Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 653: Bộ đôi song sát hủy diệt mọi công thức nấu ăn



Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi ngồi đối diện Diệp Lạc Anh, không khí trong phòng khách trở nên ấm cúng hơn. Diệp Lạc Anh nắm tay Kỷ Thần Hi, ánh mắt đầy ân cần.

"Thần Hi, con và Cảnh Dương đã đăng ký kết hôn rồi phải không? Hai đứa có kế hoạch tổ chức hôn lễ chưa?" Bà hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự quan tâm.

Tịch Cảnh Dương nhanh chóng nhận ra câu hỏi có thể khiến Kỷ Thần Hi khó xử, nên anh liền lên tiếng thay cô:"Chúng con sẽ đợi đến khi Tiểu Hi tốt nghiệp, lúc đó sẽ tính đến chuyện tổ chức sau." Anh cười nhẹ, nhìn cô gái bên cạnh mình nói tiếp:"Dù sao thì hiện tại cả hai bọn con vẫn đang rất tốt."

Là một người từng trải của thế hệ trước, Diệp Lạc Anh biết rõ con trai mình đang dối lòng.

Với tình cảm sâu đậm đi qua bao sóng gió hơn mười năm qua của hai người, Tịch Cảnh Dương sẽ là người nôn nóng hơn ai hết để được tổ chức cho Kỷ Thần Hi một hôn lễ thế kỷ mà ai ai cũng phải biết đến. Nhưng anh chấp nhận ra trì hoãn việc ấy lại, còn không phải vì những hòn đá cản đường vẫn còn chưa được giải quyết hoàn toàn hay sao.

Từ sau khi trở về từ Nước R, kẻ thù của Tịch Cảnh Dương không hề ít đi mà ngày một nhiều hơn, dù anh đã lựa chọn sống kín tiếng nhất có thể, đến mức hầu như mọi người quên mất sự tồn tại của anh ở nhà họ Tịch.

Nhưng sự cám dỗ của cái ghế gia chủ cùng khối tàn sản kếch xù, có ai lại không tham lam nhắm đến cơ chứ. Máu mủ ruột thịt đến cuối cùng cũng chịu thua mấy từ tiền tài và quyền lực.

Trước khi Kỷ Thần Hi xuất hiện, Tịch Cảnh Dương luôn dùng cách đứng trong tối để âm thầm kiểm soát mọi việc một cách hoàn hảo nhất. Nhưng kể từ khi cô gái này xuất hiện, cậu con trai luôn có những tính toán cẩn thận trước khi làm một việc gì đó mà Diệp Lạc Anh biết, đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, anh trở thành người hành động một cách thiếu suy nghĩ mà không nghĩ trước đến hậu quả, sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro vì cô gái của mình.

Thời gian trước Tịch Cảnh Dương đã lần đầu công khai thân phận của bản thân trước đám đông, mà còn là trước mặt những người có thân phận và địa vị không nhỏ trên đất Thủ Đô và những thành phố lớn khác, cũng là lúc anh đã sẵn sàng đối đầu với kẻ thù từ trong ra ngoài ở mọi phương diện.

Diệp Lạc Anh thấu hiểu sự lo lắng trong lòng con trai khi anh công khai thân phận và mối quan hệ với Kỷ Thần Hi. Một hành động đầy mạo hiểm và là con dao hai lưỡi khi vừa có những điều tốt, vừa có thể kéo theo những mối nguy hiểm.

Khi Tịch Cảnh Dương quyết định công khai quan hệ để Kỷ Thần Hi danh chính ngôn thuận trở thành chủ mẫu tương lai của nhà họ Tịch, anh đã xác định rằng không ai có thể xem thường cô nữa, khi mang trên mình cái danh người phụ nữ của anh. Tuy nhiên, hành động đó cũng như một đèn hiệu, thu hút những kẻ thù đang âm thầm rình rập.

Kỷ Thần Hi trở thành mục tiêu của những kẻ nhắm đến Tịch Cảnh Dương, bởi họ hiểu rằng cô chính là điểm yếu duy nhất mà anh có. Cũng chính vì thế, tổ chức hôn lễ ở thời điểm nhạy cảm này quả thật rất liều lĩnh. Vì chỉ khi dọn sạch sẽ được những mối nguy hại này, Kỷ Thần Hi mới thật sự được an toàn khi mang danh thiếu phu nhân nhà họ Tịch và cũng là chủ mẫu kế nhiệm của cả gia tộc.

Mọi thứ mà Tịch Cảnh Dương muốn làm và sẽ làm khi một mình chắn hết mọi nguy hiểm, Diệp Lạc Anh khẳng định Kỷ Thần Hi hoàn toàn không biết đến, và con trai của bà cũng sẽ không bao giờ nói ra.

"Các con đã ăn tối chưa? Hôm nay lần đầu Tiểu Hi ăn cơm ở nhà tổ, mẹ nhất định phải xuống bếp mới được!" Dù thế nào thì con trai bà của đã trưởng thành, anh tự biết việc gì nên làm và không nên làm, Diệp Lạc Anh cũng sẽ không quản nhiều, âm thầm cho qua mấy chuyện đau đầu đó, mỉm cười hỏi.

Vẻ mặt Tịch Cảnh Dương thoáng chút thay đổi, vừa định ngăn cản thì cô gái bên cạnh hào hứng hùa theo.

"Vâng, để con giúp mẹ nhé?"

Tịch Cảnh Dương:"...

Bộ đôi song sát hủy diệt mọi công thức nấu ăn mà cùng nhau vào phòng bếp, anh lo là bản thân chắc không còn mạng sống sót đến ngày mai nữa mất. Nếu hiện tại anh nói cần đến công ty tăng ca, liệu hai người họ có tin không nhỉ?

"Mẹ, không cần phiền thế đâu. Dù sao ông nội và cha đều vắng nhà, chúng ta ra ngoài ăn đi." Tịch Cảnh Dương cố giữ vẻ bình tĩnh nói với mẹ mình, sau đó nghiêng đầu nhỏ giọng nói với cô vợ nhỏ:"Ban nãy em ăn nhiều như thế, lỡ may không ăn hết đồ mẹ nấu thì mẹ sẽ buồn đó."

Kỷ Thần Hi nhìn Tịch Cảnh Dương, vẻ mặt bối rối. Cô cũng quên mất việc bản thân gần như dọn sạch các món bày bán trong khu phố ăn vặt, lúc này quả thật không thể ăn thêm nhiều được nữa, nhanh chóng bị Tịch Cảnh Dương thao túng tâm lý, cười gượng gạo nói:"Con thấy Cảnh Dương nói đúng, hay chúng ta ra ngoài ăn nhé? Vừa hay con muốn cùng mẹ đi dạo trung tâm thương mại có được không ạ?"
 
Song Trùng
Chương 654: Thẻ xanh của JS



"Mẹ thật sự muốn tự mình nấu ăn cho hai đứa" Diệp Lạc Anh nói, giọng điệu có chút nuối tiếc:"Nhưng đạn để dịp khác vậy"

Tịch Cảnh Dương nghe bà đồng ý cũng thấy nhẹ lòng hơn, nhanh chóng lựa lời an ủi:"Mẹ, ra ngoài ăn cũng là một cách để gia đình gần gũi hơn."

Anh biết mẹ mình muốn tự tay chuẩn bị bữa ăn cho gia đình, nhưng kỹ năng nấu nướng của bà thật sự có chút vấn đề, thậm chí có lần còn làm bếp bốc khói. Vậy nên vẫn là nên ra ngoài ăn thì hơn, để còn bảo vệ căn bếp của nhà tổ Tịch gia.

Kỷ Thần Hi cười nhẹ, thấy dáng vẻ lúc này của anh thật dễ thương.

Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, và sau bữa tối tại một nhà hàng sang trọng, họ đã có những khoảnh khắc cười nói vui vẻ bên nhau.

Dù được mệnh danh là đệ nhất phu nhân của Thủ Đô, nhưng Diệp Lạc Anh chưa từng tỏ ra bản thân cao quý hơn ai, hay quá khắc khe với các quy tắc của giới hào môn ở trên bàn ăn. Mà ngược lại, bà luôn ân cần và đối xử với Kỷ Thần Hi vô cùng dịu dàng, mọi thứ đều chiều theo cô con dâu mới.

