Vote sao cho bé Minh Anh tâm cơ nha ✨️✨️✨️Sáng sớm Long sơn, sương vẫn còn bảng lảng trên ngọn thông.
Tiếng gõ, tiếng đục, tiếng cưa sột soạt vang vọng ngoài sân làm Nguyên Vĩnh giật mình tỉnh dậy giữa cơn mê dâm loạn còn chưa kịp nguội trên da thịt.
Đầu óc y vẫn lâng lâng, hơi thở chưa đều, khe lồn bên dưới còn rịn nước, bầu ngực nặng trĩu vì cả đêm lăn qua lăn lại, mơ thấy Minh Anh úp mặt giữa hai chân, liếm le, liếm lồn đến phát điên, đầu vú sưng tím nhỏ sữa thấm ướt cả áo.Cố trấn tĩnh lại, Nguyên Vĩnh ngồi bật dậy, kéo áo choàng qua vai, lảo đảo ra hiên, ánh sáng lạnh buổi sớm tràn qua rèm cửa, quét lên một cảnh tượng khiến y đờ đẫn đứng sững lại, không thể rời mắt.Ngay giữa sân lát đá, Minh Anh đang cởi trần, cơ thể vạm vỡ nổi bật trong làn hơi sương mỏng, lưng rộng, bắp tay cuồn cuộn, bụng rắn chắc 8 múi lấm tấm mồ hôi như phủ một lớp dầu bóng dưới nắng non.
Kính gọng vàng vẫn cài trên sống mũi, tóc vuốt lên lộ trán, cả người toát ra khí chất cấm dục mà dồn nén, vừa lạnh vừa sắc, vừa nóng rực một cách trẻ trai khiến người nhìn không dám thở mạnh.Trước mặt Minh Anh là những tấm ván gỗ mới, bào nhẵn, vài thùng ốc vít, xích sắt sáng bóng.
Cậu cầm búa gõ mạnh, vai và lưng cuộn lại trong từng động tác dứt khoát, thi thoảng cúi người, mồ hôi chảy dọc sống lưng, vạt quần tây kéo sát mông, mũi giày đạp lên miếng gỗ vừa cưa xong, cánh tay cầm cưa, bắp thịt nổi gân rắn chắc như mấy thanh sắt ghép xích đu.
Mỗi nhịp chuyển động, từng bắp cơ lại siết lại, hông lắc nhẹ, hình ảnh trần trụi trẻ trung ấy tràn ngập sân nhà, vẽ thành cảnh giới vừa hiện thực vừa mơ hồ, như kéo dài tận từ giấc mộng đêm qua.Minh Anh dừng tay, ngước lên, ánh mắt trong veo như nước lạnh nhìn thẳng về phía Nguyên Vĩnh.
Khóe môi khẽ nhếch, cậu cười: — “Ba ba dậy rồi à?
Đừng ra ngoài vội, ngoài này bụi lắm.
Con mua được ít gỗ tốt, mua cả xích mới.
Hôm qua đi bắt quỷ ở chợ lớn, được chia tiền tiêu vặt nên mua về lắp cho ba ba cái xích đu mới.
Ngày trước nghe ba ba kể thích xích đu mà ở đây mãi chưa có.”
Giọng nói dịu dàng, từng từ cứ rót thẳng vào tim gan, như cơn gió lạnh lại nóng rực quét qua lồng ngực Nguyên Vĩnh.
Su thúc đứng sững, không dám nhúc nhích, chỉ biết ngây người nhìn thân hình khoẻ mạnh, ánh mắt trai trẻ tràn trụi, nụ cười hiền hậu mà thấp thoáng mùi mẫn dụ dưới làn mồ hôi buổi sớm.Bóng hình Minh Anh ngoài sân, cơ thể vạm vỡ, ánh mắt dịu dàng, từng giọt mồ hôi lăn xuống ngực, ánh nắng loang loáng trên những múi cơ bắp, tất cả đan quyện với giấc mộng đêm qua, thành một lớp thực một lớp ảo, làm đầu óc Nguyên Vĩnh choáng váng, thân dưới lại co rút, khe lồn bất giác run rẩy, nước lồn rịn ra từng đợt, quần lót dính ướt, đầu vú cứng nhức, ngực sữa sưng căng nặng như đeo đá.Nguyên Vĩnh đứng chết lặng sau cửa, hai tay siết lấy vạt áo, thân dưới râm ran run rẩy, cảm giác khe lồn vừa hộc nước lại vừa nóng bừng, dính dấp kéo dài tận đùi trong.
