Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha

Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 10: Chương 11



Ngày thường cơm tối, một là Vương gia cùng ta, hai là Vương gia dùng ở thư phòng cùng các đại thần bàn việc, có khi Vương gia mải mê ở thư phòng quên cả giờ giấc, ta lại mang tới cho hắn.

Hôm nay Vương gia về phủ sớm, ta lại lỡ lời bảo hắn tự dùng bữa tối, nghĩ lại đúng là hối hận quá đi.

Chỉ Nhi mắt rơm rớm ngồi tách hạt sen, thỉnh thoảng lại thừa lúc ta không để ý lén bỏ vào miệng vài hạt.

Ta quạt phe phẩy cho Chỉ Nhi, chủ yếu là để phòng con bé ăn nhiều quá. Đều tại Chỉ Nhi, thế này thì đúng là nhịn luôn rồi còn gì.

Hạt sen trắng ngần đựng trong bát sứ xanh, ăn vào vừa ngọt vừa mát.

Ta nhấm nháp thử vài hạt rồi bưng bát nhỏ, đi về phía thư phòng.

Đi đi lại lại trước cửa thư phòng đến vòng thứ ba, thì vừa hay gặp người hầu bưng cơm vào cho thư phòng. Ta mặt dày mày dạn lẽo đẽo đi theo vào luôn...

Ta đứng ngây người ở cửa thư phòng, mắt dán xuống mấy đóa hoa thêu trên giày, cũng chẳng buồn bước vào.

Vương gia liếc nhìn ta một cái rồi bảo: “Còn không mau lại đây ngồi xuống ăn cơm, đứng đấy làm gì?” Nghe vậy ta vội vàng ngồi xuống, như hiến báu dâng miếng ngon đẩy bát hạt sen Chỉ Nhi vừa tách về phía trước.

“Vương gia, chàng nếm thử đi này.” Ta ân cần ra hiệu mời Vương gia.

Hắn chẳng những không ăn mà còn đẩy ngược bát lại cho ta: “Vương phi ăn đi.”

Thế này là ý hắn muốn ta ăn hay không ăn đây hả trời.

Hắn nhìn ta mặt mày khó xử nhìn chằm chằm vào bát hạt sen nhỏ, lại đột nhiên lên tiếng: “Vương phi cứ ăn đi, hạt sen vương phi khổ sở hái được, bản vương mà ăn mất khéo lại bị vương phi sau lưng mắng cho không biết chừng.”

“Ta nào dám!” Cái người này sao mà nhỏ mọn thế không biết! To đầu ngần này rồi mà còn trẻ con như con nít!

“Bảo vương phi ăn thì cứ ăn đi, bản vương đã bảo là không thích ăn cái này rồi.” Hắn lại đẩy bát sứ nhỏ về phía ta.

Thì ra là vậy, ta chuẩn bị ăn đây. Ta vừa mới cầm lấy một hạt, hắn lại đột ngột lên tiếng: “Vương phi bây giờ còn không chịu trêu đùa với ta nữa hả.”

Rốt cuộc là có cho người ta ăn hay không thì bảo một tiếng đi chứ, ta lại đặt hạt sen xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vương gia hung dữ quá đó, ta là thê tử của chàng, giữa chúng ta đáng lẽ phải bình đẳng mới đúng chứ. Nhưng ta cứ cảm thấy Vương gia xem ta như là thuộc hạ của chàng, như là mưu sĩ của chàng vậy. Cho nên ta vẫn luôn có chút sợ chàng, nhưng vốn dĩ không phải là như vậy mà.”

“Vương phi thử nói xem bản vương lúc nào xem vương phi như thuộc hạ, xem như mưu sĩ?” Vương gia nhướng mày hỏi.

“Thuộc hạ mưu sĩ khi bẩm báo với Vương gia, Vương gia chỉ ừ, à, ừm. Ta nói chuyện với Vương gia, Vương gia cũng y chang như vậy.”

“Còn nữa, bản vương khi nào hung dữ với vương phi?”

Ta lầm bầm: “Vương gia không giận mà tự uy nghiêm.”

Vương gia tức đến bật cười: “Nghe vương phi nói thế hóa ra tất cả đều là lỗi của bản vương hết hả? Đây là thái độ sợ hãi của vương phi đối với bản vương đó hả?”

Trước kia còn giữ hình tượng, nên lúc nào cũng phải ra vẻ, tỏ ra trầm ổn hiền thục, nhất cử nhất động đều phải khuôn phép.

Nhưng bây giờ hình tượng của ta trước mặt hắn sụp đổ tan tành hết rồi, chẳng còn gì để mà ra vẻ nữa, ta chợt nhận ra mình tự dưng chẳng còn sợ hắn nữa rồi.

Nhưng ưu điểm của ta chính là biết co biết duỗi, thấy có lợi thì biết dừng lại đúng lúc, ta vẫn là mở miệng nói: “Lần này là ta lỡ lời, Vương gia đừng giận nữa, nếm thử một hạt đi mà, cũng vất vả lắm mới hái được đấy.”

Ta đây nhỏ bé yếu đuối đến đáng thương, Vương gia cũng ngẩn người ra, ta đoán chắc là hắn thấy ta thâm sâu khó lường, chẳng tài nào đoán được ý ta sao?

“Bản vương không giận, bản vương cũng không ăn, bản vương đã bảo là không thích ăn cái này rồi.”

??! Ồ, ngươi thích ăn hay không thì tùy, ngươi không ăn thì ta đây còn có cơ hội bưng đi mà ăn, ta không chỉ bưng đi ăn một mình, mà còn có thể cho cả Chỉ Nhi ăn cùng nữa chứ!
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 11: Chương 12



Dạo gần đây ta thấy Vương gia đúng là có hơi trẻ con thật, xem ra không thể chỉ nhìn tuổi tác mà đoán tính cách một người.

Trước kia ta cứ nghĩ Vương gia rõ ràng là người ít nói ít cười, dù hơi lạnh lùng nhưng vẫn nho nhã lịch thiệp, giờ thì chỉ thấy hắn trẻ con thôi.

