Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)

Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 520: XIN CHÀO TAN SRI


Đêm tối, mười một giờ, Lê Tiếu đã đến sân bay quốc tế Nam Dương.Xe vừa dừng hẳn, Giám đốc thương vụ công ty hàng không đã xách cặp táp đi đến: "Cô Lê, sắp xếp ổn thỏa cả rồi."

Lê Tiếu gật đầu, thuận tiện liếc đồng hồ bên tay trái, đang nghĩ gọi cho Tông Duyệt thì sau lưng đã truyền đến tiếng động cơ xe thể thao.Tông Duyệt mặc áo thun và quần jeans dừng xe ở cạnh, lấy một cặp da nhỏ màu tím từ cốp sau ra, vội vàng đến chỗ Lê Tiếu: "Xin lỗi, xin lỗi, chị đến muộn."

Cô vốn tưởng sáng mai mới lên đường đến Anh, không ngờ dùng bữa ở nhà ông ngoại xong, Lê Tiếu lại bảo cô về dọn đồ tập hợp ở sân bay.May mà Lê Quân không ngăn cản, vừa nghe cô ra ngoài du lịch với Tiếu Tiếu đã vui vẻ đồng ý, thậm chí còn đưa cho cô một tấm thẻ để cô quẹt thoải mái.Lê Tiếu thấy chóp mũi Tông Duyệt rịn mồ hôi, cong môi nói: "Không muộn, đi thôi."

Giám đốc thương vụ rất có mắt nhìn, nhận lấy cặp da trong tay Tông Duyệt, khi đưa họ lên máy bay còn cung kính dặn dò: "Cô Lê, hai đường bay đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.

Nhưng khi quá cảnh phi trường Myanmar, cô có thể phải cần phối hợp tiến hành kiểm tra với họ, nhưng sẽ không trễ nải quá lâu, cùng lắm là một giờ thôi sẽ có thể tiếp tục cất cánh."

Lê Tiếu bước chậm rãi lên cầu thang mạn, cụp mí mắt đáp lại.Trong khoang máy bay, Tông Duyệt ngồi ở cửa sổ, cầm khăn giấy lau mồ hôi, nhìn Lê Tiếu ngồi bên cạnh gác tréo chân, bèn áp qua hỏi: "Tiếu Tiếu, chúng ta phải quá cảnh ở Myanmar sao?"

Nam Dương cũng có đường bay thẳng, hơn nữa đây còn là máy bay tư nhân, sao phải quá cảnh?Lê Tiểu dựa hưng ghế lắc mũi chân, hơi khép mắt trả lời đơn giản: "Ừ, tiện hơn."

Tạm thời Tông Duyệt không hiểu hàm ý câu nói của Lê Tiếu, nghĩ sao vẫn thấy bay thẳng tiện hơn mới đúng.Sau ba tiếng đồng hồ, máy bay tư nhân đã đến sân bay quốc tế Myanmar.Khi cửa máy bay mở ra, hơi nóng ập vào mặt.Tông Duyệt mơ màng mở mắt, nghiêng đâu nhìn ngoài cửa số mạn máy bay, thấy không ít nhân viên tiến hành kiểm tra chuyến bay kế tiếp và tiếp tế không trung.Cô day trán, tỉnh táo hơn thì ngồi dậy nhìn đối diện: "Tiếu Tiếu, chúng ta phải xuống à?"

Lê Tiếu đang cúi đầu bấm điện thoại, dường như đang nhắn tin.Nghe Tông Duyệt hỏi, Lê Tiếu không ngẩng đầu, trả lời: "Không cân đâu."

Tông Duyệt mím môi, càng thêm hiếu kỳ.Dù đã nhiều năm cô không ra nước ngoài, nhưng quá cảnh thì luôn phải xuống sân bay mới đúng?Nhưng cô chợt nhớ đến, bay từ trong nước đến Myanmar, hình như cô không có visa.Lẽ nào máy bay tư nhân giải quyết những vấn đề này sao?Nhưng... từ đâu đến cuối, Tiếu Tiếu đều không nhắc đến giấy tờ tùy thân của cô.Suy nghĩ của Tông Duyệt rối loạn, còn chưa kịp hỏi rõ thì đã có hai nhân viên kiểm tra an ninh từ ngoài khoang máy bay đi đến.Họ cẩm giấy kiểm tra an ninh và thiết bị quét giấy tờ, trao đổi bằng ngoại ngữ với nhân viên hàng không, sau đó vào trong khoang máy bay.Hai nhân viên kiểm ra an ninh nhìn quanh, tính chia ra kiểm tra.Một người đi về phía Tông Duyệt, Lê Tiếu đang cúi đầu xem điện thoại bỗng giơ tay ra, hai ngón tay kẹp quyển số màu xanh.Hai nhân viên kiểm tra an ninh một trước một sau đứng ở lối đi giữa hàng ghế hai bên, bị động tác của Lê Tiếu ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy rồi đặt trên thiết bị quét giấy tờ.Tông Duyệt rướn cổ nhìn họ làm việc, cảm thấy rất sốt ruột.Giờ họ có bị tính là nhập cảnh trái phép không vậy?Nghĩ thế, cô càng ngồi thẳng lưng hơn, mang tư thái cao ngất của quân nhân, muốn thể hiện hình ảnh một công dân tốt.So với Tông Duyệt đang chột dạ, Lê Tiếu thản nhiên chẳng phản ứng gì.Hơn nữa, thiết bị quét vẫn chưa đưa ra nhắc nhở, thời gian trôi qua trở nên đằng đẵng.Sau mấy giây ngắn ngủi, thiết bị quét bỗng vang tiếng nhắc nhỏ, cùng với đèn đỏ bên trên sáng lên, Tông Duyệt bối rối.Đèn đỏ nghĩa là vô hiệu?Tối nay chắc không xong rồi, cô đã bắt đầu suy tính, rốt cuộc có nên gọi chú Ba đến cứu họ hay để ông nội ra mặt hay không.Lê Tiếu và hai nhân viên kiểm tra an ninh hoàn toàn không biết Tông Duyệt vừa tưởng tượng ra vở kịch lớn gì.Đèn đỏ lóe lên vài giây, nhân viên kiểm tra an ninh sửng sốt thật lâu.Tiếp đó, khi Tông Duyệt thấp thỏm cắn môi, hai người đàn ông chợt lùi ra sau một bước, tay phải nắm thành quyền đặt trước ngực, khom người với Lê Tiếu, chào hỏi bằng tiếng Myanmar: "Xin chào Tan Sri."

Tông Duyệt khó hiểu: "???"

Lê Tiếu thờ ở đáp lại, cũng đỡ trán nói bằng tiếng Myanmar: "Kiểm tra xong chưa?"

Nhân viên kiểm tra an ninh lập tức khom người chín mươi độ, hai tay dâng quyển số xanh lên: "Xong rồi, mời cô nhận lại."

Lê Tiếu nhận lấy đặt bên chân, xua tay: "Nhanh chóng sắp xếp cất cánh."

Cả quá trình Lê Tiếu đều nói bằng tiếng Myanmar, Tông Duyệt không nghe hiểu chữ nào, nhưng việc này không trở ngại cô nhìn ra một vài điều.Thái độ của nhân viên kiểm tra an ninh ở sân bay Myanmar có phải quá kính trọng Lê Tiếu rồi không?Cô biết Myanmar là quốc gia theo chế độ quân chủ, do hoàng thất nấm thực quyền.Dù chưa từng đến, nhưng có xem thông tin, động tác tay phải nắm thành quyền đặt trước ngực của nhân viên kiểm tra an ninh hình như là lễ nghi chào hỏi thành viên hoàng thất.Vậy nên... rốt cuộc chuyện này là thế nào?Hai nhân viên kiểm tra an ninh khom người lui xuống, ra khỏi khoang máy bay.

Chưa đến mười phút, tháp chỉ huy truyền đến chỉ thị cho phép cất cánh.Đừng nói là Tông Duyệt, cả nhân viên và phi cơ trưởng trong máy bay cũng ngây người.Họ lái máy bay lâu như vậy, chưa thấy sân bay ra cho cất cánh nhanh đến thế.Cả nhân viên ở dưới đất cũng dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành kiểm tra cất cánh và các hạng mục tiếp tế, cứ như đang liều mạng.Hai giờ rưỡi khuya, máy bay chậm rãi cất cánh với mục tiêu là nước Anh.Tuy nói là phải quá cảnh ở Myanmar, nhưng thời gian di chuyển không khác mấy với việc bay thẳng từ Nam Dương.Đều là tám tiếng.Mà quan trọng nhất là, người Myanmar có tư cách miễn visa ở Anh.Vì tính đặc thù thân phận, Lê Tiếu phải cất cánh từ địa phận Myanmar, nên mới có chuyện quá cảnh ở sân bay Myanmar.Đương nhiên, Tông Duyệt không biết những chuyện này.Vì năm giờ bay tiếp theo, ngoại trừ ngủ ra, cô chỉ suy nghĩ một chuyện.Quyển số xanh trong tay Lê Tiếu, nếu là hộ chiếu thì đó là thân phận của cô ở Myanmar......Bây giờ sáng Nam Dương là mười một giờ đêm bên Anh, máy bay tư nhân đã đến London.Cảng London trong bóng đêm đắm chìm trong cơn mưa phùn lất phất.Chòi gác tường đỏ nóc tròn hiện lên kiến trúc đặc sắc của thành thị nước ngoài.Tông Duyệt vô thức xách cặp da theo Lê Tiếu xuống máy bay.

Mưa phùn phả vào mặt khiến cô run lập cập.Mưa đêm lành lạnh, cho đến khi đỉnh đâu tối sầm lại, cô mới thấy hai vệ sĩ áo đen bung tán ô đen rộng lớn che mưa gió cho hai người.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 521: KHÍ THẾ CỦA LÊ TIẾU BÙNG NỔ


"Tan...

Cô Lê."

Vệ sĩ đi cạnh Lê Tiếu mới mở miệng đã vội vàng đối xưng hô.Tông Duyệt cũng chú ý, khẩu âm anh ta không thuẩn quốc ngữ, thậm chí phát âm còn không chuẩn, có hơi cứng nhắc.Lê Tiếu đút một tay vào túi đi về phía trước, bóng lưng mảnh khảnh kia trong mắt Tông Duyệt quả thật bùng nổ khí thế.Họ đi theo vệ sĩ đến nhà ga sân bay.

Ở cửa thứ nhất, Lê Tiếu lấy quyển số xanh ra, vệ sĩ cùng lúc trình một bản danh sách nhân viên đi theo.

Gần như không trì hoãn, đoàn người lập tức được đưa đến lối đi VIP.Kế tiếp là trạm kiểm tra xuất nhập cảnh, mọi cửa khẩu khi nhìn thấy Lê Tiếu đều bật đèn xanh thông qua.Tông Duyệt: "..."

Cô em chồng của cô rốt cuộc là người thế nào vậy?Dù cô có lấy thân phận của chú Ba đến đây thăm viếng hữu nghị cũng chưa chắc nhận được đãi ngộ này nhỉ?Sau khi ra khỏi sân bay, hai vệ sĩ theo họ đến bãi đỗ xe.

