Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 80: Bức ảnh để đời.



Cả đoàn đáp xuống châu Âu, lập tức lao đầu vào công việc như ngựa.

Cả hai đi theo gặp Nguỵ Khải Bình gặp mọi người khắp mọi nơi, mở rộng mối quan hệ. Thời trẻ Nguỵ Khải Bình phát triển sự nghiệp ở phương Tây, quen biết nhiều, cũng rất vui lòng xúc tiến cho bọn cậu.

Sau đó có một vài đơn vị truyền thông hẹn phỏng vấn với hai người.

Có rất nhiều phóng viên trong và ngoài nước muốn hẹn lịch phỏng vấn, cuối cùng hai người chọn một báo mạng dưới trướng Thiên Hành, về cơ bản là dễ kiểm soát các câu hỏi.

Phỏng vấn trong 1 tiếng, phóng viên rất chuyên nghiệp, không tọc mạch về mối quan hệ thầm kín, nội dung chỉ xoay quanh những chuyện cũ, tương lai, sự nghiệp, lý tưởng, kế hoạch tương lai. Dù phóng viên không nhắc đến nửa kia, nhưng trong mỗi câu trả lời đều hướng về người còn lại.

Tuy phỏng vấn riêng, nhưng lại rất ăn ý mà có nhau ở tương lai sau này.

Cuối buổi phỏng vấn, phóng viên yêu cầu cả hai chụp ảnh chung.

Hai người đứng bên cửa sổ, Giang Nguyên Dã chống tay lên bệ cửa sau lưng, sắn cao tay áo sơmi, để lộ cánh tay nhỏ nhắn xinh xắn, tư thế thả lỏng.

Người bên cạnh, Hạ Tân Nam cắm hai tay vào túi, chân dài bắt chéo dựa vào khung cửa, vẻ mặt cũng nhàn tản không kém.

Sau lưng là ánh chiều tà rực rỡ, nhuộm vàng cả thành phố.

Tiếng màn trập vang lên, camera đã ghi lại hình ảnh chân thật này...

Không phải nhân vật trong phim, chỉ là Giang Nguyên Dã và Hạ Tân Nam.

Dù không quá thân mật, nhưng về sau bức ảnh này đã trở thành một trong những ảnh cp huyền thoại, nhận được vô số sự ngưỡng mộ và ghen tị.

Vì đó là dáng hình của tình yêu.

Buổi tối, Nguỵ Khải Bình dẫn Hạ Tân Nam tham gia buổi tiệc do Hiệp hội đạo diễn tổ chức. Giang Nguyên Dã không hào hứng, cũng đang mệt nên không đi theo.

Liên hoan phim khai mạc vào tối mai, tính đêm nay ngủ sớm chút để dưỡng sức.

Hơn 10 giờ mới tàn tiệc, Hạ Tân Nam và Nguỵ Khải Bình tâm tình trong khi ngồi xe về khách sạn.

Ngoài cửa sổ phủ sương, Nguỵ Khải Bình than thở: "Chắc mai sẽ mưa đấy, chắc lên thảm đỏ sẽ xấu lắm."

Hạ Tân Nam nói: "Họ sẽ không hoãn lại đâu, đừng lo."

Nguỵ Khải Bình cười phá lên: "Lần này chú được đề cử nam chính xuất sắc nhất, nhưng tiếc là hơi xui, đụng trúng người năm nay sẽ tránh bóng, lại còn có mỗi đề cử này, cơ bản là toi rồi."

"Không sao ạ." Hạ Tân Nam nói: "Nếu hên thì vẫn còn phim xuất sắc nhất mà, tôi cũng không tiếc lắm."

Nguỵ Khải Bình tặc lưỡi: "Kèo này càng khó, ngay cả tôi cũng không dám mơ."

Hạ Tân Nam nói: "Cứ chờ xem, cuộc đời nhiều biến số mà."

Hàn huyên vài câu, Nguỵ Khải Bình lại hỏi sang cảm nhận sau một thời gian học khoá đào tạo đạo diễn.

Hạ Tân Nam ngẫm nghĩ rồi đâp: "Nếu dùng góc độ của đạo diễn thì sẽ không thể nhập tâm vào nhân vật bằng diễn viên được. Nhưng đạo diễn sẽ phải thấu hiểu vai diễn hơn diễn viên để thổi hồn vào nó, cảm giác kiểm soát này cũng khá thú vị."

Nguỵ Khải Bình cười nói: "Ừm, ý kiến rất hay. Nên chú muốn trở thành đạo diễn để Tiểu Giang làm nam chính của chú, dùng cách này để kiểm soát cậu ấy à?"

Hạ Tân Nam lắc đầu: "Không phải."

Nguỵ Khải Bình hỏi: "Vậy thì là vì điều gì?"

Anh nói: "Quay em ấy khác với quay người khác, tôi rất thích cảm giác lén nhìn vào thế giới nội tâm của em ấy theo góc nhìn của riêng mình. Tôi đã từng quay chụp rất nhiều hình ảnh của đối phương, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn được thấy nhiều khía cạnh của Nguyên Dã hơn. Nếu nói là kiểm soát, thì phải là Nguyên Dã kiểm soát tâm hồn tôi, đã từ rất lâu rồi."

Nguỵ Khải Bình cảm thấy tư duy này rất mới mẻ: "Sao bị người ta kiểm soát mà chú có vẻ rất vui thế?"

Hạ Tân Nam gật đầu: "Nếu người kia là em ấy thì tôi rất tình nguyện."

Nguỵ Khải Bình lại tặc lưỡi: "Thế này là kiểu đứa thích đánh, đứa thích bị đánh, bảo sao hai chú quấn quýt như thế, cũng coi như là bí quyết giữ lửa tình yêu nhỉ?"

Hạ Tân Nam cũng cười: "Vâng, chắc là thế. Tôi yêu em ấy, em ấy cũng thế."

"..." Nguỵ Khải Bình đột nhiên ngộ ra, giới trẻ thích show tình yêu nhể, thật sự không màng mạng sống của người khác luôn.

Khi Hạ Tân Nam về đến phòng, Giang Nguyên Dã đã nằm bẹp trên sopha ngoài phòng khách ngủ thiếp đi.

Phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhập nhèm từ TV.

Hạ Tân Nam rón rén đi đến, ngồi xuống cạnh Giang Nguyên Dã, lẳng lặng nhìn đối phương, không lên tiếng làm phiền.

Trong lúc ngủ, Giang Nguyên Dã lơ mơ xoay người, cảm nhận được ngón tay chọt bên má, chậm chạp mở mắt ra.

Nhìn thấy Hạ Tân Nam, Giang Nguyên Dã hơi giật mình, ngái ngủ mở miệng: "Anh về rồi à? Mấy giờ rồi?"

"Sắp 11 giờ rồi." Hạ Tân Nam thì thầm.

Giang Nguyên Dã: "Ò."

Hạ Tân Nam hỏi: "Sao lại ngủ ở đây thế?"

"Đợi anh về á." Giang Nguyên Dã tính ngồi dậy thì ngã người trở lại: "Xong ngủ mất tiêu."

Hạ Tân Nam cười khẽ: "Không thể ngủ một mình được à? Sao phải chờ anh?"

Giang Nguyên Dã nhìn chòng chọc vào mắt anh: "Em thích chờ anh á."

Chỉ câu này thôi cũng khiến Hạ Tân Nam vui vẻ, xét ở một trình độ nào đó, đúng là Giang Nguyên Dã đã nắm giữ toàn bộ linh hồn anh.

Anh khom lưng, đặt xuống nụ hôn nóng bỏng, ngón tay Giang Nguyên Dã bấu chặt vai anh rồi vòng tay ôm cổ đối phương.

Nụ hôn của Hạ Tân Nam rất quyến luyến nóng bỏng, bịn rịn và để chiếc lưỡi phá đảo thật sâu. Giang Nguyên Dã cảm nhận được cảm xúc khác thường của người kia, lòng bàn tay nhẹ nhàng vu.ốt ve gáy đối phương như đang trấn an.

Kết thúc nụ hôn, Giang Nguyên Dã thở hổn hển, Hạ Tân Nam li.ếm khoé môi: "Bé yêu, vào trong ngủ đi em."

-

Quả nhiên mưa đã rơi vào ngày khai mạc. Trước khi trời tối, cả đoàn chuẩn bị xuất phát, Giang Nguyên Dã và Hạ Tân Nam diện vest cao cấp cùng kiểu, người xám người đen, trông rất giống đồ đôi.

Sau khi thắt nơ cho nhau, Giang Nguyên Dã vỗ ngực Hạ Tân Nam: "Anh có bồn chồn không?"

Hạ Tân Nam nói: "Mới là khai mạc thôi, sao phải bồn chồn?"

Cũng phải, so với lễ khai mạc thì họ chờ mong ngày công chiếu bộ phim hơn.

Giang Nguyên Dã cười hehe: "Đây là lần đầu em tham dự liên hoan phim thế này, hi vọng có thể có được bức ảnh để đời."

Hạ Tân Nam nói: "Ừ, mong là có."

Xe xuất phát từ khách sạn đến địa điểm tổ chức, mưa cứ tí tách không ngừng.

Thảm đỏ cả trăm mét trải dài giữa mưa mù, vẫn nhộp nhịp và ồn ã như thường. Hàng trăm ống kính của giới truyền thông chĩa vào các ngôi sao tươi tắn, đèn flash nhấp nháy hơn sao trời, ghi lại những bức ảnh cận mặt đầy hấp dẫn.

Xe của hai người đi sau xe của Nguỵ Khải Bình, khi đến nơi phải đợi nhóm khách mời trước đi xong thảm đỏ.

Giang Nguyên Dã xuống xe trước, nhận ô từ tay trợ lý rồi quay đầu. Hạ Tân Nam đang cụp mắt chỉnh lại nút cổ tay áo, trợ lý của anh mới bung ô ra.

Đạo diễn ra hiệu bảo Giang Nguyên Dã đi trước.

Rất nhanh đã đến lượt của họ, cả đoàn bước lên thảm đỏ.

Giang Nguyên Dã nhận ra Hạ Tân Nam vẫn chưa bắt kịp, đi chậm lại so với đoàn người rồi xoay đầu.

Trong khoảnh khắc đèn flash loé lên, Giang Nguyên Dã quay đầu nhìn lại...

Trong trời mưa tầm tã, cậu là tâm điểm duy nhất của ống kính.

Đằng trước là bóng lưng của những người khác, biển người đông đúc đều bị làm mờ trong ánh sáng mờ ảo.

Giang Nguyên Dã đứng ở đầu thảm đỏ, tay cầm ô trong suốt, quay đầu nhìn về phía người yêu, đôi mắt sáng rực đong đầy sóng tình.

