Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4400: Chỉ cần không phải nhập ma là được



Dương Bách Xuyên cười mắng nói: “Chủ nhân nhà ngươi nhìn giống ma sao?”

“Không không không, ý ta không phải giống ma, mà là tiên nhân.” Bảo Thuận Quang vội vàng xua tay.

Lúc này, những người khác cũng nhìn ra, Dương Bách Xuyên không hề bị ma khí ảnh hưởng, ngược lại sức mạnh còn tăng vọt.

Chỉ cần không phải nhập ma là được.

Tuyết Hương khôi phục lại hình người bước tới, Dương Bách Xuyên vội vàng tiến lên hỏi: “Tuyết Hương, ngươi không sao chứ?”

“Không sao, chỉ vài vết thương ngoài da, ngươi...ngươi sao rồi?” Tuyết Hương quan tâm hỏi Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên cười nói: “Yên tâm đi, ma khí ta hấp thụ đều đã bị luyện hóa rồi, sẽ không gây ảnh hưởng gì đâu.”

Dương Bách Xuyên biết Tuyết Hương đang lo lắng điều gì.

Nhưng chỉ một câu nói bâng quơ của hắn lại khiến cho những người khác chấn động?

Ý của Dương Bách Xuyên là, hắn có thể hấp thụ được ma khí ~ Hơn nữa còn không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Đây là bản lĩnh gì?

Trong thiên hạ, có mấy người hấp thụ được ma khí để dùng cho bản thân, hơn nữa còn không nhập ma đạo?

Hình như chưa bao giờ nghe qua.

Phương Tĩnh Thiên hấp thụ ma khí nhưng ông ta đã tu luyện ma điển thì mới có thể làm được.

Hơn nữa rõ ràng sau khi Phương Tĩnh Thiên hấp thu luyện hóa, sức mạnh của ông ta cũng đã chuyển hóa thành ma khí.

Nhưng vừa rồi khi Dương Bách Xuyên ra tay, mọi người đều không cảm nhận được chút ma khí nào từ trên cơ thể hắn, lực tiên nguyên rất tinh khiết.

Vậy nên mới nói, tất cả bọn họ đều rất chấn động.

Rốt cuộc trên người Dương Bách Xuyên có bao nhiêu bí mật?

“Được rồi, đừng có ngây ra đó nữa, trung tâm tế đàn chính là cửa truyền tống vào cung tiếp theo, chúng ta qua đó trước rồi nói, mọi người yên tâm, ai cũng có

thể nhập ma nhưng ta thì không, haha ~”

Dương Bách Xuyên cười lớn rồi bay về hướng truyền tống trận ở trung tâm tế đàn.

Tất cả mọi người thông qua cửa vào truyền tống giữa tế đàn tiến vào cung tiếp theo.

Lúc này tất cả mọi người đều cẩn thận hơn rất nhiều, cung thứ nhất đã khó chơi như thế, cung tiếp theo sẽ có cái gì đang chờ đợi bọn họ đây?

Không một ai biết nhưng tất cả đều hiểu rõ, lúc này cũng chẳng quan tâm tới thiên tài địa bảo gì nữa, nghĩ cách mà sống sót đi.

Suốt đường đi, người của Hỏa Vân Các đều đã chết hết, chỉ còn lại Cảnh Xán đang bị thương nặng.

Điện Ma Đan cũng chỉ còn Hình Uyên Minh và hai điện lão.

Đại La của Luyện Tạo Tiên Minh cũng còn mỗi Kim Quy tiên nhân và một thị

Có thể nói là tổn thất nặng nề.

Điều này cũng minh họa cho sự tàn ác của thành Ma này, hoặc nói cách khác là những ma hồn khó chơi ở đây.

Nhưng nhân số của đội ngũ cũng đã tăng hơn một nghìn lần, bởi vì giữa đường có Mông Điềm chỉ huy nghìn Quỷ Tiên gia nhập.

Với Dương Bách Xuyên mà nói, chuyến đi này quả thật thu hoạch rất phong phú, chỉ riêng ma châu đã lấy được năm viên.

Đương nhiên quan trọng nhất là tu vi bỗng nhiên đột phá, bước vào Hỗn Nguyên Đạo Tiên sơ phẩm đỉnh phong.

Thực lực tăng hơn rất nhiều so với lúc trước.

Vui hơn là, hắn phát hiện thiên phú thần thông của chuông Đông Hoàng... trong Càn Khôn Đạo Nguyên.

Tu vi tăng lên thì hiệu quả của việc sử dụng Minh Văn Đạo Phù cũng cao hơn rất nhiều.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện, năng lực xuyên thấu không gian của Minh Văn Đạo Phù quả thật là một vũ khí lợi hại, không những có thể chạy.

thoát thân mà còn có thể bẫy người khác.

Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ năng lực xuyên không gian của đạo phù, nó chỉ phát huy tác dụng khi kẻ địch không đề phòng.

Nếu như người có cùng cấp bậc đã chuẩn bị sẵn sàng thì sẽ mất đi khả năng đánh lén.

Đội ngũ đi tới cung thứ hai.

“Sao nơi này lại khác hoàn toàn với cung đầu tiên ~”

Bảo Thuận Quang hìn cung điện trước mắt nói.

Lúc này bọn họ đã xuất hiện trên sân rộng của cung điện, nhưng nơi này. không giống với cung vừa rồi, nơi này trơ trụi, mặt đất đều là bùn, không có lấy một viên đá.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4401: Ngươi có cảm giác được gì không?



Nhìn qua thì cung điện không có gì thay đổi so với cung đầu tiên, tất nhiên, nhìn bề ngoài thì bạn không thể nhận ra sự khác biệt. Vấn đề thực sự thường nằm

ở bên trong.

Ở cung đầu tiên, mọi người đã gặp hai ma khuyển và ma hồn cao cấp, không biết cung thứ hai này sẽ gặp phải cái gì?

Lúc này, trong lòng của tất cả mọi người đều rất lo lắng. Dù sao lúc trước cũng vô cùng hung hiểm.

Cung thứ nhất đã như thế, cung thứ hai tất nhiên càng nguy hiểm hơn.

Nhưng cho dù nguy hiểm thì bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp, bởi vì không còn đường lui.

Chỉ có thể đi về phía trước.

Giống với cung thứ nhất, không có cửa, cũng không có đại trận gì, bọn họ thuận lợi đẩy cánh cửa ra rồi bước vào.

Nhưng không giống với những gì trong tưởng tượng, Dương Bách Xuyên dẫn mọi người vào cung điện, kết quả lại phát hiện ra nơi này cũng có tế đàn.

Hơn nữa cũng một màu đen kịt như cái ở cung trước.

Ánh sáng bên trong cung điện tương đối rõ ràng, cũng không cần phải đốt tiên hỏa để chiếu sáng.

Bọn họ nơm nớm lo sợ bước thẳng lên tế đàn mà không gặp bất cứ trở ngại nào, điều này khiến Dương Bách Xuyên và mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này ai cũng hiểu, không phải cung điện nào đều nguy hiểm, dù sao thì nơi này cũng là di tích thời thượng cổ, hơn nữa còn bị người khác chôn vùi dưới đất.

Trải qua biết bao nhiêu thời đại, nơi này không biến mất đã là kỳ tích rồi, hơn nữa Mông Điềm đã từng nói, cứ cách 900 năm thì ma hồn trong thành Ma sẽ hội tụ về trung tâm cung điện một lần, sau đó thì biến mất rất nhiều, điều này cũng có hiểu.

Vô số năm trôi qua cho dù nơi này có ma hồn cường đại thì có lẽ cũng đã không ngừng biến mất. Ở cung thứ hai không phát hiện ra ma hồn, chứng tỏ ma hồn ở đây cũng đã không còn.

Đây là chuyện tốt với tất cả bọn họ.

Mục tiêu là trung tâm cung điện, bọn họ chỉ ước những cung điện tiếp theo. cũng không có ma hồn nào.

