Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 350



Vẻ mặt Diệp Lưu Phượng trầm xuống.

Bà ta tưởng rằng để Diệp Thi Văn đuổi theo Hàn Gia Lâm đến Hoành Đi3m có thể níu kéo được, không ngờ mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn!

Nhưng trong mắt Diệp Lưu Phượng vẫn có ánh sáng.

"Sao lại không còn gì chứ."

Diệp Lưu Phượng v**t v* tay Diệp Thi Văn, hai người ngồi trên sô pha:

"Con vẫn còn đứa nhỏ nhà họ Hàn, đây là lợi thế lớn nhất của con."

"Nhưng mà..."

Diệp Thi Văn khóc: "Gia Lâm nói, sau khi đứa nhỏ sinh ra, anh ấy sẽ cắt đứt với con."

"Đó là do đứa bé ở trong tay bọn họ." Diệp Lưu Phượng khinh thường nói:

"Nếu như nó ở trong tay chúng ta, con cho rằng Hàn Gia Lâm sẽ dám nói như vậy sao?"

Lúc đầu, bà ta vào nhà họ Hạ nhờ một đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống.

Hiện tại, trong bụng Mạnh Hân đang mang cốt nhục của nhà họ Hàn.

Diệp Lưu Phượng đã đến bệnh viện tư nhân kiểm tra, là con trai!

Có chìa khóa này trong tay, còn sợ không chiếm được nhà họ Hàn sao?

"Mẹ…" Diệp Thi Văn lau nước mắt trên mặt: "Mẹ muốn làm gì?"

Diệp Lưu Phượng híp mắt:

"Đã đến lúc cướp Mạnh Hân từ trong tay nhà họ Hàn."

Hạ Trừng Trừng rời khỏi phòng nghỉ, không muốn ở lại đoàn làm phim nữa, nhắn tin cho Lục Yên Nhiên, chuẩn bị rời đi.

Vừa đi tới bãi đỗ xe, Hàn Gia Lâm đuổi kịp Hạ Trừng Trừng, đột nhiên đẩy cô vào tường.

Nhờ chiều cao 1m85, anh ta cố ý chọn một góc độ trông rất ngầu nhìn xuống Hạ Trừng Trừng với cảm giác áp bức mạnh mẽ.

"Trừng Trừng, đừng đi, em nghe tôi giải thích đã."

Hạ Trừng Trừng không thương tiếc giơ đầu gối đá Hàn Gia Lâm.

Hàn Gia Lâm đau đớn ôm nửa th*n d*** của mình, khuôn mặt méo mó, không còn thời gian quan tâm đến cô gái trước mặt.

Hạ Trừng Trừng sửa lại quần áo, cao ngạo nhìn Hàn Gia Lâm đang khom lưng đau đớn, giễu cợt:

"Hàn Gia Lâm, anh nghiện làm một giám đốc độc tài rồi à.

Động tí là đẩy người ta vào tường! Bây giờ nó không còn phổ biến nữa rồi, được chưa?"

Hàn Gia Lâm nén đau, sắc mặt đỏ lên:

"Trừng Trừng, anh thật sự thích em.

Chỉ cần em chấp nhận tôi, muốn làm gì tôi cũng được!

Nếu do trước đây tôi làm tổn thương em, em không tha thứ cho tôi… Tôi trả lại mạng cho em cũng được."

Hạ Trừng Trừng: ???

Hạ Trừng Trừng nhíu mày càng sâu:

"Làm sao vậy, kiểu giám đốc độc tài áp tường không được, mà bắt đầu dùng bài trao của mạng cho em sao?"

Đúng là một căn bệnh nghiêm trọng!

Hàn Gia Lâm không chịu buông tha, vẫn muốn dùng cơ thể cường tráng của mình để kiềm chế Hạ Trừng Trừng.

Đột nhiên một bóng người xuất hiện, chen vào giữa hai người, đẩy Hàn Gia Lâm ra.

Hàn Gia Lâm đứng không vững, loạng choạng lùi về phía sau hai bước.

Người đàn ông trước mặt làm cho anh ta cau mày, sắc mặt trầm xuống.

Tạ Tri Hành che Hạ Trừng Trừng ở phía sau, liếc nhìn Hàn Gia Lâm, sự khinh bỉ trong mắt không thua gì Hạ Trừng Trừng.

DTV

"Tại sao dưa chuột thối này lại ở đây?"

Rất tốt, Tạ ảnh đế không hổ là chàng trai hay ăn dưa, dùng từ rất chuẩn.

Hạ Trừng Trừng lập tức tố cáo Hàn Gia Lâm:

"Anh ta bị điên! Anh ta đang quấn rầy em."

Tạ Tri Hành nghe vậy, ánh mắt lạnh như băng.

Ánh mắt Hàn Gia Lâm tối sầm lại:

"Tạ Tri Hành, đây là chuyện của tôi và Trừng Trừng, không cần anh quan tâm."

"Chuyện của Trừng Trừng cũng là chuyện của tôi."

Tạ Tri Hành kiên quyết bảo vệ Hạ Trừng Trừng ở phía sau.

"Cho dù là vậy."

Hạ Trừng Trừng biết sức mình không bằng Hàn Gia Lâm, nên những lời nói trước đó đều là quái gở. Bây giờ Tạ Tri Hành tới, cô thẳng lưng hét to.

"Hàn Gia Lâm, tôi đã không còn thích anh.

Người tôi thích bây giờ là Tạ Tri Hành! Không phải anh! Đừng quấy rầy tôi nữa."

Tạ Tri Hành vốn đang nghiêm túc, nghe thấy Hạ Trừng Trừng bất ngờ thổ lộ, trong lòng sung sướng, khóe miệng nhếch lên.

Biểu cảm này khiến Hàn Gia Lâm càng tức giận hơn.

Hàn Gia Lâm nghiến răng, khóe môi mím thành một đường thẳng.

Khi Hạ Trừng Trừng đối đầu với mình và Diệp Thi Văn, cô giống như nhe răng múa vuốt.

Nhưng khi Tạ Tri Hành xuất hiện, cô lập tức biến thành một con mèo con.

Đặc biệt là dáng vẻ đứng sau lưng Tạ Tri Hành, khiến anh ta thấy rất chói mắt.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 351



Hàn Gia Lâm chỉ có thể nói nhỏ lại:

"Trừng Trừng, tôi biết em không tha thứ cho tôi, nhưng tôi nhất định sẽ cho em thấy tấm lòng chân thành của tôi.

Tôi thật sự thích em!"

Hạ Trừng Trừng buồn nôn, giả vờ nôn trước mặt Hàn Gia Lâm.

Làm sao lại có một người đàn ông không biết xấu hổ như vậy!

Thực sự, khi là ánh trăng sáng của tên cặn bã này, mặt trăng nghe xong chỉ muốn chạy ra khỏi dải Ngân Hà!

Hạ Trừng Trừng không nôn ra thứ gì, nhưng trái tim Hàn Gia Lâm đã chìm xuống đáy vực.

Trừng Trừng, thật đáng ghét anh ta đến vậy sao?

Không đúng, trước kia Trừng Trừng rõ ràng thích anh ta, hai người có tình cảm với nhau!

Chỉ là anh ta đột nhiên thổ lộ, khiến Trừng Trừng không thể tiếp nhận. Chỉ cần anh ta kiên trì, Trừng Trừng sẽ hiểu được tâm ý của anh ta!