Sự xấu hổ, tủi nhục, tự căm ghét xộc lên từng đợt: “Mình đúng là con điếm già...
Minh Anh ngoan ngoãn thế, hiếu kính thế, mà mình lại nằm mơ về cậu, lại dâm loạn nghĩ đến thân xác ấy… mình bẩn thỉu, hèn hạ, không xứng làm ba ba của nó…”
Ý nghĩ ấy đè lên vai, lên ngực, lên tận cổ họng làm lời nói phát ra cũng ú ớ, nghẹn lại, vừa run vừa cố giữ vẻ bình thản:— “Con... con ngoan lắm...
Ba ba cảm ơn con...
Đừng có lắp mệt quá...
Để ta trong này vẽ bùa tiếp cho xong đã.
Bao giờ xích đu lắp xong thì vào đây... ta... ta rót nước cho...”
Nói xong, Nguyên Vĩnh vội vã quay lưng lại, kéo cửa khép hờ, vai run nhẹ, vạt áo trước ngực đã ướt dính, hơi thở chưa ổn định.
Y bấu mạnh tay lên mặt bàn, tim đập dồn dập, hận mình đến xót xa vì chẳng thể kiểm soát nổi thân thể đã bạc nhược này.
Ngoài sân, tiếng búa gõ, tiếng cưa xẻ gỗ, tiếng Minh Anh cười vui khe khẽ vang vào nhà, mỗi âm thanh lại khiến bầu ngực y căng tức, nước lồn rỉ thêm, đầu vú sưng nhức, toàn thân nóng hổi mà không dám rên thành tiếng.Sư thúc chỉ biết chôn mình vào bàn vẽ, cố vẽ cho xong bùa hộ thân, lặp đi lặp lại trong đầu một câu như thần chú để xua đi ý nghĩ dơ bẩn: “Minh Anh ngoan lắm... mình không được phép nghĩ bậy... mình không được phép...”
Nguyên Vĩnh càng lầm bầm trong lòng “không được phép, không được phép,” thì từng nhịp búa đập ngoài sân, từng tiếng gỗ va vào nhau, từng tràng cười trầm của Minh Anh vọng vào càng khiến thân thể y rạo rực, đau nhức dữ dội hơn.
Mỗi âm thanh chát chúa ấy lại kéo đầu óc vào cơn mơ mới, khiến cảm giác dâm loạn như có lửa liếm trên da thịt.
Y ngồi bệt trên ghế cạnh bàn vẽ, chân khép hờ, cổ áo cài cao mà ngực phập phồng, đầu vú cương tím, hai má đỏ bừng, khe lồn ướt sũng không khép nổi, nước lồn thấm qua tận lớp lót ghế.Sư thúc nhắm mắt lại, tiếng cưa gỗ, tiếng búa đập “chát… chát…” lại hóa thành tiếng giày nam trẻ đạp lên thềm, tiếng bước chân mạnh mẽ của Minh Anh.
Trong đầu Nguyên Vĩnh, một cảnh tượng dày vò hiện lên sống động: cánh cửa bật mở, Minh Anh đứng đó, thân trần, mồ hôi lấm tấm chảy dọc từng múi cơ bụng, hơi thở gấp gáp vì vừa làm việc nặng.Minh Anh bước thẳng vào phòng, giọng khàn, gắt lên vì khát:
— “Ba ba, con khát nước quá.”
Chưa kịp để y rót nước, Minh Anh đã sấn lại gần, cánh tay rắn chắc vòng qua vai kéo Nguyên Vĩnh ngã ngửa xuống ghế.
Minh Anh cúi xuống, không nói một lời, đôi môi mím lại ngậm chặt lấy đầu vú phải, mút sâu, day lưỡi quanh núm vú sưng tím, vừa bú vừa day nhẹ, vừa cắn vừa rên trầm, bàn tay còn lại không ngừng bóp nắn ngực bên kia, kéo đầu vú căng dài ra, từng giọt sữa trào ra trơn ướt miệng cậu.Nguyên Vĩnh rên khẽ, mông trượt dần ra mép ghế, chân run lẩy bẩy.
