- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 422,435
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #131
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 728: LÊ TIẾU HAI LẦN NẰM YÊN TRÚNG ĐẠN
Chương 728: LÊ TIẾU HAI LẦN NẰM YÊN TRÚNG ĐẠN
Giọng Tịch La vừa phải đủ để truyền khắp phòng phá án.Lê Tiếu nhìn Tịch La, câu nói "Ai là chủ của cô" quanh quẩn bên môi.Nếu nói ra thật, khó tránh khỏi có hiểm nghi đùn đẩy trách nhiệm.Còn nói đúng ra, cô cùng lắm chỉ là người đầu tư sau màn nhàn tản mà thôi.Quản lý và hoạt động của cả công ty vẫn do Tịch La khống chế.Lê Tiếu nhìn thẳng Tịch La, trên mặt viết rõ hai chữ xảo trá.Đám nhân viên tiêu thụ á khẩu, sắc mặt Lưu Mẫn trắng như tờ giấy.Chỉ có ông bà Lê trố mắt nhìn nhau ngại ngùng.Một lúc sau, Lê Quảng Minh mới ho khẽ, cố đổi cách nói: "Đương nhiên kiểu nề nếp này cũng không phải không thể, làm việc mà, thủ đoạn giao tiếp cần có vẫn phải có."
Hiện trường yên ắng như tờ: "..."
Lật mặt như bánh tráng thật!Trận ồn ào này hạ màn, vị Tổng Giám đốc Lý mắng Tông Duyệt không tiếc lời trên bàn ăn lo lắng đẩy luật sư kiếm đường bỏ chạy.Ông ta cảm thấy mình tiêu rồi, phải nhanh chóng quay về di dời tài sản.Toàn bộ cảnh sát đứng xếp hàng, thấy Tổng Giám đốc Lý rút án bỏ chạy, những người khác cũng không cần ở lại nữa....Ngoài cửa, ông bà Lê dặn dò Lê Quân và Tông Duyệt đôi câu rồi lên xe về nhà trước.Bên kia, Tịch La đứng ngay bậc thang liếc Lưu Mẫn: "Tôi nhớ hồi chiều cô nói, bữa tiệc do đối tác mời."
Lưu Mẫn hoảng hốt, lập tức kiếm cớ: "Tổng Giám đốc Tịch, lúc đầu quả thật là phía đối tác mời, tôi không biết chuyện..."
"Quản lý Lưu, chị đừng hòng nói không biết, ngay khi gần tan tâm tôi nói với chị, bữa tiệc đã đổi khách."
Nhân viên tiêu thụ Cao Văn đứng bên cạnh lập tức vạch trần trò bịp bợm của cô ta.Những tưởng Quản lý Lưu này có bối cảnh lợi hại thế nào, làm cả buổi hóa ra Tông Duyệt và Lê Tiếu người ta mới là thâm tàng bất lộ, còn không biết xấu hổ nói Tổng Thư ký đến vì mình, mặt mũi ghê gớm thật.Tịch La nhìn Cao Văn cảnh cáo, sau đó vén ống tay áo lên, liếc Lưu Mẫn cười khẽ: "Trong suốt thời gian này cô không ít lần nhằm vào Tông Duyệt, cô ấy đã làm gì mà cô không ưa đến thế?"
"Tổng Giám đốc Tịch, tôi..."
"Đúng là Tông Duyệt vào công ty bằng quan hệ, nhưng người ta chỉ muốn ở cấp thấp thử trải nghiệm cuộc sống, việc gì cứ phải làm khó cô ấy?"
Tịch La hướng về phía Lê Quân cố gắng giảo miệng: "Cô ấy là vợ của Tổng Thư ký, là con gái gia đình có công lớn ở thủ đô, vậy mà lại đến công tác ở công ty Quỹ đầu tư, tôi cầu còn không được."
Câu nói "gia đình có công lớn" khiến Lưu Mẫn hít ngụm khí lạnh.Tịch La thản nhiên, nhìn quét một lượt: "Hôm nay cô gây ra phiền phức lớn như vậy cho tôi, nên làm gì chắc không cần tôi dạy nhỉ?"
Suýt chút nữa Lưu Mẫn đã bật khóc.Đây là muốn cô ta tự nhận trách nhiệm mà từ chức.
Nhưng cô ta ở công ty hơn ba năm, không tính công lao cũng có khổ lao.
Đặc biệt là với thân phận làm việc ở công ty Quỹ đầu tư, mức lương vượt xa những công ty khác: "Tổng Giám đốc Tịch, tôi có thể xin lỗi Tông Duyệt..."
Tịch La thiếu kiên nhẫn phất tay: "Người ta không hiếm lạ lời xin lỗi của cô, tất cả về đi, tám giờ sáng mai thông báo họp toàn thể phòng tiêu thụ."...Nửa tiếng sau, Thủy Tinh Uyển.Trong phòng bao, Lê Quân và Tông Duyệt ngồi đó, Thương Úc và Tông Trạm hút thuốc bên ngoài.Lê Tiếu dựa lưng ghế, thỉnh thoảng nhìn Tịch La, suy nghĩ nên đáp lễ cô ta thế nào.Lúc này Tông Duyệt đứng dậy rót mấy ly trà, áy náy nói: "Tiếu Tiếu, Tổng Giám đốc Tịch, hôm nay thật có lỗi..."
