- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 534,293
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #161
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 194: Tiểu Trác, hỏi anh chuyện này
Chương 194: Tiểu Trác, hỏi anh chuyện này
Trác Thụ Thanh cảm thấy có thể là mình vẫn chưa tỉnh ngủ.Từ lúc bị Trần Linh đấm một cú làm gãy nửa hàm răng ở vòng ngoài, gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt kia đã trở thành cơn ác mộng ám ảnh hắn mỗi đêm.
Không nói đến chuyện đau răng khiến hắn ngủ không yên, mà chỉ cần chợp mắt là trong đầu lại hiện lên cảnh Trần Linh tung ra cú đấm mang tên "Chính Nghĩa Thiết Quyền" hôm đó...Dưới sự dày vò của những cơn ác mộng lặp đi lặp lại, trong tiềm thức của hắn, gương mặt Trần Linh đã dần dần trở thành biểu tượng của nỗi sợ, thậm chí có thể nói là ác ma.Tối qua phải khó khăn lắm hắn mới ngủ ngon được một chút, kết quả hôm nay vừa ngồi xuống chỗ làm đã thấy khuôn mặt "ác mộng" kia bước thẳng tới trước mặt mình, mức độ kinh hoàng chẳng kém gì giữa ban ngày gặp quỷ!"
Cậu quen cậu ấy à?"
Phùng Mạn ngạc nhiên liếc nhìn Trần Linh."
Gặp một lần, không quen."
Trần Linh nhún vai, "Bàn làm việc của tôi ở đâu?"
"Bàn kia là của cậu, nếu không có nhiệm vụ ra ngoài thì cứ ở đó viết bài."
Nói xong, cô dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:"Nhưng mà, cậu đã định đi theo Văn Sĩ Lâm chạy khắp nơi, chắc cũng không có nhiều thời gian mà ngồi yên...
Tới lúc đó cứ xem tình hình."
Chỗ cô chỉ, chính là chiếc bàn trống sát vách bên cạnh Trác Thụ Thanh.Trần Linh liếc sang nhìn Trác Thụ Thanh, nhếch miệng cười như có như không:"Được rồi, tôi hiểu rồi."
"Đồ của cậu tôi để sẵn trên bàn hết rồi, máy ảnh thì ở chỗ Văn Sĩ Lâm, lát nữa cậu đến lấy.
Ngoài ra nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi Trác Thụ Thanh, dù gì hai người cũng từng gặp nhau."
Phùng Mạn cúi đầu nhìn đồng hồ, "Tôi sắp có cuộc họp, đi trước nhé."
Phùng Mạn đúng chuẩn kiểu nữ cường nhân, lúc nào cũng bận rộn.
Vừa dẫn Trần Linh đi một vòng xong, cô lập tức quay về với công việc, không chút dây dưa.Sau khi Phùng Mạn rời đi, Trác Thụ Thanh vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Hắn ngơ ngác nhìn Trần Linh đang bước tới, cảm giác như đang nằm mơ.Trần Linh chậm rãi tiến lại trước mặt hắn, nở một nụ cười "người tốt" hiền lành:"Về sau mong anh giúp đỡ nhiều...
Trác...
À, anh tên gì nhỉ?"
"Không thể nào..."
Trác Thụ Thanh như bị đánh thức hoàn toàn, không thể tin được há hốc miệng:"Cậu làm phóng viên thật sao?!"
"Anh nghĩ sao?"
Trần Linh vừa cười vừa ngồi xuống bàn làm việc bên cạnh, bắt đầu lật xem những thứ trên bàn, chủ yếu là sổ tay nghiệp vụ, sổ ghi chép, bút máy v.v...Cậu cầm lấy bút máy, chuẩn bị chấm mực thử viết.
Nhưng ngay khi vừa phẩy tay, Trác Thụ Thanh bên cạnh lập tức biến sắc, phản xạ có điều kiện che mặt mình lại.Thấy vậy, Trần Linh không khỏi bật cười:"Anh sợ gì chứ?
Ở đây đông người như vậy, chẳng lẽ tôi còn đánh anh được à?"
Sắc mặt Trác Thụ Thanh lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Trong lòng hắn rít lên: Lần trước cậu đánh tôi, người đứng xem còn đông hơn chỗ này nữa đấy...Nhưng hắn không dám trừng mắt nhìn lại, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.Trần Linh thử bút xong thấy mực vẫn ổn, liền bắt đầu đảo mắt quan sát xung quanh.
Khu làm việc tầng này có khoảng mười mấy bàn làm việc bố trí xen kẽ, trong đó có đến hai phần ba là trống không.
Xem ra phóng viên ở tầng này phần lớn đang ra ngoài tác nghiệp."
Tiểu Trác, hỏi anh chuyện này."
Trần Linh mở miệng rất tự nhiên.Trác Thụ Thanh không muốn để ý tới Trần Linh, đang định đứng dậy đi rót nước, thì một bàn tay mạnh mẽ bỗng đặt lên vai hắn, nặng như núi Thái Sơn ép hắn ngồi bẹp trở lại.Ngay sau đó, năm ngón tay ấy như gọng kìm sắt siết chặt lấy bả vai hắn.