Một chiếc xe chuyên dụng khiêm tốn màu đen đập vào mắt.Tông Duyệt không có bất kỳ phản ứng nào, thản nhiên chui vào trong.Xe chống đạn.Cô cảm thấy không có gì phải ngạc nhiên, dù bản thân đã hơi hoảng hốt.Trên xe, Lê Tiểu ra hiệu tay, vệ sĩ đang nổ máy lập tức dừng động tác.Là ăn ý không cân nói cũng hiểu.Tông Duyệt khoanh tay trước ngực nắm tay áo, ngạc nhiên nhìn vệ sĩ, có loại ảo giác quen thuộc, vì tư thế của họ trông rất quen mắt.Phàm là người xuất thân quân đội đều ngồi thẳng lưng hai tay áp lên đầu gối.Cô lặng lẽ cúi đầu, vuốt mặt, giữ bình tĩnh nào, không thể làm em chông mất mặt như gái thôn quê được."

Không tới được sao?"

Bỗng dưng giọng nói biếng nhác của Lê Tiếu vang lên.Tông Duyệt cứng nhắc nghiêng đầu qua, đôi mắt gần như dính lên người cô.Đầu bên kia điện thoại là giọng của Hạ Tư Dư.Cô nàng hơi buồn bực lẩm bẩm: "Ừ, xảy ra vài việc, tạm thời chị không qua được."

Sáng hôm qua, một xưởng chế thuốc của Công ty dược Hoàn Hạ bỗng xảy ra sự kiện thuốc miễn kiểm tra dẫn đến trúng độc.Ba cô phái cô qua đó giải quyết tranh chấp và phối hợp điều tra nguyên nhân hậu quả.Đó là số thuốc trị cảm bình thường trên thị trường.

Nhưng khổ nỗi lượng thuốc đưa ra thị trường tháng trước lại có vấn đề.

Dù xưởng thuốc đã thu hồi thuốc khẩn cấp, tiến hành kiểm tra lại, nhưng không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết.Nghe Hạ Tư Du tố khổ, Lê Tiếu nhìn ra ngoài cửa, thản nhiên hỏi: "Chị có cần em giúp không?"

"Tạm thời chưa cân, chuyện nhỏ thôi, chị có thể xử lý."

Hạ Tư Dư cười từ chối.

Hai người trao đổi thêm mấy câu rồi nhanh chóng cúp máy....Mười phút sau, xe chuyên dụng lái ra khỏi sân bay quốc tế cảng London.Phong cảnh kiến trúc nước Anh bên ngoài cửa số càng thêm kín đáo và trang nhã trong màn mưa đêm.Khách sạn Pullman.Lê Tiếu và Tông Duyệt vào phòng, hai vệ sĩ chia ra đứng một trái một phải sau sofa."

Hai anh về nghỉ trước đi, tám giờ sáng mai đến trụ sở chính của Liên minh Y học."

Lê Tiếu dựa vào tay vịn, day trán, hướng ra sau lưng nói.Hai vệ sĩ gật đầu đáp, sải bước ra khỏi phòng.Tông Duyệt áp hai tay lên đầu gối, lòng bàn tay ma sát lớp vải, hắng giọng rồi nói: "Tiếu Tiếu, họ là..."

"Vệ sĩ."

Tông Duyệt há miệng, nuốt lại những gì muốn hỏi.Cô trầm ngâm, cứng ngắc đứng dậy, chỉ về hướng phòng tắm: "Vậy... chị đi rửa mặt trước nhé?"

Lê Tiếu ngước mắt gật đầu: "Sáng mai em phải ra ngoài làm việc, chị dâu..."

"Không sao, không sao, em không cần để ý đến chị đâu, tự chị đi dạo."

Tông Duyệt vội xua tay, sợ sẽ làm ảnh hưởng Lê Tiếu.Giờ cô có cảm giác, khiến Tiếu Tiếu trễ nải cứ như khiến đại sự quốc gia trễ nải vậy.Lê Tiếu liếc Tông Duyệt, cụp mắt giấu đi ý cười nơi đáy mắt.Có một số việc cô không giấu giếm, nhưng cũng không tính nhiều lời.Có vẻ như chị dâu cô đã bị dọa rồi....Cùng lúc đó, biệt thự của Charles.Mưa phùn kéo dài, từng hàng đèn cây đứng tỏa sáng mờ ảo.Biệt thự rộng lớn âm u tĩnh lặng, màn mưa như tơ nghiêng theo gió trong vắng sáng.Trong phòng khách, Charles lắc ly rượu, nhìn Thương Úc mặc áo ngủ, dáng vẻ biếng nhác ở đối diện.Rõ ràng ông đang ở biệt thự nhà mình, nhưng lại có cảm giác bất an khó hiểu.Cảm giác này đến từ khí chất và sự oai nghiêm toát ra từ người đàn ông đối diện."

Cậu Thương, chuyện này... quả thật không nên làm đâu."

Gia tộc Charles có lịch sử hơn trăm năm ở Anh, dù có thể gọi là quý tộc, nhưng bản chất lại không giống như quý tộc Công tước được sắc phong thật sự.Thương Úc đỡ trán, hai chân bắt tréo để lộ đường cong bắp thịt.Tay trái anh kẹp điếu thuốc đặt trên đầu gối, chậm rãi nhướng đuôi mắt: "Ông đang nói rằng, tôi đưa ông ba mươi tỷ đô vẫn chưa đủ?"

Charles mím môi, vẻ mặt khó xử, dựa vào lưng ghế nhướng mày, thở dài nói: "Vấn để không phải tiển, mà là... gia tộc Childman đang cố ý bắt chẹt chúng ta.

Cậu cũng biết đấy, ở Anh, ngoại trừ hoàng thất thì gia tộc Childman có tiếng nói nhất.

Đã nhiều lần tôi muốn liên lạc với Công tước Childman, nhưng đối phương vẫn luôn không chịu gặp.

Cứ tiếp tục như thế, tôi lo rằng hạng mục hợp tác giữa chúng ta có thể phải..."

Đôi mắt sâu không lường được của Thương Úc hướng đến Charles.

Anh cúi người gầy tàn thuốc, lại đặt bên môi hút một hơi: "Vậy là ai tiết lộ quan hệ hợp tác giữa chúng ta?"

Charles khó xử lắc đầu: "Trước mắt chưa tra ra chuyện này.

Đương nhiên... không loại trừ khả năng có kẻ trong gia tộc tôi lén nhả tin."

Dù Charles là người quản lý gia tộc, nhưng việc tranh quyền vị trong gia tộc của họ trước giờ không hể thiếu.Phòng khách rộng lớn xa hoa rơi vào yên lặng.Charles ngửa đầu uống ngụm rượu lớn, đôi mắt sâu xanh thẳm lộ rõ phiền muộn.Không lâu sau, Thương Úc nhả khói, cách làn sương mù nhạt, nói với Charles: "Tôi không có nhiều thời gian, nếu như ba mươi tỷ đô vẫn không đủ để ông thao túng gia tộc Charles, chi bằng cất nhắc nhường vị trí cho rồi."

Charles hít ngụm khí lạnh khó tin, siết chặt tay, hơi thở dồn dập: "Cậu Thương, hãy cho tôi thêm thời gian.'Anh ghìm khóe môi, giọng lạnh lùng cường thế: "Trước thứ Tư, tôi phải nghe được tin tốt."

Charles mang khí thế quyết chí đến cùng vỗ bắp đùi: "Được, chắc chắn rồi!"...Hôm sau, sương mù như khói.Sương mù là vẻ đẹp tượng trưng của cảng London, cả tòa thành như được bao phủ trong màn sương trắng mỏng manh.Chưa đến tám giờ, Lê Tiếu đã ra ngoài, hai vệ sĩ rập khuôn đi cạnh cô.Trước khi vào thang máy, cô dừng chân, nhìn vệ sĩ ở bên trái phía sau, nhỏ giọng nói: "Anh về đi, nếu chị dâu tôi muốn ra ngoài thì anh đi theo chị ấy."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 522: NHÀ TƯ BẢN KHÔNG ĐỨNG ĐẮN


Trụ sở chính của Liên minh Y học nằm ở thị trấn Mies tiếp giáp cảng London.Ban đầu, Lê Tiếu cho rằng Liên minh Y học cũng có quần thể kiến trúc cao ốc như Sở nghiên cứu trong nước.

Nhưng giờ đến đây, cô mới nhận ra, cả trấn Mies này chính là trụ sở chính của họ.Thị trấn vẫn giữ nguyên phong cách thế kỷ trước, tòa nhà kiểu nóc nhọn châu Âu mọc như rừng hai bên con đường mòn đá cuội.Trước mỗi tòa nhà đều treo thẻ về lĩnh vực nghiên cứu.

Nghiên cứu trong hoàn cảnh thế này, đúng là riêng một khoảng trời.Lê Tiếu dạo bước trên đường mòn, tùy ý liếc mắt thì thấy Tô Mặc Thời mặc áo blouse trắng đang đi từ từ xuống dốc ở phía trước.Anh ta đeo kính râm gọng bạc, mỉm cười đi đến trước mặt Lê Tiếu, co ngón tay gõ trán cô: "Nói đến là đến, đúng là tác phong của em."

Lê Tiếu đút hai tay vào túi, nhún vai: "Vừa hay cũng rảnh nên em đến luôn."

Tô Mặc Thời nhìn vệ sĩ sau lưng Lê Tiếu, xoay người sóng vai cô đi trên đường mòn: "Lần đầu đến thấy thế nào?"

"Cũng không tôi."

Lê Tiếu thành thật đáp.Tô Mặc Thời cười, chỉ vào một ngôi nhà trồng đầy hoa cỏ: "Vào thế kỷ trước, thị trấn Mies là một căn cứ thí nghiệm.

Rất nhiều chuyên gia nghiên cứu nổi tiếng quốc tế đều xuất thân ở dây.

Căn nhà đó cũng là nơi Charles M.

Rice từng đoạt giải Nobel Sinh lý học tiến hành nghiên cứu."

Lê Tiếu nhìn theo hướng anh ta chỉ, quả nhiên trước cửa có treo một logo vinh danh.Không lâu sau, hai người đi đến phòng làm việc của Tô Mặc Thời.

Dù vẻ ngoài có cảm giác niên đại xa xưa, nhưng máy móc trong phòng rất hiện đại hóa, có không ít dụng cụ chữa trị cao cấp.Tô Mặc Thời rót nước cho Lê Tiếu, tiện thể cầm mấy tập tài liệu cho cô: "Đây là tài liệu về chứng hưng cảm anh đã chỉnh lý cho em, cộng thêm một vài cách khống chế hữu hiệu nữa.

Em dành thời gian ra xem thử."

"Cảm ơn."

Lê Tiếu uống ngụm nước, nhận lấy tài liệu lật ra, hỏi như vô tình: "Nếu trước kia nơi này là căn cứ thí nghiệm, vậy sao đột ngột muốn chuyển đi?"