Minh Anh mút đến khi sữa trào trắng môi, mới ngẩng đầu lên, liếm nhẹ quanh quầng vú, hơi thở nóng hổi thấm sâu vào da thịt.
Không chần chừ, Minh Anh lướt môi xuống bụng, ngón tay móc vào cạp quần, kéo tụt xuống gối.
Thân thể già nua rùng mình, khe lồn run rẩy hé mở, nước lồn trào ra không dứt.Minh Anh quỳ xuống giữa hai chân Nguyên Vĩnh, ánh mắt khóa chặt vào lồn đã ướt bóng, le thè lưỡi sưng đỏ vì ngứa ngáy.
Cậu cúi xuống úp miệng lên le, liếm mạnh dọc khe, vừa day vừa mút, tiếng mút ướt át vang lên hòa lẫn tiếng thở gấp và tiếng rên nghèn nghẹn của Nghiêm Vĩnh.
Mỗi cái liếm, mỗi nhịp day, khiến toàn thân y co rút từng đợt, đầu vú lại chảy sữa ròng ròng, khe lồn run lên, nước chảy dọc ghế, hòa lẫn nước mắt tủi nhục và khoái cảm cháy rực không còn gì cản nổi.Nguyên Vĩnh ngả người lên lưng ghế, hơi thở đứt quãng, ngực phập phồng mạnh, hai chân run không ngừng, cảm giác trong đầu càng lúc càng thực đến rợn người.
Y tưởng tượng Minh Anh quỳ sát giữa hai đùi, lưỡi dài miệt mài liếm le, rồi len dọc mép lồn, mạnh bạo vừa liếm vừa mút, đầu lưỡi ấn sâu vào trong khe, ngoáy tròn mãnh liệt.Tiếng mút “chụt… chụt… chụt…” vang lên, đầu vú lại trào sữa từng đợt, nước lồn trào ra thành dòng, vừa ướt vừa nóng, nhễu khắp đệm ghế.
Nguyên Vĩnh rên không cầm được nữa, hai tay tự động bám vào bờ vai rộng của Minh Anh, móng tay bấm sâu vào da, từng đợt khoái cảm dội lên tận óc.Minh Anh liếm mạnh hơn, miệng ngậm chặt lấy le, lưỡi lia xoáy không ngừng, mút mạnh đến khi Nguyên Vĩnh bắn nước ào ạt, phun thẳng lên mặt, lên môi cậu, từng đợt nước lồn ấm nóng hòa với tiếng rên bật thành tiếng:"Ư… aaaa…
Minh Anh… nữa đi… aa… sướng quá… ba ba phun mất rồi… aa…!"
Cậu ngẩng đầu lên, khóe môi bóng nhầy, le lưỡi liếm sạch nước dâm còn dính trên môi và cằm, ánh mắt tràn đầy ngông cuồng và thỏa mãn:
— “Nước của ba ba ngọt thật…
đã quá…”
Không dừng lại, Minh Anh chồm hẳn lên, hai tay giữ lấy eo, ép sát ngực trần vào thân Nghiêm Vĩnh, môi cậu tìm lấy môi y, mút sâu, lưỡi quét dọc môi rồi trượt thẳng vào trong, vừa mút vừa bú lưỡi, trao cho nhau hơi thở nhọc nhằn và mùi dâm dịch còn vương trên đầu lưỡi.
Nụ hôn ướt át, nhớp nháp nước lồn, sữa, nước mắt và mồ hôi, cuồng nhiệt như hai kẻ khát sống vồ lấy nhau giữa bể lửa.Trong ảo giác ấy, Nguyên Vĩnh không còn chống cự, không còn sợ hãi.
Y quàng hai tay qua cổ Minh Anh, bấu chặt lưng cậu, kéo sát thân thể nóng bỏng ấy áp trọn vào ngực mình.
Môi y đáp trả mãnh liệt, lưỡi đón lấy lưỡi, rên bật thành tiếng, hai đùi vẫn run bần bật mà chỉ biết ghì sát lấy nhau, uống cạn từng chút khoái cảm, từng tia ngọt đắng xen lẫn nhục nhã và cuồng si.Khoái cảm dồn dập, thần trí Nguyên Vĩnh lảo đảo, thân thể vừa run rẩy vừa căng cứng.
