Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sự Rung Động Có Chủ Ý

Sự Rung Động Có Chủ Ý
Chương 525: Ngoại truyện về Thương Sách (19): Bà ơi, Âm Âm của bà


Cô theo bản năng vùng vẫy, giọng hạ thấp:

“Anh điên à? Đây là ngoài đường đó, bị người ta nhìn thấy thì sao!”

“Yên tâm, không có ai đâu.”

Lúc này trời đã về khuya, Vinh Cẩm xác nhận xung quanh thật sự không có ai, mới an tâm kéo tay anh khỏi vòng eo mình, xoay người lại đối diện anh:

“Sau này ở ngoài, anh chú ý một chút.”

“Em đang không vui.” — Câu nói ấy, anh thốt ra với giọng khẳng định.

“Em không có.”

“Là vì chị Giang Hàm?”

Ánh mắt Vinh Cẩm chợt lóe lên một tia khác thường, cô không ngờ Thương Sách lại nhạy cảm đến vậy, chỉ là vẫn cố chấp cãi:

“Không liên quan gì đến chị ấy.”

Thế nhưng Thương Sách bỗng cúi người, áp sát lại gần:

“Thật không?”

“Đương nhiê—” Câu trả lời chưa kịp dứt, anh đã cúi đầu hôn cô. Vinh Cẩm th* d*c một hơi — trời ơi, đang ở ngoài đấy, anh điên rồi à?!

Đẩy không nổi anh, cô vội vàng lùi lại hai bước, lưng va vào thân cây ngọc lan, làm rung động cành lá, cánh hoa rơi xuống lả tả. Mà nụ hôn kia, lại càng thêm sâu, bàn tay anh đỡ lấy sau gáy cô, lòng bàn tay khô ráo nhưng nóng rực.

Ngay giữa nơi công cộng…

Nếu bị người khác bắt gặp, chắc chắn sẽ phiền toái to.

Anh thật sự điên rồi!

Nhưng Thương Sách xưa nay vốn chẳng theo lẽ thường, anh làm chuyện gì điên rồ đến mấy cũng đều trở thành “hợp lý”. Còn cô, bị anh kéo lại, bị nụ hôn nóng bỏng kia cuốn đi…

Sự nóng rực trên môi như đang dần nuốt chửng lý trí của cô.

Chỉ có thể nghe theo bản năng cơ thể.

“Thương Sách, anh đúng là điên thật rồi!” Cô nghiến răng.

Anh chỉ mỉm cười nhìn cô:

“Đây không phải điên, mà là bình thường. Vì cuộc sống của em, đáng ra nên là như vậy.”

Vinh Cẩm thoáng sững người.

“Anh với chị Giang Hàm đã sớm không còn gì, bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, kiểu như chị em thôi. Chị ấy kết hôn rồi. Tính cách anh, em cũng biết rồi đấy, chẳng giấu được gì. Nếu anh thực sự còn có tình ý gì với chị ấy, thì Hạ Văn Lễ với Tạ Tư Nghiên chắc chắn đã nhận ra từ lâu rồi.”

“Anh chỉ thích em. Chỉ yêu mỗi mình em.”

Nụ hôn vừa rồi vẫn còn nóng bỏng, hơi ấm vẫn chưa tản đi trên khuôn mặt cô, giờ lại thêm câu tỏ tình thẳng thắn này, khiến mặt Vinh Cẩm càng đỏ rực, nóng hừng hực.

“Anh có thể đừng lúc nào cũng đem mấy chuyện yêu đương treo miệng được không? Anh không biết xấu hổ à?”

“Anh mặt dày mà.”

“Anh…”

“Anh chỉ muốn bất cứ lúc nào cũng nói với em, rằng anh thích em, yêu em. Âm Âm là người anh yêu nhất, là của anh…”

“Ưm!” — Câu nói chưa dứt đã bị Vinh Cẩm lấy tay bịt miệng lại, kéo anh thẳng vào trong nhà.

Mặt thật sự quá dày mà!

Vinh Cẩm hôm nay tâm trạng không tốt, thật sự là vì Giang Hàm.

Cô ghen tị, nhưng không phải vì Thương Sách, mà là… ghen tị với sự tự do và mạnh mẽ của chị ấy.

Ngày trước Giang Hàm từng công khai đuổi cha ruột ra khỏi nhà, vạch trần tiểu tam – chuyện đó ai cũng biết. Lúc công khai mối quan hệ với Tạ Tư Nghiên, nhiều người trong giới không đánh giá cao, cho rằng hai người tính cách không hợp, không bền…

Nhưng cô ấy vẫn sống đúng với bản thân mình, yêu người mình muốn yêu, làm điều mình muốn làm.

Phóng khoáng, rực rỡ.

Vinh Cẩm… tất nhiên là ngưỡng mộ.



Đêm đó, Vinh Cẩm ngủ không ngon.

Cô mơ một giấc mơ hiếm có — mơ thấy anh trai mình, khi ấy mới bảy tám tuổi, tay cầm một hộp sôcôla, nở nụ cười trong veo nói với cô:

“Âm Âm, đây là anh mua riêng cho em đấy, món em thích nhất.”

Ngay sau đó, hình bóng của anh trai tan biến, gương mặt của bà nội hiện lên trong giấc mơ—

“Tất cả là tại cháu! Nếu không có cháu, A Cẩm sẽ không bị bắt cóc, cũng sẽ không chết!”

“Đều là lỗi của cháu, tất cả là vì cháu!”

“A Cẩm, trả A Cẩm lại cho bà——!”

Cô choàng tỉnh giữa cơn ác mộng, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng. Tiếng chuông điện thoại réo vang bên tai, cô với tay lấy điện thoại — là ba gọi tới.

“Alô, ba ạ.”

“Mẹ con tỉnh rồi, cứ đòi về nhà tìm… A Cẩm.” Giọng ông Vinh Chấn Bang trầm thấp, trong lòng ông cũng tràn ngập áy náy với con gái. Năm xưa bắt cô phải giả trai, từ đầu đã là sai lầm, giờ muốn sửa lại… thật quá khó.

“Con đến bệnh viện một chuyến nhé.”

“…Vâng, con đi ngay.”

Mồ hôi túa ra như tắm, cô tắm sơ qua rồi thay quần áo, lập tức chạy ra khỏi nhà.

“Âm Âm!” Thương Sách nghe thấy tiếng động liền bước ra khỏi phòng.

“Bà nội em tỉnh rồi, em phải tới bệnh viện!”

“Anh đi cùng em.”

“Không cần!”

Cô đi quá vội, lúc đó trời vẫn còn mờ sáng. Tới bệnh viện, cô chạy một mạch, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển. Đến cửa phòng bệnh mới dừng lại, cô cố ổn định hơi thở, chỉnh lại tóc tai, quần áo.

Mở cửa bước vào, Vinh lão phu nhân vừa trông thấy cô liền nhìn chằm chằm không chớp mắt.

“Mẹ, mẹ xem này, A Cẩm tới rồi!” Ông Vinh Chấn Bang cười nói.

“Bà ơi.” Vinh Cẩm bước tới bên giường, “Bà tỉnh rồi à? Nghe nói bà tìm cháu, cháu tới đây ngay này. Bà lại không ngoan rồi phải không?”

