Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4530: Không phá được



“Không có tác dụng."

Tuyết Hương truyền âm cho Dương Bách Xuyên, trong giọng nói không có bi thương, ngược lại rất thoải mái.

"Ngưoi ... Ngưoi thu nhỏ lại, đung phản kháng, ta thu ngưoi vao bình Càn Khôn." Dương Bách Xuyên nói.

Nếu Tuyết Hương phản kháng thì Dương Bách Xuyên không thu nàng vào bình Can Khon đưoc. Diều kien để thu vao bình Can Khôn là cảnh giới phải thấp hơn hắn.

Hiện tại cảnh giới của Tuyết Hương là Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn, nếu nàng không phối hợp, Dương Bách Xuyên không thu vào được.

"Đừng cố sức, ta sẽ không bỏ mặc ngươi chiến đấu một mình." Tuyết Hường gầm lên, lao về phía tên Tiên Quân đại viên mãn kia.

Dương Bách Xuyên không thể khuyên được Tuyết Hương, đành phải nghĩ cách rời khỏi nơi này. Hiện tại hắn không dùng được lệnh bài trong tay, không gian nơi này đã bị phong ấn.

Cách duy nhất là phá không gian đi ra ngoài.

Dương Bách Xuyên gầm lên, chém một kiếm về không trung.

Kiếm khí bùng nổ, tiến vào bên trong chân trời, nhưng chỉ làm không gian dao động.

Không phá được.

Trong lòng hận cực kỳ, hắn biết tên Tiên Quân đại viên mãn rao bán Tuyết Hương kia đã ra lệnh phong tỏa không gian nơi này.

Không còn cách nào khác, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần bắt lấy tên Tiên Quân đại viên mãn kia thì có thể ép hắn ta mở không gian ra ngoài.

Tuyết Hương không còn nhiều thời gian.

Dương Bách Xuyên vô cùng sốt ruột.

Hắn đã dùng mọi cách nhưng đều không có tác dụng, không biết bây giờ phải làm gì.

Hắn không thể chống đỡ được Tiên Quân hậu kỳ, nói gì đến việc bắt lấy Tiên Quân đại viên mãn.

Giải phóng kiem Đồ Long cũng chỉ ap chế được hai Tiên Quân, nhờ lá cây Tử Vân Ngũ Lôi thì hắn mới xử lý được hai Tiên Quân.

Nhưng giờ hắn đã dùng hết lá cây Tử Vân Ngũ Lôi rồi, còn gì nữa đây?

Sau đó hắn nghĩ ra một cách.

Nhưng không biết có được hay không, đó là cây Tử Vân Ngũ Lôi.

Tuy đã dùng hết lá cây, cần phải cho mọc ra, nhưng sau lần xử lý linh hồn Càn Khôn, nắm được quyền khống chế bình Càn Khôn, hắn đã phát hiện ra bí mật trong đó.

Dù là cây Tử Vân Ngũ Lôi hay linh đào hay nước Sinh Mệnh, thật ra đều là chí bảo do pháp tắc của bình Càn Khôn dựng dục.

Chắc có thể sử dụng được.

Chẳng qua hậu quả sẽ rất nguy hiểm, trực tiếp điều động một lượng lớn Ngũ Lôi từ hạt giống lực lượng pháp tắc se làm cay Tử Vân Ngũ Lôi bị thương, nhưng hắn không còn cách nào khác.

Nhưng vì Tuyết Hương, vì có thể rời khỏi nơi này, hắn không thể không vận dụng lực lượng căn nguyên của cây Tử Vân Ngũ Lôi.

Hạ quyết tâm, Dương Bách Xuyên điều động lực lượng căn nguyên của cây Tử Vân Ngũ Lôi.

Ngay sau đó đồ án bình Càn Khôn trên cánh tay trái của hắn nóng lên, lực lượng cây Tử Vân Ngũ Lôi tản ra.

Dương Bách Xuyên phát hiện lực lượng này mạnh hơn lá Ngũ Lôi, nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường, đây là lực lượng căn nguyên của cây Ngũ Lôi, không mạnh mới là lạ.

Sau đó Dương Bách Xuyên truyền lực lượng của cây Tử Vân Ngũ Lôi lên kiếm Đồ Long.

Kiếm Đồ Long rung lên, giống như một đứa trẻ ăn uống no đủ, phát ra tiếng hoan hô.

Cho dù không chém được ba Tiên Quân, hắn cũng tin chắc mình có thể bắt được bọn họ.

Nếu có thể hắn muốn hủy diệt không gian chợ đen này.

Không biết có thể phát huy được thực lực vốn có của kiếm Đồ Long hay không.

Dương Bách Xuyên chớp mắt, dời anh mắt lên trên người hai tên Tiên Quân

kia.

Hai tên Tiên Quân này chính là chó săn của tên Tiên Quân đại viên mãn từng rao bán Tuyết Hương.

Giờ hắn sẽ xử lý hai tên này trước.

Dương Bách Xuyên gầm lên: "Giết!"

Dồng thời han thuc giuc Thanh Liên Tiên Hỏa truyền vào trong kiếm Đồ Long rồi chém xuống.

“Âm!"

“Rắc!"

Tiếng sét vang vọng.

Trong mắt những người đứng xem, họ thấy được Dương Bách Xuyên nhảy xuống từ bản thể khổng lồ của Tuyết Hương, chém một kiếm về phía hai Tiên Quân hậu kỳ, lôi điện vờn quanh.

“A!"

Hai tiếng hét thảm thiết vang lên.

Máu tươi bắn tung tóe trong không trung.

Mùi máu tanh tản ra.

Hai Tiên Quân hậu kỳ hóa thành bốn đoạn, bị Dương Bách Xuyên xẻ làm đôi, sau khi rời xuống đất thì bị đốt thành tro tàn.

"Woa ~"

“Còn cường đại hơn cả lúc nãy, đó là lực lượng gì vậy?"

"Sức mạnh của sấm sét."

"Có vẻ còn có thêm cả Tiên Hỏa cường đại."

"Người này có rất nhiều thủ đoạn, chắc xuất thân từ thế lực lớn nào đó của Tiên giới."

"Hai tên Tinh Quang Vệ của Vu Nhất Phổ coi như xong rồi."

"Ngay cả Vu Nhất Phổ cũng khó giữ được mạng sống kìa."

"Chưa chắc, dù sao đây cũng là không gian chợ đen Tinh Quang, có khi đại nhân vật đứng sau chợ đen sẽ xuất hiện."

"Chưa chắc, đại nhân vật của chợ đen đều là Tiên Vương, cùng lắm thì là Tiên Đế. Những cường giả đạt đến Tiên Đế đều đang bế quan, đối với những người này, hiểu được thiên địa mới là chứng đạo, cho dù nhân vật đứng sau chợ đen Tinh Quang xuất hiện cũng không kịp rồi ... ”

Một đám người bàn tán sôi nổi.

Mot Hon Nguyen Dạo Tien so phẩm đỉnh phong lại xử lý được 4 cao thủ Tiên Quân hậu kỳ.

Xem ra Vu Nhất Phổ gặp nguy rồi.

Vu Nhất Phổ đang chiến đấu với Tuyết Hương bắt đầu run rẩy khi phát hiện Dương Bách Xuyên g**t ch*t hai Tiên Quân hậu kỳ của hắn ta.

Không ngo một Hỗn Nguyên Đạo Tiên, không có pháp lực gì cả lại có thể bộc phát sức mạnh lôi đình kh*ng b* đến vậy.

Con yêu thú đang chiến đấu với hắn ta cũng rơi vào trạng thái điên cuồng, đốt cháy tinh nguyên, liều mạng tăng tu vi lên Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn, muốn cùng chết với hắn ta.

Hai chữ này toát lên trong đầu hắn ta.

Suy nghĩ này hiện lên không áp xuống được, sau đó Vu Nhất Phổ duỗi tay ;ấy ra một lệnh bài màu vàng. Đây là lệnh bài cao cấp nhất của chợ đen, vầng sáng lóe lên, hắn ta biến mất tại chỗ.

Bản thân Vu Nhất Phổ là người của chợ đen, muốn đi ra ngoài rất đơn giản.

Hắn ta tạm không đấu lại thì đi ra ngoài, sau khi rời khỏi đây thì tìm người, chợ đen của bọn họ không thiếu người trấn giữ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4531: Mọi người bàn luận sôi nổi



Chạy thoát~

"Mẹ nó, Vu Nhất Phổ thúc giục lệnh bài tối cao của chợ đen Tinh Quang để chạy thoát."

"Mới đó đã sợ rồi sao?"

