Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Done/Đm/Beta-Ing] Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

[Done/Đm/Beta-Ing] Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
IF Line - Trúc mã trúc mã: Học đường 1


Editor: Quyên Cát___Tiêu Vệ Hoa cầm cặp sách, giúp Tiêu Gia Niên đeo lên người.Đồng thời cũng dặn dò: "Con nhỏ tuổi hơn các bạn cùng lứa, nếu ở trường học bị bắt nạt thì nhớ đi tìm anh Hoắc Hàm, nghe chưa?"

"Con biết rồi biết rồi!

Đừng nói nữa mà!"

Tiêu Gia Niên kéo dài giọng đáp.Tiêu Vệ Hoa đôi mắt trợn tròn, vươn ngón trỏ chọc vào trán Tiêu Gia Niên một cái, hơi dữ dằn nói: "Toàn làm ba nhọc lòng!"

Cũng không trách Tiêu Vệ Hoa lo lắng được, Tiêu Gia Niên trời sinh đã sớm thông minh, vốn dĩ có thể nhảy lớp từ lâu, nhưng Tiêu Vệ Hoa mong cậu có thể tận hưởng những điều đáng ra phải hưởng thuộc về lứa tuổi của mình.Nếu bỏ qua quá nhiều trải nghiệm, nhiều năm sau có thể sẽ phải hối tiếc.Nhưng Tiêu Gia Niên có hơi ngang bướng, muốn bỏ qua lớp 9 nhảy lên thẳng lớp 10, học cùng trường với Hoắc Hàm - người hơn cậu 3 tuổi.Cuối cùng Hoắc Hàm vẫn phải đứng trước mặt cậu, hạ mi mắt xuống, mặt không cảm xúc hỏi: "Tiêu Gia Niên, em có ngoan không?"

Tiêu Gia Niên có chút ủ rũ cúi đầu xuống: "Em ngoan."

Trong mắt Hoắc Hàm lóe lên ý cười, vẻ nghiêm túc dù cố gắng duy trì cũng không giữ được, khóe miệng không kìm được nhếch lên.Hắn vươn tay, đặt lên đỉnh đầu Tiêu Gia Niên: "Vậy học hành cho tốt, đi từng bước một nhé, được không?"

"Ò."

Tiêu Gia Niên ỉu xìu đáp: "Em biết rồi."

Đó là chuyện xảy ra khi Hoắc Hàm học lớp 11, nhưng đến khi hắn sắp lên lớp 12, Tiêu Gia Niên kéo cổ tay áo hắn, nhẹ nhàng đong đưa.Hoắc Hàm ngầm hiểu, ồ, chuẩn bị làm nũng đây mà.Quả nhiên, giọng nói mềm mềm của đứa nhỏ vang lên: "Anh ơi, cho em nhảy một lớp thôi, chỉ một lớp!"

Cậu dựng thẳng một ngón tay trước mặt mình khẽ nài nỉ, trông rất đáng yêu.Hoắc Hàm vừa định mở miệng từ chối, thì liền thấy bạn nhỏ nhìn mình bằng đôi mắt ướt át lã chã chực khóc."

Anh ơi, chẳng lẽ anh không muốn trong một năm kiếp sống học sinh cuối cùng của mình có em bên cạnh sao?

Chúng mình cùng mặc một kiểu đồng phục cùng nhau đi học, cùng tan học nữa?"

Chết tiệt, một khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp thế kia, sao lại có thể nói những lời mê hoặc lòng người như vậy chứ?!Thật xấu hổ, Hoắc Hàm động lòng rồi, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ý chí vẫn sắt đá lắc đầu: "Không được."

Tiêu Gia Niên nản lỏng: "Thôi vậy."

Sau đó cậu ngẩng đầu lên, như thể vô tình nói: "Anh ơi, dạo này có nhiều bạn trong lớp em tỏ tình với em lắm đấy, có cả bạn nam lẫn bạn nữ nữa."

Cậu gập ngón tay xuống đếm đếm, sau đó ngây thơ vô tội nhìn Hoắc Hàm: "Anh nói xem, em nên từ chối thế nào đây, haiz, mọi người ngày nào cũng gặp mặt nhau, thật là khó xử quá đi."

"......' Hoắc Hàm tức đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Nhảy lớp!

Lập tức đi làm thủ tục nhảy lớp ngay!"

Tiêu Gia Niên lén cười một cái: "Được nha."

Vì thế mới có cảnh ngày hôm nay, Tiêu Gia Niên vượt một cấp, khai giảng xong vào thẳng lớp 10, còn Hoắc Hàm lớp 12.Tiêu Gia Niên đeo cặp xong, nhảy nhót chạy như bay ra ngoài.Nhìn bóng dáng Tiêu Gia Niên như chú chim nhỏ vui vẻ, Tiêu Vệ Hoa bất lực lắc đầu, sao lại có thể dính thằng nhóc Hoắc Hàm đến thế nhỉ?Tiêu Gia Niên ra khỏi cổng, sau đó chạy chậm đến biệt thự bên cạnh, đưa tay lên miệng làm thành hình loa để phát ra tiếng to hơn.Cậu hướng về phía cửa sổ tầng hai của biệt thự rồi bắt đầu hô: "Anh ơi!

Ra ngoài đi!"

Chưa có ai trả lời, Tiêu Gia Niên lại kêu: "Hoắc Hàm!"

"Soạt —" một tiếng, Hoắc Hàm vội vàng từ phòng tắm đi ra, mở cửa sổ: "Đến rồi, đừng có gào rống lên nữa."

Đáp lại hắn là một tiếng "Ò —" lảnh lót vang lên.Hoắc Thanh và Diệp Thư ở tầng dưới nghe rõ mồn một động tĩnh bên ngoài, không nhịn được nhìn nhau cười.Đợi Hoắc Hàm vội vã xuống lầu, Diệp Thư đưa cho hắn hộp cơm đã chuẩn bị xong, giọng điệu dịu dàng: "Nhớ chăm sóc Kiêu Kiêu ở trường thật tốt nhé."

Hoắc Hàm còn chưa kịp nói gì, Hoắc Thanh đã trêu chọc mở miệng: "Không cần em dặn, nó cũng biết mà."

Hoắc Hàm có chút ngượng ngùng đưa tay lên gãi gãi mũi mình, sau đó không nhịn được cười.Mặc dù gia thế hai người đều tốt, nhưng không được nuông chiều thành tính cách kiêu kỳ, đi học tan học cả hai đều đạp xe đạp đến trường.Ánh nắng sáng sớm tươi sáng nhưng không quá gay gắt, Hoắc Hàm đạp xe theo sau Tiêu Gia Niên.Ánh nắng mặt trời rọi qua kẽ lá chiếu thành những tia sáng li ti li ti trên lưng người, bên cạnh có những người trẻ chạy bộ buổi sáng chạy ngang qua, có các quầy bán hàng rong bán đủ loại bữa sáng, tỏa ra mùi thơm hòa quyện.Nhìn Tiêu Gia Niên mặc đồng phục trường Nhất Trung xanh trắng đan xen cùng kiểu với mình, Hoắc Hàm không nhịn được cười một chút.Kiêu Kiêu nói rất đúng, Hoắc Hàm còn mong chờ cả hai được cùng nhau đi học, cùng nhau tan học hơn cả cậu.-Cuộc sống cấp ba ngoài việc bận rộn hơn một chút, thực ra không có gì khác biệt quá lớn so với cấp hai.Những điều Tiêu Vệ Hoa lo lắng cũng không xảy ra.Tiêu Gia Niên lớn lên đẹp, tính cách cũng tốt, thậm chí bởi vì tuổi nhỏ hơn một chút nên các bạn trong lớp đều rất quan tâm chăm sóc cậu.Nắng chiều ngày hè lúc nào cũng nóng hầm hập, nung cho người uể oải không thôi, buồn ngủ.Tiêu Gia Niên một tay chống đầu, tay kia cầm bút, đang làm bài tập thì bắt đầu buồn ngủ, mí mắt mệt mỏi sụp xuống, thỉnh thoảng cố gắng mở ra một chút, ngay sau đó lại không kìm được khép lại.Đang lúc mơ màng, Tiêu Gia Niên cảm thấy tóc mình khẽ động một cái.Cậu không để ý lắm, nhưng ngay sau đó, cảm giác tóc bị ai đó kéo rõ ràng hơn.Cậu chậm chạp quay đầu lại, thì thấy Hoắc Hàm hai tay chống lên khung cửa sổ, nghiêng đầu cười cười nhìn cậu.Mắt Tiêu Gia Niên sáng lên: "Anh trai!"

Vị trí cậu ngồi kế bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là hành lang, Hoắc Hàm đứng ngoài hành lang, thò qua cửa sổ đưa cho cậu một chai nước có ga vị đào."

Bắt được một con mèo nhỏ lười biếng rồi."

Mặt Tiêu Gia Niên hơi đỏ ửng, khi đưa tay nhận chai nước có ga, như muốn làm nũng dùng ngón út móc vào ngón út của Hoắc Hàm."

Hoắc Hàm, sao lại đến khu lớp 10 bên này?"