Bà cụ không nói gì, chỉ đưa tay ra…

Vừa nắm lấy tay cô, liền siết chặt không buông.

“Bà ơi, bà hôn mê lâu như vậy, có đói không ạ? Có muốn ăn chút gì không? Có đau đầu không, hay chân còn đau không? Bà thấy trong người sao rồi?” Cô nở nụ cười, hỏi han liên tục.

Thế nhưng bà vẫn im lặng, điều đó khiến cả nhà họ Vinh đều sốt ruột.

“Mẹ, thằng A Cẩm nó phải đi làm, nên không thể ở bệnh viện chăm bà được. Con vừa gọi là nó đến liền, mẹ thấy nó rồi còn chưa vui ạ?” Vinh phu nhân mỉm cười nói. Con trai mất, bà đau lòng không ai bằng, nhưng là chị dâu cả trong nhà, bà vẫn phải gắng gượng gánh vác.

Huống chi bà còn có con gái.

Càng phải đứng vững.

Mỗi lần gọi con gái là A Cẩm, trong lòng người mẹ này lại như bị dao cứa một nhát.

Hiện tại, trong lòng mỗi người nhà họ Vinh, đều rỉ máu.

“A… A Cẩm?” Đôi mắt bà cụ hoe đỏ, ngón tay run rẩy đưa lên mái tóc ngắn của cô, “Cháu không phải A Cẩm… Cháu là Âm Âm của bà mà.”

Khoảnh khắc ấy—

Căn phòng bệnh rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

“Âm Âm của bà từ nhỏ đã thích làm điệu nhất, bà thích buộc tóc cho cháu lắm, sao cháu lại cắt tóc ngắn như thế này?”

Đôi mắt Vinh Cẩm bỗng đỏ lên, nước mắt trào ra khỏi khóe mi.

“Bà ơi…”

“Cháu gái ngoan của bà, ngoan nào, đừng khóc… Bà đau chân, không nhúc nhích được, lại đây với bà một chút.” Bà cụ chìa tay ra, “Để bà ôm cháu một cái.”

“Âm Âm ngoan, đừng khóc, cháu khóc là bà đau lòng lắm đấy.”

“Cháu không phải A Cẩm… Cháu là Âm Âm mà bà thương nhất, thương nhất… đúng không? Bà không nhận nhầm đâu…” Giọng bà cụ run rẩy, nhưng rất rõ ràng — bà đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.

Vinh Âm không thể nhịn được nữa, lao vào vòng tay bà, nước mắt dồn nén từ lâu vỡ òa trong khoảnh khắc ấy.
 
Sự Rung Động Có Chủ Ý
Chương 526: Ngoại truyện về Thương Sách (20): Tin đồn, bị chụp trộm rồi


“Các con à, mù quáng quá!” Lão phu nhân nhìn về phía các con, giọng khàn khàn nhưng vẫn kiên định:

“Mẹ đã sống đến từng này tuổi, dù có lú lẫn, dại khờ hay điên dại đi nữa, thì cũng sao đâu chứ? Còn Âm Âm… con bé vẫn còn trẻ, còn cả một tương lai rực rỡ phía trước. Vì mẹ, nó đã phải đánh đổi hai mươi năm đẹp nhất của đời người… Không đáng chút nào!”

“Không đáng chút nào!”

Cô ngẩng đầu nhìn bà, lắc đầu nói:

“Không, là đáng mà… Vì… bà cũng là người cháu yêu nhất, thương nhất đời này.”

“Âm Âm ngoan của bà.” Bà cụ nhẹ vuốt tóc cô.

Trong lòng như có kim châm, nước mắt càng lau càng rơi không dứt.

May mà bác sĩ nghe thấy tiếng động nên vào khuyên can, nói rằng cơ thể bà mới hồi phục, không thể xúc động mạnh. Mọi người vội vã an ủi, giúp bà trấn tĩnh lại.

Thế nhưng bà vẫn chỉ nắm chặt tay cô, lẩm nhẩm:

“Âm Âm nhà ta, sao mà xinh thế.”

Bà quay sang nhìn con trai cả:

“Mọi chuyện phải đưa về đúng quỹ đạo. Nói với bên ngoài rằng, A Cẩm… đã qua đời vì bệnh. Còn Âm Âm, nếu muốn tiếp tục điều hành công ty, thì hãy quay lại với thân phận thật – Vinh Âm.”

Mọi người trong phòng đều gật đầu đồng ý.

Từng ấy năm đã trôi qua, chuyện của Vinh Cẩm dù có không nỡ buông, thì trong lòng ai cũng hiểu — không thể cứ sống mãi trong quá khứ.

Bởi vì…

Cuộc đời vẫn phải tiếp tục.

Bà cụ nói tới đây, bỗng lẩm bẩm thêm một câu:

“Âm Âm nhà ta tốt thế này, chẳng biết sau này sẽ rơi vào tay tên tiểu tử nhà ai nữa…”

Ngoài hành lang, Thương Sách tim chợt đánh thót.

Bản thân mình… chắc không tính là tên tiểu tử khốn nạn đấy chứ?!



Nhà họ Vinh bận rộn giải quyết mọi việc, Thương Sách chỉ sai người mang bữa sáng thanh đạm đến, không vào phòng làm phiền. Khi rời khỏi bệnh viện, mặt trời vừa lên cao…

Hôm nay — lại là một ngày nắng đẹp.



Vì sợ đêm dài lắm mộng, nhà họ Vinh quyết định trong ngày đưa Vinh Âm xuất ngoại. Mọi chuyện được sắp xếp rất long trọng. Không ít người trông thấy “Vinh thiếu” lên đường công tác, nói là sang nước ngoài bàn chuyện làm ăn, tiện thể thăm em gái.

Thương Sách cũng nhận được một cuộc gọi.

Chuyện “Vinh Cẩm qua đời”, nhà họ Vinh muốn công bố khi ở nước ngoài.

Dù sao thì, nếu ở nước ngoài đột ngột qua đời, cũng phải tổ chức lễ tang, lo liệu mọi thủ tục. Người nhiều, chuyện lắm, dễ gây rắc rối từ đủ phía.

Chính vào thời điểm này, dường như mọi người mới sực nhận ra —

Nhà họ Vinh… còn có một cô con gái?!

Nghe nói cô ấy học nhạc ở nước ngoài, chỉ biết bề ngoài rất giống Vinh Cẩm, còn chi tiết thì không rõ.

Nhà họ Vinh vốn luôn kín tiếng. Ngay cả “Vinh thiếu” cũng chỉ bắt đầu lộ diện trong vài năm gần đây. Bây giờ thêm một cô con gái, cũng chẳng khiến ai quá ngạc nhiên.

Khi tin tức lan đến tai Hạ Văn Lễ và mấy người thân quen, tất cả đều là dân trong nghề, hiểu rất nhanh.

Dù sao thì, bao nhiêu năm qua, nhà họ Vinh giữ kín chuyện này cực kỳ tốt.

Không lộ một kẽ hở.

Vậy mà giờ đây lại… “lộ tẩy” hẳn một cô con gái, lại còn học nhạc, và “Vinh thiếu” xưa nay trầm lặng, nay lại xuất ngoại một cách rầm rộ như vậy.

