- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 540,251
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 144: Thả tôi...... Trở về
Chương 144: Thả tôi...... Trở về
Thân phận của Trần Linh đã bị bại lộ, muốn đi theo con đường thông thường để tiến vào thành Cực Quang lúc này đã không còn khả năng.Tất nhiên, chỉ dựa vào kỹ năng Vô Tướng, việc lẻn vào thành đối với Trần Linh vẫn không phải chuyện khó.
Ví dụ như giết Tịch Nhân Kiệt rồi thay thế thân phận anh để vào thành, hoặc tùy tiện chọn một người chấp pháp trong danh sách rồi giả mạo đều có thể "thần không biết, quỷ không hay" mà tiến vào.Nhưng Trần Linh không hề mong muốn làm vậy.Cậu muốn, trước mặt ít nhất cả trăm người chứng kiến, thực hiện một màn rút lui đầy rung động lòng người.Để tấn thăng lên cấp ba, cậu buộc phải hoàn thành màn trình diễn này, mà sân khấu tốt nhất hiện giờ chính là thành Cực Quang.Ngay khi Trần Linh dứt lời, một dòng chữ hiện ra trên nền tuyết:《Kỳ vọng khán giả +5》Tịch Nhân Kiệt kinh ngạc nhìn cậu, trong lòng không khỏi nghi ngờ Trần Linh có phải điên rồi không: biết rõ thành Cực Quang đang muốn giết mình, vậy mà còn dám tự đi nộp mạng?Tuy nhiên, anh cũng không khuyên can.
Dù sao thì hai bên lập trường khác biệt, hơn nữa người của hội Hoàng Hôn xưa nay vốn toàn lũ điên.
Làm mấy chuyện mà người bình thường không thể nào nghĩ nổi, cũng chẳng có gì lạ...Tịch Nhân Kiệt liếc nhìn Trần Linh một cái, rồi tập tễnh rời đi dọc theo đường ray, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất trong màn sương mù."…Đi thôi."
Trần Linh chậm rãi cất tiếng."
Đi đâu?"
Triệu Ất đứng cạnh Trần Linh, ngơ ngác hỏi."
Lên xe."
Triệu Ất nhìn chiếc đoàn tàu bị chém gần như làm đôi, khó hiểu mở miệng: "Cái xe nát bươm thế này… còn chạy nổi sao?"
"Chỉ bị chém đứt ở giữa toa thôi, đầu máy vẫn còn nguyên.
Chạy một đoạn ngắn thì không vấn đề."
Trần Linh vừa nói vừa đi về phía đầu máy, ánh mắt quét qua buồng lái, bắt đầu nghiên cứu cách khởi động.Triệu Ất đang định theo sau, thì nghe từ toa xe bị gãy vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.Hắn nhíu mày, nhìn về phía đó xuyên qua cửa sổ mờ mịt, không thấy bất kỳ bóng người nào.Người chấp pháp đều chết hết rồi mà… chẳng lẽ là chuột?Trong lòng Triệu Ất dâng lên một tia nghi ngờ.
Do dự một chút, hắn vẫn quyết định tiến tới kiểm tra.Triệu Ất thận trọng men theo toa xe sập gãy, tay cầm chặt chuôi đoản đao, cảnh giác dò xét từng ngóc ngách…
Khi đi tới tận cuối toa, trong tầm mắt của hắn hiện ra một bóng người nhỏ bé đang co rút ở góc tối."
Ai đó?!"
Triệu Ất theo phản xạ lùi nửa bước, giơ đoản đao nhắm thẳng vào bóng người.
Khi nhìn rõ đó là một bé gái khoảng năm, sáu tuổi, hắn sững lại.Cô bé run rẩy co rúm người, hai tay ôm đầu, không dám ngẩng mặt nhìn Triệu Ất, như thể muốn chui vào tận kẽ hở của toa tàu để trốn đi."
Là… bé gái?"
Triệu Ất ngơ ngác lẩm bẩm.
"Sao lại ở đây được?"
"Có lẽ lúc đoàn tàu xuất phát, lén trốn lên."
Một giọng nói vang lên từ sau lưng, khiến Triệu Ất giật mình suýt nhảy dựng.
Hắn quay lại thì thấy Trần Linh không biết từ lúc nào đã đứng phía sau, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô bé co ro trong góc."
Không phải cậu đang ở đầu máy à?"
"Cậu nghe thấy tiếng động, tôi đương nhiên cũng nghe được."
"..."
Triệu Ất nghe giọng Trần Linh lộ rõ vẻ mỉa mai, tức đến nghiến răng, nhưng muốn cãi cũng cãi không nổi, đành hậm hực hừ một tiếng."
Đem cô bé theo đi, tôi cần càng nhiều người xem."
"Cần… cái gì?"
Triệu Ất không hiểu hỏi lại.Trần Linh lắc đầu, không trả lời thêm, chỉ quay người đi về đầu máy.Triệu Ất thấy vậy, đành phải thu đoản đao lại, cúi xuống nhẹ giọng dỗ dành cô bé:"Đi theo anh nhé, bọn anh không phải người xấu đâu.
