Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4630: Quên mất thời gian



Đông Phương Thiết Nhân nhếch miệng cười: "Ha ha ha, quả nhiên là huynh đệ của ta, huynh có thể nhìn thấy khí tràng trên người ta, chứng tỏ huynh sẽ có cơ hội lĩnh ngộ được pháp tắc khí tràng.

Không phải ai cũng lĩnh ngộ được khí tràng, gia gia từng nói có thể nhìn thấy thì có thể lĩnh ngộ được. Phần lớn cao thủ trên thế gian đều có khí tràng của riêng mình, hơn nữa nghe gia gia nói cao thủ có thể phong hào đều có khí tràng riêng. Xuyên Tử, huynh có thể đi cảm nhận khí tràng của thiên địa, nếu huynh có thể lĩnh ngộ được thì sau này sẽ có cơ hội khiêu chiến cao thủ phong hào.

Ha ha ha, đến lúc đó huynh đệ chúng ta cùng đi khiêu chiến. Có nhớ trước kia ta từng nói ta muốn đi khiêu chiến cao thủ phòng hào Tiên Vương Lê Sơn của Ma tộc không? Đến lúc đó huynh đi khiêu chiến Cửu Kiếm Tiên Quân của Độc Cô gia, quá hoàn mỹ ... ”

Nói đến đây, trong mắt Đông Phương Thiết Nhân tràn đầy ý chí chiến đấu.

Giống như thay đổi một người vậy.

Dương Bách Xuyên nhìn về phía Tuyết Hương và Cảnh Xán: "Vừa rồi hai người có nhìn thấy một loại khí độc đáo trên người Thiết Nhân không?”

“Đừng hỏi, huynh cho rằng pháp tắc khí tràng là cải trắng à. Trăm triệu sinh linh chưa chắc đã có được một người có thể lĩnh ngộ được pháp tắc khí tràng đâu." Đông Phương Thiết Nhân cười nói.

Nhưng ngay sau đó hắn ta đã bị vả mặt.

Bởi vì Tuyết Hương và Cảnh Xàn cùng nói: "Nhìn thấy."

Đông Phương Thiết Nhân nghẹn họng.

Dương Bách Xuyên biết Tuyết Hương và Cảnh Xán sẽ không nói dối, bọn họ đều nhìn thấy khí tràng cũng không quá lạ. Tuyết Hương là dị chủng Yêu tộc, Cảnh Xán cũng là người có thiên phú cực tốt.

"Thiết Nhân, làm cách nào để lĩnh ngộ được khí tràng vậy?" Dương Bách Xuyên hỏi.

Đông Phương Thiết Nhân còn chưa kịp mở miệng thì Lạc Dương nói: "Tiểu sư thúc dùng đạo tâm để cảm nhận, sau khi cảm nhận được thì dẫn đường khí tràng vào đạo nguyên, rất đơn giản, quan trọng là có cảm nhận được hay không. Sư phụ ta cũng từng nhắc đến khí tràng, nhưng ta chưa từng cảm nhận được."

"Lạc Dưong nói rat đung, sau khi cảm nhận được thì dùng nguyên thần dẫn đường vào đạo nguyên. Khí tràng thành công thì ngày thường cần phải dưỡng khí, ban đầu cảm nhận được khí tràng thì chỉ to bằng hạt gạo, chờ khí tràng hóa hình sẽ biến thành vô số hình dạng. Mỗi người có khí tràng riêng, hóa hình cũng khác.

Chờ khí tràng hóa hình thì đi tìm thuộc tính tương ứng, đến lúc đó hai bên dung hợp lại mới là khí tràng chân chính. Vừa rồi ta mạnh mẽ thúc giục khí tràng chưa hóa hình, cái giá phải trả là khí tràng sắp hóa hình lùi về sau, phải mất 180 năm mới khôi phục được.

Cho nên khí tràng chưa hóa hình thì không cần sử dụng, không có lợi cho tu vi. Ba người các ngươi cũng có thể thử xem, dù sao lão độc vật đã chết, tạm thời không có nguy hiểm. Ta và Lạc Dương hộ pháp cho các ngươi, nếu các ngươi lĩnh ngộ được thì sẽ rất có ích khi tiến vào nơi nguyền rủa."

Đông Phương Thiết Nhân nghiêm túc nói.

Dương Bách Xuyên: "Được, ta cũng muốn thử xem."

Sau đó hắn và Tuyết Hương Cảnh Xán khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc khí tràng.

Sau khi nhập đinh, Dương Bách Xuyên thả lỏng cơ thể, phát tán ý thức nguyên thần ra ngoai. Nhưng sau khi ý thức nguyên thần của han ra khỏi cơ thể thì chỉ cảm nhận được trong thiên địa vô cùng trống trải, không có gì cả.

Chẳng lẽ không được?

Theo lời Đông Phương Thiết Nhân, hắn có thể nhìn thấy khí tràng của người khác, đáng lẽ cũng nên cảm nhận được mới đúng.

Nhưng bây giờ lại chẳng thấy gì.

Chắc là sai ở chỗ nào đó, Dương Bách Xuyên cũng không sốt ruột, điều hắn cần là chậm rãi lĩnh ngộ lại.

Quên mất thời gian, ý thức nguyên thần của Dương Bách Xuyên lơ lửng trong thiên địa, nhưng hắn vẫn chỉ cảm nhận được xung quanh tối đen, không có gì cả.

Dương Bách Xuyên lại kéo dài ý thức nguyên thần ra vô hạn.

Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được một luồng sáng xuất hiện trong bóng đêm ở nơi xa.

Chẳng lẽ dải ngân hà này chính là khí tràng?

Hắn đã lĩnh ngộ được pháp tắc khí tràng chưa?

Không đúng, đây chỉ là cảnh tượng trong ý thức, không phải khí tràng, nhưng tuyệt đối có quan hệ với khí tràng.