Tuy đều chỉ là suy đoán của Hạ Văn Lễ, nhưng anh từng gặp Thương Sách một lần. Thương Sách từng nói mình thích “Vinh Cẩm”, thậm chí còn dọn tới sống cùng. Lẽ ra giờ chia xa rồi phải buồn lắm — nhưng nhìn Thương Sách mỗi ngày vui như Tết, thì rõ ràng bên trong có ẩn tình.



Chỉ là, trong giới, người bắt đầu để mắt đến “tiểu thư nhà họ Vinh” — không ít.

“Nghe nói là em ruột của Vinh Cẩm đó, nếu cưới được cô ta, chẳng phải vươn mình lên mây luôn à?”

“Không sợ là xấu xí à?”

“Không đâu! Vinh Cẩm đẹp trai thế cơ mà, hai anh em lại giống nhau, học nhạc nữa, chắc chắn có khí chất. Dù nhan sắc kém, cũng không đến mức xấu xí.”



Những lời như thế, Thương Sách nghe mãi mà muốn điên.

Anh tức chết được!

Anh chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết: Cô ấy là của anh! Vinh Âm là của anh!

Nhưng hiện tại chưa thể công khai. Anh chỉ có thể gọi điện bày tỏ nỗi lòng: “Anh qua tìm em được không?”

“Đừng vội, cuối tuần này em về.”

“Vậy mình có thể công khai chưa?”

“Cái đó…” Cô khẽ ho khan, “Chuyện của chúng ta, em còn chưa nói với gia đình.”

Thương Sách lập tức xìu xuống.

Vinh Âm ho hai tiếng, “Để em về rồi nói trực tiếp với mọi người.”

“Cũng được, dù sao anh cũng đã ‘trao cả bản thân’ cho em rồi. Nếu em không cho anh một danh phận, anh sẽ bám lấy em cả đời, không về nữa đâu đấy.”

“Anh nói linh tinh gì vậy…”

“Trao cả bản thân”? Câu này mà để người khác nghe thấy, không hiểu lầm mới lạ đấy!

Nhưng cái miệng của Thương Sách, Vinh Âm cũng đã quen rồi, anh nói gì cô cũng chẳng còn thấy ngạc nhiên.



Biết tin Vinh Âm sắp về nước, Thương Sách vui không để đâu cho hết, hí hửng chạy về nhà. Vừa thấy ba mẹ, anh nhướng mày trêu:

“Chà, hai người đi hưởng tuần trăng mật về rồi à?”

Khiến Thương Tịnh Hoài lập tức trừng mắt lườm anh một cái: “Câm cái miệng cậu lại cho tôi!”

Thương Sách tâm trạng đang tốt, cũng biết điều, thật sự ngoan ngoãn im miệng.

Cả nhà họ Thương quây quần, ông nội đặc biệt lấy rượu ra, sai người rót đầy cho từng người một.

“Ba?” Thương Tịnh Hoài cau mày, “Không phải lễ, chẳng phải tết, tự dưng uống rượu làm gì?”

“Uống vài ly đi. Uống xong rồi, tôi có chuyện muốn nói.”

Ông cụ đã lên tiếng, mọi người cũng không tiện phản đối. Ngay cả bà cụ cũng uống hai ly, lâu không đụng đến rượu trắng, cổ họng hơi khó chịu.

Thương Sách thì vui vẻ, uống nhiều hơn mấy chén. Nhưng vừa nâng ly lên, đã nghe ông nội bắt đầu:

“Chuyện tôi sắp nói, có liên quan đến tất cả mọi người ở đây, liên quan đến tương lai của cả nhà họ Thương.”

Thương Sách nhướn mày: “Ông ơi, ông định lập di chúc hả?”

“Cút ——!”

Ông cụ tức đến muốn bật khỏi ghế mà quật cho đứa cháu một trận!

Tên cháu nghịch tử này đúng là “vết thương vừa lành đã quên đau”, mấy chuyện trước đó rối tung lên: biết Vinh Cẩm là con gái, bị từ chối, thất tình, đau khổ, bà nội Vinh nhập viện…

Nó đã quên sạch ông nội luôn rồi!

“Chuyện này tôi để trong lòng lâu rồi, mấy năm nay vì chuyện cưới hỏi của thằng Sách mà tôi tốn không ít công sức. Nhưng rồi nghĩ lại — con cháu có phúc của con cháu, tôi cũng buông bỏ được.”

“Lần trước tôi đánh nó, chắc mọi người cũng thắc mắc nguyên nhân.”

“Hôm nay mọi người đều có mặt, tôi nói thẳng — bởi vì nó bảo tôi…”

“Nó thích đàn ông!”

Ông cụ tính tình thẳng thắn, nói xong một câu khiến cả phòng ăn chết lặng.

Chết. Lặng.

Thương Sách là người đầu tiên bật dậy: “Ông nội, ông nói linh tinh gì vậy?! Con… con bình thường mà! Con không có…”

Chưa nói xong, điện thoại rung lên — là trợ lý Tăng gọi tới.

Anh cúp máy, nhưng người ta gọi lại mấy lần liền.

Cuối cùng, Thương Sách đành bất đắc dĩ nghe: “Chuyện gì vậy?”

“Thiếu gia, chết rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Công ty phá sản à?”

“Không phải! Là ảnh chụp của cậu với Vinh thiếu bị đăng lên mạng rồi! Bây giờ bên ngoài nổ tung lên rồi!”

Thương Sách sững người.

Khoan đã, Vinh Âm ra nước ngoài cũng hơn tuần rồi, bọn họ bị chụp từ lúc nào chứ?

Mở điện thoại ra xem — Ảnh được chụp cách đây một tháng, khi hai người cùng đi ngắm hoa anh đào. Ở một góc khuất, hai người đứng rất gần, vì góc chụp nên nhìn như là…

…đang hôn nhau!

Trong ảnh chỉ rõ mặt Thương Sách, còn Vinh Âm thì là bóng lưng. Nhưng cô mặc đồ kiểu nam, tóc ngắn, ai cũng đoán là… một người đàn ông.

Mà Thương Sách lại nổi tiếng “chống ế” suốt bao năm, không dính tin đồn yêu đương. Bây giờ, dù danh tính người kia chưa rõ, dân mạng đã bắt đầu tung hoành bàn phím.

Thương Sách — người xưa nay thích hóng drama cười cợt thiên hạ — không ngờ có ngày chính mình thành chủ đề bàn tán giữa bữa cơm thiên hạ!

Người nhà họ Thương vốn tưởng ông cụ bị lẩm cẩm, nói linh tinh.

Không ngờ bằng chứng được ném thẳng vào mặt họ!

Vợ chồng Thương Tịnh Hoài ngồi nhìn con trai, hết nhìn trái lại nhìn phải. Bề ngoài thì cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì giông bão cuộn trào.

Hèn chi ông cụ bắt mọi người uống rượu trước, ai cũng tưởng là tiệc mừng đón vợ chồng đi chơi về.

Ai ngờ đâu — là rượu trấn an tinh thần!
 