"Vu Nhất Phổ thật xảo quyệt, phong tỏa không gian chợ đen, trong tay hắn ta có lệnh bài cấp cao của chợ đen nên có thể trốn thoát nhanh."

Mọi người bàn luận sôi nổi.

Mà Dương Bách Xuyên lại nhảy lên không trung, hai tay nắm chặt kiếm Đồ Long, dốc hết toàn lực huy động bản nguyên của cây Ngũ Lôi Tử, một nhát kiếm chém tung về phía không trung.

"Mở ra cho ta ~"

"Bùm ~"

Lần này, kiếm khí bạo phát trăm trượng, một nhát kiếm hướng về phía không gian chợ đen, hắn muốn cắt đứt không gian chợ đen này, phong toả thì sao chứ, với lực lượng cường đại trước mắt, dù sao cũng chỉ là không gian do trận pháp hình thành, vẫn có thể chém ra.

Mà hiện giờ hắn gần như đang thiếu đốt lực lượng của chính mình.

Mỗi một lần thuc giuc kiếm Đồ Long đều tiêu hao một lượng lớn lực Nguyên Thần.

Lực lượng bản nguyên của cây Ngũ Lôi tử cũng tiêu hao hơn phân nửa, nhất là một nhát kiếm này đã tiêu hao bảy mươi tám mươi phần, hắn không tin không thể phá vỡ nổi không gian chợ đen.

Một đạo kiếm khí trăm trượng xuyên thủng bầu trời.

Trong tiếng nổ vang, toàn bộ không gian chợ đen đầu tiên sáng lên chói mắt, sau đó đột nhiên trở nên tối sầm lại, tiếp đó phía chân trời sáng choang.

"Mở ra rồi ~"

"Một nhát kiếm thế mà có thể phá mở không gian chợ đen, tuy đây là không gian do trận pháp hình thành, nhưng không phải ai cũng có thể phá vỡ nó, người này thật dữ tợn."

"Ai nói không được chứ, không biết chợ đen Tinh Quang này đã tồn tại bao lâu rồi, không gian độc lập do trận pháp hình thành cũng là đại trận cổ xưa, không thể tưởng tượng được hôm nay đã bị phá."

"Rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?"

"Đợi lát nữa là có thể thấy rõ, trận pháp không gian bị phá vỡ, sương mù che đậy diện mạo ở đây tự nhiên sẽ biến mất ...... "

"Mẹ kiếp ... Nói như thế thì chúng ta cũng bị vạch trần, lão tử vẫn còn kẻ thù ở đây, không được, lão tử phải đi ...... "

"Mẹ nó, lúc trước ta còn gài bẫy vài người, nếu mặt ta tức giận, đối phương vẫn không thể đánh chết ta ......? "

"Ta còn trêu chọc tiên nữ, xong đời, xong đời rồi, chuyện này sẽ bị vạch trần."

'Chuyện của các người chẳng là gì cả, mẹ nó, ta vừa hạ gục một tên yêu tu, lúc này hắn vẫn luôn nhìn chẳm chằm ta đấy, xong đời rồi ...... "

"Xong đời rồi, sương mù đã tan hết ...... "

"Chứng kiến mặt ... "

Trong lúc những người này nói chuyện, sương mù dày đặc bắt đầu tan biến.

Sương mù dày đặc trên mặt mỗi người tán đi, bọn họ có thể nhìn thấy nhau.

Lúc này, toàn bộ không gian chợ đen đang hỗn loạn.

Không thiếu được chuyện có thù báo thù, có oan ôm oan.

Nếu là trước kia, có một lớp sương mù dày đặc che đậy nên tất cả mọi người không biết nhau, cũng vẫn sẽ có phần kiêng dè, nhưng bây giờ tất cả đều rối tung lên.

Lúc này, chợ đen Tinh Quang mới cũng kết thúc.

Chưa nói đến sự hỗn loạn của chợ đen, sau khi nhát kiếm của Dương Bách Xuyên khai mở không gian, hắn rống to về phía Tuyết Hương: "Đi ~"

Trong nháy mắt, hắn xông ra ngoài thông qua khe nứt giữa không trung.

Tuyết Hương theo sát phía sau.

Chỉ cần đi ra ngoài từ nơi này, tương đương với việc rời khỏi phạm vi tấn công của kẻ thù, nếu vẫn còn bị mắc kẹt bên trong như trước, có lẽ người chợ đen sẽ đến nữa.

Chỉ cần ra ngoài, ít nhất là Tuyết Hương có thể an toàn.

Hoặc có lẽ là có thể bảo toàn một mạng.

Chỉ cần nàng ấy ngừng thiêu đốt lực lượng của chính mình thì vẫn còn hy vọng, nếu không cũng chỉ có một con đường chết.

Trong lòng Dương Bách Xuyên sốt ruột như lửa đốt, muốn nhanh chóng đi ra ngoài.

......

Khoảnh khắc tiếp theo, sau khi hắn rời khỏi đây thông qua vết nứt, ầm một tiếng, hắn bước ra khỏi căn nhà được xây dựng theo kiểu nấm vĩ đại mà hắn đã bước vào trước đó, hiện đang đứng trên đường cái.

Bản thân không gian chợ đen chính là trận pháp Càn Khôn, kiến trúc được xây dựng theo dạng hình nấm này, một kiếm của hắn không chỉ phá vỡ không gian chợ đen được hình thành từ trận pháp này, mà nhát kiếm này còn cắt đứt hơn một nửa toà nhà giống như cây nấm khổng lồ này.

Sau khi ra ngoài, bọn họ đã đứng ở trên đường cái.

Ngay sau đó, lúc thân thể to lớn của Tuyết Hương thoát ra ngoài, một cái đuôi đã làm toàn bộ toà nhà đột nhiên sụp đổ hoàn toàn.

Dù sao không gian trận pháp cũng rất lớn, tuy là Dương Bách Xuyên chiến đấu ở đây đã thu hút và làm kinh động đến rất nhiều người, nhưng không phải tất cả bọn họ đều có thể biết, cho dù có biết cũng sẽ có người không muốn đi xem người khác đánh lộn để góp vui.

Nhưng vao luc nay, luc không gian sup đổ đã làm kinh động đến tất cả mọi người trong không gian chợ đen.

Sau một c* quật đuoi của Tuyết Hương, hàng vạn người trong không gian chợ đen lập tức chạy trốn.

Trong phút chốc vang lên những tiếng chửi rủa không ngừng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4532: Là một thanh niên tuấn kiệt



Kiến trúc hình nấm sụp đổ hoàn toàn, như thể đã đâm vào một tổ ong vò vẽ vậy, từ xa nhìn lại, một đống người liên tục chạy ra khỏi đám phế tích đầy bụi bặm.

Chỉ vài phút ngắn ngủi sau đó, đã có hơn vạn người đang chen chúc nhau lơ lửng giữa không trung.

Có người biết rõ chuyện gì đang xảy ra, có người lại hoàn toàn mơ màng, tiếng chửi rủa vang vọng khắp chân chơi làm chấn động toàn bộ Tiên Thành Hỗn Loạn.

Mà người khởi xướng chuyện này chính là Dương Bách Xuyên và Tuyết Tương, lúc này bọn họ đang ở trên mặt đất cách đó không xa.

Trong lòng Dương Bách Xuyên đang ôm Tuyết Hương, hai mắt đỏ hoe.

Sau khi Tuyết Hương đi ra ngoài, sau khi một cái đuôi của nàng ấy đập sập toàn nhà kiến trúc chợ đen hoặc có thể là sau khi tiến vào cửa thì nàng ấy đã hoá thành hình người.

Nhưng đã đến thời điểm dầu cạn đèn tắt rồi.

Dương Bách Xuyên lách mình, ôm lấy Tuyết Hương đang sắp ngã xuống đất trong vòng tay.

"Tuyết Hương, ngươi sao rồi?" Trong lòng có chút hoảng hốt, Dương Bách Xuyên thản nhiên dùng khí Nguyên Thần để kiểm tra tình trạng của Tuyết Hương ......

Kết quả ... vô cùng tồi tệ.

Dầu cạn đèn tắt chính là cách giải thích tốt nhất về Tuyết Hương vào lúc này.

Không hiểu tại sao trong lòng Dương Bách lại rất khó chịu.

"Ta không có ...... Không sao đâu ~"

Tuyết Hương mỉm cười, giọng nói run rẩy nói với Dương Bách Xuyên.

"Ừm, không sao, không sao, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện .... " Trong lúc nói chuyện, hắn lấy ra ba giọt nước Sinh Mệnh và đưa cho Tuyết Hương sử dụng.

"Đừng lãng phí, ta biết ta ...... " Tuyết Hương ngăn cản Dương Bách Xuyên.

