Sư huynh còn chưa hoàn hồn sau cơn kích dục dữ dội bởi tinh rồng, áo quần xộc xệch dính dịch, nhưng vẫn gắng gượng vội vã quay lại phòng sinh.
Căn phòng giờ đặc quánh mùi máu, nước lồn, khói trầm, tiếng thở dốc của Du Du và tiếng rên thấp nghẹn của đạo sĩ vẫn vọng ra ngoài hành lang như ai đó gào gọi từ bờ vực sống chết.Sư phụ lập tức mài vảy rồng thành bột, hòa vào nước ấm, vừa run vừa đỡ đầu Du Du dậy.
Đạo sĩ bế em dậy, ôm sát vào ngực, thì thào:
- Uống đi... ngoan, uống xong sẽ được gặp con của mình...
đừng sợ...Nước vảy rồng trôi qua cổ họng Du Du, vị tanh ngọt lan ra toàn thân, một luồng khí nóng xộc xuống bụng dưới.
Gần như ngay lập tức, bụng Du Du co giật mạnh, cảm giác như bị bóp nghẹt, lồn lại trào nước ối trắng đục, lỗ đẻ mở to căng cứng, dòng ối ấm nóng tuôn ra ào ạt, thấm đẫm chiếu, ga, chảy dài xuống chân, làm cả căn phòng nồng nặc mùi tanh ngậy linh khí thần long.Du Du thoi thóp, mồ hôi vã như tắm, mặt trắng bệch, hai chân vẹo sang hai bên, lồn nát đỏ hồng há rộng không khép lại nổi.
Cơn gò dữ dội hơn, bụng rung lên từng đợt, đầu con đã tụt sâu xuống cổ tử cung, mép lồn phồng lên, đầu con lấp ló giữa nước lồn, máu, và nước ối.- Rặn đi...
Du Du ngoan, rặn mạnh nữa...
Đạo sĩ vừa lau trán vừa động viên, nước mắt rịn ra, bàn tay lớn đỡ eo, còn tay kia không ngừng day lên đầu le, xoa dịu những cơn đau thấu óc.
- Sắp rồi, đầu con ra rồi... cố lên...Du Du gào lên trong cơn đau dữ dội, hai tay ghì lấy đùi, gân cổ nổi cộm, từng cơn rặn xé toạc bụng dưới, cửa lồn kéo căng, mép đỏ bầm, nước ối và máu văng tung tóe.
Đầu con tròn nhô dần, tóc đen nhánh ướt đẫm nước ối, mặt nhăn lại, rồi lần đầu tiên tiếng khóc yếu ớt vang lên lẫn trong tiếng mẹ rên rỉ.- Rặn nữa đi... cố lên...
Đạo sĩ xoa bụng, vỗ lưng, tiếp tục day le cho Du Du, giúp cơn đau hòa với khoái cảm để thân thể không gục xuống vì tuyệt vọng.
- Được rồi... em làm được...Du Du cắn môi bật máu, cơ thể gồng lên như vỡ tan, rặn từng nhịp một, nước mắt giàn giụa:
- Chủ... nhân...
đau quá...
- Em... em chịu không nổi... con... con ra đi...Rồi trong một cú rặn cuối cùng, đầu con trượt hẳn ra ngoài, lồn mở to như sắp xé, máu và nước ối trào ra thành vũng.
Vai, lưng, rồi cả thân hình múp míp của con lọt qua khe cửa ấm nóng, đôi chân bé xíu cuối cùng cũng tuột khỏi lồn Du Du.
Tiếng khóc non nớt vút lên, xé tan sự im lặng ngạt thở của căn phòng.Đạo sĩ run rẩy ôm lấy con, vội vã lau sạch nước ối, cắt dây rốn, đặt đứa trẻ ướt át lên bụng mẹ.
Du Du chỉ còn đủ sức thở dốc, bàn tay run run chạm lên má con, nước mắt lẫn mồ hôi ướt đẫm tóc mai, lồn vẫn hé mở, nước nhầy lẫn máu rỉ ra đều, mà trên môi là nụ cười lịm đi vì mãn nguyện.