Đến khi dùng bữa xong, quan hệ mẹ chồng nàng dâu càng trở nên khắng khít. Hai người khoác tay nhau đầy thân thiết cùng bước chân vào một trung tâm thương mại lớn thuộc tập đoàn Tịch Thị, còn Tịch Cảnh Dương chỉ biết cười khổ đi theo sau để làm người xách đồ.

Vào đến bên trong, Diệp Lạc Anh nhanh chóng dẫn Kỷ Thần Hi vào các cửa hàng xa xỉ và thương hiệu nổi tiếng, từ quần áo đến túi xách, không ngừng chọn lựa những món đồ đẹp và đắt đỏ nhất, sau đó thẳng tay mua hết để tặng cho Kỷ Thần Hi.

Lúc này, Kỷ Thần Hi bắt đầu cảm thấy có chút hối hận khi đã mời bà đi cùng, vì cô thật sự không thể ngăn cản nổi đại phú bà đốt tiền như đốt giấy.

Cuối cùng, khi Diệp Lạc Anh định chọn thêm một món đồ, Kỷ Thần Hi nắm lấy cơ hội và kéo bà vào một cửa hàng trang sức nổi tiếng đến từ nước R. Cô biết rằng nếu không hành động nhanh, bà sẽ lại mua thêm nhiều món khác nữa.

Mau nhìn anh chồng đáng thương của cô xem, anh lúc này khác này cái giá treo đồ đâu chứ. Đến mức anh phải ra hiệu cầu cứu cho cô, rồi âm thầm tách đi riêng để giải quyết đóng túi trên người, còn Diệp Lạc Anh thì bị Kỷ Thần Hi kéo tay đi vào trong trước.

Bên trong cửa hàng lúc này, Kỷ Thần Hi cầm tấm thẻ màu xanh đặc biệt và đưa cho nhân viên. Ngay khi nhân viên nhìn thấy thẻ, vẻ hoảng hốt hiện lên rõ ràng trên mặt họ. Một người nhanh chóng đi tìm quản lý, trong khi người còn lại cúi đầu phục vụ Kỷ Thần Hi với sự kính trọng.

Quản lý cửa hàng hối hả chạy đến, tấm thẻ xanh vẫn cầm trên tay, liên tục gật đầu xin lỗi vì đã để Kỷ Thần Hi phải đợi lâu.

Kỷ Thần Hi lắc đầu tỏ ý không sao, mỉm cười hỏi về bộ trang sức mới nhất của JS. Tấm thẻ mà cô rút ra ban nãy, là biểu tượng cho thân phận nhà thiết kế trang sức JS hàng đầu thế giới. Khi thẻ được đưa ra, điều đó có nghĩa chủ thẻ có thể yêu cầu bất kỳ sản phẩm nào của JS, dù là sản phẩm số lượng hạn chế đi nữa.

Diệp Lạc Anh nhìn Kỷ Thần Hi với ánh mắt ngạc nhiên. Là một fan trung thành của trang sức JS, bà hiểu rằng những thiết kế của JS luôn được chế tác với số lượng cực kỳ giới hạn và chưa từng có tiền lệ đặt trước. Thật khó tin rằng giờ đây bà lại cầm trên tay bộ mới nhất. Nếu nói bà không cảm thấy vui vẻ chính là nói dối.

"Tiểu Thần Hi, làm sao con có thể khiến họ đem bảo vật trấn tiệm ra bán thế này?" Diệp Lạc Anh không giấu nổi sự kinh ngạc của bản thân, liền hỏi.

Trang sức JS là vật phẩm gì cơ chứ? Chính là thứ dùng tiền hay rất nhiều tiền cũng chẳng thể mua được. Ở mỗi cửa hàng tợp tác với JS, đều chỉ sở hữu duy nhất một bộ, được gọi là bảo bối trấn tiệm. Đó chính là thứ bọn họ khẳng định không bao giờ bán, chỉ để trưng bày.

Cho dù là chủ của trung tâm thương mại như Tịch Cảnh Dương đi nữa, cũng chỉ có thể ký hợp đồng hợp tác để những cửa hàng này trưng bày sản phẩm của JS, chứ hoàn toàn không có quyền mua hay bán sản phẩm của JS cho bất kỳ ai. Nếu thật sự muốn mua, trừ khi được chính JS đồng ý bán hoặc nắm trong tay thứ biểu tượng cho thân phận là tấm thẻ xanh kia.

Diệp Lạc Anh không thể nào tin được lại hỏi:"Con quen biết với JS sao?"

Kỷ Thần Hi chỉ khẽ gật đầu, không muốn nói nhiều về chuyện này. Cô biết rõ rằng sự thần bí của JS cũng là một phần làm cho những thiết kế trở nên giá trị hơn cả, và đương nhiên cô sẽ không tự đem thân phận mình phơi bày ra.

Quản lý cửa hàng liền đưa ra bộ trang sức lấp lánh, mỗi viên đá quý đều tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Diệp Lạc Anh không giấu được sự thích thú, bà thốt lên:"Thật đẹp! Con có biết không? Mẹ rất thích thiết kế của JS, nhưng chưa bao giờ có cơ hội sở hữu trọn vẹn một bộ như thế này."
 
Song Trùng
Chương 655: Lại bị khinh là người nghèo



Kỷ Thần Hi cảm nhận được niềm vui của mẹ chồng, trong lòng cũng thầm thở phào. Cô mỉm cười:"Mẹ thích thì tốt rồi à, con tặng nó cho mẹ nhé?"

Diệp Lạc Anh ngạc nhiên, ánh mắt sáng lên nhưng sau đó lại khéo léo từ chối:"Không cần đâu, nhìn kỹ lại thì...mẹ cũng không thích lắm"

Nói thật thì Diệp Lạc Anh thật sự rất thích, nhưng bà không muốn con dâu lại tốn kém quá nhiều để tặng quà cho mình. Sau đó bà nhìn qua một lượt các món trang sức khác trong cửa hàng, rồi chỉ tay vào một món trang sức trông rất bình thường mà còn đang nằm trong khu giảm giá.

"Cái đó đi, mẹ thích cái đó hơn."

Kỷ Thần Hi nhướng mày nhìn chiếc vòng tay giá chưa đến năm con số kia, chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Phải chăng mẹ chồng của cô, có hiểu lầm gì đó về năng lực tài chính của cô không nhỉ?

"Mẹ à, thật ra..." Kỷ Thần Hi vốn định lên tiếng giải thích, nói cho Diệp Lạc Anh biết bà không cần phải tiết kiệm tiền cho cô, việc cô cầm trong tay thẻ xanh không thể nào mua được bằng tiền kia, thì cô có thể nghèo được sao? Nhưng lời nói còn chưa kịp nói ra, phía sau đã vang lên một giọng nói đầy chanh chua và kiêu ngạo.

"Đã nghèo thì đừng có bon chen vào mấy cửa hàng xa xỉ chỉ để mua hàng giảm giá, người giàu thật sự nhìn vào rất là chướng mắt đấy"

Kỷ Thần Hi quay lại, ánh mắt cô dừng lại trên một người phụ nữ béo phệ, ăn mặc lòe loẹt như một con công rực rỡ. Bà ta khoác trên mình chiếc áo lông thú bóng mượt, phần cổ áo rộng thùng thình như thể được thiết kế riêng cho sự khoa trương. Khuôn mặt của bà tròn đầy, lớp trang điểm dày cộp khiến bà trông như vừa bước ra từ một bữa tiệc. Đôi mắt được đánh phấn màu xanh nhạt của bà ánh lên sự trịch thượng, và bờ môi đỏ chót như vừa dùng hết cả một thỏi son lên đó.

Người phụ nữ mập nhướng mày, không ngờ lại bị phản kích. Nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ngạo mạn, nhìn xuống Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt khinh bỉ:"Chắc cô không biết rằng người ta có thể nhìn vào trang phục để đoán được giá trị của một con người chứ? Cô thật không biết xấu hổ khi xuất hiện ở đây?"

