Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ
Chương 45: Biến thành mèo



Sức sống của mèo con rất kiên cường, Cam Hai Chấm được nuôi trong nhà một, hai tuần đã có dấu hiệu hồi phục rõ rệt.

Đúng lúc đó có người liên hệ với bệnh viện muốn nhận nuôi mèo, sau khi xác nhận tư cách nhận nuôi, người kia vui vẻ mang Cam Hai Chấm về nhà.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, Lâm Miêu chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Dường như mới chỉ vừa ở bên Lan Thâm không bao lâu, mà đã trôi qua nửa học kỳ. Có lẽ là vì cuộc sống quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức chẳng còn cảm nhận được thời gian đang trôi.

Lan Thâm đang học kỳ cuối đại học, may mà chuyên ngành của bọn họ thiên về thực hành, yêu cầu đối với luận văn cuối kỳ không quá nghiêm ngặt, một tuần trước cũng vừa qua vòng bảo vệ sơ bộ, Lan Thâm thảnh thơi hơn hẳn.

Mối quan hệ của họ đến giờ gần như là gió êm sóng lặng.

Lâm Miêu nghiêm túc đi học, nghiêm túc làm video, còn kiêm nhiệm cả CLB Mèo.

Có lẽ do đã vào mùa hè, thời tiết tốt hơn nhiều, đám mèo trong trường cũng không còn vất vả như mùa xuân hay mùa đông nữa.

Ban ngày hai người cùng đi học, tối về cùng nấu cơm, có cảm giác như vợ chồng già sống chung lâu năm vậy.

Đôi lúc nhớ lại, Lâm Miêu đều thấy cứ như một giấc mộng, gần như không còn nhớ nổi cảnh tượng năm nhất năm hai sống một mình, chăm mèo một mình là thế nào nữa rồi.

"Anh nói xem sao lại có chuyện thần kỳ như vậy chứ, anh vừa hay biến thành mèo, em vừa hay nghe hiểu được tiếng mèo." Lâm Miêu cảm khái, "Chẳng lẽ trên đời thật sự có thần tình yêu sao?"

"Phải đấy, biết đâu chính là ông ấy đã se duyên cho tụi mình."

Lan Thâm cười híp mắt, không còn như hồi mới phát hiện mình biến thành mèo, tưởng gặp ma, hoảng sợ suốt một thời gian dài.

Giờ đây anh hầu như chẳng để tâm đến chuyện đó nữa, mà càng không để tâm, số lần biến thành mèo lại càng ít đi.

Lâm Miêu than thở: "Biết đâu đây thật sự là an bài của số phận..."

"Giờ em chỉ mong tụi mèo đều có thể bình an khỏe mạnh như vậy."

Nhưng có những lời đúng là không thể nói quá sớm, sáng nay Lâm Miêu vừa cảm khái xong, buổi chiều liền nhận được điện thoại của một bạn học nhiệt tình.

"Có một con mèo hình như bị kẹt trên cây, ở phía bên hông nhà ăn số ba, các cậu mau tới xem thử đi."

Lâm Miêu mở nhóm chat ra, phát hiện đã có bạn học đến hiện trường từ lâu.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Miêu, rất nhiều bạn trong CLB Mèo giờ đã có thể tự mình xử lý mọi chuyện, thậm chí nếu cậu hoàn toàn buông tay thì cũng không có vấn đề gì. Lâm Miêu rất hài lòng, âm thầm cân nhắc nên giao chức chủ nhiệm cho ai kế nhiệm.

Diệp Tử chính là một trong số đó.

Diệp Tử năm nay học năm hai, cô gái nhỏ này dường như có một nguồn năng lượng bất tận, lúc nào cũng thấy cô chạy đôn chạy đáo ở tiền tuyến để giải cứu mèo.

Diệp Tử: "Em thấy rồi, là một bé mèo vằn nhỏ, không lớn lắm, chắc mới bị mẹ đuổi ra ngoài để sống tự lập."

Diệp Tử:【 ( hình ảnh ) ( hình ảnh ) Tình hình không ổn cho lắm 】

Cô nhóc còn gửi tin nhắn thoại, giọng nói đầy lo lắng: "Nó nhát lắm, mà bên dưới đông người quá, nó sợ nên cứ leo lên mãi, giờ gần như đã bò đến xà ngang tầng hai của nhà ăn rồi."

Có người thắc mắc: "Nó không tự xuống được à?"

Diệp Tử: "Cao quá, chắc nó không dám nhảy."

【 Tụi em đang cố gắng giải tán đám đông, có ai tới giúp thử đặt lồng dụ không? Hoặc đứng dưới giúp kéo ga trải giường căng ra cũng được 】

Lâm Miêu nghĩ ngợi một lúc, quyết định vẫn nên tự mình đến xem.

"Vậy anh đi cùng em." Lan Thâm theo sau.

Tới nơi thì thấy có bạn học tự nguyện giải thích: "Sáng nay tớ tới ăn cơm đã thấy nó rồi, nhưng lúc đó không để ý, sau mới phát hiện nó kêu suốt cả ngày ở đây."

Lâm Miêu nhíu mày.

Có lẽ bé mèo kia vừa sợ vừa đói, lại bị mắc kẹt trên đó nên rơi vào trạng thái kích động.

Diệp Tử thấy Lâm Miêu đến: "Trời ơi, giá như nó có thể nhảy sang xà ngang của tòa nhà bên cạnh thì tốt quá, bên đó có thể đặt lồng dụ, chứ giờ nó bám vào nhánh cây mảnh như vậy, tụi em không dám động vào."

"Đã thử dùng cần câu mèo chưa?"

Diệp Tử lắc đầu: "Thử rồi nhưng không được, nó sợ quá, vừa đến gần là nó lùi lại, tụi em sợ hù nó ngã xuống nên đành từ bỏ."

Các thành viên khác của CLB Mèo cũng đã tới, có hai người dang tay căng một tấm ga lớn dưới gốc cây đề phòng bất trắc.

Những người khác cũng lùi lại, nhường không gian cho bọn họ, đứng xa xa lo lắng dõi theo.

