Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 101-2



"Em đau đầu." Giống như hôm qua, vừa tiễn con thỏ nhỏ đi không bao lâu, con thỏ con đã vào.

Bởi vì chuyện xảy ra lúc sáng, cho nên bây giờ Vân Khởi không biết nên đối xử với con thỏ hư này như thế nào.

Không có ai muốn bị nhốt trong phòng mãi, Vân Khởi cũng không ngoại lệ, bây giờ mới là ngày thứ hai cô đã chịu không nổi.

Kết quả là thủ phạm khiến cô trở nên như thế này, con thỏ hư, còn dùng vẻ mặt vô tội chạy đến đây muốn được nhõng nhẽo.

Đau đầu? Cô cũng đau đầu, ngày nào cũng ở trong một căn phòng, chán đến đau đầu, Vân Khởi mặt không biểu cảm nghĩ, tránh né Lâm Thần đang lao tới.

Hơn nữa, Vân Khởi một chút cũng không nghĩ rằng bây giờ Omega đang đau đầu, sắc mặt đỏ hồng như vậy, còn có sức để làm nũng với cô.

Alpha ý thức được, hình ảnh chân chính của bạn đời hình như không giống như trong nhận thức của cô. Cô đã dành cả ngày để suy nghĩ tối nay làm thể nào để nói chuyện với Lâm Thần sau khi xảy ra chuyện lúc sáng, nhưng biểu hiện của Lâm Thần sau khi về nhà lại giống như đã quên sạch chuyện đó rồi, làm Vân Khởi cảm thấy cả ngày hôm nay mình suy nghĩ nhiều như vậy đúng là bị ngốc.

"Buổi sáng là do em cảm thấy quá khó tiếp nhận, em sợ chị lại không để ý em như tối hôm qua." Thỏ con đáng thương vô cùng nói.

Không để ý đến nàng ấy? Vân Khởi còn nhớ tối hôm qua mình rõ ràng đã ôm thỏ con ngủ.

Cái con thỏ hư này, ôm ngủ thì nóng muốn chết, Vân Khởi hạ quyết tâm tối nay chỉ cần nằm xuống giường là sẽ ngủ ngay, không thèm để ý đến Lâm Thần nữa.

Dù sao trên sàn cũng có đệm mềm, thỏ có rơi xuống cũng không bị thương. Thời tiết bây giờ cũng nóng, không có cái chăn cũng không bị cảm.

Vân Khởi hoàn toàn quên mất quan điểm "không đắp chăn thì sẽ bị cảm" lúc mới trở về của mình.

"Từ tối hôm qua chị vẫn luôn lặp đi lặp lại câu muốn ra ngoài, em sợ chị không muốn ở bên cạnh em nữa. Còn hồi sáng chị lại chỉ nhìn em, cái gì cũng không nói." Thỏ con cố gắng lao tới một lần nữa, sau đó lại bị Vân Khởi tránh né.

Thỏ con thất bại trong việc bắt tình nhân thảo, khuôn mặt càng ngày càng trở nên ủ rũ.

"Lúc sáng em chỉ là quá sợ hãi, em biết chị quan tâm đến đế quốc, trung thành với đế quốc, cho nên... em chỉ sợ chị hận em." Omega càng nói giọng càng nhỏ, đầu cũng cúi xuống theo giọng nói.

"Khoảng thời gian trước chị chán ghét em, lúc nào cũng muốn rời xa em, bây giờ lại xảy ra chuyện này, em sợ chị càng ghét em hơn." Lâm Thần biết Vân Khởi không có ký ức về khoảng thời gian "không bình thường" đó, mặc dù nàng không biết tại sao "Vân Khởi" không bình thường lại có ký ức của Vân Khởi, nhưng Vân Khởi lại không có ký ức của cô ta, nhưng mà nàng cảm thấy đây có thể là một điểm đột phá.

Sau khi Alpha trở về chỉ nhìn thấy vết thương trên người mình, đoạn khoảng trống ký ức kia, còn không phải vẫn có nàng tới bịa ra sao?

"Khoảng thời gian chị bị bệnh kia, em vừa đến gần là chị đã muốn đánh em, còn luôn muốn ra ngoài, em nói chị bên ngoài rất nguy hiểm cho chị, nhưng chị lại một hai muốn đi tìm bá phụ. Hơn nữa chị còn nói nếu so với cái chết thì ở bên cạnh em mới là thống khổ nhất." Thỏ con nói xong thì không mở miệng nữa, cả người nàng đều mang theo hơi thở suy sụp, so với lúc nàng khóc còn khiến người ta đau lòng hơn.

Vân Khởi lắc lắc đầu, muốn lắc những cảm xúc không kiểm soát được ra khỏi đầu.

Nhìn kiểu gì cũng là cô đáng thương hơn có được không? Bị xích sắt khóa lại, nhốt trong phòng ngủ, những người hầu bên ngoài cửa sổ đều coi cô như người vô hình, mỗi ngày chỉ có thể nói chuyện với Hề Nhi.

Vân Khởi hồi tưởng lại những gì mình đã chịu đựng trong mấy ngày qua, hình ảnh thỏ con đáng thương trong lòng cũng dần dần phai nhạt, thay vào đó là hình ảnh một con thỏ đen tay cầm xiềng xích.

"Chị để ý em được không?" Thỏ con đổi tư thế, nằm trên giường, nhìn Vân Khởi từ dưới lên, giống một con mèo con đang lật bụng làm nũng.

Góc độ này của Lâm Thần, đẹp vãi cả chưởng.

Vân Khởi làm động tác mà cô đã bắt đầu làm từ hôm qua tới giờ, giơ cổ tay lên, đem sản phẩm được chế tác nổi bật triễn lãm cho Lâm Thần xem.

Để làm nổi bật hơn sự tồn tại của thứ đáng ghét này, Vân Khởi nâng tay lên xong còn cố ý lắc lắc cổ tay, phát ra tiếng sắc thanh thúy va chạm nhau.

Chỉ cần thỏ con thả cô ra, Vân Khởi cảm thấy mình vẫn có thể đối xử với thỏ con giống như trước đây.

Cô thích Lâm Thần, yêu Lâm Thần, bất kể là Lâm Thần phiên bản thỏ trắng thuần khiết trước đây, hay là bây giờ, đóa hoa bách hợp biến dị có gai này.

Có lẽ cô nên nghĩ đến những chuyện này từ lâu, nhớ lại những kỷ niệm trước đây, Vân Khởi phát hiện ra hình như mình đã bỏ lỡ rất nhiều chi tiết, hoặc có lẽ vì đối phương là Lâm Thần, cho nên cô đã chọn cách xem nhẹ những điều kỳ lạ này. Nghĩ lại thấy cũng đúng, dù gì Lâm Thần cũng là một nhân vật chính của thế giới, cũng không thể là một con thỏ trắng thuần khiết như vậy được.

Không phải cô cũng có chuyện giấu giếm Lâm Thần sao? Ví dụ như sự khác biệt giữa cô và nguyên chủ, bây giờ Lâm Thần vẫn nghĩ hai người là một, nghĩ rằng nguyên chủ vẫn là Vân Khởi, nhưng lúc đó Vân Khởi chỉ là bị bệnh mà thôi.

Bởi vì đã biết được mối liên hệ giữa nguyên chủ và Lâm Thần từ khi còn nhỏ, cô dường như có thể hiểu được nhiều chuyện, ví dụ như tại sao nguyên chủ lại đối xử tốt với Cẩn Mạt, người bắt chước Lâm Thần như vậy, chỉ là không biết tại sao sau này nguyên chủ lại ghét Lâm Thần.

Sau khi thất bại trong việc nói ra sự thật lần trước, Vân Khởi cũng đã thử viết ra giấy, nhưng cũng đều thất bại, những chữ cô viết ra đều biến thành một dãy mã loạn, điều này làm cho cô càng tin rằng hệ thống vẫn chưa rời xa mình, hoặc cũng có thể gọi là "Vân Khởi".

Những lần cuối cùng hệ thống bất thường, còn có giọng điệu điên cuồng kia, đều giống với nguyên chủ trong cốt truyện một cách kỳ lạ, cũng không biết căn bản hệ thống chỉ là giả vờ, hay là thay đổi một hệ thống khác rồi đưa nguyên chủ trở lại.

"Sau khi em thả chị ra, khẳng định chị sẽ đi mất." Sau khi nhìn thấy Vân Khởi không còn phản ứng dữ dội như lúc sáng, nàng quyết định thay đổi chiến thuật, muốn áp dụng chính sách mềm mỏng dụ dỗ.

"Chị sẽ không đi, chị thích thỏ con nhà mình nhất, tất nhiên, là con thỏ con sẽ không trói buộc chị." Đây là lần đầu tiên Vân Khởi mở miệng nói chuyện trong tối nay.

"Mấy lần trước chị cũng nói vậy, sau đó em thả chị ra thì chị liền chuẩn bị đi, em có cản cũng không cản được, lúc sau là nhờ những người hầu trong nhà cùng nhau hợp lực mới mang chị về được." Lâm Thần tố cáo, còn "không cẩn thận" để lộ vết thương trên cánh tay mình.

"Bây giờ bên ngoài thực sự thực sự rất nguy hiểm, em không muốn chị ra ngoài, đợi sau này tình hình ổn định chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài có được không?"

"Chị có thể đi tìm bá phụ." Vân Khởi không có cảm giác gì với đế quốc, cũng không thích các loại chính sách không bình thường của nó, cô chỉ quan tâm đến những người thân của mình, mặc dù cô đến thế giới này chưa lâu, nhưng Vân Lan, Bạch Danh Xu, Vân Tiêu Nguyệt và những người khác đã để lại dấu ấn không nhỏ trong lòng cô.