Thị trấn lớn như vậy muốn dời đi, chắc chắn không phải chuyện một sớm một chiều.Hơn nữa, với bộ máy chữa trị có tính chất quốc tế thế này, đột ngột dời đi dễ gây hiểu lầm với bên ngoài.Tô Mặc Thời nhẹ nhàng dịch chuyển cây bút trong tay, đáy mắt ngăn bởi mắt kiếng lướt qua ý cười bất đắc dĩ: "Có thể là... tư bản rút vốn chăng."

Liên minh Y học không hoạt động vì lợi nhuận, nên để đảm bảo việc nghiên cứu lớn của các chuyên gia, ắt phải cần đến một lượng vốn dồi dào rót vào.Cho dù phát minh của nhân viên nghiên cứu có thể giành được số tiền thưởng lớn, nhưng với nghiên cứu như đốt tiền mà nói thật chẳng đáng so.Trừ chính phủ, còn có các nhà tư bản quyên góp đầu tư.

Đây là những lực lượng tư bản bao trùm lên Liên minh Y học.

Dù là ba anh ta, đôi khi cũng không thể chống lại tư bản.Lê Tiếu nghe rõ sự thỏa hiệp và bất đắc dĩ của Tô Mặc Thời.Cô ngửa người ra sau dựa lưng ghế, ngón tay gõ ly nước trong tay: "Anh không muốn chuyển đi sao?"

"Đương nhiên không rồi."

Tô Mặc Thời tháo kính, nhéo mi tâm: "Dù mỗi năm có hơn phân nửa thời gian anh không có mặt ở Mies, nhưng lúc đầu Liên minh đã tốn không ít công sức để Chính phủ Anh trao quyền sử dụng thị trấn.

Giờ chuyển đi, giống như từ bỏ sự kiên trì lúc đầu.

Huống hồ, Liên minh Y học đã cắm rễ nhiều năm ở đây, nếu chuyển đi phải tuyên bố bao nhiêu thông báo, nghĩ là thấy phiến rồi."

Lê Tiếu liếc anh ta, sau đó đặt ly nước xuống, nói lời nghe giật mình: "Vậy đừng chuyển."

"Sao nào, em có cách à?"

Lê Tiếu cong môi, cúi mắt: "Nếu chỉ đơn thuần là tư bản rút vốn, tính em một vé đi.

Nếu do những yếu tổ khác, vậy để toàn bộ Liên minh Y học đình công là được."

Chuyện đình công hiếm gặp trong nước, nhưng với quốc gia chủ nghĩa tư bản thì rất bình thường.Toàn thể ủy viên và nhân viên nghiên cứu của Liên minh Y học đình công, thanh thế và sức ảnh hưởng rất lớn, dù là nhà tư bản mạnh nhất cũng không dám cứng chọi cứng.Tô Mặc Thời ngây người, chợt bật cười: "Nghe cũng có vẻ là một cách."

"Nếu chưa đủ thỉ đình công biểu tình luôn."

Tô Mặc Thời thẩm thấp nhan cho ba mình: "..."

Anh ta ném mắt kính lên bàn, bật cười: "Nếu thành công thật, vậy em chính là ân nhân của Liên minh Y học rồi."

Lê Tiếu lơ đãng bĩu môi: "Anh có hỏi nguyên nhân thật sự chưa?"

"Có hỏi rồi, nhưng ba anh không nói gì nhiều, chỉ bảo thay đổi hoàn cảnh sẽ mang đến tài nguyên và ưu thế tốt hơn.

Anh có nghe nói, hình như nhà tư bản lớn mới góp vốn, đưa ra điều kiện tiên quyết là chuyển đi."

Lê Tiếu thản nhiên gật đầu: "Vậy xem thử mọi người cần đến những tài nguyên đó cỡ nào.

Nhưng nhà tư bản lớn rõ ràng không có mục đích tốt, đoán chừng cũng chẳng phải nhà tư bản đứng đắn gì."

Góp vốn đưa tài nguyên còn yêu câu điều kiện, thì đứng đắn chỗ nào?Nhà tư bản không đứng đắn ở biệt thự Charles: "..."

Buổi trưa, Lê Tiếu dùng bữa ở thị trấn Mies xong thì đi dạo các phòng nghiên cứu cùng với Tô Mặc Thời."

Lần này có mình em đến thôi à?"

Tô Mặc Thời câm một ly nước trái cây, nghiêng đâu nhìn Lê Tiếu vừa đi vừa gửi tin nhắn.Lê Tiếu "ừ" đáp: "Em vốn muốn dẫn cả Liên Trinh và Viện sĩ Giang tới, nhưng không đủ thời gian đành để lần sau vậy."

"Năm Hạ đâu?"

Tô Mặc Thời nhướng mày.Lê Tiếu nhắn tin xong thì cho điện thoại vào túi sau quần jeans, nhận lấy nước trái cây anh ta đưa qua: "Chị ấy nói có việc, tạm thời không đến được."

Tô Mặc Thời mím môi, đút hai tay vào túi áp blouse trắng: "Ừm, em tính ở đây mấy ngày?

Bình thường chuyên gia lĩnh vực thân kinh đều ở thị trấn, em muốn học tập chuyên sâu thì lúc nào anh cũng có thể sắp xếp cho em."

"Vậy bắt đầu từ ngày mai đi."

Lê Tiếu cắn ống hút, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.Cô đến Anh một mặt là trao đổi học tập với Liên minh Y học, đồng thời cũng muốn tìm hiểu thêm về gia tộc Childman.Nghĩ đến đây, Lê Tiếu nhìn bãi cỏ phía trước, nói như tán gẫu: "Anh có nghe nói đến gia tộc Công tước Childman không?"

Tô Mặc Thời đáp không do dự: "Đương nhiên, thân phận Công tước được hoàng thất Anh trao tặng, hơn nữa còn là gia tộc Công tước gốc Á cha truyền con nối."

"Gia tộc này có ở cảng London không anh?"

Tô Mặc Thời lắc đầu: "Họ không ở đây, ở thành Childman cơ.

Tòa thành kia đặt tên theo gia tộc họ, không xa cảng London đâu, lái xe khoảng hai ba tiếng."

Nói xong, anh ta nghi ngờ nhìn Lê Tiếu, nhướng mày: "Sao tự dưng em lại có hứng thú với gia tộc Childman?"
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 523: GIA TỘC CHILDMAN LỢI HẠI VẬY SAO?


Lê Tiếu thản nhiên bịa chuyện: "Nghe nói ghê gớm lắm nên em muốn tìm hiểu."

Đương nhiên Tô Mặc Thời không tin câu trả lời này.Anh ta bật cười, vỗ gáy Lê Tiếu: "Em nghe anh Tư, đừng hiếu kỳ về họ.

Gia tộc Childman có địa vị vô cùng cao quý, hơn nữa còn rất thần bí nữa."

"Trên phố có lời đồn, đã từng có vài quý tộc máu xanh hàng đầu muốn liên thủ đá Childman ra khỏi Anh.

Họ cho rằng huyết thống của Childman không thuẩn, không phải người bản địa, thậm chí xúi giục dân chúng đả kích gương mặt gốc Á của họ."

"Rốt cuộc, sau một phen tranh đấu, gia tộc Childman không hể chịu tổn hại, nhưng những quý tộc liên thủ kia phá sản trong một đêm, đến giờ vẫn chưa thể khôi phục tài lực."

Lê Tiếu dừng bước, mỉm cười sâu xa: "Lợi hại thế sao?"

Tô Mặc Thời cũng dừng lại, hơi nghiêng người: "Gia tộc không có xuất thân bản địa lại bá chiếm thân phận Công tước cao quý nhất, sao có thể không lợi hại được?

Đặc biệt là mấy năm trước, cậu Cả Childman quay lại thừa kế vị trí Công tước, đến giờ chưa ai nhìn thấy người đó."

"Em nghĩ xem, xã hội giờ dễ truyền tin như vậy, trong hoàn cảnh internet trải khắp thế giới, thế mà không tra được thông tin gì về người đó.

Thậm chí có người còn phỏng đoán, người này vốn không tổn tại."

"Dù anh không biết lý do em hứng thú với họ, nhưng trong tình huống không cần thiết, tránh xa họ ra, biết chưa?"

Hằng năm Tô Mặc Thời đều ở Anh, đương nhiên nhìn nhận về gia tộc Childman rõ ràng hơn người ngoài."

Dạ."

Lê Tiếu hời hợt đáp.Tô Mặc Thời liếc mặt mày lạnh nhạt của cô, thấy hơi nhức đầu: "Dù có lấy lệ, em cũng để ý một chút chứ."

Lê Tiếu ném ly nước trái cây vào thùng rác bên cạnh, liếc anh ta, hẹn mai gặp lại rồi đi đến bãi đỗ xe ngoài trấn.Tô Mặc Thời đứng đó nhìn bóng lưng cô và vệ sĩ rời đi, thôi cười, ma sát đầu ngón tay, cầm điện thoại bấm số,"Chó tình báo, trước đó nhóc Bảy có bảo anh điều tra gia tộc Childman không?"

Chó tình báo ở đâu kia nghẹn họng: "Tô Nhất Đao, cậu gọi ai là chó tình báo hả?"

Tô Mặc Thời bật cười: "Anh đó, không phải anh còn là ai?"

Thẩm Thanh Dã nghẹn thở vì anh ta, thở hồng hộc nói: "Gia tộc Childman?

Nghe hơi quen quen, có phải gia tộc Công tướng họ Tiêu đó không?"

"Phải, nhóc Bảy có va chạm với họ à?"

Thẩm Thanh Dã nghiêm túc lại, cũng không giấu giếm, nói thẳng chuyện lúc trước cậu Hai nhà họ Tiêu hãm hại Lê Quân.Tô Mặc Thời nghe xong thì chau mày, đáy mắt thoáng vẻ âu lo: "Ra là thế."

Lúc đó, Thẩm Thanh Dã giúp Lê Tiếu điều tra gia tộc Công tước họ Tiêu, nhưng mãi không tra được thông tin gì.

Sau đó anh ta mới biết đối phương được thụ phong Công tước.Nhưng sau khi chuyện của Lê Quân được giải quyết, Lê Tiếu cũng không nhắc lại chuyện này, nên anh ta cũng không tiếp tục.Ngẩm lại, Thẩm Thanh Dã chợt sốt ruột hỏi: "Sao thế?

Có phải nhóc Bảy gặp chuyện không?"

Tô Mặc Thời híp mắt: "Tôi đoán rằng... anh không tra được đâu."

Thẩm Thanh Dã lập tức bất mãn: "Hừ, cậu xem thường thực lực của Lục Cục, hay xem thường danh tiếng chó tình báo của tôi thế?"

"Không tin thì anh thử xem."

Lúc trước Lê Tiếu có nói, ba Thẩm Thanh Dã từng là người của Ban tình báo quân đội M16 của Anh, sau khi rời khỏi mới thành lập Lục Cục.

Với điều kiện tiên quyết như vậy, hần ông Thấm của Lục Cục không có gan lưu trữ và sử dụng thông tin về gia tộc Childman ở trạm tình báo Lục Cục.Mà suy đoán của Tô Mặc Thời sau đó đã được kiểm chứng.

