Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 400



Có điều bởi vì khí độc biến dị quá mức bá đạo lại có thuộc tính âm hàn, mỗi lúc trời tối đến giờ Tý sẽ tái phát lại. Đến sáng ngày hôm say, hừng đông dương khí thịnh, khí độc ẩn núp sẽ khôi phục bình thường. K từ đó cứ cách ba ngày con lại châm cho đối phương một lần, chẳng phải có thể giữ người bên cạnh rồi à? Đợi đến khi tu vi con đạt tới Luyện Khí kỳ tầng sáu, sau đó hấp thu luyện hóa hết khí độc trong người cô ấy, há chẳng phải một công đôi việc?

Còn con nữa, nếu không thể đạt tới Luyện Khí kỳ tầng sáu trong vòng ba tháng thì tìm đậu hũ tự tử đi, đừng đi rêu rao là đồ đệ của Vân Thiên Tà ta. Cho con công pháp tu chân cao cấp nhất thế gian, vậy mà con lại trì hoãn ở cảnh giới nhập môn lâu như vậy, đúng là mất mặt. Con để lại nhiều đan dược trong bình Càn Khôn như thế làm gì? Tính làm đồ gia truyền à? Ngoại trừ có Huyết Linh còn có chút giá trị, đám linh dược sơ cấp kia đều là đồ bỏ đi, không lấy ra luyện đan tăng tu vi, vứt trong bình Càn Khôn không chịu dùng, đầu con bị úng nước rồi.

Nếu như con luyện thành đan dược ăn, tang cao tu vi, đêm nay có bị một tên cổ võ giả nho nhỏ đả thương thành thế này không? Suy nghĩ một chút làm sư phụ tức chết, mặt mũi của ta đều bị con làm mất sạch."

Vân Thiên Tà càng mắng càng tức giận, hận không thể bay ra khỏi bình Càn Khôn tát chết Dương Bách Xuyên, chỉ tiếc ông chỉ là tàn hồn, đi ra cũng vô dụng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Dương Bách Xuyên bị sư phụ chửi bới trong lòng cũng nổi lửa, thế nhưng ngẫm nghĩ một chút thì đúng là không có cách phản bác. Anh thật sự xem hơn hai trăm gốc linh dược đào được từ hẻm núi như bảo bối cất trong bình Càn Khôn chờ sau này dùng, anh không nỡ dùng, muốn giữ lại để sau này trùng kích Trúc Cơ kỳ.

Bây giờ nghe nghe sư phụ mắng cho một trận, cảm thấy ông mắng rất đúng. Nếu anh lấy ra luyện đan để dùng, tăng thực lực, hôm nay sẽ không đến mức bị Mạc Đông Thiên đả thương, nghĩ tới cũng đủ uất ức. Anh thầm nói, ngày mai sẽ bắt đầu luyện đan, tăng thực lực lên.

Mạc Đông Thiên, thù này nhớ kỹ, tổ chức sát thủ Xương Hoa cứ đợi đấy, chờ anh đây tăng tu vi sẽ tìm đến hang ổ của mấy người tính sổ.

Một lát sau cảm giác sư phụ đã bớt giận, Dương Bách Xuyên cười nói: "Ha ha, sư phụ này, ngày mai con sẽ bắt đầu luyện đan tăng tu vi, cam đoan về sau sẽ không khiến người mất thể diện. Hiện tại con còn một vấn đề cuối cùng, chờ đến khi con đạt tới Luyện Khí kỳ tầng sáu phải hấp thu luyện hóa khí độc trong người Độc Cô Vô Tình thế nào? Dù sao cũng phải cho người ta một lý do từ chối chứ đúng không?"

Sư phụ Vân Thiên Tà cười khà khà: "Có biết công pháp song tu không?"

Trong lòng Dương Bách Xuyên thầm mắng một câu lão già không đứng đắn: "Đương nhiên là biết rồi, thải âm bổ dương, đừng xem con là trai tơ chứ!”

"Biết rõ là tốt, thật ra rất đơn giản, muốn luyện hóa khí độc trong người cô gái này, thông qua công pháp song tu là có thể hút khí độc sang người con, sau đó lại dùng Càn Khôn Tạo Hóa Quyết luyện hóa là được. Chẳng qua ở Tu Chân giới, song tu là đường ngang ngõ hẹp, không thể lên được mặt bàn.

Ngày sau thằng nhóc con phải dùng cẩn thận, thời gian dài ngược lại không tốt với tu vi của con, trừ khi đụng cho tới trường hợp trong người có khí độc biến dị như cô gái này mới có thể sử dụng công pháp song tu. Để sư phụ truyền cho con một đoạn bí pháp hấp thu, chờ đến khi tu vi của con đạt tới Luyện Khí kỳ tầng sáu, dùng bí pháp này hấp thu khí độc biến dị trong cơ thể đối phương là được.

Tốt rồi, sư phụ phải ngủ say, trong khoảng thời gian này bị thằng nhóc co giày vò đến mức thần hồn sắp không ổn, nhớ kỹ nếu gần đây không đụng đến nguy hiểm sống còn thì đừng có làm phiền ta đấy."

Sau khi nói xong, giọng Vân Thiên Tà từ từ nhỏ dần rồi biến mất, đồng thời trong đầu Dương Bách Xuyên cũng xuất hiện một đoạn bí pháp song tu.

Anh lập tức mở hai mắt ra, trong lòng thầm mắng sư phụ một tiếng lão tài xế.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 401



Không nghĩ tới lại bị sư phụ nghe được, hỏi: "Lão tài xế nghĩa là gì?"

Trên trán Dương Bách Xuyên chảy xuống ba sọc đen, ho khù khụ: "A ha ha, lão tài xế chính là... Chính là lão lưu manh đó, hì hì!”

"Cút, thứ khốn nạn không biết lớn nhỏ." Vân Thiên Tà tức giận chửi bới, lần này hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Ngay lúc này này, Độc Cô Vô Tình thấy sau khi Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra thì nhìn về phía mình bằng vẻ mặt quái dị, điều này làm cho cô có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn hỏi: "Bách Xuyên, cậu có biến pháp chữa trị chứng biểu cảm khác thường của tôi?”

