Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 633: Kỹ năng trang điểm của Kỷ Thần Hi



Buổi sáng, trên hành lang ký túc xá có rất đông sinh viên qua lại để chuẩn bị lên giảng đường hoặc đến căn tin để ăn sáng. Ngay lúc Kỷ Thần Hi trong bộ dạng đã được hoá trang để tránh gây sự chú ý, nhưng lại kéo theo một cô nàng pink girl đi thẳng về phòng, vẫn thu hút vô số ánh nhìn cùng tiếng cười khúc khích ở xung quanh.

Đã đến mức này rồi Nhai Tệ còn có thể chưa nhận ra vấn đề hay sao. Gương mặt cô khẽ tối sầm, cúi đầu mà đi.

Kỷ Thần Hi nhận ra biểu cảm khác lạ của Nhai Tệ, cô thở dài an ủi:"Không phải cô xấu, chẳng qua cách phối đồ của cô có chút vấn đề. Không phải nữ sinh là cứ phải đem một đống đồ màu hồng phấn treo lên người như cái giá treo quần áo thế kia."

Nhai Tệ lúc này không còn tâm trạng nghe Kỷ Thần Hi an ủi nữa, cô chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ và tủi thân. Là một người sống với cá tính mạnh suốt gần hai mươi lăm năm, đây là lần đầu cô thay đổi phong cách một cách mới mẻ như thế, nào ngờ lại biến bản thân thành một con hề trong mắt người khác.

Khi Kỷ Thần Hi đưa Nhai Tệ về đến phòng của cô, Đường Tử và Mục Duyệt Hồ chỉ đang chuẩn bị rời đi, bọn họ chạm mặt nhau ngay tại cửa ra vào. Trong đó, Đường Tử đã giật mình lùi về sau mấy bước khi nhìn thấy phong cách pink girl của cô gái đi theo sau Kỷ Thần Hi, thậm chí còn vô thức nói:"Hi Thần, chưa đến Halloween mà các cậu chơi cosplay sớm thế?"

Mục Duyệt Hề cũng bị phong cách thời trang độc lạ của pink girl làm cho bất ngờ, nhưng cô nhìn ra đối phương đã xấu hổ đến mức cúi gầm mặt nên cũng không nhắc gì đến, chỉ hỏi Kỷ Thần Hi sao lại quay lại, không sợ trễ giờ học hay sao.

Kỷ Thần Hi trao đổi một vài câu với Đường Tử và Mục Duyệt Hề, bảo họ không cần lo lắng cho cô, cứ đến bệnh viện thăm Triều Nguyệt và giúp cô gửi lời hỏi thăm với cô ấy. Đường Tử và Mục Duyệt Hề gật đầu, chào tạm biệt rồi rời đi.

Căn phòng ký túc xá chỉ còn lại Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ.

Nhai Tệ vẫn cúi gầm mặt, đôi vai hơi khụy xuống như đang chịu đựng một cơn giông bão cảm xúc. Cô nhỏ giọng xin lỗi:"Xin lỗi thiếu chủ phu nhân...vì tôi mà khiến thiếu chủ phu nhân cũng bị cười chê khi đi cùng"

Kỷ Thần Hi thở dài, cảm nhận được sự tủi thân của Nhai Tệ. Cô tiến lại gần, lôi từ trong tủ đồ ra một bộ quần áo của mình – một chiếc áo sơ mi trắng sọc đen phối cùng quần jean xanh nhạt, đơn giản nhưng rất tinh tế. Cô chỉ tay về phía nhà vệ sinh, nhẹ nhàng nói:"Trước mắt, cô hãy nhanh chóng tẩy trang, thay quần áo của tôi vào rồi chúng ta tính tiếp. Đây đều là quần áo mới tôi chưa mặc lần nào, không cần phải ngại."

Dù Kỷ Thần Hi nói vậy, Nhai Tệ vẫn xua tay từ chối:"Cảm ơn lòng tốt của thiếu chủ phu nhân, nhưng quần áo của thiếu chủ phu nhân chắc chắn đều là do thiếu chủ chuẩn bị, tôi không thể."

"Không sao cả!" Kỷ Thần Hi kiên quyết cắt ngang lời Nhai Tệ:"Nếu cô còn gọi tôi là thiếu chủ phu nhân thì phải nghe lời tôi, cầm lấy nó và thay vào ngay lập tức!"

Cuối cùng, Nhai Tệ cũng không thể chống lại sự kiên quyết của Kỷ Thần Hi và đành phải vào nhà vệ sinh để thay đồ. Một lúc sau, khi cô bước ra với bộ quần áo của Kỷ Thần Hi, cô trông đã khác hẳn. Áo sơ mi và quần jean làm tôn lên vóc dáng thanh thoát của Nhai Tệ, khiến cô trở nên gọn gàng và thanh tao hơn nhiều.

Kỷ Thần Hi lấy ra một bộ đồ trang điểm cơ bản và các dụng cụ tạo kiểu tóc từ trong tủ quần áo. Dù cô không cần phải trang điểm thường xuyên, nhưng đồ nghề thì vẫn luôn có đủ, thuận tiện cho việc hoá trang của cô.

Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng giúp Nhai Tệ tẩy bỏ lớp trang điểm cũ, rồi dùng một lớp phấn nền nhẹ nhàng để làm đều màu da. Kỷ Thần Hi tỉ mỉ tô một chút phấn má hồng nhẹ nhàng, đánh bóng môi với màu đỏ nâu nhạt. Sau đó, cô chải tóc cho Nhai Tệ thành một kiểu tóc xoăn lọn nhẹ, tạo cảm giác vừa trẻ trung vừa tự nhiên.

Kỷ Thần Hi nhìn vào gương, hài lòng với kết quả:"Như vậy đã tốt hơn nhiều rồi. Mọi người sẽ chẳng còn cười cô đâu."

Nhai Tệ ngước lên nhìn mình trong gương, sự tự ti và xấu hổ đã giảm bớt. Cô mỉm cười nhẹ, cảm ơn Kỷ Thần Hi bằng cả lòng biết ơn:"Cảm ơn thiếu chủ phu nhân..."

Kỷ Thần Hi vừa thu dọn hộp trang điểm vừa mỉm cười nói:"Thật ra cô không cần phải câu nệ như thế với tôi, cứ như lúc nãy gọi bạn học Kỷ là được."

Nhai Tệ chần chừ mấy giây rồi mím môi gật gật đầu. Thiếu chủ phu nhân thật tốt, vì sao trước kia cô lại mù mắt có thành kiến với cô ấy cơ chứ?

Lúc này Kỷ Thần Hi nhìn lại đồng hồ treo tường, đã trễ tiết học hơn ba mươi phút, cô nghiến răng thầm ghi thù lần này. Xem ra đêm nay lại phải đến trường đua một chuyến nữa rồi.
 
Song Trùng
Chương 634: Ước mơ viễn vông



"Thiếu...bạn học Kỷ, chúng ta cùng đi đến lớp nhé?" Nhai Tệ vẫn có chút không quen với cách xưng hô này khi không có người khác, dè dặt hỏi.

Kỷ Thần Hi lần nữa thở dài:"Không cần nữa."

"Nhưng chẳng phải quy định sinh viên đại học ở Nước Z, phải học đủ số ngày học và số tín chỉ mới có thể tốt nghiệp được sao? Thiếu...bạn học Kỷ cứ yên tâm, tôi sẽ giải thích lý do với giáo sư về chuyện chúng ta đi trễ, tuyệt đối không để họ trách mắng bạn đâu."

Nhìn vẻ lúng túng của Nhai Tệ, Kỷ Thần Hi không còn thấy khó chịu nữa, cô bật cười nói:"Yên tâm đi, bằng đại học chẳng có ý nghĩa gì với tôi đâu. Hiện tại đến trường cũng vì muốn cưỡi ngựa xem hoa thôi, có tốt nghiệp được hay không chẳng quan trọng."

Nếu không phải sợ bị nói là khoác lác, Kỷ Thần Hi còn muốn nói so về kiến thức chuyên ngành, chưa chắc Trịnh Hằng và Nguy Thư Hãn có thể so được với cô. Chưa kể cô cũng chẳng lấy việc học thuật làm mục tiêu.

Năm đó ở MIT, sở dĩ cô đồng ý ở lại để giảng dạy vài năm, cũng là vì muốn mở rộng mối quan hệ trong giới nghiên cứu khoa học một chút. Đó cũng là lí do cô gia nhập Hội đồng Khoa học Quốc tế.