Mấy người một mèo, trên cây dưới đất giằng co một hồi, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Mèo con lại cất tiếng kêu khản cổ.

[Mẹ ơi! Mẹ ơi cứu con với!]

Thế nhưng nó đã trưởng thành rồi, một con mèo con đã qua hạn bảo hành của tình mẫu tử, có gọi cũng chẳng gọi được mẹ quay về.

Có lẽ chính là bị đuổi ra ngoài không bao lâu, muốn len lén tới thùng rác nhà ăn tìm đồ ăn, ai ngờ bị đám đông làm hoảng sợ nên mới leo lên cây, càng leo càng cao.

Lâm Miêu đau đầu.

Với độ cao này, không có thang thì người cũng không leo lên được, quá nguy hiểm.

Lâm Miêu chợt nghĩ ra gì đó, để Diệp Tử và mấy người khác tiếp tục canh chừng, một nhóm khác đi tìm hậu cần hỏi xem có thang không.

Còn cậu thì len lén tới gần Lan Thâm, gãi mũi nhỏ giọng hỏi: "Khụ khụ, anh còn biến được thành mèo không?"

Lan Thâm nhướng mày: "Lại bắt anh làm c* li à?"

Lâm Miêu gật đầu, thật ra trong lòng cũng hơi lo lắng: "Anh thử lại xem."

Lan Thâm thu lại vẻ đùa cợt, vẻ mặt thoáng lộ vẻ khó xử. Không phải anh không muốn, mà là đã rất lâu anh không biến thành mèo rồi.

Hoặc nói cách khác, đã rất lâu không thể biến thành mèo.

Trước kia còn có thể miễn cưỡng khống chế, chỉ cần trong lòng có mong muốn mãnh liệt là có thể biến, nhưng mấy tuần nay anh đã thử rất nhiều lần, đều chẳng có phản ứng gì.

Ngoại trừ vẫn nghe hiểu được tiếng mèo, còn lại thì chẳng khác gì một người bình thường.

Lâm Miêu cũng hiểu tình hình của anh, cụp mắt xuống: "Thử xem sao, giờ cũng chẳng còn cách nào khác."

Lan Thâm nhìn cậu, trong lòng khẽ rung động: "Được."

Lâm Miêu kiếm cớ, hai người cùng lén chuồn đi, tìm một chỗ không có người.

May mà nơi này gần bãi đậu xe, Lan Thâm tìm được xe của mình, mở cửa rồi hai người cùng chui vào ghế sau. Lâm Miêu đè vai Lan Thâm xuống: "Ngủ đi, thử xem thế nào."

Lan Thâm hít sâu hai lần, tựa đầu vào lưng ghế, gật gật đầu.

"Nếu không được cũng không sao."

Tốn một chút thời gian, trong cơn mơ hồ, Lan Thâm chỉ cảm thấy giọng của Lâm Miêu càng lúc càng xa, đến khi bỗng giật mình mở mắt thì phát hiện góc nhìn của mình đã thấp đi thấy rõ.

Lâm Miêu thấy Lan Thâm nhắm mắt bình thản, lặng lẽ mở cửa xe bước ra ngoài, quay đầu nhìn quanh, bỗng bắt gặp ánh mắt của mèo cam vừa chui ra từ dưới gầm xe.

"Là anh à?!" Lâm Miêu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

"Meo-u!" [Bà xã! Là anh đây, thật sự thành công rồi.]

Lâm Miêu ôm mèo cam lên:"Đi nào, giúp một tay thôi."

Lan Thâm điềm tĩnh nằm trong lòng vợ mà li.ếm móng, đồng thời tận hưởng bàn tay mềm mại của vợ đang v**t v* mình.

Phải nói là... hình dạng hiện tại đúng là dễ được cưng chiều thật.

Lâm Miêu ôm mèo cam bước nhanh trở lại gần căn-tin, đến khi không ai chú ý mới lặng lẽ thả mèo xuống.

Sợ bị người khác thấy kỳ lạ, Lâm Miêu thì thầm dặn dò: "Lát nữa anh cứ đi thẳng đến chỗ gốc cây kia là được rồi."

Mèo cam giơ móng vỗ tay với Lâm Miêu, chui vào bụi cây xanh.

Lâm Miêu tỏ vẻ không có chuyện gì, trở lại bên cạnh Diệp Tử.

Diệp Tử đang cầm hộp pate thơm nức, cố dụ con mèo con: "Chị có đồ ngon đây, mau xuống đi nào~"

"Meo u." Một con mèo cam bỗng xuất hiện bên chân cô.

Diệp Tử tưởng là mèo cam bị mùi pate hấp dẫn, cúi đầu nhìn vào mắt nó: "Ơ, chẳng phải mèo cam Cục Cưng đây sao? Đừng quậy nha, lát nữa chị cho ăn."

Mèo cam nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn con mèo con trên cây, diễn cảnh "mèo con ngây thơ" một cách sống động như thật.

Lâm Miêu quay đầu đi, nín cười đến run cả vai.

Mèo con: "Meo-a" ——" [Mẹ ơi ——]

Mèo cam: "Meo?" [Em tìm mẹ à?]

Mèo con sửng sốt một chút, thấy một con mèo xa lạ đang đáp lời mình, liền meo một tiếng khẳng định.

[Mẹ em đi xa quá rồi, không nghe thấy đâu.]

Mèo con nước mắt lưng tròng.

Mèo cam điềm tĩnh hỏi: [Em không xuống được à? Nhảy đi, bên dưới có người đỡ mà.]

[Em sợ... với lại nhiều người quá, đáng sợ lắm...]

Mèo con thấy con mèo cam này kiên nhẫn nói chuyện với mình, liền có cảm tình, líu ríu gọi: [Cứu em với đi mà...]

Mèo cam bất đắc dĩ, đành mài móng rồi trèo lên cây.

Diệp Tử nhìn mà há hốc mồm: "Chúng đang nói chuyện thật đấy à? Mèo cam trèo lên làm gì thế, nguy hiểm quá."

Lâm Miêu thản nhiên, nói ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn: "Biết đâu nó định cứu mèo con đó."