Trước kia mỗi bữa ăn, hắn tuy kén cá chọn canh nhưng cũng chẳng nói ra, giờ thì cứ hở ra là lại chê bai món này món nọ, đúng là kén ăn quá thể rồi.

Dạo này hắn còn hay gắp thức ăn cho ta nữa chứ, mà thà rằng đừng gắp còn hơn. Ta vốn không thích ăn thịt thà, hắn cứ gắp toàn thịt cho ta.

Nhưng mà ăn cơm cùng nhau hình như cũng bớt gượng gạo hơn rồi, ta với hắn cũng có vẻ thân thiết hơn nhiều. Đúng là khó hiểu thật, cứ như thể mọi thứ tự dưng trở nên tự nhiên vậy đó.

Đêm mồng bảy tháng Bảy, lễ Thất Tịch. Trong vườn bày biện rất nhiều hoa tươi, rượu ngon dùng để cầu khấn Ngưu Lang Chức Nữ. Đám nha hoàn thì hớn hở túm tụm trong sân dùng hoa móng tay nhuộm móng tay. Nghe đâu là dùng nước hoa móng tay nhuộm đỏ ngón vô danh với ngón út, giữ cho đến Tết Nguyên Đán, thì sau này về già mắt sẽ không bị hoa mắt chóng mặt. Thế là ta cũng bọc hai ngón tay út lại cho có phong trào.

Hôm ta ra cổng đón Vương gia về, ngón tay út của ta vẫn còn được bọc kín mít trong lá. Ta giơ tay lên cho hắn xem, hắn khựng người lại một chút, trong khoảnh khắc ấy như thất thần, cứ như thể đang nhìn xuyên qua ngón tay của ta để nhìn thứ gì khác vậy.

Tối hôm đó là lần đầu tiên hắn dẫn ta ra ngoài, chỉ có hai người thôi.

Hắn lần đầu tiên nắm tay ta, ta cứ hết lần này đến lần khác không kìm được mà cúi xuống nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau. Bàn tay hắn rất lớn, bọc trọn vẹn cả bàn tay ta trong lòng bàn tay hắn, khoảnh khắc ấy ta cảm thấy vô cùng vững chãi. Ta thừa cơ sờ thử mấy vết chai mỏng trên tay hắn, hắn liền nắm chặt lấy bàn tay vốn chẳng an phận của ta. Gió đêm cũng hầm hập nóng, tay hắn cũng hâm hấp nóng, nhưng ta vẫn cứ nỡ lòng nào buông tay hắn ra.

Ta nghĩ chắc lúc đó ta đã khẽ mím môi cười mỉm, mặt chắc cũng đỏ như đ.í.t khỉ, hình như cả hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn thì phải. Nhưng ta lại nghĩ, ta làm thê tử của hắn cũng gần một tháng rồi, thế này thì đã là gì chứ. Ta lại bóp tay hắn một cái nữa.

Trên phố xe ngựa như mắc cửi, người người chen chúc nhau nghẹt thở, tiếng rao hàng không ngớt bên tai. Vậy mà ta lại thấy yên tĩnh lạ thường, đèn đuốc sáng trưng, hắn nhìn ta, ta cũng nhìn hắn. Trong mắt hắn dường như có ý ái tình đang trào dâng, chắc hẳn má ta cũng ửng lên một vệt ửng hồng rồi nhỉ.

Hai người đi bộ từ phủ ra phố, rồi lại từ phố đi bộ về nhà. Ta kể cho hắn nghe về mùa xuân ở Dương Châu, về đêm Dương Châu lên đèn rực rỡ. Kể cho hắn nghe về cái chặn sách làm từ hoa của ta, về cái bàn tính con con của ta.

Ta chăm chú nhìn hắn không rời mắt, cứ như thể cả thế giới này chỉ còn lại một mình hắn, thật lòng mong ngày nào cũng được vui vẻ như thế này.

Về đến phủ rồi, ta mặc kệ vẻ mặt xị của hắn mà túm lấy bàn tay trái của hắn, bọc ngón tay út của hắn lại bằng hoa móng tay.

Ta chẳng thèm để ý đến vẻ mặt nhăn nhó, méo xệch, trợn mắt của hắn, ta chỉ mong sao đến khi về già hắn cũng đừng có mà mắt mờ chân chậm, bởi vì còn lâu ta mới thèm chăm sóc hắn.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 12: Chương 13



Gần đây ta càng ngày càng to gan.

Hắn đưa cho ta xem chữ hắn viết trước đây, ta thừa nhận quả thật là nét chữ mạnh mẽ, uyển chuyển, tràn đầy khí thế, tựa thác nước đổ xuống ào ạt.

Nhưng thấy hắn đắc ý quá, ta liền nhắm mắt nói dối lương tâm, bảo rằng chữ hắn viết cũng chẳng ra gì, tầm thường hết sức!

Sau đó hắn bắt ta ở lại thư phòng luyện chữ cả buổi chiều. Hắn thì ngồi đó phê duyệt công văn, thỉnh thoảng còn liếc xéo ta một cái. Hừ, thật trẻ con!

Đến khi viết xong chữ, bước ra ngoài, ta không khỏi nghĩ, sao ta không đi cho cá ăn, hay trêu chọc chim muông cho rồi? Không thì uống chút rượu rồi ngủ một giấc cho khỏe thân có phải hơn không!

Nói đến rượu, đúng là rượu vào thì dễ hỏng việc.

Ấy là vào một đêm tháng tám nọ, ta bị tiếng sáo du dương đánh thức. Tiếng sáo ấy nghe ai oán lạ thường, tựa như tiếng khóc than nghẹn ngào, ta lần theo tiếng sáo đến giữa sân, chỉ thấy dưới ánh trăng một bóng lưng cô đơn, lạnh lẽo. Ta không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng, ta không thể bỏ mặc hắn một mình như vậy.