Kỷ Thần Hi cười nhẹ, không có ý định để những lời nói đó ảnh hưởng đến mình:"Nếu vậy, có lẽ bà nên xem lại gương. Có khi bà sẽ nhận ra không chỉ trang phục mà cả thái độ cũng có thể phản ánh con người."

Giàu hay nghèo chưa bao giờ là thước đo giá trị con người. Những kẻ luôn tỏ ra cao quý hơn người khác mới chính là nghèo thật sự, khi mà phải cố tỏ ra bản thân mình giàu có về vật chất nhưng lại nghèo nàn về phẩm chất.

Bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết, và người quản lý cửa hàng đứng gần đó cảm thấy khó xử. Ông đã nhận ra rằng với tấm thẻ xanh của JS, Kỷ Thần Hi không phải là người có thân phận đơn giản, và sự tôn trọng dành cho cô đã khiến ông muốn can thiệp. Nhưng nhìn thấy người phụ nữ mập đang tỏ ra thượng đẳng kia, ông không khỏi nhíu mày.

"Xin lỗi, nhưng nếu phu nhân không hài lòng với sự hiện diện của hai vị khách này, tôi e rằng chúng tôi sẽ phải mời bà rời khỏi cửa hàng." Quản lý cửa hàng nhẹ nhàng nói, cố gắng giữ hòa khí, nhưng ý tứ đuổi khách vô cùng rõ ràng. Giữa khách siêu VIP và một người có thái độ trịch thượng, không cần nói thì ai cũng biết là phải chọn vế đầu.

Người phụ nữ mập tròn mắt, không thể tin vào tai mình:"Hai người nghèo này mới không có quyền ở đây! Mà thôi, không cần bàn cãi, tôi sẽ mua một món trang sức đắt tiền và cho họ biết sự khác biệt!”

Bà ta bước tới khu trưng bày trang sức cao cấp, nhìn ngắm những món đồ lấp lánh với sự thỏa mãn.

"Những thứ như này chỉ xứng được đeo trên người tôi, chứ không phải mấy kẻ bần hèn này." Bà ta nói, chỉ tay vào một bộ trang sức của JS trên bàn, thứ được Kỷ Thần Hi nhắm đến từ đầu.

Quản lý cửa hàng vô cùng khó chịu, định trực tiếp gọi bảo vệ đến, nhưng một ánh mắt lướt qua của Kỷ Thần Hi khiến động tác của ông dừng lại. Ông hiểu ánh mắt đó có ý là gì, liền tỏ thái độ chuyên nghiệp nhắc nhở người phụ nữ mập:"Bộ trang sức này là hàng đặc biệt của chúng tôi, phu nhân vui lòng đọc kỹ nội dung và ký xác nhận để thanh toán."

Bà ta gật đầu, ký vào tờ giấy mà không hề do dự lấy một chút, thậm chí còn không nhìn đến nụ cười xấu xa của cặp mẹ chồng nàng dâu nào đó ở bên cạnh.
 
Song Trùng
Chương 656: Chưa bằng tiền tiêu vặt



Kỷ Thần Hi mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh theo dõi từng cử động của người phụ nữ béo phệ. Bà ta hưng phấn, không ngần ngại đưa tay định với lấy bộ trang sức lấp lánh của JS, nhưng ngay lập tức, quản lý cửa hàng đã ngăn lại bằng một giọng điệu lịch sự:"Xin lỗi, phu nhân. Bà cần thanh toán trước khi chạm vào sản phẩm."

Người phụ nữ mập nhướng mày, vẻ mặt không giấu nổi sự khó chịu, nhưng vẫn rút thẻ ngân hàng AVBank ra, thái độ vênh váo:"Chỉ một bộ trang sức nhỏ, có gì mà không thanh toán được?"

Quản lý cửa hàng nhìn tấm thẻ ngân hàng với ánh mắt thờ ơ, khẽ mỉm cười:"Hạn mức tối đa của thẻ này là một trăm triệu, không đủ để thanh toán thưa bà."

Sự tức giận trào dâng trong người phụ nữ mập. "Chỉ là một bộ trang sức ghẻ, giá có thể hơn mười triệu sao?" Bà ta quát lớn, giọng điệu đầy phẫn nộ.

Quản lý cửa hàng kiên nhẫn đưa ra tờ giấy xác nhận mà bà ta đã ký, lòng kiên định không hề lung lay:"Xin lỗi, nhưng mời phu nhân xem. Một khi đã ký, bà có nghĩa vụ thanh toán. Và số tiền đó đã được in rõ ràng ở đây."

Con số hai cùng rất nhiều con số 0 ở phía nhau khiến sắc mặt người phụ nữ mập lập tức tái nhợt, bà lắp bắp tìm cách thoái thác trách nhiệm, nhưng nụ cười nhàn nhã của Kỷ Thần Hi lại vang lên, làm không khí càng thêm căng thẳng:"Chỉ có hai tỷ mà cũng không có? Hoá ra bà nghèo như thế đấy?"

Người phụ nữ mập tức thì đỏ mặt, nhưng cô đã không dừng lại. Mỗi câu nói của Kỷ Thần Hi như một mũi tên bắn trúng vào lòng tự tôn của bà ta. Diệp Lạc Anh đứng bên cạnh, thoáng nở nụ cười tinh nghịch, như thể đang thưởng thức một màn kịch thú vị.

Người phụ nữ mập gào lên:"Cô có quyền gì mà nói tôi? Cô nghĩ mình là ai?" Bà ta cúi xuống, mắt rực lửa nhìn thẳng vào Kỷ Thần Hi, nhưng trong ánh mắt đó, có lẽ chỉ có sự bất an lẫn sợ hãi. Người ký giấy xác nhận là bà ta, cho dù Kỷ Thần Hi có nói gì thì người phải trả hai tỷ cho mấy món trang sức kia, cũng chính là bà.

Quản lý cửa hàng đứng bên cạnh, nhận thấy tình hình đang trở nên nghiêm trọng, liền đanh mặt lại, khéo léo nhắc nhở:"Bà đã ký vào giấy xác nhận, mọi thứ đều có chứng cứ. Nếu không thanh toán, tôi buộc phải báo cảnh sát."

"Cảnh sát?" Người phụ nữ mập lắp bắp, sự bình tĩnh đã hoàn toàn bị phá vỡ. Bà ta nhìn quanh, nhận thấy ánh mắt của những khách hàng khác đang dõi theo, trong lòng bỗng chốc dâng trào cảm giác xấu hổ.

Kỷ Thần Hi đứng im, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng, theo dõi từng phản ứng của người phụ nữ mập. Bà ta, giờ đã không còn vẻ kiêu ngạo ban đầu, lắp bắp tìm kiếm những lời biện minh.

"Các người...các người thông đồng với nhau để gạt tiền của tôi có đúng không?" Giọng bà ta run rẩy, nhưng sắc mặt đã biến thành màu xanh từ lúc nào chẳng hay. Nhìn vào bà lúc này chẳng khác gì con ếch xanh dưới giếng, chưa bao giờ nhìn thấy sự đời.

Diệp Lạc Anh đứng bên cạnh, không thể ngăn nổi nụ cười nhàn nhạt: "Số tiền in rõ trên giấy xác nhận, và bà đã ký rồi, không lẽ giờ lại muốn xé bỏ chữ ký của mình?” Bà nhẹ nhàng nói, giọng điệu như đang dạy dỗ một đứa trẻ.

Người phụ nữ mập nuốt nước bọt, sự ngạo mạn giờ đã bị thay thế bằng sự hoảng loạn. Mỗi ánh mắt nhìn vào bà, mỗi tiếng thì thầm đều như một cái tát vào mặt, khiến bà ta càng thêm bẽ mặt.

"Mày... tụi mày không biết tạo là ai hay gì?" Bà ta quát, nhưng câu nói đã trở nên yếu ớt, không còn sức nặng, cố chống đỡ lại những ánh mắt đang phản xét bà.

Kỷ Thần Hi với vẻ điềm nhiên lên tiếng:"Bà là ai không quan trọng. Quan trọng là mau thanh toán đi."