"Câm miệng, mở miệng." Giờ phút này, Dương mỗ vô cùng bá đạo, trong lúc đôi mắt đỏ hoe hắn vẫn cất tiếng chửi rủa, cuối cùng cũng không nhịn được xuất hiện nước mắt trực trào trong hốc mắt hắn.

Tuyết Hương dường như bị hoảng sợ bởi sự bá đạo của Dương mỗ, nàng ấy vô thức buông bàn tay đang chặn miệng mình ra, để Dương mỗ miễn cưỡng cho mình ăn ba giọt nước Sinh Mệnh.

"Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện." Giờ phút này, Dương mỗ nói chuyện rất bá đạo, nhưng trong lòng lại run rẩy, bởi vì hắn phát hiện sau khi Tuyết Hương uống ba giọt nước Sinh Mệnh vào, tình trạng vẫn không thuyên giảm được bao nhiêu.

Sinh cơ và nguyên thần của nàng ấy rất bất ổn, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

'Quạ đen~" Giọng nói gần như đang cố hết sức bình tĩnh, Dương Bách Xuyên gọi chim Thần Ma.

"Ôi ~ Nghiệp chướng mà, lão tử nợ ngươi, đưa nha đầu này và ta vào không gian Càn Khôn của ngươi đi." Chim Thần Ma ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên, mở hai mắt ra, nhưng nó cũng chỉ mắng một câu rồi nói.

Làm sao nó có thể không cảm nhận được cảm xúc trong lòng Dương Bách Xuyên.

'Đa tạ ~"

Dương Bách Xuyên nói một tiếng cảm tạ chim Thần Ma, lúc này hắn biết chỉ có chim Thần Ma mới có cách giữ mạng cho Tuyết Hương.

Bởi vì lần trước chim Thần Ma có thể giữ mạng cho hắn, cho nên lần này cũng có thể cứu sống Tuyết Hương, nhưng cái giá phải trả đối với chim Thần Ma có hơi lớn.

Nhưng Dương Bách Xuyên không thể quan tâm nhiều như vậy, hắn không muốn mất đi Tuyết Hương.

Năm đó, chuyện giữ hắn với Liễu Linh Linh đã khiến hắn cảm thấy áy náy tới tận bây giờ, chuyện đó vẫn luôn là tâm ma trong lòng hắn, bây giờ hắn không cho phép Tuyết Hương xảy ra chuyện.

Đây coi như là lời khẩn cầu chim Thần Ma nhưng theo một cách khác

Hơn nữa, coi như cũng có sự ăn ý rất lớn giữa hắn và chim Thần Ma, hai bên đều hiểu trong đầu đối phương đang nghĩ gì.

'Ngoan ngoan đi vào không gian bình Càn Khôn chờ ta." Dương Bách Xuyên nói với Tuyết Hương, trong lòng hắn hơi động đưa nàng ấy và chim Thần Ma vào trong không gian bình Càn Khôn.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía đống đổ nát của chợ đen, bởi vì hắn phát hiện có khí tức của hai người đang khóa chặt trên người hắn.

Trong tầm mắt, hắn thấy là một già một trẻ.

Hoặc có thể nói là một thanh niên và một lão già tầm sáu mươi tuổi.

Khí tức của người thanh niên rất quen thuộc, chính là Tiên quân đại viên mãn đã trốn thoát lúc trước, hắn chính là tên đầu sỏ đã bán Tuyết Hương.

Mà lão giả mũi cao đứng bên cạnh hắn ta lại là một người mà hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu, nhưng rõ ràng đó chính là người được Tiên quân đại viên mãn gọi tới.

Là kẻ thù.

Trong chớp mắt, bầu trời đầy Tiên nhân.

Không gian chợ đen bị hắn phá hủy, người bên trong đương nhiên phải chạy trốn, tất cả đều xuất hiện giữa không trung.

Những cuộc chửi bới và đánh nhau vẫn tiếp tục.

Nhưng Dương Bách Xuyên lại phát hiện phần người số người trong đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Bên tai truyền đến tiếng xì xào bàn tán.

"Mặc kể tuấn tú hay là thiên tài, ngày hôm nay tiểu tử này xong đời rồi, không thấy sao, bên cạnh Vu Nhất Phổ đang có một Tiên Vương đấy?"

"Này ~ Đúng là một Tiên Vương kìa, người này hẳn là cường giả thật sự đứng sau trấn giữ chợ đen Tinh Quang, nếu đối mặt với Tiên Vương thì tiểu tử này xong đời rồi."

Dương Bách Xuyên nghe được tất cả mọi chuyện bàn luận, bọn họ đều đang nói về hắn.

Nhưng khi hắn nghe thấy hai từ Tiên Vương, mí mắt cuối cùng cũng nheo lại.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4533: Hắn chỉ đang dựa vào ý chí để chống đỡ



Tiên Quân cũng phải đau đầu, hắn đang liều mạng chém giết, nói trắng ra là dựa vào bảo vật trên người, may mà có kiếm Đồ Long, cũng có cây Tử Vân Ngũ Loi trong bình Can Khon.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Dương Bách Xuyên tiêu hao sức mạnh nguyên thần để giải phong kiếm Đồ Long, hơn nữa còn tiêu hao không ít, có thể kiên trì được đến bây giờ sao mà không kiệt sức cho được?

Hắn chỉ đang dựa vào ý chí để chống đỡ.

Lúc này lại xuất hiện một vị tiên vương, trong lòng hắn bỗng nhiên nhụt chí ...

Không phải là không có ý chí chiến đấu mà trên cơ bản, lực nguyên thần của hắn đã tiêu hao gần hết, nếu cứ tiếp tục cũng không làm nên chuyện gì.

Nhìn Tiên Quân đại viên mãn và Tiên Vương ở phía xa, trong lòng Dương Bách Xuyên cười khổ.

Bên tai vang lên những tiếng bàn tán.

Hắn nghe người ta nói Tiên Quân đại viên mãn kia tên là Vu Nhất Phổ.

Còn Tiên Vương kia ...

Giờ phút này đang nhìn về phía hắn.

Khi đoi mắt kia nhìn cham cham vào hắn, Dương Bách Xuyên có một loại cảm giác như bị rắn độc nhìn trúng.

Ngay sau đó, người kia lên tiếng rồi bước từng bước về phía hắn.

"Tiểu tử ngươi đã hủy diệt chợ đen Tinh Quang, giết vệ binh Tinh Quang của ta, làm tổn hại tới thiếu chủ ... Ai cho ngươi lá gan đó?"

Dứt lời, trên người ông ta tản ra một cỗ khí thế cường đại chèn ép Dương Bách Xuyên.

“Âm ~"

Bỗng chốc, Dương Bách Xuyên suýt chút nữa đã ngã quỳ xuống.

Nhưng hắn vẫn cắn răng đứng vững.

Quả thật rất mạnh.

Đây là uy thế của Tiên Vương sao?

Trong lòng Dương Bách Xuyên thầm hoảng sợ, hắn nhanh chóng cảm nhận được như đang có một ngọn nui lon đe len cơ thể mình, lại như có con dao kề trên cổ, toàn thân phát lạnh, không thể thở nổi.

Chỉ riêng uy áp của đối phương đã khiến hắn khó chịu như vậy, nếu như ra tay, Dương Bách Xuyên biết chắc chắn hôm nay mình sẽ bị ép chết.

Không phải hắn chưa từng gặp cường giả cấp bậc Tiên Vương, nhưng đây là lần đầu tiên va chạm.

Tiên Vương mà hắn gặp năm đó chính là Lục Nhĩ Mi Hầu và Phong Tiên, nhưng khi đó cả hai người họ đều không phải thực lực của Tiên Vương chân chính.

Hôm nay xem như hắn đã được lĩnh giáo thực lực Tiên Vương.

Hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng.

Đối với hắn mà nói, ngay cả Tiên Quân vừa rồi cũng khó mà chống đỡ, hắn dựa vào kiếm Đồ Long và sức mạnh của cây Ngũ Lôi, năng lượng thần hồn của Hắc Liên mới có thể áp được.

Nếu không thì đừng mơ mà xoay chuyển được.

Hiện tại đối mặt với Tiên Vương, áp lực của Dương Bách Xuyên vô cùng lớn.

Uy áp của Tiên Vương khiến cơ thể hắn phát run, hắn chỉ đang cầm cự bằng ý

chí.

Giống như núi, biển, trời đất đang đè trên người hắn.

Hắn còn có con át chủ bài.

Đó là sử dụng sức mạnh của thần điện Càn Khôn.

Nhưng nếu làm vậy thì hắn cũng sẽ bị bức chết.