Có lẽ vận may tốt, đoạn đường kế tiếp, bọn họ đi thẳng tới cung thứ chín.

Ngoại trừ cung đầu tiên gặp phải nguy hiểm, ngoài ra thì thuận buồm xuôi gió tới tận sân cung điện thứ chín.

Sau khi mọi người tới cung thứ tám, đẩy cánh cửa cung điện rồi bước vào, bên trong không hề giống với những cung điện trước đó.

Khi mở cánh cửa ra, bọn họ nhìn thấy đủ các loại màu sắc.

Không hề U ám như trong tưởng tượng, ngược lại còn mang cho họ cảm giác vàng son lộng lẫy.

Trước mặt bọn họ là một không gian đại điện rộng hàng nghìn mét vuông, phía trước là một ngai vàng rực rỡ, bên trên chạm trổ rồng phượng rất khí phái.

Hai bên có mười tám ghế ngồi, nhìn giống như được làm bằng vàng, bốn phía đại điện có một cây cột trụ đường kính hơn một mét.

Lúc này mọi người đều có ảo giác như mình đang bước vào hoàng cung nào đó chứ không phải là ma điện của Ma tộc.

Mọi thứ dường như không phải là ảo ảnh.

“Mông Điềm đi xung quanh xem có gì khác thường không?” Dương Bách Xuyên nói với Mông Điềm.

“Rõ, sư tôn.” Mông Điềm đáp lời rồi dẫn theo một đột Quỷ Tiên đi vòng quanh

kiểm tra.

Một lúc sau mới trở về báo cáo: “Sư tôn, mọi thứ nơi này đều là thật, không phải ảo ánh, nhưng không thấy tế đàn ở đâu, cũng không phát hiện ra ma hồn nào?”

Dương Bách Xuyên nghe xong thì nhíu mày, nói như vậy thì đây là cung điện cuối cùng khi tới trung tâm, không nên yên tĩnh như vậy mới đúng.

Càng không có gì khác thường thì càng có vấn đề.

Bởi vì đây là cung cuối cùng, hơn nữa tám cung trước đều có tế đàn nhưng nơi này lại không tìm thấy.

Đây chính là vấn đề. Tế đàn là con đường để ra ngoài. Muốn ra ngoài mà không có tế đàn là một vấn đề.

“Mọi người cẩn thận, đừng để tới cung cuối cùng lại đổ sông đổ bể, đi xung quanh tìm xem có thấy nơi nào giống như lối ra không.”

Dương Bách Xuyên dặn dò mọi người.

Tất cả mọi người đều chia nhau đi kiểm tra...

Ai nấy cũng rất cẩn thận, bọn họ đều là những người tu luyện hàng nghìn năm thậm chí là vạn năm, cho dù Dương Bách Xuyên không nhắc nhở thì họ cũng biết càng vào lúc này thì càng có vấn đề.

Bên cạnh Dương Bách Xuyên là Tuyết Hương, ánh mắt hắn dán chặt vào. vương tọa cao lớn.

Hắn và Tuyết Hương cùng đi qua đó.

Vừa đi hắn vừa hỏi: “Ngươi có cảm giác được gì không?”

Nhưng thường thì có một số chuyện vẫn luôn quái dị như vậy.

“Đi, chúng ta qua đó xem thử.”

Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi, hắn và Tuyết Hương bước từng bước về phía vương tọa to lớn kia.

Hai người chậm dãi leo lên bậc thềm hướng về phía ngai vàng. Cuối cùng cũng đứng trước ngai vàng. Lúc này, chim Thần Ma đang ngủ gật trên vai Dương Bách Xuyên bỗng nhiên lên tiếng: “Oa ~ này con gà kia, đừng có lại gần quá, hình như vương tọa này có vấn đề.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4402: Vậy nói xem ngươi nhìn ra cái gì?



Nghe thấy giọng điệu khoa trương của chim Thần Ma, Dương Bách Xuyên giật mình, vốn dĩ hắn đang khẩn trương, cảm giác nơi này có vấn đề, hiện tại lại bị con chim lại dọa như vậy, nhịp tim đập trật mấy nhịp.

“Nói rõ ràng xem nào?” Dương Bách Xuyên vội vàng hỏi.

Kết quả một câu của chim Thần Ma suýt nữa khiến hắn “Không biết.” Chim Thần Ma nói. “Không biết thì ngươi nói làm gì.” Dương Bách Xuyên mắng to.

Chim Thần Ma nói: “Ông đây chỉ cảm thấy không thích hợp chứ biết rõ làm

gì. “Vậy nói xem ngươi nhìn ra cái gì?” Dương Bách Xuyên nói.

Hắn và Tuyết Hương đều cảm thấy có vấn đề, nhưng đó chỉ là cảm giác, hiện tại chim Thần Ma đã nói không thích hợp vậy thật sự có vấn đề.

Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, vương tọa hoàng kim kia rất có sức hút. Sau khi hắn ngẫm lại đã tổng kết ra hai chữ sức hút.

Từ lúc bắt đầu vô thức đi lên bậc thang đi đến trước vương tọa, đây là một loại hành vi theo bản năng.

Lúc này chim Thần Ma lên tiếng nên hắn muốn nghe ý kiến của nó, rốt cuộc con chim này được coi là chim Thần Ma đứng đầu tam giới.

Mặc dù lần này chưa nhìn ra vấn đề gì nhưng nó có thể nói thẳng ra vương tọa hoàng kim này có vấn đề, vậy chắc chắn không sai được.

Chim Thần Ma: “Trực giác của ta sẽ không sai, mặc dù lão tử không thể nói thành lời nhưng chắc các ngươi cũng cảm nhận được nơi này không thích hợp đúng không?”

Dương Bách Xuyên gật đầu: “Đúng vậy.”

Chim Thần Ma: “Vậy thì đúng rồi, thứ càng bắt mắt thì càng có vấn đề. Nơi này là điện ma cung, nghĩ lại tám cung trước, các ngươi đều nhìn thấy tế đàn, có thể đi vào tế đàn tìm được lối vào. Nhưng đến nơi này lại không nhìn thấy tế đàn đâu cả, ngược lại xuất hiện nhiều ghế dựa như vậy, đây là điểm khác thường lớn nhất...”

“Ngươi có thể nói vào trọng tâm hay không.” Dương Bách Xuyên ngắt lời chim Thần Ma.

“Tên gà mờ nhà ngươi không thể cho ta chút mặt mũi hả, đừng có ngắt lời ta.” Chim Thần Ma mắng to.

Măng xong tiếp tục nói: “Hình như ta đã nhìn thấy vương tọa này và 18 chiếc ghế trong đại điện ở đâu đó rồi, nhưng không nghĩ ra. Chắc chắn sẽ có nguy hiểm, ngươi chờ ta ngẫm lại đã.”

Nói xong chim Thần Ma yên lặng suy nghĩ.

Dương Bách Xuyên cũng không thúc giục nó mà chờ chim Thần Ma trả lời.

Vài phút sau, Dương Bách Xuyên phát hiện có người ngồi thử lên trên ghế dựa.

Đúng lúc này chim Thần Ma lên tiếng: “Nghĩ ra rồi, mấy ghế dựa đó là ghế nhiếp hồn trận của Ma tộc, đừng có ngồi xuống, ngồi xuống thì thần hồn sẽ bị bao. vây trong ảnh cảnh ma huyễn, rất khó đi ra.”

Nghe xong Dương Bách Xuyên biến sắc, hắn nhìn thấy có rất nhiều người trong đại điện đã ngồi lên ghế.

Hắn vội vàng hô to: “Đừng ngồi lên ghế dựa...”

“Muộn rồi, đây là ghế dựa do đại trận nhiếp hồn của Ma tộc tạo thành, sau khi ngồi lên thần hồn sẽ tiến vào thế giới ma huyễn, không tỉnh được.” Chim Thần Ma nói.

“Sao ngươi không nói sớm hả. Giờ thì hay rồi, bọn họ đều ngồi lên.” Dương Bách Xuyên mắng.

