- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #141
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 738: KHÔNG PHẢI CÔ THÍCH CÚN CON SAO?
Chương 738: KHÔNG PHẢI CÔ THÍCH CÚN CON SAO?
Charles cũng không hỏi nhiều, bảo người giúp việc đưa Tịch La về phòng.
Đôi mắt xanh thẳm sâu xa nhìn bóng lưng cô ta không chớp mắt, dường như vẫn còn bất ngờ.Đến khi Tịch La biến mất ở khúc rẽ cầu thang, ông mới thôi nhìn, nhướng mày hỏi: "Cậu Thương, mọi người quen Miranda sao?"
Thương Úc gác tréo hai chân, ngước mắt: "Không thể quen à?"
Charles cười khan, vội lắc đầu: "Không, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên."
Lê Tiếu nhấp ngụm trà, giọng thản nhiên: "Tại sao?"
Cô nhìn ra được không phải Charles đang giả vờ.
Hơn nữa ông vô thức ưỡn ngực trước mặt Tịch La, để lộ sự cung kính.Charles nhìn cầu thang, sau đó mới giải thích: "Miranda là bạn thân của con gái Thái tử, còn là nghị viên quý tộc của Thượng nghị viện, rất nổi tiếng trong xã hội thượng lưu."
Lê Tiếu sờ chân mày, gật đầu: "Ra là thế."
Thực lực của vị Viêm Minh M này ở Anh thật không thể xem thường.Không lâu sau, Lê Tiếu ngáp một cái, Thương Úc liếc mắt với Charles, ông vội đứng dậy nói: "Cậu Thương, vậy mọi người nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền thêm."
Charles lịch sự chào hai người rồi nhanh chóng rời khỏi trang viên, hòa mình vào bóng đêm.Lê Tiếu dựa lưng ghế, nhìn xung quanh: "Đây là trang viên tư nhân của ai?"
Thương Úc kéo cổ tay cô đứng dậy, cong môi, giọng mang ý cười: "Của chúng ta."
Quả nhiên.Vừa rồi xe lái vào, cô không thấy ký hiệu gì, còn tưởng rằng đây là sản nghiệp tư nhân của Charles....Cùng lúc đó, phủ Công tước Childman.Ngọn đèn nhỏ sáng lên ở góc phòng sách, trong ánh sáng lờ mờ, một người ngồi trước bàn, nhìn tay trái mình đến xuất thần.Một lát sau, điện thoại reo lên, ánh sáng trắng lành lạnh chiếu sáng đồng tử đen nhánh của anh ta.Tiêu Diệp Huy nhìn cái tên trên màn hình, ba giây sau chậm chạp nhận cuộc gọi.Anh ta không lên tiếng, đối phương cung kính báo cáo: "Công tước, họ đã đến Anh rồi."
Tiêu Diệp Huy ngồi ngay lại, hờ hững cụp mắt: "Ừm, những người khác thì sao?"
Đâu bên kia điện thoại đáp một câu, Tiêu Diệp Huy nhếch mép, lẳng lặng cúp máy.Anh ta đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn bóng đêm như mực, ánh mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ: "Doãn Mat."
Một tiếng đáp khẽ vang lên, Doãn Mạt nhanh chóng bước vào, đứng đó cúi đầu: "Công tước."
Tiêu Diệp Huy đứng chắp tay, mãi không nói gì.Doãn Mạt cúi thấp đầu, không ai thấy được nét mặt của đối phương.Tiêu Diệp Huy từ từ xoay người, nương theo ánh đèn xuyên từ ngoài cửa vào lẳng lặng đánh giá cô ta:"Tay sao rồi?"
Giọng Doãn Mạt luôn rất bình tĩnh: "Đã ổn rồi."
"Dưỡng lâu vậy rồi, nếu còn không ổn thì khó rồi đấy."
Tiêu Diệp Huy cười như không cười cảm khái, sau đó bước lên trước, ỷ vào ưu thế chiều cao mà nhìn xuống, dặn dò: "Cô phải làm nhiệm vụ rồi..."...Hôm sau, hai ngày nữa là lễ hội Guy Fawkes Night.Tám giờ sáng, Thương Úc đã ra ngoài, Lê Tiếu không hỏi nhiều, dùng bữa sáng xong thì sắp xếp Lạc Vũ lái xe đến Học viện Hoàng gia Anh.Ngồi hàng sau, Lê Tiếu và Tịch La cùng gác tréo chân, tán gẫu câu được câu không.Không lâu sau, Lê Tiếu bật màn hình điện thoại lên, dường như đang tìm kiếm gì đó: "Học viện Hoàng gia có hội cựu sinh viên không?"
Tịch La thôi nhìn ngoài cửa xe, ngón tay gõ đùi mình: "Cưng muốn tìm ai?"