Dương Bách Xuyên còn đang suy nghĩ với công pháp song tu sư phụ truyền cho mình, làm thế nào để Độc Cô Vô Tình bằng lòng song tu, anh vừ nhìn khuôn mặt biểu cảm quái dị của Độc Cô Vô Tình m Dương đã không nhịn được rùng mình ớn lạnh.

Nghe thấy cô hỏi, anh vội vàng nói: "Có thể trị hết."

Bốn chữ có thể trị hết khiến gương mặt cứng ngắc của Độc Cô Vô Tình hơi run rẩy, thật ra là đang vui mừng nhưng do khí độc mà bắp thịt trên mặt đều bị xơ cứng, kể từ sau khi trúng độc cô chưa từng mỉm cười.

Chẳng qua sự kích động trong giọng nói đã làm lộ rõ tâm trạng của cô: "Thật chứ?"

Dương Bách Xuyên gật đầu: "Thật!" Nói tới đây, anh hơi dừng một lát, lại bổ sung: “Chẳng qua…”

Hai chữ này khiến trong lòng Độc Cô Vô Tình cực kỳ căng thẳng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Tiên sinh có chuyện gì cứ nói, tôi không ngại."

Bởi vì do quá căng thẳng và lo lắng mà trong lúc vô ý, Độc Cô Vô Tình lại gọi Dương Bách Xuyên là tiên sinh.

Trong lòng Dương Bách Xuyên đang sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, cũng không thể trực tiếp nói với Độc Cô Vô Tình là muốn chữa khỏi chứng biểu cảm khác thường của cô cần phải song tu với tôi chứ?

Nếu như dám nói như vậy, Dương Bách Xuyên chắc chắn rằng anh sẽ bị một kiếm của Độc Cô Vô Tình bổ thành hai nửa.

Nhất định phải có chiêu thức lừa gạt mới được.

Suy nghĩ một chút, vẻ mặt anh nghiêm túc nói: “Là như vậy, tôi vừa mới kiểm tra tình trạng trong cơ thể cô, nguyên nhân thật sự dẫn đến chứng biểu cảm khác thường của cô, không phải ở mặt ngoài, mà là trong cơ thể cô có một loại khí kịch độc rất phức tạp cũng đặc biệt mạnh mẽ, lan tràn trong kỳ kinh bát mạch của cô, thậm chí toàn thân cô đều là chứng biểu cảm khác nhau chứ?”

Vì để cho Độc Cô Vô Tình tin tưởng lời nói của anh, coi như là bất chấp tất cả, nếu không tùy tiện nói toàn thân người ta đều là loại biểu cảm này thì sẽ bị hiểu lầm.

Độc Cô Vô Tình nghe được lời của Dương Bách Xuyên, trên mặt nóng lên, thật sự tình huống của cô đều bị Dương Bách Xuyên nói trúng.

Cô gật đầu nói: “Vậy cậu có biện pháp chữa trị không?” Cô hỏi lại.

Dương Bách Xuyên mở miệng nói: “Bởi vì độc khí trong cơ thể của cô quá đặc thù, công lực hiện tại của tôi cũng không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn, nhưng tôi có thể giảm bớt cho cô, sư môn của tôi có loại phương pháp châm cứu vô thượng, châm cứu cho cô một lần có thể áp chế độc khí trong cơ thể của cô ba ngày.

Nói cách khác, sau ba ngày châm cứu, cô sẽ khôi phục giống như người bình thường, nhưng khí độc quá là bá đạo, hơn nữa lại còn là khí lạnh, cho nên mỗi đêm sau này vẫn sẽ tái phát biến thành chứng biểu cảm khác thường, nhưng mà buổi sáng ngày hôm sau sẽ khôi phục lại bình thường.

Hơn nữa cứ cách ba ngày đều cần phải châm cứu một lần, như thế chờ công lực của tôi đủ là có thể nghĩ biện pháp loại bỏ hoàn toàn độc khí trong cơ thể của cô, cô xem cô có muốn tôi trị liệu cho cô không?”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 402



Dương Bách Xuyên suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nên sốt ruột nói coi như là chờ đến ngày có công lực đầy đủ, cũng cần phương pháp song tu mới có thể loại bỏ, nghĩ về sau lại nói, đầu tiên phải lấy được sự tín nhiệm của cô mới được, khi hai bên đã có đủ sự tin tưởng với nhau rồi, đến lúc đó có thể nói ra phương pháp song tu.

Đối với Độc Cô Vô Tình mà nói, lời nói của Dương Bách Xuyên thực sự là tin vui, ba năm qua cô cũng không tìm được biện pháp nào có thể giảm bớt bệnh tình, chứ đừng nói đến loại bỏ hoàn toàn?

Dương Bách Xuyên nói châm cứu một lần có thể áp chế được 3 ngày, cứ cách ba ngày châm cứu một lần, chẳng phải đồng nghĩa với việc về sau cô chỉ cần đi theo bên người Dương Bách Xuyên thì chứng biểu cảm khác thường có thể biến mất hoàn toàn sao?

Phương pháp như thế đối với cô chính là chuyện tốt lớn, sao có thể không muốn?

Còn về phần anh nói nó sẽ tái phát vào mỗi buổi tối, điểm này Độc Cô Vô Tình hoàn toàn có thể xem nhẹ, bắt đầu từ sau mười một giờ đêm đi, giờ này đều là thời gian đi ngủ, nghỉ ngơi, có ảnh hưởng gì đâu?

Chỉ cần có thể giúp cô trở lại giống như một người bình thường vào ban ngày, cô hoàn toàn có thể chấp nhận.

Hơn nữa Dương Bách Xuyên còn nói, chờ công lực của anh đủ thì có thể loại bỏ hoàn toàn bệnh này, đây chính là hy vọng lớn.

Nhưng cô cũng không biết Dương Bách Xuyên thật sự có thể làm được hay không, nhưng mà nghĩ lại thì anh cần gì phải lừa gạt cô.

