Căn biệt thự nhà giàu nằm giữa thành phố, tường đá phủ dây leo, cổng sắt nặng nề, bảo vệ đi lại như thoi.
Đêm ấy, xe riêng đưa sư huynh và đạo sĩ tới trước cửa, đèn vàng rực chiếu sáng cả con đường yên tĩnh.
Trên cổ áo đạo sĩ, viên ngọc quý đựng Du Du lấp lánh dưới ánh đèn, như vật hộ mệnh giấu bí mật không ai biết.Cửa mở, quản gia dẫn hai người vào.
Trong phòng khách rộng lớn, ngài chủ nhà cùng phu nhân đứng chờ, nét mặt bồn chồn, đôi mắt đầy vết lo âu.
Sau mấy câu xã giao kính cẩn, ông chủ lên tiếng, giọng thấp khàn, lẫn cả sự bất lực lẫn hổ thẹn:- Thưa hai đạo trưởng, gần đây... con gái chúng tôi gặp chuyện kỳ lạ.
Đêm nào cũng bị bóng đè, không chỉ vậy...
- Cháu nó cứ khóc nói trong mơ có thứ gì đó đến gần, ôm lấy, vuốt ve, thì thầm bên tai...
Có đêm còn rên lên như người lớn...
- Khi tỉnh dậy, người đầy mồ hôi, quần áo lộn xộn, thậm chí có vết đỏ như bị cấu véo, cắn khắp người...Phu nhân vừa nghe vừa lau nước mắt, lí nhí:
- Chúng tôi đã mời thầy cúng, bác sĩ, trừ tà các kiểu... cũng dán bùa, đốt hương.
Nhưng bệnh càng ngày càng nặng, cháu nó sợ hãi, học hành sa sút...
- Xin các ngài cứu lấy cháu, chúng tôi biết tông môn của hai ngài rất giỏi... chỉ cần con gái bình an, tiền bạc bao nhiêu cũng không tiếc!Sư huynh nhíu mày, tay xoa chuỗi bồ đề, ánh mắt sắc bén đảo khắp phòng như dò xét mọi động tĩnh lạ.
Đạo sĩ gật đầu lịch sự, nhưng mắt vẫn ngó quanh: phòng khách treo nhiều ảnh gia đình, đồ gỗ cũ kỹ, phía sau cửa là dãy hành lang dẫn lên tầng hai, ánh đèn vàng dập dờn.Trong ngực áo, viên ngọc nhỏ động nhẹ, Du Du cảm nhận được không khí lạ, hạt mầm linh khí ngoài đời hòa lẫn với hơi thở hồi hộp của chủ nhân.
Đạo sĩ nhẹ tay xoa ngọc dưới lớp vải, như truyền lời:
- Ngoan... khi cần ta sẽ gọi ra giúp...Sư huynh quay sang hỏi tiếp:
- Triệu chứng bắt đầu từ bao giờ?
Trong nhà có ai mới mất, có ai lạ vào ở, hay đổi vị trí đồ đạc gì gần đây không?Ông chủ lắc đầu:
- Không, chúng tôi luôn giữ nhà sạch sẽ, chẳng ai mới qua đời, cũng không có người lạ.
Từ sau sinh nhật lần thứ mười tám của con bé, mọi chuyện mới bắt đầu.
- Có đêm, nghe tiếng la hét, chạy vào thì thấy nó đang khóc giữa giường, ga đệm xô lệch, chân tay như bị giữ chặt...Phu nhân rụt rè:
- Ngay sáng hôm sau... chỗ kín của cháu có máu.
Bác sĩ bảo không sao, chỉ là "bị" trong mơ.
Nhưng đêm sau lại tái diễn, càng ngày càng dâm loạn hơn...
- Xin các ngài... cứu lấy nó!Không khí trong phòng căng như dây đàn.