Điện thoại đột nhiên vang lên, là Lư Thư Nhã, có lẽ tìm anh ta vì chuyện livestream của Diệp Thi Văn.

Hàn Gia Lâm: "Trừng Trừng, lần này tôi rất nghiêm túc với em. Sau này, tôi sẽ khiến em hiểu được điều này."

Nói xong, Hàn Gia Lâm khó chịu trừng mắt nhìn Tạ Tri Hành, xoay người rời đi gọi điện thoại cho Lư Thư Nhã.

Nhìn thấy bóng lưng Hàn Gia Lâm đi xa, Hạ Trừng Trừng thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Tạ Tri Hành bên cạnh thâm trầm, vẻ mặt cô đơn, mi mắt rũ xuống.

Anh từng cảm thấy Hạ Trừng Trừng không thể vì Hàn Gia Lâm mà thay đổi quyết định. Nhưng khi Hàn Gia Lâm nói như vậy, anh lại cảm thấy hơi sợ.

Dù sao, anh biết trước đây Hạ Trừng Trừng thích Hàn Gia Lâm đến mức nào, cô kiên quyết như vậy mà cuối cùng vẫn chọn anh.

Sự lựa chọn chắc chắn này khiến anh vô thức hoảng sợ.

"Trừng Trừng, sau này em có đi cùng anh ta không?"

Anh rất sợ nhận được câu trả lời có, thậm chí chỉ cần Hạ Trừng Trừng hơi do dự cũng khiến anh khó chịu.

Nhưng Hạ Trừng Trừng không suy nghĩ lập tức phủ nhận: "Em điên rồi sao?"

Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ, hơn nữa Hàn Gia Nhất chính là dưa chuột thối, làm sao cô có thể ở bên Hàn Gia Lâm.

Bóng tối trong mắt Tạ Tri Hành bị quét sạch, mong chờ: "Em thật sự không thích anh ta."

Hạ Trừng Trừng nhíu mày:

"Em chưa từng thích anh ta có được không?"

Thích anh ta là nguyên chủ.

Nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời chờ mong của Tạ Tri Hành, cô mềm lòng, lặp lại một lần nữa.

"Trước đây em bị mù mắt.

Nhưng em có thể đảm bảo, sau này, em sẽ không bao giờ thích anh ta."

Lúc này, trong lòng Tạ Tri Hành sung sướng, khóe miệng giương lên.

Hai người trở về khách sạn.

Phòng khách truyền đến tiếng b.ắ.n tỉa của trò chơi, sau khi ăn cơm trưa xong Kim Nhất Phàm vùi đầu tiếp tục chơi.

Cậu ấy ở thôn Tình Xuyên hai tháng, mỗi ngày thức dậy khi gà vừa gáy, cần cù chăm chỉ, trâu cày ruộng cũng không mệt bằng anh ấy.

“Cuộc sống bình dị” mùa hai phát trực tiếp trên mạng đạt được kết quả rất tốt. những vật liệu đen từng ám ảnh Kim Nhất Phàm cũng được làm sáng tỏ khi chương trình phát sóng.

Kim Nhất Phàm cuối cùng mới có được thời gian rảnh, muốn nói với người đại diện xin nghỉ phép, nghỉ ngơi thật tốt.

Cậu ấy bị Tạ Tân Dao lừa đến Hoành Đi3m, không thể bỏ lỡ thời gian chơi game nữa.

Trong phòng khách, Hạ Trừng Trừng nhìn phòng Kim Nhất Phàm:

"Vậy cô bảo Nhất Phàm đến giám sát chúng ta sao. Sau này chúng ta trở về Ngự Lâm Uyển, cậu ấy sẽ cũng ở đấy."

Tạ Tri Hành bất đắc dĩ gật đầu, lần này Tạ Tân Dao thật sự nghiêm túc.

Hạ Trừng Trừng dựa vào tay vịn sô pha, chống cằm: "Nói như vậy… Sau này mỗi buổi tối, chúng ta sẽ ngủ chung phòng sao?"

"Em thì không sao."

DTV

Hạ Trừng Trừng nói tiếp, quay đầu nhìn Tạ Tri Hành bên cạnh:

"Nhưng eo của anh chịu được không?"

Khuôn mặt đẹp trai của Tạ Tri Hành đỏ lên.

Anh biết Hạ Trừng Trừng đang nói đến chuyện anh phải dùng eo rung giường, nhưng thật kỳ lạ khi nghe từ miệng cô nói ra.

Giọng Tạ Tri Hành hơi khàn, trầm giọng nói:

"Phòng ở Ngự Lâm Uyển cách âm rất tốt, nên không cần."

Hạ Trừng Trừng nghe vậy, hài lòng gật đầu.

Tạ Tri Hành rung giường không dễ dàng, cô kêu ở trên giường cũng không dễ dàng, cả đêm miệng khô khốc.

Tạ Tri Hành không nhìn thẳng ánh mắt Hạ Trừng Trừng, đổi chủ đề khác:

"Dì Lưu nói, sáng nay Trịnh Thanh đã đưa Quang Tông về Ngự Lâm Uyển."

"À, chị Trịnh Thanh đã nhắn qua Wechat với em."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 352



Hạ Trừng Trừng phấn khích:

"Nghe nói Quang Tông và Mỹ Huệ rất thành công không có gì ngoài ý muốn, hai tháng nữa chúng ta sẽ thấy mèo con."

Trước đây Tạ Tri Hành chưa từng nuôi thú cưng, lần đầu tiên nghe nói việc phối giống ở mèo, tò mò hỏi:

"Mèo cần quan hệ mấy lần? Chắc là không phải là một lần thành công chứ?"

Hạ Trừng Trừng suy nghĩ:

"Ngày đầu tiên Quang Tông và Mỹ Huệ hình như làm hai lần nhưng không thành công. Ngày hôm sau một lần, ngày thứ năm lại một lần nữa."

Tạ Tri Hành kinh ngạc: "Anh còn tưởng rằng phải bảy tám lần."

DTV

Hạ Trừng Trừng cười: "Anh mới làm bảy tám lần."

Nói xong lời này, mặt Tạ Tri Hành đỏ lên. Hạ Trừng Trừng nhận ra cái gì, mặt cũng đỏ lên.

Tạ Tri Hành ho hai lần, nói tiếp: "Anh không biết gì về thú cưng, vậy nó có thể sinh mấy con một lứa?"

Hạ Trừng Trừng mở Wechat ra xem:

"Chị Trịnh Thanh nói mẹ của Mỹ Huệ là mèo giống trong cửa hàng thú cưng, mỗi lứa có thể sinh bảy tám con. Cho nên em đoán Mỹ Huệ cũng có thể sinh ra bảy đứa."

Ánh mắt Tạ Tri Hành sùng bái, nghiêm túc gật đầu:

"Thật không dễ dàng. Lần sau bảo dì Lưu đưa một ít đò bổ sung dinh dưỡng cho Mỹ Huệ, bồi bổ cho tốt."

Trong phòng, Kim Nhất Phàm đang chơi trò b.ắ.n súng.

Cậu ấy vốn trốn ở phía sau thùng hàng, xung quanh yên tĩnh.

Đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài phòng khách, cái gì mà "Eo của anh chịu được sao?", "Bảy tám lần.", "Bảy đứa nhỏ."

Kim Nhất Phàm: ???