Sự Rung Động Có Chủ Ý
Chương 527: Ngoại truyện về Thương Sách (21): Nhà họ Hạ, thật đúng là náo nhiệt


Thương Sách xưa nay chưa từng vướng vào tin đồn tình ái, vừa kém cỏi vừa ham chơi nên lần này sự việc mới ầm ĩ đến vậy. Vốn dĩ Vinh Âm không quan tâm mấy đến giới giải trí, lại đang sống ở nước ngoài, tin tức không được cập nhật kịp thời, thế mà chuyện này lại là do ba cô nói cho biết…

Cha con đang nói chuyện, vốn dĩ chủ đề là chuyện nhà và công việc.

“Bà nội con xuất viện rồi, tình trạng khá tốt, còn chủ động tìm bác sĩ tâm lý để trò chuyện nữa. Trong nhà mọi việc đều ổn, con đừng lo.”

“Vâng ạ.”

“Chỉ là bên công ty…” Vinh Chấn Bang chau mày, “Bên ta sắp ký hợp đồng với nhà họ Thương, nhưng gần đây nhà họ lại dính vào bê bối.”

“Bê bối ạ?” Theo những gì cô biết thì người trong nhà họ Thương không nhiều, mà ai nấy cũng khá tốt.

“Là Thương Sách.”

“Anh ta làm sao ạ?”

“Giờ ai cũng đang bàn tán về giới tính của cậu ta, ba còn xem ảnh chụp lén được tung lên mạng.”

Vinh Chấn Bang tặc lưỡi: “Âm Âm à, nhìn kỹ… khá giống con đấy.”

Lúc này Vinh Âm mới mở máy tính, tuy hot search đã bị đè xuống, nhưng chỉ cần tìm tên Thương Sách là ảnh lại hiện ra. Cô ho khan hai tiếng: “Ba, thật ra con với anh ấy…”

“Ba hiểu rồi. Chỉ là chuyện này bây giờ không dễ giải thích rõ, con lại đang không ở trong nước.”

“Để con suy nghĩ thêm đã.”

Vinh Âm không thể để Thương Sách bị chỉ trích vô cớ, huống hồ chuyện này còn ảnh hưởng ít nhiều đến giá cổ phiếu nhà họ Thương. Cô liền cân nhắc chuyện về nước sớm hơn dự định.



Cùng lúc đó, Thương Sách cũng không chịu ngồi yên, anh vào nhóm bạn thân để bàn bạc.

【Chuyện này phải làm sao để làm rõ được đây?】

Một đám bạn không ai nghiêm túc giúp anh nghĩ cách, ngược lại còn hỏi dồn dập:

【Cậu Thương, chuyện gì xảy ra vậy? Người trong ảnh là ai thế? Không lẽ bị chị Giang Hàm từ chối xong, cậu đổi luôn sở thích rồi à?】

【Tôi cũng tò mò đây, rốt cuộc là người đàn ông thế nào mới khiến được cậu “gục ngã”?】

【Nói thật, ông cụ nhà cậu biết chuyện chưa? Có đánh cậu không? Cậu còn ổn không? Nếu nhập viện thì báo tôi, tôi tới thăm.】

Thương Sách bất lực, chỉ có Hạ Văn Lễ là nói một câu:

【Tình hình hiện tại, trừ phi có tin gì lớn hơn, mọi người mới chuyển sự chú ý đi nơi khác.】

Tin lớn hơn…?

Nhưng dạo này trong giới Bắc Kinh khá yên ắng, không có tin tức nào đặc biệt gây sốc.

Chuyện lớn nhất mà anh biết, chỉ có việc Tưởng Trì Vũ đang mang thai.

Nhưng chưa đủ ba tháng, chưa thể công bố ra ngoài. Lại còn muốn mượn tin đó để đè scandal của mình, Thịnh Đình Xuyên chắc chắn sẽ không đồng ý, có khi còn đánh chết anh.

【Lão Hạ à, từ trước đến giờ cậu luôn nhiều ý tưởng nhất, giúp tôi đi mà.】 Thương Sách cầu xin.

Hạ Văn Lễ không nhắn lại nữa.

Bởi vì lúc này, anh đang bị con gái bám lấy.

Hạ Văn Dã mua cho cô bé rất nhiều kẹp tóc mới, cô bé bèn dùng tóc của cậu để tết thành từng lọn nhỏ rồi cài đầy đầu cậu bằng đống kẹp rực rỡ. Giờ phút này, cô bé còn kéo tay ba mình ra khoe thành quả: “Ba ơi, chú út có đẹp không ạ?”

Hạ Văn Lễ nhìn em trai mình với mái đầu đầy kẹp tóc đủ màu, cố nén cười: “Đẹp lắm.”

Kết quả, bé con lại hào hứng nói: “Thế con trang trí cho ba luôn nhé!”

“…”

Hạ Văn Dã bên cạnh đã cười đến mức ngã cả lên ghế!

Anh trai thân yêu ơi, cuối cùng cũng đến lượt anh rồi.

Tất nhiên Hạ Văn Lễ không tình nguyện, nhưng cũng chẳng thể thắng nổi cô công chúa nhỏ nhà mình, đành mặc cho con gái tự do sáng tạo trên đầu. Tóc anh cắt ngắn, không dễ để tạo kiểu, cuối cùng bị dán đầy hình dán lên áo sơ mi, trông rối rắm cả lên.

Khi Thịnh Thư Ninh về đến nhà, nhìn thấy cảnh tượng hai anh em trong nhà mỗi người một phong cách… chỉ thấy nhức đầu.

Cả hai cứ chiều con bé như thế đi.

So với cô con gái nhỏ nhà mình thì Hạ Tinh Tinh – con trai của Hạ Tuần và Tô Hàm Nguyệt – dường như từ bé đã là đứa trẻ điềm đạm. Cụ Hạ từng khen thằng bé còn nhỏ mà đã có dáng dấp trưởng bối.

Nhà họ Hạ vốn không phải kiểu người thích bàn chuyện thị phi, nhưng Hạ Văn Dã lại là ngoại lệ.

Hôm đó trong bữa cơm, cậu ta hớn hở hỏi anh cả chuyện của Thương Sách, kết quả mọi ánh mắt trên bàn ăn đồng loạt đổ dồn về phía Hạ Văn Lễ.

Dù sao cũng là người quen, ai nấy đều tò mò.

Hạ Văn Lễ chỉ nhàn nhạt nói:

“Chuyện của cậu ấy, anh cũng không biết nhiều, không có thông tin nội bộ gì cả.”

Hạ Văn Dã bĩu môi:

“Chẳng qua chỉ là một tấm ảnh, đám người kia cứ suy diễn lung tung, chẳng có gì rõ ràng mà nói như đúng rồi, thật là rảnh quá mức.”

“Em quen anh Sách bao nhiêu năm nay, anh ấy sao có thể có hứng thú với đàn ông chứ? Thật vớ vẩn.”

“Có điều trước kia anh ấy hay rủ em ra ngoài chơi, gần đây lại chẳng thấy đâu, không biết đang bận gì.”

Hạ lão gia lắc đầu tặc lưỡi:

“Thời buổi bây giờ đúng là chẳng có nổi bí mật nào, trên mạng thông tin tràn lan, chuyện bé xé ra to. Người khác thế nào ông mặc kệ, nhưng mấy đứa các cháu thì phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng để bị nắm thóp.”

