Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,831
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMVZ8ZWxLdlD8dh9zZ1gf0Innf0nEbEXTcKVSIC4RzCwkQCx1iOlmcRt_RqDmhGtfieZaziQg1L8Z3JhKBhWklyyGzjjts8V1ZMhdkX05e7g9Mgft0D2HrhFpIVoCsH2LqZOlxuPD7GrL5p9nGjBFOD=w215-h322-s-no-gm

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Tác giả: Cỏ Khói Mờ Sông
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Hài Hước, Cổ Đại, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Cỏ Khói Mờ Sông

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Vô Tri, Đoản Văn, Hài Hước, Cung Đấu, Chữa Lành, Ngọt

Team dịch: Khô gà chấm mắm tôm

Giới thiệu

Ta bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành.

Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy.

Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, máu lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”.

Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao.​
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 1: Chương 1



Ta bị ép gả cho kẻ thù của cha, Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành.

Thật tình ta cũng chẳng thể ngờ, bởi lẽ cha ta hận Nhiếp chính vương đến tận xương tủy.

Hễ cứ ở nhà là người lại mắng nhiếc om sòm, ngày ngày rủa xả hắn: “Dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, m.á.u lạnh vô tình!”. Vừa nói lại vừa rơi hai hàng lệ trong, ngửa mặt lên trời than dài: “Tiên đế ơi, lão thần có tội với người!”.

Haizz, chẳng phải tại Nhiếp chính vương chinh chiến liên miên, dẫn đến quốc khố bây giờ trống rỗng, dân sinh đói khổ hay sao.

Chuyện này khiến cha ta - Thượng thư bộ Hộ - nóng ruột muốn điên, đêm không ngủ được, tóc rụng từng nắm. Mỗi tối ta bưng canh mè đen hà thủ ô đến thư phòng cho người, người lại mặt mày ủ dột hỏi: “Con à, tóc cha vẫn còn rậm rạp chứ?”. Ta không nỡ nhìn mái tóc ngày càng thưa thớt của người, chỉ đành nhàn nhạt đáp: “Cha đừng đùa nữa, uống nhanh bát canh này đi, không đủ vẫn còn”.

Thật ra cũng chẳng thể trách Nhiếp chính vương được, đánh trận mà, khó tránh khỏi hao tiền tốn của.

Vốn dĩ cha ta cũng khá là nghĩ thoáng. Nhưng về sau thì... tâm lý suy sụp hẳn.

Quốc khố ngày càng cạn kiệt, Nhiếp chính vương lại chẳng chịu buông tay, cứ khăng khăng đòi thu phục đất đai đã mất, thừa thắng truy kích.

Cha ta hết cách đành ngày ngày vào cung chạy ngược chạy xuôi, làm cho triều đình không được yên ổn. Lúc thì xin Thái hậu nương nương giảm bớt chi tiêu hậu cung, lúc lại đề nghị giảm bổng lộc quan lại, hôm nay nói cung nữ thị vệ hậu cung quá nhiều, mai lại thấy quan viên số lượng đông đúc.

Cha ta còn công khai trước triều đình đòi hiến hết gia sản để lấp vào quốc khố. Tiểu hoàng đế mười ba tuổi nhìn cha ta cảm động đến nước mắt giàn giụa, hết lời khen ngợi người trung chính hiền minh.

Cha ta cảm thấy được khích lệ, ngày càng hăng hái quấy nhiễu hơn.

“Cha hồ đồ quá!!! Cha tưởng nhà chúng ta chỉ có hai người chắc, nha hoàn thị vệ đầu bếp không cần ăn cơm hả? Cha hiến hết gia sản là ý gì hả??”

Ta nghe mà tức muốn sôi máu, cảm thấy vẫn là nên đem tranh chữ quý giá mà người cất giữ đi bán bớt mới được, dù sao nhà ta cũng chỉ còn mấy thứ đó đáng giá thôi.

Từ sau lần đó, các đại thần trong triều hễ thấy bóng dáng cha ta là bỏ chạy, tan triều ai nấy một mạch chạy cho nhanh, chẳng ai muốn chạm mặt người.

Nhưng bây giờ người lại càng thêm điên cuồng. Vừa tan triều là túm lấy một người nhất định lôi kéo người ta đi ăn nhậu, lúc về còn tiện tay “mượn” về chút đồ của người ta. Rồi hôm sau lên triều lại bẩm tấu với tiểu hoàng đế, hôm nay vị đại nhân XX lại “hiến tặng” cái này cái kia, thật là trời phù hộ vương triều Đại Hiển ta, vị đại nhân XX quả nhiên là hiền lương chi thần!

Tiểu hoàng đế cảm động đến rối tinh rối mù, khen ngợi vị đại thần kia một phen ra trò. Ta nghe cha kể lại, các đại thần đều “cảm động” đến rưng rưng nước mắt. Ta nghĩ thầm, cái đó có phải là “cảm động” đâu, chắc là… kinh sợ thì có?

Trong thời gian này, Thái hậu nương nương để làm gương, ngày ngày chỉ ăn cháo trắng, đến nỗi sức lực suy yếu còn bị ngất xỉu.

Tiền triều hậu cung nhất thời oán than dậy đất, hễ thấy cha ta là như thấy ôn dịch.

Cha ta cũng sầu não lắm chứ, nhưng còn cách nào khác, người vừa chửi mắng Nhiếp chính vương, vừa phải tìm cơ hội “mượn” đồ của các đại thần.

Có lần người đi đến ngõ Đồng Hoa còn không biết bị ai bịt đầu đánh cho mặt mày bầm dập. Người có sợ hay không ta không biết, nhưng ta thì cả tháng trời không dám bước chân ra khỏi cửa.

Sau này đến ngày Nhiếp chính vương thắng trận trở về, hoàng đế và thái hậu đích thân ra tận cửa thành nghênh đón.

Các đại thần nhìn nhau, ôm đầu khóc rống, nước mắt vui mừng hả hê chảy ra từ tận đáy lòng, gương mặt tái nhợt của Thái hậu cũng nở một nụ cười hiếm hoi.

Hôm đó ánh dương rực rỡ, Nhiếp chính vương khoác chiến giáp oai phong lẫm liệt ngồi trên lưng ngựa, gương mặt lạnh như băng sương dường như có chút ý cười nhàn nhạt.

Khoảnh khắc ấy trong đầu ta chỉ còn lại câu thơ: “Làm trai sao chẳng có Ngô câu, thu lại giang sơn năm chục châu..”

Nhìn kỹ lại, Nhiếp chính vương lại là mắt một mí, đôi mắt phượng hẹp dài càng làm tăng thêm vẻ yêu mị âm nhu, nhưng đường nét ngũ quan góc cạnh lại vừa hay trung hòa nét âm nhu ấy, trông vừa lạnh lùng ngạo nghễ lại vừa khí thế bức người.

Tên Nhiếp chính vương tàn bạo khát m.á.u kia vậy mà cũng mang một vẻ ngoài dễ nhìn, ta còn tưởng là dạ xoa La Sát hiện hình chứ.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 2: Chương 2



Tiểu hoàng đế vung bàn tay nhỏ xíu: “Ban thưởng hoàng kim…”

Cha ta vội vàng quỳ xuống ngắt lời: “Hoàng thượng…”

“Khụ khụ, Hoàng thúc lập công lớn cho Đại Hiển ta, đến nay vẫn chưa thành gia thất, trẫm thật sự thấy có lỗi! Nghe nói Vương Thái phó có con gái, tư dung tú lệ, cũng xứng đôi vừa lứa!” Tiểu hoàng đế chuyển hướng, không nhắc lại chuyện hoàng kim nữa, cha ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Thái phó đầu gối run lên, vội vàng quỳ xuống. Trong lòng thầm nghĩ, thằng nhãi ranh này thật là xấu bụng, Nhiếp chính vương dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, con gái ta sao mà chịu nổi, không được không được.