Bọn anh sẽ dẫn em đến thành Cực Quang."
Cô bé run rẩy hé mắt, thấy Triệu Ất chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, nỗi sợ trong mắt mới vơi bớt đôi chút…Hình bóng này, rất giống người anh trai ở nhà bên cạnh mà cô bé quen thuộc.“Em… em bị tê chân rồi.”
Cô bé cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve.Thấy vậy, Triệu Ất dứt khoát cõng cô bé lên lưng, cẩn thận băng qua toa tàu vỡ nát, đi về phía đầu tàu.Cơ thể cô bé rất nhẹ, dù đang bị thương, Triệu Ất cũng dễ dàng cõng cô lên.
Khi cả hai vừa bước vào phòng điều khiển đầu tàu, Trần Linh tiện tay vung một cái, thay thế cây gậy gỗ vào đúng vị trí điều khiển, sau đó dùng lực kéo mạnh.Ầm!Nồi hơi lập tức cháy đỏ rực, hơi nước rít lên vang vọng một lần nữa.Trần Linh đã sớm cắt rời phần nối giữa đầu tàu và các toa phía sau, khi cần điều khiển bắt đầu truyền động, đầu tàu liền chạy thẳng về phía trước theo đường ray.Triệu Ất đặt cô bé ngồi xuống ghế trong phòng điều khiển, bản thân thì đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Đường ray kéo dài mãi vào làn sương mù dày đặc, trong gió tuyết mịt mờ, không rõ sẽ dẫn tới đâu.“Trần Linh, cứ đi thế này… thật sự có thể đến được thành Cực Quang sao?”
Triệu Ất cảm thấy bất an.“Ai nói chúng ta định đến thành Cực Quang?”
Trần Linh đáp.“Hả?”
Triệu Ất sững người.“Trạm cuối của đoàn tàu này là một điểm dừng tạm thời bên ngoài thành Cực Quang...
Không có giấy tờ thông hành, dù đến đó chúng ta cũng không vào được cổng thành.”
Trần Linh chậm rãi nói.
“Thứ tôi cần… là một phương tiện có thể đưa tôi trực tiếp vào trong thành Cực Quang.”
“Trực tiếp vào trong thành?”
Triệu Ất gãi đầu, “Ý cậu là sao?
Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?”
Trần Linh trầm mặc một lúc, chậm rãi thốt ra ba chữ:“Cảng Lẫm Đông.”...Thành Cực Quang.Quảng trường Bạch Cáp.Nắng xuân ấm áp chiếu lên thảm cỏ, như phủ lên một lớp ánh vàng nhàn nhạt.
Những viên đá trắng ngọc trải quanh đài phun nước lớn, hơi sương lững lờ bay lên, lấp lánh tạo thành từng dải cầu vồng nhỏ.Ngay trước đài phun, một người khoác áo choàng đen đang ngồi lặng trên băng ghế gỗ, bất động như một pho tượng.Vài đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi chơi đùa trên thảm cỏ gần đó, khi chạy ngang qua liền tò mò dừng lại.
Thấy người kia ngồi bất động từ nãy đến giờ, chúng thì thầm với nhau một lúc rồi tò mò chạy tới.“Chú quan chấp pháp ơi, chú không thấy mệt sao?”
“Đúng đó, chú ngồi ở đây từ sáng rồi… lại chơi với tụi con đi!”
“Chú nhìn thấy cái diều màu tím bay cao nhất kia không?
Ba con mua cho con đó, đẹp không?”
“Chú ấy giống y như tượng luôn á, chẳng nhúc nhích tí nào!”
Mấy đứa nhỏ xúm lại quanh người đàn ông, vừa cười vừa thử đẩy nhẹ vài cái.
Thấy người đó hoàn toàn không phản ứng, chúng càng thích thú, móc trong túi ra mấy cây bút màu đủ sắc, định vẽ lên mặt anh ta.Đúng lúc ấy, một ông lão cũng mặc áo choàng đen bước tới, tay cầm hai ly cà phê nóng.
Ông nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa trẻ, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười hiền hậu:“Các cháu à, chú kia đang mệt, để chú ấy nghỉ một lát nhé.”
Nghe vậy, dù còn thắc mắc, lũ trẻ vẫn cười cười rồi giải tán, chạy về lại thảm cỏ.Ông lão ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng lên tiếng:“Thế nào?
Suy nghĩ thông suốt chưa?”
Người bên cạnh ông vẫn cúi gằm đầu, tay đặt trên đầu gối, bất động như bị đóng đinh vào ghế.
Vô số bóng đen phủ lên người anh, tựa như bị cầm tù trong vành móng ngựa của Tòa Thẩm Phán.
Đôi mắt anh lúc này đã đỏ ngầu, tơ máu giăng đầy.Hàn Mông khàn giọng, khó nhọc mở miệng, giọng nói vang lên như tiếng gầm nén chặt:“Thả tôi… trở về!!”