Ta lấy ra hai vò rượu, hai người cứ thế đối ẩm dưới trăng. Hôm sau, chẳng hiểu sao ta lại tỉnh dậy ở Thính Nguyệt Cư của hắn, chuyện này thật khiến người ta ngượng ngùng quá đi…

Ngày mười tháng tám, Vương ma ma tươi cười hớn hở chuyển toàn bộ đồ đạc của hắn đến Thanh Huy Đường của ta. Hai người bọn ta cứ thế bắt đầu cuộc sống chung đụng một cách tự nhiên mà khó hiểu. Thuần túy chỉ là ngủ, mỗi người một ổ chăn kiểu vậy.

Đêm rằm tháng tám, hai người cùng nhau uống rượu thưởng nguyệt trong sân, mấy con côn trùng nhỏ bay đến đậu bên váy áo, làm ta giật mình kinh hãi, bất giác nhào cả vào lòng hắn.

Hai tay ta ôm chặt cổ hắn, nụ hôn của hắn cứ thế ào ạt trút xuống, đầu tiên là trên trán, sau đó là mắt, cuối cùng dừng lại trên môi, dịu dàng vô ngần.

Dưới ánh trăng tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập, không biết là của ta, hay của hắn, hoặc có lẽ là của cả hai hòa quyện vào nhau. Ta cảm thấy chân mình mềm nhũn, cả người cũng mềm nhũn, như thể cả thân thể hóa thành một vũng nước mềm oặt trong vòng tay hắn.

Đêm đó, hắn bế thốc ta, người đã sớm mềm nhũn như nước, vào trong phòng, đặt ta lên giường. Ta nắm chặt lấy vạt áo, tim đập thình thịch không ngừng.

Đêm đó, hắn đè lên người ta, hôn lên khắp thân thể ta hết lần này đến lần khác, ta đã trở thành người vợ đích thực của hắn. Trong cơn say tình ngây dại, hắn dịu dàng ngậm lấy vành tai ta, gọi tên ta "Uyển Nhi" hết lần này đến lần khác, giữa đôi mày phảng phất nét ưu sầu.

Ta nghĩ hôm nay là ngày trăng tròn, có lẽ hắn lại nhớ đến phụ hoàng hoặc mẫu phi, hoặc là nhớ đến người tam ca đã bị chính tay hắn g.i.ế.c chết. Ta không muốn nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt ấy, liền chủ động vòng tay ôm cổ hắn, ghé môi sát vào tai hắn nói: "A Hành, chàng còn có ta mà, thiếp thân sẽ luôn ở bên cạnh chàng."

Cách xưng hô này hình như khơi gợi lên điều gì đó trong ký ức của hắn. "A Hành", hắn lẩm bẩm vài tiếng, ngẩn ngơ nhìn ta.

Rồi lại mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi ta, ta cảm thấy th*n d*** đau nhức vô cùng, đau đến mức nước mắt cũng trào ra, hóa ra lần đầu tiên lại đau đớn đến như vậy.

Sau đó ta ngủ thiếp đi, trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng cửa phòng mở rồi lại khép vào, nghĩ chắc là Triệu Tư Hành đã ra ngoài.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 13: Chương 14



Triệu Tư Hành đúng là đồ vô lại!

Từ khi ta lộ rõ bản chất thật, hắn cứ luôn miệng chê cười ta, nói không ngờ rằng ta giả vờ ra vẻ đoan trang thục hiền giỏi đến thế, vậy mà chưa được một tháng đã lộ nguyên hình.

Ta cảm thấy hắn đang chế nhạo ta, ta nhất định không thể nhịn được. Ngay lúc đó ta liền bắt hắn nói lại lần nữa, nếu hắn dám nói lại lần nữa, ta sẽ ném hết đồ đạc của hắn ra khỏi phòng ta.

Ai ngờ hắn lại nhéo má ta một cái rồi nói: "Con gái con lứa cứ hoạt bát một chút vẫn tốt hơn, như vậy nàng trông còn đáng yêu hơn đấy." Cái người này, cái người này thật đáng ghét, ta giả vờ trừng mắt nhìn hắn, nhưng đáy mắt lại không giấu được ý cười.

Thật sự là, Triệu Tư Hành dường như đã ngự trị trong đôi mắt ta, ngự trị trong những hạt châu ngọc trên bàn tính của ta, trong tờ giấy Tuyên Thành để ta viết chữ, thậm chí là trong cả những giấc mơ dài đằng đẵng mỗi đêm.

Chẳng biết từ bao giờ, ta bắt đầu soi gương mỗi ngày, đặc biệt để ý đến dung mạo của mình. Ta tự nhận mình không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng Triệu Tư Hành lại vô cùng tuấn mỹ, so với hắn ta quả thật kém xa.

Hắn nói thích ta mặc y phục màu hồng phấn, thế là ta ngày ngày đều mặc y phục màu hồng phấn.

Ta tự khinh bỉ mình, ta biết rằng ta xong đời rồi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, con người tuyệt đối không được tự ti, đúng, chính là như vậy. Hắn còn già hơn ta nhiều, hơn nữa trên người hắn những vết sẹo do bị thương cứ hết đường này đến đường khác, xấu xí c.h.ế.t đi được.

Vừa nói ta lại vừa nhớ đến cái tên b**n th** kia vậy mà lại còn bắt ta sờ vết sẹo của hắn, thật là ghê tởm. Vết sẹo kia trông dữ tợn, ta không muốn chạm vào, hắn liền nắm lấy tay ta đặt lên người hắn, cứ thế mà v**t v* khắp nơi. Phỉ phui phui, không thể nhớ lại nữa, cái tên ma vương răm loạn đồi bại này.

Mà điều khiến người ta tức giận hơn nữa là, hắn tự mình thượng triều thì thôi đi, chỉ cần mặc y phục vào rồi đi là xong. Đằng này hắn lại cứ phải lôi ta dậy mặc triều phục cho hắn, đợi đến khi hắn đi rồi mới để ta ngủ tiếp.