Kim Nhất Phàm không hiểu, anh họ và chị dâu đang nói gì vậy?

Khi anh ấy vẫn đang suy nghĩ, phía bên kia thấy cái đầu nhỏ của anh ấy, b.ắ.n một phát s.ú.n.g trúng đầu.

Ngay lập tức, m.á.u trên màn hình văng khắp nơi.

Kim Nhất Phàm rất khó chịu, trong đầu vẫn còn suy nghĩ mấy câu vừa rồi, cậu không thể tập trung chơi game nên bỏ bàn phím xuống đi ra cửa, muốn nghe xem anh họ và chị dâu đang nói chuyện gì.

Hai người bên ngoài vẫn đang trò chuyện thoải mái.

Tạ Tri Hành: "Nó sắp sinh rồi, em có muốn đặt tên cho bọn nó không?"

Hạ Trừng Trừng suy nghĩ:

"Tên có thể từ từ nghĩ, biệt danh thì đơn giản.

Đứa đầu gọi là Đại Bảo! Đứa thứ hai gọi là Nhị Bảo! Đứa thứ ba gọi là Tam Bảo! Đứa thứ bảy gọi là Thất Bảo!"

Giọng nói Tạ Tri Hành cưng chiều: "Em thích là được rồi."

Kim Nhất Phàm: ???

Kim Nhất Phàm rất sốc.

Chuyện gì vậy!

Hôm qua mẹ còn gọi bảo mình đến giám sát tình cảm của hai người, có việc gì thì có thể giúp đỡ. Bây giờ người ta đã đặt biệt danh cho bảy đứa con của mình xong rồi.

Đêm qua, Kim Nhất Phàm vô cùng khó hiểu khi nghe thấy "tiếng kêu thảm thiết" của Hạ Trừng Trừng ở phòng bên cạnh.

Sau khi được mẹ dạy dỗ, cuối cùng cậu cũng biết đây là hoạt động tạo người của anh họ và chị dâu.

Khuôn mặt nhỏ của Kim Nhất Phàm đỏ bừng.

Cậu vốn cảm thấy tình cảm của anh họ và chị dâu tiến triển tốt đẹp, chỉ cần giúp một ít là được rồi.

Hiện tại đâu phải tiến triển tốt đẹp, mà là như tên lửa!

Hơn nữa, đã mang thai bảy đứa, làm sao có thể tiếp tục tạo người được?

Tạ Tri Hành…

Cầm thú!

"Ầm"

Kim Nhất Phàm đột nhiên mở cửa phòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tạ Tri Hành và Hạ Trừng Trừng.

Tạ Tri Hành không hề suy nghĩ về hành vi "cầm thú" của mình, thấy Kim Nhất Phàm đi ra khỏi phòng, anh còn nhiệt tình chào hỏi.

Kim Nhất Phàm nhổ nước bọt trong lòng.

Hừ! t*nh tr*ng lấp não cầm thú!

Cậu phớt lờ lòng tốt hiếm có của Tạ Tri Hành, đặt m.ô.n.g ngồi giữa hai người!

Hạ Trừng Trừng: ???

Tạ Tri Hành: ???

Tạ Tri Hành rất khó hiểu với địch ý đột ngột của Kim Nhất Phàm.

Hạ Trừng Trừng đoán Kim Nhất Phàm chắc là thua trò chơi, nên mới không vui, vì thế quan tâm giảng hòa.

"Được rồi, cũng đã muộn. Cậu muốn nghỉ ngơi, có thể xuống ăn cơm tối."

Kim Nhất Phàm gật đầu, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên bụng Hạ Trừng Trừng.

Hôm nay Hạ Trừng Trừng mặc một chiếc váy đen giản dị, phần eo bó sát, không có cảm giác nhô lên mà còn có xu hướng lõm bên trong.

Dáng vẻ này e rằng chưa được hai tháng!

Thai nhi chưa phát triển tốt, đã bắt đầu tạo người!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 353



Kim Nhất Phàm nghĩ như vậy, quay đầu trừng mắt nhìn Tạ Tri Hành.

Hừ! Cầm thú!

Tạ Tri Hành: ???

Anh cảm thấy, biểu hiện của em họ hôm nay rất lạ!

Phòng họp tập đoàn Tạ Thị.

Hai cốc Americano bốc khói nghi ngút, hương thơm của cà phê ngào ngạt khắp phòng họp.

Ngón tay giám đốc Ngô gõ nhịp trên bàn hội nghị, thỉnh thoảng nhấp một hai ngụm cà phê, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Anh Trương bên cạnh rất cẩn thận, liếc nhìn xung quanh, ghé sát vào giám đốc Ngô nhỏ giọng nói:

"Giám đốc Ngô, tập đoàn Tạ thị thật sự đưa thông tin liên lạc của Hạ Trừng Trừng cho chúng ta sao?"

"Tôi đã nói với anh, tôi có quan hệ với nhà họ Tạ, bọn họ sẽ để ý mặt mũi của tôi."

Giám đốc Ngô nói hùng hồn, trong giọng nói còn sự đắc ý:

"Thời gian trước giám đốc Tạ không ở Giang thành, nhưng hôm nay cậu ấy đã trở về, chắc chắn sẽ nhanh chóng đến gặp tôi."

"Nhưng mà…" Anh Trương vẫn lo lắng.

Nhà họ Tạ chính là gia tộc hàng đầu ở Giang Thành, tập đoàn Tạ thị cũng là doanh nghiệp hàng đầu của Trung Quốc.

Giám đốc Ngô chỉ là một giám đốc của giải trí Tinh Không, thật sự có tầm ảnh hưởng lớn đến vậy sao?

"Sau khi lấy được thông tin liên lạc, cậu lập tức đi tìm Hạ Trừng Trừng."

Giám đốc Ngô không có chú ý đến sự lo lắng của anh Trương, ánh mắt nham hiểm, anh ta dừng lại rồi nói khẽ:

"Ông đây dạo này rất thích cô ấy."

Anh Trương giật mình.

Một lúc sau, anh ấy lại nhíu mày:

"Nhưng Hạ Trừng Trừng là thiên kim nhà họ Hạ, thân phận không bình thường, chúng ta động đến cô ấy được sao?"

"Nếu ông đây muốn thì không quan tâm cô ấy có muốn hay không."

Giám đốc Ngô híp mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn:

"Chỉ cần dùng chiêu cũ là được rồi, mấy cô gái nhỏ này rất dễ xử lý."

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó có tiếng gõ cửa, trợ lý Chu đi vào phòng họp.

Giám đốc Ngô cười tươi, cung kính tiến lên:

"Trợ lý Chu! Xin lỗi vì biết cậu bận rộn mà còn phải bớt chút thời gian cho tôi!"

"Vừa rồi thư ký của tôi đã nói yêu nhu cầu của anh cho tôi biết."

Trợ lý Chu hắng giọng:

"Các anh muốn có thông tin liên lạc của Hạ Trừng Trừng sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Giám đốc Ngô vội vàng trả lời:

"Cô Hạ là nghệ sĩ của giải trí Tinh Không chúng tôi, nhưng chúng tôi đã lâu không liên lạc được với cô ấy.

Chúng tôi không muốn phải ra tòa, như vậy quá xấu hổ, có thể liên lạc riêng là nên làm."

"Thật ngại quá."

Vẻ mặt trợ lý Chu lạnh lùng:

"Tôi không thể cho các ông biết thông tin khách hàng của bữa tiệc từ thiện nhà họ Tạ."