Bản thân cô có thể được gọi là thiên tài trong lĩnh vực công nghệ điện tử và cô cũng rất thích nghiên cứu. Mỗi một ngày học thêm nhiều thứ từ nhiều người khác nhau, sau cùng đều là hành trang để cô thực hiện được ước mơ của mình. Một ngày nào đó, những thứ chỉ có trên phim ảnh khoa học viễn tưởng, cô sẽ biến nó trở thành những thực thể có thật trong đời sống con người.

Ước mơ đó của cô tuy có chút điên rồ, nhưng cô tin một ngày nào đó cô sẽ thực hiện được nó.

Hiện tại mối quan hệ của cô với những bậc lão thành trong ngành vô cùng tốt.

Chỉ cần đợi đến thời cô thích hợp để khởi động phòng thí nghiệm, Kỷ Thần Hi tin có thể đào được hết bọn họ về cùng nghiên cứu với cô.

Với một dự án nghiên cứu quy mô như thế, một trăm nhà khoa học cũng chẳng đủ, vì vậy cô cần thêm chút thời gian để tìm thêm người. Đương nhiên hai vị giáo sư đáng kính của cô ở thời điểm hiện tại, cũng thuộc phạm vi cô muốn chiêu mộ về.

Nhai Tệ càng thêm bối rối trước câu trả lời của Kỷ Thần Hi, khó xử hỏi:"Vậy giờ chúng ta đi đâu?"

Kỷ Thần Hi khẽ nhếch môi đáp:"Đi đua xe."

Cô nghĩ lại rồi, không cần chờ đến tối nữa, cô muốn bán hành cho tên Phụ Hí kia ngay bây giờ. Dám làm cô mất hứng đến lớp, làm sao cô dễ dàng bỏ qua cho anh ta được.

Nhai Tệ ngơ ra:"Hả?"

Kỷ Thần Hi cầm điện thoại lên, vừa gửi tin nhắn đi vừa nói:"Cô và Phụ Hồ đi tìm một trường đua nào đó có địa hình gồ ghề, nói chung là khó chạy một chút. Tìm được rồi thì gửi địa chỉ cho tôi, tôi có chút việc riêng lát nữa sẽ đến sau."

Đêm qua thu được chiến lợi phẩm là mấy con siêu xe, hôm nay nhân dịp phải test ngay mới được. Ngoài ra thì cũng không thể trở lại trường đua hôm qua được, cô cũng sợ bị mấy tên tay đua chuyên nghiệp kia ghi thù rồi hội đồng lắm. Dù sao mới đánh với tên biến dị vào tối qua, sáng nay cô không đủ sức để một chọi hai mươi nữa đâu.

Tưởng chừng kế hoạch của mình đã hoàn hảo, Kỷ Thần Hi vừa định cầm balo rời đi thì bị Nhai Tệ ngăn lại, nghiêm túc nói:"Xin lỗi thiếu chủ phu nhân, tôi không thể để cô đi một mình. Đêm qua là sơ suất của chúng tôi khiến cô suýt gặp nguy hiểm, hiện tại nếu cần tôi và Phụ Hí sẽ chia nhau ra làm việc. Anh ta đi tìm trường đua, còn tôi sẽ đi với cô."

Động đến công việc thì Nhai Tệ như biến thành một người khác, vừa nghiêm khắc lại vừa cố chấp. Kỷ Thần Hi cũng thoáng ngạc nhiên vì Nhai Tệ thay đổi thái độ nhanh như thế.

Chỉ có điều, chuyện đêm qua bọn họ đều biết cả rồi à? Nghĩ lại thì cũng không phải là không thể, dù sao thì mấy cái camera giám sát bên ngoài đường lớn cô cũng lười không xử lý, chuyện bọn họ điều tra ra được cũng không có gì lạ.

"Thôi được rồi, đi với tôi." Kỷ Thần Hi không từ chối mà đồng ý cho Nhai Tệ theo. Chẳng qua là mấy việc lặt vặt, không cần thiết phải làm quá lên.

Mấy người của AGI hiện đang ở khu vực khách sạn VIP của Đại Học A, vì vậy cô cần phải qua đó gặp mặt họ một chút, đồng thời hỏi về kết quả của chuyện cô tham gia thi.

Quả nhiên kết quả như dự đoán, việc cô tham gia không được chấp thuận, xem ra chỉ có thể tìm cách khác để ăn nói với giáo sư Nguỵ mà thôi.

Ngoài ra cô cũng làm công tác tư tưởng cho Clara khi gia nhập hội đồng ban giám khảo của cuộc thi. Bởi vì do chính Kỷ Thần Hi tiến cử, Clara có thể tham gia thẳng vào dàn giám khảo chính chấm thi quốc tế của cuộc thi. Đối với một cá nhân trong giới học thuật, đây chính là vinh dự không gì sánh bằng.

Cuối cùng địa điểm mà Kỷ Thần Hi đến chính là phòng của thầy hiệu trưởng. Và như thường lệ, cô lại gặp người không muốn gặp nữa rồi.
 
Song Trùng
Chương 635: Hoàn hảo đến đâu cũng sẽ tồn tại một điểm khuyết



Từ xa Kỷ Thần Hi đã nhìn thấy phòng của thầy hiệu trưởng không đóng cửa như bình thường, cô cũng không nghĩ nhiều mà đi tới. Nhưng càng đi đến gần âm thanh cãi nhau càng lúc càng rõ ràng hơn. Mà nói là cãi nhau cũng không đúng, vì từ đầu đến cuối cô chỉ nghe được tiếng quát tháo vô cùng lớn tiếng của hai người phụ nữ.

"Hi Thần, sao thế, không vào sao?" Đi được một lúc với Kỷ Thần Hi, lúc này Nhai Tệ đã gọi tên đối phương vô cùng nhuần nhuyễn. Chưa kể cô cảm thấy cách gọi này vô cùng hợp với Kỷ Thần Hi, bởi vì Kỷ Thần Hi thật sự giống như một vị thần giỏi toàn diện về mọi thứ, lại còn rất xinh và ngầu nữa.

Khoé môi Kỷ Thần Hi khế giựt. Ban nãy ai là người ngay cả "bạn học Kỷ" còn không nói ra miệng được? Bây giờ lại liên tục gọi "Hi Thần" một cách thuận miệng như thế?

"Không có gì, chẳng qua giọng của hai người phụ nữ kia, có chút quen tai"

Đây cũng xem như điểm yếu trong cái khả năng ghi nhớ lỗi game của cô, khi cô chỉ có thể ghi nhớ mọi thứ bằng thị giác. Và thật nực cười làm sao khi bản thân cô sở hữu *perfect pitch, ấy thế mà lại không giỏi trong việc nhận dạng giọng nói người khác.

(*perfect pitch: hay còn gọi là khả năng cảm âm hoàn hảo, là khả năng xác định hoặc tái tạo các nốt nhạc mà không cần tham chiếu từ một nốt chuẩn. Người có khả năng này có thể nhận diện nốt nhạc ngay khi nghe hoặc phát ra một nốt nhạc cụ thể mà không cần so sánh với các nốt khác. Đây là một khả năng hiếm gặp và thường được coi là một lợi thế trong các lĩnh vực liên quan đến âm nhạc.*)

Tuy vậy hai cái giọng chanh chua kia thật sự có chút quen tai, chắc hẳn là chủ nhân hai giọng nói đó cô cũng có quen biết, mà khả năng cao là còn từng có xích mích với nhau.

Nhai Tệ lại không biết những drama trước đây của Kỷ Thần Hi ở trên trường, cô lại hỏi:"Vậy có vào không?"

Kỷ Thần Hi suy ngẫm mấy giây rồi lắc đầu:"Vẫn là thôi đi. Giờ chúng ta đi đua xe, chiều về lại trường tôi sẽ tìm thầy ấy sao?"

Một kế hoạch hoàn hảo cho một ngày đẹp trời như hôm nay, Kỷ - ghét drama - Thần Hi nếu có thể tránh xa được rắc rối, cô thề cô sẽ không chủ động chuốc thêm phiền phức.

Nhưng kế hoạch đẹp đẽ ấy của Kỷ Thần Hi nhanh chóng phá sản, khi mà Nhai Tệ nghe rõ mồn một câu nói của người phụ nữ phía trong phòng thầy hiệu trưởng.