Ta hận không thể cầm lấy gối đầu đập c.h.ế.t hắn, đám nha hoàn là để trưng bày thôi chắc? To xác như vậy rồi chẳng lẽ lại không biết tự mình làm việc của mình sao?

Thật ra đôi khi ta cũng cảm thấy có chút hoang mang, Triệu Tư Hành quả thật đối xử với ta rất tốt. Nhưng ta luôn cảm thấy giữa hai người dường như có một khoảng cách vô hình nào đó.

Chúng ta ngày ngày cùng chung chăn gối, hắn đối với ta cũng dịu dàng ân cần, nhưng ta lại cảm thấy ta thật sự không hiểu rõ về hắn.

Ta không biết rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì, không biết vì sao đôi khi hắn lại lộ ra vẻ mặt buồn bã, mất mát, vì sao đôi khi lại ngẩn người nhìn giấy Tuyên Thành. Hắn chưa từng kể với ta về những chuyện trước đây, mỗi lần ta hỏi hắn đều nói không có gì đặc biệt cả.

Ta nghĩ Triệu Tư Hành trước đây nhất định đã rất đau khổ, nên hắn không muốn nhắc lại. Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ta nói: "A Hành, nếu chàng có chuyện gì trong lòng nhất định phải nói cho ta biết, bất kể lúc nào ta cũng sẽ lắng nghe."

Hắn không nói gì, rất lâu sau mới khẽ "ừ" một tiếng.

Ta về nhà thăm cha mấy lần, người vẫn như cũ không có gì thay đổi. Ngày ngày cứ chạy nhảy lung tung, không một khắc nào chịu ngồi yên.

Đôi khi người cũng hỏi ta, sao Vương gia không cùng ta về nhà.

Ta cười cười đáp: "Vương gia bận rộn, chút chuyện nhỏ này ta không làm phiền đến vương gia đâu. Hơn nữa, cha còn nhìn chưa đủ ở triều đường hay sao, còn cứ nằng nặc đòi hắn đến nhà chúng ta làm gì?"

Cha ỉu xìu rụt người về trên ghế: "Vậy ra hắn như vậy là có coi ta ra gì đâu? Ở triều đường còn ngày ngày chèn ép ta, ta nể mặt con nên đã đối với hắn hòa nhã dễ chịu hơn không ít rồi, mà hắn vẫn cứ ngày ngày trưng ra cái bộ mặt khó đăm đăm."

Ta liếc mắt nhìn cha một cái: "Trước đây chẳng phải ở nhà cha cũng mắng Vương gia té tát đó sao? Cha còn đến chỗ Thái hậu cáo trạng nữa là?"

Cha ta: "Con rốt cuộc là con gái của ai vậy hả……!!!”

Cha dạo gần đây sao lại trẻ con đến thế.

Nói mới nhớ, cha và Vương gia cũng có điểm giống nhau đấy chứ, đều là hai người cô đơn lẻ bóng, đều sở hữu một tòa dinh thự rộng lớn. Và hơn nữa, đối với ta, họ đều là những người quan trọng nhất.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 14: Chương 15



Ngày mười hai tháng mười một, sáng sớm tinh mơ, ta ngồi trước gương đồng nhẹ nhàng vẽ mày ngài. Thỉnh thoảng còn ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời âm u thế này, làm ơn đừng có tuyết.

Từ buổi sáng ta đã đứng đợi ở ngoài phủ, Lan Nhi mang mũ choàng lên đầu cho ta. Ta hồi hộp vuốt vuốt tóc mai bên thái dương, hỏi nàng: "Hôm nay ta trông có được không?"

Lan Nhi giúp ta vuốt phẳng nếp gấp trên y phục, cười nói: "Vương phi ngày nào mà chẳng xinh đẹp."

Ta cười hì hì.

Chỉ Nhi bất mãn bĩu môi: "Tiểu thư, trời lạnh lắm đó, người xem tuyết đã bắt đầu rơi rồi kìa. Đã đợi cả nửa ngày rồi, hay là chúng ta vào dùng bữa trước đi, lát nữa Vương gia đến rồi chúng ta lại ra ngoài. Lạnh quá đi mà." Vừa nói, Chỉ Nhi vừa hà một hơi vào tay rồi xoa xoa.

Ta thấy Lan Nhi cũng lạnh, mũi cũng đỏ ửng lên rồi, mà chẳng hé răng kêu ca một lời. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, ta bèn vào trong dùng bữa.

Vừa dùng bữa trưa vừa vô tình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi ào ạt rồi, trên cành cây đã phủ một lớp, trên mặt đất cũng đã tích một tầng tuyết mỏng.

Ta dặn dò Lan Nhi mang áo choàng của Vương gia đến, lát nữa cùng nhau mang ra ngoài.

Ai ngờ bữa trưa mới dùng được một nửa, chợt nghe thấy người hầu chạy vào báo, Vương gia đã về rồi. Ta không kịp ăn tiếp, vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Lan Nhi che ô đuổi theo phía sau ta: "Vương phi, người chậm thôi, đường trơn lắm, cẩn thận một chút ạ!" Ta giật mình, chậm bước lại, nhỡ đâu lại ngã sấp mặt thì xấu hổ c.h.ế.t mất. Chỉ Nhi cầm áo choàng của Triệu Tư Hành sát sao theo sau.

Tuy rằng không chạy nữa, nhưng bước chân dưới chân cũng đi rất nhanh.

Triệu Tư Hành đã xuống khỏi xe ngựa rồi, ta vừa định cất tiếng gọi, liền thấy hắn lại đưa tay về phía xe ngựa. Một bàn tay trắng nõn đưa ra từ bên trong, một nữ tử áo hồng phấn vén rèm xe, vịn lấy tay Triệu Tư Hành. Chỉ thấy nàng thân hình mảnh mai, gương mặt xinh đẹp, trên má dường như có ửng hồng thoáng qua. Bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt lưu chuyển là tình cảm không giấu diếm.