Đỉnh điểm vừa qua đi, nước lồn vừa trào xong, bầu ngực vẫn đau tức rỉ sữa từng giọt, Nguyên Vĩnh vẫn còn thở dốc, mắt hoa lên, cơ thể rã rời, chẳng biết mình đang tỉnh hay còn trong mộng.Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, Minh Anh bước vào, hơi thở còn thơm mùi nắng và gỗ mới, kính gọng vàng chênh chếch trên sống mũi, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hờ hững, ngực trần vạm vỡ, từng giọt mồ hôi lăn dài trên bụng.— “Ba ba, con khát nước quá…”
Âm thanh ấy hoà vào ảo giác, làm Nguyên Vĩnh tưởng như Minh Anh trong mộng vừa hóa thành thật, bờ môi trẻ tuổi vẫn còn dính nước lồn, hơi thở nóng rực phả sát vào cổ.
Y chẳng biết đâu là thực, đâu là mơ, chỉ thấy ngực căng đau sữa, thấy thân thể rạo rực đến phát điên.Không chút do dự, sư thúc vạch áo, để lộ bầu ngực trắng lớn, đầu vú đỏ tím, từng giọt sữa chảy thành vệt xuống bụng.
Nguyên Vĩnh nâng ngực lên, giọng khàn đặc giữa hai làn hơi thở:— “Khát thì uống đi…
Mấy ngày nay chẳng ai bú, sữa về nhiều lắm…
Ba ba đau quá, ngủ cũng không được…
Uống đi, bú cho ba ba…”
Minh Anh đứng sững ở cửa, vẻ mặt pha lẫn kinh ngạc và lúng túng.
Cậu chậm rãi tiến lại gần, hỏi, giọng cố giữ cho tự nhiên:— “Ba ba bảo bắt con cai sữa mà…
Không cho con bú nữa mà…”
NguyênVĩnh không còn phân biệt được đâu là hiện tại, đâu là cơn mơ, trong mắt chỉ có bóng Minh Anh lớn, bờ vai rộng, môi đỏ, ánh mắt lẫn lộn thương yêu và dục vọng.
Y nghẹn ngào, nước mắt lăn dài:— “Ba ba sai rồi…
Mấy hôm nay… không ai bú, đau lắm…
Khát thì lại bú đi…
Đừng bỏ ba ba mà…
Uống đi… bú hết cho ba ba…”
Su thúc tự tay nâng bầu ngực sát lên môi Minh Anh, đầu vú rỉ sữa ướt sũng, mắt long lanh dại dại, vừa đau vừa cầu xin.
Trong một khoảnh khắc thực-mộng nhập nhòa, tất cả những gì còn sót lại trên người Nguyên Vĩnh chỉ là bản năng nguyên thủy: khát được yêu, khát được bú, khát được lấp đầy.Minh Anh nhìn cảnh tượng trước mặt: Nguyên Vĩnh dường như hoàn toàn lẫn lộn thực và mộng, đôi mắt long lanh, ngực để trần, đầu vú tím nhức rỉ sữa, bàn tay run run đưa lên sát môi cậu, thấy vậy trong lòng cậu dâng trào một cảm giác thỏa mãn.
Kế hoạch dày công bày ra đã dẫn Nguyên Vĩnh tới ngưỡng này, giờ chỉ cần nhẹ nhàng tiến thêm một bước nữa…Cậu khẽ nhoẻn miệng cười, chậm rãi cúi đầu ngậm lấy đầu vú phải.
Không vội vàng hút lấy sữa ngay, Minh Anh mút nhẹ một vòng quanh quầng vú, đầu lưỡi nóng ướt di chuyển từng vòng tròn lớn nhỏ, vừa liếm vừa day mạnh, vừa mút vừa cạ răng nhẹ cho đầu vú cứng thêm, tím thêm, từng giọt sữa rịn ra hòa lẫn nước miếng bóng nhầy, dính vào mép cậu.