Lần trước khi đoi pho với cot yeu Hoa Nưong, dung mot lần đa kien Can Khôn Đạo Nguyên nứt vỡ, rơi vào trạng thái nửa phế bỏ, không hề còn chút pháp lực nào, nếu như lại dùng thêm lần nữa, Dương Bách Xuyên không thể nào tưởng tượng được hậu quả, chắc chắn hắn sẽ toi đời.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4534: Hắc Liên?



Đối mặt với áp lực của Tiên Vương đang bước từng bước về phía mình, nhìn ông ta ở trên cao, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn như một con kiến hôi, Dương Bách Xuyên bốc lên cơn giận khó hiểu.

Hắn cười lớn: "Làm sao? Ông nói xem nên làm thế nào, tên khốn bên cạnh ông bắt người của ta đem đi bán, tiểu gia hủy đi chợ đen của các người thì có sao? Đừng nói là hủy một chợ đen, hôm nay chỉ cần tiểu gia ta còn một hơi thở thì nhất định sẽ g**t ch*t các ngươi."

"Hahaha ... "

Tiên Vương dừng bước cách Dương Bách Xuyên mười mét, nghe hắn nói như vậy ông ta đột nhiên cười lớn.

Sau đó, đối phương thản nhiên nói: "Tiểu tử, ngươi nghe cho rõ đây, ta tên là Trịnh Đại Sơn, ở Đông Thành Tiên Vực Hỗn Loạn bọn họ đều gọi ta là tiên vương Đại Sơn, ngươi chỉ là một tiểu tử không có lấy một tia pháp lực nhưng thần hồn lại cường đại ngang Tiên Quân, giết được bốn Tiên Quân hậu kỳ, rất tốt, nhưng ... Trong mắt của Tiên Vương ta, ngươi vẫn chỉ là loài giun dế, ta chỉ cần động một ngón tay đã có thể g**t ch*t ngươi ...

Bây giờ bản vương cho ngươi một cơ hôi, quỳ xuống dập đầu với thiếu chủ nhà ta, nói cho ta về cơ nghiệp của ngươi, ta sẽ ban cho ngươi được chết toàn thây."

Duong Bach Xuyen nghe xong thì cuoi lon, hoa ra tien vuong ten la Dại Sơn này đang kiêng kị lai lịch của hắn, nhưng dù sao cũng chỉ là lời nói khách sáo mà thôi.

Chim Thần Ma đa noi ở tiên thanh hỗn loạn có một chủng tộc sinh linh cổ xưa, đây là siêu thế lực mà Tiên Giới phải dè chừng.

Hôm nay, hắn không có một tia pháp khí nào đã giết được bốn Tiên Quân, dọa cho cái tên Tiên Quân đại viên mãn Vu Nhất Phổ chạy trối chết, quả thật là đáng kinh ngạc.

Thế nen Trịnh Đại Son đang sợ han tới từ toc cổ xua ở Tiên Vực Hỗn Loạn kia?

Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên cười lớn: "Giun dế? Haha, nếu trong mắt ngươi tiểu gia đây chỉ là giun dế, vậy thì ngươi ra tay đi? Sao nào, sợ ta có người chống lưng?

Hahaha ... Sư thừa của tiểu gia đây, một tiên vương cỏn con như ngươi không xứng biết, hôm nay ta nói như vậy, ai quỳ ai còn chưa chắc."

Dứt lời, Dương Bách Xuyên lại nhìn về phía gã Tiên Quân đại viên mãn nói: "Vu Nhất Phổ đúng không? Nghe rõ đây, ngươi hại người của ta, bắt tới chợ đen đi bán, món nợ này tiểu gia nhớ rõ, nếu hôm nay ta không chết thì nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi."

"Láo xược ~"

Trịnh Đại Sơn tức giận quát lớn.

"Đợi đã ~ "Lúc này Vu Nhất Phổ giơ tay, tỏ ý Trịnh Đại Sơn khoan hãy động thủ.

Trinh Đại Sơn cũng dừng bước.

Dương Bách Xuyên nhìn cảnh tượng này cũng tò mò, rốt cuộc tên Vu Nhất Phổ này là ai?

Có thể khiến cho một người đường đường là Tiên Vương gọi hắn thiếu chủ, hơn nữa còn nghe lệnh như vậy.

Thân phận người này không đơn giản.

Nhưng vậy thì có sao, trong lòng Dương Bách Xuyên tên Tiên Quân Vũ Nhất Phổ này được xếp đầu tiên trên danh sách đen phải giết, hôm nay nếu hắn có thể thoát được thì nhất định sẽ giết Vũ Nhất Phổ để báo thù cho Tuyết Hương, với Dương Bách Xuyên mà nói, hắn ta chính là loại bất tài vô dụng.

Đường đường Tiên Quân đại viên mãn, nói chạy là chạy, chạy ra ngoài đã gọi Tiên Vương tới làm chỗ dựa.

Sau đó đứng im không lên tiếng.

Không ngờ lúc này lại bảo Tiên Vương dừng tay, không biết hắn đang định làm gì.

Vu Nhất Phổ nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên nói: "Cho dù ngươi tới từ môn phái nào, trong mắt bản thiếu, ngươi cũng chỉ là lũ kiến hôi, hôm nay ngươi hủy đi chợ đen của ta, ngươi bắt buộc phải chết, quỳ xuống cho ta."

Vu Nhất Phổ tức giận gầm lên.

Vu Nhất Phổ quả thật rất phiền muộn, thân phận của hắn tương đối nhạy cảm, ở trong mắt của gia tộc, hắn không được xem trọng thế nên hắn vẫn luôn muốn làm lên chuyện gì đó, hắn xây dựng chợ đen ở Tiên Vực Hỗn Loạn, thậm chí có đôi khi hắn còn đích thân ra tay đi bắt người, bắt yêu ở lân cận, dẫn theo người làm ra những chuyện đáng xấu hổ, để cho cha hắn thấy, hắn không phải đồ bỏ đi.

Nhưng, bây giờ mọi thứ đã xong rồi, chợ đen bị tên tiểu tử tóc trắng này hủy diệt.

Trong lòng Vu Nhất Phổ không bình tĩnh nổi, quan trọng này hắn rất mất mặt, nếu truyện này truyền về nhà, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho những kẻ bình thường vẫn coi thường hắn .

Hôm nay có tiên vương Trịnh Đại Sơn ở đây, trong mắt Vu Nhất Phổ, Dương Bách Xuyên chính là người phải chết, nhưng hắn muốn lấy lại mặt mũi, để mấy vạn người ở tiên thành hỗn loạn xem, hắn muốn tiểu tử này quỳ xuống rồi mới giết.

"Ngươi là cái thá gì cũng muốn tiểu gia quỳ, nm mơ." Dương Bách Xuyên trợn mắt khinh thường.

“Lão Trịnh, chặt hai chân của hắn ta." Vu Nhất Phổ đen mặt, hôm nay hắn phải chơi chết tên tiểu tử này.

"Thiếu chủ, giết hắn luôn đi, chúng ta trở về gia tộc, mặc kệ tên tiểu tử này có phải tộc cổ xưa ở Tiên Vực Hỗn Loạn hay không, giết hắn xong việc, chúng ta trở lai gia tộc thì không phải sơ bất kỳ thế lực nào."

“Ta nói rồi, chặt đứt hai chân hắn, đừng giết, bản thiếu chủ sẽ khiến cho hắn ta muốn chết cũng không được." Vu Nhất Phổ giận dữ quát lớn/

"Hahaha ... " Dương Bách Xuyên cười lớn, nhìn đôi chủ tớ này thật thú vị.

Hắn cũng không có ý định trốn, dưới tay Tiên Vương có muốn chạy cũng không thoát, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để dùng tới lực lượng của thần điện Càn Khôn, hắn có chết thì cũng phải kéo theo hai người họ đệm lưng."

Hắn nhìn thấy Tiên Vương kia chuẩn bị ra tay, Dương Bách Xuyên vừa cười lớn, vừa định dùng sức mạnh thần điện.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Đừng kích động, giao cho ta xử lý đi."

Chẳng lẽ lúc này Hắc Liên có thể là chiến đấu với một vị Tiên Vương?

Nhưng ngay sau đó, hắn đã hiểu rõ.

Chỉ cảm thấy Hắc Liên trong biển ý thức sáng lên.

Kế tiếp, hắn nghe Hắc Liên nói: "Ta muốn ra khỏi biển ý thức của ngươi, lần trước ngưoi đấu một trận với Cốt Yêu, dùng lực lượng nguyên bản Kỳ Lân trong nguyên thần, phối hợp sai âm dương, là ta đã hấp thu lực lượng nguyên bản đó, bây giờ ta muốn rời khỏi biển ý thức của ngươi."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4535: Cùng lúc này



Nghe Hắc Liên nói xong, Dương Bách Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng chợt thấp thỏm lạ thường, bèn hỏi vội: "Có ... Có ý gì?"

