- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 493,310
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Song] Ta Thật Sự Không Quyến Rũ Đàn Ông Ở Vô Hạn Lưu
Vợ xinh không ngoan


Chương 9: Chồng về!!!“Tích—”“Tự động mở phát sóng trực tiếp.”【Lại là một ngày được gặp vợ yêu.】【Vợ ơi anh tới đây!!!】【Huhu, người đẹp ngủ mất rồi.】【Đ* mom, vợ bị người ta ngủ mất rồi???】【Một ngày không gặp, dấu hôn nhiều như vậy, mắt với miệng cũng sưng lên, không xong rồi ke ke.】【Chắc chắn không phải vợ tự nguyện, là tên khốn nào làm! 】【Vợ iu ngủ ngoan vl, mún hun hun.】Lạc Tuyết Tẫn bị âm thanh mở phòng phát sóng đánh thức, vừa dậy đã thấy bình luận chạy không ngừng, mặt lộ vẻ mờ mịt.Ký ức sau một phút quay trở lại, toàn thân cậu cứng đờ, cảnh giác nắm chặt chăn, nhìn quanh bốn phía.Sau khi xác nhận Lục Ngôn Từ không ở trong phòng, cúi đầu xuống kiểm tra thân thể, lại phát hiện ga giường cũng đã được thay mới, mà thân thể của mình cũng sạch sẽ thoải mái, hẳn là đã được lau rửa qua, trên người vẫn là sơ mi trắng, nhưng mà cảm giác vải không giống, khả năng đây không phải áo của cậu mà là của Lục Ngôn Từ.Lạc Tuyết Tẫn vừa động eo một chút, bắp đùi vừa đau vừa rát, cảm giác như trong cơ thể vẫn còn sót lại thứ gì đó, nhưng không quá khó chịu.Vừa quay đầu, cậu nhìn thấy trên đầu giường có một lọ thuốc mỡ, vô thức sửng sốt.Cậu cũng sẽ không vì kẻ xấu xa kia đại phát từ bi cho mình một lọ thuốc mà cảm động, mà cậu nghĩ hẳn là hắn đã có sự chuẩn bị trước, ủ mưu, giăng bẫy chờ cậu nhảy vào.Dù là căn phòng gọn gàng sạch sẽ, hay là lọ thuốc mỡ kia, tất cả đều khiến Lạc Tuyết Tẫn càng nghĩ càng bực.Cậu hất tung chăn xuống giường, nhưng vì động tác quá mạnh, kéo căng bắp đùi khiến cậu đau đến bật ra một tiếng “ưm”.Phản ứng như vậy, lại không có chăn che chắn, khán giả trong phòng livestream lập tức hiểu ra, bình luận lập tức nổ tung.【Bị làm rồi?
Bị làm thật rồi?
Bị làm thật rồi!!!】【Không chỉ là làm rồi, còn làm rất tàn nhẫn.】【Các bác nhìn kìa, đùi trong toàn là dấu hôn.】【Tại sao không phát sóng trực tiếp cho tuii, vợ đây là coi chúng ta như người ngoài rồi!】【Lần sau có thể phát sóng lúc xxx không, tui sẽ tặng quà mò.】【Không chịu nổi cú sốc này.】【Tui cũng không chịu nổi.】【Vén quần áo lên cho chồng nhìn xem, bên trong có phải bị sưng rồi không. (Thưởng 20 tích phân)】Sắc mặt Lạc Tuyết Tẫn lúc đỏ lúc trắng, muốn tắt cũng không tắt được, chỉ đành giả vờ như không thấy gì cả.Việc cấp bách nhất lúc này vẫn là chạy trước đã, nếu không đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả có giữ mạng được hay khong cũng còn chưa chắc, cái thứ đồ đó của Lục Ngôn Từ vừa lớn vừa hung hãn, còn ở đây thì sớm hay muộn cũng bị chơi chết.Lạc Tuyết Tẫn xoa xoa eo, rón rén mở cửa, thò đầu ra bên ngoài quan sát.Đèn phòng khách sáng trưng, trong bếp phát ra vài tiếng ùng ục như đun nước, Lạc Tuyết Tẫn lò dò ra ngoài, nhìn thấy kính phòng bếp lờ mờ lộ ra hình bóng người đàn ông.Thì ra là đang nấu cơm.Trong lòng Lạc Tuyết Tẫn vô cùng vui vẻ, bắt lấy cơ hội này mà tăng tốc.
Mới vừa đi tới cửa, phía sau đã vang lên âm thanh của Lục Ngôn Từ: “Muốn đi đâu?”