Dương Bách Xuyên lại quan sát dải ngân hà lộng lẫy này, đúng lúc này hắn cảm nhận được một ngôi sao lóe sáng rực rỡ đang triệu hoán hắn đến.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4631: Bước tiếp theo



Ngay sau đó ý thức nguyên thần của Dương Bách Xuyên thuận thế đi theo, chui vào biển sao trời lộng lẫy này.

Hắn cảm nhận được rất rõ ngôi sao sáng nhất trong biển sao này đang triệu hoán hắn.

Dương Bách Xuyên biết hắn thành công cảm nhận được pháp tắc khí tràng.

Bước tiếp theo han cần phải dẫn đường ý thức nguyên thần vào trong Càn Khôn Đạo Nguyên.

Này thì đơn giản, khó ở chỗ cảm nhận tìm kiếm trong thiên địa.

Bây giờ vấn đề này đã được giải quyết.

Ý thức nguyên thần và ngôi sao này va chạm phát nổ, trở lại trong đạo nguyên.

Vèo, hắn cảm thấy như bị thứ gì đó lôi kéo, Dương Bách Xuyên chấn động, sau đó mở mắt, phát hiện vẫn đang ngồi khoanh chân tại chỗ.

Tuyết Hương và Cảnh Xán đã rời đi.

Lại thấy bọn họ đều đang nhìn mình như nhìn quái vật.

Đặc biệt là Đông Phương Thiết Nhân, người này đang nhìn hắn với ánh mắt khó tin.

Bị bọn họ nhìn chẳm chằm, Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi kỳ quái: "Mấy người nhìn chẳm chẳm ta như vậy làm gì?"

Đông Phương Thiết Nhân nuốt nước bọt: "Huynh cảm nhận được gì thế?"

Dương Bach Xuyen ngạc nhiên nhung vẫn trả lời: "Một biển sao va một ngôi sao rất sáng."

Đông Phương Thiết Nhân hít sâu một hơi: "Yêu nghiệt yêu nghiệt, huynh trực tiếp khí tràng hóa hình luôn. Tại sao trên đời này lại có người như huynh chứ, chúng ta biết sống kiểu gì đây?"

"Nào có khoa trương như vậy?" Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt.

Đông Phương Thiết Nhân: “Vừa rồi chúng ta thấy trên người của huynh lơ lửng một dải ngân hà một chiều, đây là dị tượng thiên địa khi khí tràng hóa hình. Không biết nếu bị người khác biet hiện tượng nay của huynh thì sẽ bị sốc đến mức nào?"

Dương Bách Xuyên sững sờ: "Khoa trương đến mức vậy sao?"

"Có hay không thì huynh thử xem là biết." Đông Phương Thiết Nhân nói.

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn nghĩ thử xem khí tràng của mình, xem có uy lực như Đông Phương Thiết Nhân nói hay không.

Đứng dậy, Dương Bách Xuyên hít sâu nhắm mắt lại, cảm nhận Càn Khôn Đạo Nguyên của mình, phát hiện trong đó xuất hiện một ngôi sao lộng lẫy.

Sau đó hắn thúc giục.

Âm
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4632: Hắn muốn thử xem



Một tiếng nổ lớn vang lên, Càn Khôn Đạo Nguyên lập lòe vận chuyển, một dòng khí lan tỏa khắp người. Dương Bách Xuyên cảm nhận được thiên địa bên ngoài có một lực thiên địa rộng lớn, lúc hắn thúc giục khí tràng, lực thiên địa đó thi nhau chảy vào người hắn như nước biển chảy ngược.

Cả người tràn ngập lực lượng, Dương Bách Xuyên cảm giác mình hóa thân thành một ngọn núi lớn, một người khổng lồ đứng xuyên qua thiên địa, dung nhập vào bên trong thiên địa.

Lúc này hắn đã hiểu thế nào là khí tràng, thế nào là pháp tắc khí tràng, là đại thế thiên địa.

Lúc mới tu chân, sư phụ từng dạy hắn một bài học, đạo tu luyện là trộm sức mạnh của thiên địa, mượn đại thế của thiên địa cho mình dùng, đó mới là tu sĩ.

Đánh cắp sức mạnh của thiên địa, mượn dùng sức mạnh của thiên địa, dung nhập thiên địa, đây mới là mục tiêu của tu luyện.

Mỗi một tu sĩ đều hướng theo mục tiêu này.

Nhưng số người làm được lại có bao nhiêu?

Từ lúc tu luyện đến giờ, hắn mới tu được 4000 năm, vẫn chưa hiểu rõ những lời sư phụ nói. Nhưng bây giờ hắn đã hiểu được một chút, tu luyện là gì.

Lúc này hắn cảm thấy cho dù là cả một thế giới tiên sơn này, hắn cũng có thể đánh nát trong một chưởng.

Đương nhiên đây chỉ là ảo giác lực lượng, không có khả năng đánh nát một thế giới tiên sơn.

Khí tràng là một loại đại thế thiên địa, nơi này còn noi liền với sức mạnh thiên

địa.

Dựa theo lời của Đông Phương Thiết Nhân, đay là sự kết hợp của thuộc tính lực lượng.

Nhưng luc nay Duong Bach Xuyen cảm nhận được vai loại lực lượng của thiên địa, cẩn thận cảm nhận, hắn cảm nhận được sức mạnh thuộc tính ngũ hành.

Nói các khác, cả năm loại lực lượng đều bị hắn ngưng tụ lại.

Điều này khiến hắn hoảng sợ, có phải có sai sót rồi hay không?

Bởi vì theo lời Đông Phương Thiết Nhân, thuộc tính và khí tràng tương ứng với một loại lực lượng trong thiên địa.

Thật sự không thể tin được, chính hắn cũng khó tin, kiểm tra lại vẫn là 5 loại lực lượng.

Đây là dị tượng thiên địa do khí tràng của hắn hóa hình.

Trực tiếp nhảy qua bước hóa hình, còn là cảnh tượng khí tràng biển sao không giống người thường. Khí tràng của người khác hóa hình hoặc là pháp khí, hoặc là hoa cỏ cây cối.

Đừng nói chính hắn kinh ngạc, ngay cả đám người Đông Phương Thiết Nhân cũng sợ rớt cẳm.