“Hoàng thượng, tiểu nữ ngu dốt như heo, lại còn đanh đá ương bướng, thực sự không xứng với Nhiếp chính vương chút nào, thần thấy con gái của Đại lý tự khanh cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chắc chắn sẽ hòa thuận với Nhiếp chính vương.” Vương Thái phó giả lả liếc mắt về phía Đại lý tự khanh.

Đại lý tự khanh vốn dĩ không ưa Vương Thái phó, cái lão Vương Thái phó này thật quá đáng, Đại lý tự khanh vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, Nhiếp chính vương quả thật là anh tài, chỉ là tiểu nữ thân thể yếu đuối, ngày ngày thuốc thang không rời miệng, thực sự là… tiểu nữ thực sự không sánh bằng con gái của Thái phó được!”

Tiểu hoàng đế cạn lời, quay đầu nhìn về phía Lễ bộ Thị lang: “Trẫm nghe mẫu hậu từng nhắc, con gái của Lễ bộ Thị lang, tú ngoại tuệ trung, tính tình thuần lương?”

Lễ bộ Thị lang nghẹn họng: “Bẩm Hoàng thượng, thần không dám giấu giếm”, Lễ bộ Thị lang nghiến răng: “Tiểu nữ đã định hôn ước rồi ạ.”

“Ồ, vậy sao? Định với nhà ai, sao trẫm chưa từng nghe ai nhắc đến?” Hoàng đế lộ vẻ nghi hoặc, Lễ bộ Thị lang mồ hôi lạnh toát ra.

Nhiếp chính vương chậm rãi lên tiếng: “Hoàng thượng, thần không có ý này, thần đời này chỉ mong Đại Hiển quốc vận hưng thịnh là đã mãn nguyện rồi.”

Hoàng đế thở dài một tiếng: “Hoàng thúc lập công lao to lớn cho Đại Hiển ta, chẳng lẽ không có một người nào xứng đôi hay sao? Trẫm thật sự hổ thẹn với Hoàng thúc.” Nói xong chỉ thở dài liên tục, không nói thêm gì nữa.

Cả triều đình rộng lớn chìm vào tĩnh lặng.

Công bộ Thượng thư tay cầm hốt bài, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Khởi bẩm Bệ hạ, thần cho rằng con gái của Hộ bộ Thượng thư Hứa đại nhân tính tình dịu dàng hiền hậu, đoan trang thận trọng, cùng Nhiếp chính vương thật sự là trời đất tác hợp.”

Vương Thái phó nghe vậy liền tiếp lời: “Đúng vậy Hoàng thượng, Hứa đại nhân từ khi mất phu nhân đến nay chưa từng tái hôn, thần nghe nói mọi việc trong phủ đều do ái nữ này quán xuyến, có thể thấy nữ tử này không tầm thường.”

Theo lời cha ta kể, người quỳ trên triều đình nghe các đại thần khen ta từ đầu đến chân một lượt, trong lòng còn có chút tự hào,thầm nghĩ Thanh Uyển nhà ta vốn dĩ là như vậy mà. Cha ta ngồi ườn trên ghế thái sư uống canh mè đen hà thủ ô, nước miếng văng tung tóe kể lại với ta.

“Rồi sao nữa?”

“Uyển Nhi à, Hoàng thượng nói ban con cho Nhiếp chính vương làm Vương phi.”

“Cha!!! Cái gì cơ chứ!”

Cha ta ngồi thẳng dậy, đặt chén canh mè đen hà thủ ô lên bàn, ngượng ngùng nhìn ta: “Uyển Nhi à, ăn lộc của vua, lo việc của vua, con đã hưởng thụ bao nhiêu năm phú quý vinh hoa, cũng nên vì Đại Hiển mà xuất một phần sức lực rồi.”

Ta tức đến phát khóc: “Cha ơi sao cha nhẫn tâm vậy, người ta làm cha ai cũng nghĩ cách bảo vệ con gái, cha thì hay rồi, cứ nhất định đẩy con vào cái chốn nguy hiểm kia.”

“Cha ngày ngày chỉ biết ở trong thư phòng tính tính toán toán cái đống sổ sách vớ vẩn kia của cha, cha xem xem trong nhà còn có thứ gì đáng giá không hả. Cha cứ ngồi lì trong đó, rồi thì mặc kệ hết tất cả, phủ Thượng thư nếu không có con quán xuyến thì sớm đã thành ma đói rồi. Trong khi cha mấy năm nay có lĩnh tí bổng lộc nào đâu, toàn bộ đều dốc hết vào quốc khố. Quốc khố thiếu chút tiền đó của cha chắc? Nhưng là nhà mình thiếu đó! Nếu không phải nhà mình còn chút ruộng đất cửa hàng, cả phủ đều phải nhịn đói hết rồi. Cha thấy cha có nực cười không, có ai đời Hộ bộ Thượng thư lại nghèo rớt mồng tơi như cha không hả? Cha làm như vậy thì có ai cảm kích cha đâu, chẳng phải là đều xem cha là kẻ ngốc hay sao, bọn họ không nỡ gả con gái, lại để con phải gả?”

Nước mắt không hiểu sao cứ thế trào ra: “Cha ơi, con chưa từng trách cha mà, con biết cha lòng dạ bao la, khắc kỷ phụng công, nhưng con cũng mới chỉ mười sáu tuổi thôi, con cũng muốn có trâm cài, muốn có váy lụa, nhưng mà xây dựng quan hệ, qua lại họ hàng, bút mực giấy nghiên thứ nào mà chẳng cần tiền hả cha? Nha hoàn, thị vệ, quản gia đầu bếp, tiền lương hàng tháng của họ là bao nhiêu cha có biết không hả?”

Cha vẻ mặt áy náy muốn xoa đầu ta, ta nghiêng đầu không nhìn cha: “Cha ơi, con chưa từng thấy vị tiểu thư khuê các nào lại khổ sở như con cả, cha nói con ăn lộc của vua, nhưng con mỗi ngày có được ăn gì ngoài cháo rau dưa muối, con nói con thích ăn thì cha liền cho là con thích thật sao? Ăn mặc tiêu dùng con có thể không để ý, nhưng chuyện đại sự cả đời này cha lại không hề nghĩ cho con chút nào. Cha ơi, tại sao người ta không muốn gả thì có thể không gả, mà con thì nhất định phải làm vật hy sinh? Cha ơi, sao cha không thể nghĩ cho con một chút chứ?”

Nước mắt nhòe cả hai mắt, ta chỉ nghe được một tiếng thở dài nặng trĩu: “Uyển Nhi à, là cha có lỗi với con."
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 3: Chương 3



Năm Gia Hòa thứ ba, Hành vương chinh phạt Tây Nhung, Nam Man, đại thắng trở về. Hoàng đế vô cùng vui mừng, lại cảm niệm Hành vương tuổi đã 25, khai cương thác thổ, vẫn chưa được thành thân. Hoàng đế mỗi khi nghĩ đến lại ăn không ngon ngủ không yên, bèn hạ chỉ tứ hôn con gái của Hộ bộ Thượng thư Hứa Thanh Uyển làm Hành vương phi, mệnh cho bộ Lễ chọn ngày lành tháng tốt để hoàn thành hôn lễ.