"Tiêu Nhiên! Đừng tưởng tôi không biết, bản thân ông cũng từng lăn giường với con tiện nhân Kỷ Thần Hi đó rồi đúng không? Vì cái mã ngoài của nó có chút ưa nhìn hay kỹ năng giường chiếu tốt, mà ông lại có thể đi phản bội vợ con mình thế? Ông không thấy có lỗi với cái lương tâm rách nát của mình hay sao?"

Vào lúc này Kỷ Thần Hi còn chưa phản ứng lại thì người bên cạnh cô đã siết chặt nắm đấm, quay người đi thẳng về phía phòng hiệu trưởng.

Kỷ Thần Hi:"..."

Giọng nói thì cô không phân biệt được, nhưng cái ngữ khí này thì cô biết là ai rồi. Nói thật cô cũng không muốn ngăn cản Nhai Tệ hạ sát kẻ đó ngay và luôn, nhưng đây là trường học, lại còn là địa phận Nước Z, mấy việc phạm pháp ấy vẫn là thôi đi.

Nghĩ xong, Kỷ Thần Hi vội vàng lao vào phòng thì đã thấy Nhai Tệ đang đứng trước người phụ nữ với đôi mắt bốc lửa. Vừa thấy người đó đang thao thao bất tuyệt, Nhai Tệ ngay lập tức quay ra, túm lấy người bà ta, cơ thể mạnh mẽ của cô chuyển động trong một cú ném qua vai.

“Cẩn thận!” Kỷ Thần Hi kêu lên, nhưng quá muộn. Cơ thể của người phụ nữ bị ném bay thẳng về phía Kỷ Thần Hi, khiến cô chỉ kịp lùi ra sau, nếu không chắc chắn sẽ bị đè trúng. Thân thể của người phụ nữ rơi xuống gần Kỷ Thần Hi, tạo ra một tiếng "thịch" rất lớn trên nền gạch.

Nhai Tệ hoảng hốt vội vàng chạy đến, cúi xuống kiểm tra xem Kỷ Thần Hi có bị thương hay không. Thấy Kỷ Thần Hi vẫn bình an vô sự, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang nằm dưới đất kêu gào.

Trong khi đó, thầy hiệu trưởng đứng bên cạnh, đôi mắt mở to trong sự ngạc nhiên và sốc. Ông cũng là nạn nhân bị Vạn Kỳ Ngọc mắng nhiếc, nhưng tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông. Gương mặt ông từ lạnh lùng thờ ơ chuyển sang trắng bệch, không biết nên phản ứng thế nào trước cảnh tượng hỗn loạn này.

Cùng lúc đó thì Kỷ Thần Hi cũng nhìn rõ được người đang nằm lăn lóc trên đất, ngay trước cửa phòng hiệu trưởng là ai. Và người đó không ai khác chính là Vạn Kỳ Ngọc.

Người phụ nữ còn lại trong phòng đang há hốc miệng cũng không phải ai xa lạ, mà chính là người đã liên tục gây khó dễ cho cô ngày cô đến phòng thi đấu loại vòng trường của AGI. Xem ra hai người này có quen biết gì đó với nhau rồi, nếu không ngày đó cô ta cũng không cố ý gây sự với cô.
 
Song Trùng
Chương 636: +1 tổ tông



Kỷ Thần Hi không khỏi cảm thấy nhức đầu khi nhận ra Vạn Kỳ Ngọc và người trợ giảng kia. Cô vốn không muốn dính vào những tranh chấp này, nhưng với việc Nhai Tệ đã ra tay can thiệp, tình hình càng trở nên phức tạp hơn.

Vạn Kỳ Ngọc dù bị ném xuống sàn, vẫn không ngừng cằn nhằn và gào thét, phần nào cho thấy sự căm phẫn và tức giận của bà ta. Thầy hiệu trưởng nhanh chóng nhận ra rằng tình hình cần được giải quyết một cách ổn thỏa trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Sau một chút lúng túng, ông mới lấy lại được sự bình tĩnh mà bước về phía Vạn Kỳ Ngọc, nâng bà ta dậy và bắt đầu xem xét tình trạng của bà. Dù vẻ mặt ông có chút mệt mỏi và chán nản, nhưng ông vẫn thể hiện sự quan tâm đúng

mực.

"Giáo sư Vạn, cô có sao không?" Thầy hiệu trưởng cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh và nghiêm túc. Mặc dù Vạn Kỳ Ngọc đã nhận thư buộc từ chức nên mới đến tìm ông để làm loạn, nhưng ông vẫn phải làm đúng chức trách của mình, không thể hiện sự cáu gắt của bản thân.

Vạn Kỳ Ngọc, với vẻ mặt đỏ bừng và căm phẫn, chỉ vào Nhai Tệ rồi tiếp tục nói với giọng sắc lạnh:"Tiêu Nhiên, ông phải giải quyết chuyện này cho tôi! Con nhỏ này dám hành hung tôi, rõ ràng là có ý muốn giết người mà! Tôi sẽ không để yên đâu!"

Vạn Kỳ Nguyệt cũng đã định thần lại, vội hùa theo:"Báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát! Loại sinh viên côn đồ này không thể tồn tại trong trường chúng ta được, phải lập tức khai trừ ngay!"

Đương nhiên người cô ta muốn khai trừ không chỉ nữ sinh có hành vi bạo lực kia mà còn bao gồm cả Kỷ Thần Hi. Dựa vào đâu mà Kỷ Thần Hi có thể trở thành tổng thanh tra của một tổ chức khoa học quốc tế nổi tiếng thế giới? Dựa vào đâu mà cô ta chỉ vừa mở lời liền cho một người không liên quan trở thành một trong những giám khảo chính của AGI?

Đáng lý ra vị trị đó phải là của cô mới đúng!

Hiện tại chỉ cần cho Hội đồng Khoa học Quốc tế thấy bộ mặt thật của con tiện nhân đó, bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng bãi nhiệm chức vụ của nó, và khi chọn người thay thế, họ có thể chọn người nào khác xuất sắc được như cô hay sao? Người được chọn cuối cùng chỉ có thể là cô - Vạn Kỳ Nguyệt này mà thôi!

Kỷ Thần Hi đứng bên cạnh, cảm thấy thật sự khó chịu khi nghe những lời lẽ như vậy.

Nhai Tệ dù vẫn còn bực bội, cũng biết rằng việc hành động mạnh tay không phải là cách giải quyết tốt nhất, chưa kể ban nãy cô quả thật đã hành động có chút thiếu suy nghĩ. Cô buông tay ra và đứng lùi lại, cúi đầu nhỏ giọng nói xin lỗi với Kỷ Thần Hi.

Kỷ Thần Hi đứng im lặng, quan sát tình hình đang ngày càng căng thẳng, bình tĩnh hỏi:"Nhai Tệ, chỉ khi làm sai mới cần phải xin lỗi, cô cảm thấy bản thân làm sai sao?"

Nhai Tệ có chút ngạc nhiên trước câu hỏi quen thuộc của Kỷ Thần Hi, cô không ngờ thiếu chủ phu nhân của cô lại không khiển trách lời nào, ngược lại giống như đang muốn bao che khuyết điểm người nhà hơn. Sau mấy giây do dự, cô dứt khoát trả lời:"Không, tôi không cảm thấy mình làm sai, nếu được chọn lại thì tôi vẫn sẽ làm như thế!"

Kỷ Thần Hi thoáng nghiêng đầu nhìn hai cô cháu nhà họ Vạn, cười nhếch môi, giọng điệu đầy khiêu khích:"Ừm, tôi cũng không thấy cô làm sai, mà còn là làm rất tốt nữa cơ."

Kỷ Thần Hi vừa dứt lời, sắc mặt của Vạn Kỳ Ngọc và Vạn Kỳ Nguyệt lập tức

biến đổi. Đôi mắt của Vạn Kỳ Ngọc mở to, tràn đầy sự căm phẫn. Bà ta không còn giữ được vẻ kiên nhẫn, mà giọng nói trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết:"Thế mà mày dám nói vậy! Mày cho rằng mình có quyền lấn lướt tất cả, và cả trường này phải cúi đầu trước mày sao?"