Bỗng nhiên ở cửa vang lên câu hỏi của giám thị.Không hiểu tại sao, Tiêu Gia Niên đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, vội vàng rụt tay lại.Hoắc Hàm nhìn cậu thật chăm chú, rồi mới quay đầu đối diện giám thị cười cười nói: "Em đưa chút đồ cho em trai nhà em thôi."

Hai người họ còn nói gì đó nữa, Tiêu Gia Niên không nghe kỹ.Trong lòng cậu âm thầm ngẫm nghĩ, trước đây khi còn học cấp hai, cậu từng thấy mấy bạn học yêu sớm khi thấy thầy cô đến, đều hoảng loạn buông tay đối phương ra.Nghĩ đến đây, Tiêu Gia Niên không nhịn được ưỡn ngực thẳng lưng, cậu có yêu sớm đâu, cậu chột dạ gì chứ?!Chưa kịp nghĩ ngợi cho rõ ràng, cậu đã cảm thấy gáy mình bị ai đó nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Anh lên lớp trước đây, tan học nhớ đến tìm anh đấy."

Tiêu Gia Niên ngẩng đầu nhìn Hoắc Hàm, chậm rãi chớp mắt một chút: "Được ạ."

Sau đó Tiêu Gia Niên nhìn hắn cười cười lùi lại hai bước, đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, Hoắc Hàm xoay người chạy đi.Vạt áo đồng phục trắng của hắn bị gió mạnh thổi bay lên, Tiêu Gia Niên không nhịn được thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng dáng Hoắc Hàm chạy như bay.Thiếu niên thân cao chân dài, thân hình mang nét mảnh mai và dẻo dai đặc trưng của lứa tuổi này, khi chạy cả tóc lẫn vạt áo rộng thùng thình đều bay bay, mang đến một vẻ đẹp tự do phóng khoáng khó tả.Chờ đến khi bóng người hoàn toàn biến mất, Tiêu Gia Niên mới rút cái đầu nhỏ về.Bạn ngồi cùng bàn cười cười nhìn Tiêu Gia Niên một cái, cảm thán nói: "Đàn anh Hoắc Hàm đẹp trai ghê!

Anh ấy là anh trai cậu phải không?"

Nghĩ đến việc hai người mang họ khác nhau, bạn ấy bổ sung, "Anh họ à?"

Tiêu Gia Niên suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Chỉ là anh trai thôi."

Cậu không muốn có một người anh trai cùng quan hệ huyết thống.Sau tiết học cuối cùng, Tiêu Gia Niên vội vàng thu dọn cặp sách, sau đó chạy đến tòa nhà lớp 12.Giữa tòa nhà lớp 10 và lớp 12 có một cây cầu nối.

Vì học sinh lớp 12 quá bận, nên học sinh lớp 10 và lớp 12 hiếm khi tiếp xúc với nhau, cho nên cây cầu này cũng rất ít người qua lại.Dưới ánh hoàng hôn, Tiêu Gia Niên đột ngột dừng bước.Sau tấm vách ngăn cách đó không xa, có một bóng dáng thẳng tắp đứng đó, trước mặt hắn là một cô gái mang dáng vẻ dịu dàng.Tiêu Gia Niên bỗng không thể bước tiếp được nữa, tuy không cố ý nhưng cậu vẫn nghe thấy.Cô gái nói một câu: "Tớ thích cậu."

Không hiểu vì sao, Tiêu Gia Niên cảm thấy lòng nghẹn lại, tâm trạng vốn đang rạng rỡ mong đợi được gặp Hoắc Hàm trong nháy mắt đã tụt mood.Sự giáo dưỡng tốt khiến cậu không muốn nghe lén chuyện của người khác, hơn nữa theo bản năng cậu cũng muốn tránh đi, cậu không muốn nghe câu trả lời của Hoắc Hàm.Về phần lý do tại sao, cậu cũng không biết, chỉ là không muốn thôi.Tiêu Gia Niên theo bản năng mím môi một chút, sau đó lưu loát xoay người rời đi.Như cảm nhận được điều gì đó, Hoắc Hàm quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc chợt lóe qua.___Tác giả có lời muốn nói: Đến rồi đây~Phần [Tuế nguyệt] thường ngày phù hợp với kết thúc hơn, nên sẽ viết sau cùng, sau đó thay đổi thứ tự chương một chút, mọi người nhớ đọc từ chương này nhé ~Trước đây đã nói vốn định viết về tiểu thuyết gốc, nhưng viết vài bản nháp đều không vừa ý lắm, viết thế nào cũng thấy không ổn, thế là dùng ngoại truyện khác để bù vào orz.Đây là tuyến truyện giả sử trúc mã trúc mã của Tiểu Tiêu và Tiểu Hoắc, Tiểu Tiêu và Tiểu Hoắc cùng mặc đồng phục cùng nhau đến trường!
 
[Done/Đm/Beta-Ing] Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
IF Line - Trúc mã trúc mã: Học đường 2


Editor: Quyên Cát___"Sao hôm nay lại đi trước một mình thế?"

Hoắc Hàm hỏi Tiêu Gia Niên đang cúi gằm mặt bên cạnh.

Nếu không phải hắn nhìn thấy bóng dáng người kia liền nhanh chóng đuổi theo, nói không chừng người đó đã biến đâu mất rồi.Tiêu Gia Niên hình như đang nghĩ về chuyện gì khác, cậu hơi chậm chạp "Ah" một tiếng, sau đó mới phản ứng lại trả lời: "Không có gì, chỉ sợ anh đang bận thôi."

Hoắc Hàm: "À —"Sau đó hắn rất tự nhiên chuyển chủ đề, bắt đầu kể cho Tiêu Gia Niên nghe về những chuyện thú vị xảy ra trong lớp hôm nay.Thật ra Tiêu Gia Niên rất muốn nghe hắn kể lại với mình về việc tỏ tình của cô gái kia.Con người đúng là một sinh vật đầy mâu thuẫn.Về mặt lý trí, cậu biết đó là chuyện riêng tư của Hoắc Hàm, thậm chí có khả năng cũng liên quan đến chuyện riêng tư của cô gái kia, cô ấy chắc cũng không muốn mọi người biết đến chuyện này.Nhưng mà...... nhưng mà Hoắc Hàm không hề nhắc đến một xíu nào, cậu cũng có chút tức giận!Tiêu Gia Niên càng nghĩ càng buồn bực, trong lòng nghẹn muốn chết.Lười không thèm để ý đến Hoắc Hàm bên cạnh, chân cậu bước càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt xa Hoắc Hàm cả một đoạn.Hoắc Hàm nhìn dáng vẻ người kia nắm chặt tay thở phì phò cắm đầu đi về phía trước, không nhịn được bật cười một lúc.Hắn cắm hai tay vào túi áo khoác, chậm rề rề đi theo phía sau.Đây là một con đường rợp bóng cây xanh tràn đầy sức sống, xung quanh không có tòa cao ốc to lớn nào, chỉ có những ngôi nhà thấp bé nhiều ngõ hẻm nhỏ.Ánh hoàng hôn buông xuống phủ một lớp ánh sáng cam vàng ấm áp lên con phố này, những ông bà lớn tuổi ngồi trước sân nhà, ăn dưa hấu đã được cắt miếng, nhẹ nhàng quạt cái quạt hương bồ nói chuyện phiếm cười đùa với nhau.Một shipper giao đồ ăn đi xe điện tay bấm còi, sau đó chạy lướt qua giữa khoảng cách của hai người.Nhìn thấy người kia tức đến mức sắp nổ tung, thậm chí đường cũng không thèm nhìn, Hoắc Hàm vừa thương vừa thấy buồn cười.Hắn bước nhanh hai bước, đuổi kịp người kia.Bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay người kia, giọng Hoắc Hàm vẫn rất dịu dàng: "Đang giận cái gì vậy?

Hửm?"

Giọng nói Tiêu Gia Niên rất lớn, ngửa đầu phản bác: "Em đâu có!"

"Có một cô gái tỏ tình với anh, anh đã từ chối rồi."

Hoắc Hàm bất ngờ mở lời.Đột nhiên không kịp phòng ngừa đã nghe thấy câu này, Tiêu Gia Niên như quả bóng bị xì hơi, cơn giận tức khắc bay hết.Cậu cũng không muốn nghe chi tiết, cậu chỉ muốn biết thái độ và kết quả mà Hoắc Hàm đã chọn.Cậu hơi ngượng ngùng giơ tay sờ sờ mũi mình, "Ò."

Như thể để giải thích cho bản thân, cậu to giọng nói bổ sung, "Vậy khá tốt, cấp 3 là thời điểm rất quan trọng, anh cũng đã lên lớp 12 rồi, đừng có yêu sớm."

Hoắc Hàm nhìn Tiêu Gia Niên thật sâu: "Suốt ba năm cấp 3 của em, em phải ghi nhớ kỹ những gì em vừa nói."

Sau đó hắn nghiêng đầu về, bắt đầu hỏi: "Vậy nên, Kiêu Kiêu, lúc nãy em đang giận cái gì?"

"Ah?

Em đâu có giận đâu."

Mèo nhỏ vô lại nói."

Em đang giận."