Ta đã hơn một tháng không đưa canh mè đen hà thủ ô cho cha, vậy mà ngày mai ta đã phải xuất giá rồi.

Ta tự thấy lời mình nói khi đó có phần nặng nề, cảm thấy rất mất mặt, không thể nào mở miệng xin lỗi cha được. Lúc đó ta thật sự là giận quá mất khôn, nghĩ lại thấy hối hận vô cùng.

Tháng này cha cũng bận rộn tối mắt tối mũi, mỗi lần về phủ đều rất muộn, ta cũng chẳng có cơ hội nào để xin lỗi người. Còn chưa kịp nói chuyện tử tế với nhau đã đến lúc ta phải đi lấy chồng rồi!

Tối nay ta tự tay nấu canh mè đen hà thủ ô, đến thư phòng chờ cha. Lúc cha về mặt mày rạng rỡ: “Uyển Nhi à, mau đến xem, cha mua cho con cái gì này.”

Hứa Bá cùng mấy thị vệ khiêng vào hai rương lớn, hai rương đầy ắp toàn là… váy áo, đủ mọi màu sắc kiểu dáng. Cha còn đưa cho ta một hộp nhỏ, bên trong toàn là trâm cài vòng ngọc. Ta ngơ ngác nhìn cha: “Cha nói xem, cha lấy tiền đâu ra mà mua nhiều thế này!!!”

Cha cũng ngẩn người ra, ấp úng, lắp bắp: “Tiền riêng của cha, tiền riêng đó.”

Ta suýt nữa thì bật khóc: “Cha, cha giỏi quá ha ha ha ha ha, cha cũng biết để dành tiền riêng rồi cơ đấy. Sau này cũng cứ như vậy, để dành chút đỉnh, đừng có suốt ngày chỉ biết làm việc, cha cũng phải giữ lại chút bổng lộc chứ.”

“Con đi lấy chồng, cả nhà này phải dựa vào cha đó, cha bình thường cũng phải cải thiện bữa ăn cho mọi người chút. Cha đừng có ngày ngày chỉ ăn cháo trắng với dưa muối nữa, cha thì được rồi, người trong phủ nha hoàn thị vệ còn đang tuổi thanh niên, đang tuổi ăn tuổi lớn cả, cũng may mấy năm nay đều là con quán xuyến.”

“Nhưng mà con để lại Giang ma ma giúp cha quản lý mấy việc này. Giang ma ma là nhũ mẫu của mẹ con, ở nhà chúng ta bao nhiêu năm rồi, chắc chắn trung thành, việc nhà cha cứ yên tâm giao cho ma ma ấy.”

“Biết là không cản được cha, nhưng cha cũng phải để ý đến thân thể mình đó, đừng có ngày đêm tính toán cái bàn tính kia nữa, cha xem cái bàn tính nhà mình bị cha sờ đến bóng cả lên rồi kìa. Còn nữa, mỗi ngày đừng quên uống canh mè đen hà thủ ô, nếu không cha sẽ trở thành người hói đầu trẻ nhất Đại Hiển ta đó, cha bây giờ mới có 36 tuổi, mà đã trông như ông già con rồi…”

Ta vừa mở miệng là đã luyên thuyên nói không ngừng, cha thì mắt đã đỏ hoe: “Uyển Nhi à, những năm nay con vất vả rồi, là cha không tốt. Tại Uyển Nhi quá giỏi giang, nên cha mới lười biếng, những năm nay luôn là cha có lỗi với con.”

Ta mím môi lắc đầu: “Cha là người cha tốt nhất trên đời, là vị thần tử tốt nhất, Uyển Nhi rất tự hào về cha.”

Cha xoa đầu ta như hồi còn bé: “Uyển Nhi đừng sợ, cha sẽ bảo vệ con.”

Ta vỗ vỗ vai cha: “Cha à, con lớn rồi, tự mình sẽ bảo vệ được bản thân, sẽ không để cha phải lo lắng nữa đâu. Cha đừng quên lời tiên đế dặn dò lúc lâm chung đó, vẫn là phải làm việc cho tốt vào.”

Cha cười, “Uyển Nhi không hổ là con gái của ta, quá tuyệt vời.”

Buổi tối ta mở hai rương quần áo kia ra, từng bộ từng bộ tỉ mỉ v**t v*, đẹp thật là đẹp.

Chỉ là, cha mua cho ta toàn là những bộ váy màu hồng phấn nhạt. Cha có lẽ không biết, ta bây giờ thích nhất là màu xanh ngọc, bởi vì nó như trúc như mộc, tràn đầy sinh cơ.

Nằm trên giường, nước mắt lại rơi ướt đẫm cả mặt, ta biết cha đã bán tranh chữ của người rồi.

Cha thật là ngốc quá đi, chẳng lẽ người cho rằng chuyện này có thể qua mắt được ta sao?
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 4: Chương 4 + 5



Ta tên là Hứa Thanh Uyển, ta bị ép gả cho Nhiếp chính vương, kẻ thù của cha.

Năm đó ta vừa tròn mười sáu tuổi, còn Nhiếp chính vương Triệu Tư Hành đã hai mươi lăm.

Năm Gia Hòa thứ ba, ngày mười tám tháng sáu, ta gả cho Triệu Tư Hành.

Ngày cưới ta khóc đến suýt ngất đi, ta nói với cha rằng ta sẽ an phận thủ thường, nhất định sẽ sống tốt.

Sau đó khi kiệu hoa vừa nhấc lên, ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Ta nói với cha: “Cha, Tiểu Uyển Nhi thích ăn cháo rau dưa muối nhất ạ.”

Đêm tân hôn, phủ Hành vương khách khứa nườm nượp, vô cùng náo nhiệt.

Triệu Tư Hành vào rất nhanh, có lẽ là do danh tiếng tàn bạo của hắn, nên chẳng ai dám ép rượu hắn cả.

Hắn vén khăn voan của ta lên, ta liền chạm phải đôi mắt đen láy sâu thẳm kia. Hắn dáng vóc cao lớn, cường tráng mạnh mẽ, nhưng cũng không cơ bắp cuồn cuộn như những tướng quân bình thường khác. Tư Hành, nghe cái tên hẳn là một vị lang quân ôn nhuận như ngọc, nhưng người này lại uy nghiêm túc mục, chẳng hề cười nói. Hắn hơn ta chín tuổi, quả thật có hơi già, thảo nào các cô nương trong kinh thành không chịu hắn.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn vài giây, liền không chịu nổi, vội vàng dời ánh mắt đi.

“Sao, nàng sợ ta?” Hắn liếc nhìn ta một cái, ta nghẹn lời, cái tên ma đầu dít người, b**n th** này, ai mà không sợ ngươi chứ, ngươi không biết xấu hổ à?

Nhưng ta đoán chắc hắn dù có b**n th** đến đâu cũng không thể đánh chửi vợ mới cưới được.

Ta nghiến răng, cố tỏ ra trấn định: “Thiếp không hề sợ hãi, có thể gả cho Vương gia là phúc phận mà biết bao cô nương muốn còn chẳng được, vả lại Vương gia tuấn tú, chẳng có gì đáng sợ cả.”

“Ồ, thật sao?” Hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm ta, ánh nến đỏ bên cạnh hắt lên đôi mắt hắn, thì ra không phải màu đen tuyền, mà là màu hổ phách trong suốt.

Ta gật đầu, hắn không nói gì nữa.