Vạn Kỳ Nguyệt đứng bên cạnh, không kém phần tức giận. Cô ta nhảy ra, chỉ tay vào Kỷ Thần Hi:"Cô nghĩ bản thân mình là ai chứ, chẳng phải là chỉ có chút nhan sắc đi quyến rũ đàn ông thôi sao? Tôi không tin đàn ông trên đời này đều suy nghĩ bằng nữa th*n d***, để cho cô chơi đùa trong lòng bàn tay!"

Vạn Kỳ Ngọc trừng mắt nhìn Kỷ Thần Hi, nở nụ cười đầy cay nghiệt:"Mày có biết tạo là ai không? Tao chính là trưởng nữ của nhà họ Vạn, dựa vào địa vị của nhà họ Vạn ở Thủ Đô này, tao không tin không vạch trần được bộ mặt đ* đ*** của mày!"

Vừa dứt lời, đột nhiên một thanh âm đầy mạnh mẽ vang lên từ bên ngoài phòng:"Một giáo sư đại học lại có thể ăn nói chua ngoa thiếu giáo dục như thế, xem ra nhà họ Vạn gì đó cũng chẳng là thứ tốt lành gì."

Bên cạnh giọng nói ấy là tiếng bước chân ngày một đến gần, đến khi nhìn thấy người bên ngoài cửa thì Kỷ Thần Hi không khỏi ngạc nhiên.

Lúc này lại không ai chú ý đến biểu cảm đặc sắc trên mặc thầy hiệu trưởng, ông ôm đỡ trán cười khổ: Tới nữa rồi, một đại tổ tông còn chưa giải quyết xong, giờ lại đến thêm một tiểu tổ tông!
 
Song Trùng
Chương 637: Muốn báo cảnh sát? Cần tôi báo giúp không?



"Sao cậu ơi đây?" Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày nhìn chàng thiếu niên trong bộ sơ mi trắng và mái tóc đen đã được cắt tỉa gọn gàng, khó hiểu hỏi. Bộ dáng của cậu ta so với cách đây không lâu thật sự đã thay đổi rất nhiều, vì đã toát ra được khí chất của một người lính. Chỉ có điều...cái mỏ vẫn còn rất là hỗn!

Thầy hiệu trưởng hơi ngạc nhiên vì Kỷ Thần Hi có quen biết với đối phương, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều mà lên tiếng trả lời thay:"À, cậu ấy đến tìm thầy. Việc mà thầy muốn trao đổi với cậu ấy cũng là chuyện mà thầy gọi em đến hôm nay."

Hai cô cháu Vạn Kỳ Nguyệt cứ thế mà bị ngó lơ, Vạn Kỳ Ngọc làm sao có thể cho qua được, bà ta phẫn nỗ quát lên với chàng thiếu niên lạ mặt vừa bất ngờ xuất hiện:"Mày là ai? Mày dám ăn nói với tao như thế, là do cha mẹ mày không biết dạy mày đúng không!"

Thầy hiệu trưởng vốn muốn ngăn cản Vạn Kỳ Ngọc tự tìm đường chết, nhưng có lẽ là đã muộn mất rồi.

Chàng thiếu niên khẽ bật cười, thản nhiên đáp lại:"Vậy nhìn xem một giáo sư đại học có ăn có học đàng hoàng, đang xưng hô với sinh viên của mình thế nào kìa...À quên mất, bà cũng sắp chẳng phải là giáo sư đại học nữa rồi, cho nên ăn nói chợ búa như một mụ bán cá thô lỗ cũng là điều đương nhiên"

Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ che miệng, cố nhịn cười. Nhưng gương mặt của Vạn Kỳ Ngọc càng lúc càng đỏ lên vì tức giận, giọng nói của bà ta ngày một lớn như muốn thể hiện bản thân, đồng thời xả cơn giận lên người trước mặt.

"Tao có phải giáo sư đại học hay không cũng không đến lượt mày quyết định. Với thế lực của nhà họ Vạn, đừng nói là chức giáo sư cỏn con này, ngay cả ghế hiệu trưởng thì bà đây vẫn ngồi được! Còn mày, mày là cái thá gì chứ?"

Kỷ Thần Hi và chàng thiếu niên cùng lúc"Ồ!" lên một tiếng thật dài, sau đó lại quay sang lườm nhau như muốn nói "ai cho bắt chước hả?".

Sau đó Kỷ Thần Hi hằng giọng, ra vẻ nghiêm túc hỏi lại Vạn Kỳ Ngọc:"Nhà họ Vạn lợi hại thế à?"

Chàng thiếu niên cũng tung hứng theo, thở dài nói:"Chắc chắn là rất lợi hại rồi, không chừng là chủ chợ cá nào đó"

"Phụt.." Nhai Tệ đứng bên cạnh Kỷ Thần Hi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Chỉ riêng hai cô cháu Vạn Kỳ Nguyệt, cả mặt mũi đều đỏ bừng vì giận dữ.

Vạn Kỳ Ngọc nhìn hai người trước mặt, ánh mắt như muốn phun ra lửa. Bà ta không ngờ có ngày mình lại bị một kẻ không quen biết mắng cho thậm tệ như thế, mà điều đó còn được chứng kiến bởi bao nhiêu người khác.

"Im miệng!" Bà ta hét lên, tay vung lên muốn chỉ trích nhưng lại thấy mình không thể làm gì hơn là mắng mỏ:"Mày cứ việc mạnh miệng đi, sau này đừng có trách tạo không nhắc nhở!"

Chàng thiếu niên vẫn vẻ mặt vẫn lạnh lùng và tự mãn, hoàn toàn ngó lơ Vạn Kỳ Ngọc mà quay sang hỏi Kỷ Thần Hi bằng giọng điệu thờ ơ:"Tham gia khoá quân sự đặc biệt?"

Đối với chàng thiếu niên bất trị này, việc ăn nói trống không như thế cũng chẳng phải lần đầu, Kỷ Thần Hi cũng không bắt bẻ gì, dùng chính giọng điệu thờ ơ đó của cậu ta để đáp lời:"Có hứng thú, nhưng chưa biết có được duyệt hay không."

Chàng thiếu niên thoáng cau mày:"Đang yên đang lành đi chịu khổ làm gì, rảnh lắm à?"

"Thích!" Kỷ Thần Hi nở một nụ cười đầy thân thiện để trả lời, nhưng cảm giác mang đến lại chẳng mấy thân thiện.

Trước sự ngó lơ của nhóm người Kỷ Thần Hi, Vạn Kỳ Nguyệt nhỏ giọng khuyên nhủ cô mình bình tĩnh, giờ phút này họ cần sự trợ giúp từ thầy hiệu trưởng,

không thể thẳng thừng vạch mặt nhau được.

Vạn Kỳ Ngọc chỉ còn biết nén giận mà gầm gừ, nhưng bà ta cũng không muốn để mình bị đánh giá thấp. Bà ta quay lại nhìn thầy hiệu trưởng, giọng nói đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn chứa đầy mỉa mai:"Hiệu trưởng Tiêu, mặc dù hiện tại tôi đang bị đình chỉ việc giảng dạy, tuy nhiên trên danh nghĩa tôi vẫn là chủ nhiệm khoa hoá của Đại học A, ông trơ mắt nhìn tôi bị hai sinh viên vô học phỉ báng như thế cũng không nói tiếng nào sao? Chưa kể ban nãy tôi còn bị bọn họ hành hung, ông thật sự muốn tôi báo cảnh sát đúng không?"

Càng nghĩ Vạn Kỳ Ngọc càng cảm thấy cháu gái bà ta nói đúng. Hiện tại chỉ cần bám víu vào chuyện bà ta bị hành hung để làm cái cớ, nhất định Tiêu Nhiên sẽ vì danh tiếng của trường mà phải nhượng bộ. Đến khi đó bà ta có thể thuận lợi khôi phục chức vụ tại trường, cũng có thể âm thầm chèn ép loại sinh viên thấp kém như ai kia. Việc bà ta cần làm lúc này chính là phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được để bị khiêu khích lần nữa.

Không đợi thầy hiệu trưởng trả lời, chàng thiếu niên khẽ nhếch môi, làm ra bộ dạng người tốt hay giúp người, cất tiếng hỏi:"Báo cảnh sát sao? Tôi thấy ý này cũng hay đấy, có cần tôi gọi giúp không?"
 
Song Trùng
Chương 638: Tên tôi là Kỷ Dược Phàm, nhớ kỹ đấy.