“Không phải ta vừa mới nhớ ra hay sao, sao có thể trách ta chứ.” Chim Thần Ma mắng lại.

“Sao vậy sư phụ?” Mông Điềm dẫn theo một đội Qủy Tiên đi đến, từ xa nghe thấy tiếng hét của Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên cười khổ lặp lại lời của chim Thần Ma. Sau đó nói: “Mông Điềm, ngươi thử đánh thức bọn họ xem ~” Mấy người ngồi trên ghế ma như chìm vào giấc ngủ.

Có lế thần hồn của bọn họ đã chìm vào thế giới ma huyễn. Nghe vậy Mông Điềm vội vàng gọi mọi người.

Dương Bách Xuyên cũng đi xuống bậc thang hét lên.

Đúng như lời của chim Thần Ma, dù hắn và Mông Điềm hét to đến mấy hay dùng pháp lực k*ch th*ch, tất cả mọi người đều không có phản ứng gì.

Ai cũng ngủ như chết. Mười tám ghế ma trong đại điện đã bị ngồi gần hết.

Bên Tiên Minh Luyện Tạo có Đinh Hòa Bình, Biên Long, Bảo Thuận Quang, Diêu Bất Ngôn, Kim Quy tiên nhân và một thị vệ Đại La, tổng 6 nười.

Chim Thần Ma khinh bỉ: “Ngươi nói xem?” Sau đó nói: “Đây được gọi là ma tòa nhiếp hồn, ngươi nói xem đồ của Ma tộc có thứ nào tốt lành hay không?

Nói thật cho ngươi, sau khi ý thức thần hồn của bọn họ rơi vào thế giới ma huyễn, tâm ma sẽ xuất hiện, sau đó tâm sẽ sẽ để ý thức thế giới giết bọn họ.

Đương nhiên bọn họ cũng không biết chính mình đã rơi vào thế giới ma huyễn, chỉ tưởng đó là thế giới thật, cho nên vĩnh viên sẽ không nghĩ ra, đến khi bị tâm ma g**t ch*t.”

Dương Bách Xuyên nói: “Chẳng lẽ không có cách nào phá giải hả?”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4403: Nếu chúng ta không tỉnh lại



Chim Thần Ma lắc rồi lại gật.

“Vậy rốt cuộc có hay không?” Dương Bách Xuyên hỏi.

“Nói sao ta, tất nhiên không có gì tuyệt đối, luôn có cách phá giải, phá giải trận pháp thì có thể rời khỏi ý thức thế giới. Nhưng muốn phá giải cần có người ngồi trên vương tọa, sau đó đưa vào thế giới trận pháp nhiếp hồn, chỉ đạo chiến

đấu.

Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, sau khi ngồi lên vương tọa sẽ sinh ra tâm ma vô cường đại, có khi chính mình sẽ chết trước.” Chim Thần Ma nói.

Nghe xong Dương Bách Xuyên nói: “Ý của ngươi là muốn cứu người thì phải có người ngồi lên vườn tọa?”

Chim Thần Ma: “Đúng vậy, mặc dù nguy hiểm nhưng cũng có chỗ tốt. Chờ các ngươi g**t ch*t đối thủ của mình trong thế giới ý thức ma huyễn, lực thần hồn sẽ tăng lên. Thật ra đây là một loại trận pháp rèn luyện thần hồn, chẳng qua vô cùng b**n th**.”

“Xem ra ta không có lựa chọn nào khác.” Dương Bách Xuyên nói.

Lúc này Mông Điềm lên tiếng: “Sư phụ, để ta đi cho.”

“Ngươi là Qủy Tiên nên không được, đó là pháp trận nhằm vào người sống, hơn nữa tu vi của ngươi không đủ, cho dù tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này vào cũng chưa chắc được." Chim Thần Ma nói.

“Ta đi cùng ngươi.” Tuyết Hương nói.

Dương Bách Xuyên thì sao!

Hắn không thể mặc kệ nhiều người như vậy, hơn nữa trong từ điển của hắn không có từ vứt bỏ đồng bạn.

Hắn liếc nhìn Tuyết Hương: “Ngươi và Mông Điềm hộ pháp cho chúng ta, hiện tại không biết nơi này còn xuất hiện gì nữa, nếu cả hai chúng ta cùng ngồi lên ghế nhiếp hồn, không có ai bảo vệ thân thể là một chuyện rất nguy hiểm.”

Hắn biết rất nguy hiểm nên không muốn để Tuyết Hương mạo hiểm.

Mông Điềm là Qủy Tiên nên không thích hợp.

Hai người ở lại hộ pháp là thích hợp nhất.

Tuyết Hương và Mông Điềm nghe vậy cũng cảm thấy có đạo lý, đúng là sau khi bọn họ ngồi lên vương tọa sế không có người bảo vệ thân thể, nhỡ may nơi quỷ dị này xuất hiện ma hồn gì đó, lúc đó sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hai người gật đầu đồng ý.

Sau đó Dương Bách Xuyên ngồi lên vương tọa.

Trước khi ngồi xuống, chim Thần Ma bay lên nói: “Gà mờ, ngươi có thể không đi mạo hiểm”

Dương Bách Xuyên biết ý của chim Thần Ma, nó muốn Dương Bách Xuyên từ bỏ đám người Định Hòa Bình.

Nhưng Dương Bách Xuyên không làm được.

“Ta sẽ không bỏ mặc đồng bạn, đó không phải phong cách của ta” Dương Bách Xuyên cười nói.

“Ngươi phải rõ có khi lần này ngươi sẽ không tỉnh lại nữa, vì đám người kia mà đánh cược mạng sống, đáng giá không? Con đường vấn đạo cũng kết thúc.” Chim 'Thần Ma nói.

Dương Bách Xuyên: “Tại sao không đáng? Trong chuẩn mực tu hành của ta, tình thân tình bạn tình nghĩa mới đứng đầu, nếu vì cầu đạo mà vứt bỏ mọi thứ, ta cho rằng đó không phải tu hành.

Bọn họ đi theo ta đến cung thứ chín, chỉ kém một bước nữa là đến được ma điện trung ương, cho dù chết cũng phải để bọn họ chết trong rõ ràng, không uổng công bọn họ tin ta.”

Nghe vậy chim Thần Ma không mắng Dương Bách Xuyên là tên gà mờ nữa, ngược lại khen ngợi hắn: “Xem ra lão tử không nhìn lầm người, lão tử đồng ý với lời của ngươi. Cho dù là thần ma cũng có tình cảm, cứ việc làm chuyện ngươi muốn đi, kiên trì tâm của bản thân mới là đại đạo.

Ta sẽ trông bên ngoài cho ngươi nên yên tâm, nhưng phải nhớ kỹ tâm ma trong thế giới ý thức ma huyễn chưa chắc là tâm ma sinh ra trong lòng mình, cũng là khả năng đó là tâm ma do thế giới ý thức tạo nên dựa vào tâm ma trong lòng của các ngươi. Nhưng dù là loại nào đều là kẻ địch của các ngươi, nhớ kỹ dù thế nào cũng phải tin tưởng chính mình, trong thế giới ý thức ma huyễn, lực ý chí thăng mọi thứ.

Nói cách khác thứ mà ngươi nghĩ lớn đến mức nào thì phải mở rộng gấp trăm lần nó, ngươi phải coi rẻ mọi thứ, mọi việc sẽ hóa nhỏ và ngược lại.”

Dương Bách Xuyên nghiêm túc lắng nghe, suy ngẫm lại lời của nó, đặc biệt là câu cuối cùng, câu đó tràn ngập chân lý.

Rất khó, Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Cảm ơn, bên ngoài giao cho ngươi, nếu... Nếu chúng ta không tỉnh lại, phiền ngươi nghĩ cách dẫn Tuyết Hương và

đám người Mông Điềm rời đi.”

Dương Bách Xuyên dặn dò chim Thần Ma, giống như lời dặn dò hậu sự trước giây phút sống chết.

