Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4610: Trong lúc lẩm bẩm



Dương Bách Xuyên nhìn thập hình ác nhân đang té trên mặt đất, hắn vung tay lên, một đóa Thanh Liên tiên hỏa rơi xuống người bọn họ, bắt đầu thiêu đốt.

"Cần gì chứ, ta đã cho bọn họ cơ hội rồi ~"

Trong lúc lẩm bẩm, Dương Bách Xuyên thu nhẫn không gian của bọn họ lại.

Vừa rồi, hắn vốn không định xuất kiếm, chỉ muốn dùng sức mạnh thuần túy của bản thân để đánh một trận, nhưng sau khi chuông Đông Hoàng phát động tấn công cá nhân thì xuất hiện vết nứt.

Thế nên Dương Bách Xuyên biết thủ đoạn sức mạnh của người này còn hơn cả cấp bậc Tiên Quân, nếu đã như vậy thì không cần phải lãng phí thời gian nữa.

Hắn trực tiếp dùng kiếm Đồ Long.

Có sự trợ giúp của vỏ kiếm Phong Vân, cộng thêm thực lực thăng cấp, sau khi xuất kiếm, hiệu quả tốt như trong dự liệu của hắn, uy lực vô cùng lớn.

Giống như một vệt sao băng xuyên qua bầu trời, lóe lên giữa thập hình ác nhân, trên cơ thể mỗi người ít nhất có ba vết máu, nhát kiếm cuối cùng là cắt yết hầu.

Không hề cho bọn họ cơ hội phản kích.

Có vỏ kiếm Phong Vân phụ trợ kiếm Đồ Long sắc bén, tốc độ nhanh như chớp, không thể nào tóm được.

Cộng thêm ngự kiếm chi đạo của Dương Bách Xuyên, quả thật là một thanh kiếm sát thần.

Đánh đâu thắng đó, uy thế không thể chống đỡ.

Chỉ trong nháy mắt đã g**t ch*t thập hình ác nhân.

Dương Bách Xuyên không hề khoan dung với mười người này, bởi vì bọn họ đều là những kẻ ác, giết họ chính là vì dân trừ hại.

Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên đã bình tĩnh lại, hắn nhìn xung quanh ...

Xung quanh không có ai nhưng hắn biết bên trong rừng rậm có không ít người đang dòm ngó hắn.

Hoặc nói đúng hơn thập hình ác nhân chỉ là mở đường mà thôi.

Vì là người được treo giải ba vạn tiên thạch thượng phẩm, có lẽ lực hấp dẫn vẫn rất lớn.

Nếu không thì thập hình ác nhân cũng sẽ nhảy ra giết hắn để kiếm ba vạn tiên thạch thượng phẩm.

Hắn đã giết bọn họ nhưng hơi thở đang ẩn núp kia vẫn còn.

Dương Bách Xuyên cười lạnh nói: "Còn ai muốn kiếm ba vạn tiên thạch thượng phẩm từ ta thì cứ việc tới, trốn trong tối lén lén lút lút, kiếm trong tay ta sẽ không khách sáo, nội trong phòng mười hơi thở, không cút ra đây thì ta sẽ giết."

Dương Bách Xuyên cảnh cáo những người đang ẩn núp quan sát.

Sau mười hơi thở, nếu như còn có người thì đừng trách hắn.

Muốn kiếm hơn ba vạn tiên thạch thượng phẩm thì phải có giác ngộ, chuẩn bị tinh thần bị giết.

Hắn không giết, nhưng cũng không sợ mấy người này.

Bản thân hắn cũng không phải trái hồng mềm.

Dứt lời, hắn đứng tại chỗ đếm thầm.

Dương Bách Xuyên đợi người tới, cũng đợi bọn họ biết khó mà lui.

Hắn có thể giết được thập hình ác nhân thì cũng sẽ giết được bọn họ ...

Lần cảnh cáo này của Dương Bách Xuyên là đang nói với tất cả những người đang quan sát, đừng có chọc tới hắn.

Nếu trêu chọc hắn thì hắn sẽ không khách khí.

Hắn có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ là nhờ có chim Thần Ma đã báo động trước.

Lúc này, chim Thần Ma nói: "Tiểu tử, ngươi nghĩ có kỹ, có hơn một trăm hơi thở, trong đó có cả Tiên Vương, Hỗn Nguyên Đạo Tiên chiếm đa số, sau đó tới Tiên Quân, một khi trêu chọc thì khó tránh khỏi tất cả bọn họ sẽ cùng xông lên."

"Có biết được bao nhiêu Tiên Vương không?" Dương Bách Xuyên hỏi chim Thần Ma.

"Ba Tiên Vương, trong đó một người là hậu kỳ, hai người còn lại là trung kỳ, có vẻ như không phải cùng một bọn." Chim Thần Ma đáp.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4611: Đồ Long xuất vỏ



"Được, vậy thì ngươi đừng quan tâm, chỉ cần không phải Tiên Đế tới thì tiểu gia ta sẽ đánh cho bọn họ tan tác, bọn chúng muốn lấy đầu ta để đổi tiên thạch, haha, cũng tốt, nếu vậy thì ta sẽ giết sạch bọn họ, xem ai còn dám nhắm tới ta."

Dương Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi, cơ thể hắn di chuyển, không xông ra ngoài mà nhảy vọt lên, phi thẳng lên bầu trời.

"Đồ Long xuất vỏ ~"

"Ong ~"

Kiếm Đồ Long phát ra tiếng kêu.

Gió nổi lên.

Gió lớn gào thét, mây cuồn cuộn lại.

Kiếm Đồ Long phát ra ánh sáng lấp lánh, pháp lực thần hồn không ngừng truyền vào trong.

Vỏ kiếm Phong Vân hóa thành mây và gió, hội tụ tạo thành thanh kiếm khổng

lồ.

Dương Bách Xuyên gầm lên: "Giết ~"

Một từ vang vọng cả đất trời.

"Vút ~"

Khoảnh khắc thanh kiếm chém xuống đã hóa thành hàng trăm kiếm khí.

Dưới kiếm khí cường đại, rừng cây phía dưới răng rắc răng rắc đứt gãy.

Cùng lúc phá hủy đi vô số kiếm khí.

Tiên nhân đang ẩn nup trong rung cảm nhan được kiem khí vô cung sắc bén, tất cả đều cảm thấy không ổn, nhưng lúc này đã không còn đường chạy.

Bởi vì ngự kiếm chi đạo của Dương Bách Xuyên đã đạt tới khoảng cách nghìn mét, hắn có thể thi triển ngự kiếm trong phạm vi ý thức nguyên thần bao phủ.

Tâm động thì kiếm chém.

Họ chạy không thoát.

Từng tiếng hét thảm vang lên ở phía dưới rừng rậm.

“Aaa ... ”

Tiếng quỷ khóc sói gào.

"Đoạn Thủy, Tích Địa ~"

Sau hai chiêu của ngự kiếm chi đạo, kiếm quyết múa may, Dương Bách Xuyên lơ lửng trên không trung, ngự kiếm giết địch."

Bên dưới hắn, trong phạm vi ngàn mét, lấy hắn làm trung tâm, kiếm khí bay tán loạn.

Tất cả đều bị kiếm khí hủy diệt.

