- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #121
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 520: XIN CHÀO TAN SRI
Chương 520: XIN CHÀO TAN SRI
Đêm tối, mười một giờ, Lê Tiếu đã đến sân bay quốc tế Nam Dương.Xe vừa dừng hẳn, Giám đốc thương vụ công ty hàng không đã xách cặp táp đi đến: "Cô Lê, sắp xếp ổn thỏa cả rồi."
Lê Tiếu gật đầu, thuận tiện liếc đồng hồ bên tay trái, đang nghĩ gọi cho Tông Duyệt thì sau lưng đã truyền đến tiếng động cơ xe thể thao.Tông Duyệt mặc áo thun và quần jeans dừng xe ở cạnh, lấy một cặp da nhỏ màu tím từ cốp sau ra, vội vàng đến chỗ Lê Tiếu: "Xin lỗi, xin lỗi, chị đến muộn."
Cô vốn tưởng sáng mai mới lên đường đến Anh, không ngờ dùng bữa ở nhà ông ngoại xong, Lê Tiếu lại bảo cô về dọn đồ tập hợp ở sân bay.May mà Lê Quân không ngăn cản, vừa nghe cô ra ngoài du lịch với Tiếu Tiếu đã vui vẻ đồng ý, thậm chí còn đưa cho cô một tấm thẻ để cô quẹt thoải mái.Lê Tiếu thấy chóp mũi Tông Duyệt rịn mồ hôi, cong môi nói: "Không muộn, đi thôi."
Giám đốc thương vụ rất có mắt nhìn, nhận lấy cặp da trong tay Tông Duyệt, khi đưa họ lên máy bay còn cung kính dặn dò: "Cô Lê, hai đường bay đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Nhưng khi quá cảnh phi trường Myanmar, cô có thể phải cần phối hợp tiến hành kiểm tra với họ, nhưng sẽ không trễ nải quá lâu, cùng lắm là một giờ thôi sẽ có thể tiếp tục cất cánh."
Lê Tiếu bước chậm rãi lên cầu thang mạn, cụp mí mắt đáp lại.Trong khoang máy bay, Tông Duyệt ngồi ở cửa sổ, cầm khăn giấy lau mồ hôi, nhìn Lê Tiếu ngồi bên cạnh gác tréo chân, bèn áp qua hỏi: "Tiếu Tiếu, chúng ta phải quá cảnh ở Myanmar sao?"
Nam Dương cũng có đường bay thẳng, hơn nữa đây còn là máy bay tư nhân, sao phải quá cảnh?Lê Tiểu dựa hưng ghế lắc mũi chân, hơi khép mắt trả lời đơn giản: "Ừ, tiện hơn."
Tạm thời Tông Duyệt không hiểu hàm ý câu nói của Lê Tiếu, nghĩ sao vẫn thấy bay thẳng tiện hơn mới đúng.Sau ba tiếng đồng hồ, máy bay tư nhân đã đến sân bay quốc tế Myanmar.Khi cửa máy bay mở ra, hơi nóng ập vào mặt.Tông Duyệt mơ màng mở mắt, nghiêng đâu nhìn ngoài cửa số mạn máy bay, thấy không ít nhân viên tiến hành kiểm tra chuyến bay kế tiếp và tiếp tế không trung.Cô day trán, tỉnh táo hơn thì ngồi dậy nhìn đối diện: "Tiếu Tiếu, chúng ta phải xuống à?"
Lê Tiếu đang cúi đầu bấm điện thoại, dường như đang nhắn tin.Nghe Tông Duyệt hỏi, Lê Tiếu không ngẩng đầu, trả lời: "Không cân đâu."