Đặc biệt là Vân Lan, trong cốt truyện người này không có nhiều đất diễn, cũng không nói đến kết cục của người này sau khi đế quốc sụp đổ, Vân Khởi cảm thấy với tính cách của bá phụ, không giống như người sẽ đầu hàng, khả năng cao là sẽ cùng tồn vong với đế quốc.

"Hiện tại chỗ của ông ấy cũng không an toàn, hơn nữa bây giờ ở bên ngoài số người ghét chị cũng không ít." Nói đến vế sau, giọng Lâm Thần dần nhỏ lại, giống như sợ Alpha không thích nghe những lời này.

Vân Khởi đương nhiên biết, trong cốt truyện gốc sau khi "Vân Khởi" chết chính là cả thành phố đều hoan hô.

"Chỗ bá phụ bên kia em đã cho người trông coi rồi, sẽ không có chuyện gì đâu." Lâm Thần tiếp tục bổ sung.

"Tình hình ổn định liền có thể ra ngoài?" Vân Khởi nắm được trọng điểm trong mấy câu nói trước của Lâm Thần.

Cô nhớ rõ trong cốt truyện cuộc phản loạn này không được miêu tả nhiều, gần như chỉ lướt qua, cũng không biết bây giờ có giống như vậy hay không.

"Vâng vâng." Thỏ con chân thành gật đầu, dù sao nàng cũng sẽ không để Vân Khởi tiếp xúc với tin tức bên ngoài, khi nào ổn định, còn không phải do nàng quyết định sao?

Lần này Vân Khởi cũng không từ chối hành động đòi ôm của thỏ con nữa, thỏ con mềm mại ôm vào lòng dễ chịu vô cùng.

"Chừng nào tình hình ổn định liền phải mở hết mấy cái này ra." Vân Khởi một lần nữa nhấn mạnh.

"Em muốn cả nhà cùng đi chơi ở hồ Walden..." Lâm Thần lay lay cánh tay Vân Khởi, bắt đầu vẽ ra viễn cảnh.

Hồ Walden? Bây giờ Vân Khởi đã biết Lâm Thần thích nơi này không phải vì Mục Mộ, mà là vì nguyên chủ, còn cô đối với nơi này vẫn là không thích lắm.

Cho nên Vân Khởi cũng chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng rồi im lặng, cũng không nói có đồng ý hay không.

Đế quốc có nhiều nơi thú vị mà cô với Lâm Thần vẫn chưa đi, sau này cô có thể tìm một nơi thú vị hơn, dẫn thỏ con đi chơi.

Hai người, đều đang vẽ ra viễn cảnh cho đối phương.

"Em đau đầu." Nói chuyện một lúc, thỏ con đặt tay Vân Khởi lên trán mình, muốn người ta xoa xoa bóp bóp.

"Hôm nay bận lắm sao?"

"Rất bận, em có một người bạn rất tốt, nhưng mà bây giờ không còn trên đời nữa." Thỏ con nói rồi tinh thần bắt đầu sa sút, nàng trộm nhìn Vân Khởi vài lần, có chút do dự.

"Không thể nói sao?" Vân Khởi chậm rãi xoa xoa trán Lâm Thần.

"Cô ấy bị chính bạn trai của mình giết..." Lâm Thần kể ra chuyện của Omega kia trong tổ chức, nói xong còn kéo kéo tay kia của Vân Khởi, cúi đầu không nhìn cô.

"Chị sẽ không." Vân Khởi nghiêm túc đảm bảo với Lâm Thần, cúi đầu xuống hôn hôn thỏ con, cũng không ngạc nhiên khi khoảng thời gian gần đây thỏ con lại bất an như vậy.

"Em biết." Âm thanh tinh tế nho nhỏ nhưng lại kiên định một cách bất ngờ.

......

"Không cần những thứ này, chị vẫn luôn bị ràng buộc xung quanh thỏ con của chị." Đợi Lâm Thần ngủ say, Vân Khởi khẽ nói bên tai nàng, "Một ngày không gặp thỏ con, chị giống như thiếu mất một phần cơ thể, cả người đều khó chịu."

"Em biết." Thỏ con vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt.

- --------------
 
Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 102



Alpha nhàm chán lắc lắc cái thứ trên cổ tay mình, không muốn để ý đến bạn đời bên cạnh, sợ mình không kiềm chế được mà nói mấy lời cay nghiệt.
Một tuần trôi qua, Vân Khởi bản thân có thể nuôi được cả 1 quán cafe mèo, ragdoll và lông xù là mấy con chiếm diện tích nhiều nhất.

Từ sau lần nói chuyện đó Omega cũng không đề cập lại chủ đề liên quan, giống như cuộc nói chuyện đó chỉ là một giấc mơ của Vân Khởi. Ngược lại, tuần này cách hai người tương tác với nhau càng ngày càng cứng nhắc, Vân Khởi luôn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa vô danh, và vì thời gian này người duy nhất mà cô có thể giao tiếp chỉ có Lâm Thần và Hề Nhi, làm cô theo bản năng chọn cách kìm nén sự bực bội, bức bối của mình, ngọn lửa này cũng vì vậy mà càng ngày càng bùng cháy.

Lâm Thần nhìn Vân Khởi, trong khoảng thời gian này nụ cười trên mặt Alpha càng ngày càng ít, mà chuyện đối xử lạnh nhạt với nàng thì càng ngày càng nhiều, lúc trước nàng đã từng nghĩ mình có thể chịu đựng được những chuyện này. Lúc trước nàng từng nhìn "Vân Khởi" từ lúc bắt đầu thỉnh thoảng sẽ dịu dàng, nhu tình mật ý mà nhìn mình, cho đến cuối cùng là khuôn mặt đầy chán ghét, nhìn thấy mình liền không ngừng nói ra những lời khó nghe, lúc đấy trong lòng nàng vẫn không có chút gợn sóng nào, buổi tối còn có thể ngoan ngoãn nằm gần "Vân Khởi", đợi Alpha mắng mệt rồi ngủ thì nàng mới ngủ.

Lâm Thần nhìn gương mặt quen thuộc kia, lộ ra biểu cảm mà nàng vẫn luôn sợ hãi, nhưng trong lòng lại không cảm thấy buồn hay đau khổ như trong dự đoán, cho nên nàng mới cho rằng mình cũng có thể chịu đựng được sự lạnh nhạt của Vân Khởi.

Mặc dù một phần lý do Lâm Thần không cảm thấy gì là vì nàng biết trong cơ thể đó không phải là người mình thích, nhưng nàng nghĩ Vân Khởi cũng sẽ không giống người đó, nói ra nhiều lời bẩn thỉu như vậy với mình, ban đầu Lâm Thần nghĩ mình có thể chịu đựng được.

Chỉ cần có thể đảm bảo Vân Khởi vẫn luôn ở bên cạnh mình, nàng có thể tập làm quen với chuyện đó.

Lúc đầu nàng chỉ cảm thấy có một chút khó chịu, bởi vì nàng phát hiện mình chỉ cần đỏ mắt, lộ ra vết thương trên cánh tay thì thái độ của Alpha sẽ nhanh chóng mềm lại, nhưng hiệu quả của phương pháp này càng ngày càng kém. Buổi tối sau khi Alpha ôm mình ngủ được một lúc, cho rằng mình đã ngủ thì liền buông ra, di chuyển sang bên kia mà ngủ.

Bị buộc phải rời khỏi vòng tay ấm áp, Omega ghét cái giường đột nhiên trở nên trống trải này, thậm chí thời gian gần đây ngay cả giả vờ Alpha cũng không muốn, trước khi ngủ cũng không muốn ôm nàng.

Nếu là cố ý lạnh nhạt thì có lẽ Lâm Thần sẽ dễ chấp nhận hơn một chút. Những lúc Alpha ở bên cạnh mình, trên mặt sẽ luôn vô thức toát ra vẻ lạnh nhạt, có những Alpha cũng không nhận ra, nhưng những lúc Alpha nhận ra thì sẽ đột ngột kéo khóe miệng, tỏ ra thân mật.

Ngay cả Hề Nhi cũng nói gần đây mẫu thân có vẻ lạnh nhạt hơn trước.

Có lẽ nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phải thực sự mất đi, Lâm Thần nghĩ, nhưng nàng lại không muốn buông tay.

Trong sự giằng co, giống như mấy ngày trước, Lâm Thần một mình ngủ thiếp đi.

Hai người rõ ràng đang nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng lại cách nhau rất xa, nằm hai bên mép giường.

......

Ngày hôm sau --
"Leng keng."

Giữa phòng ngủ yên tĩnh, tiếng kim loại va chạm vang lên cực kỳ rõ ràng, lỗ tai Vân Khởi khẽ động, âm thanh này so với quá khứ còn muốn trong trẻo hơn nhiều, hơn nữa... không phải phát ra từ chỗ Vân Khởi!

Theo âm thanh, Alpha nhìn vào túi áo của người bên cạnh, âm thanh trong trẻo đó chính là phát ra từ đây.

Mà Lâm Thần vẫn đang nói chuyện điện thoại với bạn, nói ra vài thuật ngữ chuyên ngành mà cô có nghe cũng không hiểu, hoàn toàn không để ý đến âm thanh lạ phát ra từ người mình.

Âm thanh này, nghe giống như tiếng va chạm của đồng xu, lại giống như tiếng của chìa khóa.

Vân Khởi nghĩ đến lần trước Lâm Thần dùng nút bấm, chính là lấy ra từ cái túi ở vị trí này, bất quá lần trước là áo khoác ngoài, lần này là áo ngủ.