"Không có gì đâu, đừng lo, để ta ra trước đã rồi nói tiếp, ngươi thả lỏng biển ý thức đi." Hắc Liên đáp.

Dương Bách Xuyên vô thức làm theo, thả lỏng biển ý thức. Ngay sau đó, hắn cảm nhận được khí thế bàng bạc cuồn cuộn thoát ra ngoài.

... Cùng lúc này.

Trong mắt những kẻ đứng ngoài xem trò hay, Dương Bách Xuyên lúc này đã bị Trịnh Đại Sơn dọa sợ điếng người, chỉ biết đứng yên bất động tại chỗ. Sau đó, mọi người nhìn thấy Trịnh Đại Sơn Tiên Vương giơ tay về phía Dương Bách Xuyên, uy lực của Tiên Vương mạnh không lường được, thế nên vừa thấy ông ta ra tay, ai cũng cho rằng chắc chắn Dương Bách Xuyên sẽ tiêu tùng. Mỗi uy áp của Tiên Vương thôi đã có thể làm Dương Bách Xuyên bất động, chứ đừng nói gì tới khi ông ta chính thức tung chiêu. Có khi chỉ cần vẫy tay nhẹ một cái là Dương Bách Xuyên đã mất mạng rồi cũng nên.

Mà cũng khó trách mọi người lại nghĩ như vậy, vì trong mắt họ hiện tại, Dương Bách Xuyên cứ đứng ngây ra đó, trông chẳng khác nào bị dọa sợ tới nhun chân cả.

Có người tính tình nóng vội, không kiềm được hét lớn: "Nè, thằng kia, đừng có ngu người ra nữa, đánh không lại thì bỏ chạy đi chứ, không có gì phải xấu hổ hết!"

“Lạy ông, đừng nói nữa, đó là Tiên Vương đấy, không đụng vào nổi đâu."

"Tiên Vương thì sao chứ? Trên Tiên Vương còn có Tiên Đế nữa đấy, không biết hả? Ta chỉ đơn giản là chướng mắt họ thôi. Ngươi nghĩ lại xem mấy năm qua, đám người chợ đen Tinh Quang đa làm bao nhiêu chuyen that đức rồi? Trước kia thì bắt yêu tu về bán, giờ lại bắt luôn cả người lẫn yêu về bán, thậm chí là đâm dao sau lưng người ta, mấy việc mất dạy cỡ này cũng chỉ có người của bên chợ đen Tinh Quang mới làm được thôi ... "

“Đừng nói nữa, xin luôn đấy ... "

“Đúng đúng đúng, nhỏ giọng chút đi, nghe bảo thế lực đứng sau chợ đen Tinh Quang không đơn giản đâu."

"Không đơn giản như nào co? Một thế lực siêu nhiên nào đó ở Tiên Giới hay

gì?”

"Chính xác là như vậy đấy, mấy người nghĩ lại mà xem, trong số các thế lực đứng đầu Tiên Giới, kẻ nào mang họ Vu?”

"Đương nhiên trên đời có rất nhiều người mang họ Vu, nhưng nếu chỉ tính trong số các thế lực siêu nhiên thì đúng là không quá nhiều, để ta nhớ xem ... Trời ạ ... Đừng bảo là các người đang nhắc tới ...? "

“Đúng rồi đấy, theo những gì ta nghe được thì thiếu chủ của chợ đen Tinh Quang, tức cái tên Vu Nhất Phổ kia, có quan hệ không tầm thường với người đó đấy, nghe đồn là con riêng ... Chứ không các ngươi nghĩ lại xem, đường đường là Tiên Vương, sao lại cam tâm xưng một người như vậy là thiếu chủ? Với cả tên đó không chỉ có hộ vệ là Tiên Quân, mà còn có thể tác oai tác quái ở cái nơi thuộc Tiên Thành Hỗn Loạn này nhiều năm như vậy nhưng vẫn bình an vô sự, nếu chỉ là người bình thường thì nghĩ xem có khả năng đó không?"

“Nghe ngươi nói vậy, ta bỗng thấy cũng rất hợp lý đó ... "

“Chứ gì nữa, thôi, đừng nói nữa, không chọc vào nổi đâu."

“Vây thì đã là gì, mấy người không thấy Tiên Giới này có tận ba vị đại Tiên Tôn, Vu Tiên Tôn chỉ là một trong số đó thôi, chứ đâu phải có một không hai, hừ!"

“Ông cố của ta ơi, làm ơn đừng nói nữa, cầu xin ngươi luôn đó, lỡ rước họa vào thân thì sao đây?"

"Sợ gì chứ, thiếu gia đây cũng là Tiên Vương, mới không thèm sợ Trịnh Đại Son đó đâu. Hơn nữa nơi đay là Tiên Vực Hỗn Loạn, Tiên Thành Hỗn Loạn, tên Tiên Tôn gì đó chẳng đáng lọt vào mắt nhà ta nữa là. Trái lại, bổn thiếu gia khá là thích thằng nhóc tóc bạc kia đấy, trong các ngươi có ai biết thng nhóc đó tên gì không?"

Người năm lần bảy lượt nói giúp cho Dương Bách Xuyên là một thanh niên đang lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn chỉ tầm một mét năm sáu, dáng người mỏng manh, yếu đuối, nhưng trên vai lại vác một thanh đại đao dài chừng ba mét, có điều trông cũng hài hòa lắm. Từ giọng điệu của thanh niên, có thể thấy ấn tượng của hắn ta về Dương Bách Xuyên khá tốt, hơn nữa không thèm để Tiên Vương Trịnh Đại Sơn vào mắt.

Đứng bên cạnh hắn ta là một ông cụ có vẻ là người hầu cận, trên mặt ông ta hiện rõ vẻ sốt ruột, căng thẳng, lại bó tay không làm gì được ông trời con này, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy tay hắn ta, vội vàng thoát khỏi đám đông, sợ còn ở lại nữa thì cái miệng của thiếu gia nhà mình sẽ rước họa lớn về mất.

Chờ cặp chủ tớ này đi xa, có người hoai nghi nói: "Tên mở miệng nói luyên thuyên ban nãy hình như là thiếu chủ độc đinh của gia tộc Đông Phương - một trong bốn gia tộc lớn ở Tiên Thành Hỗn Loạn, Đông Phương Thiết Nhân thì phải."

"Ta thấy cũng giống lắm đấy, mà cũng chỉ có người của gia tộc Đông Phương mới dám thốt ra mấy lời đó."

"Thôi thôi, đừng nói nữa, kẻo tự chuốc lấy họa đấy, chúng ta cũng không phải người của gia tộc Đông Phương đâu ... "

***

Hiển nhiên Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ cũng nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh, họ híp mắt đảo quanh một vòng, rất nhiều người không dám đối diện với ánh mắt của họ, chỉ biết quay đầu né tránh.

Đúng là với Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ mà nói, ngoại trừ một số gia tộc và chủng tộc lâu đời ở Tiên Vực Hỗn Loạn đáng để họ phải e dè ra thì họ chẳng ngán bất cứ ai hay thế lực nào khác. Về phần gia tộc Đông Phương, Trịnh Đại Sơn chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi thôi, không nói thêm gì nữa. Có điều đó là vì hiện tại họ đang ở Tiên Thành Hỗn Loạn, chứ nếu là nơi khác thì ông ta đã sớm xuống tay g**t ch*t tên kia rồi.

Với cả chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải đập cho tên ranh con đầu bạc đối diện chịu mở miệng nhận thua, quỳ xuống xin họ tha thứ.

Mặc dù khi tiến vao Tiên Thành Hon Loạn, ông ta và thiếu chủ Vu Nhất Phổ không hề công khai thân phận của mình với bất cứ ai, nhưng đương nhiên không phải là vì không thể để người khác biết. Lúc này, nếu đã bại lộ, vậy Trịnh Đại Sơn cũng chẳng thèm giấu diếm làm chi, dù sao chợ đen cũng tiêu tùng rồi, sau khi giải quyết xong chuyện này ông ta sẽ dẫn thiếu chủ về nhà ngay, không nán lại đây làm gì nữa.