Cô vốn không muốn làm phiền, rốt cuộc lại làm loạn cả lên.Không chỉ vậy, còn khiến Lê Quân bị mắng, trong lòng cô rất khó chịu.Tịch La cười thản nhiên: "Có gì mà phải ngại, công ty tôi không thiếu khách hàng, đánh thì cũng đánh rồi, không sao hết."
Mắt Tông Duyệt khó chịu, Lê Tiếu thấy cô chớp mắt không ngừng bèn lấy mũi chân đá Lê Quân: "Anh đưa chị dâu đến bệnh viện đi."
Lê Quân mím môi, nét mặt cứng nhắc vẫn không hòa hoãn lại.Anh nhìn sang Tông Duyệt, gật đầu đồng ý: "Thế cũng được, vậy bọn anh đi trước đây."
Lúc này ở lại dùng bữa anh cũng không được tự nhiên.Đợi sau khi họ rời đi, Tịch La nhấp ngụm trà, dựa vào ghế bành nhếch môi: "Hình như người chị dâu này của cưng dè dặt cẩn thận quá rồi?
Đánh người mà thôi, đâu phải giết người, với gia thế như cô ấy, việc gì phải sợ?"
Lê Tiếu xoa đầu ngón tay, không đáp chỉ hỏi lại: "Tôi là bà chủ?"
Tịch La kéo cổ áo: "Quan hệ giữa chúng ta còn phải phân rõ chị hay cung sao?"
Lê Tiếu lạnh lùng liếc cô ta: "Cô xử lý họ Lý kia đi."
"Không thành vấn đề."
Tịch La mím môi, nói tiếp: "Chị cũng sẽ để Lưu Mẫn cút đi, được rồi chứ?"
"Không chỉnh đốn nề nếp công ty à?"
Tịch La vuốt lông mày lắc đầu: "Chỉnh đốn kiểu gì?
Nhân viên tiêu thụ vì công trạng, vì tiền hoa hồng mà mời khách dùng bữa là chuyện thường gặp thôi.
Còn nữa, họ muốn uống rượu tiếp khách, cưng cho rằng chỉnh đốn là được sao?
Vì miếng cơm mà thôi, việc gì phải chặn con đường tiền tài của người ta."
Lê Tiếu híp mắt, kín đáo nói: "Cô biết tôi đang nói gì."
Căn nguyên vốn không phải là chuyện vặt dùng bữa tiếp khách này.Tịch La mò bao thuốc lá trong túi ra, lấy một điếu rồi ném bao thuốc sang Lê Tiếu: "Vẫn là câu nói kia, con đường tiêu thụ kiếm lời, công ty chị làm ăn chính đáng.
Nhưng người trong nghề muốn dùng cơ thể lấy công trạng, đều là do tự họ lựa chọn.
Chị không khởi xướng nhưng cũng không ngăn cản, không ai ép họ làm thế."
"Lần này chỉ là sự cố.
Chị sẽ ra lệnh cấm chuyện nhân viên khác phòng tham gia tiếp khách.
Những chuyện khác cứ thuận theo tự nhiên."
Tịch La chính là người như vậy, thân là thành viên Viêm Minh, sao có thể là đèn cạn dâu.Đúng lúc này, Tông Trạm và Thương Úc quay lại phòng bao, xuyên qua cửa khép hờ nghe thấy cách nói bất chính này.Tông Trạm đấy cửa ra bằng mũi chân, chế giễu: "Nhân viên có chủ như cô quá xui xẻo."
Tịch La kẹp điếu thuốc, quay đầu liếc nhìn, nhướng mày thản nhiên: "Vậy chi bằng cậu Ba Tông rộng lòng từ bi thu nhận bọn họ."
Đôi mắt lạnh lùng âm trầm của Tông Trạm nhìn điếu thuốc trong tay cô ta: "Muốn hút ra ngoài hút."
"Lắm chuyện thật."
Tịch La vừa nói vừa gạt tàn thuốc: "Phiền đến anh à?"
Hai người khẩu chiến qua lại.
Tông Trạm biết cô ta mới là chủ công ty Quỹ đầu tư, nhưng lại cứ lôi Lê Tiếu ra làm lá chắn.Mà Tịch La cũng chẳng có ấn tượng gì tốt về anh ta, vờ như chính nhân quân tử nhưng thực tế lại là một gã quan lại lưu manh.Thương Úc chợt thấy bao thuốc lá trong tay Lê Tiếu, nghĩ đến lần trước ngửi được mùi thuốc lá trong miệng cô, ánh mắt nhìn sang Tịch La lộ vẻ ác liệt.Tịch La nhận ra ánh mắt anh, nhìn qua lại mấy lượt, hiểu ra dụi tàn thuốc, cười nói: "Diễn gia đừng nhìn tôi như vậy, tôi hút thuốc là do cưng ấy dạy đấy."
Lê Tiếu lại nằm yên trúng đạn: "..."
Một tay cô đỡ trán, cấm bao thuốc lá ném vào thùng rác cách đó không xa.Chẳng trách Bạch Viêm lại nói, xảo quyệt nhất Viêm Minh là M, vì cô ta giỏi đổi trắng thay đen, xảo trá khôn khéo, đời này đừng hòng bắt cô ta phải chịu thiệt.