Giống như nghĩ ra điều gì đó, hô hấp Alpha đột nhiên ngừng lại, cô không thể kiềm chế mà nhìn về phía âm thanh phát ra, cho đến khi bạn đời truyền đến ánh mắt nghi hoặc, mới nhận ra hành động của mình kỳ quặc đến mức nào.

"Chị nhìn cái gì vậy?" Giọng nói của thỏ con mang theo niềm vui, dường như không nghi ngờ hành động của Vân Khởi, ngược lại còn vì bị Vân Khởi nhìn chăm chú mà làm cho hai bên má đỏ bừng.

Thấy thỏ con có phản ứng như vậy, Vân Khởi thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối Vân Khởi thay đổi hoàn toàn, nhão nhão dính dính ôm chặt thỏ con nhà mình không buông tay.

"Không phải mấy ngày trước chị chê nóng không muốn ôm em sao?" Omega vẫn còn bực bội vì sự xa cách của Vân Khởi mấy ngày trước, cố ý lạnh mặt đẩy Vân Khởi ra.

"Thỏ con nhà chúng ta lông xù xù, ôm rất thoải mái, một chút cũng không nóng." Vân Khởi vòng tay ôm lấy Lâm Thần, v**t v* thỏ con.

"Chị không nóng, em nóng." Thỏ con vẫn kháng cự cái ôm này, đẩy Vân Khởi ra.

Nàng là một con thỏ có nguyên tắc, không ăn cỏ quay đầu.

"Ôm lâu sẽ không nóng nữa." Vân Khởi vẫn tiếp tục ôm lấy Lâm Thần, làm nũng, "Gần đây chị học được một kỹ năng vuốt lông thỏ, muốn biểu diễn cho thỏ con xem."

"Hừ." Lâm Thần quay đầu, nhưng cũng không tiếp tục kháng cự nữa.

......

"Thỏ con?" Vân Khởi khẽ gọi.

"Sao vậy? Muộn thế này còn chưa ngủ?" Trong giọng của Omega mang đầy buồn ngủ, còn có khó chịu vì bị đánh thức.

"Không có gì, chỉ muốn gọi thỏ con nhà mình thôi." Vân Khởi hôn hôn Lâm Thần rồi không nói gì nữa.

Một lúc sau --

"Thỏ con?"

"Đừng gọi em vậy nữa, em có tên mà, đừng...." Tuy Lâm Thần đáp lại nhưng mắt vẫn nhắm, giọng nói cũng là mơ hồ không rõ, những từ sau còn mơ hồ hơn, Vân Khởi cũng không hiểu được.

Có vẻ như đã ngủ rồi, nhưng Vân Khởi vẫn muốn đợi thêm chút nữa.

"Thỏ con?" Lần này ngoài giọng của Vân Khởi cũng không có âm thanh thứ hai.

Vân Khởi lén lút đưa tay vào túi áo ngủ của thỏ con, thỏ con có chút khó chịu động đậy, doạ cho Vân Khởi sợ hãi dừng tay.

Cô cũng không biết tại sao mình phải lén lút lấy, rõ ràng lúc thỏ con còn thức cô dùng sức mạnh cũng có thể cướp lấy được.

Sau đó Vân Khởi lại tự an ủi mình, là do cô sợ mình đã đoán sai, nếu bên trong không phải là chìa khóa mà là đồng xu hoặc là thứ gì khác, hành động đó của cô có thể làm cho Lâm Thần sinh nghi, sau này khả năng lấy được sẽ giảm đi vô hạn.

Lúc Vân Khởi gần thành công, Lâm Thần đặt tay lên cổ tay cô, chiếc xích trên tay cũng vì vậy mà phát ra tiếng động nhỏ.

Alpha giả làm tượng đá một lúc, thấy bạn đời không có động tĩnh gì khác mới lén nhìn một cái, hóa ra nàng cũng chưa tỉnh, lúc nãy cũng chỉ là một động tác vô ý khi ngủ.

Thở phào nhẹ nhõm, Vân Khởi nhẹ nhàng lấy tay thỏ ra khỏi cổ tay mình, đưa tay vào túi, sờ vào xem hình dạng của món đồ ở bên trong, đúng là một cái chìa khóa!

Cẩn thận lấy ra, Vân Khởi đưa chìa khóa vào lỗ khóa trên xích.

Trong mấy ngày bị nhốt ở phòng ngủ, cô đã vô cùng quen thuộc với món đồ này, hình dạng mỗi một chỗ của nó, nhắm mắt cô cũng có thể tưởng tượng ra được.

Theo tiếng "cạch" nhẹ, cánh tay trở lại trạng thái nhẹ nhàng trước đây.

"Đừng... đi... được không?" Lâm Thần đang ngủ đứt quãng bĩu môi lẩm bẩm vài tiếng, không biết có phải đã cảm nhận được chuyện gì hay không.

Khôi phục lại tự do như trước, tâm trạng của Vân Khởi thẳng tắp bay lên, sự bực bội với con thỏ hư trong lòng cũng giảm đi nhiều.

Vân Khởi nhìn thỏ con đáng thương trong lòng, tổng thể trông rất yên tĩnh, dường như đang ngủ rất ngon. Nhưng nếu bạn nhìn vào chính diện của nàng, bạn sẽ không nghĩ như vậy.

Hai móng vuốt thỏ nắm chặt lấy áo ngủ của mình, biểu cảm cũng là buồn bã, thoạt nhìn đau khổ lại tuyệt vọng. Vân Khởi nhận thấy phần áo ngủ gần trước ngực của Lâm Thần đều nhăn nheo, màu sắc cũng khác với những chỗ khác, nhìn như bị nắm chặt rất lâu, chắc chắn không phải mới nắm đây.

Còn có miệng của Lâm Thần, hơi mở ra, giống như đang gọi gì đó, rồi lại như không nói nên lời, làm cho người ta có cảm giác nàng đang chìm trong nỗi buồn không thể tưởng tượng nổi.

Mấy ngày trước... Lâm Thần có phải đều ngủ như vậy không? Mà câu hỏi này Vân Khởi không biết câu trả lời, bởi vì mấy ngày trước cô cũng không chú ý nhiều, một phần vì muốn kiềm chế lửa giận trong lòng, không muốn trút lên Lâm Thần, một phần vì chỉ cần nhìn thấy Lâm Thần thì lại nghĩ đến lý do mình rơi vào tình cảnh này. Cho nên khoảng thời gian gần đây cô luôn cố tình lạnh nhạt với Lâm Thần.

Cũng không biết là vì cái gì, một tay Vân Khởi chen vào giữa tay thỏ con và áo ngủ của nàng, sau đó tay thỏ con cũng vì vậy mà nhanh chóng buông áo ngủ ra, nắm chặt lấy tay cô, so với lúc nãy nắm cổ tay cô lực còn mạnh hơn.

Hai bàn tay thỏ giống như có thể giao tiếp với nhau, nhanh chóng, bàn tay thỏ còn lại cũng tiến lại gần, nắm lấy tay cô.

Giống như sợ cô sẽ rời đi, Vân Khởi nghĩ.

Mấy ngày gần đây trong những cuộc cãi vã giữa cô và Lâm Thần, hình như Lâm Thần vẫn luôn nhắc đến điểm này, lặp đi lặp lại rằng nếu không có cái này thì cô sẽ rời đi. Ngay cả trong giấc mơ cũng vì những suy đoán vô căn cứ này mà bất an sao?

Hai người các nàng luôn chiến tranh lạnh với nhau vì chuyện không thể xảy ra này.

Bởi vì yêu, Vân Khởi sẵn sàng ở nhà chơi những trò này với thỏ con bất an của mình vài ngày, nhưng chỉ giới hạn trong vài ngày, cô không thể chấp nhận ở trong căn phòng chật hẹp này cả đời, cả đời không được giao tiếp với người khác.

Alpha đổi động tác, bóp bóp cái tay thỏ đang nắm chặt lấy mình.

"Thỏ hư." Vân Khởi nhỏ giọng nói, rồi lại tính trả thù bằng cách xoa xoa mặt thỏ con.

Lúc không còn những thứ phiền phức trên tay, những suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng Vân Khởi lại sống dậy.

Mấy ngày nay cô bị nhốt ở trong nhà, trong khi thỏ con thì vẫn chăm chỉ ra ngoài mỗi ngày, dù biết rằng thỏ con ra ngoài là để làm việc quan trọng, Alpha vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Vân Khởi bắt lấy một cái tay thỏ, đưa lên miệng rồi nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Lâm Thần vẫn chưa tỉnh, ngược lại nhờ những cử chỉ âu yếm của Vân Khởi mà biểu cảm trên mặt trở nên thư thái hơn rất nhiều.

Chờ sau khi Vân Khởi đặt lại tay thỏ vào chỗ cũ, bàn tay cũng không còn nắm chặt lấy áo nữa, buông ra đặt ở trước ngực, nhìn thuận mắt cùng xinh đẹp hơn hẳn.

Thỏ con của cô, làn da trắng mịn mềm mại, trơn bóng giống như lụa thượng hạng, cảm giác lưu luyến trên đó cả đời có lẽ cô cũng không thể chán nổi. Da dẻ trên gương mặt tròn trịa đó còn dễ xoa hơn, chỉ là gần đây hình như thỏ con đã gầy đi một chút, hai bên má có phần nhỏ hơn trước. Nghĩ đến đó, tay của Vân Khởi lại chạm vào má Lâm Thần.