Đông Phương Thiết Nhan lẩm bẩm: "Yêu nghiệt, yeu nghiệt nghịch thiên."

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Dương Bách Xuyên tung ra song chưởng đánh về phía mương sâu.

Hắn muốn thử xem uy lực của khí tràng ra sao.

Ngay sau đó một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Ầm ầm ầm!

Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt, hai sườn núi sâu mấy chục mét bị dập nát trong giây lát, thảm thực vật xung quanh hóa thành tro bụi, năng lượng sượt đi khoảng trăm mét mới biến mất.

Đông Phương Thiết Nhân và Lạc Dương, Cảnh Xán, Tuyết Hương giật mình hô lên, trợn mắt há mồm ngơ ngác nhìn về phía hố sâu trống rỗng không một ngọn cỏ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4633: Quá khủng bố



Chính Dương Bách Xuyên cũng phải trợn mắt há mồm, hắn không ngờ khí tràng lại có uy lực lớn đến vậy.

Độ rộng của hẻm núi khoảng 4-50 mét, hai sườn là thảm thực vật tươi tốt, vô cùng rậm rạp. Nhưng chỉ nhoáng cái, thảm thực vật đã hóa thành tro tàn.

Toàn bộ hẻm núi vỡ ra mấy cái khe rộng mấy thước, một lớp lá cây hư thối thật dày cũng bị thổi bay, lộ ra nước ngầm ở dưới.

Nhưng sau một kích này thì toàn bộ số nước đó bị bốc hơi gần như không còn.

Quả cầu năng lượng còn bay ra xa hơn trăm mét.

Quá kh*ng b*.

Mất một lúc lâu mà Dương Bách Xuyên vẫn chưa phản ứng lại kịp.

Hắn không thể tin được song chưởng của mình lại phát ra uy lực lớn đến vậy.

Có được lực lượng này trong tay, còn sợ gì không đánh được kẻ địch?

Ngay cả Tiên Đế Tiên Tôn đến hắn cũng không sợ hãi.

Đông Phương Thiết Nhân nói hắn đi khiêu chiến Tiên Quân phong hào, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi, bây giờ hắn thật sự dám đi.

Đặt ra một mục tiêu cho mình, bắt đầu từ cảnh giới Tiên Quân, sau này mỗi một cảnh giới là hắn phải đi khiêu chiến một cao thủ phong hào.

Có được lực lượng này trong người, cho dù đi đẩm thủng trời hắn cũng dám

đi.

Pháp tắc khí tràng.

Dương Bách Xuyên cảm thấy mình nên đặt một cái tên cho lực lượng này của mình.

Đảo Quải Tinh Hải.

Tên này cực kỳ thích hợp với cảnh tượng khí tràng của hắn.

Lực lượng pháp tắc thì khí tràng là chủ yếu, pháp lực phụ trợ, ngưng tụ sức mạnh thiên địa.

Lực thiên địa nơi này không cần phải đi hấp thu luyện hóa, khí tràng vừa xuất hiện thì chúng sẽ tự động hội tụ lại. Khí tràng càng cường đại, lực ngưng tụ thiên địa càng mạnh.

"Xuyên Tử." Trong lúc Dương Bách Xuyên đang ngẩn ngươi suy nghĩ thì vang lên tiếng gọi lớn của Đông Phương Thiết Nhân.

Dương Bách Xuyên bừng tỉnh, quay đầu lại.

Hắn nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Đông Phương Thiết Nhân, nhìn thấy ngôi sao nhỏ trong mắt Lạc Dương Tuyết Hương và Cảnh Xán.

"Huynh làm kiểu gì vậy? Ta cảm thấy huynh đi khiêu chiến đối đầu trực tiếp với Tiên Quân phong hào của gia tộc Độc Cô, Cửu Kiếm Tiên Quân được rồi đấy." Trong giọng nói của Đông Phương Thiết Nhân tràn đầy sự hâm mộ, nhưng không có ghen ghét, chủ yếu là thấy mừng thay Dương Bách Xuyên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4634: Chỗ nào cũng tràn ngập nguy cơ



Bởi vì Dương Bách Xuyên là huynh đệ của hắn ta.

Dương Bách Xuyên nói: “Đây là lực thiên địa, sư phụ ta nói với ta, tu luyện là trộm sức mạnh thiên địa, mượn đại thế của thiên địa. Bây giờ nghĩ lại, khả năng ông ấy đang nói đến pháp tắc khí tràng. Vừa rồi ta cảm nhận được ta điều động uy lực của thiên địa, làm khí tràng có được sức mạnh của thiên địa."

Đông Phương Thiết Nhân: "Vừa rồi ta cảm nhận được sức mạnh ngũ hành của thiên địa, có phải huynh có thể điều động được sức mạnh ngũ hành của thiên địa hay không? Thuộc tính lực lượng ngũ hành vô cùng mãnh liệt.

Dương Bách Xuyên gật đầu: "Đúng vậy, thuộc tính mà ta cảm nhận được là thuộc tính ngũ hành.”

“b**n th**, người khác chỉ cảm nhận được một loại thuộc tính, huynh lại cảm nhận được tận 5 thuộc tính ngũ hành. Huynh còn để người khác sống nữa không đây." Đông Phương Thiết Nhân r*n r*.

"Chúc mừng tiểu sư thúc."

"Chúc mừng Xuyên Tử."

Lạc Dương và Tuyết Hương Cảnh Xán tiến lên chúc mừng.

Bốn người chúc mừng làm Dương Bách Xuyên có chút xấu hổ.

Sau khi nói lên cảm nhận của mình, năm người tiếp tục đi về phía trước.

Dương Bách Xuyên không giữ lại cảm nhận của mình về lực thiên địa, nói tỉ mỉ kỹ càng từ trong ra ngoài cho bốn người nghe. Đối với bốn người thì đây là một kinh nghiệm quý giá.

Trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên, hắn cảm thấy việc lĩnh ngộ khí tràng không cần thiết phải có thiên phú khí tràng mới lĩnh ngộ được.