Bên trong còn có một trăm ba mươi lăm thi thể máu thịt lẫn lộn.

Một lần ngự kiếm giết sạch Hỗn Nguyên Đạo Tiên và Tiên Quân đang ẩn núp trơn rừng rậm.

Nhưng ...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4612: Dương Bách Xuyên cười lạnh



Ánh mắt Dương Bách Xuyên vẫn nhìn chằm chằm phía dưới.

Ba Tiên Vương vẫn còn sống.

Đúng như những gì chim Thần Ma nói, một Tiên Vương hậu kỳ và hai trung kỳ.

Nếu là Dương Bách Xuyên của trước kia, tu vi cấp bậc này chính là cường giả.

Nhưng bây giờ hắn không hề sợ hãi.

Hắn cũng không hy vọng ngự kiếm giết sạch được ba Tiên Vương này.

Mục tiêu của hắn là Hỗn Nguyên và Tiên Quân, diệt trở ngại rồi tính.

Dù sao thì Tiên Vương vẫn là Tiên Vương, mạnh hơn nhiều so với Tiên Quân.

Đạt tới cấp bậc này, khoảng cách một cảnh giới là rất lớn.

Ba Tiên Vương chặn lại công kích của ngự kiếm cũng là trong dự liệu.

Vốn dĩ ngự kiếm hóa thành ngàn vạn thanh kiếm tấn công ở diện tích lớn, uy lực sẽ yếu đi, ba Tiên Vương cản được cũng là điều bình thường.

Nhưng trận chiến tiếp theo thì chưa chắc, mục tiêu thu nhỏ lại, thứ hắn có chính là sức mạnh để đấu với bọn họ.

Nói thật, Dương Bách Xuyên cảm thấy giết tiên nhân tu vi thấp hơn Tiên Quân là đang bắt nạt người khác.

Ba Tiên Vương này mới là mục tiêu cần giết.

Tiên Vương hậu kỳ đứng một bên, hai Tiên Vương trung kỳ đứng một bên, xem ra bọn họ là hai nhóm người khác nhau.

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn, trong hơi thở của ba người này, Tiên Vương hậu kỳ mang lại cho hắn một cảm giác quen thuộc, hắn nghĩ lại, hơi thở có vẻ rất giống với gia tộc Tây Môn.

"Ngươi là người của gia tộc Tây Mon?" Dương Bách Xuyên nhìn cham chẳm Tiên Vương hậu kỳ.

Đối phương không trả lời hắn, nhưng cơ thể lại căng thẳng.

Vẻ mặt của hai Tiên Vương trung kỳ lập tức trắng bệch.

Không đợi Dương Bách Xuyên hỏi tiếp, một trong số đó đã ôm quyền nói: “Dương đạo hữu, huynh đệ chúng ta là người của gia tộc Độc Cô, chỉ đi ngang qua đây, tuyệt đối không có ý mạo phạm.”

Lúc này chỉ muốn hòa giải, hắn vội vàng chỉ tay về phía Tiên Vương hậu kỳ nói: "Hắn chính là người của gia tộc Tây Môn, trong số những người xuất hiện ở đây hôm nay, có mấy chục người đều là của gia tộc Tây Môn, còn lại là người muốn giết ngươi để lấy thưởng, bọn họ là tu sĩ tiên thành Hỗn Loạn, chuyện hôm nay không liên quan tới gia tộc Độc Cô ta."

“Hahaha ... "

Lúc này, Tiên Vương hậu kỳ của gia tộc Tây Môn nghe đối phương nói vậy thì cười điên cuồng, hắn tức giận nói: "Vô liêm sỉ, cả cái Tiên Vực Hỗn Loạn này ai mà không biết gia tộc Độc Cô các ngươi là tổ chức sát thủ đứng đầu? Các ngươi dám nói trong số những người hôm nay không có sát thủ của gia tộc Độc Cô không?"

Dứt lời, vẻ mặt của hai người kia tái xanh.

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì hiểu rõ, bọn họ đều không phải thứ gì tốt lành.

Hơn nữa người của gia toc Độc Co con là tổ chức sat thủ đứng đầu tiên thành Hỗn Loạn, vậy thì hôm nay không có ai vô tội.

"Haha ~"

Dương Bách Xuyên bật cười: "Các ngươi đều đáng chết, nếu muốn giết ta thì phải chuẩn bị tinh thần bị giết, thấy thực lực của tiểu gia thì nghĩ tới chuyện gạt bỏ quan hệ, xem ta là kẻ ngốc sao?"

Dứt lời, hắn hô lớn: "Đoạn Thủy, Tích Địa ~"

Kiem Đồ Long nổ vang rồi lao vut chem xuong, lần nay là hai kiếm ~

Trong thuật ngự kiếm mà Hắc Liên truyền thụ cho hắn có bốn chiêu kiếm pháp.

Hắn chém ra hai kiếm cũng khiến hai tên Tiên Vương trung kỳ nếm đủ.

Nhưng ngay sau đo Dưong Bach Xuyen lại động, han im hơi lặng tiếng thi triển Phong Vĩ Châm.

Hai kiếm này nhằm vào hai sát thủ của gia tộc Độc Cô.

Giải quyết hai tên Tiên Vương trung kỳ trước rồi giết tên còn lại, hôm nay đừng ai mong chạy thoát.

"Cây leo U Minh ~"

"Ầm rắc ~"

Dương Bách Xuyên vung tay ném cây leo U Minh ra ngoài, vô số cây leo lan tràn vây chặt tên Tiên Vương hậu kỳ kia.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4613: Lần này tới đây là một sai lầm



“Ầm ầm ~"

Ngự kiếm lóe ra tia chớp, chém xuống hai Tiên Vương trung kỳ của gia tộc Độc Cô.

Hai người nay vừa moi trải nghiệm uy lực của ngự kiếm, lần kiếm khí tấn công quy mô lớn vừa rồi yếu hơn lần này rất nhiều, bọn họ phải dùng hết sức lực mới có thể phòng ngự được.

Uy lực của hai kiếm này rõ ràng nhằm vào bọn họ, quả thật khiến người ta phải sợ hãi.

Kiếm của Dương Bách Xuyên ro rang không phải tiên kiếm thông thường, hơn nữa còn là ngự kiếm cao cấp, bọn họ không có tự tin để chống lại.

Lần này tới đây là một sai lầm.

Quả thật có người của thế lực Vu Tôn đã loan tin, treo thưởng đầu của Dương Bách Xuyên, gia tộc Độc Cô đúng là tổ chức sát thủ, nhưng không phải bọn họ.

Bọn họ biết sau khi giải thưởng được treo, thành viên của gia tộc đã xung phong nhận nhiệm vụ này, dẫn theo hai mươi sát thủ có tu vi Tiên Quân tới đây.

Nghe nói mười năm trước Dương Bách Xuyên đã vào nội thành, vậy nên bọn họ đã đợi ở đây mai phục.

Không ngờ kết quả lại như thế này ~

Trong nội thành Hỗn Loạn, mọi người biết Dương Bách Xuyên có Đông Phương Hạo Thiên che chở, đương nhiên không dám ra tay, nhưng khu rừng bên ngoài nội thành lại là khu vực biệt lập.

Đây là nơi thích hợp nhất để giết Dương Bách Xuyên.