Người phụ nữ mập hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng tiếng nói của Kỷ Thần Hi như những nhát dao cứa vào lòng tự tôn của bà. Bà ta lắc đầu, đôi mắt long lanh hoảng loạn:"Tao sẽ không thanh toán! Đây là một trò lừa đảo! Hai tỷ cho một bộ trang sức rẻ tiền? Không đời nào!"

Quản lý cửa hàng nhìn bà với vẻ mặt nghiêm nghị:"Thưa phu nhân, đây là sản phẩm cao cấp và đã được định giá theo đúng giá trị của nó. Nếu bà không có khả năng thanh toán, tôi sẽ buộc phải thực hiện theo quy định được đề ra trên giấy xác nhận"

Nói rồi quản lý dứt khoát nhấn nút gọi bảo vệ, đồng thời dặn dò nhân viên nữ bên cạnh gọi cảnh sát giúp ông.

Người phụ nữ mập như bị dồn vào chân tường, bà ta bặm môi, giọng quát tháo đầy ấm ức:"Tụi mày nhất định là cùng một giuộc với nhau! Muốn thông đồng với nhau để hãm hại lừa tiền của tao chứ gì, được thôi gọi cảnh sát đi, tao sẽ gông cổ cả đám tụi mày vào đồn!"

Diệp Lạc Anh thoáng cười nhạt:"Chỉ có vài đồng tiền lẻ mà thôi, cần phải lừa đảo bà mới có được chắc? Hai tỷ ấy à...còn chưa bằng được số tiền tiêu vặt mỗi tháng con trai tôi chuyển cho tôi đâu."
 
Song Trùng
Chương 657: Phó tổng cục trưởng Tổng cục thuế Quốc Gia



Nói xong chưa kịp đợi người phụ nữ mập kia phản ứng lại, Diệp Lạc Anh chìa tay ra đặt lên bàn một tấm thẻ đen với ký hiệu đặc biệt của ngân hàng quốc tế, cất giọng đầy thản nhiên nói:"Ngoại trừ bộ trang sức của JS, thanh toán toàn bộ trang sức hiện có trong cửa hàng giúp tôi. Tuy hai mẹ con tôi không dùng hết cũng chẳng sao, tôi để con gái tôi ném chơi cũng được!"

Kỷ Thần Hi thoáng có chút thụ sủng nhược kinh. Bà ấy gọi cô là "con gái" chứ không phải "con dâu" sao?

Người phụ nữ mập trợn tròn mắt, rồi bật cười như vừa nghe thấy một câu chuyện hài. Dù bản thân bà ta còn lo chưa xong số tiền thanh toán cho bộ trang sức của JS, thì đã quay sang miệt thị Diệp Lạc Anh một lần nữa.

"Ha ha, cầm trong tay một tấm thẻ giả lại tưởng bản thân là người có tiền thật sao? Đúng là kẻ bần tiện thường mắc chứng hoang tưởng mà."

Giọng nói của người phụ nữ mập càng lúc càng lớn, những người khách khác trong cửa hàng lẫn người đang đi gần đó, không nhịn được tò mò mà hướng mắt về phía nhóm người đang ở trung tâm của cuộc cãi vả.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm, lại còn có tiếng xì xào vang lên xung quanh, Kỷ Thần Hi bất giác nhíu mày. Đây là lần đầu tiên cô đi dạo với mẹ chồng, thật sự không muốn để lại ấn tượng xấu chút nào, đáng tiếc là ở hiền gặp phiền.

"Vị phu nhân này xem ra là người rất có địa vị nhỉ?" Kỷ Thần Hi nở một nụ cười nhẹ, giọng điệu trở nên thân thiện một cách lạ thường, đến mức Diệp Lạc Anh cũng phải dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn cô.

Người phụ nữ mập bắt được trọng tâm, liền hất mặt lên, hóng hách nói to:"Bà đây chính là đại phu nhân của nhà họ Ngô, so với mấy kẻ vô danh nghèo hèn như các người, đương nhiên là có địa vị hơn rồi!"

"Ồ, ra là nhà họ Ngô. Mẹ biết nhà họ Ngô đó không?" Kỷ Thần Hi nghiêng đầu hỏi Diệp Lạc Anh, dù sao cô không phải người ở đây nên cũng không hiểu biết gì nhiều về thế lực ở Thủ Đô hiện tại.

Diệp Lạc Anh cũng bắt đầu suy ngẫm, trong trí nhớ của bà thì vòng tròn các thế gia lớn ở Thủ Đô hoàn toàn không có gia tộc nào họ Ngô thì phải.

Ở vùng đất hội tụ những gia tộc thuộc hàng đỉnh cao quyền lực, nhà họ Tịch được mệnh danh là đỉnh của kim tự tháp, nên những gia tộc lớn muốn kết thân với họ không hề ít, nhưng trong số đó Diệp Lạc Anh có thể khẳng định không hề có nhà nào có họ Ngô.

"Không có." Diệp Lạc Anh dứt khoác trả lời, bà tự tin vào trí nhớ của mình. Cho dù có nhớ sai đi nữa cũng chẳng sao, vì chẳng có gia tộc nào độ được với nhà của họ cả, bà hoàn toàn có thể đứng ra chống lưng cho Kỷ Thần Hi nếu cô muốn.

Không hiểu sao Diệp Lạc Anh có cảm giác Kỷ Thần Hi ra vẻ tiếc nuối khi nghe câu trả lời của bà.

Lúc này Kỷ Thần Hi quả thật có chút không vui khi biết nhà họ Ngô gì đó lại vô danh đến vậy. Nếu cô ra tay xử lý họ thì chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà cả.

Kỷ Thần Hi lấy điện thoại ra nhấn gọi đi ngay trước mặt người phụ nữ mập, đến khi bên kia bắt máy, một giọng nói đầy hào hứng vang lên từ phía bên kia.

"Thần Thần bảo bối, cháu tìm bác ba có chuyện gì sao?" Kỷ Tam vui vẻ ra mặt, khiến cho thư ký của ông đang đứng bên cạnh báo cáo cũng phải nghệch mặt ra.

Với cách xưng hô này của mấy ông bác nhà họ Kỷ, Kỷ Thần Hi cũng không còn gì lấy làm lạ nữa, cô hằng giọng một cái, làm ra dáng vẻ của một công dân chính nghĩa, rồi nói:"Bác ba, xin lỗi vì làm phiền bác giờ này. Nhưng cháu vừa phát hiện ra một hành động trốn thuế có quy mô khá nghiêm trọng, nên phải báo lại cho bác ngay đây ạ"

Kỷ Tam là bác ba của Kỷ Thần Hi, hiện tại ông đang đảm nhiệm chức vụ phó tổng cục trưởng của Tổng cục thuế Quốc Gia. Những hành vi liên quan đến thuế này, còn ai có thể giải quyết tốt hơn ông được nữa.

Cô lại nhìn đến chiếc áo lông trên người của người phụ nữ mập, nếu cô đoán không nhầm đó là lông của báo hoa mai Amur, một loài nằm được phân loại là Cực kỳ nguy cấp trong Danh sách đỏ các loài bị đe dọa của Liên minh Bảo tồn Thiên nhiên Quốc tế (IUCN).

"Bác ba, ngoại trừ điều tra thuế, cháu nghĩ bác nên điều tra luôn cả nhà đó luôn, biết đâu còn có bất ngờ khác nữa đấy"

Vụ liên quan đến thuế thì Kỷ Thần Hi chỉ dám chắc 8 phần, vì thẻ ngân hàng của người phụ nữ mập kia dùng đến từ ngân hàng AVBANK, một trong những ngân hàng có tiếng rửa tiền của giới nhà giàu. Nếu như cô đoán đúng, vậy thì tiện thể giúp cho bác ba nhà cô dọn sạch một thể đống rác này luôn. Còn về phần áo lông thú, cô hoàn toàn chắc chắn nó là lông của một loài nằm trong sách đỏ, mà một khi đã liên quan đến bọn săn trộm trái phép, nhất định phải chịu trách nhiệm hình sự.
 
Song Trùng
Chương 658: Khung cảnh lý tưởng



Người phụ nữ mập lập tức mặt mày tái mét, không còn vẻ kiêu ngạo như trước. Bà ta lắp bắp:"Mày...mày đang nói gì vậy? Đừng cố giả vờ nữa, tạo không bị mày lừa nữa đâu!"