Nói đến cùng thì khí tràng xuất hiện là mượn sức mạnh của thiên địa cho bản thân dùng, nếu vậy thì mỗi tu sĩ đều có khả năng làm được, chẳng qua cần tìm phương pháp mà thôi.

Mục tiêu cuối cùng chỉ cần tìm được chìa khóa mở ra lực lượng thiên địa thì ai cũng có thể trộm được sức mạnh thiên địa.

Việc này thì tạm thời hắn còn chưa nghĩ ra cách, nhưng hắn biết nếu tìm ra được một con đường độc đáo để sau này nghiên cứu thì có thê truyền cho đệ tử Vân Môn.

Thậm chí Dương Bách Xuyên cảm thấy không nhất định chỉ có tu vi đạt đến Tiên Quân mới có thể nắm giữ được khí tràng. Thiên Tiên cũng có thể, chỉ là có thể tìm được huyền bí trong đó, có thể phát huy ra được uy lực của nó hay không thôi

Kể lại suy nghĩ của mình cho đám Lạc Dương nghe vì để cho bọn họ có niềm

tin.

Dù sao trên đời này, ngay cả tu sĩ cường đại nhất cũng không chống lại được sức mạnh của thiên địa.

Nhưng lại có thể khống chế được sức mạnh của thiên địa, chỉ là có tìm được biện pháp hay không thôi.

Năm người tiếp tục đi về phía trước, Đông Phương Thiết Nhân đi trước dẫn đường, lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.

Tuy đi thong thả nhưng 10 ngày sau, 5 người bọn họ đã ra được khỏi dãy núi Độc Chướng, bước vào địa giới Tiểu Hồng Hoang.

Suốt 3 vạn dặm phía sau đều là vùng đất Nguyền Rủa.

Hoan cảnh cổ xua của Tieu Hồng Hoang khác với những nơi mà Dương Bách Xuyên từng đi qua, nhưng nhìn lại thì lại không có gì thay đổi.

Khác ở chỗ cảm giác, hơi thở thiên địa trong Hồng Hoang cổ xưa dày nặng, lực Tiên Nguyên trong thiên địa cùng càng thêm mãnh liệt.

Theo lời của Đông Phương Thiết Nhân thì không thể tuy tiện hấp thu, lực thiên địa ở Tiểu Hồng Hoàng khiến tiên nhân bình thường rất khó thừa nhận.

Cho dù hấp thu vào trong cơ thể cũng cần phí sức mới luyện hóa được nó. Cho nên sau khi vào nơi này, nếu pháp lực không đủ, kiến nghị hấp thu tiên thạch.

Sau khi năm người bọn họ ra khỏi đầm lầy Độc Chướng thì đi đến rìa ngoài của Tiểu Hồng Hoang.

Đại thụ ở đây nhiều vô kể, có nhiều hình dạng khác nhau, chưa từng nhìn thấy.

Có mãnh thú Hồng Hoang cao hơn trăm trượng, cũng có con sâu có thể cắn chết một con trâu.

Nhưng theo loi Đông Phương Thiết Nhan thì đay mới chỉ là rìa ngoai Tiểu Hồng Hoang, nguy hiểm chân chính là vùng đất Nguyền Rủa nằm sâu trong Tiểu Hồng Hoang.

Vùng đất Nguyền Rủa nằm ở trong một cái khe thiên trảm.

Bọn họ đến nơi, trong tầm mắt xuất hiện một vết rách không thấy đáy, chiều rộng hơn 1000 mét. Từ xa nhìn lại, thứ này giống như ngăn cách đại địa Hồng Hoang thành hai nửa.

Đông Phương Thiết Nhân nói: "Vùng đất Nguyền Rủa nằm trong cái khe giống như thiên trảm này, bây giờ chúng ta cần phải nhảy xuống vết rách, sau vạn mét sẽ đi đến cuối khe, đó chính là vùng đất Nguyền Rủa."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4635: Tiến vào trong sợ là cũng không dễ!



Dương Bách Xuyên nhìn vết vứt to lớn không có điểm cuối, nghe Đông Phương Thiết Nhân nói xong, hắn biết nơi này không đơn giản như vậy.

Tiến vào trong sợ là cũng không dễ!

Đông Phương Thiết Nhân nói: "Chắc chắn không đơn giản, vết nứt này đã trở thành Thiên Trảm của tiểu Hồng Hoang, độ sâu tới vạn mét, chiều rộng cũng phải cả nghìn mét, nhưng đừng nghĩ tới việc bay thẳng qua, khi tới Thiên Trảm thì phía dưới sẽ có một cỗ lực lượng truyền tới, bất cứ sinh linh nào bay qua thì sẽ bị lôi xuống vực thẳm.

Đối diện với Thiên Trảm sẽ là sâu bên trong Hồng Hoang, muốn vào được đó thì phải đi từ một hướng khác, Thiên Trảm cắt đôi Đông và Tây, tận cùng của phía Tây là vùng đất bị nguyền rủa, phía Đông chính là nơi sâu nhất của tiểu Hồng Hoang.

Toàn bộ Tiên Vực Hỗn Loạn, thậm chí bao gồm cả sinh linh, tu sĩ của Tiên Giới, đa số đều sẽ đi vùng đất bị nguyền rủa mà không vào sâu trong tiểu Hồng Hoang.

Truyền thuyết kể lại, sâu trong tiểu Hồng Hoang còn sót lại di tích của một chủng tộc cường đại từ thời đại hồng hoang, bọn họ mới chính là chúa tể chân chính của Tiên Vực Hỗn Loạn, rất nhiều người từng đi tới đó nhưng không một ai trở ra, dần dà không ai tới đầu bên kia phía Đông nữa, những người có năng lực cũng chỉ đi vùng đất bị nguyền rủa ở phía Tây.