Khi hai người ta ngồi bên mép giường uống rượu giao bôi, hơi thở của hắn chậm rãi phả vào mặt ta, hai má ta nóng bừng, tim đập như trống, đây là lần đầu tiên ta ở gần một nam tử xa lạ đến vậy.

Ta đang khẩn trương, liền nghe hắn nói: “Vương phi nghỉ ngơi sớm đi, bản vương còn công vụ chưa xử lý xong, Vương phi không cần đợi đâu.” Nói xong hắn phất tay áo rời đi thẳng.

Ta hơi giật mình, ta lại nhớ tới lời đồn đại kia. Người ta đều nói Nhiếp chính vương tướng mạo đường đường, hai mươi lăm tuổi vẫn chưa cưới vợ, có lẽ là có bệnh kín gì chăng.

Lan Nhi và Chỉ Nhi đẩy cửa bước vào, Chỉ Nhi hỏi ta: “Tiểu thư, Vương gia đi đâu vậy ạ?”

Lan Nhi gõ nhẹ lên trán Chỉ Nhi: “Sau này phải gọi là Vương phi.”

Hai tỷ muội từ nhỏ đã hầu hạ ta, lần này cũng chỉ mang theo hai người họ đến đây. Lan Nhi lớn hơn ta vài tuổi, trầm ổn nhất. Chỉ Nhi nhỏ hơn ta một tuổi, lại hoạt bát đáng yêu.

Như tuổi của hắn, có người con cái đã bảy tám tuổi rồi, mà hắn vẫn chưa thành hôn, nghĩ đến cũng có khả năng là thật như lời đồn.

Nhưng như vậy cũng tốt, khỏi phải ngủ chung giường, đỡ phải ngại ngùng.

Hôm nay mệt mỏi đến eo đau lưng mỏi, ngâm mình trong bồn tắm xong ta liền đi ngủ sớm.

Đêm đó, ta hình như mơ thấy mẹ.

Ta đã quên từ lâu dáng vẻ của mẹ, nhưng chính là biết, người phụ nữ dịu dàng trong mơ kia là mẹ.

Người cứ mỉm cười với ta, cười cười rồi biến mất không thấy tăm hơi.

..............

Ánh đèn dầu leo lét, Triệu Tư Hành thất thần nhìn chồng công văn trước mặt, tâm trí lại không biết phiêu diêu về nơi đâu.

Cô gái kia dung mạo thanh tú, như hoa ngọc lan nhàn nhã, thật không giống Hứa Thượng thư chút nào.

Nếu nói có điểm nào giống, thì có lẽ chỉ là vóc dáng gầy gò giống nhau thôi, đều gầy đến đáng thương.

Triệu Tư Hành nhớ lại câu nói hôm nay “Tiểu Uyển Nhi thích ăn cháo rau dưa muối nhất ạ” bất giác bật cười thành tiếng.

Hắn vốn dĩ không muốn thành thân, nhưng Thái hậu cứ nhất quyết muốn hắn cưới vợ. Trưởng tẩu như mẫu, hắn không tiện trái ý.

Ai ngờ hôm đó ở triều đình lại chẳng có một ai chịu gả con gái.

Hắn tự giễu cười, cũng phải, hắn chính là Nhiếp chính vương dít người như ngóe mà. Tân đế vừa lên ngôi, triều đình bất ổn. Ung vương mưu đồ đoạt vị, chính tay hắn đã c.h.é.m dít huynh đệ năm xưa dưới vó ngựa. Đồng đảng mưu nghịch, đều bị tịch thu gia sản, tống giam vào ngục, lưu đày c.h.é.m đầu. Thời gian đó hắn ngày đêm lao tâm khổ tứ, cũng chỉ vì ổn định giang sơn Đại Hiển, nhưng lại mang tiếng bạo ngược tàn nhẫn. Nhưng nếu không làm vậy, làm sao có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục?

Hắn vốn dĩ cho rằng mình có thể làm một vị vương gia nhàn tản giàu sang, ngâm thơ vịnh phú, thưởng hoa phẩm trà. Nhưng huynh trưởng đang thân chinh cầm quân đột ngột qua đời, hắn không thể không khoác lên mình chiến bào, bảo vệ Đại Hiển.

Nay hắn đã hai mươi lăm tuổi rồi, ở cái tuổi này, với cái danh tiếng này, nếu hắn là bậc làm cha, tự nhiên cũng chẳng nguyện ý gả con gái.

Hắn nghe các đại thần ở triều đình đùn đẩy lẫn nhau, cảm thấy vô cùng thú vị, ngày thường ai cũng căng thẳng như dây đàn, hôm đó lại ngoan ngoãn hơn nhiều.

Nghe đến cuối cùng lại là con gái của Hứa Thượng thư, tên Thanh Uyển. Thôi vậy, ai cũng như ai. Chẳng qua là cưới về để quản lý việc nhà cửa thôi, phủ Hành vương cũng nên có một nữ chủ nhân rồi.

Chỉ là đêm tân hôn, khi hắn nhìn vào đôi mắt trong veo như nước của cô gái, ánh mắt hàm chứa sự rụt rè. Hắn lại tự khinh bỉ chính mình. Hắn hơn tiểu cô nương này chín tuổi, tiểu cô nương này còn nhỏ hơn muội muội Hoa Dương công chúa của hắn ba tuổi, đây vẫn chỉ là một bé gái, hắn rốt cuộc vẫn không đành lòng.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 5: Chương 6



Hôm sau, chúng ta liền vào cung bái kiến Thái hậu nương nương.

Thái hậu tuổi đã ngoài ba mươi, vẻ ngoài thanh tao đoan trang, tựa đóa cúc mùa thu, lại như vầng trăng sáng vằng vặc.

Thái hậu nương nương ban thưởng cho vài sấp gấm vóc cùng mấy chiếc trâm ngọc. Ta có hơi lo lắng, những màu sắc này chỉ có thể dùng may y phục, mà y phục của ta đã đủ nhiều lắm rồi! Thật lãng phí quá, đồ cung ban lại không thể đem ra bán đi được.

Thái hậu nương nương vô cùng thân thiết với Vương gia, với ta cũng hòa nhã dễ gần.

Ta gắng gượng giữ nụ cười giả tạo đoan trang thục nữ, còn được Thái hậu nương nương khen ngợi vài câu.

Thái hậu nương nương nắm tay ta, nói mong ta sớm sinh quý tử cho Triệu gia. Ta giả bộ thẹn thùng đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu. Hai vợ chồng ta còn chưa động phòng nữa là, có con được thì lạ đó.

Vương gia giao hết việc quản lý chuyện trong phủ cho ta, ta thành tâm cảm ơn hắn, còn vỗ n.g.ự.c cam đoan, nhất định sẽ quán xuyến mọi việc thật tốt.

Thật ra thì, ta có một sở thích, ta thích đếm tiền!

Ta quả thực là kế thừa y bát của cha, tài gảy bàn tính của ta tuyệt không ai sánh bằng. Cái bàn tính của ta bị ta gảy đến nỗi sắp trọc cả lông rồi. Vương gia quả nhiên là biết người biết của, à không, ví von thế hơi quá, phải nói là mèo mù vớ cá rán mới đúng.

Buổi chiều ta hỏi han về các món ăn trong bếp, phát hiện ra một bữa cơm mà bày biện những mười món! Đúng là nhà kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Thơ văn một tí thì là cửa son yến tiệc ê hề, ngoài kia xương trắng lạnh tê gió chiều.

