Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )

Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 144: Thả tôi...... Trở về


Thân phận của Trần Linh đã bị bại lộ, muốn đi theo con đường thông thường để tiến vào thành Cực Quang lúc này đã không còn khả năng.Tất nhiên, chỉ dựa vào kỹ năng Vô Tướng, việc lẻn vào thành đối với Trần Linh vẫn không phải chuyện khó.

Ví dụ như giết Tịch Nhân Kiệt rồi thay thế thân phận anh để vào thành, hoặc tùy tiện chọn một người chấp pháp trong danh sách rồi giả mạo đều có thể "thần không biết, quỷ không hay" mà tiến vào.Nhưng Trần Linh không hề mong muốn làm vậy.Cậu muốn, trước mặt ít nhất cả trăm người chứng kiến, thực hiện một màn rút lui đầy rung động lòng người.Để tấn thăng lên cấp ba, cậu buộc phải hoàn thành màn trình diễn này, mà sân khấu tốt nhất hiện giờ chính là thành Cực Quang.Ngay khi Trần Linh dứt lời, một dòng chữ hiện ra trên nền tuyết:《Kỳ vọng khán giả +5》Tịch Nhân Kiệt kinh ngạc nhìn cậu, trong lòng không khỏi nghi ngờ Trần Linh có phải điên rồi không: biết rõ thành Cực Quang đang muốn giết mình, vậy mà còn dám tự đi nộp mạng?Tuy nhiên, anh cũng không khuyên can.

Dù sao thì hai bên lập trường khác biệt, hơn nữa người của hội Hoàng Hôn xưa nay vốn toàn lũ điên.

Làm mấy chuyện mà người bình thường không thể nào nghĩ nổi, cũng chẳng có gì lạ...Tịch Nhân Kiệt liếc nhìn Trần Linh một cái, rồi tập tễnh rời đi dọc theo đường ray, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất trong màn sương mù."…Đi thôi."

Trần Linh chậm rãi cất tiếng."

Đi đâu?"

Triệu Ất đứng cạnh Trần Linh, ngơ ngác hỏi."

Lên xe."

Triệu Ất nhìn chiếc đoàn tàu bị chém gần như làm đôi, khó hiểu mở miệng: "Cái xe nát bươm thế này… còn chạy nổi sao?"

"Chỉ bị chém đứt ở giữa toa thôi, đầu máy vẫn còn nguyên.

Chạy một đoạn ngắn thì không vấn đề."

Trần Linh vừa nói vừa đi về phía đầu máy, ánh mắt quét qua buồng lái, bắt đầu nghiên cứu cách khởi động.Triệu Ất đang định theo sau, thì nghe từ toa xe bị gãy vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.Hắn nhíu mày, nhìn về phía đó xuyên qua cửa sổ mờ mịt, không thấy bất kỳ bóng người nào.Người chấp pháp đều chết hết rồi mà… chẳng lẽ là chuột?Trong lòng Triệu Ất dâng lên một tia nghi ngờ.

Do dự một chút, hắn vẫn quyết định tiến tới kiểm tra.Triệu Ất thận trọng men theo toa xe sập gãy, tay cầm chặt chuôi đoản đao, cảnh giác dò xét từng ngóc ngách…

Khi đi tới tận cuối toa, trong tầm mắt của hắn hiện ra một bóng người nhỏ bé đang co rút ở góc tối."

Ai đó?!"

Triệu Ất theo phản xạ lùi nửa bước, giơ đoản đao nhắm thẳng vào bóng người.

Khi nhìn rõ đó là một bé gái khoảng năm, sáu tuổi, hắn sững lại.Cô bé run rẩy co rúm người, hai tay ôm đầu, không dám ngẩng mặt nhìn Triệu Ất, như thể muốn chui vào tận kẽ hở của toa tàu để trốn đi."

Là… bé gái?"

Triệu Ất ngơ ngác lẩm bẩm.

"Sao lại ở đây được?"

"Có lẽ lúc đoàn tàu xuất phát, lén trốn lên."

Một giọng nói vang lên từ sau lưng, khiến Triệu Ất giật mình suýt nhảy dựng.

Hắn quay lại thì thấy Trần Linh không biết từ lúc nào đã đứng phía sau, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô bé co ro trong góc."

Không phải cậu đang ở đầu máy à?"

"Cậu nghe thấy tiếng động, tôi đương nhiên cũng nghe được."

"..."

Triệu Ất nghe giọng Trần Linh lộ rõ vẻ mỉa mai, tức đến nghiến răng, nhưng muốn cãi cũng cãi không nổi, đành hậm hực hừ một tiếng."

Đem cô bé theo đi, tôi cần càng nhiều người xem."

"Cần… cái gì?"

Triệu Ất không hiểu hỏi lại.Trần Linh lắc đầu, không trả lời thêm, chỉ quay người đi về đầu máy.Triệu Ất thấy vậy, đành phải thu đoản đao lại, cúi xuống nhẹ giọng dỗ dành cô bé:"Đi theo anh nhé, bọn anh không phải người xấu đâu.

Bọn anh sẽ dẫn em đến thành Cực Quang."

Cô bé run rẩy hé mắt, thấy Triệu Ất chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, nỗi sợ trong mắt mới vơi bớt đôi chút…Hình bóng này, rất giống người anh trai ở nhà bên cạnh mà cô bé quen thuộc.“Em… em bị tê chân rồi.”

Cô bé cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve.Thấy vậy, Triệu Ất dứt khoát cõng cô bé lên lưng, cẩn thận băng qua toa tàu vỡ nát, đi về phía đầu tàu.Cơ thể cô bé rất nhẹ, dù đang bị thương, Triệu Ất cũng dễ dàng cõng cô lên.

Khi cả hai vừa bước vào phòng điều khiển đầu tàu, Trần Linh tiện tay vung một cái, thay thế cây gậy gỗ vào đúng vị trí điều khiển, sau đó dùng lực kéo mạnh.Ầm!Nồi hơi lập tức cháy đỏ rực, hơi nước rít lên vang vọng một lần nữa.Trần Linh đã sớm cắt rời phần nối giữa đầu tàu và các toa phía sau, khi cần điều khiển bắt đầu truyền động, đầu tàu liền chạy thẳng về phía trước theo đường ray.Triệu Ất đặt cô bé ngồi xuống ghế trong phòng điều khiển, bản thân thì đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Đường ray kéo dài mãi vào làn sương mù dày đặc, trong gió tuyết mịt mờ, không rõ sẽ dẫn tới đâu.“Trần Linh, cứ đi thế này… thật sự có thể đến được thành Cực Quang sao?”

Triệu Ất cảm thấy bất an.“Ai nói chúng ta định đến thành Cực Quang?”

Trần Linh đáp.“Hả?”

Triệu Ất sững người.“Trạm cuối của đoàn tàu này là một điểm dừng tạm thời bên ngoài thành Cực Quang...

Không có giấy tờ thông hành, dù đến đó chúng ta cũng không vào được cổng thành.”

Trần Linh chậm rãi nói.

“Thứ tôi cần… là một phương tiện có thể đưa tôi trực tiếp vào trong thành Cực Quang.”

“Trực tiếp vào trong thành?”

Triệu Ất gãi đầu, “Ý cậu là sao?

Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?”

Trần Linh trầm mặc một lúc, chậm rãi thốt ra ba chữ:“Cảng Lẫm Đông.”...Thành Cực Quang.Quảng trường Bạch Cáp.Nắng xuân ấm áp chiếu lên thảm cỏ, như phủ lên một lớp ánh vàng nhàn nhạt.

Những viên đá trắng ngọc trải quanh đài phun nước lớn, hơi sương lững lờ bay lên, lấp lánh tạo thành từng dải cầu vồng nhỏ.Ngay trước đài phun, một người khoác áo choàng đen đang ngồi lặng trên băng ghế gỗ, bất động như một pho tượng.Vài đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi chơi đùa trên thảm cỏ gần đó, khi chạy ngang qua liền tò mò dừng lại.

Thấy người kia ngồi bất động từ nãy đến giờ, chúng thì thầm với nhau một lúc rồi tò mò chạy tới.“Chú quan chấp pháp ơi, chú không thấy mệt sao?”

“Đúng đó, chú ngồi ở đây từ sáng rồi… lại chơi với tụi con đi!”

“Chú nhìn thấy cái diều màu tím bay cao nhất kia không?

Ba con mua cho con đó, đẹp không?”

“Chú ấy giống y như tượng luôn á, chẳng nhúc nhích tí nào!”

Mấy đứa nhỏ xúm lại quanh người đàn ông, vừa cười vừa thử đẩy nhẹ vài cái.

Thấy người đó hoàn toàn không phản ứng, chúng càng thích thú, móc trong túi ra mấy cây bút màu đủ sắc, định vẽ lên mặt anh ta.Đúng lúc ấy, một ông lão cũng mặc áo choàng đen bước tới, tay cầm hai ly cà phê nóng.

Ông nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa trẻ, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười hiền hậu:“Các cháu à, chú kia đang mệt, để chú ấy nghỉ một lát nhé.”

Nghe vậy, dù còn thắc mắc, lũ trẻ vẫn cười cười rồi giải tán, chạy về lại thảm cỏ.Ông lão ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng lên tiếng:“Thế nào?

Suy nghĩ thông suốt chưa?”

Người bên cạnh ông vẫn cúi gằm đầu, tay đặt trên đầu gối, bất động như bị đóng đinh vào ghế.

Vô số bóng đen phủ lên người anh, tựa như bị cầm tù trong vành móng ngựa của Tòa Thẩm Phán.

Đôi mắt anh lúc này đã đỏ ngầu, tơ máu giăng đầy.Hàn Mông khàn giọng, khó nhọc mở miệng, giọng nói vang lên như tiếng gầm nén chặt:“Thả tôi… trở về!!”
 
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 145: Màu diên


Trước lời đáp của Hàn Mông, Cô Uyên dường như chẳng lấy gì làm bất ngờ.Ông đặt một ly cà phê trước mặt Hàn Mông, mắt nhìn về bầu trời nơi đầy trời những cánh diều đang bay lượn, chậm rãi cất tiếng:“Diều ở thành Cực Quang luôn là mặt hàng bán chạy nhất trong chín khu vực, cậu biết vì sao không?”

Không đợi Hàn Mông trả lời, ông đã lẩm bẩm nói tiếp:“Khu vựcnCực Quang lạnh lẽo quanh năm, hơn nửa năm là giá rét.

Trẻ con ở đây phần lớn thời gian chỉ quanh quẩn trong nhà…

Chỉ đến mùa hè, khi tiết trời ấm lên khoảng một tháng, chúng mới có thể chạy ra ngoài nô đùa.

Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong suốt một năm của chúng.

Chính vì niềm vui ấy quá khó có được, nên cha mẹ luôn cố gắng hết sức để đáp ứng mọi điều con cái mong muốn.

Trong một tháng ấy, mỗi ngày ở thành Cực Quang đều có hàng vạn cánh diều bay lên trời cao, mang theo biết bao kỳ vọng và ước mơ của lũ trẻ.

Khi mùa hè trôi qua, cha mẹ sẽ treo những con diều ấy ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng bọn trẻ.

Để chúng hiểu rằng…

Dù mùa đông có lạnh lẽo đến đâu, mùa hè rồi cũng sẽ quay trở lại.”

“…Ông đang muốn nói gì?”

Hàn Mông khàn giọng.“Không ai muốn từ bỏ bảy khu,” Cô Uyên bình thản đáp, “nhưng chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác.

Nhìn thành phố này đi, nó là tương lai và hi vọng của cả khu vực Cực Quang.

Chỉ cần nó còn tồn tại… thì mùa đông giá rét cũng sẽ qua.

Có lẽ… một ngày nào đó, chúng ta sẽ tái thiết được bảy khu.”

Hàn Mông nghẹn ngào đáp:“Nhưng những đứa trẻ ở bảy khu… thậm chí còn chưa từng thấy một cánh diều nào cả…

Thế thì công bằng ở đâu?”

Cô Uyên sững người.Ông im lặng hồi lâu, mới lại cất tiếng:“Tối ưu hóa và tận dụng tài nguyên ở mức cao nhất, đó là quyết sách thành Cực Quang đưa ra để đẩy mạnh phát triển.