"Bác ba, cháu nghĩ nhà họ Ngô có thể có liên quan đến những hành vi vi phạm nghiêm trọng về bảo tồn động vật hoang dã"

Kỷ Thần Hi bình tĩnh nói tiếp, như thể đây là một cuộc trò chuyện bình thường, không hề có sự đe dọa:"Nếu có điều tra, cháu chắc chắn rằng sẽ tìm thấy nhiều điều thú vị lắm đấy"

Ánh mắt người phụ nữ mập giờ đây ngập tràn lo lắng, bà ta nhìn quanh như tìm kiếm sự đồng tình từ những khách hàng xung quanh, nhưng tất cả đều đang chăm chú theo dõi diễn biến, không ai muốn can thiệp vào cuộc tranh cãi này.

"Mày cứ việc diễn đi!" Bà ta gần như thét lên:"Tao là đại phu nhân nhà họ Ngô, tao có quyền..."

"Đại phu nhân?" Kỷ Thần Hi sau khi cúp máy, cắt ngang lời bà ta, cười

nhẹ:"Chắc hẳn là quyền lực của bà chỉ có thể gây ấn tượng trong một thế giới hư ảo nào đó. Thế giới thực thì lại khác, quyền lực chỉ có giá trị khi nó không vi phạm pháp luật"

Lời nói của Kỷ Thần Hi như một cú tát mạnh vào mặt người phụ nữ mập, vì những gì cô nói chính xác đã trúng tim đen của bà ta.

"Mày...mày không thể làm gì tao được đâu." Giọng bà ta yếu ớt, không còn sự tự tin như trước, lùi lại một bước, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang.

Tịch Cảnh Dương sau đi giải quyết hết đống quần áo và túi sách do mẹ anh mua, vừa trở lại thì nghe thấy câu này của người phụ nữ mập, không khỏi nhíu mày.

"Chuyện gì thế?" Anh đi đến bên cạnh Diệp Lạc Anh và Kỷ Thần Hi, quan sát hai người từ trên xuống dưới, đảm bảo cả hai không có vấn đề gì, liền hỏi.

Diệp Lạc Anh nhoẻn miệng cười, một nụ cười rất chi bình thường nhưng lại khiến cho sống lưng người phụ nữ mập cảm thấy lành lạnh.

"Con trai, cũng không có gì đáng nói hết. Chẳng qua nếu con đến trễ hơn chút nữa, mẹ và Tiểu Hi phải mang danh đập chết người bằng tiền rồi."

Kỷ Thần Hi tròn mắt ngạc nhiên, mẹ chồng của cô ngầu quá đi mất.

Tịch Cảnh Dương thì đưa tay day day trán, anh cũng không hiểu sao mỗi lần cô vợ nhỏ của anh đến trung tâm thương mại, thì y như rằng lại có chuyện rắc rối, mà nói thế cũng không đúng, vì gần như cô đi đến đâu thì ở đó sẽ có chuyện xảy ra vậy. Rõ ràng cô chưa từng chủ động gây chuyện đi nữa thì những chuyện phiền phức cũng tự tìm đến cô.

"Bà ta nói hai người nghèo à?" Do chênh lệch chiều cao nên Tịch Cảnh Dương phải hơi cúi người để nhỏ giọng hỏi Kỷ Thần Hi.

Nghe anh hỏi thế, cô liền vỗ vỗ vai anh một cách đầy tán thưởng:"Chồng ơi, anh giỏi quá, thế mà bị anh đoán trúng rồi."

Thật ra cả hai người đều hiểu, những chuyện thế này Kỷ Thần Hi đã gặp nhiều đến mức mà Tịch Cảnh Dương không cần đoán cũng biết là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô cũng không thể không giành lời khen cho anh chồng của mình.

Khoé môi Tịch Cảnh Dương khẽ giật khi nhận được câu trả lời. Thôi được rồi, không phải lần đầu tiên, coi như anh cũng có kinh nghiệm để xử lý.

"Nhà họ Ngô đúng không?" Tịch Cảnh Dương lặp lại cái tên mà mẹ anh đã cố ý nhấn mạnh khi nói ở trước đó, sau đó lấy điện thoại ra gọi đi.

Nhìn cảnh tượng này, Diệp Lạc Anh bỗng nhớ đến mấy bộ phim truyền hình máu chó ngôn tình bà hay xem trên ti vi, hai mắt lập tức sáng rực như bóng đèn một nghìn Watt.

Phía bên kia nhanh chóng bắt máy ở tiếng reo đầu tiên, nhưng không đợi đến lượt Tịch Cảnh Dương phải lên tiếng, Diệp Lạc Anh bỗng lên giọng nói trước:"Trời nắng rồi, cho nhà họ Ngô phá sản đi thôi."

Tịch Cảnh Dương:"...

Nghiên Trạch vừa nhấc máy:"???"

Chỉ riêng Kỷ Thần Hi vẫn dùng ánh mắt đầy tôn sùng để nhìn Diệp Lạc Anh, hình tượng mẹ chồng siêu ngầu trong lòng cô càng lúc càng dâng cao.

Sau mấy giây, Nghiên Trạch tầng hằng vài tiếng rồi nghiêm túc hỏi:"Boss, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Buổi tối sau khi tan ca, Nghiên Trạch tình cờ gặp được Nhai Tệ và Phụ Hí ở công ty, hai người họ vừa nhìn đến anh liền lôi kéo anh đi quẩy trong club. Và hiện tại anh vẫn còn đang uống rượu cùng với cả hai thì Tịch Cảnh Dương gọi đến.

"Nghe mẹ tôi vừa nói gì không?"

"Sao cơ?" Nghiên Trạch hoang mang hỏi lại, đến mức Phụ Hí và Nhai Tệ cũng đặt ly rượu trong tay xuống, chăm chú lắng nghe câu trả lời.

"Tôi không muốn nhắc lại lần hai đâu."

"Vâng Boss yên tâm, tôi sẽ giải quyết nhà họ Ngô gì đó ngay!"

Nghiên Trạch vừa dứt lời thì ba tiếng tút ngắt máy quen thuộc vang lên. Anh cũng không dám gọi lại mà quay sang hỏi hai người còn lại trong phòng:"Nhà họ Ngô? Hai người đã nghe qua chưa?"

Cả Phụ Hí và Nhai Tệ đều lắc đầu.

"Nhà vô danh nào đó thôi. Có chuyện gì rồi sao?

Nghiên Trạch với một vẻ mặt đầy hời hợt nói:"Có đấy, nhà đó sắp toang rồi."
 
Song Trùng
Chương 659: Tiền hoa hồng đủ mua căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố



Kỷ Thần Hi thầm thở dài. Cô đã định giao chuyện này cho bác ba trai của cô giải quyết, ít ra mọi thứ sẽ diễn ra theo trình tự pháp luật một cách công chính và nghiêm minh nhất, ít ra gia chủ nhà họ Ngô cũng chỉ phải đi bóc lịch tầm mười tới hai mươi năm, đồng thời phải đóng bù số tiền thuế và tiền phạt ông ta đã cố tình trốn tránh trước đó. Nhưng một khi Tịch Cảnh Dương đã nhúng tay vào, xem ra nhà họ Ngô gì đó sắp không còn tên trong cái đất Thủ Đô này nữa rồi.

Quản lý cửa hàng nhìn tình cảnh trước mắt càng lúc càng đi xa, hoang mang lấy khăn giấy lau mồ hôi lạnh túa ra như mưa ở trên trán. Sau một vài phút định thần để lấy lại bình tĩnh, ông sắp xếp nhân viên trong cửa hàng đi trấn an những vị khách khác, còn ông đầy cẩn trọng ngỏ lời với vị khách siêu VIP của mình.

"Thưa tiểu thư, vậy bộ trang sức của JS này.."

Kỷ Thần Hi không quay nhìn ông mà nhìn người phụ nữ mập với vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, thản nhiên đáp:"Vị đại phu nhân nhà họ Ngô này chẳng phải đã ký giấy xác nhận rồi sao? Đương nhiên là để bà ấy thanh toán. Còn không thanh toán được thì...ông cứ làm theo đúng quy định của cửa hàng. Báo cảnh sát đi."