Hoắc Hàm khẳng định, dường như hắn rất quan tâm đến đáp án này.Biết không thể qua mặt người kia được, Tiêu Gia Niên chỉ còn cách giải thích: "Bởi vì anh có bí mật nhỏ giấu em, nếu không phải em tức giận, anh còn không định kể cho em, vậy em không phải càng nên giận hơn sao?"

Hoắc Hàm dừng bước, cẩn thận quan sát sắc mặt Tiêu Gia Niên một chút, dường như hắn thực sự nghĩ rằng cậu tức giận là vì lý do này.Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, năm ngón tay xòe ra đặt lên đầu người kia, nhìn vào ánh mắt đơn thuần lại trong trẻo của Tiêu Gia Niên, giọng điệu hắn vừa dịu dàng vừa trầm nặng."

Kiêu Kiêu ấy mà, vẫn còn nhỏ lắm, bạn nhỏ phải nhanh nhanh lớn lên nha."

Tiêu Gia Niên giơ tay, đặt tay mình lên mu bàn tay Hoắc Hàm đang ở trên đầu mình, có chút không phục mà lẩm bẩm: "Em không phải là bạn nhỏ nữa."

Ý cười trong mắt Hoắc Hàm càng thêm sâu.-Năm tháng thoi đưa, giữa cơn bận rộn, thời gian luôn trôi qua nhanh chóng.Thời điểm kỳ thi đại học của Tiêu Gia Niên diễn ra, Hoắc Hàm còn lo lắng hơn cả cậu.Trong khi Tiêu Gia Niên ăn gì cũng ngon, ngủ say như chết, thì Hoắc Hàm lại ăn uống không vô, mất ngủ hằng đêm.Hắn đứng trong phòng Tiêu Gia Niên, vừa thu dọn đồ dùng học tập cho cậu, miệng vừa lải nhải nhắc nhở: "Nhớ điền tên vào phiếu trả lời ngay khi được phát, lật qua xem trước cả hai mặt đề xem coi có in thiếu hay không —"Hoắc Hàm nói được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại.Hắn cúi đầu xuống, thấy thấy chú mèo nhỏ nào đó dùng chân nhẹ nhàng chạm vào cẳng chân hắn.Hắn cúi xuống nhìn về phía người đang ngồi trên ghế kia, khuôn mặt xinh đẹp ngước lên, ra vẻ vô tội như chưa từng làm cái gì hết.Hoắc Hàm nghẹn họng, vừa định mở miệng chuẩn bị nói gì đó.Thì liền cảm nhận được ngón tay người kia móc lấy vạt áo hắn, giọng nói nhỏ nhẹ làm nũng, như đang thì thầm nói nhỏ: "Anh ơi, hôn em một cái đi."

Ánh mắt Hoắc Hàm đột ngột trở nên sâu thẳm, chàng trai vốn hoạt bát phóng khoáng, khí chất luôn rất nhẹ nhàng giờ đây cũng đã lộ rõ nét nam tính công kích.Hắn duỗi tay, dùng ngón cái và bốn ngón còn lại nắm lấy cằm người kia, khiến đầu cậu ngửa lên cao hơn một chút, sau đó lòng dạ như sắt đá từ chối cậu: "Không được."

Tiêu Gia Niên hơi chu môi lên chút: "Hôn em, hôn em đi mà."

Trong mắt Hoắc Hàm hiện lên chút ý cười: "Bây giờ em cứ nhây đi, đợi sau khi em thi xong, em xong đời rồi."

Tiêu Gia Niên còn thấu đáo nhanh hơn so với trong tưởng tượng của hắn.Trước kia, cậu còn quá nhỏ, Hoắc Hàm luôn nghĩ phải chờ cậu từ từ lớn lên, trở nên càng chín chắn hơn chút.Trong quá trình này, cho dù Kiêu Kiêu có nảy sinh mấy ý tưởng gì đó, có lẽ nghĩ cậu vẫn chưa thực sự chín chắn, Hoắc Hàm sẽ không vội vàng tin thật.Nhưng Hoắc Hàm không ngờ được, sự thông minh của đối phương không chỉ ở chỉ số IQ, mà còn ở chỉ số EQ.Tất cả những cảm xúc hay tình cảm khác thường, chính cậu đều có thể tự phân tích một cách rõ ràng, hoàn toàn triệt để.Sau đó đi đến kết luận duy nhất, đó là cậu thích Hoắc Hàm.Hoắc Hàm cũng không ngờ tới, bạn nhỏ lại can đảm tự tin đến vậy.Vào ngày Tiêu Gia Niên thành niên, thế mà cậu lại quyết định chủ động tỏ tình.Nói Hoắc Hàm không vui là không có khả năng, nếu lúc ấy chỉ có một mình hắn trong phòng, hắn thực sự muốn nhảy cẫng lên điên cuồng la hét.Nhưng mà không được, hắn lớn tuổi hơn cậu, hắn phải bình tĩnh, Kiêu Kiêu năm nay còn đang học lớp 12.Cho dù thành tích học tập của cậu rất ổn định cũng rất tốt, nhưng Hoắc Hàm vẫn không muốn bản thân hắn ảnh hưởng đến cậu dù chỉ một chút.Hắn khẽ tằng hắng giọng, kiềm chế không cho khóe miệng nhếch lên.Nhìn qua có vẻ thành thục lại đáng tin cậy nói: "Kiêu Kiêu, anh cũng thích em, rất thích —" Tiêu Gia Niên chưa kịp vui vẻ nở nụ cười, đã nghe thấy lời nói mang sự chuyển ý từ phía đối diện, "Nhưng mà — anh sẽ không yêu đương với em ngay bây giờ."

Hắn không nỡ làm Kiêu Kiêu buồn bã, nên hắn sẽ thẳng thắn nói ra tình cảm của mình.Nhưng ngay lúc này quả thực chưa phải lúc thích hợp yêu đương, còn chưa đầy nửa năm nữa Tiêu Gia Niên sẽ phải thi đại học, tương lai của cậu quan trọng hơn cả.Tiêu Gia Niên ngân dài "A —" một tiếng, sau đó cậu nghiêm túc nhìn người kia nói: "Anh đang câu em hả?"

Ý cậu là đang muốn chỉ trích người trước mặt, treo miếng thịt ngay trước mắt cậu rồi mà không cho cậu ăn.Cả hai vốn đã câu thông cảm tình cảm với nhau, nhưng đột nhiên lại nói với cậu, bọn họ không thể nắm tay, không thể ôm một cái, cũng không thể hôn.Thậm chí bởi vì đã biết hết những tâm tư kín đáo nào đó, những hành động vốn đã thân mật trước đây cũng phải kiềm chế hơn.Bởi vì một bên sẽ không nhịn được việc suy nghĩ lan man, nghĩ càng nhiều, càng dễ bị những cử chỉ của đối phương ảnh hưởng tới cảm xúc.Chạm vào một cái, có thể sẽ không dập hỏa được, càng muốn gần gũi hơn một chút, rất dễ dàng vượt qua giới hạn.Nhưng Hoắc Hàm lại thẳng thắn nói: "Đúng, anh đang câu em, vậy nên em phải học tập thật tốt, thi vào cũng một trường với anh."

Tiêu Gia Niên cực kỳ ấm ức "Ò" một tiếng, nhưng nhịn không được thấy tức ach ách.Cậu nhẹ nhàng đẩy vai người kia một cái, lẩm bẩm nói một câu "Phiền chết đi được", sau đó quay đầu chạy mất.Hoắc Hàm không nhịn được cười ra tiếng, niềm vui trong lòng hắn còn lớn hơn so với bất kỳ ai.Sau khi người kia đi, hắn thực sự không nhịn được, phát khùng phát điên một hồi.Cuối cùng đang điên dở chừng, hắn quay đầu lại liền thấy Tiêu Gia Niên đang đứng ở cửa nhịn cười nhìn hắn.Cậu giơ giơ điện thoại trong tay: "Vừa rồi để quên cái này, đừng để ý đến em, anh cứ tiếp tục đi."

Nói xong, cậu như một chú thỏ con, quay đầu chuồn mất, khi trốn đi còn kèm theo tiếng cười nắc nẻ.Hoắc Hàm: "......"
 
[Done/Đm/Beta-Ing] Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
IF Line - Trúc mã trúc mã: Học đường 3


Editor: Quyên Cát___Từ khi biết Hoắc Hàm cũng thích mình, thậm chí còn thích hơn cả tưởng tượng của cậu, Tiêu Gia Niên liền bắt đầu buông thả bản thân.

Anh câu em?

Vậy em cũng câu anh nha, tới đi, tới tổn thương lẫn nhau đi.

Ai mà không biết câu chứ?!

Mỗi cuối tuần, Hoắc Hàm đều từ trường học về nhà, sau đó hai người sẽ dính lấy nhau.

Tiêu Gia Niên thường xuyên làm nũng — "Anh ơi, ôm em cái đi."

"Anh có muốn hôn em không, chỉ hôn một cái thôi!"

Cậu còn hay vươn tay nắm tay Hoắc Hàm, hoặc thực hiện một số hành động động chạm cơ thể không quá giới hạn nhưng vẫn khiến tim người ta đập thình thịch.

Cậu biết Hoắc Hàm đang kiềm chế, sẽ không làm gì cậu, nên càng ngày càng nhây hơn.

