- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 533,842
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #171
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 204: Mai nở hai độ
Chương 204: Mai nở hai độ
Thương hội Quần Tinh."
Chú Long, hắn vẫn chưa trở về sao?"
Diêm Hỉ Thọ nhìn đồng hồ, hơi sốt ruột ngồi trên ghế sofa hỏi."
Tạm thời chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi."
Lão quản gia chậm rãi đáp, "Đại thiếu gia, đừng lo...
Giấy Ngẫu Sư là cường giả cấp năm, sức chiến đấu thuộc hàng cao nhất trong ba vị chiến lực chủ chốt của thương hội.
Với thực lực của hắn, sẽ không xảy ra sơ suất gì đâu."
"Vậy thì tốt rồi."
Diêm Hỉ Thọ nhẹ nhàng thở phào, "Người bên phía quan chấp pháp đã chuẩn bị xong chưa?"
"Ổn thoả cả rồi.
Dù đêm nay có ầm ĩ cỡ nào thì cũng sẽ không có quan chấp pháp đến xen vào...
Còn về xử lý hậu quả sau đó, đã có người lo liệu, sẽ không gây nên sóng gió."
Diêm Hỉ Thọ gật đầu, nhấc tách trà trên bàn uống một ngụm.
Đúng lúc này, cửa phòng bảo vệ bị đẩy ra.Một bóng người bước nhanh vào, ghé tai quản gia nói vài câu.
Quản gia khẽ gật đầu:"Đại thiếu gia, Giấy Ngẫu Sư đã trở về."
"Hả?
Thành công rồi sao?"
"Giản Trường Sinh đã bị bắt về.
Còn Văn Sĩ Lâm và Lâm Yến thì khá xảo quyệt, tối qua hoàn toàn không về nhà...
Nhưng hắn nói đã bắt được kẻ có liên quan, điều tra ký ức xong chắc sẽ có kết quả."
"Hai kẻ chủ chốt vẫn chưa bắt được..."
Lông mày Diêm Hỉ Thọ hơi nhíu lại, "Cấp cho hắn quyền sử dụng lệnh soát hồn.
Dù dùng cách nào đi nữa, hôm nay nhất định phải bắt được hai người kia...
Sống chết không quan trọng."
"Rõ."
Buổi tối, ánh đuốc lờ mờ chiếu sáng con đường trong nhà lao.
Một gã đàn ông lưng gù cõng người giấy chậm rãi đi giữa những dãy ngục.Khi gã xuất hiện, tất cả lính canh đứng gác trong nhà lao đều lộ vẻ sợ hãi, lặng lẽ cúi đầu, không dám nhìn gã.Cuối cùng, gã lưng gù dừng lại trước hai căn phòng giam.Gã tiện tay phất nhẹ, hai người giấy lập tức bay vào phòng giam, chồng giấy lấp ló phía dưới bung ra, hai thân ảnh lảo đảo rơi xuống giữa không trung, bị nhốt trong song sắt."
Trông chừng bọn chúng.
Ta đi chuẩn bị lệnh soát hồn."
Gã đàn ông lưng gù lạnh nhạt nói.
"Mười phút sau, đưa bọn chúng đến phòng thẩm vấn."
"Rõ!"
Một người mặt thẹo đi tới đáp lời.Gã lưng gù vừa định rời đi, chợt quay đầu liếc nhìn người mặt thẹo: "Nghe nói mấy hôm trước có người trốn được khỏi nhà lao?"
Nghe vậy, trán người mặt thẹo lập tức đổ mồ hôi, hắn cố gượng cười:"Chuyện đó... chỉ là ngoài ý muốn thôi..."
Gã đàn ông lưng gù nhìn chằm chằm hai phòng giam hồi lâu, rồi trầm ngâm:"Thôi được.
Hai người đó đều là thần đạo giả, có thể các ngươi không khống chế được...
Lát nữa ta đích thân đến dẫn người."
Dứt lời, gã lại phất tay lần nữa.
Hai người giấy bên cạnh nhẹ nhàng bay ra như thể không có trọng lượng, lơ lửng canh giữ trước cửa ngục.
Lúc này gã mới yên tâm quay người rời đi.Sau khi gã đi, bầu không khí trong địa lao mới yên tĩnh trở lại.
Nhưng dù thế, những lính canh đứng rải rác khắp nơi vẫn không dám thở mạnh, ánh mắt đầy dè chừng nhìn hai người giấy đỏ chói, kỳ quái kia, trong lòng như có sấm vang.“Nhìn kiểu này chẳng phải xem thường bọn mình quá sao...
Tự hắn đến đã đành, còn phải để lại hai cái người giấy canh chừng.”