Ta vội vàng đến thư phòng của Vương gia, chuẩn bị thương lượng với hắn một phen.

Ta hắng giọng: “Vương gia, người xưa có câu, tiết kiệm chi tiêu từ bên trong, bồi đắp đức độ ra bên ngoài, tiết kiệm là của cải trời ban, tiết kiệm là bí quyết làm giàu! Xa xỉ thì lụn bại, tiết kiệm thì an nhàn, sớm tối nên lấy cần kiệm làm đầu.”

Hắn liếc ta với vẻ kỳ quặc, chỉ nói: “Vương phi thật là có gia giáo.” Ta đoán hắn có lẽ là nghĩ đến cha ta ở triều đình, ta khiêm tốn đáp: “Thiếp thân đâu dám nhận lời khen.”

Ta đứng đó không nhúc nhích, hắn lên tiếng: “Ừm, Vương phi còn có việc gì sao?”

“Vương gia, thiếp thân đang nghĩ không biết phủ đệ có thể cắt giảm bớt chi tiêu được chăng?”

Hắn sắc mặt trầm xuống, không nói một lời. Ta vừa định nói hay là thôi vậy, dù sao thì từ kiệm vào xa xỉ thì dễ, bảo người quen xa xỉ quay về tiết kiệm thì khó lắm.

Chuyện đáng sợ hơn nữa là, nhỡ đâu hắn lại cho rằng ta được nước lấn tới thì sao.

Ta vừa định mở miệng thì hắn lại nói: “Việc quản gia đã giao cho nàng, nàng tự xem xét mà làm là được, sau này những chuyện như vậy không cần đặc biệt đến hỏi ta.”

“Đa tạ Vương gia.” Ta vội vàng bước qua ngưỡng cửa, một mạch chạy về phía nhà bếp, nói với Lan Nhi: “Năm món thế nào, năm món được, năm món nhất định sẽ ăn no.”

Lan Nhi khẽ kéo tay áo ta: “Vương phi, người giữ ý tứ một chút đi, ngoài viện còn bao nhiêu người hầu hạ đó ạ.”

Ta vội vàng chậm bước, nhất thời đắc ý quên cả hình tượng rồi.

Buổi tối Vương gia nhìn năm món ăn bày biện trước mặt, thâm sâu liếc nhìn ta một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm lời nào.

Hôm thứ ba hồi môn, Vương gia bận công vụ, nên ta tự mình về phủ.

Cha nói, dù người và Nhiếp chính vương bất đồng chính kiến, nhưng vẫn khâm phục hắn.

Cha còn nói, Nhiếp chính vương ngày thường bận rộn công việc, không thể thường xuyên ở bên cạnh ta cũng là điều dễ hiểu, dặn ta tuyệt đối không được giở tính khí trẻ con, nhất định phải trưởng thành.

Ta bĩu môi đáp trả: “Con ngày thường vốn dĩ rấttrưởng thành, có bao giờ giở tính khí trẻ con đâu chứ.”

Cha lại cười xoa đầu ta: “Tiểu Uyển Nhi của cha cũng lớn ngần này rồi cơ đấy, khi trước còn nói nhất định phải gả con đến Dương Châu, như vậy sau này cha cáo lão về hưu, hai cha con mình cũng được gần nhau hơn. Ai ngờ ý trời trêu ngươi, xem ra sau này cha cáo lão về hưu, chỉ có thể làm ông già neo đơn thôi.”

Quê gốc của cha ở Dương Châu, mẹ cũng là người Dương Châu. Hồi nhỏ cha từng nhậm chức Tri phủ Dương Châu mấy năm liền. Từ khi cha bước chân vào con đường làm quan đến nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, rất được hoàng đế trọng dụng, có lẽ vì vậy mới có thể về nhậm chức Tri phủ ở quê nhà.

Từ thời Gia Ninh Đế đến Thừa An Đế rồi đến bây giờ, từ một hàn sĩ gia cảnh bần hàn đến nay đã là Hộ bộ Thượng thư có địa vị quan trọng, cha vẫn luôn mang lòng cảm kích đối với hoàng gia. Cho nên cha cứ lải nhải suốt ngày.

Dương Châu quả thật là nơi tốt đẹp, pháo hoa ca nhạc, đèn đuốc rực rỡ trên cầu đêm, ta chung quy vẫn là không thể gả đến Dương Châu rồi.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 6: Chương 7



Vì Hành vương đánh nhau quanh năm, phủ đệ không có ai quản lý, trước khi cưới Thái hậu nương nương còn đặc biệt sai người sửa sang lại một lượt.

Nhà cửa phủ Hành vương không giống kiểu sang trọng lộng lẫy thường thấy ở kinh thành, mà mang dáng vẻ nhẹ nhàng đơn giản của kiến trúc miền sông nước. Lầu gác, nhà đình, ao sen, hòn non bộ, hành lang ngoằn ngoèo, nói chung là thú vị. Ngày nào cũng ở trong phủ ngắm sen, uống trà, thấy khỏe khoắn hẳn ra.

Chỉ có cái chuyện ngày ngày phải giữ dáng Vương phi trước mặt người hầu kẻ hạ thì đúng là mệt đầu óc. Ở nhà ta quen thói tự do thoải mái rồi, đến đây Lan Nhi cứ nhắc lên nhắc xuống chuyện phép tắc. Sao Lan Nhi còn trẻ măng mà nói nhiều y như mấy bà già trong cung dạy lễ nghi vậy!

Vương gia có bao giờ ngủ lại chỗ ta đâu, Lan Nhi lo sốt vó vì chuyện này, còn hỏi ta có phải Vương gia làm thế là để dằn mặt cha ta không, có phải cha ta lại làm gì phật ý Vương gia ở triều đình rồi không??

Chỉ Nhi thì ngày nào cũng lải nhải bên tai ta: “Vương gia đúng là đồ dở hơi, nhỏ mọn, cưới nhau bảy ngày rồi mà có thèm ngủ đêm ở Thanh Huy Đường đâu, đúng là khinh thường Vương phi mà!!”

Ôi trời đất ơi, ta vội bịt miệng Chỉ Nhi: “Còn dám nói nữa, Vương gia ăn tươi nuốt sống em không nhả xương bây giờ, mau im miệng cho ta, sau này cấm có hé răng.”

Khinh thường thì chắc không phải, ta thấy ngược lại cũng khỏe re. Với lại ta nghĩ chắc Vương gia cũng chẳng rỗi hơi đến mức đi khinh ta đâu.

Theo ta để ý, trong đầu Vương gia chỉ có công việc, mấy chuyện khác đều chẳng để ý. Bỏ qua cái đó thì cũng dễ sống chung. Hắn tuy tính tình lạnh tanh, nhưng cũng không đến nỗi hung dữ như lời đồn “ăn thịt người không nhả xương”.

Mỗi lần lỡ mà chạm mặt hắn, hắn toàn mặc đồ đen sì, đi đâu cũng vội vội vàng vàng. Ta thường là thấy bóng hắn là né đi chỗ khác, mà xui xẻo gặp phải thì cũng phải đứng lại chào hỏi.

Chỉ có mụ Vương ma ma trong phủ là làm ta nhức đầu nhất, ngày nào cũng lên mặt dạy đời ta. Tại mụ là người hầu cũ của Vương gia, ta không chấp nhặt làm gì, mụ lại càng lấn tới.

Ngày thường Vương gia ăn cơm cùng ta, nhưng phần lớn thời gian là ở thư phòng làm việc nước. Ta cũng chẳng phải đứng hầu bên cạnh, quá là ngon!

