- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 511,466
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #181
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 214: Ký ức chỗ sâu
Chương 214: Ký ức chỗ sâu
"Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất.
Trả lời sai hoặc từ chối câu hỏi của ta... ta sẽ giết ngươi."
“……”
"Ta chỉ hay núp ở đường họ tan ca, chờ lúc xung quanh không có ai thì đánh ngất từng đứa một, rồi mượn cái xe kéo hàng chở đi thôi...
Yên tâm, giữa đường không ai phát hiện ra đâu."
“……”
"......
Tiểu Trác, hỏi anh chuyện này ."
“……”
"Lợi dụng à?
Không, đây gọi là hợp tác..."
“……”
Từng cảnh tượng quen thuộc hiện lên trước mắt người áo đỏ, những người từng gặp, những chuyện từng trải, như một cuốn phim nhân sinh được chiếu lại bằng ánh sáng lấp loé.Cậu đảo mắt nhìn quanh, theo bản năng bước từng bước về phía sâu trong xoáy ký ức."
Không phải chỗ này... còn phải lùi về trước nữa."
Cậu lẩm bẩm.Càng đi sâu vào ký ức, càng nhiều hình ảnh hiện lên:Cậu thấy chính mình mang mặt nạ "Lâm Yến", cùng Giản Trường Sinh sinh tử đối đầu.Cậu thấy bản thân đứng một mình trong kho hàng vắng, diễn một vở kịch điên loạn với Văn Sĩ Lâm bị bịt mắt.Cậu thấy chính mình đứng đầu đầu tàu trước hàng vạn ánh mắt, hóa thành tro bụi giữa biển lửa và những lá bài poker.Cậu như một khán giả đang lặng lẽ thưởng thức đời mình.Đúng lúc đó, bước chân cậu bỗng trở nên nặng nề, như có thứ gì kéo lại từ phía sau.Cậu vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ xoáy ký ức đang cuộn trào, từng bàn tay đen ngòm như từ hư không vươn ra, bắt đầu xé rách những mảnh ký ức phía sau.
Đồng thời, một đợt bàn tay khác trực tiếp chộp lấy hí bào đỏ trên người cậu.
Phía sau những bàn tay đó, hàng loạt con ngươi đỏ rực chen chúc sát lại, tràn ngập phẫn nộ và điên loạn!Người xem đang cố ngăn cản cậu xem lại ký ức!Thấy cảnh ấy, đồng tử người áo đỏ co rút.
Cậu không ngờ dù đang lục soát chính linh hồn mình, đám người xem này vẫn có thể can thiệp.
Không chút do dự, cậu lập tức tăng tốc, cố tránh những bàn tay đen kia, lao về phía sâu hơn của ký ức!"
Tôi không biết vì sao thành Cực Quang gọi cậu là dị đoan, cũng không biết vì sao họ nhất định phải giết cậu...
Nhưng lưỡi dao này đâm xuống, cậu đã chết, chết trong trận chiến với Tai ương."
“……”
"Châm lửa đi, bọn chúng sẽ bị hấp dẫn mà đến."
“……”
"Lấy danh nghĩa Chung Yên Đạo Thần - Bạch Ngân chi Vương...
Các ngươi, đều phải chết ở đây."
“……”
Ký ức tiếp tục tua ngược điên cuồng trước mắt cậu.Cậu lại xuyên qua nhà ga cháy rực lửa, lại ngửi thấy mùi gà nướng thơm nức của bữa tiệc, lại đứng trên chiến trường đầy xác chết trong Binh Đạo Cổ Tàng, dùng dao găm nghênh đón cái chết.Không đủ... vẫn chưa đủ!!Tốc độ của cậu ngày càng chậm.
Bộ hí bào đỏ chót dường như sắp bị kéo rách hoàn toàn.
Cậu nghiến răng, dứt khoát cởi toàn bộ quần áo, lao thẳng về phía trước với tốc độ nhanh nhất!Bộ hí bào đỏ bị vô số bàn tay đen nuốt chửng trong nháy mắt, nhưng cậu không hề bị cản lại chút nào.
Đám bàn tay ấy đã gần như xé nát toàn bộ đoạn ký ức cậu vừa đi qua, và giờ đây, như thuỷ triều, chúng ùn ùn kéo tới.
Một vài bàn tay đã bắt đầu bám chặt lên thân thể cậu...“Rốt cuộc trong ký ức sâu thẳm của ta có gì?!
Để các ngươi phải liều mạng ngăn cản ta như vậy?!”
