- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #131
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 530: ĐUA XE TRÊN PHỐ
Chương 530: ĐUA XE TRÊN PHỐ
Lê Tiếu bỗng dừng viết, ánh mắt sâu thẳm: "Chị ấy làm sao?"
Nếu chị dâu xảy ra chuyện ở Anh, cô phải về ăn nói với anh Cả thế nào đây?Lê Tiếu vừa hỏi vừa đặt tài liệu trên tay xuống bàn, đứng dậy đi tới trước mặt vệ sĩ, vẻ mặt cũng trở nên lạnh nhạt vô cùng.Vệ sĩ không câu giờ, nói ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện.Thì ra trước đó, Tông Duyệt đã tìm được cẩm nang vui chơi tại nước Anh ở trên mạng và vô tình nhìn thấy một cửa hàng bánh ngọt trong ngõ nhỏ của khu EC được cư dân mạng khen hết lời.Buổi chiều, cô định ra ngoài đi dạo và mua bánh ngọt cho Lê Tiếu và vệ sĩ.
Kết quả, cô và vệ sĩ vừa xuống xe đi vào ngõ nọ thì có một nhóm người da đen chạy xe máy lao vùn vụt từ bên trong ra.Ngõ nhỏ vốn chật hẹp, Tông Duyệt né sang bên, vệ sĩ tiến lại che chắn cho cô.
Nhưng rõ ràng băng đảng đua xe đã có sự chuẩn bị trước khi đến.Khi chiếc xe máy thứ hai lướt qua họ, kẻ điều khiển làm một động tác giả, nhân lúc vệ sĩ đưa tay bảo vệ Tông Duyệt, tên ngồi sau liền lợi dụng sơ hở giật lấy túi xách của cô.Rõ ràng đó là một băng cướp mô-tô khét tiếng, đặc biệt là thích cướp túi xách của du khách châu Á.May mà mục đích của chúng chỉ là cướp bóc, chứ cũng không xảy ra chuyện lớn gì.Nhưng điều khiến vệ sĩ ngây ra chính là, vào lúc chiếc xe máy cuối cùng của băng cướp mô-tô chạy qua, anh ta tận mắt nhìn thấy Tông Duyệt trông yếu ớt đã nhấc chân đá vào tên điều khiển xe ở một góc hiểm.Chiếc mô-tô lập tức ngã xuống và trượt dài hai mét.Tông Duyệt chạy đến đá vào huyệt thái dương của tên da đen cầm lái.
Sau khi đá hắn ngất xỉu, cô dựng chiếc xe dậy, nhảy lên xe, đạp côn chân và vặn tay ga, nghiêm mặt muốn lái xe đi.May mà vệ sĩ phản ứng nhanh, bèn nhảy lên chỗ ngồi phía sau trước khi cô tăng tốc.Kết quả, một cuộc rượt đuổi tốc độ liền diễn ra trên đường phố Anh.Đây không phải lần đầu băng cướp mô-tô kia làm chuyện này, nhưng đây lại là lần đầu có một cô gái châu Á chiếm lấy mô-tô của bọn chúng còn điên cuống rượt đuổi họ ở phía sau.Vệ sĩ ngồi phía sau bị gió thốc đến mức mặt biến dạng.Giờ phút này, trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ, những người bên cạnh Tan Sri đều rất trâu bò.Bản thân chiếc xe đua được cải tiến này rất nặng, nhưng vừa rồi, khi Tông Duyệt dựng xe lên, trông như chẳng cần tốn chút sức nào.Vệ sĩ rất ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng vẫn ổn định hơi thở gọi điện cho đồng đội.Cô Tông Duyệt này đang liều mạng đuổi theo băng đua xe kia, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả.Nếu đối phương dẫn bọn họ đến khu ổ chuột tỷ lệ tội phạm cao hơn, e rằng sẽ không đơn giản là bị cướp."
Cô Tông, cô dừng lại đi, đưa xe cho tôi, để tôi đuổi theo cho."
Quốc ngữ của vệ sĩ vốn không tốt lắm, lại do thân phận nên anh ta không được phép đến quá gần Tông Duyệt, cộng thêm xe chạy quá nhanh, chỉ có vài từ lọt vào tai Tông Duyệt.Trong cơn gió, chẳng những xe không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.Thậm chí ngay khi sắp chuyển đèn ở ngã tư, Tông Duyệt thốt ra hai chữ: "Ngồi vững."
Vệ sĩ cảm thấy mình như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, không chỉ thế, tóc của Tông Duyệt cứ bay phấp phới sau gáy, liên tục quất vào mặt anh ta....Cùng lúc đó, Lê Tiếu nhận được tin, vội vàng chào Reid rồi rời khỏi thị trấn Mies với vệ sĩ của mình.Trong bãi đỗ xe, cô định lên xe thì gặp Tô Mặc Thời làm xong việc vừa trở về.