Không ngờ hôm nay lại nhiều người tới như vậy.

Bọn họ càng chưa bao giờ nghĩ tới, tu vi của Dương Bách Xuyên đã bước vào cảnh giới Tiên Quân, Hân Nghiên nữa thuật ngự kiếm của hắn lại cường hãn như vậy.

Không hề giống với tin tức mà họ biết.

Nhưng hiện tại tất cả đã muộn.

Dương Bách Xuyên đang nhìn chẳm chằm bọn họ ...

Không còn lựa chọn nào khác, không thể chứng minh, chỉ có thể cắn răng tấn công.

"Tiên Vương ấn giáp ~"

"Độc Cô kiếm đạo, Thiên Địa nhất kiếm ~"

Hai người, một lựa chọn phòng ngự, trong tay xuất hiện phù văn kim giáp sáng rực đang chuyển động, người kia người kia ngự kiếm về phía Dương Bách Xuyên, sẵn sàng nghênh đón.

"Phụt phụt ~"

Nhưng sau khi va chạm, bọn họ phun ra máu rồi lui về sau mấy chục mét.

“Phù ~"

May mà ngăn được.

Hai Tiên Vương nhà Độc Cô bị thương nặng.

Nhưng cũng coi như ngăn được tiến công của Dương Bách Xuyên.

Hai người nghĩ mãi không ra, một tên Tiên Quân sơ kỳ cỏn con mà thôi, cho dù kiếm trong tay hắn là tiên kiếm thượng phẩm hay cực phẩm thì uy lực cũng không đáng sợ như vậy chứ?

Bọn họ đường đường là Tiên Quân nhưng lại bị tên tiểu tử này ngược như vậy.

Chỉ là cả hai đều không biết, kiếm Đồ Long của Dương Bách Xuyên còn cao cấp hơn những gì họ tưởng tưởng rất nhiều, bây giờ có thêm vỏ kiếm Phong Vân lại càng mạnh hơn.

Vỏ kiếm Phong Vân chính là đãi kiếm tu của Kiếm Đạo Thánh Nhân Thần Giới, hiểu biết về kiếm đạo vượt xa Tiên Giới, cưỡi mây đạp gió, kiếm Đồ Long chẳng khác nào được thần giúp.

Bởi vì tu vi của Dương Bách Xuyên vẫn còn kém, nếu không thì hai nhát chém vừa rồi cũng đủ g**t ch*t bọn họ.

lên.

Giây phút bọn họ bỏ chạy đã định trước con đường chết.

Nếu như không xoay người chạy thì co le con co the sống thêm được một lúc, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Bởi vì Phong Vĩ Châm mà Dương Bách Xuyên sử dụng đã cách bọn họ mười mét, tấn công trong im lặng, giống như châm đuổi theo lấy mạng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4614: Hắn nghĩ rất đơn giản



Xoay người bỏ chạy, đương nhiên lực chú ý cũng sẽ bị phân tán.

Thế nên khi thấy đối phương bỏ chạy, khóe môi Dương Bách Xuyên đã lộ ra ý cười.

Khi chuẩn bị dùng Phong Vĩ Châm, ma xui quỷ khiến, pháp quyết trong tay Dương Bách Xuyên lại biến thành kiếm quyết của ngự kiếm.

Dùng phương pháp ngự kiếm để thi triển Phong Vĩ Châm, không biết hiệu quả sẽ thế nào?

Dương Bách Xuyên cũng muốn thử.

Trong lòng khẽ niệm, Phong Vĩ Châm lóe lên, rồi biến mất sau đầu của một trong hai người.

Lần này, hai mắt Dương Bách Xuyên đột nhiên sáng lên, bình thường dùng Phong Vĩ Châm hắn có thể nhìn thấy quỹ đạo chuyển động, nhưng vừa rồi khi dùng ngự kiếm chi đạo lại không còn thấy được quỹ đạo nữa, chứng tỏ ý tưởng này là chính xác.

Tốc độ đã tăng lên rất nhiều.

Đạt tới mức ngay cả chủ nhân là hắn cũng chỉ có thể cảm nhận được mà không thể thấy, điều này quả là đáng sợ.

Hắn không thấy thì người khác lại càng không.

Vậy nên sau khi Phong Vĩ Châm biết mất ở sau đầu một gã Tiên Vương, hắn ta vẫn đang phi hành.

Nhưng Dương Bách Xuyên biết gã đã xong đời rồi, bởi vì tốc độ của Phong Vĩ Châm đã đạt tới cực hạn.

Hắn ta đã trúng chiêu.

Quả nhiên ngay sau đó, gã Tiên Vương đang bay thì đột nhiên rơi xuống.

"A~"

Lại thêm một tiếng hét thảm, tên Tiên Vương thứ hai cũng rơi theo.

Hắn dùng ngự kiếm chi pháp để thi triển Phong Vĩ Châm, hai tên kia không đề phòng, đạo tâm hỗn loạn, bọn họ lần lượt bị Phong Vĩ Châm đâm trúng chỗ hiểm.

Cả hai bỏ mạng.

Giữa trán bọn họ có một vết thương nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Dương Bách Xuyên hài lòng, hắn không ngờ Phong Vĩ Châm cũng có thể dùng bản lĩnh của ngự kiếm chi đạo, hơn nữa hiệu quả còn tốt như vậy.

Hắn thu châm lại, sau đó cướp nhẫn không gian, Dương Bách Xuyên không để ý tới hai tên này nữa, gia tộc Độc Cô, hắn đã nhớ kỹ

Dương Bách Xuyên lại nhìn về phía cách đó mười mấy mét, Tiên Vương hậu kỳ bị cây leo U Minh của hắn vây nhốt.

"Ầm rắc ~"

Lúc này, cây leo U Minh nổ tung đứt thành từng đoạn, biến trở về hình dạng cốt khí U Minh.

Dương Bách Xuyên biết cây leo U Minh sẽ không nhốt được cao thủ Tiên Vương hậu kỳ quá lâu, nhưng mục tiêu của hắn cũng chỉ cần kéo dài một thời gian ngắn, lúc này cây leo U Minh bị đối phương đánh tan, điều này cũng nằm trong dự tính, chỉ tiếc lại phải triệu hoán một sinh vật U Minh mới, mỗi lần triệu hoán đều tiêu hao rất nhiều thần hồn.

Đối với Tiên Vương hậu kỳ của gia tộc Tây Môn, tất nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không đối đãi giống như hai tên Tiên Vương nhà Độc Cô, trung kỳ và hậu kỳ nghe thì giống như chỉ hơn kém nhau một cảnh giới nhỏ.

Nhưng thực lực lại như trên trời và dưới đất.

Giam hắn được chút thời gian là tốt lắm rồi.

Kế hoạch ban đầu là giải quyết hai tên Tiên Vương trung kỳ của gia tộc Độc Cô, nhưng thực tế cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chưa đến nửa phút.

Trong nửa phút này, tên Tiên Vương hậu kỳ đã phá hủy cây leo U Minh của hắn, cũng chứng thực cây leo đấu với Tiên Vương hậu kỳ, nửa phút quá miễn cưỡng, nhưng cũng đủ rồi.

Trong chớp mắt, Tiên Vương của gia tộc Tây Môn bỏ chạy như nước lũ.