Răng rắc!Cậu giãy giụa trong khi cơ thể bị hàng loạt bàn tay đen ghì chặt, tiếng hét giận dữ hòa vào tiếng sấm cuộn vang rền!Bàn chân cậu giẫm xuống con đường đầy nước đọng, bọt nước văng tung toé.
Mưa lớn trắng xóa đổ xuống, đâm xuyên qua da thịt như từng cây kim thép lạnh buốt.
Trước mắt cậu là màn hơi nước mù mịt, mờ nhòe không rõ.Cậu lại trở về đêm mưa ấy, đêm mưa đầu tiên mang theo ký ức.Chưa bao giờ cơ thể cậu nặng nề đến thế, như đang gánh trên lưng hàng vạn linh hồn, ngay cả bước đi cũng gian nan tột cùng…
Từ phía sau, vô số bàn tay đen đặc lặng lẽ trườn đến, nhẹ nhàng phủ lên lưng cậu, lên mặt cậu…
Tựa như lũ ác quỷ từ vực sâu trồi lên, dần dần che phủ đôi mắt vẫn còn cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng.Trong tầm mắt mờ ảo, con đường đêm mưa cứ kéo dài mãi, hướng đến một điểm tối đen cuối cùng, chính là nơi ký ức mà cậu chưa từng chạm tới.“Cút đi cho ta!!!”
Cơ thể cậu dần bị những bàn tay đen bao phủ.
Nhưng cậu vẫn điên cuồng vùng vẫy, ánh mắt dù đã bị che mất một nửa vẫn nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước, nơi chứa đựng chân tướng cuối cùng mà cậu theo đuổi.Bàn chân nặng trĩu ấy cuối cùng cũng giẫm xuống!Bốp!!Nước bắn tung toé, con đường dưới chân vỡ vụn.Bóng tối thần bí kéo dài đến cuối con đường kia bỗng bao trùm lấy thân thể cậu.
Một đoạn ký ức bị chôn giấu, giờ đây bắt đầu ùa về như từng mảnh vỡ vỡ òa trong đầu cậu!Giây phút ấy, cậu cảm giác toàn thân mình như mất đi trọng lượng, trôi dạt như u linh giữa hư vô.
Cảm giác cô độc và đau đớn chưa từng có đang xé rách ý thức của cậu…
Cậu cố mở mắt, nhưng không thể.
Dường như cậu đã mất đi cả thị giác.Dù vậy, cậu vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được xung quanh.
Cậu cảm thấy những hạt mưa lạnh ngắt rơi không ngừng từ trên cao, ngấm vào lớp đất nhuốm máu dưới chân.
Và bên dưới lớp đất ấy là những thi thể lạnh lẽo, chết lặng…Một bãi tha ma?Cậu đã quay lại đêm mà mình bị ném xác?Chỉ mất một lúc, cậu đã đoán được thời gian và địa điểm hiện tại.
Trong thời điểm này, Trần Linh và Trần Yến đều bị chôn sâu trong bãi tha ma.
Linh hồn cậu xuyên đến từ quá khứ.
Đây cũng là lúc thế giới Xám giao thoa, Tai ương cấp diệt thế nhập thể, và cả nhà hát thần bí kia…Tại thời điểm này, quá nhiều chuyện đã xảy ra và có lẽ, đây chính là khởi nguyên của mọi thứ.Đúng lúc đó, không gian xung quanh bỗng vặn vẹo.
Ký ức vừa rồi bắt đầu méo mó, giống như màn hình TV cũ kỹ chớp nháy, rồi chuyển đổi thẳng đến một đoạn ký ức hoàn chỉnh khác.Giây sau, vẫn là trong bãi tha ma ấy…
Chỉ khác là trước mặt cậu, có thêm một người.Một người?Cậu sững người.Theo lý, thời điểm này dù là xác chết sống lại hay Tai ương giáng lâm cũng hợp lý, nhưng tuyệt đối không nên có một người sống ở đây…Hắn là ai?Là hạng người nào mà có thể xuất hiện ở thời điểm then chốt như vậy?Cậu không thấy rõ gương mặt người đó.
Trong nhận thức của cậu, duy nhất có thể nhìn rõ là bộ hí bào đỏ chót trên người đối phương.“Con nghĩ kỹ chưa?”
Người kia chậm rãi lên tiếng.“Khi vào vai ‘nhân vật’,mọi thứ của hai người các con đều đã hoán đổi.
Thân phận, xuất thân, mối quan hệ…
Con sẽ trở thành cậu ta hoàn toàn, để cậu ta sống lại theo một nghĩa khác…
Còn con cũng tương ứng mà biến mất khỏi thế giới.”
“Con…”
“Thật sự muốn trở thành ‘Trần Linh’ sao?”