Giám đốc Ngô sửng sốt, cảm thấy rất mất mặt.

Nhưng anh ta vẫn nhịn, nói:

"Trợ lý Chu, Tinh Không và Tạ thị có hợp tác với nhau, hơn nữa…"

Giám đốc Ngô đến gần trợ lý Chu, nhỏ giọng nói:

"Tôi là người của ông La.

Tôi nghĩ, đừng nói là cậu, cho dù là giám đốc Tạ cũng phải cho ông La mặt mũi chứ!"

"Giám đốc Tạ phải nể mặt ông La sao?"

Trợ lý Chu cười, lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách với giám đốc Ngô:

“Giám đốc Ngô, anh cầm nhầm bản thảo rồi.

Ông La muốn hợp tác với Tạ thị, nhưng bị giám đốc Tạ từ chối. Thế nào, ông La không nói cho anh biết sao?"

Vẻ mặt trợ lý Chu nghiêm túc:

“Nói tóm lại, chúng tôi sẽ không tiết lộ thông tin của khách mời. Anh Ngô, mời về cho."

DTV

"Cậu…"

Giám đốc Ngô mất mặt, sắc mặt hết xanh lại trắng.

Trợ lý Chu chỉ là trợ lý của giám đốc, sao dám nói chuyện với anh ta như vậy?

Anh Trương vội vàng đi lên giữ chặt giám đốc Ngô.

Đây là địa bàn của Tạ thị, nếu làm ầm lên, thể diện của ai cũng không tốt.

"Tôi còn có việc khác, mời anh rời đi."

Nói xong, trợ lý Chu không quay đầu lại rời đi.

Sau khi trợ lý Chu rời đi, giám đốc Ngô tức giận cầm cốc cà phê, đập mạnh vào cửa sổ.

Chiếc cốc sứ trong nháy mắt vỡ vụn, để lại một vết nước màu nâu trên cửa sổ trong suốt, nhân viên đi qua đều nhìn vào.

Anh Trương vội vàng hòa giải: "Tay trơn, tay trơn…"

"Chỉ là con ch.ó của Tạ Tri Hành, mà dám lên mặt với tao."

Giám đốc Ngô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào hướng trợ lý Chu rời đi:

"Nếu không phải Tạ Thành Nghiệp không ở Tạ thị, tao muốn cho mày đẹp mặt."

"Giám đốc Ngô! Đừng tức giận! Đừng tức giận! Tôi mới tìm được Hạ Trừng Trừng rồi."

"Cô ấy ở đâu?"

Lồng n.g.ự.c giám đốc Ngô vẫn phập phồng, lửa giận không hề nguôi ngoai.

"Tôi vừa xem trên Weibo."

Anh Trương lấy điện thoại ra.

"Hạ Trừng Trừng lại lên hot search, lần này cô ấy ở Hoành Đi3m."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 354



Mặt trời đang hạ xuống sau chân núi, những đám mây đỏ thẫm dần dần được thay thế bởi màn đêm tối, màu đỏ rực rỡ bị ăn mòn hầu như không còn đọng lại chút gì, màn đêm từng chút một bao phủ lấy bầu trời.

Sáu giờ tối, anh Trương đến trước cửa khách sạn Hoa Mỹ tại Hoành Đi3m.

Vì gấp gáp nên anh ta không lái xe, mà đi bằng tàu cao tốc, sau đó vội vã gọi một chiếc xe đi đến khách sạn Hoa Mỹ.

Anh ta sợ mình chậm trễ thêm một chút nữa thôi là sẽ không thấy Hạ Trừng Trừng đâu nữa.

Khi đến khách sạn, cả người anh Trương dính đầy bụi bặm, vì ngồi trên xe liên tục khiến đầu anh ta choáng váng.

Nhưng thật trùng hợp là lúc nhận phòng ở đại sảnh, anh ta đã nhìn thấy Hạ Trừng Trừng.

Hạ Trừng Trừng mặc một chiếc váy đen đơn giản, trên eo là chiếc thắt lưng buộc nơ màu trắng bằng lụa, phong tình vạn chủng lay động tâm tư người khác.

Cô đeo khẩu trang màu đen và kính râm, mặc dù không có người hâm mộ hay trợ lý vây xung quanh, nhưng nhìn thôi cũng biết cô là một ngôi sao nữ.

Bên cạnh còn có hai nhân viên phục vụ mặc đồ đen, giúp cô xách hành lý lên một chiếc Bentley.

Trong nháy mắt, lo lắng và tức giận khi tìm kiếm cô trong mấy tháng qua lập tức bộc phát, anh Trương không nói phân biệt xông lên.

"Hạ Trừng Trừng quả nhiên là cô ở chỗ này, sao cô dám kéo tôi vào danh sách đen, cô còn muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa hay không?"

Anh ta đi lên phía trước, đang muốn kéo Hạ Trừng Trừng ngồi trên chiếc Bentley xuống, đột nhiên có nhân viên phục vụ mặc đồ đen chắn trước mặt cô, một tay đánh anh Trương nằm bẹp dí trên mặt đất

"Rầm" một tiếng, anh Trương ngay lập tức ngã xuống đất, mũi đập vào mặt đất bằng đá hoa cương.

Anh ta ngẩng đầu, m.á.u tươi từ lỗ mũi chảy ra.

Hạ Trừng Trừng kéo kính râm xuống, cúi đầu nhìn lướt qua người trước mặt, hơi mỉm cười nói:

"Sao lại là anh?"

Anh Trương đi cả một quãng đường dài đầy mệt mỏi, trong khoảng thời gian này anh ta vì không tìm được Hạ Trừng Trừng mà nghẹn tức không có chỗ xả giận, vốn muốn quở trách Hạ Trừng Trừng một trận, nhưng nhìn hai nhân viên phục vụ với dáng người cường tráng bên cạnh Hạ Trừng Trừng, anh Trương thầm nuốt nước bọt.

Có lẽ hai người bọn họ vốn dĩ không phải là nhân viên phục vụ gì cả, mà chính là vệ sĩ của Hạ Trừng Trừng.

Trước kia anh Trương dẫn dắt Hạ Trừng Trừng, đối xử với cô không hề khách khí.

Thứ nhất, vì Hạ Trừng Trừng lúc đó bị bôi đen, cho dù anh ta có hung dữ với cô, cũng sẽ chẳng có fan nào bảo vệ cô.

DTV

Thứ hai, tuy rằng Hạ Trừng Trừng là thiên kim Hạ gia, nhưng Hạ Vĩnh Đức lại không thích cô gia nhập vào giới giải trí, nên cũng không giúp đỡ cô.

Hơn nữa vì Diệp Thi Văn luôn âm thầm xúi giục anh ta rằng không cần khách khí với Hạ Trừng Trừng, nên từ trước đến nay anh Trương luôn vênh mặt sai khiến Hạ Trừng Trừng.

Cho đến khi nãy thói quen này vẫn chưa thay đổi.

Nhưng một đòn của hai vệ sĩ bên cạnh Hạ Trừng Trừng khiến anh Trương tỉnh ngộ.

Người phụ nữ trước mặt đã không còn là nữ nghệ sĩ hạng ba trước kia, cũng không phải thiên kim Hạ gia không ai quan tâm, mà là Tiểu Hoa đang có đà phát triển tốt nhất, cũng là người thừa kế duy nhất của Hạ gia.

