Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 94



Lâm Dao Dao hy vọng Vân Khởi có thể hiểu lầm, sau đó lại dùng thái độ trước đây để đối xử với Lâm Thần.
"Ngài có thể tìm thử đồ của chị ấy. Em nhớ chị có một cuốn sách tên là Hồ Walden, trên đó có rất nhiều bức vẽ đơn giản. Những bức tranh đó đều là chị ấy và Alpha lúc nhỏ đó, cũng chính là Mục Mộ, cùng nhau vẽ. Đó là hình vẽ vẽ những ước mơ về cuộc sống tương lai."

Lâm Dao Dao lúc còn nhỏ đã từng nhìn thấy cuốn sách quý báu đó của Lâm Thần, và vì chạm vào nó mà lần đầu tiên bị Lâm Thần đánh như con không đẻ.

Hình ảnh Lâm Thần nổi điên cho đến bây giờ vẫn còn in sâu trong trí nhớ. Lâm Dao Dao cũng không ngờ Lâm Thần lại thực sự dám đánh mình. Trước đây lúc cô cắt áo hay ném cặp sách của Lâm Thần, Lâm Thần cũng không có phản ứng gì. Nhưng lần đó chỉ chạm vào một cuốn sách cũ, Lâm Thần liền bùng nổ.

Cô không biết tại sao cuốn sách đó lại có nhiều bức vẽ đơn giản như vậy, nhưng Lâm Dao Dao cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa làm bẩn danh tiếng của Lâm Thần. Không một Alpha nào có thể chịu đựng được việc Omega nhà mình dan díu với một Alpha khác, Lâm Dao Dao nghĩ, cười thầm. Sao cô có thể để yên cho Lâm Thần hạnh phúc như vậy, trong khi mình phải kết hôn với một Alpha tầm thường, vô danh? Dựa vào cái gì!

Cô có chút cảm thấy biết ơn bản thân của quá khứ. Lúc Mục Mộ tìm đến cô, cô đã giả vờ rằng mình có mối quan hệ rất tốt với Lâm Thần. Thực tế ban đầu Mục Mộ đến tìm cô là để hỏi xem gần đây Lâm Thần có gặp vấn đề gì về sức khỏe không. Từ đó cô đã lợi dụng cơ hội để trò chuyện với Mục Mộ nhiều hơn, cũng thành công biết được Mục Mộ vậy mà đã được gặp Lâm Thần lúc còn nhỏ.

Thật là một sự trùng hợp, không phải sao?

"Đại công, ngài... có thể giúp em không? Em không muốn kết hôn với Alpha đó. Em không thích người đó." Lâm Dao Dao hạ giọng, khẩn cầu Vân Khởi: "Em không giống như chị em. Em rất ngoan, ngài biết mà, em vẫn luôn rất nghe lời."

Kết hôn với Vân Khởi cũng không phải là một lựa chọn tồi, không phải sao?

So với Alpha vô danh kia, cô thà lấy Vân Khởi còn hơn.

Đáp lại cô chỉ là tiếng bíp bíp quen thuộc.

Mặt Lâm Dao Dao liền trở nên méo mó, tay ném điện thoại ra xa, còn miệng thì liên tục nguyền rủa Vân Khởi cùng Lâm Thần.

Không lâu sau, cô bật cười, tiếng cười càng ngày càng lớn hơn, khuôn mặt càng ngày càng trở nên điên dại.

Cô không mất mát gì cả, cô vẫn chưa thua, cô vẫn còn thời gian để tìm cách từ chối cuộc hôn nhân này. Nhưng còn Lâm Thần thì sao? Sau cuộc gọi này, Lâm Thần sẽ không thể tiếp tục cuộc sống yên ổn như hiện tại nữa.

Giống như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, Lâm Dao Dao gọi điện cho Mục Mộ, dùng cùng số điện thoại vừa gọi cho Vân Khởi.

Cũng không biết Lâm Thần có ma lực gì mà có thể làm cho những Alpha này, hết người này đến người khác, chặn cô ấy.

"Alo?"

"Chào chị." Lâm Dao Dao cười nói, còn chưa hoàn toàn hồi phục từ cảm xúc lúc nãy, giọng điệu của cô nhẹ bẫng, giống như đang bay trên mây.

"Khoan cúp máy đã, sao các người ai cũng như nhau vậy?" Lâm Dao Dao nũng nịu. Cô biết giọng điệu này sẽ làm Mục Mộ khó chịu, nhưng cũng có sao đâu, cô chẳng quan tâm. Miễn bản thân vui vẻ là được.

"Em làm như vậy không phải là đang lo lắng cho chị em thôi sao. Dạo này em ngủ nhiều, mơ thấy những chuyện hồi nhỏ." Lâm Dao Dao ngừng lại một lát. "Chị em lúc nhỏ có thích một Alpha, hình như là gặp ở hồ Walden. Em nhớ lúc trước chị có nói là chị gặp chị em ở hồ Walden, đúng không?"

Rất tốt, Lâm Dao Dao nghe thấy tiếng thở của Mục Mộ nặng hơn một chút.

"Chị ấy có một cuốn sách tên là Hồ Walden, bên trong có những bức vẽ đơn giản của chị, miêu tả những cảnh mà chị ấy tưởng tượng. Nhưng sau này Alpha đó hình như không còn nữa, tìm khắp đế đô cũng tìm không thấy. Cho nên sau đó chị ấy cũng dần dần không nghĩ đến nữa, chôn chặt những ảo tưởng đó vào trong lòng. Chỉ là sau này chị ấy đã hình thành thói quen đến hồ Walden, cứ lúc rảnh lại thích đến đó ngồi. Nói không chừng là do chị ấy muốn gặp lại Alpha lúc nhỏ kia."

Lần trước Mục Mộ từng nói chị ta và Lâm Thần chỉ gặp nhau một lần, chính là ở hồ Walden, về sau cũng không có thêm bất kỳ liên hệ nào. Cho nên lúc nói chuyện với Mục Mộ, Lâm Dao Dao đã thay đổi câu chuyện, nói rằng Lâm Thần nhớ đến Alpha hồi nhỏ mà mình chỉ gặp một lần, thuận tiện bỏ qua chi tiết "sau đó họ còn có nhiều chuyện xảy ra," như cô đã nói với Vân Khởi. Cô muốn làm cho Mục Mộ hiểu lầm và nghĩ rằng mình là Alpha mà Lâm Thần thích lúc nhỏ.

Chưa kịp để Mục Mộ hỏi thêm, Lâm Dao Dao đã cúp máy.

"Ha ha ha..." Trong phòng bệnh một người, tiếng cười ma quái của Omega vang lên.

Bây giờ Lâm Dao Dao đã có thể khẳng định Lâm Thần hồi nhỏ quả thực có thích một Alpha. Cô không nghĩ rằng người đó là đại công. Đại công luôn đối xử thô bạo với Lâm Thần, làm sao Lâm Thần có thể thích cô ta được?

Cho nên nếu đại công hỏi Lâm Thần về chuyện đó, chắc chắn Lâm Thần sẽ cảm thấy lúng túng, vậy thì đại công sẽ hiểu lầm. Sau đó sẽ xảy ra những chuyện khiến Lâm Dao Dao hả hê.

Để sự hiểu lầm này thêm phần chân thực, cô còn cung cấp cả tang chứng và vật chứng. Tang chứng chính là Mục Mộ - cô ta thực sự đã gặp Lâm Thần lúc còn nhỏ, dù giữa họ có xảy ra chuyện gì hay không, Lâm Dao Dao cũng không quan tâm. Còn vật chứng chính là cuốn Hồ Walden đã ngả vàng. Hồi nhỏ cô thực sự đã thấy rất nhiều bức vẽ đơn giản trong đó.

Trước đây cô cũng đã về nhà tìm lại cuốn sách đó ở, nhưng không tìm thấy. Nghĩ đến Lâm Thần quý trọng cuốn sách đó như vậy, hẳn đã mang đến đại công phủ đi.

Vậy thì chẳng phải đại công sẽ... dễ dàng tìm thấy nó sao?

"Hé hé hé..." Nghĩ đến chuyện Vân Khởi có thể đang tức giận đi tìm cuốn sách kia, hoặc là đã tìm được rồi, bây giờ thì đang lật xem nó, nhìn những bức vẽ bên trong đó, Lâm Dao Dao nhịn không được mà bật cười.

Này có thể trách cô sao? Cô bất quá chỉ là người trợ lực thêm một chút thôi. Nếu có trách, thì hãy trách Lâm Thần vẫn còn giữ cuốn sách kỷ niệm với người cũ trong nhà người mới. Nếu có trách, thì hãy trách Lâm Thần không biết giữ mình, lúc đó còn nhỏ vậy mà đã học cách quyến rũ Alpha, chỉ gặp Mục Mộ một lần ở hồ Walden mà đã làm cho một Alpha thuộc quân đội nhớ nhung suốt bao nhiêu năm. Cho đến tận khi lớn lên trở về đế đô, phát hiện Lâm Thần đã kết hôn vậy mà Mục Mộ vẫn quyến luyến không quên.

Nghĩ đến chuyện này, Lâm Dao Dao liền nhịn không được mà nghiến răng.

Hiện tại Mục Mộ cũng coi như là một người có tiếng trong quân đội, mỗi ngày đều luôn theo sát vị lão tướng quân kia, vẫn còn độc thân. Một người như vậy lại thích Lâm Thần.

Nếu Mục Mộ thích cô, nói không chừng cô có thể nhờ mẫu thân tìm cách giúp Mục Mộ tranh giành vị trí đó. Nhưng hiện tại, Mục Mộ lại dại dột đi thích Lâm Thần, vậy cô còn có thể làm gì đây?

Mục Mộ chắc chắn sẽ không bao giờ đạt được vị trí đó, vì đại công sẽ không tha cho cô ta. Đại công cũng sẽ không tha cho Lâm Thần, dám làm cô ta bẽ mặt, dám cho cô ta đội nón xanh, và cũng sẽ không tha cho Mục Mộ, người khiến cô ta hổ thẹn.