Bởi vì vùng đất bị nguyền rủa tương đối an toàn, tồn tại văn minh của Hồng Hoang, thiên tài địa bảo đương nhiên cũng nhiều không đếm xuể, tìm được một phần cơ duyên ở đó thì chắc chắn có thu hoạch lớn, pháp khí cường đại, tiên dược vạn năm ... đều có ở vùng đất này.

Thật ra, gia gia đã nói với ta, vùng đất cổ xưa là một nơi ngăn cách trong tiểu Hồng Hoang, nghe đồn có người tìm được đường tiến vào, sâu bên trong chính là tiểu Hồng Hoang, ở đó họ gặp được tộc cường đại từ thời kỳ cổ xưa, có sức mạnh siêu nhiên tối cao, sở hữu lực hồng hoang, từ đó trở thành bá chủ Tiên Giới."

Đợi Đông Phương Thiết Nhân nói xong, cả năm người đã đi tới sát biên giới Thiên Trảm.

Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn xuống phía dưới, quả thật là vực sâu, dưới kia là một mảng đen kịt không thấy đáy.

Hơn nữa còn nghe thấy tiếng sấm âm ỷ.

Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: "Dưới này có sấm sét sao?"

"Không phải sấm mà là gió lốc, ta nghe ông nói, đây là đại trận gió lốc tự nhiên được hình thành dưới lòng đất, nghe giống như sấm sét, chúng ta xuống dưới, điều đầu tiên phải cẩn thận chính là gió lốc, một khi cuốn vào trong, cho dù là Tiên Vương, Tiên Đế cũng sẽ bị cơn lốc nghiền thành bột mịt.

Ngoại trừ cơn lốc, phía dưới còn có một loại mãnh thú Hồng Hoang, chúng là loài chim răng cưa, hang ổ nằm ở hai bên vách núi dưới vực sâu, lũ chim này có thân hình to như con nghé, vô cùng hung dữ, dây dưa với bọn chúng chính là con đường chết, kinh động tới một-hai con thì sẽ kéo tới cả đàn, rất đáng sợ.

Ngoài ra còn có lực hut mạnh, đó cũng chính là lý do vì sao hình thành cơn lốc, chúng ta không thể phi hành được, phải nương theo vách núi đi xuống, leo một vạn mét mới tới đáy thung lũng, sau đó sẽ nghĩ cách đi về đầu bên kia phía Đông, nơi có vùng đất bị nguyền rủa."

Những gì Đông Phương Thiết Nhân nói đều được nghe từ ông cụ Đông Phương Hạo Thiên, bây giờ hắn kể lại cho mấy người Dương Bách Xuyên, để mọi người nhớ kỹ.

Đám người Dương Bách Xuyên cũng là lần đầu tiên nghe được những chuyện này, ai nấy đều gật đầu tỏ ý đã rõ.

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn còn một vấn đề muốn hỏi.

Hắn nói với Đông Phương Thiết Nhân: "Sau khi leo xuống mười nghìn mét, phải đi bao lâu nữa mới tới được vùng đất bị nguyền rủa?"

“Nghe ông cụ nói, đi khoảng ba tháng, cụ thể thì không ai tính được, chỉ biết được thời gian." Đông Phương Thiết Nhân cũng không rõ.

Bọn họ xuất hiện ở lối vào vùng đất bị nguyền rủa, nơi mà bất cứ tu sĩ nào cũng sẽ đặt chân tới, thật ra đây là trung tâm của Thiên Trảm, nhưng sau khi xuống dưới thì sẽ đi về đầu bên kia phía Tây.

Nói không có đường, nhưng thật ra vẫn có một.

Đây là con đường do những tiền bối đoi trước đa mở ra.

Có một con đường rộng nửa mét trên vách đá gần như thẳng đứng. Chỉ cần dựa vào con đường này rồi bước xuống.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4636: Đột nhiên



Không biết vách núi Thiên Trảm làm bằng chất liệu gì, cảm giác như đá thạch cứng rắn, cho dù là Tiên Vương hay Tiên Đế đánh lên thì cũng chỉ xuất hiện một vết nứt mà thôi.

Con đường gian khổ.

Nhưng may ma co Đông Phương Thiet Nhan nhac nho, dựa theo cach của ông cụ, đi xuống một nghìn mét thì sẽ xuất hiện một con đường lớn, vách đá phía dưới cũng không thẳng đứng.

Nhưng khi đó chim răng cưa sẽ xuất hiện, tóm lại cũng không dễ đi.

Mới bắt đầu tuy khó đi nhưng dù sao bọn họ đều là tiên nhân, chỉ đơn giản dựa vào sức mạnh tự thân, không dùng pháp lực cũng có thể leo xuống vách đá thẳng đứng, chuyện này cũng không khó.

Vẫn là Đông Phương Thiết Nhân đi đầu, sau đó tới Lạc Dương, Tuyết Hương, Cảnh Xán, cuối cùng là Dương Bách Xuyên áp trận.

Khoảng chừng một giờ sau, cuối cùng năm người cũng leo hết một nghìn mét.

Lúc này bọn họ đứng trên một tảng đá bằng phẳng, đường kính hơn ba mươi mét, giống như hình cái muỗng.

Một đầu treo lơ lửng trên bầu trời, đầu kia kéo dài vào trong núi.

Dương Bách Xuyên nhìn một đầu lơ lửng, hơn nữa còn có hang động, rộng khoảng chừng ba met, có lẽ là đoạn đường mà Đông Phương Thiết Nhân nói là dễ đi.

Mặc dù lờ mờ tối nhưng bọn họ vẫn nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, Dương Bách Xuyên thấy đây là một con đường xoắn ốc, xuyên qua ngọn núi, vài nơi còn kéo dài bên ngoài vách núi.

Lúc này, hai âm thanh khác nhau vang lên.

Vù vù

Gio lon noi len tu phia duoi, đinh tai nhuc oc giong như tieng sam.

Quác!

Tiếng gào thét của chim muông vô cùng sắc nhọn, tiếng kêu như xuyên thủng màng nhĩ.

Có lẽ là chim răng cưa.

