Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 390



Vẻ mặt Dương Bách Xuyên càng kỳ lạ hơn. Anh đưa hóa đơn phạt cho Triệu Nam đi nộp tiền. Sau khi Triệu Nam đi, anh mới làm bộ hóng chuyện: "Chú cảnh sát ơi, rốt cuộc bạn tôi có chuyện gì thế ạ? Chơi gái cũng đâu phải chuyện gì to tát, vả lại cậu ấy vẫn chưa kết hôn mà."

Lúc này, chú cảnh sát cười khà khà nói nhỏ: "Cậu không biết đấy thôi, chậc chậc. Khi chúng tôi vào, cậu ta đang đè một bà già bốn mươi... Điều quan trọng nhất là người phụ nữ kia nặng gần trăm cân, không biết người anh em của cậu nghĩ thế nào, khẩu vị nặng thật đấy.

Đương nhiên đây vẫn chưa phải trọng điểm. Sau khi chúng tôi đến hiện trường, cậu ta hệt như cắn thuốc vậy, hoàn toàn không để ý đến chúng tôi, bốn mươi phút sau mới dừng lại. Chúng tôi đi cản cũng không cản nổi. Ôi má ơi, thật là... Xong việc người phụ nữ kia được đưa đi viện luôn.

Điều kỳ lạ là chúng tôi không kiểm tra được trong cơ thể cậu ta có thành phần của thuốc k1ch thích. Có phải người bạn kia của cậu là bệnh nhân có vấn đề về tinh thần không?"

"Hix, phải phải phải, cậu ấy đúng là bệnh nhân...." Dương Bách Xuyên vội vàng đáp lời. Bây giờ anh nghe cảnh sát kể lại cũng bất giác run rẩy cả người.

Lúc này Triệu Nam đã nộp tiền phạt xong đang đi tới, Dương Bách Xuyên vội vàng ngậm miệng.

Sau đó, chú cảnh sát dẫn hai người đi gặp Triệu Vũ Linh.

Mua dâm không phải cắn thuốc, không phải chuyện lớn gì, nộp tiền phạt là có thể đi.

Dương Bách Xuyên và Triệu Nam theo cảnh sát trung niên đi tới một phòng theo dõi, trông thấy Triệu Vũ Linh ngồi xổm trong góc.

"Triệu Vũ Linh ra ngoài. Bạn của cậu đến nộp tiền bảo lãnh rồi, cậu có thể đi." Chú cảnh sát hô.

Triệu Vũ Linh chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bộ dạng của anh ta làm Dương Bách Xuyên giật nảy mình. Chỉ thấy lúc này Triệu Vũ Linh đầu tóc rối bù, mắt thâm quầng, con ngươi vằn đầy tơ máu.

Ánh mắt Triệu Vũ Linh nhìn anh tràn đầy u oán. Khi thấy Triệu Nam phía sau, mặt anh ta đỏ bừng lên, chỉ hận không tìm được cái lỗ mà chui vào.

Dương Bách Xuyên nhịn cười, nghĩ diện tích bóng ma tâm lý trong lòng Triệu Vũ Linh là bao nhiêu, anh nhìn ra đứa nhỏ này... rất u sầu.

Về phần Triệu Vũ Linh, anh ta mới tỉnh táo lại không lâu. Sau khi đầu óc khôi phục bình thường, anh ta cảm thấy cuộc đời thật u ám, cuộc sống không còn gì lưu luyến.

Lúc cảnh sát yêu cầu Triệu Vũ Linh tìm người đến nộp tiền bảo lãnh, anh ta nghĩ đến cô em họ Triệu Nam ở Cố Đô. Thân là cậu chủ nhà họ Triệu thế gia võ cổ ở Yên Kinh, xử lý chuyện ở đồn cảnh sát đơn giản như ăn kẹo, nhưng mà anh ta sợ mất mặt.

Nếu tìm người khác đến thì anh ta có thể nhanh chóng rời đi. Nhưng một khi tìm người tới, chuyện anh ta đè một mụ béo khó tránh khỏi sẽ truyền tới Yên Kinh.

Đến lúc đó, anh ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong giới. Nếu mấy cậu ấm cô chiêu kia biết, anh ta không dám nghĩ sau này mình có thể lăn lộn trong giới nữa không. Vì thế, Triệu Vũ Linh không dám huy động quan hệ trong nhà mà trực tiếp liên lạc với Triệu Nam.

Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, Triệu Vũ Linh đã hiểu ra đan Tinh Long mà Dương Bách Xuyên cho ba con bọn họ không có tác dụng tăng nội lực, mà là đan dược tăng cường sinh lý đàn ông. Tuy nhiên, không thể không thừa nhận nó đúng là thần dược.

Nhưng anh ta vẫn trách Dương Bách Xuyên không nói rõ công hiệu của đan dược, làm cho anh ta mất mặt quá chừng.

Dương Bách Xuyên "khụ khụ" hai tiếng, thúc giục Triệu Vũ Linh rời đi. Sau đó, anh và Triệu Nam đi trước, Triệu Vũ Linh cúi đầu theo sau. Trong lối đi dài dằng dặc, cảnh sát nào gặp bọn họ đều nhịn cười, vẻ mặt kỳ lạ.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên và Triệu Nam cực kỳ mất tự nhiên, cố ý giữ khoảng cách với Triệu Vũ Linh. Mất mặt chết đi được!

Triệu Nam lập tức nói với Dương Bách Xuyên: "Hai người đi sau nhé, em xuống lầu trước đợi hai người." Thật sự là Triệu Nam quá mất mặt vì ông anh họ Triệu Vũ Linh này, cô ấy nói xong liền đi xuống lầu như đang chạy trốn.

20230324102910-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 391



Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Dương Bách Xuyên đứng trước xe hỏi Triệu Vũ Linh đi đâu.

Triệu Vũ Linh thấy Triệu Nam ngồi trong xe thì không còn mặt mũi lên xe, bèn lắc đầu nói: "Hai người đi đi, tôi bắt xe về khách sạn." Đương nhiên anh ta sẽ không đi nhảy lầu thật.

