- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 427,317
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 708: CÔ CÓ THỂ THỬ XEM
Chương 708: CÔ CÓ THỂ THỬ XEM
"Lão Tiêu."
Thương Tung Hải mặc kệ Hộ Ưng, gọi quản gia Tiêu lại.Đợi đối phương đẩy cửa vào, ông hất cằm phía gia phả: "Mang gia phả về nhà tổ, điều tra camera là ai lấy ra."
Tam trưởng lão sốt ruột, mắt lập lòe.Đại trưởng lão Hộ Ưng nghiêm mặt: "Gia chủ, ông đang dung túng cậu Cả muốn làm gì thì làm.
Cậu ấy..."
Thương Tung Hải giơ tay lên, ánh mắt sắc bén nhìn Hộ Ưng: "Lão Hộ à, đừng kích động như vậy, chỉ là thêm một cái tên vào gia phả thôi, đáng để mọi người ngạc nhiên thế à?"
Hộ Ưng nghẹn họng, tập trung tinh thần, tận tình khuyên giải: "Gia chủ, không thể nói vậy được.
Ông cũng thấy tin tức hai ngày nay rồi đấy, cách làm việc của cậu Cả khá xốc nổi, mặc kệ hậu quả, phạm vào luật pháp Parma.
Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn Thương thị cũng sẽ mất mặt."
Thương Tung Hải kinh ngạc nhướng mày: "Nghiêm trọng vậy sao?"
Hộ Ưng tiếp tục kiên trì, vẻ mặt "đau lòng khổ sở", gật đầu: "Đúng là rất nghiêm trọng.
Mấy ngày nay Trưởng Lão đường đều đang nghĩ cách, nhưng những chuyện cậu Cả làm đều có chứng cứ xác thực, về sau muốn xoay người e rằng không dễ dàng."
"Ừm, vậy thì nói nghe xem, mọi người đã nghĩ ra cách gì?"
Nhị trưởng lão thấy ánh mắt của Hộ Ưng lập tức hiểu ý tiếp lời: "Gia chủ, chúng tôi âm thầm liên lạc nhân viên có quan hệ mật thiết với Thương thị, thăm dò được một vài tin tức.
Chứng cứ buôn lậu của cậu Cả đã bị người ẩn danh giao cho Cục Điều tra chống buôn lậu.
Nếu không ngoài dự đoán, ngày mai người của Cục An ninh sẽ đến lục soát biệt thự Piper.
Một khi tra ra cậu ấy tàng trữ vũ khí phi pháp, chỉ e..."
Nghe đến đây, Thương Tung Hải mím môi trầm ngâm mấy giây: "Vậy mọi người có thông báo Thiếu Diễn nhanh chóng giấu kỹ vũ khí chưa?"
Ba vị trưởng lão: "???"
Biệt thự Piper có vũ khí thật?Nhị trưởng lão do dự lắc đầu: "Vẫn... vẫn chưa."
Thương Tung Hải câm Phật châu thở dài: "Lần này Thiếu Diễn sơ suất quá."
Nghe vậy, Đại trưởng lão thử chồm người về phía trước, can gián như rất tận tâm: "Gia chủ, tôi có một để nghị, nói không chừng có thể giúp cậu Cả thoát khỏi tình huống khó khăn lần này."
"Đề nghị gì?"
Hộ Ưng tự tin nói: "Nếu Lê Tiếu là Tan Sri Myanmar, chi bằng để cậu Cả nghĩ cách chuyển thân phận đến Myanmar.
Chỉ cần cậu ấy và Lê Tiếu đều là nhân vật cao cấp Myanmar, chính phủ Parma không thể làm gì họ."
Thương Tung Hải khẽ đẩy gọng kính, sâu xa nhìn Hộ Ưng.Đúng là một "đề nghị tuyệt vời", chỉ cần Thiếu Diễn làm thế, chắc chắn sẽ bị lên án.Có tật giật mình tiêu chuẩn.Mà cả Lê Tiếu cũng sẽ bị liên lụy, án buôn lậu xuyên quốc gia nay lại tăng đến mức độ ảnh hưởng đến bang giao hai nước.Biết lợi dụng thân phận của Lê Tiếu tạo ra mối họa, có thể đá Thiếu Diễn ra khỏi Thương thị, thậm chí là toàn bộ Parma, đúng là một hòn đá trúng hai chim.Thương Tung Hải cụp mắt, thích thú bật cười thành tiếng.Ông đặt Phật châu ở gan bàn tay, gật đầu với Hộ Ưng: "Lão Hộ à, anh thật sự khiến tôi phải nhìn với ánh mắt khác xưa."
Hộ Ung thật sự không nghe ra những lời này của Thương Tung Hải là khen ngợi hay châm chọc.
Nhưng nụ cười của ông rất ôn hòa, dường như... rất hài lòng.Hộ Ung thoáng yên tâm, âm thâm ra hiệu bằng mắt với hai trưởng lão kia.