Có thể nói ở Nước Z này, nhà họ Kỷ chính là gia tộc duy nhất mà qua nhiều đời đều có người làm việc trong quân đội. Vì vậy danh tiếng của nhà họ Kỷ có thể nói là như sấm rền bên tai đối với người dân Thủ Đô nói riêng và cả nước nói chung. Đặc biệt là ông cụ Kỷ, dù ông chưa từng bận tâm đến mấy thứ hư vinh đó, nhưng nếu một sĩ quan cao cấp gặp mặt ông cụ cũng phải cung kính gập người chín mươi độ để cúi chào.

Hiện tại vừa nhận tổ quy tông chưa lâu, Kỷ Thần Hi vẫn hiểu được đôi chút về gia giáo trong gia tộc. Ở Kỷ Gia, việc giáo dục không phải quá khắc khe, vì tinh thần tự giác của ai cũng rất cao. Tuy nhiên, sẽ không có chuyện cho phép mang danh tiếng trong nhà ra để đi loè thiên hạ, đó là điều cấm.

Vậy mà lúc này Kỷ Dược Phàm lại chủ động muốn gọi cảnh sát, chẳng khác nào muốn thị uy với Vạn Kỳ Ngọc? Ở các tỉnh khác thì chưa chắc, nhưng ở cái đất Thủ Đô này, có đồng chí nào làm việc trong ngành lại không biết đến nhà họ Kỷ bọn họ?

Cứ cho là Kỷ Dược Phàm chưa từng lộ mặt với bên ngoài đi nữa, cũng sẽ không tránh khỏi trường hợp để các bậc trưởng bối biết được, và đó là điều Kỷ Thần Hi sợ nhất.

Nhớ lại thái độ của mấy người bác và ông ngoại cô, nếu biết mấy chuyện xảy ra ở trường, không trừng gia giáo gia quy gì đó cũng chỉ còn là cái tên mà thôi. Mới nghĩ đến thôi mà Kỷ Thần Hi đã phải toát mồ hôi lạnh, dùng ánh mắt cảnh cáo lườm Kỷ Dược Phàm.

Kỷ Dược Phàm lại làm như không thấy, vẫn dáng vẻ thanh niên kiêu ngạo, mỉm cười hỏi lại:"Sao thế thím bán cá? Gọi ngay bây giờ luôn nhé?"

Vạn Kỳ Ngọc đã đứng trên giảng đường hơn mười năm, đây là lần đầu tiên có một sinh viên xấc xược đến mức gọi bà ta là "thím bán cá", gương mặt Vạn Kỳ Ngọc lúc này hết xanh rồi lại đỏ, ngón tay run lên vì giận mà chỉ thẳng vào chàng thiếu niên:"Mày được lắm...gọi liền cho tao, hôm nay tao không tống đám nhãi ranh tụi mày vào tù, tao không phải họ Vạn!"

Thầy hiệu trưởng lúc này cũng xanh mặt, không thể giữ nổi vẻ điềm tĩnh ban đầu nữa. Chẳng ai biết ông đang cảm thấy hối hận ra sao, khi mà đã để cho Vạn Kỳ Ngọc ở lại đây để lắm lời như thế. Để rồi cùng lúc đắc tội với hai tổ tông không nên đụng nhất ở cái đất Thủ Đô này.

Một người là thiếu phu nhân nhà họ Tịch, thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Tịch Cảnh Dương, ông thừa sức nhìn ra địa vị của Kỷ Thần Hi trong nhà họ Tịch cao đến mức nào, đó là còn chưa nói đến quan hệ của cô với Hội đồng Khoa học Quốc tế.

Người còn lại thì là ai chứ? Chính là cháu trai trưởng của nhà họ Kỷ danh tiếng lẫy lừng. Tuy không có cơ hội làm quen với ông cụ Kỷ, nhưng thông qua ông cụ Tịch, thầy hiệu trưởng cũng biết được Kỷ Dược Phàm là đứa cháu trai được yêu thương nhất trong nhà, định sẵn là người kế vị tiếp theo cho cái tinh thần yêu nước đến mức ghi vào sử sách của Kỷ gia.

Dù là ai đi nữa cũng không thể đắc tội, nếu không thật sự là triệt đường tồn tại ở Nước Z này.

Ấy thế mà ông lại nhân nhượng với hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc, để bọn họ ở đây lộng ngôn chọc giận hai vị tổ tông, thật sự chính là rước thêm phiền phức vào người!

Quen biết Kỷ Thần Hi bấy lâu, ông tin cô sẽ không giận cá chém thớt lên ông, nhưng còn tên con ông cháu cha nhà họ Kỷ thì sao? Hắn ta vừa nhìn liền biết không phải thiếu niên tốt tính gì, nói chuyện thì luôn khiêu khích người khác. Giờ phút này thầy hiệu trưởng đã thật sự cảm thấy được nguy cơ!

Kỷ Dược Phàm nhận thấy sự hoảng loạn trên gương mặt của thầy hiệu trưởng và cơn giận dữ của Vạn Kỳ Ngọc. Dù chơi khá vui nhưng quả thật không thể "high" quá được, nên kết thúc ở đây được rồi.

"Thím bán cá này... Kỷ Dược Phàm vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo, nói rõ ràng từ chữ:"Tên tôi là Kỷ Dược Phàm, nhớ kỹ đấy. Có đến đồn cảnh sát thì cứ báo tên tôi, hai cô gái này rất nhàm chán không chơi với bà lâu đâu, còn tôi ngược lại rất rảnh, có thể chơi với bà đến cùng"

Kỷ Thần Hi vẫn lườm Kỷ Dược Phàm bằng nửa con mắt: Cậu mới là kẻ nhàm chán, cả nhà cậu đều là kẻ nhàm chán!

Kỷ Dược Phàm nhìn lại cô rồi mỉm cười như muốn nói: Cả nhà tôi có bao gồm cô đó.

Kỷ Thần Hi:....

Thầy hiệu trưởng lúc này không thể chỉ đứng bên lề mà quan sát tình hình tiếp nữa, ông bước lên trước cố xoa dịu Kỷ Dược Phàm:"Học viên Kỷ.."

Vừa dứt lời cả Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm cùng quay sang nhìn ông đồng thanh hỏi:"Có chuyện gì?"

"Ở đây chỉ có tôi là học viên trường quân đội, ch...cô đáp lời cái gì?" Kỷ Dược Phàm khẽ cau mày hỏi.

Kỷ Thần Hi có chút ngạc nhiên vì cô vừa nhận ra, không phải Ký Dược Phàm không muốn gọi cô là chị, nếu không cậu ta cũng không suýt lỡ lời gọi như thế, mà là không muốn để thầy hiệu trưởng biết quan hệ của họ.
 
Song Trùng
Chương 639: Thân phận không tầm thường



Thầy hiệu trưởng nhìn cả hai người rồi trầm tư. Kỷ Thần Hi, Kỷ Dược Phàm, cả hai đều họ Kỷ lại còn quen biết nhau...Chẳng lẻ Kỷ Thần Hi cũng có quan hệ gì đó với nhà họ Kỷ?

Nhưng chẳng phải cái nhà đó dương thịnh âm suy hay sao? Từ trước đến nay trừ mấy vị phu nhân được gả vào, chưa từng nghe nói trong nhà họ Kỷ xuất hiện một bóng hồng nào khác, nếu không tin tức nhà họ đặc biệt yêu thích con cháu là con gái, cũng đã không lan truyền trong giới hào môn Thủ Đô suốt ngần ấy năm qua.

Chắc chỉ là do ông nghĩ nhiều mà thôi, chắc chắn là như thế. Bản thân Kỷ Thần Hi đã có lai lịch không nhỏ, lỡ như cô còn là con cháu nhà họ Kỷ thật...e là cả cái đất Thủ Đô, à không, phải nói là cả Nước Z, chẳng một ai có thân phận cao quý vượt qua cô được, nói gì đến một nhà họ Vạn nhỏ nhoi.

"Khụ khụ, học viên Kỷ này.." Thầy hiệu trưởng lần nữa gọi.

Kỷ Dược Phàm một bộ dáng thiếu kiên nhẫn quay đầu sang nhìn ông, nói:"Có chuyện gì hiệu trưởng Tiêu cứ việc nói, không cần dài dòng"

"Hôm nay để cậu trong thấy cảnh tượng không mấy vui vẻ này là lỗi của tôi. Hiện tại, cậu và Thần Hi có thể đến văn phòng khoa máy tính ở khu B cách đây không xa, chờ tôi thêm mười lăm phút nữa được không? Đợi tôi giải quyết chuyện của mình xong, lập tức qua tìm hai người ngay.