Dương Bách Xuyên híp mắt, kiếm Đồ Long lóe sáng, hắn đứng lên rồi ngự kiếm truy đuổi ...

Thật ra vẫn ở trong phạm vi công kích, nhưng Dương Bách Xuyên không tấn công mà đuổi theo.

Sau khi ngự kiếm, tốc độ của hắn không hề chậm hơn Tiên Vương, duy trì khoảng cách năm mươi mét.

Nhưng trong tay Dương Bách Xuyên xuất hiện một quả màu vàng đất, đây là quả sấm sét, hay còn gọi là sấm dưa hấu.

Hắn thích cái tên sấm dưa hấu này hơn.

Dương Bách Xuyên nở nụ cười xấu xa, hắn không nhanh không chậm đuổi theo cao thủ Tiên Vương hậu kỳ.

Dương Bách Xuyên nghĩ ra một chủ ý, phải tặng cho gia tộc Tây Môn một món quà lớn.

Món quà này chính là sấm dưa hấu trong tay hắn.

Hắn cũng rất muốn biết, sấm dưa hấu này ném nổ Tiên Vương hậu kỳ thì sẽ như thế nào?

Không biết có nổ chết được không? Hoặc là hậu quả sẽ tới mức nào?

Trong lòng Dương Bách Xuyên đầy mong đợi.

Hắn nghĩ rất đơn giản, nếu đối phương đã là người của gia tộc Tây Môn, vậy thì chắc chắn sẽ chạy tới gia tộc Tây Môn.

Cho nên hắn tới đây là để cho gia tộc Tây Môn một số cảnh cáo nhỏ, đồng thời cũng hù dọa những nguoi muon đoi đau han lay tien thach ở tien thanh Hỗn Loạn.

Một viên sấm dưa hấu, đại lễ này cũng đủ rồi.

Chỉ cần hôm nay hắn phá đi cánh cửa nhà Tây Môn, hắn tin sau này ở tiên thành Hỗn Loạn này sẽ không có ai dám tìm hắn gây phiền phức.

Bất kỳ nơi nào, cửa lớn đại diện cho mặt mũi, bây giờ hắn đang vả lên mặt gia tộc Tây Môn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4615: Lão ta cho là chiến đấu



Vị Tiên Vương của Tây Môn gia vô cùng bực bội, lần này lão ta ra ngoài chính là theo lệnh của gia chủ, mục đích là tiêu diệt Dương Bách Xuyên, nhưng kết quả lại ngoài sức tưởng tượng.

Người này tên là Tây Môn Du, là một trong những tộc lão của gia tộc Tây Môn, lão ta ẩn mình bế quan tu luyện suốt nhiều năm, là người rất giỏi nhận biết và tránh hiểm họa. Trong quan niệm sống của Tây Môn Du, sống lâu mới là đại đạo.

Lão ta cho là chiến đấu chém giết không phải là liều mạng xưng hùng mà là để bảo toàn mạng sống!

Neu co the đanh thang thì chien đau đen cung, con đanh không lại thì lập tức chạy trốn, chỉ có sống sót thì mới có cơ hội chiến thắng kẻ thù một lần nữa, sống lâu mới có thể sống sót qua hầu hết mọi người.

Ví dụ như lão ta, trong những người cùng thế hệ ở gia tộc thì người sống được như hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, là bởi vì lão ta hiểu được đạo lý bảo toàn mạng sống.

Lần này, lão ta đang bế quan nhưng lại bị gia chủ buộc phải ra ngoài, điều này khiến lão ta rất bực bội, nhưng cũng không có cách nào khác, phải nghe theo mệnh lệnh của gia chủ.

Theo lệnh của gia chủ là lão ta phải đi giết một người tên Dương Bách Xuyên ...

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, Tây Môn Du nhận lệnh xuất quan để đi giết Dương Bách Xuyên.

Nhưng lúc này, trong lòng Tây Môn Du lại không ngừng nguyền rủa gia chủ Tây Môn gia.

“Tên Tây Môn Thiên Tinh chết tiệt nhà ngươi, mẹ nó, ngươi muốn lừa gạt chết ta sao? Thực lực và thủ đoạn của tiểu từ này có thể g**t ch*t cả Tiên Vương, còn nói là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, Đạo Tiên cái đầu nhà ngươi đấy!" Tây Môn Du vừa bay thật nhanh vừa nguyền rủa gia chủ Tây Môn Thiên Tinh.

Tây Môn Du căm hận Tây Môn Thiên Tinh thấu xương vì lão ta biết thực lực và thủ đoạn của Dương Bách Xuyên đã trở thành mối đe dọa nghiêm trọng đối với lão ta.

Mặc dù có khả năng chiến đấu với Dương Bách Xuyên, nhưng Tây Môn Du cảm nhận được khí tức vô cùng nguy hiểm từ Dương Bách Xuyên nên lão ta không muốn liều mạng.

Lão ta sẽ không đi liều mạng vì bất cứ ai, người bị Dương Bách Xuyên giết là con trai của Tây Môn Thiên Tinh, chuyện mất mặt này là việc của gia chủ nhà ngươi, còn lão tử chỉ muốn bế quan tu luyện, thế mà ngươi lại kéo ta đi đối đầu với nguy hiểm này, thật là vô liêm sỉ.

Lúc này, khi thấy Dương Bách Xuyên đuổi theo, Tây Môn Du không có ý định chiến đấu mà bay thắng về phía gia tộc ...

Lão ta không tin là Dương Bách Xuyên dám đuổi đến gia tộc Tây Môn?

Nếu thật sự dám đến, với số lượng cao thủ đông đảo của Tây Môn gia thì cũng không có gì phải sợ.

Hơn nữa, Tay Mon Du nghĩ la neu gap nguy hiểm thì mọi người cùng nhau gánh vác, lão ta sẽ không liều mạng một mình.

Dù sao cũng phải nói Tây Môn Du chính là một người ích kỷ, không có tình cảm gì đối với gia tộc

Dương Bách Xuyên đuổi theo sát sau lưng Tây Môn Du, quả nhiên đã tiến thẳng vào Tây Thành.

Cả hai người một trước một sau, chỉ sau mấy phút đã đến trước một phủ đệ khổng lồ.

Dương Bách Xuyên đang ngự kiếm phi hành trên không thì nhìn thấy một khu nhà huy hoàng, giống như một tòa thành.

Hắn còn nhìn thấy vị Tiên nhân Tiên Vương hậu kỳ kia bay xuống tòa thành thật to này.

Dương Bách Xuyên thấy ở toàn bộ Tiên Thành Hỗn Loạn chắc cũng không có khu nhà nào hoành tráng như thế này, khí phái xa hoa, chắc chắn đó là gia tộc Tây Môn.

Trong lòng hắn hơi động, tăng tốc bay vọt tới.

Quả nhiên, trong giây tiếp theo, hắn nhìn thấy một tấm bảng hiệu lớn viết "Tây Môn Phủ".

Một tòa nhà cao khoảng ba mươi mét, có bốn cánh cửa.

Tất nhiên, hắn đã thử kích nổ một quả sấm dưa hấu trong không gian bình Càn Khôn, nhưng nó chỉ làm nổ tung một ngọn núi.

Mà mức độ rắn chắc của bùn đất trong không gian bình Càn Khôn vượt qua sức tưởng tượng nhưng vẫn bị nổ tung tạo ra một hố sâu hàng chục mét.