Diệp Tử choáng váng trong gió: "Mèo cam là mẹ của mèo vằn á? Không thể nào! Nó là mèo đực mà."

Cô lại phản ứng kịp: "Nhưng nó chưa triệt sản, nên cũng có thể là bố nó... Mèo mà cũng có tình phụ tử à?"

Lâm Miêu không trả lời nữa, sợ vừa mở miệng là bật cười mất, cố nhịn đến đỏ cả vành tai.

"Meo u!" Từ xa vọng đến tiếng mèo cam: [Anh nghe thấy hết rồi đấy, tối nay em chết chắc rồi Lâm Miêu.]

Lâm Miêu mím môi không nói lời nào, ánh mắt long lanh đầy vẻ hóng hớt.

Dù bây giờ Lan Thâm có tức đến đâu, thì cũng phải ngoan ngoãn trèo cây cứu mèo thôi.

Móng mèo có móc ngược, khi bám vào có thể dễ dàng leo lên cao.

Mèo cam: "Meo meo." [Em lại gần một chút, anh không với tới.]

Mèo con cố bám lấy cành cây mà đứng dậy, bốn chân run rẩy, bò về phía cành cây to hơn.

Mọi người bên dưới đều toát mồ hôi thay nó.

Diệp Tử nhanh chóng ra hiệu cho mọi người dời tấm ga giường đến vị trí thích hợp.

Lâm Miêu hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, dốc toàn bộ niềm tin vào Lan Thâm, anh nhất định sẽ làm được.

Cậu dán chặt mắt vào Lan Thâm.

Quả nhiên Lan Thâm không phụ kỳ vọng, đứng vững vàng trên cành cây, như thể đang truyền thêm chút dũng khí cho mèo con.

Cuối cùng, mèo con bò tới bên chân mèo cam, mèo cam cúi đầu, ngậm lấy gáy mèo con, mèo con ngoan ngoãn thu cả bốn chân lại, thả lỏng người.

Mèo cam xoay người linh hoạt trên cành cây, từng bước từng bước chậm rãi mà chắc chắn.

Leo xuống còn khó hơn leo lên nhiều, anh chỉ có thể cố bám chặt bằng móng vuốt, đề phòng bị ngã xuống.

Mà trong miệng còn đang ngậm một con mèo con khá nặng, đến mức cái đuôi của anh cũng phải căng thẳng hết cỡ.

Đến đoạn thân cây dốc đứng, lại càng khó trèo hơn. Mèo cam điều chỉnh tư thế, quay mông xuống, ôm lấy thân cây, trượt xuống từng chút một, còn phải cẩn thận không làm rơi mèo con trong miệng.

Mệt đến nỗi cái miệng gần như sắp không khép lại được nữa.

Đợi đến độ cao vừa phải, anh nhảy phốc xuống đất, bốn chân chạm đất ổn định, đặt mèo con xuống.

Mèo con vẫn còn sợ hãi, rũ lông đứng lên, lập tức sáp vào mèo cam cảm ơn bằng cách dụi dụi mấy cái.

Diệp Tử nhanh tay lẹ mắt, túm gáy mèo con nhét vào lồng trước khi nó kịp phản ứng, rồi nhét luôn một cây xúc xích mèo vào miệng nó, tiện tay mở cho mèo cam một hộp pate.

Thấy mèo cam thở d.ốc dữ dội, Diệp Tử định đưa tay xoa đầu nó, nào ngờ mèo cam bỗng quay đầu chui vào lòng Lâm Miêu.

Diệp Tử đành chắp tay trước ngực cảm ơn: "Cảm ơn mèo cam Cục Cưng lắm lắm, bọn em đem mèo con đi kiểm tra trước đây, mèo cam thì nhờ anh Lâm Miêu chăm giúp nhé."

Lâm Miêu vui vẻ nhận lời.

Lan Thâm rúc trong lòng Lâm Miêu, giơ móng cáo trạng: "Meo meo meo!" [Vỏ cây suýt nữa thì mài rách đệm thịt của anh rồi!]

Khóe môi Lâm Miêu cong lên: "Mệt vậy cơ à?"

Lan Thâm không nghe nổi câu đó, lập tức đứng phắt dậy meo meo phản bác: [Còn không phải tại con mèo con kia nặng quá sao, anh lại không thể dùng tay bế!]
 
Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ
Chương 46: Con trai của mèo cam



Thấy mèo cam sắp nhe răng, Lâm Miêu vội vàng vuốt lông anh dỗ dành, lại bị Lan Thâm mượn cái vỏ mèo cam kia mà nhân cơ hội chiếm không ít của hời.

Mắt thấy xung quanh bắt đầu có nhiều bạn học hứng thú với "anh hùng mèo cam", rục rịch bàn nhau tới sờ thử, Lâm Miêu vội ôm mèo cam chuồn lẹ.

Tình thế quá cấp bách, Lâm Miêu còn chẳng kịp chụp lấy một tấm ảnh.

Không ngờ lại có bạn học khác đứng đó đã quay lại toàn bộ quá trình cực kỳ rõ ràng, sau đó còn đăng lên mạng, tag thẳng tên Lâm Miêu.

"Mau tới cảm ơn mèo cam đi nè!【 video 】"

Tóm tắt: Lại thấy trưởng CLB Mèo của chúng ta đi cứu mèo con đây! Hôm nay cũng có màn trình diễn của bé mèo cam đó!

Mấy bé mèo ở đại học S đều rất có cá tính, hoặc nói đúng hơn là dưới bàn tay cắt ghép của Lâm Miêu, mỗi bé đều có thiết lập nhân vật riêng.

Thường ngày cũng có nhiều bạn học khác chia sẻ mấy chuyện thường nhật của mèo, lượt xem khá cao.

Bạn học này chính là một trong số đó.

Ban đầu bạn ấy chỉ định quay con mèo trên cây, trong video còn nghe rõ tiếng các bạn học xung quanh đang lo lắng bàn tán.

Đột nhiên máy quay rung lên, lia tới chỗ đất trống, nơi bỗng dưng xuất hiện một chú mèo cam.