Hạ Tân Nam vẫn dừng ở cạnh xe cách đó 10m, giơ máy ảnh bắt trọn khoảnh khắc này.

Sự bất ngờ lướt qua trong mắt Giang Nguyên Dã, sau đó hiểu được đối phương đang làm gì, trái tim bắt đầu không chịu nghe lời mà đập rền vang.

Hạ Tân Nam đưa máy ảnh cho trợ lý, cầm lấy ô rồi bước đến.

Giang Nguyên Dã cứ vậy nhìn đối phương lại gần, tiếng ồn ã chung quanh dường như rõ mồn một. Tiếng gió, tiếng mưa rơi, tiếng cậu hô hấp, tiếng tim đập, sau đó là tiếng cười khẽ của Hạ Tân Nam đã ở ngay trước mắt: "Sao lại ngẩn ra vậy? Mình đi thôi em."

Giang Nguyên Dã bừng tỉnh, cố gắng đè nén nỗi lòng nhộn nhạo, gật đầu: "Ừa."

Hai người cầm ô, cùng bước lên thảm đỏ.

Hôm sau, trước khi bắt đầu buổi premiere, Hạ Tân Nam đăng bức ảnh này lên Weibo.

"Chỉ một chớp mắt."

Caption chỉ có bốn từ đơn giản, nhưng chớp mắt cũng có nghĩa là vĩnh cửu.

Bài post này nhận được lượng tương tác khổng lồ, fan only của Giang Nguyên Dã dù muốn lờ đi cũng chẳng được.

Không khí, cảm giác nghệ thuật, góc chụp và chi tiết của bức ảnh này đều rất xuất sắc, dù là vô tình nhưng lại đắt giá.

Tình yêu của nhật vật chính trong ảnh đồng điệu với tình yêu của nhiếp ảnh gia, dù là thứ gì chen vào cũng trở nên kệch cỡm.

Khi đi thảm đỏ, Giang Nguyên Dã được vô số máy ảnh nhắm đến, nhưng chỉ có bức ảnh này lột tả cậu ở khía cạnh chân thật nhất.

Khi bọn cậu vừa ngồi vào ghế trong rạp, Giang Nguyên Dã tiện tay lướt Weibo, đơ ra vài giây rồi mỉm cười.

Hạ Tân Nam ở bên cạnh, hỏi cậu: "Em cười gì thế?"

Giang Nguyên Dã nói: "Em đã có bức ảnh để đời rồi, là anh chụp em đó. Cảm ơn nha!"

Hạ Tân Nam nói: "Không cần cảm ơn."

Giang Nguyên Dã chớp mắt: "Rất nhiều người đang hỏi dưới Weibo anh nè, thế này tính là công khai à?"

Hạ Tân Nam điềm tĩnh quay đầu: "Em nghĩ sao?"

Giang Nguyên Dã nói: "Đương nhiên là không rồi, chỉ đơn giản là đăng ảnh thôi."

Tuy ảnh rất đẹp, nhưng cách bày tỏ tình cảm vẫn kín đáo, không phải phong cách của bọn cậu.

"Ừ, không tính." Hạ Tân Nam kéo một bàn tay của đối phương sang, nhẹ nhàng nắm lấy, vu.ốt ve: "Cứ kệ cho họ nghĩ sao thì nghĩ."

Giang Nguyên Dã tắt điện thoại, đèn trong phòng chiếu dần tối đi, màn ảnh rộng trước mắt sáng lên.

Đây là lần đầu hai người xem bản chính thức, cảm xúc tinh tế hơn bản thô nhiều, cảnh quay được biên tập, cắt nối chi tiết, kỹ càng hơn. Dung hoà giữa đam mê của phương Tây và tình yêu trong sáng, e ấp của phương Đông, tất cả đều là những gì cảm động nhất.

Nhạc nền như vẽ rồng điểm mắt, đặc biệt là ca khúc mở đầu do Giang Nguyên Dã chắp bút, được cài c*m v** vài phân đoạn tình cảm cao trào giữa hai nhân vật, đẩy cảm xúc của khán giả đạt đỉnh.

1 tiếng 55 phút, bộ phim kết thúc, tràng vỗ tay như sấm dậy vang lên trong phòng chiếu.

Sau khi đèn trên đầu bật sáng trở lại, Giang Nguyên Dã chớp đôi mắt, chậm rãi ra khỏi rạp.

Hạ Tân Nam và Nguỵ Khải Bình đi giao lưu với những vị giám khảo của liên hoan phim. Não của Giang Nguyên Dã chậm dần, chỉ nghe được họ nói mấy câu bằng tiếng Anh, chúc bọn cậu may mắn.

Giang Nguyên Dã hít vào, cuối cùng cũng điều chỉnh được cảm xúc.

Sau khi xem được bản hoàn chỉnh, cậu chẳng còn điều gì tiếc nuối, cũng không lo cả đoàn trắng tay ở liên hoan phim, vì bộ phim này được công chiếu thuận lợi cũng là một thành công rồi.

Lúc ra khỏi hội trường, trận mưa ròng rã hai ngày cuối cùng đã dứt. Giang Nguyên Dã dừng ở bậc thang, xoay đầu lại, nhìn về phía rạp chiếu phim, đêm xuống đèn lên, người ra vào tấp nập.

Cậu cầm điện thoại, chụp lại khung cảnh này.

Giang Nguyên Dã cũng đăng nó lên Weibo, viết caption...

"Rất nhiều chớp mắt."

Bước lên thảm đỏ, được ánh sáng và tiếng vỗ tay tán thưởng bao trọn không chỉ có mình cậu, mà là hai người.

Cậu đang đáp lại Hạ Tân Nam.

Con bot đầu têu cho trò bình chọn lại ngoi lên, bổ sung lựa chọn mới.

# Tân Sinh Nguyên Định cứ yêu nhau nhé! Cả thế giới đều ủng hộ hai người! #

Trong đêm đen, Giang Nguyên Dã cười khẽ.

Hạ Tân Nam quay đầu, ra hiệu bằng mắt.

Giang Nguyên Dã cất điện thoại, nghiêng đầu thì thầm bên tai anh: "Hạ Tân Nam à, chúng mình yêu nhau đi."

Hạ Tân Nam cũng mỉm cười, nhẹ nhàng ôm eo đối phương, mở cửa xe.

———

Tác giả có điều muốn nói:

Còn 2 chương thôi.

Zoe có điều muốn thở:

Cố lên cố lên! Sắp tới rồi sắp tới rồi!
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 81: Hôn một cái nào.



Cuối tháng, liên hoan phim bế mạc, nhóm Nguỵ Khải Bình về nước trước, còn Giang Nguyên Dã và Hạ Tân Nam bay sang London.

Sau nửa năm tiếp xúc, Giang Nguyên Dã thành công trở thành đại sứ mảng đồng hồ cao cấp của Tempus, sang London quay chụp TVC và tạp chí, Hạ Tân Nam đồng hành.

Quay chụp tổng cộng ba ngày, ở cả studio và ngoại cảnh.

Khi Giang Nguyên Dã làm việc, Hạ Tân Nam đứng ngoài theo dõi, không làm phiền.

Khi buổi chụp trong studio sắp kết thúc, Biên Lăng đến đây, đưa ly cafe cho Hạ Tân Nam, tiện đà buôn dưa: "Liên hoan phim kết thúc rồi đó, mấy chú định công khai thế nào?"

Hạ Tân Nam nhấp ngụm cafe, hơi buồn cười: "Anh Biên sao còn gấp hơn cả người ngoài thế?"

Đúng là kiểu hoàng thượng chưa vội thái giám đã vội, Biên Lăng tự xoa ngực: "Nếu ngày nào tảng đá còn chưa rớt xuống, trái tim nhỏ của kẻ hèn này vẫn lủng lẳng thì không một đêm yên giấc."

Hạ Tân Nam nói: "Đâu đến nỗi thế."

Biên Lăng thở dài: "Hai chú em tính nín thật à?"

Hạ Tân Nam hơi lắc đầu: "Tính sau đi, đây là chuyện của tụi tôi, đâu để làm trò cho ai xem."

Biên Lăng bó tay: "Thôi vậy, hai đứa toại lòng nhau là được."

Hạ Tân Nam thong thả uống cafe, tầm mắt dõi theo Giang Nguyên Dã đang chụp ảnh ở trước mắt.

Giang Nguyên Dã cảm nhận được, khẽ liếc nhìn anh, nhướn mày rồi bị nhiếp ảnh gia bắt quả tang.

Hạ Tân Nam cười nhẹ.

Mãi mới xong việc, Đinh Minh đi lên đưa nước cho Giang Nguyên Dã. Cậu nhấp một ngụm, tính qua chỗ Hạ Tân Nam thì bị gọi lại, nhiếp ảnh gia có vẻ có điều muốn nói.

Giang Nguyên Dã dừng bước, còn tưởng số ảnh mới chụp bị lỗi, đối phương tự dưng dùng thứ tiếng Anh sặc khẩu âm thao thao, ngợi khen cậu xinh đẹp như thiên thần, liệu có thể cho gã cơ hội hẹn hò không.

Giang Nguyên Dã: "..."

Vị này là một nhiếp ảnh gia có tiếng trong giới, không bao giờ chụp cho người thường, thậm chí còn chẳng thèm ngó ngàng đến những thương hiệu cao cấp dù họ có gửi lời mời. Giang Nguyên Dã từng nghe phong thanh tính tình của người này, tự thắc mắc chẳng biết mình có diễm phúc gì mà được làm người mẫu của người ta, hoá ra là để mắt đến mình à?

Tuy cậu đúng là người gặp người thích thật...

Giang Nguyên Dã nhìn về phía Hạ Tân Nam theo phản xạ. Hẳn là anh đã nghe được đoạn đối thoại, nhưng lại không có ý định giải cứu, chỉ ôm tay nhìn qua, giữ thái độ dù có cháy nhà vẫn điềm tĩnh uống trà.

Giang Nguyên Dã thầm chởi đối phương. Đồ đàn ông tồi! Trông thì thờ ơ thật đấy, nhưng cậu mà dám léng phéng thì tối nay chắc chắn đi đời nhà ma.

Giang Nguyên Dã cụp mắt, mỉm cười: "Xin lỗi, bạn trai tôi cũng đang ở đây, nếu tôi đi hẹn hò với người khác thì anh ấy sẽ ghen, dỗ không nổi."

Đối phương cũng quay đầu, dùng ánh mắt bắt bẻ dòm kỹ Hạ Tân Nam từ trên xuống dưới. Hạ Tân Nam tự nhiên đặt ly cafe trong tay xuống, gọi Giang Nguyên Dã: "Mình về thôi em yêu!"