Nhưng bị chim Thần Ma chửi ầm lên: “Cút cút cút, có chuyện gì thì ngươi tự xử lý, ta không rảnh giúp ngươi.”

Vừa mắng chim Thần Ma vừa vỗ cánh đậu lên vai Tuyết Hương. Sau đó Dương Bách Xuyên hít sâu ngồi xuống vương tọa.

Dương Bách Xuyên mở to mắt, nhưng hắn phát hiện mình vẫn ngồi trên vương tọa.

Dưới vườn tọa, trên 18 vương tọa hai bên trái phải của hắn, người quen đều xuất hiện.

Tuyết Hương, Định Hòa Bình, Biên Long, Diêu Bất Ngôn, Hình Uyên Minh và điện lão bên cạnh ông ta, còn có Kim Quy tiên nhân và hộ vệ đều ở đây. Mỗi người chiếm một chiếc ghế hoàng kim, ngay cả chim Thần Ma cũng ngồi xổm trên vai hẳn.

Dương Bách Xuyên đứng bật dậy, tức giận nhìn Tuyết Hương và Mông Điềm: “Không phải ta đã bảo các ngươi hộ pháp hay sao? Sao các ngươi cũng ngồi xuống vậy hả?”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4404: Giờ thì hay rồi



Thật ra lý do hắn nhờ vngười Tuyết Hương và Mông Điềm làm hộ pháp cho mình là vì không muốn để hai người họ dấn thân vào nguy hiểm, nhưng hiện tại, hắn lại phát hiện trong lúc bản thân chợp mắt, họ đã leo lên ngai vàng trên đại điện ngồi từ đời nào.

Hành động này khiến Dương Bách Xuyên tức điên, gân cổ rống lớn với hai người.

Giờ thì hay rồi, cả ba đều đã yên vị trên ngai vàng, đồng nghĩa với việc tất cả mọi người cùng bị nhốt trong thế giới ảo tưởng của biển ý thức, đúng không?

Nhưng chẳng hiểu sao hẳn cứ có cảm giác không đúng ở đâu đó, tiếc thay trong lúc nhất thời hắn không tài nào nghĩ ra nổi.

Bấy giờ, thấy hắn quát tháo mình, trên mặt hai người kia lập tức hiện rõ vẻ bối rối, vội vàng đứng bật dậy khỏi ma ỷ trong vô thức. Tuyết Hương chỉ bình tĩnh liếc nhìn Dương Bách Xuyên, lặng im không nói, còn Mông Điềm thì lắp bắp thưa: “Sư tôn, bọn con... bọn con... Mãi vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.

'Thấy vậy, Dương Bách Xuyên bỗng quay sang trách chim Thần Ma: “Con chim mất dạy kia, không phải ngươi bảo có ngươi canh chừng rồi hả? Sao lại thành ra thế này?”

“Khà khà, chuyện này không thể trách ta nha, ta nói họ cũng đâu có nghe.” Chim Thần Ma há miệng cười khằng khặc.

Dương Bách Xuyên càng nghĩ càng thấy lạ, lại tạm thời lại không tìm ra được. điểm bất thường. Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên thấy đầu ong ong hết cả lên, kế tiếp, hắn cảm nhận được ánh sáng đen do Hắc Liên tỏa ra từ biển ý thức.

Sau một thoáng sững sờ, Dương Bách Xuyên cảm giác đầu óc thanh tỉnh hơn hẳn...

Tiếp đó...

Dương Bách Xuyên ngây ra, chợt nhớ tới chuyện lúc trước. Lúc này, hẳn biết mình đã trúng chiêu, cũng còn may là có Hắc Liên ở trong biển ý thức, sau khi được được hào quang vô hình soi sáng, suy nghĩ hắn trở nên rõ ràng hơn, cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường nằm ở đâu...

Hắn đoán hiện tại bản thân đã bước vào thế giới ý thức huyền ảo. Và Tuyết Hương, Mông Điềm cùng chim Thần Ma trước mặt hắn đây đều có vấn đề, hay đúng hơn là căn bản không phải ba người họ.

Tỷ như Mông Điềm, giờ hắn ta là đệ tử thứ tư của hắn, theo đạo nghĩa tôn sư trọng đạo, lời hắn nói chính là mệnh lệnh, nếu hắn đã dặn Mông Điềm bảo vệ cơ thể của họ, chắc chắn hắn ta sẽ không dám làm trái lại.

Tương tự, với sự hiểu biết của hắn về Tuyết Hương, nếu hẳn bảo cô nhóc ấy hộ pháp cho mình, nhất định nàng ấy sẽ nghe theo, ra sức bảo vệ thật tốt.

Vê phần chim Thần Ma, nó đã đồng ý với hắn sẽ canh chừng Mông Điềm và Tuyết Hương, kết quả lại phạm phải sai lầm đơn giản như vậy, nghĩ kiểu gì cũng thấy không hợp lý, mặt khác, lúc nói chuyện với hắn, chim Thần Ma rất ít khi xưng “ta”, thay vào đó toàn gào mồm hô “ông đây”, vậy mà lần này lại tự xưng “ta”...

Bấy giờ, Dương Bách Xuyên hoàn hồn, tất cả những chuyện diễn ra trước mắt không phải sự thật, mà do... Hắn đã tiến vào thế giới ý thức huyền ảo.

€ó điều, thú thật, tới tận lúc này, hắn vẫn cảm thấy những chuyện mình nhìn thấy vô cùng chân thật, tới cả cơ thể cũng có vẻ tràn ngập sức sống.

Ngoại trừ những điểm bất hợp lý nêu trên của Tuyết Hương, Mông Điềm và chim Thần Ma thì vẫn còn một chỗ khác thường nữa là tất cả những người khác đều có mặt tại đây, quan trọng nhất là có thể đứng dậy khỏi ma ỷ.

Hắn nhớ rất rõ chim Thần Ma từng nói rằng một khi ngồi xuống ma ỷ sẽ không thể đứng dậy, bởi ý thức của người đó đã rơi vào thế giới ý thức huyền ảo. Nếu không có người đánh thức hoặc g**t ch*t tâm ma trong thế giới ý thức huyền ảo thì sẽ không tỉnh lại được.

Mà hiện tại, người có thể cứu được bọn họ, chỉ có mình hắn đang ngồi trên ma ỷ thôi. Nhưng hắn còn chưa bắt đầu ra tay thì sao những người đó có thể rời khỏi ma ỷ chứ?

Thế nên đây chính là thế giới ý thức huyền ảo.

Trong thế giới ý thức huyền ảo này, một là tồn tại tâm ma, còn không sẽ xuất hiện kẻ địch, chắc chắn là như vậy. Nhưng giờ hắn không nhìn thấy một kẻ địch nào, tức là tất cả mọi người vẫn còn ở trong thế giới ý thức huyền ảo. Mà nhắc tới kẻ địch, đúng là không có lấy một mống, nhưng trong đại điện lại lòi đâu ra thêm hai người một chim - những người đáng lý ra không nên có mặt.

Và đó không ai khác chính là Tuyết Hương, Mông Điềm cùng với chim Thần Ma.

Không đúng, còn có hơn một nghìn tướng sĩ quỷ tiên của Mông Điềm đứng rải rác xung quanh đại điện nữa.

Quỷ tiên sẽ không bị trúng chiêu, với cả chỉ có người ngồi xuống ma ỷ mới có thể tiến vào ý thức huyền ảo, thế nên hơn một nghìn quỷ tiên có mặt trong đại điện giờ phút này đều là giả hết.

Sau khi nhìn thấu chuyện này, Dương Bách Xuyên khế nhếch môi cười nhẹ. Mặc dù tạm thời hắn vẫn chưa biết phải phá giải huyễn trận Nhiếp Hồn Ma này thế nào để tất cả mọi người có thể tỉnh lại khỏi thế giới ý thức, nhưng hắn lại nghiệm ra một điều, đó là chỉ cần tiêu diệt toàn bộ sinh vật dư thừa xuất hiện trong thế giới ý thức huyền ảo thì trận pháp sẽ tự động bị phá.