Ta nắm chặt lấy tay áo màu hồng phấn của mình, xoay người chạy thẳng về viện trong.

Một giọt lệ rơi xuống, rơi trên nền tuyết, rất nhanh liền biến mất. Ta quay đầu nhìn lại, trên nền tuyết trắng xóa chỉ còn lại một chuỗi dấu chân nhơ bẩn.

Lan Nhi và Chỉ Nhi im lặng đi theo phía sau, ta thật may mắn, vừa rồi hai nàng không hề phát ra tiếng động nào.

Vì sao lại thành ra như vậy chứ? Ta thất hồn lạc phách chạy về phòng, trong lòng nghẹn ứ khó chịu, đầu óc cũng hỗn loạn không rõ. Một loại cảm xúc không biết tên đang xé rách ta, khiến ta muốn kêu gào mà không kêu được, muốn nói ra mà không thốt nên lời, ta không biết ta phải làm sao, không biết ta nên đối diện với chuyện này với tư thái như thế nào.

Ta ở trong phòng thay một bộ y phục khác, vẽ lại đôi mày như núi xa và thoa lên môi son tươi thắm.

Hứa Thanh Uyển, không được khóc, không thể thua.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 15: Chương 16



Ngày mười hai tháng mười một, sáng sớm tinh mơ, ta ngồi trước gương đồng nhẹ nhàng vẽ mày ngài. Thỉnh thoảng còn ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời âm u thế này, làm ơn đừng có tuyết.

Từ buổi sáng ta đã đứng đợi ở ngoài phủ, Lan Nhi mang mũ choàng lên đầu cho ta. Ta hồi hộp vuốt vuốt tóc mai bên thái dương, hỏi nàng: "Hôm nay ta trông có được không?"

Lan Nhi giúp ta vuốt phẳng nếp gấp trên y phục, cười nói: "Vương phi ngày nào mà chẳng xinh đẹp."

Ta cười hì hì.

Chỉ Nhi bất mãn bĩu môi: "Tiểu thư, trời lạnh lắm đó, người xem tuyết đã bắt đầu rơi rồi kìa. Đã đợi cả nửa ngày rồi, hay là chúng ta vào dùng bữa trước đi, lát nữa Vương gia đến rồi chúng ta lại ra ngoài. Lạnh quá đi mà." Vừa nói, Chỉ Nhi vừa hà một hơi vào tay rồi xoa xoa.

Ta thấy Lan Nhi cũng lạnh, mũi cũng đỏ ửng lên rồi, mà chẳng hé răng kêu ca một lời. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, ta bèn vào trong dùng bữa.

Vừa dùng bữa trưa vừa vô tình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi ào ạt rồi, trên cành cây đã phủ một lớp, trên mặt đất cũng đã tích một tầng tuyết mỏng.

Ta dặn dò Lan Nhi mang áo choàng của Vương gia đến, lát nữa cùng nhau mang ra ngoài.

Ai ngờ bữa trưa mới dùng được một nửa, chợt nghe thấy người hầu chạy vào báo, Vương gia đã về rồi. Ta không kịp ăn tiếp, vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Lan Nhi che ô đuổi theo phía sau ta: "Vương phi, người chậm thôi, đường trơn lắm, cẩn thận một chút ạ!" Ta giật mình, chậm bước lại, nhỡ đâu lại ngã sấp mặt thì xấu hổ c.h.ế.t mất. Chỉ Nhi cầm áo choàng của Triệu Tư Hành sát sao theo sau.

Tuy rằng không chạy nữa, nhưng bước chân dưới chân cũng đi rất nhanh.

Triệu Tư Hành đã xuống khỏi xe ngựa rồi, ta vừa định cất tiếng gọi, liền thấy hắn lại đưa tay về phía xe ngựa. Một bàn tay trắng nõn đưa ra từ bên trong, một nữ tử áo hồng phấn vén rèm xe, vịn lấy tay Triệu Tư Hành. Chỉ thấy nàng thân hình mảnh mai, gương mặt xinh đẹp, trên má dường như có ửng hồng thoáng qua. Bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt lưu chuyển là tình cảm không giấu diếm.

Ta nắm chặt lấy tay áo màu hồng phấn của mình, xoay người chạy thẳng về viện trong.

Một giọt lệ rơi xuống, rơi trên nền tuyết, rất nhanh liền biến mất. Ta quay đầu nhìn lại, trên nền tuyết trắng xóa chỉ còn lại một chuỗi dấu chân nhơ bẩn.

Lan Nhi và Chỉ Nhi im lặng đi theo phía sau, ta thật may mắn, vừa rồi hai nàng không hề phát ra tiếng động nào.

Vì sao lại thành ra như vậy chứ? Ta thất hồn lạc phách chạy về phòng, trong lòng nghẹn ứ khó chịu, đầu óc cũng hỗn loạn không rõ. Một loại cảm xúc không biết tên đang xé rách ta, khiến ta muốn kêu gào mà không kêu được, muốn nói ra mà không thốt nên lời, ta không biết ta phải làm sao, không biết ta nên đối diện với chuyện này với tư thái như thế nào.

Ta ở trong phòng thay một bộ y phục khác, vẽ lại đôi mày như núi xa và thoa lên môi son tươi thắm.

Hứa Thanh Uyển, không được khóc, không thể thua.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 16: Chương 17



Triệu Tư Hành và người phụ nữ kia cùng nhau bước vào. Ta lặng lẽ bày biện thức ăn lên bàn, không hề nhìn hắn lấy một cái: "Vương gia đói bụng rồi phải không, mời dùng bữa trước đã ạ."

Hắn cúi mắt, vẻ mặt thoáng chút hổ thẹn: "Thanh Uyển, vị này là…"

Ta vẫn im lặng không đáp, hắn lại nói tiếp: "Đây là Thẩm Ý, trước dịp năm mới bản vương dự định sẽ thỉnh chỉ lập nàng làm trắc phi, về phần yến tiệc thì không cần linh đình, chỉ cần bày một vài mâm cỗ trong phủ là đủ rồi."