Thẩm Thanh Dã không tra được bất kỳ tin tức nào về gia tộc Childman trên toàn bộ hệ thống của Lục Cục.Gia tộc Childman này còn thân bí hơn vị nữ thân cổ phiếu trước kia nữa.Bên kia, Lê Tiếu và vệ sĩ rời khỏi Liên minh Y học, ngồi trên xe nhìn màn hình điện thoại như có điều suy nghĩ.Cô đã đến Anh gần hai mươi tiếng, nhưng Thương Úc vẫn chưa phát hiện?Rõ ràng, trước đó không lâu họ còn nhắn WeChat trò chuyện đôi câu, anh không hỏi tiếng nào, cứ như vốn không hề biết.Hệ thống xác định vị trí trong đồng hồ đeo tay hỏng rồi à?Lê Tiếu bĩu môi, liếc nhìn đường mòn ngoài cửa, tiện tay chụp bức ảnh nhắn WeChat cho anh.Nhưng anh không nhắn lại.Lê Tiếu đoán có thể anh bận.

Từ khi anh đến Anh, dù họ duy trì liên lạc, nhưng thời gian mỗi lần rất ngắn ngủi.Cả gọi điện cũng không quá ba phút.Anh đã nói trước thứ Tư sẽ trở về - là ngày mai.Lê Tiếu gác cẳng tay sau gáy, dựa lưng ghế, bắt đầu nghĩ đến chuyện gặp anh.Ba giờ chiều, xe về lại khách sạn.Vào cửa, Lê Tiếu đến phòng sách ngay, bật máy vi tính trên bàn, gõ địa chỉ một trang web, đăng nhập tài khoản và mật mã của thánh gánh tội thay Lê Thiếu Quyền, thản nhiên ấn đăng nhập.Mấy phút sau, cô đào được vị trí của Lưu Vân, cách chỗ cô ở khoảng nửa thành.Lê Tiếu phóng lớn vị trí.

Hử?

Bệnh viện Hoàng Gia?Cứ như vậy, cô lập tức nghĩ đến Thương Úc lại bị thương.Nhưng sau đó, cô lại nghĩ đến một khả năng khác, có thể người bị thương là Âu Bạch?Dù gì anh ta cũng bị anh Ba cô làm gãy một chân.Lê Tiếu nhìn kỹ vị trí xác định, gập máy tính lại, rời khỏi phòng....Bệnh viện Hoàng Gia, trong phòng bệnh cao cấp.Âu Bạch nhìn trần nhà như sống không còn gì luyến tiếc, chân trái treo lên giữa không trung.

Gương mặt anh tuấn được xem như bậc thân của giới giải trí cũng đẩy vết bầm tím.Tên thổ phỉ Lê Tam đó, chẳng những làm gãy chân anh ta, còn tàn bạo đập anh ta một trận, ra tay không hề nể tình.Thương Úc và Charles ngồi trên sofa đối diện giường bệnh.Hai người nhỏ giọng trò chuyện gì đó với nhau, Charles nhìn mặt mày Âu Bạch bầm dập, thở dài nói: "Cậu Thương yên tâm, trong thời gian cậu ta dưỡng thương, tôi sẽ phái người bảo vệ an toàn cho cậu ta."

Ông ta vừa dứt lời, Vọng Nguyệt ở ngoài cửa bỗng gõ cửa bước vào.Nét mặt anh ta quái lạ, câm điện thoại của mình đưa đến trước mặt Thương Úc: "Lão đại... xem thử cái này đi."

Thương Úc không nhận, chỉ tùy ý liếc qua: "Có chuyện gì?"

Vọng Nguyệt chột dạ, ngập ngừng nói: "Vừa rồi tôi nhận được tin, định vị vị trí của cô Lê cho thấy, cô ấy đang ở cảng London."

Anh lập tức ngước mắt lên, trong mắt là gió nổi mây vẫn, giọng rất trầm thấp: "Cô ấy đến bằng cách nào?"

Việc Lê Tiếu xuất hành, không thể nào không có động tĩnh phía sân bay, nhưng anh không nhận được thông tin gì.Vọng Nguyệt lắc đầu tủi thân: "Tôi không biết."

Anh ta thật sự không biết.Vì thông tin về các chuyến bay, trong nước và Anh, đều không có ghi chép xuất nhập cảnh của cô Lê.Vậy sao cô đến được thế?Huống chi, dù trong đồng hồ đeo tay của cô Lê có hệ thống xác định vị trí, phía Honker Union cũng không phải theo dõi cô 24/24, mà chỉ báo lại anh ta khi phát hiện điều bất thường thôi.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 524: BÁU VẬT CỦA THƯƠNG THIẾU DIỄN


Giờ chứng kiến gương mặt của lão đại nhà mình giăng đầy mây đen, Vọng Nguyệt lấy điện thoại của Thương Úc trong túi ra dè dặt nói: "Lão đại, không thì gọi điện hỏi cô Lê xem?"

Anh nhận lấy điện thoại, mở ra xem, lại phát hiện tin nhắn WeChat của Lê Tiếu.Anh nhấn vào ảnh, hai ngón tay phóng lớn, chỉ liếc mắt đã nhận ra đây là trấn Mies của Liên minh Y học.Thời gian Lê Tiếu nhắn tin đã là một tiếng trước.Thương Úc cong môi, đường nét cằm hơi đanh lại, gọi thẳng cho cô.Anh nghe tiếng nhắc nhở trong điện thoại, vừa nhìn hệ thống định vị trong tay Vọng Nguyệt, icon đang lấp lóe vẫn đang cập nhật real-time.

Phương hướng di chuyển dường như là trung tâm thành phố.Trước một giây điện thoại sắp tự động ngắt kết nối, giọng Lê Tiếu nhàn nhạt truyền đến: "Anh xong việc rồi sao?"

Anh không nói ngay, nén lại tâm tư mịt mờ trong lòng, trầm giọng nói: "Em đến đây lúc nào?"

"Em đến tối qua."

Lê Tiếu bình thản đáp, dường như không hề bất ngờ khi anh biết cô đã đến.Cô nhận ra được giọng trầm thấp của anh, nhàn nhạt bổ sung: "Lúc trước không phải đã nói với anh sao, em muốn đến Liên minh Y học trao đổi học tập, vừa hay dạo này cũng không bận, nên em đến sớm."

Hơi thở Thương Úc hơi nặng nề, anh co chân đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đút một tay vào túi, gương mặt anh tuấn phủ màn sương lạnh không hề hòa hoãn: "Em tính giao lưu mấy ngày?"

Lê Tiếu vừa nói vừa khom người xuống xe, liếc nhìn quán cà phê bên đường: "Vẫn chưa xác định nữa, nếu anh không bận thì tối nay cùng dùng bữa nhé?"

"Anh không bận, chờ anh ở đó."

Không đợi cô đáp lại, điện thoại đã ngắt.Lê Tiếu cầm điện thoại lên có hơi khó hiểu, phản ứng của anh với việc cô đến Anh có hơi thái quá không?

Hình như có hơi sốt ruột...Lo lắng gia tộc Childman nhằm vào cô sao?Lê Tiếu cong môi nhạt nhẽo, quả thật cô chẳng xem gia tộc Childman ra gì cả.Mấy phút sau, Lê Tiếu đến quán cà phê ở góc đường.

Vệ sĩ khác cùng ra ngoài với Tông Duyệt đang đứng gần cửa sổ canh chừng.Thấy cô đi đến, anh ta vội nghiêng người cúi đầu: "Cô Lê."

"Vẫn chưa ra sao?"

Lê Tiếu đi đến trước cửa sổ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh dán đấy vật trang trí nhìn vào trong.Cô vốn tính đến bệnh viện Hoàng Gia tìm Thương Úc, nhưng nửa đường muốn gọi điện cho Tông Duyệt thử hỏi xem tình hình thế nào.Nhưng khi điện thoại không thông, cô hỏi vệ sĩ đi theo mới biết, chị dâu cô vào một quán cà phê, sau đó tự dưng bị bắt ở lại trong đó làm bài thi.Lúc đó Lê Tiếu còn tưởng mình nghe nhâm, bảo người ta tra thử bối cảnh quán cà phê, biết được nơi này là địa điểm khảo sát nhập môn của câu lạc bộ bàn tròn.Vừa khéo hôm nay là ngày mở khảo sát.Câu lạc bộ bàn tròn, thật ra chính là cách gọi chung cho câu lạc bộ những người có chỉ số thông minh cao trải rộng toàn cầu.Khéo sao đây cũng là một trong tám tổ lớn của Hội quốc tế.Dù không nhận đơn hàng như toán lính đánh thuê, nhưng câu lạc bộ bàn tròn này trước giờ vẫn có danh xưng mỹ miều là Đoàn trí tuệ của Hội quốc tế.Vệ sĩ dịch ra nửa bước, để Lê Tiếu có thể thấy rõ tình hình trong quán cà phê hơn, cứng nhắc giải thích: "Chắc vẫn chưa giải xong.

Vừa rồi tôi có hỏi, muốn vào thì phải làm khảo sát, nếu không thì không được ra vào tùy tiện."

"Hai người vào xe chờ đi, để tôi vào xem sao."

Lê Tiếu vừa nói vừa đi về phía cửa chính quán cà phê.

Hình như cô từng thấy để khảo sát của câu lạc bộ bàn trò trong máy tính của Tống lão Lục.Nhưng đó đã là chuyện mấy năm trước, ấn tượng không sâu sắc lắm.Lê Tiếu đẩy cửa vào, mùi cà phê thơm nồng lập tức xộc vào mũi.Cửa hàng mặt tiền với tông nền nâu sậm chủ đạo.

Trước các bàn gỗ nâu tròn có không ít người ngồi đó, màu da nào cũng có.Ai nấy cũng chau mày cầm bút ngọ nguậy trên giấy, bầu không khí rất nghiêm túc.Lê Tiếu nhìn quanh, nhanh chóng thấy Tông Duyệt đang viết thoăn thoắt trong một góc.Cô muốn tiến lên, nhưng lại bị nhân viên canh cửa cản lại.Đối phương chỉ đưa cho cô một bài khảo sát, hất cằm về phía một cái bàn tròn trước cửa sổ, bảo cô làm bài ở đó.Thậm chí nhân viên chẳng hỏi nửa lời, cứ như dù là ai đi vào, cũng sẽ sắp xếp bài thi cho thí sinh.Lê Tiếu thản nhiên liếc bài thi, câu lạc bộ bàn trò tùy ý đến thế rồi sao?Ai nấy cũng có thể tham gia thi thử?

Không cần ghi danh trước à?Thật ra Lê Tiếu không biết, câu lạc bộ bàn tròn này vốn được thành lập ở Anh, nên quy tắc khảo sát nhập môn khác hẳn những quốc gia khác.Chỉ cần vào quán cà phê đúng ngày mở khảo sát thì sẽ được sắp xếp bài thi.Trong quán cà phê có lắp đặt dụng cụ chắn sóng, đề phòng lộ đề và gian lận, nên cô mới không gọi được điện thoại cho Tông Duyệt.Lê Tiếu cúi đầu nhìn bài thi trong tay đối phương, cũng không xoắn xuýt mấy, nhận lấy ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, hời hợt nhìn đề, nhanh chóng viết câu trả lời.Ba mươi sáu câu hỏi, thời gian một tiếng đồng hồ, Lê Tiếu làm xong trong mười lăm phút.Cô ném bút chì lên bàn, không đứng dậy rời đi mà nhàm chán chống cầm nhìn Tông Duyệt nghiêm túc giải để trong góc. thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài cửa số.Lê Tiếu nghi ngờ, thật ra chị dâu cô muốn vào mua cà phê, nhưng kết quả lại trúng ngày câu lạc bộ người ta mở cuộc thi, nên tự dưng ngồi đó giải để cả buổi.Lê Tiếu đang nhìn Tông Duyệt, đồng thời trong phòng giám khảo trên tầng cũng có người đang nhìn cô."