Nửa năm qua, Hoắc Hàm cảm thấy bản thân sắp biến thành Ninja rùa luôn rồi.

Vì vậy, hắn nhìn Tiêu Gia Niên đang ngồi bên mép giường, nhấn mạnh một lần nữa: "Sau khi thi đại học xong, em thật sự xong đời rồi!"

Tiêu Gia Niên thấy rén ngang, hèn hèn buông lỏng tay ra.

Hoắc Hàm cúi đầu cười khẩy một tiếng, sau khi thu dọn xong, hắn và Tiêu Vệ Hoa, Hoắc Thanh và Diệp Thư cùng nhau đưa Tiêu Gia Niên đến điểm thi.

Ở cổng trường, Tiêu Vệ Hoa nhìn theo bóng dáng thiếu niên hoạt bát nhảy lên nhảy xuống, rồi quay sang cảm ơn Hoắc gia.

"Đứa nhỏ chỉ thi cử thôi mà, còn phiền mọi người theo chú đến đây."

Hoắc Thanh vẻ mặt bình thản, giọng nói rất dịu dàng: "Là do chúng cháu muốn đưa em ấy đến, dù sao cháu cũng đã chứng kiến thằng bé lớn lên, gần như là người một nhà rồi, đứa nhỏ trong nhà thi đại học, đương nhiên phải đưa đón."

Tiêu Vệ Hoa cười "Ha ha" hai tiếng: "Đúng đúng, người một nhà."

Diệp Thư thấy xấu hổ lắm nhưng vẫn lễ phép cười một chút, sau đó lo lắng sốt ruột nghiêng đầu nhìn sang Hoắc Hàm bên cạnh.

Nếu như Tiêu tiên sinh biết ý của câu "người một nhà" này là cục cưng trong nhà mình bị bắt cóc mất, không biết ông sẽ nghĩ gì.

Bây giờ chỉ hy vọng Hoắc Hàm da dày thịt béo chút, chịu đòn tốt.-Điều Diệp Thư lo lắng đã nhanh chóng xảy ra.Hôm đó, khi thư thông báo trúng tuyển của Tiêu Gia Niên đến, là Tiêu Vệ Hoa ra ký nhận.Tiêu Gia Niên và Hoắc Hàm đang ở trong phòng, Tiêu Vệ Hoa nghĩ phải nhanh nhanh thông báo tin tốt này ngay.Ông đi lên lầu, đến trước cửa phòng Tiêu Gia Niên, thì thấy cửa không đóng kín.

Còn chưa kịp đẩy cửa, đã có thể thấy hai người kia ngồi trước ghế sofa, đang thân mật trò chuyện cười đùa, nhìn qua rất thân thiết.Tiêu Vệ Hoa mỉm cười, vừa mới định gõ cửa thì chợt thấy Hoắc Hàm cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi vào khóe miệng Tiêu Gia Niên một cái.

Tiêu Gia Niên ngửa đầu lên cười trông rất dễ thương.Tiêu Vệ Hoa cứng đờ cả người, không tin nổi vào mắt mình, chớp mắt máu nóng dâng lên.Cuối cùng vẫn là Tiêu Gia Niên nhìn thấy Tiêu Vệ Hoa kiếp sợ đứng ngoài cửa trước, nụ cười trên mặt cậu tắt ngúm, giọng nói căng thẳng, gọi một tiếng: "Ba."

Hoắc Hàm sửng sốt, quay lại liền thấy Tiêu Vệ Hoa đang nhìn mình bằng ánh mắt như muốn cá mập hắn.Hai người ngoan ngoãn đi xuống lầu, đứng trước mặt Tiêu Vệ Hoa.

Thậm chí Hoắc Thanh và Diệp Thư cũng đã đến.

Người vốn luôn có vẻ mặt lạnh vô tình như Hoắc Thanh, giờ đây cũng tự biết đuối lý cúi đầu trước mặt trưởng bối, chỉ có Hoắc Hàm lợn chết không sợ nước sôi vẫn ngẩng cao đầu, trực tiếp đối mặt với ánh mắt Tiêu Vệ Hoa.Hắn thậm chí còn có chút mừng thầm, từ nay về sau không cần phải lén lút nữa.Vừa thấy thái độ của Hoắc Hàm, Tiêu Vệ Hoa ôm ngực "Ha" một tiếng, rồi chỉ vào Hoắc Hàm hỏi: "Chuyện của mấy đứa bắt đầu từ lúc nào?"

"Nếu chú muốn hỏi về việc thích, thì cháu đã thích Kiêu Kiêu từ rất lâu rồi.

Còn nếu chú hỏi về việc khi nào chúng cháu ở bên nhau, thì chú có thể yên tâm, sau khi thi đại học xong chúng cháu mới quen nhau."

Tiêu Vệ Hoa tức giận không chịu được, đến mức chửi thề: "Tôi yên tâm cái rắm!

Từ rất lâu rồi?

Hồi đó Kiều Kiều mới bao lớn, mà cậu lúc đó đã nghĩ đến việc chuẩn bị xuống tay?

Kiều Kiều còn coi cậu như anh trai ruột đấy!"

Tiêu Gia Niên yếu ớt hơi giơ tay lên, nhỏ giọng phản bác: "Cái đó... con chưa từng coi anh ấy như anh trai ruột đâu."

Tiêu Vệ Hoa trợn tròn mắt: "Con nói ít lại chút đi."

Vẫn là Diệp Thư lên tiếng trước, ngữ điệu cô rất dịu dàng: "Chú Tiêu, Tiểu Hàm nhà cháu chú cũng nhìn từ nhỏ đến lớn, tính cách của thằng bé như thế nào chú đều rõ cả.

Một ngày nào đó Gia Niên cũng sẽ có người bạn đời, mà một bạn đời xa lạ không quen biết liệu có thể so với người đã hiểu biết rõ ràng sao?

Chú nghĩ lại xem, có phải vậy không?"

Tiêu Vệ Hoa buồn bực: "Mấy người đều biết hết, chỉ gạt mỗi mình tôi, Kiều Kiều nhà tôi bây giờ mới vừa tốt nghiệp đã bị nhà mấy người bắt cóc mất rồi!"

Hoắc Thanh cùng Diệp Thư nhỏ giọng nói chuyện, khuyên nhủ Tiêu Vệ Hoa.Họ đều hiểu rằng Tiêu Vệ Hoa chưa chắc đã thực sự phản đối, dù sao trước kia cũng rất tán thưởng Hoắc Hàm.

Chỉ là mọi việc xảy ra quá đột ngột, lại thêm đứa con vốn luôn thân thiết với mình vậy mà dám lừa gạt mình, nên tạm thời có chút khó chấp nhận thôi.Tiêu Gia Niên và Hoắc Hàm lặng lẽ nắm tay nhau, tưởng chừng rất kín đáo, nhưng thật ra ai liếc mắt nhìn qua cũng thấy rõ mồn một.Tiêu Vệ Hoa trợn trắng mắt.Hai người nhìn nhau cười một chút.Chuyện này coi như đã hoàn toàn kết thúc, một số cử chỉ thân mật giữa Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên không cần che che giấu giấu nữa.Ngày đầu tiên Tiêu Gia Niên nhập học đại học, cậu đã thu hút rất nhiều sự chú ý xung quanh, đàn anh đàn chị gì cũng có, đều muốn xin số liên lạc để làm quen với cậu.Còn Hoắc Hàm thân là hội trưởng Hội Học Sinh đang ngồi dưới lều trại, mỉm cười nhìn mọi người: "Mọi người vây xung quanh bạn học nhỏ đó làm gì thế?

Bạn học nhỏ, đến đây đăng ký đi!"

Tiêu Gia Niên kéo vali "lạch cạch lạch cạch" chạy đến trước mặt Hoắc Hàm, đưa hồ sơ cho hắn.Hoắc Hàm tằng hắng giọng nói: "Tên?"

Tiêu Gia Niên mặt mày cong cong: "Tiêu Gia Niên."

"Báo số chứng minh thư luôn, học ở khoa nào?

Ký túc xá ở đâu?

Có người yêu hay chưa?"

Mọi người thấy vị hội trưởng khẩu Phật tâm xà cướp người đi rồi, liền tém tém chút, lại nghe thấy Hoắc Hàm nghiêm túc tra hỏi thông tin người ta.Ê.Ê.Ê???Không phải chứ?

Hội trưởng, người ta có người yêu hay chưa là một chuyện, nhưng anh có người yêu rồi đó!Mọi người hoang mang sắp phát điên.Từ khi Hoắc Hàm vào đại học năm thứ nhất, với vẻ ngoài xuất sắc, thành tích học tập ưu tú cùng với việc chỉ cần mắt không mù là có thể thấy gia thế rõ là rất tốt, đã thu hút người theo đuổi như tre già măng mọc.Ban đầu, câu từ chối của Hoắc Hàm là: "Xin lỗi, tôi đã có người mình thích, chỉ thích em ấy."

Tuy điều này khiến mọi người kiềm chế phần nào, nhưng nói chung vẫn chưa yêu đương, mọi người nghĩ, nghĩa là vẫn còn cơ hội.Mãi cho đến đợt nghỉ hè gần đây, hotboy khoa tài chính công khai tỏ tình với Hoắc Hàm trên trang tỏ tình của trường.Bản thân Hoắc Hàm đích thân ra trận, bình luận bên dưới: "Xin lỗi, tôi đã có người thích."