Một luồng đau đớn sắc lẹm tức khắc truyền lên não Trác Thụ Thanh.
Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai hắn:"Tôi muốn hỏi anh chút chuyện...
Có rảnh không?"
Trác Thụ Thanh mặt mày trắng bệch, lập tức gật đầu lia lịa:"Có, có chứ!"
"Anh biết A Thành không?
Vị trí làm việc của cậu ấy là chỗ nào?"
Trác Thụ Thanh nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng run rẩy:"A Thành...
Chỗ cậu đang ngồi chính là chỗ cũ của cậu ấy."
Trong mắt Trần Linh thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, rồi cậu buông tay khỏi vai Trác Thụ Thanh.Dù chỉ trong vài giây, nhưng Trác Thụ Thanh lúc này cảm giác vai mình sắp nứt ra thành từng mảnh.
Hắn lập tức đứng bật dậy như bị điện giật, ôm lấy vai mình như phản xạ, rồi bỏ chạy như trốn mạng ra khỏi văn phòng...Sở dĩ hắn vẫn còn nhàn nhã ở trong tòa soạn đến giờ này, là vì lười biếng, lại có người lo giúp bên ngoài, nên dĩ nhiên không muốn ra ngoài chịu khổ.
Nhưng hiện giờ ngồi bên cạnh là tên Trần Linh này, hắn thà ngày nào cũng chạy việc tới kiệt sức, cũng không muốn ngồi đây ăn không ngồi rồi.Trần Linh không ngăn lại, chỉ chờ Trác Thụ Thanh rời đi rồi mới bắt đầu lục lọi ngăn kéo trên bàn làm việc.Theo lời A Thành nói, cậu ấy đã sao chép lại các bài viết có liên quan đến "Bàn tay cứu Thục" và giấu vào trong lớp tường kép của bàn làm việc.
Trần Linh vốn nghĩ sẽ phải mất công tìm kiếm, ai ngờ lại dễ dàng hơn tưởng tượng.Rất nhanh, ngón tay cậu chạm đến một chỗ hơi nhô lên rất khó nhận ra.Cậu dùng lực ấn nhẹ, mấy tờ giấy mỏng từ khe hở giữa lớp gỗ bên trong ngăn kéo lộ ra.
Trần Linh liếc mắt nhìn lướt qua, lập tức thấy mấy chữ "Bàn tay cứu Thục?" hiện lên.Xung quanh còn nhiều người, Trần Linh dĩ nhiên không tiện mở ra xem kỹ tại chỗ.
Cậu nhẹ nhàng búng ngón tay, giống như làm ảo thuật, mấy tờ giấy ấy đã bị thu gọn lại như chưa từng tồn tại.Trần Linh lại ngồi thêm một lúc trong văn phòng.
Khoảng mười mấy phút sau, Văn Sĩ Lâm quay lại tòa soạn, đi thẳng đến bàn làm việc của Trần Linh.Nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh trống không, anh ta có hơi ngạc nhiên.
Nhưng khi quay đầu lại, thấy Trần Linh đang nhàm chán xoay bút, liền như hiểu ra điều gì đó."
Cảm giác thế nào?"
"Cũng ổn," Trần Linh đáp.
"Không khí ở đây không tệ như tôi tưởng, đồng nghiệp cũng thú vị hơn tôi nghĩ..."
"Cậu gặp Phùng Mạn rồi à?"
"Ừ, gặp rồi."
"Cô ấy là cấp trên của tôi, người không tệ đâu.
Sau này nếu gặp chuyện gì phiền phức trong toà soạn, có thể nhờ cô ấy giúp."
Trần Linh khẽ gật đầu, rồi hỏi tiếp:"Cái xác kia, thế nào rồi?"
Văn Sĩ Lâm hơi nghiêm mặt lại, liếc quanh một vòng, rồi nói nhỏ:"Đi theo tôi."
Trần Linh liền theo anh rời khỏi toà soạn.
Trên đường, người qua lại ngày càng đông, khung cảnh cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Khi cảm thấy đã đủ ồn để không ai chú ý, Văn Sĩ Lâm mới hạ giọng:"Cái xác đó...
đến từ bệnh viện Sương Diệp."
Trần Linh sững người, khó hiểu nhìn Văn Sĩ Lâm:"Làm sao anh tra ra được?"
Theo Trần Linh nghĩ, Văn Sĩ Lâm nhiều lắm cũng chỉ tra được tuổi, nguyên nhân cái chết, hoặc một vài thông tin sinh lý cơ bản của thi thể đó.
Dù sao thì trên xác cũng chỉ còn lại chừng ấy đầu mối...
Cậu thật sự không rõ anh ấy làm cách nào xác định được nguồn gốc chính xác là một bệnh viện."
Thông tin về tình trạng thi thể thì không sai mấy so với tôi nghĩ, các cơ quan nội tạng bị cắt bỏ bởi thủ pháp chuyên nghiệp, hơn nữa bạn tôi còn tìm được dấu vết thuốc mê y dụng trong cơ thể nạn nhân...
Những thứ đó không nói lên được gì quá nhiều."
Văn Sĩ Lâm dừng một chút, hai mắt hơi nheo lại:"Quan trọng là... tấm chăn quấn quanh thi thể ấy."