- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,139
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #121
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 718: NHÀ HỌ MỘ VẪN CÒN NGƯỜI SỐNG SÓT
Chương 718: NHÀ HỌ MỘ VẪN CÒN NGƯỜI SỐNG SÓT
Lê Tiếu nhìn ông ta không chớp mắt.
Ánh mắt thản nhiên tưởng chừng như có thể đánh thẳng vào tận đáy linh hồn người đối diện: "Nếu ông không phải Cảnh Ý Phong, sao lại lấy tên ông ấy sinh sống ở đây?"
Người đàn ông đỡ lưng ghế, ánh mắt mỉa mai: "Cô biết rồi còn hỏi làm gì?"
Lê Tiếu nhíu mày, gần như đã mất hết kiên nhẫn.Chuyện người nhà họ Cảnh xuất hiện ở huyện Đồng Lương vốn đã rất kỳ lạ.
Cả kỷ yếu của Lục Cục cũng thiếu sót không đầy đủ, là ai đứng sau xúi giục mọi chuyện?Không lâu sau, ông ta chậm rãi đi đến sofa ngồi xuống, nhìn Lê Tiếu: "Chẳng lẽ không phải người nhà họ Mộ bảo cô đến sao?"
Lê Tiếu nghiêng người nhìn ông ta, đồng tử đen nhánh hiện lên gợn sóng: "Người nhà họ Mộ?"
"Cô... không biết?"
Ông ta ngạc nhiên, đôi tay đầy sẹo đè mạnh đầu gối: "Nếu không phải, sao cô tìm đến được?"
Lê Tiếu lời ít ý nhiều: "Có người nói ông là Cảnh Ý Phong."
"À."
Cổ họng khàn khàn truyền đến tiếng xé gió đáng sợ, ông ta lắc đầu nhìn xuống đất: "Tiếc là tôi không phải, nhưng tôi may mắn hơn anh ấy nhiều."
Lê Tiếu nhìn đối phương: "Ông có thể nói rõ hơn không?"
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ thẩm pha lẫn rất nhiều ưu tư: "Cô muốn nghe chuyện gì?
Muốn nghe tôi được ai cứu, hay muốn nghe người nhà họ Cảnh đã chết như thế nào?"
Ông ta nói như đang trần thuật, nhưng mơ mô lộ ra sự đe dọa.Lê Tiếu khẽ nhướng mày: "Sao cũng được."
Nếu cô đã đến, thì nên biết được tiền căn hậu quả.Nếu ông ta không phải Cảnh Ý Phong thì là ai?Qua khoảng nửa phút, hai người nhìn nhau không nói.Ông ta nhìn thấu sự kiên trì của cô, chỉ vào đôn ghế da tròn cũ kĩ bảo cô ngồi xuống.Rất nhanh sau đó, Lê Tiếu biết được ngọn nguồn từ ông.Ông ta thật sự không phải Cảnh Ý Phong, mà là cậu em họ phía ngoại đã sống ở nhà họ Cảnh từ nhỏ.Hai mươi mấy năm trước, cái đêm nhà họ Mộ xảy ra chuyện, vợ chồng nhà họ Cảnh lòng như lửa đốt, cả đêm khởi hành chuẩn bị đến Parma.Ngờ đâu trên đường đến sân bay gặp tai nạn xe, khi đưa đến bệnh viện đã không còn hơi thở.Đôi môi khô khốc của ông không ngừng run rẩy, hơi thở nặng nề, nhìn Lê Tiếu hỏi lại: "Cô có biết tại sao cậu mợ phải chạy đến Parma không?"
Lê Tiếu khẽ gật đầu, đối phương nhắm mắt, giọng khàn khàn: "Vì cái đêm xảy ra chuyện, Cảnh Ý Phong cũng ở trong nhà họ Mộ ở Parma.
Vợ chồng họ chỉ có hai đứa con.
Ý Phong vốn biết em gái mình bị trầm cảm sau sinh nên cố ý đến nhà họ Mộ thăm hỏi, kết quả đi rồi không về."
Câu chuyện xưa này chất chứa quá nhiều bị thương.Thậm chí Lê Tiếu có thể từ trong mắt ông thấy được ký ức tràn đầy đau khổ.Cô cụp mắt không nói gì.Xung quanh yên ắng chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của người đàn ông.Không lâu sau, cô nhìn đầu ngón tay mình, hỏi bằng giọng rất khẽ: "Tại sao sau đó nhà họ Cảnh lại phá sản?"
"Đâu có chuyện phá sản, cậu mợ đột ngột mất vì tai nạn, nhà chính cháy trong một đêm nên mất sạch thôi."
Ông ta nói rất chậm, ánh mắt hiện lên vẻ hoang mang và phiền muộn.Lê Tiếu híp mắt, cuối cùng đã hiểu rõ tại sao lúc đầu mình lại cảm thấy nhà họ Cảnh và hồ sơ phiên dịch lại mâu thuẫn như vậy.Thông tin của Cảnh Ý Lam bị người ta xóa sạch trong hồ sơ nhà họ Cảnh.Đồng thời lại có người lấy giả tưởng phá sản để che giấu chân tướng nhà họ Cảnh biến mất.Lê Tiếu nhắm mắt, giọng thấp hẳn đi: "Tại sao ông lại nói là người nhà họ Mộ bảo tôi tới?"
