổi cập kê, Lục đại nhân sao lại không lo? Nhìn thấy Hàn Diệp dung mạo tuấn tú, lại có chí hướng, trong lòng tự nhiên sinh khởi tâm tư.

Thấy lão gia chau mày ngẫm nghĩ, quản gia bỗng lên tiếng:

“Đại nhân, nô tài có một kế, không chỉ giữ được Hàn tiểu huynh đệ lại, mà còn có thể thử xem hắn có thật là người tài hay không.”

Lục Hằng Thông xoay người lại, hỏi:

“Ồ? Nói ta nghe thử xem?”

Quản gia lập tức ghé sát tai thì thầm vài câu, Lục Hằng Thông nghe xong liền đại hỉ:

“Diệu kế! Quả là diệu kế a!”

Ngoài cửa, Hàn Diệp bỗng hắt xì một cái.

Tuy đã vào mùa hạ, nhưng đêm ở phương Bắc vẫn lạnh lẽo.

Hàn Diệp xoa xoa mũi, đến ngồi trên bệ đá trước nha môn.

Biết được Lục Hằng Thông chính là vị hành khất hôm ấy, lòng hắn cũng yên tâm hơn nhiều. Lại thấy đối phương có thiện cảm với mình, hẳn sẽ không làm khó La Vân Khỉ.

Thế nhưng tâm can vẫn không yên, trong đầu toàn là hình bóng nàng — không biết trong lao có lạnh không, có sợ hãi không, có được ăn uống đầy đủ hay không.

Nghĩ đến những ngày gần đây nàng vì mình mà bôn ba mệt nhọc, trong lòng hắn bỗng dâng lên một luồng ấm áp, khiến thân thể cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Hắn dựa người vào tượng sư tử đá sau lưng, định chợp mắt đôi chút thì quản gia Lục phủ bỗng xuất hiện.

“Hàn tiểu huynh đệ, thứ lễ bất chu toàn. Đại nhân nhà ta có lời mời, thỉnh huynh vào phủ một chuyến.”
 
Back
Top Bottom