......

Sau khi cúp máy Lâm Dao Dao, sắc mặt của Vân Khởi bắt đầu tối sầm lại.

Cô đang suy nghĩ về giấc mơ vừa nãy, liệu đó có phải là một giấc mơ tiên tri, dự đoán sau khi Lâm Thần biết Mục Mộ là Alpha lúc nhỏ kia, nàng ấy sẽ không ngần ngại mà rời bỏ mình.

Cuốn sách mà Lâm Dao Dao nói, cô đã từng thấy nó rồi, hơn nữa còn là Lâm Thần đưa cho cô đọc.

Theo lời Lâm Dao Dao... quả nhiên những ký ức mà lần trước cô nhìn thấy vẫn còn tiếp nối sao?

Mục Mộ và Lâm Thần sau đó còn có chút giao tiếp.

Có lẽ hiện tại Lâm Thần vẫn chưa biết chuyện này, vẫn chưa nhận ra Mục Mộ.

Nhưng cô sẽ không buông tay, hiện tại Lâm Thần không biết, vậy thì cô sẽ khiến cho Lâm Thần vĩnh viễn cũng không biết.

- --------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vừa phát hiện ra mình đã sao chép thiếu một đoạn π_π, đây là phần cuối cùng của chương trước!

- --------------
 
Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 95



"Chuyện gì thế, sao trông chị căng thẳng vậy?" Lâm Thần vừa về nhà đã thấy Vân Khởi mặt không chút biểu cảm.

"Con ở nhà lại quậy cái gì nữa rồi hả?" Omega dùng ngón tay nhấn nhấn vào người con cú tuyết nhỏ đang im lặng bên cạnh, nàng nhớ lại lúc sáng khi Vân Khởi gọi điện đã cảm thấy có gì đó không ổn, lúc đó Vân Khởi hỏi về con cú tuyết nhỏ này.

"Gù gù." Con cú tuyết thậm chí phản đối cũng rất nhẹ nhàng.

Mặc dù Vân Khởi đã quyết định không để Lâm Thần rời đi, nhưng lời nói của Lâm Dao Dao vẫn luôn văng vẳng trong đầu cô, như tiếng muỗi vo ve đêm hè, làm cho cô không thể bình tĩnh. Vừa lúc ở bên cạnh lại xuất hiện một con cú tuyết mềm mại cứ kêu gù gù, đây còn không phải là đang cố ý thu hút cô tới ôm ấp nó sao?

Alpha ban ngày cảm thấy bực bội, liền bắt đầu tức giận vò nát con cú tuyết nhỏ đang càu nhàu, thành công làm cho nó từ giận dữ chuyển thành chết lặng, rồi từ chết lặng chuyển thành tuyệt vọng.

"Sáng nay con cú béo đó đè lên ngực chị, làm chị tỉnh dậy." Vân Khởi ôm lấy thỏ con, làm nũng nói.

Hơi thở ấm áp của Alpha phả lên vành tai nàng, làm cho lông tơ trên người đều dựng hết cả lên.

Hôm nay Vân Khởi có vẻ... làm sao nhỉ, có chút dính dính, Lâm Thần nghĩ thầm, nhưng cảm giác này khác với lúc Vân Khởi vào thời kỳ đặc biệt, có một chút dịu dàng trong đó.

Kỳ kỳ quái quái, Lâm Thần cảm thấy Alpha gần đây thay đổi rất nhiều.

"Quá đáng quá, lúc em đi thì nó mới chui vào chăn thôi." Thỏ con đứng về phía bạn đời.

Con cú tuyết nhỏ ở bên cạnh nghe thấy hết, nhưng cũng chẳng còn sức để phản bác nữa.

"Đè có đau không?" Thỏ con xoa xoa nhẹ chỗ Vân Khởi bị đè.

Hai người cứ quấn quýt lấy nhau đến mức con cú tuyết nhỏ không thể chịu nổi nữa, nó bay đến bên xe nôi của em bé rồi dựa vào em bé cùng nhau nghỉ ngơi.

"Đau." Vân Khởi ôm chặt thỏ con, không cho nàng nhìn thấy khuôn mặt của mình. "Ngực đau."

Giọng Alpha trầm xuống, hai từ cuối cùng nghe như thì thầm, Lâm Thần như nghe thấy sự mơ hồ và bất lực trong đó, giống như lúc trước nàng khóc một mình, khóc đến mức cuối cùng cũng chỉ còn những âm thanh như vậy.

"Chỉ cần thỏ béo thổi thổi thì sẽ không đau nữa." Lâm Thần không biết tại sao Vân Khởi lại trở nên như vậy, nàng chỉ biết rằng chuyện quan trọng nhất bây giờ là hảo hảo an ủi Alpha nhà mình.

Nàng hùa theo tự gọi mình là thỏ béo, nhẹ nhàng thổi thổi vào ngực Vân Khởi.

"Chờ chút, em sẽ đánh Tiểu Tuyết một trận, lấy hết đồ ăn vặt của nó đưa cho Kem, còn phải bắt nó tận mắt nhìn Kem ăn đồ của nó." Lâm Thần nói, cũng kiêng dè gì con cú tuyết nhỏ đang ở trong xe nôi, mặc dù nàng đã cố ý hạ giọng vì em bé nhưng với khoảng cách này thì con cú tuyết chắc chắn có thể nghe thấy được.

"Nó béo quá rồi, đè chị đến nỗi làm chị mơ thấy ác mộng." Vân Khởi ôm Lâm Thần càng chặt hơn.

"?"

Cảm nhận được Lâm Thần trong lòng ngực giống như muốn ngẩng đầu nhìn mình, Vân Khởi ngăn lại hành động của nàng.

"Trong mơ thỏ béo nhà mình chạy đến nhà một Alpha khác, định sinh thỏ con cho người ta, đến cả Hề Nhi và đứa nhỏ cũng không thèm nữa." Tất nhiên là còn có cô nữa.

Ngay từ khi Vân Khởi nói câu đầu tiên, Lâm Thần đã bắt đầu cựa quậy trong lòng cô, muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị Vân Khởi giữ lại. Cho đến khi nghe được câu cuối cùng, nàng cũng thoát ra được, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Vân Khởi.

"Chị vẫn còn nghi ngờ mối quan hệ của em với người đó hả?" Khuôn mặt của Omega đã bắt đầu mang theo tức giận, nhìn thẳng vào bạn đời của mình.

"Không có." Cô biết rằng thỏ béo nhà mình rất yêu cô, nhưng đây là chuyện trước khi nhận ra Mục Mộ.

Ánh mắt Alpha rũ xuống, sắc mặt bình đạm, yên lặng chấp nhận nụ hôn của bạn đời, sau đó cảm giác đau trên môi đột nhiên xuất hiện, Vân Khởi mở to mắt.

Sau khi kết thúc nụ hôn nồng cháy đó, trên môi Lâm Thần mang theo màu máu, là từ môi Vân Khởi, nàng vừa cắn môi Vân Khởi.

"Em..."

"Em cái gì mà em, còn dám nói hả?" Vân Khởi chưa kịp nói hết, thỏ con đã như một khẩu súng máy, đùng đùng đùng liên tục xả đạn.

"Đã bao nhiêu lần rồi? Em đã giải thích bao nhiêu lần rồi? Có phải tại em quá dịu dàng cho nên chị mới không nhớ gì hết." Nhìn thấy Vân Khởi có vẻ định nói gì đó, Lâm Thần lại hôn cô lần nữa.

Mùi máu lan ra trong miệng hai người, cùng với hành động của Omega, Vân Khởi cũng cảm nhận được cảm giác đau nhói trên môi. Có lẽ vì sự hiện diện của máu, nụ hôn này khác với những lần trước, làm cho cả hai chìm đắm hơn.

Như trong những câu chuyện kinh dị về bá tước Mary, dùng máu tươi của thiếu nữ để tắm với mong muốn giữ được sự trẻ trung của mình, do đó cơ thể bà cũng luôn tỏa ra mùi máu, điều này tạo nên sức quyến rũ kỳ lạ, ngay cả khi bà đã 60 tuổi, vẫn có những hiệp sĩ trẻ tuổi tự tử vì không được tình yêu của bà đáp lại.

Khi Omega đang hôn, nàng bắt đầu l**m nhẹ vết thương nơi Vân Khởi bị cắn, chiếc lưỡi mềm mại nhẹ nhàng l**m sạch những giọt máu rỉ ra, làm cho đầu lưỡi càng thêm đỏ rực.

"Đều tại chị, vốn dĩ hôm nay công việc đã đủ mệt rồi, về nhà còn bị chị chọc giận." Giọng Lâm Thần dịu lại, không còn gay gắt như trước, khuôn mặt cũng bình tĩnh hơn. Lúc nhìn thấy vết thương trên môi Vân Khởi, nàng còn toát ra một tia đau lòng.

"Chị chỉ nói là chị mơ thấy vậy, không có nói là em với Mục Mộ." Vân Khởi khô khốc nói, bất quá sau khi bị thỏ béo "cắn", tâm trạng cô đã khá hơn nhiều.

"Em cũng chưa nói tên, sao chị lại nghĩ em đang nói đến Mục Mộ?" Lâm Thần không hiểu, tại sao Vân Khởi vẫn luôn cho rằng nàng thích Mục Mộ. Đến nỗi bây giờ chỉ cần nghe thấy cái tên đó là nàng đã bắt đầu khó chịu.

Lúc đang làm việc, Mục Mộ gọi điện cho nàng. Vừa thấy cái tên đó hiện lên, nàng liền lập tức tắt máy. Kết quả đối phương cũng không dừng lại, cho dù lần nào cũng bị cúp ngay lập tức nhưng cô ta vẫn cứ tiếp tục gọi lại. Cuối cùng Lâm Thần quyết định chặn số cô ta rồi tắt luôn điện thoại, sau đó mọi thứ mới yên tĩnh trở lại.

Vân Khởi và Mục Mộ, hai người này đều kỳ lạ.

"Con thỏ lớn nhà chúng ta vừa rồi oai phong quá." Vân Khởi bắt đầu cứng nhắc đổi chủ đề.