Han không tin đại mon của gia tộc Tây Môn có thể cứng rắn hơn đất của ngọn núi đó.

Lần này, dù không giết được cao thủ Tiên Vương hậu kỳ của gia tộc Tây Môn thì ít nhất cũng sẽ phá hủy được đại môn của gia tộc Tây Môn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4616: Tuy nhiên



Dương Bách Xuyên lơ lửng trên không trung, đứng chỗ cách đại môn của Tây Môn gia chưa đầy tám mươi mét, hắn ném quả sấm dưa hấu xuống.

Hắn dùng hết sức mạnh của cơ thể để ném mạnh xuống.

Một quả sâm rơi xuống ngay đại môn của Tây Môn gia, gần như cùng lúc với vị Tiên Vương đó bước vào đại môn.

“Âm ... "

Nổ tung!

Khoảnh khắc trước khi Tây Môn Du bước một chân vào cổng của gia tộc, trong lòng lão ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng an toàn.

Tiểu tử Dương Bách Xuyên này dù có ngông cuồng đến đâu thì cũng không dám đuổi vào căn cứ của gia tộc Tây Môn nhỉ?

Hơn nữa, Tây Môn Du còn tin là khi lão ta tiến vào Tây Thành, những người trong gia tộc chắc là đã sớm phát hiện ra lão ta và Dương Bách Xuyên đang đuổi theo phía sau.

Bây giờ, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đúng lúc cảm giác gánh nặng trong lòng vừa được cởi bỏ!

Đung như Tây Mon Du nghĩ, luc lão ta bị Dương Bách Xuyên đuổi theo tiến vào Tây Thành, người trong gia tộc Tây Môn đã phát hiện ra cả hai người là lão ta và Dương Bách Xuyên.

Trong phòng nghị sự của gia tộc Tây Môn, vẻ mặt của gia chủ Tây Môn Thiên Tinh vô cùng U ám và đáng sợ.

Kể từ lần con trai của ông ta là Tây Môn Thanh bị Dương Bách Xuyên g**t ch*t trong trận chiến trước đây, mặt mũi của lão tổ Tây Môn Trường Giác đã bị lão già Đông Phương Hạo Thiên kia giẫm đạp, Tây Môn gia bọn họ trở thành trò cười của Tiên Thành Hỗn Loạn.

Từ lần đó, Tay Mon Thiên Tinh đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Dương Bách Xuyên, mọi thứ đều bắt nguồn từ tiểu tử Dương Bách Xuyên này mà ra.

Mặc dù bề ngoai thì Đông Phương Hạo Thiên bảo vệ Dương Bách Xuyên khiến ông ta không dám trắng trợn ra tay với Dương Bách Xuyên, nhưng vẫn có thể âm thầm hành động.

Mười năm trước, thế lực Vu Tôn đã ra lệnh treo thưởng cái đầu của Dương Bách Xuyên với giá ba vạn Tiên thạch thượng phẩm, khiến rất nhiều Tiên nhân trong Tiên Thành Hỗn Loạn trở nên tham lam muốn giành được, điều này mang lại hy vọng cho Tây Môn Thiên Tinh. Ông ta đã tìm đến Tộc lão Tây Môn Du, yêu cầu Tây Môn Du đi g**t ch*t Dương Bách Xuyên, vì dù sao cũng là đục nước béo còn, sau này gia tộc Tây Môn bọn họ có thể phủ nhận, Đông Phương Hạo Thiên cũng không thể làm gì.

Nhận được tin tức là có rất nhiều người muốn giết Dương Bách Xuyên, rất nhiều người đang canh giữ ở cả trong và ngoài thành, hơn nữa còn nhận được tin tức là Dương Bách Xuyên đã được Đông Phương Hạo Thiên đưa vào nội thành. Trong nội thành có thời gian kỳ hạn là mười năm nên hôm nay tiểu tử kia sẽ ra ngoài.

Quả nhiên, khi ông ta phóng tiên thức để kiểm tra thì phát hiện Dương Bách Xuyên thực sự đã ra khỏi nội thành vào hôm nay, điều này khiến Tây Môn Thiên Tinh rất phấn khích, hơn một trăm người đã rình rập ở ngoài nội thành chờ đợi để giết Dương Bách Xuyên.

Từ lúc mười tên ác nhân khét tiếng bắt đầu ra tay, Tây Môn Thiên Tinh đã rất kích động, hôm nay tiểu tử Dương Bách Xuyên đó chắc chắn sẽ chết.

Tuy nhiên, diễn biến sau đó vượt ngoài sức tưởng tượng của Tây Môn Thiên Tinh ...

Dương Bách Xuyên đã giết người như ngóe, tiêu diệt mười tên ác nhân trong nháy mắt, còn nghiền nát hơn trăm Tiên nhân, cuối cùng còn truy đuổi Tộc lão Tây Môn Du đến tận gia tộc Tây Môn bọn họ ...

Nhưng khi Tây Mon Thiên Tinh nhìn thấy Dương Bách Xuyên đuổi theo tiến vào Tây Thành, ông ta không thể kiềm chế được mà chửi thề, Tây Môn Du đúng là một thẳng ngốc!

Làm sao có thể dẫn người vào gia tộc?

Trước khi đi, ông ta đã cố ý dặn dò là nếu có biến thì nhất định không được tiết lộ nơi ở của gia tộc, nếu không sẽ không chịu nổi cơn thịnh nộ của Đông Phương Hạo Thiên.

Bây giờ thì sao?

Tên ngốc Tây Môn Du này lại trực tiếp dẫn Dương Bách Xuyên đến gia tộc.

Điều này khiến Tây Môn Thiên Tinh tức đến nỗi hận không thể đập chết tên Tộc lão Tây Môn Du này.

Nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác, nhìn thấy thực lực của tiểu tử Dương Bách Xuyên kia đã gia tăng đáng kể, thủ đoạn kỳ quái, còn đang tiến thẳng vào Tây Môn gia, trong lòng Tây Môn Thiên Tinh bắt đầu hoảng loạn.

Ông ta vội vàng triệu tập tất cả Tộc lão của gia tộc Tây Môn và cho người thông báo với lão tổ để tìm cách đối phó với kẻ thù. Tất nhiên, không phải bọn họ sợ Dương Bách Xuyên mà là sợ Dương Bách Xuyên sẽ giết thẳng vào Tây Môn gia, đến lúc đó, lão già Đông Phương Hạo Thiên kia chắc chắn sẽ ra tay, khi đó là vấn đề lớn.

Chỉ trong nháy mắt, Tây Môn Thiên Tinh và một số Tộc lão đã nhìn thấy Tây Môn Du chạy thẳng vào đại môn.

Khi bọn họ lo lắng việc Dương Bách Xuyên có thể liều lĩnh xông vào Tây Môn gia thì lại thấy Dương Bách Xuyên đột nhiên dừng lại, còn đứng ở giữa không trung ném một vật gì đó to bằng nắm đấm về phía Tây Môn Du, nhưng bọn họ không biết đó là gì.