Lê Tiếu đưa điện thoại cho cô ta, đọc tên của Cảnh Ý Lam.Tịch La nhìn bức ảnh khá cũ, nhìn hai lượt rồi lại nhìn Lê Tiếu, sau đó đặt điện thoại lên đùi cô: "Có thể đến câu lạc bộ quốc tế của Học viện Hoàng gia tra xem."
"Ồ, cô sắp xếp đi."
Nghe vậy, Tịch La nghiêng người, khuỷu tay gác lưng ghế, ánh mắt rất hứng thú: "Tin chị thế à?
Không sợ chị bán cưng sao?"
Lê Tiếu bình thản nhìn lại cô ta: "Cô thiếu tiền à?"
"Chán bỏ xử."
Tịch La bĩu môi, ngồi thẳng người, ngửa đầu dựa lưng ghế: "Tối nay Viêm Minh H đến, cưng với chị cùng đón?"
Lê Tiếu thản nhiên nhìn khung cảnh đường phố, không do dự mà từ chối: "Không rảnh."
Tịch Lạ lạnh lùng liếc cô: "Con bé này thật chẳng đáng yêu gì cả, Viêm Minh H có lòng đến hỗ trợ, cưng không muốn gặp mặt một lúc sao?"
"Không muốn."
Tịch La bóp trán, không ngừng cố gắng: "Nghe nói Viêm Minh H đàn ông lắm, còn độc thân, hơn nữa..."
Lê Tiếu kín đáo nhìn sang: "Không phải cô thích cún con à?"
Tịch La: "..."
Ai thích cún con?Chó săn mới thú vị chứ!Tịch La không muốn nói gì nữa, nhìn sang hướng khác nhắm mắt giả vờ ngủ.Con nhóc này đúng là có năng lực phi phàm, năng lực tức chết người quả là thế gian hiếm gặp....Mười giờ sáng, Học viện Hoàng gia Anh nằm gần công viên Hyde và tu viện Westminster.Kiến trúc bên trong học viện với mái vòm và tường đỏ mang nét Âu cổ và hiện đại hóa.
Tháp Nữ vương đầy tính biểu tượng giữa sân trường treo chuông lớn, khung cảnh rất khác biệt.Lê Tiếu và Tịch La đi vào học viện.
Bóng râm phủ quanh, sân cỏ xa xa có không ít học sinh tụm năm tụm bảy ngồi thảo luận học thuật.Đây là ngôi trường Cảnh Ý Lam từng theo học.Hai người dọc theo con đường trong học viện đi đến dưới lâu câu lạc bộ quốc tế.
Tịch La giới thiệu: "Theo quy định, học sinh mang quốc tịch nước ngoài đều sẽ gia nhập câu lạc bộ quốc tế lúc nhập học.
Cho nên nếu người đó có đi học ở trường này, trong kỷ yếu cựu học sinh của câu lạc bộ sẽ có ghi lại."
Lạc Vũ lẳng lặng quan sát Tịch La, cảm giác đối với cô ta có hơi phức tạp.Vị Tổng Giám đốc Tịch nửa chính nửa tà này có thể dễ dàng dẫn họ vào học viện tìm kỷ yếu cựu học sinh, thật sự chỉ là hành động đơn giản như cô ta nói thôi sao?Chớp mắt, Tịch La đã dẫn Lê Tiếu vào tòa nhà câu lạc bộ.Học viện Hoàng gia Anh cao cấp nhất, dù là câu lạc bộ cũng tràn đầy phong cách học thuật.Bên trái là phòng trống rộng rãi với cảnh quan nghệ thuật trừu tượng, bên phải là phòng làm việc của câu lạc bộ.Thỉnh thoảng có mấy học sinh ôm sách vở, nhao nhao tò mò quan sát họ.Phòng hoạt động của câu lạc bộ quốc tế ở tầng ba, một người đàn ông Anh khoảng bốn mươi tuổi đứng ở cửa.Đối phương vừa thấy Tịch La thì lập tức bước nhanh đến, khom người với cô ta: "Cô Cả."
Tịch La dặn dò: "Lấy kỷ yếu cựu học sinh bao năm qua của câu lạc bộ quốc tế đến đây."
"Vâng."
Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, Lê Tiếu nhìn Tịch La, trầm ngâm.Ngay sau đó, Tịch La quen lối đưa hai người vào phòng học nhỏ không người bên cạnh, nghiêng người dựa bàn học, dang tay ra: "Đừng nhìn chị như vậy, muốn hỏi gì cứ hỏi."
Lê Tiếu đút hai tay vào túi, dựa góc bàn: "Chi bằng cô nói luôn đi."
Tịch La liếm môi, nét mặt vô tội: "Có gì đáng nói đâu, đơn giản là nhà chị xây cho Học viện Hoàng gia mấy thư viện, là học sinh danh dự của trường nên có quyền hơn những người khác."