Cảm giác này khiến Vân Khởi nhớ lại đêm đầu tiên, Omega lúc này giống hệt như đêm đó. Đêm đó cô lén lút vào phòng Omega để bôi thuốc cho nàng, thỏ con cũng giống như bây giờ, dù đang ngủ say nhưng vẫn không quên dụi vào tay cô.

Nhớ lại kỷ niệm đầu tiên ấy, tình cảm non nớt ngày xưa như đang quay lại trong lòng, Vân Khởi nhẹ nhàng lén nhích lại gần Lâm Thần, cúi xuống, hôn nhẹ lên má nàng, giống như một cặp tình đầu đang yêu nhau. Sau khi hôn trộm xong, Vân Khởi cảm thấy hình như gò má mình có chút nóng lên.

"Đừng..." Lâm Thần chưa kịp nói hết câu, Vân Khởi đã hôn lên đôi môi luôn làm cô say đắm, chặn lại những lời còn dang dở.

Cô biết thỏ con lại định lặp lại những lời đã nói trước đó. Cô sao có thể rời xa thỏ con của mình được chứ, sao có thể rời xa bảo vật quan trọng nhất đời mình?

Nhưng mà Vân Khởi lại nghĩ đến việc Lâm Thần có lẽ đang cân nhắc mối quan hệ giữa cô và đế chế. Nếu Lâm Thần là đại công tước của đế quốc, còn cô lại là một kẻ phản nghịch, cô cũng sẽ hoài nghi, cũng sẽ bất an. Không biết liệu Lâm Thần có vì lý do này mà hận cô, liệu có muốn rời xa cô?

Trong lòng Vân Khởi không có nhiều tình cảm với đế chế. Mặc dù sau khi đến đây cô lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ với nhiều thứ, nhưng đối với Đế quốc, cô cũng không có nhiều tình cảm. Việc đế quốc bị tiêu diệt cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô.

Kiến thức từ kiếp trước của cô cũng không vì lần xuyên không này mà mai một, ngay cả khi không có danh phận đại công của hiện tại, cô vẫn có thể dùng kiến thức trong đầu để sinh sống ngoài kia. Cô cũng có thể tự tin rằng mình có thể tự nuôi thỏ con của mình trở nên tròn trịa, bóng mượt.

Mặc dù giai đoạn đầu có thể sẽ khó khăn hơn một chút, phải làm quen với kiến thức và hệ thống của thế giới này.

"Sẽ không rời đi đâu, sẽ luôn ôm thỏ con và thỏ nhỏ nhà chúng ta."

"Con thỏ ngốc nhà chúng ta, nếu lúc chị không có ở đây mà bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?"

Thỏ con đang ngủ không có phản ứng, Vân Khởi cũng không tiếp tục, cũng đã rất muộn rồi, cô không muốn làm Lâm Thần thức dậy.

Chờ sau khi Vân Khởi nằm trở lại rồi ngủ thiếp đi, Lâm Thần mới mở mắt ra.

Alpha, như tưởng tượng, không bận tâm tới chuyện tại sao nàng lại đặt chìa khóa vào túi áo ngủ, có lẽ là do bị nhốt quá lâu cho nên Alpha chỉ chú ý đến khát khao tự do, khát khao này lớn đến mức áp đảo mọi sự phi lý.

Lúc nãy khi Vân Khởi lấy chìa khóa, nàng theo bản năng bắt lấy tay Vân Khởi, lúc đó là do nàng không kìm chế được, thậm chí nàng còn liên tưởng đến tội phạm Vân Khởi sau khi được mở trói sẽ lén bỏ trốn mất. May mắn là nàng giả vờ ngủ nhanh, cho nên Vân Khởi cũng không nghi ngờ.

Từ sau ngày hôm qua Lâm Thần đã nghĩ đến chuyện này. Thái độ của Alpha càng ngày càng lạnh nhạt, sự kiên nhẫn với nàng cũng càng ngày càng ít. Lâm Thần cảm thấy không thể tiếp tục trạng thái này nữa, nhưng nàng cũng không muốn tự mình đưa chìa khóa cho Vân Khởi, sợ rằng lúc đó bản thân sẽ không nỡ, giống như lúc nãy sẽ theo bản năng vô thức mà bắt lấy tay Vân Khởi. Cho nên nàng đã nghĩ ra việc đặt chìa khóa vào túi áo ngủ, tùy thuộc vào việc Alpha có nhận ra hay không.

Nàng làm vậy với hy vọng Vân Khởi sẽ chú ý, nhưng khi nói chuyện với Nam Nguyệt nhận thấy ánh mắt của Vân Khởi, nàng vẫn theo phản xạ muốn che túi, cũng may là Vân Khởi không chú ý đến động tác che túi, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên của nàng.

Thỏ con chờ "khẩu phần ăn" ngủ rồi mới xoay người gắt gao ôm chặt lấy "khẩu phần ăn".

Đối với những hành động lúc nãy của Vân Khởi nàng cũng thật thích, nhưng nàng vẫn muốn ôm Vân Khởi ngủ, làm như vậy sẽ giúp nàng cảm thấy an toàn.

Nhưng mà.... Alpha thực sự không quan tâm đến sự sụp đổ của đế quốc sao?

......

Sáng hôm sau Vân Khởi bất ngờ thức dậy muộn, có lẽ là do hôm qua thức khuya.

Điều làm cô ngạc nhiên là thỏ con cũng đang yên yên tĩnh tĩnh ngủ trong lòng cô. Vân Khởi nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn vào đồng hồ báo thức, xác định không phải cô dậy sớm.

"Đừng đụng emm." Thỏ con không kiên nhẫn đẩy đẩy cánh tay đang quấy rầy mình ra, đôi mắt vẫn còn chưa mở.

"Hôm nay em không đi làm sớm sao?" Lâm Thần không phải là nhân vật quan trọng trong cuộc phản loạn lần này sao, hôm nay không bận sao? Người đang nằm trên giường như con thỏ nướng này là ai?

"Em xin nghỉ." Lâm Thần cắn vào cái tay cứ luôn quấy rầy mình, tức giận gặm gặm.

Nghe vậy Vân Khởi cũng không tiếp tục quấy rầy nữa. Thực ra cô định sáng nay sẽ giả vờ một chút, để Lâm Thần nghĩ rằng mình vẫn bị khóa, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của Lâm Thần ngày hôm nay. Chờ sau khi Lâm Thần trở về, cô sẽ kể hết mọi chuyện, buổi tối có nhiều thời gian, cô có thể nói chuyện với Lâm Thần, nói về đế quốc, nói về mối quan hệ giữa Lâm Thần và nguyên chủ.

Mối quan hệ giữa Lâm Thần và nguyên chủ luôn là một cái gai trong lòng Vân Khởi, nhưng vì trước đây có những chuyện phiền phức hơn cho nên Vân Khởi vẫn luôn gác lại chuyện này vào góc khuất trong lòng. Bây giờ những chuyện phiền phức đó đều đã được giải quyết, cô cũng có tâm trạng để suy nghĩ về những chuyện này.
 
Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 103



Giống như mọi khi, sau khi Lâm Thần tỉnh dậy sẽ nằm nướng trên giường một lúc. Hơn nữa hôm nay nàng xin nghỉ, cho nên lại càng không muốn dậy.

Thỏ con bá đạo không chỉ bản thân không chịu dậy, mà còn không cho Alpha bên cạnh dậy nữa.

Vân Khởi đã nhìn thấy Lâm Thần mở mắt từ lúc nửa tỉnh nửa mơ đến lúc ánh mắt dần rõ ràng, nhưng Omega cũng không có ý định rời khỏi giường, một chút cũng không muốn rời giường. Biến thành một con koala ôm chặt lấy Vân Khởi, không cho Vân Khởi đứng dậy.

"Chị thấy em mở mắt rồi," Alpha nhắc nhở bạn đời rõ ràng bị lộ tẩy, "còn mở lâu lắm rồi mới tỉnh hẳn."

Con thỏ giả vờ chết trong vòng tay khẽ nhúc nhích một chút, giả bộ như chưa nghe thấy gì.

"Em cũng có thể tiếp tục ngủ, nhưng chị không thể không nói cho em biết Hề Nhi sắp đến rồi." Vân Khởi chọc chọc vào thỏ con, xoa xoa tóc nàng cho bị rối chơi =))

Thỏ con lắc lắc đầu, rúc vào lòng Vân Khởi, giấu mình vào bóng tối.

Có lẽ vì giọng điệu của Vân Khởi lúc này quá nhẹ nhàng, giống như lúc hai người chưa từng chiến tranh lạnh, làm nàng vô thức muốn làm nũng, muốn bù đắp cho những ngày bị thiếu thốn.

"Em không quan tâm đến con gái của mình luôn hả? Hề Nhi đáng thương mà biết mẹ mình không hề biết thời gian biểu của mình đã đổi thành đến phòng ngủ vào mỗi buổi sáng, nhất định sẽ rất buồn." Alpha tiếp tục chọc chọc vào thỏ con, bàn tay dần dần di chuyển đến nơi có cảm giác mềm mại.

Lâm Thần nghe thấy con gái sắp đến, lập tức gạt bàn tay đang đặt bên hông mình ra, với lấy quần áo bên cạnh giường rồi bắt đầu mặc vào.

"Chị cũng nhanh lên, Hề Nhi sắp đến rồi." nhìn Vân Khởi vẫn an an ổn ổn nằm trên giường, bất động, thỏ con có chút giận dữ đá cô một cái.

"Chị đùa đấy." Đợi Lâm Thần mặc xong quần áo, Vân Khởi mới chậm rãi nói.