Lý do họ đến Tiên Thành Hỗn Loạn là vì tên nhị thế tổ kia muốn chứng minh cho gia tộc thấy bản thân không phải một kẻ bất tài vô dụng thôi, Trịnh Đại Sơn đã chịu quá đủ cái nhiệm vụ lẽo đẽo theo sau làm thư đồng cho thái tử này rồi, chẳng thà nhân dịp này thu dọn đồ đạc về nhà luôn cho xong. Vu Thiên Tôn Tiên Vực nơi chín tầng mây mới là chỗ ông ta muốn ở lại. Còn Tiên Vực Hỗn Loạn với Tiên Thành Hỗn Loạn, nói thẳng ra là cái chốn hoang vu, tạp nham, hỗn độn, chỉ những kẻ đầu óc có vấn đề mới thích chui rúc ở đây thôi.

Rõ ràng là tiên nhân tới từ Tiên Vực Vu Tôn vĩ đại, sở hữu thân phận cao quý hơn người, vậy mà lại chạy tới cái nơi Tiên Vực Hỗn Loạn man rợ này, còn phải cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, sợ vô tình đụng chạm đến một vài thế lực lâu đời mà mình không nên dây vào, trông có khác nào thỏ đế không !?

Vì quá chán ghét chuyện đó nên bình thường Trịnh Đại Sơn không thích ra ngoài đi dạo, tối ngày ở lì dưới mật thất bế quan tu luyện, cũng vì vậy mà không có bao nhiêu người biết tới sự tồn tại của ông ta. Mãi tới hôm nay, chính xác là mới ban nãy, vị thiếu chủ hiện đang đứng cạnh ông ta đây thình lình xông vào mật thất tu luyện, hoảng loạn nói với ông ta rằng có kẻ dám cả gan phá hoại chợ đen, lúc này ông ta mới chịu xuất quan.

Thế là ông ta ung dung vung tay, chuẩn bị hạ gục Dương Bách Xuyên. Nhưng Trịnh Đại Sơn lại không ngờ được rằng đúng lúc này, tên nhóc tóc bạc kia sẽ thình lình bùng lên khí thế cuồn cuộn bao phủ khắp cơ thể. Kế tiếp, ông ta chợt nhìn thấy cả người thẳng ranh tóc bạc sáng bừng lên, tỏa chiếu hào quang rực rỡ, ngay giây sau, từ Thiên Linh của hắn xuất hiện một đài sen màu đen.

***

"Đó là ...? " Cảm giác nặng trĩu muốn nghẹn thở như nhấn chìm toàn bộ trái tim Trịnh Đại Sơn, trực giác của ông ta mách bảo rằng có gì đó không ổn.

Đúng lúc này, một cậu nhóc thình lình ló người ra từ đài sen tối đen như mực, cảnh tượng kỳ lạ đến cùng cực, khí tràng xung quanh cũng dần dần thay đổi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4536: Về lại chốn cũ



Đương khi Dương Bách Xuyên cho rằng bản thân sẽ cùng kẻ địch đồng quy vu tận, thế mà Hắc Liên lại chọn rất đúng thời cơ thể hiện ra từ biển ý thức.

Đây là lần đầu tiên Hắc Liên xuất hiện bên ngoài, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Tiếp đó, Hắc Liên biến đổi, hóa thành hình dạng một cô gái xinh đẹp tuyệt trần với khí chất lạnh lùng tựa băng tuyết hay hiện diện trong biển ý thức từ trước tới giờ.

Nàng ấy mở miệng: "Ta sẽ truyền cho ngươi đạo ngự kiếm, ngươi đưa kiếm Đồ Long cho ta mượn một lát."

Trong lúc nàng ấy nói chuyện, Dương Bách Xuyên cảm thấy trước mắt nhoáng lên, trong đầu xuất hiện vài thông tin, chắc là đạo ngự kiếm mà Hắc Liên nhắc tới. Còn chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã vô thức đưa kiếm Đồ Long trong tay cho Hắc Liên.

Hắc Liên vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, nhận lấy kiếm Đồ Long từ tay hắn, đặng nói: "Ta múa kiếm, ngươi đứng xem, nhớ được bao nhiêu thì nhớ."

"À, được." Dương Bách Xuyên ngơ ngác trả lời.

Sau đó, kiếm Đồ Long trong tay Hắc Liên rung lên bần bật, tỏa chiếu hào quang rực rỡ.

Bấy giờ, Hắc Liên xoay người, mũi kiếm chỉ thẳng Tiên Vương Trịnh Đại Sơn, bình thản nói: "Ngự kiếm có thể giết địch cách ta cả ngàn dặm, thậm chí là bên ngoài phạm vi ngàn dặm. Đạo ngự kiếm quan trọng nhất chính là tâm niệm, ý chí ... Đi!"

Một từ “Đi” được nàng ấy từ tốn thốt ra khỏi miệng, lại như công tắc khiến kiếm Đồ Long sống dậy, vụt ra khỏi tay Hắc Liên, trong tiếng cộng hưởng ong ong, nó lao về phía Tiên Vương Trịnh Đại Sơn như một tia chớp.

Xuất kiếm.

Với Dương Bách Xuyên mà nói, một chiêu này chẳng có gì đặc biệt, nhưng hắn lại phát hiện mặt mày Tiên Vương Trịnh Đại Sơn đứng đối diện biến sắc. Ngay giây sau, lòng bàn tay ông ta lóe lên tia sáng chói lòa, một loại tiên khí xuất hiện, trông giống như bánh răng. Ông ta vừa chạy vừa hét lớn với Vu Nhất Phổ mà không thèm quay đầu lại: "Thiếu chủ chạy mau, trốn càng xa càng tốt, về nhà ngay đi.”

"Ong ong ong!" Âm thanh phát ra từ kiếm Đồ Long bùng nổ, vang dội khắp đất

trời

Hắc Liên đứng thẳng lưng, hai mắt nhắm lại, tay quơ nhẹ giữa khoảng không: "Ngự kiếm trảm Hoàng Tuyền."

“Âm!"

Chớp mắt một cái, Dương Bách Xuyên nhìn thấy kiếm Đồ Long chém ngang bầu trời, nhắm thẳng về phía Tiên Vương Trịnh Đại Sơn. Trong một khoảnh khắc, Dương Bách Xuyên có cảm giác bản thân đã nhìn thấy thế Thiên Địa mênh mông tựa biển lớn tụ hội về thân kiếm Đồ Long.

Bánh răng trong tay Trịnh Đại Sơn tức tốc tỏa ra ánh sáng vàng rực, chớp mắt đã biến lớn gấp mấy lần, đạt tới đường kính tận ba mươi mét. Ông ta giận dữ gào thét: "Bánh răng của trời, xoay chuyển vạn vật, phân tách!"

Kế tiếp, minh văn trên bánh răng sáng bừng lên, tiên nguyên lực từ thiên địa cuồn cuộn tụ về phía bánh răng, khí thế hùng hổ tựa rắn nuốt voi. Sau đó, bánh răng khổng lồ chợt tách ra thành từng lớp, nhìn từ xa như có hàng trăm hàng nghìn bánh răng xếp chồng lên nhau.

Ông ta muốn tạo thành một lá chắn.

Bấy giờ, Trịnh Đại Sơn phẫn nộ gầm lên: "Pháp của Tiên Vương, pháp từ thiên địa, tam pháp kim, mộc, thủy, hãy làm theo lệnh ta."

Khoảnh khắc Trịnh Đại Sơn vừa dứt câu, từ người ông ta lập tức phóng lên ba cột sáng màu vàng, đỏ và xanh.

Đồng thời, Hắc Liên khống chế kiếm, chém một nhát.

Cùng lúc đó, Vu Nhất Phổ bật người bay lên, chớp mắt đã trốn ra thật xa.

“Bùm."

Kiếm khí của kiếm Đồ long kéo dài trăm trượng, chỉ cần một nhát chém đã có thể phá hủy toàn bộ bánh răng khổng lồ của họ Trịnh.

Trong tiếng nổ vang dội đó ...

Dương Bách Xuyên phát hiện kiếm Đồ Long như phân ra thành mấy trăm nghìn cái bóng, nhưng nếu nhìn từ xa thì vẫn chỉ có đúng một nhát kiếm.

Chỉ một cái chớp mắt, bánh răng của Trịnh Đại Sơn đã hoàn toàn biến thành tro bụi. Trong lúc đó, ba luồng sáng vàng, đỏ, xanh lại như đang tìm cách cuốn lấy Hắc Liên.

Nhưng Dưong Bach Xuyen đứng sau lưng Hắc Liên lại nghe thấy rất rõ những lời Hắc Liên nói sau đây với giọng lạnh lùng: "Ba loại pháp tắc kim, mộc, thủy, tính ra cũng giỏi đấy, nhưng nếu muốn ngăn cản ta thì chỉ với tu vi Tiên Vương sơ kỳ đỉnh phong vẫn còn chưa đủ, nhất là khi ba pháp tắc còn chưa hoàn thiện thì lại càng không đủ. Đã vậy, chi bằng để ta tiễn ngươi một đoạn."