Hotboy khoa đáp lại: "Anh đã nói câu này hai năm rồi.

Hoặc là anh đang nói dối, dùng nó như cái cớ để từ chối người khác, hoặc là anh vẫn chưa theo đuổi được người đó.

Hai năm rồi còn chưa theo đuổi được, tại sao không chuyển tầm mắt sang người khác?"

Hoắc Hàm: "Cảm ơn lời đề nghị, đã theo đuổi được rồi."

Chưa kịp đợi mọi người điên cuồng, Hoắc Hàm lại bổ sung một câu: "Người được tỏ tình là tôi, cảm ơn~"Dấu ngã cuối cùng kia cho thấy người này đang đắc ý, đang phô trương đến mức nào, tâm trạng muốn khoe khoang không cần nói cũng biết.Trong nháy mắt, toàn trường đều biết, hotboy Hoắc Hàm đã có chủ sở hữu.Vì vậy khi nhìn thấy cảnh tượng hiện tại, cả đám người đều đần ra: Không phải hotboy thích người yêu của hắn hơn hai năm sao?!

Vất vả lắm bây giờ mới ở bên nhau, kết quả gặp một người còn đẹp mắt hơn nên thay lòng đổi dạ hả?!Ồ quao — Đàn ông là vậy sao?!Chàng trai nhỏ xinh đẹp trước mặt mỉm cười: "Đã có người yêu rồi."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, may quá, có người yêu rồi, như vậy hội trưởng chắc hẳn sẽ tém tém lại chút.Hoắc Hàm nhướn mày: "Trời nóng thế này, bạn trai em không đưa em đi mà để em đến đăng ký một mình à?"!!Cái gì gọi là trà trong trà?

Toang rồi, hình như hotboy trời quang trăng sáng của bọn họ thực sự muốn đào góc tường nhà người ta rồi.Tiêu Gia Niên nhướn mày, nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi rất tức giận.

Anh ấy bảo vì công việc hội sinh viên của anh ấy quá bận, nên tôi chỉ có thể tự đến một mình thôi."

Hoắc Hàm khinh bỉ: "Đúng là thứ chẳng ra gì!"

"Ừ, đợi một chút, để tôi gọi điện cho anh ấy, anh giúp tôi mắng anh ấy một trận."

Tiêu Gia Niên nói nói, rồi mở di động của mình lên, gọi cho ai đó.Chỉ vài giây sau, mọi người liền thấy điện thoại của hotboy đổ chuông, hắn nhấc máy.Tiêu Gia Niên cúi đầu cười: "Alo, xin hỏi đầu dây bên kia là hội trưởng Hội Học Sinh đại học Q hay là bạn trai em thế?"

Hoắc Hàm đối diện với ánh mắt cậu, nhìn cậu rất dịu dàng, giọng nói từ ngoài hiện thực và từ bên kia ống nghe đồng thời vang lên: "Là — bạn trai, vậy nên, cục cưng à, em đừng giận nữa nhé?"!!!Mọi người khiếp sợ, lúc này mới thông não, cặp đôi nhỏ mấy người biết chơi ghê!___Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ~ phiên bản học đường kết thúc
 
[Done/Đm/Beta-Ing] Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
Năm tháng: Đời thường 1


Editor: Quyên Cát___Đời thường thực tếĐúng như lời hứa lúc trước Hoắc Hàm đáp ứng với Tiêu Gia Niên, cả hai đã nuôi một con chó và một con mèo.Khi đang trên đường đến cửa hàng thú cưng, hai người họ đã thảo luận với nhau, quyết định sẽ nuôi một công chúa nhỏ Ragdoll lông trắng và một cậu bé Golden Retriever ấm áp.Nhưng kế hoạch không theo kịp được sự biến đổi.Tiêu Gia Niên trầm mặc nhìn chú chó nhỏ Alaska duỗi móng vuốt qua song sắt, móc vào chiếc áo len của cậu.Đó là một chú cún con mới sinh ra chưa được bao lâu, bộ lông trắng nâu xen lẫn, ngửa đầu nhìn cậu, khóe miệng hơi cong lên một đường cong nhỏ, giống như đang cười vậy.Hoắc Hàm đứng phía sau cười khẽ ho khan một tiếng: "Kiêu Kiêu, chúng ta đã bàn sẽ nuôi Golden rồi."

Tiêu Gia Niên quay đầu lại nhìn Hoắc Hàm, đôi mắt ướt dầm dề.Alaska nhỏ cũng nghiêng đầu nhìn Hoắc Hàm, đôi mắt cũng ướt dầm dề không kém.Bị hai đôi mắt chân thành đồng thời nhìn mình như vậy, Hoắc Hàm thực sự khó mà chống đỡ lại được.Tiêu Gia Niên ôm chú chó con từ trong lồng sắt vào lòng, vẻ mặt cực kỳ đáng thương nói: "Chọn Alaska không được sao?"

Hoắc Hàm nhịn cười tiến lên hôn cậu: "Tất nhiên là được rồi, những đứa trẻ chủ động sẽ được khen thưởng, nó đã tự bán mình thành công."

Tiêu Gia Niên vui vẻ kêu lên một tiếng: "Oh yeah!"

Điều này giúp Tiêu Gia Niên hiểu ra rằng, mối quan hệ giữa chủ nhân và thú cưng cũng nên là sự lựa chọn hai chiều, những đứa trẻ chủ động sẽ được thưởng kẹo.Vì vậy, khi chọn mèo con, chủ cửa hàng đã sắp xếp những chú mèo mà Tiêu Gia Niên nhìn trúng thành một hàng ngay ngắn chỉnh tề.Tiêu Gia Niên duỗi tay ra trước mặt chúng, trong khi các bé mèo khác còn chưa có phản ứng gì, thì một bé mèo Anh lông ngắn Silver đã nhão nhão dính dính cọ đầu mình vào lòng bàn tay cậu.Trái tim Tiêu Gia Niên tan chảy, cậu bế nó lên nói: "Được, cưng chính là Simba của tôi."

Cuối cùng, trời xui đất khiến, chó mèo được chọn không phải chủng loại như kế hoạch ban đầu.Điều duy nhất theo đúng kế hoạch đã nói từ trước, Alaska tên là Bambi, còn Anh lông ngắn Silver sẽ gọi là Simba.Cả hai vẫn còn là con non, Tiêu Gia Niên mỗi tay ôm một đứa, cùng Hoắc Hàm rời khỏi cửa hàng.Lên xe, Tiêu Gia Niên chọc hai nhóc lông xù vui vẻ vô cùng.Bỗng nhiên, cậu nghĩ tới điều gì đó, nghiêng đầu nhìn sang Hoắc Hàm đang lái xe bên cạnh nói:"Anh ơi, em chỉ muốn chơi đùa với chúng thôi."

Hoắc Hàm hơi nhướng mày lên một chút: "Vậy thì sao?"

"Nếu chúng ẻ thì phải làm sao bây giờ?"

"Anh sẽ hốt phân."

"Còn nếu chúng bị bẩn thì sao?"

"Anh sẽ tắm cho chúng."

"Vậy nếu Bambi không chịu ở yên trong nhà thì sao?"

"......Anh sẽ dắt nó đi dạo."

Thừa dịp đèn đỏ xe dừng lại, Tiêu Gia Niên vui vẻ hoan hô, nhào đến ôm chầm lấy cổ Hoắc Hàm, đột nhiên hôn vài cái liền vào má hắn.Hoắc Hàm tâm tình thoải mái duỗi tay nhéo nhéo má cậu, sau đó nghiêng đầu nhìn cậu nói: "Bạn nhỏ —" giọng hắn ngân dài ra, mang đầy vẻ trêu chọc, "Vậy em có biết thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí hay không?"

Nghe thấy Hoắc Hàm nói vậy, Tiêu Gia Niên cảm thấy đúng như dự đoán, cậu hỏi lại: "Anh muốn gì?"

Điệu bộ đó của cậu như muốn nói "Anh muốn gì em cũng có thể cho anh, mạnh dạn nói đi".Hoắc Hàm nhịn cười nói: "Cuốn sách mà anh viết —"Hắn còn chưa nói hết câu, Tiêu Gia Niên đã biết ngay hắn muốn nói sách gì, cậu vội vàng la lên: "Chơi xong rồi chơi xong rồi!

Chương 28 em đã chơi với anh xong rồi."

Tiêu Gia Niên có vẻ ấm ức nói: "Anh còn muốn gì nữa?"

Đèn đỏ trước mặt không xa bắt đầu đếm ngược, 3—2—1—Đèn chuyển sang xanh, Hoắc Hàm khởi động lại xe.Sau đó Tiêu Gia Niên liền nghe thấy giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang lên trong xe: "Anh đã viết cuốn thứ hai."

Hắn nói rất bình tĩnh, như thể đang nói một câu "Hôm nay thời tiết thật đẹp" bình thường vậy.Nhưng một câu này lại gây nên một trận long trời lở đất trong lòng Tiêu Gia Niên.Nếu không phải Hoắc Hàm đang lái xe, Tiêu Gia Niên đã nhào lên cắn hắn một cái rồi."