Từ đầu đến cuối cô vẫn chưa rời khỏi giường, sau khi Lâm Thần dậy, tay cô vẫn giấu trong chăn, chưa từng di chuyển.

"Ừm.... chị nghĩ bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi?" Giọng điệu của Alpha bắt đầu trở nên nghiêm túc, đồng thời cũng từ từ ngồi dậy, để lộ ra cổ tay trơn tru, không còn mảng sắt đen xấu xí kia nữa, sạch sẽ đến mức khiến người ta vui vẻ.

Trong tầm mắt của Vân Khởi, thỏ con vốn đang tức giận lập tức đứng ngốc thành một con thỏ đang giả chết.

"Ngày hôm qua chị tìm thấy chìa khóa trong túi áo ngủ của em, sau đó liền vứt hết mấy cái đáng ghét kia rồi." Vân Khởi bình tĩnh nói, nhìn thẳng vào mắt Lâm Thần.

"Em...."

"Không có bao nhiêu người tình nguyện làm chim trong lồng đâu." Vân Khởi đứng dậy, ôm thỏ con nhà mình ngồi trở lại giường.

"Mấy ngày qua chị thực sự rất giận, rất giận, rất giận, cứ ở lì riết trong phòng ngủ, nhìn cái gì cũng không thấy thoải mái. Trong lòng thì có một ngọn lửa giận lúc nào cũng chực chờ muốn phát tiết, nhưng lại không thể phát tiết ra được." Vân Khởi đan mười ngón tay với Omega trong lòng, nắm chặt bàn tay thỏ con đang để im không động đậy như một con gấu bông.

"Lúc đó chị thật là giận, giận đến mức tới tối cũng không ngủ nổi, nghĩ đến con thỏ hư đang nằm kế bên mình, chỉ muốn...."

"Muốn giết em?" Nếu Alpha đã nói không nên lời.... vậy thì nàng sẽ giúp Alpha nói, Lâm Thần nghĩ.

"Muốn đánh xưng đít con thỏ nào hư." Vân Khởi nắm tay thỏ con, vòng tay ôm lấy Lâm Thần càng chặt hơn.

"Mỗi lần nhìn thấy thỏ hư nhà mình là chị lại giận, một cảm giác tức giận khó kiểm soát, nhưng mà nó lại bị lý trí cùng tình cảm ngăn cản lại." Vân Khởi cắn môi Lâm Thần, đúng vào chỗ mà Lâm Thần thích cắn cô, bị cắn biết bao nhiêu lần như vậy, cô cũng để hết trong bụng.

Rốt cuộc cô vẫn không nỡ cắn rách da chỗ mềm mại đó, chỉ để lại dấu răng nhỏ rồi buông ra.

"Thỏ hư nhà mình nhìn vậy nhưng cũng yếu đuối, rõ ràng bản thân tự làm những chuyện quá đáng như vậy, nhưng lúc nói nàng lại rơi nước mắt, ngủ một mình buổi tối thì mắt đỏ hoe, giống như chị là người đi bắt nạt em, rõ ràng em mới là người bắt nạt chị." Alpha nói đến đây giọng điệu lại mang chút ấm ức.

"Mỗi tối đều ngủ một mình cô đơn ai oán, mắt thì đỏ, tay thì bấu áo, biểu cảm cũng không vui vẻ, rõ ràng chị mới là người nên buồn."

Vừa nói, ngón tay Vân Khởi chạm vào dấu răng cô vừa cắn, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Nếu chị lại trút giận lên thỏ con, vậy thì không phải thỏ con sẽ khóc ngay tại chỗ sao?"

"Mới sẽ không khóc." Lâm Thần nhỏ giọng phản bác, bất quá nàng biết đến lúc đó nàng chắc chắn sẽ khóc, một phần là vì buồn, một phần là vì muốn Alpha yêu thương mình hơn một chút.

Lâm Thần biết Vân Khởi nhất định sẽ không chịu nổi mình khóc, nàng chỉ không biết nếu Alpha thật sự giận mình, ghét bỏ mình, thì lúc đó khóc có còn tác dụng gì nữa hay không?

"Cho nên mỗi ngày chị chỉ có thể cố gắng tránh xa em, đè nén giận dữ trong lòng không để nó bộc phát ra, cho nên tính tình cũng càng ngày càng cáu kỉnh, càng ngày càng lạnh nhạt với em."

"Chị sẽ đi mất." Lâm Thần lẩm bẩm.

"Cái gì?" Giọng Omega quá nhỏ, Vân Khởi nghe không rõ lắm.

Hỏi lại thì Lâm Thần cũng không chịu nói.

"Khi đó chị nghĩ, nếu Lâm Thần không mở khóa cho chị, chị sẽ không để ý tới Lâm Thần nữa, cả đời cũng không để ý tới Lâm Thần." Vân Khởi không gọi là thỏ con nữa mà gọi tên đầy đủ, giống như cảm nhận được bàn tay thỏ đang nắm tay cô bắt đầu dùng lực mạnh hơn, mặc dù trên mặt Omega vẫn không có biểu hiện gì, "nhưng mà mỗi ngày chị đều nghĩ chờ thêm một ngày nữa đi, chờ thêm một ngày nữa, nếu thỏ con vẫn không mở khóa cho chị, chị sẽ không quan tâm đến cô ấy nữa, hôm nay nghĩ đến ngày mai, ngày mai lại nghĩ đến ngày mốt, ngày mốt lại nghĩ đến ngày kia...."

Vân Khởi không nói cô cảm thấy sự kiên nhẫn của mình ngày càng ít, mặc dù thời gian cứ trôi cứ trôi nhưng cuối cùng thế nào cũng sẽ trôi đến ngày đó. Bất quá những suy nghĩ này cũng không cần thiết nói cho Omega, hiện thực là bây giờ cô đã được giải thoát rồi, bất kể là do cô tự trộm lấy chìa khóa hay là do Lâm Thần đưa cho, cô đều đã tự do, ngày đó trong giả thiết sẽ không bao giờ đến nữa.

"Vậy nếu em không bao giờ mở khóa thì sao? Nếu hôm qua chị không tìm thấy chìa khóa thì sao?"

"Chuyện đó không thể xảy ra."

"Có thể xảy ra mà." Lâm Thần nắm ngược tay Vân Khởi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Không thể, em không nỡ làm vậy đâu." Vân Khởi một lần nữa giành lại thế chủ động, nắm tay Lâm Thần giống như chơi kéo tay, đẩy tay nàng về phía nàng, "Thỏ con không nỡ để tình nhân thảo của mình phải ở mãi trong phòng ngủ đâu, cỏ mà héo thì sẽ không đẹp nữa."

"Với lại... Thỏ con chỉ vì bị lạnh nhạt mấy ngày đã rơi hạt ngọc, làm sao nỡ không quan tâm đến cô ấy được?"

"Không nỡ cũng còn hơn là biến mất." Giọng Omega lớn hơn một chút, lần này Vân Khởi nghe được.

Tại sao Lâm Thần vẫn luôn nghĩ cô sẽ bỏ đi? Vân Khởi nhớ lại hình như mình cũng chưa giải thích cho nàng về lần nổi loạn này.

"Không có đâu...."

"Có!" Lâm Thần dùng sức nắm chặt tay Alpha, ánh mắt kiên định, lời nói cũng mạnh mẽ dứt khoát.

"Em thấy được.... thấy chị vì đế quốc mà vẫn luôn oán hận em. Chị bị thương, em giấu chị trong phòng để chữa trị nhưng chị lại nghĩ rằng em đang sỉ nhục chị. Sau đó em mới cố gắng giải thích rõ ràng mọi chuyện, còn chị thì giả vờ tin lời em nói. Đợi đến lúc em không cảnh giác chị liền bỏ chạy."

Lâm Thần mơ thấy "Lâm Thần" bị sảy thai, nhưng không phải do lỗi của "Vân Khởi" mà là do bản thân "nàng" tiếp xúc quá lâu với một loại khí lạ trong quá trình nghiên cứu, dẫn đến thai nhi không thể giữ được. Thật ra Alpha vẫn luôn mong chờ đứa trẻ này, mặc dù không nói ra nhưng trong khoảng thời gian đó, Alpha trở nên dịu dàng hơn nhiều đối với Lâm Thần trong giấc mơ. Sau đó lúc đứa trẻ không thể giữ được nữa, Alpha cũng biết rõ nguyên nhân nhưng lại không công bố ra ngoài, mặc kệ lời đồn bên ngoài cho rằng chính cô ấy mới là nguyên nhân khiến đứa trẻ bị mất mà không hề phản bác.

Trong những lần nằm mơ về những chuyện này, nàng luôn cảm thấy đau lòng, bất quá là do "bản thân" trong giấc mơ vì chuyện này mà tự trách, còn có hối hận.

Có lẽ người trong giấc mơ nghĩ rằng nếu đứa con thứ hai được bình an chào đời, quan hệ giữa "nàng" và "Alpha" có thể sẽ khác.

Sau đó đế quốc xảy ra biến loạn, "Vân Khởi" vô tình bị thương, "Lâm Thần" tuyên bố với bạn bè là mình luôn oán hận Alpha vì đứa con đã mất cho nên đã tìm cách ám sát Alpha, nhưng thực tế là nàng luôn giấu Alpha trong một căn phòng nhỏ khác mà nàng ở.

Nếu vậy tính ra cũng hợp lý, không phải sao? Lâm Thần hiểu rõ bản thân mình, nàng không phải là người dễ dàng buông tay. Alpha đã từng làm những chuyện rất tồi tệ với "nàng" cho nên càng có lý do để nhốt Alpha lại, buộc cô ấy phải chuộc tội cả đời, phải ở trong một căn phòng chật hẹp dưới sự kiểm soát của "nàng" mãi mãi. Cả hai người đều phải chuộc tội vì đứa bé chưa được ra đời.