Mỗi lần liếm, cậu lại ghì chặt lưỡi hơn, day vòng quanh núm vú, đầu lưỡi gẩy khẽ chóp vú cho tới khi Nguyên Vĩnh rên khẽ, toàn thân run lên vì khoái cảm lan tận xương sống.Chỉ thi thoảng, Minh Anh mới mút sâu một ngụm, hút lấy từng dòng sữa ngọt ngào, ấm rát từ ngực chảy vào cổ họng, rồi lại rời miệng, để sữa chảy tràn ra mép, thè lưỡi liếm sạch, hít sâu mùi sữa quen thuộc.
Khi thấy đầu vú bên phải đã sưng cứng, cậu chậm rãi chuyển sang bên trái, lặp lại những động tác cũ: lưỡi cuốn vòng, môi mút mạnh, răng khẽ cạ, thi thoảng hút sâu từng dòng sữa đến khi bầu vú xẹp lại phần nào.
Sữa loang ra cằm, rớt xuống cả cổ Minh Anh.Nguyên Vĩnh được bú, khoái cảm dâng lên, từng đợt như sóng xô ập tới, lưng y cong lên theo từng đợt liếm, hai tay bấu chặt vai Minh Anh, ngón tay siết nhẹ mái tóc ngắn cứng của cậu.
Mỗi lần đầu lưỡi lướt qua đầu vú, y lại rên nho nhỏ, nước mắt long lanh nơi khóe mắt, vừa thỏa mãn vừa day dứt vừa khát khao không chịu nổi.
Su thúc thì thầm, giọng vừa ướt át vừa tội lỗi:— “Bú đi… bú nữa đi con… ba ba xin lỗi vì bắt con cai sữa… sau này con cứ bú, đừng nhịn nữa, nhịn đau lắm…
đau lắm…”
Su thúc xoa đầu Minh Anh, dụi nhẹ vào ngực cậu, ngực dâng trào cảm giác được yêu thương lẫn bị trừng phạt, hai bầu vú thỉnh thoảng co thắt lại, sữa bắn thành tia lên mặt, lên tóc, lên cả mắt kính Minh Anh.
Thân dưới y nóng rực, khe lồn rỉ nước, cặc nhỏ trong quần cũng cứng lên đau nhức, mông co giật không ngừng, vừa được bú vừa sướng đến bật khóc.Cảm giác đầu lưỡi Minh Anh xoáy vòng quanh núm vú mỗi lúc một mạnh, rồi bất ngờ mút sâu, hút ngập cả quầng vú, khiến Nguyên Vĩnh rùng mình lên đỉnh ngay trên ghế, ngực co rút, sữa bắn thành dòng, còn thân dưới thì nước lồn ào ra ướt sũng tận lớp quần, chảy dọc khe mông đến tận đệm ghế, mùi tanh ngọt len vào không khí, trộn lẫn với mùi sữa ấm và mồ hôi lạnh.Minh Anh liếm môi, nhướn mày tỏ vẻ ngây thơ, lùi đầu ra khỏi ngực, đưa tay sờ xuống đùi, cố tình cọ mạnh lên vết ướt lan trên quần lót mỏng của Nghiêm Vĩnh.
Cậu giả bộ nhíu mày, ghé sát ngực mà khẽ hít một hơi sâu, làm bộ ngơ ngác:— “Ơ… ba ba, sao trong phòng có mùi gì tanh tanh, ngọt ngọt…
Ô, quần ba ba cũng ướt hết này.
Ba ba…
đái dầm à?”
Vừa nói, Minh Anh vừa cúi xuống liếm mạnh một vòng lên núm vú còn rỉ sữa, cười trêu ghẹo, môi dính nước vừa bú vừa mím lại đầy mỉa mai:— “Ba ba lớn rồi mà bị bú đến…
đái dầm thế này…”
Lời trêu khiến Nguyên Vĩnh bàng hoàng như bị tát tỉnh giữa giấc mộng.
Cảm giác nhục nhã, hoảng loạn ập tới, mặt y đỏ bừng, toàn thân run rẩy vì xấu hổ, cuống quýt kéo vạt áo che vội ngực, đầu vú vẫn rỉ sữa thành vệt trắng, hai tay run lẩy bẩy, đẩy Minh Anh ra khỏi lòng, giọng lắp bắp không thành tiếng:— “Không… không phải… con… con nhìn nhầm rồi… không phải… ba ba không… con uống xong rồi thì… thì ra ngoài lắp xích đu tiếp đi…
đừng ở đây nữa…”
Sư thúc cúi mặt, hai má đỏ nhức, mắt rơm rớm nước, lưng ép sát ghế như muốn tan vào thành gỗ.