Anh cố ý nói bằng tiếng Anh để người kia nghe được.

Giang Nguyên Dã nhịn cười, nói lại: "Xin lỗi."

Đối phương nhún vai, rất phong độ rời đi.

Giang Nguyên Dã đi đến, Biên Lăng cảm thán đầy cường điệu: "Người em hút trai thật đấy! Rốt cuộc là cái thể chất gì vậy hả?"

Giang Nguyên Dã chẳng thèm đếm xỉa, chỉ nhìn mỗi Hạ Tân Nam: "Thầy Hạ thấy sao?"

Hạ Tân Nam điềm đạm đáp: "Chẳng thấy gì, đằng nào em cũng chẳng chấm họ đâu."

"..." Anh cứ giả đò đi.

Giang Nguyên Dã không bóc mẽ, ném chai nước uống được một nửa đi: "Về thôi."

Cả đoàn ăn tối ở ngoài, đã hơn 7 giờ mà trời vẫn còn sáng trong, Hạ Tân Nam gợi ý: "Em muốn đi dạo một lát không?"

Giang Nguyên Dã không phản đối, đã sang London làm việc ba ngày rồi, bọn cậu vẫn chưa được thăm thú chỗ nào.

Những người còn lại rất hiểu chuyện kêu mệt, muốn về khách sạn trước.

Còn hai người xuống xe giữa đường, Giang Nguyên Dã vươn vai, không có camera chạy bằng cơm aka quản lý giám sát thấy đời tươi đẹp hơn hẳn.

Cậu liền thuận miệng hỏi Hạ Tân Nam: "Sao tự dưng anh lại muốn đi dạo thế?"

Hạ Tân Nam nhìn đồng hồ: "Dù gì cũng còn sớm, coi như là hẹn hò đi."

Giang Nguyên Dã hiểu liền, trêu chọc: "Nãy giả vờ chẳng thèm quan tâm cơ mà? Thấy người ta rủ rê nên giờ cũng kéo em đi hẹn hò à?"

Hạ Tân Nam nhìn sang: "Thế em có thể cho anh niềm vinh hạnh này không?"

"Thầy Hạ à..." Giang Nguyên Dã nhắc nhở: "Cái hẹn hò mà người nước ngoài nói không phải chỉ có mỗi đi dạo kiểu này đâu, anh hiểu mà nhỉ?"

Hạ Tân Nam nói: "Người ta là người ta, chúng mình đã yêu nhau lâu vậy mà vẫn còn chưa có buổi hẹn hò nào. Em muốn thử không?"

Đã xuống xe, sao có thể lắc đầu được, Giang Nguyên Dã tiến lên: "Đi thôi."

Hai người đi dọc theo con đường tấp nập, thấy cửa hàng nào hay ho thì sẽ vào ngó nghiêng một chút.

Hạ Tân Nam đeo kính mát màu trà, Giang Nguyên Dã chỉ đội mỗi mũ áo hoodie, không thèm đeo khẩu trang, chẳng quan tâm việc bị nhận ra.

Cả quãng đường Giang Nguyên Dã là người hào hứng nhất, vừa đi vừa gợi chuyện với Hạ Tân Nam: "Anh từng đến London bao giờ chưa?"

Hạ Tân Nam gật đầu: "Đã từng, còn ở lại nửa năm."

Giang Nguyên Dã hơi bất ngờ: "Thật á?"

"Hình như anh đã từng kể cho em rồi." Hạ Tân Nam giải thích ngắn gọn: "Sau khi xuất ngoại với mẹ thì định cư ở châu Âu, sau khi bà mất mới sang Mỹ."

Đã từng nói, nhưng lúc ấy Giang Nguyên Dã nghe xong là quên, cũng chẳng để trong lòng, giờ mới ngộ ra tuổi thơ của Hạ Tân Nam thật gập ghềnh.

"Chẳng lẽ anh cứ lang bạt thế à?"

"Không thảm như em nghĩ đâu." Hạ Tân Nam liền biết ai kia đang overthinking: "Mẹ anh từng là người mẫu, do tính chất công việc nên nửa năm đổi nơi ở một lần. Với anh thì việc đó tạo cảm giác mới mẻ, còn có thể học được nhiều kiến thức mới, cũng ổn."

Giang Nguyên Dã dừng bước, xoay người nhìn đối phương: "Vậy anh vì em mà về nước, mấy năm nữa sẽ lại chán à?"

Hạ Tân Nam đột nhiên kéo mạnh hai sợi dây của mũ áo hoodie xuống: "Em nghĩ sao?"

Giang Nguyên Dã hất tay anh đi: "Em biết sao được."

Hạ Tân Nam hỏi: "Em thiếu tự tin vậy à?"

"Còn lâu nhá." Giang Nguyên Dã vùi dập: "Em biết thừa anh yêu em chết đi được! Vì em mà chim mỏi về tổ, em ở đâu thì anh ở đó."

"Ừ." Hạ Tân Nam thừa nhận chẳng nề hà: "Em ở đâu thì anh sẽ ở đó."

"Cho nên em là người đặc biệt của anh?"

"Đúng vậy, em là đặc biệt, là duy nhất."

Trái tim Giang Nguyên Dã ê ẩm, tự nói thì chẳng làm sao, mà nghe Hạ Tân Nam nói những lời sến súa này là mềm nhũn, nên lại quay ngoắt, bước tiếp: "Chả nói linh tinh với anh nữa!"

Hạ Tân Nam cười cười bám theo.

Tiếp tục bước về phía trước, Giang Nguyên Dã lí nhí hỏi: "Anh đã sống ở nhiều nơi như vậy, nơi nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất vậy?"

Hạ Tân Nam nghĩ rồi nói: "Như nhau cả, ở đâu cũng có cái tốt cái xấu. Nhưng nhung nhớ nhất thì chẳng đâu vượt qua ký ức ở Hồ Đồng. Khi ấy là thời điểm cuộc đời anh u tối nhất, nhưng cũng tươi sáng nhất."

Giang Nguyên Dã lập tức á khẩu: "... Đã bảo đừng nhắc nữa mà, sao anh nói nữa rồi."

Cậu làu bàu như trách móc, Hạ Tân Nam cầm cổ tay cậu dắt đi.

Lôi lôi kéo kéo giữa thanh thiên bạch nhật là cái nết gì vậy, Giang Nguyên Dã dù nghĩ thế, nhưng không vùng vằng khỏi Hạ Tân Nam: "Hạ Tân Nam, mẹ anh từng là người mẫu, dáng anh cũng đẹp, sao lại không nối nghiệp?"

"Hồi đi học có làm người mẫu part time." Hạ Tân Nam nhẹ lắc đầu: "Nhưng thấy không thú vị lắm nên bỏ qua."

Giang Nguyên Dã hỏi: "Anh hay đánh giá con người, sự việc bằng việc nó thú vị hay không nhỉ?"

Giang Nguyên Dã không quên đồ choá dùng hay dùng hai từ đó chọc mình đâu nha. Rõ ràng người bụng một bồ ý xấu, đưa mình vào tròng là Hạ Tân Nam, cuối cùng lại đổi trắng thay đen, trong mắt người đời cậu mới là người si tình hơn.

... Thôi được rồi, giờ cậu cũng siêu si tình được chưa.

Hạ Tân Nam quay đầu: "Không thì sao?"

Giang Nguyên Dã nói: "Chả có vấn đề gì."

"Nhưng với em thì không hề." Hạ Tân Nam nói: "Em cực kỳ thú vị và đáng yêu."

Giang Nguyên Dã: "..." Đồ hấp!

"Muốn ăn kem không?" Anh đánh trống lảng.

Ven đường có tiệm kem, Hạ Tân Nam mua hai cái kem ốc quế vị chocolate và vani. Giang Nguyên Dã lập tức quên tiệt, miệng đầy vị ngọt liền vui ra mặt.

Hai người dừng chân, chậm rãi ăn kem, thỉnh thoảng lại cắn một miếng của đối phương, Hạ Tân Nam hỏi: "Ngon không em?"

Giang Nguyên Dã chép miệng, cố ý trêu chọc: "Ngọt lắm! Ngọt như anh vậy!"

Hạ Tân Nam hờ hững nói: "Không thể bằng em được."

Giang Nguyên Dã đột nhiên nheo mắt, nghiêng đầu nhìn phía trước, phát hiện có người đang chụp ảnh từ đàng xa.

Cô gái trẻ người châu Á vội cất điện thoại bỏ đi, Giang Nguyên Dã dời mắt, không để ý nữa.

Hạ Tân Nam còn chưa quay đầu đã đoán được: "Có người đang chụp hả?"

"Ừa." Giang Nguyên Dã nói: "Ở đây chẳng phải nơi khỉ ho cò gáy, bị người ta chụp cũng là bình thường mà? Chúng mình mai lại được lên hot search rồi."

Hạ Tân Nam không để bụng: "Phải đi à?"

Với Giang Nguyên Dã thì thật sự chẳng vấn đề: "Em chưa ăn xong kem nè."

Cậu thích vị chocolate của Hạ Tân Nam hơn, thò đến xơi nốt miếng cuối cùng, khoé môi chạm vào đầu ngón tay của đối phương, li.ếm nhẹ một cái.

Ánh mắt Hạ Tân Nam hơi khựng lại: "Hơn 8 giờ rồi, về thôi nhỉ?"

Giang Nguyên Dã mỉm cười lùi lại, nhét nốt mẩu ốc quế vào miệng: "Vẫn sớm mà, trời mới tối thôi, đi thêm chút đi."

Tiếp tục thong dong, những ngọn đèn đường bắt đầu sáng lên, phủ lên những ngôi nhà hai bên bờ sông.

Hai người nghỉ chân trên cầu, Giang Nguyên Dã ngẩng lên nhìn chiếc đèn bên cạnh, lại nhìn về con sông lững lờ, hình ảnh phản chiếu của thành phố in trên mặt nước như một dải màu bồng bềnh.

Cậu nhắm mắt, cảm nhận làn gió mang theo hơi nước lành lạnh vờn qua gò má, đến tận khi Hạ Tân Nam vươn tay, giúp cậu vuốt lại tóc mái loà xoà vì bị gió thổi.

Giang Nguyên Dã mở mắt, thấy được đôi mắt của Hạ Tân Nam trong màn đêm dần buông xuống. Anh đã bỏ kính râm, đồng tử nhờ ánh sáng mà ánh lên, chứa đầy hình ảnh của người đối diện trong đó.

"Anh..."