Dương Bách Xuyên nhìn quanh, ở vách đá nơi vực sâu có những con chim khổng lồ, vừa bay vừa kêu, nhìn xuống phía dưới, từng tổ chim to như những ngôi nhà trên núi, rậm rạp chi chít đếm không xuể.

Khi những con chim răng cưa này há miệng kêu lên, có thể nhìn thấy hàng răng trên và dưới sắc nhọn và cái miệng nhọn như mũi tên vô cùng sắc bén.

Vừa nhìn đã thấy tê dại, quả thật nếu trêu chọc vào những con chim này sẽ rất phiền toái.

Vân Tử đi mau, bị đám chim răng cưa này nhìn thấy đuổi theo sẽ rất phiền phức ~

Vừa đi Đông Phương Thiết Nhân vừa gọi.

Dương Bách Xuyên rời khỏi vách núi, chạy về phía Đông Phương Thiết Nhân.

Năm người lần lượt tiến vào trong hang núi, cuối cùng cũng có chút ít cảm giác an toàn.

Đột nhiên, phía trước có tiếng nổ.

Ầm ầm ~

Ngay sau đó, Đông Phương Thiết Nhân tức giận gầm lên: "Kẻ nào dám làm càn?"

Trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng, trên con đường nhỏ chưa đầy ba mét này, bọn họ không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trước mặt, nhưng biết chắc chắn mình đã bị ai đó tấn công.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4637: Tiếng nổ vang lại vang lên



Trên con đường nhỏ hẹp phía trước bọn họ bị người tấn công hoặc nói đúng hơn là đánh lén, Dương Bách Xuyên ở phía sau lo lắng suông, không qua bên đó ngay được.

Ầm ầm ~

Tiếng nổ vang lại vang lên.

Đông Phương Thiết Nhân bị người ta đánh lén hai lần, tức giận gầm lên.

Cũng may Lạc Dương đi theo phía sau Đông Phương Thiết Nhân, hai người đều là Tiên Vương, còn có thể phối hợp với nhau nên sẽ không xảy ra vấn đề lớn.

Khi Dương Bách Xuyên lao tới, lòng bàn tay đốt sáng tiên hỏa, mượn ánh sáng, hắn nhìn thấy khóe miệng Đông Phương Thiết Nhân có vết máu nhưng không thấy bất kỳ kẻ địch nào.

Lạc Dương lập tức xông về phía trước.

"Ngươi không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì? Là người nào đánh lén?" Dương Bách Xuyên hỏi Đông Phương Thiết Nhân.

Đông Phương Thiết Nhân nghiến răng nghiến lợi: "Ta không sao, chỉ nhìn thấy một bóng người nhưng không rõ, chắc chắn là Nhân tộc."

"Tiểu sư thúc, không phát hiện ra gì cả." Lúc này Lạc Dương quay trở về nói.

Không bắt được người, thậm chí còn không nhìn rõ là ai, bị người ta đánh lén tới hai lần.

Khó trách Đông Phương Thiết Nhân lại tức giận như vậy.

Nhưng đây cũng là điều có thể hiểu được, rõ ràng đối phương cố ý đánh lén, sau khi thành công thì sẽ nhanh chóng rút lui, Lạc Dương có đuổi theo cũng không tìm được.

"Vân Tử, tắt lửa đi, sẽ dẫn chim răng cưa tới." Đông Phương Thiết Nhân lau vết máu rồi nói.

Dương Bách Xuyên cười khổ, hắn tắt ngọn lửa trong tay: "Hiện tại xem ra đối phương đang cố ý, rõ ràng đánh lén để gây ra động tĩnh, sau đó dẫn dụ chim răng cưa tới tấn công chúng ta, nhìn xem, đã bắt đầu có chim răng cưa tới đây rồi, đi nhanh thôi ~"

Dứt lời, Dương Bách Xuyên đi về phía trước, Đông Phương Thiết Nhân đã bị thương, hắn xông lên phía trước.

"Đợi đó ~ Để lão tử bắt được thì ta sẽ nghiền chúng thành tro ~" Đông Phương Thiết Nhân tức giận mắng chửi.

Cả năm người đều tăng nhanh tốc độ.

Quác quác quác.

Lúc này, tiếng chim bạo động vang lên, hơn mười con chim răng cưa đang lao về phía bọn họ, con đường nhỏ bên rìa mép núi này không hoàn toàn nắm bên trong, có một đoạn rất dài lộ ra phía ngoài, không hề có che chắn, phía dưới chính là vực sâu thăm thẳm và chim răng cưa lượng quanh quẩn.

Bọn họ có thể tưởng tượng được hậu quả khi rơi xuống.

Nếu chỉ đơn giản là rơi xuống thì cũng không sao, nhưng sợ ở chỗ phía dưới có vô số chim răng cưa và gió lốc, đây mới là nguy hiểm.

Vậy nên không thể để rơi xuống được, đi trên con đường nhỏ này tương đối an toàn.

Nhưng bây giờ đã khác, bọn bị người nào đó đánh lén nên đã dẫn chim răng cưa tới.

Đối phương quả thật là nham hiểm.

Hơn nữa Dương Bách Xuyên biết đối mặt với sự tấn công của chim răng cưa, bọn họ cũng không thể đánh trả, nếu như chém giết xuất hiện máu tanh thì chắc chắn sẽ kéo càng nhiều chim răng cưa tới hơn, chuyện này rất phiền toái.

Nhưng nếu không đánh trả thì cũng không được, đây là một ngõ cụt, khó khăn đầu tiên mà họ gặp phải đã xuất hiện.

Đối phương thật sự âm hiểm, từ góc độ này, Dương Bách Xuyên phân tích, hẳn là lại nhằm vào hắn, bởi vì rõ ràng bọn họ xuất hiện ở đây đã có tính toán trước.

Mặt khác, kẻ đánh lén có vẻ rất quen thuộc với địa hình hoàn cảnh ở nơi này, vậy nên mới đánh úp Đông Phương Thiết Nhân rồi bỏ chạy nhanh như vậy, Lạc Dương cũng không đuổi kịp, Đông Phương Hạo Thiên còn không thấy được mặt mũi của đối phương.