Nhìn Dương Bách Xuyên, cô mang theo sự thành khẩn nói: “Xin tiên sinh hãy châm cứu trị liệu, ân tình này của cậu Vô Tình vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, nếu châm pháp của cậu có hiệu quả, Vô Tình hứa sẽ làm ba việc cho tiên sinh, nếu ngày sau có thể hoàn toàn loại bỏ bệnh này, gia tộc Ba Thục Độc Cô gia tộc của tôi sẽ nợ tiên sinh một ân tình.”

Độc Cô Vô Tình cũng coi như là dốc hết vốn liếng, bản thân cô chính là cao thủ Ám Kình tầng tám, với ba điều kiện của cô, đặt ở trong giới võ cổ rất có trọng lượng, cuối cùng là gia tộc Ba Thục Độc Cô gia tộc thiếu một phần nhân tình, cái này càng lớn hơn.

Dương Bách Xuyên cũng hiểu được phân lượng của việc Độc Cô Vô Tình này, trong lòng vui vẻ, chuyện này cũng rất đáng giá.

“Nhìn xem tôi cũng không cần lên tiếng giữ cô ấy ở bên cạnh làm vệ sĩ, chính cô ấy tự nguyện sẽ ở lại, ha ha, vẫn là lão già cao minh.” Anh ở trong lòng khen ngợi sư phụ một câu.

Ngay lập tức Dương Bách Xuyên giả mù nhìn Độc Cô Vô Tình nói: “Tôi học y, cứu người chính là chuyện cần làm, còn điều kiện thì cứ gạt qua một bên, tôi cũng không để ý, trước tiên tôi sẽ châm cứu trị bệnh cho cô.”

“Tiên sinh thật có nghĩa lớn!” Độc Cô Vô Tình nghe được lời này của Dương Bách Xuyên, rất có chính nghĩa, nói thật trong lòng cô rất cảm động.

Nhưng mà một giây sau, Dương Bách Xuyên nói một câu lại khiến cho cô giận tím mặt.

“Vậy thì cô c ởi quần áo đi!” Dương Bách Xuyên nói.

Bốp ~

“Khốn nạn ~”

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, khí lạnh trên mặt Độc Cô Vô Tình phát tác, nhanh như tia chớp rút nhuyễn kiếm ra đâm vào cổ Dương Bách Xuyên, cô không nghĩ tới Dương Bách Xuyên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy với cô.

Mà Dương Bách Xuyên thì sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, cảm nhận được thanh kiếm lạnh lẽo của Độc Cô Vô Tình truyền tới, toàn thân anh toát mồ hôi lạnh, cũng phản ứng lại, lời nói của anh không rõ ràng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 403



Anh vội vàng nói: “Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là muốn châm cứu, châm cứu? Muốn châm cứu cho cô trên toàn thân, không có ý gì khác, hơn nữa hiện tại toàn thân của cô đều là biểu cảm khác thường, tôi cũng không có hứng thú làm cái gì.”

Trong lòng Dương Bách Xuyên buồn bực, nếu không phải là nể mặt đánh không lại cô thì tôi sẽ tát một cái rồi.

Người phụ nữ này rõ ràng đang hiểu lầm về chuyện kia.

Nghe Dương Bách Xuyên nói xong, trong lòng Độc Cô Vô Tình hơi khựng lại, nhưng vẫn không có buông lỏng cảnh giác nhìn Dương Bách Xuyên, chậm rãi buông nhuyễn kiếm xuống, thế nhưng trong miệng lại lạnh giọng nói: “Nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ băm nát cậu cho chó ăn.”

Trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng tức giận, hiện tại anh phát hiện Độc Cô Vô Tình này chính là một người mắc bệnh tâm thần phân liệt, một giây trước vẫn là bộ dáng cảm ơn, một giây sau đã biến thành một bộ dáng nữ ma đầu giết người không chớp mắt.

Không phải chỉ nói một câu bảo cô c ởi quần áo thôi sao?

Nếu không c ởi quần áo, thì làm sao chữa bệnh cho cô?

Ngoài miệng anh cũng mang theo vài phần tức giận nói: “Vậy thì cô muốn trị hay không trị, là cô có bệnh, cũng không phải là tôi có bệnh...”

Một giây sau anh còn chưa nói hết, giọng đã dừng lại.

Bởi vì Độc Cô Vô Tình đã cởi hết quần áo trên người xuống.

Mẹ nó, quái lạ, không xuất kiếm theo lẽ thường nữa à!

Dương Bách Xuyên đang nói thầm ở trong lòng.

Lúc này, Độc Cô Vô Tình nhìn anh, toàn thân chỉ còn lại đồ lót.

Nhưng mà có một thứ khiến cho Dương Bách Xuyên cảm thấy thú vị chính là đồ lót của cô, không phải là kiểu dáng hiện đại mà ngược lại là cái loại yếm mà người cổ đại trên tivi hay mặc.

Yếm màu đỏ thẫm, vậy mà phía trên còn thêu một đôi uyên ương sống động như thật, yếm uyên ương màu đỏ thẫm.

Chúa ơi, kiến thức sâu rộng, những người không biết còn tưởng rằng cô gái này là xuyên không từ cổ đại đến.

Điều này có truyền thống quá không?

Nhưng mà ngẫm lại thì cô xuất thân từ gia tộc võ cổ giả, cũng thoải mái, truyền thừa võ cổ giả ở giới võ cổ chính là từ cổ truyền đến nay, truyền thống một chút cũng coi như bình thường.

Nuốt nước miếng, trong lòng Dương Bách Xuyên nóng lạnh lẫn lộn.

Nhìn dáng người Độc Cô Vô Tình, quả nhiên là cấp bậc siêu mẫu, có cảm giác rất thu hút ánh mắt, làm cho người ta nóng bỏng.

Nhưng nhìn da thịt của cô, màu trắng màu đen rõ ràng, lại làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt, không nhịn được mà run rẩy.

“Có thể bắt đầu không?”