Anh ta đóng sâm cửa xe, nhìn thấy bóng lưng cô, hỏi: "Gì thế?"
Lê Tiếu ngoảnh lại: "Có việc."
Tô Mặc Thời híp mắt nhìn cô nửa giây, sau đó không chút nghĩ ngợi đi tới: "Anh đi với em."
Rõ ràng là anh ta đã nhìn thấy vẻ tàn bạo chôn sâu trong đáy mắt Lê Tiếu.Lên xe, Tô Mặc Thời tao nhã xắn tay áo sơ mi lên: "Ai gặp chuyện?"
"Chị dâu Cả của em."
Lê Tiếu cẩm điện thoại tìm vị trí của Tông Duyệt và vệ sĩ, giọng vẫn ung dung: "Nghe nói bị giật túi xách trên đường."
Tô Mặc Thời nhíu mày: "An ninh ở trung tâm thành phố bến cảng London rất tốt, nhưng nếu là nơi vắng vẻ thì có rất nhiều trộm cướp, cô ấy đã đi đâu?"
Lê Tiếu nhìn biểu tượng đang chuyển động nhanh trên màn hình, đưa điện thoại cho Tô Mặc Thời: "Khu EC."
Tô Mặc Thời mím môi thở dài: "EC là địa bàn của người da đen, là đầu mối giao thông quan trọng.
Nếu báo cảnh sát, họ sẽ đến rất nhanh, em nghĩ sao?"
"Tới đó xem thế nào trước đã."
Hiểu rồi, ý cô là không báo cảnh sát, mà là muốn đi đường tắt.Tô Mặc Thời trả lại di động cho cô, ung dung bắt tréo chân, nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Rẽ trái, có một con đường có thể đi tắt qua khu EC."
Vệ sĩ nhìn Lê Tiếu qua gương chiếu hậu, thấy cô không nói gì thì cấp tốc đánh lái rẽ vào con đường nhỏ bên trái.Mười lăm phút sau, Lê Tiếu nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, rồi nghiêng màn hình sang phía Tô Mặc Thời: "Chỗ này là chỗ nào?"
Tô Mặc Thời chỉ liếc mắt đã mắng ngay: "Khu ổ chuột.
Cô ấy bị cướp hay bị bắt cóc?"
Lê Tiếu không trả lời, nhìn vào gương chiếu hậu: "Tăng tốc."
Vệ sĩ gật đầu, lập tức đạp chân ga, phóng đến khu ổ chuột.Nhờ vào sự quen thuộc của Tô Mặc Thời với cảng London, xe chuyên dụng phóng qua phố, băng qua hẻm, cuối cùng cũng tới khu ổ chuột sau mười phút.Lê Tiếu nhìn định vị trên điện thoại, vị trí của Tông Duyệt lúc này đã ở phía trước hai trăm mét.Cả ba xuống xe, Lê Tiếu đút một tay vào túi quần và nhìn ngó xung quanh.
Đường chật hẹp, nhà cửa san sát, chung cư thì chả có gì là hiện đại hóa.Dù có dấu vết trùng tu của Chính phủ, nhưng khu vực này vẫn tập trung rất nhiều người nghèo và nạn dân ngoại lai đến kiếm ăn.Hơn nữa, bởi vì ở sát bến cảng, nên trong không khí cứ thoang thoảng mùi ẩm mốc."
Ở quảng trường phía trước."
Tô Mặc Thời nhìn định vị trên điện thoại di động của Lê Tiếu, rồi chỉ vào một con hẻm nhỏ ẩm thấp.Lê Tiếu đáp: "Ừ".Hai người sóng vai đi vào con hẻm sâu chật hẹp, vệ sĩ thì đi sau cùng để cảnh giác.Chẳng mấy chốc, một quảng trường hình tròn đổ nát và đẩy rác đã ở ngay trước mặt họ.Khi họ đến gần, tiếng gầm rú của xe máy và tiếng gào thét của đám đông gân như chọc thủng bầu trời.Lúc này, có hai ba chục người tụ tập quanh quảng trường.
Bọn họ đứng thành vòng tròn, mặt người nào người nấy đều cợt nhả.Trong đám đông, Tông Duyệt và vệ sĩ đứng bên chiếc mô-tô, có bảy tám băng đảng đua xe hoặc đứng hoặc ngồi ở đối diện họ, hầu hết đều là người da đen.Tên cầm đầu vẫn cầm chiếc túi xách màu hồng của cô, móc ví tiền ra khỏi chiếc túi trong tiếng hò hét của đám đông, đếm từng tờ một.Quả nhiên là người châu Á có tiền.Trong túi xách của Tông Duyệt không có nhiều đổ, nhưng có rất nhiều giấy tờ, bao gồm hộ chiếu của cô, và cả... thẻ ngân hàng mà Lê Quân cho cô.