Toàn thân vẫn còn run lên từng đợt, ngực phập phồng vì khoái cảm chưa tắt hẳn mà đã bị lấn át bởi nỗi xấu hổ và sợ hãi không biết phải trốn đi đâu.
Minh Anh bước ra ngoài sân, môi cong lên trong một nụ cười kín đáo đầy khoái trá, huýt sáo nhè nhẹ, động tác như tràn đầy sinh lực, không còn chút dấu vết nào của sự dịu dàng vừa rồi.
Tiếng búa đập, tiếng xích lách cách vang lên đều đặn, thân hình trẻ trung trần trụi đổ bóng dài xuống nền đá xanh sương, mồ hôi lăn dọc vai, bắp tay siết chặt mỗi lần nhấc khung xích đu.Khi xong việc, Minh Anh không vội vào phòng, mà cố ý lấy chiếc áo sơ mi trắng, vừa lau từng vệt mồ hôi dọc cổ, ngực, bụng tám múi căng bóng, vừa để cho làn da tỏa ra thứ mùi đặc trưng của tuổi trẻ và dục vọng.
Cậu vo tròn áo lại, vắt hờ lên thành ghế xích đu mới lắp, đúng tầm mắt người bước ra từ trong nhà.
Sau đó, cậu bước qua sân, vừa đi vừa hất mái tóc còn lấm tấm nước, quay đầu gọi vọng vào nhà: — “Ba ba ơi, con lắp xong rồi!
Chiều nay con có đơn bắt quỷ cho khách, con đi chuẩn bị trước nhé!
Ba ba ra thử xích đu đi, để xem có vừa ý không!”
Không đợi trả lời, Minh Anh nhấc chân sải bước về phía nhà chính, bóng lưng cao lớn, từng múi cơ hằn dưới nắng mai, nụ cười giảo hoạt lấp ló nơi khóe miệng, kính vàng lấp lánh phản chiếu ánh sáng như lưỡi dao lặng lẽ trượt qua trái tim người ở lại.Một lúc sau, Nguyên Vĩnh mới dám lò dò ra khỏi phòng, trên người vẫn mặc vội chiếc áo mỏng dài che lấy bầu ngực còn đau sữa.
Y đứng khựng trước sân, tim đập thình thịch khi nhìn thấy chiếc xích đu mới toanh dựng giữa sân, khung thép sáng bóng, dây xích bọc da mềm chắc chắn, đệm dày màu lam nhạt.
Nhìn qua cũng biết xích đu này rất đắt tiền, đúng như sở thích năm xưa y từng vô tình kể lại một lần cho Minh Anh.Cảm động dâng lên nghẹn họng.
Bao năm qua, có ai còn nhớ mình thích ngồi xích đu ngắm núi mỗi chiều sương lạnh?
Có ai để tâm đến từng chi tiết nhỏ nhoi, từng ý thích đã bị vùi lấp trong bao tầng ẩn nhẫn, đau đớn?Đang xúc động, mắt Nguyên Vĩnh lại dừng trên chiếc áo trắng nhăn nhúm vắt hờ trên thành xích đu.
Đó chính là chiếc áo sơ mi Minh Anh vừa mặc, vẫn còn hằn rõ những vệt mồ hôi, mùi da thịt trai trẻ bốc lên ngai ngái.Nguyên Vĩnh bối rối, tay run lên khi đưa tay nhấc áo lên, mặt đỏ bừng.
Y siết chiếc áo trong tay, đưa lên mũi hít thật sâu, mùi hương ấy vừa thân thuộc vừa xa lạ, len lỏi vào tận trong óc, từng giây từng phút như kéo lại cơn mơ dâm loạn ban sáng, cảm giác đầu vú vẫn râm ran, nước lồn lại rỉ ra dù y cố kìm nén đến mấy.
Nguyên Vĩnh không cưỡng nổi cảm xúc dâng trào trong lòng.
Y lặng lẽ ngồi xuống xích đu mới, chiếc đệm dày mịn, khung xích chắc chắn đong đưa êm ái theo từng nhịp thở gấp gáp.