Anh Phong, tốc độ giải để của cô ấy rất nhanh."

Người đàn ông được gọi là anh Phong khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ vest kiểu Anh, đeo một chiếc đồng hồ bỏ túi trước ngực.Anh ta có gương mặt xuất chúng, dáng vẻ con lai điển hình, tóc đen ngắn chải keo cố định sau gáy lộ ra vầng trán sáng bóng.

Đồng tử nâu nhạt như khảm vào hốc mắt sâu thẳm, trên người là phong thái trí thức Anh cao quý.Anh ta đứng chắp tay theo dõi trước màn hình, nhìn gương mặt Lê Tiếu, sau đó cong môi, cầm điện thoại chụp ảnh cô, bật WeChat gửi qua cho một người.Ba giây sau, điện thoại gọi đến.Anh ta nhìn hiển thị trên màn hình, đôi mắt lộ ra nghiền ngẫm: "Anh còn tưởng cậu đang họp với Charles."

Trong điện thoại, Thương Úc trầm giọng hỏi thẳng: "Ảnh ở đâu ra?"

"Nghe giọng điệu của cậu, đúng là Lê Tiếu... báu vật của cậu nhỉ?"

Anh ta nghịch đồng hồ bỏ túi trước ngực mình: "Sao cô ấy lại chạy đến tham gia khảo sát nhập môn câu lạc bộ thế?

Chẳng phải cậu nói không dẫn theo cô ấy à?"

Không đợi Thương Úc trả lời, anh ta lại trêu chọc: "Thiếu Diễn, cậu keo kiệt thật, thân là Hội chủ lại không đưa thẻ pass cho cô ấy, còn để cô ấy tự đi thi?"

Người này là Phong Nghị.Cậu Hai gia tộc Bá tước William, Hội trưởng câu lạc bộ bàn tròn, là anh em kết nghĩa của Thương Úc, xếp hàng thứ hai.Thương Úc yên lặng mấy giây, trước khi cúp điện thoại, giọng trầm thấp lạnh lùng nói: "Xóa ảnh đi, tôi đến ngay."

Phong Nghị: "..Thật ra, từ lâu anh ta đã nghe nói Thiếu Diễn có bạn gái, lại còn yêu chiều vô cùng.Vì tò mò, anh ta có từng điều tra Lê Tiếu, nhưng Phong Nghị vẫn luôn ở nước ngoài, nên chưa gặp mặt chính diện.Vừa rồi mới quan sát, anh ta đã nhận ra Lê Tiếu.

Vì gương mặt đó của cô có độ nhận diện rất cao.Đã thế...Phong Nghị vô cùng hứng thú nói với trợ lý bên cạnh: "Cẩm bài thi của cô ấy đến đây."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 525: TRÍ TUỆ VƯỢT TRỘI


Mấy phút sau, bài thi của Lê Tiếu được trợ lý cẩm lên tầng giao cho Phong Nghị.Anh ta hứng thú nhìn camera quan sát, bất ngờ và phải ánh mắt Lê Tiếu hướng đến.Biết rõ cô không thấy mình, nhưng Phong Nghị vẫn nhướng mày.Trong màn hình, Lê Tiếu chống cầm nhìn thẳng vào camera, rõ ràng gương mặt không có cảm xúc gì, nhưng Phong Nghị lại có ảo giác cô biết phía sau có người đang thầm quan sát mình.Anh ta tập trung tinh thân, nhìn lướt qua bài thi.Qua khoảng nửa phút, sắc mặt Phong Nghị thay đổi liên tục như đèn kéo quân.Anh ta bóp mi tâm, trả lại bài thì cho trợ lý bên cạnh: "Cậu nhìn đi."

Trợ lý không hiểu, nhưng vẫn theo lệnh cấm bài thi so sánh với đáp án chính xác trong điện thoại.Sau đó, gã hoang mang ngẩng đầu lên, nuốt nước bọt hỏi: "Anh Phong, anh đưa trước đáp án cho cô ấy à?"

Phong Nghị im lặng, nhìn gã bằng ánh mắt "Cậu mộng du à?".Trợ lý cúi đầu, ngạc nhiên: "Nếu không phải thì trí thông minh của cô ấy... quá cao rồi."

Còn cao hơn anh Phong đây nữa đấy!Trợ lý không dám nói câu cuối.Gã sợ bị cắt tiển thưởng.Phong Nghi híp mắt tiếp tục quan sát camera, ánh mắt càng thêm hứng thú.Anh ta thân là Hội trưởng câu lạc bộ bàn tròn, bao năm qua thấy rất nhiều hội viên có chỉ số thông minh cao.Đúng là có một số ít có thể trả lời chính xác hết để khảo sát nhập môn, nhưng Lê Tiếu vượt trội ở thời gian làm, gần như có chỉ số thông minh áp đảo.Bạn gái nhỏ của Thiếu Diễn đúng là không đơn giản.Chí ít có chỉ số thông minh vượt trội....Qua thêm hai mươi phút, cuối cùng Tông Duyệt cũng giải hết để trong thời gian quy định.Khi cô đứng dậy nộp bài, vừa liếc qua đã thấy Lê Tiếu ngồi cạnh cửa sổ.Tông Duyệt vội đưa bài cho nhân viên, quay đầu ra ngoài ra hiệu bằng miệng với Lê Tiếu.Sau đó, hai người lần lượt ra khỏi quán cà phê, Tông Duyệt mỉm cười tiến lên trước một bước: "Tiếu Tiếu, sao em cũng tới thế?"

Lê Tiếu đút một tay vào túi, nghiêng người dựa vách tường sơn xanh ngoài cửa: "Chị làm để thế nào?"

Tông Duyệt "à" lên: "Đừng nhắc nữa.

Chị đi dạo phố thấy hơi mệt, muốn mua ly cà phê, rốt cuộc vừa vào liền không ra được nữa, cứ quyết để chị giải xong mới được rời đi, đúng là ép mua ép bán."

Nói xong, cô lại vội chớp mắt: "Tiếu Tiếu, câu cuối chọn C đúng không em?"

Lê Tiếu đảo mắt cười: "Em chọn B."

"Ỗ, chị ngốc quá.

Lúc còn đi học giáo viên có dặn, đề nào không biết làm cứ chọn C."

Lê Tiếu: "..."

Tông Duyệt thấy đối phương im lăng, bỗng có hơi ngương ngùng, cười nói: "Tiếu Tiếu, bài thi này để làm gì thế?

Chị thấy trong đó có không ít người da màu, hình như người quốc tịch nào cũng có cả.

Lẽ nào ở Anh, mua cà phê còn phải thi cử sao?"

Nghĩ đến đây, Tông Duyệt mới nhớ ra, cô quên mua cà phê rồi.Lê Tiếu đứng thẳng người lại, hất cằm với con đường đối diện, vừa đi vừa nói: "Chị có nghe qua câu lạc bộ bàn tròn chưa?"

Tông Duyệt đuổi theo cô, thản nhiên khoác khuỷu tay cô, nghe vậy kinh ngạc há miệng: "Có phải câu lạc bộ Mensa không?"

"Vâng."

Lê Tiếu gật đầu đáp: "Đúng rồi."

Tông Duyệt chợt hít khí lạnh, cả người lâng lâng: "Chị lại tham dự khảo sát nhập môn Mensa sao?

Thôi tiêu rồi, chắc chắn không vào được, IQ không đủ."

Lê Tiếu dẫn Tông Duyệt đến quán cà phê khác ở đường đối diện.Có thể vừa rồi mới tham gia khâu khảo sát của một quán cà phê đặc biệt, lúc Tông Duyệt vào cửa, cô đảo mắt nhìn khắp nơi, cứ như sợ có người đưa bài khảo sát cho cô nữa.Mua cà phê xong, Lê Tiếu đang tính kiếm chỗ ngồi, Tông Duyệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa giật minh nói: "Chủ Thiếu Diễn đến rồi."

Ven đường, bốn chiếc xe Bentley màu đen dừng lại.Thương Úc mặc đồ đen ngồi hàng ghế sau bước xuống.Họ rất gần nhau, Lê Tiếu liếc mắt thấy ngay đường nét lạnh lùng của Thương Úc lộ vẻ nghiêm túc.Anh đứng bên đường, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Lê Tiếu ngồi cạnh cửa số.Tông Duyệt bưng ly cà phê, lẳng lặng nhấp ngụm cà phê an ủi bản thân trong khi hai người kia chiếu điện nhau.Nét mặt của chú Thiếu Diễn trông có vẻ... không ổn lắm.Lê Tiếu nhìn Thương Úc khoảng ba giây, sau đó mỉm cười chậm rãi ra ngoài.Tông Duyệt như đuôi nhỏ, lẳng lặng đi sau lưng Lê Tiếu.Ngoài quán, anh đút hai tay vào túi đứng đó, bóng người cao lớn nổi bật giữa con phố.Môi anh gần như mím lại thành đường thẳng.

Nhìn dáng vẻ chậm rãi của Lê Tiếu, yết hầu anh chuyển động.Cô đi đến trước mặt, ngửa đầu nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, nâng ly cà phê lên, nét mặt vô tội: "Anh uống không?"

Thương Úc nhìn cái ly trong tay cô, thoáng trầm ngâm.

Khi cô tỉnh thu ly lại, anh lại cầm lấy: "Uống."

Cùng với động tác của anh, cô bắt được vẻ bất đắc dĩ chợt lóe lên rồi biến mất trong đôi mắt anh.Cô biết, dường như anh không mấy vui, nhưng nguyên nhân là gì thì cô chưa rõ.Chỉ là anh không mong cô đến Anh sao?Hay là... cô đến mà không báo trước?Một tay Thương Úc nhận ly cà phê, tay kia rút ra khỏi túi quần, nắm tay cô đi về phía cửa xe: "Lên xe."

Lê Tiếu không hỏi nhiều, khom người chui vào trong.Tông Duyệt nhích một bước chân, còn chưa nói gì, đã nghe chú Thiếu Diễn của cô trầm giọng nói: "Cháu ngồi chiếc sau đi."

Cô đáp lại, câm ly cà phê đi đến chiếc Bentley thứ hai.Ngay lúc này, Phong Nghị xuất hiện từ cửa quán cà phê đối diện, rảo bước đi trên đường."

Cậu đến nhanh thật đấy."

Mới đó, Phong Nghị đi đến trước mặt Thương Úc, đôi mắt sâu thẳm dò xét trong xe: "Không giới thiệu sao?"