Mà cứ hễ ta ăn tối một mình, mụ Vương ma ma lại ở đấy móc máy: “Vương phi cũng khéo ăn thật đấy, Vương gia giờ này còn ở thư phòng, Vương phi thì ngồi ăn ngon lành.”?!

Ta liếc xéo mụ một cái bảo: “Ma ma nói thế là ý gì, Vương gia đói bụng thì tự dưng bảo người dọn cơm thôi.”

Mụ lại bắt đầu bài ca: “Vương gia có biết giữ gìn thân thể đâu, cứ bận việc là đến miếng ăn cũng chẳng kịp nuốt, tôi cứ tưởng Vương phi đây khuyên được Vương gia giữ sức khỏe, ai dè Vương phi có coi Vương gia ra gì đâu, đến bữa cơm cũng chẳng buồn đưa cho Vương gia.” Vừa nói vừa lấy khăn ra chấm chấm mắt, rõ ràng là làm bộ làm tịch!!

Ta làm cái quái gì chứ? Vương gia nhịn một miếng cơm thì c.h.ế.t đói chắc!

Nhưng mà vì giữ cái mặt hiền lành nết na, ta vẫn phải nói: “Là ta không nghĩ cho phải lẽ rồi, ta đi mang cơm cho Vương gia đây.”

Dẫn theo Lan Nhi với Chỉ Nhi ra khỏi cửa, xách hộp đồ ăn mà ta thấy bực mình ghê. Đi một hồi qua cái hành lang có mái che đến thư phòng. Trước thư phòng là cả một vạt trúc um tùm, ánh trăng thì cứ là lung linh, bóng tre ngả nghiêng trên tường trắng.

Ta định bụng đưa hộp cơm cho thằng hầu rồi quay về, ai dè thằng hầu vào báo một câu, bên trong lại vọng ra “vào đi”. Ta thở dài, đành bước vào.

Ta nhẹ nhàng bỏ đồ ăn ra, bày lên bàn. Hai người im thin thít một hồi, ta đành mở miệng trước: “Thiếp thân biết Vương gia bận trăm công nghìn việc, nhưng Vương gia cũng phải giữ gìn sức khỏe, ít nhiều cũng nên ăn chút gì cho ấm bụng.”

Nghe vậy, hắn bảo: “Vương phi lo xa quá rồi, tại trời hè nóng nực, ta không muốn ăn thôi.”

“Vậy lần sau thiếp thân dặn bếp làm mấy món canh giải nhiệt.”

“Cũng chẳng cần làm phiền thế đâu.”

Giờ thì ta hối hận thật sự rồi, tự dưng ta đi lo chuyện bao đồng làm gì không biết. Lại im lặng một lúc, ta cầm hộp cơm lên: “Vậy thiếp thân xin phép về trước.”

Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên trời, lấp lánh vài ngôi sao, gió đêm hè thổi nhẹ mang theo hương thơm dìu dịu. Ta bước trên lối đi nhỏ, nghe tiếng ve kêu râm ran, bỗng thấy làm Vương phi đúng là khổ ải.

Nhưng mà ta, Hứa Thanh Uyển, đời nào chịu thua!

Từ đó ta năng lui tới thư phòng hơn hẳn, mụ Vương ma ma cũng chẳng còn cằn nhằn gì nữa.

Mà Vương gia sau đó lại ít ở thư phòng hẳn, thay vào đó lại hay ngồi ăn cơm cùng ta hơn. Không khí thì cứ là gượng gạo khó tả, ta bực mình hết sức, sớm biết thế ta đã chẳng ra vẻ tốt bụng làm gì, đúng là “rước rơm vào nhà, tự bó chân mình”!!!
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 7: Chương 8



Mồng một tháng Bảy, Vương ma ma bảo tối nay Vương gia chưa về thì ta không được ngủ trước...

Mà có phải chúng ta ngủ chung đâu chớ!

Ta, Hứa Thanh Uyển, chính là người biết co biết duỗi, ủa lộn, không phải, ý ta là ta đây giỏi khúm núm ấy chứ.

Ta nặn ra nụ cười giả lả với Vương ma ma, dạ, bổn cung biết rồi ạ. Thế là nhiệm vụ mới của ta chính là cứ chờ người hầu chạy vào báo Vương gia về phủ thì phải ba chân bốn cẳng phóng từ Thanh Huy Đường một mạch ra cổng, rồi từ cổng lại dìu Vương gia về tận chỗ ở của hắn là Thính Nguyệt Cư, xong xuôi lại lóc cóc đi bộ qua cái hành lang dài dằng dặc, trở về Thanh Huy Đường của ta.

Ta thở hồng hộc chạy đến cổng phủ, Lan Nhi với Chỉ Nhi lẽo đẽo theo sau. Đến nơi nhìn ra, Vương gia đang đi vào kìa. Ta vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra, chân đi không cẩn thận, vấp phải cái gì đó, cả người bay thẳng lên. Ta còn đang nghĩ không biết mặt mình chạm đất trước hay đầu gối chạm đất trước đây, thì liền... bất thình lình ngã nhào vào lòng Vương gia, cũng không hẳn là vào lòng, tư thế đúng hơn là hai tay ta túm chặt lấy cánh tay Vương gia, trông cứ như là ta chủ động ôm ấp Vương gia vậy.

Ôi trời đất ơi, xấu hổ c.h.ế.t mất thôi! Ta vội vàng buông tay ra, mà vừa nãy cả thân người dồn hết lên người Vương gia, nhất thời không đứng vững được... Vương gia lại... nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy ta...

Xấu hổ quá đi mất, Vương ma ma hại ta rồi! Ta vội ngước mặt lên nhìn Vương gia cười cười lấy lệ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đa tạ Vương gia.”

Hắn đỡ ta đứng thẳng người: “Vương phi có sao không?”

Ta ngại ngùng lắc đầu, buông Vương gia ra.

“Vương phi tìm ta là có việc gì gấp gáp sao? Sao phải chạy nhanh đến thế?” Hắn nhìn chằm chằm ta không rời mắt, đôi mắt phượng dài hẹp hơi xếch lên.

“Dạ không có gì, chỉ là thiếp thân muốn ra đón Vương gia về phủ thôi ạ.”

Hắn khẽ bật cười. Ta cũng thấy đúng là có hơi buồn cười, liền phụ họa cười theo hai tiếng. Ta nghĩ bụng chắc hắn sẽ bảo ta không cần phải khách sáo, ta chỉ cần làm ra vẻ hôm nay thôi là được rồi, như vậy Vương ma ma cũng không có lý do gì để mà nói ta nữa.

Ai ngờ hắn trầm ngâm một lát rồi lại nói: “Vậy lần sau Vương phi cẩn thận một chút nhé.”

Hả? Sao lại khác với những gì ta nghĩ thế này, còn có lần sau nữa cơ à?

Trăng mờ ảo, hai người sóng vai bước đi trên con đường nhỏ lát đá cuội, hương sen thoang thoảng.

Hai người lặng thinh không ai nói gì, hồi lâu Vương gia mới lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng này: “Vương phi ngày thường ở phủ thường làm những gì?”

“À dạ? Cũng chỉ là mấy việc thường ngày của nữ nhân thôi ạ. Đọc chút sách nhảm, viết chữ, với cả... tính toán sổ sách ạ... thỉnh thoảng cũng thêu thùa chút đỉnh.” Nói đến thêu thùa ta đúng là mất hết cả mặt mũi, thật ra ta có biết thêu thùa gì cho cam.