Nhiều cư dân mạng có trí nhớ tốt đã nhận ra ngay chú mèo huyền thoại của đại học S này.

【 Đây chẳng phải là chú mèo cam lần trước giúp bắt mèo sao? 】

【 Đúng đúng đúng, nhìn giống lắm, lần trước còn giúp gỡ cầu lông vướng trên cành cây nữa mà. 】

Khi thấy mèo cam thực sự nhảy lên tha mèo con xuống, cả màn hình bình luận đều choáng váng.

【 Khoan đã, mèo cam này không phải là mèo đực sao? 】

【 Cha hiền con thảo, đúng là tình phụ tử khiến người ta rơi lệ! 】

【 Hahaha mấy người thật là, biết đâu mèo ta chỉ là một chú mèo tốt bụng chuyên làm việc tốt như đội viên gương mẫu thôi thì sao? Nhưng mà... xin lỗi, tui không bịa nổi nữa rồi, mèo cam mau nhận con đi! 】

Dù bình luận có đùa cợt, nhưng khi thấy mèo con được cứu an toàn, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

【 Mùa xuân của tui về rồi! Đội mèo lập công lớn rồi! 】

【 @Lâm Miêu, mau phỏng vấn bé cam đi, tối nay tui nhất định phải xem "Chuyện phong lưu của mèo cam"! 】

Tối đến, lúc Lâm Miêu về nhà xem video, thì mọi chuyện đã muộn rồi.

Phần bình luận bên dưới đã bắt đầu bịa ra 108 kiểu truyền kỳ như mèo cam có con riêng bị thất lạc, mèo cam tìm vợ nuôi từ bé, v.v, chỉ để tôn vinh trái tim thương con như trời bể của chú mèo này.

Lâm Miêu len lén liếc mắt nhìn Lan Thâm, quan sát sắc mặt của anh.

Lan Thâm cũng đang cúi đầu lướt điện thoại, mặt không đổi sắc, thậm chí còn cong môi cười nhẹ.

"Ừm? Con riêng à, cái này thì anh chưa từng nghĩ đến đấy." Lan Thâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào ánh nhìn của Lâm Miêu, tính xâm lược trong mắt anh khiến Lâm Miêu vô thức co rụt người lại.

"Nào, lại đây." Lan Thâm vẫy tay.

Dù trong lòng hơi bất an, Lâm Miêu vẫn ngoan ngoãn bước tới, chui vào lòng Lan Thâm, hai người sóng vai nằm xuống giường.

Lâm Miêu nuốt nuốt nước miếng: "Bọn họ nói nhảm cả thôi, đừng xem nữa."

"Đúng là bọn họ nói nhảm thật, nếu có thì cũng phải là con ruột, tuyệt đối không phải con riêng." Lan Thâm ra chiều tiếc nuối, "Nhưng con mèo con kia không phải, haiz"

Tai Lâm Miêu bị anh vuốt đến đỏ bừng, hơi thở cũng dần gấp gáp hơn.

"Xem ra chúng ta phải cố gắng thêm chút nữa." Tay Lan Thâm đặt lên bụng dưới của Lâm Miêu, nhẹ nhàng xoa xoa đầy ám chỉ.

Toàn thân Lâm Miêu nóng ran cả lên.

"Em nói xem có phải không, chẳng lẽ lại phụ lòng dân mạng? Thế nào thì mèo cam cũng phải có một đứa con mới được..."

Lan Thâm vừa nói, giọng vừa trầm xuống, cuối cùng gần như dán sát bên tai Lâm Miêu, thuận thế đè cậu dưới thân.

Lâm Miêu run lên, nhưng hai tay lại ngoan ngoãn vòng lấy vai Lan Thâm, cơ thể như đang mặc cho anh càn quét.

Chuyện này không thể trách anh được.

Lan Thâm cong môi cười xấu xa, ban ngày anh đã cảnh báo Lâm Miêu rồi.

Tối nay, cứ chờ nghe Miêu Miêu kêu meo meo thế nào đi.

——

Lâm Miêu thậm chí còn chẳng quay video nào, chỉ cần ngồi không cũng gặt hái đủ danh tiếng và hào quang.

Dáng vẻ đó, rơi vào mắt một vài người thì chướng tai gai mắt không chịu được.

Sau khi không còn cạnh tranh lợi ích trực tiếp với Lâm Miêu nữa, Viên Hạo Long dồn hết tâm sức sang các CLB khác.

Hơn nữa cảm nhận được giáo viên chủ nhiệm Lý Kim Siêu ngày càng xem trọng mình, trong một lần trò chuyện vô tình biết được thầy không thích Lâm Miêu, cậu ta bèn thầm lấy làm hả hê.

Nhưng chẳng bao lâu sau, việc giành điểm ở các CLB khác lại không suôn sẻ. Không ai muốn nhường chức chủ nhiệm cho một kẻ nửa đường chen chân vào.

Dù Lý Kim Siêu đưa cậu ta theo làm dự án, nhưng mãi mà chẳng thấy kết quả, cuối cùng lời than phiền của thầy về cậu ta còn nhiều hơn cả khi nhắc đến Lâm Miêu.

Về những chuyện khác thì Lý Kim Siêu mù tịt, vậy mà cứ thích chỉ đạo này nọ, thực chất thì chẳng giúp được gì.

Viên Hạo Long cũng đã xem video kia, nhưng chỉ có thể hừ lạnh trong lòng. Sáng hôm sau, khi cậu ta đến văn phòng chủ nhiệm tìm Lý Kim Siêu, lại nghe được tiếng trò chuyện của bạn học và giảng viên lớp khác.

Lý Kim Siêu vốn đang chỉ trỏ bình phẩm luận văn của cậu ta, Viên Hạo Long đứng đờ ra ở bên cạnh.

Nhưng không khí bên cách vách thật sự quá sôi nổi, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng nói chuyện vui vẻ, khiến sự chú ý của hai người bọn họ cũng bị phân tán đi.

Viên Hạo Long ho nhẹ một tiếng: "Thầy ơi, giảng viên bên kia phụ trách mảng gì vậy ạ?"