"Oai phong như vậy mà chị còn không nói lý do à? Oai phong như vậy mà chị còn nghi ngờ à? Oai phong mà sao em hỏi lý do từ trước tới giờ chị vẫn chưa trả lời!" Thỏ con lập tức chuyển từ một người dịu dàng sang cái máy nói.

Lâm Thần cảm thấy rất mệt mỏi với cách nàng và Vân Khởi đối xử với nhau. Alpha tỏ ra rất dịu dàng, đối xử với nàng cũng rất tốt, rất giống như những gì nàng từng tưởng tượng, nhưng trong lòng Alpha lại mang theo những lo lắng vô lý. Alpha bề ngoài thì vui vẻ như vậy, nhưng bên trong lại bất an lo được lo mất. Điều đó làm nàng không nhịn được đau lòng.

Không lẽ không thể nói rõ ràng ra sao? Tại sao cứ phải cất giấu, tự làm khổ mình?

"Nếu.... chị nói nếu, hồi nhỏ em có một người bạn chơi rất thân, em cho rằng người đó đã rời đi, không cần em nữa, nhưng thật ra bây giờ người đó đã trở lại tìm em..."

"Không có." Lâm Thần ngắt lời Vân Khởi.

Cho dù là có thì cũng chỉ có thể là Alpha trước mặt nàng. Vân Khởi đúng là đã "rời đi" một thời gian vì mất trí nhớ, cũng không cần cô nữa, nhưng bây giờ chị ấy đã trở lại.

Nhưng nàng biết người mà Vân Khởi nhắc đến không phải là bản thân cô, cho nên trong lòng nàng ngay lập tức phủ nhận sự tồn tại của người đó.

"Người trước đây em thích, người bây giờ em thích, vẫn luôn chỉ có một người." Lâm Thần nhìn thẳng vào Alpha trước mặt. Mặc dù nàng không nói rõ người đó là ai, nhưng kết quả đã rất rõ ràng.

"Em còn chưa ngốc đến mức không biết mình thích ai." Thỏ con ôm lấy "gối dựa" của mình, hờn dỗi làm nũng, chuyển đổi mượt mà từ lúc hầm hầm giận giận đến lúc dịu dàng nhõng nhẽo.

"Chị đương nhiên biết người mà thỏ con thích nhất là chị, mỗi lần thấy chị là mắt đều toả ra ánh sáng." Alpha da mặt dày nói.

"Biểu hiện của em rõ ràng như vậy sao?" Lâm Thần sờ sờ hai mắt của mình, "Mỗi lần thấy Alpha của em, ngửi được mùi tình nhân thảo yêu thích là em không thể kìm được mà vui sướng, mặc kệ có bao nhiêu muộn phiền, cũng đều quên hết."

Lâm Thần nói xong lại dụi dụi vào người Vân Khởi, sau đó hôn lên chỗ vết thương trên môi Vân Khởi. Lúc cắn, nàng không cắn quá sâu, nhưng bây giờ chỗ đó lại đỏ hơn và sưng hơn các chỗ khác.

Vân Khởi không nghĩ tới lời nói mặt dày của mình vậy mà lại được Omega nghiêm túc lặp lại một lần. Tay Omega còn ôm lấy mặt cô, không cho cô né tránh ánh mắt mãnh liệt của Omega.

"Tại sao lúc nào cũng là em chủ động?" Thỏ con tủi thân nói. "Dạo gần đây lần nào cũng là em hôn chị, chị chưa bao giờ chủ động hôn em. Ngay cả buổi tối cũng vậy, chị...." Nàng còn chưa nói hết câu thì đã bị Vân Khởi bịt miệng lại.

Vân Khởi mặt đỏ như bị lửa đốt, không hiểu tại sao câu chuyện lại chuyển sang hướng này.

"Cứ phải đợi em nói sao?" Lâm Thần gỡ tay Vân Khởi ra, "Chị không tự làm được à?"

"Nếu chị không làm được, tại sao sáng nào em cũng kêu đau lưng?" Vân Khởi chọc chọc vào eo thỏ con, chen chân vào g*** h** ch*n nàng, tạm thời quên hết những lo lắng vừa rồi.

Trong đầu cô lúc này chỉ còn lặp đi lặp lại câu hỏi "Chị có làm được không" của Lâm Thần. Cô bắt đầu nghi ngờ liệu thỏ con nhà mình có bị đánh tráo hay không, sao dạo gần đây lại trêu ghẹo đến vậy?

"Vậy chị không thích em sao? Ngày nào cũng ôm em là bắt đầu ngủ ngay, nếu em không nhắc thì liền không có hoạt động ban đêm." Lâm Thần nói xong, bắt đầu hầm hầm nhìn Vân Khởi.

"Không phải tại em nói em đi làm về quá mệt mỏi sao? Hơn nữa còn có em bé nữa."

"Mấy bữa trước có lần em giao con cho quản gia đấy, lúc đó chị cũng ôm em ngủ còn gì! Thậm chí mấy bữa đó em cũng không có kêu mệt." Omega ghét bỏ cái cớ quá khập khiễng của Alpha.

"Quả nhiên vẫn là chị không làm được. Người khác chỉ cần nạp điện 5 phút là làm việc được 2 tiếng, còn chị thì nghỉ cả tuần mới làm được một đêm." Omega vừa nói vừa thỉnh thoảng liếc nhìn bạn đời, chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Ah!" Thỏ con vừa mới còn liếc mắt chọc quê bạn đời, bây giờ đã chuyển sang tức giận nhìn chằm chằm người đối diện, không nói gì thêm, Vân Khởi cũng thu lại chân mình.

"Chị thì dùng chân, còn người khác đều là...." Mấy từ cuối, Omega nói rất mơ hồ, không nghe rõ, bất quá Vân Khởi cũng đoán được phần nào.

"Lâm Dao Dao nói em có thích một người từ lúc nhỏ." Sau khi đùa giỡn xong, Vân Khởi nói ra khúc mắc trong lòng.

Cô không hỏi Lâm Thần có quen Mục Mộ từ lúc còn nhỏ hay không, cũng không nhắc đến cuốn Walden đầy những nét vẽ đơn giản kia.

"Lâm Dao Dao?" Lâm Thần không muốn mạnh tay với người này, nhưng không ngờ người này lại còn quấy rầy cuộc sống của nàng, hơn nữa còn gây ra cho nàng nhiều phiền toái như vậy.

"Người ta nói vậy là chị tin liền à? Nếu là nói vậy em nói chị thích em từ lúc chị còn nhỏ, chị có tin không?" Omega giả vờ tức giận nói, nhìn chằm chằm quan sát bạn đời.

Điều làm cho nàng thất vọng chính là sau khi Vân Khởi nghe xong chỉ cười cười, không có phản ứng gì khác, xem câu nói của nàng như một trò đùa.

Xem ra bây giờ Alpha vẫn chưa nhớ lại quá khứ của hai người.

"Bất quá lần này người ta nói đúng." Lâm Thần hùng hồn đầy lý lẽ nói, sau đó nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Vân Khởi, nàng liền bật cười, nhìn dáng vẻ Alpha tự ăn dấm của chính mình thật sự rất thú vị. Vậy nên nàng sẽ miễn cưỡng tha thứ cho Alpha chuyện đến giờ vẫn chưa nhớ ra.

"Em từ nhỏ đã thích chị đó." Thỏ con nhào vào lòng vợ iu.

Vân Khởi nghe câu này cũng bắt đầu nhẹ nhõm thở phào, cũng giống như câu nói trước, cô cũng xem câu này của Lâm Thần là một câu nói đùa.

"Chị như thế nào lại ghép chuyện này với Mục Mộ? Cô ấy mới đến đế đô cách đây không lâu mà." Lâm Thần đặt ra một câu hỏi sắc bén.

"Là vì thỏ con của chúng ta quá mê người." Vân Khởi hôn hôn vào vành tai Lâm Thần.

"Có một lần rất lâu trước đây, lúc em về nhà, trên người em có mùi của một Alpha khác, rất mờ nhạt, thoạt nhìn giống như dấu vết của một Alpha không biết điều nào đó lén để lại. Sau đó chị mới phát hiện mùi tin tức tố đó rất giống với Mục Mộ." Nói xong cô ngậm lấy vành tai Omega.

Vân Khởi tận hết sức lực "giúp" cho Mục Mộ gây ác cảm với Lâm Thần, tốt nhất là Lâm Thần càng ghét Mục Mộ càng tốt.

"Đương nhiên là lén lút, vậy mà chị cũng không nói cho em biết." Thỏ con tức giận nói, một phần là giận Vân Khởi không chịu nói sớm, tự làm bản thân phải ôm khúc mắc này lâu như vậy. Còn lại đều là giận Mục Mộ, nàng cũng không nghĩ tới người này lại không biết điều như vậy, đến mức có thể nhân lúc nàng không hề hay biết mà lén để lại tin tức tố.

Mặc dù Vân Khởi nói chuyện này đã xảy ra rất lâu, nhưng hiện tại Lâm Thần vẫn có thể cảm nhận được sự ghê tởm, nhớ lại ánh mắt dính nháp khó chịu của Mục Mộ vài ngày trước, nàng càng cảm thấy khó chịu hơn.

Thỏ con cảm thấy không thoải mái, bắt đầu dụi mạnh vào người Vân Khởi, giống như muốn chà sạch cái mùi không tồn tại trên người mình.

"Cô ta thật đáng ghét."

"Đúng vậy, cả hai đứa đều đáng ghét." Vân Khởi phụ hoạ, để mặc cho thỏ con dụi vào người mình, bên trái dụi xong lại sang bên phải dụi, giống như muốn mọi chỗ trên cơ thể đều phải dụi vào người cô một lần.

"Bây giờ còn nữa không?" Thỏ con dụi xong rồi ngửi ngửi cánh tay mình, hỏi Vân Khởi.

"Thôi, em đi tắm cái đã." Lâm Thần không đợi Vân Khởi trả lời, liền đứng dậy chạy đi.