Tại cha ta đỗ bảng nhãn, từ nhỏ đã rất coi trọng chuyện đọc sách viết chữ của ta, dạy dỗ nghiêm khắc. Thêu thùa thì trước đây cũng từng mời cả thợ thêu về dạy, nhưng ta đúng là không có khiếu, sau này cha cũng không ép ta nữa. Nhưng mà có tiểu thư khuê các nhà giàu nào lại không thêu thùa giỏi giang chứ. Ta chỉ nói là ta có thêu thôi, chứ có nói là ta thêu giỏi đâu, thế này chắc không tính là nói dối nhỉ?

“Vương phi vậy mà còn biết tính toán sổ sách nữa sao?” Cái này thì ta quá là biết ấy chứ!!

“Thiếp thân không dám tự khoe khoang, nhưng mà về bàn tính thì thiếp thân quả thật có chút tâm đắc ạ. Thiếp thân tám tuổi đã bắt đầu học tính toán rồi, tiếng bàn tính kêu lách tách nghe thích tai lắm, một ngày không nghe là thiếp thân cảm thấy bứt rứt khó chịu lắm ạ…” Ta nhận ra mình vừa lỡ lời cái gì đó, xấu hổ muốn c.h.ế.t đi được, ta hình như lại lỡ đắc ý quá trớn rồi…

Ta từ từ ngước mắt lên nhìn sắc mặt Vương gia, hắn khẽ bật cười. Ta vội vàng chữa cháy: “Vương gia yên tâm, thiếp thân nhất định sẽ quán xuyến việc nhà thật tốt.”

“Được, bản vương yên tâm.” Hắn lại khẽ cười. Ta lén nhìn hắn một cái, hắn cứ đứng ở đó, dáng vẻ thanh cao thoát tục, mắt sáng như sao đêm, khiến cho cả ánh sáng trong đèn đá cũng nhòe đi mất.

Ta lại vội cúi đầu xuống. Thôi im lặng là vàng, nói nhiều sai nhiều, không nói không sai!

Cuối cùng cũng đến được Thính Nguyệt Cư, ta vội vã hành lễ với Vương gia rồi cùng Lan Nhi Chỉ Nhi ba chân bốn cẳng quay về Thanh Huy Đường của ta.

Ôi, sớm biết hôm nay thế này thì đã chẳng ra ngoài làm gì, sao hôm nay mọi chuyện đều không suôn sẻ thế này! Đáng lẽ ta không nên nhiều lời mới phải.

Cái hình tượng đoan trang chín chắn của ta chắc là còn giữ được chứ hả?

Chỉ Nhi: “Người hôm nay hết sức là không chín chắn luôn, hình tượng á? Nát bét!!”

Buổi tối, ta nằm trên giường trằn trọc không yên. Một lúc lâu sau, ta rút ra một kết luận: Mồng một tháng Bảy, không nên ra khỏi cửa.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 8: Chương 9



Triệu Tư Hành dần dần nhận ra, nàng Vương phi này không giống như lời người hầu kẻ hạ nói bên ngoài. Từ khi nàng về phủ, quán xuyến mọi việc trong phủ đâu ra đấy, người hầu kẻ hạ cũng tấm tắc khen ngợi nàng hết lời, có thể nói là một Vương phi ra trò ra phết.

Nhưng mà mỗi lần nàng đến thư phòng đưa cơm, rõ ràng là có chút miễn cưỡng không tình nguyện, mấy hôm rồi ở trong phủ chạm mặt nàng, nàng cũng cố ý làm như không thấy. Đã không muốn, sao còn phải làm vậy chứ?

Chỉ là thời gian dần dà, hắn lại ẩn ẩn có chút mong chờ, mong có người quan tâm, có người chờ đợi.

Triệu Tư Hành lại nhớ đến cái hôm cô nàng hớt hải chạy ra cổng, suýt nữa thì ngã nhào. Hắn còn tưởng trong phủ có chuyện gì lớn, ai ngờ, cô nàng chỉ ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nói với hắn là ra đón hắn về phủ.

Hắn khựng lại một giây, trong lòng cứ như có lông vũ khẽ lướt qua, vừa ngứa ngáy, lại vừa khiến người ta cảm thấy dễ chịu lạ thường.

Hắn vốn dĩ quen sống một mình một bóng rồi, nhưng tối hôm đó chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại không thốt ra được hai chữ: “Không cần.”

Cô gái này, vẫn còn là một đứa trẻ, dù rằng ngày thường có ra vẻ đoan trang chín chắn đến đâu, thì vẫn là một thiếu nữ ngây thơ hoạt bát mà thôi.

Triệu Tư Hành lại nhớ về đôi mắt ướt long lanh của nàng.

--------------------------------------------------------------

Từ sau cái hôm mồng một tháng Bảy ấy, trong phủ lại rộ lên mấy lời đồn đại. Người ta kháo nhau rằng Vương phi đây tình sâu nghĩa nặng với Vương gia, hết lòng hết dạ lấy lòng, còn Vương gia thì chẳng thèm để ý tới Vương phi, cưới nhau đến giờ vẫn chưa hề động phòng.

Hôm Lan Nhi kể chuyện này với ta, ta đang hăng say vẽ mấy khóm tường vi trong vườn. Ta đặt bút xuống, thản nhiên sửa lại ống tay áo: “Đây là khen ta làm tròn trách nhiệm đó mà.”

“Vương phi! Họ dám bàn tán như vậy sau lưng người. Em thấy là họ rảnh rỗi sinh nông nổi, việc còn ít quá đấy, để em dò xem đứa nào dám ngồi lê đôi mách sau lưng người, nhất định phải phạt nặng mới được,” Chỉ Nhi lên tiếng.

“Em cứ kể chuyện này cho Vương ma ma, mụ ấy tự biết phải làm gì.” Khóm tường vi trong tranh lên màu đẹp thật, ta ngắm bức họa, lòng dạ ngổn ngang.

Chỉ là lời đồn vô tình thôi sao? Hay là có kẻ cố ý thăm dò? Chẳng lẽ là muốn ly gián mối quan hệ giữa ta với Vương gia? Xem ra phải dặn Lan Nhi quản thúc đám hạ nhân cho chặt, giữ mồm giữ miệng mới được.

Nghe Lan Nhi kể lại, Vương ma ma nghe chuyện này thì giật mình kinh hãi, chén trà còn chưa kịp uống xong đã nổi trận lôi đình xông ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: “Dám ngồi lê đôi mách về Vương gia Vương phi, xem ta không xé xác cái miệng thối tha kia ra mới lạ.” Vương ma ma ở trong cung bao nhiêu năm, ta không tin là mụ không hiểu rõ ý tứ sâu xa trong chuyện này.

Nhưng Vương ma ma bận trước bận sau cả buổi trời, cuối cùng lại tra ra được nguồn cơn tin đồn là từ thằng người hầu chuyên xách nước trong viện kia. Chỉ là nó nói vu vơ đoán mò vì thấy Vương gia với Vương phi không ngủ chung, sau còn thề thốt là không dám tái phạm nữa.

Chuyện này đúng là khiến người ta dở khóc dở cười, có lẽ thật sự là ta đã làm quá mọi chuyện rồi.

Cuối cùng ta vẫn phạt nó hai tháng lương để răn đe kẻ khác, đồng thời hạ lệnh cấm đám người hầu kẻ hạ không được ngồi lê đôi mách sau lưng chủ nữa.