Nhưng mà "nàng" vẫn còn quá ngây thơ, ngây thơ đến mức tin rằng Alpha thực sự tình nguyện ở bên mình mãi mãi mà không bỏ trốn nữa. Sau một lần thân mật, "nàng" bị thuyết phục rồi mở xiềng xích giam giữ Alpha, Alpha cũng không chút lưu tình mà bỏ đi, mặc dù đã bị bắt lại ngay sau đó.... bị bắt cùng với Cẩn Mạt.

Rõ ràng ngay cả bản thân Alpha cũng khó khó bảo toàn được, vậy mà vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của Cẩn Mạt.

Cuối cùng "nàng" hoàn toàn tuyệt vọng, quyết định cắt đứt mối quan hệ này, đày Alpha cùng Cẩn Mạt đến một nơi xa xôi. Bất quá chuyện xảy ra sau đó, ai mà biết được? Ai mà biết liệu "nàng" có hối hận hay không? Ai mà biết liệu "nàng" có thay đổi quyết định hay không?

Lâm Thần không hiểu, "Vân Khởi" đó rốt cuộc là ai. Thật ra có đôi khi cẩn thận nghĩ lại, trên người "Vân Khởi" cũng có vài điểm giống Vân Khởi, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít thói quen từ lúc còn nhỏ của Alpha. Nhưng mà cảm giác này cũng chỉ thoáng qua, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Còn Vân Khởi thì khác hẳn, cô hoàn toàn giống với Alpha lúc còn nhỏ, Lâm Thần biết người mình yêu vẫn luôn là Vân Khởi.

Lúc Vân Khởi trở về, Lâm Thần đã nhận ra ngay lập tức: ánh mắt của Alpha, từng cử chỉ nhỏ của Alpha, sự quan tâm của Alpha dành cho nàng, tất cả đều khác với "Vân Khởi" kia. Nhưng vì cảnh tượng trong mơ, trong lòng nàng vẫn còn bất an, thần hồn nát thần tính, sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác, là ảo giác do quá đau lòng sinh ra.

Nàng rõ ràng biết Vân Khởi là thật lòng yêu mình, là thật lòng quan tâm mình, nhưng vì một vài điểm tương đồng giữa "Vân Khởi" kia và Vân Khởi thật, làm cho nàng sợ Vân Khởi của nàng cuối cùng cũng sẽ giống như "Vân Khởi" kia, quyết định rời bỏ mình.

"?" Lúc đầu Vân Khởi tưởng Lâm Thần nói thấy là thấy những cảnh tượng trong cốt truyện gốc, nhưng nghe đến cuối, hình như không phải như cô nghĩ.

Trong cốt truyện gốc không có tình tiết "Lâm Thần" giấu giếm "Vân Khởi" như vậy.

Alpha xem giấc mơ đó như là một ác mộng của thỏ con vì sự bất an của nàng.

"Giận quá nha, thỏ con nhà chúng ta chỉ vì một giấc mơ vô căn cứ mà có thể nhốt cây cỏ tình nhân của cô ấy trong phòng ngủ không có ánh sáng mặt trời, làm cho nó héo đến nỗi không còn giống cỏ nữa, vàng úa như lá mùa thu." Vân Khởi tức giận chọc chọc vào má của Lâm Thần, chỗ này gầy đi nhiều, không còn cảm giác mũm mĩm như trước nữa.

Thực ra trong phòng ngủ có ánh sáng mặt trời không tồi, bất quá khả năng nói dối của Vân Khởi cũng không tồi như vậy.

"Đợi đến khi cây cỏ tình nhân tội nghiệp héo úa, con thỏ béo mượt sẽ đi tìm cỏ mới."

"Giấc mơ đó giả như vậy, sao con thỏ ngốc nhà tôi lại tin được chứ? Sao chị lại cảm thấy đó giống như một sự sỉ nhục nhỉ?" Vân Khởi buông tay thỏ ra, kéo kéo eo của Lâm Thần, "Đợi đến khi xã hội mới xuất hiện, chị chỉ cảm thấy thỏ con ra ngoài nuôi chị quá vất vả, còn loại cảm giác nằm yên được phú bà thỏ bao nuôi thật là tuyệt."

"Sao bây giờ chị không cảm thấy vậy?" Lâm Thần liếc nhìn Vân Khởi một cái, nàng không dễ bị lừa như vậy.

"Bây giờ chị không bị thương mà, chị muốn ra ngoài nuôi thỏ con của chị." Vân Khởi nghiêm túc nói, không nhịn được hôn hôn thỏ con xinh đẹp một cái.

Lâm Thần dựa vào người Vân Khởi.

Vân Khởi trong giấc mơ rõ ràng khác với Vân Khởi của mình, nàng cũng khác với "nàng".

Đứa nhỏ của nàng vẫn còn, vẫn đang ngoan ngoãn ngủ trong phòng ngủ, còn Vân Khởi của nàng cũng không hung bạo như trong giấc mơ.

Đúng rồi, trong giấc mơ của nàng, "nàng" không có Tiểu Tuyết và Kem.

Thực ra đối với nhân vật "Lâm Thần" trong giấc mơ kì lạ kia, Lâm Thần không hiểu tại sao sau khi Alpha làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, nàng ấy vẫn có thể vì Alpha có một chút tương đồng với Alpha còn nhỏ mà tha thứ cho đối phương, còn luôn nghĩ nếu đứa bé vẫn còn, "nàng" có thể quay lại với Alpha.

"Vân Khởi" vẫn luôn có liên hệ với Cẩn Mạt, trong mơ, lúc "nàng" đạt được vị trí ngang bằng với Alpha, thậm chí còn cao hơn một chút, liệu có thể chịu đựng được không?

Tất cả mọi thứ đều cho thấy hiện tại nàng và Vân Khởi đã không còn là hai người trong giấc mơ nữa.

Có đôi khi Lâm Thần nghĩ, có lẽ nàng lại thích Vân Khởi một lần nữa, còn có những thử thách lúc đầu có thể là vì từ lâu, trong vô thức nàng đã nhận ra người mình thích đã trở lại, nhận ra trong thân thể quen thuộc kia, người mà nàng quen thuộc đã trở lại.

"Xã hội mới?" Omega chú ý đến từ khóa trong lời nói của bạn đời.

"Đúng vậy, chờ đến khi xã hội mới xuất hiện, chị sẽ ra ngoài làm việc nuôi thỏ con của chị, nghĩ đến thật sự rất mong đợi." Vân Khởi nói, Lâm Thần gắt gao nhìn vào mắt Vân Khởi, đôi mắt này lúc nhìn nàng không có một chút lùi bước nào, biểu hiện bên ngoài cũng rất thẳng thắn.

"Chị.... không giận sao?"

"Tư tưởng mục nát vốn dĩ nên được thay thế, không phải sao?"

"Bất quá chị có chút lo lắng cho gia đình của bá phụ, còn có chị họ, nếu chị có thể thuyết phục họ, em có thể tha cho họ không?" Vân Khởi không nghĩ đến chuyện có thể làm Lâm Thần trực tiếp tha cho những người thân đó, cô biết chuyện tha cho dòng máu của đế quốc trước đây đối với Lâm Thần và những người khác là một rủi ro lớn, cô nghĩ mình có thể cố gắng thuyết phục bá phụ cùng những người kia, Vân Khởi tin họ sẽ hiểu chuyện này.

Hơn nữa cô nhớ trước đây mình đã thấy trong cốt truyện, "Vân Khởi" không chết mà bị đày đến nơi xa xôi hẻo lánh, ít nhất vẫn giữ được mạng không phải sao? Cô hy vọng bá phụ cũng có thể như vậy.

"...." Lâm Thần không nói gì, nhưng biểu hiện lại giống như đang cố nhịn cười.

"??" Vân Khởi cảm thấy biểu hiện của mình rất nghiêm túc, cũng không có chỗ nào đáng cười.

"Thực ra...." Omega từ từ nói, kéo dài sự tò mò, "Bá phụ của chị...."

"Bá phụ làm sao?"

"Bá phụ luôn biết chuyện này."

"!!!" Biểu hiện ngạc nhiên của Vân Khởi quá mức buồn cười, làm Omega cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười.

"Bá phụ của chị là một trong những người đầu tiên của đế quốc phát hiện ra, cũng là người bí mật sử dụng quyền lực của mình để cho bọn em đi qua." Vân Khởi nhớ lại trong cốt truyện gốc, anh họ của mình hình như đã chết trong cuộc nổi loạn này, còn kết cục của bá phụ thì không được viết, nhưng mà cũng không thể hòa giải với người đã giết con trai mình.

Bây giờ cốt truyện đã thay đổi nhiều như vậy sao?

Nhưng đối với những thay đổi này Vân Khởi cũng rất vui, những chuyện làm cô lo lắng lúc trước hóa ra đã được giải quyết từ lâu.

"Chị nếu còn dám đi tìm Omega khác, em sẽ giận." Lâm Thần như nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên mở miệng nhấn mạnh.

Nàng sẽ không như "nàng" trong giấc mơ, mặc kệ cho Alpha của mình đi tìm người khác!

Hai chủ đề khác nhau quá lớn làm Vân Khởi ngơ ngác một lúc, nhưng cô vẫn theo thói quen mà gật gật đầu.

Có thỏ con đáng yêu cute phô mai que của mình bên cạnh sao cô có thể tìm người khác được?

Trên thế giới này có ai đáng yêu hơn bé thỏ con mít ướt của cô không?