Đến giờ phút này, trong lòng Tây Môn Thiên Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Dương Bách Xuyên không vọt vào Tây Môn gia, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết, chỉ sợ hắn sẽ xông vào Tây Môn gia, khi đó cuộc chiến sẽ nổ ra, tất cả các Tộc lão của gia tộc Tây Môn đều ra tay, vậy lão già Đông Phương Hạo Thiên kia chắc chắn sẽ lấy cớ Tây Môn gia ỷ lớn h**p nhỏ mà ra tay.

Tuy nhiên, khi Tây Môn Thiên Tinh thở phao nhẹ nhõm vì Dương Bách Xuyên không đuổi theo, trong lòng ông ta chưa kịp vui mừng thì ngay sau đó một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Chỉ nghe thấy một tiếng “âm", mặt đất rung chuyển, sau đó tiên thức của ông ta trông thấy đại môn của gia tộc Tây Môn đã tan thành mây khói trong tiếng nổ lớn, một luồng khí tức khổng lồ khuếch tán ra khiến ông ta cũng phải rùng mình.

Toàn bộ khu nhà của gia tộc Tây Môn lấy đại môn làm trung tâm, một khu vực trong phạm vi khoảng 500 mét ngay lập tức biến thành đống đổ nát, sóng xung kích lan xa hàng ngàn mét.

Phản ứng đầu tiên của Tây Môn Thiên Tinh là Đông Phương Hạo Thiên đã ra tay?

Nhưng nghĩ lại thì không có khả năng, ông ta cảm thấy không thể nào, lão già Đông Phương Hạo Thiên đâu có xuất hiện, lão là phong hào Tiên Đế, làm sao lại hạ thấp mình để sỉ nhục gia tộc Tây Môn? Nếu lão muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi

Phá hủy đại môn là mất mặt.

Một lúc sau, lúc Tây Môn Thiên Tinh lấy lại tinh thần thì nhìn thấy Dương Bách Xuyên đang lơ lửng trên không, ông ta đột nhiên nhớ đến vật to bằng quả đấm mà tiểu tử này đã ném ra lúc đuổi theo Tây Môn Du ...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4617: Là gia chủ đương đại của gia tộc



Tây Môn Thiên Tinh cùng với một đám Tộc lão ngây người ...

Trong mấy trăm nghìn năm truyền thừa của gia tộc Tây Môn ở Tiên Thành Hỗn Loạn, đây là lần đầu tiên đại môn của bọn họ bị người ta phá hủy, đây là một sự sỉ nhục rất lớn.

Còn là một cú tát trời giáng vang dội vào mặt gia tộc Tây Môn!

Cảm giác còn khó chịu hơn cả việc bị giết.

Là gia chủ đương đại của gia tộc Tây Môn, Tây Môn Thiên Tinh sau một hồi ..

"Phụt ~"

Cuối cùng ông ta đã phun ra một ngụm máu, gầm lên giận dữ "Tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này thật sự quá ngông cuồng ... "

“Đệ tử Tây Môn có mặt nghe lệnh, dù phải trả giá bằng mọi giá cũng phải giết Dương Bách Xuyên cho ta~"

Sau một tiếng gầm thét, Tây Môn Thiên Tinh dẫn đầu bay vọt lên không trung.

Theo sau là các Tộc lão của gia tộc Tây Môn, có khoảng chín đại Tiên Vương cũng bay lên.

Diện tích của gia tộc Tây Môn rộng tới mấy dặm, dưới tiếng gầm giận dữ của Tây Môn Thiên Tinh, từng người đều bay ra ngoài.

Vù vù vù ...

Chỉ trong chốc lát, từng đạo lưu quang từ các khu nhà của gia tộc Tây Môn lao lên không trung.

Vừa lúc đó, Dương Bách Xuyên nhìn đại môn của gia tộc Tây Môn mà mình vừa phá hủy thì cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ sức mạnh của quả sấm dưa hấu ở bên ngoài lại lớn đến mức này.

Đúng là một vũ khí hủy diệt hàng đầu.

Trong lòng hắn cảm thấy phấn khích.

Lần này thực sự rất sảng khoái.

Không chỉ trực tiếp nổ chết Tiên Vương hậu kỳ mà mình đang đuổi theo, còn phá hủy đại môn của gia tộc Tây Môn, còn làm cho khu vực xung quanh một ngàn mét trở thành đống đổ nát.

Trong lòng hắn đang nghĩ có nên thẳng tay ném quả sấm dưa hấu cuối cùng trong không gian của bình Càn Khôn xuống đây không?

Dù sao thì hắn và gia tộc Tây Môn cũng có mối thù sinh tử, gia tộc Tây Môn biết rõ hắn có sự bảo vệ của Đông Phương Hạo Thiên lão gia tử mà còn không biết xấu hổ phái Tiên Vương hậu kỳ đến giết hắn, loại thủ đoạn này đã chọc giận hắn.

Nếu đã như vậy thì cũng không cần phải khách khí với gia tộc Tây Môn.

Nếu không phải lần này tu vi của hắn tăng lên đáng kể, kiếm Đồ Long còn có vỏ kiếm, bình Càn Khôn thăng cấp, xuất hiện thêm một vũ khí sắc bén thứ ba là quả sét đánh sấm dưa hấu bậc này thì hắn đã chết rồi.

Gia tộc Tây Môn đã tìm hắn gây chuyện hết lần này tới lần khác, còn muốn giết hắn.

Lần này hắn cũng có thể trả đũa bằng cách tiêu diệt gia tộc Tây Môn.

Lúc trong lòng hắn đang phân vân có nên dùng quả sấm dưa hấu thứ hai hay không thì không ngờ Tây Môn Thiên Tinh lại nổi gian và dẫn người bay lên không trung, còn ra lệnh cho các đệ tử gia tộc Tây Môn giết hắn.

Trong nháy mắt, toàn bộ không trung đều là người, một mảng lớn đen kịt, không dưới năm sáu trăm người, vả lại, từ xa vẫn có từng đạo lưu quang tiếp tục bay lên, Dương Bách Xuyên biết gia tộc Tây Môn đang huy động toàn bộ lực lượng.

Không hề do dự nữa, hắn lấy quả sấm dưa hấu cuối cùng ra tay.

Sau đó Dương Bách Xuyên mở miệng nguyền rủa mắng chửi: "Mẹ nó, Tây Môn Thiên Tinh các ngươi đúng là quá kiêu ngạo, nhiều lần ta không có thù oán gì với gia tộc Tây Môn các người, là các ngươi muốn giết ta, lần này càng không biết xấu hổ mà phái Tiên Vương đến giết ta, nếu không phải ta có thủ đoạn thì đã chết từ lâu rồi. Công lý trong thiên hạ không phải chỉ thuộc về gia tộc Tây Môn các ngươi, hôm nay ta sẽ sống chết với gia tộc Tây Môn các người, đến đi, có bản lĩnh thì đến đây, giết một người là một, giết hai người ta cũng có lời, ha ha ha ... "

Khi nói đến cuối, Dương Bách Xuyên cất tiếng cười lớn.

Từ giờ trở đi, hắn sẽ không để bản thân chịu đựng sự ức chế, bất cứ gia tộc chó má nào, bất cứ cường giả nào, chỉ cần có thủ đoạn có thể giết và tiêu diệt các ngươi thì tiểu gia ta sẽ dùng hết.

Nhiều người thì sao?

Hắn không sợ.