Một bộ trang sức thôi mà, còn là mẫu từ mấy năm trước nữa, nhìn kỹ lại đúng là không xứng với mẹ chồng siêu ngầu của cô. Đối với món quà đầu tiên tặng mẹ chồng với danh nghĩa con dâu, cô vẫn nên thiết kế một bộ độc nhất vô nhị chỉ dành riêng cho bà ấy thì hơn.

Quản lý cửa hàng gật đầu tỏ ý đã hiểu, quay sang xác nhận lần nữa với người phụ nữ mập:"Vị phu nhân này, bà sẽ thanh toán chứ?"

Người phụ nữ mập trợn mắt, gương mặt bà ta tái nhợt, gần như gào lên với giọng điệu đã không còn tự tin:"Thanh toán gì chứ! Một bộ trang sức rác cũng đòi tận hai tỷ, sao mấy người không đi ăn cướp luôn đi!"

Quản lý cửa hàng không hề phản bác lại lời nào và cũng chẳng buồn nói lời thứ hai, ông vẫn điềm nhiên như không, rồi nhấc điện thoại chuyên dụng lên để gọi cảnh sát.

Ánh mắt người phụ nữ mập lộ rõ sự hoảng loạn, không biết phải ngăn cản thế nào. Bà ta có thể tự nói với bản thân rằng, những gì mà một nhà ba người kia nói ra, cùng lắm chỉ là mấy lời bốc phét giả dối mà thôi. Nhưng việc quản lý cửa hàng gọi cảnh sát đến thì không thể nào là giả được.

Một người phụ nữ như bà ta ở nhà họ Ngô chỉ có tiếng chứ không có miếng, mọi việc đều phải thông qua chồng của bà ta trước. Nếu để người nhà họ Ngô biết được bà ta xảy ra tranh chấp với mấy kẻ không đâu, đến mức phải vào đồn cảnh sát, e là về sau bà ta sẽ chẳng sống yên bình trong cái nhà đó nữa.

Quản lý cửa hàng lần nữa quay sang Kỷ Thần Hi, hai tay cầm lấy tấm thẻ xanh của JS để hoàn trả cho cô.

"Tiểu thư, thẻ của cô đây ạ."

Kỷ Thần Hi khế gõ tay lên mặt kính của tủ trang sức, như cười như không nhướng mày nói:"Không cần gấp. Chẳng phải ban nãy mẹ chồng tôi muốn mua hết toàn bộ trang sức bên trong cửa hàng rồi sao, quẹt thẻ của tôi đi"

Thẻ xanh của JS cũng được xem như là một loại thẻ VISA đặc biệt của ngân hàng quốc tế với hạn mức thẻ tối đa là một trăm tỷ, vì vậy hoàn toàn có thể dùng nó để thanh toán cho những khoản tiền lớn.

Diệp Lạc Anh vội giữ tấm thẻ của Kỷ Thần Hi lại từ trên tay của quản lý cửa hàng, không vui ngăn cản:"Đã nói là mẹ mua sao có thể để con thanh toán được?"

Trước mặt Diệp Lạc Anh, Kỷ Thần Hi thu lại khí thế bá vương của mình, lại trở về dáng vẻ thỏ con đáng yêu, cô lắc đầu mỉm cười từ chối việc để bà trả tiền cho mấy món đồ mình không hề dùng đến. Nói như trước đó bà ấy muốn để cô ném chơi, nhưng viên kim cương khổng lồ nằm trong góc tủ kia...cô sợ là ném chết người được luôn đấy, nói gì đến mấy món còn lại.

Nhưng mẹ chồng của cô đã lớn tiếng nói là sẽ mua tất, vậy thì cô chiều bà ấy một chút cũng chẳng sao, cứ thanh toán hết rồi đem cả đống trang sức này xung vào công quỹ quốc gia.

Qua một lúc thuyết phục, cộng với việc Tịch Cảnh Dương cũng góp phần nói giúp, Diệp Lạc Anh đành đồng ý thanh toán bằng thẻ của Kỷ Thần Hi. Bà thầm nghĩ trong lòng rằng có con trai bà ở đây, sẽ không có chuyện con dâu của bà thiếu tiền được, nên miễn cưỡng đồng ý.

Vốn dĩ quản lý cửa hàng chỉ tưởng họ nói đùa, để phản bác lại người phụ nữ mập kia mà thôi, nào ngờ họ lại muốn quẹt thẻ thanh toán toàn bộ thật?

Doanh thu tháng này không nói đến, nhưng tiền hoa hồng mà ông và các nhân viên trong cửa hàng sẽ nhận được còn không đủ để mua căn hộ căn cấp nhất ở trung tâm thành phố nữa hay sao.

"Tiểu...tiểu thư? Cô muốn quẹt thẻ thanh toán thật sao?" Quản lý cửa hàng mất niềm tin vào loài người lên tiếng hỏi lại.
 
Song Trùng
Chương 660: Chọc đến loại người gì thế này



"Sao lại không? Nói thật thì tôi cũng không có cái sở thích ném đồ, nên toàn bộ trang sức ở đây, ông cứ đem quyên cho mặt trận tổ quốc hoặc hội chữ thập đỏ trong nước đi. Quyên với danh nghĩa...chủ của trung tâm thương mại này" Kỷ Thần Hi mỉm cười đáp lời, sau đó nháy mắt đầy tinh nghịch với người nào đó đang đứng bên cạnh.

Tịch Cảnh Dương nhìn biểu cảm đáng yêu của cô thì dở khóc dở cười. Vợ yêu à, chẳng phải trí nhớ em rất tốt sao? Vậy mà lại quên mất chuyện toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của anh, đều đã được chuyển cho em và công chứng trước lúc chúng ta đăng ký kết hôn?

Thật ra không phải Kỷ Thần Hi không nhớ, chẳng qua cô chưa từng để tâm đến việc đó. Bởi vì cái gì của cô cũng là của anh mà của anh cũng là của cô, giữa hai người không cần phải phân chia quá rạch ròi với nhau, mà luôn muốn dành phần nhiều hơn cho đối phương. Cho nên dù tài sản có đứng tên ai đi nữa, Kỷ Thần Hi vẫn mặc định nó thuộc về Tịch Cảnh Dương.

Quản lý cửa hàng nào bận tâm Kỷ Thần Hi dùng số trang sức mua về để làm gì, ông ta niềm nở hơn bao giờ hết, tự mình ra mời ba người Kỷ Thần Hi đến bên ghế ngồi chờ, vì số lượng quá nhiều nên ông cần chút thời gian để xuất hoá đơn.

Trước lúc đó thì ông phân phối cho nhân viên đến tiễn những vị khách khác trong cửa hàng, vì ngày hôm nay ở nơi đây đã có người bao trọn, hy vọng họ thông cảm và sẽ trở lại vào lần sau. Để bù đắp tinh thần cho họ, quản lý cửa hàng đã tặng cho những vị khách đó một mã giảm giá mười lăm phần trăm, với số tiền giảm tối đa sẽ là một vạn vào lần mua hàng kế tiếp.

Những vị khách nhận lấy vouchers thì cũng tạm chấp nhận và đồng ý rời đi. Đương nhiên chỉ riêng một vị khách thì vẫn bị giữ lại, vì bà ta vẫn chưa trả tiền thanh toán cho bộ trang sức mà bà đã mua.

Người phụ nữ mập nhìn dòng người dần dần tản đi thì trong lòng không khỏi "thịch" một tiếng, đến mức bà ta có thể nghe rõ âm thanh tim của bản thân đang đập nhanh đến mức nào, và nguyên nhân không phải là gì khác ngoài sự hoảng sợ đang dâng lên từng cơn.

Cuối cùng thì bà ta đã chọc đến loại người gì thế này?

Người phụ nữ mập bắt đầu hít thở gấp gáp. Mỗi giây trôi qua đều khiến bà ta cảm thấy như đang bị siết chặt cổ. Nhìn những ánh mắt đầy cảm thông từ nhân viên cửa hàng, bà ta càng thêm hoang mang. Bà ta đường đường là đại phu nhân nhà họ Ngô, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đang sụp đổ một cách trống vắng.