Lúc này giọng điệu của Độc Cô Vô Tình nhàn nhạt nói.

Trong lòng Dương Bách Xuyên thở dài, ông đây nhịn, coi như cô là tâm thần phân liệt, không có so đo với cô.

“Được rồi, ngồi thẳng người, tôi châm cứu.”

20230326094257-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 404



Nhưng mà thực lực chênh lệch quá xa, anh không dám trêu chọc cô nhiều.

Chỉ có thể ở trong lòng âm thầm nói: “Chờ thực lực của tôi tăng lên, đến lúc đó xem tôi xử lý cô như thế nào.”

Nghĩ thì nghĩ, nhưng chữa bệnh vẫn phải chữa, đi vào phòng ngủ, tâm niệm vừa động, anh lấy kim châm cứu từ bình Càn Khôn mà Trần Bảy Roi đưa cho anh ra, lần thứ hai trở lại bên cạnh Độc Cô Vô Tình.

Hít sâu một hơi, vứt bỏ tạp niệm trong lòng bắt đầu thi triển trận pháp Châm m Dương Ngũ Hành.

Lúc chữa bệnh, anh tương đối nghiêm túc, không có chút tạp niệm nào.

Độc khí trong cơ thể của Độc Cô Vô Tình thuộc tính âm hàn, muốn trị liệu cho cô, trước tiên bắt đầu Dương Bách Xuyên dùng dương châm, cũng chính là khoái châm.

Tính toán một chút có bảy mươi hai châm có lẽ là có thể, với tu vi Luyện Khí kỳ tầng ba trước mắt của anh, cao nhất cũng chỉ có thể thi triển ra bảy mươi hai châm.

Vừa giơ tay lên chân khí vận chuyển, châm bạc ong ong rung động, trong vòng ba hơi thở đã thi triển ba mươi sáu châm lên người Độc Cô Vô Tình.

Thủ pháp nhanh chóng, còn nhanh hơn so với lần điều trị chân cho mẹ của Viên Kim Phượng lúc trước, trên thực tế cũng chưa tới ba hơi thở đã hoàn thành thi châm.

Đây là vì so với lần trước thì tu vi của anh lại tăng lên một phần, cũng vì lần thứ hai thi châm nên đã quen thuộc hơn rất nhiều.

Tuy rằng so với thi triển lần trước thoải mái hơn một chút, nhưng suốt ba mươi sáu khoái châm, mỗi một châm đều cần chân khí, vẫn khiến cho anh có cảm giác hao phí không ít tâm sức, nói không mệt là giả.

Dương Bách Xuyên thi châm, nhưng ở trong mắt Độc Cô Vô Tình lại rất là khiếp sợ, cô không phải là cô gái không có kiến thức, cùng với ba năm điều trị chứng biểu cảm khác thường, đã hỏi thăm rất nhiều danh y chữa bệnh nổi tiếng, cũng gặp qua không ít cao thủ Đông y biết châm cứu.

Thế nhưng Dương Bách Xuyên này trong vòng ba hơi thở ngắn ngủi thi triển không biết bao nhiêu thủ pháp châm, quả nhiên đây là lần đầu tiên cô gặp.

Đồng thời mỗi một châm sau khi rơi xuống, cô đều có thể cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu sinh ra trong cơ thể, khi Dương Bách Xuyên dừng lại, nội tâm Độc Cô Vô Tình thực sự giống như sấm vang.

Cô biết, lần này mình thật sự gặp được danh ý nổi tiếng, điểm này có thể cảm giác từ tình huống trong cơ thể, hiệu quả thấy được ngay lập tức.

Nhuyễn kiếm trong tay bất tri bất giác được thả lỏng, sự cảnh giác của cô đối với Dương Bách Xuyên hoàn toàn buông xuống.

Độc Cô Vô Tình cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí nóng, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Sau khi trúng độc, thể chất của cô có tính lạnh, bình thường cơ thể lạnh lẽo gần như không có độ ấm. Nhưng sau khi Dương Bách Xuyên châm cứu, nhiệt độ cơ thể biến mất đã lâu nay lại xuất hiện.

Cô cảm nhận được rất rõ, điều này khiến cô cực kỳ chấn động.

Cuối cùng Độc Cô Vô Tình cũng tin lúc trước Dương Bách Xuyên không nói dối, anh có thể chữa khỏi khuôn mặt âm dương cho cô, giải quyết nỗi phiền não của cô.

Trong lòng tràn đầy xúc động, cô mong rằng sau khi Dương Bách Xuyên châm cứu xong, làn da của mình sẽ khôi phục như bình thường.

Ba năm qua cô sống với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, khỏi phải nói tâm trạng dày xéo nhường nào.

Giờ khắc này Dương Bách Xuyên khiến cô nhìn thấy hi vọng.

Về phần Dương Bách Xuyên, lúc này anh đã hoàn thành ba mươi sáu châm nhanh không ngừng nghỉ, bắt đầu đâm lần lượt từng châm chậm.

Theo từng kim châm đâm xuống, trên người Độc Cô Vô Tình cắm đầy kim châm.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 405



Ban đầu Dương Bách Xuyên còn có thể vững vàng đâm xuống. Nhưng đến ba châm cuối cùng, quần áo trên người anh đã ướt đẫm mồ hôi.

Dù là châm nhanh hay châm chậm đều hao tốn rất nhiều tinh thần và chân khí. Tay bắt đầu run rẩy, anh cắn răng đâm kim châm lên người Độc Cô Vô Tình.

Độc Cô Vô Tình nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù cô không nói cảm ơn, song trong lòng đã khắc ghi ân tình của Dương Bách Xuyên.

Khi một châm cuối cùng đâm vào giữa trán Độc Cô Vô Tình, rốt cuộc Dương Bách Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy lần này anh không ngất xỉu, nhưng cũng mệt lả.

Dương Bách Xuyên ngồi phịch xuống sofa, mỉm cười nhìn hai màu đen trắng trên làn da của Độc Cô Vô Tình biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Anh biết mình đã thành công áp chế khí độc trong người Độc Cô Vô Tình.