Thương Úc vịn cửa xe liếc anh ta, khom người bước vào, nói: "Đến nơi hãng nói."

Phong Nghị cong môi cười, vô cùng tự nhiên lên chiếc xe thứ ba....Năm giờ chiều ở khách sạn Hoàng Gia.Đoàn người ngồi trong phòng khách xa hoa kiểu Âu, Phong Nghị và Thương Úc hút thuốc, Lê Tiếu ngồi trên sofa hơi dựa vào tay vịn, biếng nhác và tùy ý.Còn về Tông Duyệt, cô ngồi nghiêm chỉnh trên sofa đơn cứ như đang họp.Thương Úc châm điếu thuốc, nét mặt sâu xa bị bao phủ bởi làn khói mờ phả ra từ môi anh.I Phong Nghị cũng nhả khói thuốc, phá vỡ yên ắng: "Em dâu, trước kia em có tham gia khảo sát nhập môn của câu lạc bộ không?"

Lê Tiếu ngước mắt nhìn anh ta, cong môi lắc đầu: "Không ạ."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 526: TÔNG DUYỆT THÔNG QUA KHẢO SÁT


Phong Nghị gầy tàn thuốc, nhướng mày hỏi: "Cũng chưa từng làm để khảo sát sao?"

Lê Tiếu vẫn lắc đầu.Cô đã sớm nghe nói đến câu lạc bộ bàn tròn, dù là một trong tám tổ của Hội quốc tế, nhưng trong mắt cô, nó còn chẳng có sức hút bằng toán lính đánh thuê.Phong Nghị nhìn Lê Tiếu thật chăm chú, sau đó vỗ vai Thương Úc: "Chậc, cậu đoán xem, kết quả khảo sát nhập môn của em dâu thế nào?"

Nghe thế, anh chậm rãi liếc anh ta, ánh mắt bình thản như đang nói "Còn cần phải đoán sao?".Phong Nghị kẹp điếu thuốc trong tay, vuốt chân mày, đôi mắt màu nâu ánh ý cười: "Nếu không phải hiểu rõ bản tính cậu, e rằng anh sẽ cho rằng cậu làm lộ để cho em dâu đấy."

"Cô ấy chẳng cân."

Thương Úc phà khói, giọng mơ hồ.Lê Tiếu đỡ trán cúi mắt, khóe miệng cong cong.Phong Nghị thoáng nhìn quanh, còn chưa nói thêm gì, Tông Duyệt ở bên cạnh giơ tay lên, dò hỏi: "Chú Hai, thành tích của cháu thế nào?"

Dù cô cảm thấy chỉ số thông minh của mình không cao lắm, nhưng dù gì cũng có tham gia khảo sát, vì hiếu kỳ, khó tránh muốn biết kết quả thi của mình.Đuôi mắt Lê Tiếu giật giật, vai vế lộn xộn thế này thật khiến người ta đau đầu.Vừa rồi trong thang máy, Thương Úc đã giới thiệu thân phận của Phong Nghị với cô.Cậu Hai nhà Bá tước William, cũng là một quý tộc chân chính.Dù địa vị không cao quý được như Công tước, nhưng có thể nhìn ra được qua vẻ ngoài của Phong Nghị, hẳn ba anh ta là người bản địa.Huống hồ, anh ta là Hội trưởng câu lạc bộ bàn tròn, không cần đăng nhập hệ thống ICC cũng biết, chắc chắn anh ta cũng là thành viên nòng cốt của Hội quốc tế.Phong Nghị kín đáo nhìn Tông Duyệt, ánh mắt quét một vòng trên người cô: "Cháu cảm thấy thế nào?

Từ lúc cháu vào quán cà phê, chú vẫn luôn quan sát cháu.

Mấy cái để thôi đã lãng phí bao nhiêu thời gian của cháu?

Ba mươi sáu câu hỏi mà sai hết mười một, chỉ số thông minh dùng hết cho việc yêu đương rồi à?"

Tông Duyệt mím môi không nói gì.Đừng tưởng rằng gia tộc chú có huyết thống Do Thái là có thể tùy ý sỉ nhục chỉ số thông minh của cháu nhé!Khi ở trước mặt Lê Tiếu, Tông Duyệt là chị dâu, nhưng giờ lại như học sinh tiểu học cúi đầu nghe dạy bảo.

Ngoại trừ oán thầm mấy câu, cô không dám tỏ ra lỗ mãng.Những người đang ngồi đều có vai vế hơn cô.Lê Tiếu liếc Tông Duyệt rồi thôi nhìn, thờ ơ nói: "Nói thế thì, hẳn chị dâu đã thông qua khảo sát nhập môn rồi."

Cô nhớ mang máng là chỉ cần trả lời đúng hai mươi lăm câu trong để khảo sát của câu lạc bộ bàn tròn, sẽ được mời vào hội.Tông Duyệt trả lời đúng hai mươi lăm câu."

Khụ khụ..."

Phong Nghị nghe cách gọi "chị dâu" của Lê Tiếu nên bị sặc khói.Giờ anh ta mới nhớ ra, lúc trước nhà họ Tông tổ chức hôn lễ, hình như đối tượng Tông Duyệt kết hôn cũng mang họ Lê.Anh ta ổn định nhịp thở, cứng nhắc tổng kết: "Ừ, đúng là đã thông qua."

Tông Duyệt bỗng ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm giác kiêu ngạo hãnh diện.Chỉ số thông minh của cô được công nhận rồi?Không đợi Phong Nghị nói gì thêm, Thương Úc ngồi cạnh yên lặng một lúc lâu dụi tàn thuốc liếc anh ta: "Anh đưa nó xuống phòng ăn dưới tầng trước, lát nữa bọn tôi xuống."

Phong Nghị cắn đầu thuốc lá, chỉnh lại ống tay áo, không hiểu lắm nhưng vẫn đáp lại: "Được."

Làm anh em, anh ta đã sớm nhìn ra Thiếu Diễn có gì đó là lạ.Có thể là buồn bực vì yêu đây.Chưa đến một phút, Phong Nghị đã dẫn Tông Duyệt ra ngoài.

Ngay khi cửa phòng mở, anh ta hỏi: "Cháu làm visa kiểu gì?

Chú Ba của cháu có biết cháu đến đây không?"

Sau đó, cửa phòng đóng lại, ngăn đi tiếng trò chuyện giữa họ.Phòng khách lại rơi vào yên ắng, lặng ngắt có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.Khi không có người ngoài, Lê Tiếu thả lỏng cả người.Cô nửa năm trên tay vịn, chôn cầm trong khuỷu tay, đôi mắt trong trẻo miêu tả đường nét sắc bén của Thương Úc.Thương Úc ngồi giữa sofa dài, vuốt ve gói thuốc trong tay, sau đó hé mất nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu: "Chẳng phải đã hẹn gặp anh ở sân bay sao?"

Vì những lời này, anh mới bỏ qua khả năng cô sẽ chạy đến Anh.Đáy mắt Lê Tiếu hiện lên gợn sóng, cô nghiêng đầu gối khuỷu tay, trả lời nước đôi: "Gặp mặt ở đâu cũng vậy thôi."

Nhắc đến chuyện này đúng là hiểu lầm to.Khi đó, cô nhắc đến việc gặp mặt ở sân bay, là chỉ sân bay Anh.Lê Tiếu vốn khẳng định việc Thương Úc sẽ phát hiện tung tích của cô sớm thôi, dù gì máy dò vị trí đời mới nhất trong đồng hồ đeo tay cũng dễ dàng xác định vị trí địa lý của cô.Ngờ đâu, ra khỏi sân bay chẳng thấy bóng anh, cũng không nhận được tin tức gì.Thậm chí để trì hoãn thời gian, cô còn cố gắng ngồi trong xe gọi điện cho Hạ Tư Dư.Nhưng sự thật chứng tỏ, anh thật sự không biết cô đến.Thương Úc nghe cô nói vậy, mím môi và cau mày, tiện thể đặt gói thuốc trên bàn, đứng dậy đến ngôi xuống bên cạnh cô, gác tréo chân, giơ tay ra, nghiêng đầu nhìn cô, gọi: "Qua đây."

Lê Tiếu ngã vào lồng ngực anh, ngẩng mặt lên cười: "Em còn tưởng rằng..."

Mặc kệ cô tưởng là gì, những lời còn lại đã bị nuốt lại trong miệng.Đã bao lâu rồi họ không gặp nhau?Tính cả trước và sau, đã hơn một tuần.Ngày tháng chia cách hai nơi, dù có thể gọi điện hay trò chuyện video, nhưng nhìn thấy không chạm vào được, chỉ có thể mặc nhớ nhung lan tràn.Mỗi lần Thương Úc hôn cô, luôn mang theo sức lực mạnh mẽ.Chẳng hạn như lúc này.Khuỷu tay đầy lực ôm lấy bả vai cô khóa vào lòng, tư thế cúi đầu hôn cô bộc lộ tình sâu lưu luyến.Vừa hôn xong, môi anh áp lên gò má cô, lại hôn hai cái rồi khàn giọng hỏi: "Trở thành Tan Sri của Myanmar lúc nào?"

Lê Tiếu liếm khóe môi tê dại, đuôi mắt khẽ nhướng lên: "Sáu năm trước."

Anh cúi đầu đối mặt với cô, nâng mặt cô lên, ngón cái vuốt ve bờ môi cô: "Nếu anh không tra ra, có phải em không tính nói anh biết?"

Lê Tiếu liếc anh, gật đầu như thật: "Em không tính nói anh nghe, vì... cho rằng anh đã biết."

Khi nghe nửa câu đầu, mặt anh đen xạm đi.Nhưng khi nghe nửa câu sau, sương mù trên mặt như bị quét sạch, môi cũng cong lên nụ cười mơ hồ: "Có lòng tin với anh vậy sao?"

Lê Tiếu ngửa ra sau, kéo giãn khoảng cách, bốn mắt nhìn nhau: "Anh không biết thật à?"

Dù thân phận của cô được bảo vệ và che giấu nghiêm mật ở Myanmar, nhưng cô không cho rằng với bản lĩnh của Thương Úc sẽ không tra được.Lại nói, lúc ở Parma, Lục Hi Thụy đã nói rõ trước mặt mọi người, cô tham dự tiệc Phủ Nội các Myanmar, cô cũng không bác bỏ.Với lân bị Thương Quỳnh Anh hãm hại ở Sùng Thành, cô đã dùng đến mối quan hệ với Myanmar, mọi chuyện đều có dấu vết có thể tra được.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 527: KINH NGẠC VẬY SAO?


Anh nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô, gương mặt anh tuấn cúi xuống hôn lên trán cô: "Chuyện em không muốn nói, anh sẽ không điều tra."

Nghe vậy, Lê Tiếu bật cười.Cô đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, suýt chút nữa cho rằng hệ thống giữ bí mật của Myanmar nghiêm mật đến mức Thương Úc cũng không tra ra được.Hóa ra không phải thế.Lê Tiếu kéo ngón tay anh véo nhẹ, khẽ than: "Không phải em không nói, mà tưởng rằng anh biết.

Lấy thân phận Tan Sri đến Anh vì muốn tiện visa, không phải cố ý gạt anh."

