- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 434,013
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
Sinh Nhãi Con Của Bạo Quân Vai Ác Phải Làm Sao Đây (1)
Phần 100
Phần 100
Vì vậy, kế tiếp, bọn họ cũng không làm theo kế hoạch ban đầu là thiêu hủy kho dược liệu của đối phương.Mà là nghĩ cách lén lút xâm nhập vào kho dược liệu để dò xét tình hình.Vũ Văn Mân phát hiện, số lượng dược liệu này đủ để cung ứng cho một cuộc hành quân quy mô lớn.Lục Hàm Chi thì phát hiện trong kho ngoài các loại dược liệu cơ bản ra, còn có rất nhiều loại độc thảo dùng trong vu cổ thuật.Những loại độc thảo này thuộc dạng dược liệu bị quản chế nghiêm ngặt, nhằm phòng ngừa có người lợi dụng chúng để gây rối.Tuy vậy, độc thảo lại có tác dụng tạo ảo giác rất tốt, nên cũng được sử dụng làm thuốc giảm đau tự nhiên.Bởi vậy, tại một số tiệm thuốc được chỉ định đặc biệt, loại dược liệu này vẫn có thể được phép bán ra.Mà Lục gia, chính là thương nhân dược liệu được chỉ định trong kinh thành để bán những loại độc thảo này.Xem xét lượng độc thảo được cất trữ ở đây, e rằng là đã vét sạch cả kho dược liệu của Lục gia mang đến?Tô Uyển Ngưng quả nhiên lợi hại, một lượng dược liệu quy mô lớn như vậy, vậy mà có thể lặng lẽ chuyển ra từ kho Lục gia, lại còn làm đến mức thần không hay quỷ không biết.Không có cớ mất hàng, cũng không có dấu hiệu bất thường, chỉ là từng chút một giống như mua bán thường ngày — thật đúng là có bản lĩnh.Lục Hàm Chi càng lúc càng cảm thấy, con át chủ bài của nữ chính có lẽ sắp bị hắn nhìn thấu rồi.Hiện tại át chủ bài duy nhất của hắn, chính là việc nữ chủ đang ở ngoài sáng, còn bản thân hắn lại ẩn mình trong bóng tối.Hắn biết nàng có bàn tay vàng trong tay, nhưng nàng lại không biết hắn cũng có.Hơn nữa, trên đường trở về, Lục Hàm Chi đã phân tích một lượt.Tô Uyển Ngưng hẳn là không giống hắn, không phải kẻ xuyên thư, mà cho dù có là, thì khả năng lớn là hai người cũng không đến từ cùng một thời đại.Nhưng cách nàng hành sự lại vô cùng cay độc, chua ngoa và tàn nhẫn, cho thấy nàng đã trải qua không ít sóng gió.Không, phải nói là không chỉ từng trải, mà còn từng chứng kiến quá nhiều góc khuất âm u của xã hội.Như vậy, từ phân tích này mà suy ra — nữ chính tám phần là kẻ trọng sinh.Hơn nữa, phán đoán của hắn là — ít nhất nàng phải là một kẻ trọng sinh đã ngoài ba mươi tuổi.Nhưng Lục Hàm Chi có nghĩ nát đầu cũng không tài nào hiểu nổi, một thiên kim tiểu thư xuất thân từ thế gia thần y, rốt cuộc đã trải qua loại gì mới có thể trở nên cay độc và tàn nhẫn đến thế?Hắn nghĩ suốt dọc đường, cuối cùng vì không thể tìm ra manh mối mà đành tạm gác lại.Buổi tối hắn trực tiếp quay về thôn trang.
Vũ Văn Mân sau khi đưa hắn về thì lại cưỡi khoái mã một mình trở về An Thân vương phủ.Lục Hàm Chi chạy suốt cả ngày, mệt rã rời, không đi Sở vương phủ đón A Thiền mà ngã lưng liền ngủ say như chết.Chỉ là, lần đầu tiên phải trông trẻ — Lục Húc Chi dường như đã đánh giá thấp sự lo lắng chia xa của tiểu bảo bối.Lúc đầu A Thiền còn chơi rất vui vẻ với nhị bá và nhị bá mẫu, nhưng nửa đêm không thấy cha đâu, liền bắt đầu khóc ré lên vì nhớ.Đừng nói chứ, ngày thường ngoan ngoãn mềm mại là vậy, nhưng A Thiền mà khóc lên thì thật đúng là khiến người ta đau tim muốn chết.Bất kể Vũ Văn Giác dỗ dành thế nào, A Thiền cũng không nín nổi.Hết cách rồi, hai phu phu đành phải nửa đêm nổi gió lên đường, cưỡi xe ngựa đưa tiểu bảo bối về lại thôn trang.Lục Hàm Chi đang ngủ say trong cơn mơ mơ màng màng thì bị Loan Phượng gọi dậy, nói tiểu thiếu gia đã trở lại.
Lúc này hắn mới nhớ ra — mình đem con trai ném cho nhị ca nhị tẩu trông.Vị phụ thân không đạt tiêu chuẩn lập tức khoác đại áo choàng rồi ra đón con.