Anh ơi, anh có nhận ra không, em ở trước mặt anh đã biến thành hai người rồi?"

Hoắc Hàm mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu, nghe không hiểu lắm: "Hửm?"

"Bởi vì em bị nứt ra rồi!"

Hoắc Hàm sửng sốt, sau đó cao giọng cười to."

Anh tỉnh táo chút đi!

Đừng có viết nữa!"

"Không được đâu."

Hoắc Hàm mỉm cười từ chối cậu, "Em phải hiểu rằng anh vốn là một tác giả, em phải cho anh thỏa mãn dục vọng sáng tác của anh."

Tiêu Gia Niên ai oán bế Bambi trên đùi, chỉ vào Hoắc Hàm: "Người xấu!

Mắng anh ấy!"

Chú chó con giọng dẻo quẹo: "Áu ~"-Sáng sớm, Hoắc Hàm tâm trạng vui vẻ bước xuống lầu, thì thấy một phong thư trên bàn trà trong phòng khách.Hai mắt hắn sáng lên, ngay sau đó nhanh chóng đi tới, mở phong thư ra.Quả nhiên là nét chữ quen thuộc của anh trai, còn chưa đọc được bao lâu thì có một đôi tay trắng nõn đã vòng quanh eo hắn.Tiêu Gia Niên tựa trán lên sau vai Hoắc Hàm: "Anh đang đọc gì vậy?"

Hoắc Hàm nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi người kia, sau đó giơ lá thư lên: "Thư của anh hai."

"Anh Hoắc Thanh nói gì đó?"

Giọng nói Hoắc Hàm trở nên đặc biệt dịu dàng: "Anh ấy nói, chúng ta sắp có cháu trai nhỏ rồi."

Đôi mắt Tiêu Gia Niên sáng lên, cậu ôm chặt lấy cổ Hoắc Hàm lắc lắc, giọng điệu vui vẻ như ánh nắng nhảy múa trên đầu cành ngoài cửa sổ: "Thật không thật không?!"

"Thật đấy, anh trai còn nói gần đây, chị dâu thường xuyên mơ thấy hai chúng ta, hình như có xu hướng sắp hồi phục ký ức rồi."

Không ai thích bị quên lãng, Tiêu Gia Niên chỉ mới ở chung với Diệp Thư được mấy tháng, kể từ khi trở về đôi khi còn cảm thấy buồn bã, huống chi là Hoắc Hàm đã gắn bó thân thiết với người nhà nhiều năm.Đối phương có thể nhớ lại sự tồn tại của Hoắc Hàm, chắc hẳn anh trai sẽ rất vui.Bàn tay ôm lấy eo Hoắc Hàm chặt thêm vài phần: "Chúc mừng anh trai nhé."

Hoắc Hàm quay người lại, đôi mắt rất sáng, giọng nói lại có chút khàn khàn "Ừm" một tiếng.Hắn cúi đầu, cùng Tiêu Gia Niên nhìn vào lá thư trong tay.Đột nhiên, Hoắc Hàm mở miệng hỏi: "Nhưng mà, Kiêu Kiêu à, em có thể giải thích cho anh biết vết nước miếng và dấu chân hoa mai trên phong thư này là như thế nào không?"

Ánh mắt Tiêu Gia Niên lảng đi một chút, lúc này, ở phía sau có cún con Alaska đang chở theo mèo con từ từ đi ngang qua.Cậu vô tội quay lại chỉ chỉ vào hai đứa nó: "Vậy anh phải hỏi bọn nó á, có liên quan gì đến em đâu?"

"Không liên quan à?"

Giọng Hoắc Hàm ngân dài chút, lại mang đầy ý cười, "Là ai nuông chiều chúng nó vô pháp vô thiên như vậy?

Chúng nó ngày càng to gan."

Đúng như những gì Hoắc Hàm mong đợi khi trước, cún nhỏ mèo nhỏ trong nhà quả thực thân thiết với Tiêu Gia Niên hơn, có lẽ là vì ban đầu người chọn chúng nó chính là Kiêu Kiêu, mà trùng hợp làm sao, người chúng nó chọn cũng là Kiêu Kiêu.Tiêu Gia Niên ngửa đầu ôm chặt lấy eo hắn làm nũng: "Không phải người quản chúng nó nên là anh sao?

Trong một gia đình, cha mẹ cần có một người chiều, một người nghiêm."

Không biết Tiêu Gia Niên đã nói điều gì chạm trúng điểm G của Hoắc Hàm, hắn hơi nhướng mày, rồi cười, giọng điệu thư thái sáng sủa: "Nói đúng đấy."

Sau đó hắn quay người lại, đi dạy dỗ hai nhóc con.Chó và mèo là những sinh vật rất thông minh, vừa thấy Hoắc Hàm cầm phong thư đến gần, hai đứa bọn chúng đã biết có điều gì đó không ổn, liền chạy ngay!Nhưng vẫn bị Hoắc Hàm tóm được, úp cái bát nhỏ lên đầu, phạt đứng quay mặt vào tường.Khi trừng phạt chúng nó, Tiêu Gia Niên đã về phòng thay quần áo, không chứng kiến cảnh tượng này.Chỉ đến lúc cậu đi xuống, Bambi và Simba sau khi bị trừng phạt xong, rúc trong lòng cậu kêu ca."

Áu~"Tiêu Gia Niên xoa nắn tai Bambi: "Ôi ôi~Đừng tủi thân đừng tủi nhân nha~""Meo ~""Simba, con bảo anh ấy là người xấu à?

Đúng nhỉ, ba cũng thấy vậy."

"Áu áu ~""Cái gì, muốn ba đánh anh ấy á?"

Tiêu Gia Niên mặt đầy u sầu, "Ba không dám, ba cũng sẽ bị dạy dỗ đó."

"Hic ~"Hai nhóc con rúc đầu vào lòng cậu.Ý cười trong mắt Tiêu Gia Niên càng thêm sâu, cậu ngẩng đầu, liền thấy Hoắc Hàm đứng dưới ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu qua cửa sổ sát đất, đang mang bữa sáng vừa nấu xong từ phòng bếp ra.Trên người hắn ngang theo hơi thở khói lửa nhân gian, rất mềm mại, rất ấm áp.Rất rõ ràng, Hoắc Hàm cũng nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của ba nhóc con.Hắn mặt mày đầy ý cười, chạm mắt với Tiêu Gia Niên.Trong khoảnh khắc ấy, họ bỗng cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt vời từ thời gian yên bình năm tháng giản dị.
 
[Done/Đm/Beta-Ing] Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
Năm tháng: Đời thường 2


Editor: Quyên Cát___Lại là một mùa đông nữa.Tiêu Gia Niên thực sự rất sợ lạnh, vì vậy theo thói quen hàng năm, Hoắc Hàm đã đưa Tiêu Gia Niên đến một thị trấn nhỏ ở nước ngoài đang vào mùa hè.Các công trình kiến trúc của thị trấn này sử dụng rất nhiều đường cong mượt mà, mái vòm dốc nhẵn, hoặc những nóc nhọn kiểu lâu đài nhỏ, hiếm khi thấy các tòa nhà vuông vức.So với trung tâm thành phố, Tiêu Gia Niên và Hoắc Hàm sống ở một nơi tương tự như vùng ngoại ô, mang phong cách như vùng nông thôn Trung Âu giữa thế kỷ 19.Nhà cửa thưa thớt, bốn phía là những cánh đồng rộng mênh mông, được bao quanh bởi dòng sông trong vắt, bên bờ sông có một chiếc thuyền gỗ nhỏ được buộc lại.Giữa hai cây đại thụ sum suê có một chiếc giường xích đu, Tiêu Gia Niên đang lười biếng nằm đấy.Xích đu nhẹ nhàng đong đưa, tán lá phía trên che chắn phần lớn ánh nắng, vài tia nắng tinh nghịch lọt qua kẽ lá sum xuê, rải những chấm sáng nhỏ li ti lên người Tiêu Gia Niên.Cậu mặc một chiếc áo phông trắng, vì tư thế nằm nghiêng cuộn tròn nên vạt áo bên hông bị cuốn lên một xíu.Để lộ phần eo mảnh khảnh mềm dẻo,, theo từng động tác nhỏ của cậu, có thể lờ mờ thấy dấu tay ở vòng eo cùng những vết đỏ trên lưng.Như một nét màu rực rỡ đẹp đẽ nhất trên lớp nền trắng nõn sạch sẽ.Tiêu Gia Niên lắng nghe tiếng ve kêu trên cây, tiếng lá va chạm xào xạc khi gió thổi qua, như tiếng ồn trắng, gợi lên cơn buồn ngủ trong lòng người.Ngay khi cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc, đột nhiên bị ai đó vòng tay ôm ngang eo nhấc bổng lên.Nhận ra hơi thở quen thuộc, Tiêu Gia Niên không nhúc nhích, vẫn nhắm mắt lại lười nhác hỏi: "Làm gì đó?"

Hoắc Hàm nằm xuống xích đu, sau đó để Tiêu Gia Niên nằm trên người mình, ôm lấy eo cậu.Tiêu Gia Niên không nhịn được giãy giụa một chút."