Nhưng trước khi đi, Triệu Vũ Linh vẫn nhìn Dương Bách Xuyên đầy u oán: "Em rể à, sau này chúng ta là người một nhà, sao cậu lại không nói cho tôi biết đan Tinh Long là loại thuốc kia. Dù cho lần trước tôi đắc tội cậu, nhưng cậu cũng không cần hẹp hòi thù dai như thế chứ? Đan Tinh Long có phải là cậu cố ý muốn chỉnh ba con tôi không?"

Dương Bách Xuyên nghe Triệu Vũ Linh nói vậy, nét mặt bất giác căng ra, nhưng có đánh chết anh cũng không thừa nhận chuyện này. Anh hùng hồn nói: "Triệu Vũ Linh, trong lòng anh tôi là người như vậy sao? Tôi tốt bụng tặng đan dược cho hai người, hai người đâu có hỏi tôi công hiệu của nó, bây giờ anh chơi gái bị bắt lại thành lỗi của tôi hả?"

"Hix, em rể đừng giận, tôi chỉ nói vậy thôi. Có điều đan dược của cậu thật sự rất tốt. Tôi đi trước đây." Mới đi được vài bước anh ta lại vòng về nói khẽ: "Cậu tuyệt đối đừng kể chuyện hôm nay của tôi cho ai nhé. Bye bye!"

Triệu Vũ Linh đỏ mặt nói xong, lập tức rời đi như chạy trốn.

Dương Bách Xuyên không nhịn được bật cười ha ha. Bây giờ anh không thấy tên nhãi Triệu Vũ Linh này đáng ghét nữa. Vả lại để cho anh ta theo bên cạnh Triệu Nam cũng xem như có một vệ sĩ giỏi võ cổ có thể bảo vệ cô ấy.

Sau khi rời đi, Triệu Vũ Linh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cứ có cảm giác mình đã quên chuyện gì đó.

Á! Lúc đang đi trên đường, anh ta hét to một tiếng, đột nhiên nhớ ra ba mình cũng có đan Tinh Long mà Dương Bách Xuyên tặng. Vừa rồi anh ta còn trách Dương Bách Xuyên không nói tác dụng của thuốc.

Triệu Vũ Linh lấy điện thoại ra, định gọi điện dặn dò Triệu Viễn Thành tuyệt đối đừng uống hết cả một viên đan dược, muốn uống thì chia đôi hoặc chia nhỏ hơn mới được dùng. Anh ta đã đích thân trải nghiệm, quá là mất mặt, không muốn ba mình cũng rơi vào vết xe đổ.

Điện thoại reo vài tiếng rồi kết nối. Nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối, tiếng thở hồng hộc của Triệu Viễn Thành vang lên.

Tim Triệu Vũ Linh đập thình thịch, anh ta vội vàng dặn dò ba mình tuyệt đối đừng tùy tiện dùng đan dược của Dương Bách Xuyên.

Kết quả là đổi lấy tiếng chửi mắng của Triệu Viễn Thành: "Ranh con không nói sớm, đan dược này hại chết ba mày rồi..."

Hai ba con không tiện thảo luận chuyện này, rất ăn ý cúp điện thoại. Triệu Vũ Linh chỉ có thể cầu nguyện cho ba đừng mất mặt như mình.

...

Hơn chín giờ tối Dương Bách Xuyên và Triệu Nam dùng bữa xong, sau đó anh đưa Triệu Nam về nhà. Anh vẫn chưa biết chỗ ở của bạn gái.

Khi tới nơi anh mới biết Triệu Nam sống trong khu biệt thự nằm trong khu vực phồn hoa nhất Cố Đô, sơn thủy hữu tình, cũng là khu vực mới phát triển giống nhà họ Liễu.

Lúc xuống xe, Dương Bách Xuyên chờ mong bạn gái mời mình vào nhà ngồi một lát, nhưng tiếc là Triệu Nam chỉ cười khúc khích, hôn anh một cái trước khi xuống xe rồi đi về nhà.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên rất thất vọng. Anh nhìn khu biệt thự, thầm suy tính mình có nên mua một căn nhà ở đây hay không.

Dù sao hoàn cảnh biệt thự cũng phù hợp cho anh tu luyện. Buổi sáng thức dậy anh phải tập luyện Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, sống ở tầng cao trong khu chung cư không tiện.

Dương Bách Xuyên lắc đầu, quay xe đi về nhà, dự định ngày mai sẽ đến trung tâm môi giới bất động sản khu mới hỏi thăm, nếu có nhà thích hợp thì anh sẽ mua một căn rồi chuyển nhà luôn. Sống trong căn nhà hiện tại không có vấn đề gì hết, chẳng qua là không tiện tu luyện mà thôi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 392



Lúc Dương Bách Xuyên về đến khu chưng cư đã là mười một giờ đêm, cả khu chung cư đều yên tĩnh. Anh đỗ xe rồi đi qua vườn hoa của khu chung cư.

Lúc này, đột nhiên anh nghe thấy có tiếng gió.

Tất nhiên đây không phải gió thổi, mà là sức mạnh cực lớn tạo ra gió.

Anh lập tức lộn một vòng, đáp xuống xa hơn hai mét.

Keng!

Cùng lúc đó, chỗ anh đứng lúc nãy vang lên âm thanh lanh lảnh, hình như là thứ gì đó rơi xuống nền xi măng.

Dương Bách Xuyên đứng dậy, quay đầu lại, cơ thể căng cứng. Một cặp nam nữ xuất hiện trong tầm mắt anh.

Người nam khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, nữ là người quen, chính là Vương Nghệ Lâm - sát thủ Xương Hoa chạy trốn lần trước.

Lần trước Vương Nghệ Lâm và Trần Bách Thiên chặn giết anh trên đường, Trần Bách Thiên bị anh chém chết, còn nữ sát thủ Vương Nghệ Lâm này thì nhảy xuống vách núi cao mấy trăm mét. Mặc dù bên dưới là sông lớn, nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy tỷ lệ sống sót rất nhỏ, không ngờ cô ta lại thoát nạn không chết.

Vương Nghệ Lâm chỉ là võ cổ giả Ám Kình tầng ba, Dương Bách Xuyên không sợ. Nhưng người trung niên bên cạnh cô ta lại khiến Dương Bách Xuyên nhíu mày, bởi vì trong linh thức ông ta là võ cổ giả Ám Kình tầng bảy.