Vạn Kỳ Nguyệt vẫn còn giữ được bình tĩnh nhiều hơn Vạn Kỳ Ngọc, cô ta lập tức nhận ra thái độ của thầy hiệu trưởng rất không đúng. Bởi vì khi nói chuyện với một học viên hay sinh viên, việc giữ lịch sự là điều tất yếu, nhưng tỏ ra e dè và có phần cung kính thế này...rõ ràng là không bình thường. Trừ khi thân phận của chàng thiếu niên kia...không tầm thường.

Vạn Kỳ Nguyệt nhớ lại những lời nói cùng hành động đầy kiêu ngạo của chàng thiếu niên nãy giờ, cộng thêm khí chất có phần đặc biệt so với những người cùng tuổi, cảm giác ưu việt hơn rất nhiều.

Việc thầy hiệu trưởng năm lần bảy lượt bênh vực cho Kỷ Thần Hi, họ có thể lấy lí do là vì cô ta có quan hệ mập mờ với thầy hiệu trưởng, nhưng hình như chẳng có lí do gì để thầy hiệu trưởng phải nhún nhường trước một chàng học viên trẻ tuổi.

Càng nghĩ, Vạn Kỳ Nguyệt càng bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi. Cánh tay đang giữ lấy Vạn Kỳ Ngọc cũng bất giác run lên, khiến bà ta nhíu mày quay sang nhìn cô hỏi:"Cháu làm sao thế?"

Vạn Kỳ Nguyệt mấp máy môi cả buổi cũng không thốt nên lời, vì đó cũng mới chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Nhưng ngoại trừ việc thân phận của chàng thiếu niên còn ghê gớm hơn cả cô của cô ra, đến mức khiến thầy hiệu trưởng cũng phải dè chừng e sợ, thì Vạn Kỳ Nguyệt chẳng còn nghĩ ra được lí do nào khác hợp lí nữa.

"Cô à, hay là thôi đi, cậu trai kia...có vẻ không đơn giản đâu." Vạn Kỳ Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở cô mình. Ban nãy cô cũng rất mạnh miệng, nên giờ muốn giữ mặt mũi thì không thể để mấy người Kỷ Thần Hi nghe thấy mấy lời này được.

Vạn Kỳ Ngọc còn đang lăn tăn không biết phải làm gì, dù sao việc báo cảnh sát vì mấy cái xô xát cỏn con này cũng rất mất mặt. Và khi nghe Vạn Kỳ Nguyệt khuyên nhủ, bà ta hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại tâm lý, rồi nhíu mày, quay lại nhìn Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm, tựa như đang đánh giá hai người thêm lần nữa.

Kỷ Thần Hi giữ vẻ mặt bình thản, dường như không bị ảnh hưởng bởi tình hình căng thẳng hiện tại. Cô lặng lẽ nhìn về phía thầy hiệu trưởng, không tỏ ra gấp gáp hay khẩn trương. Thái độ của cô khiến người khác cảm thấy cô đã quá quen thuộc với những tình huống như thế này.

Thầy hiệu trưởng hơi thở dài, liếc nhìn Vạn Kỳ Ngọc và Vạn Kỳ Nguyệt một cái nữa, rồi quay sang Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm, đưa tay về phía bên ngoài:"Xin lỗi vì sự bất tiện này. Hướng bên kia, mời."

Kỷ Dược Phàm chỉ nhẹ nhàng nói:"Chúng tôi sẽ đợi."

Kỷ Thần Hi liền nhướng mày. Thằng nhóc này còn không thèm hỏi ý của cô luôn kìa. Cô âm thầm thở dài, nhưng rồi cũng không phản đối. Bởi vì cô tin, thầy hiệu trưởng sẽ không tiếp tục nương tay với hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc nữa.

Sau đó cô mỉm cười đầy thân thiện nói với Kỷ Dược Phàm:"Bạn học này, mình là người của khoa máy tính xem như cũng biết đường, để mình đi trước dẫn đường cho cậu nhé?"

Kỷ Dược Phàm nhìn cô, thầm chửi thề trong lòng: Con mịa nó, bà chị đừng có cười như thế nữa được không, rất doạ người đấy!

Kỷ Thần Hi cũng không để tâm đến biểu cảm của cậu ta, ung dung đi ở phía trước. Nói thật cô cũng có vài câu hỏi muốn hỏi Kỷ Dược Phàm.

Thầy hiệu trưởng nhìn hai vị tổ tông đã rời đi xa, mới yên tâm thở ra. Muốn giải quyết vấn đề, trước tiên phải tác bọn họ ra trước, nếu không cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên, sợ là cha của Kỷ Dược Phàm sẽ đem xe tăng từ quân đội đến, san phẳng Đại học A luôn mất.
 
Song Trùng
Chương 640: Đặc biệt nguy hiểm



"Đi cũng đủ xa rồi, có thể nói được chưa?" Kỷ Thần Hi đang đi dẫn đường ở phía trước, nhận thấy xung quanh không còn ai khác liền cất giọng hỏi.

Kỷ Dược Phàm đi theo sau, hơi nheo mắt nhìn vào cô gái mặc áo sơ mi trắng sọc đen vẫn luôn lẽo đẽo theo sau Kỷ Thần Hi từ nãy đến giờ như một cái đuôi, hỏi ngược lại:"Người bên cạnh cô, là ai thế?"

Nghe được nhắc đến Nhai Tệ thoáng dừng bước quay đầu lại nhìn, cau mày nói:"Trước khi muốn hỏi danh tính người khác, không phải nên giới thiệu bản thân trước sao?"

Anh chàng trước mặt này tuy không so được với thiếu chủ nhà cô, nhưng cũng là thiếu niên đẹp trai tươi xanh mơn mởn, Nhai Tệ phải đề cao cảnh giác trước anh ta, không thể để anh ta đặt ý đồ xấu lên người thiếu chủ phu nhân.

Mùi thuốc súng bắt đầu dâng lên, Kỷ Thần Hi xoa xoa nguyệt thái dương vội giới thiệu hai người với nhau:"Cô ấy xem như vệ sĩ kiêm bạn học của tôi, là người mình không cần quá đề phòng.

Sau đó Kỷ Thần Hi lại hướng tay về phía Kỷ Dược Phàm, giới thiệu với Nhai Tệ:"Còn người này...cậu ta là em họ của tôi, Kỷ Dược Phàm."

"Em họ?" Nhai Tệ kinh ngạc hỏi lại. Theo như cô biết thiếu chủ phu nhân nhà cô chẳng phải là người Nước R hay sao? Từ đâu lại lòi ra một tên em họ người Nước Z thế?

"Tôi là em họ chị ấy đấy, cô có ý kiến gì?" Kỷ Dược Phàm cất giọng lạnh lùng, không chút thiện cảm. Ánh mắt anh không rời khỏi Nhai Tệ, như muốn đánh giá cô từ trên xuống dưới:"Chị ấy bảo cô không phải người ngoài. Ha! Tám mươi phần trăm là người của tên họ Tịch kia đúng không.

Nhai Tệ tức giận xoắn tay áo lên lại muốn đánh người, Kỷ Thần Hi bất lực ngăn lại:"Nếu cô muốn thiếu chủ nhà cô, sẽ lại bị gây khó dễ khi về nhà mẹ của tôi, cứ việc ra tay với cậu ta."

Nhai Tệ đương nhiên không muốn, nói đúng hơn là cô không dám, nhưng cô thật sự bất ngờ vì Kỷ Thần Hi vậy mà lại là con lai R-Z. Cô miễn cưỡng cúi đầu, khẽ nhếch miệng, gượng gạo thốt lên:"Xin lỗi nếu tôi đã làm cậu không hài lòng. Tôi chỉ lo lắng cho an toàn của Hi Thần thôi"

Kỷ Dược Phàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không đáp lại ngay lập tức. Anh chỉ lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Nhai Tệ. Cảm giác như những lời xin lỗi kia chẳng thể làm vơi bớt sự nghi ngờ trong lòng anh.

Kỷ Thần Hi thở dài, vỗ vỗ vai Kỷ Dược Phàm:"Được rồi, cậu thu lại ánh mắt đó đi, Nhai Tệ cũng chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình mà thôi."