Là đối tượng mà anh ta phải nịnh bợ.

Vì thế, ngay cả khi trong lòng anh Trương ngàn vạn lần không phục, vẫn thu liễm thái độ vừa rồi, thay đổi thành bộ mặt nịnh nọt:

"Trừng Trừng à, tôi là người đại diện của cô mà, sao cô kéo tôi vào danh sách đen được chứ, cô đừng quên rằng cô vẫn là nghệ sĩ giải trí của Tinh Không, cần phải hoạt động để thực hiện hợp đồng với công ty."

Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng kinh ngạc:

"Tôi làm gì có hoạt động nào?"

Lúc trước, khi rời khỏi Tinh Không, Hạ Trừng Trừng đã xem qua lịch trình của mình, vì nguyên chủ đã bị toàn bộ mạng đen, cho nên công ty quản lý không cho cô bất kỳ hoạt động nào, như thể trạng thái của cô bị công ty che giấu.

Sau đó Hạ Trừng Trừng nhận được vai nữ thứ hai của Tiên Quyết, là nhờ dùng hôn ước của nguyên chủ và Tạ Tri Hành đổi lấy.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 355



Ánh mắt anh Trương sáng rực:

"Ai nói không có, hiện giờ các chương trình tạp kỹ và đoàn làm phim đều chìa cành ô liu cho cô, chỉ chờ cô đồng ý thôi."

"À…"

Hạ Trừng Trừng sực nhớ:

"Tôi quên mất, tôi hot lại rồi."

"Không phải lúc này cô mới nhớ tới đó chứ."

Hệ thống mập mờ, nói:

"Sao tôi cảm thấy là cô cố ý kéo anh Trương vào danh sách đen, muốn để đến khi hợp đồng với Tinh Không chấm dứt, đúng không?"

Hạ Trừng Trừng cười: "Ha ha, nhìn thấy nhưng không thể nói nha, cậu có EQ chút được không?"

"Trừng Trừng."

Anh Trương tận tình khuyên bảo:

"Lúc trước là lỗi của công ty, hiện giờ công ty đã giúp cô giành được rất nhiều tài nguyên tốt, sau này cô chính là nhất tỷ của công ty, đừng đùa giỡn nữa mà, kéo wechat của tôi ra đi, chúng ta bàn bạc một chút về giai đoạn tiếp theo."

DTV

Hạ Trừng Trừng đang muốn trả lời, thì cửa sổ xe bên cạnh hạ xuống một nửa, lộ ra nửa khuôn mặt Tạ Tri Hành, còn có Kim Nhất Phàm đang muốn tiến lại gần nhưng bị Tạ Tri Hành ngăn lại.

"Anh ta đang muốn lừa em gia hạn hợp đồng." Tạ Tri Hành nói.

Âm lượng của hắn không cao, nhưng cũng đủ để Hạ Trừng Trừng đứng bên cạnh Bentley nghe được:

"Tinh Không chẳng phải là công ty tốt đẹp gì, tốt nhất là nên hủy hợp đồng đi."

Hạ Trừng Trừng khẽ gật đầu đồng ý.

Cô quay đầu dùng đuôi mắt nhìn lướt qua anh Trương, khẽ cười nói:

"Nếu tôi không muốn theo anh trở về Tinh Không thì sao?"

Sắc mặt anh Trương nhất thời không tốt.

Nghệ sĩ bình thường không gia hạn hợp đồng thì không sao.

Nhưng hiện tại Hạ Trừng Trừng chính là tiểu hoa có đà phát triển tốt, huống hồ giám đốc Ngô nói rõ muốn Hạ Trừng Trừng, nếu không kéo được cô trở về Tinh Không, anh ta cũng không có cách nào giải thích.

Tròng mắt anh Trương đảo quanh:

"Trừng Trừng, chúng ta đã kí hợp đồng, nếu như cô cố ý không trở về Tinh Không, chúng ta chỉ có thể dựa theo hợp đồng mà mà quyết định, lúc đó người chịu thiệt thòi chính là cô, phải bồi thường năm trăm vạn tiền vi phạm hợp đồng."

Hạ Trừng Trừng vốn còn cảm thấy phiền phức, nghe được số tiền vi phạm hợp đồng, ánh mắt sáng ngời, lập tức lấy điện thoại di động ra:

"Sao anh không nói sớm, WeChat hay Alipay."

Anh Trương: "..."

"Tôi, tôi không có ý này."

Khuôn mặt anh Trương quẫn bách, anh ta chỉ muốn dùng tiền vi phạm hợp đồng uy h.i.ế.p Hạ Trừng Trừng, không ngờ rằng cô định trả tiền thật.

Là do anh ta quá nông cạn, chỉ nói có năm trăm vạn.

"Không, là tôi nói sai, không phải năm trăm vạn."

Anh Trương ánh mắt hoảng hốt, lắp bắp nói:

"Hạ Trừng Trừng, dựa theo giá trị hiện tại của cô, tiền hủy hợp đồng cũng phải bồi thường gấp mười lần, là năm mươi triệu."

Tay Hạ Trừng Trừng vốn đang mở ngân hàng lên.

Cô ngẩng đầu, cười nhạo nói: "Anh thật sự cho rằng tôi là đứa dễ bị lừa à, năm trăm vạn có phải thật hay không còn chưa chắc, tôi thật sự cho rằng, anh đây chính là tống tiền tôi đó!"

Anh Trương cả kinh.

Trước kia anh ta cũng thường xuyên lừa gạt Hạ Trừng Trừng, lúc trước nếu nói như vậy, Hạ Trừng Trừng bảo đảm sẽ mắc lừa.

Nhưng giờ phút này, trong mắt cô lóe lên tia sáng, đôi mắt hạnh màu nâu nhạt kia như muốn nhìn thấu anh ta, làm cho anh Trương không hiểu tại sao lại cảm thấy không rét mà run.

“Quên đi."

Hạ Trừng Trừng cất điện thoại di động:

"Một người đại diện như anh, xem ra cũng không hiểu tiền phạt vi phạm hợp đồng cụ thể là bao nhiêu, ngày mai tôi sẽ mang theo luật sư, tự mình tới cửa tìm các người thanh toán."

"Nhưng mà..."

Hạ Trừng Trừng chuyển đề tài:

"Vừa rồi tâm tình của tôi rất tốt, nếu tiền phạt vi phạm hợp đồng thật sự là năm trăm vạn, tôi cũng lập tức chuyển ngay, nhưng bây giờ tâm tình của tôi rất không tốt, chuyện các người chèn ép nghệ sĩ, Tuyết Tàng là nghệ sĩ mà bị ép đi bồi rượu, còn có rất nhiều chuyện, tôi đều sẽ nói cho luật sư của tôi biết hết.

Đến lúc đó, chúng ta tính sổ thật kỹ, đến cuối cùng là tôi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng của các người, hay là các người phải bồi thường tổn thất tinh thần cho nghệ sĩ khác, cũng không thể nói rõ được."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 356



Gió đêm thổi qua, mang theo cái lạnh của mùa thu.

Hạ Trừng Trừng rõ ràng là cười, nhưng anh Trương nhìn đôi mắt của cô, lại cảm thấy không rét mà run.

Anh ta cảm thấy mình dường như không quen cô, không quen biết nghệ sĩ mà anh ta đã dẫn dắt hai năm nay.