Chớp mắt một cái, Dương Bách Xuyên nhanh tay tóm gọn chim Thần Ma. Hắn năm chặt chim Thần Ma trong tay, không chút do dự dồn sức vào cánh tay, bóp nát chim Thần Ma.

“BỤp...

mì thanh nặng nề vang lên, chim Thần Ma hóa thành một luồng khói, biến mất không thấy tăm hơi.

“Quả nhiên là hàng giả.” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.

Người khác không biết nhiều về chim Thần Ma, nhưng hắn lại hiểu rõ như đi quốc trong bụng, huyết mạch của loài ấy gần như bất tử bất diệt, sao có thể bị mình bóp nát dễ dàng như vậy được? Hơn nữa còn không có lấy một giọt máu?

Thế nên chắc chắn là hàng giả không sai. Thấy thế, Tuyết Hương và Mông Điềm đứng trước mặt hắn lập tức biến sắc.

“Ông đây không quan tâm ngươi là ai, mau thả bạn của ta ra, có gan thì xuất hiện đấu một trận với ta này, đừng làm con rùa rụt đầu.” Dương Bách Xuyên đứng tại chỗ, xung quanh như lọt vào bóng tối vô biên, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới thật sự cảm thấy nguy hiểm.

Hiện tại, bất kể Mông Điềm lạ lùng hay Tuyết Hương, hoặc là những người khác, rõ ràng mới phút trước vẫn còn hiện diện trong đại điện, vậy mà giờ đều đã biến mất không thấy đâu nữa. Có lẽ do bị hắn vạch trân nên mọi thứ cũng tan biến theo.

Giờ phút này, đại điện đã biến thành thế giới tăm tối.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4405: Hắn nhớ trước đó



“Ha ha ha... ranh con, ngoan ngoãn chịu chết đi, mấy chuyện khác chờ ngươi thoát được khỏi bóng đêm này rồi tính tiếp nhé. Trò hay đã bắt đầu, cứ từ từ tận hưởng uy lực của đại trận Nhiếp Hồn. Bổn tọa ở đây, nếu ngươi đủ bản lĩnh tìm thấy bổn toạ, tự nhiên sẽ được gặp lại các bạn của ngươi thôi, có điều bổn tọa sẽ không cho ngươi cơ hội đó đâu.”

Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, Dương Bách Xuyên có cảm giác mình đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.

Nghĩ kỹ lại thì, sao giọng nói đó giống giọng mình quá vậy?

Hắn nhớ trước đó, chim Thần Ma có nói rằng thứ cần đối phó trong thế giới ý thức huyền ảo là tâm ma. Tâm ma đó có thể do tâm ma trong tâm trí mình biến thành, nhưng cũng có thể là sinh vật được sinh ra từ trận Nhiếp Hồn.

€ó điều, hiện tại, Dương Bách Xuyên lại cho rằng tâm ma là sự kết hợp của cả hai. Bởi vì bên cạnh giọng nói quen thuộc, giọng điệu hùng hồn lại có tính tự chủ cao ra thì vẫn còn vài yếu tố khác xen lẫn bên trong nữa.

Nhưng dù có là loại nào thì Dương Bách Xuyên cũng chỉ nhớ đúng một điều, đó là diệt trừ nó. Hắn từng thử dùng Càn Khôn Ngôn để quan sát bóng tối xung quanh, nhưng tiếc thay trong thế giới này, dường như Càn Khôn Nhãn đã bị vô hiệu hóa.

Cuối cùng, Dương Bách Xuyên dứt khoát nhắm mắt lại, trầm giọng mở miệng: “Đợi ta xua tan màn đêm tăm tối này xong sẽ tới chém chết ngươi.”

Hắn vốn định chọc giận đối phương, sau đó lần theo âm thanh để tìm, nào ngờ kể từ giây phút đó, tâm ma lại ẩn mình trong bóng tối, không còn ló mặt ra nữa.

Cả thế giới yên tĩnh lạ thường, không chỉ nhìn không thấy bất cứ thứ gì, mà còn chẳng có chút âm thanh nào.

Dương Bách Xuyên biết những kẻ xuất hiện ở đây ban nấy toàn là sản phẩm của ảo tưởng. Chỉ cần hẳn tìm được tâm ma đang ẩn mình trong bóng tối, tiêu diệt nó, trận Nhiếp Hồn này ắt sẽ tự động biến mất.

Hiện tại, ngoại trừ hắn thì có vẻ tất cả những người khác đều đã rơi vào thế giới ý thức của bản thân, và khả năng cao là vẫn chưa nhận ra bản thân đã chìm vào thế giới ý thức huyền ảo. Thế nên những người khác không thoát nổi, càng không thể tìm thấy cách phá giải.

Chỉ có ý thức của hắn là thanh tỉnh. Sự hiện diện của Hắc Liên đã bảo vệ thần hồn của hắn, vì vậy tâm ma huyền ảo không tài nào mê hoặc được tâm trí hắn, cùng lắm chỉ có thể nhốt hắn lại trong thế giới huyền ảo.

Chính vì lẽ đó, hắn có thể đối đầu trực diện với tâm ma huyền ảo, và đương nhiên điều này cũng liên quan mật thiết tới việc ngai vàng mà hắn ngồi nằm ở vị trí cao nhất.

Bấy giờ, Dương Bách Xuyên lẳng lặng đứng tại chỗ, nhắm chặt hai mắt, phóng thích Tâm Khiếu Thiên Phú, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của thế giới xung quanh. Hắn biết nhất định tâm ma sẽ ra tay với mình, thế nên phải đề cao cảnh giác.

Trong đầu lặp đi lặp lại câu nói làm lơ tất cả, tất cả chỉ là chuyện nhỏ của chim Thần Ma, tức là vào những lúc thế này, tuyệt đối không được sợ hãi, bằng không sẽ thất bại thảm hại. Trái lại, nếu hắn không sợ gì hết, coi tất cả như không khí, vậy sẽ có cơ hội kiềm chế được tâm ma.

Cũng vì vậy mà tuy Dương Bách Xuyên đã rơi vào bóng đêm vô tận, nhưng tâm trí lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn biết tuyệt đối không được hoảng, một khi dao động, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Hắn vừa thả lỏng tâm thần, cảm nhận sự thay đổi xung quanh, sau lưng bỗng chấn động mãnh liệt.

“Hự!"

Cảm giác đau đớn tột độ ập tới, như thể có thứ vũ khí sắc bén nào đó đã đâm xuyên qua tim hắn từ phía sau.

Hắn nhanh tay tung chưởng phản công, thế mà lại đánh trúng không khí, bởi phía sau không bất cứ sinh vật nào cả. Dù biết tất cả chỉ là ảo giác do ý thức huyền ảo tạo nên, vết thương nơi ngực hoàn toàn không có thật, nhưng cơn đau thấu tim đó lại chân thật vô cùng.

Tức là hắn phải xem cả cảm giác đau như không khí, nhất định phải nhớ như in trong đầu, bởi một khi hắn cho rằng bản thân bị đâm xuyên tim thật, vậy đời hắn xem như tiêu tùng.

Lúc này, tên đánh lén lại biến mất lần nữa.

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng ngó lơ vết thương do bị đánh lén trên ngực, vì không quan tâm tới vết thương mới là phương pháp đúng đắn nhất để đối phó với ảo ảnh.

Quả nhiên, chỉ cần không để ý tới, cơn đau trên ngực sẽ lập tức biến mất.

Nhưng Dương Bách Xuyên biết bản thân đã bị thương thật, có điều không phải có thể, mà là thần hồn.

Không thể nào sai được, bởi hắn có thể cảm nhận được rất rõ điều đó.

Chỉ là biết cũng chẳng làm được gì, vì hắn chưa tìm ra vị trí ẩn nấp của tâm ma trong bóng tối.

Xem ra tâm ma đó tính chơi trò đánh lén, ỷ vào bóng đêm tăm tối để từ từ đùa chết mình.