Điều quan trọng là người đi cùng nữ sát thủ Vương Nghệ Lâm chắc chắn cũng là sát thủ. Sát thủ võ cổ giả Ám Kình bậc này, Dương Bách Xuyên buộc phải cẩn thận đối phó, toàn thân căng chặt nhìn bọn họ.

Lúc này, hai người kia không vội tấn công Dương Bách Xuyên, mà một trái một phải bao vây anh.

Nữ sát thủ Vương Nghệ Lâm nói với người trung niên: "Phó đường chủ, tên này là Dương Bách Xuyên, Trần Bách Thiên bị tên này gi3t chết, tôi thì nhảy xuống vách núi mới nhặt về một mạng."

"Đồ vô dụng, tôi biết những chuyện này. Hai người đi giết một Ám Kình tầng ba mà bị người ta giết ngược, thậm chí em trai Đường chủ mất mạng. Vậy mà cô còn mặt mũi nói ra." Người trung niên sầm mặt chửi mắng Vương Nghệ Lâm.

Sau đó, ông ta nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Thằng nhóc kia, giao công thức điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên trong tay cậu ra đây. Hẳn là đan Trú Nhan mà Công ty Triệu Thị bán đấu giá hôm nay cũng lấy từ chỗ cậu đúng không? Giao hết ra đây thì lão phu có thể cho cậu chết toàn thây. Giết em trai Đường chủ của chúng tôi, chọc vào Xương Hoa chúng tôi, cậu là người đầu tiên đó!"

Ông ta nói rất phách lối, không coi Dương Bách Xuyên ra gì. Quả thật trong giới võ cổ giả, võ cổ giả Ám Kình tầng bảy có thực lực không tệ, vì vậy ông ta có tư cách đe dọa Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên híp mắt lại, lòng biết sớm muộn gì đan Trú Nhan trong lần đấu giá này cũng bị kẻ có ý đồ ở giới võ cổ điều tra ra. Bởi vì mấy tháng trước giới võ cổ lan truyền tin tức anh có công thức điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên, cộng thêm đan Ngụy Trú Nhan hợp tác với nhà họ Liễu. Xâu chuỗi đủ loại manh mối lại với nhau, không khó để võ cổ giả có thế lực lớn điều tra ra lai lịch của anh.

Anh từng đoán người đầu tiên tìm tới là nhà họ Diệp hoặc nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhưng không ngờ lại là người của tổ chức sát thủ Xương Hoa vùng Tây Bắc.

Đối mặt với sự uy h**p của người trung niên, Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ mũi: "Muốn à? Thế thì phải xem ông có bản lĩnh hay không."

Anh chưa từng giao đấu với võ cổ giả tầng bảy trở lên, nhưng trong linh thức có thể cảm nhận được khí huyết của bọn họ rất mạnh. Mặc dù trong lòng hơi căng thẳng, song anh vẫn muốn thử xem rốt cuộc một người tu chân có tu vi Luyện Khí kỳ tầng ba như anh chênh lệch với võ cổ giả nhường nào.

Nói cách khác, người tu chân trời sinh đã mạnh hơn võ cổ giả, rốt cuộc mạnh đến mức nào, anh có thể khiêu chiến võ cổ giả Ám Kình tầng bảy hay không?

"Hừ, chỉ một Ám Kình tầng ba nhỏ bé mà dám ăn nói ngông cuồng trước mặt lão phu, xem ra cậu không biết chữ chết viết như thế nào. Hôm nay lão phu sẽ rút gân lột da cậu để báo thù cho em trai của Đường chủ." Mạc Đông Thiên lộ vẻ hung ác. Lần này ông ta ra ngoài theo lệnh của Đường chủ Trần Bách Vạn, báo thù cho Trần Bách Thiên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 393



Vả lại bài tuyên truyền về đan Trú Nhan xuất hiện trong buổi đấu giá Triệu Thị lần này cũng thu hút sự chú ý của tổ chức sát thủ Xương Hoa vùng Tây Bắc. Sau khi điều tra, mọi manh mối về xuất xứ của đan Trú Nhan đều chỉ vào Dương Bách Xuyên, vì vậy Mạc Đông Thiên coi Dương Bách Xuyên là miếng thịt béo bở, hôm nay nhất định phải bắt lại. Hiện giờ ở sảnh đường của Xương Hoa vùng Tây Bắc, đầu của Dương Bách Xuyên rất đắt giá.

Mạc Đông Thiên nói xong liền bước tới, vươn tay chộp về phía hai mắt Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên mở linh thức, đề phòng đòn tấn công của lão già này. Thấy ông ta chộp mắt mình, anh hừ lạnh trong lòng, thầm nghĩ lão già này ác thật đấy.

Anh lập tức chuyển chân khí vào nắm đấm, dốc toàn lực đỡ một đòn của đối phương.

Dương Bách Xuyên cảm thấy đối đầu trực diện với Ám Kình tầng bảy tuy nguy hiểm nhưng có thể thăm dò được mức độ chênh lệch giữa tu vi của anh và võ cổ giả Ám Kình, cũng coi như đáng giá. Vả lại anh tin rằng người tu chân như mình chắc chắn không thua kém võ cổ giả bao nhiêu.

Hơn nữa thứ trong cơ thể là chân khí, còn của võ cổ giả là nội lực. Hai nguồn lực này hoàn toàn khác nhau.

Bộp! Một đấm một chộp đụng độ.

Rắc! Ngay sau đó, tiếng gãy xương vang lên.

Trước giờ Dương Bách Xuyên đánh nhau với võ cổ giả toàn là anh đánh gãy xương người ta.

Vậy mà hôm nay anh lại bị gãy xương.

Sau khi một đấm của anh và một chộp của đối phương va chạm, mặt Dương Bách Xuyên lập tức biến sắc. Anh biết tu vi của mình kém xa võ cổ giả Ám Kình tầng bảy. Lần này anh chịu thiệt rồi, đã gãy cổ tay.

Nội lực khổng lồ truyền đến từ trong tay của ông ta, cuồn cuộn không ngừng vọt vào trong thân thể anh giống như một cơn lũ. Thân thể của Dương Bách Xuyên không khống chế được bay ngược ra ngoài hơn 5 mét, phun ra một ngụm máu tươi.