Quyết định này có đúng không, tôi không đủ tư cách để phán xét.

Nhưng nếu đứng trên lập trường của toàn nhân loại, thì những gì chúng tôi đang làm… rõ ràng là đúng đắn.”

“Các người đúng thì liên quan gì đến tôi?”

Hàn Mông nhìn thẳng ông, “dân của tôi, thuộc hạ của tôi, họ đang đợi tôi quay về…

Tôi không có thời gian ngồi đây nghe ông thuyết giảng!”

“Đã bao lâu rồi cậu không nhìn lại?

Khu 3 đã sớm bị hủy diệt.

Dù cậu có quay lại bây giờ, thứ chờ đón cậu chỉ là vô số Tai ương.”

Cơ thể Hàn Mông khẽ run lên.“Ngoài thành Cực Quang, những vùng khác trong giới vực thực chất đã sụp đổ từ lâu.

Chỉ là sương mù dày đặc che khuất tất cả, khiến người ta chưa kịp nhận ra mà thôi.

Một giờ sau khi Cực Quang biến mất, ít nhất một nghìn điểm giao thoa với thế giới Xám sẽ hình thành.

Trong vòng ba tiếng, những điểm đó sẽ cho phép Tai ương cấp ba trở lên tràn vào.

Sau mười tiếng, trên lý thuyết, cả bảy khu sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Và trong vòng hai mươi tiếng, thế giới Xám sẽ bao phủ toàn bộ vùng đất ngoài thành, không còn một ai sống sót.”

Cô Uyên liếc nhìn đồng hồ, kim la bàn bạc lặng lẽ xoay tròn trên mặt đồng hồ hình trăng sao.“Và bây giờ, đã mười lăm tiếng kể từ lúc Cực Quang biến mất.”

“Cậu rời khỏi Cực Quang thành lúc này, liệu có thể cứu được ai?

Cậu không chỉ không thể cứu được Khu 3, mà còn vô ích đánh đổi luôn mạng sống của mình…

Hàn Mông, cậu là người thông minh.

Cậu phải biết mình nên làm gì.”

Hai bàn tay của Hàn Mông siết chặt trên đầu gối, gân xanh nổi rõ.

Anh ngồi lặng dưới bầu trời đầy diều bay, giãy giụa trong hình phạt câm lặng như một bức tượng đá....Trên nền băng tuyết đông cứng, vài bóng người lặng lẽ bước đi dọc theo đường ray.“Cha… con đói.”

Một bé trai ngẩng đầu lên, hàng mi đã bị gió tuyết phủ trắng xóa.

Đôi mắt nó ánh lên vẻ tội nghiệp và khẩn cầu.Ông chủ Hứa nhìn thấy cảnh đó, tim ông như bị bóp nghẹt.

Ông quay sang hỏi vợ:“Nhà mình còn chút đồ ăn nào không?”

“Còn đâu nữa mà còn?” người phụ nữ thở dài, “ông vội vội vàng vàng kéo cả nhà chạy đi, tôi đến đồ đạc cũng chẳng kịp gom.

Nếu lúc đó không tiện tay vớ được hai bộ quần áo thì giờ chắc cũng bị chết rét rồi...”

Mấy tiếng trước, ông chủ Hứa nghe tin chuyện xảy ra ở Khu 2 và Khu 4, cảm thấy tình hình không ổn nên lập tức đưa cả gia đình rời đi, định trong đêm chạy tới thành Cực Quang tìm nơi trú ẩn.Ông biết Cực Quang thành chưa chắc đã chịu cho họ vào, nhưng biết đâu…Bây giờ ngoài Cực Quang thành ra, họ chẳng còn nơi nào khác để đi.Họ đành phải lên đường trước.

Trên đường cũng không thấy người của lực lượng chấp pháp hay tin tức gì về tàu xe, chỉ có thể đi bộ.

Mà lúc đó, những người cũng quyết định bỏ chạy về phía Cực Quang thành đâu có ít, chỉ tính riêng trên con phố Hàn Sương này đã thấy rất nhiều nhà.Mọi người đi với tốc độ tương đương nhau, chia thành từng nhóm nhỏ dọc theo đường ray mà tiến lên.

Đến giờ, cả đoạn đường dài họ mới chỉ đi được chưa tới một phần năm.Ông chủ Hứa nhìn cảnh đó, im lặng một lúc rồi cắn răng bước nhanh về phía mấy bóng người phía trước.“Chú Lý, chú Lý!

Chú còn đồ ăn không?

Có thể… có thể chia cho tôi một chút được không?”

Chú Lý vốn là chủ tiệm bánh ngọt, nhà lúc nào cũng có sẵn đồ ăn.

Trong tình huống hiện tại, có lẽ ông là người duy nhất còn chút hàng tích trữ.Chú Lý cũng mang theo cả gia đình, ban đầu định từ chối, nhưng nhìn thấy đứa trẻ phía sau ông chủ Hứa đã đi đứng không vững, ông vẫn lấy từ túi ra một cái chén nhôm đựng bánh ngọt, đưa cho:“Cầm lấy đi.

Đường tới thành Cực Quang còn xa lắm…

Bảo thằng bé ăn tiết kiệm một chút.”

Ông chủ Hứa mừng rỡ, liên tục cúi đầu cảm ơn.Đứa trẻ cầm lấy bánh, vừa đưa lên liền cắn hơn nửa cái trong một miếng.

Nhưng chưa kịp ăn miếng thứ hai, đã bị ông chủ Hứa giật lại:“Ngoan, để lát nữa ăn tiếp.”

Đứa nhỏ nghe lời, không cãi, chỉ nhỏ giọng hỏi:“Cha ơi… bao giờ mình mới đến được thành Cực Quang ạ?”

“…Còn lâu lắm.”

Ông Hứa thở dài, “nếu có tàu thì chỉ vài tiếng là tới…”

“Cho dù có tàu, chắc cũng đông nghịt người chen nhau, mình chưa chắc đã lên được.”

Chú Lý phía trước bất chợt nói.“Cũng phải…”

“Khoan đã, là tôi cảm giác sai sao?

Sao tôi thấy đường ray đang rung lên vậy?”

Đúng lúc mọi người đang trò chuyện, một âm thanh trầm đục như tiếng sấm vọng từ phía sau truyền đến.Ông chủ Hứa sững người mất mấy giây, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó:“Tàu?!

Là tàu hỏa sao?!”

Những bóng người đang lững thững đi dọc đường ray lập tức dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại.Chỉ thấy hai luồng ánh sáng chói lòa xé toạc làn sương dày đặc, và giữa màn sương mù đó, một con mãnh thú bằng thép khổng lồ đang gào thét lao tới!“Là tàu thật rồi!!”

Người phụ nữ hai mắt sáng rực, đứng giữa đường ray ra sức vẫy tay: “Cứu với!

Cứu chúng tôi với!!”

“Là tàu đi thành Cực Quang!”

“Không đúng… sao tàu này chỉ có mỗi đầu máy vậy?!”

RẦM!!Chưa kịp để đám người hoàn hồn, đầu tàu đơn độc ấy đã rú lên lao vút qua họ, cuốn theo trận gió mạnh thổi tung vạt áo, để lại những người lặng ngắt, mơ hồ đứng yên tại chỗ.
 
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 146: Cảng Lẫm Đông diệt tuyệt


Chờ cho đầu tàu kia lao thẳng vào màn sương mù dày đặc và biến mất không thấy tăm hơi, mọi người mới dần dần hoàn hồn lại.“Sao lại như vậy được?

Các toa phía sau đâu?”

“Hình như… tôi thấy Trần trưởng quan trong khoang lái?”

“Tôi cũng thấy!

Bộ đồ đỏ đó chói mắt quá, chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay!”

“Trần trưởng quan sao không dừng lại cứu chúng ta?”

“Cái đoàn tàu này đến cả toa còn không có, làm sao chở chúng ta được?

Cậu ấy chắc chắn là tự chạy trước một mình rồi!”

“Vừa rồi cạnh Trần trưởng quan hình như còn có một người…

Nhìn không rõ lắm.”

“Là Triệu Ất thì phải?

Nếu tôi không nhìn nhầm.”

“……”

Mọi người bàn tán không ngừng, ánh mắt nhìn về phía đầu tàu đã lao đi mang đầy sự hâm mộ…“Đừng nhìn nữa…

đi thôi.”

Ông chủ Hứa lắc đầu, “Trần trưởng quan không cứu được chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình…”

Chiếc đầu tàu gào thét lao qua cũng không thể thay đổi vận mệnh của họ.

Mọi người chỉ biết thở dài, hâm mộ, rồi tiếp tục lê bước về phía trước.Cùng lúc đó, bên trong khoang điều khiển đoàn tàu.“Trần Linh, lúc nãy hình như tôi thấy ông chủ Hứa và mấy người họ.”

Triệu Ất dụi dụi mắt, không chắc chắn mở lời.“Ừ.”

“Tôi không nên dừng lại đưa họ đi một đoạn sao?”

“Với một khoang tàu nhỏ thế này, đứng ba người đã chật cứng rồi, làm sao đưa thêm ai nữa?”

Triệu Ất há miệng, nhưng cuối cùng chỉ biết lặng thinh.“Em… em có thể ngồi co lại mà.”

Một giọng nói nhỏ truyền đến từ góc khoang.Triệu Ất quay đầu lại thì thấy cô bé đang ôm gối ngồi bệt dưới đất, nép mình sát vào một góc khuất trong khoang điều khiển.

Thân thể gầy gò của cô chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ, thậm chí còn chưa bằng một quả dưa hấu.Triệu Ất không nhịn được bật cười: “Bây giờ có ai lên tàu nữa đâu, em cố gắng co người lại làm gì?”

Cô bé rụt đầu vào đầu gối, không nói lời nào.Triệu Ất cũng không có việc gì làm, dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt cô, dịu giọng hỏi:“Nói mới nhớ, anh còn chưa biết tên em là gì?”

“Em… bà em gọi em là Linh Nhi.”

“Linh Nhi à.”

Triệu Ất gật đầu, “sao em lại lên được tàu?”

“Là bà dẫn em tới…

Bà nói em trốn dưới gầm tàu, đợi lúc tàu khởi hành thì bò vào trong, đừng để ai phát hiện.

Đợi tàu đến trạm, bà sẽ tới đón em.”

Linh Nhi mím môi, đáp khẽ.Triệu Ất lặng thinh.Dựa vào lời Linh Nhi nói, giữa cô và bà mình có một lời hẹn nhỏ.

Vì không thể đi bộ tới thành Cực Quang, phương án duy nhất là lên tàu.

Có lẽ bà cô biết bản thân không có cách nào chen lên, nên mới nghĩ ra cách này cho cháu mình.Còn bà ấy… có lẽ đã bị người của lực lượng chấp pháp bắn chết.Ở nhà ga, Triệu Ất đã mất cha.

Còn Linh Nhi, cô bé cũng mất bà.

Số phận hai người họ giống hệt nhau, khiến Triệu Ất càng thêm thương cảm.“Anh tên là Triệu Ất, sau này em có chuyện gì thì tìm anh là được!”

Triệu Ất vỗ ngực tự tin nói.Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, anh hơi do dự, rồi lên tiếng bổ sung:“À… người kia tên là Trần Linh.

Có lúc, tìm cậu ấy có khi còn hữu dụng hơn tìm anh…”

Trần Linh không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, chỉ chăm chú điều khiển đoàn tàu.

Với loại máy móc cổ lỗ sĩ thế này, lần gần đây nhất cậu nhìn thấy nó là trong một viện bảo tàng ở thế giới khác.

Nếu không phải trong phòng điều khiển còn có một cuốn sổ tay hướng dẫn, e là cậu muốn vận hành nó cũng chẳng dễ dàng gì.Dù vậy, đoàn tàu này vẫn thường xuyên phải dừng lại giữa chừng.

Mãi đến một lúc lâu sau, một trạm gác quen thuộc mới dần dần hiện ra phía trước.“Đến rồi.”