Nếu không đánh lại thì chạy là xong.

Cho dù các vị Tiên Đế của gia tộc Tây Môn đến đây, hôm nay tiểu gia ta cũng phải chạm mặt một lần.

Sau khi trong lòng hạ quyết tâm, Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn, suy xét từ khoảng cách ba trăm mét, Tây Môn Thiên Tinh dẫn người đang lao tới.

"Giết ~"

Mắt Tây Môn Thiên Tinh đỏ như máu, khí thế như mưa gió lao tới, sau lưng ông ta có ít nhất năm sáu trăm người.

Chỉ trong chốc lát đã đến trong phạm vi cách hắn ba mươi mét.

Dương Bách Xuyên không hề do dự, ném quả sấm dưa hấu ra.

Trong mắt Tây Môn Thiên Tinh chỉ thấy một vật bị ném về phía bọn họ từ khoảng cách vài chục mét.

Nhìn kỹ lại, con ngươi của ông ta bỗng nhiên co rụt lại, đột nhiên nhớ đến vật trước đó Dương Bách Xuyên đã ném cho Tây Môn Du ..

Nho lại tran nổ kinh thien đong địa vừa rồi hình nhu xảy ra sau khi Dương Bách Xuyên ném một vật có kích cỡ bằng quả đấm về phía Tây Môn Du, đại môn gia tộc Tây Môn đã tan thành mây khói, Tây Môn Du là một cường giả Tiên Vương hậu kỳ cũng bị biến thành tro bụi, kiến trúc trong phạm vi 500 mét cũng bị phá hủy, hàng trăm người chết trong đó ...

Một phút trước Tây Môn Thiên Tinh bị cơn tức giận làm cho đầu óc mê muội, lúc này ông ta lại thấy Dương Bách Xuyên ném một vật kinh khủng như vậy về phía bọn họ, Tây Môn Thiên Tinh lập tức tỉnh táo lại.

Thậm chí có thể nói là lông tơ toàn thân ông ta đang dựng đứng lên ...

Cảnh tượng phá hủy đại môn trước đó đã rõ mồm một trước mắt, vô cùng đáng sợ, ông ta không dám liều mạng xông lên.

“Rầm ... "

m thanh vang lên như trời sụp đổ.

Toàn bộ không gian đều bị biến dạng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4618: Đó là một tiếng nói già nua



Chỉ trong chốc lát, vụ nổ ...

"Phụt ~"

"A a a a a ... "

Tây Môn Thiên Tinh nhanh chóng tránh ra hai ba trăm mét nhưng vẫn bị ảnh hưởng, năng lượng dao động vô cùng mạnh mẽ quét qua người ông ta.

Khiến ông ta phun ra một ngụm máu.

Ngọc phù phòng ngự gần như đã tiêu tan chín phần mười.

May mắn là đã chống đo được một đợt nguy hiểm.

Tuy nhiên ...

Tây Môn Thiên Tinh thì không sao vì trong tay ông ta có ngọc phù tổ truyền, nhưng chín đại Trưởng lão sau lưng ông ta thì không may, hàng trăm đệ tử của gia tộc đều không sống sót.

Cho nên bên tai ông ta mới nghe thấy từng tiếng hét thảm thiết ...

Đôi mắt ông ta lúc này đỏ ngầu.

Toàn thân Tây Môn Thiên Tinh chấn động nhìn vào trung tâm vụ nổ cách ba trăm mét, một đám sương máu ...

Trong không khí đầy mùi máu tanh.

Chín đại Tộc lão tan thành tro bụi, năm sáu trăm đệ tử gia tộc bỏ mạng và rơi xuống.

"A ... "

Cổ họng Tây Môn Thiên Tinh phát ra âm thanh nhưng lại rất nhỏ, ông ta muốn hét lên nhưng không thể phát ra tiếng.

Lúc này ông ta biết gia tộc Tây Môn đã xong đời rồi.

Chín đại Tộc lão không thoát được, năm sáu trăm đệ tử gia tộc đã chết hết, tất cả những lực lượng nòng cốt của gia tộc đều bị diệt, lần này toàn bộ xong đời rồi.

Mặc dù tiếng nổ trên không trung giảm bớt nhưng sức mạnh vẫn còn đó, năng lượng dao động cường đại lan ra xa đến phạm vi hơn một ngàn mét.

Lập tức bị tiêu diệt, thử hỏi ai có thể thoát khỏi được đây?

Lúc này, Tây Môn Thiên Tinh ngơ ngác nhìn màn sương máu trên không trung, cơ thể ông ta run rẩy, ông ta nhìn chẳm chằm Dương Bách Xuyên cách đó ba trăm mét, miệng liên tục lẩm bẩm: "Ác quỷ, ác quỷ ... Ngươi là ác quỷ ... ”

...

Lúc này, Dương Bách Xuyên có phần lạnh lùng, hắn cũng nhìn vào màn sương máu trong không khí, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.

Hắn không có lòng từ bi.

Vì hắn biết đây là con đường phải trải qua để tồn tại.

Nếu không có cảnh tượng đẫm máu hôm nay thì chính hắn cũng sẽ là một phần trong đó.

Hai quả sấm dưa hấu đã tiêu diệt gia tộc Tây Môn.

Mặc dù nhìn xuống vẫn còn rất nhiều đệ tử gia tộc Tây Môn sống sót, nhưng Dương Bách Xuyên biết rất rõ những người đó đều là đệ tử bình thường, những đệ tử tinh anh thực sự đã bị quả sấm dưa hấu đầu tiên tiêu diệt toàn bộ rồi.

Từ giờ, gia tộc Tây Môn coi như đã kết thúc.

Tất nhiên, cách đó vài trăm mét, Tây Môn Thiên Tinh vẫn còn đó.

Lão già này thật sự khiến hắn có phần kính nể, vẫn còn sống à.

Tây Môn Thiên Tinh là gia chủ, hắn tất nhiên phải giết.

Trong lòng vừa động, kiếm Đồ Long đã phá vỡ trời cao mà bay đến.

"Đoạn Thủy ~"

Phong vân mà động, ngự kiếm mà chém.

Chỉ có điều Dương Bách Xuyên rõ ràng nghe thấy Tây Môn Thiên Tinh đang lẩm bẩm ác quỷ ... ngươi là ác quỷ ~ nhưng ông ta không hề động đậy, nhìn hành động như thể đã phát điên rồi.

Thế mà không hề né tránh đòn kiếm của hắn.

"Ác quỷ sao? Nếu là ác quỷ thì tốt." Dương Bách Xuyên nheo mắt tự nói.

Tay hắn khẽ động thủ quyết ngự kiếm, chém thẳng về phía Tây Môn Thiên Tinh.

Nếu đã không cử động, vậy cũng tốt, giết cho xong việc.

"Tiểu bối, lão phu với ngươi không chết không ngừng ~"

"Vù ~"

Ngay khi Dương Bách Xuyên ngự kiếm chém về phía Tây Môn Thiên Tinh thì một tiếng gầm giận dữ từ xa truyền đến.

Bầu không khí xung quanh tràn đầy sát khí.

Một vệt kim quang như sao băng từ xa lao tới.

Đó là một tiếng nói già nua.