Tay ta đang bưng bát chợt khựng lại: "Thiếp thân đã rõ. Vậy theo ý Vương gia, nên an bài Thẩm cô nương ở đâu ạ?"

"Cứ an trí ở Vãn Cư đi."

"Thiếp thân đã rõ, thiếp thân sẽ an bài."

Ta giao toàn bộ sự việc này cho Lan Nhi xử lý, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn đến khó chịu. Tại sao chứ? Tại sao lại thành ra như vậy?

Hắn gọi ta "Thanh Uyển"? Thanh Uyển? Vậy còn "Uyển Nhi" thì sao? Chẳng còn "Uyển Nhi" nào nữa rồi.

Tại sao lại như vậy, chẳng phải hắn vốn không thích nữ sắc hay sao? Vì sao hai mươi lăm năm trời chưa từng cưới vợ, bây giờ lại nguyện ý cưới người khác về?

Nam tử tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, ta không phản đối hắn nạp thiếp, ta chỉ oán hận hắn vì sao lại giấu diếm ta kín như bưng như vậy? Hắn đi Dương Châu hơn hai tháng, hắn có bao nhiêu cơ hội để nói với ta, thế mà hắn cứ nhất quyết không nói.

Nếu như hắn nói với ta rằng hắn muốn nạp thiếp, trong lòng ta dù không muốn, nhưng có lẽ vẫn sẽ vì hắn mà tỉ mỉ chọn lựa một phen, nhưng bây giờ hắn lại không hề cảm thấy có lỗi với ta chút nào sao?

Sao hắn có thể thốt ra những lời như vậy với ta chứ? Bảo ta đứng ra lo liệu nghi lễ nạp thiếp cho hắn?

Huống hồ hai người bọn ta thành hôn còn chưa được nửa năm, còn chưa được nửa năm nữa.

Ta cứ ngỡ giữa chúng ta là có tình cảm, ta cứ ngỡ hắn cũng có chút ít thích ta, ta cứ ngỡ rằng ta không chỉ đơn thuần là một vương phi đủ tiêu chuẩn giúp hắn quán xuyến mọi việc trong phủ.

Xem ra tất cả chỉ là "ta cứ ngỡ" mà thôi.

Ta luôn ghi nhớ trong lòng mặc lên bộ y phục hắn yêu thích để đón hắn trở về nhà, hắn lại mang về một người phụ nữ khác, còn nói với ta là sẽ nạp nàng làm trắc phi.

Thị vệ bên cạnh Triệu Tư Hành kể lại, hắn gặp Thẩm Ý khi đang thưởng trăng ngắm gió trên Dạ Kiều ở Dương Châu, sau đó hai người đã cùng nhau đến thuyền hoa trên sông Tần Hoài nghe ca khúc cả đêm.

Có phải là do ta nói với Triệu Tư Hành rằng cảnh Dương Châu rất đẹp, nên hắn mới đi chơi đêm? Có phải là do ta nói với hắn rằng cảnh đêm Dương Châu rất đẹp, nên hắn mới gặp Thẩm Ý? Có phải là hắn thật sự rất thích Thẩm Ý, cho dù nàng đã hai mươi tuổi rồi, vẫn nhất quyết muốn cưới nàng về? Có phải là cho dù ta có mặc y phục màu hồng phấn, hắn cũng chẳng hề thích?

Ta mạnh tay giật lấy áo choàng từ trong tay Chỉ Nhi, ném mạnh xuống đất, hung hăng giẫm lên mấy cái. Chỉ Nhi im lặng vỗ nhẹ vào lưng ta, ta che mặt mặc cho nước mắt chảy rơi giữa kẽ ngón tay.

Khung cảnh tươi đẹp mà ta từng hướng tới đã bị bọn họ cùng nhau thưởng lãm mất rồi, tâm tư tình cảm tràn đầy sắp trào dâng của ta chung quy vẫn là trao lầm người.

Ta cứ ngỡ Triệu Tư Hành rất đáng thương, ta cứ ngỡ rằng hắn thiếu thốn rất nhiều tình yêu thương, thế là ta đã dâng hiến toàn bộ chân tâm của mình.

Nhưng mà, ta hình như đã quên mất, người thiếu thốn tình yêu thương vốn dĩ lại là ta.

Mẹ mất khi ta mới lên sáu, cha lại bận rộn công việc, chẳng có thời gian để ý, chăm sóc ta. Ta hình như đã một mình trải qua mười năm, mười năm ấy, ta rất cô đơn.

Mười năm ấy cũng chẳng có ai ôm ta lấy một lần. Vậy nên khi Triệu Tư Hành vừa ôm ta, ta đã dùng hết toàn bộ sức lực một cách hèn mọn mà nhào tới.

Tự mình đa tình, quả thật là chí mạng.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 17: Chương 18



Ta bảo Chỉ Nhi chuyển đồ đạc của Triệu Tư Hành về lại Thính Nguyệt Cư của hắn.

Lan Nhi thấy ta cứ thất thần như người mất hồn, liền nắm tay ta khuyên nhủ: "Vương phi, Vương gia vẫn còn niệm tình người đó chứ, chẳng phải đã nói là sẽ không tổ chức yến tiệc linh đình, chỉ bày vài mâm cỗ trong phủ thôi sao? Như vậy người trong phủ cũng nên biết điều rồi, ai dám xem thường người nữa chứ. Hơn nữa, người lại là do đích thân Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, Lão gia nhà chúng ta lại quan đến chức Thượng thư, chắc chắn không ai dám xem thường người đâu ạ."

Ta chỉ là, ta chỉ là không muốn trong lòng trượng phu của ta có người khác. Có lẽ trong lòng hắn cũng dành cho ta một góc nhỏ, nhưng ta lại không thể chấp nhận được. Ta không muốn thứ tình yêu không thuần túy, ta muốn trong lòng trong mắt trượng phu chỉ có mình ta thôi, lẽ nào ta sai rồi sao?