Trong nhà lao, có tên lính canh đợi hắn đi xa rồi mới tỏ vẻ không hài lòng.“Nhỏ giọng thôi, lỡ như hai cái người giấy đó nghe thấy thì sao?”
“Người giấy thì làm gì có tai mà nghe.”
“Lần trước thằng họ Giản đó rốt cuộc dùng cách gì trốn thoát vậy?
Đến giờ tao vẫn chưa hiểu nổi...”
“Lúc đó tà dị lắm, rõ ràng đang yên đang lành, bọn tao vừa đi tuần một vòng rồi quay lại thì phòng giam trống trơn...
Y như thể tan biến vào không khí vậy.”
“Nó chẳng phải chỉ là một tên Binh thần đạo bình thường thôi sao?
Sao có thể tan biến như thế được...
Chắc chắn là bọn mày sơ suất ở chỗ nào, mới để nó chuồn mất.”
“Kệ đi, nó trốn thì cũng trốn được mấy bữa, giờ chẳng phải lại bị bắt về rồi sao...
Lần này phải canh chừng kỹ, tuyệt đối không để nó thoát lần nữa.”
“…”
Đám lính canh xì xào bàn tán, thỉnh thoảng có người đi vòng qua trước cửa phòng giam của Giản Trường Sinh, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy cảnh giác, như thể chỉ cần quay lưng một cái là hắn sẽ lại biến mất.Giản Trường Sinh nhìn quanh căn phòng quen thuộc, khuôn mặt đầy thương tích hiện lên vẻ cay đắng:“Vòng đi vòng lại… lại quay về đây.”
Giản Trường Sinh không ngờ rằng sẽ có ngày bản thân lại bị bắt trở về lần nữa...
Lần này, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn biết người của hội Hoàng Hôn sẽ không tới cứu hắn thêm lần nữa, mà dựa vào chính hắn thì không thể nào vượt ngục thành công.Lần thí luyện lần này của hội Hoàng Hôn, hắn xem như đã hoàn toàn thất bại.
Điều đang chờ đợi hắn phía trước, có lẽ chỉ là những cơn tra tấn soát hồn không hồi kết.“Lâm Yến?
Cậu vẫn ổn chứ?”
Giản Trường Sinh vô lực tựa vào tường, nhớ tới tên xui xẻo bị bắt cùng mình ở buồng bên cạnh, bất đắc dĩ lên tiếng.Bên kia không có tiếng đáp lại.
Có lẽ Trần Linh còn chưa tỉnh, hoặc có thể trong trận chiến lúc nãy thấy hắn biểu hiện quá kém nên không thèm để ý tới hắn nữa.“Thật xin lỗi, tên Ngẫu thần đạo đó mạnh quá, tôi hoàn toàn không lại gần được.”
Giản Trường Sinh thở dài, “lần này xem như tôi liên luỵ cậu rồi…”
“Tôi từng nghĩ chỉ cần trốn thoát khỏi chỗ này là có thể bắt đầu lại cuộc đời của mình, ai ngờ số phận trêu ngươi, cuối cùng tôi vẫn quay về đây…
Cậu nói xem, sao số tôi lại thảm thế?
Không thì bị giết, không thì bị truy sát, từ khi đặt chân vào lối Tu La này, vận may coi như tuyệt diệt.”
“Chẳng lẽ đây chính là cái giá phải trả cho thiên phú?
Nhưng đến cả cơ hội phát huy thiên phú tôi cũng không có!”
Giản Trường Sinh tức tối mắng vài câu, ánh mắt đầy cay đắng và bất lực.
Hắn im lặng một hồi rồi lên tiếng lần nữa:“Soát hồn bằng lệnh không phải ai cũng chịu nổi đâu, cậu phải chuẩn bị tâm lý sẵn đi…
Có lẽ mười phút nữa thôi, chúng ta sẽ vĩnh biệt nhau.”
“Thật ra trước giờ tôi vẫn giấu cậu vài chuyện, tôi không tên là Giản Vô Bệnh, tên thật của tôi là Giản Trường Sinh…”
Đến nước này, Giản Trường Sinh chẳng còn lý do gì để giả vờ nữa.
Hắn nói với vẻ yên lặng và bi ai, như thể đang trăn trối, hay đang nói lời từ biệt với Trần Linh.Nhưng hắn vừa nói được một nửa, mấy tên lính canh tuần tra lại đi ngang qua cửa phòng giam.
Nhìn hắn vẫn còn đó, họ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt lại bất giác liếc về phía phòng giam bên cạnh...Giây tiếp theo, cả đám đứng sững tại chỗ!Tên mặt thẹo dụi dụi mắt, kinh hoảng há hốc miệng như vừa nhìn thấy ma!“Mẹ nó!
Người bên kia đâu rồi?!!!”