Sống lưng Lạc Tuyết Tẫn cứng còng, quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Ngôn Từ, trong tay anh vẫn còn cầm một con dao sáng bóng, làm cậu sợ tới mức thiếu chút nữa là đứng không vững, lui về sau vài bước dựa vào cửa, thanh âm run rẩy nói: “Làm gì vậy…”
Lục Ngôn Từ nói: “Sợ em tỉnh lại sẽ đói nên nấu một ít cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, còn có canh xương sườn.”
“Tôi không đói.”
Lạc Tuyết Tẫn một bên nói, một bên đưa tay ra sau lưng tìm tới then cửa, tính toán nhân lúc Lục Ngôn Từ không chú ý mà chuồn lẹ.Ngón tay vừa chạm tới then cửa lạnh lẽo, còn chưa kịp để cậu vui mừng, trong nhà bỗng vang lên tiếng chuông.Chuông điện thoại phát ra từ trên bàn phòng khách, liếc mắt một cái là có thể thấy.“Là của em.”
Lục Ngôn Từ xoay người đi lấy.Lạc Tuyết Tẫn cũng mặc kệ điện thoại, tay áp xuống mở chốt, nhanh chóng chui ra, cậu vô cùng hiểu rõ thể lực của bản thân, trực tiếp chạy chắc chắn không thoát được Lục Ngôn Từ, nên mới tránh không vào trong nhà.Nhưng rất không khéo, trước cửa nhà cậu có người đang đứng, nhất thời khiến cho bước chân của cậu trở nên cứng ngắc, tiến không được mà lùi cũng không xong, đôi chân sau “sang chấn” còn chưa thể đứng vững, cậu khẽ kêu một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất.Cơn đau nhanh chóng làm đôi mắt Lạc Tuyết Tẫn đỏ lên, nhưng cậu vẫn còn nhớ chính mình chỉ mặc mỗi cái sơ mi trắng còn bên dưới thì trống không, mới cúi đầu nhìn đã thấy vạt áo bị xốc lên tới bắp đùi, bàn tay nhỏ nhắn hoảng loạn vội vàng kéo xuống.“Mạnh phu nhân.”
Lục Ngôn Từ đuổi theo ra, duỗi tay nâng cậu dậy, còn vô cùng quan tâm phủi hết bụi bẩn trên quần áo cậu: “Sao lại ngã rồi?”
Lạc Tuyết Tẫn không nhìn ra chút giả dối nào trên mặt hắn, ngẩn người không thích ứng kịp, lại nghe thấy Lục Ngôn Từ nói: “Mạnh tiên sinh.”
“??”
Lạc Tuyết Tẫn kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt.Người đàn ông một thân tây trang xa hoa, hẳn là vì đã đi một chặng đường khá dài nên có vẻ mệt mỏi, tây trang có nếp uốn, mái tóc cũng hơi rối, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới khí độ bất phàm, ngũ quan lạnh lùng tỏa ra khí thế bức người.Lạc Tuyết Tẫn hoảng hốt đón nhận ánh mắt của hắn: Đây là Mạnh Diệc, người chồng xấu số đi công tác xa nhà của mình?Người xem trong livestream lúc này xem vô cùng vui vẻ.【Ây da!
Người đàn ông trước đây chúng ta từng xua đuổi đây mà?
Cũng biết về rồi!】【Vợ bị ăn rồi mới biết đường về nhà!】【Vừa trở về đã thấy đầu mình xanh xanh.】【Chồng đẹp trai quá mlem mlem!】【Ui cái eo này, nhìn thôi đã đứng không vững rồi.】【Xong rồi, đây không phải là hiện trường bắt gian sao?】【Kế tiếp có phải sẽ lao vào hỗn chiến không?
Đánh nhau xong thì về nhà trừng phạt vợ iu hư hỏng?】Tuy rằng lỗi sai không phải của mình, nhưng Lạc Tuyết Tẫn vẫn thực sự sợ hãi, cũng vô cùng hoảng loạn, sợ nhân vật mới lên sân khấu này làm gì mình.“Lạc Tuyết Tẫn.”
Mạnh Diệc gọi cậu, thanh âm trầm thấp, mang theo vài phần tức giận, bộ dáng mười phần không vui.Lạc Tuyết Tẫn theo bản năng rụt về phía sau Lục Ngôn Từ, điên cuồng suy nghĩ cách xử lý.Nếu bị mắng thì phải làm sao?Ai ngờ câu đầu tiên Mạnh Diệc nói lại là: “Mở cửa.”