Trần Linh nhảy xuống từ đầu tàu, Triệu Ất dắt Linh Nhi theo sát sau lưng.Trước mắt họ là một thị trấn yên ắng không một bóng người, sương mù mờ mịt giăng khắp nơi, gió lạnh buốt xương từ hướng Đông Hải len lỏi qua từng khe cửa, phát ra âm thanh trầm đục như tiếng rên rỉ.“Đây là cảng Lẫm Đông sao?”

Triệu Ất run lập cập.

“Cảm giác còn lạnh hơn cả Khu 3…”

Linh Nhi có vẻ đã bị gió lạnh dọa sợ, mặt mày tái nhợt, bám chặt lấy vạt áo của Triệu Ất.“Không có lấy một bóng người…

Xem ra nơi này cũng đã thất thủ.”

Trần Linh hơi nhíu mày.

“Mọi người cẩn thận một chút, nơi này rất có thể vẫn còn Tai ương đang hoạt động.”

Nghe đến đây, sắc mặt Triệu Ất cũng trở nên khó coi.

Hắn nhịn không được hỏi:“Trần Linh, chúng ta mò đến cái nơi chết chóc này là để làm gì vậy?”

“Đi theo tôi.”

Trần Linh không trả lời thẳng mà chỉ đơn giản xác định phương hướng, sau đó dẫn đường đi thẳng về phía trước.Triệu Ất thấy vậy cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, dắt tay Linh Nhi nhanh chóng theo sau.

Làn sương lãng đãng bay giữa thị trấn tăm tối, khi cả ba người dần bước sâu vào trong, một mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc thẳng vào mũi.Ánh mắt Trần Linh lướt qua hai bên đường phố và các ngôi nhà.

Không có dấu vết của bạo lực, trên đường cũng chẳng thấy xác chết, toàn bộ thị trấn im lìm như đang chìm vào giấc ngủ sâu…Trần Linh nhắm mắt lại một thoáng, sau đó tiến đến trước một ngôi nhà, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.Két két…Cánh cửa mở ra, bên trong tối om.

Tận sâu trong phòng ngủ, một thi thể nằm yên lặng trên giường, cơ thể đã trương phình, đôi mắt trợn trừng và đã hoàn toàn ngừng thở.“Cái mùi gì thối dữ vậy?”

Triệu Ất đứng ngoài cửa, nhịn không được bịt mũi.Cùng lúc đó, hắn cũng không quên đưa tay che mắt Linh Nhi lại.

Dù thi thể kia nằm rất xa, nhưng để một đứa trẻ trông thấy cảnh tượng như vậy thì vẫn quá tàn nhẫn.“Là nước biển.”

Trần Linh cúi người, dùng đầu ngón tay quệt một vệt nước đọng trên sàn nhà.

Chất lỏng này dính trên tay, tỏa ra mùi tanh tưởi không thể diễn tả.Cậu tiếp tục mở thêm vài cánh cửa nhà khác.

Cảnh tượng bên trong đều giống hệt căn nhà đầu tiên, đến cả tư thế chết của nạn nhân cũng chẳng khác là bao.

Khắp đường phố cũng phủ kín loại nước biển ấy.Sắc mặt Trần Linh ngày càng trầm trọng.

Cậu men theo ký ức, dẫn đường đến một tiệm tạp hóa quen thuộc, đẩy mở ô cửa sổ nhỏ phía sau.Thi thể một người phụ nữ nằm gục ngay trên quầy.

Tay cô đặt lên bộ thiết bị điện báo, nhưng đoạn tin nhắn dường như vẫn chưa gửi xong thì đã bị giết chết ngay tại chỗ.Trần Linh đương nhiên nhận ra cô ấy.

Trước đây khi cậu đến cảng Lẫm Đông, chính là ở tiệm tạp hóa này để liên hệ với hội Hoàng Hôn.

Người phụ nữ kia là một thành viên vòng ngoài của tổ chức đó, có lẽ trước khi chết còn cố gắng truyền tin cuối cùng.“Anh biết cô ấy sao?”

Triệu Ất thấy ánh mắt Trần Linh có chút phức tạp, liền hỏi.“...

Không.”

Trần Linh hít sâu một hơi, chậm rãi nói:“Có thứ gì đó từ Đông Hải trườn lên bờ…

Cư dân cảng Lẫm Đông, chắc đều đã chết trong lúc ngủ say, không hề phòng bị.”

Triệu Ất sững người, ánh mắt dõi theo con đường dài hun hút của thị trấn, đến tận nơi sương mù dày đặc hòa vào biển cả.

Trong sự tĩnh mịch như tờ ấy, âm thanh của sóng biển vang lên như có ai đó đang cào giấy ráp.“Vậy… thứ đó vẫn còn ở đây sao?”

“Khó nói lắm.”

Trần Linh lắc đầu.“Tóm lại, chúng ta phải nhanh lên.”
 
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 147: Tảo biển


Trần Linh dẫn theo hai người, men theo con đường trong thị trấn, đi thẳng về vùng ngoại ô ven biển hoang vu.

Xung quanh ngày càng ít nhà cửa, gió biển cũng mỗi lúc một lạnh buốt.Từng dãy nhà kho hiện ra trong tầm mắt Trần Linh, ánh mắt cậu liên tục đảo qua, như đang tìm kiếm gì đó.“Chắc là ngay gần đây rồi...”

“Trần Linh, cậu đừng úp mở nữa.”

Triệu Ất rốt cuộc không nhịn được sự tò mò trong lòng, “Rốt cuộc thứ chúng ta đang tìm, phương tiện có thể trực tiếp vào thành Cực Quang là cái gì vậy?

Tôi nhìn quanh chẳng thấy gì đặc biệt cả...”

Trần Linh sải bước nhanh hơn: “Là một chiếc tàu hỏa.”

“Tàu hỏa?

Khác gì với cái mà chúng ta vừa bỏ lại đâu?”

“Chúng ta cần tìm một chiếc tàu hỏa có thể chạy mà không cần đường ray, lại có đầy đủ toa xe.”

Nghe vậy, Triệu Ất kinh ngạc trợn tròn mắt: “Tàu hỏa... không cần đường ray?

Thứ đó thật sự tồn tại sao?”

“Tồn tại.”

Trần Linh khẳng định chắc nịch.Nó đúng là có thật, Trần Linh từng ngồi trên nó khi đi vào Cổ Tàng Binh Đạo.

Nếu cậu nhớ không lầm, lúc đó kẻ Soán Hỏa đã giấu con tàu trong một kho hàng gần đây...

Sau đó dù bị đội chấp pháp phát hiện, nhưng dường như vẫn chưa bị di dời.

Rất có thể vẫn còn được phong tỏa ở đó.Triệu Ất còn định nói thêm, thì bất ngờ giẫm phải một vũng nước, nước bắn tung tóe ướt hết ống quần.

Gió biển vừa thổi qua, nước liền đông lại thành những mảnh băng mỏng.“Mẹ nó.”

Triệu Ất không nhịn được chửi thề, “Nơi này bị ngập à?

Sao đâu đâu cũng toàn nước thế này…”

“Mực nước ở đây không bình thường, cao hơn rất nhiều so với lần trước tôi tới.”

Trần Linh nhìn về phía xa nơi sóng biển đang cuộn trào, từng khối băng lớn theo bọt nước đập vào những bãi đá ngầm màu đen.

Từng đợt nước biển xô vào đại lộ, gió biển lạnh lẽo lướt qua, khiến mặt đường đóng băng từng mảng nặng nề.Cậu bước vào cụm kho hàng phía trước, bắt đầu mở từng cái một theo ký ức để tìm kiếm.

Có lẽ vì sự diệt vong của cảng Lẫm Đông khiến cậu cảm thấy nguy hiểm cận kề, tốc độ tìm kiếm của Trần Linh vô cùng nhanh nhẹn, dù mặt đất phủ băng vẫn di chuyển như không có gì cản trở.Triệu Ất căn bản không theo kịp tốc độ ấy, chỉ có thể dắt Linh Nhi trốn tạm sau một tòa nhà kho.

Gió biển ở đây yếu hơn một chút, nhưng cả hai vẫn run cầm cập vì lạnh.“Anh Triệu Ất…

Chúng ta còn phải đợi ở đây bao lâu nữa?”

Linh Nhi rúc người thành một cục, răng lập cập hỏi.“…Không biết nữa, chờ xem Trần Linh sao đã.”

Triệu Ất nhìn thân ảnh áo đỏ đang lướt qua các kho hàng phía trước, lẩm bẩm, “Dù sao thằng nhóc đó cũng khá đáng tin, chắc cũng sắp xong rồi...

Linh Nhi, em lạnh lắm hả?”

“Lạnh…”

“Đưa tay cho anh, anh ủ ấm cho.”

Triệu Ất nắm lấy đôi bàn tay nhỏ đã đỏ bừng vì lạnh của cô bé, quay người hà hơi liên tục.

Hơi nóng ngưng tụ trong không khí, tan thành những mảnh sương vụn mỏng manh bay lên, hắn lại ra sức xoa tay bé.

Khi tay cô bé ấm lên một chút, hắn mới cẩn thận đút trở lại vào túi áo.“Đỡ hơn chút nào chưa?”

Linh Nhi chớp mắt: “Ừm.”

Nhìn cô bé như búp bê trước mặt, lòng Triệu Ất mềm nhũn.

Hắn khẽ thở dài: “Lúc nhỏ anh cứ năn nỉ cha sinh thêm cho anh một đứa em gái, mà ông ấy lại không chịu nghe…

Sau này mẹ mất, ông ấy chỉ còn lại mình anh, vừa làm cha vừa làm mẹ, gánh vác cả tiệm, tóc bạc hết cả...

Nếu lúc ấy mà ông chịu nghe lời anh, sinh thêm cho mình một ‘áo bông nhỏ’ như em, chắc cũng không đến mức mỗi ngày phải vật lộn với anh chứ?”

Triệu Ất thở dài, trong đầu hiện lên khuôn mặt điểm bạc tóc mai kia, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, cô đơn.Linh Nhi không hiểu Triệu Ất đang nói gì, chỉ cảm thấy sắc mặt hắn không được tốt.

Cô bé do dự giây lát, rồi lại rút bàn tay nhỏ bé từ trong túi ra, nhẹ nhàng che lên bàn tay đầy vết thương của hắn, cố gắng hé miệng thổi hơi ấm vào.Triệu Ất hơi sững người, sau đó bất lực cười khổ.

Hắn còn chưa kịp nói gì, khóe mắt chợt bắt gặp một vệt bóng mờ lướt nhanh trong vũng nước đông cứng bên cạnh, thứ gì đó giống như một con rắn, đang lao thẳng về phía họ!“Vù!”

Vệt bóng lao tới quá nhanh, đồng tử Triệu Ất co rút lại, không kịp suy nghĩ liền ôm chặt lấy Linh Nhi vào lòng!Ngay sau đó, một lực quất cực mạnh giáng thẳng vào lưng hắn, cả người bị đánh bay lên không trung, lơ lửng mấy giây rồi rơi mạnh xuống mặt đất phủ đầy băng giá!Cơn đau dữ dội chưa từng có bùng phát, như thiêu đốt toàn bộ thần kinh của hắn.

Triệu Ất cảm giác xương sống như bị bẻ gãy.

So với đòn vừa rồi, mấy nhát dao trước đó chẳng là gì!“Anh Triệu Ất!”

Linh Nhi được hắn ôm vào lòng nên không bị thương, nhưng nhìn thấy hắn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cô bé hoảng loạn kêu lên.Triệu Ất không rảnh đáp lại, vừa rên rỉ vì đau vừa cố quay đầu nhìn ra phía sau.Chỉ thấy từ trong vũng nước, một dải tảo biển rách nát như con rắn đang chui ra, uốn éo nhúc nhích trong làn sương lạnh mờ nhạt.

Trên bề mặt nó mọc đầy những hoa văn lạ lùng khiến da đầu tê dại chỉ trong nháy mắt nhìn vào.Cái quái gì thế này?!Triệu Ất chưa kịp phản ứng thêm, dải tảo kia lại quất tới như chớp.

May mà lần này hắn đã đề phòng, vội ôm Linh Nhi lăn một vòng qua bên, miễn cưỡng tránh khỏi đòn tấn công.“Bốp!”