Bên cạnh là một cô giáo làm hành chính, trẻ trung hoạt bát, mặc váy liền thân ngồi trên ghế, trò chuyện thoải mái với mấy sinh viên xung quanh, không hề tỏ ra xa cách.

"Cô ấy là người của phòng tuyển sinh, phụ trách chương trình tuyên truyền trở về quê hương mà trường đang triển khai gần đây."

Viên Hạo Long gật đầu, cả hai đều nghe rõ những câu nói từ bên kia vọng sang.

"Tớ thấy ý tưởng này của cậu hay đó, chúng ta có thể quay một video ngắn..."

"Phải đó, tớ cũng thấy vậy. Trường mình còn điểm gì đáng để quảng bá nữa không?"

Mọi người trầm ngâm suy nghĩ một lúc, một nữ sinh rụt rè giơ tay: "Mèo hoang có tính không..."

"Tớ thấy video trên mạng rất hot, phản hồi cũng tốt nữa."

Cô giáo cười tít mắt: "Tốt lắm! Cô cũng đã xem video đó rồi, ý tưởng này rất hay, học sinh cấp ba chính là đối tượng người dùng chủ yếu của các nền tảng video, dùng làm điểm mở đầu sẽ dễ gây ấn tượng sâu sắc."

Nói đến lĩnh vực quen thuộc, mọi người lập tức hào hứng hẳn lên.

"Cô cũng thích mèo nữa ạ! Em cũng vậy, mèo trường mình dễ thương thật sự luôn đó!"

"Em từng cho chúng ăn rồi đó cô."

Một em gái năm nhất cười hí hửng: "Thật ra trước em từng gửi video cho mấy em cấp ba nhà em xem thử, tụi nó mê tít luôn, hiệu quả tuyên truyền miễn chê."

"Nói gì mà 'em thích những ngôi trường có tình người như vậy', 'không khí ở đây thật ấm áp'... CLB Mèo làm tốt quá trời."

"Chủ nhiệm CLB là anh Lâm Miêu năm ba đó, học giỏi mà còn làm được video hay vậy, thật sự quá đỉnh."

Cô giáo cũng khen: "Thật sự rất giỏi."

"Giờ hình như trên mạng cũng có đến trăm nghìn fans rồi nhỉ?"

Câu nói ấy vừa lọt vào tai Lý Kim Siêu, sắc mặt y lập tức sa sầm.

Lý Kim Siêu hoàn toàn không ngờ, Lâm Miêu thật sự có thể làm nên chút danh tiếng.

Y hừ lạnh một tiếng, cố tình nâng cao giọng khi nói với Viên Hạo Long, chẳng rõ là nói cho ai nghe: "Theo tôi thấy ấy, sinh viên thì vẫn nên chuyên tâm học hành, đừng có dựa vào mấy trò khua môi múa mép mà đắc ý quá sớm."

Cô giáo ở phòng tuyển sinh liếc nhìn Lý Kim Siêu đầy khó hiểu. Hai người chẳng liên quan gì tới nhau trong công việc, cô cũng chẳng buồn bận tâm đến y.

Cô tiếp tục nói: "Lâm Miêu học rất giỏi, các em nên học tập anh ấy, nhân lúc còn trẻ thì nên thử nghiệm nhiều điều mới mẻ..."

"Vâng ạ."

"Thưa cô, bọn em biết rồi ạ."

Trái ngược hẳn với không khí rôm rả bên này, là vẻ mặt tức tối của Lý Kim Siêu.

Cô giáo liếc qua, thoáng thấy gương mặt đầy cay nghiệt của y thì âm thầm bĩu môi.

Không hiểu sao loại người này lại có thể làm giảng viên được nữa. Bình thường đã chẳng hòa đồng với đồng nghiệp, không ngờ đến cả học sinh cũng dán nhãn phân biệt.

Lý Kim Siêu quay đầu lại, biết rằng ở văn phòng mà tranh cãi thì quá mất mặt.

Y nghiêm giọng nói với Viên Hạo Long, giọng điệu gần như hung tợn: "Em phải chăm chỉ học hành vào, đừng để thua kém loại người không chuyên tâm như vậy, sao bây giờ thành tích học tập vẫn không bằng cậu ta vậy chứ?!"

Viên Hạo Long vốn đã thấy khó chịu khi nghe tin Lâm Miêu sống tốt, nay lại bị đem ra so sánh, khiến cậu ta cúi đầu siết chặt nắm tay.

"Tôi đã giúp em nhiều như vậy, em cũng nên đền đáp tôi chứ, thi được thành tích tốt để được tuyển thẳng nghiên cứu sinh, chẳng phải đó là điều em nên làm sao?" Lý Kim Siêu nói đầy hùng hồn.

Nhưng nắm tay đang siết chặt của Viên Hạo Long lại dần buông lỏng, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.

Cậu ta hiểu rõ hơn ai hết, cho dù có học hành khổ sở đến mức nào, cậu ta cũng vẫn không bằng Lâm Miêu.

Lâm Miêu như thể trời sinh đã có linh khí, làm thiết kế là chuyện dễ như trở bàn tay. Ngay cả mấy nội dung trong kỳ thi, cậu ta phải cố gắng lắm mới giành được hạng nhì, huống gì là vượt mặt.

Căn bản là không thể nào.

Trong lòng cậu ta đã nảy sinh ý định buông xuôi, thừa nhận thất bại.

Thế nhưng Lý Kim Siêu lại đặt kỳ vọng lớn lao lên vai cậu ta, khiến áp lực như một ngọn núi đè nặng, khó lòng gánh nổi.

Viên Hạo Long chẳng còn tâm trí nghe Lý Kim Siêu lải nhải nữa, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Cuối cùng, hai người tan rã trong không vui.

——

Sau lần biến thành mèo cứu được mèo con, ban đầu Lam Thâm tưởng mình đã thật sự làm chủ được năng lực biến hóa, thế nhưng đến khi trở lại làm người trong cùng ngày hôm đó, anh cảm thấy mệt mỏi rã rời, như thể có một khoảng trống lớn toát ra từ sâu trong linh hồn.