Mặc dù chân khí tu chân của anh thuần túy hơn nội lực của võ cổ giả, nhưng vẫn không thể chống đỡ được nội lực mạnh mẽ của võ cổ giả Ám Kình tầng bảy, cuối cùng bị thiệt nặng.

Sau đó nhìn thấy ông ta bay đến, lúc này Dương Bách Xuyên bị thương, sắc mặt biến đổi, chuẩn bị kêu gọi sư phụ Vân Thiên Tà.

Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: “Là phó đường chủ của Xương Hoa Tây Bắc, vậy mà lại nhằm vào một hậu bối, thật sự không biết xấu hổ, hừ.”

Nghe thấy âm thanh này, Dương Bách Xuyên cảm thấy có chút quen tai. Sắc mặt của Mạc Đông Thiên biến đổi, dừng tấn công Dương Bách Xuyên, nhìn về một phương hướng khác.

Lúc này một bóng hình xinh đẹp chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, nhờ ánh đèn đường mỏng manh phía xa, Dương Bách Xuyên thấy được một người phụ nữ mặc bộ váy dài màu đen, trên đầu trùm một chiếc khăn che màu đen.

Người phụ nữ này chính là người dùng tám trăm triệu lấy được viên đan Trú Nhan thứ hai ở hội đấu giá, một võ cổ giả có nội lực Ám Kình tầng tám.

Nhìn qua có vẻ người phụ nữ này muốn cứu anh! Dương Bách Xuyên còn đang nghĩ có nên triệu hoán sư phụ ra dọa người hay không.

Còn Mạc Đông Thiên trong miệng người phụ nữ mặc đồ đen, Dương Bách Xuyên không nghĩ đến lại là phó đường chủ của khu sát thủ Xương Hoa Tây Bắc.

Mạc Đông Thiên nhìn người phụ nữ đi đến, trong mắt xuất hiện sự kiêng kị, trầm giọng nói: “Ba năm nay giới võ cổ giả có lời đồn, trưởng nữ của nhà Độc Cô Ba Thục luyện kiếm hủy dung mạo, từ đó về sau mặc một bộ đồ màu đen che kín từ đầu đến chân, nội lực Ám Kình tầng tám, có lẽ cô chính là Độc Cô Vô Tình đúng không?”

“Quả nhiên là người của tổ chức sát thủ Xương Hoa, tin tức của đường chủ Mạc rất nhanh nhạy, đúng vậy, chính là tôi. Tôi có chuyện quan trọng cần tìm người anh em họ Dương này, không biết đường chủ Mác có cho tôi chút mặt mũi hay không?” Giọng nói của Độc Cô Vô Tình bình tĩnh nhàn nhạt, nhưng lại tràn ngập khí phách.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 394



Mặc dù Mạc Đông Thiên là Ám Kình tầng bảy, nhìn qua chỉ kém Ám Kình tầng tám một tầng, nhưng con đường tập võ, kém một tầng không khác gì kém một cây cầu. Nói thật ông ta cũng không thể chọc vào nhà Độc Cô Ba Thục, ngay cả khu Xương Hoa Tây Bắc, nếu muốn đối đầu với nhà họ Độc Cô, cũng phải ước lượng bàn bạc.

Bởi vì khắp giới võ cổ giả đều biết, kiếm đạo của nhà Độc Cô Ba Thục nổi tiếng thiên hạ, hơn nữa ba đời của nhà Độc Cô, thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Tiêu biểu là Độc Cô Vô Tình trước mắt, năm đó chưa đầy 30 tuổi, tu vi đã lên đến Ám Kình tầng tám.

Càng kh ủng bố hơn cô còn có một người em trai -- Độc Cô Hối, cũng là một quái thai.

Hai năm trước, Độc Cô Hối mới 178 tuổi đã là Ám Kình tầng sáu, đến bây giờ đã hai năm trôi qua, có lẽ võ công của Độc Cô Hối đã đuổi kịp chị gái Độc Cô Vô Tình của cậu ta.

Tóm lại ở giới võ cổ giả, nhà Độc Cô là một dòng dõi đặc thù, cũng là dòng tộc có chiêu thức võ công mạnh mẽ nhất, nghe nói thực lực của nhà Độc Cô sánh ngang với tông môn cổ xưa.

Lần này Mạc Đông Thiên nhận mệnh lệnh chết của đường chủ Trần Bách Vạn, trước khi đi ông ta cũng đã lập lời thề trước mặt Trần Bách Vạn, sẽ dẫn theo đầu của Dương Bách Xuyên về phục mệnh, báo thù cho em trai đường chủ.

Nếu bị Độc Cô Vô Tình chặn ngang tay, trở về tay không, Mạc Đông Thiên sẽ sống như thế nào trong tổ chức?

Mạc Đông Thiên cân nhắc ước lượng chênh lệch giữa mình và Độc Cô Vô Tình, mặc dù Độc Cô Vô Tình là Ám Kình tầng tám, cao hơn ông ta một bậc. Nhưng Mạc Đông Thiên chính là sát thủ Ám Kình tầng bảy, cả người toàn là tuyệt kỹ giết người, thực sự liều mạng cũng không phải không có sức lực đánh trả.

Nghĩ đến đây Mạc Đông Thiên nhìn Độc Cô Vô Tình nói: “Chỉ sợ không được, Dương Bách Xuyên giết em trai của đường chủ chúng ta, là kẻ địch của Xương Hoa chúng ta. Hôm nay cho dù ra sao, lão già này cũng phải bắt được cậu ta.”

“Nghĩa là không có thương lượng?” Độc Cô Vô Tình bình tĩnh nói.

Mạc Đông Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Con gái nhà Độc Cô, đừng ngớ ngẩn, tôi biết các người không có ba mẹ. Bây giờ cô là gia chủ, nếu cô không may xảy ra chuyện gì, vậy không khác gì làm cho nhà Độc Cô các người cây đổ bầy khỉ tan?”

Dương Bách Xuyên thấy rõ, vừa rồi khi Mạc Đông Thiên nhắc đến ba mẹ của Độc Cô Vô Tình, thân thể của Độc Cô Vô Tình run lên.

Ngay sau đó chỉ thấy Độc Cô Vô Tình duỗi tay sờ vào bên hông.

“Keng!”

Một ánh sáng bạc xẹt qua bầu trời đêm.