Cây tảo quất thẳng xuống mặt đất, lớp băng phía trên vỡ vụn như thuỷ tinh, thậm chí còn để lại một vết nứt dài.

Đá vụn bắn tung tóe.Nhìn cảnh đó, Triệu Ất chỉ thấy lạnh gáy.

Một cú như vậy mà khi nãy mình ăn trọn… giờ không biết lưng đã gãy mấy đốt.Không dám chậm trễ, hắn cõng Linh Nhi lên rồi lao đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lớn:“Trần Linh!!!”

Lúc này Triệu Ất chẳng còn để tâm đến thể diện gì nữa.

Thứ quái vật kia chắc chắn không phải sinh vật tự nhiên!

Nếu là Tai ương, vậy thì phải giao cho người chuyên xử lý, mà người đó, chính là Trần Linh!Nhưng Trần Linh không phải thần, đâu thể vừa nghe tiếng gọi là xuất hiện ngay lập tức.

Và đúng lúc đó, từ một vũng nước khác, lại có thêm hai bóng mờ nữa lao tới!Đồng tử Triệu Ất co rút lần nữa, trong lòng thầm chửi một tiếng: “Đệt!”

Rồi không nghĩ nhiều, hắn tiếp tục lăn vòng trên mặt đất né tránh.Vù vù!Tiếng xé gió vang lên sát tai, mấy cú quất phá nát mặt băng, Triệu Ất bị trượt dài mấy mét, trời đất đảo lộn, rồi đầu đập mạnh vào bức tường kho hàng.Đinh đinh đeng đeng!Một đống công cụ rơi xuống đất, phát ra tiếng va chạm chát chúa.

Cơn đau nhói lên khiến hắn suýt ngất đi.

Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy những dải tảo mang chú văn kỳ quái đang phong tỏa hết mọi lối ra.

Sau lưng hắn là bức tường kín.“Anh Triệu Ất…”

Giọng Linh Nhi bắt đầu run lên vì sợ.Triệu Ất nghiến răng, một tay che chở cho cô bé sau lưng, hai mắt mở to đầy sát khí.

Hắn chộp lấy một ống thép từ dưới đất, chỉ thẳng ra ngoài kho hàng nơi đám tảo đang uốn éo nhúc nhích, hét lớn:“Tới đây đi!!

Đám khốn các ngươi!

Quan chấp pháp có thể sợ các ngươi, nhưng ông đây thì không!!”
 
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 148: Đoàn tàu khởi động


"BA~"Triệu Ất còn chưa nói hết lời, một sợi tảo biển đột ngột rút không khí nổ tung, đánh bay cây ống thép trong tay hắn!Triệu Ất chỉ thấy cả bàn tay tê rần, cây ống thép bị chém đôi ngay từ giữa, rơi xuống đất phát ra tiếng "đinh đương", những phù văn kỳ dị bám đầy lên vết cắt, như thể là sinh vật sống đang chậm rãi bò đi.Triệu Ất trừng mắt ngây ra tại chỗ.

Qua những sợi tảo biển vặn vẹo kia, hắn cảm nhận được rõ ràng sự khinh thường và chế giễu...

Dũng khí của hắn, trước mặt đám Tai ương mạnh mẽ này, thật giống như một món đồ chơi buồn cười.Cơn phẫn nộ và cảm giác bất lực trào lên trong lòng, hai mắt Triệu Ất đỏ ngầu.Nhưng hắn không bị cảnh tượng trước mắt làm cho khuất phục.

Ngược lại, hắn cúi xuống nhặt một cây xà beng dưới đất, gầm lên rồi lao thẳng ra khỏi kho hàng, như thể định liều chết với đám tảo biển đó.Ngay khi đám tảo chuẩn bị co rút lại, một tiếng súng nổ vang lên!Phằng!!Luồng “Lực Giải Cấu” trong nháy mắt tiêu hủy hai sợi tảo biển thành hư vô, đồng thời xé toang vòng vây trước nhà kho.Ngay trước lỗ hổng đó, Trần Linh trong chiếc áo khoác nhuốm máu đứng sừng sững, họng súng còn bốc khói nhắm thẳng vào đám tảo đang vặn vẹo.“Đi mau.”

Trần Linh bình tĩnh nói.Triệu Ất lập tức quay vào kho, cõng Linh Nhi lên lưng rồi không chút do dự chạy về phía Trần Linh.Hai bên, những sợi tảo biển khác bị chọc giận, điên cuồng vung roi quất tới, nhưng bước chân của Triệu Ất không hề dừng lại.

Hắn nghiến răng, nhắm mắt lại, cúi đầu lao về phía trước... hắn đã giao tính mạng của mình cho Trần Linh.Phằng!

Phằng!Lại thêm hai tiếng súng nữa vang lên.

Triệu Ất cảm thấy rõ ràng luồng khí lạnh đang cuốn tới bỗng nhiên biến mất.Khi hắn mở mắt ra, đã vượt qua vòng vây của đám tảo biển, đứng bên cạnh Trần Linh.Hắn vừa định lên tiếng thì thấy sắc mặt Trần Linh hơi tái.“Trần Linh, cậu không sao chứ?”

“Không sao.”

Trần Linh quét mắt nhìn đám tảo biển dưới vũng nước, rồi mở miệng nói: “Tránh xa nước, băng hoặc bất cứ thứ gì có thể phản chiếu...

Cảng Lẫm Đông rất có thể bị thứ này quét sạch.”

“Nhưng... nhưng ở đây chỗ nào cũng là băng mà!”

Triệu Ất nhìn mặt đất phủ đầy băng sương, mở miệng đầy cay đắng.Trần Linh nhắm mắt, bất ngờ quay súng chĩa vào lá phổi mình rồi bóp cò!Ngay khi viên đạn xuyên qua cơ thể, đôi mắt cậu lập tức ánh lên một tia đỏ rực, sau đó chân phải đột ngột giơ lên, đạp mạnh xuống đất!Ầm!!Từng vết nứt rạn chằng chịt lan ra khắp bề mặt băng, tiếng nổ vang lên dữ dội, một cú đá này khiến mấy chục mét xung quanh mặt băng vỡ vụn hoàn toàn.“Giờ thì không còn nữa.”

Một màn này khiến Triệu Ất và Linh Nhi choáng váng.

Triệu Ất nhìn vết thương do đạn bắn trên người Trần Linh, đầu óc gần như đứng hình...

Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến phong cách chiến đấu của Trần Linh, và dường như hắn đã hiểu tại sao ở khu phố Hàn Sương, thái độ của mọi người đối với Trần Linh lại đặc biệt như vậy...Trần Linh liếc nhìn phía sau, đám tảo biển từ xa đang điên cuồng lao tới.“Đi theo tôi.”

Triệu Ất lập tức cõng Linh Nhi theo sát sau lưng Trần Linh, liên tục băng qua mấy tòa kho hàng và công trình kiến trúc, cuối cùng dừng lại trước một đường ranh giới.Mà phía sau đường ranh giới đó, là một nhà kho khổng lồ rộng lớn.Trần Linh vung đao chém đứt đường cảnh giới, hai tay dính máu đặt lên cánh cửa thép nặng nề.

Cơ bắp tay cậu gồng lên, từng đường gân xanh nổi rõ, rồi mạnh mẽ đẩy cánh cửa nặng mấy trăm ký lô ra phía sau!Âm thanh “két… két…” trầm thấp vang lên, bụi đất mù mịt khiến Triệu Ất không nhìn rõ.

Đến khi mở mắt ra, cậu đã thấy một con quái thú thép khổng lồ đang nằm yên lặng trong kho hàng.Đó là một đoàn tàu, một chiếc giống hệt như chiếc K18 đã chở bọn họ tới đây!“Sao ở đây cũng có một chiếc K18 nữa vậy?”

Triệu Ất trừng mắt ngạc nhiên.“Lên tàu mau.”

Trần Linh không giải thích gì, lập tức dẫn hai người vào phòng điều khiển.

Căn phòng này gần như giống hệt chiếc tàu vừa rồi, điểm khác biệt duy nhất là: từ các bộ phận điều khiển cho đến những nút bấm khác, tất cả đều bị bao phủ bởi một loại mạch máu kỳ dị.Những mạch máu ấy mọc lan ra toàn bộ bề mặt thiết bị, cuối cùng hội tụ về đồng hồ trung tâm, nơi một bàn tay khô gầy vươn ra từ bên trong đồng hồ, như đang nắm giữ thứ gì đó vô hình.Cảnh tượng ấy khiến Linh Nhi giật mình lùi lại, còn Triệu Ất thì thất kinh hét lên:“Cái quái gì thế này?!”

Trần Linh đứng bên đầu tàu, nhìn ra ngoài thấy đám tảo biển vặn vẹo đang bay múa dày đặc, lông mày cậu nhíu chặt.

Nếu cứ thế này, cho dù đoàn tàu có kịp rời khỏi kho thì với tốc độ hiện tại cũng rất dễ bị đám kia bao vây, một khi đoàn tàu này mà bị phá hủy… tất cả sẽ chấm dứt.“Triệu Ất, cậu điều khiển nó đi.”

Trần Linh đảo mắt nhìn quanh, vớ lấy mấy thùng xăng rồi nhẹ nhàng trèo lên nóc tàu.“Tôi á?

Tôi đâu biết lái cái thứ này!”

“Cái này chắc có cách điều khiển đặc biệt nào đó, cậu thử đi.”

Nghe vậy, ánh mắt Triệu Ất bất giác nhìn về bàn tay khô kia trên đồng hồ trung tâm.

Tất cả thiết bị đều nối vào cái tay đó, như thể nó là lõi trung tâm điều khiển.

Nhưng càng nhìn cái tay ấy, Triệu Ất lại càng rợn người, trong lòng cũng có phần do dự.Thế nhưng Triệu Ất vốn là kẻ liều mạng chẳng biết sợ là gì.

Hắn nghiến răng, dứt khoát đặt tay mình lên bàn tay khô đó.Ngay khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau, tay khô kia lập tức như điện giật, siết chặt lấy bàn tay Triệu Ất.

Ngay sau đó, trong lò hơi bùng lên ngọn lửa hừng hực, tiếng hơi nước phun ra vang dội khắp kho hàng, suýt chút nữa khiến ba người ù tai điếc đầu.Hơi nước phun lên từ ống khói, nhanh chóng lấp đầy kho.

Khi đòn bẩy truyền lực dần khởi động, chiếc tàu thần bí đã nằm yên tại cảng Lẫm Đông bấy lâu cuối cùng cũng phát động, chậm rãi tiến ra ngoài.Thấy vậy, Trần Linh lập tức ném một thùng xăng ra ngoài, vẽ một đường vòng cung về phía đám tảo biển đang múa loạn.Trước khi bọn chúng kịp phản ứng, cậu đã nhắm bắn, không chút do dự bóp cò.Phằng!Thùng xăng phát nổ giữa không trung, ngọn lửa bùng lên như giáng từ trời xuống, phủ kín mặt đất.

Đám tảo biển đầy chú văn quằn quại trong ngọn lửa, mặt băng và vũng nước bị nung khô, khiến chúng biến mất không còn dấu vết.“Mẹ kiếp, lao thẳng tới luôn!”

Triệu Ất dường như đã nắm được cách điều khiển đoàn tàu này, siết chặt bàn tay khô rồi đẩy mạnh về phía trước, chiếc tàu húc thẳng vào biển lửa!Trên nóc tàu, Trần Linh liên tiếp ném ra các thùng xăng khác, lần lượt châm lửa tạo thành một con đường rực cháy giữa gió lạnh khốc liệt của cảng Lẫm Đông.

Trong biển lửa, vang vọng những tiếng gào thét kỳ dị, như thể có thứ gì đó đang giận dữ tru lên.Ngọn lửa bập bùng bao quanh con quái thú bằng sắt, nhưng không thể làm tổn hại nó.

Đoàn tàu rít lên lao đi như tên bắn, cuồng phong và lửa đỏ quấn quanh, hướng về phía rìa ven biển mà thẳng tiến.Trên nóc tàu đen kịt, bóng áo khoác đỏ rực của Trần Linh sừng sững.

Cậu quay đầu nhìn về phía Đống Hải, nơi từng cơn sóng dữ gào thét vỗ vào bờ, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng.“Tăng tốc nữa đi… có thứ gì đó đang chuẩn bị trồi lên từ trong biển.”
 