Đạo sĩ và sư huynh trao đổi ánh mắt nghiêm nghị, biết chắc đây không phải bệnh thông thường, cũng chẳng phải dọa dẫm vớ vẩn mà là tà vật thật sự, lại có vẻ mang theo dục niệm nặng, chuyên hút lấy dương khí thiếu nữ.Sư huynh trấn an:
- Xin chủ nhà an tâm.
Đêm nay, chúng tôi ở lại kiểm tra, sẽ tìm ra nguyên nhân và hóa giải.
Tuyệt đối không để tà vật lộng hành nữa.Đạo sĩ nhẹ giọng:
- Cho tôi xem phòng của cô bé, kiểm tra giường, cửa, các vật dụng, cả những nơi ít người lui tới...
Có thể cần lấy đồ cá nhân, chăn gối để truy vết tà khí.Chủ nhà vội dẫn hai người lên phòng thiếu nữ, lòng đầy hi vọng xen lẫn thấp thỏm.
Đèn trên tầng hai nhấp nháy, phía sau cửa là căn phòng nữ tính: tường giấy hoa, gấu bông xếp đầy đầu giường, còn vương mùi sữa tắm và nước hoa tuổi trẻ.Viên ngọc nhỏ trên cổ đạo sĩ khẽ rung như chờ lệnh, còn Du Du bên trong lặng im, cảm nhận được hơi lạnh, khí dâm tà quẩn quanh tấm nệm trắng...Cuộc điều tra trong đêm tiến hành cực kỳ cẩn thận, sư huynh dẫn đầu kiểm tra từng ngóc ngách, bày trận vẽ bùa, đạo sĩ thì lặng lẽ dõi khí quanh phòng.
Họ rà tay khắp các góc, dưới gối, trong ngăn bàn, lần tới sát đầu giường thì cả hai đều cảm nhận một làn khí dâm tà đặc quánh-lạnh mà nhờn nhớp, như có gì đó quấn vào tận sống lưng.Chỉ một lát sau, đạo sĩ phát hiện trong khe 1 quyển truyện, có kẹp một lá bùa giấy cũ, mặt giấy đã hơi cũ nhưng trên vẽ hình cặp uyên ương rất sống động.
Khi đưa lên ánh nến, trên bùa lộ ra bóng mờ của một bóng nam thanh tuấn tú-mặt đẹp như tượng, môi mỏng, mắt sâu nhưng có nét dâm tà u tối, tóc xõa dài, áo đỏ kiểu cưới.
Một luồng khí dữ bật ra, cả phòng lạnh hẳn đi.Đạo sĩ đưa tay lên cổ, khẽ bóp viên ngọc, thì thầm:
- Du Du, ra xem... dâm khí này... không bình thường đâu.Ngay lập tức, Du Du trườn ra từ ngọc, thân hình mềm oặt, đôi mắt vừa hiếu kỳ vừa cảnh giác.
Khi em còn chưa đứng vững, đã thấy luồng bóng đen tụ lại thành hình một gã nam quỷ, khí chất vừa đẹp vừa nguy hiểm, cả người toát ra hơi thở hoang dại, dâm loạn.
Gã đứng lặng, ánh mắt thoáng châm chọc nhìn sư huynh và hai người, nhưng khi liếc qua Du Du thì khựng lại, hơi nhíu mày như thừa nhận "đồng loại."
Sư huynh lập tức giơ bùa, ánh mắt lạnh tanh:
- Hồn phách không yên, chuyên đi ám gái nhà lành, còn dám lộng hành ở đây!
- Nếu không chịu đầu hàng, ta sẽ cho hồn phi phách tán, hóa tro luôn tại chỗ.Dâm quỷ nhếch môi, ánh mắt lạnh băng lại thành ra kiêu ngạo, nhưng trên trán hiện rõ nỗi oan khuất điên cuồng.
Gã giật đùng đùng lên:
- Ta không hại cô ấy, ta chỉ muốn cưới vợ thôi!
- Cô ấy tự nhặt được thiếp cưới của ta ngoài đường rồi đem về phòng.