Giang Nguyên Dã mở miệng, lại không biết nói gì cho thoả, sau một chốc im lặng kì cục lại hỏi: "Hạ Tân Nam, chuyện to gan nhất anh từng làm là gì?"

Hạ Tân Nam như thể đọc hiểu thâm ý, mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: "Em thì sao?"

"Nhiều lắm, nhưng sẽ không thể bằng chuyện này được..."

Giang Nguyên Dã nói: "Hạ Tân Nam, anh muốn hôn em không?"

"Ở đây ư?"

"Đúng vậy, ngay tại đây. Anh muốn không?"

Ánh mắt giao nhau càng nồng cháy, ngay cả hô hấp cũng vậy.

Chốc sau, Hạ Tân Nam nghiêng người về đằng trước, thì thầm: "Há miệng đi em."

Khi cánh môi chạm vào nhau, Giang Nguyên Dã hé mệng, để lưỡi của Hạ Tân Nam đi vào.

Một nụ hôn đắm say, quyến luyến, hoà quyện, khiến tình yêu bung toả.

Một chiếc xe vọt ngang, đèn pha chiếu lên hai người rồi biến mất. Bên tai là tiếng chuông Big Ben ngân vang, du thuyền lả lướt qua lại, tiếng cười đùa hoà cùng gió đêm. Tốp bạn trẻ cả trai lẫn gái đi lên đầu cầu, dùng máy ảnh để lưu giữ mọi kỷ niệm.

Nhưng không ai có thể cắt nhịp được họ, thời gian dường như cũng ngừng lại.

Người qua đường giơ camera, đèn flash loé lên, biến thời khắc này trở thành vĩnh cửu.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Bị chụp rồi, chương sau là hết.
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 82: Kết thúc.



Hot search "Bạo" trong nước vào 8 giờ sáng, lúc ấy ở London mới 1 giờ đêm.

Biên Lăng nửa đêm đội mồ sống dậy, vò đầu bứt tai giữa việc trực tiếp gõ cửa hay gọi điện. Giang Nguyên Dã vừa vào giấc đã bị đánh thức, nghe được hai câu thì thiếu kiên nhẫn bảo: "Anh kêu đã chuẩn bị đội ngũ xử lý truyền thông từ sáng rồi mà? Lo cái gì chứ?"

Quản lý trách móc: "Nhưng mà ít ra cũng bảo người ra một tiếng chứ! Có ai chọn giờ giấc như mấy chú à? Có để ai ngủ không hả?!"

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tân Nam tiện tay bật đèn ngủ, khàn giọng hỏi: "Lên hot search nhanh thế sao?"

"Ừa Giang Nguyên Dã nói: "Bị chụp á."

Hôn nhau thắm thiết giữa chốn đông người, khả năng vô hình là bằng 0, thành thật thì hai người đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu.

Giang Nguyên Dã lại cầm điện thoại, mở Weibo, quả nhiên những vị trí đầu của hot search đã "bạo".

# Giang Nguyên Dã và Hạ Tân Nam hôn nhau công khai ở London #

# Lần này họ không hề đóng phim #

# c*ối cùng Tân Sinh Nguyên Định đã công khai rồi #

# Từ phim ảnh bước ra đời thực #

Bức ảnh có nhiều lượt thích và bình luận nhất lấy từ internet. Nhiếp ảnh gia là blogger nổi tiếng đang du lịch ở London. Người đó đứng bên bờ sông, chụp lại nụ hôn ấy bằng ống kính tele. Bố cục, góc chụp, ánh sáng, bầu không khí đều rất hoàn hảo.

Chưa đến 10 phút, bức ảnh đã được chuyển phát hơn trăm nghìn lượt trên Weibo.

Ngoài nó ra, còn cả mớ ảnh với đủ góc chụp của người qua đường. Không chỉ hôn nhau, mà cả quãng đường đi dạo, đùa giỡn, nắm tay, mớm kem ồ ạt spam trên siêu thoại và hot search.

Giang Nguyên Dã tiện tay lưu ảnh, hỏi Hạ Tân Nam: "Chúng mình có nên đăng gì đó trên Weibo không?"

Hạ Tân Nam vừa trả lời tin nhắn của quản lý xong, cũng mở Weibo: "Đăng đi."

5 phút sau, cả hai đăng bài giống y chang, tag đối phương cùng emoji trái tim, chẳng cần phải giải thích nhiều.

F5 lại, server Weibo lập tức tê liệt.

Cả hai chẳng hề mang gánh nặng tâm lý mà tắt điện thoại, ngủ thôi!

-

Sau khi Giang Nguyên Dã kết thúc công việc, hai người không về nước ngay mà ở lại châu Âu nghỉ ngơi 1 tuần.

Lần tiếp theo xuất hiện trước công chúng là tham gia triển lãm trang sức năm nay của Glamsol. Là một buổi tiệc quy tụ toàn những ngôi sao, tiêu điểm của sự chú ý.

Bước lên thảm đỏ, vô số ống kính của cánh truyền thông chĩa về phía cả hai. Trong khi phỏng vấn, phóng viên hào hứng hỏi thăm mối quan hệ của họ, Giang Nguyên Dã chỉ nghiêng đầu nói đúng một câu: "Mọi người đều biết rồi mà nhỉ?", rồi từ chối toàn bộ các câu hỏi liên quan đến chuyện tình cảm.

Phóng viên đành yêu cầu họ đứng sát vào chụp ảnh chung, cái này thì thoải mái. Hạ Tân Nam nâng một tay đặt lên sau lưng Giang Nguyên Dã, cả hai cùng nhìn vào ống kính mỉm cười, trông rất thân mật, tự nhiên và thư thái.

Ảnh thảm đỏ nhanh chóng phủ sóng các kênh thông tin giải trí trong nước, sóng dư luận suốt nhiều ngày qua cuối cùng cũng lặng... Người trong cuộc còn thư thả nhường này, thì rất cả những lời ong tiếng ve từ bên ngoài đều là dư thừa.

Cảm ơn những lời chúc phúc, còn lời ruồi nhặng thì trực tiếp gạt sang một bên.

Giang Nguyên Dã thích thú dạo quanh triển lãm, ngắm nghía những món trang sức lấp lánh muôn màu. Đủ chủng loại đá quý, thiết kế độc đáo và kỹ thuật chế tác đã tạo ra những tác phẩm nghệ thuật tinh tế.

Hạ Tân Nam thấy cậu chăm chú như thế, liền hỏi: "Em muốn mua món gì không?"

Giang Nguyên Dã cân nhắc rồi lắc đầu: "Thôi, em chỉ cần no con mắt là được."

"Thế nhẫn thì sao?" Hạ Tân Nam hỏi: "Em muốn mua không?"

Giọng anh hờ hững như thể chỉ tự dưng nổi hứng. Giang Nguyên Dã vốn đang chăm chú dòm chiếc vương miện nạm kim cương, nghe thế liền kinh ngạc, quay phắt lại nhìn anh.

Vẻ mặt Hạ Tân Nam rất thoải mái, nhưng không hề giỡn: "Mua nhẫn không?"

Giang Nguyên Dã mãi mới lấy lại được giọng nói: "Chúng mình mua nhẫn á?"

Hạ Tân Nam gật đầu: "Có vấn đề gì không?"

"... Nhưng bình thường cũng chẳng đeo được ấy..."

"Đeo được mà."

Cửa nhà đã mở toang, đâu cần thiết phải giấu diếm nữa.

Giang Nguyên Dã gần như nghĩ thông trong tích tắc, sau đó sốt sắng muốn làm ngay: "Mua ngay tại đây à?"

Hạ Tân Nam nói: "Đợi kết thúc sự kiện thì chúng mình đi tìm nhà thiết kế của họ để đặt custom."

Nhà thiết kế chính của Glamsol là người đàn ông tóc nâu, mắt xanh, râu ria xồm xoàm, nhìn ngoại hình chẳng có chút thời trang, nghệ thuật nào. Nhưng vừa cầm chiếc bút vẽ, khí chất toàn thân đã hoàn toàn khác biệt.

Sau khi tìm hiểu nhu cầu của hai người, đối phương trực tiếp phác thảo ba, bốn thiết kế lấy cảm hứng từ bộ phim điện ảnh của họ, dòng chảy của nước, tình yêu và đam mê nồng cháy, cùng động lực theo đuổi sự sống.

Cụ thể hoá những thứ trừu tượng rồi thể hiện trên thiết kế, hiệu quả cũng khá ổn áp.

Dẫu gì hai người cũng không cần gấp, cuối cùng quyết định chờ thiết kế xong bản final thì mới chốt mẫu.

Nhà thiết kế đồng ý rất thoải mái, nhắc đến bộ phim liền bật ngón cái, khen ngợi chỉ có điện ảnh châu Á mới có thể thể hiện được tình yêu thuần khiết đến nhường đó, đối phương rất vinh hạnh khi được thiết kế nhẫn đôi cho hai người.

Dù có phải là đối phương đang khách sáo với mình hay không, nhưng cặp đôi nghe vẫn rất bùi tai.

Đêm dần buông xuống, hai người nắm tay thong dong thả bước, ở nơi đất khách quê người tự do hơn nhiều, nhất là sau khi công khai thì chẳng cần che dấu làm gì.

Đi ngang qua rạp phim, thấy poster dán ngoài cửa, Giang Nguyên Dã sôi sục, muốn mua vé xem lại lẫn nữa.

Hạ Tân Nam nghiêng đầu: "Em vẫn muốn xem à?"

"Người ta khen vậy mà chẳng lẽ chúng mình lại không nên xem lần hai ư? Hơn nữa trải nghiệm ở rạp cũng khác biệt à nha."

Giang Nguyên Dã mua vé xuất chiếu muộn nhất vào 9 giờ.

Tỉ lệ lấp ghế khá ổn, phim đã thắng được hai giải lớn là phim điện ảnh xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất ở liên hoan phim nên đang là xu hướng. Xuất chiếu khá nhiều và được đông đảo người ủng hộ, giờ đã về khuya nhưng vẫn lấp được nửa rạp.

Hai người bao trọn hàng ghế cuối cùng, ôm tâm lý người xem thuần tuý, thả lỏng hơn so với buổi premiere.

Giang Nguyên Dã xem rất chăm chú, bỏ hết những suy nghĩ linh tinh, hoàn toàn nhập tâm vào cốt truyện, thậm chí còn quên mất bản thân mình là người sắm vai một trong hai nhân vật chính.

Mãi đến hồi kết, màn hình chạy credit, những khán giả khác ồ ạt đứng dậy rời đi, Hạ Tân Nam ở cạnh đột nhiên nắm một tay cậu, nhẹ nhàng x** n*n.