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 149: Người xem cảnh cáo


Ầm ầm ầm!!Tiếng trống trầm đục vang vọng giữa gió tuyết nghẹn ngào, như muốn xé toạc cả đất liền và đại dương.Lúc này, toàn bộ đám tảo biển có chú văn ở cảng Lẫm Đông đều thu lại, như thể một con bạch tuộc quỷ dị đang rút xúc tu của mình về.

Sóng lớn cuồn cuộn bắn tung lên mặt biển cao hàng chục mét, một khối hình thể khổng lồ màu đen dần dần nổi lên từ trong lớp bọt nước.Do khoảng cách quá xa và sóng gió quá mạnh, Trần Linh không thể nhìn rõ hình dáng của vật kia.

Bộ phận nhô lên khỏi mặt biển dường như chỉ là một góc nhỏ của tảng băng trôi, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một đỉnh núi Phong Sơn lớn vươn lên từ đáy biển.Vô số xúc tu màu đen rậm rạp từ đáy biển vươn ra, múa loạn giữa đại dương và bầu trời, như những tia sét vặn vẹo đánh tung cả mặt nước.

Nếu nhìn kỹ mới thấy, những “xúc tu” đó thực chất chính là đám tảo biển có chú văn từng trườn ra từ bóng đen.Trần Linh đứng trên nóc đoàn tàu đang lao nhanh rời khỏi cảng Lẫm Đông, chăm chú nhìn sinh vật khổng lồ nơi xa, lòng run rẩy dữ dội.Cậu không rõ vật kia là gì, nhưng chỉ xét về kích thước thôi, đã đủ sức nghiền nát toàn bộ những Tai ương mà cậu từng gặp.

Dù là con Cốt Ưng cấp năm khổng lồ tung cánh bay trong thế giới Xám, cũng không bằng một phần mười phần nổi lên mặt biển của sinh vật này…Nếu kích cỡ có thể đại diện cho cấp bậc Tai ương, vậy thì vật kia ít nhất cũng phải đạt tới cấp bảy trở lên?Chẳng trách cảng Lẫm Đông bị tiêu diệt dễ dàng đến thế.

Với một Tai ương như vậy ẩn nấp bên bờ biển Đống Hải, chỉ cần tiện tay điều khiển vài nhánh tảo biển thôi, là đã có thể lặng lẽ sát hại hàng vạn người.Điều tệ hơn là… dường như nó đã bị bọn họ chọc giận.Khi những đợt sóng bị tảo biển đâm xuyên sụp đổ, từng bóng đen như sóng lũ quét qua bờ biển cảng Lẫm Đông, ồ ạt lao về phía đoàn tàu đang cấp tốc rời đi.

Chúng lao nhanh tới mức kéo theo cả tiếng xé gió vang vọng, trong nháy mắt đã vượt qua hai phần ba khoảng cách.Cùng lúc đó, một làn khói xám bắt đầu lan tràn với tốc độ chóng mặt.

Bầu trời biến thành một mảng chì xám nặng nề, màu sắc thế giới bị tước đoạt hoàn toàn, thực tại và thế giới Xám mất đi cân bằng, quá trình giao thoa càng lúc càng tăng tốc!“Anh Triệu Ất… mắt em hỏng rồi…”

Linh Nhi trốn vào góc khuất trong phòng điều khiển, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm vào thế giới không còn màu sắc, đưa tay dụi dụi như muốn chà đi ảo giác.“Linh Nhi, không phải mắt em hỏng…”

Triệu Ất nghiến răng điều khiển đoàn tàu, trong mắt chỉ còn lại hai màu trắng xám đen, vừa lái vừa trấn an, “Là thế giới này hỏng rồi…”

Trên nóc tàu, chiếc áo khoác nhuốm máu của Trần Linh cũng mất đi sắc đỏ.

Cậu cau mày, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc.Trước đây khi vào thế giới Xám, chiếc hí bào đỏ chót cậu mặc vẫn giữ được màu, vậy tại sao lần này lại không?Chợt nhớ ra, lần trước cậu mặc là một bộ hí bào đặc biệt đỏ chói, còn bây giờ, chỉ là một chiếc áo khoác bị máu nhuộm đỏ…

Vậy thì, thứ được giữ lại không phải là màu sắc của cậu, mà là màu của chiếc hí bào kia?Còn chưa kịp nghĩ kỹ, những dải tảo biển đã ập đến trước mắt.

Chú văn trên bề mặt chúng sáng rực, một luồng áp lực khủng khiếp cuốn tới!Ngay lúc đó, một cơn đau buốt lan ra từ bên trong cơ thể Trần Linh.

Dưới lớp da cậu, từng mảng chú văn lập lòe ánh sáng, như sắp chui ra khỏi cơ thể!Khi cậu tưởng chừng không thể khống chế nổi bản thân nữa, thì sau lưng không gian bỗng vặn vẹo, hàng loạt cặp mắt đỏ trống rỗng từ hư không bừng mở!Đó là vô số ánh mắt phẫn nộ, giống như một đứa trẻ sắp mất đi món đồ chơi yêu thích, mang theo uy hiếp và cảnh cáo xuyên qua thời không giáng xuống thế giới này.

Đám tảo biển đang bay rợp trời lập tức khựng lại giữa không trung!Chưa kịp phản ứng, lớp chú văn dưới da Trần Linh mờ dần như chưa từng tồn tại.

Đám tảo biển cũng vội vã rút về lớp sóng, nhanh hơn cả khi chúng lao tới, như thể bị bỏng phải, vội vàng thu xúc tu lại.Trần Linh quay đầu nhìn ra sau nhưng chẳng còn gì cả.Cậu không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại khái đoán được là “khán giả” cuối cùng đã ra tay…

Thế nhưng, theo lý mà nói, chúng vốn không nên can thiệp vào sinh tử của cậu hay là có nguyên nhân gì khác?Dù sao thì cậu cũng nhẹ nhõm thở ra, bất kể lý do là gì, ít nhất lần này họ đã sống sót qua cuộc tập kích của Tai ương kia.Khi đoàn tàu khuất dần ở phía cuối chân trời, nơi biển cả cuồn cuộn, cái bóng khổng lồ kia vẫn chăm chăm dõi theo hướng bọn họ rời đi...Những giọng nói khàn khàn, ngữ điệu quái dị khe khẽ vang lên từ nơi sâu thẳm:"Đó là kẻ đến từ vực sâu Quỷ Trào..."

"Nó không ở lại vực sâu Quỷ Trào...

Tới Cấm Kỵ Chi Hải của chúng ta...

Là có ý gì?"

"Nó đang...

Khiêu khích chúng ta... sao?"

"Đủ rồi...

Chỉ với chúng ta... không phải đối thủ của nó...

Để nó rời đi đi..."

"Phá hủy thành bang nhân loại cuối cùng kia...

Thu trọn phương Bắc về Cấm Kỵ Chi Hải...

Không cần phải phức tạp hóa mọi chuyện."

Những tiếng thì thầm quái dị dần dần tan biến.

Bên dưới làn nước biển cuồn cuộn bọt sóng, quái vật khổng lồ kia chậm rãi chìm xuống đáy sâu.

Tầng băng vỡ vụn trôi nổi trên mặt nước, để lại cái bóng mơ hồ phủ đầy rong tảo....Đoàn tàu gào thét lao vút qua mặt đất đông cứng, gió lớn cuộn tuyết vụn tung bay giữa không trung.Trần Linh từ nóc tàu trượt xuống buồng lái, liền thấy Triệu Ất đang “giao lưu thân mật” với chiếc đồng hồ đo, khi thì siết chặt, khi lại thả lỏng, khi thì mềm mại điều chỉnh trông vô cùng thuần thục.“Trần Linh, chúng ta an toàn rồi chứ?”

Triệu Ất lau mồ hôi trán, hỏi.“Tạm thời thì an toàn.”

Ánh mắt Trần Linh dừng lại sau lưng Triệu Ất, đồng tử khẽ co lại.“Triệu Ất…”

“Gì thế?”

“Lưng của cậu… không đau sao?”

Triệu Ất sững người, lúc này mới nhớ ra cơn đau phía sau lưng, lập tức nhăn mặt kêu lên: “Đau chứ, đau chết đi được…

Mau nhìn giúp tôi xem lưng bị gì rồi?”

Trần Linh đứng sau lưng Triệu Ất, im lặng không nói gì…

Chỉ thấy phía sau lưng Triệu Ất là một vết roi sâu đến tận xương, gần như chém đôi thân thể, vậy mà không hề chảy máu.Tại mép vết thương, từng hàng chú văn đen tuyền nhỏ mịn đang chậm rãi chuyển động, như thể đang từ từ xâm nhập vào cơ thể anh.“Là do cây rong biển khi nãy để lại?”

“Đúng vậy!

Một cái quất thẳng lên lưng, suýt nữa thì đau chết tôi rồi…”

Triệu Ất vừa rên rỉ vừa vặn vẹo lưng, “Trần Linh, mau xử lý vết thương giúp tôi đi, đừng để nhiễm trùng thì khổ.”

“…”

Trần Linh lắc đầu, “Vết thương này không bình thường, tôi không xử lý nổi đâu…”

“Hả?

Ý cậu là sao?”

Trần Linh trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Trong thành Cực Quang có một thần y tên là Sở Mục Vân.

Sau khi vào thành, cậu đi tìm anh ấy, để anh ấy khám cho cậu.”

“Vết thương của tôi quái dị đến vậy à?”

Triệu Ất cố quay lại nhìn lưng mình nhưng hoàn toàn bất lực, thử một hồi rồi thôi, ngược lại hỏi: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”

Ánh mắt Trần Linh nhìn ra ngoài xe, hai con ngươi nheo lại:“Liên hệ với ‘người xem’…

Sau đó, vào thành.”
 
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 150: Con cờ


Gió lạnh thấu xương quét qua vùng đất phủ băng tuyết.

Một bóng người khoác áo đen lảo đảo từng bước một tiến về phía trước.

Trong màn sương mù phía xa, bóng dáng một tòa thành cao lớn mơ hồ hiện ra.“Thành Cực Quang...

Cuối cùng cũng tới thành Cực Quang.”

Hàng mi của Tịch Nhân Kiệt đã đông đầy những tinh thể băng vụn.

Khi tòa thành in đậm trong tầm mắt, đôi mắt đã gần như tuyệt vọng của anh rốt cuộc cũng khôi phục lại một tia lý trí.Môi anh khô nứt, khe khẽ hé mở, phả ra một làn hơi trắng.

Giây phút ấy, anh chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt như sắp đông cứng lại.

Hai vết thương do bị kiếm xuyên thủng trước đó từ lâu đã mất đi cảm giác.Anh không biết mình đã đi qua quãng đường này bằng cách nào.

Giữa vùng băng tuyết mênh mông, sự tồn tại của anh dường như sắp bị xóa sạch.

Nếu trong đầu không còn sót lại một chút động lực duy nhất là thành Cực Quang có lẽ anh đã ngã gục giữa đường từ lâu...

Nhưng hiện tại, tòa thành mà anh khát khao cuối cùng cũng đã ở ngay trước mắt.Càng đến gần, sương mù xung quanh càng loãng dần.

Anh đã có thể lờ mờ nhìn thấy Cực Quang chảy trôi trên bầu trời phía sau tường thành, rực rỡ như một viên bảo thạch lơ lửng giữa không trung.Bên dưới viên bảo thạch ấy, thấp thoáng vô số ánh sáng nhiều màu sắc bay lượn không ngừng.Tịch Nhân Kiệt ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng ấy, như bị mê hoặc.

Anh đưa tay ra, muốn nắm lấy những ánh sáng rực rỡ kia, nhưng cuối cùng chỉ chạm được gió lạnh và tuyết đóng băng.“Thành Cực Quang...

Ta đến rồi.”

Anh hít sâu một hơi, luồng khí lạnh lập tức khiến phổi nhói đau, nhưng cũng làm anh hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Anh tăng tốc bước chân, tiến thẳng về phía tòa thành ấy.Tập tễnh bước đến dưới chân tường thành, một chùm ánh đèn chói mắt từ đầu tường chiếu rọi xuống, quét qua nền tuyết trắng và khóa chặt lên người anh.