“Ông không muốn thấy tên bất cứ đứa nào trong số các cháu lên hot search!”

Nói rồi ông còn đặc biệt điểm danh:

“Văn Dã, đặc biệt là cháu!”

“Cháu giờ đã đi làm, cũng là chú út của mấy đứa nhỏ, đừng có lêu lổng mãi, phải sống cho ra dáng người lớn, học hỏi anh Hiến Châu với anh Lăng Châu của cháu kìa, hai anh em nó khiến ông yên tâm biết bao.”

Hạ Văn Dã bất đắc dĩ.

Tự nhiên đang yên đang lành, sao lại bị lôi ra “mắng ké” thế này.

Nhưng đúng là mấy năm nay, anh họ Hạ Hiến Châu đã tốt nghiệp, làm việc tại một công ty nghiên cứu khoa học; Anh họ thứ hai là Hạ Lăng Châu thì mở rộng quy mô công ty an ninh lên gấp đôi, làm ăn vô cùng phát đạt.

Chỉ có mình cậu – Làm nhân viên công sở, hết giờ là làm trâu ngựa.

Hạ Văn Dã thầm than: Sao khoảng cách giữa người với người lại lớn đến vậy?

Vợ chồng Hạ Bá Đường vốn hiểu con mình, biết cậu chẳng phải người làm chuyện lớn, nên khi cậu từng có ý định khởi nghiệp, hai người suýt ngất tại chỗ.

Có câu nói thế này: Không sợ con nhà giàu ăn chơi sa đọa, chỉ sợ chúng ôm chí lớn, quyết chí khởi nghiệp.

Lúc đó, Hạ Bá Đường thẳng thừng bảo:

“Ba biết lương con không cao, mỗi tháng ba có thể chu cấp cho con từ năm đến sáu con số, thậm chí hơn. Nhưng nếu con dám ra ngoài khởi nghiệp, ba với con cắt đứt quan hệ cha con luôn.”

Hạ Văn Dã không phục, chạy đi than thở với anh cả.

Kết quả, Hạ Văn Lễ nói:

“Nếu em có thể viết được một bản kế hoạch khởi nghiệp khiến anh hài lòng, anh sẽ cho em vốn để bắt đầu.”

Sau đó, Trần Tối gửi cho cậu nguyên một thư mục: các bản kế hoạch kinh doanh của nhà họ Hạ qua các năm.

Tổng cộng 1.532 bản.

Hạ Văn Dã choáng váng.

Thôi… nằm yên vẫn là thượng sách.

Mong mỏi duy nhất của Hạ lão gia dành cho cậu là: đi làm đàng hoàng, đừng gây chuyện.

Chỉ là đêm đó…

Nhà họ Hạ lại gây chuyện, còn lên thẳng hot search.



Lúc đó, Hạ Văn Lễ vừa dỗ con gái ngủ xong, đang định tâm tình cùng vợ, hâm nóng tình cảm vợ chồng thì Thương Sách gọi tới.

“Cậu tốt nhất là có chuyện nghiêm túc.” – Giọng Hạ Văn Lễ lạnh băng.

Thương Sách là người biết điều. Từ khi anh với Thịnh Thư Ninh ở bên nhau, Thương Sách hiếm khi gọi điện làm phiền lúc anh nghỉ ngơi. Nếu không phải việc quan trọng, Hạ Văn Lễ đã chẳng bắt máy.

Đầu dây bên kia, Thương Sách cười như bắt được vàng:

“Cậu chắc là chưa biết đúng không?”

“Tôi nên biết cái gì?”

“Em trai cậu gặp chuyện rồi.”

“Văn Dã?”

“Không phải cậu ấy!” Thương Sách cười như không nhịn nổi, “Lão Hạ này, cậu từng nói nếu muốn dập tin của tôi thì cần một tin tức nào đó đủ lớn để dư luận chuyển hướng. Nhưng tôi không ngờ… cậu lại hi sinh em trai mình để cứu tôi, cậu đúng là nghĩa khí quá mức luôn.”

“Cậu đang nói cái gì?”

“Hạ Lăng Châu bị chụp ảnh lúc đến phim trường đón một nữ minh tinh nổi tiếng. Hai người còn bị bắt gặp đi chung, hôn nhau trong xe. Ảnh lan truyền khắp nơi rồi, không thấy à?”
 
Sự Rung Động Có Chủ Ý
Chương 528: Ngoại truyện về Thương Sách (22): Vinh Âm, lần đầu lộ diện công khai


Xem danh sách chương

Hạ Văn Lễ nhíu mày:

“Lăng Châu?”

“Đúng rồi. Không ngờ cậu nhóc ấy cũng đào hoa ghê đấy. Cô kia là minh tinh tuyến một hẳn hoi, xinh đẹp, giọng hay, lại rất có thực lực. Mấy năm gần đây nhận được không ít giải thưởng.”

Thương Sách còn đang lẩm bẩm:

“Năm ngoái bên công ty tôi từng cân nhắc mời cô ấy làm đại diện cho sản phẩm mới, đã tiến hành điều tra lý lịch. Đời tư sạch không tì vết.”

“Chỉ là không ngờ tên Hạ Lăng Châu này, bình thường ít nói như hến, lại có thể tán đổ được minh tinh. Nhà các cậu đúng là ai cũng âm thầm mà làm chuyện lớn.”



Lúc đó, Thịnh Thư Ninh thấy chồng đứng ngẩn người, liền vừa chỉnh lại quần áo vừa hỏi:

“Có chuyện gì sao? Em vừa nghe nhắc tới tên Lăng Châu thì phải?”

“Em chuẩn bị chút đi, đêm nay chắc ngủ muộn đấy.”

“Hả?”

Thịnh Thư Ninh chưa kịp hiểu ra.

Cho đến khi điện thoại bàn của ông nội đổ chuông không ngừng, cả nhà họ Hạ liền bùng nổ.

Tin đồn về chuyện tình cảm giữa Hạ Lăng Châu và nữ minh tinh kia đã chính thức leo lên hot search.

Thậm chí còn có người đào lại, khoảng hai ba năm trước, tại buổi triển lãm trang sức từng gây chấn động giới Bắc Kinh, Hạ Lăng Châu khi ấy chính là vệ sĩ riêng của nữ minh tinh kia. Sau sự cố tại triển lãm, chính anh là người hộ tống cô rời khỏi hiện trường hỗn loạn.

Thêm vào đó, có fan tinh mắt đã từng thấy cô đăng ảnh một chú chuột hamster nhỏ – được cho là thú cưng của Hạ Lăng Châu.

Vô số chi tiết lặt vặt bị dân mạng khui ra.

Thậm chí trong fandom của cô nàng còn có nhóm fan từng “ship” nữ minh tinh với vệ sĩ – một cặp đôi hiếm nhưng ngọt ngào. Họ giữ không ít hình ảnh hai người chụp cùng, giờ thì… toàn bộ trở thành “đường” để fan “gặm”.

Tối hôm ấy, có tới hơn mười từ khóa leo top hot search.