Đạo sĩ vừa lau nước mắt vừa hôn lên trán cả hai mẹ con, lòng trào lên nỗi yêu thương và biết ơn khôn cùng, bàn tay không rời khỏi bụng Du Du, vừa vuốt ve vừa day le như muốn giữ lại khoảnh khắc kỳ diệu và thiêng liêng ấy mãi mãi.Tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ vang lên trong căn phòng còn sặc mùi máu, mùi ối, mùi nước lồn và linh khí vảy rồng, như xé toang mọi hỗn loạn, mở ra một thế giới khác.
Chỉ tích tắc sau tiếng khóc ấy, bên ngoài đã rộ lên tiếng xôn xao - cha đạo sĩ cùng các sư thúc, trưởng lão vội vã ùa vào, đèn lồng loang loáng khắp hành lang, áo bào trắng xám vạt dài vướng vào nhau vì nôn nóng, rối rít tiếng gọi:- Đẻ rồi!
- Nghe tiếng con khóc rồi!
- Mau!
Mau bế cháu cho ta xem!Cảnh tượng bên trong khiến cả đám nhất thời chết lặng: Du Du kiệt sức nằm vật ra chiếu, thân thể nhỏ nhắn nhễ nhại mồ hôi, bụng đã xẹp đi nhiều, lồn vẫn đỏ bầm, nước lẫn máu còn rỉ xuống tấm vải lót, nhưng trên mặt lại ánh lên nụ cười thỏa mãn, nước mắt long lanh nơi đuôi mắt.
Đạo sĩ, vẫn còn ràn rụa nước mắt, hai tay ôm đứa trẻ đỏ hỏn vừa lọt lòng, còn run vì sung sướng và choáng váng, nhẹ nhàng đưa con đến gần cha và các sư thúc.Đứa bé nằm cuộn trong khăn vải, da trắng hồng như phấn, tóc đen nhánh, hai mắt đã mở hé, đôi môi bé nhỏ mút không khí phát ra tiếng nấc nhẹ, còn đôi tay múp míp khẽ cử động như nắm lấy hơi ấm của cả gian phòng.
Một vòng linh khí bạc lấp lánh còn vương trên trán bé, dấu hiệu của vảy rồng thần, càng khiến vẻ ngoài thiên linh khác thường ấy lộ rõ.Cha đạo sĩ nín thở, run rẩy chìa hai tay ra:
- Cho... cho ta bế... cho ta nhìn cháu...Khi ôm đứa nhỏ vào lòng, ông khóc nấc lên như một đứa trẻ thực thụ, nước mắt tràn ra râu tóc, hai tay run run mà vẫn bế chắc như sợ lạc mất.
Giọng ông nghẹn ngào, ánh mắt ngước lên bàn thờ, lên bầu trời ngoài cửa sổ nơi trăng sáng vằng vặc:- Trời cao có mắt!
Vợ trên trời linh thiêng lắm, nàng không phụ ta...
- Mình có cháu rồi... không tuyệt hậu... không tuyệt tự nữa rồi!Các sư thúc, trưởng lão xúm xít lại xung quanh, người bế, người chạm vào tay bé con, người vuốt tóc đạo sĩ, không ai ngăn nổi giọt nước mắt - vừa kinh ngạc vừa sung sướng, vừa mừng vừa không tin vào mắt mình:- Quỷ nô mà sinh ra được người thật...
- Đứa nhỏ vừa đẹp vừa mạnh linh khí...
- Thật là kỳ tích trời đất, chưa từng có trong sử sách!Có người còn lật bạt sách cũ, lẩm bẩm ghi chú, có người vừa bế bé vừa vái trời, có người ôm lấy Du Du lau trán, ngạc nhiên vì cơ thể em tuy yếu nhưng đã qua nguy kịch, mắt vẫn long lanh ánh cười hạnh phúc.Du Du nằm nghiêng trên chiếu, mặt trắng bệch, tóc rối bù, hơi thở yếu ớt, nước mắt vừa trào ra vừa cười.