Độc Cô Vô Tình toàn thân cắm đầy châm cũng nhìn thấy hai màu đen trắng trên người hành hạ cô suốt ba năm đã biến mất. Cô không kìm được nước mắt. Cô nhìn Dương Bách Xuyên dựa vào sofa thở hổn hển, khẽ nói: "Cảm ơn."

Dương Bách Xuyên nghỉ ngơi một lát rồi mới mỉm cười lên tiếng: "Không cần cảm ơn. Hiện tại tôi mới chỉ áp chế khí độc trong cơ thể cô thôi, muốn loại bỏ hoàn toàn thì phải đợi sau này tôi có đủ công lực song..."

"Ờm..." Dương Bách Xuyên nói đến đây thì nhận ra mình suýt lỡ lời, bèn vội vàng sửa lời: "Đợi sau này tôi giúp cô. Nhưng có lẽ cô phải ở lại Cố Đô một thời gian ngắn, bởi vì cứ cách ba ngày tôi phải châm cứu cho cô một lần."

Độc Cô Vô Tình không nghe rõ câu cuối của Dương Bách Xuyên, giọng nói tràn đầy cảm kích: "Làm phiền tiên sinh. Không biết tiên sinh có thể cho phép tôi ở lại bên cạnh phục vụ cho tiên sinh, xem như báo đáp ân tình của tiên sinh được không?"

Dương Bách Xuyên đang chờ câu nói này, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra rối rắm, làm bộ suy xét: "Cũng không phải là không thể. Nhưng tôi là đàn ông, ở chung với cô thì không ổn nhỉ?"

"Tiên sinh nghĩ nhiều rồi. Ý của Vô Tình là tôi sẽ ở lại bên cạnh bảo vệ sự an toàn của tiên sinh. Hôm nay sát thủ Xương Hoa đến tìm tiên sinh, tuy rằng đã bị Vô Tình đánh đuổi, nhưng tổ chức sát thủ Xương Hoa rất lớn, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ trở lại tìm tiên sinh gây chuyện." Độc Cô Vô Tình hờ hững cất lời.

Nhưng Dương Bách Xuyên nghe xong, mặt đỏ bừng lên. Người ta chủ động ở lại là để bảo vệ sự an toàn của anh, vậy mà anh lại hiểu lầm.

Dương Bách Xuyên hắng giọng "khụ khụ" vài tiếng rồi mặt dày mày dạn nói: "Vậy thì cảm ơn cô. Dù sao cách ba ngày tôi lại phải châm cứu cho cô, chạy qua chạy lại cũng không tiện. Chỗ tôi có phòng ngủ, cô cứ chọn một phòng tùy thích là được."

Lúc này Dương Bách Xuyên cảm thấy cơ thể đã khôi phục chút sức lực, bèn đứng dậy chuẩn bị đi tắm. Anh đứng dậy, nhìn về phía Độc Cô Vô Tình, tức thì cảm thấy toàn thân bốc lửa.

Sau khi châm cứu xong, hai người nói chuyện chốc lát, hai màu xanh trắng trên da Độc Cô Vô Tình đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt âm dương cũng khôi phục như thường.

Vừa rồi nói chuyện anh không chú ý. Bây giờ nhìn Độc Cô Vô Tình, suýt thì anh phun máu luôn.

Làn da đã hoàn toàn khôi phục như bình thường, Độc Cô Vô Tình biến thành một tiên nữ cổ điển với vẻ ngoài yêu nghiệt, có điều bộ dạng vẫn lạnh lùng như cũ.

Nếu cô mỉm cười thì Dương Bách Xuyên nhất định sẽ cảm thấy cô chính là yêu cơ thời cổ đại, một nụ cười có thể nghiêng nước đổ thành.

Làn da trắng nõn ửng hồng, trơn bóng như ngọc, Dương Bách Xuyên nhìn mà muốn phạm tội.

Song anh vẫn chưa đến nỗi mất lý trí, trong lòng biết rõ Độc Cô Vô Tình là cao thủ võ cổ Ám Kình tầng tám. Anh hít sâu một hơi rồi vội vàng chạy vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Ờ thì... tôi đi tắm trước đây. Châm trên người cô nửa tiếng nữa mới rút được."

Dứt lời anh chạy vèo vào phòng tắm, chỉ sợ mình nán lại lâu thêm chút nữa sẽ xảy ra chuyện không hay. Nếu chọc giận Độc Cô Vô Tình... kiếm dẻo vẫn ở bên cạnh cô đó!

Độc Cô Vô Tình nhìn dáng vẻ chật vật chạy trốn của Dương Bách Xuyên thì sững ra giây lát, sau đó lạnh lùng hừ mũi, thầm nghĩ trong lòng: "Đúng là vị tiên sinh này giỏi y thuật thật, nhưng quá dâm. Sau này mình phải đề phòng một chút."

Cô nhìn làn da của mình, rồi lại nghĩ đến ánh mắt nóng rực của Dương Bách Xuyên hồi nãy, bỗng dưng hơi thẹn thùng.

Cô muốn đắp một tấm thảm lên người, nhưng mà toàn thân cắm đầy châm bạc, không thể nhúc nhích được.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 406



Về phần Dương Bách Xuyên, sau khi chạy vào phòng tắm, trong đầu anh toàn là hình ảnh vóc dáng bốc lửa của Độc Cô Vô Tình. Anh vội vàng tắm bằng nước lạnh.

Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc anh cũng bình tĩnh lại, khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.

Anh đến bên cạnh Độc Cô Vô Tình rút châm cho cô, thế rồi ngọn lửa không dễ gì mới dập được lại bùng lên.

Anh run rẩy rút hết châm cho cô, sau đó thuận miệng nói: "Xong rồi đấy. Cô tìm một phòng ngủ cho khách mà nghỉ ngơi, ba giờ sáng rồi. Tôi không quấy rầy cô nữa. Chúc ngủ ngon."