Và đỉnh điểm là – nữ minh tinh đích thân đăng bài:

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, không muốn chiếm dụng tài nguyên công cộng nên chỉ nói một lần:

Tôi đúng là đang yêu.

Tình cảm giữa tôi và bạn trai rất tốt, là mối quan hệ nghiêm túc. Mong mọi người bớt quan tâm đến đời tư của tôi, xin hãy cho chúng tôi chút không gian riêng.”

Kết quả là…Máy chủ nhiều lần tê liệt!

Vì thân phận của Hạ Lăng Châu bị dân mạng đào sạch sẽ.

Kéo theo cả chuyện cũ của Hạ Văn Lễ và Thịnh Thư Ninh cũng bị lôi lại, trở thành đề tài nóng.

Nhà họ Hạ, nhà họ Thịnh – không ai thoát khỏi kiếp “bị khui”, nằm chễm chệ trên hot search suốt cả đêm.



Hạ Lăng Châu lập tức bị “triệu hồi khẩn cấp” về nhà, chịu sự “tra khảo nghiêm khắc”…

Hạ Trọng Thanh lạnh lùng hừ một tiếng:

“Không nhìn ra đấy. Thằng nhóc này tán được cả nữ minh tinh? Nói thật đi, rốt cuộc là sao? Là con chủ động theo đuổi người ta à?”

Hạ Lăng Châu ho khan:

“Nếu con nói… là cô ấy chủ động trước, mọi người có tin không?”

Hạ lão gia gần như muốn trợn trắng mắt đến nơi!

Cái thằng nhóc này bị mê muội rồi à? Cô gái xinh đẹp như vậy, lại chủ động với nó sao?



Phía bên này, Thương Sách thì sung sướng ra mặt – vì không ai còn để ý đến vụ việc của anh nữa.

Toàn bộ nhà họ Thương đang trong trạng thái “mây đen phủ đầu”, chỉ có một người mặt mày hớn hở, hôm sau còn tươi tắn đến công ty đi làm.

Trợ lý Tăng còn hỏi:

“Cậu chủ, chuyện ảnh kia xử lý thế nào đây?”

“Không cần xử lý. Giờ ai còn quan tâm chứ.”

Vốn dĩ chuyện của anh cũng chỉ là một tấm ảnh mơ hồ, cả câu chuyện đều là do dân mạng dựng lên. Còn chuyện của Hạ Lăng Châu là ảnh thật, bằng chứng thật, lại thêm chính chủ lên tiếng – đó mới là hàng xịn.

Thương Sách họp nội bộ một vòng, tiếp khách hàng hai lượt, lúc nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ trưa.

Giờ này, có lẽ Vinh Âm cũng vừa dậy.

Anh cầm áo khoác, định ra ngoài ăn trưa, chuẩn bị gọi điện thì điện thoại rung lên – là Vinh Dịch gọi tới.

“Tiểu Dịch? Giờ này tìm anh có chuyện gì vậy?”

“Anh ăn trưa chưa?”

“Chưa đâu.”

“Em đang ở sảnh công ty anh. Mình ăn trưa cùng nhé?”

“Được, đợi anh hai phút.” – Thương Sách đã bước vào thang máy.

Lúc ấy vừa đúng giờ tan làm, nhiều nhân viên đang xuống nhà ăn, không ít người cũng rủ nhau ra ngoài dùng bữa, vì thế sảnh lớn công ty khá đông người qua lại.

Vừa trông thấy Thương Sách bước ra, tất cả nhân viên đều khách sáo chào:

“Chào cậu chủ Thương.”

“Chào Tiểu Tổng giám đốc Thương.”

Thương Sách vừa đi, vừa đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Vinh Dịch.

Đúng vào khoảnh khắc ánh mắt anh dừng lại — bước chân cũng bất chợt khựng lại.

“Cậu chủ?” Trợ lý Tăng đi cạnh cũng lấy làm ngạc nhiên, liền đưa mắt nhìn theo hướng anh đang chăm chú quan sát.

Vượt qua dòng người tấp nập…

Chỉ thấy một cô gái lạnh nhạt như ánh trăng đầu đông, mặc váy dài chất liệu nhung màu hồng phấn, khoác ngoài một chiếc áo ngắn phong cách tân trung thêu tay màu đen.

Tóc cô rất ngắn, nhưng được cắt tỉa vô cùng tỉ mỉ, vài lọn tóc mai được vén gọn sau tai bằng chiếc kẹp nhỏ gắn đá lấp lánh.

Trong lòng ôm một bó hoa ngọc lan trắng đang nở rộ.

Làn da cô trắng mịn như ngọc, sắc diện rạng rỡ như hoa đào giữa mùa xuân.

Khoảnh khắc hai ánh nhìn chạm nhau, đôi mắt cô cong cong, thanh nhã như tuyết đầu mùa, nhẹ nhàng tựa trăng non đầu tháng.

Từng đường nét từ lông mày, sống mũi đều thanh tú như được vẽ nên bởi bút pháp của danh gia. Từ xa đã có thể khiến người khác không rời mắt.

“Cô gái kia… sao lại giống thiếu gia Vinh quá vậy?” Một nhân viên từng tham gia đàm phán với bên Vinh thị ngạc nhiên nhìn chằm chằm, “Giống đến mức giật mình luôn, sao lại đến công ty chúng ta?”

Ngay cả Thương Sách cũng sững sờ trong chốc lát.

Mãi đến khi thấy cô bước từng bước về phía mình, anh mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, sải bước tiến lên…

Bước nhanh, rồi vội vàng, cuối cùng vài bước là chạy nhỏ, sau đó ôm chặt lấy người trước mặt:

“Âm Âm, em về từ bao giờ vậy?”

“Tối qua, chuyến bay khuya, sáng nay mới đến Bắc Kinh.”

“Sao em không tìm anh sớm?”

“Em về nhà gặp ba mẹ và bà trước, giờ đến đón anh tan làm.”

Thương Sách lúc này toàn bộ tâm trí đều đặt cả vào cô, đến mức hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có Vinh Dịch.

Người nào đó đứng bên nhìn trời thở dài: Haiz —

Chị gái nhà mình vừa mới về, đã lập tức nói rõ với cả nhà rằng đang quen Thương Sách.

Người nhà biết họ từng nợ cô nhiều, nay cô đã có người trong lòng, cũng không có lý gì phản đối.

Chỉ là, thấy chị thay tới thay lui từng bộ đồ, còn hiếm khi trang điểm kỹ càng, lại vui vẻ đi gặp người yêu, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.

Rau xanh mơn mởn nhà mình…

Sao lại bị con heo nhà họ Thương nó đớp mất rồi chứ!

Bà cụ nhà họ Vinh mới tỉnh lại, chưa rõ lắm về cục diện giới thượng lưu Bắc Kinh hiện tại, nên cũng chỉ nghe ngóng vài thông tin đơn giản.

Kết quả nhận được về Thương Sách là:

【chuyên hóng chuyện】、【thích chen vào chuyện vui】、【ham chơi】、【miệng độc】、【mặt dày】…

Bà cụ nhíu mày:

“Mặt dày? Sao Âm Âm lại thích kiểu người như vậy chứ?”