Đến giờ phút này nếu vẫn còn không chịu xuống nước trước để mở lời, lần này bà ta thật sự sẽ xong đời mất. Nhìn cái cách quản lý cửa hàng châm trà rót nước một cách đầy cung kính như thế, hoàn toàn không giống như đang diễn kịch, mà là xuất phát từ sự kính nể ở bên trong.

Rất có thể lời muốn mua toàn bộ trang sức không phải là nói dối, mà cái cô có vẻ ngoài xinh đẹp đến mức khiến người ta đố kỵ kia...thật sự là muốn mua tất. Nếu như vậy thì cô ta còn là người bình thường được sao? Ít nhất hiện tại bà ta không cảm thấy thế.

Đặc biệt là quanh cô ta cứ như có một luồng áp thấp lạnh bảo hộ, khiến người ta bất giác run sợ và tránh xa. Mà cái cảm giác đó lại xuất phát từ người đàn ông đứng ở bên cạnh, dù anh không cần phải lên tiếng, nhưng sự hiện diện của anh đã đủ để khiến người phụ nữ mập cảm thấy áp lực.

Bà hít sâu một hơi, cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh lại, rồi từ từ bước đến gần chỗ Kỷ Thần Hi với mong muốn hòa giải. Dù trong lòng đang dậy sóng, thì bà cũng phải làm điều gì đó, trước khi những suy nghĩ đáng sợ kia trở thành sự thật.

"Vị tiểu thư này...chúng ta nói chuyện chút nhé?"

Giọng điệu của người phụ nữ mập đã hoà hoãn và nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thái độ bà ta cũng gần như thay đổi một trăm tám mươi độ đến mức Kỷ Thần Hi cũng phải bất ngờ. Nhưng cô chỉ nở một nụ cười xả giao như bình thường hỏi lại:"Giữa chúng ta mà cũng có chuyện để nói à, Ngô phu nhân?"

Ba chữ cuối cùng Kỷ Thần Hi nói với thái độ rất thản nhiên, nhưng lại khiến người phụ nữ mập cảm thấy rất châm biếm.

"Thật ra mọi chuyện nãy giờ đều là...đều là hiểu lầm cả, cô có thể xem như tôi có mắt không tròng mà bỏ qua lần này không?"

Kỷ Thần Hi nghe thấy câu này liền bật cười:"Bỏ qua? Bà đang cầu xin tôi?" Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điềm nhiên nói:"Nhưng mà muộn rồi, người bà nên nói chuyện lúc này, không phải tôi."

Người phụ nữ mập còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì từ phía sau đã có hai người đàn ông mặc đồ đen đi đến, giữ chặt lấy hai tay của bà ta. Một người khác thì nhận lấy tờ giấy xác nhận mà bà ta đã ký từ quản lý cửa hàng.
 
Song Trùng
Chương 661: Sự ghen tỵ từ sâu bên trong



Đứng bên cạnh hai viên cảnh sát trẻ đang khống chế người phụ nữ mập là quản lý cửa hàng. Ông ta đã đi ra chỗ hai viên cảnh sát này từ khi nhìn thấy họ còn đang ở bên ngoài, sau đó đưa những bằng chứng bao gồm tờ giấy xác nhận đã có chữ ký cùng với đoạn camera giám sát trong cửa hàng, đồng thời tường thuật tương đối về những việc đã xảy ra. Vì vậy, hai viên cảnh sát nọ ngay lập tức khống chế lấy đối tượng bị tình nghi là lừa đảo và cố ý chiếm đoạt tài sản.

Người phụ nữ mập từ ngạc nhiên rồi chuyển sang hoảng loạn, cố vùng vẫy để thoát khỏi tay cảnh sát nhưng bất thành. Chưa kể hai viên cảnh sát với vẻ mặt khó chịu, đã tăng thêm một tội là chống đối người thi hành công vụ cho bà ta.

Quý phu nhân với phong thái cao cao tại thượng, hóng hách ngang tàn không xem ai ra gì trước đó, giờ đây đã không còn vẻ tự tin như trước, quằn quại trong sự hoảng loạn. Bà ta không thể tin rằng, chỉ trong vài phút, tình hình đã xoay chuyển nhanh chóng như vậy. Giọng nói run rẩy, bà ta lên tiếng:"Khoan đã! Tôi có thể trả lại tiền! Tôi trả là được chứ gì!"

Kỷ Thần Hi nhìn bà ta bằng ánh mắt bình thản, không chút thương xót:"Ngô phu nhân, có vẻ như bà đã đánh giá sai tình hình. Tiền cũng không thể cứu được bà lúc này đâu."

Ban nãy quản lý cửa hàng đã hơn ba lần xác nhận lại với bà ta về việc thanh toán, nhưng bà ta luôn chối bỏ lại còn tỏ ra trốn tránh, mọi thứ đều được thể hiện rõ qua camera giám sát. Cũng chính vì lí do này, quản lý cửa hàng hoàn toàn có thể kiện bà ta với những tội danh liên quan đến lừa đảo và chiếm đoạt tài sản. Nói đơn giản hơn chính là chuyện bé thì mình phải xé ra cho to.

Và hiện tại, cho dù muốn thanh toán số tiền hai tỷ kia đi nữa, cũng phải đến cục cảnh sát để giải quyết.

Người phụ nữ mập buộc phải thừa nhận sự thật phũ phàng ở trước mắt, những nỗ lực biện minh của bà đều trở nên vô nghĩa. Hai viên cảnh sát giữ chặt tay bà, không để bà có cơ hội chạy trốn.

Giờ đây, bà ta không chỉ mất đi bộ trang sức mà còn phải đối mặt với việc bản thân sẽ bị đưa về đồn, và sau đó là phải hứng chịu cơn thịnh nộ đến từ nhà họ Ngô.

Khi cảnh sát bắt đầu đưa Ngô phu nhân ra ngoài, trên gương mặt được trang điểm một cách loè loẹt của bà ta giờ đây chỉ còn một màu trắng bệch. Bà ta tìm mọi cách để che đi khuôn mặt của mình trước sự chỉ trỏ của những người bên trong trung tâm thương mại, nhưng rõ ràng mọi thứ đều là vô nghĩa, khi có rất nhiều người đã đưa máy lên quay phim và chụp ảnh lại. Bà ta biết lần này bản thân thật sự tiêu đời rồi.

Nếu, chỉ là nếu như thôi, nếu khi ấy bà ta không dây vào hai người phụ nữ có khí chất đặc biệt hơn người lại còn có ngoại hình ưa nhìn đó, liệu kết cục sẽ khác hay không? Nghĩ rồi bà ta lại thầm cười bản thân thật ngu ngốc, chắc chắn bà ta vẫn sẽ gây chuyện với họ, vì sự ghen tỵ từ sâu bên trong bà ta.

Quản lý cửa hàng đứng bên cạnh, cảm giác căng thẳng dâng trào khi nhìn cảnh Ngô phu nhân bị cảnh sát áp giải ra ngoài. Ông biết rằng đây là một ngày không thể quên và tâm trí ông đã bắt đầu quay cuồng với các con số. Nhìn lại số trang sức trong cửa hàng, ông tự hỏi mình sẽ phải làm thế nào để tính toán giá trị tổng thể của chúng.

Ông lục tìm trong trí nhớ, cố gắng đếm sơ qua những món trang sức đã bày biện trước mặt, từ những chiếc nhẫn lấp lánh cho đến những dây chuyền tinh xảo. Cuối cùng, ông rút ra một con số ước tính, rồi đi vào cùng với những nhân viên khác đang tất bật bận rộn, để kiểm tra lại với bảng giá niêm yết.

Khi ông tính toán, mồ hôi bắt đầu chảy xuống trán. Càng cộng thêm, con số càng cao, làm ông choáng váng. Rốt cuộc, tổng giá trị toàn bộ trang sức trong cửa hàng này lên tới con số gần mười tỷ, gấp năm lần bộ trang sức của JS. Ông nhấp nhổm, tự hỏi liệu Kỷ Thần Hi có thật sự sẵn sàng chi số tiền khổng lồ ấy không.

