- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 434,003
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
Sinh Nhãi Con Của Bạo Quân Vai Ác Phải Làm Sao Đây (1)
Phần 110
Phần 110
Thấy được Nhung phi, hoàng đế trong lòng bỗng dưng dâng lên một trận chột dạ khó hiểu.Nói ra thì, Nhung phi là người vợ đầu tiên của hắn, cũng xem như là phu thê từng cùng nhau trải qua hoạn nạn.Tình cảm của hắn đối với Nhung phi rất phức tạp, một mặt thật sự thưởng thức người vợ này biết nhẫn nhịn gánh vác, mặt khác lại vô cùng kiêng kỵ Nhung gia sau lưng nàng.Cho nên đối với Nhung phi, dù trong lòng có chút thương cảm, hắn cũng rất ít khi biểu lộ ra.Những năm nay, hắn chèn ép Nhung gia thế nào, Nhung quý phi đều nhìn thấy rõ, nhưng hắn chưa từng nói một lời biện giải.Với xuất thân của nàng, được lập làm hoàng hậu vốn là điều hiển nhiên.Đáng tiếc lúc nàng nhập phủ, hắn lại đang chìm đắm trong mối tình cuồng nhiệt với Bình ca nhi – người thanh mai trúc mã của hắn.Bình ca nhi là người dịu dàng ôn hòa, khác hẳn với Nhung phi không tranh giành cũng không nhường nhịn.Nói thẳng ra, trong cốt cách của Nhung phi vẫn mang khí chất sát phạt quyết đoán của Nhung gia.Còn Bình ca nhi thì không giống vậy, hắn ôn nhu khiêm tốn, lại chu đáo tỉ mỉ với hắn, có sự thông tuệ và bao dung mà người khác khó bì kịp, còn thêm cả lòng thiện lương.Người như vậy, mới là hình mẫu Hoàng hậu lý tưởng trong lòng hắn.Cho dù là trong triều, trên dưới cũng không ai có thể nói nửa lời dị nghị.Khi Nhung Táp và Bình ca nhi cùng tiến phủ Thái tử, đồng thời được phong làm trắc phi, kỳ thực ngay cả Nhung gia cũng ngầm thừa nhận rằng tương lai Bình ca nhi sẽ được lập làm chính phi.Quan hệ giữa Nhung Táp và hắn lúc ấy cũng không tệ, hai người lần lượt mang thai, mỗi ngày còn trao đổi với nhau vài kiến thức dưỡng thai.Nếu không phải Bình ca nhi khó sinh mà chết, trưởng tử của bọn họ hẳn là con của Bình ca nhi, danh chính ngôn thuận là người được chọn làm Thái tử.Lúc ấy, hắn thậm chí đã đặt xong tên, gọi là Vũ Văn Tông.Hồi ức đến đây bỗng nhiên ngưng lại, hắn cúi đầu, nhìn Nhung quý phi, lại khẽ thở dài một tiếng, đỡ Nhung quý phi dậy."
Quý phi sao lại tới đây?
Không phải gần đây thân thể không khoẻ sao?"
Nhung quý phi khóc đến mức phấn son lem nhem, nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng, Giác Nhi là trưởng tử của ngài.
Thân là hoàng trưởng tử, thân phận của nó cao quý biết bao.
Tất cả những điều này đều là Hoàng thượng ngài ban cho nó, nó vẫn luôn lấy ngài làm gương, lấy ngài làm vinh.
Nhưng cho dù thế nào, nó cũng là một nam nhi bảy thước đường đường chính chính, vì đại vận của quốc gia mà sống chết cố gắng, lại bị huỷ hoại nửa đời sau.
Hiện giờ bị người chỉ trỏ chê cười, mất hết thể diện.
Thân là mẫu thân, ta... lòng ta đau lắm, Hoàng thượng!"
Câu phía sau, Nhung quý phi khóc đến tê tâm liệt phế.Hai người đang quỳ không nhịn được âm thầm trong lòng giơ ngón tay cái với mẫu phi: Gừng quả nhiên càng già càng cay.Nhung quý phi nhịn không được thầm nghĩ hai đứa không biết cố gắng này, ta tới đây là vì ai chứ?Vạn nhất Hoàng thượng nhất thời nổi giận, đánh cho Giác Nhi một trận, vậy chẳng phải là trò đùa rồi sao.Khi quân là tội chết, mà nàng lại không nỡ để nhi tử của mình bị đánh, chỉ có thể đi theo hai tên hỗn đản tiểu tử này cùng nhau đến đây diễn kịch.Nhung quý phi tiếp tục khóc lóc kể lể:"Thần thiếp vốn cũng có nhi tử người, hiện giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước lên con đường khác.
Hoàng thượng nếu còn muốn vì chuyện này mà trừng phạt hắn, vậy thần thiếp cũng không sống nữa!