“A…”

Cánh tay của Mạc Đông Thiên rơi trên mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng, Mạc Đông Thiên ôm cánh tay cụt kêu gào thảm thiết.

Nếu Dương Bách Xuyên không có linh thạch, có lẽ anh cũng không thấy rõ vừa rồi có chuyện gì xảy ra.

Nói thầm trong lòng: “Nhanh, quá nhanh!”

Chỉ trong nháy mắt, qua linh thức, anh nhìn thấy Độc Cô Vô Tình rút ra một thanh kiếm mềm ở bên hông, lấy tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, một kiếm chặt đứt cánh tay của Mạc Đông Thiên.

Sau đó cô lại đút lại vào bao, cả quá trình chỉ trong một hơi thở.

Dương Bách Xuyên hãi hùng khiếp vía, mặc dù anh có thể nhìn thấy rõ một kiếm này của Độc Cô Vô Tình trong phạm vi của linh thức, nhưng không thể tránh được nó.

Đối mặt với tiếng kêu gào thảm thiết của Mạc Đông Thiên, Độc Cô Vô Tình lạnh lùng nói: “Cho ông thời gian ba giây, biến mất trước mặt tôi, nếu quá thời gian, tôi sẽ không khách khí.”

Âm thanh bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy sát khí.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 395



Vương Nghệ Lâm nhặt cánh tay của Mạc Đông Thiên lên, đỡ ông ta rời đi, không dám chậm trễ dù chỉ một giây. Sắc mặt của Mạc Đông Thiên trắng bệch, cũng không dám vô nghĩa nửa câu, ngoan ngoãn rời đi.

Ông ta không đi không được, kiếm đạo của Độc Cô Vô Tình vượt qua tưởng tượng của ông ra.

Chân khí trong cơ thể của Dương Bách Xuyên vô cùng loạn, nhưng sau khi phun ra một ngụm máu đã thông thuận hơn rất nhiều. Anh vẫn ngồi dưới đất, ngây ngốc nhìn Độc Cô Vô Tình. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay đã đánh vỡ sự hiểu biết của anh về giới võ cổ giả.

Cho đến nay anh vẫn luôn có cảm giác về sự ưu việt, cho rằng ở trước mặt người tu chân, võ cổ giả kém xa, chân khí và nội lực không thể sánh bằng.

Nhưng bây giờ anh đã không còn suy nghĩ như vậy.

Đúng vậy, chân khí thuần tịnh mạnh mẽ hơn nội lực, nhưng dưới tình huống lực lượng của hai bên kém quá xa, chân khí và nội lực đã không thể so sánh.

Về điểm này, tối hôm nay Mạc Đông Thiên đã dạy cho anh một bài học.

Hơn nữa, sau khi Độc Cô Vô Tình xuất kiếm, cảm giác về sự ưu việt của anh đã biến mất không còn sót lại một chút gì.

Một kiếm nhanh như tia chớp Độc Cô Vô Tình vừa sử dụng đã gây ra sự chấn động quá lớn trong lòng anh.

Cảm giác được rõ ràng Độc Cô Vô Tình không hề sử dụng nội lực, hoàn toàn chỉ dùng kiếm pháp đơn thuần, nhanh chuẩn tàn nhẫn dùng một kiếm chặt đứt cánh tay của Mạc Đông Thiên.

Làm cho phó đường chủ Mạc Đông Thiên phải lo sợ vội vàng rời đi, ngay cả thả rắm cũng không dám.

Ngoài thể hiện sự cao siêu trong kiếm đạo của Độc Cô Vô Tình, đồng thời cũng thuyết minh, thế giới võ cổ giả, người mạnh là tất cả.

Một câu nói của Độc Cô Vô Tình cũng đủ làm cho Mạc Đông Thiên biết khó mà lui.

Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, trong lòng thả ra được một hơi, cũng hoàn toàn thay đổi tâm thái khinh thường võ cổ giả sâu trong lòng của anh. Từ giây phút này, anh đã thay đổi cái nhìn về võ cổ giả.

Võ cổ giả vô cùng mạnh, cao thủ chân chính giống như Độc Cô Vô Tình, rất có thể không hề thua kém người tu chân.

Đây chính là suy nghĩ trong lòng Dương Bách Xuyên. Sau khi chiến đấu với Mạc Đông Thiên, Dương Bách Xuyên đã biết được anh chỉ có thể liều mạng được với võ cổ giả Ám Kình tầng sáu, hơn nữa phần thắng chia đôi, nhiều lắm cũng chỉ đè ép được võ cổ giả tầng bốn tầng năm.

Từ nay về sau, Dương Bách Xuyên biết, anh không dám coi khinh võ cổ giả trong thiên hạ.

Hôm nay nếu Độc Cô Vô Tình không xuất hiện, mặc dù anh có thể triệu hoán sư phụ ra nghĩ cách đánh lui địch. Nhưng cũng biết sự phụ là hổ giấy, dọa người còn được, nếu thực sự liều mạng, có lẽ sẽ có thiệt thòi lớn.

Đều do không có thực lực!

Dương Bách Xuyên kêu gào trong lòng, anh âm thầm thề, phải nhanh chóng tăng mạnh thực lực. Mặc dù đêm nay có Độc Cô Vô Tình đuổi Mạc Đông Thiên và Vương Nghệ Lâm đi, nhưng có lẽ chờ sau khi Độc Cô Vô Tình đi rồi, bọn họ lại trở về.

Hoặc, tiếp theo tổ chức sát thủ Xương Hoa sẽ phái ra võ cổ giả mạnh hơn thì sao?

20230325115154-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 396



“Không cần cảm ơn tôi, tôi tìm cậu là có chuyện muốn nhờ cậu. Bây giờ tôi cứu giúp cậu, cũng coi như có thể danh ngôn chính thuận mở miệng. Giữa hai chúng ta không tồn tại ai thiếu ai, ích lợi ngang nhau.”

Lời nói lúc này của Độc Cô Vô Tình có một chút dao động.

Dương Bách Xuyên đã nghĩ được điều này, không có chuyện Độc Cô Vô Tình sẽ tìm anh mà không có lý do. Có thể ra tay cứu anh chắc chắn có việc muốn nhờ, trong lòng nghĩ: “Lúc này mời bình thường.”