Tinh thần của Lạc Tuyết Tẫn theo sự hối thúc của Mạnh Diệc nhanh chóng quay trở lại, cậu bước nhanh qua dùng vân tay mở khóa.Mạnh Diệc nhấc hành lý bên chân bỏ vào phòng, một thân mệt mỏi sớm đã cạn kiệt sự kiên nhẫn, động tác cởi cà vạt vô cùng nóng nảy, kéo ra rồi tùy tiện ném sang một bên, lạnh lùng hỏi Lạc Tuyết Tẫn: “Sao tự nhiên lại đổi khóa?
Còn không nghe điện thoại?”
Hỏi xong một lát sau vẫn không nghe thấy câu trả lời, vừa quay đầu đã thấy Lạc Tuyết Tẫn chỉ mặc mỗi sơ mi trắng đứng ngoài cửa, hoảng loạn không biết làm sao, lại càng thêm tức giận nói: “Còn đứng đấy làm gì?
Đi vào đây.”
“Được, được…”
Lạc Tuyết Tẫn không dám liếc Lục Ngôn Từ thêm cái nào, cúi đầu đi vào nhà muốn đóng cửa lại.
Nhưng cánh cửa lại không như ý mà khép lại, bị một bàn tay chặn giữa, Lạc Tuyết Tẫn lo lắng đề phòng nhìn Lục Ngôn Từ.Lục Ngôn Từ không để ý ánh mắt cậu mà cười ôn hòa như bình thường, đưa tới một cái điện thoại cho Lạc Tuyết Tẫn: “Mạnh phu nhân, điện thoại của em.”
Lạc Tuyết Tẫn khẩn trương đưa tay lấy.May mắn là, Lục Ngôn Từ không có ý tọc mạch chuyện nhà người khác, đưa điện thoại xong liền lễ phép rời đi.Lạc Tuyết Tẫn hồn bay phách lạc đứng im một chỗ, mở điện thoại, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.“Mạnh không được?”
Không biết từ khi nào Mạnh Diêc đã đi tới sau lưng Lạc Tuyết Tẫn, âm thanh cực gần vang lên sau lưng khiến Lạc Tuyết Tẫn sợ tới mức run run, che lại ghi chú trên điện thoại.Mạnh Diệc nhướng mày, cười như không cười, lặp lại lần nữa: “Mạnh không được?”
Lông mi Lạc Tuyết Tẫn run lên: “Tôi…”
Mạnh Diệc cười lạnh một tiếng, không nói không rằng quay đầu trở về phòng ngủ.Lạc Tuyết Tẫn vẫn còn đơ, chuyện này cứ thế là xong à?【Quần cũng cởi rồi mà cho tui xem cái này?】【Không đè vợ iu xuống giường làm này làm kia là sao nữa zậy?】【Mẹ nó, vợ mình ăn dương vật của thằng khác mà còn có thể thờ ơ, chỉ có thể nói một câu, anh giai đủ “cứng”.】【Xin phép kết luận, thực sự là Mạnh không được, nhân vật này chắc chắn là liệt dương.】【Anh không làm?
Lục ca hàng xóm làm cả phần của ảnh luôn điii!!】【Thật đúng là tình vợ chồng plastic, không thèm để ý tí nào luôn.】Lạc Tuyết Tẫn cảm thấy cuối cùng cũng có bình luận nói đúng, nhân vật Mạnh Diệc này khả năng tính tình không tốt, lạnh nhạt không quan tâm bất kì ai, đối với vợ mình cũng chẳng thèm để ý, cho nên dù có thấy vợ mình quần áo xộc xệch từ trong nhà hàng xóm đi ra cũng chẳng có phản ứng gì.Sau khi bình tĩnh “suy luận”, Lạc Tuyết Tẫn kết luận, Mạnh Diệc trở về là chuyện tốt, ít nhất là giúp cậu thoát khỏi Lục Ngôn Từ, có hắn ở đây, chắc chắn Lục Ngôn Từ sẽ không phá cửa mà làm này làm kia với cậu nhỉ?Lại một hồi củng cố tư tưởng, Lạc Tuyết Tẫn hơi chút an tâm trở về phòng mình, rất nhanh đã ngủ mất.Không biết có phải là trò chơi cố ý sắp đặt hay không mà rõ ràng cậu đang ngủ ngon, tới nửa đêm lại bị một vài tiếng động kì quái đánh thức.“Đạc!
Đạc!
Đạc!”