Ta nhìn Lan Nhi rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.

Muốn sống tốt ở Vương phủ, gia thế rất quan trọng, nhưng tình yêu của nam chủ nhân cũng rất quan trọng không kém. Ta không muốn trở thành vế trước, nhưng cuối cùng vẫn là vế trước. Nếu ta là vế trước, vậy còn Thẩm Ý thì sao? Nàng sẽ là vế sau sao? Nàng chỉ là con gái của một nhà buôn ở Dương Châu, nàng có thể sống tốt ở Vương phủ này không?

Hôm nay khi nhìn thấy nàng ấy lần đầu tiên, ta đã ẩn ẩn cảm giác được rằng, ta sẽ thua thảm hại.

Vậy nên ta sợ, Hứa Thanh Uyển ta không thể thua được.

Đêm đó Triệu Tư Hành lại đến Thanh Huy Đường của ta.

Hai người bọn ta im lặng không nói, hồi lâu sau hắn trầm giọng mở lời: "Ta biết nàng là người chu đáo, nhờ nàng trông nom Thẩm Ý giúp ta."

Ta cười lạnh một tiếng: "Ngài bảo ta đi trông nom một người lớn hơn ta tận bốn tuổi, thế mà ngài cũng nói được. Nàng ta cũng vậy, hai mươi tuổi đầu rồi mới chịu gả đi, bây giờ chắc hẳn đang vui mừng lắm đây. Có khi người ta đã sớm biết ngài là Vương gia, nên mới vội vã bám lấy đấy chứ."

"Hứa Thanh Uyển, nàng nói năng lung tung cái gì vậy, sự tình không phải như nàng nghĩ đâu, sao bây giờ nàng lại trở nên cay nghiệt như vậy hả." Triệu Tư Hành giận dữ.

"Ta vốn dĩ cay nghiệt, chỉ là do ngài không biết mà thôi. Ngài nói sự tình không phải như ta nghĩ, vậy là như thế nào, ngài nói thử xem?" Ta mắt đỏ hoe vặn hỏi lại.

Hắn nhìn ta im lặng không nói, hồi lâu, thở dài một tiếng: "Nàng ngủ đi, ngày mai bảo nàng ấy đến kính trà nàng."

Đêm tối tịch mịch, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tuyết rơi. Ta yên lặng nằm trên giường mở to mắt nhìn khoảng không bóng tối hư vô ngay phía trên đỉnh đầu.

Ta sao vậy chứ?

Ta gặp được một người, hắn khiến ta phát sốt, ta cứ ngỡ đó là tình yêu, kết quả là thiêu rụi tất cả mọi thứ.

Ta bắt đầu trở nên thay đổi đến mức không còn nhận ra.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 18: Chương 19



Hứa Thanh Uyển ta cả đời vốn là kẻ keo kiệt bủn xỉn, nhưng lần này lại mạnh tay chi một khoản tiền lớn sắm sửa y phục trang sức cho bản thân.

Tiết kiệm cũng là tiết kiệm cho Triệu Tư Hành, ta không thèm tiết kiệm cho hắn.

Ta may không ít bộ y phục màu xanh biếc. Xem này, màu xanh biếc này hợp với ta làm sao, trâm cài xanh biếc, vòng tay xanh biếc này nữa. Tóm lại là y phục và trang sức màu xanh biếc ta mua cả đống. Cho dù tuyết rơi đầy trời, ta vẫn ngày ngày ăn vận chỉnh tề lượn lờ trong phủ.

Ta tự khiến bản thân bận rộn lên, không nghĩ đến bọn họ nữa, chỉ ngày ngày tính toán sổ sách của ta thôi.

Thẩm Ý cũng an phận, gặp ta liền ngoan ngoãn hành lễ, chỉ có ả thị nữ kia cứ luôn nhìn ta với ánh mắt hằn học căm phẫn.

Ả dựa vào cái gì mà trừng ta? Chủ tử ả quyến rũ chồng người, ả vênh váo cái gì, để chủ tử ả hành lễ với chính thất như ta thì có làm sao, chẳng phải là nên thế sao?

Từ sau lần kính trà, ta cũng không bắt nàng ta đến thỉnh an ta nữa, đồ ăn thức uống ta cũng không hề bớt xén của nàng ta.

Ta tự nhận thấy ta đã hết lòng hết dạ lắm rồi, thế mà ả nha hoàn kia vẫn cứ trừng ta. Vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay tàn nhẫn với người đẹp.

Ả cứ trừng ta một cái là Chỉ Nhi lại nói ả bất kính với ta, rồi xông lên đánh ả. Đánh mãi đánh mãi, ả ta cũng biết thân biết phận mà ngoan ngoãn hơn hẳn.

Ta không sợ người khác nói ta hống hách độc ác, đã làm thiếp thì nên trả giá.

Ta chính là ác độc, ta chính là hống hách. Ta muốn cho Thẩm Ý đó biết, cái giá của việc làm thiếp, tham mưu đồ phú quý là như thế nào.

Ta cứ tưởng nàng ta sẽ đi tìm Triệu Tư Hành mách lẻo, nhưng nàng ta không đi. Chắc là nàng ta lớn ngần này rồi, cũng thấy việc mách lẻo thật trẻ con đi.

Ngược lại nàng ta còn thỉnh thoảng mang điểm tâm đến cho ta, thường xuyên lấy lòng ta. Không phải nói chứ, điểm tâm Thẩm Ý làm đúng là đẹp mắt, nhưng ta nhìn thấy là thấy phiền lòng, chưa từng ăn dù chỉ một lần.

Ta cũng nghĩ, Thẩm Ý xinh đẹp như vậy, vì sao không có ai cầu hôn, cưới hỏi, đến mức hai mươi tuổi rồi mới gả đi. Thương nhân địa vị thấp kém, nàng ta lại sinh ra dung nhan như hoa, vẻ đẹp như trăng, chắc là mắt cao quá, cảm thấy những người điều kiện bình thường không lọt vào mắt xanh.