Hạ Trừng Trừng lên Bentley.

Trên Bentley, Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm đã chờ đã lâu.

Kim Nhất Phàm ngồi ở ghế lái phụ phía trước, lên tiếng trước:

"Chị họ, người đại diện của chị, đúng là rác rưởi quá đi, chị vẫn nên chuyển qua Thiên Thịnh đi, ở lại cái công ty này rõ ràng toàn là bẫy."

Tạ Tri Hành hiếm khi đồng ý với Kim Nhất Phàm: "Công ty giải trí Tinh Không rất có vấn đề."

Hạ Trừng Trừng bắt lấy ám hiệu trong lời nói của Tạ Tri Hành:

"Ý của anh là công ty giải trí Tinh Không có dưa."

Tạ Tri Hành gật đầu:

"Trước khi chúng ta đăng ký kết hôn, anh từng bảo Chu Đặc điều tra Tinh Không, tuy rằng không tra ra cụ thể là gì, nhưng cảm giác nước ở Tinh Không rất sâu."

"Thú vị nha." Hạ Trừng Trừng thoải mái dựa lên đệm Bentley.

DTV

Lúc trước, cô đọc tiểu thuyết, thông qua góc nhìn của nguyên chủ phát hiện Tinh Không rất không đúng, nhưng tiểu thuyết cũng không viết cụ thể là cái gì không đúng, đến cuối cùng cũng không phơi bày ra mặt đen tối của Tinh Không.

Nhưng vừa nãy Tạ Tri Hành nói như vậy, ít nhất có thể xác định, Tinh Không nhất định là không đơn giản.

"Nhưng em nhớ rằng, Tạ thị hình như có hợp tác với Tinh Không." Hạ Trừng Trừng hỏi.

"Không phải anh hợp tác với bọn họ."

Tạ Tri Hành giải thích:

"Là do một năm trước Tạ Thành Nghiệp ký hợp đồng với bọn họ, sau khi anh tiếp quản Tạ thị, bọn anh đã kết thúc hợp tác, cho nên anh cũng không biết được Tạ Thành Nghiệp rốt cuộc đã ký hợp đồng gì với bọn họ."

Tạ Tri Hành tiếp tục nói:

“Nhưng một tháng trước, một giám đốc của Tinh Không có ý muốn tiếp tục hợp tác với anh.

Anh không biết nội dung hợp tác cụ thể, cho nên để Phó Dương Vinh điều tra dòng chảy của dự án của họ, lợi nhuận rất cao."

Kim Nhất Phàm xen vào: "Nếu có lợi nhuận cao, không phải nên hợp tác sao?”

Hạ Trừng Trừng từ chối cho ý kiến:

"Ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình quả thật dễ dàng kiếm lời, nhưng trong đó sự rủi ro quá lớn, yếu tố không ổn định rất nhiều, mà các ngành nghề khác có lợi nhuận thường không phải là nhờ làm ăn chính đáng."

Về phần việc làm ăn bất hợp pháp cụ thể là gì thì cô không biết.

Chiếc Bentley đã đi lên đường cao tốc.

Kim Nhất Phàm ngồi ở hàng ghế phụ, xem lại những lời phát ngôn gần đây của anh. Tạ Tri Hành ngồi bên cạnh cô, đeo kính gọng vàng, trả lời email công việc.

Hạ Trừng Trừng dựa vào sofa, thân thể chìm trong sự mềm mại.

Bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ đã tối đen, bởi vì thành phố bị ô nhiễm không khí, nên không thể nhìn thấy một ngôi sao nào.

Nhìn con đường dài dằng dặc không thấy điểm cuối, luôn làm cho người ta cảm giác buồn ngủ.

Cũng không biết chiếc Bentley đã chạy bao lâu.

Hạ Trừng Trừng nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, vẻ mặt ngưng trọng.

Hệ thống nhảy ra, an ủi:

"Ký chủ à, cô đang lo lắng không điều tra ra được vật liệu đen của Tinh Không sao?

Cô yên tâm còn có tôi bên cạnh cô đây mà."

"À…" Hạ Trừng Trừng đang ngây ngô lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt hoài nghi.

Hệ thống cũng đờ ra một lát:

"Không phải cô đang suy nghĩ làm thế nào điều tra ra vật liệu đen của Tinh Không sao?"

Một giây sau, cậu nhìn thấy Hạ Trừng Trừng cầm điện thoại di động, trên màn hình là giao diện trò chuyện với dì Lưu.

Hạ Trừng Trừng: “Dì Lưu, dì nói xem ban đêm tôi nên ăn gì, lẩu bò rất tốt, nhưng cá luộc cũng rất ngon!”

Hệ thống: “...”

Hệ thống: "Tôi còn nghĩ cô đang lo lắng chuyện gì lớn lắm, kết quả cô đang rối rắm ăn đêm cái gì."

"Đó là chuyện của ngày mai."

Hạ Trừng Trừng chấn động nói, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại suy sụp:

"Làm sao bây giờ, tôi muốn ăn cả hai, nhưng đã muộn như vậy, chắc dì Lưu cũng chỉ kịp làm một món, chờ món kia làm xong thì tôi cũng no mất rồi."

Hệ thống: "...”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 357



"Tuy ăn khuya sẽ bị chướng bụng, nhưng vẫn nên suy nghĩ đồ ngọt một chút."

Hạ Trừng Trừng lại mở ra giao diện nói chuyện với đầu bếp Ngự Lâm Uyển.

"Để tôi nghĩ lại đã, nên ăn bánh socola nham thạch, hay là pudding xoài."

Hệ thống: "...”

Vẻ mặt hệ thống nghiêm túc:

"Trước khi cô gửi tin nhắn WeChat, tôi phải nói cho cô biết một chuyện rất bi thương."

Hạ Trừng Trừng lơ đãng nói:

"Còn chuyện gì bi thương hơn là không thể ăn được lẩu bò và cá luộc cùng lúc sao?"

"Có, đó chính là…"

Trong giọng nói trong hệ thống có vài phần vui sướng khi thấy người khác gặp họa: "Đêm nay dì Lưu không có ở Ngự Lâm Uyển."

Hạ Trừng Trừng: “?!”

Khi hệ thống vừa dứt lời, Hạ Trừng Trừng cũng nhận được tin nhắn hồi âm của dì Lưu:

"Thật ngại quá, phu nhân, tiên sinh cho chúng tôi đi nghỉ rồi."

Hạ Trừng Trừng cảm thấy sét đánh giữa trời quang.

Đây là tình huống gì vậy!?

Cô quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Tri Hành đang làm việc bên cạnh:

"Dì Lưu và mọi người không ở Ngự Lâm Uyển sao?"

Đuôi mắt hẹp dài của Tạ Tri Hành nhìn lướt qua Hạ Trừng Trừng một cái, đẩy kính:

"Gần đây em cũng không ở Ngự Lâm Uyển, nên anh cho bọn họ nghỉ."

Hạ Trừng Trừng: "Còn Quang Tông Diệu Tổ?"

Tạ Tri Hành: "Đang nuôi ở cửa hàng thú cưng."

Hạ Trừng Trừng: "Vậy bữa khuya của em thì sao?"

Tạ Tri Hành: "Tự mình giải quyết."

Hạ Trừng Trừng: “...”

Không phải chứ, hào môn về nhà mà lại không có ai, cô vợ hào môn tự mình chuẩn bị bữa khuya, chuyện này nghe được sao?