Bụng đã xẹp đi, mép lồn đỏ tím há rộng, nước máu lẫn nước ối vẫn chảy dây xuống vải, hai đùi run rẩy không khép lại nổi.
Khắp thân thể nhỏ bé ấy, dấu vết sinh nở vẫn còn nguyên-nhục nhã, mệt mỏi, kiệt sức, nhưng ánh mắt lại ngời lên một thứ ánh sáng chưa từng có: mãn nguyện, hạnh phúc, nhẹ nhõm đến tận đáy linh hồn.Du Du cố gắng đưa tay về phía đạo sĩ, đôi môi nứt nẻ run rẩy thều thào trong khoảnh khắc ngập tràn tình yêu thương:
- Chủ nhân... em vui lắm...
- Em chưa từng nghĩ sẽ được mang con của anh, được đẻ con cho anh...
- Nhìn cha vui thế, chắc sẽ không đuổi em đi nữa đâu...
- Em có thể ở bên chủ nhân mãi mãi, sinh thêm nhiều con cho chủ nhân cũng được...
- Em... thật sự... chỉ muốn mãi được như thế này...Nói chưa dứt, nước mắt em lại chảy, vừa yếu vừa cố nắm chặt tay chủ nhân, truyền vào lòng bàn tay đạo sĩ tất cả những gì yếu ớt nhất, thật nhất, thuần khiết nhất của kiếp quỷ từng cô đơn, từng bị ruồng bỏ.Đạo sĩ ngồi sát bên, tay run lên khi vuốt tóc Du Du, ánh mắt đỏ hoe không rời khỏi thân thể đã nát bươm vì vượt qua ranh giới sống chết ấy.
Anh vừa lau nước máu, vừa thì thào vỡ vụn, từng câu mỗi lúc lại chực bật thành tiếng khóc:- Du Du, em đẻ mà ta sợ hãi lắm...
- Ta sợ mất em hơn cả sợ mất con, hơn cả sợ cha mắng, sợ tông môn trách phạt...
- Ta chỉ cần em thôi, chỉ yêu em vì chính em, không cần gì khác cả...
- Em ở bên ta, sinh con hay không, cũng chỉ cần em sống, em cười, em còn nắm tay ta như thế này...Bàn tay đạo sĩ nhẹ nhàng lau hết vệt máu còn dây ra quanh lồn, dịu dàng như dỗ dành đứa trẻ, như lau đi mọi đau đớn còn sót lại.
Anh cúi xuống hôn lên đùi, lên bụng, hôn khắp những vết rạn, vết sưng tấy, từng chỗ máu máu, từng vết cắn tím bầm nơi bẹn nơi mép lồn, nụ hôn tràn đầy yêu thương, biết ơn, và cam kết không bao giờ chia xa.- Em là bảo bối duy nhất của ta...
- Ta sẽ bảo vệ em, yêu em, chẳng ai chia cắt nổi đâu...
- Ngoan...
để ta lau cho, ta hôn cho lành...Du Du chỉ còn đủ sức cười mếu, nước mắt thấm ướt gối, bàn tay yếu ớt bấu lấy áo chủ nhân không chịu buông.
Đạo sĩ ôm em thật chặt, thì thầm mãi không ngừng bên tai những lời dỗ dành, những nụ hôn vương đầy lên lồn, lên bụng, lên trán, lên khóe mi-giữa căn phòng còn chưa tan hết mùi máu, nước mắt, tiếng khóc trẻ thơ, và ánh sáng dịu dàng của hạnh phúc vừa mở ra sau bao ngày u uất.Suốt một tuần sau ngày sinh, căn phòng Du Du vẫn thơm nồng mùi thuốc xông, hương bột linh dược, ánh sáng từ cửa sổ rọi vào chỉ càng tôn lên vẻ phờ phạc mà dịu dàng của một quỷ nô vừa vượt khỏi ranh giới sống chết.