"Nếu em lại khóa chị, chị cũng sẽ rất giận." Vân Khởi gật đầu xong, cũng nói với Omega.

"Chị không thích bị giam cầm." Alpha biểu hiện nghiêm túc nói, cô không muốn câu nói của mình bị coi là nói đùa.

"Vâng, vâng." Thỏ con ngoan ngoãn gật gật đầu, giống như đang hối hận về hành động không trưởng thành trước đây của mình.

"Vậy xem như lần này chúng ta hòa giải, ai cũng không được nhắc đến chuyện này nữa, chị không nhắc đến thời gian bị giam trong phòng, em không nhắc đến những lời vu khống không liên quan đến chị." Alpha nắm tay thỏ con nhà mình, ước định ai nhắc lại làm chó.

"Có muốn gọi điện cho bá phụ không?" Lâm Thần đề nghị.

"Bây giờ có thể không?"

"Có thể, chỉ là thời gian phải chú ý ngắn một chút, bây giờ bá phụ đang ở trong hoàng cung."

Vân Khởi gọi điện cho Vân Lan rất nhanh đã kết nối.

"Đã nghĩ thông suốt?" Vân Lan mở miệng liền hỏi, giống như từ lâu đã biết người gọi đến là Vân Khởi. Alpha nghi ngờ nhìn bạn đời, nhận được một cái chột dạ quay đầu.

Lâm Thần lúc đó nói với Vân Lan Alpha khó chấp nhận những chuyện này, ở nhà tinh thần sa sút trốn tránh sự thật.

Vân Lan là người đầu tiên của đế quốc phát hiện ra sự khác thường, theo điều tra sâu hơn, ông nhanh chóng nhận ra sự suy tàn của đế quốc là không thể tránh khỏi, cũng đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, đảm bảo vị trí của mình sau sự kiện này sẽ không thay đổi nhiều.

Ông đại diện không chỉ cho bản thân, mà còn cho Bạch Danh Xu, còn có Vân Diệp, Vân Khởi, ông không thể ngã, không thể để người trong nhà mất đi sự bảo vệ.

Đối với vị hoàng đế mới lên ngôi này, ông cũng không có nhiều tình cảm, cho nên rất nhanh đã cùng nhau phản bội.

Chỉ có Vân Khởi, cô cháu gái này của mình, luôn thể hiện nhận thức cao về đế quốc, còn chơi rất tốt với đám con nhà giàu kia, có thể nó sẽ không chấp nhận được.

"Ngoan ngoãn ở yên đó, đừng lộn xộn." Nói xong Vân Lan liền cúp máy, Vân Khởi hình như còn nghe thấy tiếng người khác trước khi cúp máy, có thể là có người đến.

......

"Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ tìm cơ hội g**t ch*t đứa con hoang đó, trừ phi ngươi đến ám sát ta, ngươi mau đến ám sát ta!" Nửa đêm trong giấc ngủ, Alpha lẩm bẩm ra những lời đáng sợ đó, biểu hiện dữ tợn, giống hệt như "Vân Khởi".

Lúc bắt đầu giọng nói chỉ là lẩm bẩm, đến cuối càng ngày càng lớn, làm cho Lâm Thần bên cạnh cũng tỉnh dậy, nhưng Alpha vẫn nhắm mắt.

"Dậy, dậy." Lâm Thần đẩy đẩy Vân Khởi, không ngừng lắc lắc, nhưng Vân Khởi vẫn không tỉnh.

Mà Lâm Thần, cũng hoàn toàn tỉnh táo. Ám sát? Đây là từ nàng đã thấy trong giấc mơ, tại sao bây giờ Vân Khởi cũng nói từ này, hơn nữa giọng điệu này, quá giống "cô ta", giống đến mức làm Lâm Thần nghĩ con quỷ đó vẫn còn trong cơ thể của người mình yêu.

Cũng may Alpha sau một lúc đã yên tĩnh lại, nhưng tâm trạng của Lâm Thần lại không bình tĩnh.

Nàng lặng lẽ nhìn Vân Khởi, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, nhìn suốt đêm.....
 
Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 104



"Ngủ không ngon sao?"

Vừa mở mắt Vân Khởi đã thấy Lâm Thần co ro như một bóng ma ở góc giường, thoạt nhìn có vẻ tiều tụy.

Ánh nhìn chằm chằm của thỏ con làm Vân Khởi có chút bất an, cô vô thức nhìn vào cổ tay mình, không có gì trên đó, giống y như lúc trước khi đi ngủ.

Đối với câu hỏi của Alpha Lâm Thần cũng không trả lời, nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bạn đời của mình, từ ánh mắt đến những cử động nhỏ của cơ thể, đều là những gì nàng quen thuộc.

Sau một lúc quan sát, báo động trên người Lâm Thần đã được giải tỏa, nàng lại biến trở về thành thỏ con mềm mại thích làm nũng như trước, lăn đến bên cạnh Vân Khởi.

"Tối qua chị nói mớ." Omega vừa nói vừa véo bạn đời của mình.

"Chị nói gì?" Vân Khởi có chút tò mò, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nói mớ, hoặc có thể là chưa bao giờ phát hiện ra, từ khi hiểu chuyện cô đã bắt đầu ngủ một mình.

"Là nói muốn đánh con thỏ hư hỏng nhà mình à? Hay là đang suy nghĩ về chuyện sau này nuôi thỏ con và thỏ nhỏ của chúng ta như thế nào...."

"Sao em không nói gì? Là tối qua chị đã nói cái gì quá đáng hả?" Alpha nói giỡn đưa ra nhiều giả thuyết về mấy câu nói mớ tối qua, nhưng vẫn không nhận được phản hồi từ bạn đời.

Vân Khởi nhớ lại cuộc trò chuyện hôm qua, nếu có điều gì cô không thể nói với Lâm Thần, thì chắc chắn liên quan đến cuộc cãi vã vài ngày trước, trong khoảng thời gian đó cô đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện chia tay.

"Chị nói chị ghét em bé, không muốn nhìn thấy con nữa." Lâm Thần đã làm đẹp cho lời nói của Vân Khởi tối qua, "Giống như trước đây lúc chị không bình thường, nhìn thấy con là không vui."

Vân Khởi nghiêng nghiêng đầu, tiêu hóa lời nói của Lâm Thần.

Ngày hôm đó sau khi nói chuyện với hệ thống, không biết vì lý do gì cô đột nhiên ngủ thiếp đi, trở về nơi dường như là thế giới cũ, rồi sau đó nhận được chiếc vòng cổ mẹ tặng, ngủ một giấc rồi lại trở về. Nói đến đây, cô vẫn chưa gặp được nguyên chủ của cơ thể này, tức là "Vân Khởi", cũng không biết bây giờ "Vân Khởi" đang ở đâu. Tại sao sau khi cô ngủ lại lặp lại những hành động đó?

【Đây là cơ thể của ngươi, ngươi không cần có gánh nặng.】 Hệ thống đột nhiên lên tiếng, là giọng nói mà Vân Khởi quen thuộc.

Mặc dù đã có rất nhiều điểm đáng ngờ, Vân Khởi vẫn không muốn tin rằng hệ thống sẽ hại mình. Cô vẫn nhớ lúc Tiểu Tra tặng mình quả trứng Tiểu Tuyết, nhớ lúc mình sợ ma nhưng không thể phá vỡ hình tượng, là Tiểu Tra luôn ở bên cạnh nói chuyện phiếm với cô. Hơn nữa nếu xét kỹ, cô đã nhiều lần phá vỡ hình tượng, nhưng Tiểu Tra vẫn luôn bỏ qua, cô mới có thể có nhiều trải nghiệm đẹp như vậy.

"Trước đây ngươi đã xảy ra chuyện gì? Đổi hệ thống?

Tuy nhiên Vân Khởi không nhận được câu trả lời, hệ thống chỉ lên tiếng một lần rồi im lặng.

"Khoảng thời gian ta quay lại, trong cơ thể này là nguyên chủ phải không? Trước đây không phải ngươi đã nói cô ta chết rồi sao? Còn ta, tại sao ngươi lại nói đây là cơ thể của ta?"

Dù Vân Khởi có chất vấn thế nào hệ thống cũng không trả lời nữa.

Tay cô bị nắm chặt, giống như cách cô đã nắm tay Lâm Thần hôm qua. Vân Khởi lấy lại tinh thần, thấy Omega vẫn đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lo lắng, hình như đang chờ đợi cô cho nàng một câu trả lời, cho nàng một ít an tâm để dựa vào.

"Chị rất thích con, giống như thích Hề Nhi vậy." Alpha nghiêm túc nói, "Còn có mấy cái tượng đó, chị đã hứa tặng quà cho em bé và Hề Nhi mà vẫn chưa chuẩn bị xong. Chị sẽ không đi đâu, sẽ không rời xa thỏ con cùng một đàn thỏ nhỏ của chị."

"Móc ngoéo." Lâm Thần đưa tay ra, giống như tối hôm qua, giống như lúc còn nhỏ.

Hai người họ ngoéo tay có chút khác với những người khác, những người khác đều là dùng ngón út để ngoéo tay, nhưng lúc Alpha còn nhỏ không biết tại sao lại thích dùng ngón trỏ, thành ra nàng cũng học theo Alpha ngoéo tay bằng ngón trỏ.

Hôm qua, sau khi Vân Khởi nói "móc ngoéo", cô cũng đưa ngón trỏ ra.