Không được, không thể để hắn ta nắm mũi dẫn đi như vậy. Bằng không, chẳng sớm thì muộn, thần hồn của hắn cũng sẽ bị vờn tới chết.

Não bộ Dương Bách Xuyên lập tức hoạt động hết công suất, nghĩ cách ứng phó.

Hiện tại, hắn đang ở trong thế giới ý thức, bên trong trận Nhiếp Hồn, cũng là sân nhà của tâm ma. Đúng lúc này, trong đầu hắn lại nảy ra một ý tưởng, nếu ý thức của mình đã tỉnh lại, nghĩa là có thể sử dụng vào món bảo bối khác, đúng không?

Tỷ như Thần Thông Thiên Phú Thần Hồn, chuông Đông Hoàng, cánh cửa U Đô, hoặc là tượng bản mạng?

Tóm lại là không thể tiếp tục chịu thiệt thế này nữa. “Âm”

Lại một đòn tấn công nữa ập tới.

Sau lưng Dương Bách Xuyên đột ngột bị trúng một chưởng cực mạnh, khiến hắn té lộn nhào về phía trước. Cảm giác của hắn lúc này là cơ thể như sắp vỡ thành trăm mảnh đến nơi.

Coi ngựa sống như ngựa chết mà chữa vậy! Dương Bách Xuyên chuẩn bị dùng thử chuông Đông Hoàng.

Suy nghĩ thoáng lé lên trong đầu, hắn thử gọi chuông Đông Hoàng xuất hiện...

“Boong..." Tiếng chuông quen thuộc vang lên.

Dương Bách Xuyên mừng thầm trong lòng, quả nhiên dùng được.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4406: Hắn đã ăn rất nhiều khổ



Tiếng chuông của chuông Đông Hoàng vang vọng trong bóng tối vô tận, càng tăng thêm sự tự tin cho Dương Bách Xuyên.

Hắn triệu hoàn chuông Đông Hoàng vì muốn thử xem có thể sử dụng thiên phú thần thông trong thế giới ý thức ma huyễn hay không, không ngờ có thể dùng được.

Nếu chuông Đông Hoàng có thể xuất hiện, vậy chứng tỏ cánh cửa U Đô và bản mạng Thần Tượng của hắn cũng có thể xuất hiện.

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên tràn đây năng lượng!

Hắn đã ăn rất nhiều khổ sau khi bị ma vật đánh lén hai lần, trong lòng vô cùng tức giận.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi vì rất khó phòng bị, không biết đối phương sẽ xuất hiện từ đâu?

Hắn hoàn toàn không nhìn thấy cũng không cảm nhận được chúng, trong bóng đêm hắn hoàn toàn là người mù.

Dương Bách Xuyên biết rõ nếu không giải quyết khốn cảnh này, sớm hay muộn hắn cũng bị ma vật chơi chết.

Cũng may lúc này hắn triệu hoán được chuông Đông Hoàng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng chuông Đông Hoàng vang lên, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được rất rõ một luồng sóng âm khuếch tán ra ngoài.

Khoảnh khắc sóng âm của chuông Đông Hoàng khuếch tán, Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được thứ gì đó.

Phát hiện này làm hắn vô cùng vui sướng.

Ngay sau đó chuông Đông Hoàng xuất hiện bao phủ trên người hắn, hình thành hình thái cao 9 mét.

Phù văn màu vàng chuyển động trên đó, phát ra ánh sáng chói mắt.

Lần này Dương Bách Xuyên hoàn toàn nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Nhưng ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, mặc dù chuông Đông Hoàng chiếu sáng khoảng 1 cây số, nhưng những gì hắn nhìn thấy chỉ là một nơi hỗn độn chứ không phải đại điện.

Xung quanh không có gì cả, chỉ có sương mù dày đặc.

Dương Bách Xuyên biết bản thân vẫn đang ở trong trận pháp ma huyễn, hay nói cách khác là thế giới ý thức của trận pháp Nhiếp Hồn.

Không có sinh linh nào cả. Dương Bách Xuyên nhíu mày.

Những nghĩ lại ít nhất hiện giờ hắn không phải mù cả hai mắt mà chỉ bị che mất một mắt.

Ít nhất hắn có thể kịp phản ứng trước nguy hiểm, không lo bị đánh lén. Bởi vì hiện tại có chuông Đông Hoàng phòng ngự. Đây là thiên phú thần thông thần hồn của hẳn, rất thích hợp dùng vào lúc này.

Vừa rồi lúc sóng âm của chuông Đông Hoàng khuếch tán, Dương Bách Xuyên rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó ở đằng xa.

Nếu hắn đoán không sai đó chính là kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng đem, hoặc nói chính xác hơn là ma hồn của ma trân Nhiếp Hồn.

Nếu hiện tại hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, vậy hắn sẽ không ngồi chờ chết, cần phải tóm lấy tâm ma kia, như vậy mới tìm được ý thức thần hồn của đám người Đinh Hòa Bình.

Rốt cuộc đến tận lúc này hắn vẫn không biết đám Đinh Hòa Bình ra sao rồi!

Mặc dù theo lời của tâm ma, chỉ có tiêu diệt nó mới có thể cứu được đám người Đinh Hòa Bình, nhưng Dương Bách Xuyên phải tìm được tâm ma trước đã.

Lúc này hắn cảm thấy mình đã có cách đối phó.

Tiếng chuông của chuông Đông Hoàng vang lên, phát ra sóng âm thì có thể tìm được tâm ma đang trốn.

Dù lúc này ánh sáng đã chiếu rọi toàn bộ thế giới bóng tối nhưng xung quanh chỉ là hỗn độn, nhìn bằng mắt thương thì không thấy gì cả.

Dương Bách Xuyên vận chuyển chuông Đông Hoàng, để tiếng chuông vng vọng khắp nơi.

Dương Bách Xuyên cẩn thận cảm nhận...

Lúc cách mười mấy mét, Dương Bách Xuyên cầm phi tiên chém xuống chỗ đó.

Mặc dù chỗ đó là một đám sương mù mờ ảo.

Nhưng hắn tin tưởng người núp sau đó chính là tâm ma.

Âm đùng ~
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4407: Chỉ một câu ngắn ngủi



Sương mù bị hắn chém tan.

Sau đó đồng tử của Dương Bách Xuyên co rụt lại.

Sau khi đánh tan sương mù, hắn cũng nhìn thấy người nấp trong sương mù. Một người vô cùng quen thuộc.

Người đó đang mỉm cười, phất tay nhẹ nhàng dập nát phi kiếm của hắn.

Trong thế giới ý thức ma huyễn, thật ra mọi người đều đang đua ý chí thần hồn với nhau.

Đối phương nhẹ nhàng vung tay lên đã hóa giải một kích của hắn, điều này. làm Dương Bách Xuyên vô cùng chấn động.

Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất tâm ma này là chính hắn.

'Tâm ma biến thành bộ dáng của hắn.

Hoặc nói cách khác đây là tâm ma của hắn.

Nhưng cũng có thể nói không phải.

Có chút mâu thuẫn nhưng cũng không quá khó hiểu.

Bởi vì trận pháp này là trận Nhiếp Hồn, khoảnh khắc hắn ngồi lên vương tọa hoàng kim, thần hồn của hắn đã bị động tiến vào thế giới ma huyễn.

Đây là một ma trận, tất nhiên trong ma trận này sẽ có ma hồn cao cấp, ma hồn đó thao tác trận pháp nên có thể biết được mặt tối trong lòng hắn, sau đó trở thành tâm ma của hắn, hay nói đúng hơn là dung hợp tâm ma.

Chẳng qua Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi lạ lạ, bởi vì xuất hiện một người giống y hệt mình.

Cùng đầu bạc, cao hơn 1m8, dáng người mạnh mẽ, mày kiếm mắt sáng, cực kỳ đẹp trai...