Nhìn vào vệt kim quang đang lao tới trên không trung, đó là một mũi tên tràn ngập khí thế cường đại, mũi tên vàng có ký tự đang phát sáng, đồng thời một khí tức mạnh mẽ khóa chặt hắn.

Mui tên mạnh mẽ ~

Sắc mặt Dương Bách Xuyên có vẻ khó coi.

Hôm nay, thủ đoạn của vị Tiên Đế gia tộc Tây Môn vượt qua sự tưởng tượng của hắn, khác hẳn với lần trước hắn tiếp xúc.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4619: Chẳng lẽ phải chờ chết sao?



Lần này hắn dám giết đến Tây Môn gia chính là vì tu vi đã đột phá, kiếm Đồ Long có vỏ kiếm Phong Vân, lại có thêm sát khí sấm dưa hấu cường đại ...

Cũng bởi vì lần trước hắn đã từng cảm nhận được khí tức của một vị Tiên Đế từ Tây Môn gia nên hắn tự tin là mình có khả năng chống lại thủ đoạn của một cao thủ Tiên Đế sơ kỳ, ít nhất cũng có thể giữ được mạng mà chạy trốn.

Nhưng giờ đây Dương Bách Xuyên cảm thấy da đầu tê dại, hắn biết mình đã tính toán sai lầm.

Mũi tên này không phải là một mũi tên bình thường, trong tay hắn có sấm dưa hấu bậc đại sát khí thì người ta cũng có mũi tên nhọn bậc này.

Dương Bách Xuyên cảm nhận được không khí xung quanh đã bị khóa chặt, mui tên nhọn đó đang lao thang về phía han với tốc độ cực nhanh.

Hắn đã tính sai, hoặc có lẽ là hắn đã xem thường thủ đoạn của Tiên Đế.

Không chỉ mũi tên nhọn đang nhắm thẳng vào hắn mà ngay cả không gian xung quanh cũng bị khóa chặt, khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy cơ thể mình như bị kẹt trong khe đá, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên lao thẳng tới chỗ hắn ...

Chẳng lẽ phải chờ chết sao?

Dương Bách Xuyên ngửi thấy mùi của cái chết.

Luc này thuc ra han vẫn con hai lựa chọn, nhung cả hai đều không phải là lựa chọn tối ưu, đều có nguy hiểm.

Lua chọn đầu tien la han co thể tien vao không gian của bình Can Khôn để tránh mũi tên này, nhưng dưới tình thế bị khí tức khóa chặt như vậy, dù hắn có trốn vào không gian bình Càn Khôn thì có lẽ mũi tên này cũng có khả năng bắn trúng bình Càn Khôn. Hơn nữa Bình Càn Khôn sẽ rơi ra bên ngoài và chắc chắn sẽ rơi vào tay Tiên Đế của Tây Môn gia, đây không phải là lựa chọn tốt gì.

Lựa chọn thứ hai là khởi động sức mạnh của Thần điện bình Càn Khôn, lúc này Dương Bách Xuyên biết chỉ có sử dụng sức mạnh của thần điện Càn Khôn mới có thể ngăn cản mũi tên này. Nhưng rốt cuộc có thể ngăn cản được hay không thì hắn không biết, nhưng có một điều hắn biết rõ, đó là dù có chặn được mũi tên này thì hắn cũng sẽ bị phản phệ, hậu quả sau đó thì không cần phải nghĩ, sẽ rơi vào tay Tiên Đế của Tây Môn gia.

Bởi vì hắn hiểu quá rõ sự phản phệ của sức mạnh từ thần điện Càn Khôn, có thể cứu mạng, cũng có thể đoạt mạng, đó là nhược điểm lớn, nên Dương Bách Xuyên tuyệt đối không thể sử dụng nó.

Nhưng nếu không dùng sức mạnh của thần điện Càn Khôn, hắn sẽ chết nhanh hơn.

Không còn cách nào khác, trước hết phải đỡ lấy mũi tên này rồi tính sau.

Điều vui mừng là khi mũi tên này xuất hiện, hắn đã ngự kiếm chém về phía Tây Môn Thiên Tinh trước ...

Tây Môn Thiên Tinh bị đả kích nặng nề vì toàn bộ tộc nhân của mình đã chết, tâm đạo đã nứt ra, khi Dương Bách Xuyên ngự kiếm chém đến, ông ta vẫn lơ lửng trên không mà hoàn toàn không động đậy, chỉ ngây ngốc nhìn màn sương màu trên bầu trời, trong lòng nghĩ rằng gia tộc Tây Môn đã xong rồi.

Dùng từ "bệnh thần kinh" để miêu tả Tây Môn Thiên Tinh là chính xác nhất.

Khi thấy Dương Bách Xuyên chém nhát kiếm về phía này, ông ta không hề né tránh, hoặc có thể nói là hoàn toàn không muốn né tránh, bởi vì ông ta đã trở thành tội nhân thiên cổ của gia tộc Tây Môn rồi, tất cả các Tộc lão và đệ tử cấp trung đều đã chết, gia tộc Tây Môn biểu thị sự suy tàn ..

Cho đến khi tiếng hét giận dữ của lão tổ vừa vang lên, Tây Môn Thiên Tinh mới tỉnh mộng, nhưng đã quá muộn, kiếm của Dương Bách Xuyên đã xuyên qua tim ông ta, lóe lên rồi biến mất ...

“Ha ha, lão tổ à ... người đến muộn rồi ... gia tộc Tây Môn đã xong rồi ... " Tây Môn Thiên Tinh cười lạnh, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt trở nên mờ mịt. Ông ta đã ngay lập tức thông báo cho lão tổ đang bế quan tu luyện trong lòng núi sau Tây Môn gia, nhưng nơi đó là cấm địa của Tây Môn gia, có nhiều tầng cấm chế nên việc thông báo cần có thời gian ...

Kết quả thế nào?

Lão tổ đã đến muộn, vị lão tổ này chỉ một lòng bế quan tu luyện mà không quan tâm đến chuyện của gia tộc, giờ thì hay rồi, đến khi đệ tử trong gia tộc bị giết sạch mới xuất hiện thì có ích gì?

Vừa dứt lời, sinh cơ của Tây Môn Thiên Tinh tan biến, ông ta rơi từ trên cao xuống, ánh mắt cuối cùng chỉ nhìn thấy một mũi tên vàng đang bắn về phía Dương Bách Xuyên, khóe miệng lại nở một nụ cười chế giễu rồi nhắm mắt lại ...

Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy Tây Môn Thiên Tinh bị kiếm Đồ Long xuyên qua tim, hắn cũng không quan tâm nữa.

Điểm mau chốt là sau khi chan được, han chắc chắn sẽ bị sức mạnh phản phệ của thần điện Càn Khôn, mà còn lâu hắn mới có thể khống chế được hoàn toàn sức mạnh này.

Nhưng sau khi chặn được mũi tên này, hắn sẽ có cơ hội chạy thoát ...

Phản phệ chưa chắc đã chết, hắn vẫn còn cơ hội.

Hơn nữa, Dương Bách Xuyên không tin là mũi tên nhọn này có uy lực khủng khiếp như vậy, đối phương có thể liên tục bắn về phía hắn, chỉ cần hắn chạy thoát thì sẽ có cơ hội tiến vào bình Càn Khôn để hồi sức, vẫn có cơ hội sống sót.
 
Back
Top Bottom