Thân thể em vẫn mềm oặt trên giường, bụng đã xẹp đi nhưng mép lồn vẫn đỏ tím, rỉ nước và máu loãng, vết rạn nổi lên từng đường, đầu le tím nhức, mỗi lần động vào vẫn đau đến rên thút thít.
Lỗ đẻ sau sinh rộng hơn, chưa khép lại, chỉ chạm nhẹ là giật mình co rút, nước lồn vẫn rỉ ra từng sợi mỏng, vệt máu nâu hòa với dịch trắng.Điều lạ là, cả tuần liền, Du Du không được gặp con.
Đứa trẻ vừa sinh ra đã được cha đạo sĩ bế đi, trao vào tay các sư thúc và trưởng lão trong tông môn.
Cả dòng họ vỡ òa hạnh phúc, vui mừng như ngày hội lớn:
- Đứa trẻ này là hy vọng của môn phái!
- Quỷ nô mà đẻ ra người, linh khí mạnh thế, phải nuôi cho kỹ!
- Cha đạo sĩ, các sư thúc, trưởng lão đều bồng bế, cho bú linh khí, chắt từng giọt ngọc linh, nhân sâm, linh quả, các loại thiên tài địa bảo dồn hết cho một đứa bé, muốn nó thành "linh đồng" mạnh nhất thiên hạ.Chỉ một tuần, con của Du Du đã béo tròn như trẻ mấy tháng tuổi: da hồng, mắt đen, tóc mọc thành từng lọn mềm, hai tay múp míp, bụng tròn bóng, cứ búng nhẹ là bật cười, cười khanh khách khi được bế đi khắp môn phái, ai cũng tranh phần chăm sóc, ai cũng nựng, cho bú từng giọt linh quả.
Cả cha đạo sĩ ngày ngày cắp cháu đi dạo, tự hào như nhặt được ngọc quý, vừa khoe với khách vừa ngồi vẽ tranh ghi lại mỗi nụ cười đầu đời.Còn Du Du, cả tuần liền nằm trong phòng tĩnh dưỡng, thi thoảng mới nghe tiếng con cười, tiếng các sư thúc gọi nhau "bế cháu!" mà trong lòng chỉ biết khóc, vừa vui vừa nhớ, bụng dạ thắt lại mỗi lần nghe tiếng chân người già bế trẻ lướt qua cửa sổ.Thân thể yếu ớt, mỗi ngày chỉ vừa đủ ngồi dậy dựa vai chủ nhân.
Đạo sĩ thì không rời nửa bước: anh cẩn thận bưng nước ấm, bốc từng thìa cháo, bôi thuốc lành vết rách, mỗi sáng đều ngồi lau vết máu và nước lồn còn sót, rửa sạch từng chút một, vỗ về từng cơn đau co rút, dỗ dành khi em nhăn mặt rên khe khẽ.Không chỉ chăm sóc từng bữa ăn, đạo sĩ còn dùng miệng liếm sạch cho em mỗi khi bôi thuốc-lưỡi nhẹ nhàng lướt qua mép lồn còn đỏ tấy, đầu le tím nhức, mỗi lần liếm là Du Du co rúm người lại, vừa rên vừa ngượng, nước mắt lại lăn dài trên má, cảm giác nhục nhã mà ngọt ngào, hạnh phúc tràn trề như được trở về làm đứa trẻ bé bỏng được che chở mãi mãi.- Ngoan...
để ta rửa cho...
- Đau đâu?
Để ta xoa, ta liếm, ta bôi thuốc...
- Em còn yếu, không phải nghĩ gì cả...
để ta chăm...Đêm đến, khi mọi người đã ngủ, đạo sĩ ngồi bên giường, ôm lấy em, vỗ về như một bảo vật không bao giờ buông tay.
Những ngón tay lớn dịu dàng xoa lưng, vuốt bụng, hôn lên trán, lên má, rồi lại nhẹ nhàng lau từng vết máu cuối cùng nơi mép lồn, vừa lau vừa thủ thỉ:- Đợi em khỏe, ta bế con về cho em...
- Bây giờ chỉ cần ta, chỉ cần em bên nhau