Lam Thâm mơ hồ nhận ra, anh sẽ không thể biến thành mèo được nữa. Anh không giấu giếm Lâm Miêu mà kể lại nguyên vẹn cảm giác trong lòng cho cậu nghe.

Lâm Miêu ngạc nhiên: "Nhưng anh vẫn còn nghe hiểu tiếng mèo mà?"

Hai người ngồi xổm xuống trước mặt bé Hai, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm con mèo nhỏ.

Bé Hai vốn đang nằm ngủ chổng vó, bốn cái chân hồng hồng duỗi thẳng tắp lên trời.

Thế nhưng ánh mắt của hai người kia cứ như thực thể, đến mức khiến nó không thể nào làm ngơ được nữa.

Bé Hai run run vành tai, bất an thu móng lại, trở mình nằm nghiêng.

Thấy tâm trạng hai vị chủ nhân không được vui, bé tri kỷ biết chiều lòng người bèn dụi đầu vào đầu gối họ, khe khẽ rù rì làm nũng.

"Meo~?" [Sao vậy? Vui vẻ lên nào.]

"Meo meo meo!" [Hay là tụi mình chơi cần câu mèo đi!]

Bé Hai lon ton tha cây cần câu mèo có gắn con bướm về, lắc lư dụ người chơi cùng.

Khóe môi Lâm Miêu cong lên: "Bé Hai, bọn anh không sao đâu."

Cậu cầm cần câu mèo đung đưa qua lại, đồng thời quay sang hỏi Lan Thâm: "Vẫn còn nghe hiểu à anh?"

Lan Thâm gật đầu: "Lạ thật, nếu đã khôi phục hoàn toàn thì lẽ ra không nên nghe hiểu nữa chứ."

Lâm Miêu cúi đầu nhìn bé Hai đang vồ bắt con bướm, một lúc sau mới rầu rĩ hỏi: "Vậy chẳng phải khá tốt sao? Cũng giống em..."

Có người có thể cùng cậu hiểu được của thế giới mèo.

Lan Thâm ôm lấy Lâm Miêu: "Tất nhiên là anh vui chứ, nghe hiểu tiếng mèo thật sự khiến anh rất hạnh phúc á."

Lan Thâm khẽ thở dài: "Anh chỉ lo liệu có vấn đề gì không thôi... Có thể là anh nghĩ nhiều, nhưng anh cứ cảm thấy mỗi lần hóa thành mèo đều quá trùng hợp."

Lâm Miêu khó hiểu: "Sao lại nói vậy?"
 
Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ
Chương 47: Mèo báo ân - End



Lâm Miêu ngẫm nghĩ kỹ lại, vẫn không nhận ra trùng hợp ở chỗ nào.

"Em xem," Lan Thâm giải thích , "Gần như lần nào anh hóa thành mèo cũng đều gặp được em, hơn nữa mỗi lần có mèo gặp nạn, anh đều thuận lợi biến hình được."

"Bình thường có cố gắng cách mấy cũng chưa chắc thành công, vậy mà lần này lại được ngay."

Lan Thâm day day ấn đường, chạm phải ánh mắt đầy lo lắng chân thành của Lâm Miêu. Anh chỉ đành cười bất đắc dĩ: "Chắc do anh suy nghĩ nhiều thôi."

Lâm Miêu được anh nhắc nhở, ngược lại càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng: "Giờ nghe vậy mới thấy, đúng là có hơi giống như cố ý thật..."

Cậu nhíu mày trầm ngâm, từ nhỏ đến lớn tuy cậu đều có siêu năng lực, nhưng ngoại trừ Lan Thâm thì chưa từng gặp thêm hiện tượng siêu nhiên nào nữa.

Là bọn họ giấu quá kỹ, hay là... căn bản không tồn tại?

Có thể làm ra chuyện như thế, e là không phải sức người có thể làm được.

Tối hôm đó khi nằm trên giường, Lâm Miêu vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, trằn trọc mãi không ngủ nổi.

Cậu nín thở, len lén trở mình lần thứ tám trong đêm.

"Vẫn chưa ngủ à?"

Lâm Miêu khựng lại, c** nh* giọng ngượng ngùng hỏi: "Em làm anh tỉnh à?"

"Không đâu, em cứ lăn qua lăn lại mãi bên cạnh, anh cũng không ngủ được." Lan Thâm bật cười, vươn tay ôm lấy cậu.

"Em... em chỉ là thấy hơi lo thôi..."

"Sớm biết vậy thì anh đã không nói ra rồi."

Lâm Miêu cuống lên: "Nhưng, nhưng bọn mình vẫn chưa tìm được nguyên nhân anh hóa mèo, em sợ lỡ có nguy hiểm tiềm ẩn..."

"Suỵt." Lan Thâm đưa tay đặt nhẹ lên môi Lâm Miêu, "Không sao đâu, thật đấy, cứ thả lỏng đi."

"Nếu thật sự có ai muốn hại bọn mình, lại có năng lực kỳ lạ đến vậy, thì đã ra tay từ lâu rồi, đâu cần chờ đến bây giờ."

Lan Thâm bình thản nói: "Huống chi bọn mình chỉ là dân thường, ai lại phí công sức lớn vậy để nhắm vào bọn mình chứ?"

"Yên tâm ngủ đi."

Lâm Miêu bị cái logic kỳ lạ ấy thuyết phục, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Có lẽ vì ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, nên trong mộng Lâm Miêu cũng không quên được mèo cam. Trong mơ, cậu lờ mờ thấy trước mặt có một con mèo cam đang ngồi xổm.

Lâm Miêu lắc đầu, ngơ ngác ngẩng lên nhìn.

Cậu đang làm gì ở đây nhỉ? Cúi đầu xuống, chạm phải đôi mắt mèo màu lục sáng ngời.

À đúng rồi, cậu đến để đem thức ăn chú mèo cam già thông minh này.

Lâm Miêu vô thức quan sát hoa văn trên bộ lông của nó, rất giống, nhưng vẫn có điểm không giống.

Cậu luôn có cảm giác đôi mắt mèo này đáng ra phải là một màu hổ phách xinh đẹp mới đúng.