Kỷ Dược Phàm cuối cùng thả lỏng một chút, nhưng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, anh nói đầy châm biếm:"Tên họ Tịch đó đúng là không đơn giản, sau này chị nên cẩn thận anh ta thì hơn."

Là người luyện võ từ nhỏ, Kỷ Dược Phàm nhìn ra được thân thủ của Nhai Tệ không tệ, rõ ràng là người đã được huấn luyện trong thời gian dài. Mà chẳng một tên doanh nhân bình thường nào, lại tự nhiên có dạng người như thế bên cạnh, trừ khi anh ta luôn trong tình cảnh nguy hiểm.

Nhai Tệ không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, chấp nhận sự giám sát của Kỷ Dược Phàm mà không phản kháng. Tuy nhiên việc cậu ta năm lần bảy lượt nói xấu thiếu chủ, cũng khiến cô khó chịu vô cùng.

Một cấp dưới như Nhai Tệ còn cảm thấy như thế, Kỷ Thần Hi có thể vui vẻ được sao, cô nhếch môi cười lạnh đáp lại:"Thật trùng hợp là tôi cũng không phải người đơn giản, sau này tránh xa tôi ra một chút"

"Xì, chị giống sao?"

"Có gì thì nói mau đi, đừng vòng vo nữa" Kỷ Thần Hi mất kiên nhẫn nói.

Kỷ Dược Phàm cuối cùng cũng nghiêm túc nói vào trọng tâm:"Về quan hệ giữa chúng ta, tạm thời đừng cho ai biết."

Thật ra không cần lời nhắc đó của cậu ta, Kỷ Thần Hi cũng không rảnh làm mấy chuyện thừa thải như thế, nhưng cũng không tránh khỏi việc cô tò mò lí do.

"Vì sao?"

Kỷ Dược Phàm từ tốn giải thích:"Muốn nói rõ ra thì có chút phức tạp, chị chỉ cần biết phàm là những người có quan hệ huyết thống gần hay xa với nhau, sẽ không được xếp chung một đội khi làm việc nhóm, để tránh ảnh hưởng nhiều thứ. Chẳng phải chị nói cũng sẽ tham gia khoá quân sự đặc biệt sắp được tổ chức hay sao? Tránh để chị ở khác nhóm của tôi."

Kỷ Thần Hi gật gật đầu tỏ rõ đã hiểu, nhưng cô cũng nhướng mày hỏi thêm:"Mắc gì tôi phải chung đội với cậu?"

Kỷ Dược Phàm khẽ thở dài, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, anh tiếp tục giải thích:"Chị có biết địa điểm của khoá huấn luyện là ở đâu không?"

Kỷ Thần Hi lắc đầu, cậu nói tiếp:"Là sát với biên giới phía Tây, nơi mà giây phút nào cũng có thể có nguy hiểm, chưa kể tội phạm quốc tế thường xuyên xuất hiện ở khu vực đó"

Một cô gái như Kỷ Thần Hi cho dù có chút công phu phòng thân, nhưng lần huấn luyện này rất đặc biệt, chính là đặc biệt nguy hiểm, cô có thể ứng phó thuận lợi được sao? Vì vậy, bằng mọi giá Kỷ Dược Phàm không thể để cô rời khỏi tầm mắt của mình. Lỡ như Kỷ Thần Hi xảy ra chuyện gì, ông ngoại, cha và mấy ông bác của anh sẽ lật tung trời mất.
 
Song Trùng
Chương 641: Nam nữ thụ thụ bất thân



Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn Kỷ Dược Phàm bằng ánh mắt đánh giá.

Bị nhìn chằm chằm như thế, chàng thiếu niên không cảm thấy ngượng ngùng, lớn tiếng:"Chị nhìn tôi cái gì chứ, còn gì muốn hỏi thì hỏi đi!"

"Sao cậu biết nhiều thế?" Kỷ Thần Hi không hề khách sáo mà hỏi thật.

Đã là huấn luyện quân sự, lại còn là khoá đặc biệt, cấp độ bảo mật phải vô cùng cao mới đúng. Vậy mà Kỷ Dược Phàm có thể biết rõ địa điểm và hình thức hoạt động khi tham gia, còn có thể không có điều mờ ám gì hay sao?

Kỷ Dược Phàm bị chấp vấn liền di chuyển tầm mắt đi nơi khác, bĩu môi phàn nàn:"Chị nghĩ tôi cần gian lận để đạt thành tích cao lắm chắc! Nhưng lão cha của tôi lại lợi dụng quyền hạn để hỏi thăm địa điểm trước, rồi liên tục lải nhải bên tai, tôi có thể làm gì đây?"

"Ồ, hoá ra là do bác cả, bác ấy chu đáo thật." Kỷ Thần Hi gật gù cảm thán.

Kỷ Dược Phàm:"... Đồ phụ nữ tiêu chuẩn kép! Cha anh đi cửa sau là chu đáo, còn anh mà đi cửa sau là mờ ám đúng không! Hức!

"Chỉ có điều...biết rõ nơi huấn luyện nguy hiểm, bác cả vẫn đồng ý để cậu tham gia?"

"Đồng ý? Cô nghĩ tôi tự nguyện đăng ký chắc! Là do chính cha tôi đăng ký thay tôi đấy! Cũng là ông ấy sắp xếp hết mọi thứ, việc của tôi chỉ là nhận thư giới thiệu, thời gian và địa điểm tập trung từ hiệu trưởng Tiêu. Thậm chí khi biết được nơi diễn ra tập huấn là biên giới phía Tây, ông ấy còn hào hứng muốn ném tôi đến nơi đó càng sớm càng tốt, để có thêm thời gian rèn luyện nữa kia!"

Nhai Tệ đột nhiên đi lên vỗ vỗ vai của Kỷ Dược Phàm, vẻ mặt đồng cảm của cô khiến Kỷ Dược Phàm nổi hết da gà vội tránh đi.

"Cô làm gì vậy hả? *Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?"

(* Nam nữ thụ thụ bất thân: là một câu tục ngữ, có thể dịch nôm na là "Nam nũ không nên quá gần gũi." Nguyên tắc này nhấn mạnh sự cần thiết phải giữ khoảng cách và tôn trọng trong các mối quan hệ giữa nam và nữ, nhằm tránh những tình huống không phù hợp hoặc hiểu lầm. Câu này thường được dùng để nhắc nhở về việc duy trì giới hạn và quy tắc ứng xử trong các tình huống liên quan đến giới tính.*)

"Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, ông ấy đúng là cha ruột của cậu."

Trong lúc Kỷ Dược Phàm đang sầu não khi bị Nhai Tệ châm chọc, Kỷ Thần Hi lại bắt đầu suy nghĩ.

Nếu cô nhớ không nhằm, vùng biên giới phía Tây là là nơi đóng quân của quân khu Xích Diệm, hay nói cách khác đó chính là địa bàn của Mặc Bắc Hàn. Nên đừng nói là, anh ta cũng sẽ có vết răng trong khoá huấn luyện này đấy nhé?

"Nè, Kỷ Dược Phàm!" Kỷ Thần Hi phải làm cho rõ chuyện này trước, lỡ như anh ta thật sự cũng góp mặt, vậy thì cô không tham gia nữa. Tên cầm thú b**n th** như anh ta ở nơi nào, cô liền cảm thấy chỗ đó mới được gọi là nguy hiểm!

Kỷ Dược Phàm hừ lạnh với Nhai Tệ rồi quay sang nhìn Kỷ Thần Hi:"Có chuyện gì?"

"Thông tin của cậu rất nhiều nhỉ?"

"Ha, chị bị ảo à? Bí mật quân sự dễ để đào ra thông tin lắm sao? Cha tôi hỏi trước được địa điểm thì cũng thấy được quyền hạn ông ấy không nhỏ rồi. Sợ là chính những giáo quan huấn luyện cho chúng ta, còn không rõ phải làm những gì nữa kìa. Chỉ khi đến địa điểm tập chung, các sĩ quan lãnh đạo cấp cao mới bắt đầu thông báo."

"Không, tôi không nói về mấy thông tin mật đó, tôi chỉ muốn biết, ở khoá huấn luyện này, tên họ Mặc kia...có khả năng sẽ trở thành giáo quan hướng dẫn hay không?"

"Cô nói anh Bắc Hàn à? Hừm...biên giới phía Tây quả thật chính là địa bàn của anh ấy, nhưng có lẽ là không đâu."

"Có lẽ?"