Âm thanh giống như có người dùng dao chặt xương, giữa khung cảnh đêm khuya thanh vắng, âm thanh nay càng vang vọng, mang theo cảm giác kì dị, rùng rợn lạ thường.
Sức lực của người nọ còn rất lớn, cảm giác vách tường bốn phía đều rung chuyển theo.Nửa đêm lại đi nấu cơm làm phiền hàng xóm, có bị điên không vậy?Lạc Tuyết Tẫn không muốn tỉnh lại, dùng chăn che kín tai, chôn mặt xuống gối muốn ngủ tiếp.
Tiếng chặt thịt vẫn văng vẳng quanh tai cậu, làm cậu trằn trọc ngủ cũng không yên, sáng sớm lại bị tiếng đập cửa làm tỉnh giấc.Cậu mệt mỏi mở cửa, nhìn thấy Mạnh Diệc đã diện tây trang chỉnh tề, khàn giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Mạnh Diệc cao hơn cậu một cái đầu, lúc nhìn xuống còn mang theo một loại áp lực vô hình, âm thanh lạnh lẽo: “Cho tôi vân tay mở khóa cửa, lúc nào về nhà cũng đỡ phải đi tìm cậu.”
Lạc Tuyết Tẫn còn mơ hồ, nghe tiếng hắn mới chậm chạp di chuyển, trong đầu chỉ muốn mau mau xong việc để đi ngủ, không đợi Mạnh Diệc tránh ra, cậu đã chen vào khe hở giữa hắn và cửa mà lách ra, lơ đãng cọ qua đầu vai hắn.Giây phút ngắn ngủi khi thân thể tiếp xúc, Mạnh Diệc ngửi thấy một mùi hương thoảng qua tựa như gió thổi, khựng lại một chút, rồi sâu sắc liếc nhìn Lạc Tuyết Tẫn một cái.Cậu vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi xa lạ từ hôm qua, qua một đêm đã hoàn toàn trở nên nhàu nhĩ, cổ áo rộng mở, lộ ra một mảnh trắng nõn cùng xương quai xanh.Làn da trắng tới mức dọa người lại bị vài vết đỏ chói mắt đè lên, càng khiến người ta khó rời mắt.Mạnh Diệc khẽ nhíu mày, không hề suy nghĩ liền đưa tay túm lấy cổ áo của Lạc Tuyết Tẫn kéo xuống, lôi ra càng nhiều cảnh xuân mập mờ.“Á??”
Lạc Tuyết Tẫn hoảng hốt, ngây người đứng yên tại chỗ, không dám cử động.Mạnh Diệc lấy lại tinh thần, cũng bị hành động vô thức của mình làm cho bất ngờ.
Đầu ngón tay vừa chạm vào làn da mịn màng nhạy cảm của Lạc Tuyết Tẫn, như bị bỏng mà lập tức rút tay về.
Hàng lông mày hạ thấp, sắc mặt trầm hẳn xuống, giọng nói lạnh đi: “Dấu vết này của cậu… là thế nào?”
Lạc Tuyết Tẫn nhanh chóng túm lấy cổ áo: “Không có gì, muỗi cắn thôi.”
Mạnh Diệc im lặng nhìn cậu, cảm xúc không tới đáy mắt làm người ta không nhìn ra.Lạc Tuyết Tẫn càng chột dạ, nói lảng sang chuyện khác: “Anh không phải đi làm à?
Mau đi đi không muộn.”
Cậu vội vàng chạy ra mở cửa, vô tình phát hiện then cửa lại treo một cái bao nilon màu đen.Có kí ức khó phai với túi đen, Lạc Tuyết Tẫn lập tức nghĩ đến bên trong rất có thể là món đồ gì đó mờ ám, mặt nhanh chóng đỏ lên.Mạnh Diệc thấy gương mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, lúc bực lúc thẹn, đi theo qua: “Thứ gì?”
Hắn chỉ duỗi tay đã lấy được, Lạc Tuyệt Tẫn giật mình, sợ tới mức quên cả hô hấp.“Chờ, từ từ…”
Bao nilon chỉ đơn giản buộc một nút, Mạnh Diệc nhẹ nhàng rút ra là mở.Thoáng chốc, một mùi thịt tanh tưởi bốc lên.Trong bao nilon đen là một cục thịt đầy máu.Lạc Tuyết Tẫn nhớ lại tiếng chặt thịt ghê rợn đêm qua, không biết liên tưởng tới cái gì, máu trên mặt đều rút đi hết, môi cũng trắng bệch.