Thái độ của Lâm Thần đối với Mục Mộ làm cho Vân Khởi rất hài lòng. Cô phát hiện ra thỏ con nhà mình càng ngày càng đáng yêu, càng nhìn lại càng thích, tình cảm dành cho Lâm Thần không những không phai nhạt theo thời gian mà còn càng sâu đậm hơn. Cô càng ngày càng không thể rời xa mối tình này.

"Chị sẽ không buông tay đâu." Vân Khởi nhìn theo hướng Lâm Thần đi, "Khẳng định sẽ không buông tay."

Lặp đi lặp lại, giống như đang tự cổ vũ chính mình.

【Như vậy không tốt.】Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

"Làm sao vậy?"

【Loài người các ngươi không phải có câu nói "nếu yêu nàng thì phải để nàng đi" sao. Bây giờ Lâm Thần vẫn còn trong trạng thái không biết gì, nàng ấy không nhớ chuyện lúc còn nhỏ gặp được Mục Mộ. Vậy nên ngươi cũng không thể lừa nàng ấy hứa hẹn với ngươi được.】

Không hiểu tại sao hệ thống đột nhiên lại thảo luận chuyện tình cảm của cô, hơn nữa...

"Ngươi không thấy bây giờ tính cách của ta trái ngược với tính cách nguyên chủ lắm sao? Vậy mà lại đi bàn chuyện tình cảm?"

Lúc này Vân Khởi cảm nhận được giọng nói của Tiểu Tra nhẹ nhàng hơn hẳn, làm cô bất giác nghĩ đến hai chữ "dụ dỗ", sau đó lại nhớ lại lần hệ thống phát điên trước đó.

【Ngươi không muốn về nhà sao? Ngươi không muốn gặp ông mình à?】

【Ta và ngươi đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, cũng đều có cảm tình. Ta có thể đưa ngươi về nhà sớm hơn, cho ngươi đoàn tụ với gia đình.】

Theo lời hệ thống nói, Vân Khởi càng thấy chuyện này càng giống như một lời dụ dỗ. Hệ thống thật sự muốn cô về sớm sao?

"Trước đây không phải ngươi nói đó là lỗi hệ thống sao? Phần thưởng về nhà vẫn còn ở tầng ba mà?"

【Đúng là còn, nhưng chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, thấy ngươi phải ở lại nơi xa lạ này mãi, trong lòng ta cũng rất khó chịu.】

Càng ngày càng lạ lùng, Vân Khởi nghĩ.

"Loài người bọn ta còn có một câu nói nữa, đó là "thích thì phải tranh thủ."Vân Khởi không trả lời chuyện về nhà này mà quay lại câu nói đầu tiên của Tiểu Tra.

【Nếu yêu thật lòng thì nên buông tay. Nếu ngươi không buông tay thì sau này sẽ hối hận đấy.】

【Đến lúc đó ngươi sẽ ở lại nơi này, đón nhận ánh mắt oán hận của Lâm Thần, nghe nàng ấy gọi tên Mục Mộ, nhớ về người thân ở một thế giới khác. Lúc ấy, ngươi sẽ muốn buông tay.】

"Không, ta sẽ không..."

【"Có lẽ ta nên buông tay." Lúc ngươi nhìn thấy cảnh Lâm Thần và Mục Mộ ôm nhau, ngươi sẽ hiểu rằng ép buộc tình cảm của người khác sẽ không có kết quả tốt đẹp, cho nên ngươi buông tay, trở về thế giới của mình, nơi đó có gia đình đang chờ ngươi, cũng có người bạn đời tương lai của ngươi.】 Hệ thống không nghe Vân Khởi nói mà tiếp tục lầm bầm lầu bầu, vẽ ra bức tranh mà nó tưởng tượng.

【Có lẽ ta nên buông tay... Có lẽ ta nên buông tay...】Hệ thống cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, Vân Khởi cố gắng ngắt lời nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới hệ thống ở trong đầu.

【Ngươi sẽ như vậy.】Cuối cùng, hệ thống đưa ra kết luận.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Vân Khởi cảm thấy cái hệ thống này hôm nay rất kỳ lạ, từ giọng điệu cho đến nội dung lời nói cũng đều rất là.

Mặc dù rất muốn bỏ ngoài tai lời của hệ thống, nhưng Vân Khởi không thể không tưởng tượng ra cảnh hệ thống mô tả trong đầu. Omega và Mục Mộ ôm nhau, còn cô thì như con chuột cống, ở nơi tối tăm tham lam ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của Omega, nụ cười mà từ lúc nàng nhớ lại chuyện lúc nhỏ, chưa từng dành cho cô.

"Có lẽ ta nên buông tay." Vân Khởi vô thức lẩm bẩm lại câu nói của hệ thống.

"Buông tay?" Lâm Thần tắm xong bước ra vừa vặn nghe được những lời này.

"Buông cái gì? Chị định làm gì?" Thỏ con sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm bạn đời, giống như muốn lặp lại chuyện mới diễn ra.

"Không có gì." Vân Khởi khôi phục lại nụ cười, nhìn thỏ con nhà mình.

"Muốn ôm một cái không?" Cô dang tay về phía Lâm Thần.

"Muốn." Lâm Thần chen vào lòng Vân Khởi. "Bây giờ trên người em toàn là mùi của chị, là mùi tình nhân thảo nha."

"Thỏ con nhà chị đương nhiên chỉ có thể mang mùi của chị." Vân Khởi tràn ngập d*c v*ng chiếm hữu nói, nhưng cô không chắc lúc nhìn thấy Lâm Thần hạnh phúc bên người khác, mà đối với cô thì chỉ còn là một khuôn mặt lạnh lùng, cô còn có thể nói câu này sao?

"Cho nên cũng đừng nói cái gì mà buông tay đó." Như vậy sẽ làm nàng thật bất an, sẽ làm nàng cảm thấy có thể có chuyện gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

"Bất kể chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không buông tay." Lúc nói ra câu này, Lâm Thần cũng không dám nhìn thẳng vào Vân Khởi, nàng sợ bóng tối trong mắt mình sẽ làm Vân Khởi sợ hãi.

Nàng sẽ không buông tay, ngay cả khi đến lúc Alpha không thể chấp nhận việc đế quốc mà cô luôn tận trung lại bị tổ chức của nàng cùng quân đội hợp tác với nhau lật đổ. Ngay cả khi Alpha không thể chấp nhận việc bởi vì nàng mà cô không còn là một công tước, nàng cũng sẽ không buông tay. Nếu Alpha có ý định rời bỏ nàng, nàng sẽ nhốt Alpha lại, đưa đến một nơi xa xôi, một nơi chỉ có hai người, để cho Alpha có muốn trốn cũng không thể trốn, chỉ có thể nhìn thấy một mình nàng, chỉ có thể hôn một mình nàng, cho dù có chán ghét thế nào, cũng không thể không cùng nàng thân mật.

Lâm Thần bỗng nhận ra, cuộc sống như vậy là hạnh phúc cỡ nào. Nghĩ đến Vân Khởi mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy một mình mình, trong lòng liền không kìm được mà phấn khích. Dù cho trong mắt Alpha chứa đựng đầy chán ghét, Vân Khởi cũng chỉ có thể bị ép buộc chấp nhận những nụ hôn từ nàng.

Không còn Cần Mạt, không còn Lâm Dao Dao, cũng không có khả năng xuất hiện bất kỳ Omega nào khác. Nàng sẽ không cần phải lo lắng Vân Khởi thay lòng đổi dạ nữa, hận cũng tốt mà yêu cũng tốt, vì dù là hận hay yêu, mọi cảm xúc của Vân Khởi đều là vì nàng mà có, đều chỉ hướng về mỗi mình nàng.

Thật tuyệt vời làm sao.

"Đã hứa là không buông tay rồi nhé." Vân Khởi nói với Lâm Thần, hy vọng thỏ con luôn nhớ những lời này.

"Sẽ không buông tay đâu." Lâm Thần cúi đầu nói, "Cho nên chị nhất định phải ngoan một chút, đừng làm em..."

Những chữ sau nói nhỏ quá, Vân Khởi không nghe rõ, cũng chẳng để tâm nhiều.

"Lâm Dao Dao, chị có thể giao cho em xử lý được không?" Lâm Thần ngẩng đầu, tươi cười nhìn Vân Khởi.

Nụ cười rạng rỡ đến mức làm Vân Khởi không tự chủ được mà gật đầu đồng ý.

Nghe vậy, Lâm Thần càng cười tươi hơn.
 
Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 96-1



"Chị nhìn xem." Lâm Thần giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, đưa điện thoại của mình cho Vân Khởi.

"?" Vân Khởi nghi hoặc nhìn Omega. Cô không hiểu sao thỏ con lại đưa cho mình cái điện thoại đã tắt màn hình, cầm lên ngó trái ngó phải cũng không thấy có gì lạ.

"Chị không tự mở máy xem được à?"

Vân Khởi liếc nhìn thỏ con một cái, bắt đầu bấm mở máy.

"Mật mã?"

"Sinh nhật chị." Alpha lại liếc nhìn bạn đời.

"Có gì sao?" Vân Khởi vuốt qua vuốt lại, nhưng cũng không phát hiện có gì đặc biệt.

"Xem danh sách đen đi." Chờ Vân Khởi mở danh sách đen xong, Lâm Thần tiếp tục nói, "Em đã chặn số cô ta từ lâu rồi, từ lúc về nhà tới giờ em vẫn chưa động vào điện thoại, không phải chặn đối phó đâu."

Thỏ con nói xong liền nhìn bạn đời của mình, trong mắt phảng phất như đang chứa đựng cả mùa xuân.

"Thưởng cho em một cái ôm nha?" Vân Khởi đưa tay thử hỏi, vừa dứt lời trong lòng liền xuất hiện một con thỏ con nhảy vào.

"Ôm cây đợi thỏ." (*) Vân Khởi vòng hai tay tạo thành một vòng tròn không có kẻ hở, khoá Lâm Thần lại, thầm nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ muốn buông ra.