Giang Nguyên Dã quay sang, nhìn đối phương bằng đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Đôi mắt giao nhau, chỉ cần một ánh mắt đã hiểu đối phương muốn nói gì. Hạ Tân Nam nghiêng người sang, đặt lên môi Giang Nguyên Dã một nụ hôn trước khi đèn sáng.

Ra khỏi rạp chiếu phim là hơn 11 giờ, Giang Nguyên Dã có vẻ high vô cùng, đến giờ này rồi mà vẫn chưa buồn ngủ, tiếp tục kéo Hạ Tân Nam đi bộ về khách sạn.

Trên phố thưa người qua lại, hai chiếc bóng kế cận được ánh đèn đường đổ dài về đằng trước, có con ma men nằm trên phố, miệng ngân nga hát tình ca.

Giang Nguyên Dã như đứa trẻ ham chơi, cứ giẫm lên cái bóng của Hạ Tân Nam, trong tiếng hát ngắt quãng nhảy lên một bước rồi xoay người, chắn trước mặt đối phương: "Hạ Tân Nam, anh có muốn ở bên em cả đời không?"

Ánh mắt Hạ Tân Nam khẽ dao động.

Trong buổi phỏng vấn trước liên hoan phim, phóng viên đã nhắc đến chương trình thực tế cả hai tham gia cùng nhau, hỏi về "Có những thứ sẽ là mãi mãi" anh từng đăng trên Weibo có ý nghĩa gì. Lúc ấy Hạ Tân Nam đã trả lời: "Tức là giữa hai chúng tôi sẽ là cả đời."

Hôm nay buổi phỏng vấn mới được đăng tải, còn tưởng Giang Nguyên Dã chưa kịp xem.

Dưới ánh mắt nóng rực, chăm chú của đối phương, Hạ Tân Nam thành thật: "Muốn, rất muốn."

Trong phim, Ứng Hứa nói Phương Văn Sâm là tương lai và ước mơ của y, Hạ Tân Nam cũng rất muốn nói với Giang Nguyên Dã những lời y hệt. Tương lai là Giang Nguyên Dã, ước mơ cũng là Giang Nguyên Dã, một đời này chỉ cần mình Giang Nguyên Dã.

Giang Nguyên Dã chậm rãi cười thật tươi.

Thật ra Giang Nguyên Dã cũng được hỏi câu tương tự, phóng viên hỏi liệu tương lai cậu có tính thay đổi điều gì không. Cậu đáp: "Mối quan hệ của chúng tôi sẽ mãi là như vậy."

Hạ Tân Nam bước lên, đưa tay ôm người kia: "Mình về thôi."

Hai người nắm tay hướng về khách sạn, con đường như dài bất tận không thấy đích, cuối cùng rất ăn ý, cùng nhau guồng chân chạy.

Đêm khuya vắng người, ở nơi đất khách mà nắm tay chạy thật nhanh, hẳn là muốn sớm trở về, cùng đối phương ôm hôn, làm những chuyện thân mật hơn.

Về khách sạn, vào phòng, không buồn bật đèn, hai người ôm chặt nhau, gấp không chờ nổi mà hôn người yêu.

Thân thể kề sát, hình hồn hoà tan, dùng hình thức tr.ần tr.ụi, nồng cháy nhất để diễn tả tình yêu của mình.

Đêm càng về khuya, Giang Nguyên Dã dựa vào ngực Hạ Tân Nam, hôn chóc chóc lên môi anh rồi cười cười.

Hạ Tân Nam nhìn cậu, hỏi: "Em cười gì vậy?"

"Không biết nữa, chỉ là muốn cười thôi."

"Ừm." Hạ Tân Nam bảo: "Vậy em cứ cười đi."

"Không cười nữa." Giang Nguyên Dã thì thầm: "Hạ Tân Nam, em vô cùng vô cùng yêu anh."

Hạ Tân Nam đáp: "Anh biết, anh cũng vậy."

Giang Nguyên Dã cảm thấy mỹ mãn mà thiếp đi trong lòng anh.

Hạ Tân Nam nghe tiếng thở dần đều đặn, thật lâu sau mới khẽ khàng vén những sợi tóc rủ trên mắt Giang Nguyên Dã, đặt nhẹ lên trán đối phương một nụ hôn.

Hoàn chính truyện.

——

Tác giả có chuyện muốn nói:

Còn có vài ngoại truyện nữa! Cảm ơn mọi người!
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 83: Ngoại truyện 1: Giang cư mận nói gì?



Topic: Giang đỉnh lưu và chồng ẻm bị chụp rồi!

Chủ topic: Bài đăng trên Weibo chỉ đích danh, nguồn ảnh từ internet, họ hôn nhau ở London đó! Ai còn dám bảo họ pha kè nữa?

Lầu 1: Giả bộ bất ngờ.

Lầu 2: Giả bộ bất ngờ.

Lầu 3: Giả bộ bất ngờ +1.

Lầu 4: Từ từ! Thật sự vẫn shock lắm ấy, cái poll bình chọn đó trend vậy mà chẳng ai ngờ đến trường hợp hai khứa dám hôn nhau trước thanh thiên bạch nhật luôn. Nhưng nghĩ kỹ thì đây đúng là chuyện của hai khứa cực phẩm si tình này dám làm á! Chếk mất!

Lầu 5: Thồi đừng nói gì nữa... Ảnh hun hun đó nghệ vãi ò, kiểu rất điện ảnh ấy, lúc mới thấy tui còn tưởng họ có dự án mới chứ...

Lầu 6: Nước Anh nơi tình yêu ngược loài choá tràn ngập khắp mọi nơi, hai người biết chọn chỗ phết!

Lầu 7: Tui muốn nói câu này hơi tục, nhưng khỏi đi. Hai ảnh vui là được, mọi người tôn trọng, chúc phúc đê!

Lầu 20: Không phải chớ! Phản ứng của mọi người sao bình thản quá vậy? Có xứng với tấm lòng của Giang đình lưu và chồng iu của ẻm không?

Lầu 21: Thôi! Để tôi xin phép á á á á á á á nhá!!

Lầu 22: Mấy người không nên phản ứng như này khi một sao hạng A lộ tin hẹn hò chớ......

Lầu 23: Không thì phải như nào? Hai khứa này thò ra, thụt vào bao nhiêu lần rồi hả? Gào khóc cái gì? Tôi chắc chắn hôm nay Giang đỉnh lưu lại kích động xong tự dưng nổi hứng khoe anh dâu với NPC chúng mình thôi! [đầu chó]

Lầu 24: Công khai thì không lạ, hôn ở chỗ công cộng cũng chẳng hiếm, họ chả dám đụ(*) nhau ngoài đường đâu. Tui sẽ chỉ ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa nếu Giang đỉnh lưu thông báo mình có thai thôi! [hờ hờ]

(*)Gốc là "doi", 1 từ lóng mạng bên Trung. Ghép từ "do" = 做 (zou) = "làm" và "I" = 爱 (ai) = "tình". Nói zậy là hiểu vấn đề rồi he :D

Lầu 25: Thành thật thì tôi có ảo tưởng về cái thai đó á! Biết đâu được! [cười]

Lầu 66: Cook khỏi đây nếu bồ không đủ vững tâm nhá! Cẩn thận Giang đỉnh lưu đến bớ bồ đó! Đừng quên người ta có chân trong này.

Lầu 67: Nhắc đến chuyện này... Túm cái quần lại là acc clone là của đỉnh lưu thật hả? Giờ nó bay màu rồi nên chẳng kiểm chứng được nữa...

Lầu 68: Ngoài fan only u mê ra thì còn ai nghi ngờ nữa? Với lại chẳng ma nào cos được y xì đúc cái điệu của đỉnh lưu đâu. Suy cho cùng thì não của người thường với não của bé yêu chồng cách nhau nguyên cái rãnh biển Mariana á! Bao người gào thét ẻm simp lỏd cũng biết mệt à nha!

Lầu 69: Có cục cứt! Người simp lỏd rõ ràng là ông xã của ẻm. Là ai tự khai quen nhau từ hồi mười mấy tuổi rồi nhớ mãi không quên ấy nhỉ? Hồi trước Giang đỉnh lưu biết nửa kia là cọng hành nào đâu?

Lầu 70: Khổ thân fan only vùng vẫy trong tuyệt vọng. Muốn phân bua xem ai yêu ai hơn vẫn phải nghiến răng gọi ông xã của đỉnh lưu, khổ đau lắm nhể? Bà cũng biết là chồng người ta à? Chốt hạ là ẻm simp lỏd, ảnh cũng simp lỏd, ô khề chưa!

Lầu 102: Giờ mà còn fan only thì đúng là của hiếm luôn! Rốt cuộc máu M phải nặng cỡ nào mới chấp nhận làm only chứ?

Lầu 103: Thank kều! Xin được nhân danh only của Giang đỉnh lưu, dáng vẻ làm vợ nhỏ iu chồng hết mực của bây bì đẹp tuyệt cà là vời! Tui mê lắm lắm! Nhưng tôi không ship cp, chỉ coi người kia là công cụ thôi.

Lầu 104: Thôi nhá! Nếu Giang đỉnh lưu mà bắt được bồ coi ông xã ẻm là công cụ thì sẽ không nhận bồ là fan đâu. Ẻm coi người ta là tim phổi, yêu lên bờ xuống ruộng kìa~ Hờ hờ hờ hờ hờ~

Lầu 105: Nói có sách mách có chứng! Đỉnh lưu của chúng mình có thể héc thật to! [vỗ tay]

Lầu 137: Nên nói không nhỉ? Tôi không phải fan cp của họ, nhưng đã ngắm ảnh hôn môi 10 phút lận. Hẳn là hai người phải cảm ơn vị nhiếp ảnh gia kia, ảnh gì mà đẹp điên!!

Lầu 138: Vậy nhớ xem phim nhá! Cả bộ phim có vibe như vậy đó! Tình yêu kiểu thơ mộng, bồng bềnh lắm luôn! Không xem thì phí!

Lầu 139: Phim ra rạp ở châu Âu mấy ngày rồi, tôi đã giới thiệu cho bạn bè, ai xem xong cũng khen nức nở!

Lầu 140: Người bị mắc kẹt trong nước, không thể xem phim mà lòng đau như cắt! Thật sự có nhiều cảnh thân mật lắm hả?

Lầu 141: Cũng chỉ có hai cảnh giường chiếu, bảy, tám cảnh hun hun thôi! Hai người đó hôn lưỡi thật đó! Không hề giả trân! Cả cảnh ừm ứm trên xe xem cái là biết ngoài đời vần nhau cả trăm lần. Yêu nhau thật chính là thế đó, chẳng coi khán giả là người ngoài luôn!