Dứt lời, Hắc Liên lại phất tay, nói nhẹ bẫng: "Ngũ Hành Ngự Kiếm, kiếm xuất truy hồn."

Thế là, kiến Đồ Long vừa mới phá tan bánh răng của Trịnh Đại Sơn chợt rung lên ong ong liền tù tì năm lần, sau đó phân ra thành năm thanh kiếm. Ba thanh bay vụt lên, hướng thẳng về ba cột sáng pháp tắc của Trịnh Đại Sơn. Ba tiếng nổ rền trời xuất hiện, theo ngay phía sau là hình ảnh ba cột sáng sụp đổ, tan biến ngay khi chỉ còn cách Hắc Liên tầm nửa mét.

Kiếm thứ tư lao thang về phía Trịnh Đại Sơn, còn kiếm thứ năm thì bay xa tận chân trời, trùng với hướng Vu Nhất Phổ chạy trốn.

Bấy giờ, sắc mặt Trịnh Đại Sơn trắng bệch như tờ giấy, càng làm nổi thêm vệt máu nơi khóe miệng. Trịnh Đại Sơn anh dũng xông lên đối đầu trực diện kiếm thứ tư, ông ta phun ra một ngụm máu, cả người hừng hực khí thế, há miệng thét lớn một tiếng đầy hiên ngang, dùng hết sức bình sinh để đỡ lấy nhát kiếm đó. Nhưng thanh kiếm thứ tư này được tạo thành từ kiếm khí, tức kiếm đạo, nào phải thứ ông ta muốn là có thể chống lại được đâu?

Thanh kiếm nhoáng lên lại biến mất, ngay giây sau đã đâm xuyên cơ thể Trịnh Đại Son. Hào quang quanh người Trịnh Đại Sơn tức khắc tan biến, toàn thân ảm đạm gục xuống, không còn nhúc nhích gì nữa.

Đúng lúc này, Hắc Liên lại vung tay, thanh kiếm thứ năm đuổi theo chân trời cũng trở về. Và Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy rất rõ vết máu đọng trên thân kiếm.

Bấy giờ, hắn chợt hiểu ra ...

Mục đích của thanh kiếm thứ năm là đuổi giết Vu Nhất Phổ đang chạy trốn.

"Về lại chốn cũ." Hắc Liên nhẹ giọng.

Năm thanh kiem Đồ Long giống nhau như đuc tức khắc hợp thành một thể.

Nhưng những lời này lại khiến tất cả mọi người sợ ngây người, bốn phía lập tức vắng lặng như tờ.

"Khụ ... A!" Đúng vào lúc này, Tiên Vương Trịnh Đại Sơn chợt phun ra một ngụm máu, để lại một tiếng hét đầy thảm thiết trước khi thân xác nổ tung, hóa thành một màn mưa máu.

Đến đây, Tiên Vương Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ đều đã chết. Chỉ là Dương Bách Xuyên vẫn chưa dám tin, tâm trí hãy còn chìm trong một chiêu ngự kiếm nhẹ tựa lông hồng của Hắc Liên ban nãy.

Hắn nghĩ hoài vẫn không nhớ nổi từ khi nào nàng ấy lại mạnh tới vậy? Sau đó còn chưa hoàn hồn thì đã nghe thêm một tin trời giáng - nàng ấy muốn rời đi?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4537: Ta phải rời khỏi



Một lúc sau Dương Bách Xuyên mới lấy lại phản ứng: "Ngươi ... Ngươi phải rời khỏi?”

Hắc Liên: "Ta phải rời khỏi ... Lần trước ta may mắn hấp thu lực lượng căn nguyên Kỳ Lân trong cơ thể của ngươi, khôi phục rất nhiều thứ.

Sau khi đi vào nơi này ta cảm nhận được hơi thở Hồng Hoang, cảm nhận được sự triệu hoán của vận mệnh, ta cảm thấy ta nên đi đến đó, ngươi cũng biết ta ra đời ở Hồng Hoang, là Đệ nhất Hắc Liên của Hồng Hoang.

Tuy ta là hạt sen biết bàn nhưng cũng lấy lại một ít truyền thừa, mấy năm gần đây nhờ có ngươi, ta được lực lượng nguyên thần của ngươi tẩm bổ nên mới dần sống lại.

Sau khi hấp thu lực lượng căn nguyên Kỳ Lân, ta đã biết con đường sau này phải đi của mình. Lần này ta sẽ đi đến nơi Hồng Hoang triệu hoán, có lẽ sẽ có cơ duyên của ta, cho nên ta phải rời khỏi, không chỉ vì bản thân mà còn vì ngươi."

Dương Bách Xuyên nghe Hắc Liên nói phải rời khỏi, trong lòng rất khó chịu, nghe Hắc Liên nói rời khỏi có liên quan đến mình, vội nói: "Có phải ta làm sai chỗ nào hay không, ngươi có thể nói ra, đừng rời khỏi ta."

Hắc Liên: "Ngươi không làm sai gì cả, chỉ là ở gần ngươi càng lâu, chịu sự tẩm bổ của lực lượng nguyên thần của ngươi, sẽ càng ảnh hưởng đến con đường tu hành của ngươi.

Tu luyện lên cao, thân thể, nguyên thần, pháp lực, công pháp đều là một, không thể bị quấy nhiễu bởi bất cứ lý do gì, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cả quá trình tu luyện của ngươi.

Thật ra thiên phu tu luyện của ngươi hoàn toàn có thể sánh ngang với thiên tài ở thời đại viễn cổ Hồng Hoang. Trước kia ta không biết chuyện này, nhưng giờ đã biết, ta không thể ảnh hưởng đến ngươi.

Sau khi ta rời khỏi, nguyên thần của ngươi sẽ không bị ảnh hưởng, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhanh.

Ngoài ra còn có ngự kiếm chi đạo mà ta truyền thừa cho ngươi, phải tìm hiểu kỹ càng.

Xuyên Tử, ngày nào đó chúng ta có duyên gặp lại, ta khôi phục rất nhiều ký ức, muốn đi xác minh, cùng muốn đi cầu đạo của mình, ngươi phải tự giải quyết cho tốt. Thanh kiếm này là kiếm tốt, ngươi tìm một vỏ kiếm cho nó, chắc chắn nó có thể giúp được ngươi."

Nói xong, Hắc Liên giơ tay đặt lên giữa trán của Dương Bách Xuyên, trên trán hắn xuất hiện ấn ký đài sen đen.

Dương Bách Xuyên không tránh né, đầu óc ầm ầm, nhưng không hề cảm thấy không khỏe.

"Đây là ấn ký của ta, xem như là quà ta tặng cho ngươi đi. Ngươi có thể đi khám phá Tiên Thành Hỗn Loạn, hy vọng có thể giúp được ngươi ... "

Dứt lời Hắc Liên trả lại kiếm Đồ Long cho Dương Bách Xuyên rồi xoay người rời đi.

"Hắc Liên ... "

Hắc Liên đã niết bàn thành công, nàng phải đi, không giữ lại được.

Hắn vô cùng luyến tiếc, không kìm được gọi tên nàng.

Hắc Liên đã trốn vào giữa không trung dừng lại nhưng không quay đầu.

Một lạy này coi như cảm ơn sự chỉ dạy nhiều năm qua của nàng, cũng là tạm biệt.

Lúc này Hắc Liên đã bước lên đài sen rời đi.

Từ chân trời hỗn độn truyền đến một giọng nói vang vọng Tiên Vực Hỗn Loạn: "Tiên Vực Hỗn Loạn Cổ Lão Ấn Tàng nghe đây, Dương Bách Xuyên là người của Hắc Liên Hồng Hoang, ai dám gây sự với hắn, ngày nào đó ta giáng thế sẽ không tha ... ”

Một chữ tha vang vọng chân trời, tràn ngập bá đạo.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4538: Sau hôm nay cái tên này



Nhưng Hắc Liên đã biến mất.

Nhìn theo bong cua Hac Lien, Duong Bach Xuyen vẫn chưa the bình tĩnh được.

Nhưng hắn biết đây là đại đạo, mỗi người mỗi sinh linh đều có đạo phải đi.

Neu Hac Liên đã thức tỉnh, han cung không còn lý do để giữ nàng lại, cũng không có bản lĩnh đó.

Nàng đi tìm đạo của mình, tìm cơ duyên của mình là chuyện đương nhiên.

Hôm nay Hắc Liên lại ra tay giải quyết kẻ địch giúp hắn, một câu trước khi đi tràn ngập sự uy h**p.

Chẳng qua Dương Bách Xuyên không biết Cổ Lão trong miệng Hắc Liên là ai? Hay là thế lực nào?