Sau đó hỏi: “Không biết cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Nếu tôi đoán không sai, đan Trú Nhan hôm nay xuất phát từ tay cậu đúng không, hoặc nói cách khác, là sư môn phía sau cậu đúng không?” Độc Cô Vô Tình hỏi.

Dương Bách Xuyên biết ở trong mắt các thế lực võ cổ giả, chuyện này không có gì là bí ẩn cả, gật đầu thừa nhận, nói: “Đúng vậy, tôi cung cấp đan Trú Nhan cho hội đấu giá.”

Anh nói hơi mơ hồ, không nói rõ ràng có phải là sư môn phía sau hay không, vẫn nên để lại một suy nghĩ sau lưng mình có một thế lực to lớn trong mắt các võ cổ giả cho an toàn.

Độc Cô Vô Tình mở miệng lần thứ hai, vẫn chưa trả lời vấn đề của Dương Bách Xuyên, ngược lại nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Nhà cậu ở trong tiểu khu này đúng không?”

Dương Bách Xuyên sửng sốt, nói: “Đúng vậy.”

“Vậy cậu có nên mời ân nhân cứu mạng này về nhà cậu ngồi không?” Độc Cô Vô Tình lại nói.

“A ~ được, chỉ cần cô không sợ, đi theo tôi.” Dương Bách Xuyên nói xong, nhếch miệng cười, nhấc chân bước về phía trước dẫn đường.

Độc Cô Vô Tình đi phía sau, bước chân nhẹ nhàng, đi theo phía sau anh.

Đêm hôm khuya khoắt mang một người phụ nữ về nhà, điều này làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy kỳ kỳ trong lòng.

......

Sau khi về đến nhà, Dương Bách Xuyên tiếp đón Độc Cô Vô Tình, mời cô ngồi xuồng, sau khi rót cho cô một cốc trà, nhìn cô và hỏi: “Độc Cô tiểu thư, bây giờ cô có thể nói cô yêu cầu tôi làm gì không? Cô yên tâm, đêm nay cô cứu giúp tôi, tôi sẽ báo đáp phần ân tình này, chỉ cần tôi có thể làm được, chắc chắn không từ chối.”

Lúc này Độc Cô Vô Tình không nói gì, chỉ nâng tay lên chậm rãi lột khăn che mặt ra.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn thấy được chân dung của cô, nhưng cũng không nhịn được suýt chút nữa vứt bỏ cốc trà trong tay, nói thầm ở trong lòng: “Trời ạ ~”

Anh từng tưởng tượng khuôn mặt khuôn mặt dưới lớp khăn che mặt của Độc Cô Vô Tình, có lẽ lớn lên xấu mới che mặt, có lẽ lớn lên xinh đẹp tuyệt trần không muốn bại lộ dung nhan trước mặt người phàm tục.

Nhưng không nghĩ đến sau khi cô bóc lớp khăn che mặt ra, cả hai suy đoán trong lòng đều không phải.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Độc Cô Vô Tình, Dương Bách Xuyên thực sự bị dọa sợ, bởi vì cả khuôn mặt của cô là một khuôn mặt âm dương. Má trái là màu xanh lá, má phải là màu trắng, một màu trắng không bình thường, trắng giống như phấn trắng.

Nhan sắc trái phải nửa này nửa nọ, vừa nhìn thấy thật sự bị dọa người.

Nhưng nhìn từ ngũ quan, nếu không phải cô có khuôn mặt âm dương, chỉ với ngũ quan của Độc Cô Vô Tình, tuyệt đối là người đẹp bậc nhất, còn là loại sắc đẹp cổ điển đặc trưng của Hoa Hạ, đáng tiếc bị khuôn mặt m Dương hủy hoại hoàn toàn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 397



Trách không được cô phải che lại bản thân, vào ban đêm khuôn mặt âm dương này tuyệt đối có thể dọa chết người.

Lúc này Độc Cô Vô Tình mở miệng nói: “Dọa sợ cậu?”

Dương Bách Xuyên sửng sốt, liên tục xua tay, nói: “Không có không có ~”. Thật ra anh nói dối, vừa rồi thật sự bị dọa sợ.

Trên mặt của Độc Cô Vô Tình vẫn không có biểu tình gì, vẫn bình tĩnh như cũ, nói: “Bên ngoài đồn đãi tôi luyện kiếm nên bị hủy dung, không khác lời đồn mấy, nhưng cũng không được đầy đủ.

Bốn năm trước tôi tiến được một bước trong kiếm đạo, trốn vào núi sâu luyện kiếm trong lúc vô ý xâm nhập vào nơi đặc thù. Kết quả lúc đó kiếm đạo thực sự lấy được thành tựu nhỏ, nhưng hút phải khí độc ở nơi đó, sau khi ra ngoài biến thành như vậy.

Suốt ba năm, tôi đã đi gặp rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng vẫn không có chút cải thiện nào. Ba ngày trước nghe được tin tức Cố Đô có đan Trú Nhan, đi đến Cố Đô thử vận khí. Hôm nay mua được một viên đan Trú Nhan, trở về dùng luôn...

Hiệu quả vô cùng rõ ràng, tình hình trên mặt tôi đã được cải thiện, thậm chí gần như khôi phục bình thường, nhưng chưa đầy nửa giờ, độc tố lại tái phát, lại biến trở về bộ dáng cũ.

Đan Trú Nhan cũng chỉ có thể duy trì nửa giờ, nhưng lại cho tôi thấy được hy vọng. Tôi tra được có lẽ đan Trú Nhan xuất phát từ tay cậu hoặc từ thế lực sau lưng cậu, vì vậy tôi đến tìm cậu, nghĩ biện pháp.

Hy vọng cậu có thể giúp tôi, chỉ cần có thể chữa khỏi mặt của tôi, tôi nguyện ý làm ba chuyện trong khả năng cho cậu, cho dù giết người cũng được.”

Dương Bách Xuyên nghe thấy Độc Cô Vô Tình giải thích, biết trong lòng cô đã nghĩ anh thành đệ tử của một thế lực mạnh mẽ nào đó. Nhưng đối với anh chuyện này là chuyện tốt, có thể làm đám người đạo chích tìm anh tạo rắc rối có thể kiêng kị thế lực sau lưng anh.