Đêm mà không có nồi lẩu bò và cá luộc, cô không chịu nổi.

DTV

Hạ Trừng Trừng không nhịn được mà túm chặt nắm đấm.

Trong nỗi đau của cô, quan cảnh bên ngoài cửa sổ xe đã trở nên xa lạ, ít xe cộ qua lại hơn.

Hạ Trừng Trừng nhíu mày:

"Đây hình như không phải đường về Giang Thành."

"Không phải về Giang thành."

Tạ Tri Hành nói: "Mà là tới bờ biển."

Vài phút sau, Bentley đến bến tàu bên bờ biển.

Hoành và Giang Thành cách nhau một vịnh, bình thường lái xe cao tốc, đều phải đi một đoạn đường dài, lúc nãy Tạ Tri Hành bảo tài xế lái xe đến bến tàu.

Hạ Trừng Trừng theo Tạ Tri Hành xuống xe, vẻ mặt hoang mang.

Nơi này là một bến tàu tư nhân ven biển, phóng tầm mắt nhìn ra xa, một mảng đen tối mờ mịt. Nối từ bầu trời đen thăm thẳm xuống nước biển tối tăm, không có nguồn sáng, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Kim Nhất Phàm ngồi ghế lái phụ duỗi người, nhìn lướt qua:

"Đến Giang Thành gần nhanh vậy à."

Anh muốn xuống xe thì tài xế đột nhiên bấm công tắc chốt cửa lại.

"Anh làm cái gì vậy?"

Kim Nhất Phàm bối rối:

"Sao không cho tôi xuống xe."

"Thật ngại quá."

Tài xế nói: "Thưa thiếu gia, đây là sắp xếp của tiên sinh."

Nói xong, tài xế đạp mạnh chân ga, đưa Kim Nhất Phàm rời đi.

"Này này, rốt cuộc là tình huống gì vậy?" Kim Nhất Phàm kéo cửa sổ xe xuống, ở trên xe oa oa kêu to:

"Mẹ em nói để cho em giám sát anh đấy?

Tạ Tri Hành, có phải anh có chuyện gì với chị họ hay không, nói cho anh biết không thể làm vậy được, anh làm người đi."

Hạ Trừng Trừng: “...”

Tạ Tri Hành: “...’

Hạ Trừng Trừng cũng bị làm cho mờ mịt: "Tạ Tri Hành, rốt cuộc là sao vậy?"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên cô nghe một tiếng "phốc" một tiếng, bến tàu vốn yên tĩnh lại tối đen đột nhiên sáng lên giống như ban ngày.

Một chiếc du thuyền xa hoa bốn tầng neo đậu gần bờ biển, giống như một biệt thự đặt trên biển, nhìn rất lộng lẫy.

Ngay sau đó là hơn một trăm máy bay không người lái từ trên du thuyền sang trọng bay lên, mỗi một máy bay không người lái đều mang theo ánh đèn màu sắc, biến hóa các loại hình thái trên không trung, cuối cùng dừng lại ở một dòng chữ lãng mạn.

Hạ Trừng Trừng nhìn ngây người.

Tạ Tri Hành đột nhiên, nhẹ nhàng nắm tay cô: "Trừng Trừng, chúc mừng sinh nhật."

Mặc dù trễ một tuần.

Nhưng chúc mừng sinh nhật.

Tiếng kêu la của Kim Nhất Phàm theo tiếng gầm của Bentley, dần dần đi xa.

Bến tàu, chỉ còn là thế giới riêng của hai người bọn họ.

Thời khắc rực rỡ như thế, ngay cả hệ thống cũng nhịn không được mà kêu lên:

"Chúc mừng sinh nhật ký chủ, đây là sinh nhật đầu tiên của cô kể từ khi cô xuyên vào trong sách."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 358



Trong lòng Hạ Trừng Trừng hiện lên một tia sung sướng, trả lời hệ thống.

"Cậu đã sớm biết rồi à."

"Ha ha ha"

Hệ thống cười:

"Đại phản diện muốn cho cô bất ngờ, đương nhiên là tôi phải phối hợp theo chứ, máy bay không người lái tuy rằng là của đại phản diện, nhưng tôi lấy quyền khống chế của đoàn IT, hiện tại tôi đang khống chế nó đấy, thấy được không?"

"Ký chủ, cô muốn xem cái gì tôi cho cô xem."

Nói xong, hệ thống dùng máy bay không người lái biến hóa đủ loại hoa văn, có ớt ngâm, cá luộc, bánh xoài, bánh pudding xoài

Hạ Trừng Trừng nhìn không trung biến hóa đủ loại đồ ăn, nhịn không được cười:

"Hóa ra cậu thấy tôi không được ăn, nên cố ý làm cho tôi thèm à."

"Ôi, không được rồi."

Hệ thống ủy khuất:

"Đoàn IT của Phó Dương Vinh phát hiện ra tôi rồi, coi tôi là lỗi phần mềm, tôi muốn chuồn đi trước, nhưng đại phản diện tự mình xác nhận, đừng chớp mắt nha."

Hệ thống mất quyền kiểm soát máy bay không người lái, tất cả các máy bay không người lái trong nháy mắt cửa mất đi nguồn sáng, bầu trời đêm trước mắt tối đen.

Bóng đêm mênh mông, liên tiếp là hải dương vô biên vô hạn, cái gì cũng không thấy rõ.

Trong nháy mắt tiếp theo, tư thế máy bay không người lái đã được bày ra, đột nhiên sáng lên.

Tất cả các mô hình biến mất, chỉ để lại một dòng văn bản trên bầu trời.

Anh rất thích em.

"Hạ Trừng Trừng, anh thích em."

Màn thổ lộ bất ngờ, Hạ Trừng Trừng không có phòng bị.

Người đàn ông bên cạnh lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trên bầu trời đêm, giọng nói trầm thấp gợi cảm của hắn.

"Em không cần trả lời anh ngay bây giờ."

Hắn cúi người tới gần Hạ Trừng Trừng, giọng nói quanh quẩn bên tai cô, hơi thở mang hương thơm của t.h.u.ố.c lá bạc hà bào mòn các giác quan của cô.

"Anh chỉ là, muốn cho em biết."

Tạ Tri Hành có thể cảm giác được, Hạ Trừng Trừng đối với mình và đối với những người khác không giống nhau.

Nhưng loại tình cảm này, dường như cũng không đến mức thích.

Vốn dĩ, dựa theo cách của Dịch Trạch Khải chỉ anh, anh không nên thổ lộ tâm ý của mình sớm như vậy.

Trong tình yêu, người động tâm trước sẽ là người thua.

Nhưng Tạ Tri Hành cảm thấy anh đã sớm thua thảm rồi. Để cho cô biết tâm tư của mình, thì có gì đâu?

DTV

Hắn nắm chặt lấy tay Hạ Trừng Trừng hơn một chút.

Cho tới bây giờ, Hạ Trừng Trừng chưa từng nghĩ tới chuyện mình có thích Tạ Tri Hành hay không.

Tạ Tri Hành rất đẹp trai, đẹp trai đến mức ơ đãng trêu chọc cô thôi cũng có thể làm cho cô rung động.

Nhưng từ lâu, cô biết mình ở trong thế giới tiểu thuyết, người trước mặt cũng chỉ là người giấy.

Đối với người giấy si mê mộng tưởng, nhưng rất ít người đối với người giấy nảy sinh ý tưởng đồng hành cả đời.