Tịch Nhân Kiệt nheo mắt, theo phản xạ giơ tay che ánh sáng chói.“Nơi này là thành Cực Quang.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ chiếc loa trên tường thành.

“Xin hãy xuất trình giấy tờ vào thành.”

Tịch Nhân Kiệt hít sâu một hơi, rồi lớn tiếng gọi về phía bức tường đang bị tuyết phủ mờ:
“Tôi là quan chấp pháp Khu 3 – Tịch Nhân Kiệt, đến thành Cực Quang để báo cáo nhiệm vụ!”

Âm thanh trong loa im lặng một lúc, có vẻ như đang kiểm tra xác minh điều gì đó.

Chốc lát sau, cánh cổng thành khổng lồ chậm rãi mở ra dưới ánh nhìn căng thẳng của anh.

Một luồng gió lạnh lướt qua mặt anh.

Theo sau cánh cổng, vài bóng người bình tĩnh bước ra.Tất cả đều khoác áo đen giống Tịch Nhân Kiệt, nhưng khác biệt rõ ràng là trên vạt áo họ có ít nhất bốn đường vân phát sáng.

Người đứng đầu thậm chí có tới năm vệt sáng.Thấy đội hình lớn như vậy, ánh mắt Tịch Nhân Kiệt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Anh chỉ muốn vào thành, sao lại phải điều động nhiều chấp pháp quan cao cấp đến thế?“Ngươi là Tịch Nhân Kiệt?”

Người đàn ông dẫn đầu hỏi.“Vâng.”

“Tại sao chỉ có một mình ngươi?

Những người chấp pháp đi cùng đâu?”

Tịch Nhân Kiệt há miệng, cuối cùng cũng cất giọng khàn khàn trả lời: “Đều chết cả rồi…

Chết trong vụ bạo loạn Tai ương tại Khu 3.”

“Ba mươi người, chết hết?”

Người đàn ông nhắm mắt lại, hai mắt đầy suy tư.“Đúng vậy.”

“Còn Trần Linh?

Ngươi đã giết cậu ta?”

“…

Giết rồi.”

Người đàn ông khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.“Thưa trưởng quan,” Tịch Nhân Kiệt cẩn thận hỏi, “tôi có thể vào thành Cực Quang được chứ?”

“Đương nhiên là được.”

Người đàn ông rút súng, nhắm thẳng vào đầu gối của Tịch Nhân Kiệt, không chút do dự bóp cò.Đoàng!

Đoàng!Hai tiếng súng vang lên, tiếp đó là hai đóa huyết hoa nở rộ.

Tịch Nhân Kiệt hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ nổ súng với mình, thậm chí chưa kịp kích hoạt Thiết Y, chỉ kịp gào lên một tiếng đau đớn rồi quỵ gối xuống nền tuyết.Ngay sau đó, những quan chấp pháp phía sau người đàn ông nhanh chóng tiến lên, dùng xích đen khóa chặt tay Tịch Nhân Kiệt, một lưỡi dao sắc lạnh kề sát cổ anh.

Chỉ cần ấn nhẹ, đầu anh sẽ lìa khỏi cổ ngay tức khắc.Tịch Nhân Kiệt quỳ rạp trong tuyết, máu từ đầu gối rỉ ra loang đỏ cả mặt đất.

Trong mắt anh tràn đầy đau đớn và kinh ngạc:“Tại sao?

Đây chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó…

Tôi tới đây là vì nhận được tin của thành Cực Quang!

Tôi có hồ sơ!”

Người đàn ông cười lạnh, bước chậm về phía trước, họng súng lạnh ngắt chĩa thẳng vào giữa trán Tịch Nhân Kiệt.

Hắn cất giọng nhàn nhạt:“Ta nên gọi ngươi là Tịch Nhân Kiệt… hay Trần Linh?”

Tịch Nhân Kiệt sững sờ tại chỗ.“Ý ông là gì?

Tôi là Tịch Nhân Kiệt, chỉ cần tra hồ sơ là biết ngay!

Mặt của tôi không thể làm giả được!”

“Không thể làm giả sao?”

Người đàn ông cất giọng chậm rãi, “Chưa chắc…”

“Chưa chắc??”

“Dị đoan Trần Linh có kỹ năng đặc thù đổi mặt, dù có cắt mặt hắn ra cũng không thể xác nhận được…

Ngươi nói xem, ngươi định chứng minh thế nào là Tịch Nhân Kiệt thật?”

Trong mắt Tịch Nhân Kiệt hiện lên vẻ bối rối sâu sắc.

Anh nhìn người đàn ông, nét mặt hắn ung dung, hoàn toàn nắm thế chủ động.“Trần Linh có thể ở Binh Đạo Cổ Tàng, một mình giết sạch toàn bộ những kẻ tham chiến.

Thực lực đó chắc chắn vượt cấp hai…

Ngươi nói thử xem, một chấp pháp quan cấp hai không có thiên phú như ngươi, làm sao giết được hắn?”

“Tôi…”

Khuôn mặt Tịch Nhân Kiệt tái nhợt không còn chút máu.“Không, không đúng…

Các người biết rõ tôi không thể đánh thắng cậu ấy, tại sao vẫn giao cho tôi nhiệm vụ đó?”

Tịch Nhân Kiệt lặng người, một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu…“Các người cố ý?

Các người dùng tôi làm mồi nhử?!”

“Không cần diễn nữa, Trần Linh.”

Người đàn ông chậm rãi nói, “Để ta nhắc ngươi một chút…

Chấp pháp quan Tịch Nhân Kiệt nhận lệnh, thiết lập bẫy giết ngươi.

Nhưng với thực lực của hắn, sao có thể là đối thủ của ngươi?

Ngươi dễ dàng đánh bại hắn, từ miệng hắn biết được thành Cực Quang đã phát hiện thân phận của ngươi.

Vì vậy, ngươi bèn tương kế tựu kế, giết hắn, thay mặt hắn, muốn trà trộn vào thành Cực Quang…

Bằng cách đó, ngươi không chỉ vào được thành, mà còn có thể lấy thân phận chấp pháp quan tiếp tục ẩn mình trong hệ thống quan chấp pháp…

Với ngươi, đây là cách nhanh gọn và hiệu quả nhất.

Trưởng quan Đàn Tâm giao Tịch Nhân Kiệt đến tay ngươi, chính là muốn dụ ngươi mắc câu…

Ban đầu chúng ta còn lo ngươi giết xong sẽ trốn luôn, nhưng giờ xem ra, ngươi vẫn mắc bẫy rồi.”

Từng lời người đàn ông nói như sấm nổ bên tai Tịch Nhân Kiệt.Giờ anh mới hiểu tại sao trong thông tin thành Cực Quang gửi tới, không hề nói gì về thân phận của Trần Linh, cũng chẳng giải thích tại sao cậu là dị đoan…

Vì nếu thành Cực Quang nói rõ tất cả những chuyện cậu đã làm ở Binh Đạo Cổ Tàng, anh nhất định sẽ nhận ra khoảng cách thực lực giữa mình và cậu, và từ chối nhận nhiệm vụ.Ngay từ đầu, thành Cực Quang chưa từng có ý định để anh giết chết Trần Linh, mà là dùng mạng sống của anh làm cái giá, giăng một cái bẫy chết người để bắt Trần Linh.“Không…

Tôi không giết cậu ấy!”

Tịch Nhân Kiệt lập tức phản bác, “Tôi nể tình cậu ấy từng cứu khu 3, chỉ khiến cậu ấy bất tỉnh, tôi thật sự không giết cậu ấy…

Tôi chỉ là muốn…”

Tịch Nhân Kiệt nói đến đây thì ngừng lại…

Bởi anh biết, giờ có giải thích thế nào cũng vô ích.Từ khoảnh khắc thành Cực Quang gửi đi tin nhắn kia, anh đã là một con cờ bị bỏ.
 
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 151: Bầu trời


“Vậy sao, cậu lại không giết hắn, mà chọn tha cho hắn.”

Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, “thật hay giả, rốt cuộc cậu là ai…

Chỉ cần đưa cậu đến Thương hội Quần Tinh để thực hiện toái hồn lục soát, tất cả sẽ sáng tỏ.”

Hắn ra hiệu cho một quan chấp pháp khác, người kia lập tức áp giải Tịch Nhân Kiệt đi vào thành Cực Quang, hướng về phía Thương hội Quần Tinh.Nghe đến bốn chữ “toái hồn lục soát”, con ngươi Tịch Nhân Kiệt khẽ co rút.“Không…

Tôi không cần làm toái hồn lục soát!!”

Tịch Nhân Kiệt bất ngờ ngẩng đầu lên, hét lớn.

“Tôi không cần làm toái hồn lục soát!

Hãy để tôi đối chất trực tiếp với Trưởng quan Đàn Tâm!

Cái bẫy này của ông ấy cũng đâu chắc chắn sẽ có tác dụng, còn nhiều biến số trong đó!”

“Trưởng quan Đàn Tâm đương nhiên biết sẽ có biến số, nhưng chỉ cần có năm phần trăm khả năng thành công là đủ rồi…

Nếu cậu là Trần Linh, chúng tôi có thể truy ra thế lực phía sau cậu và mục đích của các người.

Nếu cậu là Tịch Nhân Kiệt thật, thì chúng tôi cũng sẽ đền bù thỏa đáng…

Đương nhiên, với điều kiện là cậu vượt qua được toái hồn lục soát.”

Người đàn ông liếc nhìn anh.“Cậu cũng biết rõ, nếu không có kế hoạch của Đàn Tâm trưởng quan, thì kết cục duy nhất của cậu là chết ở Khu 3…

Hiện tại ít nhất còn có một tia hy vọng nhỏ, cậu còn có gì để than phiền nữa?”

Tịch Nhân Kiệt há miệng, nhưng chẳng thể thốt nên lời.

Anh biết, hôm nay dù có nói gì cũng không thay đổi được gì.

Anh không thoát nổi nữa.Mới vài phút trước thôi, anh vẫn còn mơ mộng về cuộc sống sau khi tiến vào thành Cực Quang chính thành phố này đã trở thành động lực cho anh vùng vẫy thoát khỏi địa ngục băng giá.

Anh rõ ràng đã đặt chân đến đây, nhưng lại chẳng thể ngờ sẽ là kết cục như vậy.Anh bị dẫn đi như một cái xác sống, đầu cúi gằm, ánh mắt trống rỗng đầy tuyệt vọng…

Những người qua đường tò mò chỉ trỏ, nhưng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.“Mẹ ơi, trên trời có nhiều diều quá…”

Một đứa trẻ bên đường cất tiếng.Tịch Nhân Kiệt giật mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.Dưới vòm trời xanh thẳm, hàng trăm hàng ngàn cánh diều rực rỡ sắc màu bay lượn giữa Cực Quang.

Chúng có hình dáng khác nhau, màu sắc lộng lẫy, mang theo mộng tưởng và hi vọng, tự do tung bay giữa ánh sáng dịu dàng và không khí ấm áp…Đây là lần đầu tiên Tịch Nhân Kiệt được nhìn thấy diều gần đến vậy, cũng là lần đầu tiên anh biết, thì ra bầu trời không chỉ có băng tuyết và Cực Quang, mà còn có những điều mỹ lệ như thế.

Chúng dường như gần ngay trước mắt, nhưng lại xa đến mức không thể chạm vào.Còn chưa kịp nhìn kỹ thêm lần nữa, bầu trời trước mắt anh đã bị mái hiên nặng nề che lấp.

Đó là một căn phòng âm u, giữa phòng là một chiếc bàn đá vấy đầy máu tươi.Trên bàn đá, một người trẻ tuổi mặt đầy sẹo đang nằm bất động như một cái xác.“Người đến rồi.”

Người đàn ông áp giải Tịch Nhân Kiệt nói.“Chậc…

Thằng nhóc này còn chưa tra xong mà lại tới thêm một đứa nữa?”

Một thân ảnh cạnh bàn đá lên tiếng.“ Giản Trường Sinh này vẫn chưa nát hồn sao?”

