- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #181
[Edit][201 - 400] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.
Chương 380: Đột phát.
Chương 380: Đột phát.
Công cuộc thanh tra ở Nam Mân tỉnh kéo dài hơn một tháng.Vào trung tuần tháng 11, quan phủ các nơi đột nhiên dán ra bố cáo, trên bố cáo tuyên bố sau thu vấn trảm toàn bộ hơn mười cái tên, những người này đều là luận xử tội gian tế.Lúc này đa phần dân chúng đều đã biết sự kiện hải tặc xảy ra khoảng thời gian trước, hiện tại thấy quan phủ đem những kẻ gian tế hại người đều bắt được, trong lòng đều nhịn không được vui mừng một trận.Bọn họ tụ ở bên bố cáo, chờ người biết chữ đọc ra nội dung trên bố cáo, sau khi bọn họ nghe xong danh sách tên bên trên, không khí lại có chút không giống nhau.
Bởi vì người có tên trên danh sách này, có một số chính là bọn họ quen biết, tỷ như nói ông chủ Lý ở tỉnh thành mở một nhà cửa hàng dầu, y sao sẽ là gian tế chứ?Dân chúng ở phụ cận Nam Thủy phố đều biết, ông chủ Lý cửa hàng dầu là một người phúc hậu, dầu nhà y hương thuần sáng trong, chưa bao giờ giống những kẻ lòng dạ hiểm độc chuyên trộn lẫn những thứ khác vào, giá bán cũng thực hợp lý, mười mấy năm qua trên cơ bản không từng tăng giá.Đối mặt với đám người nghị luận sôi nổi, có người liền nói: "Nghe nói quan phủ lần này bắt tám chín mười người, không có vấn đề đều đã thả ra.
Những người này không được thả ra ngược lại còn định tội rồi, như vậy nhất định là có nguyên nhân, có câu nói, tri nhân tri diện bất tri tâm, ai có thể bảo đảm ông chủ Lý này thật là người tốt chứ?"
Hắn nói như vậy cũng có đạo lý, những người khác nghe xong cũng không nói thêm cái gì, dù sao bọn họ cũng chỉ là biết người này, cho dù y thật là oan uổng, cũng sẽ có người nhà y giải oan cho y.
Nói tới nói lui, cũng không có liên quan gì lớn tới bọn họ.Các phủ trên cơ bản đều có phát sinh tình huống như vậy, mà người nhà những phạm nhân đã định sau thu vấn trảm này, có một số trầm mặc không nói, có một số lại không ngừng đang vì chuyện này bôn tẩu, hy vọng có thể giải oan cho bọn họ.
Chương Châu phủ cũng có một người trên danh sách bố cáo, là Mã thống lĩnh thủy sư tự mình dẫn người áp giải y đến tỉnh thành.
Nhà y làm buôn bán hương nến tiền giấy, ở Chương Châu phủ thành có chút danh tiếng, mọi người cho dù là làm hôn sự hay là việc tang lễ tế tổ, đều phải đi một chuyến nhà bọn họ.
Người này cũng giống như ông chủ Lý, cho người ta ấn tượng đều là thật sự phúc hậu.
Y vóc người không cao, nhưng tính tình thực tốt, thấy ai cũng tươi cười đầy mặt đón chào, vô cùng lễ phép.Y ở Chương Châu phủ mở cửa hàng cũng đã mười mấy năm, con trai con gái cũng đều đã thành gia.
Trước mắt đã sắp được chuẩn bị về nhà ngậm kẹo đùa cháu, lại bởi vì vài câu lời đồn đãi bị quan phủ bắt đi phán xử tử hình, bọn họ làm sao có thể tiếp thu chứ?
Vì thế người nhà vị ông chủ Tống này liền lên phủ nha giải oan.Bởi vì liên quan đến một ít chuyện không muốn người ngoài biết, cho nên lần này quan phủ không có công khai thẩm án.
Dân chúng muốn hiểu biết nội tình chen lấn ở ngoài cửa nha môn chờ đợi, trong miệng còn không ngừng nghị luận, mọi người đều cho rằng, chuyện này có chút mờ ám, bằng không vì sao quan phủ không khai đường chứ?
Ước chừng sau thời gian một nén nhang, con trai con gái ông chủ Tống đi ra ngoài, khuôn mặt bọn họ trắng bệch, ánh mắt ngơ ngác, trong đó tràn đầy không thể tin tưởng.
Đám người tách ra hai bên đồng tình nhìn bọn họ, bọn họ cũng không hề phát hiện, nghiêng ngả lảo đảo đi ra bên ngoài."
Ai, thật đáng thương a!"
"Ai nói không phải chứ?
Chẳng qua nhiều miệng vài câu đã dẫn đến kết cục như vậy, thật làm người không biết nói gì mới phải a."
"Các ngươi nói quan phủ còn có thể bắt người nữa hay không?"
"Ai da, ai mà biết được chứ......"
Nhân vật chính của sự kiện đi rồi, người xem náo nhiệt không qua bao lâu cũng tứ tán rời đi, Trương Hổ dẫn theo cái giỏ rau nhìn nhìn sắc trời, cũng vội vội vàng vàng mà đi trở về.Đến giữa trưa, mọi người ngồi lại cùng nhau ăn cơm, Trương Hổ liền đem tin tức hôm nay nhìn thấy nói cho những người khác.