Ông quay lại chỗ Kỷ Thần Hi, lòng đầy hồi hộp:"Cô Kỷ, tổng giá trị của số trang sức là...mười tỷ." Ông nói, giọng có chút run rẩy. Ông sợ rằng cô sẽ đổi ý trước con số khổng lồ này.

Kỷ Thần Hi nhìn thẳng vào mắt ông, không hề do dự:"Ông cứ quẹt thẻ đi"

Cô lại nói một cách thản nhiên như đang nói về một món đồ nhỏ bé nào đó:"Thẻ không có mật khẩu.

Câu nói của cô như một cú sốc đối với quản lý. Ông không thể tin vào tai mình. Nhưng nhìn hai người đi cạnh cô, cũng giống y như vậy, hoàn toàn không tỏ ra chút bất ngờ nào trước con số ông ta vừa nói ra.

Một người nắm trong tay thẻ xanh của JS thì không nói, nhưng xem ra rằng cả ba người đều có thân phận không hề đơn giản. Ông ta ngay lập tức tiến thành các thủ tục thanh toán và lập hoá đơn cho vị khách đầy đặc biệt của mình.

Trong lòng không khỏi nhớ về người phụ nữ mập ban nãy. Nếu bà ta biết được người bà ta khinh thường là nghèo khó, lại có thể chi ra mười tỷ mà không hề chớp mắt lấy một cái liệu sẽ như thế nào? Chắc chắn cũng không hề khá hơn việc bị cảnh sát đưa đi là mấy.
 
Song Trùng
Chương 662: Nguyên nhân ẩn giấu



Quản lý cửa hàng sau khi hoàn tất giao dịch cho Kỷ Thần Hi, vẫn còn trong trạng thái choáng váng. Mặc dù biết rằng thẻ xanh của cô thuộc loại đặc biệt, cho phép giao dịch vượt mức thông thường mà các ngân hàng nội địa quy định, nhưng số tiền mười tỷ vẫn khiến ông khó lòng tin nổi. Ở Z Quốc, hạn mức thanh toán qua thẻ ngân hàng chỉ dừng lại ở vài triệu đến chục triệu, nhưng với thẻ xanh của Kỷ Thần Hi, mọi thứ hoàn toàn khác biệt.

Kỷ Thần Hi nhận lại thẻ của mình, gương mặt vẫn điềm tĩnh như trước, giọng điệu điềm đạm:"Được rồi, cảm ơn ông nhé, vất vả cho mọi người rồi."

Diệp Lạc Anh đứng cạnh, không hề bất ngờ trước sự chịu chi của Kỷ Thần Hi. Bởi vì bà chợt nhớ ra một chuyện, bà từng nghe qua về việc Tịch Cảnh Dương chuyển toàn bộ tài sản của mình cho cô. Nên ở hiện tại, cả hai người họ đều là phú bà không cần phải lo lắng về tiền bạc. Nghĩ đến con trai mình, bà lắc đầu, trong lòng không khỏi thầm mỉa mai anh lúc này mới chính là một tên nghèo.

Khi ra khỏi cửa hàng, không khí bên ngoài lại tràn ngập sự ồn ào, những ánh mắt tò mò và những chiếc điện thoại vẫn tiếp tục chĩa về phía họ. Kỷ Thần Hi, Diệp Lạc Anh và Tịch Cảnh Dương không dừng lại mà đi thẳng. Cả ba người đều không bận tâm đến những người lạ mắt đó, cũng như số trang sức mà Kỷ Thần Hi vừa mua.

"Để lại số trang sức cho quản lý cửa hàng, ông ấy sẽ đem quyên góp cho mặt trận tổ quốc và hội chữ thập đỏ" Kỷ Thần Hi nói khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Lạc Anh.

Diệp Lạc Anh gật đầu:"Con gái, con thật sự không cần gì cho bản thân sao?" Bà hỏi, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.

Kỷ Thần Hi chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu rồi cũng không nói gì thêm.

Đã là kim cương thật thì sẽ có thể tự mình toả sáng một cách chói loá được, và chẳng cần phải nhờ đến những thứ phù phiếm đó để chứng tỏ giá trị của bản thân.

Đối với Kỷ Thần Hi mà nói, việc cô vẽ ra những bản vẽ thiết kế có giá trị liên thành kia, cũng chẳng phải để chứng minh bản thân tài giỏi đến đâu, mà từ đầu đến cuối cô chỉ xem nó như một việc tiêu khiển, để giảm bớt căng thẳng trong quá trình nghiên cứu thông tin điện tử của mình.

Nhưng hiện tại xem nó như một món quà thì cũng không tệ. Giá trị vật chất cũng sẽ không so được với tấm lòng chân thành.

Đi xuống tầng hầm giữ xe, Tịch Cảnh Dương đi tìm xe của mình trước, còn Kỷ Thần Hi thì tiếp tục đi dạo với Diệp Lạc Anh. Cô hơi áy náy lên tiếng trước:"Con xin lỗi, vốn dĩ định tặng cho mẹ một món quà nhỏ, nào ngờ lại gây phiền phức thế này.

Diệp Lạc Anh khẽ lắc đầu, nụ cười vẫn không rời khỏi môi:"Mẹ không cảm thấy phiền phức chút nào. Ngược lại, mẹ cảm thấy rất tự hào. Con là một cô gái tốt, Tiểu Dương phải may mắn lắm mới gặp được một người như con"

Câu cuối cùng của Diệp Lạc Anh vẫn còn một ý nghĩa khác, nhưng Kỷ Thần Hi lại không hề biết, cô chỉ cảm thấy ngượng ngùng rồi cúi mặt.

"Con phải về kí túc xá rồi sao?" Diệp Lạc Anh tiếc nuối hỏi tiếp, nói thật thì bà khá thích tính cách của cả hai cô con dâu, đặc biệt cô con dâu lớn này, đêm nay bà còn muốn cùng cô tâm sự cả đêm nữa cơ.

"Dạ không ạ, cuối tuần này con được nghỉ, có thể hai ngày tới sẽ ở lại Tịch Trạch cùng mọi người."

Diệp Lạc Anh nghe thấy thế vô cùng hào hứng hỏi lại:"Tiểu Hi, con nói thật sao?"

Kỷ Thần Hi lễ phép gật đầu rồi đáp:"Vâng."

Tình hình sống chung với ông nội và mẹ chồng vô cùng tốt, cái khó mà cô phải đối mặt lúc này chỉ còn mỗi vị bố chồng kia mà thôi. Ngẫm lại thì Kỷ Thần Hi cảm thấy vô cùng khó hiểu, tính ra cô chưa làm gì hết thì đã bị người đó ghét bỏ rồi, vì sao thế nhỉ?

Như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Kỷ Thần Hi, Diệp Lạc Anh ân cần an ủi:"Con không cần lo lắng về lão Hàng đâu, cũng đừng vì mấy lời IQ thấp của ông ấy mà thấy buồn phiền. Tính cách khó ở của ông ấy như hiện tại... thật ra cũng là có lí do."

Kỷ Thần Hi khá ngạc nhiên khi nghe Diệp Lạc Anh nói vậy, ánh mắt tràn loé lên tia tò mò. Nếu biết được nguyên nhân, có lẽ cô có thể cải thiện mối quan hệ căng thẳng với Tịch Hàng. Hơn nữa, điều đó cũng có thể giúp Tịch Cảnh Dương không phải khó xử vì mối quan hệ của cô và bố anh.

Nhưng khi Kỷ Thần Hi định lên tiếng hỏi, thì tiếng động cơ xe vang lên. Tịch Cảnh Dương đã lái xe đến, mở cửa cho Diệp Lạc Anh và cô.

"Về nhà thôi."

Kỷ Thần Hi đành phải tạm gác lại câu hỏi, thầm nhủ rằng sẽ tìm cơ hội khác để hỏi Diệp Lạc Anh về bố chồng. Sau đó cô quay sang nói với bà:"Mẹ cùng anh ấy về trước đi ạ, con còn chút việc phải xử lý, đợi lát nữa con sẽ về sau."
 
Back
Top Bottom