“Chưa, đã đến lần tra khảo thứ tư rồi…

Cứng đầu thật đấy, tôi chưa từng thấy ai lì như vậy.”

Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đang vội, hay là để xử lý đứa mới trước?”

Người kia liếc nhìn Giản Trường Sinh rồi cau mày phất tay: “Kệ, thằng này cứ để từ từ tra sau.

Lôi thằng mới kia nhốt vào địa lao trước…

Tra tươi cho đỡ nhàm.”

Tịch Nhân Kiệt nhìn về phía bàn đá, nơi những giọt máu đỏ tươi tung tóe, như hòa vào bầu trời đầy sắc màu lúc nãy…

Đó mới là bầu trời thuộc về anh.Anh chậm rãi nhắm mắt lại.…“Lạnh quá…”

Ông chủ Hứa khoanh tay run rẩy, thều thào hai chữ, hơi thở vừa thoát ra đã kết thành băng.“Chết tiệt, càng đi về phía trước lại càng lạnh.”

“Không được…

Tôi không đi nổi nữa rồi, còn bao lâu nữa mới đến?”

“Chúng ta chắc mới đi được nửa đường?”

“Tôi nghỉ một chút…

Mọi người đi trước đi.”

“Không được!

Trong nhiệt độ này mà dừng lại nghỉ là không thể đứng dậy được nữa đâu!”

“Tôi thực sự không đi nổi nữa rồi…

Mọi người đi trước đi, tôi nghỉ một lát thôi… chỉ một lát thôi…”…Càng lúc càng nhiều người ngồi sụp xuống bên đường ray, toàn thân đóng đầy băng giá, nhìn từ xa chẳng khác gì những cái xác phủ tuyết trắng.

Phần lớn đều là người già.

Dù phía trước có người dừng lại định kéo họ đi tiếp, họ cũng chỉ khoát tay, lắc đầu từ chối.“Cha ơi…

Con mệt quá…”

“Lại đây, ta bế con.”

Ông chủ Hứa đau lòng cõng con trai lên lưng, nhưng vừa bước một bước đã loạng choạng suýt ngã.

Vợ ông vội đỡ lấy, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Không sao…

Anh còn đi được.”

Ông liếm đôi môi khô khốc, chỉ liếm được vài vụn băng, “nhưng trời hôm nay lạnh thật đấy…

Anh chưa từng nghe nói quanh thành Cực Quang lại lạnh đến mức này…”

“Đúng vậy, cảm giác như cả người sắp bị đông cứng rồi.”

“Hơn nữa, tại sao tôi có cảm giác… người phía trước càng lúc càng ít?”

Ông chú Hứa dụi dụi mắt, phát hiện gia đình chú Lý vốn đang đi phía trước giờ đã biến mất, đường ray phủ băng bóng loáng như gương cứ kéo dài mãi, rồi dần dần biến mất vào sương mù, mà hai bên đường lại hoàn toàn không thấy bóng dáng một ai.Phát hiện này khiến da đầu ông chủ Hứa tê rần, ông cứ tưởng mình đi chậm, liền bế đứa bé chạy nhanh thêm vài bước về phía trước, thì bất chợt trời đất quay cuồng, cảnh vật trước mắt hoàn toàn thay đổi.Bầu trời trắng xám, phía trước đã chẳng còn bóng dáng đường ray.

Dưới chân ông là một lớp băng phẳng mịn như gương, mỗi bước đi lại tạo ra từng vòng gợn sóng, cứ như đang bước trên mặt biển.Kỳ lạ hơn nữa là, qua cái bóng in trên mặt băng, ông lại có thể thấy được vợ mình ở phía sau.

Khi bà ấy bước vào lớp băng, giống như giẫm hụt vào khoảng cách giữa hai thế giới, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay phía sau ông, hoang mang nhìn quanh.“Nơi này… là đâu vậy?”

Người phụ nữ ngơ ngác lên tiếng.Ông chủ Hứa ôm chặt đứa bé, nhìn thấy xa xa là những cư dân Khu 3 lại xuất hiện, dường như chợt hiểu ra điều gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi:“Thế giới Xám?

Sao có thể được chứ??”

Chưa kịp nói dứt câu, hàng loạt tiếng la hét hoảng loạn đã vang lên từ phía trước.

Những cư dân vốn đi đầu giờ như điên cuồng quay đầu chạy ngược về phía này!Sau lưng họ, lớp băng giống như mặt biển cuộn lên dữ dội, hàng chục gợn sóng lan rộng ra xung quanh.

Từng sinh vật kỳ lạ phủ đầy phù văn đang bò ra từ đáy biển, với tốc độ khủng khiếp lao thẳng về phía họ.Một trong số đó nhảy vọt lên khỏi mặt băng như cá vượt Long Môn, rồi cắm thẳng vào người một phụ nữ đang chạy cuối đoàn.Ngay giây tiếp theo, một luồng lửa nóng bỏng bắn ra dữ dội, quả cầu lửa cao hơn hai mét trong nháy mắt đã nuốt chửng người phụ nữ đó.

Tiếng gào thét thảm thiết và tuyệt vọng vang lên như một tín hiệu khủng khiếp, lập tức lan khắp đám đông.
 
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 152: Đoàn tàu vượt giới


Tất cả mọi người đều hoảng loạn tột độ.

Họ không biết vì sao mình lại xuất hiện ở nơi quái quỷ này, cũng không rõ những sinh vật kia rốt cuộc là thứ gì, chỉ biết liều mạng cắm đầu chạy ngược lại.

Thế nhưng, những sinh vật phủ đầy phù văn kia vẫn không ngừng lao tới, từng quả cầu lửa nóng rực bùng lên, liên tục thiêu đốt thân thể con người.“...Làm sao chúng ta lại vào được thế giới Xám?!

Rõ ràng chỉ là đang đi dọc theo đường ray mà thôi…”

“Đường ray đâu?

Sao lại biến mất?

Chúng ta phải làm sao để quay về?”

“Nóng quá…

Nóng quá!”

“Chúng ta vất vả lắm mới trốn khỏi Khu 3…

Còn chưa tới được thành Cực Quang, đã phải chết ở đây sao?!”

“…”

Khát vọng được sống chiếm trọn tâm trí mọi người, nhưng tốc độ của họ hoàn toàn không thể so được với lũ sinh vật nhỏ bé ấy.

Những thứ đó có thể bất ngờ nhảy ra từ dưới lớp băng bất cứ lúc nào, gần như không thể tránh né.Từng người, từng người một bị thiêu rụi thành hỏa cầu, không lập tức chết đi, mà giãy dụa trong ngọn lửa, gào thét trong đau đớn rồi hóa thành tro bụi.

Sự sợ hãi lan nhanh như dịch bệnh, khiến đám đông phát cuồng.Ông chủ Hứa ôm đứa bé đang khóc nức nở, loạng choạng chạy về phía sau.

Ánh lửa không ngừng hắt lên gương mặt ông, trong mắt cũng không giấu được vẻ tuyệt vọng.“Cha ơi, chúng ta… sắp chết rồi sao?”

“Không đâu… cha sẽ không để con chết!”

Ông chủ Hứa nghiến răng, dốc cạn chút sức lực cuối cùng.

Một sinh vật phù văn màu đen bất ngờ nhảy ra từ cái bóng dưới lớp băng bên cạnh, gần như sượt qua người ông mà bay lên.

Ông kinh hãi hét lên một tiếng, ôm lấy đứa bé, quả cầu lửa sau lưng liền nổ tung, hất cả người ông bay đi.Quần áo trên người ông bị đốt sạch, da thịt sau lưng cũng bị cháy đen.

Ông hét lên đau đớn, cố gắng gượng dậy, tiếp tục lao về phía trước.Trước mắt ông chỉ là một bầu trời xám xịt vô tận, băng nguyên hoang vu trải dài, không thấy một nơi nào để trú ẩn, cũng chẳng có đường nào để thoát thân.

Từng vòng gợn sóng từ cái bóng dưới lớp băng khuếch tán ra, như thể chặn hết đường lui của bọn họ.Trong mắt ông chủ Hứa hiện lên vẻ tuyệt vọng sâu sắc.Nhưng đúng lúc ấy, một chùm ánh sáng chói lòa từ dưới lớp băng đột ngột bừng lên, như một mặt trời đang dần tới gần.

Một đoàn tàu cao tốc phá vỡ điểm giao thoa giữa hiện thực và thế giới Xám, bất ngờ xuất hiện ngay trên vùng băng nguyên này!Ầm!!Hơi nước bùng phát, phá vỡ sự tĩnh lặng của băng nguyên.

Thân tàu khổng lồ rít lên chói tai, những bánh xe nặng nề nghiền nát ba sinh vật phù văn vừa trồi lên.

Dưới gầm toa tàu bốc lên ngọn lửa rực cháy, để lại một vệt dài hỏa diễm trên mặt băng.Đoàn tàu bất ngờ xuất hiện, chắn ngang giữa đám dân chạy trốn và lũ sinh vật hung tợn, như một đường ranh giới đen kịt giữa sự sống và cái chết.

Tiếng phanh gào rít vang vọng khắp băng nguyên, những tia lửa chói mắt bắn ra từ lớp băng vỡ vụn.Tất cả cư dân đều chết lặng, ngơ ngác nhìn về phía đoàn tàu ấy.

Trên đầu toa xe, có một bóng người đứng sừng sững giữa làn hơi nước đang bốc lên, chiếc áo khoác tung bay, đang liên tục siết cò bắn về phía những sinh vật đang lao đến.Trần Linh?!Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, mọi người như bị hóa đá, ngơ ngác như đang mộng du.

Rõ ràng mới nãy còn thấy Trần Linh lái đầu tàu rời đi, sao chỉ trong chớp mắt cậu lại lái cả một đoàn tàu hoàn chỉnh quay lại?!Két!!Một cú va vừa rồi trực tiếp khiến mấy sinh vật phù văn tụ lại tan rã, hóa thành hư vô.

Khi đoàn tàu chậm rãi giảm tốc, bóng người kia bình tĩnh lên tiếng:“Còn đứng đó làm gì, lên tàu đi.”

Từ cửa khoang, một bé gái chừng năm, sáu tuổi thò đầu ra, liên tục vẫy tay gọi đám người.

Lúc này, mọi người mới như bừng tỉnh, tranh nhau chen lấn chui vào toa xe.

Trần Linh đứng trên đầu tàu, ánh mắt rơi xuống đám sinh vật nhảy nhót không ngừng trên những chiếc bóng dưới lớp băng.

Đôi mắt cậu hơi nheo lại…Khoảnh khắc sau, cậu nhẹ nhàng nhảy khỏi đầu tàu, trực tiếp lao về phía một sinh vật gần nhất.Phát hiện ra Trần Linh tiếp cận, đám sinh vật phù văn xung quanh lập tức vây lại.

Chúng không ngừng nhảy qua lại giữa lớp băng và những chiếc bóng, giống như đàn cá đang cuồn cuộn bơi trên mặt biển.Lần này, Trần Linh không sử dụng tòa Thẩm Phán, mà hoàn toàn dựa vào tốc độ của bản thân.

Cậu như tia chớp, tóm lấy một sinh vật đang lao đến.

Khi đã giữ chặt nó trong tay, Trần Linh mới nhìn rõ hình dạng.Đó là một sinh vật trông như lươn thu nhỏ, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, dày chừng một ngón tay, toàn thân bao phủ bởi những hoa văn phù chú màu đen kỳ dị.

Nhìn kỹ thì gần như giống hệt những mảng tảo biển cậu từng thấy ở Đống Hải.“Lại là phù văn sao?”

Trần Linh vô thức nhíu mày.

“Đám lươn này… với cái Tai ương ở Đống Hải… có cùng nguồn gốc?”

Cậu nắm chặt sinh vật kia trong một tay, tay còn lại rút súng, xả đạn vào mấy con lươn khác đang lao tới.

Dưới sự tăng cường của Bí Đồng, kỹ thuật bắn của Trần Linh trở nên cực kỳ chính xác.

Chỉ vài phát đã bắn tan toàn bộ đám lươn đó.

Những quả cầu lửa bùng cháy chói lòa giữa không trung rồi nhanh chóng tan biến như pháo hoa.“Chỉ cần bị tấn công là tự nổ…

Còn chưa đạt đến cấp độ một?”