Lần này Dương Bách Xuyên không nhìn Độc Cô Vô Tình nữa, nói xong liền chạy về phòng mình tĩnh tọa nhập định. Khó chịu quá! Anh phát hiện ra hình như mình giữ lại một yêu tinh như vậy ở trong nhà là một sai lầm.

Anh nghĩ ngày mai sẽ lập tức đi mua nhà. Tốt nhất là mua một căn biệt thự ba tầng, cho Độc Cô Vô Tình ở tầng một, mình ở tầng ba để tránh cho bản thân lúc nào cũng bồn chồn xao xuyến.

Mặt khác, anh cần phải luyện đan và nâng cao tu vi. Thật sự là tối nay người của tổ chức sát thủ làm anh cảm thấy áp lực như bị sỉ nhục.

...

Sáng ngày hôm sau, Dương Bách Xuyên tỉnh lại sau thời gian tĩnh tọa, chuẩn bị đi xem nhà.

Lúc ra khỏi phòng phủ, anh thoáng sửng sốt vì ngửi thấy mùi thức ăn.

Sau đó, anh nhìn thấy Độc Cô Vô Tình đeo tạp dề đi từ trong phòng bếp ra, tay bưng một đ ĩa đồ ăn. Độc Cô Vô Tình trông thấy Dương Bách Xuyên, da mặt giần giật: "Chào tiên sinh. Tôi thức dậy thấy trong tủ lạnh có thức ăn nên tự ý làm bữa sáng cho tiên sinh. Mời tiên sinh dùng bữa."

Dương Bách Xuyên biết rằng lẽ ra lúc này trên gương mặt Độc Cô Vô Tình nở nụ cười nhẹ, nhưng bởi vì khí độc còn sót lại khiến cho cơ mặt cô xơ cứng trong thời gian dài, cho nên không cười được. Triệu chứng này phải hồi phục từ từ.

Nhìn bát cháo trắng và một đ ĩa thức ăn trên bàn, Dương Bách Xuyên xúc động muốn khóc. Đây là lần đầu tiên có phụ nữ nấu cơm cho anh đó!

Anh mỉm cười nói với Độc Cô Vô Tình: "Tôi đi đánh răng rửa mặt đã, cô ăn trước đi, không cần đợi tôi."

Dương Bách Xuyên ra khỏi phòng tắm, đi đến bàn ăn thì thấy Độc Cô Vô Tình vẫn chưa động đũa, hình như đang chờ anh. Điều này tạo cho Dương Bách Xuyên cảm giác mình là hoàng đế. Anh cười khúc khích đi tới chào hỏi Độc Cô Vô Tình rồi bắt đầu ăn cơm.

Dương Bách Xuyên không ngờ tuýp người như Độc Cô Vô Tình lại biết nấu cơm. Anh nghĩ rằng một cô gái cổ điển như tranh vẽ thế này lẽ ra không chạm tay vào bất cứ việc gì mới phải.

Thế nhưng người ta chẳng những chạm vào, mà còn nấu ăn rất ngon. Dương Bách Xuyên thầm khen trong lòng.

Sau khi ăn sáng xong, Dương Bách Xuyên cho Hầu Đậu Đậu và con chồn ăn mấy quả hồng thơm. Sau đó, anh bỏ lại chúng ở nhà như mọi khi, dẫn theo Độc Cô Vô Tình đi ra ngoài.

Hiện tại Độc Cô Vô Tình vô cùng cảm kích Dương Bách Xuyên. Một đêm qua đi, sang ngày thứ hai gương mặt và làn da của cô đã trở lại bình thường. Điều này đã chứng thực câu nói của Dương Bách Xuyên, anh thật sự có thể áp chế khí độc trong người cô, một lần châm cứu có thể bình thường ba ngày.

Đương nhiên bắt đầu từ tối nay, đến giờ Tý triệu chứng sẽ tái phát, nhưng Độc Cô Vô Tình vẫn rất hài lòng, vì vậy cô rất cảm kích Dương Bách Xuyên. Buổi sáng thức dậy cô làm bữa sáng cho anh, bây giờ ra ngoài thì đi theo bảo vệ anh. Tính cách cô cũng mạnh mẽ, không phải hạng người cơm đưa tận miệng áo tới tận tay, cứ phải làm gì đó thì cô mới yên tâm.

Còn Dương Bách Xuyên thì rất hài lòng về Độc Cô Vô Tình.

Anh vui vẻ dẫn cô đi ra ngoài. Hôm nay anh sẽ đi mua căn nhà có sân riêng.

Nhưng Dương Bách Xuyên không vui vẻ được bao lâu. Sau khi xuống lầu, anh trợn tròn mắt sững sờ.

Dương Bách Xuyên vừa mới ra khỏi thang máy thì chạm mặt Ninh Kha mặc đồng phục cảnh sát.

20230326094356-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 407



"Ừm... Vị này là Độc Cô Vô Tình. Em đừng hiểu lầm, bọn anh không có gì hết, cô ấy là bệnh nhân của anh." Dương Bách Xuyên nghiêm túc giới thiệu cho Ninh Kha.

Sau đó anh lại nói với Độc Cô Vô Tình: "Đây là cảnh sát Ninh Kha."

"Tôi tin anh mới lạ đó! Dương Bách Xuyên, anh là đồ khốn. Hừ!" Ninh Kha trợn mắt mắng mỏ.

Lúc này, Độc Cô Vô Tình lên tiếng: "Cô Ninh hiểu lầm rồi, tôi thật sự là bệnh nhân của tiên sinh, hiện tại là vệ sĩ của ngài ấy."

"Đồ khốn này, tôi đã nói là nếu anh dám phụ lòng tôi thì tôi sẽ không tha cho anh!" Ninh Kha vốn nóng tính, nhìn Độc Cô Vô Tình đẹp như tranh, cô nàng hoàn toàn không tin Dương Bách Xuyên.

Sau đó, cô ta giơ tay lên định đánh Dương Bách Xuyên.

Nhưng lúc này cô ta bỗng thấy hoa hết cả mắt, tiếp đó lồ ng ngực trúng một đòn nặng nề, không kìm được lùi lại, lảo đảo ngồi dập mông xuống đất.

Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt nhìn, anh còn chưa kịp phản ứng đã thấy Độc Cô Vô Tình ra tay đánh Ninh Kha ngã ngồi ra đất.

Nhất thời đầu anh phình to.

Mà diễn biến tiếp theo càng làm anh kinh hãi.

Lúc này Ninh Kha đã giận điên người, cô ta không ngờ con hồ ly tinh bên cạnh Dương Bách Xuyên lại dám ra tay với mình.

Cô ta nổi giận rút súng lục bên hông ra định nổ súng.

Cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên sợ bay màu, bởi vì anh nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Độc Cô Vô Tình.

Ninh Kha không biết gì về Độc Cô Vô Tình, nhưng tối qua anh đã tận mắt chứng kiến thanh kiếm dẻo trong tay cô chuyển động cực nhanh. Dương Bách Xuyên tin rằng nếu như Độc Cô Vô Tình vung kiếm thì Ninh Kha hoàn toàn không kịp nổ súng, cuối cùng người bị thương chắc chắn là Ninh Kha chứ không phải Độc Cô Vô Tình.

Độc Cô Vô Tình là võ cổ giả Ám Kình tầng tám, còn là bậc cao thủ có trình độ kiếm đạo cao, thật sự là tu vi võ công vượt xa tưởng tượng của người bình thường.

Một người tuốt kiếm, một người rút súng.

Trước tình hình này, Dương Bách Xuyên sợ hết hồn.

Anh lập tức dùng chân khí hét to: "Dừng tay!"

Đồng thời anh bước đến chắn giữa Độc Cô Vô Tình và Ninh Kha.

Đứng ở lập trường của Độc Cô Vô Tình thì cô không sai. Bởi vì bắt đầu từ khi Dương Bách Xuyên chữa trị khuôn mặt âm dương cho cô, cô chính là vệ sĩ của Dương Bách Xuyên, phụ trách sự an toàn thân thể của anh.

Ninh Kha ra tay với Dương Bách Xuyên, tất nhiên Độc Cô Vô Tình không cho phép điều đó xảy ra, cô ra tay ngăn cản là chuyện bình thường.

Mà hành động của Ninh Kha khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi, đồng thời trong lòng trào dâng cảm xúc lạnh lùng.

Anh muốn xem thử liệu Ninh Kha có bắn mình hay không.

Dương Bách Xuyên đứng giữa hai người phụ nữ, không để ý tới Độc Cô Vô Tình, bởi vì anh biết chỉ cần mình lên tiếng thì đối phương sẽ dừng tay.

Bây giờ anh phải coi chừng Ninh Kha. Cô nàng ngu ngốc này đúng là không biết trời cao đất rộng. Dù cô ta làm gì, Dương Bách Xuyên cũng có thể tha thứ, nhưng cô ta rút súng thì anh không thể nhẫn nhịn được.

Từ khi Dương Bách Xuyên bị sát thủ Trần Bách Thiên bắn hai phát trên đường về quê lần trước, bây giờ cứ nhìn thấy ai rút súng là anh lại cảm thấy ghét cay ghét đắng.

Anh lạnh lùng nhìn Ninh Kha đăm đăm.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 408



Hiện tại Ninh Kha đã rút súng ra, giơ súng lên, chĩa vào Dương Bách Xuyên. Thật ra cô ta vốn định nhắm vào Độc Cô Vô Tình ở phía sau Dương Bách Xuyên, nhưng anh lại chắn phía trước nên biến thành cô ta chĩa súng vào Dương Bách Xuyên.

Ninh Kha bừng bừng lửa giận. Cô ta vốn là người nóng tính, cực kỳ tức giận vì Độc Cô Vô Tình đánh mình, lại càng giận Dương Bách Xuyên lăng nhăng.

Đương nhiên lúc chĩa súng vào Dương Bách Xuyên, cô ta cũng rất buồn.

Lúc này Dương Bách Xuyên lạnh lùng cất lời: "Anh lặp lại một lần nữa, Độc Cô Vô Tình là bệnh nhân của anh, tin hay không tùy em. Anh nói cho em biết, nếu vừa rồi anh không lên tiếng thì e là em đã chết chục lần trong tay Độc Cô Vô Tình rồi.

Hôm nay anh nói thẳng, anh không chỉ có một người phụ nữ là em, em muốn nổ súng thì cứ nổ. Anh đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với em, đây không phải lời nói dối. Nhưng anh không cho phép em quản anh. Em đã biết sự tồn tại của võ cổ giả thì cũng nên biết trong giới võ cổ vẫn còn một số truyền thống."

Dương Bách Xuyên dứt khoát nói rõ. Đúng là ban đầu anh và Ninh Kha đến với nhau chỉ là vô tình, anh cũng hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm với đối phương, thậm chí còn truyền dạy công pháp tu chân cho cô ta, đích thân giúp cô ta dẫn khí, đưa cô ta bước vào con đường tu chân.

Ninh Kha không phải người phụ nữ đầu tiên của Dương Bách Xuyên, nhưng là người đầu tiên được anh truyền thụ công pháp tu chân, anh không hề qua loa lấy lệ với cô ta.

Ninh Kha nghe thấy lời tuyên bố thẳng thừng của Dương Bách Xuyên thì trái tim khẽ run rẩy, không ngờ anh lại có thể thản nhiên nói ra những lời này. Anh không chỉ có một người phụ nữ là cô ta ư?

Mặc dù Ninh Kha biết đúng là trong giới võ cổ có một số truyền thống, quả thật người đàn ông có thân phận, thực lực và địa vị có thể lấy nhiều vợ. Nhưng dù sao khi chính tai nghe thấy, cô ta vẫn khó lòng chấp nhận được.

Giờ khắc này cô ta thật sự muốn bắn Dương Bách Xuyên một phát.

Nhưng ngay sau đó Ninh Kha nhìn thấy ánh mắt Dương Bách Xuyên tràn đầy lạnh lùng, hờ hững không chút tình cảm, thậm chí còn xen lẫn cảm xúc buồn bã.