Động đậy làm gì?"

Tiêu Gia Niên mở mắt, nhìn Hoắc Hàm với vẻ mặt uể oải, mệt mỏi ỉu xìu nhỏ giọng nói: "Nóng."

Hoắc Hàm không nhịn được cười, hắn cầm lấy cái quạt hương nãy mới mang theo ra đây, nhẹ nhàng quạt xung quanh mặt người kia."

Ở trong nước thì chê lạnh, ra nước ngoài lại chê nóng."

Hắn đưa tay lên, âu yếm bóp nhẹ đầu mũi đối phương, "Thật là yếu ớt."

Có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua bên người, Tiêu Gia Niên thấy thoải mái hơn được chút, mấy khó chịu nhỏ nhặt cũng biến mất, ngoan ngoãn nằm trong lòng người kia.Chỉ là khi nghe thấy Hoắc Hàm chê bai cậu, cậu liền dùng cái đầu tóc bông xù dụi dụi vào cằm hắn.Hoắc Hàm nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, sau đó dịu dàng vỗ về lưng Tiêu Gia Niên, như đang ru cậu ngủ.Hoàn cảnh xung quanh quá thoải mái dễ chịu, Tiêu Gia Niên nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.Chờ tới khi cậu có ý thức lại trong cơn mơ màng, thì cảm thấy Hoắc Hàm đang bế cậu vào trong phòng, đặt cậu xuống giường thật nhẹ nhàng.Tiêu Gia Niên cho rằng người kia sẽ lên giường cùng nằm ngủ với mình, nhưng lại nghe thấy tiếng động nhỏ sột sột soạt soạt vang lên.Cậu gắng gượng mở mí mắt, duỗi tay kéo lấy vạt áo người kia: "Anh đi đâu vậy?"

Hoắc Hàm cúi xuống hôn một cái vào má cậu, giọng điệu thật khẽ thật dịu dàng, như đang cố ý dỗ cậu ngủ: "Ông Black cách vách nhờ anh giúp ông ấy sửa chút đồ."

"Sửa cái gì?"

Tiêu Gia Niên ý thức vẫn còn mơ hồ, nhưng vẫn nỉ non hỏi.Hoắc Hàm vi diệu khựng lại một chút: "Chỉ là...... chút đồ thôi."

Tiêu Gia Niên cong cong khóe môi, cũng không hỏi thêm.Nếu như cậu không hoàn toàn tin tưởng tình yêu của Hoắc Hàm dành cho mình, Tiêu Gia Niên có lẽ đã nghi ngờ liệu Hoắc Hàm có đang để mắt tới một cô nàng tóc vàng mắt xanh ở nơi nào đó không.Đây không phải lần đầu tiên, có đôi khi Tiêu Gia Niên thức dậy lúc nửa đêm thì phát hiện Hoắc Hàm không còn bên người.Về đêm, có khi lúc ý thức cậu còn mơ hồ, còn có thể nhận thấy động tác rời giường thật cẩn thận của Hoắc Hàm.Tiêu Gia Niên nhận ra Hoắc Hàm đã đặt một thứ gì đó bên cạnh gối của mình.Cậu nghiêng người lần tay sang, là Triangel — đó là thứ mà mỗi lần Hoắc Hàm rời đi vào ban đêm đều để lại.Cậu từ từ siết chặt cánh tay, ôm chặt con búp bê vào lòng, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.Thôi, tha thứ cho anh ấy vậy.Cho dù thỉnh thoảng người kia sẽ lẻn ra ngoài vào ban đêm, nhưng mỗi khi Tiêu Gia Niên hoàn toàn tỉnh dậy, Hoắc Hàm luôn trở về bên cạnh cậu.Nhưng lúc này đây, cậu tỉnh giấc, lại phát hiện Hoắc Hàm vẫn chưa trở về.Có điều gì đó không ổn chút nào.Cậu mở cửa bước ra ngoài, hóa ra cậu đã ngủ cả một buổi chiều, mặt trời đang từ từ lặn xuống.Trước cửa có một thiên thần nhỏ tóc vàng đang ngồi xổm dưới đất, chăm chú nhìn đàn kiến chuyển đồ trong bụi cỏ.Đây là cháu trai 5 tuổi của ông Black cách vách, tên là Joe.Nghe thấy tiếng động phía sau, cậu bé quay đầu, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn Tiêu Gia Niên một cách ngây thơ, có vẻ như đang cố ý đợi cậu ở đây.Tiêu Gia Niên cười, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé, nhẹ nhàng véo má cậu bé một cái."

Có chuyện gì sao?"

Thiên thần nhỏ xinh đẹp hơi ngượng ngùng cười cười, cọ cọ vào ngón tay Tiêu Gia Niên, cậu bé rất thích anh trai đẹp mắt này.Cậu bé chỉ về phía cánh đồng bát ngát đằng kia, giọng nói non nớt: "Anh trai kia bảo em đến đây đợi anh tỉnh dậy, nói cho anh biết anh ấy đang chờ anh ở đằng đó."

Tiêu Gia Niên nhìn theo hướng ngón tay cậu bé chỉ, tuy nhìn qua trông có vẻ là một cánh đồng cỏ mênh mông, nhưng cậu biết, vượt qua bụi cỏ cao ngang người, là một hồ nước xinh đẹp.Tiêu Gia Niên cười nhẹ: "Anh biết rồi, cảm ơn nhé!"

Cậu đứng dậy, đi về phía đó.Con đường này thực ra không dễ đi lắm, hơn nữa còn rất dài.Cho nên mặc dù biết phía sau là một hồ nước xinh đẹp, cậu cũng chưa từng đến đấy lần nào.Tiêu Gia Niên dùng tay đẩy lớp cỏ vàng cao ngang eo qua một bên, nghĩ đến việc ở cuối con đường này có Hoắc Hàm, đột nhiên lòng cậu tràn đầy kiên nhẫn cùng chờ mong.Sau một hồi đi đường gian nan, liễu um hoa nở lại trông thấy nhà, phía trước bỗng xuất hiện một con đường đã được người dân địa phương khai phá.(Liễu um hoa nở lại trông thấy nhà: Gốc là "Liễu ám hoa minh" chỉ tình huống không thấy đường đi nữa thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.)Lối đi quanh co uốn lượn, kéo dài về phía nơi xa.Tiêu Gia Niên sửng sốt, dưới bầu trời ráng chiều đỏ hồng, dọc đường treo đầy dây đèn.Cứ cách vài mét lại có một giá vẽ cao ngang người, trên đó gắn một tờ giấy kraft rất lớn màu vàng cũ cũ, đảm bảo người ta có thể đọc rõ chữ viết trên đó.Tiêu Gia Niên bỗng bật cười, cậu bước lên phía trước, nhìn vào tờ giấy viết chương 1, cậu nhận ra nét chữ trên đó — là do chính tay Hoắc Hàm viết.Chữ tiếng Anh in hoa quen thuộc: Chapter 01."

Rất lâu rất lâu về trước, có một vị H tiên sinh và một vị J tiên sinh, họ ở hai thời không xa xôi."(Hoắc Hàm phiên âm là Huò Hán, Tiêu Gia Niên phiên âm là Jiāo Jiā Nián, không biết có ai để ý không, Tiêu - Kiêu - Kiều đều phát âm là "Jiāo".)"Khi J tiên sinh đang ngắm hoa mùa xuân, thì H tiên sinh có lẽ đang ngắm tuyết mùa đông."

"Khi J tiên sinh đang trải qua một lần bình minh, thì H tiên sinh có lẽ đã trải qua 43 lần hoàng hôn."— "Đây là phần mở đầu."

Tiêu Gia Niên tiếp tục đi về phía trước, đến trước bảng vẽ thứ hai.Chapter 02."

Cuối cùng, một ngày nào đó, như Vụ Nổ Lớn của vũ trụ, hai tiểu hành tinh đã va chạm nhau."

"J tiên sinh và H tiên sinh bước qua giới hạn giữa không gian thời gian, ngày và đêm bắt đầu dung hòa, bầu trời và mặt đất bắt đầu tiếp giáp."

"Và thế là, câu chuyện về hoa dâm bụt và đóa hồng đóng băng sinh trưởng dưới gốc cây mộc lan trắng đã bắt đầu."

Chapter 03."

H tiên sinh từ rất lâu về trước đã gieo một hạt giống xuống lòng đất, hắn mong chờ nó sẽ lớn lên thành một đóa cát cánh trắng."

"Nhưng mà, ánh mặt trời không phải ngày nào cũng xuất hiện, đôi khi có gió, đôi khi có mưa, hướng phát triển của rễ cong vẹo không thể xác định."

"Một bông hồng thướt tha e ấp nở ra, cánh hoa của nó đang cuộn lại và sẽ vươn ra theo đường cong do chính nó quyết định."

"Bộ dạng của nó còn thú vị hơn nhiều so với những gì H tiên sinh từng dự đoán, H tiên sinh nghĩ, hãy để nó tự do lớn lên."

Tiêu Gia Niên cười khẽ một tiếng, hốc mắt đã âm thầm ửng đỏ.Cậu đi thật chậm thật chậm, như muốn tách từng chữ một để đọc thật kỹ lưỡng, thật trân trọng.Chapter 04......."