(*) Chuyện "ôm cây đợi thỏ" kể về một nông dân lười biếng, trông đợi vào sự may mắn thay vì tự nỗ lực. Một ngày, ông ta thấy một con thỏ chạy đâm vào gốc cây rồi chết. Từ đó, ông ta từ bỏ việc đồng áng, chỉ ngồi ôm gốc cây đợi con thỏ khác tự đến. Nhưng mãi mãi, không có thỏ nào đến nữa.

"Dù thỏ có ngốc đến đâu cũng hơn là một cái cây (*) không thể di chuyển." Lâm Thần không cho rằng mình giống con thỏ ngốc trong câu chuyện đó, con thỏ kia là tự mình nhảy vào cái cây cho nên mới đập đầu mà chết, còn nàng thì khác, nàng chính là một đại ác ma thỏ tự mình nuôi dưỡng "lương thực" của mình - một gốc cây tình nhân thảo xanh mướt, thập phần mê người.

(*) Câu này 2 nghĩa, nghĩa bóng là so sánh 2 "nhân vật" trong câu chuyện "ôm cây đợi thỏ". Nghĩa đen là Lâm Thần với Vân Khởi. Trong QT ghi là "thảo" thì dễ hiểu hơn (mùi của VK là tình nhân thảo), mà ở đây mình dịch ra cái cây cho hợp với câu chuyện hơn.

"Mấy ngày trước quản gia có mua vài món đồ chơi nhỏ cho con, cho nên bây giờ con liền thích ở chỗ đó, tới tối cũng không chịu về. Cứ hễ em bế ra thì nó lại quấy." Omega nhìn nhìn bạn đời của mình, ngầm ám chỉ.

"Ồ."

"Chị chỉ "ồ" vậy thôi hả." Thỏ con dùng chân đá vào người Alpha.

"Cũng đúng, con cũng đã sinh ra lâu như vậy rồi mà chúng ta chưa mua đồ chơi cho con, quả thật không phải là phụ huynh tốt." Vân Khởi nhìn Lâm Thần, đứng đắn nói. Vừa lúc điện thoại của Lâm Thần nằm ngay bên cạnh, cô lấy lên rồi bắt đầu lướt trang mua sắm.

"Cái này nhìn cũng được nè, cái kia cũng có vẻ ổn, còn cái màu bạc này nữa, con thích nhất màu bạc mà, đúng rồi, còn Hề Nhi có thích cái gì không nhỉ? Chúng ta cùng nhau mua đi, mua luôn một thể, lâu rồi chưa mua gì cho Hề Nhi..."

"Vân Khởi!" Lâm Thần từ trên người Vân Khởi ngồi dậy, giận dỗi ngồi xa hẳn ra.

Có vẻ như đã trêu quá đà rồi, Alpha nhìn con thỏ trước mặt như đang phun lửa địa ngục, không tự chủ được mà nghĩ vậy.

"Thỏ con nhà chúng ta giận rồi sao?" Vân Khởi nhích nhích lại gần, muốn v**t v* xoa dịu con thỏ đang tức giận khò khè khò khè.

"Đừng chạm vào em, ôm nóng chết đi được." Lâm Thần gạt bàn tay Vân Khởi đang đặt lên vai mình xuống rồi đổi hướng ngồi.

Vân Khởi cũng đổi hướng theo, Omega tức giận nhìn thấy thế lại đổi hướng lần nữa, Vân Khởi lại tiếp tục di chuyển theo, Omega lại tiếp tục lùi sang hướng khác,... Vân Khởi vẫn kiên trì đi theo...

"Chị có phiền hay không?" Thỏ con nhìn người trước mặt cứ lượn lờ lượn lờ trước mặt mình, không nhịn được mà bùng nổ, "Chị đừng di chuyển nữa có được hay không, chóng mặt quá."

"Không giận nữa, không giận nữa, đều tại chị sai." Thấy Lâm Thần không phản bác, Alpha liền nhào tới ôm Lâm Thần, lay lay người Omega.

"Sai chỗ nào?" Lâm Thần không nhìn Vân Khởi, nàng cảm thấy nếu Vân Khởi không nhận sai trước, nàng sẽ không để ý đến cô ấy luôn.

"Chỗ nào cũng sai." Vân Khởi quấn lấy Lâm Thần, bắt chước giọng điệu lúc trước của nàng mà làm nũng.

"Lâm tỷ tỷ đừng giận nữa được không, là A Khởi sai rồi, chị tha thứ cho A Khởi được không, Lâm tỷ tỷ~~" Ba chữ cuối cùng Vân Khởi dùng giọng điệu nũng nịu đến mức chính bản thân cô cũng cảm thấy khó chịu.

Mặc dù cánh tay của Lâm Thần bị Vân Khởi lay động không ngừng, nhưng mặt nàng vẫn lạnh lùng không hề dao động, quyết tâm thực hiện suy nghĩ vừa rồi.

Chừng nào Alpha chưa thực sự nhận ra lỗi lầm của mình, nàng sẽ không thèm đếm xỉa đến Alpha, mặc dù câu "Lâm tỷ tỷ" vừa rồi của Alpha xác thật là nghe cũng êm tai. Nghĩ đến chuyện này, vành tai của Lâm Thần liền ửng đỏ lên.

Vân Khởi lớn hơn nàng vài tuổi, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc Vân Khởi gọi mình là tỷ tỷ. Nhưng mà sau khi nghe được những từ đó, nàng cảm thấy ngọn lửa giận trong lòng mình giống như đã bị dập tắt ngay lập tức, chỉ là không thể để Vân Khởi phát hiện ra chuyện này.

"Chị sai rồi." Không nhận được phản hồi, Vân Khởi trở lại giọng điệu ban đầu, thành khẩn nói với Lâm Thần.

Lâm Thần len lén liếc Alpha một cái, thoạt nhìn có vẻ cũng thành thật?

"Sao chị có thể phớt lờ thỏ con của chúng ta được chứ?" Vân Khởi nhích lại gần ghé sát vào tai Lâm Thần, thì thầm, "Chị thích quả cầu lông mềm của thỏ con, thích đôi môi đỏ mọng của thỏ con, thích cái đuôi đáng yêu của thỏ con."

"Cái đuôi?" Lâm Thần nhìn Vân Khởi, hai điều đầu tiên còn có thể hiểu, nhưng điều sau cùng thì?

"Nghe nói đuôi thỏ rất nhạy cảm, chạm vào một chút là run một chút, mà "đuôi" của thỏ con nhà chúng ta cũng rất nhạy cảm, chỉ là nó trốn trong đó không chịu ra ngoài, chị phải đi sâu..." Âm thanh của Vân Khởi càng ngày càng nhỏ, còn gò má của Lâm Thần thì càng lúc càng đỏ.

"Mặt chị cũng dày thật đấy, bao lớn rồi mà còn giả ngây thơ, gọi em là tỷ tỷ." Lâm Thần quay lại chủ đề vừa rồi, đẩy cằm Vân Khởi lên, không cho môi cô ấy tới gần cổ mình.

Nàng có chút thẹn thùng.

Vừa mới nãy thì còn dũng cảm, nhưng chắc là do giữa chừng bị gián đoạn nên những dũng khí kia bị chọc thủng mất. Nàng đột nhiên cảm thấy hai người ôm nhau nằm yên yên tĩnh tĩnh mà ngủ cũng rất tuyệt.

"Em buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ đi." Lâm Thần còn cố ý ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt.

"Em ngủ đi." Vân Khởi đồng ý rất dễ dàng.

"Vậy chị tránh ra a." Alpha ngoài miệng đồng ý rồi, nhưng người thì vẫn đè lên người nàng không chịu đứng lên.

"Em không cần làm gì hết, để chị làm." Cô đói bụng, cô muốn ăn con thỏ lông xù của mình.

...

...

...
 
Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 96-2



"Có việc gì không?" Lâm Thần cố nén cơn ngáp, sắc mặt không mấy thân thiện nhìn kẻ cản đường trước mặt.

"Hôm qua em bận lắm sao?" Mục Mộ nhìn vẻ mặt không vui của Lâm Thần, ấp úng hỏi.

"Rất bận, hôm nay cũng bận. Vậy nên, có thể tránh ra không?" Bởi vì tối hôm qua vận động cho nên cả người Lâm Thần đều rã rời, dù bây giờ có tức giận thì nhìn cũng không có một tí uy h**p nào.

"Hôm qua chị có gọi cho em vài cuộc."

"Vài cuộc?" Từ này nghe cũng nhẹ nhàng quá. Lâm Thần nghĩ đến hôm qua tiếng chuông điện thoại reo liên hồi, cộng với vô số cuộc gọi từ số lạ. Bây giờ nàng chỉ cần nhớ đến buổi sáng lúc xem lịch sử cuộc gọi nhỡ thấy trên đó là một chuỗi những con số dài dằng dặc thì liền cảm thấy đau đầu.

Nàng đoán những cuộc gọi lạ kia là do Mục Mộ thấy số đang dùng không liên lạc được cho nên mới đổi số.

"Em chặn số. Nếu có việc gì thì chị có thể tìm Nam Nguyệt. Gần đây chị ấy tương đối rảnh." Lâm Thần gọn gàng dứt khoát nói. Nàng không thể tưởng tượng được nếu Vân Khởi nhìn thấy Mục Mộ bám riết lấy nàng thì sẽ có chuyện gì xảy ra.

Vân Khởi vốn dĩ đã không ưa Mục Mộ, lại còn có giấc mơ kỳ lạ kia của nàng......

Lâm Thần không muốn dính dáng gì thêm với người này nữa. Nàng có dự cảm không lành.

"Lâm Dao Dao..... em gái em nói với chị là lúc nhỏ em từng thích một Alpha." Mục Mộ giống như không để ý đến sự bực bội của Lâm Thần, vẫn không ngừng lải nhải, không chịu buông tha.

"Em ấy nói em gặp người đó ở hồ Walden, còn nói em có một quyển sách về hồ Walden. Trong sách có vài nét vẽ đơn giản, vẽ ước mơ về cuộc sống sau này." Nói xong, Mục Mộ căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Thần.