Điều này khiến Ninh Kha giật mình, thầm nghĩ: "Lẽ nào anh ấy thất vọng về mình rồi ư?"

Ninh Kha tỉnh táo lại, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không kìm được lo lắng Dương Bách Xuyên sẽ trách mình. Nghĩ tới đây, cơn giận tiêu tan bớt. Sau khi bình tĩnh lại, cô ta mới phát hiện mình đang cầm súng chĩa vào Dương Bách Xuyên.

Ninh Kha hoảng hốt cất súng đi. Cô ta là cảnh sát, không được tùy tiện chĩa súng vào người khác, trong trường cảnh sát có luật thép là không được chĩa súng vào người phe mình.

Bây giờ cô ta chĩa súng vào Dương Bách Xuyên hình như không hợp lý.

Sau khi cất súng, Ninh Kha nhìn Dương Bách Xuyên, vẫn chỉ thấy sự lạnh lùng không chút cảm xúc trong mắt anh.

Trái tim chợt đau nhói, mắt đỏ hoe, Ninh Kha dậm chân xoay người bỏ đi.

Dương Bách Xuyên thở dài nhìn theo bóng lưng cô ta, không đuổi theo. Con đường anh phải đi quá nguy hiểm, có lẽ để cho Ninh Kha rời đi không hẳn là chuyện xấu.

Kể từ tối qua sau khi Mạc Đông Thiên và Vương Nghệ Lâm thuộc tổ chức sát thủ xuất hiện, Dương Bách Xuyên bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, tâm trạng bực bội không yên.

20230327085839-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 409



Nói thật là khoảnh khắc Ninh Kha xoay người đi, trái tim Dương Bách Xuyên thắt lại, nhưng anh cố nhịn không đuổi theo.

Anh thầm nói trong lòng: "Hi vọng em sống tốt."

"Tiên sinh, có phải tôi đã gây rắc rối cho ngài không?" Độc Cô Vô Tình cất tiếng hỏi.

"Không liên quan đến cô. Được rồi, chúng ta đi thôi, hôm nay tôi đi xem nhà." Nói rồi Dương Bách Xuyên đi đến bãi đậu xe.

...

Bởi vì Ninh Kha nên tâm trạng Dương Bách Xuyên rất tệ. Anh biết Ninh Kha xoay người bỏ đi e là hai người sẽ chia tay.

Do đó lúc lái xe anh không tập trung. Khi xe vừa ra khỏi chung cư và rẽ trái, Độc Cô Vô Tình bất chợt hét to: "Tiên sinh cẩn thận!"

Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng hét của Độc Cô Vô Tình, bấy giờ mới sực tỉnh. Anh vội vàng nhìn thì thấy phía trước xuất hiện một chiếc xe, anh lập tức phanh lại nhưng đã muộn.

Rầm!

Thân xe bỗng rung mạnh rồi tắt máy.

Đụng xe.

Đây là là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên bị đụng xe.

May mà xe của anh chỉ va chạm với xe của đối phương một lần. Anh nhìn qua cửa sổ xe thì thấy tài xế xe kia không sao cả, chỉ có hai chiếc xe bị hỏng mà thôi.

Anh xuống xe trao đổi với tài xế. Đây là lỗi của Dương Bách Xuyên, anh vội vàng xin lỗi người ta. Đối phương cũng thông cảm, chỉ cần sửa xe là được, Dương Bách Xuyên sẽ trả mọi chi phí.

Dương Bách Xuyên tìm công ty sửa xe, giải thích một hồi rồi trực tiếp giao xe cho công ty sửa xe xử lý.

Xe của mình xảy ra tai nạn nên anh chỉ có thể bắt xe đi xem nhà.

Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình lên một chiếc xe taxi, đến thẳng khu phát triển mới, bởi vì khu biệt thự nằm ở đó.

Có khu biệt thự đặc biệt vẫn đang xây dựng trong mấy năm nay.

Lần trước anh đã tới đó, thấy có mấy trung tâm môi giới bất động sản.

Dương Bách Xuyên tìm đại một trung tâm rồi xuống xe đi vào.

Văn phòng môi giới bất động sản Cảnh Viên.

Mấy ngày nay Trương Thiền Thiền rất rầu rĩ, bởi vì đồng nghiệp xung quanh lũ lượt bán được biệt thự nhà ở, còn cô ta thì nửa tháng qua vẫn chưa bán được gì. Trương Thiền Thiền bị chuyện này đả kích, muốn tranh thủ nửa tháng sau bán ra một căn. Chốc chốc cô ta lại nhìn ra cửa xem có khách tới hay không.

Đột nhiên Trương Thiền Thiền nghe thấy âm thanh đỗ xe, cô ta mừng thầm, vội vàng ngẩng đầu nhìn nhưng chỉ thấy một nam một nữ bước xuống taxi. Cô gái rất xinh đẹp, còn người đàn ông thì trông cách ăn mặc không phải kẻ có tiền, mà người có tiền cũng chẳng đi taxi. Trương Thiền Thiền lập tức mất hết hứng thú.

Từ xa Dương Bách Xuyên đã trông thấy một nữ nhân viên môi giới bất động sản. Nhưng khi anh đi đến, đối phương chỉ máy móc hỏi một câu "anh chị muốn xem căn nhà như thế nào" với thái độ qua loa lấy lệ, sau đó không để ý tới anh nữa.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên cực kỳ khó chịu, nhưng anh không nói gì. Thôi thì anh xem nhà mô hình trong này trước rồi tính sau vậy.

Đi xuống một vòng cũng không có thứ có thể làm Dương Bách Xuyên vừa lòng, vừa chuẩn bị đi tìm nhân viên hỏi thăm tình huống, lại nhìn thấy vẻ mặt khinh thường người khác của cô ta, Dương Bách Xuyên không đi đến chỗ cô ta nữa.

Anh hiểu rõ cách ăn mặc của bản thân không thời thượng, còn ngồi xe taxi đến nên bị nhân viên bán hàng xem thường.
 
Back
Top Bottom