Trần Linh nhanh chóng kiểm tra đặc tính của sinh vật này.

Cậu vẫn giữ lại một con “vật thí nghiệm” trong tay, đang định quay lại tàu thì khóe mắt bất chợt liếc thấy dưới lớp băng liền dừng bước.Cậu đứng giữa băng nguyên, từ từ ngồi xổm xuống.

Trên mặt băng, từng vòng gợn sóng lăn tăn lan ra như sóng nước.

Còn bên dưới lớp băng, sâu trong những chiếc bóng, một lượng lớn bóng đen đang ùn ùn lao về cùng một hướng, giống như một đàn cá đang di chuyển trong lòng biển sâu.Những bóng đen đó đều là từ vô số sinh vật lươn phù văn cấu thành.

Trần Linh nhìn theo hướng chúng đang tiến tới, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.“Thành Cực Quang…

Đám này có mục tiêu cụ thể?”

Trước giờ, Trần Linh vẫn cho rằng Tai ương chỉ là những "dã thú" sinh trưởng trong thế giới Xám, tính chất và hành vi không rõ ràng, không tuân theo bất kỳ quy luật nào.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu buộc phải thay đổi suy nghĩ…

Đàn sinh vật này lao thẳng về phía thành Cực Quang, đó là bản năng quần cư, hay có thứ gì đang điều khiển, dẫn dắt chúng?Trần Linh không còn thời gian suy nghĩ thêm, vì một đám lươn dường như đã phát hiện điều bất thường nơi đây, bắt đầu tách khỏi đàn lao về phía cậu.

Cậu lập tức quay lại tàu, nói với Triệu Ất trong buồng điều khiển:“Đi mau.”

“Hướng nào?”

“Thấy cái bóng đường ray bên dưới lớp băng không?

Đó chính là điểm giao thoa, đi về hướng đó.”

Đoàn tàu vốn vẫn chưa dừng hẳn, chỉ giảm tốc để cư dân lên tàu.

Giờ theo lệnh Trần Linh, hơi nước lại rít lên, tốc độ nhanh chóng tăng vọt, lao về hướng bóng tối mà Trần Linh chỉ.Khi cái bóng đầu tàu xuất hiện trên bề mặt băng nguyên, điểm giao thoa giữa hai thế giới lại một lần nữa hợp nhất.

Đoàn tàu mạnh mẽ xuyên qua thế giới Xám, quay trở lại hiện thực.

Mọi người chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, bầu trời xám xịt lập tức được thay thế bằng ánh nắng vàng ấm áp, còn đường ray quen thuộc trên mảnh đất hoang vu lại một lần nữa hiện ra trước mắt.“Ngoại trừ thành Cực Quang, các điểm giao thoa khác với thế giới Xám đang ngày càng nghiêm trọng…

Với đà này, chẳng mấy chốc hai thế giới sẽ hoàn toàn hợp nhất.”

Trần Linh nhìn về mặt băng phía sau tàu, nơi giờ đây trông có vẻ yên ổn như chưa từng xảy ra chuyện gì, lẩm bẩm một mình.
 
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 153: Tản tuyệt vọng


“Ý cậu là gì?”

Triệu Ất không hiểu, hỏi lại.“Mười mấy tiếng trước, các điểm giao thoa thế giới Xám đều chỉ rộng vài mét, hơn nữa khá rõ ràng…

Nhưng giờ thì gần như chỗ nào cũng có.”

Trần Linh chỉ vào phiến băng nguyên lúc nãy.

“Còn nhớ ở cảng Lẫm Đông chúng ta từng gặp đám tảo biển chứ?”

“Nhớ.”

“Chúng chui ra từ đâu?”

“…

Từ trong vũng nước bóng tối?”

“Không sai.”

Trần Linh chậm rãi nói, “Dù chưa rõ nguyên do, nhưng dường như bất kỳ thứ gì có thể phản chiếu bóng đều có thể kết nối với thế giới Xám…

Nói cách khác, hai thế giới đã bắt đầu liên thông qua bóng tối.”

“Vừa rồi những cư dân kia cũng vì đi lên mặt băng, rồi thông qua bóng mà rơi vào thế giới Xám.

Chúng ta cũng bị kéo vào một cách vô tình…

Với tình hình như vậy, tần suất chúng ta bước vào thế giới Xám chỉ có thể càng ngày càng nhiều, cho đến khi…”

“Cho đến khi hai thế giới hoàn toàn hòa làm một?”

Triệu Ất nghe ra được ý trong lời của Trần Linh.Trần Linh gật đầu.“Chúng ta phải nhanh chóng đến Thành Cực Quang, chỉ có nơi đó mới an toàn.”

“Yên tâm, có con tàu này, cùng lắm nửa tiếng nữa là đến nơi!”

Triệu Ất điều khiển tàu thuần thục, đầy tự tin nói.Trần Linh quay lại toa sau.

Toa xe vốn trống trải giờ đã có hơn bốn mươi người.

Trong đó vài người nằm trên sàn, da bị bỏng diện rộng, không ngừng rên rỉ.

Những người khác tuy không bị thương bởi đám “con lươn” kia, nhưng tình trạng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, đi bộ lâu giữa băng tuyết khiến họ bị cóng, kiệt sức, vừa mới thoát chết, mặt ai nấy đều trắng bệch như tờ giấy, co ro ngồi trên sàn, trông chẳng bao lâu nữa sẽ lả đi.Khi thấy Trần Linh bước tới, trong ánh mắt u ám của họ đều ánh lên một tia hy vọng.

Ông chủ Hứa ôm đứa bé đang ngủ dậy, run rẩy đứng dậy khỏi mặt đất, rồi bất ngờ quỳ rạp xuống trước mặt Trần Linh.“Cảm ơn trưởng quan Trần đã cứu mạng…

Ân đức này, tôi, Hứa Sùng Quốc, suốt đời ghi nhớ!”

Dù đây đã là lần thứ hai Trần Linh cứu cả nhà ông, Hứa Sùng Quốc vẫn không biết phải nói gì, chỉ có thể liên tục dập đầu.Những người khác thấy vậy cũng lần lượt quỳ xuống.

Không có Trần Linh, họ có lẽ đã chết trong thế giới Xám, hoặc là bỏ xác trên đường tới Thành Cực Quang.

Trần Linh không chỉ giải nguy cho họ, mà còn mang đến một cơ hội sống sót giữa vùng băng giá khắc nghiệt này.Trong mắt họ, Trần Linh rõ ràng đã lái con tàu rời đi từ trước.

Nhưng rồi cậu lại quay lại với một đoàn tàu hoàn toàn mới, chỉ để cứu họ, thậm chí chấp nhận từ bỏ cơ hội nhanh chóng vào Thành Cực Quang để đưa họ cùng đi…

Nghĩa khí và lòng nhân từ ấy, đem so với bọn quan chấp pháp từng ngang nhiên tàn sát ở nhà ga, chẳng khác nào thiên sứ.Gió tuyết gào thét bên ngoài thân tàu.

Trần Linh đảo mắt nhìn những người đang quỳ trong toa, vuốt cằm như đang suy tính điều gì.“Chưa đủ người…”

“Ngài nói gì cơ?”

Hứa Sùng Quốc, đang quỳ phía trước, ngẩn ra hỏi.“Không có gì.”

Trần Linh lắc đầu, chậm rãi hỏi, “Mọi người như thế này… là định đi đâu?”

Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều mờ mịt.

Bọn họ nghĩ rõ ràng rồi còn gì?

Chính cậu cũng đang định đến Thành Cực Quang mà?“Trưởng quan Trần, chúng tôi định đến Thành Cực Quang.”

Hứa Sùng Quốc đáp.“Đi để làm gì?”

“Để tìm nơi trú ẩn.

Bây giờ bảy khu đều đã sụp đổ, chỉ còn Thành Cực Quang là có thể bảo vệ được mạng sống của chúng tôi…”

Trần Linh khẽ cười, “Thế mấy người có biết, ai là kẻ đã từ bỏ bảy khu không?”

Mọi người sững lại, một lúc sau mới dè dặt trả lời: “Là…

Thành Cực Quang?”

“Biết rõ Thành Cực Quang đã bỏ rơi bảy khu, bỏ mặc hàng chục vạn thường dân sống trong đó, mà vẫn muốn đến đó, hy vọng nó sẽ che chở cho mình?”

Giọng Trần Linh bình thản, không chút cảm xúc, nhưng lại như tiếng sấm dội xuống lòng người.

“Mấy người tự nghĩ xem, chuyện đó có khả năng không?”

Câu hỏi vừa dứt, tất cả lập tức rơi vào im lặng.

Ai cũng nhận ra vấn đề đó, nhưng không ai muốn đối mặt.

Thế nhưng… ngoài Thành Cực Quang, họ còn có thể đi đâu?

Đó là hy vọng cuối cùng rồi.“Lỡ như… lỡ như vẫn còn cơ hội thì sao?”

Hứa Sùng Quốc khàn giọng nói, “Trưởng quan Trần, hiện giờ toàn bộ khu vực chỉ còn Thành Cực Quang là an toàn…

Chúng tôi chỉ có thể đến đó, mới có được một tia sống sót.”

“Vô ích.”

Trần Linh chậm rãi đáp, “Thành Cực Quang… sẽ không chấp nhận mọi người.”

Giọng nói thản nhiên của Trần Linh đã hoàn toàn nghiền nát hy vọng cuối cùng của những người trong toa.

Họ trân trối nhìn cậu, trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng và ngơ ngác.“Tại sao chứ?!”

“Các người đến Thành Cực Quang, có thể mang đến thứ gì?

Là một đám tị nạn trống rỗng?

Là mối nguy từ bên ngoài tường thành?

Hay là mầm mống gây rối tiềm ẩn?

Nó đã bỏ mặc mấy chục vạn sinh mạng, các người thử nói xem, vì sao nó phải quan tâm đến mấy chục người như các người?”

Gió lạnh bên ngoài vang lên như tiếng khóc nghẹn.

Trần Linh lặng lẽ nhìn những đôi mắt trống rỗng đã mất đi ánh sáng và niềm tin.

Họ giống như những pho tượng quỳ rạp nơi đó, hơi thở tuyệt vọng bao trùm khắp toa tàu.Trần Linh nói không sai, những người này chẳng thể đem đến bất cứ giá trị nào cho Thành Cực Quang, ngược lại sẽ khiến cư dân trong đó cảm thấy bị đe dọa.

Hơn nữa, Thành Cực Quang chính là nơi đã hạ lệnh từ bỏ bảy khu.

Nếu trong số những người này có ai ghi hận trong lòng, rồi sau này gây loạn thì sao?Sau khoảng lặng ngắn ngủi, giọng nói hờ hững của Trần Linh lại vang lên:“Con tàu này sẽ chở các người đến chân Thành Cực Quang, nhưng chuyện đó chỉ giúp kéo dài thêm chút mạng sống…

Sau đó sống chết ra sao, không còn liên quan đến tôi.”

Dứt lời, Trần Linh quay người bước vào phòng điều khiển.

Trong toa xe vắng lặng, chỉ còn lại những khuôn mặt đầy tuyệt vọng và hoang mang…“Trần Linh, tại sao cậu phải dọa họ như vậy?”

Vừa bước vào phòng điều khiển, Trần Linh liền nghe thấy Triệu Ất hỏi với vẻ khó hiểu.“Tôi chỉ nói ra sự thật.”

“Nhưng cậu rõ ràng có thể không nói…

Họ đã khổ lắm rồi, sao còn phải tước đoạt cả tia hy vọng cuối cùng của họ?”

Trần Linh bước tới bên cánh cửa mở rộng, nhìn phong tuyết và mặt đất cuốn về phía sau, bình thản đáp:“Họ càng tuyệt vọng, khi nhìn thấy một tia hy vọng, thì càng dễ liều mạng.”

“…

Ý cậu là gì?”

“Tôi tự có tính toán của mình.”

Trần Linh quay đầu, liếc nhìn toa tàu trầm mặc sau lưng, chậm rãi nói: “Đã cứu họ lên tàu rồi… thì ít nhất đến thời khắc quan trọng, phải để họ phát huy chút tác dụng chứ.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back