Hơn nữa, có thể đánh lén được người có tu vi Tiên Vương, chắc chắn đối phương cũng không kém, ít nhất cấp bậc cũng là Tiên Vương, còn rất mưu mô.

Có lẽ kẻ đánh lén cũng hiểu, chỉ cần dẫn chim răng cưa tới tấn công cũng đủ cho mấy người họ ăn đủ, căn bản không cần phải liều mạng.

Đúng là đáng ghét.

Dưong Bách Xuyen cung kim nen cơn tức gian, trong lòng lại nghĩ kẻ hại bọn họ sẽ là ai?

Chưa nói tới việc một số thế lực lớn khác cũng đang nhìn hắn chằm chẳm, hắn đã diệt trừ gia tộc Tây Môn, nhưng vẫn còn gia tộc Độc Cô, bọn họ còn là một gia tộc sát thủ, lúc hắn ra khỏi nội thành đã g**t ch*t hai cao thủ Tiên Vương của gia tộc Độc Cô, hắn không tin bọn họ lại nuốt được cục tức này.

Hắn vẫn có chút hiểu biết về những thế lực gia tộc lớn, chỉ cần có thực lực thì họ sẽ không từ bỏ ý định, không khác gì với bọn đầu trộm đuôi cướp ở ngoài chợ

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thế lực mà hắn kiêng sợ nhất lúc này là Vu Tôn, chỉ một câu treo thưởng mười vạn tiên thạch thượng phẩm đã có cao thủ cấp bậc Tiên Vương tới bán mạng.

Điều này cho thay sức anh hưong khung khiep của thế lực Vu Tôn, có tài lực, thế lực và cả lực lực.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4638: Mặc dù đã giết



Nếu không phải Tiên Vực Hỗn Loạn còn có chủng tộc cổ xưa tồn tại, quy tắc Tiên Đế ngoại giới không dám làm càn, sợ ngay cả cao thủ cấp bậc Tiên Đế tới giết hắn rồi.

Vu Tôn ~

Dương Bách Xuyên đọc thầm cái tên này, hắn biết muốn giải quyết được việc treo thưởng truy sát thì hắn phải xử lý được từ gốc rễ.

Đương nhiên hắn cũng biết, với thực lực hiện tại, đi trêu chọc Vu Tôn chẳng khác nào kiến càng rung cây, lấy trứng chọi đá, đây là điều không thể.

Nhưng.

Hắn có lòng tin, có thời gian, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ giết được cái gọi là thế lực Vu Tôn.

Bây giờ cái tên này cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, còn quá xa vời để làm được.

Thứ mà hiện tại hắn có thể làm là địch tới thì đánh, tới một giết một, giết sạch để khi bọn họ nhắc tới cái tên Dương Bách Xuyên hắn sẽ phải tái mặt.

Không ngừng nâng cao sức mạnh của bản thân mới là điều nên làm.

Chỉ có bản thân cường đại mới có thể biến giấc mộng thành sự thật.

Giết Vu Tôn phải cần có sức mạnh.

Cắn còn phải đi giúp lão đầu

Rất nhiều chuyện, vĩnh viễn đều cần hai chữ - Thực lực.

Với tu vi Tiên Quân sơ kỳ của hắn thì còn kém xa, mãi không đủ, trong lòng hắn cũng rất gấp gáp.

Trong lòng Dương Bách Xuyên suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng mắt cũng không rảnh rỗi, hắn dùng mắt Càn Khôn quan sát xung quanh, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Bọn họ chạy rất nhanh nhưng vẫn bị chim răng cưa đuổi theo

"Chuẩn bị giết, không giết thì cũng chẳng còn cách nào khác ~" Dương Bách Xuyên hô lên, trực tiếp ngự kiếm.

Âm ầm ầm!

Quác quác quác!

Những con chim răng cưa có vẻ to lớn, nhưng chúng không phải là sinh vật thông minh. Sau khi Dương Bách Xuyên ngự kiếm, hắn chém sạch mười ba con, rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Mặc dù đã giết, cũng rất nhẹ nhàng, nhưng hắn biết sau đây, cuộc tấn công của chim răng cưa sẽ càng điên cuồng hơn.

Bởi vì đợi mùi máu tanh tản ra sẽ dẫn dụ nhiều chim răng cưa tới, bây giờ bọn họ đang chạy đua với thoi gian, cang tien vao đay vực sâu thì cang gap nhiều chim răng cưa.

Quác.

Một tiếng thét dài vang lên.

Sắc nhọn như đâm rách màng nhĩ.

Quác quác quác quác.

Ngay sau đó là tiếng kêu đầy giận dữ vang vọng dưới vực sâu Thiên Trảm.

Dương Bách Xuyên biết mùi máu sẽ khiến lũ chim này điên cuồng hơn, đối với những sinh vật chưa khai mở linh trí này mà nói, mùi máu chính là thuốc k*ch th*ch.

Lần này, bọn họ đã chọc phải tổ ong vò vẽ.

Nhưng không còn cách nào khác, bởi vì âm mưu của kẻ đánh lén.

Cho dù có ra tay hay không thì những con nghiệt súc này đều đã bị kích động, chúng sẽ tấn công bọn họ.

Quả nhiên, chim răng cưa ùn ùn kéo tới, bổ nhào về phía năm người bọn họ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phải tê dại.

Lạc Dương, Đông Phương, bốn người đi trước, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đáy vực sâu, ta cản ở phía sau.

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa triệu hoán kiếm Đồ Long hắn hóa thành hàng ngàn vạn kiếm để đối phó với chim răng cưa đang che khuất bầu trời, vừa đánh vừa hô với đám người Lục Dương.

Bốn người kia cũng đã thấy uy lực ngự kiếm của Dương Bách Xuyên, quả thật không tầm thường, có thể tấn công từ xa, lúc này để hắn làm người chặn ở phía sau là tốt nhất, hơn nữa Dương Bách Xuyên cũng đã ra tay rồi, cũng không có thời gian tranh luận, vội vàng xông về phía trước.