"Móc ngoéo." Lâm Thần đôi khi đơn thuần như một đứa trẻ, giống như chỉ cần móc ngoéo là không cần lo lắng gì nữa, ngoài ý muốn dễ dỗ dành. Vân Khởi hy vọng thỏ con có thể luôn giữ được sự hồn nhiên như vậy.

"Vậy.... bây giờ chị có thể đi thăm con không?" Vân Khởi nhìn thỏ con lại dính vào mình, chậm rãi nói.

Cô cảm thấy năng lực chịu nhiệt của Lâm Thần rất cao, thời tiết này trong phòng không bật điều hòa, Lâm Thần vẫn có thể dựa sát vào cô.

Vân Khởi cảm thấy người mình nóng giống như một cái bếp lò, ngay cả bản thân mình cũng khó chịu mình.

"Có thể, nhưng bình thường giờ này con vẫn còn đang ngủ." Khoảng thời gian trước Lâm Thần luôn ở bên ngoài nhưng vẫn thường xuyên theo dõi tình hình của con và Vân Khởi qua camera.

Bất quá chuyện camera này nàng sẽ không nói cho Vân Khởi, bây giờ cái camera đó nàng cũng đã tháo ra, Vân Khởi cũng không có cơ hội biết.

"Hay là ngủ thêm chút nữa? Thỏ con nhà chúng ta trông có vẻ không ngủ ngon?"

"Được ạ."

"Gần đây con có thích thứ gì không? Muốn mua cho con một ít quà nhỏ."

"Chỉ cần là đồ ăn ngon thì nó đều thích, đều bị chị cùng Tiểu Tuyết dạy hư, cái gì cũng muốn cho vào miệng, cái gì cũng muốn ăn."

"Đâu có, gần đây chị ăn ít hơn em mà, nói không chừng con ăn nhiều là do di truyền từ em. Trước đây em ăn nhiều mà thịt trên người cũng không tăng lên miếng nào, còn bây giờ là tăng thịt trên người con, nếu không thì giờ em đã là một con thỏ béo rồi."

"?" Lâm Thần lẳng lặng nhìn Alpha một lúc, sau đó đột nhiên lao tới, động tác nhanh đến mức làm Vân Khởi không kịp tránh.

"Sao chị có thể nói em béo! Sao có thể nói với một cô gái là người đó béo!"

"Không phải lúc nãy em cũng vừa nói sao?" Vừa tránh né, Vân Khởi vừa không quên cãi lại thỏ con.

Cô đã dỗ dành Lâm Thần xong, ít nhất là cô nghĩ vậy, nên bây giờ cô có thể thoải mái cãi lại Omega, bằng không nếu nhịn nữa, sau này bé con khóc cũng thành lỗi của cô.

"Lúc nãy em nói chị cái gì cũng muốn ăn chứ không nói chị béo."

"Chị cũng chỉ nói là em ăn nhiều nhưng không tăng cân, còn không phải là khen em thon thả sao." Alpha rất ấm ức.

Thỏ con ở trên người cô nhích tới nhích lui, còn dùng thỏ thỏ quyền để trừng phạt cô, nhưng chỉ cần cô có chút động tác, thỏ con sẽ tức giận kêu lên, biểu hiện giống như Vân Khởi đang bạo lực gia đình, trời biết cô chỉ muốn ngăn chặn đòn tấn công của nàng.

"Câu sau, câu sau, câu sau! Chị lại gọi em là thỏ béo!"

"Đó chỉ là giả thuyết thôi, hơn nữa em không thấy thỏ béo rất dễ thương sao? Chị thấy trên mạng nói béo là cách gọi yêu thương giữa những người yêu nhau."

"Nếu không thích thì chị sẽ gọi em là thỏ mập." Alpha nói câu này rất nhỏ nhưng bạn đời vẫn nghe thấy.

Lâm Thần im lặng một lúc, Vân Khởi tưởng nàng đã nguôi giận liền đưa tay ôm nàng.

"Đừng giận, đừng giận nữa, chúng ta lại ngủ thêm một chút, lát nữa còn phải đi gặp con, còn có Hề Nhi, hôm qua chị chưa kịp xem phim với con...."

Còn chưa nói hết câu trong phòng đã vang lên tiếng hét thảm thiết của Alpha.

......

"Ăn thuốc nổ rồi." Vân Khởi lẩm bẩm nói thầm, thấy Lâm Thần phía trước quay đầu lại liền im lặng ngay.

"Vẫn còn phàn nàn?"

"Đâu có, chị thích nhất là thỏ con xinh đẹp nhà mình." Alpha đổi sang vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng nhưng bạn đời cũng không thèm để ý.

"Nhà chị không phải là thỏ mập sao?" Lâm Thần nói xong liền quay đầu đi.

"Nhà chị là thỏ xinh đẹp giống như hoa bách hợp vậy, siêu đẹp, đẹp đỉnh nóc, đẹp kịch trần, đẹp bá cháy, đẹp banh nhà lồng...." Vân Khởi nói những lời này có thể thao thao bất tuyệt, nói mãi mãi không ngừng nghỉ, vì nhìn Omega những từ ngữ đẹp đẽ ở trong lòng sẽ tuôn ra không ngừng.

Lâm Thần ở phía trước tuy không quay đầu lại, nhưng rõ ràng đang lắng nghe những lời nói của người phía sau, tai dựng lên cao cao.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến trước cửa phòng con.

"Em nói xem chị vào nên nói gì với con đây? Là xin lỗi trước rồi mới cho đồ ăn vặt hay cho đồ ăn vặt trước rồi mới xin lỗi?" Có lẽ là cho đồ ăn vặt trước, sau đó con sẽ sẵn lòng nghe cô nói hơn một chút?

"Hai cái này có gì khác nhau sao? Con sẽ không để ý đâu." Lâm Thần trước đó đã giải thích với con rồi, nói là trong khoảng thời gian đó mẫu thân bị quỷ ám, người mẫu thân xấu xa đó không phải là mẫu thân thật sự của con, bây giờ mẫu thân thật sự của con đã trở lại, còn không cần phải sợ nữa.

Cuối cùng Vân Khởi bị Lâm Thần đẩy vào, còn đồ ăn vặt thì bị Lâm Thần giành lấy.

Trong phòng con cú tuyết nhỏ đang ăn đồ ăn vặt cùng với em bé, sau sự việc lần trước, tình bạn cách mạng của hai sinh vật đáng yêu này dường như càng tốt hơn.

"

"Gù gù." Con cú tuyết nhỏ nhìn thấy Vân Khởi thì liền theo bản năng giơ móng vuốt lên, bất quá rất nhanh sau đó nó đã hạ xuống, nó nhìn Vân Khởi.

"Về rồi." Vân Khởi cũng đáp lại một tiếng.

"Gù gù." Con cú tuyết nhỏ nhanh chóng lao về phía Alpha, như một quả bóng nặng đập vào lòng Vân Khởi.

Vân Khởi một tay đỡ con cú tuyết nhỏ, một tay xoa ngực mình, mấy ngày không gặp, con chim béo này càng béo hơn.

"Đây là đồ ăn vặt mẫu thân mang cho con, mẫu thân xin lỗi vì mấy ngày trước đã sơ suất làm bé con đáng yêu của chúng ta bị thương." Trong khi Vân Khởi v**t v* con cú tuyết nhỏ, Lâm Thần đi đến bên cạnh em bé, đặt một túi đồ ăn vặt trước mặt con.

"Vì là mẫu thân tặng, cho nên đồ ăn vặt trong này con tự phân chia, nhưng phải chú ý cùng một lúc không được ăn quá nhiều."

Trong túi có nhiều món là món "li mít tịt", nhưng "li mít tịt" này không phải là do bên ngoài nó được bán giới hạn, mà là do Lâm Thần quy định con mỗi ngày chỉ được ăn một ít, phần lớn chỉ được ăn ba hoặc bốn cái.

Như thạch trái cây màu xanh trên cùng của túi, Lâm Thần thấy cái này quá lạnh, quy định con mỗi ngày chỉ được ăn ba cái.

"A, a." Em bé nhìn thấy đồ ăn vặt rõ ràng ánh mắt đã sáng lên nhiều, nhưng con cũng không chạm vào những đồ ăn vặt đó.

Em bé nắm lấy áo mẹ, chỉ chỉ về phía mẫu thân, hành động này cũng bị Vân Khởi nhìn thấy.

Mặc dù bên ngoài Vân Khởi luôn chơi với con cú tuyết nhỏ, nhưng thực ra vẫn luôn chú ý đến em bé, nhìn thấy con chỉ chỉ vào mình, cô đặt con cú tuyết nhỏ xuống rồi đi đến bên con.

"Con có nhớ mẫu thân không?" Vân Khởi đưa tay chạm vào bàn tay nhỏ của con, "Mẫu thân thì luôn nhớ bé con của chúng ta."

Vết bầm trên cổ con đã lành từ lâu, Vân Khởi chưa từng thấy tận mắt, nhưng nghĩ đến việc cổ trắng của con có vết bầm xấu xí, cô rất tự trách.

Bé con của cô còn nhỏ như vậy, cô lại không thể bảo vệ tốt cho con.

"Mẫu thân đến để xin lỗi con, hy vọng con có thể tha thứ cho hành động trước đây của mẫu thân." Thấy bàn tay nhỏ không rút lại, Vân Khởi nắm chặt lấy tay con, nhẹ nhàng bóp bóp.

Bàn tay của con vẫn luôn ngoan ngoãn để cho Vân Khởi nắm, đôi mắt thì luôn nhìn chằm chằm vào Vân Khởi.

Khi Vân Khởi muốn bế con lên, con cũng không từ chối, có vẻ như đã tha thứ cho sự sơ suất của mẫu thân.

- --------------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back