Ngài hẳn là hiểu rõ thần thiếp, từ khi nhập Thái tử phủ đến nay, thần thiếp chưa từng hướng Hoàng thượng cầu xin điều gì.
Nay chỉ là vì nhi tử của mình mà mưu cầu một chút quy túc, để hắn có chỗ dựa cho nửa đời còn lại!"
"Lục nhị công tử cũng coi như là thanh niên tài tuấn, thần thiếp biết là Giác Nhi đã sai.
Nhưng nếu sự tình đã tới nước này, sao chúng ta không đâm lao phải theo lao, biến chuyện này thành chuyện tốt?"
"Như vậy vừa có thể bảo toàn thể diện hoàng gia, lại giữ được mặt mũi cho Giác Nhi.
Lục gia đã có hai vị vương phi, thì thêm một vị phụ mã nữa có gì không ổn?
Đối với Lục gia mà nói, chẳng phải là vinh sủng tối cao sao, Hoàng thượng?"
Khóe miệng hoàng đế giật giật, lúc này hắn mới ý thức được, Lục gia đây là gặp phải vận cứt chó gì vậy?Ngoài trừ Lục Thần Chi kế thừa gia nghiệp của phụ thân hắn, ba nhi tử còn lại, tất cả đều cùng hoàng gia kết thông gia.Chỉ là Nhung quý phi đã đến trước mặt hắn khóc lóc kể lể, cũng thật sự bởi vì tư tâm của chính hắn, mới khiến cho hoàng trưởng tử từ nhỏ vốn khiêm cung trở thành bộ dạng như bây giờ.Hắn cũng chỉ có thể chậm rãi gật đầu, cúi xuống nhìn Lục Húc Chi đang quỳ dưới đất, chậm rãi mở miệng:"Lục ái khanh...
Có gì dị nghị không?"
Lục Húc Chi lập tức cúi đầu thật sâu, trán gần như dập xuống đất, trầm giọng nói: "Thần, nguyện vì điện hạ phụ trách."
Một câu "phụ trách" vừa ra, liền cái gì cũng đều rõ ràng.Hai người bọn họ hiện tại quan hệ ra sao, chẳng cần ai phải chỉ rõ.
Dù có không đồng ý hôn sự này, e rằng cũng đã dây dưa đến mức không thể cắt đứt, càng gỡ càng loạn, càng tránh càng vướng.Còn cái gọi là "oan gia" này... rốt cuộc là nghiệt duyên kiểu gì vậy?Nghĩ đến đây, hoàng đế cũng thấy may mắn vì lúc trước không đem Chiêu Vân ban hôn cho Sở vương.
Nếu không, giờ chẳng phải thành ra một trận cười lớn cho thiên hạ sao?Vì thế, ngay trong ngày hôm đó, thánh chỉ tứ hôn liền được đưa tới Lục gia.Lục Tư Nguy đứng chết lặng, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, suýt nữa nhảy dựng lên vì vui mừng.Quả nhiên đúng như lời hoàng đế nói — Lục gia đây là đi trúng vận cứt chó gì thế không biết!Ra hai vương phi, trong đó một người còn là chính phi, hiện giờ lại có thêm một vị phò mã.Chuyện tối qua Lục Tư Nguy cũng đã nghe nói, chỉ là không ngờ hoàng đế lại ra tay nhanh như vậy, vừa chớp mắt đã đem Sở vương chỉ hôn cho Húc Nhi nhà hắn.Lúc đứng dậy tiếp chỉ, cả hai tay Lục Tư Nguy đều run lẩy bẩy.Lão thái giám cười đến nịnh nọt đầy mặt, tiến lên nói: "Thật là chúc mừng Lục đại nhân, ngài đúng là nuôi được ba đứa con tốt, đều là nhân trung long phượng, quý khí ngút trời!"
Lục Tư Nguy vui đến mức nói năng lộn xộn, vội vàng móc ra một túi bạc lớn từ trong tay áo, nhét vào tay lão thái giám.Lục phu nhân cũng mừng rỡ không thôi, ngày hôm qua tiểu nhi tử vừa mới về đã kể việc này với bà, vậy mà hôm nay chuyện liền thành thật.Chẳng lẽ miệng tiểu nhi tử này thật sự được đại sư chùa Hàn Thọ khai quang rồi?Thật đúng là nói cái gì, thành cái đó!Lục Hàm Chi cũng thật lòng vui thay cho nhị ca nhị tẩu, nhị tẩu đang mang thai đã hai tháng, còn khoảng bảy tháng nữa là có thể sinh.Đến lúc đó, chắc bọn họ sẽ phải bịa ra một lý do sinh non, nhưng có thể thuận lợi ở bên nhau như thế, cũng xem như một điều may mắn lớn rồi.