Đối với khuôn mặt âm dương của Độc Cô Vô Tình, Dương Bách Xuyên cũng khiếp sợ, anh không nghĩ đến đan Trú Nhan chính tông có thể khôi phục được bệnh tật trên làn da.

Trừ khi Độc Cô Vô Tình trúng độc không chỉ trên mặt, thậm chí trên mặt chỉ là hiện tượng bên ngoài, nguồn gốc ở trong cơ thể.

Cũng biết được ba năm nay cô đã đi gặp rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng không ai có thể làm khuôn mặt của cô giảm bớt. Nhưng hôm nay đan Trú Nhan lại có thể làm cho khuôn mặt âm dương của cô có sự cải thiện, lần đầu tiên trong suốt ba năm nay, mặc dù chỉ có nửa giờ ngắn ngủi.

Nhưng đối với Độc Cô Vô Tình, đây chính là hy vọng lớn lao, có thể tìm đến anh, cũng coi như là một lựa chọn không tồi. Hoặc nói cách khác, cô đã không có lựa chọn khác, ký thác hy vọng vào thế lực sau lưng anh.

Người có thể lấy ra đan Trú Nhan, có lẽ có biện pháp chữa trị khuôn mặt âm dương của cô.

Khi Độc Cô Vô Tình nói xong lời cuối cùng, nói chỉ cần có thể chữa khỏi khuôn mặt âm dương của cô, cô sẽ đồng ý thực hiện ba yêu cầu của Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên dao động.

Tối hôm nay Độc Cô Vô Tình đã cho anh một sự kinh ngạc quá lớn, đặc biệt là ký ức về uy lực của một kiếm kia còn rất mới mẻ. Nếu bên người tạm thời có một cao thủ như vậy đi theo, sẽ không sợ tổ chức sát thủ Xương Hoa đến gây rắc rối.

Anh có thể nghĩ cách tăng lên thực lực, nhưng cũng không nhanh như vậy, quan trọng hơn còn mấy ngày nữa em gái anh Dương San San sẽ đến Cố Đô đi học, Dương Bách Xuyên rất lo lắng cho em gái.

Tổ chức sát thủ không giống dòng tộc võ cổ giả, sát thủ chỉ nhận tiền, chẳng may bọn họ vì tiền từ bỏ nguyên tắc bình thường, ra tay tổn thương em gái anh, lúc đó Dương Bách Xuyên muốn khóc cũng không có chỗ khóc, anh không dám mạo hiểm.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 398



Nhưng nếu bên cạnh có một cao thủ Ám Kình tầng tám như Độc Cô Vô Tình bảo vệ em gái, vậy anh sẽ rất yên tâm.

Còn đám trộm chiến đấu sống chết lúc trước, đôi người yêu Đường Long và Cổ Tư Lạc, thực lực kém hơn sát thủ võ cổ giả Mạc Đông Thiên xuất hiện đêm nay rất nhiều. Dương Bách Xuyên không quá yên tâm.

Hơn nữa bên cạnh có càng nhiều võ cổ giả càng tốt, đến tìm anh không sao cả, nhưng điều quan trọng nhất là vẫn còn Lưu Tích Kỳ đang quản lý công ty Vân Kỳ.

Bây giờ còn thêm một Triệu Nam và em gái, đều cần phải được bảo vệ, một mình anh không thể phân thân ra bảo vệ tất cả cùng một lúc.

Nếu có thể chữa được mặt của Độc Cô Vô Tình, làm cô đồng ý thực hiện ba yêu cầu của anh, điều đầu tiên Dương Bách Xuyên sẽ yêu cầu cô làm một vệ sĩ miễn phí.

Thông đồng một cao thủ làm vệ sĩ, là một chuyện rất không tệ.

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, nói: “Độc Cô tiểu thư, không dám giấu giếm. Cô không thể gặp được sư môn của tôi, nếu bọn họ không chủ động liên lạc thì ngay cả tôi cũng không thể gặp được. Nhưng tôi từng học qua y thuật, nếu cô không ngại tôi có thể khám thay cho cô?”

Độc Cô Vô Tình nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy, trong lòng rất mất mát, đúng vậy, cô đến tìm Dương Bách Xuyên vì cho rằng thế lực sau lưng Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi mặt âm dương của cô. Nhưng cô không nghĩ đến Dương Bách Xuyên sẽ nói ngay cả anh ta cũng không liên lạc được.

Nhưng câu cuối cùng Dương Bách Xuyên nói anh hiểu y thuật, cuối cùng cũng cho cô được một chút an ủi. Dù sao đã đến, để Dương Bách Xuyên khám thử cũng không có hại, gật đầu nói: “Làm phiền.”

Một thân y thuật tu chân của Dương Bách Xuyên, đặt ở trên Địa Cầu thật sự rất cao siêu. Nếu ngay cả anh cũng không chữa được, có lẽ không ai có thể chữa khỏi mặt âm dương của Độc Cô Vô Tình.

Vươn một bàn tay đặt lên trên cổ tay của Độc Cô Vô Tình, nhắm mắt âm thầm dùng chân khí bắt đầu kiểm tra thân thể của Độc Cô Vô Tình.

Sau đó, Dương Bách Xuyên tra được một loại khí thể ở trong cơ thể của Độc Cô Vô Tình, tương tự như màu xanh trắng trên mặt cô. Chính khí thể xanh trắng này tản ra khắp các kỳ kinh bát mạch trong cơ thể của cô, dẫn đến khuôn mặt của cô biến thành màu âm dương. Dương Bách Xuyên trộm dùng linh thức nhìn qua, ngay cả trên cơ thể cô cũng có loại nhan sắc này.

Trúng độc rất nặng.

Sau khi tìm được nguyên nhân, Dương Bách Xuyên cười nói trong lòng, còn không phải là một loại khí độc thôi sao, có thể mạnh hơn chân khí của anh được hả?

Nghĩ như vậy, anh điều động chân khí luyện hóa khí độc xanh trắng trong có thể của Độc Cô Vô Tình.

Nhưng khi chân khí của Dương Bách Xuyên đụng chạm phải khí độc trong cơ thể của Độc Cô Vô Tình, lại xảy ra chuyện làm Dương Bách Xuyên mở rộng tầm mắt.