Người đàn ông liếm khóe miệng khô khốc, nói từng chữ: "Nhà họ Mộ gồm tám mươi chín người."
Lê Tiếu khẽ gật đầu.Lúc trước cô xem qua hồ sơ nhà họ Mộ trong Cục Cảnh sát, vụ án ghi chép nhà chính, dòng thứ, tâm phúc và người giúp việc gồm tám mươi chín người chết thảm.Ông ta không nói gì nữa, chỉ cười nhạt phát ra thanh âm kỳ quái.Qua một thoáng, bỗng dưng Lê Tiếu nhìn ông ta, nghi ngờ hiện rõ trong mắt: "Cảnh Ý Phong?"
"Phải."
Người đàn ông thở dài nặng nề: "Cảnh Ý Phong chết ở nhà họ Mộ.
Nhưng khi báo danh sách người chết lại không có tên anh ấy.
Cô nói xem anh ấy chết thay ai?
Nếu không phải người nhà họ Mộ, ai đã cứu tôi từ trong đám cháy nhà họ Cảnh rồi đưa đến nơi này?
Nguyên quán của tôi ở huyện Đồng Lương..."
Ông ta chống đâu gối cố đứng dậy đến trước bàn màu vàng ở góc tường.Trên bàn đặt tấm kính, phía dưới có đè một bức ảnh cũ lớn chừng bàn tay.
Ông ta lấy ngón tay vuốt nhẹ, lẩm bẩm: "Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã nói ra."
Lê Tiếu chậm rãi đến cạnh ông ta, cúi đầu nhìn.Đó là một bức ảnh chụp chung có dấu vết bị cháy, đôi vợ chồng già hiền lành ngồi hàng trước, Cảnh Ý Lam và hai người đàn ông anh tuấn đứng sau lưng họ.Một người trong đó chính là người đàn ông trước mắt này.Khi đó ông còn trẻ, trông khá giống Cảnh Ý Phong, đường nét gương mặt và chiều cao không chênh lệch là bao.Bất chợt biết được có thể có người nhà họ Mộ còn sống, lòng Lê Tiếu càng nặng nề.Cô không khỏi nghi ngờ, có thể người tiết lộ thông tin cho A Xương là người nhà họ Mộ.Sau đó, Lê Tiếu trò chuyện thêm khoảng nửa tiếng với người đàn ông, biết thêm được nhiều nội tình từ chỗ ông ta.Trước khi đi, ông ta đưa lưng về phía Lê Tiếu, nghe tiếng mở cửa thì thấp giọng nói: "Cô gái, sau này đừng đến nữa, những gì biết tôi đã nói cho cô rồi.
Nếu muốn tra rõ chân tướng, cô hãy nghĩ cách tìm người ngoài danh sách, có lẽ mọi chân tướng sẽ được phơi bày."...Ngoài cửa, Lê Tiếu đi về phía trước hai bước, liếc A Xương, trong đầu bỗng hiện lên một người.Cô quay đầu nhìn tiệm làm tóc, đằng sau ô cửa sổ cũ kĩ là bóng lưng cô đơn đã còng xuống.Ông ta nói, ông ta là bà con phía ngoại từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Cảnh, tên là Tiếu Định Sơn.Ông ta còn nói, ông là người thứ hai ngoại trừ hung thủ biết được nội tình giữa nhà họ Mộ và nhà họ Cảnh.Người còn lại hẳn là người đã cứu ông ta ra khỏi biển lửa.Lê Tiếu hít một hơi thật sâu, rồi đi về chiếc SUV.A Xương mở cửa xe cho cô.
Cô nhìn ghế lái, không khỏi hỏi: "Dựa vào kỹ thuật máy tính của anh, sao lại không tra ra được nguồn gốc tin tức?"
"Cô Bảy, vì đối phương sử dụng...
địa chỉ IP của khu ổ chuột."
A Xương đã xoắn xuýt những lời này trong lòng rất lâu mới nói ra.Cô khom người chui vào xe, lại nhìn phía tiệm cắt tóc, lạnh nhạt dặn dò: "Gọi A Kiệt phái mấy người đến, đừng để ông ấy gặp chuyện."
A Xương ngồi vị trí phó lái lên tiếng đáp lại, ngẫm nghĩ rồi do dự nói: "Cô Bảy, khu ổ chuột sẽ không có người phản bội cô, bọn họ..."
"Đây không phải là phản bội."
Lê Tiếu dựa ghế, nhắm mắt xoa trán, giọng lạnh lùng: "Có người đang sắp đặt tôi."
Ánh mắt A Xương tối tăm nhìn Lê Tiếu.
Thấy cô không muốn nhiều lời, gã lái xe rời khỏi huyện Đồng Lương.Khi rời khỏi thành nhỏ trong núi này, Lê Tiếu kín đáo hỏi: "Thấy vẫn khỏe chứ?"