Theo tục minh hôn, ai nhặt được thiếp của quỷ thì trở thành vợ của quỷ.
Ta đã chờ ở cõi này bao năm, chỉ đợi có ai đến nhặt...Sư huynh cau mày, bấm đốt tay, ánh mắt nghiêm nghị:
- Vớ vẩn!
Tục minh hôn là tàn hại dương sinh.
Không ai được phép chiếm đoạt người sống!
- Bao lâu rồi ngươi ám cô ấy?
Đã chiếm đoạt dương khí, dâm niệm bao nhiêu lần?Dâm quỷ cau mày:
- Ta không hại cô ấy.
Ta chờ, ta chỉ làm đúng nghi lễ.
Đêm đầu tiên đến gặp, chỉ ôm, không ép, không lấy gì.
Nhưng cô ấy dương khí mạnh, tự nảy sinh ham muốn, ta chỉ "thỏa mãn" trong mộng...
- Có đêm cô ấy khóc, ta chỉ biết ôm, ru ngủ, không động vào nữa...
Nhưng rồi cô ấy lại mơ thấy ta, chủ động gọi ta là ca ca đẹp trai... ta không kìm được... ta cũng có nỗi khổ của mình!Khi mọi chuyện sáng tỏ, sư huynh nhanh chóng dùng bùa vàng đốt thành tro, hòa cùng nước sạch, cho cô gái uống.
Vài phút sau, cô gái dần tỉnh lại trên giường, đôi mắt long lanh vừa mơ hồ vừa sợ hãi.
Gia đình vội vàng ùa vào, cha mẹ cô run rẩy ôm con, còn các đạo sĩ giữ khoảng cách, cho cô thêm chút thời gian để lấy lại bình tĩnh.Sư huynh ngồi xuống cạnh giường, nét mặt nghiêm nhưng giọng nói nhẹ nhàng hơn:
- Cháu đã tỉnh rồi.
Chuyện gặp "bóng đè" mấy tháng qua, cháu còn nhớ không?
- Cháu thấy thế nào?
Nếu có điều gì muốn nói, hãy nói thật...
Cô gái lúng túng, mắt đỏ hoe, bàn tay siết chặt vạt chăn, bối rối cúi đầu.
Hồi lâu mới lí nhí:
- Cháu... có... lúc đầu rất sợ, nhưng trong mơ lại cảm giác... thích.
- Cháu biết đó là "ma", trong mơ thì nứng, cảm giác như có người vuốt ve, hôn khắp người...
Nhưng tỉnh lại thì sợ lắm, thấy mình như bị chiếm đoạt, cháu không muốn như thế...
- Cháu còn trẻ, muốn sống đời bình thường... không muốn làm vợ ma đâu...Cả phòng lặng đi, dâm quỷ đứng bên rìa giường, nét mặt sầu não, ánh mắt pha cả đau khổ lẫn tiếc nuối.
Sư huynh chắp tay, hướng về gia chủ và dâm quỷ tổng kết:- Theo tục minh hôn, người nhặt được thiếp cưới, nếu không hóa giải sẽ mãi bị ám.
- Để chấm dứt hôn ước, gia đình phải làm đủ lễ cúng, xin lỗi hồn ma, đốt bảy hình nhân giấy làm "vợ mới" cho dâm quỷ.- Sau lễ, gia đình phải tiếp tục cúng đồ ăn, hương hoa, và hình nhân mới cho dâm quỷ liên tục trong bảy năm, cho tới khi duyên dứt, hồn này chuyển kiếp.Sư huynh quay lại, chỉ thẳng vào dâm quỷ, nhấn mạnh:
- Từ nay, không được phép ám cô gái này nữa, không được vào nhà, không mượn mộng mà "thỏa mãn" dâm niệm.
- Nếu còn vi phạm, sẽ cho hồn bay phách lạc, không đầu thai được.Ngay khi sư huynh và đạo sĩ còn đang bàn cách hóa giải, dâm quỷ đứng giữa phòng, dáng người cao gầy, áo đỏ xõa vai, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng về phía giường thiếu nữ.