"Vậy thì sao?" Lâm Thần nhìn Mục Mộ. Nàng không hiểu tại sao lần đầu gặp người này lại có chút cảm tình, nhưng mà càng tiếp xúc lâu, nàng lại càng cảm thấy chán ghét.

Nàng ghét bị người khác quấn lấy.

"Em đang lo cho Vân Khởi sao? Đế quốc sắp..."

"Em không thích chị. Đúng là em có thích một người, nhưng người đó cũng không phải chị!"

"Mẹ em cùng mẹ Vân Khởi quen biết nhau, chị biết không? Em cùng Vân Khởi đã quen biết nhau từ nhỏ, từ nhỏ đã chơi với nhau, từ nhỏ em đã thích chị ấy, muốn gả cho chị ấy."

"Trước khi gặp chị em đã hẹn với Vân Khởi cùng nhau đến hồ Walden. Chỉ là do Vân Khởi có việc nên em mới một mình đi đến đó. Còn về chuyện có gặp chị ở đó hay không, em cũng không nhớ rõ." Lâm Thần nhìn khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch của Mục Mộ. Lần này, Mục Mộ không ngăn nàng nữa.

......

"Lâm Dao Dao." Lâm Thần nhẹ giọng nói. Vốn dĩ ban đầu nàng định cho người này thêm chút thời gian, nhưng người này lại gấp không chờ nổi, vội vàng muốn chuốc lấy rắc rối. Thì ra là mày chọn cái chết.

"Tâm trạng không tốt sao?" Nam Nguyệt không nghe rõ lời Lâm Thần, chỉ để ý đến vẻ mặt u ám của nàng khi tới đây.

"Không có gì."

"Không coi chị là bạn à?" Nam Nguyệt nhướng mày hỏi.

"Chỉ là trên đường bị một người đáng ghét quấy rầy thôi, giờ thì không sao rồi." Lâm Thần thở một hơi thật sâu.

"Ai vậy? Là ai dám quấy rầy "thỏ con" của chúng ta vậy?" Một Alpha lạ mặt bước vào, chính là người mà lần trước nàng gặp trong đám cưới Lâm Dao Dao.

Lâm Thần nhìn Alpha lạ mặt này, vào mà không thèm gõ cửa, lại còn dùng biệt danh "thỏ con" mà Vân Khởi gọi nàng, làm như hai người quen thân lắm. Làm cho nàng có chút khó chịu.

Nàng không thích ai khác gọi mình là "thỏ con". Cái tên này thật là ngớ ngẩn, chỉ Vân Khởi gọi thì nàng mới có thể phần nào chịu đựng được.

Nhưng mà... cảm giác quen thuộc lại càng mạnh hơn.

Trong đám cưới lần trước nàng đã cảm thấy Alpha này thoạt nhìn có chút quen mắt, hôm nay nghe được cách nói chuyện cường điệu của người này thì lại càng thấy quen hơn.

"Vẫn chưa nhận ra em à?" Alpha cười cười nhìn Lâm Thần, tay làm động tác đặt lên tim.

Lâm Thần quay sang nhìn Nam Nguyệt, cô ấy cũng giống như Alpha, cười cười như đang xem kịch.

"Mộc Họa?" Lâm Thần do dự nói. Giọng điệu của Alpha này quá giống với Mộc Họa.

"Câu trả lời chính xác, nhưng tiếc là không có phần thưởng."

"Thật sự là em à? Còn chuyện em với Lâm Dao Dao là sao?" Lâm Thần nhìn Mộc Họa đã thay đổi lớn đến như vậy, tức giận hỏi.

Bộ dạng của Mộc Họa thoạt nhìn không hề giống như đang sử dụng thiết bị ngụy trang.

"Em chỉ là làm một cái tiểu phẫu thôi, xem ra hiệu quả cũng không tồi, đến chị cũng không nhận ra em, tỷ tỷ." Mộc Họa từ tốn nói ra hai chữ cuối cùng, đây là xưng hô mà đã lâu rồi hắn chưa được nói ra.

Lâm Thần thực ra có một người em trai, một người em "đã chết từ lâu", một người bị tất cả mọi người lãng quên.

Ngày mẹ nàng còn sống, Lâm Hân từng bị một người giúp việc trong nhà bắt cóc. Người này có đứa con bị bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn, thế là cô ta nhắm vào Lâm Hân, đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong nhà. Sau đó tiền cũng đã giao cho người giúp việc, nhưng Lâm Hân thì vẫn biệt tăm. Người giúp việc kia khai rằng đã nhốt cậu bé ở quê, nhưng lúc đến nơi thì lại không thấy người đâu.

Sau đó họ cũng đã tìm kiếm rất lâu, nhưng đều không có kết quả. Vậy nên Lâm Hân mặc nhiên được coi là đã qua đời.

Lâm Thần không bao giờ tin rằng em trai mình đã ra đi. Sau này nàng thành công tìm lại được em trai trong tổ chức, chỉ là người em này đã thay đổi rất nhiều so với cậu bé rụt rè, nhút nhát ngày xưa.

"Sao em lại đính hôn với Lâm Dao Dao? Còn thay đổi cả ngoại hình nữa?"

Lần trước lúc gặp em trai, Lâm Thần phát hiện đối phương từ Omega biến thành Alpha, bây giờ lại thay đổi cả ngoại hình.

"Em chỉ là muốn thử nghiệm diện mạo hoàn toàn mới thôi.” Lâm Hân, cũng chính là Mộc Họa, nói một cách thản nhiên, vẫn rất hài lòng với diện mạo mới của mình.

"Lâm Dao Dao." Lâm Thần lại một lần nữa lặp lại. Bạn nghĩ gì về việc thay đổi ngoại hình và danh tính của nhân vật như vậy?

"Em cũng không biết nha. Cái bà già mà không chịu chết kia vừa nhìn thấy em đã nói là có cảm giác quen thuộc với em, còn hỏi em có độc thân không. Em nói có, thế là bà ta muốn gả con gái cho em." Mộc Họa kể lại một cách nhẹ nhàng, như thể đó chỉ là một sự cố.

Nhưng với người quen thuộc Mộc Họa như Lâm Thần, nàng biết để đi từ cảm giác quen thuộc đến việc Lâm Giác muốn gả con gái cho cậu, Mộc Họa nhất định đã làm gì đó.

"Đừng để bản thân bị cuốn vào chuyện này." Lâm Thần nhìn em trai một lúc, cuối cùng lại bất đắc dĩ nói.

Nàng không biết trong thời gian mất tích, sau đó được tổ chức cứu thoát, Mộc Họa đã trải qua những gì, cũng không dám hỏi. Lúc đó nàng đã hỏi vị tiền bối đã cứu Mộc Họa. Người này nói khi tìm thấy cậu, trên người cậu đã có đầy vết máu, đôi mắt thì vô hồn.

Vị tiền bối ấy từng mất con gái, vì thế đã đưa Mộc Họa về nuôi.

Lâm Thần chỉ biết rằng em trai mình rất căm ghét Alpha, sau khi biết chuyện của mẹ và mẫu thân, cậu đã trút hết hận thù lên người Lâm Giác.

"Sao có thể được chứ? Nam tỷ tỷ, chị khuyên chị em đi. Chị ấy cứ lo lắng cho em, giống như em sẽ xảy ra chuyện gì vậy. Rõ ràng em là người luôn tuân thủ quy tắc nhất mà." Mộc Họa vẫn giữ thái độ bất cần như thường lệ.

"Nghe lời chị em đi."

"Sao ai cũng như vậy."

......

"Có việc?" Vân Khởi cũng không hiểu sao gần đây nhiều người lại liên tục gọi điện cho cô, giống như có hẹn trước với nhau.

"Dối xử tốt với Lâm Thần một chút." Mục Mộ chậm rãi nói, giọng điệu nặng nề.

"Hả?" Vân Khởi cảm thấy đối phương có chút không thể hiểu được. "Không cần người khác nhắc, tôi tự nhiên sẽ đối tốt với vợ mình."

Và cũng chỉ tốt với "thỏ con" của mình thôi.

Sau đó đầu dây bên kia không nói gì nữa, Vân Khởi tỉnh dậy cũng không có gì làm cho nên tiếp tục cùng Mục Mộ kéo dài thời gian.

"Cô thắng rồi." Sau một lúc lâu, Mục Mộ bất ngờ nói ra câu đó.

"Rồi sao?" Vân Khởi không cảm thấy đối phương gọi điện chỉ để nói như vậy.

"Cô chỉ thắng tôi ở chỗ quen Lâm Thần sớm hơn mà thôi." Sau một khoảng im lặng, Mục Mộ cuối cùng cũng đem chuyện không cam lòng trong lòng nói ra. "Cô bất quá chỉ là ỷ vào việc từ nhỏ đã quen biết Lâm Thần, ỷ vào chuyện lớn lên bên cạnh em ấy."

"Hả?"

"Lâm Thần nói với tôi, hai người từ nhỏ đã ước định bên nhau. Sao hồi sau cô lại đối xử với em ấy như vậy? Nếu không phải do cô gặp em ấy trước, tôi sẽ không thua cô đâu."

Vân Khởi từ lúc ban đầu còn thờ ơ không để ý nhiều, đến khi nghe xong, mặt cô không còn cảm xúc gì.

Mục Mộ vẫn như cũ, tiếp tục thao thao bất tuyệt ở đầu dây bên kia, nhưng ở đầu dây bên đây cô đã không thể nghe nổi nữa.

Cô vẫn luôn cảm thấy lạ, tại sao nguyên chủ đối xử tàn nhẫn với Lâm Thần như vậy. Nhưng từ khi cô đến, cô lại không cảm nhận được nhiều sự oán hận từ Omega. Hóa ra, hóa ra từ nhỏ hai người đã quen biết.

Cũng đúng, đã đính hôn rồi, hai người sao có thể không quen biết nhau được?

Cho nên những cử chỉ nhu tình mật ý của "thỏ con", rốt cuộc là dành cho cô, hay vẫn là... cho nguyên chủ?