Lầu 142: Tui không tin! Trừ phi là tui cũng được xem!!

Lầu 143: Không tin +1. Ai có link không cả lò ơi?

Lầu 144: Xin link!

Lầu 145: Nếu muốn thì Weibo đi, đừng spam ở đây, nếu không mấy đứa share link lậu sẽ ngoi lên á...

Lầu 203: Có bà kêu hồi trước đỉnh lưu không biết ông xã là cọng hành nào phỏng? Chẳng có đâu! Cả lò quên Giang đỉnh lưu là người mượn rượu tỏ tình trước à?

Lầu 204: Người ta bảo là thật hay thách đó! [khinh bỉ]

Lầu 205: Thật thách kiểu gì mà tỏ tình trúng ông xã chứ? Tui chắc cốp là bọn họ thích nhau từ xa lắc xa lơ, xong đỉnh lưu lại là người nín hết nổi nên chơi lớn á.

Lầu 208: Xin Giang đỉnh lưu hãy ra sách 108 chiêu tán đổ bạn trai đi ạ!

Lầu 207: Giang đỉnh lưu chỉ có thể chốt một câu: Ai bị đui mới không yêu tôi!

Lầu 304: Wow! Đăng Weibo kìa! Tag đối phương còn thả cả tim. Tuyệt cà là vời! Cuối cùng cũng come out rồi!

Lầu 341: Đồng ý với mẹ đi con, thông báo kết hôn luôn được không? Nhá~

Lầu 342: Chỉ vậy thôi hả? Ít nhất cũng phải có ảnh chụp chung chớ? Sao mà đối xử tàn tệ với giang cư mận tụi tui vậy?

Lầu 343: Bó tay thôi, giờ người ta đang ở London đó, bên ấy mới hơn 1 giờ sáng thôi, chắc đang ngủ xong bị dựng dậy bắt đăng Weibo á. Đỉnh lưu chưa gào lên là may rồi!

Lầu 344: Không phải là quản lý mới là người nên gào thét à? Làm quản lý của đỉnh lưu nhọc vãi, tôi đồng cảm với vị huynh đài này ghê!

Lầu 345: Chắc quen rồi á! Đi theo đỉnh lưu, trải qua bao đao to búa lớn, cứ vững tay chèo thì tương lai tươi sáng lắm luôn.

Lầu 346: Mấy bà có chắc là người ta đang ngủ không? Chứ không phải vừa đại chiến trăm hiệp rồi lên khoe khoang hả?

Lầu 347: Nghi lắm nhá! ﹁_﹁

Lầu 422: Toang! Fan của đỉnh lưu với ông xã của ẻm đấm nhau trên Weibo rồi! Hai bên đang đổ vấy xem ai mới là tên bít chy lừa mất anh yêu của họ.

Lầu 423: Ầy, người ta yêu nhau nhường đó mà vẫn còn fan only à? Cứ phí hơi sức tranh giành đấu đá làm gì?

Lầu 424: Đi hóng một chập mà cười tưởng chết! Fan đỉnh lưu khóc lóc kể lại ngày xưa có tận 1800 cái cp mà bé yêu vẫn bình chân như vại. Mà sau khi gặp chồng yêu thì thay đổi 180 độ thành hình tượng vợ nhỏ, nhất định là bị chồng ẻm chơi ngải. Fan ông xã lại ụp bô là lỗi của đỉnh lưu, là tự Giang đỉnh lưu tỏ tình trước, hạ thấp anh của mấy cổ. Ảnh đế bị hồ ly tinh quấn thân! Há há há há há!

Lầu 425: Only cứ đánh nhau nhá! Đừng lôi fan cp zô là được!

Lầu 467: Không phải chớ! Tốt xấu gì HTN cũng là tam kim ảnh đế đó, đến tên họ đầy đủ còn không được nhắc à? Sao người nào người nấy cứ chồng đỉnh lưu hoài vậy? Cứ như ảnh ở rể không bằng.

Lầu 458: Cũng đại loại là thế, đỉnh lưu tự nói mà. Ẻm ra tiền, chồng ẻm ra sắc đó~ [cười mỉm]

Lầu 469: Rõ ràng năm từ "Chồng iu của đỉnh lưu" là gọi yêu á! Là huân chương danh dự cho HTN! Không tin mấy bà cứ hỏi xem ảnh có thích được gọi vậy không đi? Nhất định là sướng điên luôn!

Lầu 470: Rõ ràng! Chắc chắn đỉnh lưu thường gọi ảnh như vậy lúc ở trên giường, ẻm đọc đâu thiếu cái fanfic H nào.

Lầu 532: Họ quện nhau từ lúc nào nhỉ? Đừng bảo là ăn nhau từ thời điểm quay phim của Đặng Hữu Xuyên nhá?

Lầu 533: Chắc là thế rồi! Tôi quen khứa bạn làm người đập clipboard ở đoàn phim, hồi ý bọn họ được công nhận là cặp đôi đoàn phim á.

Lầu 534: Cô nam quả nam ở trong một đoàn phim cũng là nghề mạo hiểm hả? Hồi trước cũng...

Lầu 535: Tương lai có thể ban hành điều luật cấm idol nam đang hot đóng phim, đặc biệt là trai đẹp độc thân đóng cặp với nhau được không ạ...

Lầu 536: Đồng ý!

Lầu 537: Đồng ý +1.

Lầu 538: Hấp à! Giang đỉnh lưu đang lườm các bà kìa!
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 84: Ngoại truyện 2: Quá khứ.



Lần đầu tiên Giang Nguyên Dã trèo tường sang sân nhà bên cạnh là để nhặt máy bay giấy mình ném qua, tất cả là vì rảnh quá.

Nhóc cứ tưởng nhà bên không có ai, quanh năm đóng cửa im lìm, chưa từng thấy có người ra vào.

Bám lên tường, bò qua mái nhà đối diện, vén cành cây xum xuê lá che khuất tầm nhìn ra, đang chuẩn bị nhảy xuống thì đụng phải đôi mắt đang dòm qua.

Dưới tán cây có người, cậu chàng kia dựa vào ghế tre đọc sách, ánh mắt bình tĩnh chuyển từ trang sách lên người nhóc.

Giang Nguyên Dã bị bắt quả tang liền thộn mặt, suýt trượt chân, lộn cổ ngã. Nhóc đắn đo mấy giây, nhận thấy đằng nào chẳng bị úp sọt, cứ vậy đĩnh đạc nhảy xuống.

"Chào cậu! Tui là Giang Nguyên Dã! Nhà tui ở bên cạnh á! Cậu chuyển đến từ lúc nào vậy? Sao tui chưa từng gặp cậu nhỉ?"

Giang Nguyên Dã chủ động chào hỏi, nhưng đối phương không thèm để ý, đôi mắt chuyển hướng sang chiếc máy bay giấy ngay bên chân. Khi Giang Nguyên Dã khom lưng định nhặt thì cậu đã nhanh hơn một bước.

Giang Nguyên Dã ngượng ngập: "À thì... nãy tui bất cẩn ném sang á, tui muốn nhặt nó về..."

Hạ Tân Nam cụp mắt nhìn máy bay giấy trong tay, mãi chẳng ừ hử gì.

Giang Nguyên Dã đánh giá cậu, trông cũng ưa nhìn phết, nhưng lại đeo quả kính gần như choán hết gương mặt làm người ta khó nhớ mặt ghê, đọng lại mỗi ấn tượng là có vẻ không nên dây vào.

"Nè..."

Hạ Tân Nam hơi xoay đầu, nhìn về sau lưng nhóc, hình như chẳng hiểu tại sao tên nhóc này lại chọn cách nhảy tường thay vì gõ cửa chính.

"Sao cậu không nói gì vậy hả?"

Ánh mắt Hạ Tân Nam quay lại mặt nhóc... Gương mặt rạng rỡ tươi tắn, thật sự rất xinh xắn, chỉ có điều hình như nhóc đang không vui gì cho cam.

Đã lén trèo tường sang nhà người ta để lấy đồ rồi, mà người ta không để ý cái là dỗi ngay được.

Trong lòng Hạ Tân Nam như có cảm xúc nào đó chạm nhẹ. Trong buổi chiều hè nóng ran, nhóc con hiếu động tông thẳng vào đôi mắt cậu, chỉ bằng vài câu đã tạo sóng trên mặt hồ yên ả.

Ngón tay khẽ siết chặt, cậu đổi ý, không trả lại máh bay giấy mà kẹp nó vào trang sách, nói đều đều: "Rơi vào chỗ của tôi thì là của tôi. Cậu trèo tường như vậy, tôi còn đang nghi cậu là ăn trộm đây."

Giang Nguyên Dã nghẹn họng, khứa này là ai zị trời!

Giang Nguyên Dã tức giận trợn mắt: "Trả cho tui!"

Hạ Tân Nam lắc đầu, kiên quyết từ chối.

Căng một chốc, Giang Nguyên Dã tự dưng ngồi xổm xuống, vươn tay chọc chọc đầu gối cậu: "Trả tui đi mà~"

Hạ Tân Nam nhìn nhóc, khẽ khàng thở ra: "Không."

"..." Hừ! Ok! Chỉ là cái máy bay giấy thôi! Từ đầu là do nhóc bị thu điện thoại, trong lúc chán chường thì tạo niềm vui. Mất thì thôi, cùng lắm gấp cái mới là được.

Nhóc vỗ vỗ tay, đứng dậy định bỏ đi. Lòng còn bực bội, liếc thấy cậu chàng kia lại cúi đầu đọc sách, đột nhiên vớ lấy cái bút chì trong tầm tay, ném lại một câu: "Tui là trộm đó!" rồi nhanh như sóc bỏ chạy theo con đường khi đến.

Hạ Tân Nam nhìn về hướng cái bóng biến mất, mãi lâu sau mới cụp mắt, nhẹ nhàng tự vuốt lòng bàn tay, trên đó còn lưu lại hơi ấm mà đầu ngón tay của đối phương vô tình chạm vào.

Hai ngày sau, Giang Nguyên Dã lại trèo tường sang.

Nhóc bị nhốt trong nhà, ăn no rửng mỡ đến chán chường, tự dưng nhớ đến nhà cách vách còn một anh zai kì cục, nổi hứng bò qua trêu người ta.

Ánh nắng chiều chói chang, Hạ Tân Nam vẫn ngồi dưới tán cây đọc sách. Giang Nguyên Dã ngồi ở bờ tường, hai cái chân đung đưa, miệng còn ngậm kẹo m*t, gọi to: "Ê!".

Hạ Tân Nam ngước lên, mắt khựng lại, Giang Nguyên Dã ngồi dưới ánh nắng, nở nụ cười tươi rói.