Trước mặt bao nhiêu người, gã bỗng hất tóc, lạnh lùng xen lời, giọng trầm quyến rũ mà vẫn phảng phất nét oán hờn:- Các ngài muốn cắt duyên minh hôn thì phải đúng luật!
- Từ bao nhiêu năm trước, hồn ma như ta chỉ chờ người trần đến nhặt thiếp, kết nên duyên vợ chồng.
Giờ không muốn, cũng không thể tùy tiện trục ta đi tay không...
Phải có "vợ mới" thay thế, linh vị đầy đủ, hình hài đủ loại để ta không cô đơn dưới âm ty.Gã quỷ bước lên một bước, áo đỏ chạm sàn, bóng lưng in xuống nền đá như ngọn lửa.
Gã rút từ trong ngực áo một chiếc bùa đã nhòe mực, tung lên bàn:- Bảy vợ, bảy hình nhân giấy, đủ cả:
- Một nàng phải tóc dài, ngực nở, váy đỏ, như thiếu phụ trưởng thành.
- Một nàng phải trẻ trung, tóc tết hai bên, mắt to, môi hồng, váy lụa hoa.
- Một nàng thấp nhỏ như thiếu nữ, bím tóc, váy trắng, chân trần, mặt ngây thơ.
- Phải có nàng loli ngực phẳng, cột tóc hai chùm, mặc váy búp bê, phải điểm phấn môi son.
- Thêm ba nàng tùy tâm gia chủ, mỗi người mỗi kiểu, trang phục tỉ mỉ, càng sống động càng tốt.
- Tất cả đều mặc váy cưới giấy, phải thắp hương điểm mắt, đặt son lên môi, từng người cầm quạt, người cầm trâm, người ôm chăn, người cầm gối, không sót một ai.Gã dâm quỷ kể từng kiểu, ánh mắt sáng lên đầy mong mỏi và thèm muốn, giọng vừa yêu cầu vừa như ra lệnh.
Không khí trong phòng như bị dâm khí làm dày đặc, gia đình cô gái ngơ ngác, còn phu nhân thì đỏ mặt không nói được lời nào.Gã chỉ tay về phía bàn thờ:
- Phải làm lễ trước nửa đêm, dâng 7 hình nhân này lên, xếp thành hàng.
- Đêm đó đốt thiếp cưới mới, ghi tên từng người vợ, thắp hương đủ ba lượt, rót rượu, bày bánh ngọt, cúng cả son phấn, đồ lót mới, càng đầy đủ càng tốt.
- Hình nhân phải "thơm tho", dán nước hoa lên tóc, thắp một nén nhang cho mỗi vợ, đốt dưới ánh trăng rằm cho ta dẫn về âm phủ.Dâm quỷ nghiêm giọng, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, lẫn giữa đau thương và ước vọng thỏa mãn:
- Cúng đủ lễ, đủ hình, đủ mùi, ta tự nguyện cắt đứt hôn ước với người sống.
- Bảy năm liền, mỗi năm phải đốt thêm quà cưới, váy mới, búp bê, khăn tắm, son phấn cho vợ ta dưới âm gian, cho đến khi duyên trần dứt sạch.Cô gái nghe xong vừa run vừa đỏ mặt, cha mẹ thì choáng váng gật đầu lia lịa, chỉ mong chuyện sớm qua đi.
Sư huynh ghi lại từng điều kiện, gật đầu xác nhận:
- Được.
Chúng ta sẽ làm lễ đủ, không sót một chi tiết nào.
Từ nay ngươi không được bén mảng đến phòng cô gái này nữa.
Nếu tái phạm, cả linh hồn cũng không giữ nổi đâu!Dâm quỷ ngước nhìn thiếu nữ một lần cuối, ánh mắt vừa tiếc nuối vừa dịu dàng, rồi lặng lẽ lùi lại trong bóng tối, chờ ngày được "rước bảy vợ" về cõi âm.