Nhưng Hạ Trừng Trừng không thể không thừa nhận, khi nghe được bốn chữ "Anh rất thích em", cô thật sự động tâm.

Hạ Trừng Trừng nhìn bốn chữ trên bầu trời đêm, bất giác, dựa gần vào Tạ Tri Hành hơn một chút.

Cách áo sơ mi đen, Tạ Tri Hành cảm giác lạnh sau áo lụa, như ngọc cao lạnh như băng, làm cho người ta không nhịn được muốn lưu lại một chút vết hồng trên đó.

Khóe môi anh theo bản năng nhếch lên.

Máy bay không người lái trên không đã hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng trở về chiếc du thuyền sang trọng.

Hạ Trừng Trừng nhìn lướt qua du thuyền, cố ý nói: "Chỉ có du thuyền xa hoa này thôi sao?"

Không phải hệ thống nói có tổng cộng có ba món quà sao.

Tạ Tri Hành xoa xoa đầu Hạ Trừng Trừng: "Em lên xem là biết."

Hai người lên boong tàu của du thuyền sang trọng.

Trên boong tàu là một chiếc bánh ba tầng với mỗi lớp có hương vị khác nhau, với nhiều loại trái cây và bánh pudding. Xung quanh còn có đủ loại ẩm thực, ví dụ như lẩu bò, cá luộc, cung bảo kê đinh.

Hạ Trừng Trừng nở nụ cười:

"Mấy thứ này đặt cùng một chỗ, phong cách không hợp chút nào."

Tạ Tri Hành nhún nhún vai: "Không sao cả, em thích là tốt rồi."

Bên cạnh món ăn còn có ba hộp quà đeo ruy băng màu sắc khác nhau.

Hạ Trừng Trừng nắm tay Tạ Tri Hành, nhảy nhót đi tới trước hộp quà.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 359



Tuy rằng đã biết hai phần phía trước là gì từ bên hệ thống, nhưng Hạ Trừng Trừng vẫn rất phối hợp làm bộ vui mừng:

"Đây không phải là quà anh tặng em đó chứ."

Tạ Tri Hành nhìn bộ dáng vui vẻ của Hạ Trừng Trừng, trong lòng tràn đầy tự đắc, nhưng vẫn cố ý dùng thanh âm thờ ơ nói:

“Mở ra xem đi."

Hạ Trừng Trừng mở ra chiếc đầu tiên, hai chìa khóa, một là du thuyền xa hoa dưới chân, hai là máy bay tư nhân ở Giang Thành.

Hệ thống không thể nhịn được gấp gáp xuất hiện:

"Cô xem, cô xem, lúc trước tôi nói cô đóng kịch không sai chứ."

Hạ Trừng Trừng trừng:

“Là minh tinh nhỏ, nhưng có ông xã có nhiều tiền.”

Món quà thứ hai, giấy chứng nhận bất động sản của biệt thự Lâm Ngữ.

Chính Hạ Trừng Trừng cũng vui vẻ, không nghĩ tới đi một vòng lớn, thứ này vẫn trở về tay mình.

Vì vậy, món quà thứ ba

Hạ Trừng Trừng cũng thấp thỏm.

Lúc trước hệ thống không nhắc đến món quà thứ ba, cố ý bỏ qua một món. Rốt cuộc món quà thứ ba là gì, lúc ấy cậu cũng không dám nói

Hệ thống quét hộp quà mắt, "woa" một tiếng.

"Sao vậy." Hạ Trừng Trừng hỏi hệ thống ở trong đầu.

"Món quà thứ ba không phải chính là món quà lần trước Tạ Tri Hành muốn tặng hả."

Hệ thống nói:

"Món quà lúc trước là nhẫn kim cương trong đấu giá nha."

Hạ Trừng Trừng sửng sốt.

Cô đột nhiên nghĩ gì đó.

Tối hôm qua, Tạ Tri Hành sau khi va chạm giường xong thì bận công việc. Hạ Trừng Trừng cũng không ngủ được, nằm trên giường dùng máy tính bảng nhìn châu báu cao cấp mà các thương hiệu cấp cho cô.

DTV

Nhìn thấy một sợi dây chuyền kim cương đen trị giá một trăm triệu, Hạ Trừng Trừng nhịn không được kinh hô một tiếng.

Tạ Tri Hành đúng lúc nhìn qua, chú ý tới châu báu màu đen cực lớn trên máy tính bảng, nhíu mày, "Không phải em thích kim cương hồng sao?"

"Em nói thích kim cương hồng hồi nào vậy."

Hạ Trừng Trừng khó hiểu hỏi ngược lại:

"Không phải em vẫn thích tất cả châu báu vừa lớn vừa đắt sao?

Chỉ cần đáng giá là được rồi, màu cam, vàng, xanh lam tím đều được hết, ai nói nhất định phải là màu hồng."

Tạ Tri Hành: "..."

Sắc mặt Tạ Tri Hành khẽ thay đổi, dừng một chút:

"Vậy tại sao em lại đấu giá chiếc nhẫn kim cương màu hồng với Hàn Gia Lâm?"

"Nhẫn kim cương hồng."

Hạ Trừng Trừng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới hình dáng chiếc nhẫn kim cương hồng kia.

Cô giảo hoạt cười:

"Không phải đang muốn tốt cho tên Hàn Gia Lâm úng não đó sao, để cho anh ta tốn thêm chút tiền làm từ thiện chứ, nếu không ai lại bỏ ra một trăm triệu mua một viên kim cương chỉ trị giá ba mươi triệu chứ, có phải là ngốc hay không.

Lúc ấy Hàn Gia Lâm không đủ tiền nhất định sẽ đào hố mà chui xuống."

Tạ Tri Hành úng não: "...”

Anh xấu hổ đỏ mặt, thân thể có chút cứng ngắc, máy móc gật đầu.

Trên du thuyền xa hoa, trong lòng Hạ Trừng Trừng vui vẻ không thể chống đỡ nổi.

Không trách được tối hôm qua Tạ Tri Hành đã buồn rầu lâu như vậy, hóa ra là khổ sở chuyện mình trở thành tên não úng nước nha.

"Nhưng đại phản diện cũng thông minh."

Hệ thống tiếp tục nói:

"Tôi đi điều tra một chút phát hiện anh ta bán nhẫn kim cương hồng đi, hơn nữa còn nâng giá lên tới 13 tỷ."

Hạ Trừng Trừng khó có thể tin:

"Lấy đâu ra một tên não úng nước ngu như vậy."

Hệ thống u ám, nói:

"Hàn Gia Lâm."

Trước mặt là món quà thứ ba.

Hạ Trừng Trừng kìm nén nội tâm đang rung động.

Hộp quà mở ra, Hạ Trừng Trừng nhìn phần hợp đồng trong hộp quà, trong nháy mắt cửa ngây ngẩn cả người.

Giấy trắng mực đen, một món quà đơn giản như vậy, lại phảng phất mang theo trọng lượng ngàn cân.

Hạ Trừng Trừng trừng tròn mắt, không thể tin cầm lấy bản hợp đồng kia: "Anh cho em cái này sao?"

Món quà thứ ba là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của công ty giải trí Thiên Thịnh.

Quyền sở hữu của Thiên Thịnh, từ nay về sau, thuộc về Hạ Trừng Trừng.
 
Back
Top Bottom