Y siết chặt chiếc áo sơ mi trắng của Minh Anh trong tay, chần chừ một thoáng rồi úp hẳn lên mặt.Những hình ảnh ban nãy như sống lại trong tâm trí: Minh Anh cúi xuống bú ngực mình, đầu lưỡi mút xoáy quanh núm vú, ngón tay mạnh bạo bấu chặt vào eo, mùi da thịt nong nóng kề sát.
Cảm giác đó chưa kịp tan, hơi thở của chính y lại rít qua kẽ răng, rên lên từng tiếng "hừ… hừ…" trầm đục.Bàn tay run rẩy luồn xuống vạt áo, nắm lấy cặc nhỏ, tuốt nhẹ dọc thân, từng động tác vừa xấu hổ vừa khát khao, đầu cặc nhô lên cương cứng trong lòng bàn tay, nước tiền dục dính nhớp đầu ngón tay, vừa lạnh vừa nóng.
Bàn tay còn lại lần xuống khe lồn, hai chân mở rộng trên xích đu, mép lồn sưng đỏ ướt nhèm.Mỗi nhịp đu đưa của xích đu lại làm cho toàn thân y run lên từng đợt.
Mùi áo của Minh Anh trùm kín lấy mặt, đầu vú lại rỉ sữa, từng dòng lăn dọc xuống bụng, còn tay thì vẫn đều đặn tuốt cặc, vừa day vừa xoa, càng lúc càng mạnh.
Nguyên Vĩnh rên khẽ, giọng run rẩy, hổn hển, như dồn tất cả nỗi nhục nhã, xấu hổ, khoái cảm, đau thương vào trong tiếng rên ấy.Nước lồn không ngừng chảy, nóng rực giữa đùi, mỗi lần xích đu đưa nhẹ lại càng khiến lồn cọ sát mạnh hơn, tê rần từng đợt, khoái cảm cuộn lên tận óc.
Đầu óc mụ mị giữa mùi trai trẻ, tiếng xích đu kẽo kẹt, và những hồi ức dâm loạn vừa mới xảy ra.Bàn tay sư thúc vẫn miết đều cặc nhỏ, vừa tuốt vừa day đầu khấc, ngón cái mân mê khe lồn rỉ nước không ngừng, cảm giác nhầy nhụa và nóng rực dâng lên tận não.
Y lẩm bẩm, miệng nghẹn lại trong tiếng rên run rẩy:“…Minh Anh…
Minh Anh ngoan lắm…
Chỉ có Minh Anh quan tâm đến ta…
Minh Anh thương ta…”
Cơn khoái cảm cuộn trào không thể dừng lại nữa, dồn nén suốt bao năm tháng cô độc, suốt từng đêm bị hình bóng Minh Anh dày vò đến điên dại, giờ như lũ lụt vỡ đê tuôn ra dữ dội.“…a… a…
Minh Anh… aa…!”
Nguyên Vĩnh rú lên, người giật nảy lên xích đu, cặc nhỏ phun ra từng đợt tinh mỏng trắng lẫn nước lồn đặc quánh, phun vọt lên bụng dưới, vương khắp mép lồn, tràn xuống đệm xích đu, trộn với nước sữa, nước mắt, nước mũi, tất cả chảy thành dòng nóng hổi lênh láng giữa đôi chân run rẩy.Khi khoái cảm qua đi, y nằm vật ra trên xích đu, người lả đi, ngực phập phồng, vú vẫn rỉ sữa, áo Minh Anh vẫn úp chặt lên mặt như lớp mặt nạ cuối cùng che chắn cho sự nhục nhã cùng tận.
Sư thúc gập gối lại, co chân lên ngực, vẫn ôm lấy chiếc áo sơ mi, vẫn hít lấy mùi của con trai nuôi.
Ngồi đu đưa như thế rất lâu, mặc kệ thời gian trôi, mặc kệ trời nắng dần lên tới trưa, chỉ còn lại bóng lưng cô độc, chiếc áo trắng đẫm mùi trai trẻ, và tấm thân già nua nhưng không thể dứt ra khỏi vòng xoáy của khoái cảm nhục nhã và khát vọng mang tên Minh Anh.