Nhóc nhảy xuống, lăn đến: "Sao lại đọc sách nữa rồi? Hông chán à?"

Hạ Tân Nam nhìn nhóc một chốc rồi nhìn xuống trang sách, không buồn quan tâm.

Lại bơ người ta rồi.

Giang Nguyên Dã hậm hực: "Cậu là đầu gỗ à? Sao tui hỏi mà cậu không đáp?"

Hạ Tân Nam vẫn bơ lác, nhóc tự mình thao thao, hỏi Hạ Tân Nam tên gì, bao lớn, chuyển đến từ lúc nào, sao trong nhà không có ai khác. Tự thân tự quen xong, Giang Nguyên Dã chẳng nhận thức được mình bị người ta hắt hủi, cứ chíp chíp meo meo bên tai Hạ Tân Nam.

Hạ Tân Nam được hỏi mười câu thì đáp đại một, hai câu, là một cái hũ nút, đầu gỗ chính hiệu.

Phiền thật sự! Hạ Tân Nam nhíu mày đang định nói gì đó. Nhưng khi nhìn đôi môi dính kẹo đường mà trở nên đỏ mọng của Giang Nguyên Dã, lời nói đọng nơi đầu môi chợt biến mất.

Giang Nguyên Dã ngồi xổm trước mặt cậu, chớp mắt: "Anh nhìn chằm chằm tui làm gì?"

Hạ Tân Nam quay đi: "Không có."

"Nà! Anh muốn chơi với tui không?"

"Tôi bảo cậu đi về thì cậu có đi không?"

"Không đi."

Giang Nguyên Dã thật sự rất chán, bị người lớn cấm túc, điện thoại cũng bị thu, xem mỗi TV thì cũng chán, cuối cùng cũng có người buôn chuyện cho vơi bớt nỗi buồn. Đương nhiên nhóc líu lo là chính, còn Hạ Tân Nam chỉ chăm chăm vào sách.

Giang Nguyên Dã thấy cái tên đầu gỗ này chả hay ho tí nào, hỏi tên cũng không đáp, nên nhóc đặt luôn cái biệt danh anh đầu gỗ cho cậu.

Sau bữa đó, cứ ăn trưa xong là Giang Nguyên Dã bò sang bên này. Hạ Tân Nam đọc sách, nhóc ngồi xổm bên cạnh líu lo những chuyện linh tinh lông gà vỏ tỏi.

Tuy Hạ Tân Nam không hay phản hồi, nhưng không đuổi nhóc nữa. Ghế tre đổi thành giường tre cho Giang Nguyên Dã có chỗ lăn lê, còn có các loại đồ ăn vặt, ăn nhẹ để nhóc măm măm.

Anh đầu gỗ trông thì hờ hững, nhưng con người ok đó, ngoài lạnh trong nóng, người ta còn gọi là trong ngoài bất nhất ý.

Thời gian sau, chuyện để buôn nhiều hơn hẳn. Giang Nguyên Dã biết ông anh này bị bố bắt nhốt ở đây, ngoài giúp việc chăm lo cái ăn giấc ngủ thì chẳng còn ma nào. Cũng biết luôn chuyện cậu sống ở châu Âu với mẹ rồi bị ông bô lừa về, đợi ít hôm nữa chị gái thó được hộ chiếu là đi ngay.

Lúc ấy Giang Nguyên Dã nằm bên chân cậu, dùng sách che mặt, đang thiu thiu vì nắng hè, nghe những lời này trong lúc chập chờn nên không để tâm lắm.

"Anh đi rồi còn về không?"

"Không biết nữa, có thể có, cũng có thể không."

"Ò... vậy anh đầu gỗ đừng quên em nhé..."

Giọng Giang Nguyên Dã tắt dần. Hạ Tân Nam ngơ ngẩn, cụp mắt, khẽ khàng lấy quyển sách úp trên mặt Giang Nguyên Dã ra, nhóc đã say giấc mất rồi.

Nhiều năm sau, Hạ Tân Nam vẫn luôn nhớ về mùa hè năm ấy, những mảng kí ức tối màu được cậu nhóc với nụ cười tươi tắn tô vẽ. Từ giây phút Giang Nguyên Dã nhảy xuống, bước về phía anh, mọi thứ đã dần thay đổi.

Hai đứa tính cách trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hẳn không hợp làm bạn. Nhưng hai tháng ngắn ngủi ấy đã kéo gần khoảng cách, trở thành bạn tốt, gần như ngày nào cũng dính như sam.

Giang Nguyên Dã cùng cậu đọc sách, buôn dưa lê, lấy điện thoại của cậu dạy cậu chơi game, dù mấy chuyện nhóc líu lo khá vô nghĩa, nhưng vẫn làm cậu thấy thú vị. Những món người giúp việc chuẩn bị cậu không ăn, để dành hết cho Giang Nguyên Dã thích ăn vặt nhưng bị phụ huynh cấm tiệt, tất cả để thấy nhóc vui vẻ cười hi ha.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tân Nam quan tâm một người nhường đó, đối phương lại là một nhóc nghịch ngợm, lu loa, vô tư nhưng vô cùng nhiệt tình, thích cười.

Vào một buổi chiều tà khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Giang Nguyên Dã mừng rỡ nói cho Hạ Tân Nam biết nhóc chỉ bị cấm túc một tuần nữa thôi, mỗi tội cũng sắp khai giảng rồi.

"Anh thì sao? Lúc nào anh đi?"

Hạ Tân Nam nhìn nhóc: "Ngày mai."

Giang Nguyên Dã sững sờ.

Nhóc chỉ thuận miệng hỏi, chẳng ngờ đối phương lại bảo mai phải đi.

"... Anh lấy được hộ chiếu rồi à?"

"Ừ." Hạ Tân Nam gật đầu: "Lấy rồi."

Giang Nguyên Dã đột nhiên nhận ra tình bạn giữa hai đứa chỉ đến đây thôi. Chuyện này là bình thường, cuộc vui nào rồi cũng sẽ có lúc tàn.

Trong lòng tự dưng hụt hẫng, rất không phù hợp với tính cách của nhóc, nhưng đúng là hẫng thật. Nhóc đã hình thành thói quen mỗi ngày ăn cơm xong là trèo tường, làm tổ ở đây cả buổi chiều, chơi cùng anh trai đầu gỗ tẻ nhạt đến tận cuối chiều mới về nhà.

Những ngày tháng như vậy sắp kết thúc rồi.

Môi Giang Nguyên Dã giật giật: "Ò..."

Muốn nói gì đó mà chẳng thành lời, cuối cùng nhóc đưa cách liên hệ của mình cho Hạ Tân Nam.

Cậu cho Hạ Tân Nam tài khoản QQ, bảo sau này giữ liên lạc trên mạng. Hạ Tân Nam nhìn cái tên dùng ký tự sao Hoả hiện lên trên kết quả tìm kiếm, bình tĩnh, nghiêm túc đồng ý: "Ừ."

Giang Nguyên Dã bò về, đến đêm lại trèo tường sang, gõ cửa phòng Hạ Tân Nam.

Đây là lần đầu nhóc sang tìm vào buổi tối, còn xách một tá bia, bảo muốn tổ chức tiệc chia tay.

Hạ Tân Nam hơi bất ngờ, nhưng vẫn uống với Giang Nguyên Dã, người tiếc nuối không chỉ có mình nhóc, chỉ là cậu đã quen giấu cảm xúc rồi.

Sau đó Giang Nguyên Dã say mèm, hai tay đu lên cổ Hạ Tân Nam, lè nhè: "Hình như anh còn chưa nói mình tên gì đâu á? Chúng mình quen nhau lâu như thế mà em vẫn chưa biết tên anh, kỳ cục quá trời..."

Hạ Tân Nam lướt nhìn đôi mắt say xỉn của nhóc kia, nhẹ giọng nói: "Hạ Tân Nam, anh là Hạ Tân Nam."

Giang Nguyên Dã hàm hồ nhắc lại, sau đó lắc đầu: "Hoy... đọc khó quá! Gọi anh đầu gỗ vẫn thuận miệng hơn! Anh đầu gỗ, sang nước ngoài đừng quên em nha... Tuy anh là đồ đầu gỗ nhưng lại là người bạn hợp tính với em nhất... Em chẳng muốn xa anh xíu nào... cũng sẽ không quên anh đâu..."

Hạ Tân Nam đưa tay nhéo nhẹ gáy nhóc: "Ừ, sẽ không quên."

Giang Nguyên Dã cười hí hửng, say quắc cần câu, leo lên người Hạ Tân Nam, dụi đầu vào cổ cậu: "Anh đầu gỗ ơi... em thích anh lắm luôn... Anh mà là con gái thì em cưới liền á..."

Nhóc ôm Hạ Tân Nam, ngọ nguậy liên tục, mỗi lần lơ mơ nói chuyện, đôi môi cọ xát lên má, cổ, cằm, thậm chí là môi của Hạ Tân Nam, mà chẳng hay biết.

Con ma men chỉ lặp lại đúng một câu: "Em thích anh lắm, anh đừng quên em nhé."

Người nói vô tình, nhưng người nghe lại ghi tạc vào trong tim.

Sau đó Giang Nguyên Dã được chú út xách cổ về, Hạ Tân Nam ngồi trong sân một mình, uống nốt lon bia cuối cùng mà Giang Nguyên Dã mang đến.

Cậu bắt đầu xếp hành lý, lấy cái máy bay giấy trấn được của Giang Nguyên Dã đang kẹp trong sách ra, vu.ốt ve nó trong chốc lát rồi cất lại.

Cậu không định trả lại, muốn giữ làm kỷ niệm, hy vọng người kia sẽ không bao giờ quên mình.
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 85: Ngoại truyện 3: Thì tương lai.



Hạ Tân Nam theo học khoá đào tạo đạo diễn 1 năm, sau đó bắt tay vào chỉ đạo bộ phim đầu tay với sự tham gia của Giang Nguyên Dã.

Đây cũng là sự trở lại màn ảnh của Giang Nguyên Dã sau 1 năm rưỡi, khi tung ảnh teaser đã leo lên hot search của các mạng xã hội.

# 108 cách show tình yêu của Giang đỉnh lưu và chồng yêu: Em đóng vai chính, anh là đạo diễn #

Dù người ngoài có chọc ghẹo thế nào, Giang Nguyên Dã vẫn giữ niềm tin mình không hề bị tình yêu thao túng. Tự bản thân đọc kịch bản xong, sau đó cân nhắc thật kỹ mới quyết định, ngay cả quản lý cũng ủng hộ.