Lâm Miêu bật cười tự giễu, vội gạt cái ý nghĩ kỳ quặc ra khỏi đầu, chắc cho mèo ăn đến ngớ người rồi. Cậu đổ đầy thức ăn vào bát, nhưng mèo cam già không vội ăn, mà vẫn giữ nguyên tư thế ổ bánh mì, nheo mắt nhìn cậu đầy hiền từ.

"Meo~?" "Thú hai chân tốt bụng kia, cậu có điều ước gì không?"

Lâm Miêu sực nhớ hôm nay là sinh nhật mình, không khỏi bật cười: "Mi là thần đèn Aladdin đấy à?"

Nhưng tất cả những điều này như thể đã từng xảy ra, giống như một mảnh ký ức thân thuộc đến lạ kỳ.

Cơ thể cậu tự động ngồi xuống, khẽ khàng thì thầm với chú mèo cam già: "Anh nào có điều ước gì chứ, chỉ mong đám mèo tụi mi đều mạnh khỏe, vui vẻ là tốt rồi."

Mèo cam già dùng trán cọ cọ vào người cậu: "Ngoài điều đó ra thì sao, có lẽ ông già này còn giúp được điều gì cho cậu."

Nó nói với giọng bình thản: "Ta cũng sống lâu lắm rồi... chắc cũng đến lúc rồi..."

Giọng nó dần nhỏ đi, Lâm Miêu nghe không rõ, nhưng cậu biết, chú mèo cam này đã già lắm rồi, không biết ngày nào sẽ quay về hành tinh Mèo.

Lâm Miêu thở dài: "Mi chỉ cần ở bên anh nhiều một chút là được rồi." Giọng cậu trầm xuống, mắt cũng tối lại, "Cũng chẳng có ai nói chuyện với anh cả, chỉ mong đám mèo ở bên cạnh anh là tốt rồi."

Mèo cam già kêu một tiếng an ủi cậu, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, như thể vừa hiểu ra điều gì đó: "Yên tâm đi... sẽ có người ở bên cậu."

"Người tốt à, cuộc sống của cậu rồi sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi." Giọng mèo vang lên bên tai cậu.

Khóe miệng Lâm Miêu khẽ cong, như thể vừa nhận được một nguồn động viên nho nhỏ, lại tìm được chút kỳ vọng mới trong ngày sinh nhật của mình: "Hy vọng là vậy."

Sinh nhật năm hai đại học, cậu thực sự đã ước điều đó.

Không có thần linh nghe thấy, nhưng lại có một chú mèo cam già đã lắng nghe.

Lẽ ra lúc ấy sau khi cho mèo ăn xong, Lâm Miêu nên quay đầu rời đi. "Lâm Miêu" trong mộng cũng làm đúng như thế, nhưng góc nhìn lại dừng lại, như thể biến thành thị giác của Thượng đế.

Cậu thấy mèo cam già thong thả ăn vài miếng hạt, trên người phát ra từng đốm linh quang.

Mèo cam già quả thực đã già lắm rồi, răng không còn nhai nổi, móng vuốt cũng cùn đi.

Nhưng nó vẫn còn sống, bởi vì nó đã khai linh trí từ lâu, coi như đi được nửa bước vào con đường tu luyện.

Chỉ là hiện nay linh khí đã suy tàn, dù có cố đến đâu, tuổi thọ cũng đã đến cuối đường.

Mèo cam già vốn chọn ngôi trường trong lành này làm nơi dưỡng lão, tiện thể ngắm tụi nhóc loài người, không ngờ lại gặp được một "đứa nhỏ" hợp ý đến thế.

Nó vung vẩy móng vuốt, một tia linh quang vút ra, lơ lửng bay đi trước, mèo cam chậm rãi bước theo sau.

Người đi đường dường như chẳng ai nhận ra điều kỳ lạ đó, chỉ có mèo cam và Lâm Miêu nhìn thấy.

Lâm Miêu nghĩ chắc mình đang mơ thôi, không thì làm sao lại thấy được cảnh tượng như thế này chứ?

Cậu thấy mèo cam già theo linh quang tới ký túc xá của Lan Thâm, ánh sáng trắng bên ngoài ửng lên màu hồng phấn, tựa như bong bóng tình yêu lấp lánh.

Mèo cam già thu lại linh quang, tia sáng nhập vào thân thể nó.

Nó nằm rạp xuống bên lan can, len lén nhìn vào trong, Lâm Miêu cũng dõi theo ánh nhìn của nó, thấy được Lan Thâm.

Bên trong, Lưu Linh đang quấn lấy Lan Thâm: "Dù sao cậu cũng thích con trai, tớ cũng vậy, cậu cũng không ghét tớ, sao mình không thử hẹn hò xem?"

Lan Thâm nhíu mày xoa xoa thái dương: "Cậu mà còn nói nữa là tôi đuổi cậu đi thật đấy có tin không."

"Thử trước rồi nói, không được thì tớ theo đuổi cậu?"

Lan Thâm nghiêm túc: "Không được đâu, tôi..."

Anh hít sâu một hơi: "Tôi có người mình thích rồi."

Lưu Linh sững sờ, quan sát nét mặt anh: "Má ơi, thật à?"

Lan Thâm gật đầu.

Lưu Linh chỉ biết tặc lưỡi cả buổi, cuối cùng đành chịu thua rút lui.

Mèo cam già trên bệ cửa khẽ rung rung vành tai, lặng lẽ bám theo Lan Thâm.

Tựa như nhảy vọt qua một quãng thời gian dài chẳng có biến cố, các mảnh ký ức vỡ vụn bắt đầu lướt qua như đèn kéo quân.

Lâm Miêu lại thấy mèo cam già ngồi trong bụi cỏ, dõi theo Lan Thâm từ xa.

Lan Thâm thì bước chậm lại, ngoảnh đầu nhìn về hướng khác.

Bên kia chính là "Lâm Miêu" đang cho mèo ăn.

Lâm Miêu nhớ rất rõ, đúng là cậu thường đến điểm cho mèo ăn này.