Tông Duyệt mím môi, càng thêm hiếu kỳ.Dù đã nhiều năm cô không ra nước ngoài, nhưng quá cảnh thì luôn phải xuống sân bay mới đúng?Nhưng cô chợt nhớ đến, bay từ trong nước đến Myanmar, hình như cô không có visa.Lẽ nào máy bay tư nhân giải quyết những vấn đề này sao?Nhưng... từ đâu đến cuối, Tiếu Tiếu đều không nhắc đến giấy tờ tùy thân của cô.Suy nghĩ của Tông Duyệt rối loạn, còn chưa kịp hỏi rõ thì đã có hai nhân viên kiểm tra an ninh từ ngoài khoang máy bay đi đến.Họ cẩm giấy kiểm tra an ninh và thiết bị quét giấy tờ, trao đổi bằng ngoại ngữ với nhân viên hàng không, sau đó vào trong khoang máy bay.Hai nhân viên kiểm ra an ninh nhìn quanh, tính chia ra kiểm tra.Một người đi về phía Tông Duyệt, Lê Tiếu đang cúi đầu xem điện thoại bỗng giơ tay ra, hai ngón tay kẹp quyển số màu xanh.Hai nhân viên kiểm tra an ninh một trước một sau đứng ở lối đi giữa hàng ghế hai bên, bị động tác của Lê Tiếu ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy rồi đặt trên thiết bị quét giấy tờ.Tông Duyệt rướn cổ nhìn họ làm việc, cảm thấy rất sốt ruột.Giờ họ có bị tính là nhập cảnh trái phép không vậy?Nghĩ thế, cô càng ngồi thẳng lưng hơn, mang tư thái cao ngất của quân nhân, muốn thể hiện hình ảnh một công dân tốt.So với Tông Duyệt đang chột dạ, Lê Tiếu thản nhiên chẳng phản ứng gì.Hơn nữa, thiết bị quét vẫn chưa đưa ra nhắc nhở, thời gian trôi qua trở nên đằng đẵng.Sau mấy giây ngắn ngủi, thiết bị quét bỗng vang tiếng nhắc nhỏ, cùng với đèn đỏ bên trên sáng lên, Tông Duyệt bối rối.Đèn đỏ nghĩa là vô hiệu?Tối nay chắc không xong rồi, cô đã bắt đầu suy tính, rốt cuộc có nên gọi chú Ba đến cứu họ hay để ông nội ra mặt hay không.Lê Tiếu và hai nhân viên kiểm tra an ninh hoàn toàn không biết Tông Duyệt vừa tưởng tượng ra vở kịch lớn gì.Đèn đỏ lóe lên vài giây, nhân viên kiểm tra an ninh sửng sốt thật lâu.Tiếp đó, khi Tông Duyệt thấp thỏm cắn môi, hai người đàn ông chợt lùi ra sau một bước, tay phải nắm thành quyền đặt trước ngực, khom người với Lê Tiếu, chào hỏi bằng tiếng Myanmar: "Xin chào Tan Sri."
Tông Duyệt khó hiểu: "???"
Lê Tiếu thờ ở đáp lại, cũng đỡ trán nói bằng tiếng Myanmar: "Kiểm tra xong chưa?"
Nhân viên kiểm tra an ninh lập tức khom người chín mươi độ, hai tay dâng quyển số xanh lên: "Xong rồi, mời cô nhận lại."
Lê Tiếu nhận lấy đặt bên chân, xua tay: "Nhanh chóng sắp xếp cất cánh."
Cả quá trình Lê Tiếu đều nói bằng tiếng Myanmar, Tông Duyệt không nghe hiểu chữ nào, nhưng việc này không trở ngại cô nhìn ra một vài điều.Thái độ của nhân viên kiểm tra an ninh ở sân bay Myanmar có phải quá kính trọng Lê Tiếu rồi không?Cô biết Myanmar là quốc gia theo chế độ quân chủ, do hoàng thất nấm thực quyền.Dù chưa từng đến, nhưng có xem thông tin, động tác tay phải nắm thành quyền đặt trước ngực của nhân viên kiểm tra an ninh hình như là lễ nghi chào hỏi thành viên hoàng thất.Vậy nên... rốt cuộc chuyện này là thế nào?Hai nhân viên kiểm tra an ninh khom người lui xuống, ra khỏi khoang máy bay.
Chưa đến mười phút, tháp chỉ huy truyền đến chỉ thị cho phép cất cánh.Đừng nói là Tông Duyệt, cả nhân viên và phi cơ trưởng trong máy bay cũng ngây người.Họ lái máy bay lâu như vậy, chưa thấy sân bay ra cho cất cánh nhanh đến thế.Cả nhân viên ở dưới đất cũng dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành kiểm tra cất cánh và các hạng mục tiếp tế, cứ như đang liều mạng.Hai giờ rưỡi khuya, máy bay chậm rãi cất cánh với mục tiêu là nước Anh.Tuy nói là phải quá cảnh ở Myanmar, nhưng thời gian di chuyển không khác mấy với việc bay thẳng từ Nam Dương.Đều là tám tiếng.Mà quan trọng nhất là, người Myanmar có tư cách miễn visa ở Anh.Vì tính đặc thù thân phận, Lê Tiếu phải cất cánh từ địa phận Myanmar, nên mới có chuyện quá cảnh ở sân bay Myanmar.Đương nhiên, Tông Duyệt không biết những chuyện này.Vì năm giờ bay tiếp theo, ngoại trừ ngủ ra, cô chỉ suy nghĩ một chuyện.Quyển số xanh trong tay Lê Tiếu, nếu là hộ chiếu thì đó là thân phận của cô ở Myanmar......Bây giờ sáng Nam Dương là mười một giờ đêm bên Anh, máy bay tư nhân đã đến London.Cảng London trong bóng đêm đắm chìm trong cơn mưa phùn lất phất.Chòi gác tường đỏ nóc tròn hiện lên kiến trúc đặc sắc của thành thị nước ngoài.Tông Duyệt vô thức xách cặp da theo Lê Tiếu xuống máy bay.
Mưa phùn phả vào mặt khiến cô run lập cập.Mưa đêm lành lạnh, cho đến khi đỉnh đâu tối sầm lại, cô mới thấy hai vệ sĩ áo đen bung tán ô đen rộng lớn che mưa gió cho hai người.