Thật ra không phải là ta xấu hổ hóa giận đâu, chỉ là sợ có kẻ muốn làm điều bất lợi với Vương phủ thôi. Ta đã gả vào Vương phủ rồi, thì chính là người của Vương phủ, đương nhiên là phải ra sức bảo vệ Vương phủ rồi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn thấy có hơi mất mặt thật, cái gì mà “chẳng thèm để ý tới” chứ!!!

Thằng hầu này đáng ghét thật, ta không sai người đánh cho nó một trận là còn nể tình đó!

Chẳng thèm để ý tới, ta đây khinh cả nhà nó ấy chứ! Cứ bắt nó ngày ngày đi gánh nước, không phát cho nó đồng nào tiền công, xem thử còn người hầu nào trong phủ dám khinh ta không!!
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 9: Chương 10



Chiều tà nhá nhem, trời bớt oi bức được chút, ta mặc bộ đồ lụa mỏng màu xanh nhạt, cùng Chỉ Nhi đi dạo bên bờ ao sen.

Hơi nước ẩm ướt từ ao sen phả vào mặt, lẫn với mùi thơm ngát của đài sen, làm ta nhớ lại cảnh hái sen hồi bé, trong lòng vui thích lạ thường.

Ta liếc mắt ra hiệu cho Chỉ Nhi, con bé hiểu ý ngay, hai đứa nhìn nhau cười tinh quái.

“Chỉ Nhi, giữ chắc tay vào đấy nhé, bám chặt vào, mình chỉ hái hai cái thôi, một cái cho em, một cái cho ta, em phải giữ chắc đấy!” Ta cẩn thận vươn tay ra, một tay dò dẫm xuống dưới, tay kia bám chặt vào thành đá, Chỉ Nhi thì ghì chặt lấy áo ta. Hì hục mãi mới hái được hai đài sen, mà người đã toát mồ hôi hột vì hồi hộp.

Ta với Chỉ Nhi nhìn chằm chằm hai cái đài sen trước mặt, một lớn một nhỏ, mắt tròn mắt dẹt.

Ta cảm thấy có điềm chẳng lành!!!! Vì trong ánh mắt háo hức của Chỉ Nhi, ta lờ mờ thấy được hai chữ: Tham Lam.

Ta ra tay trước: “Cái to là của ta, em đừng có mà mơ.”

Chỉ Nhi khinh khỉnh nhìn ta: “Tiểu thư, người có ăn hết bao giờ đâu, toàn bỏ mứa không à! Em ăn cái to là vừa đẹp!”

“Em còn có tính người không hả, hai cái đài sen này rõ ràng là ta hái!”

“Tiểu thư ơi là tiểu thư! Nhờ em khỏe tay giữ chắc cho người đấy, em mà không giữ cẩn thận, người ngã xuống ao từ đời nào rồi.” Chỉ Nhi hếch môi coi thường.

Con nha đầu c.h.ế.t dẫm này còn cãi láo được, tức cái mình, ta hít một hơi thật sâu, bình tĩnh cười khẩy: “Chỉ Nhi, em bỏ cái nết đấy đi, từ bé đến giờ em có lần nào thắng ta chưa, chỉ bằng em mà đòi c.ắ.t c.ổ con gà nhà giàu chắc? Em đúng là mơ giữa ban ngày, nằm mơ đi cưng! Không có phần cho em đâu.”

Chỉ Nhi tức đến á khẩu: “Tiểu… tiểu… tiểu thư, người…”

“Em mà còn lèo nhèo nữa là ta không cho cái nào hết.” Lời còn chưa dứt, Chỉ Nhi đã giật b.ắ.n mình: “Vương gia.”

Hứ, con bé này lại lôi Vương gia ra hù ta đấy. Ta ưỡn cổ lên, quát lớn: “Đừng hòng lấy Vương gia ra hù ta, Vương gia quản được ta chắc? Hừ!”

Chỉ Nhi nuốt ực một cái: “Vương… Vương phi ơi, Vương… Vương gia thật sự đứng sau lưng người kìa.” Nói xong nhắm tịt mắt gật đầu lia lịa.

Trong lòng ta sóng trào biển động, không, phải nói là bão táp mưa sa mới đúng… rồi với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, ta chộp lấy hai cái đài sen dưới đất, quay phắt người lại nở một nụ cười giả tạo đoan trang.

“Vương gia hôm nay về phủ sớm vậy, thiếp thân đi dặn nhà bếp dọn cơm tối ngay ạ.” Ta nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mai vương trên má ra sau tai, trong lòng thấp thỏm không yên, không biết Vương gia có nghe thấy mấy lời đại nghịch bất đạo vừa rồi của ta không nữa.

“Vừa nãy bản vương hình như nghe thấy Vương phi nói, bản vương không quản được nàng?” Hắn nhếch mép hỏi lại.

Ta muốn khóc ròng luôn, giờ phút này chỉ hận không thể hóa thành hạt sen cuộn tròn trong đài sen mà thôi: “Vương gia nghe lầm rồi ạ, ý của thiếp thân là nói, Vương gia công vụ bận rộn.”

“Ồ, thật sao, nghe giọng điệu của Vương phi, cứ như là có phần… coi thường bản vương thì phải?” Cái người này đúng là dai như đỉa đói, coi thường, coi thường! Xí!

“Thiếp thân đâu dám, chỉ là lời đồn đại trong phủ toàn là nói Vương gia coi thường thiếp thân thôi mà! Thiếp thân chỉ nghĩ, Vương gia bận trăm công nghìn việc, đương nhiên là không có thời gian lãng phí vào thiếp thân rồi. Thiếp thân xin phép cáo lui trước, bữa tối Vương gia tự dùng ạ.”

Ta bực dọc bước đi trên đường, Chỉ Nhi lẽo đẽo theo sau: “Tiểu thư, em vừa nãy đúng là hết hồn hết vía, người vậy mà dám hờn dỗi với Vương gia luôn đó. Người không sợ Vương gia nữa hả? Người có thấy sắc mặt Vương gia lúc nãy không, ghê chưa kìa, tiểu thư, người đỉnh thật đó.”

Ta oà khóc nức nở: “Thôi đi bà, vừa nãy thì oai phong lẫm liệt thế thôi, đi được đến đây nghĩ lại thấy hối hận rồi. Chẳng hiểu sao cứ nghe thấy cái cụm ‘coi thường không để ý tới’, là tự dưng cơn giận vô cớ của ta nó ‘bùng’ một cái lên đầu. Hu hu hu hu hu hu, em bảo Vương gia có khi nào không cho ta quản lý việc nhà nữa không, rồi cái bàn tính nhỏ xinh của ta còn có cơ hội phát ra âm thanh thánh thót nữa không đây? Nhưng mà ta nghĩ lại rồi, ta cũng có nói gì quá đáng đâu mà. Với lại, Vương gia đường đường là bậc đại trượng phu, chắc chắn là không chấp nhặt với con nít ranh như ta đâu, phải không?”

Chỉ Nhi hạ giọng an ủi: “Chắc là không đâu ạ? Tiểu thư lúc người nói Vương gia không quản được người, khí thế ngút trời luôn ấy, cứ như là người đây vô địch thiên hạ, chẳng ai trị được người vậy.”

“……”

“Mà người còn dám hờn dỗi với Vương gia nữa chứ, cả Đại Hiển triều mình có ai dám hờn dỗi với Vương gia bao giờ đâu cơ chứ?”

“Thôi được rồi, Chỉ Nhi, em ngậm miệng lại cho ta đi……”
 
Back
Top Bottom