Ba người lại tiếp tục thuyết phục.Bên kia, sau khi kết thúc dùng bữa, Lê Tiếu và Thương Úc rời khỏi nhà hàng Tây đến bãi đỗ xe.Tài xế Vệ Lăng đứng cạnh kéo cửa xe, thấp giọng nói: "Đường chủ, vừa rồi có một đám loạt phóng viên bị người của chúng ta ngăn lại ở cửa chính khách sạn, chắc giờ còn chưa đi."
Thương Úc kéo Lê Tiếu khom người lên xe, sau khi ngôi vùng thì ngắt mi tâm: "Chiều hướng trên mạng thế nào?"
Vệ Lăng đóng cửa, nhìn từ kính chiếu hậu: "Nhiệt độ vẫn chưa giảm."
Lê Tiếu bắt tréo chân, ngón tay vẽ vòng trên đầu gối, chau mày thiếu kiên nhẫn: "Trưởng Lão đường quá chậm chạp."
Thương Úc giăn chân mày, nghiêng đầu, giọng trầm thấp: "Vậy hỗ trợ họ một tay."
"Cũng không phải không thể."
Hai người nhìn nhau, thâm ý trong mắt không cần nói cũng hiểu.Vệ Lăng ở hàng trước tự dưng rùng mình....Dường như Trưởng Lão đường sắp gặp xui tới nơi rồi.Hôm sau, hệt như Trưởng Lão đường đã nói, chưa đến tám giờ sáng, người của Cục An ninh và Tổng Cục Cảnh sát đã xuất hiện ngoài cửa biệt thự Piper.Người phụ trách dẫn đội cẩm lệnh lục soát đi vào cổng biệt thự.Cùng lúc đó, một chuyến bay thẳng từ Lyon đáp xuống sân bay quốc tế Parma.Chưa đến hai mươi phút, một chiếc máy bay tư nhân Nam Dương cũng đáp xuống bãi đỗ máy bay.Lúc này người phụ trách lục soát biệt thự là Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự của Tổng Cục Cảnh sát theo vệ sĩ vào phòng khách, nhìn lướt qua không thấy bóng dáng Thương Thiếu Diễn và Lê Tiếu.Vệ sĩ ấn tai nghe vô tuyến, nghe dặn dò bên trong liền nói với Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự: "Anh cứ tự nhiên."
Nhân viên Cục An ninh: "???"
Đội trưởng Đội Cảnh sát khoảng hơn bốn mươi, nghe vậy bất đắc dĩ nhếch môi, ngay sau đó bắt đầu chia ra phối hợp hành động: "Cần thận lục soát từng phòng, phát hiện vũ khí lập tức báo lại."
Qua khoảng mười mấy phút, Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự dẫn hai cảnh sát viên lục soát vào phòng ăn.
Cảnh sát viên còn dắt theo cả chó nghiệp vụ màu đen.Ba người hai chó dừng lại, một màn trước mắt khiến Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự co giật khóe miệng.Đúng là lớn gan làm trò.Trong phòng ăn, Thương Úc và Lê Tiếu ngồi đối diện nhau thản nhiên dùng bữa sáng, Vệ Lãng đứng trong góc tường làm nền.Thấy vẻ mặt câm nín của Đội trưởng, Vệ Lăng chỉ liếc anh ta rồi nhanh chóng thôi nhìn.Hai cảnh sát viên lục soát không dám tiến lên.
Người đàn ông áo đen với khí chất mạnh mẽ kia dù chỉ là bóng lưng cũng khiến người ta có cảm giác bức bách mãnh liệt.Lê Tiếu uống ngụm sữa, ngước mắt mỉm cười: "Mấy vị cứ tự nhiên."
Đội trưởng vuốt mặt, nặng nề thở dài: "Lục soát cẩn thận."
Ba người dắt hai chú chó nghiệp vụ bắt đầu lục soát phòng ăn rộng rãi.Năm giây sau, chó sủa.Đội trưởng đứng cạnh bệ lưu ly, cúi đầu nhìn vô số khẩu súng trong tủ, lần đầu trong đời cảm thấy ngỡ ngàng luống cuống như vậy.Anh ta đang suy tính một chuyện, nếu đưa Thương Thiếu Diễn về Tổng cục phối hợp điều tra, cậu anh ta có cách chức anh ta không."
Cậu Thương, cậu..."
Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự - Tân Tụng, khó xử nhìn Thương Úc, cảm giác đã leo lên lưng hồ thật khó nhảy xuống.Đã biết rõ Cục An ninh chắc chắn sẽ liên hiệp Cục Cảnh sát đến lục soát, vậy mà có súng còn không lo giấu kỹ trước.Có tủ phòng bếp nhà ai lại trưng bày nhiều vũ khí vậy không?Thương Úc thong thả cầm khăn lông lau tay, cong môi chậm rãi đứng dậy: "Đi thôi."
Tấn Tụng mím môi, hỏi một câu không hợp thời: "Đây không phải là súng đồ chơi chứ?"
"Súng thật đấy, anh có thể thử xem."
Thương Úc nhướng mày, đường nét anh tuấn lạnh nhạt.