【Có lẽ nên buông tay thôi, ngươi nên trở về rồi. Ngươi vốn dĩ cũng không thuộc về nơi này. Ngươi không nhớ ông nội của ngươi sao? Ông ấy vẫn luôn tìm ngươi đấy.】Tiếng nói nhẹ nhàng của hệ thống vang lên trong đầu Vân Khởi, lần này âm sắc của nó không khác gì giọng nói của cô.

"Có lẽ ta nên về nhà." Vân Khởi lặp lại, cô cảm thấy có chút mệt mỏi.

Nghe được Vân Khởi lặp lại, hệ thống trở nên kích động, cuối cùng nó cũng đợi được khoảnh khắc này.

Có lẽ vì hệ thống đã lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu cô không biết bao nhiêu lần, cho nên trong khoảng thời gian này, hệ thống luôn vô thức mà nhảy ra, tiếp tục lặp đi lặp lại câu nói này. Hơn nữa giọng nói lại càng ngày càng giống cô hơn, từ từ theo thời gian, Vân Khởi bắt đầu quen thuộc với câu nói này. Có đôi khi cô còn tự hỏi, những lời này có phải là lời của hệ thống, hay chính là tiếng lòng của cô?

Một con thỏ to lông mượt trắng như tuyết bất ngờ chen vào tâm trí cô. Cô không tin "thỏ con" đối với cô một chút tình cảm cũng không có. Khi cô mới đến, bên ngoài "thỏ con" bệnh rụng lông, đối với cô cũng rất cảnh giác, nhưng bây giờ "thỏ con" có thể để cô thoải mái v**t v* tai cùng đuôi thỏ. Cách "thỏ con" đối xử với cô cũng khác hoàn toàn so với những gì cô nhìn trộm trong ký ức của nguyên chủ.

"Thỏ con" có hai cách đối xử khác nhau với cô và nguyên chủ!

Vân Khởi đột nhiên hiểu ra. Cô muốn đi hỏi Lâm Thần xem, liệu em ấy có yêu con người hiện tại của cô, hay vẫn là yêu người trước kia? Cô tự tin vào bản thân, nhưng không hiểu sao, cô càng ngày càng buồn ngủ, không thể mở mắt ra.

Thôi, ngủ một lát đã. Đợi "thỏ con" về, cô sẽ hỏi kỹ thiệt kỹ. Dù cho "thỏ con" có yêu người trước kia đi chăng nữa, cô cũng sẽ không buông tay.
 
Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 97



Chờ sau khi Vân Khởi mơ hồ mở mắt ra, liền phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng trắng toát. Rõ ràng cảm thấy đã ngủ rất lâu rất lâu, nhưng lúc tỉnh dậy, cảm giác duy nhất của Vân Khởi lại là mệt mỏi vô cùng. Sau một lúc, cô nhận ra nơi này là bệnh viện, vẫn là căn phòng quen thuộc của cô.
"A Khởi." Một giọng nói già nua vang lên bên cạnh. Vân Khởi quay đầu lại tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, đó là ông nội của cô.

Ông trông còn già hơn so với trong trí nhớ, đang lo lắng nhìn cô.

"Nếu cảm thấy cơ thể không khỏe thì phải nói ra, may mà lần này chỉ là do con quá mệt mỏi." Ông lão tức giận nhìn cô, nhưng trong giọng nói lại không giấu được sự xót xa.

"Nếu con có chuyện gì xảy ra, ông nội biết phải làm sao?"

"Con..." Vân Khởi chợt quên mất mình định hỏi gì. Rõ ràng lúc mới tỉnh dậy, lúc còn trong trạng thái mơ hồ có một câu hỏi rất quan trọng cần phải hỏi, nhưng bây giờ sao lại không thể nào nhớ được.

"May mà lúc đó còn có người ở lại công ty, mới kịp thời phát hiện ra con ngất xỉu, sau đó liền đưa con đến bệnh viện..." Ông nội không ngừng lải nhải cho đứa cháu này nghe, suốt ngày chỉ lo chuyện công việc mà không chịu quan tâm đến sức khoẻ của mình.

Nếu cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện trong lời nói của ông, hơn cả giận dữ còn có tự trách. Ông biết cháu gái mình đang cố gắng khẳng định vị trí ở công ty để không làm ông lo lắng.

"Con xin lỗi." Vân Khởi nắm lấy bàn tay đang đặt trên người mình của ông, dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là nói lời xin lỗi.

"Biết sai rồi thì phải biết quý trọng cơ thể của mình. Thời gian này con không cần đến công ty nữa, sau khi ra viện thì ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi." Ông không hỏi ý kiến Vân Khởi mà trực tiếp ra quyết định luôn.

Về nhà nghỉ ngơi vài ngày sao? Chẳng phải dạo gần đây cô vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà à?

Vân Khởi nhớ mang máng trước đây cũng có một người, người đó đã bảo cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày, nhưng người đó không phải là ông. Vậy người đó là ai?

Ngoài ông ra, ai có thể khiến cô ở nhà chỉ bằng một câu nói chứ?

Rõ ràng trong đầu có ấn tượng, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được, trạng thái này Vân Khởi cảm thấy khó chịu nhíu nhíu mày. Hành động này làm ông nội hiểu lầm là cháu gái không muốn nghỉ ngơi ở nhà.

"Đã mệt tới xỉu luôn rồi mà còn muốn đến công ty?" Ông nội tức giận hỏi, rút tay khỏi tay Vân Khởi rồi đập mạnh lên giường.

"Không phải, con chỉ là... chỉ là đầu hơi nhức một chút." Vân Khởi vội vã bịa ra một lý do.

Có lẽ là do nằm quá lâu trong bệnh viện, thành ra ngủ mơ lung tung, Vân Khởi nghĩ.

Không phải cũng có rất nhiều người từng trải qua tình trạng như vậy sao? Lúc vừa tỉnh dậy còn trong trạng thái mơ mơ màng màng, họ có thể nhớ mang máng vài chi tiết trong giấc mơ, nhưng cụ thể là cái gì thì không thể nhớ được.

"Đau đầu sao? Có cần gọi bác sĩ không?" Nghe Vân Khởi nói, ông nội có chút lo lắng, định nhấn chuông gọi y tá.

"Không sao, không sao, chắc chỉ là do con ngủ lâu thôi. Giờ mình về nhà được chưa?" Vân Khởi ngăn động tác của ông lại.

Nhà? Không hiểu tại sao mỗi khi nghĩ đến từ đó, Vân Khởi liền cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc, còn có chút nhớ nhung. Giống như ở nơi này có tồn tại một điều gì đó mà cô luôn muốn gặp lại, ngay cả khi vừa mới rời đi một chút, cô cũng không thể chịu đựng nổi.

Nhưng nhà thì có gì nhỉ?

Vân Khởi lục tìm trong ký ức, nhưng vẫn không thể nhớ ra được gì. Những ký ức về nhà của cô đều liên quan đến ông nội, nhưng bây giờ ông đang ở đây với cô, nhà chỉ còn là một ngôi nhà lạnh lẽo. Vậy rốt cuộc là cô đang nhớ cái gì?

"Ở lại bệnh viện ba, bốn ngày đi. Dù sao dạo này con cũng không có việc gì, về nhà cũng chỉ nằm thôi." Ông không đồng tình với việc Vân Khởi muốn về nhà.

"Con muốn về nhà." Vân Khởi nhìn ông, lặp lại thỉnh cầu của mình.

Không rõ tại sao nhưng cô rất muốn về nhà. Có lẽ lúc về đến nhà cô sẽ tìm được nguyên nhân.

Nghe giọng điệu van xin của cháu gái, cuối cùng ông cũng mềm lòng.

Người cháu gái này của ông từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, chưa bao giờ đòi hỏi thứ gì từ ông, mà bây giờ chỉ có một yêu cầu đơn giản như vậy sao ông có thể từ chối được? Cùng lắm thì mời bác sĩ về nhà là được.

"Được, được, được chúng ta về nhà."

......

Cuối cùng cũng về đến nhà, nhưng những hứng khởi trong lòng Vân Khởi lại bị một chậu nước lạnh dập tắt hoàn toàn.

Ngôi nhà này giống hệt như trong ký ức của cô, nhưng lại không phải là nơi cô mong nhớ.

Nỗi nhớ nhung trong lòng cô không vì bản thân về đến nhà mà giảm đi, ngược lại nó càng trở nên dữ dội hơn. Bởi vì lúc trên đường về cô đã mong đợi quá nhiều, bây giờ thật bại, không đạt được điều mình mong đợi, cảm giác trống trải khiến cô không thể chịu đựng nổi.

Tại sao lại không có? Tại sao lại không có? Tại sao lại không có!

Nhưng cụ thể là không có cái gì cô lại không thể nói nên lời.

"Làm sao vậy?" Ông nội nhận thấy sự khác thường của cháu gái.

"Không có gì, chỉ là con cảm thấy trong nhà vẫn ấm áp hơn." Vân Khởi gượng cười, trấn an ông nội.

"Muốn ông ở bên cạnh con không?"

Vân Khởi lắc lắc đầu, cô muốn ở một mình một lúc để suy nghĩ rõ ràng hơn.

"Được rồi." Ông tôn trọng ý kiến của Vân Khởi.

......

Sau khi ông đi, Vân Khởi từ từ bước về phòng mình.

Lúc ngồi trên đường nói chuyện, ông nói mấy hôm trước Vân Khởi làm việc quá sức ở công ty đến mức ngất xỉu. May mắn là ở đó cũng còn đồng nghiệp tăng ca, phát hiện ra cô rồi gọi xe cấp cứu đưa vào bệnh viện.

Theo lời ông nói, cô chẳng qua chỉ là hôn mê có ba ngày thôi, nhưng đối với cô lại phảng phất giống như đã trải qua một khoảng thời gian dài không trở lại nơi này. Vân Khởi chạm vào tay vịn cầu thang quen thuộc, sờ vào bức tường quen thuộc, mọi thứ vẫn giống y như trong ký ức của cô.