Hình như hơi không đúng thì phải. Dương Bách Xuyên nhìn một cái khác mình, đúng là rất đẹp trai. Đương nhiên chỉ bề ngoài mà thôi, ánh mắt của đối phương chứa đầy tà ác.

Sau khi hóa giải công kích của hắn, hai người cũng không vội chém giết lẫn nhau.

'Tâm ma nở nụ cười khinh bỉ: “Làm ta giật mình, không ngờ tên phế ngươi vẫn còn chiêu. Nhưng vậy mới hay, nếu chơi chết ngươi luôn thì chán lắm, đúng không?”

Mang theo tâm tình mèo vờn chuột, tâm ma nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nghe thấy mấy lời nói ngông cuồng như vậy phát ra từ miệng mình, trong lòng rất khó chịu.

Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói: “Ta không quan tâm ngươi là thứ gì, hiện tại †a cho ngươi một cơ hội, lập tức thay đổi dung mạo khác, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

“Ha ha ha ~”

'Tâm ma điên cuồng cười to, dường như nghe được chuyện gì đáng cười nhất trên đời này.

Sau đó tâm ma gẳn giọng nói: “Một tên phế vậy như ngươi cũng muốn uy h**p bổn tọa?

Bổn tọa huyễn ma Ma tộc, mặc dù giờ chỉ là một hồn ma nhưng cũng không phải người mà một con kiến vô dụng như ngươi uy h**p được?

Tiến vào thế giới nhiếp hồn của bổn tọa, ha hả... Bổn tọa sẽ từ từ chơi chết ngươi, chơi đùa với ngươi 1000 năm, 1 vạn năm, 10 vạn năm...

Ha ha ha... Càng nghĩ càng phấn khích, yên tâm đi, bổn tọa sế không để ngươi chết dễ dàng, chết ở chỗ này là một chuyện rất quý, tồn tại mới là địa ngục.”

Dứt lời, tâm ma biến mất trong tâm mắt của Dương Bách Xuyên.

Lúc này Dương Bách Xuyên nghe được một tin tức, tâm ma này tự xưng là huyễn ma Ma tộc.

Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng đã để lộ rất nhiều tin tức.

Đầu tiên hắn có thể xác định tâm ma này không phải tâm ma chân chính trong lòng hắn, mà là huyễn ma Ma tộc.

Nếu thật sự mạnh như vậy thì đã đi ra ngoài gây họa khắp nơi chứ không phải bị nhốt ở nơi này.

Thấy huyễn ma biến mất, Dương Bách Xuyên bắt đầu vận chuyển chuông Đông Hoàng.

“Keng ~”

Tiếng của chuông Đông Hoàng có thể giúp hắn nắm giữ được tung tích của huyễn ma.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4408: Bây giờ trong lòng hắn



Tiếng chuông của chuông Đông Hoàng vừa rồi còn có hiệu quả, lúc này lại mất tác dụng rồi.

Dương Bách Xuyên căn bản không tìm được vị trí của Huyễn Ma từ trong sóng âm, hoàn toàn không cảm ứng được.

Bây giờ trong lòng hắn trở nên hơi bực bội, lẩm bẩm có thể bản thân thật sự đã coi thường thủ đoạn của Huyễn Ma.

Nó là ma hồn thượng cổ còn sót lại, hơn nữa còn là Huyễn Ma giỏi về ảo giác, xem ra đúng là có chỗ độc đáo.

Nhưng mà Dương Bách Xuyên cũng không quá căng thẳng, bởi vì đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề, nếu như đối phương thật sự không có kẽ hở, vậy nó hoàn toàn không cần ảnh tàng đánh lén khi đối mặt với một kẻ yếu chẳng khác gì giun dế trong mắt nó như hẳn, trực tiếp ngược đãi hắn chẳng phải càng sướng hơn à?

Cho nên Dương Bách Xuyên nghĩ chắc chắn là Huyễn Ma cũng có điều kiêng dè, hoặc cũng có nhược điểm, nếu không hoàn toàn không cần ảnh tàng, cứ phải dựa vào thủ đoạn nham hiểm để đối phó với hắn lần nữa.

Điều này không khớp với logic và thủ đoạn của một cường giả.

Chỉ có thể chứng tỏ Huyễn Ma cũng có điều kiêng dè, còn đó là cái gì thì bây giờ Dương Bách Xuyên vẫn chưa biết, hắn cũng không vội, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, hắn không tin Huyễn Ma này thật sự là tay mắt thông thiên.

Hơn nữa, chẳng lẽ hắn không có thủ đoạn sở trường nào sao?

Trong đầu nghĩ như vậy, hắn lại vận chuyển chuông Đông Hoàng, dù sao. chuông Đông Hoàng là thần thông thiên phú có thể phòng ngự cũng có thể công

kích, hắn không sợ gì cả.

Dương Bách Xuyên biết lúc này Huyễn Ma có khả năng đang ở chỗ nào đó xung quanh hắn, nhưng lại trốn được sự truy tung của tiếng chuông Đông Hoàng.

Chuông Đông Hoàng đã tạm thời không có tác dụng, Dương Bách Xuyên chỉ có thể yên tĩnh theo dõi.

Không phải hắn không có thủ đoạn khác, mà là không muốn lật con át chủ bài của mình ra, nếu như vậy thì sẽ bị động, điều hắn cần làm là chờ đợi thời cơ.

Đợi Huyễn Ma tự nhảy ra, đợi cho nó tự ra tay, rồi tìm kiếm nhược điểm của Huyễn Ma, đây mới là điều hắn cần làm.

€ó phù văn màu vàng của chuông Đông Hoàng chiếu rọi, ít nhất Dương Bách Xuyên sẽ không cảm thấy yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Cả vùng đất hỗn độn đều bao phủ dưới tia sáng phù văn màu vàng của chuông Đông Hoàng, ít nhiều Dương Bách Xuyên đã chiếm được chút ưu thế.

Đương nhiên ngoài mặt trông hắn không hề sợ hãi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, thực ra trong lòng hoàn toàn ngược lại, hắn vẫn đang nhanh chóng vận chuyển và nghĩ cách.

Làm sao mới có thể tìm ra và xử lý Huyễn Ma.

Từ đầu tới cuối, tiếng chuông của chuông Đông Hoàng không hề dừng lại, kêu vang coong coong coong, phù văn màu vàng lưu chuyển quanh người, Dương Bách Xuyên đứng nguyên tại chỗ, yên lặng chờ đợi.

Năm phút trôi qua!

Mười phút trôi qua!

Một canh giờ trôi qua...

Không hề có động tĩnh gì.

Lúc này, Dương Bách Xuyên biết Huyễn Ma và hắn đang so tính kiên nhẫn.

Mặc dù Dương mỗ biết điều này, nhưng vẫn không khỏi hơi bực bội trong lòng.

Bởi vì hắn không có nhiều thời gian để tiếp tục tiêu hao.

Ở trong thế giới ý thức thần bí của Huyễn Ma thời gian dài, người chịu thiệt cuối cùng vẫn là hắn.

Hơn nữa, bây giờ không biết nhóm người Đỉnh Hòa Bình đang ở chỗ nào, hoặc nói là bị Huyễn Ma nhốt ở trong thế giới ý thức như thế nào.

Thời gian lâu dân, hắn và nhóm người Định Hòa Bình đều sẽ gặp nguy hiểm.

Còn đối với Huyễn Ma, chỉ cần hắn xuất hiện cảm xúc nóng nảy thì chính là sơ hở, cũng là giây phút nguy hiểm.

Chính vì trong lòng biết rõ những điều này, nên Dương Bách Xuyên mới cố gắng kiềm chế bản thân, không thể xuất hiện sự nôn nóng, không thể để Huyễn

Ma nhìn ra sơ hở.

Rất rõ ràng, Huyễn Ma có kiêng dè đối với chuông Đông Hoàng của hắn, nếu không nó đã ra tay từ lâu, chứ không cần so tính kiên nhẫn như lúc này.

Dương Bách Xuyên đứng nguyên tại chỗ không động đậy, sau khi ba canh giờ trôi qua, hắn biết không thể đợi tiếp được nữa, hắn không có thời gian để tiêu hao.