Kết quả vừa bước vào phòng khách liền thấy đôi mắt to tròn của A Thiền đã khóc đến sưng vù, vừa thấy hắn liền vặn vẹo cái thân hình nhỏ xíu, nhào thẳng vào lòng ngực cha, như thể gặp lại người thân sau kiếp nạn.Lục Hàm Chi nháy mắt bắt đầu đau lòng, hắn tiến lên tiếp nhận A Thiền, A Thiền giọng nói phát ra rầm rì rầm rì thanh âm, ghé vào hắn cổ cọ a cọ a cọ.Sở Vương cũng đau lòng muốn chết, hắn nói: "Buổi tối ăn nửa chén cháo ngọt, lúc này đại khái cũng là đói bụng.
Nhưng là hắn khóc lên liền cái gì đều không muốn ăn, liền muốn tìm cha thôi."
Lục Hàm Chi trong lòng mềm nhũn thành một vũng nước, hắn vỗ nhẹ dỗ dành A Thiền, nghe thấy nó lại bắt đầu mút ngón tay cái của mình, liền biết tiểu gia hỏa này là muốn uống sữa.Vì thế hắn liền phân phó Loan Phượng cùng Cầm Sắt chuẩn bị phòng cho Sở Vương và nhị ca, còn mình thì ôm A Thiền trở về phòng.Pha cho nó một bình sữa đầy, Tiểu A Thiền hai tay ôm lấy bình sữa, trong lòng Lục Hàm Chi ra sức bú, thậm chí còn bú đến toát cả mồ hôi.Khóe môi Lục Hàm Chi trong suốt cả quá trình đều cong lên, A Thiền bây giờ đối với hắn mà nói đúng là đã cắm rễ trong sinh mệnh, hắn rất rõ ràng là thật lòng yêu đứa nhỏ này.A Thiền đại khái là thật sự khóc đến mệt rồi, tuy rằng vẫn còn đói, nhưng sữa còn chưa uống hết thì đã ôm bình ngủ mất.Chỉ là ngủ rồi mà vẫn lộ ra bản tính tham ăn, nhắm mắt lại vẫn còn ráng hút thêm hai ngụm.Lục Hàm Chi cũng không vội, cứ thế ôm lấy nó, mãi đến khi nó hút xong cả bình sữa mới đặt nó xuống.Đặt A Thiền nằm bên sườn mình, sau đó mới cởi áo ra nằm xuống lần nữa.Ngủ một giấc dậy, Lục Hàm Chi còn chưa rời giường thì đã nghe thấy trong sân ồn ào cãi vã, làm hắn tỉnh dậy.A Thiền có lẽ là hôm qua ngủ muộn, lúc này vẫn còn ngủ rất say.Lục Hàm Chi liền mặc quần áo, đứng dậy ra sân.Trong sân vô cùng náo nhiệt, mấy chục người chen chúc đầy cả sân.Tại Ngự đang trò chuyện với một thanh niên, vừa thấy hắn đến thì lập tức bước lên nói: "Thiếu gia, ngài trước đó từng nói muốn tuyển người làm, bây giờ đột nhiên có nhiều người đến thế này nói muốn vào làm thủ công, ngài xem có nhận hay không?"
Lục Hàm Chi vừa nhìn, thì ra lại chính là nhóm lưu dân mà hôm qua hắn gặp ở Bắc Giao.Tên cầm đầu đã nhận ra hắn, lập tức tiến lên chắp tay thi lễ, ngạc nhiên nói: "Ân công?
Lại là ngài?"
Lục Hàm Chi cũng ôm quyền đáp lễ với hắn, nói: "Hôm qua Lục mỗ vừa vặn có việc, cho nên mới không thể đích thân đưa chư vị trở về.
Ta ở đây dự định mở một xưởng chế biến thực phẩm ăn liền chà bông, kiêm luôn nhân viên giao nhận chuyển phát.
Chư vị nếu muốn tìm việc làm, đều có thể ở lại.
Ta hôm qua ở Bắc Giao đã nói điều kiện thế nào, hôm nay đều giữ nguyên như thế."
Đám lưu dân cảm động đến muốn khóc, bọn họ chưa từng nghĩ trên đời này lại có người giống như thần tiên như vậy.Không chỉ cứu chữa bệnh tật, mà còn cung cấp cả công ăn việc làm.Lục Hàm Chi cũng không xem mình là đại thiện nhân gì, liền thẳng thắn nói rõ trước: "Công việc khẳng định là vất vả, nhưng tiền công trả theo tháng, mồng một đầu tháng chắc chắn tính sổ đầy đủ.
Bao ăn bao ở là điều cơ bản, người nhà đi theo cũng sẽ được cung cấp chỗ ăn ở.
Nhưng ăn ở cho người nhà thì mỗi người phải thu một khoản phí sinh hoạt nhất định.
Ai làm việc tốt sẽ có thưởng, làm việc vượt quá bốn canh giờ mỗi ngày thì sẽ có phụ cấp tăng ca.
Nếu mọi người thấy hợp lý, thì cứ ở lại cả đi!"