Cảm động không?

Tất nhiên là có.

Trước khi còn giúp mình.

Nhưng không biết lời đe dọa của nàng có tác dụng hay không?

Một lúc sau, Dương Bách Xuyên lẩm bẩm: "Trở về đi."

Đột nhiên hắn phát hiện xung quanh toàn là ngươi, trận chiến này kéo theo vô số sinh linh đến xem.

Nếu đã g**t ch*t kẻ địch, vậy hắn cũng không cần ở lại làm gì.

Lúc xoay người hắn nhìn thấy trong đống thịt nát của Tiên Vương Trịnh Đại Sơn có một chiếc nhẫn, Dương Bách Xuyên vung tay thu chiếc nhẫn lên.

Hắn đã tiêu hao rất nhiều cho trận chiến này, nguyên thần cũng sắp suy kiệt, phải đi điều trị trước đã.

Cũng không biết Qụa Đen có chữa khỏi được cho Tuyết Hương không.

Mặc dù xung quanh nhiều người nhưng không ai lên tiếng, cũng không ai bước lên gây sự với hắn.

Dương Bách Xuyên nhấc chân rời đi, hắn đi đến đâu mọi người nhường đường đến đó, có tò mò, có kính nể và kính sợ.

Không ai dám cản Dương Bách Xuyên.

Rất nhanh Dương Bách Xuyên đã rời khỏi đây.

Nhưng bên tai vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

"Các ngươi biết nàng là ai không? Yêu tộc hả?"

"Ngươi mù hả, người ta tự xung là Đệ nhất Hắc Liên Hồng Hoang, không phải là Yêu tộc."

"Ta rất tò mò câu đe dọa trước khi đi của Hắc Liên, Cổ Lão Ấn Tàng là sao? Rõ ràng đang nhắc đến người hoặc thế lực nào đó, vừa cảnh cáo vừa bảo vệ Dương Bách Xuyên. Các ngươi ai biết Cổ Lão Ấn Tàng là sao không?"

Trong lúc mọi người đang bàn tán, Dương Bách Xuyên cố ý bước chậm, hắn cũng muốn biết Cổ Lão Ấn Tàng là gì.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4539: Nghe giọng điệu đó



Chỉ nghe có người nói: "Những tên tiểu tử như các ngươi đương nhiên không biết chuyện này, nhưng các sinh linh lớn lên ở Tiên Vực Hỗn Loạn đều biết, cái gọi là Cổ Lão Ấn Tàng chính là đang nói về những gia tộc cổ xưa ở Tiên Vực Hỗn Loạn, thế lực và một số sinh linh hạng người rất kỳ lạ và đặc biệt trong Tiên Vực Hỗn Loạn, trong đó bao gồm các Cổ Tu Sĩ của vùng đất hoang dã, những yêu tu cường đại và Ma tộc ... "

"Dù sao thì sinh linh hạng người này là truyền thừa rất cổ xưa lại rất thần bí, là cường giả chân chính của Tiên Vực Hỗn Loạn, chính là bởi vì sự tồn tại của những sinh linh cổ xưa này mà những thế lực siêu nhiên trong Tiên giới kia mới không dám tuỳ tiện dương oai ở Tiên Vực Hỗn Loạn này. Phần lớn thời gian, những sinh linh này đều là hạng người lánh đời không ra ngoài, chỉ chuyên tâm truy cầu đại đạo, cho nên bọn họ được xưng là Cổ Lão Ấn Tàng, lời cảnh cáo của Hắc Liên chính là nhằm vào những thế hệ Cổ Lão n Tàng kia, những người như chúng ta vẫn không đủ tư cách."

"Nghe giọng điệu đó được xưng là Hắc Liên đệ nhất Hồng Hoang, xì xì xì, so ra thì cũng là một vị Bất Thế cấp bậc đại lão, không ngờ tiểu tử tên Dương Bách Xuyên kia lại có lai lịch sâu xa như vậy. Nếu đã như vậy, tiểu tử kia cũng có thể coi là một hạng người Cổ Lão Ấn Tàng, thật sự không đơn giản đâu, đã rất lâu rồi không có một Cổ Lão Ấn Tàng nào xuất hiện trong Tiên Vực Hỗn Loạn cả, cũng không biết là phúc hay hoạ đây .... "

"Nghe ý của ngươi, tương lai sẽ xảy ra chuyện lớn ở Tiên Vực Hỗn Loạn ......? "

"Lão phu ta chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng cái tên Dương Bách Xuyên, chưa nói đến vang danh ở toàn bộ Tiên Vực Hỗn Loạn, dù sao sau ngày hôm nay, hắn sẽ là một nhân vật trong Tiên Thành Hỗn Loạn này."

"Nếu như thế, có người muốn động đến tiểu tử này cũng phải cân nhắc một chút rồi ~"

"Vậy cũng chưa chắc, lai lịch của Tiên Vương Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ đã chết hôm nay cũng không hề đơn giản, có thể nói là bọn họ dám tranh luận với thế hệ Cổ Lão Ấn Tàng, thậm chí trong mắt bọn họ không hề coi thế hệ Cổ Lão Ẩn Tàng là một thế lực siêu nhiên ... "

"Ngài nói thử xem ...? "

"Cũng không có gì là không thể nói, sau ngày hôm nay, chuyện này nhất định sẽ truyền ra, tất cả mọi người sẽ biết, đến lúc đó cứ chờ xem kịch vui thôi."

"Ngài vẫn không nói rõ~"

"Ha ha, đừng nóng vội, các ngươi có biết tam đại tiên tôn siêu việt nhất trong Tiên giới không?"

"Đương nhiên biết chứ ~"

"Vậy không chỉ là kết liễu sao, Vu Nhất Phổ họ Vu, ngươi vẫn không hiểu sao?"

"À ... Ta nhớ ra rồi, trước đây ngươi của Đông Phương Thiết đã từng nói Vu Nhất Phổ có thể có quan hệ rất sâu sắc với Vu Thiên Tôn, là một Vu Tôn Tiên Vực trong ba tam đại tiên tôn của Tiên giới, nếu đúng là như thế, chẳng khác nào Dương Bách Xuyên đã đắc tội với Vu Thiên Tôn? Trời ạ, đó mới là đầu sỏ chân chính của Tiên giới, nếu Vu Thiên Tôn gây rắc rối cho Dương Bách Xuyên, cho dù sau lưng Dương Bách Xuyên có nhóm cường giả như Hắc Liên, chỉ e cũng chỉ có một con đường chết, vả lại, hình như Hắc Liên đã rời đi ... "

"Thế sự vô thường, nhưng cũng chưa chắc, mặc dù Vu Thiên Tôn là một trong tam đại tiên tôn đứng đầu trong Tiên giới, nhưng cũng không phải là người duy nhất."

"Nói nhỏ thôi, đừng nói ...... "

......

Từng tiếng bàn luận lọt vào tai Dương Bách Xuyên, cũng khiến trong lòng Dương Bách Xuyên nặng nề hơn một chút.

Những cuộc thảo luận ở phía sau đều là tin đồn, có cũng được không có cũng được, Dương Bách Xuyên cũng không có hứng thú nghe hết, chỉ bước nhanh trở về.

Đi được nửa đường, hắn đụng phải Cảnh Xán và Lạc Dương đang vội vàng chạy tới.

"Tiểu sư thuc ~"

"Xuyên tử ~"

"Sao các ngươi lại tới đây?" Dương Bách Xuyên nhìn hai người thở hổn hển, hiển nhiên là đang vội vàng chạy tới.

"Ngươi không sao chứ?" Cảnh Xán và Lạc Dương gần như đồng thời hỏi.

"Ta không chết được, không sao, chúng ta trở về rồi hãy nói." Dương Bách Xuyên ra hiệu cho hai người đi trước, hiện giờ trạng thái của hắn không tốt, nhưng không muốn bị người ta biết.

Trong phòng khách, ba người Dương Bách Xuyên, Lạc Dương và Cảnh Xán đã trở lại.

"Tiểu sư thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn ta nghe thấy phía chân trời có giọng nói của một cô gái nhắc đến tên của người, sau đó bọn ta mới vội vã đi tìm người, động tĩnh rất lớn, giọng nói kia có lẽ phải lan truyền khắp toàn bộ Tiên Thành Hỗn Loạn đấy." Lạc Dương hỏi.

Dương Bách Xuyên cười khổ, hắn biết lời cảnh cáo khi Hắc Liên rời đi.

Sau đó, hắn bắt đầu kể câu chuyện đến đi chợ đen với chim Thần Ma và sự việc xảy ra sau khi gặp được Tuyết Hương.
 
Back
Top Bottom