Chỗ này chỉ có Từ quản gia cùng Sở Từ cảm thấy việc này không đơn giản, những người khác lại có chút đồng cảm với bọn họ.Sau đó nội dung ngày ấy quan phủ khai đường không biết làm sao truyền đi ra ngoài, mọi người mới có thể biết nội tình, chân tướng quả như lời Từ quản gia cùng Sở Từ tưởng tượng, cũng không đơn giản một chút nào.
Hóa ra ông chủ Tống này cũng không phải là bá tánh Đại Ngụy, y tên thật là Matsushima Junichiro, ở đầu năm Gia Hữu, y đã theo thương thuyền đi vào Đại Ngụy, sau đó liền tìm cách ẩn núp, vẫn luôn đang yên lặng truyền đạt tin tức cho Oa Quốc.
Những năm gần đây, Nam Mân không có chuyện gì để nói, thượng cấp Oa nhân cũng không liên hệ tới bọn họ, chỉ để cho bọn họ mau chóng dung nhập vào trong bá tánh Đại Ngụy.Vị ông chủ Tống này vì ngụy trang bản thân, chẳng những trên hành vi cử chỉ tận lực bắt chước, còn cưới cô nương Đại Ngụy, hoàn toàn làm quan hệ của mình cùng Đại Ngụy tiến thêm một bước.
Trước đó không lâu quan phủ bắt người, ông chủ Tống này kỳ thật không đi ra ngoài nói chuyện hải tặc, lại vẫn bị quan phủ tìm tới cửa.
Trong tay bọn họ cầm bức họa, cẩn thận cùng ông chủ Tống so sánh bộ dáng, so sánh một hồi lâu mới ra tay bắt người.Ban đầu ông chủ Tống còn kêu oan uổng, sau lại đối mặt với bằng chứng như núi cũng không thể không nhận, sau đó đem toàn bộ hành vi phạm tội của mình khai báo.
Ngoại trừ đưa tin tức ra bên ngoài, quan phủ còn ngoài ý muốn biết được một sự kiện, chuyện này đó là nguyên nhân giải oan cho con trai con gái Tống gia.Hóa ra là một năm trước, Nam Mân tỉnh đã từng lấy danh nghĩa diệt phỉ bắt một số người.
Ông chủ Tống có tật giật mình, khoảng thời gian đó vẫn luôn tinh thần không tập trung, làm Tống phu nhân nhìn ra chút manh mối.
Nàng sợ trượng phu mình có liên quan đến hải tặc giết người không chớp mắt, ban đêm vẫn luôn lo lắng mà ngủ không yên.
Lần này đại sự không ổn, nàng nửa đêm thế nhưng nghe thấy được tiếng nói chuyện oa lap.
Ngôn ngữ này không thuộc về bất kì một loại ngôn ngữ nào của Đại Ngụy, sau khi Tống phu nhân điều tra mới phát hiện, y nói lại là ngôn ngữ Oa nhân.Bỗng nhiên một ngày biết được trượng phu cùng chung chăn gối thế nhưng là cái Oa nhân, Tống phu nhân cho dù đanh đá, cũng không khỏi tinh thần hoảng hốt, một hôm không cẩn thận liền nói lỡ miệng, làm ông chủ Tống nghe thấy được.Một bên là nước, một bên là nhà, sau khi ông chủ Tống rối rắm đủ cách, lựa chọn nước.
Y tự tay giết chết Tống phu nhân, bảo vệ bí mật của mình.
Trên tang lễ, y bi thương muốn chết, khóc đến tê tâm liệt phế, người tiến đến phúng viếng đều bị thâm tình của bọn họ mà động dung không thôi.Lúc con trai con gái Tống gia biết được cái hiện thực tàn khốc này, trong đầu trống rỗng, căn bản là đã quên bản thân là tới làm gì......Sau khi Sở Từ nghe nói chuyện này, nhịn không được cũng có chút thổn thức, nhân tính phức tạp há là dăm ba câu là có thể nói rõ được?
Hắn cảm thấy, ông chủ Tống đang ở trong lao ngục đem chuyện chính mình sát thê thông báo thiên hạ, đại khái là bởi vì y cũng hối hận đi?
Nghe nói lúc trước khi y tới chỉ có hai bàn tay trắng, là Tống phu nhân vẫn luôn ở bên người y, tình nghĩa phu thê nhiều năm như vậy, cho dù là tảng đá, hiện tại cũng nên hòa tan rồi.
Sau sự kiện gian tế, Oa nhân bên ngoài thủy vực Nam Mân an phận hơn rất nhiều, ngày thường thuyền tuần tra thời gian thật lâu cũng không nhìn thấy những con thuyền đầu nhọn đó nữa, nhóm khách thương dị bang tới, cũng may mắn tránh được một kiếp.Ngay trong lúc mọi người cho rằng chuyện đã bình ổn, một tin tức lại đến, hoàn toàn đánh vỡ sự hài hòa bình yên trước nay ở Nam Mân tỉnh.Một con thuyền thuyền thủy sư có hơn bốn mươi người đột nhiên mất tích ở bên ngoài hải vực, hai ngày sau, người điều tra phát hiện con thuyền ngừng ở một tiểu đảo không người, thân thuyền đã tổn hại, trên thuyền vết máu loang lổ, di thể quân thủy sư tứ tung ngang dọc nằm đầy đất, trải qua xác minh, bọn họ phát hiện, trên thuyền không có một người nào may mắn thoát khỏi!