“Vân Tử, ta ở lại giúp ngươi ~"

Đông Phương Thiết Nhân hô lên.

"Đừng nói nhảm nữa, đám suc sinh có long này ta xử lý được, ngươi nhanh đưa mọi người xuống dưới đáy vực đợi ta." Dương Bách Xuyên lớn tiếng nói.

Đông Phương Thiết Nhân cắn răng, cũng không nhiều lời: "Vậy ngươi cẩn thận

Dứt lời, hắn và Cảnh Xán, Lạc Dương, Tuyết Hương cùng biến mất trong sơn động

Toàn bộ con đường có tới một nửa là lộ ra ngoài trời, lúc này Dương Bách Xuyên đang chặn lại đám chim răng cưa đang tràn tới, bốn người bọn họ vừa vặn tiến vào sơn động xem như né tránh công kích truy đuổi của chim răng cưa.

Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, thoát khỏi nó cũng không có vấn đề gì.

Đưong nhiên điều kien tiên quyết là Duong Bach Xuyen đa chan đon tấn công của chim răng cưa cho bọn họ.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy từng con chim to như nghé con rơi xuống, có con bị kiếm khí chém nát, đa số là bị thương không chế, dù sao thì kiếm khí tấn công cũng không khác nhau lắm, hơn nữa ngự kiếm sắc bén hóa thành ngàn vạn kiếm khí, uy lực yếu hơn so với một kiếm rất nhiều.

Nhưng chỉ với một đòn này, Dương Bách Xuyên cảm thấy hắn đã giết được hàng vạn con chim răng cưa, chặn được bọn chúng cũng xem như không tệ. Nhưng ng Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.

Bốn phương tám hướng, ngay cả phía dưới vách núi chỗ hắn đứng cũng ùn ùn xuất hiện rất nhiều chim răng cưa, ngự kiếm cũng cần có thời gian để lấy hơi, lúc này hắn đã bị tấn công.

Nếu không triệu hoán chuông Đông Hoàng thì hắn đã sớm bị đám nghiệt súc này chôn vùi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4639: Nghiệt súc



Koong ~

Lúc chuông Đông Hoàng vang, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy trên mặt sáng lên, hắn phát hiện ra vết máu bị móng vuốt sắc nhọn của chim răng cưa cào rách.

Hắn tức giận: "Nghiệt súc ~"

Ý chí bùng cháy, Dương Bách Xuyên bay lên, dù sao thì trên người hắn cũng có chuông Đông Hoàng phòng ngự, trong khoảng thời gian ngắn lũ chim này sẽ không phá vỡ được, kế tiếp hắn chuẩn bị thi triển pháp tắc để giết sạch những con chim này.

Có bao nhiêu thì sẽ giết bấy nhiêu.

Mới đầu hắn còn tưởng đám chim này mạnh thế nào, bây giờ xem ra cũng chỉ vậy mà thôi.

Hơn nữa, quan trọng hơn là luc han không đề phòng, lũ chim này lại dám cao rách mặt hắn, đúng là nực cười.

Mặt bị rách, Dương Bách Xuyên vô cùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Không dạy dỗ đám nghiệt súc có lông này thì khó mà trút giận được.

Hắn trôi lơ lửng trên không trung, nhìn có vẻ mạo hiểm nhưng hắn không sợ.

Gió lốc trong vực sâu không phải lúc nào cũng xuất hiện, vậy nên sẽ không kéo hắn xuống.

Cho dù có kéo xuống, chỉ cần không rơi vao mắt bao thì sẽ không sao.

Huống chi trên người han còn có chuong Đông Hoang, đủ để phòng ngự cho hắn trong một thời gian.

Ngoài ra, hắn đã phát hiện một vấn đề, lũ chim răng cưa này hình như không sợ sự tồn tại của gió lốc dưới vực sâu, bọn chúng vẫn bay lượn tự do, hoặc nói đúng hơn là miễn dịch với gió lốc.

Dương Bách Xuyên nay ra một ý nghĩ, không biết nếu bắt một con chim làm vật cưỡi thì có được hay không?

Nếu được thì chẳng phải sẽ giải quyết được ảnh hưởng của cơn lốc hay sao?

Khi đó, liệu hắn có thể điều khiển chim răng cưa để đi tới đáy vực sâu?

Trong lòng suy nghĩ đủ chuyện, nhưng tay hắn cũng không hề rảnh rỗi.

Lúc hắn bay lên, cơ thể bị vô số chim răng cưa vùi lấp.

Koong koong koong!

Tùng tùng tùng!

Sau khi khởi động phòng ngự của chuông Đông Hoàng, từng tiếng kêu vang lên, ánh sáng vàng không ngừng chuyển động.

Bên ngoài là từng đợt tấn công mãnh liệt của chim răng cưa, chuông Đông Hoàng rung kịch liệt, nhưng vẫn còn lớp bảo vệ.

Dương Bách Xuyên tính toán, ít nhất cũng phải giữ được mười phút.

Nói cách khác, đòn tấn công của chuông Đông Hoàng rất mạnh, hiện tại hắn dùng tu vi Tiên Quân để thôi động chuông Đông Hoàng, lẽ ra sức phòng ngự đã mạnh hơn rất nhiều lần so với cấp bậc Hỗn Nguyên, nhưng vẫn bị lũ chim này rung chuyển.

Còn một nguyên nhân nữa là số lượng chim răng cưa quá nhiều.

Nói nó không co sức tấn công là giả, nhưng với Dương Bách Xuyên thì chút sức này còn kém lắm.

Sau đó đọc nhẩm: "Biển sao đổi chiều ~"

Hai tay nâng trời, pháp lực trong cơ thể trong nháy mắt bị rút đi một nửa, trời đất xung quanh như rung chuyển, hội tụ trong tay hắn, lại một lần nữa cảm giác cơ thể hắn đang ở giữa đất trời, sau lưng có trời và đất làm chỗ dựa.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên đè xuống khoảng không.

Ong ầm ~
 
Back
Top Bottom