Ngoài điều này ra, ta thực sự không nghĩ ra được nguyên do nào khác.

Con gái nhà gia giáo đoan chính ai lại nguyện ý làm thiếp chứ, nàng ta chẳng qua chỉ là một nữ tử tham đồ phú quý mà thôi? Ta cười khẩy một tiếng, thật không biết Triệu Tư Hành đã nhìn trúng nàng ta ở điểm nào? Có lẽ là vì xinh đẹp chăng.

Cũng có lẽ, Thẩm Ý tham đồ phú quý là thật, mà yêu Triệu Tư Hành cũng là thật.
 
Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha
Chương 19: Chương 20 + 21



Nguồn không có chương 20, mong độc giả thông cảm!

Tháng Chạp, Vương ma ma trở về.

Chẳng phải đã cho bà nghỉ phép một tháng rồi sao, sao lại về sớm như vậy? Có lẽ đã xảy ra chuyện gì chăng? Ta hốt hoảng hỏi bà, bà lại hiền từ nhìn ta cười: "Năm hết Tết đến gần kề, việc tặng quà biếu xén theo lệ cũ lão nô sợ Vương phi không quen thuộc, nên vội về để phụ giúp, đỡ đần. Dịp Tết công việc bề bộn, chẳng phải là sợ làm Vương phi mệt mỏi quá sức hay sao." Vương ma ma trêu đùa.

Trong khoảnh khắc ấy chẳng hiểu sao, ta lại rơi nước mắt, ôm chầm lấy Vương ma ma khóc thành tiếng: "Ma ma, bà tốt với ta quá."

Những ngày này ta cũng không biết mình đã sống thế nào nữa, ngày ngày bận rộn chỉ để tê liệt bản thân. Đối diện với sự quan tâm và thiện ý đột ngột này, ta lại bật khóc, trước đây còn lén lút mắng Vương ma ma không ít, thật là ngại quá, xấu hổ c.h.ế.t đi được.

Vương ma ma thấy ta như vậy, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho ta: "Đây là làm sao vậy, việc trong phủ khó quán xuyến lắm sao?"

Chỉ Nhi giọng điệu khó chịu, kỳ quái lên tiếng: "Còn chẳng phải là do Vương gia nạp thêm một vị tiểu thiếp xinh đẹp hay sao, nha hoàn của vị tiểu thiếp kia còn ngày ngày trợn mắt lườm Vương phi nữa chứ."

Ta kéo tay Chỉ Nhi, bảo nàng đừng nói nữa, cứ như thể ta đang đi cáo trạng vậy, ta không muốn để Vương ma ma nhúng tay vào chuyện này.

Vương ma ma dường như vô cùng kinh ngạc: "Sao lại có chuyện này? Vương gia xưa nay vốn không gần gũi nữ sắc, sao lại có thể như vậy được?"

Lan Nhi lên tiếng: "Ma ma, chuyện này là thật, nữ tử kia vốn là con gái của một nhà buôn ở Dương Châu, đã quá hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng. Dung mạo thì quả thật rất xinh đẹp."

Ánh mắt Vương ma ma nghiêm nghị lại: "Vậy nương nương không bằng cũng để lão nô mở mang tầm mắt một chút xem sao." Ta đoán Vương ma ma là muốn xem thử Thẩm Ý rốt cuộc có phải là kẻ có mục đích khác, tham phú phụ bần hay không.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, Vương ma ma dù sao cũng là người cũ trong phủ, sau này sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt, bèn sai người đi gọi Thẩm Ý đến.

Khi Thẩm Ý đến, Vương ma ma đang cùng ta nói chuyện về đứa con của cháu trai bà: "Đứa trẻ kia còn biết m*t ngón tay nữa đó, làm dính nước miếng khắp nơi." Vương ma ma nói chuyện mà vui vẻ hẳn lên.

"Thần thiếp kính dâng Vương phi thỉnh an." Thẩm Ý dẫn theo nha hoàn hành lễ.

Khi Vương ma ma nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Ý, nụ cười trên môi bà chợt cứng lại, trên mặt bà đầu tiên là vẻ sợ hãi, sau đó lại pha lẫn kinh hoàng, rồi sau đó lắp bắp chỉ vào Thẩm Ý nói: "Ngươi, ngươi, ngươi lại không phải là…"

Thẩm Ý vội vàng lên tiếng cắt ngang lời bà: "Ma ma nhận nhầm người rồi ạ."

Ta cảm thấy cảnh tượng này vô cùng kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi: "Ma ma đây là làm sao vậy?"

Vương ma ma gượng gạo kéo kéo khóe miệng: "Không có gì, chỉ là nhớ tới người xưa thôi mà."

Ta nghĩ bụng Vương ma ma những năm này gặp qua không ít người, có lẽ là nhận nhầm thật, nên cũng không để ý trong lòng.

Ta giới thiệu Vương ma ma với Thẩm Ý, sắc mặt Thẩm Ý lúc này trông cũng khá là gượng gạo. Có lẽ là do ma ma trông có vẻ dữ tợn quá, trước đây ta cũng từng sợ hãi mà. Nghĩ đến đây, ta liền bảo Thẩm Ý trở về.

Ma ma lại níu lấy ta khuyên nhủ hết lời nói một tràng dài, chẳng qua cũng chỉ là những lời lẽ cũ rích rằng ta là Vương phi, Vương gia dù có thích Thẩm Ý đến đâu cũng sẽ không vượt qua ta mà thôi. Rồi lại khuyên ta đừng nổi nóng, không đáng để so đo chấp nhặt với nàng ta. Cứ thế những lời nói vòng vo ấy ma ma nói mãi không thôi, nói đến mức mắt ta cũng đỏ hoe, ma ma thật sự là một người tốt.

Chỉ là có một điều ta không hiểu rõ, vì sao ma ma bây giờ lại đối tốt với ta đến vậy? Thật giống như Giang ma ma ở nhà vậy.
 
Back
Top Bottom