H tiên sinh cảm thấy hết thảy mọi tình yêu tốt đẹp kia chỉ tồn tại trong các tác phẩm nghệ thuật, tồn tại dưới ngòi bút, hắn cho rằng mình sẽ không bao giờ có được tình yêu mà hắn kỳ vọng."

"Nhưng may mắn thay — hắn đã sống vào trong chính trang giấy của mình."......Chapter 0x......."

Mỗi sáng thức dậy, H tiên sinh đều cảm thán từ tận đáy lòng, hắn yêu lễ vật quan trọng nhất mà thế giới này tặng cho hắn nhiều đến nhường nào."

"Ah, không đúng, lễ vật này là do chính tay H tiên sinh tạo ra và tự trao cho bản thân, không liên quan gì đến thế giới cả."

"Điều này chứng minh điều gì?

Con người vẫn phải độc lập, việc của bản thân thì để bản thân tự làm."

"Ừm, phải khen ngợi bản thân mình mới được."

Tiêu Gia Niên bật cười thành tiếng, cái gì thế này, người này thật là......Chapter 1x......."

Vốn dĩ H tiên sinh là một nhà lý luận lớn, nhưng trở thành một nhà thực tiễn cũng không tệ đâu."

"Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm chứng chân lý, tôi nghĩ, thực tiễn của H tiên sinh đã có thể chứng minh, việc yêu J tiên sinh là một chân lý bất biến vĩnh viễn."

"Mà chân lý, thường thường chỉ nằm trong tay số ít người."

Đọc đến câu cuối cùng, tim Tiêu Gia Niên bỗng nhiên đập nhanh hơn."

Vậy nên......

Liệu J tiên sinh có nguyện ý trở thành một trong số ít người này, bên H tiên sinh lâu dài, vĩnh viễn kiểm chứng trong thực tiễn — việc chúng ta là tuyệt phối trời sinh chính là một chân lý hay không?"

Đôi mắt Tiêu Gia Niên ngấn lệ, bỗng nhiên bật cười.Trên viền khung tranh lồng kính, có một bông hồng đỏ được gắn chặt, Tiêu Gia Niên cúi người cẩn thận lấy nó xuống, trân trọng nắm trong lòng bàn tay.Lối nhỏ đã đến cuối, phía trước là một đoạn cua, nhịp tim Tiêu Gia Niên đập càng nhanh hơn.Mang theo cảm giác gấp không chờ nổi mãnh liệt, cậu đột nhiên rất muốn gặp Hoắc Hàm.Cậu vội vàng rẽ góc cua, đẩy lớp cỏ cao nhất chắn hết tầm nhìn ra, liền thấy cách không xa, dưới ánh hoàng hôn lộng lẫy, trước sóng nước lóng lánh do ánh sáng chiếu xuống mặt hồ, Hoắc Hàm mặc áo trắng quần đen, mặt mày mỉm cười nhìn cậu.Đây là đích đến của cậu, cũng là đường về của cậu.Tiêu Gia Niên cười cười, nước mắt trong mắt cuối cùng cũng không thể kìm được nữa.Không chút do dự, giữa cánh đồng mênh mông bát ngát này, Tiêu Gia Niên chạy vào vòng tay Hoắc Hàm.Hoắc Hàm gắt gao đón lấy người yêu đang chạy như bay tới.Hắn có chút bất đắc dĩ nâng cằm Tiêu Gia Niên lên, để hắn có thể thấy rõ mặt cậu."

Sao lại khóc?"

Giọng Hoắc Hàm dịu dàng.Tiêu Gia Niên giọng nói nghẹn ngào: "Chỉ là muốn khóc thôi, người em yêu là nhà thực tiễn đỉnh nhất thế giới."

Cậu vẫn chưa quên, mình phải trả lời Hoắc Hàm, giọng nói gấp gáp hỏi: "Câu cuối cùng anh nói có nghĩa là gì?

Là anh muốn cầu hôn em phải không?

Nếu là vậy, em đồng ý, em đồng ý thực hành cùng anh, chỉ là anh nhất định phải mang em đi cùng.

Nếu không phải, cũng không sao, em muốn cầu hôn anh."

Nói đến đây, cậu có chút chán nản: "Nhưng bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị gì cả, lẽ ra em phải có nhẫn chứ!"

Hoắc Hàm dở khóc dở cười, thế là yên tâm rồi, hắn còn chưa nói gì đâu.Hắn lấy từ túi ra một hộp nhẫn, từ từ mở ra trước mặt Tiêu Gia Niên: "Anh vốn định tự mình hỏi một lần."

Tiêu Gia Niên sửng sốt, không ngờ Hoắc Hàm lại chuẩn bị kỹ càng đến vậy, cậu đột nhiên nhớ đến sự bận rộn và biến mất của Hoắc Hàm mấy đêm nay, tất cả đều có lý do.Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói Hoắc Hàm vẫn dịu dàng như cũ nhưng lại có chút khẩn trương: "Kiêu Kiêu, em nguyện ý lấy anh không?"

Sau khi nói xong, hắn sửng sốt một chút, dường như mới chợt nhận ra điều gì đó: "Có phải anh nên quỳ một gối xuống hay không?"

Tiêu Gia Niên đỡ lấy cánh tay Hoắc Hàm, vừa khóc vừa cảm thấy buồn cười mà ngăn cản động tác sắp quỳ xuống của người kia: "Không cần không cần, em đồng ý."

Cậu vươn tay ra: "Đeo cho em đi."

Hoắc Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có dù đã chắc chắn về đáp án, nhưng vẫn sẽ cảm thấy lo lắng trước nghi thức cùng quá trình này.Ngay tại thời khắc này, hắn mới thực sự thả lỏng.Hoắc Hàm trân trọng từ từ đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út thon dài của Tiêu Gia Niên.Trong quá trình này, hai người không nhịn được ăn ý liếc nhìn nhau, sau đó lại không hẹn mà cùng nhau bật cười.Mặt trời dần dần lặn xuống, những ngọn đèn dọc theo con đường phía sau Tiêu Gia Niên và ánh đèn bên hồ lấp lánh, chiếu sáng lộng lẫy.Làm nổi bật đôi mắt sáng ngời của hai người, Hoắc Hàm không nhịn được, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.Cả hai trao nhau một nụ hôn dịu dàng lưu luyến, tình yêu dần dần nhiều thêm.Cuối cùng, Hoắc Hàm dường như chợt nhớ ra điều gì, hắn xoay người lại đến chiếc bàn tròn phía sau, cầm lấy tờ giấy kraft cuối cùng đã viết xong rồi đưa cho Tiêu Gia Niên.Giọng hắn chứa đầy ý cười: "Chương truyện vẫn chưa kết thúc đâu, đây mới là chương cuối cùng."

Tiêu Gia Niên nhận lấy, theo giọng đọc trầm thấp của Hoắc Hàm, cậu nhìn thấy những gì được viết trên trang giấy cuối cùng.Có hai từ đơn —The Start.___Tác giả có lời muốn nói: Hehe, giải thích chút:Chapter 01: Tiểu Hoắc nói "H tiên sinh có lẽ đã trải qua 43 lần hoàng hôn", "43 lần hoàng hôn" ở đây là 43 lần hoàng hôn trong [Hoàng tử bé], là phép ẩn dụ cho thấy hoàng tử bé thương tâm mất mát 43 lần, bởi vì lúc này Tiểu Hoắc còn chưa gặp Tiểu Tiêu, nên rất thương tâm.Chapter 02: Ngày và đêm không thể cùng tồn tại, bầu trời và mặt đất cũng như hai đường thẳng song song, nhưng khi đen và trắng dung hòa, trời và đất tiếp giáp, thì những điều không thể lại trở nên có thể.

Vậy tại sao những người ở những thời không khác nhau lại không thể yêu nhau được chứ?Chapter 03: Trên mạng có một câu rất nổi tiếng: "Không nhất thiết phải trở thành hoa hồng, chúng ta có thể là hàng ngàn hàng vạn."

Vậy nên bạn học Tiểu Tiêu của chúng ta cũng không cần phải trưởng thành thành một đóa cát cánh trắng, chỉ cần có thể mọc rễ nảy mầm, đã đủ để khiến người ta vui mừng, hãy để cậu tự do lớn lên.Được rồi!

Hoàn toàn kết thúc, câu cuối cùng là The Start - Bắt đầu.

Ý của bạn học Tiểu Hoắc là - câu chuyện của họ bắt đầu rồi, và sẽ còn rất dài rất dài, vĩnh viễn không phải là The End - Kết thúc.Đây không chỉ là chương kết mà Tiểu Hoắc dành cho Tiểu Tiêu, mà còn là chương kết tôi muốn gửi đến các bạn.

Mặc dù tôi đã viết xong, nhưng câu chuyện của hai nhãi con này vẫn còn rất dài, không thể diễn tả hết bằng ngôn từ.Được rồi, nếu bé nào quan tâm tác phẩm tiếp theo của tôi, chúng ta sẽ còn gặp nhau ở đó.

Nếu không quan tâm thì...

Chờ đến khi có duyên gặp lại!Cảm ơn đã làm bạn cả chặng đường, tạm biệt~
 
Back
Top Bottom