Trong lòng hắn mắng chửi Huyễn Ma gian xảo, chuẩn bị nghĩ cách ép Huyễn Ma ra ngoài.

Nhưng mà đúng lúc hắn vừa chuẩn bị ra tay, mấy chục mét phía sau lại vang lên một giọng nói.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy ông ta, chính là Bảo Thuận Quang. “Chủ nhân, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngài rồi!”

Lúc này, Bảo Thuận Quang hơi tủi thân, tóc tai bù xù, cả người toàn là vết thương, rất thê thảm.

Dương Bách Xuyên híp mắt, hỏi: “Lão Bảo, các ngươi đã gặp chuyện gì? Lão Đinh và người khác đâu?”

“Không biết, không biết!” Bảo Thuận Quang lắc đầu lia lịa, thở hồng hộc nói: “Bọn ta vốn đang tìm kiếm ở cửa đại điện, ai ngờ vừa chớp mắt ta đã đến một nơi quái quỷ như vậy, còn bị sinh linh kỳ lạ công kích. Ta hoàn toàn không thấy thứ gì công kích ta, cũng không hề biết nhóm lão Đinh ở nơi nào!”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4409: Cũng may hắn có chuẩn bị trước



Dương Bách Xuyên nhìn Bảo Thuận Quang, trong lòng hắn cười lạnh, nhưng trên mặt lại thản nhiên: “Vậy à, chỗ này là cả vùng hỗn độn ngươi ngược lại có bản lĩnh đấy, cách mấy chục mét đã phát hiện ra ta sao?”

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, sắc mặt Bảo Thuận Quang chợt cứng nhắc, sau đó nói: “Chủ nhân, lão Bảo ta tốt xấu gì cũng là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, đừng nói mấy chục mét, thực ra cách mấy trăm mét đã phát hiện ra ngươi, vội vàng đuổi tới đây. Ta lo chủ nhân bị công kích, nơi này quả thật quá tà môn, trong bóng tối có tồn tại không thể thấy, vô cùng đáng sợi”

Bảo Thuận Quang thao thao bất tuyệt, lại vô cùng để ý biểu cảm của chủ nhân Dương Bách Xuyên.

Nghe Bảo Thuận Quang nói, Dương Bách Xuyên cười híp mắt, bỗng nói: “Lão Bảo à, đột nhiên chủ nhân ta đây muốn ngươi quỳ xuống.”

“Cái gì?” Biểu cảm của Bảo Thuận Quang như đã nghe nhầm. “Ông đây bảo ngươi quỳ xuống.” Dương Bách Xuyên nói lớn hơn, nhìn chằm chằm Bảo Thuận Quang, quát: “Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là tôi tớ lế nào

không nên quỳ xuống khi gặp chủ nhân sao?”

“A... Ö, quả thật là vậy, được ta quỳ!” Sắc mặt Bảo Thuận Quang cứng nhắc nói, sau đó chuẩn bị tham bái Dương Bách Xuyên.

Từ đầu đến cuối đôi mắt của Dương mỗ vẫn nhìn chằm chằm Bảo Thuận Quang, không hề rời đi.

Ngay sau đó lại thấy Bảo Thuận Quang từ từ khom lưng...

Lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên cũng hơi buồn bực, không lế đoán sai rồi?

Đương nhiên suy nghĩ này đã bị hắn b*p ch*t trong nháy mắt, hắn tin chắc. phán đoán của bản thân sẽ không sai.

Bảo Thuận Quang trước mắt căn bản không phải tôi tớ Bảo Thuận Quang của hắn.

Chắc chắn là Huyễn Ma biến thành, không cần nghỉ ngờ.

Bởi vì Dương Bách Xuyên biết rõ, trong sương mù hỗn độn này đừng nói là Bảo Thuận Quang, ngay cả hắn còn không thấy được khoảng cách hơn mười mét. Đến mắt Càn Khôn của hắn còn mất tác dụng, sao Bảo Thuận Quang có thể thấy

được sự tồn tại của hắn cách hơn mấy chục mét?

Thậm chí lại còn nói mấy trăm mét đã phát hiện ra hắn, sau đó vội vàng qua đây.

Đây là trò cười.

Còn một điều nữa, người khác đều chưa xuất hiện, nhưng tốn hơn ba canh giờ, Bảo Thuận Quang đã xuất hiện rồi.

Tất cả đều quá quỷ dị, cho nên Dương Bách Xuyên nghĩ Bảo Thuận Quang trước mắt chính là đồ giả mạo, là Huyễn Ma biến thành.

Nhưng cũng có một điều Dương Bách Xuyên không xác định được, đó chính là khí tức của Bảo Thuận Quang trước mắt chính là Bảo Thuận Quang.

Vẻ ngoài của một người rất dễ mô phỏng, nhưng khí tức lại là căn nguyên thần hồn, không thể mô phỏng.

Đương nhiên chuyện gì cũng không có tuyệt đối, giống như Bách Biến Chí Tôn lúc trước lão đầu nói với hắn, không những có thể biến thành dáng vẻ của người khác, mà còn có thể mô phỏng khí tức thần hồn của người khác.

Cho nên hắn phải thử Bảo Thuận Quang.

Bắt Bảo Thuận Quang quỳ xuống.

Nếu như Bảo Thuận Quang trước mắt thật sự là tôi tớ của hắn, vậy thì ông ta sẽ cam tâm tình nguyện quỳ bái hắn.

Ngược lại...

Nếu như Bảo Thuận Quang này là người do Huyễn Ma biến thành, Dương Bách Xuyên tin với sự kiêu căng ngạo mạn của Huyễn Ma, chắc chắn nó sẽ không quỳ bái hắn.

'Thăm dò này đơn giản thô bạo, lại có hiệu quả nhất.

Lúc này thấy Bảo Thuận Quang từ từ khom lưng...

Dương Bách Xuyên hơi hoảng hốt, không lẽ là Bảo Thuận Quang thật?

Đương nhiên mãi đến lúc này hắn vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, thần hồn hiện đầy trên hai tay, đợi ra tay bất cứ lúc nào.

Ngay sau đó, cảnh giác hoặc nói là suy đoán của hắn đã ứng nghiệm.

Ngay lúc Bảo Thuận Quang sắp quỳ xuống, đột nhiên lại ra tay với Dương Bách Xuyên.

“Chết đi!”

Tiếng rống giận trầm thấp, ma khí ngút trời trên hai tay đánh về phía đan điền của Dương Bách Xuyên.

“Hừi Tiểu gia biết ngay là như vậy!”

Dương Bách Xuyên hừ lạnh, đồng thời nắm chặt hai tay hiện đầy lực Thần Hồn, va chạm với hai quyền của Bảo Thuận Quang.

“Âm ầm!”

“A!”

Cũng may hắn có chuẩn bị trước, chiếm được tiên cơ.

Hai quyền của Dương Bách Xuyên đánh vào hai tay của Bảo Thuận Quang, bùng lên một tiếng nổ vang, ngay sau đó Bảo Thuận Quang kêu thảm, bị hai

quyền của Dương Bách Xuyên đánh gấy hai tay.

Tiếp đó, ma khí ngút trời tràn ra, hoặc nói là lực ma hồn vô cùng mạnh mẽ bùng lên, bỗng chốc biến mất tại chỗ.

Tiếng chuông đinh tai nhức óc chấn nhiếp tâm thần, phù văn màu vàng trên chuông Đông Hoàng lưu chuyển nhanh chóng, kim quang bùng nổ, chí dương chí cương nháy mắt bao phủ lấy ma khí này.

“A... Grào grào grào!”

Trong ma khí vang lên tiếng kêu thảm thiết, Dương Bách Xuyên lại trực tiếp chụp chuông Đông Hoàng lên ma khí.

Lúc này cho dù hắn không g**t ch*t được Huyễn Ma, thì cũng phải lột một lớp da của Huyễn Ma mới được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back