Nói xong, cô nhìn Thương Úc, ánh mắt thản nhiên thẳng thắn.Anh đào mắt, nhìn ngón tay hai người quấn vào nhau, đường nét gương mặt dịu hẳn đi.Tan Sri của Myanmar là tước vị vinh dự đứng sau Thân vương Tun.

Cho đến giờ, ở Myanmất chưa có đến trăm người được phong.Tước vị không có hạn chế biên giới, nhưng phải là nhân sĩ kiệt xuất ở Myanmar hoặc quốc tế từng có đóng góp vượt trội, mới có được vinh dự này.Cô gái của anh, lúc mười sáu tuổi đã được thụ phong Tan Sri.Yết hầu Thương Úc chuyển động rối loạn, đáy mắt hiện lên gợn sóng.Anh ôm cô, trong lòng không rõ là tư vị gì.Vì tuổi mười sáu của cô, mà cũng vì tuổi mười sáu của anh.Chỉ trong thoáng chốc, tâm trạng phập phồng của anh lẳng lặng trở thành kiểm chế.Cảm nhận trực quan nhất chính là khuỷu tay dẫn ghì chặt của anh, và bắp thịt cơ thể lập tức căng chặt.Lê Tiếu bị anh ấn vào ngực, nhúc nhích cũng khó khăn.Cô gắng sức ngẩng đầu lên, đôi mắt anh sâu thẳm nhìn thẳng phía trước, rõ ràng không hể tập trung.Lê Tiếu tập trung lại, vòng hai tay ra sau ôm lấy eo anh, ngón tay phác họa đường cong lưng anh: "Sáng nay em đến trụ sở chính của Liên minh Y học."

Giọng nói của cô như từ nơi xa nào đó truyền đến bên tai, đồng tử Thương Úc co lại.

Khi nhắm mắt, anh chậm rãi hít thở: "Cảm thấy thế nào?"

Giọng anh mang theo khàn khàn và rung động khó phân biệt."

Tốt lắm, hơn nữa phong cảnh thị trấn rất phù hợp với việc nghiên cứu."

Lê Tiếu cố lái sang chuyện khác, dường như hiệu quả không tồi.Chí ít, Thương Úc đã ổn định lại, trừ đáy mắt hơi đỏ ra, không khác gì bình thường.Cô nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.

Thân phận Tan Sri này khiến anh nghĩ đến điều gì, hay lời giải thích vừa rồi của cô gợi lên ký ức không hay nào đó?Không lâu sau, nét mặt Thương Úc dân thả lỏng, anh nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay lưu luyến trên da thịt mềm mại của cô, dường như yêu thích không muốn buông tay: "Em muốn ở đây bao lâu?"

Lê Tiếu nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

Xác định anh đã thoát ra khỏi trạng thái mất tập trung kia, cô thả lỏng tâm trạng, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều: "Không lâu lắm, em chỉ đến giao lưu vài hôm thôi.

Chí ít em phải giúp anh Tư Tô giải quyết chuyện phiền lòng rồi mới về Nam Dương.

Nếu anh muốn về sớm thì em..."

"Chuyện phiền lòng gì?"

Thương Úc híp mắt, buông bả vai cô ra, cúi người lấy gói thuốc lá trên bàn.Lê Tiếu nhìn động tác rút điếu thuốc của anh, nhích người dựa lên ghế, nói ra chuyện nhà tư bản thiếu đứng đắn cưỡng chế yêu cầu Liên minh Y học chuyển đi.Sau đó, trong lúc cô thản nhiên trình bày, người đàn ông trước giờ luôn trầm ổn lạnh lùng lại làm rơi điếu thuốc xuống sàn nhà.Cô liếc điếu thuốc trên sàn, lập tức nheo mắt, hỏi lại: "Đáng kinh ngạc vậy sao?"
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 528: NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRONG CHIẾC BENTLEY


Thương Úc cong môi, nhặt điếu thuốc rơi trên sàn, tiện tay ném lên bàn, giọng lộ ý cười: "Nghe có vẻ đúng là một nhà tư bản không đứng đắn."

Nhìn anh lấy điếu thuốc khác ra đưa đến bên môi châm lửa, Lê Tiếu nghiêng người dựa vào sofa, ảnh mắt ranh mãnh: "Phải nhỉ?

Nên em cần ở lại giúp anh Tư Tô xử lý chuyện này."

Cô ngừng mấy giây, thôi nhìn, cúi đầu ngắm móng tay: "Trước khi xử lý phiền phức, chắc em sẽ không về Nam Dương."

Thương Úc phun một làn khói mờ, quay đầu nhìn Lê Tiếu, cong môi đây thâm ý: "Giải quyết xong sẽ trở về sao?"

"Chắc vậy."

Lê Tiếu nhướng mày đối mặt với anh, ý cười trong mắt càng rõ.Anh híp mắt, nét mặt sâu xa khó lường: "Ừm, cân giúp nhớ nói anh biết."

Lê Tiếu chỉ cười không nói.

Giờ cô nhìn thấy rõ bốn chữ to "cố làm ra vẻ" trên mặt Thương Úc.Cô vốn không nghĩ sâu xa về dụng ý thực sự của phía tư bản yêu cầu Liên minh Y học chuyến đi.

Dù gì cũng không phải cô chưa từng thấy chuyện tư bản hay đưa ra những yêu cầu kỳ lạ.Nhưng có thể khiến Thương Thiếu Diễn của Nam Dương bỗng dưng thất thố, có ngu cách mấy thì cô cũng có thể nhìn rõ sự bất thường trong đó.Nhà đầu tư không đứng đắn mà cô gọi, hình như có thể đóng dấu xác nhận được rồi....Hai mươi phút sau, Thương Úc và Lê Tiếu xuống nhà hàng Tây dưới tâng.Phong Nghị xuất thân quý tộc đang rót nước giúp Tông Duyệt, từng cử chỉ đều thể hiện hết phong độ thân sĩ.Lúc dùng bữa, Tông Duyệt nhận được điện thoại của Lê Quân.Cô cuộn khăn ăn trên đùi đặt lên bàn, nói thật ngại quá, cầm điện thoại đi ra hành lang.Giờ đã là đêm khuya trong nước, Tông Duyệt dựa lưng vào vách tường, dịu dàng cười nói: "Sao anh còn chưa đi ngủ?"

"Anh vừa xong việc."

Giọng trầm thấp của Lê Quân lộ rõ sự mệt mỏi.

Anh vén chăn lên giường.

Sau một loạt tiếng ồn ào, anh lại hỏi: "Em chơi vui không?"

Tông Duyệt nhìn mũi chân mình, vẻ tươi cười hiện rõ trên nét mặt: "Cũng được, nhưng em không đi mấy, chỉ dạo phố thôi."

Lê Quân ở trong nước, dựa đầu giường nghe chất giọng trong trẻo của cô, cảm giác cô đơn buồn bực lạ lẫm chợt nảy sinh.Bên giường không có cô, thật trống trải và vắng vẻ.Anh ngủ một mình hơn ba mươi năm, lúc trước không thấy cô đơn, cũng không lĩnh hội được mùi vị khó ngủ gối chiếc.Nhưng Tông Duyệt mới rời đi hai ngày, Lê Quân đã không thích ứng được."

Em tính chơi mấy ngày?"

Tông Duyệt vuốt mái tóc dài ngang vai, đáp mơ hồ: "Chắc bảy tám ngày."

Cô chỉ dự đoán mà thôi.

Vì lúc trước cô có hỏi Tiếu Tiếu, hình như có việc phải làm ở đây, nên chưa chắc được ngày về.Lê Quân nghe cô trả lời như vậy, chợt càng buồn bực hơn.Hai người trò chuyện thêm đôi câu, sau đó cúp điện thoại.

Anh đứng dậy đến phòng sách, hút điếu thuốc, đè nén nỗi nhớ trong lòng.Lúc trước, anh không thấy mình là người ham mê tình dục, nhưng Tông Duyệt luôn khơi dậy khát vọng nguyên thủy của đàn ông bên trong anh.Hôm nay lại là một đêm cô đơn không ngủ.Ban đêm, Lê Tiếu không ở lại khách sạn Hoàng Gia mà cùng với Tông Duyệt về lại khách sạn Pullman.Dường như Thương Úc cũng bận việc, họ tạm thời chia tay trước cửa khách sạn.Phong Nghị nhìn ngã rẽ đâu đường, chậm rãi đút hai tay vào túi quân, nghiêm túc nói: "Có cần anh sắp xếp người bảo vệ họ không?"

"Không cần."

Giọng Thương Úc trầm thấp: "Cô ấy có người rồi."

Thương Nghị không đồng ý, nhíu mày hỏi: "Chỉ hai vệ sĩ có đủ không?

Nếu để Childman biết cô ấy đến Anh, khó chắc sẽ không nhắm vào cô ấy."

Thương Úc nhếch môi, chế nhạo: "Họ không dám."

Phong Nghị mím môi hiểu ra, vỗ vai Thương Úc: "Nếu cậu đã nói thế thì anh sẽ không xen vào.

Anh thấy có vẻ em dâu không phải là một cô gái không có chủ kiến, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Childman, cẩn thận vẫn hơn."

Thương Úc khom người vào xe, Phong Nghị cũng gọi điện cho trợ lý lái xe đến.Anh ta vừa lên xe liền nhận được một cuộc gọi.Nghe đối phương trình bày xong, nét mặt anh ta thoáng thay đổi: "Chắc chắn chứ?"

Xác định thông tin là thật mấy lần, Phong Nghị không chân chừ thêm, báo ngay cho Thương Úc....Đoàn xe Công tước Childman xuất hiện trên đường phố London lúc sáu giờ tối.Bao năm qua, cậu Cả Childman không lộ mất trước công chúng, sau khi tập tước, luôn náu mình trong thành Childman, sao tối nay lại xuất hiện?...Khách sạn Pullman, xe chuyên dụng chống đạn màu đen vừa vào hầm đỗ xe, Lê Tiếu ngồi cạnh cửa số củi mất xem tài liệu nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.Quanh bãi đỗ xe yên ắng quá mức.Mới hơn tám giờ rưỡi, bãi đỗ xe trong ánh sáng lờ mờ trống trải đến mức không nghe được tiếng động.Khi xe rẽ, chỗ đỗ phía trước cũng có những chiếc Bentley giống hệt nhau đỗ song song.Hai bên nắp cabo mỗi chiếc đều dựng cột cờ.Cờ xe chưa bung, nhưng có thể nhận dạng rõ ràng những chiếc xe này thuộc quyền sở hữu của hoàng thất, hoặc là quý tộc đứng đầu..Xe chuyên dụng của Lê Tiếu lái qua chiếc Bentley phía trước.

Trong buồng lái mỗi chiếc đều có thể thấy vệ sĩ sơ mi trắng quân đen ngồi đó.Cô lướt qua, tổng cộng sáu chiếc.Có lẽ miếng dán chống nhìn trộm của cửa xe quá tốt, khiến người ta không thấy được liệu có người ngồi phía sau hay không.Nhưng Lê Tiếu cảm giác được có người ở trong đó đang nhìn mình.Đặc biệt là khi xe chuyên dụng dừng lại gần thang máy, cô bước xuống, mơ hồ nghe thấy tiếng hạ cửa kính xe.Lê Tiếu đứng trước cửa thang máy, nhìn chỗ đỗ phía sau.Dưới ánh đèn lờ mờ, cô chỉ có thể nhìn thấy cửa kính xe lại kéo lên, và chiếc găng tay trắng."