Vinh Dịch suýt nghẹn:

“Bà ơi, bà không hiểu đâu. Chị cháu ở ngoài nhìn thì lạnh lùng, ít nói, không dễ gần, ai mà mặt mỏng thì không bao giờ tiếp cận nổi đâu.”

“Với lại, lúc chưa biết chị cháu là con gái, anh ta đã thích chị ấy rồi. Yêu vượt giới tính như thế, không phải tình yêu đích thực thì là gì?”

“Còn nữa, nhìn vậy thôi chứ đầu óc kinh doanh của anh ta không tệ đâu. Sau này hai nhà liên kết, mạnh kết hợp mạnh, anh ta cũng có thể giúp gia đình mình kiếm tiền mà, không tốt sao?”



Nói cho cùng, Vinh Dịch chính là fan “đẩy thuyền” số một cho cặp đôi này.

Còn bà cụ nhà họ Vinh thì vẫn quan trọng cảm nhận của cháu gái. Vinh Âm đã xác định, bà chỉ dặn: khi nào rảnh thì dẫn Thương Sách về nhà ăn bữa cơm.



Mà cảnh tượng Vinh Âm đón Thương Sách tan làm ấy — diễn ra ngay tại sảnh công ty.

Dù là chuyện riêng của sếp, nhưng toàn bộ nhân viên đều ăn dưa nhiệt tình. Chỉ vài phút sau, loạt ảnh Thương Sách ôm, nắm tay cô gái có gương mặt cực giống Vinh Cẩm đã lan khắp giới thượng lưu Bắc Kinh.

Vinh Âm đã lâu không để tóc ngắn, nay tóc vừa tới cổ, vóc dáng cao gầy, hoàn toàn trùng khớp với bóng dáng trong ảnh chụp tin đồn trước đó của Thương Sách.

Mọi người bừng tỉnh: Thì ra Thương Sách thật sự có bạn gái.

Mà đối phương… lại là thiên kim nhà họ Vinh.
 
Sự Rung Động Có Chủ Ý
Chương 529: Ngoại truyện về Thương Sách (Kết thúc)


Sau đó, dân mạng lại bắt đầu thêu dệt thêm: bảo rằng trước kia Thương Sách luôn cố gắng tiếp cận Vinh Cẩm, thật ra mục tiêu không phải là anh trai, mà là cô em gái.

Người bị chấn động mạnh nhất… chính là người nhà họ Thương.

Vừa mới chấp nhận chuyện “giới tính” của ai đó, thì giờ lại đùng một cái lộ ra tin đồn có bạn gái?

Lão gia nhà họ Thương tất nhiên không thể ngồi yên, lập tức gọi cháu về nhà để tra hỏi cho ra lẽ. Ông cụ còn đặc biệt chuẩn bị cả một bàn đầy “dụng cụ tra khảo”: roi da, gậy, thước gỗ… bày đầy cả mặt bàn.

Nếu đứa cháu “nghịch tử” này dám đưa ra câu trả lời không khiến ông hài lòng —

Ông sẽ đánh đến khi nó rơi máu ngay tại chỗ.

Sợ bà cụ hay con dâu cản trở, ông cụ còn đặc biệt dọn sạch người trong nhà để đảm bảo mình toàn quyền xử lý!

Ông mặt mày lạnh như tiền, ngồi đợi, vừa nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài vọng vào, liền hừ lạnh, giả vờ xem tivi. Nghe tiếng bước chân đến gần, ông quay đầu lại, hùng hổ mắng:

“Còn dám về à? Hôm nay nếu không cho ông một lời giải thích, ông sẽ—”

Vừa quay người lại…

Phía sau đứng đó là một cô gái thanh tú, dịu dàng.

Vinh Âm mỉm cười, nhẹ nhàng chào hỏi:

“Chào ông Thương, cháu là Vinh Âm – bạn gái của Thương Sách. Lần đầu đến nhà, chưa kịp báo trước, mong ông không phiền lòng. Cháu có mang theo chút quà nhỏ, hy vọng ông sẽ thích.”

Cô vốn là người từng lăn lộn trong thương trường, lời nói cử chỉ đều nhã nhặn, chu đáo, mang theo sự lễ phép đúng mực.

Ông cụ vừa nhìn thấy, liền hết giận ngay, vui ra mặt.

Chỉ là ánh mắt Vinh Âm thoáng lướt qua bàn trà đầy roi gậy, hơi khựng lại một chút.

Lão gia lập tức ra hiệu cho người giúp việc mang hết đi, rồi tự mình pha trà, vừa rót vừa hỏi:

“Cháu là con gái nhà họ Vinh à? Trước giờ ông chưa từng gặp.”

“Cháu ở nước ngoài nhiều ạ.”

“Bảo sao…”

Ông Thương vốn hiếm khi trò chuyện với mấy cô gái trẻ tuổi, ban đầu còn sợ ngại ngùng, không ngờ Vinh Âm cũng hiểu biết về tài chính, hai người nói chuyện rất hợp.

Sau đó, ông cụ quay sang hỏi Thương Sách, anh chỉ giải thích:

“Vì trước kia Vinh Âm để tóc ngắn, nên con đã nhận nhầm cô ấy thành Vinh Cẩm.”

Ông cụ gật đầu, giọng đầy hài lòng:

“Con bé này rất tốt, thằng nhóc nhà ông có phúc đấy, phải đối xử thật tốt với người ta.”

Thương Sách gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Ba ngày sau khi Vinh Âm về nước, Thương Sách chính thức đến nhà họ Vinh ra mắt, mang theo cả một xe quà. Nhìn anh lúc ấy chẳng khác gì đi dạm hỏi.

Tính tình anh vui vẻ, hoạt bát, lại khiến bầu không khí vốn luôn trầm mặc của nhà họ Vinh trở nên náo nhiệt hẳn.

Đến tháng Tư cùng năm, nhà họ Vinh chính thức công bố: “Vinh Cẩm” đã qua đời do bệnh đột ngột ở nước ngoài, khiến toàn bộ giới thượng lưu Bắc Kinh chấn động.

Có lời đồn rằng đã hỏa táng ở nước ngoài, tro cốt được âm thầm đưa về.

Thậm chí có người còn tận mắt thấy bà cụ nhà họ Vinh tự mình đi làm thủ tục hủy hộ khẩu.

Cái chết của Vinh Cẩm – từ nay là chuyện đã được định đoạt.

Năm xưa, sự việc xảy ra quá đột ngột và nghiêm trọng, nên nhà họ Vinh vẫn giữ lại hộ khẩu, phía cơ quan cũng không truy hỏi, lâu dần liền thành chuyện bỏ ngỏ suốt bao năm.



Vì “Vinh Cẩm” đã được xác định là qua đời, nên chuyện tình cảm của Thương Sách và Vinh Âm cũng không công khai rầm rộ.

Cậu chủ nhà họ Thương – người luôn nổi tiếng ồn ào – lại lần đầu trở nên kín tiếng. Mãi đến mùa xuân năm sau…

Hôm ấy là buổi biểu diễn tổng kết lớp múa ba lê của Hạ Tuế – con gái Hạ Văn Lễ và Thịnh Thư Ninh.

Cô bé thừa hưởng năng khiếu nghệ thuật từ mẹ, chưa đến ba tuổi đã học múa, tuy chưa thành thạo, nhưng cũng ra dáng lắm rồi.