Đây cũng là một bộ phim hài thương mại, xoay quanh một tên nghèo kiết xác đổi đời ở những năm thập niên 90.

Kịch bản này hoàn toàn khác biệt so với những kịch bản Giang Nguyên Dã đã từng nhận. Với cậu, đây là một trải nghiệm mới mẻ, rất đáng để thử sức.

Để phù hợp với nhân vật, lần đầu tiên trong đời Giang Nguyên Dã cạo tóc chỉ còn hơn 1 phân, đổi kiểu lông mày, vẽ sẹo lên trán, còn để râu, trang điểm hạ tone da, hình tượng ngược lại với con người thường ngày.

Giang Nguyên Dã rất hài lòng với tạo hình này, Hạ Tân Nam cũng nói: "Được đấy."

Sau đó cậu giữ nguyên hình tượng này trong suốt quá trình quay, hàng ngày chỉ cạo râu qua loa, để lại chút râu lún phún, thế mà lại rảnh tay hơn nhiều.

Sáng sớm, Giang Nguyên Dã đang hoá trang ở phim trường, gần xong thì Hạ Tân Nam đi vào. Anh đặt ly cafe lên bàn trang điểm, rồi ôm tay đứng đằng sau, im lặng nhìn Giang Nguyên Dã trong gương.

Giang Nguyên Dã khẽ nhướn mày, dùng ánh mắt dò hỏi.

Hạ Tân Nam không nói gì đến tận khi Giang Nguyên Dã hoá trang xong, thợ trang điểm rời đi.

Giang Nguyên Dã lấy cafe, nhấp một ngụm, hỏi: "Nay anh rảnh rỗi đến xem em hoá trang luôn?"

Giờ Hạ Tân Nam là đạo diễn nên chuyện lớn chuyện nhỏ đều bị đè đầu ra hỏi, bận hơn hẳn thời làm diễn viên.

Hạ Tân Nam cong người, dựa vào Giang Nguyên Dã, cẩn thận đánh giá gương mặt đã được tạo hình kĩ càng.

Giang Nguyên Dã khó hiểu: "... Anh làm gì thế?"

Hỏi xong mới nhớ đến chuyện hôm qua, sau khi Weibo chính thức của đoàn phim đăng ảnh teaser, rất nhiều fans la ó, không chấp nhận nổi tạo hình này, trách móc Hạ Tân Nam cố tình bêu xấu cậu.

"Hạ Tân Nam... tạo hình này của em xấu lắm à?"

"Không hề." Hạ Tân Nam nhẹ nhàng nói.

Giang Nguyên Dã cóc tin: "Nhưng chắc cũng kinh, lôi tha lôi thôi. Nếu tương lai, hoạ hoằn mà em biến thành dáng vẻ này, hoặc xấu hơn thì anh còn thích em không?"

Hạ Tân Nam nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương ở trong gương. Giang Nguyên Dã cũng đang nhìn anh, mắt giật giật, nhất quyết chờ câu trả lời.

Chốc sau, Hạ Tân Nam cười khẽ: "Anh mà nói thì em lại kêu sến mất."

Giang Nguyên Dã: "... Anh chưa nói thì em biết sao được?"

Giọng Hạ Tân Nam vờn bên tai, nghiêm túc bảo: "Nguyên Dã, anh yêu em không chỉ vì vẻ ngoài."

Giang Nguyên Dã sửng sốt, bị ánh mắt của Hạ Tân Nam mê hoặc, tim đập thình thịch, mãi lâu sau mới hài lòng cảm thán: "Hoá ra em cũng có chút vẻ đẹp nội tài à?"

Sự nghiêm túc của Hạ Tân Nam sẽ luôn chỉ tồn tại trong 2 giây, bắt đầu chọc: "Anh đã bảo là em rất thú vị mà."

"..." Cút dùm!

Tuy hai người chẳng quan tâm, nhưng vẫn có nhiều fans làm ầm trên mạng.

Tạo hình của Giang Nguyên Dã không đến mức xấu ma chê quỷ hờn, chỉ là không giống hình tượng trước giờ xây dựng. Một bộ phận fans dựa vào chuyện này để đập hết những bất mãn lên người Hạ Tân Nam, hơn nữa anti fan còn châm ngòi thổi gió, thật sự khá rùm beng.

Sau khi lên mấy cái hot search, có người bắt đầu spam đòi đổi tạo hình của Giang Nguyên Dã trên Weibo chính thức của đoàn phim. Bề nổi là chửi team make up, nhưng đối tượng bị chửi chính vẫn là Hạ Tân Nam.

Tuy Giang Nguyên Dã ngứa mắt, nhưng không thể sắn tay áo chiến với fans được, đành phải mắt điếc tai ngơ.

Sau đó tham gia livestream, khi được MC hỏi vấn đề này. Giang Nguyên Dã giải thích tạo hình đã được đoàn phim khảo sát ý kiến nhiều nơi, sau đó mới đưa ra phương án phù hợp với nhân vật. Kết bài còn cười mỉm với ống kính, đùa giỡn hỏi: "Tui già xấu là mọi người hết yêu tui à? Tui còn tưởng dù mình có biến thành dạng gì thì vẫn được yêu chứ..."

Một khi Giang Nguyên Dã đã làm nũng thì thần tiên cũng không đỡ được, xùm lùm được dẹp, vẫn không có cái gì thay đổi.

Sau đó Hạ Tân Nam cũng được hỏi câu y hệt trong buổi phỏng vấn, anh cười cười, trả lời: "Trong mắt tôi, em ấy mãi mãi trong hình hài 16 tuổi khi mới quen."

Bài phỏng vấn được đăng tải trên trang bìa của một tạp chí thời trang, rồi lại được bế lên mạng. Fans Giang Nguyên Dã vừa chởi anh thích khoe khoang tình yêu, vừa cảm thấy mình không bằng đối phương, thề thốt tương lai sẽ không bộp chộp như này nữa. Ngay lúc đó còn quyết định giám sát khứa anh dâu này, không cho phép anh khiến bé cưng của mình buồn khổ. Mối quan hệ rối rắm giữa fans và anh dâu đã đẩy sự overthinking của Giang Nguyên Dã lên một tầm cao mới.

"Anh đang so kè với fans của em hả?"

Giang Nguyên Dã đọc bài phỏng vấn xong, buồn cười không chịu nổi. Hạ Tân Nam bắt đầu hâm dở từ khi nào thế?

Hạ Tân Nam nhướn mày nhìn cậu: "Em thấy ở chỗ nào?"

Giang Nguyên Dã chỉ vào mắt mình: "Chỗ nào cũng thấy."

Hạ Tân Nam thừa nhận: "Em nghĩ là thế thì cứ cho là thế đi."

Giang Nguyên Dã cạn lời: "Anh xàm thật sự!"

Giờ đang trong giờ nghỉ, hai người trốn sau chiếc đèn lớn khuất tầm nhìn. Giang Nguyên Dã ngồi, Hạ Tân Nam đang đứng tự dưng ngả người về đằng trước, hai tay chống lên sườn ghế dựa, nhìn thẳng vào mắt đối phương, im lặng chẳng nói gì.

Giọng Giang Nguyên Dã khựng lại: "Anh làm gì vậy?"

Hạ Tân Nam hạ giọng hỏi: "Anh không thể so kè với fans của em được à?"

"Anh là trẻ con hả?"

Hạ Tân Nam không đáp, cứ vậy nhìn cậu.

Giang Nguyên Dã đột nhiên nghẹn họng.

Tuy rất trẻ con, nhưng mà...

Đương nhiên Hạ Tân Nam rất mong Giang Nguyên Dã có thể nhận được nhiều sự yêu thích hơn, nhưng chắc chắn tình yêu của anh dành cho đối phương sẽ phải ở vị trí cao nhất.

Khi đôi môi Hạ Tân Nam rơi xuống, Giang Nguyên Dã nhắc nhở: "Có người đó."

Hạ Tân Nam nói: "Chẳng sao cả.", nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Sau khi bộ phim ra rạp, doanh thu chỉ cán mốc 2 tỷ, nhưng vẫn là thành tích ấn tượng với một đạo diễn non trẻ.

Khả năng đạo diễn của Hạ Tân Nam được công nhận, kỹ năng diễn xuất của Giang Nguyên Dã càng ngày càng tiến bộ, nhận được cảm tình của khán giả. Thật khó để nói sự tiến bộ này là do tự cậu rèn giũa, hay nhờ đạo diễn Hạ Tân Nam đào tạo thành tài.

Ban đầu fans không hề trông chờ vào vai diễn này, nhưng sau đó lại nhận niềm vui bất ngờ... Giang Nguyên Dã đã thổi hồn vào hỉ nộ ái ố của những con người nhỏ bé trong bộ phim, như thể cậu thật sự sống ở thời đại đó. Mỗi ánh mắt, biểu cảm đều khơi gợi cảm xúc của người xem.

# Anh thắng rồi Hạ Tân Nam #

Từ khoá được spam lên hot search, trong cuộc chiến giữa Hạ Tân Nam và fans của Giang Nguyên Dã, anh chính là kẻ chiến thắng chung cuộc.

Sau đó Hạ Tân Nam còn xăm lên mắt cá chân con bướm hồng nhạt, giống vết bớt trên xương quai xanh của Giang Nguyên Dã mà anh yêu nhất.

Sự đã thành thì Giang Nguyên Dã mới biết, nhẹ nhàng vu.ốt ve hình xăm, im lặng thật lâu.

Hạ Tân Nam xăm mình không phải để chứng minh điều gì, anh muốn thì làm thôi.

Hình xăm vô tình bị fans chụp trong một lần ra sân bay, còn tạo sóng to trên mạng.

Fans Giang Nguyên Dã gào khóc sao lại giành cả thứ xíu xiu này với tụi tôi! Hạ Tân Nam còn lâu mới phản hồi, chỉ lặng thầm thêm emoji con bướm trên bio Weibo.

Con bướm của anh, chỉ của mình anh.

Giang Nguyên Dã mắt nhắm mắt mở, miễn là Hạ Tân Nam vui thì sao cũng được.

Bây giờ giang cư mận mới sực tỉnh, về simp lỏd hay nghiện khoe vợ iu thì Hạ Tân Nam chẳng kém phần long trọng với Giang Nguyên Dã, chẳng qua cả lò bị hình tượng lạnh lùng của anh che mắt thôi!

# Hạ Tân Nam anh cũng si tình lắm, đừng bạo hành loài choá nữa #

# Tân Sinh Nguyên Định trời sinh một đôi simp lỏd #

# Chúc hai người trăm năm hạnh phúc #

# Xin hãy giữ chặt lấy nhau #

Hoàn toàn văn.
 
Back
Top Bottom