Lan Thâm siết chặt nắm tay, bước lên mấy bước, như thể muốn tới bắt chuyện. Thế nhưng chưa đi được bao xa, "Lâm Miêu" đã đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt mấy bé mèo.

Lan Thâm khựng lại, chậm rãi dừng bước, khẽ thở ra một hơi.

Mèo cam già dường như đang trầm ngâm suy nghĩ, bộ dạng như đang cân nhắc điều gì.

Lâm Miêu từng nhìn thấy rất nhiều cảnh mèo cam già theo chân Lan Thâm cùng đứng nhìn "Lâm Miêu" cho mèo ăn.

Thế nhưng lần nào hai người cũng không thật sự chạm mặt nhau.

Chú mèo cam già "meo" một tiếng, như thể đang lẩm bẩm: [Cách này cũng được đấy, nhưng phải luyện thêm mới có thể khiến người biến thành mèo... mà chỉ sợ linh lực không đủ."

Nó duỗi người, vươn từ đầu móng vuốt đến tận chóp đuôi: "Nhưng bộ xương già này còn giúp được tụi nhỏ một tay cũng tốt."

Mèo cam già khổ luyện suốt nhiều ngày, cuối cùng gom tụ được một quầng sáng to bằng đầu mèo.

Luồng sáng ấy phát ra ánh hào quang kỳ ảo từ trong ra ngoài.

Ngay khi quầng sáng ấy ngưng tụ xong, bộ lông cam trên người chú mèo lập tức héo rũ như rơm rạ, cả dáng vẻ cũng già đi trông thấy.

Một đêm trăng mờ gió lớn, chú mèo cam già nâng luồng linh quang kia, từ xa điều khiển nó nhập vào cơ thể Lan Thâm qua cửa sổ.

Trong mơ, Lan Thâm dường như cảm nhận được điều gì, trở mình một cái, lông mày khẽ nhíu lại như không thoải mái.

Đại công cáo thành, mèo cam già nhảy xuống bệ cửa, loạng choạng một chút.

"Meo..." [Như vậy chắc là ổn rồi...]

Mèo cam mang theo thân thể đang tàn tạ nhanh chóng, tìm một chỗ k.ín đáo để ẩn mình, nhiều ngày sau không còn thấy xuất hiện nữa.

Nó biết, sinh mệnh của mình đã sắp đi đến hồi kết.

Ngày "Lâm Miêu" tìm chú mèo cam già khắp trường, giữa lúc Lan Thâm đang ngủ trưa, trên mi tâm anh lóe lên một tia sáng mờ nhạt, đồng thời, một bé mèo cam mắt màu hổ phách trông rất giống chú mèo cam già chợt xuất hiện ngoài cửa sổ.

"Meo meo —— lão cam mi trốn đi đâu rồi?" "Lâm Miêu" nhẹ giọng gọi.

Bé mèo cam ló đầu ra, hí hửng tưởng mình đang nằm mơ: "Meo?" [Vợ ơi?]

Lâm Miêu trông thấy con mèo nhỏ vừa kêu to "vợ ơi sờ anh đi" vừa nhào đến làm nũng với "Lâm Miêu".

Cậu chợt bừng tỉnh nhận ra, đoạn này giống hệt những ký ức cậu từng có, không lệch đi chút nào.

Một tiếng mèo già nua vang vọng từ cõi u minh: "Tiếp theo phải dựa vào các cậu rồi, linh lực đến giờ cũng đã cạn sạch, nhưng có lẽ thằng nhóc kia sẽ có chút di chứng, ví dụ như... nghe hiểu được tiếng mèo giống cậu chẳng hạn."

Cơn gió nhẹ lướt qua má Lâm Miêu, nhột nhột, tựa như chiếc đuôi mèo cam đang ve vẩy khẽ khàng.

Chú mèo cam già vẫn nằm trong tư thế ổ bánh mì, giống như một vị trưởng bối hiền hậu, ánh sáng trong mắt nó dần tan đi: "Nhóc con, bây giờ đã có người ở bên cậu rồi ha, ta cũng phải tranh thủ lên hành tinh Mèo chiếm vị trí đẹp đây."

"Tạm biệt nhé."

Lâm Miêu khẽ cử động, bừng tỉnh trong cơn mơ, khóe mắt ươn ướt.

Cậu khẽ hít hít mũi.

Thì ra chỉ là một giấc mộng...

"Bà xã? Sao thế, sao thế?" Lan Thâm mơ màng hỏi, hình như cũng vừa tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy hốc mắt đỏ hoe của Lâm Miêu, bèn nhỏ giọng trấn an cậu.

Lâm Miêu lắc đầu không nói gì, một chốc sau mới khẽ nói: "Không sao cả."

Lan Thâm giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, đổi chủ đề: "Nói mới nhớ, anh vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ lắm, có một con mèo cam siêu lợi hại biến anh thành mèo, rồi anh gặp em..."

Lâm Miêu đột ngột ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt rực sáng nhìn Lan Thâm.

Lan Thâm lập tức hiểu ra: "Em cũng mơ thấy à?!"

Anh há miệng, nghẹn lời.

"Đó không phải mơ." Giọng Lâm Miêu nghèn nghẹn, chui tọt vào lòng Lan Thâm.

Lan Thâm cũng chỉ ôm lấy Lâm Miêu vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Ngoài cửa sổ, chân trời hửng sáng, mặt trời sắp ló dạng.

Trong ánh sáng ban mai vàng nhạt, bầy mèo hoang trong trường học lắc lắc thân mình, bắt đầu kiếm ăn.

Chú mèo vằn nhỏ "meo meo" làm nũng với đám thú hai chân, mẹ mèo tam thể cọ mũi đánh thức đàn con đang ngủ, mèo mướp ngạo nghễ ngậm con chuột to đi ngang qua.

Đám mây trên bầu trời nhuộm sắc cam, có một cụm mây tròn tròn nhô ra hai cái tai nhọn phía trên, trông giống như một cái đầu mèo.

Gió thổi qua, chớp mắt đã tan.

Một ngày mới lại bắt đầu.

-Kết thúc chính văn-
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back