Tiếu Tiếu, sao thế?"

Tông Duyệt cũng đứng đó, nhìn theo hướng Lê Tiếu, nét mặt khó hiểu.Lê Tiếu liếc nhìn sau đó bước vào thang máy: "Không sao."

Hai vệ sĩ một trước một sau che cho họ vào thang máy, khi cửa dẫn đóng lại, cửa kính chiếc Bentley kia lại hạ xuống.Một gương mặt xuất hiện.Ánh mắt anh ta bình thản nhưng lạnh nhạt.

Khi chậm rãi cúi đầu, anh ta nhìn tay trái đeo găng tay trắng, dùng tay phải mướt theo mép găng tay, cảm giác lạnh lẽo cứng rắn."

Đi thôi."

Anh ta lạnh nhạt nói, giọng êm ái du dương, không trầm thấp quyến rũ như Thương Úc, mà nho nhã ôn hòa.Mới đó, sáu chiếc Bentley lẳng lặng rời khỏi hầm đỗ xe của khách sạn Pullman....Cùng lúc đó, Lê Tiếu quay lại phòng, ném tài liệu bệnh lý Tô Mặc Thời đưa cô lên giường, xoay người đến phòng sách.Cô bật máy tính, nhanh chóng hack vào camera hầm đỗ xe khách sạn Pullman.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 529: CÔ TÔNG GẶP CHUYỆN RỒI


Trong camera theo dõi của bãi đỗ xe, Lê Tiếu dễ dàng tìm ra vị trí mấy chiếc Bentley kia.Từ lúc họ xuất hiện đến khi rời đi không quá mười lăm phút.Nhưng từ đầu đến cuối không một ai xuống xe.Lê Tiếu tìm được vị trí camera gần chiếc Bentley nhất.

Nửa phút sau, cô nhìn đoạn ghi lại rơi vào trầm tu.Nên nói đối phương quá thông minh hay quá gian xảo?

Camera đã quay rõ cảnh cửa kính Bentley hạ xuống.Nhưng dù góc độ hay vị trí, đều không cách nào chụp được mặt người bên trong.Còn găng tay trắng cô nhìn thấy là đối phương để lộ ra khi chống khuỷu tay lên cửa kính đỡ trán.Ngón tay Lê Tiếu gõ bàn, ý tưởng nào đó dần hiện lên.Xe Bentley chuyên dụng của quý tộc hoàng thất, cờ xe biểu dương thân phận, cách sắp xếp sáu chiếc xe... nếu nói là người của gia tộc Childman cũng không phải không thể.Lê Tiếu phóng lớn hình ảnh, nhìn kỹ tay đeo găng trắng, nhỏ dài và thẳng, nhưng khó để nhận ra được là tay đàn ông hay phụ nữ.Nhưng găng tay kiểu hoàng thất châu Âu phụ nữ thường đeo không phải là kiểu trắng như tuyết bình thường này.Nghĩ thế, Lê Tiếu không xoắn xuýt chuyện này thêm, thoát camera, tắt máy rời khỏi phòng sách.Cái gì đến rồi sẽ đến.Không lâu sau, cô lật tài liệu bệnh lý trong phòng ngủ của mình.Khi đọc đến triệu chứng điển hình thứ ba, Lê Tiếu dùng lật trang, nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, suy nghĩ tản mạn.Lúc này, điện thoại đặt dưới gối chợt rung lên.

Lê Tiếu tiện tay lấy ra, thấy dãy số trên màn hình liên chọn nghe.Đối phương không đợi cô lên tiếng đã nói rõ một vài tình hình, sau cùng đưa ra tổng kết: "Thông tin về Minh Đại Lan trước hết chỉ tra được nhiêu đây, còn lại chắc bị tiêu hủy rồi.

Còn nữa, dường như lúc trước bà ấy không tự nguyện gả cho Thương Tung Hải của Parma."

Lê Tiếu không nói gì, cúp máy.Đặt điện thoại xuống, cô yên lặng trong chốc lát, đứng dậy đến quầy bar nhỏ trong phòng, lấy một chai Brandy, rót nửa ly uống cạn.Ba năm trước, đúng là Minh Đại Lan đã đến Điển Thành, nhưng không ai biết bà ta đã làm gì.Thông tin chỉ ghi rằng bà ta ở lại Điển Thành một ngày liền vội về Anh.

Một tháng sau, cậu Cả Childman bỗng dưng được thừa kế tước vị.Hành động này phá vỡ chế độ tước vị chỉ được thừa kế sau khi Công tước qua đời, đồng thời dẫn đến nhiều suy đoán từ bên ngoài.Có lời đồn rằng, Công tức Childman đã sớm bệnh nặng, không còn có thể cứu chữa.Vì hoàng thất coi trọng gia tộc Công tước nên ngầm cho phép Công tước thoái vị để con trai trưởng kế vị.Nhưng đối diện với những nghi ngờ này, gia tộc Childman và hoàng thất luôn giữ kín như bưng.Hơn nữa Minh Đại Lan là phu nhân thứ hai của Childman, hai người có với nhau một cô con gái, năm nay đã mười bốn tuổi.Lê Tiểu uống hết ba ly rượu mới tiêu hóa hết lượng thông tin.Dù mọi thông tin không cặn kẽ, nhưng đủ để nắm ít nhiều.Lê Tiếu ngồi ở quầy bar nhấm nháp rượu Tây, ngón tay xoay tròn trên bàn.Bỗng dưng màn hình điện thoại sáng lên báo tin.Lê Tiếu mở ra xem, là toàn cảnh biệt thự chụp từ vệ tinh.Diện tích biệt thự rộng lớn, không rõ tỉ lệ xích.

Phía dưới có hàng chú giải bằng tiếng Myanmar: Biệt thự Childman.Lê Tiếu liếc khung cảnh rất lớn trong ảnh, đặt điện thoại sang một bên, rót thêm nửa ly rượu.Cô bắt đầu bình tĩnh phân tích, nếu liên thủ với Thương Úc đối phó với gia tộc Childman thì có bao nhiêu phần thắng.Gia tộc Công tước dựa vào hoàng thất, không thể xem thường....Hôm sau, Lê Tiếu vẫn để lại một vệ sĩ cho Tông Duyệt, cô dẫn người kia đến thị trấn Mies.Đêm qua cô ngủ quá muộn, trên đường từ trung tâm thành phố đến Mies luôn tranh thủ ngủ bù.Ghế bên cạnh đặt tài bệnh lý Tô Mạc Thời đưa.

Cô không để lại khách sạn vì lo Thương Úc nhìn thấy.Chín giờ sáng, xe đã đến thị trấn Mies.Lê Tiếu chậm rãi xuống xe, ngước mắt đỏ ửng nhìn đỉnh đầu.Sương mù nặng nề bao phủ táng trời, ngột ngạt và kìm nén.Lê Tiểu day trán dạo bước trên đường mòn, vệ sĩ rập khuôn sau lưng cô.Cô men theo đường cũ đến phòng làm việc của Tô Mặc Thời.

Cửa phòng khép hờ vừa khéo truyền đến tiếng anh ta gọi điện thoại."

Ba à, ba đã bao nhiêu tuổi rồi, còn làm việc tùy hứng như vậy?"

Giọng điệu chế nhạo của anh ta hơi không vui."..."

Không biết đối phương nói gì, ánh sáng lóe lên trong đáy mắt Tô Mặc Thời: "Nếu ba còn cố ý chuyển đi, đừng nói đình công, có thể họ biểu tỉnh trên phố luôn đấy."

"..."

"Được rồi, chỉ cần ba không làm trò, đương nhiên sẽ không có người làm ẩm lên."

Chỉ là đôi ba câu trò chuyện, nhưng Lê Tiếu đã có thể nghe hiểu.Dường như... chuyện dời đi có biến hóa.Cô cong môi cúi đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ nghiền ngẫm.Có lẽ không phải ba anh ta lắm trò, mà là nhà đầu tư không đứng đắn kia.Sau đó Tô Mặc Thời cúp máy, nhướng mày nhìn ra ngoài cửa, trêu chọc: "Em không vào, vì chờ anh mời em vào sao?"

Lê Tiếu lấy mũi chân mở cửa phòng khép hờ, biếng nhác đi đến trước mặt anh ta ngồi xuống, gác chân, nhướng mày: "Không cần dời đi nữa?"

Không phải cô cố ý nghe lén, ai bảo anh gọi điện lại không chịu đóng cửa?Tô Mặc Thời nén cười, nói như thật: "Cách em đưa ra rất có hiệu quả.

Chiều hôm qua anh cố ý sắp xếp người tung tin, tuyên bố nếu chuyển trụ sở chính thì đình công.

Chắc ba anh có nghe nói nên vừa rồi gọi điện cho anh, bảo không chuyển đi nữa, còn bảo anh hãy trấn an tâm trạng của các ủy viên thật tốt."

Lê Tiếu bĩu môi, từ chối đưa ra ý kiến.Kế tiếp, Tô Mặc Thời dẫn cô đến phòng nghiên cứu của chuyên gia bệnh tinh thần.Đây cũng là lần đầu tiên Lê Tiếu chen chân vào lĩnh vực rối ngại nhân cách hoang tưởng.Cả ngày hôm nay, cô như miếng bọt biển nén lại, cố gắng tiếp nhận tất cả kiến thức liên quan đến chứng bệnh, để dẫn dân có kiến giải đơn giản về biểu hiện bệnh và cách ức chế.Mới đó đã qua hai ngày.Lê Tiếu vùi mình cả ngày ở thị trấn Mies, giảm cả thời gian ngủ nghỉ.Vì cô ở lại đây trao đổi học tập nên Thương Úc cũng dời ngày về.Còn về Tông Duyệt, ngày nào cô cũng du ngoạn khắp cảng London, qua hai ngày đã cảm thấy mệt mỏi.Dù sao địa điểm tham quan du lịch chỉ cần đi qua một lần cũng đủ rồi.Sẩm tối, Lê Tiếu còn đang trong phòng nghiên cứu tìm hiểu chu kỳ phát tác và biểu hiện phát bệnh chứng hoang tưởng với chuyên gia Reid.Trên bàn đặt một chồng tài liệu cao gần nửa mét, cô tiện tay cầm một tài liệu trên đó.

Khi mở ra, cô họchỏi với chuyên gia Reid bằng giọng Anh đúng tiêu chuẩn.Cô viết lên tài liệu, vừa nhắc đến vấn đề thứ ba, thì tiếng gõ từ ngoài cửa phòng nghiên cứu truyền đến.Phụ tá của Reid đi mở cửa, bên ngoài là vệ sĩ của Lê Tiếu, anh ta nghiêm túc báo cáo: "Cô Lê, cô Tông xảy ra chuyện rồi."
 
Back
Top Bottom