"Còn không phải sao, ở cái vị trí của anh ấy sẽ dư giả thời gian lắm chắc.

Kỷ Thần Hi thầm cười lạnh, cô nghĩ là có đó, nếu không hôm qua anh ta cũng không rảnh rỗi đến mức đưa đón Evan rồi.

Nhìn biểu cảm có phần khác lạ của Kỷ Thần Hi khi nhắc đến tên của Mặc Bắc Hàn, Kỷ Dược Phàm khó hiểu hỏi:"Chị và anh ấy có khúc mắc gì à?"

"Khúc mắc...tôi không nghĩ nó là khúc mắc. Chẳng qua nơi nào có anh ta, tôi không muốn đặt chân đến đó."

Vì sao à? Vì cô ngại bẩn.

"Chậc, anh Bắc Hàn tuy hơi nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng anh ấy cũng được xem là một người tốt tính, vậy mà lại đắc tội với chị à?"

Kỷ Thần Hi không trả lời câu hỏi của Kỷ Dược Phàm, cô quay người và tiếp tục bước đi về phía văn phòng khoa máy tính. Nhai Tệ lập tức theo sau, ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào Kỷ Dược Phàm với vẻ đồng cảm vô cùng hài hước.

"Khoan đã, đợi tôi với!" Kỷ Dược Phàm chạy theo sau gọi to, nhưng Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ dường như không mảy may để ý.

"Tôi tò mò nên mới muốn hỏi cho rõ thôi mà. Tại sao lại phải né tránh như thế?"

Kỷ Thần Hi vẫn giữ im lặng, không phản hồi, Kỷ Dược Phàm cũng đành cho qua chuyện này, không cố chấp hỏi thêm nữa.
 
Song Trùng
Chương 642: Hung thần ác bá Kỷ Thần Hi



"Tiểu sư muội, thật trùng hợp, em cũng đến tìm giáo sư Trịnh sao?" Mộng

Quyết vừa bước ra khỏi văn phòng khoa, liền gặp mặt nhóm người Kỷ Thần Hi đang đi đến, vui vẻ chào hỏi.

Kỷ Thần Hi mỉm cười gật đầu chào lại:"Không phải, chỉ là chút việc linh tinh thôi."

"Thế à, vậy em vào đi, anh còn có chút việc đi trước nhé, tạm biệt." Mộng Quyết thật sự có việc, anh vừa ghé qua văn phòng khoa để tìm Trịnh Hằng thảo luận về đồ án tốt nghiệp của mình, đáng tiếc lại không thấy người đâu. Gọi điện cho ông ấy thì biết ông ấy hôm nay không đến trường, vì thế Mộng Quyết phải đến nhà riêng của ông ấy để tìm. Nếu Kỷ Thần Hi không phải đến tìm giáo sư Trịnh, vậy anh cũng không cần nán lại nữa, mau chóng đi giải quyết việc của mình.

Đợi đến khi Mộng Quyết rời đi, Kỷ Thần Hi mới đi vào trong, Kỷ Dược Phàm đi phía sau tặc lưỡi châm chọc:"Chậc, thân thiện hoà nhã như thế thật không giống chị chút nào"

Bước chân của Kỷ Thần Hi đột ngột dừng lại, khiến Nhai Tệ suýt va trúng người cô nhưng cũng may là né kịp. Kỷ Thần Hi quay đầu lần bữa mỉm cười cực kỳ thân thiện hỏi lại:"Chứ trước giờ cậu cảm thấy tôi là hung thần ác bá hay gì?"

Kỷ Dược Phàm nhún nhún vai đáp:"Còn không phải sao? Lần đầu chúng ta gặp nhau, chị còn hành hung tôi nữa đấy."

Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ giật, cậu ta vậy mà có mặt mũi dám nhắc lại chuyện lần đó. Xem ra cuộc sống yên bình không chịu, cứ thích thêm chút sóng gió vào mới được.

"Cậu đã nói tôi là người xấu rồi, vậy tôi cũng phải làm cho tròn vai chút. Vụ cá cược của chúng ta khi đó, bao giờ thì cậu thực hiện đây?"

Nhắc đến cá cược, sắc mặt của Kỷ Dược Phàm ngay lập tức đen đi, anh ta cũng đâu có ngờ lúc đi thi lại bất cẩn tô nhầm một câu khiến anh ta bị mất 2 điểm. Nếu không sẽ bằng điểm với Kỷ Thần Hi và giờ anh ta cũng không vô thế hèn như vậy.

"Chẳng phải chị nói bỏ qua vụ đó rồi sao? Với lại người tôi muốn cược là Mộ Nhược Vi, không phải chị họ của mình!"

"Ha! Vậy cậu nói xem là ai khơi mào chuyện đó ra trước?"

Đụng đến chỗ đau, Kỷ Dược Phàm bất lực khuất phục:"Được được, là tôi sai, là tôi lỡ lời, mong chị họ bỏ qua cho!"

Kỷ Thần Hi cười nhạt, nhấc tay lên vỗ vai an ủi Kỷ Dược Phàm không cần phải quá mức căng thẳng:"Chắc chắn sẽ không làm khó cậu đâu, nhưng cậu phải nhớ đấy, chú ý lời nói một chút."

Kỷ Dược Phàm gật đầu, thở dài một hơi như trút được gánh nặng. Họ cùng bước vào văn phòng khoa, không khí trở nên nhẹ nhõm hơn. Nhai Tệ quan sát hai người, thầm cảm thấy thanh niên mỏ hỗn Kỷ Dược Phàm có phần thú vị và hài hước. Bởi vì khi anh ta đứng trước hai người phụ nữ độc mồm độc miệng kia, vô cùng lợi hại, nói đến mức bọn bọ á khẩu, nhưng khi đứng trước mặt thiếu chủ phu nhân lại hèn vô cùng.

Kỷ Thần Hi dẫn đầu đi vào phòng, ánh mắt quét qua căn phòng không người. Hiện tại đang là giờ lên lớp, nên ở đây không có ai cũng chẳng phải điều gì lạ. Cô tùy tiện ngồi xuống ghế bên bàn học rồi bắt đầu nghịch điện thoại.

Nhai Tệ cũng không nói gì mà ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi đến mức khiến Kỷ Thần Hi khó xử ngẩng đầu lên nói:"Ở đây không có nguy hiểm gì đâu, cô cứ làm việc của mình đi."

Nhai Tệ cảm thấy bạn thân đã quá thất thổ, nhanh chóng quay mặt đi và cũng bắt đầu nghịch điện thoại.

Kỷ Dược Phàm nhìn cảnh này liền bĩu môi. Đúng là con gái, không có việc gì làm liền bấm điện thoại.

Nhưng ngay sau đó, chàng thiếu niên cũng lấy điện thoại ra rồi đăng nhập vào trò chơi trực tuyến.

Đúng mười lăm phút sau, cánh cửa phòng đột ngột mở ra, và một người đàn ông với dáng vẻ khẩn trương đang cầm trên tay một tập hồ sơ bước vào. Ông ta vừa bước vào đã thở hổn hển, dường như đã phải chạy đến đây một cách gấp gáp.

"Thật sự xin lỗi, để hai em chờ lâu rồi." Thầy hiệu trưởng vừa nói vừa hất nhẹ mớ tóc rối của mình, ánh mắt lướt qua Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm.

Kỷ Thần Hi cong mỗi khách sáo nói:"Thầy hiệu trưởng không cần gấp thế đâu. Thầy ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện.

Thầy hiệu trưởng hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế đối diện với Kỷ Thần Hi. Ông đặt tập hồ sơ lên bàn và mỉm cười nhẹ nhàng:"Em yên tâm, thầy đảm bảo với em đã triệt để giải quyết hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc rồi, sau này họ sẽ không đến làm phiền em nữa.

Kỷ Thần Hi bật cười, nửa thật nửa đùa hỏi:"Thầy diệt khẩu họ à?"

Thầy hiệu trưởng xua tay phủ nhận ngay: "Em nghĩ đi đâu vậy, thầy đẩy nhanh tiến độ chấm dứt hợp đồng với Vạn Kỳ Ngọc trong hôm nay, sẵn tiện cho cháu gái bà ta một bản buộc thôi việc tương tự mà thôi. Về phía bên trên, thầy cũng đã có nói qua, rất nhanh sẽ được duyệt, họ có muốn đến trường làm loạn cũng là tự chuốc lấy nhục."
 
Back
Top Bottom