Chân khí anh lấy làm tự hào, sau khi va chạm với loại độc khí trong cơ thể của Độc Cô Vô Tình, chân khí không loại bỏ khí độc, ngược lại khí độc lại đồng hóa chân khí của anh.

Lần này thực sự bị khiếp sợ, vội vàng rút chân khí về, mở hai mắt, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

20230325115244-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 399



Trong lòng Dương Bách Xuyên vừa nói xong, giọng của sư phụ Vân Thiên Tà đã vang lên: “Khí độc trong người cô gái này không tầm thường. Nếu sư phụ không nhìn lầm, hẳn là khí độc biến dị nào đó, thường sinh ra trong môi trường linh khí dày đặc, cộng thêm dung hợp với vật kịch động trong thời gian dài. Là kịch độc nhưng cũng là vật đại bổ, chắc hẳn cô gái này có thể chất đặc thù, không bị độc chết, chỉ biến da thịt thành hai màu màu đen trắng.

Có điều, khí độc lưu lại trong cơ thể ngược lại trở thành rắc rối cho đối phương, thế nhưng đối với thằng nhóc con lại xem như nhặt được bảo vật. Quả nhiên sư phụ không nhận sai đồ đệ, con đúng là may mắn ngút trời, vận cứt chó tốt thật, tùy tiện gặp gỡ một cô gái cũng có thể là cơ duyên.”

“Ặc, sư phu, hình như khi đó nhận con làm đồ đệ là lựa chọn duy nhất mà nhỉ. Nếu không phải ban đầu con cứu con chó đó, phát hiện được bình Càn Khôn, bình Càn Khôn liền không chạm vào người, không chạm vào người thì thầy trò ta không có duyên phận này. Chuyện này chẳng có liên quan gì đến việc người nhìn lầm hay không lầm con cả.”

Nghe thấy sư phụ lại mặt dày khoe khoang, Dương Bách Xuyên không nhịn được muốn đả kích ông.

"Thằng nhóc thúi, con không cạnh khóe ta thì chết à?" Vân Thiên Tà tức giận.

"Ha ha, sư phụ đừng nóng giận, con chỉ ăn ngay nói thật thôi, lại nói tiếp, trong cơ thể Độc Cô Vô Tình chứa khí độc, sao người lại nói con nhặt được bảo vật?” Dương Bách Xuyên cười hỏi.

Vân Thiên Tà lạnh lùng hừ một tiếng: "Lần sau còn móc mỉa ta nữa thì đừng có hỏi ta.”

“Dạ dạ dạ, sẽ không có lần sau, con sai rồi, người cứ tiếp tục đi!" Dương Bách Xuyên lập tức nhận sai.

Thật ra anh biết sư phụ sẽ không tức giận, ngược lại ông rất hưởng thụ bầu không khí này. Bởi vì anh nhớ lúc trước ông từng nói, ở Tu Chân giới có một tiểu sư tỷ cũng nói chuyện với ông như vậy, khiến ông rất hoài niệm.

"Thằng nhóc thúi kia, nghe cho kỹ đây, khí độc biến dị trong cơ thể cô gái này đối với cổ võ giả mà nói là kịch độc, thế nhưng đối với Tu Chân giả lại là vật đại bổ. Bởi vì công pháp tu chân có thể luyện hóa linh khí thế gian, đặc biệt là Càn Khôn Tạo Hóa Quyết con đang luyện, còn là công pháp xuất hiện trong bình Càn Khôn. Mặc dù sư phụ chưa từng luyện qua nhưng lại biết rõ Càn Khôn Tạo Hóa Quyết mạnh hơn tất cả những công pháp ta từng nhìn thấy mấy vạn năm qua, luyện hóa khí độc biến dị không thành vấn đề.

Vừa rồi ta nói khí độc trong người cô gái này sinh ra biến dị do ở trong môi trường vừa dày đặc linh khí vừa có vật kịch độc, vì vậy đồng thời nó cũng chứa một lượng linh khí khổng lồ. Sau khi con hấp thụ, dựa vào Càn Khôn Tạo Hóa Quyết luyện hóa có thể chuyển hóa thành chân khí của mình, từ đó tăng cao tu vi, ít thì tăng lên hai tầng, nhiều thì ba tầng cũng là có khả năng."

Đợi sư phụ Vân Thiên Tà nói xong, nước miếng Dương Bách Xuyên suýt đã rơi xuống, vội vàng truy hỏi: “Sư phụ, mấu chốt là con vừa dùng chân khí luyện hóa, khí độc trong người cô ấy đã bị chân khí đồng hóa rồi, còn hấp thu thế nào?”

“Cái gì cũng phải xem phương pháp, con tùy tiện đi luyện hóa khí biến dị kia sẽ chịu thiệt, hơn nữa tu vi hiện tại của thằng nhóc con không khác gì phế vật, tạm thời còn không thể chạm vào. Muốn hấp thu luyện hóa khí độc biến dị trong người đối phương, ít nhất tu vi của con phải đạt tới Luyện Khí kỳ tầng sáu mới được. Luyện Khí kỳ tổng cộng có chín tầng, cứ mỗi ba tầng sẽ có một đường ranh giới. Chờ đến khi con đạt tới Luyện Khí kỳ tầng sáu, có thể thi triển bí pháp hấp thu, đến lúc đó tự nhiên có thể luyện hóa khí độc cho mình dùng." Vân Thiên Tà sâu kín nói.

"Con nói chứ lão già đáng chết, người nói một hồi lâu té ra đều là nói nhảm, Luyện Khí kỳ tầng sáu á? Hiện tại con đến mới tầng ba, chờ đến khi nào mới có thể đạt tới tầng sáu? Hơn nữa đến lúc đó người ta không biết đã đi nơi nào rồi, con hấp thu thế nào?” Dương Bách Xuyên trợn mắt chửi bới.

Vân Thiên Tà tức giận nghiến răng: "Nếu không sao ta lại nói thằng nhóc con ngu xuẩn? Chẳng phải cô ấy tìm con chữa biểu cảm khác thường à? Tuy rằng tạm thời con không thể luyện hóa khí độc, chữa trị hoàn toàn nhưng có thể áp chế, dùng châm m Dương Ngũ Hành một lần là có thể áp chế ba ngày.
 
Back
Top Bottom