Chờ sau khi về đến phòng, Vân Khởi ngẩn ngơ nhìn chiếc giường đơn trống trơn lẻ loi đang nằm kia.

Giường thu nhỏ hơn rồi, Vân Khởi nghĩ, còn có gối nằm ở trên giường, sao chỉ có một cái? Nhưng trong ký ức của mình, phòng mình xác thật vẫn luôn là như vậy.

Vân Khởi nằm lên giường, nằm một mình thật thoải mái. Kích cỡ của giường cũng thật vừa vặn, gối nằm cũng như vậy. Trong phòng này vẫn luôn chỉ có một mình mình, một cái gối là đủ dùng rồi.

Nhưng căn phòng này, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, đó là suy nghĩ cuối cùng của Vân Khởi trước khi chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy ở bệnh viện cô đã rất mệt mỏi, giờ nằm trên chiếc giường của mình, Vân Khởi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"Chị..... đừng động..... tránh xa ra....." Trong giấc mơ, hình như trong lúc mơ mơ màng màng Vân Khởi nghe thấy tiếng tranh cãi. Giọng nói đó nghe cũng thật sắc bén, cũng thật dữ dội, nhưng lúc nghe được Vân Khởi lại cảm thấy đau lòng.

Cô cảm thấy chủ nhân của giọng nói đó lúc không tức giận nhất định sẽ rất dịu dịu dàng dàng, mềm mềm mại mại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho một người đáng yêu như vậy phát ra thanh âm giận dữ đến thế?

Vân Khởi muốn nghe rõ hơn nội dung của cuộc nói chuyện kia, nhưng hình như có một lớp màng chắn ngăn cản cô.

Giống như lúc cô ở bệnh viện, làm thế nào cũng không thể nhớ ra câu hỏi mà mình muốn hỏi.

Loại cảm giác bất lực này làm cho Vân Khởi khó chịu vô cùng, cô không tự chủ được mà khua tay múa chân, muốn xé toạc đi lớp màng chắn ấy.

"Đừng khó chịu." Vân Khởi lẩm bẩm nói.

Thật thần kỳ, sau khi cô nói xong, giọng nói giận dữ kia liền ngừng lại.

Bên tai không còn tiếng tranh cãi ồn ào, không còn giọng nói khiến cô đau lòng nữa, nhưng Vân Khởi lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tại sao giọng nói đó biến mất? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Cô càng vung tay mạnh hơn nữa, đụng vào giường, tỉnh dậy.

"Là ác mộng sao?" Vân Khởi nhìn vào cánh tay bị đụng bầm tím của mình, nghi hoặc nói, hoàn toàn quên mất những giằng co trong giấc mơ.

......

"Cháu gái của ông Lý sắp kết hôn rồi, sao tới giờ con vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?" Đến ngày thứ năm Vân Khởi ở nhà nghỉ ngơi, ông nội bắt đầu thúc giục chuyện kết hôn của cô.

Ông cảm thấy Vân Khởi ở một mình quá lâu rồi, dồn hết thời gian vào công việc, ngay cả cơ thể mình cũng không quan tâm. Nếu ở bên cạnh có một người hiểu rõ cùng chăm sóc, cháu gái ông nói không chừng có thể sẽ học được cách nghỉ ngơi, học được cách giảm bớt thời gian cho công việc rồi dành nhiều thời gian hơn cho gia đình cùng bản thân mình.

Nghĩ đến đây ông nội liền cảm thấy có chút buồn cười. Những người bạn của ông đều lo lắng con cháu của mình suốt ngày chỉ lo yêu đương, chẳng thèm đoái hoài gì đến chuyện trong công ty. Dù cho bọn họ có bị ép vào công ty thì cũng chỉ làm qua loa cho có, hoặc là ăn không ngồi rồi. Giờ vào làm thì chưa chắc đã đến đúng giờ, nhưng giờ tan làm thì nhất định sẽ rời đúng giờ. Còn nhà ông thì lại ngược lại, muốn ông phải tự đi lo cho vấn đề tình cảm của cháu mình, khuyên nhủ nó liệu nó có thể tìm bạn gái được hay không.

Đúng vậy, bạn gái. Vân Khởi ngay từ đầu đã nói với ông nội cô chỉ thích con gái, và người bạn đời sau này của cô cũng sẽ là một cô gái.

"Con có rồi mà." Mình đã kết hôn rồi, thậm chí còn có hai bé con dễ thương, Vân Khởi thầm nghĩ.

"Ai?" Ông nội nghe được cháu gái đã có bạn gái thì mắt liền sáng lên, hoàn toàn trái ngược với hình tượng tổng tài lãnh khốc vô tình khi ở bên ngoài.

"Là...." Vân Khởi hơi hơi há miệng, nhưng lại không thể thốt ra tên ai cả.

Trong trí nhớ của cô, cô vẫn luôn một thân một mình, từ lúc còn trong bụng mẹ đã độc thân, độc thân từ lúc đó đến bây giờ vẫn còn độc thân. Vậy tại sao cô lại vô thức nghĩ rằng mình đã có bạn gái? Còn có cả con nữa, làm thế nào sinh ra được?

Vân Khởi cảm thấy có lẽ do mình ế quá lâu cho nên mới sinh ra ảo giác.

"Lại lừa ông nữa phải không?" Ông nội nhìn thấy cháu gái ngập ngừng, cảm thấy cô hẳn là đang lừa ông, là muốn tránh khỏi bị thúc giục chuyện tình cảm đây mà.

"Không phải ông một hai muốn con phải đi tìm một người, chỉ là ông thấy bây giờ con cô đơn quá, lúc ở bên ngoài đôi khi sẽ khó tránh khỏi có những lúc không khỏe. Cơ thể con không khỏe, bản thân con lại không cảm nhận được. Cho nên nếu có ai đó bên cạnh chăm sóc thì cũng tốt hơn một mình. Con nghĩ mà xem, nếu mấy hôm trước con ngất ở căn nhà gần công ty, thì phải làm sao đây? Ở một mình nếu có ngất đi cũng không có ai hay biết, chẳng lẽ phải đợi con nằm trên sàn tự mình tỉnh dậy sao?"

"Ông chỉ lo cho con thôi, con nhìn xem, những đứa bằng tuổi con ngày ngày không phải đi du lịch đây đó thì là tổ chức tiệc tùng, ông là mong con có thể tìm được một người bạn, thi thoảng sau giờ làm việc có thể ra ngoài thư giãn một chút."

"Con biết rồi, biết rồi, chỉ là con đã quen sống một mình rồi, có người lạ bên cạnh con sẽ không quen." Vân Khởi đợi ông nội nói xong rồi mới mở miệng.

Nhưng bây giờ hình như cô có chút khác biệt. Lúc chỉ có một mình cô luôn cảm thấy cô đơn, giống như có ai đó từng luôn ở bên cạnh mình, nhưng bây giờ đột nhiên người đó không còn nữa. Nhưng mà cảm giác này cũng không thể nói với ông nội, bằng không ông sẽ sắp xếp cho cô cả chục buổi xem mắt mỗi ngày.

Hơn nữa cô cũng chẳng có hứng thú với ai khác. Ngay từ đầu cảm thấy cô đơn, cô tưởng rằng mình muốn yêu đương, cho nên liền đi xem phim, xem video ngắn, trong đó có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Nhưng cô lại không thích ai cả. Khi nhìn những người đó, cô thậm chí còn có cảm giác tội lỗi, giống như mình đang làm chuyện gì đó phản bội một ai đó.

Chỉ cần nghĩ đến việc đi xem mắt, cảm giác tội lỗi trong lòng Vân Khởi lại càng sâu sắc hơn. Cô cảm thấy hành động này của mình sẽ làm tổn thương ai đó, cho dù người đó cũng không biết được.

"Chủ nhật này con đi cùng ông dự đám cưới của Lý Tiếu Tiếu." Thấy Vân Khởi thực sự không muốn nói thêm, ông nội đổi chủ đề.

"Cô ấy không phải đã chết rồi sao?"

"Ây!" Vân Khởi ôm lấy cái đầu bị đánh, kêu lên.

"Người ta là cháu gái của ông Lý, vẫn còn sống vui sống khoẻ, con như thế nào lại nói xui người ta thế?" Ông nội đối với câu nói vô ý của Vân Khởi cảm thấy có chút tức giận, "Người ta sắp kết hôn rồi, chủ nhật này nếu con còn nói bậy, ông sẽ sắp xếp cho con một đống buổi xem mắt."

"Con sai rồi, con sai rồi." Vân Khởi ôm đầu xin tha.

Cô vừa lục lại ký ức, đối phương quả thực vẫn còn sống tốt. Cũng không biết tại sao mình vừa nghe thấy cái tên đó lại vô thức nghĩ rằng đối phương đã chết. Hơn nữa, mặc dù là ký ức bảo cô rằng Lý Tiếu Tiếu chưa chết, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy đối phương đã không còn nữa. Nhưng nếu hỏi lý do tại sao thì cô cũng không nói ra được.

Kể từ khi tỉnh dậy ở bệnh viện, cô vẫn luôn có những ảo giác kỳ lạ, ví dụ như cái giường này quá nhỏ, hoặc như lần này.

Cuối cùng Vân Khởi đã tìm được một lý do có vẻ hợp lý - cô không thích Lý Tiếu Tiếu, cho nên vẫn luôn hy vọng cô ta biến mất.

Ông nội và ông Lý là bạn thân, nhưng hai cô cháu gái của họ lại như nước với lửa, đánh nhau từ bé đến lớn.

Vân Khởi cảm thấy Lý Tiếu Tiếu rất giả tạo, hơn nữa, Lý Tiếu Tiếu chính là con gái của người phụ nữ cướp chồng người khác, là con gái của tảm tiu, là người đã đẩy một cô bé ngoan mà Vân Khởi từng yêu mến về quê.

Bất quá cũng vì nể mặt ông nội, cô vẫn sẽ đi thôi. Đi nhanh về nhanh là được rồi.

- --------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu không có gì thay đổi, tối nay sẽ có thêm một chương nữa (/ω\)

- --------------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back