Hôm đó cô bé có một tiết mục solo. Vì còn nhỏ, hay quên động tác, nên Thịnh Thư Ninh phải đứng dưới khán đài làm hiệu chỉ dẫn.

Bé mặc váy ba lê màu hồng phấn, đầu đội vương miện nhỏ, vừa bước lên sân khấu liền đứng đúng tư thế, tạo dáng chuẩn chỉnh.

Khi nhạc vang lên…

Mọi người mới phát hiện đó không phải bản nhạc ghi âm, mà là biểu diễn trực tiếp. Góc chéo sân khấu, có một người đang kéo đàn violin, phối hợp nhịp nhàng với từng động tác của cô bé, tiếng đàn dịu dàng, êm ái.

“Người kéo violin đó… hình như là tiểu thư Vinh thì phải?” Có người nhận ra.

“Nghe nói cô ấy học nhạc ở nước ngoài, xem ra là thật.”

“Tiểu thư Vinh đệm nhạc cho bé con nhà họ Hạ, cô nhóc này đúng là được cưng chiều hết mức rồi.”

“Dĩ nhiên rồi. Tiểu tổng giám đốc Thịnh năm ngoái cũng vừa sinh thêm một cậu con trai, trong nhóm con cháu của họ giờ chỉ có mỗi cô bé là con gái, lại ngoan ngoãn đáng yêu, chẳng phải cưng chiều là đúng sao?”



Trong tràng pháo tay vang dội, buổi biểu diễn kết thúc.

Người lên sân khấu tặng hoa… lại là Thương Sách. Anh ôm trong lòng hai bó hoa, trước tiên đưa một bó cho Hạ Tuế:

“Đây, bó hoa này tặng cho công chúa nhỏ thân yêu của chú.”

“Cảm ơn chú Thương!” Hạ Tuế kiễng chân lên, còn thơm “chụt” một cái lên má anh.

Thương Sách lại cầm bó còn lại, bước đến trước mặt Vinh Âm:

“Còn bó này… tặng cho công chúa lớn mà anh yêu quý nhất.”

Vinh Âm bị cách gọi này chọc cười, vừa đưa tay đón hoa, cả người đã bị anh ôm vào lòng.

“Có nhiều người đang nhìn đấy.” Vinh Âm hơi nhíu mày.

“Em là bạn gái anh, anh ôm em thì sao chứ? Họ thích nhìn thì cứ để họ nhìn.” Thương Sách không thèm để ý chút nào.

Kết thúc buổi diễn, Hạ Văn Lễ là người đứng ra mời cơm, Vinh Âm tất nhiên là khách chính. Hạ Tuế cứ bám lấy cô, còn nằng nặc đòi đi theo về nhà, nhưng tối nay Thương Sách uống hơi nhiều, Vinh Âm phải chăm anh, đành dịu dàng từ chối:

“Lần sau cô lại đón Tuế Tuế tới nhà chơi nhé? Rồi mua đồ ăn ngon cho cháu nữa.”

Cô bé chu môi: “Thôi được, vậy cháu đồng ý tạm thời thôi đấy.”

Vinh Âm dìu Thương Sách về nhà, nhưng vừa mở cửa, ai đó đã thò tay ôm eo cô, ánh mắt đăm đăm dán lấy cô, đôi mắt lấp lánh ánh rượu như đang bốc lửa.

“Anh đâu có say?” Vinh Âm nhíu mày.

“Nếu không giả vờ say, thì cô nhóc kia tối nay đã đòi theo chúng ta về rồi.” Thương Sách ôm chặt cô hơn, giọng khàn khàn, “Anh đi công tác nửa tháng mới về, em có nhớ anh không?”

“Có.”

Yêu nhau hơn một năm, Vinh Âm quá hiểu con người anh — nếu cô dám nói “không”, thể nào cũng bị anh lằng nhằng dây dưa đến tận sáng.

“Nhớ đến mức nào?”

“Rất nhớ.”

“Vậy thì nói yêu anh.”

“…”

“Không nói thì hôn anh một cái đi.”

“…”

“Cái này cũng không, cái kia cũng không, anh thật sự quá đáng thương mà…” Thương Sách – mặt dày vô đối – liên tục than thở mình đáng thương.

Vinh Âm không chịu nổi, bèn nghiêng người hôn nhẹ anh một cái, kết quả lại bị anh phản công, nắm quyền chủ động, khiến nụ hôn càng thêm sâu.

Trong nhà, đèn mờ ảo, chỉ có ánh sáng xanh hồng từ bức tường nuôi sứa hắt ra.

Ánh mắt anh nóng rực, chạm phải ánh nhìn của cô, khiến tim cô rối loạn từng nhịp.

Chuyện này, đàn ông hình như chẳng cần ai dạy cũng thành thạo. Vinh Âm còn nhớ lần đầu tiên của họ là vào Trung thu năm ngoái, lúc ấy anh luống cuống kết thúc chóng vánh, tự giận bản thân mãi không nguôi.

Sau đó…

Anh âm thầm muốn “phục thù”, tìm lại thể diện đàn ông.

Như lúc này đây, dưới sự dẫn dắt của anh, lý trí cô từng chút từng chút sụp đổ, không thể kháng cự.

Quần áo của hai người vương vãi khắp nơi, rối bời một mảng.

Bức tường kính nuôi sứa cũng in lên từng dấu tay mờ nhòe…

Mùa xuân vừa sang, tiết trời vẫn còn chút se lạnh, nhưng được ôm trong vòng tay ấy, mọi cái lạnh đều bị xua tan.

Mái tóc dài mới nuôi của Vinh Âm rơi tán loạn trên ga trải giường màu xanh thẫm, làn da trắng như ngọc, tựa hồ yêu mị. Tóc cô vắt bên má, trông như những đóa mạn đà la tối màu uốn lượn.

Cô mệt đến mức không buồn nhúc nhích, chỉ thều thào:

“Khát… rót giúp em chút nước.”

Thương Sách rời khỏi phòng. Khi tiếng bước chân anh quay lại, Vinh Âm chưa ngẩng đầu đã đưa tay định đón ly nước.

Nhưng đầu ngón tay khẽ chạm phải… lại là cảm giác mát lạnh.

Cô cúi mắt nhìn xuống — chỉ thấy trên ngón áp út, đã có một chiếc nhẫn kim cương hồng to bằng trứng chim bồ câu lặng lẽ “xuất hiện”.

Thương Sách quỳ một gối dưới giường, ánh mắt ngang bằng với cô, giọng dịu dàng:

“Âm Âm, chúng mình kết hôn nhé?”

Vinh Âm hơi sững người, rồi mỉm cười, khẽ gật đầu:

“Được.”

Từ đó về sau, sáng tối bốn mùa, cô sẽ không còn là người một mình.

Dù giàu sang hay nghèo khó, dù ốm đau hay khỏe mạnh —

Cho đến khi xương cốt nằm bên nhau, vĩnh viễn chẳng chia xa.



[KẾT THÚC]

Cảm ơn các bạn đã đồng hành và ủng hộ mình suốt thời gian qua! Cúi đầu cảm tạ ~
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back